chap 13
Một lúc sau nó tỉnh dậy, thấy G.Kiệt ngồi đó, nó hơi ngạc nhiên ko biết xảy ra chuyện gì, nó đảo mắt nhìn quanh như muốn tìm ai đó:
- cậu tỉnh rồi ak, cậu làm mội người lo quá trời lun ak.- G.Kiệt
- uk, cảm ơn mọi người nha, nhưng ...- nó định hỏigif nhưng lại thôi. Nó ngồi dậy vừa lúc đó D.Hồng đi vào mang theo bát cháo trắng nóng hổi.
- tỉnh rồi ak, dậy en đi cho lại sức, sao dạo này mày yếu quá vậy, hay sỉu thế!
- uk tao cũng hok biết nữa, hhi. Nó cười khúc khích.
Trong bữa cơm,
- Chiều nay và sáng mai chúng ta sẽ cùng bà con lên rấy và chìu mai chúng ta sẽ chia tay nơi này nên tối nay chúng ta sẽ có cuộc giao lưu với bà con nơi đây.- Cô giáo lên tiếng.
- ui sắp pải chia tay nơi này rồi - hs 1
- uk, tiếc thật - hs 2
- zậy tối nay chúng ta sẽ thức trắng 1 đêm hok ngủ hen? Huy Hoàng
- ok. cả lớp đông thanh.
Chiều hôm đó
- cậu đưa mình zề ak? - nó
- uk, chứ còn ai nữa? - T. Hoàng
- cả quãng đường dài đó á? - nó làm bộ hok tin
- chứ cậu ngĩ sao? - T. hoàng hỏi lại
- uk, mình hơi ngạc nhiên tí, nhưng cũng cảm ơn cậu nhiều, nếu lúc đó hok có cậu thì chắc mình..........- nó ậm ừ
- chắc cậu khóc hết nước mắt chứ gì? tưởng đâu ai zè mít ướt thế! - cậu ta treo
- cái gì chứ? thui hok cãi với cậu nauwx, tui đi ak.- nó bỏ đi
Tối đó mọi người ngồi hát hó reo vui suốt đêm đến 4h sáng tiệc mới tàn, tụi nó ngủ được 2 tiếng lại pải dậy lên rấy lần cuối cùng. Nhưng rồi cũng đến thời điểm kết thúc, nó ngồi trên xe mà lòng hơi lưu luyến nơi đây, ước mơ của nó là trở thành giáo viên dạy toán và lên những vùng sâu vùng xa như thế này nek, nhưng hok biết có thực hiện được hok nữa? ước mơ thật đơn giản nhưng ..............
Sau chuyến du lịch 3 ngày hai đêm, đứa nào cũng mệt mỏi, khi đi nhộn nhịp bao nhiêu thì khi zề ko khí lại im lặng bấy nhiêu. Về tới nhà ngĩ chắc nó lăng lên giườngânnhs một giấc lun chứ ai zè nó còn sức để lên mạng nữa chứ.
Tiểu thư nhà nghèo: buzz! cậu chưa lên ak, mình mới đi zề nek, định lên kể cho cậu nge nhưng giờ hok gặp được rồi, thôi hẹn lúc khác hi.
Rồi nó vào tắm rửa, en cơm rồi mới ngủ.
Một lúc sau:
Hoàng tử kiêu ngạo: uk, giờ mình mới lên nek, zề chắc mệt lém hi, zạ ngủ đi nha, khi nào gặp kể cho mình nge với.
Sáng hôm sau, nó ngủ nướng đến 11h mới zậy, mở điện thoại thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của G. Kiệt và 1 tin nhắn của cậu ta nốt:
- cậu chưa dậy hả? ngủ gì nướng thế, hôm nay đi chơi hok? - tại hôm nay tụi nó được ngỉ để lấy lại sức mà.
