Đọc truyện

Mưa... Kết thúc hay bắt đầu

Vũ hội kết thúc, tất cả trở về với nhịp hối hả ngày thường. Nhưng với Kem đó là những ngày trôi nhanh đến k ngờ. Thời gian của nó tính giờ chỉ còn tính bằng ngày mà thôi. Vẫn là những ngày đi học 3 ca như thường lệ, vẫn là những khi tụ tập vui vẻ nói cười, vẫn là trò nghịch phá thường nhật của nó, nhưng đằng sau đó là nỗi buồn sâu thẳm, là những trầm tư về cuộc sống, là sự nuối tiếc khôn nguôi. K ai có thể biết điều đó. Nó thuộc về bí mật. Bí mật là những thứ riêng tư cần được trân trọng, nhưng đôi khi, sự trân trọng bảo vệ đó làm con người ta mệt mỏi muốn vỡ tung. Đau đớn biết bao khi những phải dối lòng trước bạn bè, trước mẹ, trước anh chị - những người thân yêu nhất của nó. Tuy nhiên, định mệnh là một sợi dây vô hình trói con người vào một cái cột định sẵn, thoát ra làm sao được khi cái cột đó, sợi dây đó đã được khắc tên mình. Vậy thì thay vì cố tìm cách thoát ra để nhận lấy đau khổ về mình, hãy đứng im, đón chờ những gì dành cho mình, rồi một ngày, chính ta mới là người vẽ lên định mệnh.

Thoáng quay đi quay lại đã tới ngày cưới của Ken. Oái oăm làm sao khi đó cũng là ngày Lu và Lin trình làng mẫu thiết kế đầu tiên của 2 anh em. Vì thế, tất cả mọi người phải xoay như chong chóng. Bắt đầu là Lu và Lin, vì bận cho buổi biểu diễn nên việc đám cưới coi như 2 anh chàng đầu hàng bó tay. Nhưng Kem và Tú nào tha, gì thì gì Lu cũng là rể tương lai của nhà Kem, Lin thì là thằng em Tú thương nhất nên bắt buộc, sau khi buổi trình diễn kết thúc phải quay về đám cưới ngay lập tức. Vì thế, 2 chàng này phải xin chú trưởng phòng thiết kế cho lên sàn sớm hơn. Lin phải tận dụng hết công suất nói nhiều, nói k ngừng nghỉ, uốn lưỡi hết cỡ, líu ra líu ríu, mắt chớp chớp, miệng cười tươi như cá sấu muốn thịt người tới nơi. Khổ thân chú ý, vì sợ tốc độ bám đuôi và nói dai như kẹo kéo, càng kéo càng dài càng dai của anh chàng nên phải miễn cưỡng gật đầu. Tiếp theo tới Sun. Mặc dù được một anh người mẫu điển trai khen là tuy chưa có kinh nghiệm nhưng khả năng trình diễn khá tốt, có năng khiếu nhưng cô nàng vẫn run như cầy sấy. Chưa kể hết màn này còn phải thay trang phục trở về đám cưới trong thời gian ngắn nhất nữa chứ. Chưa kể tắc đường và những sự cố phát sinh, phải mất 30p tức là khoảng 5h, Sun mới có mặt được ở đám cưới. Còn người tất bật ở đám cưới, là Kem đấy ạk, thì alô lên alo xuống, nhẹ nhàng với người này lớn giọng với người kia, đe doạ người này nỉ non người kia, chạy đôn chạy đáo tiếp khách cùng với mẹ và Ken. Ai cũng bận tối mắt tối mũi.

