Chap 11
Mỗi lớp sẽ phân chia ra từng khu vực. Đến nơi, xe lớp nó dừng lại ở một nhà dân, người dân lấy làm lạ, nhưng sau khi nghe về mục đích tụi nó đến đây người dân đón tiếp rất niềm nở, tuy nghèo về vật chất nhưng người dân nơi đây rất giàu về tình củm, vì nhà nhỏ nên chúng pải cắm trại trước nhà dân cái này đã nằm trong kế hoạch sẵn của chúng rồi, tuy nhà nhỏ nhưng đất ở đây rất rộng. Sau khi dựng trại xong lúc này đã 10h, lớp nó kéo nhau đi từng hộ hỏi thăm và tặng quà, tuy nhỏ nhưng đủ làm ấm lòng người. Tuy mệt nhưng miệng đứa nấy cười toe toét, thăm hỏi xong chúng được người dân nơi đây tiếp đãi một bữa ra trò toàn là cây nhầ lá vườn.
- đồ ngon thì ở đây ko có chứ mấy thứ này thì nơi đây ko thiếu, hahha. - Một bác nói zui.
- ui thế này là nhất nhất rồi bác ạ! - nó đáp lại làm kả bọn phá lên cười trong niềm zui. Ăn xong chúng nghĩ một lát rồi cùng bà kon nơi đây lên rẫy thu hoạch vì giờ là mùa thu hoạch mà.
- Ccungx sắp đến hè rồi nhỉ? nó nghĩ thế, bỗng trong đầu nó lóe lên một suy nghĩ rồi tự cười đắc ý. thấy vậy Gia Kiệt không khỏi thắc mắc và hỏi liền:
- đang nghĩ gì muk cười một mh zạ?
- có gì đâu. ak muk mh mới nghĩ ra một kế hoạch dành cho các bạn vào mùa hè này đó? - nó tỏ ra vui sướng
- gì zạ? - Gia Kiệt tò mò
- bí mật, tối zề nói lun. - nói rồi nó vừa làm miệng vừa líu lo
- ui có gì muk bí mật zạ? thui hok nói thì thui.- chưa bao giờ Gia Kiệt nhìn nó đáng yêu đến thế, trong lòng cậu bỗng nhói lên, rồi tự hỏi sao nó hok hỉu cho nỗi lòng của cậu nhỉ?
Một ngày vất vả đối với tụi này vì trước giờ chúng có làm mấy cái này lần nào đâu, nhưng mệt thì mệt muk zui thì vẫn zui. Rồi nó thầm nhìn Thiên Hoàng và nghĩ cậu ta cũng được ra phết hi, tưởng đâu thấy rồi kêu lên nữa chứ ai zè cũng xông vô làm đáo đễ, hok biết cậu ta là người như thế nào muk có lúc lại như rất hiểu tâm trạng người khác, có lúc lại làm cho người ta pải bực mình, nhiều khhi lại dễ gần nhiều khi lại tỏ ra kiêu ngạo, đáng ghét. Qua lần này hok biết cậu ta có thay đổi chút chút nào hok nhỉ? đang nghĩ vu vơ thì bị Gia Kiệt đập một cái rõ đau:
- đang mơ mộng gì thế cô pé
- mơ mộng gì đâu? chỉ được cái đoán mò thui ak. - chút nữa là bị cậu ta phát hiện, hết hồn.
- đi chơi hok? - Gia Kiệt hỏi
- uk muk đi đâu giờ chừ nữa? - nó thắc mắc
- đến nơi này đẹp lém, mh mới tìm ra, hihi. - Cậu ta làm nó hơi tò mò thế là kả 2 đứng lên định đi thì bị Huy Hoàng chặn lại:
- này định đi đâu đó?
- đi chơi! đi hok? - nó trả lời nhưng nó hok biết lời mời của nó đã làm kế hoạch của một người bị phá vỡ.
- uk đi thì đi. Huy Hoàng nge nói đi chơi thì ủng hộ 2 chân 2 tay lun.