- uk, 2h hi, để đền bù lại hôm đó cho cậu. - nó nt lại cho G. Kiệt
2h hai đứa gặp nhau, thế là kả buổi chìu 2 đứa đi đủ nơi nào là đi en hàng nek, công viên nek, siêu thị nek sau đó là ra biển, 2 đứa đi bộ tóm đủ chuyện rất zui zẻ như 2 đứa bạn thân zạ, lúc này G.Kiệt cũng hok ép nó nên chỉ cần nó zui là cậu cũng zui lây rồi mặc dù nhiều lúc cậu ta định hỏi nó tình cảm nó dành cho cậu ta và T. Hoàng như thế nào?
Tối về, tại nhà nó:
Hoàng tử kiêu ngạo: Hi, lên rồi ak, đợic ậu nảy giờ.
Tiểu thư nhà ngheo: thế ak, đợi lâu hok? Mình mới đi chơi zề.
Hoàng tử kiêu ngạo: sướng thế, mới đi du lich về giờ lại đi chơi nữa hả? mà đi với ạ zậy?
Tiểu thư nhà ngheo: bạn mình, có nói bạn cũng hok biết đâu?
Hoàng tử kiêu ngạo: con trai hả? có pải cậu bạn mà hồi xưa làm cho cậu dở khóc dở cười hok?
Tiểu thư nhà ngheo: cái gì chứ? Làm gì có chuyện đó, nhưng mình mới đi với cậu ta zề đó.
Hoàng tử kiêu ngạo: thế tiến triển đến đâu rồi?
Tiểu thư nhà ngheo: tiến gì chứ vẫn là bạn bè bình thường thui nhưng có khác 1 tí là…….
Hoàng tử kiêu ngạo: là gì?
Tiểu thư nhà ngheo: mà sao cậu quan tâm lắm thế, thui hok nói chuyện này nữa, có mún ,ình kể cho nge về chuyện đi chơi hok nak?
Hoàng tử kiêu ngạo: uk zậy kể đi
Tiểu thư nhà ngheo: ………………
Hoàng tử kiêu ngạo: cái gì, cậu lại sỉu nữa hả?
Tiểu thư nhà ngheo: uk, hok hỉu sao dạo này mình hay sỉu lắm, chắc lại tại thiếu canxi hay máu gì đó
Hoàng tử kiêu ngạo: sao cậu hok thử đi khám thử đi?
Tiểu thư nhà ngheo: ui mình sợ vô bệnh viện lắm, sợ cây tiêmcuar ông bác sĩ lắm ak.
Hoàng tử kiêu ngạo: kakaka cậu muk cũng sợ thế ak, tưởng đâu….
Tiểu thư nhà ngheo: tưởng gì chứ?
Hoàng tử kiêu ngạo: ak hok có gì, nói chuyện trước giờ mà mình hok biết gì về cậu hết ak, cậu mô tả về cậu mình xem thử đi
Tiểu thư nhà ngheo: xem thử chứ hok xem thật hả? zạ thui hok kể
Hoàng tử kiêu ngạo: thui xem thật ak, hokt hử nữa, hahahaha
Tiểu thư nhà ngheo: zậy thì kể nek, da thì đen, mũi thì tẹt, người thì lùn, mắt thì hí do khóc nhiều quá hehehe
Hoàng tử kiêu ngạo: thật hok đó?
Tiểu thư nhà ngheo: mình nói sự thật 100% lun ak
Hoàng tử kiêu ngạo: zậy mình tạm thời tin cậu lần này, đợi khi nào gặp mình sẽ xác minh hi
Tiểu thư nhà ngheo: tùy thui nhưng có cơ hội gặp đó hok ta, thế cònc cậu thì sao?
Hoàng tử kiêu ngạo: mình ak, đẹp trai nek. Da trắng, cao, được chưa?
Tiểu thư nhà ngheo: eo ơi! Thật hả? Có thêm cái gì hok đó? ẹc
Hoàng tử kiêu ngạo: mình cũng thật 100% lun ak
Tiểu thư nhà ngheo: lại bắt chước nữa rồi
Hoàng tử kiêu ngạo: hihihi, thế tínhc ách cậu như thê nào?