“ Và sau đây là bộ sưu tập mới nhất của công ty style, chịu trách nhiệm chính: Nhà thiết kế Huy Hùng. Lấy ý tưởng là sự giao thoa giữa đất,nước và bầu trời, công ty chúng tôi trình làng bộ sưu tập “Ranh giới mong manh – The fine line” . Nào hãy phiêu cùng “The fine line” “(tác giả chỉ nói vậy thôi, có gì mọi người thông cảm nhé, mấy cái văn bản giới thiệu này mình k thạo lắm)

Tiếng đàn piano cất lên, từng người mẫu bước ra chầm chầm theo tiếng nhạc trầm bổng du dương. Mọi người ở dưới xì xào bàn tán đánh giá. Những bước chân trên sàn catwalk vẫn uyển chuyển và nhịp nhàng, cuốn con người ta vào thế giới khác, thế giới của thực và hư k giới hạn, một sự chuyển động bồng bềnh vô hình đang hình thành trong con mắt của những người am hiểu và đam mê thời trang. Còn Sun ở bên trong đang làm động tác lấy tinh thần. Người mẫu nam đi cùng cô hôm nay là Bảo Anh - người mẫu mới nổi trong làng thời trang. Nở nụ cười động viên, Bảo Anh đưa tay ra nói:

- Nhập tâm vào nhân vật nào em, đừng nghĩ ngợi nhiều. Hãy nghĩ em là nàng tiên cá đang bơi về phía chân trời tìm chàng hoàng tử ánh sáng. Đừng quên, em là biển, còn anh là bầu trời, xa xăm nhưng hoà hợp, đó là chúng ta. Hiểu chưa? - Bảo Anh cười

- Em biết. Nhưng đây là lần đầu tiên của em, em lo lắm. – Sun vẫn lo lắng

- K có gì phải lo lắng cả. Ngoài anh ra, tất cả những thứ xung quanh em chỉ là bọt biển. Sùi trắng rồi tan thành hư vô. Nào, nắm tay anh và bước ra nào. Dũng cảm lên em. - Bảo Anh cười - nụ cười ấm áp

- Vâng thưa hoàng tử. – Sun mỉm cười rồi làm điệu nhún mình, đưa tay lên nắm lấy tay Bảo Anh.

Như một phép màu, Sun bước ra trong bao ánh mắt tò mò dò xét, nhưng cô k sợ, trong mắt cô bây giờ chỉ là biển và bầu trời. Trong bộ váy trắng viền xanh nhạt, Sun lấp lánh trong ánh đèn sân khấu, nhẹ nhàng và thanh thoát, uyển chuyển quay vòng tôn lên vẻ đẹp chiếc váy trắng xoè nhẹ phía dưới. Nở một nụ cười e lệ rất phương Đông, Sun bước đi bên Bảo Anh – chàng hoàng tử của cô trên sàn catwalk tự tin sánh đôi giữa rừng ánh sáng và âm nhạc. Nếu k tinh ý, ít người có thể nhận ra Sun chỉ mới tập tành làm người mẫu chưa đầy 1 tháng. Rời khỏi sự hào nhoáng của sân khấu, Sun bước vào trong ôm chầm lấy Lin.

- Em làm tốt k anh? Thực sự em lo quá.

- Trên cả tuyệt vời ý chứ. K sao đâu em. Thành công tốt đẹp mà. – Lin vỗ vai an ủi

- Thật hả anh? - Sun hỏi lại

- Tất nhiên rồi. Trông cái bà Kem ngô ngố thế mà có con mắt tinh đời đấy, em quả là có năng khiếu trong nghề này. – Lin cười

- Anh đừng trêu em.

- Cậu ấy nói đúng đấy, em rất có khả năng. Nếu em muốn theo đuổi nghề này, anh có thể giúp. - Bảo Anh ở đằng sau lên tiếng

- Cảm ơn anh, nhưng lời đề nghị đó em nghĩ để sau đi, Sun vẫn còn là học sinh mà. – Lu trả lời thay

- Anh Lu nói đúng đấy. Giờ này em muốn tập trung cho học hành hơn anh ạk. Còn quá sớm để tính những chuyện này anh ạ. Cảm ơn ý tốt của anh. – Sun lễ phép đáp lại

- Nếu em thay đổi ý định, có thể gọi cho anh, đây là danh thiếp của anh. - Bảo Anh chìa cho Sun tấm danh thiếp.

- Em sẽ cân nhắc. Cảm ơn anh đã giúp đỡ em trong thời gian vừa qua. – Lin mỉm cười

- K có gì.