- đợi tí. nói xong nó lại lôi Diễm Hồng theo, nhìn quanh cũng chả thấy Bảo Khang đâu nên nó đành thôi. Trong khi đó anh chàng Bảo Khang đang tìm một nơi bí mật trốn để nhắn tin cho em yêu, hehe.
Trong lúc leo lên đồi thì Diễm Hồng bị trượt chân và thế là hok đi được, và anh chảng huy hoàng tự nguyện cõng nàng. Đến nơi 4 đưa không khổi ngạc nhiên và thik thú khi khung cảnh này rất lãng mạn và thu hút cả 4 đứa nó. Hôm nay sao nhiều nữa chứ, không khí trong lành, mát mẽ thik hợp cho chúng ngồi tóm. Nói một hồi rồi Gia Kệt bỗng nhớ tới cái kế hoạch mùa hè sắp tới muk lúc chìu nó nghĩ ra bèn hỏi liền nó:
- này lúc chìu cạu bảo có kế hoạch gì mà, giờ nói đi.
- uk, cậu nhắc chứ hok mh quên mất. là mùa hè này mình muốnc các cậu cùng mình đi du lịch một tháng, đó là lênc các tỉnh nghèo và miền núi, các cậu thấy thế nào? - nó ra vẻ dò xét.
- uk được đó, nhưng sang năm là mình có 2 kỳ thi quan trọng đó nha. Hok biết được hok? - Diễm Hồng tỏ vẻ suy tư
- Có gì đâu, nghĩ hok xong mình đi liền một tháng coi như lấy lại tinh thần rồi tập trung vào hok . Các cậu thấy thế nào? - Nó nói
- ok - kả 3 đồng thanh
- tớ mún nằm đây ngủ lun quá. - nó nói với vẻ vô tư
- thui đi cô pé, nảy đi hok nói ai hết kìa, thui mh zề chứ để mọi người lo nữa. - Huy hoàng bảo
- zậ là zề hả? tiếc quá đi mất. - nó còn nuối tiếc nơi đây. thế là kả bọn đứng lên về.
Diễm Hồng trên lưng Huy Hoàng có cảm giác rất ấm áp nhưng chen vào đó là vẻ ngại ngùng.
- Cõng mình thế này có mệt lắm hok?
- mệt gì chứ, con trai muk, pải ga lăng những lúc như zậy, hihihi. - HUy hoàng trả lời lém lỉnh làm cô nàng cũng phát cười bớt đi cái e ngại.
Trong khi 2 người kia, Gia Kiệt cố tình đi gần nó, nhiều lần mún nắm lấy tay nó nhưng lại hok được, lần nào kũng hụt, hok biết là vô tình hay nó cố ý nữa ak.
Sáng hôm sau tụi nó hok đi rấy nữa muk được một bác trong làng dẫn đi thăm quan khu rừng, một con vôi xuất hiện:
- ôi, voi kìa! - nó hét lên, nhìn nó zui như đứa con nít lần đầu găpk được chú vôi này zạ.
- làm gì muk ngạc nhiên zạ? bộ lần đâu thấy hả? - Gia Kiệt cắt ngang
- uk, đây là lần mh thấy đó, zui quá, hok biết có cỡi được nó hok hi? - nó vẫn vô tư trả lời
- đúng là con nít. - Gia kiệt treo
- uk, thế đó, sao nak, thế muk có người mún làm con nít cũng hok được đó. - Nó treo lại , làm cậu ta cũng hok biết nói gì hơn chỉ biết cười bù.
- Bác ơi! cháu có thể lên đó ngồi được hok ạ. - nghĩ là nó hỏi liền.
- uk được chứ nhưng pải cẩn thận vì ko dễ gì mà ai có thể lên nó được đâu. - bác đó nhắc nhở nó
- dạ vâng! để cháu thử xem. Nói xong rồi nó lại nói nhỏ với chú voi:
- chú cho chị cới lên nha, chị thương chú mày lắm lắm đó. Nó vừa nói vừa ôm vừa vuốt ve chú voi một lúc sau rồi nó leo lên được, lên tới nơi nó zui hết cỡ biết lun.
- Cho mình lên nữa. - Diễm hồng kũng ức lên, nhưng khi Diễm Hồng leo lên hok được.