Tiểu thư nhà ngheo: tính ak? Dễ gần nhưng hok dễ tính, hay khóc nhưng cũng hay cười, hay giận nhưng cũng hay hòa lắm, hậu đậu nên biệt danh mình là khỉ con hậu đâu đó hehehe
Hoàng tử kiêu ngạo: ui thế cậu hậu đậu như thế nào? Kể mình xem nak
Tiểu thư nhà ngheo: hậu đậu ak? Như mình rửa chén thì ít nhất 1 em ra đi nek, nấu en thì bữa mặn bữa lạc nek, đi đâu thì chân đá nấy ak, kiểm tra thử chân mình với cái đó cái nào chắc hơn ấy mà
Hoàng tử kiêu ngạo: zậy cái nào chắc hơn?
Tiểu thư nhà ngheo: mình cũng hok biết nữa? Nhưng thử rồi mình la lên một tiếng làm mọi người ai cũng .......
Hoàng tử kiêu ngạo: cũng gì?
Tiểu thư nhà ngheo:thì la chứ sao? Bảo con gái gì muk chẳng được cái điểm nào cả hết
Hoàng tử kiêu ngạo: sao cậu lúc nào cũng nói xấu mình hết zạ? Nói điểm tốt cậu xem nak?
Tiểu thư nhà ngheo:tốt ak, có chứ nhưng đợi mình ngĩ đã chứ giờ chưa ngĩ ra. Thế còn cậu thê nào?
Hoàng tử kiêu ngạo: mình lạnh lùng, kiêu ngạo, sợ con gái khóc hết rồi
Tiểu thư nhà ngheo: cái đó mình biết rồi khỏi nói, nói cái khác đi
Hoàng tử kiêu ngạo: để xem đã, thế giờ ngĩ ra cái tốt chưa thế?
Tiểu thư nhà ngheo: rồi nek, thương người, hay giúp đỡ người khác, ko để bụng chuyện gì kả, hết rồi khi nào ngĩ ra nối tiếp hi, thế cái tốt của cậu là gì?
Hoàng tử kiêu ngạo: mình hok biết nữa?
Tiểu thư nhà ngheo: cái gì cũng hok biết hết zạ thui hok nói thui mình out đây, pp
Hoàng tử kiêu ngạo: sao zạ? Giận rồi à, đúng là cậu nói hok sai mau giận ghê , zạ thui nha,pp
chap 14
Một tuần trôi qua lặng lẽ, chẳng có gì xảy ra, rồi một hôm nó đang đi thì nó tông pải một người phụ nứ cũng trông có vẻ rất sang trọng:
- cháu xin lỗi cô ạ! - nó hối hả cuối đầu xin lỗi
- ko sao đâu cháu ak, hôm sau đi cẩn thận hơn đó. - người phụ nữ đó ôn tồn nói và cười nhìn vẻ mặt rất phúc hậu
- dạ vâng ạ, cháu chào cô nha.- nó nói xong rồi đi nhưng để lại trong nó một suy nghĩ
- sao mình nhìn cô ấy có vẻ thân quen zạ kìa, hình như là gặp đâu rồi thì phải? - nó vừa đi vừa suy nghĩ chuyện đó nên ko chú ý đến xe khi qua đường, bỗng:
- coi chừng!- nói rồi cậu ta băng qua đẩy nó ra xa và rồi xe lao vào cậu ta làm cậu văng ra rớt xuống, một tai nạn xảy ra rất nhanh chóng và bất ngờ.
Nó chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy cậu nằm đó, nó vội chạy lại và kêu gào khóc, mọi người xung quanh gọi xe cấp cứu và đưa cậu ta vào bệnh viện, nó như người vô hồn, nócungx không biết là có chuyện gì đang xảy ra nữa, đầu óc nó quay cuồng. Và nó cũng kịp nhớ tới và gọi cho gia Kiệt , về phía người nhà cậu ta thì cô y tá đã gọi về nhưng người cầm máy là Thiên Thảo, sau khi nge vậy ngay lập tức Thiên Thảo chạy đến ngay bệnh viện.
Tại bệnh viện:
- á. - Thiên Thảo hét lên một tiếng. Thì ra cô vì chạy hấp tấp và không chú ý nên đã va vào Gia Kiệt đang chạy ko kém gì cô ấy.