Sau khi bước ra trình diễn lần cuối cùng, Sun lập tức được Lu và Lin lôi vào phòng thay đồ. Một cách nhanh chóng, Lin đưa Sun đến đám cưới trước, Lu ở lại thu dọn thêm một lúc rồi đến sau.

May sao khi Sun tới thì vừa kịp bắt đầu. Lu đến sau một lúc, đúng khi họ nhà trai đang phát biểu, Nếu bình thường thì Lu sẽ phải sang hàng ghế bên nhà trai ngồi, nhưng đây, Lu lại ngồi sang hàng ghế của nhà gái, bên cạnh Kem.

- Ê, đây đâu phải là chỗ của anh. – Kem nhăn mặt

- K, anh ngồi cạnh người yêu anh cơ. – Lu cười trẻ con

- Ai cho?

- Em.

- Bao giờ.

- Lâu lắm rồi.

- Xạo vừa thôi ông.

- Ôi, xạo là bản chất đàn ông, phải có tí xạo thì mới có người đổ

- Xê ra, đồ lừa đảo kia.

- Em bảo câu nữa là anh ôm em liền đấy.

- Anh mới lớp 12 thôi nhá.

- Kệ, chả sợ.

- Đừng, nhưng em sợ…

- Hehe.

- Bao giờ chúng ta mới được như thế nhỉ? – Lu ngước mắt nhìn Tú và Ken ngưỡng mộ

- Chắc k bao giờ?

- Gì?

- K đúng àk. – Kem bướng

- Em k lấy thì anh cũng bắt cóc em về.

- Em chạy.

- Anh trói.

- Em nhảy.

- Anh xích.

- Em độn thổ.

- Anh đào đất.

- Em bay.

- Anh dùng súng bắn

- Hơ, thế em ngồi im.

- Thì em bị bắt cóc chứ sao.

- Hết nói nổi. – Kem đuối lí đầu hàng

Nhìn anh trai đang ngập tràn hạnh phúc bên người con gái của cuộc đời mình, Kem mỉm cười, nụ cười xen trong nỗi buồn man mác. Mẹ nó đang đứng ở phía sau cùng bố mẹ Lu, nở nụ cười mãn nguyện. Thầm chúc phúc cho anh chị mình, nó lén thở dài. Nó nhìn sang Lu, Lu đang nắm tay nó, ánh mắt rạng ngời niềm vui. Nó cố in sâu vào mình những hình ảnh đẹp tươi này.

Tú khoác lên mình bộ váy cưới tuyệt đẹp theo phong cách đơn giản nhưng lộng lẫy, nắm tay Ken - người đàn ông mặc vest đen đẹp nhất mà nó từng nhìn thấy, đi đến từng bàn trong tiếng cười nói vui vẻ và những lời chúc phúc chân thành.

Bà Nga đang trò chuyện rôm rả với những người bạn của mình, trong mắt bà ánh lên một sự hài lòng và mãn nguyện - niềm hạnh phúc của người mẹ

Lin và Sun chụm đầu vào nhau thì thầm rồi khúc khích cười. Sun rạng rỡ hơn bao giờ hết, khi bên cạnh Lin - một bờ vai che chở, một người con trai ấm áp và chân thành.

Và Lu, người đang bên cạnh nó, nắm tay nó, dịu dàng âu yếm nhìn nó.

Nhưng nó k thể cùng mọi người đi tiếp những chặng đường hạnh phúc tiếp theo của cuộc sống. Đã đến lúc…bữa tiệc tàn………..

Tôi là Nguyễn Thảo Ngân.

Cũng là tôi, Hoàng Tâm Bình.

Ranh giới vạn vật, đường biên bất khả xâm phạm…..

- Tôi đã làm đúng theo thoả thuận, giờ tôi thuộc về thế giới của anh. - Giọng một người con gái trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên. Người con gái đó, là tôi.

- Quả thật dù em chỉ mang một nửa linh hồn của cô ấy nhưng tôi có cảm tưởng em chính là cô ấy đầu thai. - Một người đàn ông, àk k, một chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế bành tre, dáng vẻ ung dung.