- ơ sao zạ?
- mày chưa vỗ về nó thì làm sao nó cho lên được chứ? - nó tỏ ra tinh ranh hơn. và Diễm Hồng làm theo lời nó cuối cùng cũng leo lên được. 2 đứa khoái chí vì lần đầu tiên cỡi voi.
- ui cho mình lên với! - gia Kiệt ghen tị
0 hết chỗ rùi,hihi. -nó tả lời đắc ý vì ai bảo lúc nảy treo nó chi.
Được bác ở đây dẫn di tham quan chỉ tưng loài cây bọn nó rất khoái chí. Nó mãi mê đi theo một con vật rất lạ và sau khi nhìn lại thì chẳng thấy ai kả, lúc này cô nàng mới hoảng lên vì sợ, bèn lấy điện thoại gọi cho Gia kiệt nhưng vì hok có sóng nên chănngr liên lạc được với ai. Lúc này nó ớn lạnh vì sợ, hok biết pải sao nó òa lên khóc nức nở, nhưng nó hok biết rằng vãn có người đi theo nó từ nảy giờ.
- Làm gì muk khóc thế cô pé. Nó nge giọng quen quen khi quay lại thì
- Thiên hoàng! - nó chạy lại ôm chầm lấy cậu ta và khóc như lâu ngày được gặp lại người thân zạ. Làm cậu ta cũng sốc theo.
- tưởng ko có ai nữa chứ, tưởng mình bị lạc rùi chứ, nếu thế thì ko biết sẽ như thế nào nữa, huhu. Nó càng khóc cậu lại càng lúng túng vì cậu rất sợ nhìn thấy con gái khóc mà.
- thui ổn rồi muk, có tui ở đây lo gì, nín đi hok tui bỏ mẵc ở đây lun đó - cậu ta dọa nó Chỉ có cách đó nó mới chịu nín thui ak
- y như con nít.- Cậu ta treo
- tại người ta sợ chứ pộ. Thế giờ đi hướng nào?
- đi theo tôi.
- ak muk sao cậu gặp mình ở đây zạ? - câu hỏi của nó làm cậu ta lúng túng, chẳng lẽ trả lời là vì đi theo nó ak nhưng cậu ta trả lời thế thật.
- thì đi theo cậu chứ sao?
- cái gì? thiệt hả? hay xạo tui thui đó.
- hok tin thì thui, hỏi người ta trả lời giờ lại nghi ngờ.
Chap 12
Đang đi nó cảm thấy hơi chóng mặt, đi được vài bước thì bầu trời bỗng tối sập lại, nó cảm giác thế rồi bất tỉnh nhân sự, Thiên Hoàng thấy vậy hoảng lên, kêu mãi nó cũng hok cử động gì hết, ko biết làm gì cậu ta liền xốc nó lên lưng chạy hối hả về nhà người dân một đoạn đường khá xa nhưng hok biết động lực nào khiến chàng ta đủ sức đễ cõng nó tới nơi nữa? Đến nơi làm mọi người trong nhà cũng hốt hoảng, liền đỡ nó lên giường:
- có chuyện gì vậy cháu? - một bác hỏi
- dạ cháu cũng hok hỉu nữa ạ, đang đi thì cô ấy...ngất lịm đi nên cháu pải cõng về đây đấy ạ. - T. Hoàng vừa nói vừa thở
- vậy ak, chắc là do mệt quá nên thế, thôi cháu ngồi nghĩ đi chứ cõng thế cũng đuối sức rồi, để bác đi nấu cho nó nồi cháo, ăn vô rồi khỏe lại ngay ấy mà. - một bác gái nói
- dạ vâng, cháu cảm ơn bác ạ. - T . Hoàng lễ pép
- ui cảm ơn gì chứ, các cháu vô đây giúp mọi người thế này mọi người vui lắm cảm ơn còn chứ hết mà, tí đó đáng là bao. - một bác khác lại bảo. T . Hoàng cười trừ, nụ cười đó giống của một đứa trẻ lém lỉnh, nếu ai nói cậu ta là một người lạnh lùng kiêu ngạo thì chắc người dân ở đây hok ai tin được đâu.