- bạn có sao không?- Gia Kiệt
- ak không sao. Nói rồi Thiên Thảo chạy tiếp, Ga Kiệt cũng ko hỏi gì và chạy theo nhưng hok biết là nằm ở đâu.
- chị ơi cho em hỏi bệnh nhân Lâm Thiên Hoàng nằm ở phòng nào ạ! - cả hai người đồng thanh hỏi, cô y tá chưa kịp trả lời thì 2 người quay mặt vào nhau 4 cặp mắt nhìn như là rất ngạc nhiên lắm.
- ở phòng XX
- dạ vâng , em cảm ơn ạ. - lại một lần nữa cả hai đồng thanh rồi chạy lên đó. Đến nơi, thấy nó ngồi đó như người mất hồn, Gia Kiệt chạy lại:
- chuyện gì đang xảy ra vậy?
- mình mình....- rồi nó òa lên khóc, sau khi Gia Kiệt trấn an lại tinh thần của nó được rồi nó mới kể hết đầu đuôi lại cho 2 người nge xong.
- thì ra là chị ak, người mà bấy lâu nay anh ấy vẫn kể hả? chắc anh ấy yêu chị nhiều lắm đây? - Thiên Thảo nói với vẻ vô tư. Nhưng ngược lại với hai đứa nó thì lại không hiểu là Thảo nói gì nữa, đang sốc lại càng sốc thêm.
- thê sba mẹ cậu ta đâu sao chưa đến, mà bạn là gì của cậu ta? - gia Kiệt
- ba mẹ anh ấy chắc cũng gần tới rồi. Còn em là người hứa hôn với anh ấy, nhưng tụi em chỉ xem nhau như anh em thôi còn chuyện hứa hôn là do 2 gia đình tự đưa ra, tụi em hok biết.
Một lúc sau, ba mẹ cậu ta đến:
- chuyện gì đã xảy ra vậy? tại sao nó lại nằm ở đây? giờ nó sao rồi?- mẹ Thiên Hoàng nỏi xối xả làm nó càng thấy có lỗi nhiều hơn
- dạ tại vì.......- nó định nói nhưng
- dạ anh ấy đang qua đường vì ko chú ý nên bị xe oto tông phải ạ, hiện anh ấy đang được bác sĩ chăm sóc ạ. - Thiên Thảo đã nói thay nó, lại một lần nữa nó sững dững ra bởi lời nói dối cảu Thảo.
- sao nó lại thế chứ, sao hok cẩn thận gì hết thế kia. - ba cậu ta buồn phiền mà đâu long, còn mẹ cậu thì suýt ngất, 1h trôi qua, rồi 2, 3 h vẫn chưa thấy bác sĩ trong đó ra ngoài làm mọi người cũng ú tim. Một lúc sau,
- bác sĩ ra rồi- Gia kiệt
- bác sĩ, con tôi thế nào rồi ạ? - ba Thiên hoàng cùng mọi người vây quanh bác sĩ.
- cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm. - bác sĩ. Câu nói này làm mọi người giảm đi nỗi lo lắng được một ít thì câu sau bác sĩ nói làm mọi người lo lắng bội phần.
- nhưng ... cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại được, phải chờ xem ý chí của cậu ấy như thế nào.
- nếu cậu ấy ...ko tỉnh thì sẽ thế nào ạ? - nó
- tôi e là .... haizaa! - bs
Câu nói nửa chừng này của bs làm mọi người như vỡ tim, ai cũng khóc, nó dường như ngất sỉu quỵ xuống dưới sàn và khóc nữa nở, Gia Kiệt tới trấn an nó.
Sau đó cậu ta được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt,
- thôi bác cảm ơn các cháu, các cháu về nhà nghĩ đi, bác ở lại đây với nó được rồi. - mẹ nó nói với vẻ mệt mỏi mất hết sức lực.