- Tôi k muốn nghe bài ca bất hủ đấy của anh. – Tôi đã chán ngán những lời đường mật k ra đường mật, doạ nạt k ra doạ nạt của anh ta.

- Bài ca bất hủ? K ngờ sau bao nhiêu năm, thế giới loài người lại có người có những ý tưởng hay ho như em. – Anh ta tiếp tục

- K chỉ mình tôi đâu, nếu anh muốn đi tìm thì có đầy.

- Em cũng biết mà, người… - Anh ta lại chuẩn bị nhai lại

- Chỉ mình tôi mang một nửa linh hồn của người con gái anh yêu, lại còn có dáng vẻ cùng tính cách giống hệt chứ gì. – Tôi cắt ngang lời anh ta.

Vâng, tôi chính là Kem. Giờ đây, trên cuộc sống trần gian hay cuộc sống trước kia của tôi đã k còn linh hồn của Kem nữa rồi. Tôi đang ở biên giới giữa trời và đất, giữa trần gian và địa ngục. Đó là nơi duy nhất anh ta - người đàn ông đứng trước mặt tôi kia có thể kiểm soát hoàn toàn mà k có một thế lực âm dương nào có thể chạm tới. Chính xác hơn, tôi đang ở trong kết giới do anh ta tạo ra. À quên mất, chưa giới thiệu. Anh ta, kẻ đã huỷ hoại cuộc sống của tôi chính là Huy Hùng - người đàn ông sống 20 tuổi nhưng linh hồn sống tới 400 năm, hoặc ít hơn, tôi k nhớ lắm. Anh ta có chút phép thuật mà theo tôi nghĩ là tà đạo đúng hơn. Anh ta cũng chính là kẻ mà Bảo đã phải thế vai xuống địa ngục chịu phạt thay. Giờ thì đến lượt tôi. Nhưng nhiệm vụ của tôi là ở bên cạnh anh ta. Vì trong tôi một nửa là linh hồn của Hoàng Tâm Bình, người yêu của anh ta. K hiểu vì lí do gì mà linh hồn của tôi và một nửa linh hồn kia lại có thể hợp nhất thành một thể. Và đó, cũng là nguyên nhân, gây ra một loạt biến cố cho tôi và những người thân yêu của tôi……………..

Bắt đầu từ đây,tác giả sẽ thay đổi ngôi kể. Có lẽ k được sâu sắc lắm nhưng ngôi kể thứ nhất mới là ngôi kể hợp nhất từ đây. Sắp kết thúc truyện rồi, mọi người ráng theo dõi nhé.


Thời gian ở kết giới trôi dài hơn tôi tưởng. Theo như anh ta giải thích thì do ở đây là ranh giới giữa người, thần và ma nên thời gian thuộc loại trung tính. Con người là 24 tiếng một ngày, ở âm giới 1 ngày bằng 12h của con người, riêng ngày ở tiên giới thì bằng 21 ngày ở trần gian. Thành ra nơi này 3 ngày = 1 tuần của tôi trước kia, giống hệt thời gian trong giấc mơ mà Bảo đã từng đến. Hỏi thì anh ta bảo rằng đó là đều là thế giới do anh ta tạo nên, vì thế giống nhau là chuyện dĩ nhiên. Được cái ở đây phong cảnh khá hữu tình. Chắc biết tôi thích màu trắng nên ở đây đâu đâu cũng là hoa trắng. Cúc trắng, hồng bạch, hoa sa, ly trắng…và rất nhiều loài hoa khác mà tôi k biết tên hoà vào màu xanh của cây lá và bầu trời. Bao lấy tôi giờ là ánh sáng và hương hoa dịu mát. Hiện giờ tôi đang ngồi trên cái xích đu trắng giống hệt với cái ở nhà tôi, ngắm khung cảnh đẹp tới mức gần như là hoàn hảo. Điểm trừ duy nhất ở đây chính là chủ nhân của nó, chính là anh ta. K thể phủ nhận là anh ta rất đẹp trai, làn da ngăm đen khoẻ khoắn, tóc ngắn gọn gàng khoe khuôn mặt góc cạnh nam tính. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ta tôi rất khó chịu, mặc dù nếu là trước đây tôi sẵn sàng ngồi hàng giờ để ngắm anh ta. Anh Ken hay trêu tôi là nhìn thấy trai đẹp là sáng mắt, trong khi nhìn thấy người đẹp trai gấp vạn là anh thì chỉ muốn ăn tươi nuốt sống. Lúc đó, tôi luôn chuẩn bị tư thế đạp Ken thẳng thừng, và theo phản xạ anh Ken sẽ tránh, 2 anh em tôi chạy vòng vòng quanh sân trong tiếng cười của bố mẹ và bác Hương. Tất cả giờ đã xa, và đến cả tôi cũng chẳng còn tồn tại trên cõi đời nữa rồi, có chăng chỉ là một cái xác k hồn mà thôi.