Cậu nhìn mặt nó trắng bạch, tay lạnh ngắt, mặt hok một chút máu, cậu thầm ngĩ
- hok biết cậu ta có bệnh gì hok muk hay sỉu thế nhỉ? sao lúc nào cậu ta cũng làm người khác pải lo lắng thế hok biết! mà sao mình lại quan tâm cậu ta chứ? đang ngĩ vu vơ thì Diễm Hồng về vừa bước tới đầu hẻm thấy T . Hoàng đã vội hỏi:
- sao cậu lại bỏ về thế kia? cậu có thấy Kiều My đâu hok? con nhỏ này có chuyện gì hok mà biến đi đâu mất tiêu, quay mặt lại đã hok thấy rồi, hok biết nó có bị lạc đâu hok nữa, lỡ nó.......bị lạc thì biết làm sao? ui cái con này thật là! - nó làm một tua lun làm cho T . Hoàng kịp tả lời đành để nó nói hết rồi mới lên tiếng.
- cậu ta nằm trong kia kìa! - vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó cậu ta chỉ tay vào trong phòng.
- sao cơ? cậu ta bị làm sao? sao lại thế này.- D. hồng chạy vào thấy con bạn nằm bất tỉnh hoảng hốt hỏi dồn dập nhưng T. hoàng đã đi ra ngoài từ lâu rồi.
T. hoàng vừa tới cổng đã biij Gia Kiệt chặn hỏi:
- cậu có thấy My đâu hok? - hỏi vẻ lo lắng
- trong kia kìa! - nói rồi T. Hoàng bỏ đi
Gia kiệt chạy vào như vui mừng vì tìm thấy nó nhưng khi vào thì:
- cậu ấy sao zậy? có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế? - cậu ta trở lại vẻ lo lắng
- mình hok biết nữa, về thì thấy thế này nek, hỏi T. hoàng thì cậu ta đi mất rồi. - D. Hồng
Gia Kiệt định chạy đi tìm T. hoàng để hỏi cho rõ nhưng bác gái đến:
- nó bị ngất khi đang đi, thế thằng bạn nó cõng về tận đây đó. ủa cậu ta đi đâu rồi? - Đúng lúc mọi người về thấy thế cũng hơi bùn nhưng tìm được nó rồi chứ hok thì...chuyện lớn rồi.
- thế giờ cô ấy sao rồi ạ? - Gia Kiệt
- ko sao đâu, chắc do mệt quá nên mới thế,bát đang nấu cháo để lát nữa tỉnh dậy ăn bát cháo là khỏe lại liền ak, các cháu đừng lo, ko biết cậu nảy là gì với nó mà lo lắng dữ lắm, cõng quảng đường xa về tới đây đó. - bác gái nói vẻ như ko biết gì càng làm cho Gia Kiệt thêm sốc.
- vậy để cháu giúp bác. - F. Hồng
- cháu giúp nữa! - Huy Hoàng
- uk được rồi. bác gái nhận ra và cười. vì có nấu nồi cháo thôi cần gì nhiều thế chứ, cậu ta nói là giúp chứ thật ra muốn ở bên D. Hông lâu ấy mà, hồi sáng giờ 2 đứa cứ líu la liu rít ak, hehehe.
- vậy Gia Kiệt ở lại chăm sóc My nha! - D. Hồng giao nhiệm vụ quan trọng này cho cậu ta
- bảo Khang nữa đó, cứ lo nt với em yêu hoài đi.- Huy Hoàng lên giọng
Còn mọi người thì về trại chuẩn bị rồi cùng nhau xuống bếp chuẩn bị ăn trưa.
Bây giờ trong đầu Gia Kiệt như rối tung lên vì ghen, nhiều câu hỏi đặt ra nào là tại sao T. hoàng lại cõng nó về?, tại sao lúc nào nó gặp nguy thì cũng là T. hoàng chứ hok pải cậu? , tại sao T. Hoàng lại lo lắng cho nó zạ? và cũng tại sao nó hay sỉu thế?.....cậu nhìn nó mà đau lòng.