- bác để cháu ở lại đây vớic ậu ấy thêm tí nữa được hok ạ? - nó
- uk tùy cháu thôi. bác gái
- vậy tụi cháu xin phép hai bác cháu về ạ! - Gia Kiệt
- uk, bác trai
Trên đường về:
- sao lúc nảy em lại nói giúp cho My vậy? - Gia Kiệt
- chị ấy tên My ak, tên hay đấy chứ, thật ra anh ấy lúc nào gặp em cũng kể cho em nge về chị ấy hết, nên em nghĩ chắc anh ấy thương chị ấy lắm, qua vụ này cũng thế, đã chứng minh được tình cảm anh ấy dành cho chị ấy là như thế nào rồi, nếu nói ra sự thật thì ba mẹ anh ấy sẽ rất ghét chị My, với tính cách cảu bác trai thì em nghĩ chị My sẽ ko còn con đường mà ssongs tại nơi này lun ak. Nếu chuyện đó xảy ra thì em biết anh ấy sẽ hok thik nên em mới nói dối vậy đó. - Thiên Thảo
- thì ra là vậy.- câu nói vô tình của Thảo dường như đã dẫm nát lên trái tim của Gia Kiệt, tim cậu đau đớn biết chừng nào.
Tại bệnh viện:
- anh về công ty lo giải quyết chuyện ở đó đi, ở đây đã có em và cháu nó rồi, có gì em sẽ gọi cho anh liền. bác gái
- vậy cũng được, nếu có gì gọi liền cho anh. - bác Trai
Ba Thiên Hoàng về lại công ty, trong phòng chỉ nó và bác gái, không khí trở nên im lặng, ko ai nói ai câu nào, một lúc sau:
- cháu tên gì. - bác gái
- dạ cháu tên My ạ. - nó
- cháu là gì của nó? - bác gái hỏi
- dạ là bạn ạ.- nó
- chỉ là bạn thôi sao?
- dạ vâng
- nhưng sao bác thấy cháu có vẻ lo lắng cho nó hơn cả tình bạn? bác gái
Đến câu hỏi này nó dưng dưng hok biết trả lời ra sao, nó cũng hok biết nó lo lắng cho cậu ta có phải vì thấy có lỗi hay là vì nguyên nhân nào khác. Rồi không khí lại trở nên im lặng.
- bác cũng mệt rồi, bác nghĩ một lát đi, cháu ngồi đây với cậu ấy, có gì cháu sẽ gọi bác ạ. - nó
- bác ko sao nằm được, thấy nó thế này bác lo lắm, bácc chỉ có mình nó. Trước đây bác sinh đôi nó và em gái nó nhưng em gái nó bị mất tích từ khi mói sinh tong bệnh viện lận đến bây giờ vẫn ko có tin tức gì kả, giờ lại nó gặp phải chuyện này, làm sao mà bác có thể chịu nổi cơ chứ! - bác gái vừa nói vừa khóc nức nở nó cũng khóc theo.
- vậy cháu ngồi đây với nó bác về lấy ít đồ rồi trở vô liền. - bác gái
- dạ bác cứ yên tâm về đi ạ, cháu sẽ trông cậu ấy cẩn thận. - nó
Vậy là trong phòng giờ chỉ còn lại mình nó và cậu ta.
- tại sao cậu alij ngốc như thế chứ? - nó vừa nói vừa nấc từng nấc rồi khóc
- tại sao lúc nào mình gặp chuyện cậu cũng bảo vệ mình, tại sao khi cần thì cậu lại xuất hiện nhanh chóng chứ, cậu có biết cậu là người mà mình ghét nhất hok? - nó nói trong nước mắt
- cậu tỉnh lại đi, dậy mau đi chứ cậu muốn mình thấy có lỗi với cậu suốt đời sao? cậu muốn mình pải làm sao thì cậu mới chịu tỉnh kia chứ? thật sự là mình rất sợ, rất sợ khi pải nhìn cậu như thế này có biết không hả ngốc, cậu là người ngốc nhất trên đời, ngốc ơi là ngốc. - nó khóc ngẹn lại nói hét lên nhưng vẫn ko đủ sức để la to, nó khóc nức nở rất đau đớn. Nhưng cậu ta vẫn nằm im.