- Lại nhớ nhà hả cô bé? – Anh ta ngồi xuống hỏi

- Tất nhiên. Anh đem tôi đến nơi này để làm cảnh mà, ngoài ngồi ngắm cảnh và bất đắc dĩ phải ngắm thêm anh thì tôi còn việc gì làm nữa đâu.

- Tôi nhớ là em tự nguyện mà.

- Tự nguyện kiểu ép buộc.

- Là kiểu gì?

- Kiểu tôi mới sáng tạo ra.

- Haha. Em rất lém lỉnh. Giống như Tâm Bình của tôi. Tuy nhiên em có phần nhỉnh hơn.

- Tôi sẽ coi đó là lời khen.

- Sự thật nó là thế mà.

- Nhưng tôi k cần lời khen dỏm của anh.

- Thôi được rồi cô bé, tôi biết em k thích nơi này, tôi cũng biết em nhớ những người thân yêu của em ở thế giới người. Thế này nhé, tôi với em thương lượng một chuyện.

- Tôi với anh thương lượng? Hay đấy. Ok, anh nói thử xem.

- Tôi sẽ cho em về thăm nhà 1 lần, và đó cũng là lần duy nhất của em mà thôi. Đổi lại….

- Đổi lại như thế nào?

- Em phải chấp nhận 2 điều kiện của tôi.

- Là?

- Thứ nhất, gọi tôi là anh, xưng em, cho thân mật.

- Hả? Anh có cần sến vậy k?

- Hay gọi như hồi tôi còn sống, chàng và nàng, công tử và thiếp.

- K. – Tôi rợn người phản đối

- Vậy thì chấp nhận đi. Tôi đã làm đúng như thời đại của em rồi nhé.

- Thế còn điều kiện thứ hai.

- Rất đơn giản, em phải chấp nhận ở đây, k được kêu ca gì cả. Tôi sẽ cố gắng đáp ứng tất cả những điều kiện cho em, nhiệm vụ của em là vui vẻ và cười thật nhiều. Lúc Tâm Bình còn sống tôi chỉ làm cho cô ấy khóc, còn bây giờ, em và cô ấy là một, tôi muốn em hãy bên cạnh tôi mà k bao giờ phải rơi lệ.

- Thế àk? Vậy thì nhìn đi. – Tôi bỗng nảy ra ý kiến rất hay

- Sao vừa bảo k khóc đã khóc rồi. – Anh ta giật mình hoảng hốt

- Hehe, tôi có khả năng khóc rất tốt. – Tôi lấy tay gạt “nước mắt cá sấu” của mình với nụ cười mãn nguyện, niềm vui của tôi là chọc tức anh ta.

- Thế nào? Em có đồng ý k?

- Tốt thôi, tôi đồng ý, tôi muốn đi luôn. À quên cho tôi biết, ở thế giới kia, tôi đã… được mấy ngày rồi. – Tôi tránh k nhắc tới cái chết của chính mình

- Hơn 1 tuần, chính xác là 9 ngày. Giờ thì chúng ta đi.

Dứt lời, tôi bị cuốn đi bởi một làn gió rất mạnh. Đến lúc từ cõi u mê hồi phục lại ý thức tôi mới biết rằng nước mắt tôi đã chảy từ lúc nào. Nhưng giờ thì tôi k quan tâm. Tôi đang đau, đau rất nhiều. Mẹ tôi đang quằn quại trong phòng tôi, mẹ đang khóc, đôi mắt mẹ đen láy dịu hiền giờ tràn ngập đau đớn, mắt mẹ thâm quầng. Mẹ gầy đi nhiều quá, làn da mẹ tái xanh. Chắc mẹ đau lòng vì tôi lắm. Mẹ, con xin lỗi, hãy tha lỗi cho đứa con bất hiếu này, con cũng muốn ở bên mẹ cả cuộc đời này, đền đáp công ơn dưỡng dục của mẹ. Nhưng giờ thì sao, con đã làm mẹ khóc. Mẹ, xin mẹ đừng buồn, xin mẹ đừng khóc. Mẹ phải gượng dậy nhanh nhé. Xin mẹ đấy. Tôi k đủ can đảm để đứng nhìn mẹ lâu hơn nữa, tôi có lỗi với mẹ. Lỗi lầm này k bao giờ tôi có thể bù đắp được. Còn gì đau hơn khi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa. Tôi men theo cầu thang xuống dưới lầu. Thật lạ vì tôi có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân. Nhưng cái cảm xúc ấy qua rất nhanh. Trước mắt tôi, anh Ken mệt mỏi trong bộ đồ đen đang ngồi salon, dựa đầu vào chị Tú. Có lẽ tôi đã khiến anh mệt mỏi nhiều. Ken àk, bên cạnh anh còn chị Tú đấy, đừng vì em mà ảnh hưởng tới mình. Xin lỗi vì em k thể chờ tới ngày em bé ra đời, thậm chí em còn làm anh chị khổ sở vì em. Thực sự em xin lỗi. Bé àk, những gì cô k làm được thì bé làm giúp cô nhé, hãy lớn thật nhanh, thay thế vị trí của cô trong cái nhà này, hãy làm bà và bố mẹ vui vẻ bé nhé. Cô tiếc là k thể đợi khi bé ra đời để ôm bé vào lòng. Cô xin lỗi bé. Cố gắng k để nước mắt rơi, tôi đi ra khỏi nhà. Tôi ngồi vào chiếc xích đu quen thuộc, dạo quanh vườn phong lan, đi trên con đường lát đá mà tôi yêu thích. Tất cả đã k còn thuộc về tôi nữa rồi. Vẫn với nỗi buồn miên man trong lòng, tôi đi ra khỏi nhà, tìm cách gặp Lu. Tôi nhớ anh, mặc dù tôi mãi mãi k thể xuất hiện trước mặt anh được nữa. Nhưng tại bến xe, tôi gặp Sun và những người bạn của tôi. Họ k còn cười nói vui vẻ như mọi khi, một k khí im lặng bao trùm. Chắc là do tôi. Sun đang dựa đầu vào Lin, bước đi nặng nề. K dám nhìn mọi người lâu, tôi sợ tôi sẽ k thể rời xa được họ mất, tôi bước lên xe buýt trước khi chiếc xe đóng cửa và chạy đi mất. Tôi khóc, khóc như mưa trên hàng ghế cuối cùng của xe. Trời bên ngoài cũng đang dần chuyển mây đen dày đặc. Và cuối cùng khi đứng trước nhà Lu, trời đổ mưa tầm tã. Đang đứng đợi xem có ai ra khỏi nhà để vào trong nhà tìm anh, tôi thấy một người trong chiếc áo khoác mỏng manh bước ra từ trong nhà. Đó là anh, người anh ướt hết. Trời vẫn còn lạnh. Anh chạy nhanh tới chiếc Posche mui trần của mình, k đóng mui, cứ thế leo lên nổ máy. Một cách vội vã, tôi cũng bước lên chiếc ô tô của anh. Anh phóng như bay. Đoạn đường này rất quen, hình như tôi đã từng đến. Quay sang nhìn anh, tôi thấy đằng sau những giọt mưa lạnh lẽo là hàng nước mắt ấm nóng của anh. Anh đang khóc. Vì tôi…

Trong giờ phút này, tôi cảm thấy thật tồi tệ. Tâm trạng của tôi rất xấu. Tôi từng mơ được mặc váy cưới đứng bên anh trong đám cưới của chúng tôi. Tôi đã từng mơ được nắm tay anh bước đi trong cơn mưa cánh hoa anh đào. Tôi đã đừng mơ được ở trong vòng tay anh ngắm sao trời. Nhưng tất cả … chỉ là mơ. Trong một ngày mưa, bố đã rời xa ba mẹ con tôi đi tới thế giới khác. Cũng là ngày mưa, Bảo vĩnh viễn rời xa tôi để lại tôi với nỗi nhớ ngày đêm k nguôi. Thời gian lại trôi, vào một ngày mưa khác, đến lượt tôi để lại nỗi đau trên thế giới này cho những người tôi yêu. Hết thật rồi, kết thúc thật rồi. Chính tay tôi đã tô vào bức tranh hạnh phúc của tôi màu đen chầm dứt. Quên em đi anh nhé, đừng như thế, em sẽ đau lòng lắm anh biết k? Em biết trái tim anh đã vỡ nát vì em, nhưng em mong một ngày kia, sẽ có người thay em đến bên anh, yêu anh nhiều hơn em. Tha lỗi cho em, dù em k có quyền nói ra câu này. Chỉ xin anh hãy quên em sống hạnh phúc. Chiếc xe dừng lại trước căn nhà cỏ lau của anh. Tôi k vào nhà, chỉ có anh vào mà thôi. Đứng bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh, tôi đau tới nghẹn lòng. Bước đi trên con đường quen mà lạ, tôi cứ đi. Trời sáng lại rồi lại đen đi trong màn đêm bao trùm. Tôi đi mãi rồi ngồi lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Chẳng biết tôi ngồi đó được bao lâu nữa. Tôi k ý thức được thời gian và không gian xung quanh. Nhưng có một thứ đưa tôi trở lại, đó là tiếng xe Audi TT màu đen, chiếc xe giống hệt xe tôi, chỉ khác màu - chiếc xe của Ken đậu ngay trước mắt tôi. Ánh đèn làm tôi loá mắt. Tôi thấy có người chạy về phía tôi, vụt qua tôi, đi loanh quanh nơi bãi đất trống tôi ngồi. Người đó là Ken.

- Em đang ở đây, chắc chắn em đang ở đây. Kem, xin em hãy làm cái gì đó để trả lời anh đi. – Ken hét lên

- Anh xin em, Kem, làm ơn, dù chỉ một chút thôi. Anh k thể tin rằng em đã chết. Anh biết tất cả rồi. Đừng trốn tránh anh. – Ken lại hét lên

Khoan, Ken nói thế là sao, anh đã biết tất cả? Là sao?

- Vì em và cậu ta mỗi người mang một nửa linh hồn của Tâm Bình. Chính điều đó đã mang lại cho em và cậu ta mối liên hệ đặc biệt. Tôi đã sai lầm khi đêm đó đã k đặt kết giới, hậu quả là toàn bộ câu chuyện đêm đó của tôi và em cậu ta đều đọc được, qua suy nghĩ của em. Cái khả năng của 2 người phát huy công dụng đúng lúc đấy. – Anh ta, kẻ đáng ghét bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi.

- Vậy bây giờ tôi phải làm sao?

- Em và cậu ta có 15 phút nói chuyện, đó là đặc ân duy nhất tôi dành cho em. Giờ thì tôi phải về trước khi kết giới bị phá huỷ. Nên nhớ, chỉ 15p. Nếu chậm trễ, đoàn người 2 giới tiên ma sẽ mang em đi, lúc đó toàn bộ những hi sinh của em chỉ là vô nghĩa. Em hiểu ý tôi nói chứ.

- Thế là quá đủ rồi. – Tôi nặng nề nói

Một luồng ánh sáng bao phủ lấy tôi, tôi lấy tay che mắt vì quá chói. Và hình ảnh hiện lên đầu tiên trong mắt tôi là anh trai tôi, với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Hình như tôi nhìn thấy lấp lánh giọt lệ rơi trên mắt anh. Ken chạy đến chỗ tôi, dang tay ra định ôm tôi, nhưng… k thể được. Anh đi xuyên qua tôi rồi dừng lại mất đà, hụt hẫng.

- Ken, giờ em chỉ là linh hồn thôi. – Tôi nói trong nước mắt

- Anh đã quên…

- Đừng thế anh, mạnh mẽ lên anh. – Tôi cố gắng nói ra những lời an ủi

- Sao em có thể ngốc thế được, thà để anh chịu cảnh này còn hơn. Cô em gái ngốc nghếch, em như vầy làm sao anh có thể yên tâm sống nốt những tháng ngày tiếp theo.

- Em tự nguyện mà. Em k hề hối hận, anh hiểu k? – Tôi đi tới chỗ Ken, đưa tay lại vỗ vai anh, dù tôi biết anh sẽ k cảm nhận được

- Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy. Em gái tôi k hề có tội. Tôi cũng k hề gây nên tội, tại sao lại trừng phạt chúng tôi. Hãy trừng phạt con người độc ác kia kìa.

- Anh, bình tĩnh anh. Bình tĩnh nói chuyện với em. Thời gian của em k còn nhiều, anh phải hiểu…

- … - Ken im lặng

-Thứ nhất, anh và em, bắt buộc phải có một người phải hi sinh. Anh là trụ cột của gia đình, là con trai mẹ, là chồng của chị Tú, là bố của đứa bé sẽ chào đời sau 8 tháng nữa, là anh trai của em, người anh mà em vô cùng thương yêu. Nếu phải chọn lại, em quyết k thể để anh ra đi. Gánh nặng trên vai của anh còn nhiều, vì thế em mới là sự lựa chọn thích hợp nhất. Hơn nữa, có lẽ anh k biết. Nếu là anh thì phải tách linh hồn. Sự hợp thể của anh k đồng nhất như của em, vì em là con gái, như thế, một nửa linh hồn còn lại sẽ tự động tiêu tan. Cho nên, xét về mặt nào đi nữa, em mới là người thích hợp nhất.

- Kem!

- Chuyện thứ hai em nhờ anh, đó là anh đừng tự hành hạ bản thân, hãy sống thật tốt. Phải thay em chăm sóc mẹ, chăm sóc 2 mẹ con chị Tú, thay em quan tâm Lu, Lin và Sun. Gửi lời xin lỗi của em tới họ. Như thế mới k phụ những gì em đang làm.

- Anh sẽ cố gắng!

- Thứ ba, có lẽ anh k biết, em yêu anh nhiều lắm, anh trai của em. Nếu có thể, em mong mãi mãi là em gái anh. Người anh tuyệt nhất thế gian.

- Anh sẽ k bỏ cuộc. Anh sẽ làm em trở lại. Bằng bất cứ giá nào. Anh k chấp nhận việc này.

- Ken, trong vòng 14 ngày, em sẽ mãi mãi k thể trở lại được nữa. Hôm nay là ngày thứ 9 rồi. Anh đừng hi vọng gì.

- 5 ngày, chỉ cần 5 ngày là đủ. Xin em, xin em đừng từ bỏ. Anh k cho phép em xa rời cuộc sống của anh. Chúng ta là một thể. K bao giờ anh để em tách khỏi anh. Bất cứ giá nào.

- Ken.

- Anh sẽ làm thế, đừng khuyên anh.

- Đừng tốn công vô ích mà anh.

- K bao giờ.

- Thời gian của em sắp hết, kết giới sắp tan rồi. – Huy Hùng xuất hiện bên cạnh tôi một lần nữa.

- Con người độc ác kia, hãy thả em gái tôi ra. – Ken hét lên

- Chàng trai trẻ ạk, tất cả đã an bài rồi, k thể thay đổi được đâu, từ giờ cô ấy là cô gái của tôi. – Huy Hùng cười

- Anh đừng nói nữa. Ken, dù ở đâu thì em vẫn yêu mọi người nhiều lắm. Ken, sống tốt anh nhé. Đừng lo cho em, Ken. – Tôi cố gọi với theo anh khi Huy Hùng đưa tôi ranh giới người tiên ma.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

XtGem Forum catalog