Teya Salat
Đọc truyện

Khoảng Cách Tình Yêu


Em có biết trong trong 6 năm qua, anh đã trải qua bao nhiêu lần thập tử nhất sinh hay không? Anh đang tiến đến gần mục tiêu, cho nên anh không thể bỏ lở. Còn cậu ta, có thể cậu ta yêu em thật lòng, sẵn sàng làm mọi thứ vì em. Nhưng đó là khi không động chạm đến lợi ích của cậu ta. Một khi đã động chạm đến lợi ích của cậu ta, cậu ta nhất định sẽ vứt bỏ em.

Những lời của Bảo Nam văng vẳng bên tai của Bảo Phương. Cô khẽ nhắm mắt gọi:
- Phong…
- Chuyện gì?
- Phong…
- Hả…
- Phong…
- Uhm…
- Phong…

Dù cô gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu đều không thấy phiền mà vẫn trả lời cô, kèm theo những cái vuốt tóc âu yếm. Cuối cùng Bảo Phương nói khẽ:
- Em yêu anh.

Khi Bảo Phương thức dậy, đã không thấy Lăng Phong ở đâu cả, chỉ có một tờ giấy tin nhắn trên bàn, chỉ có hai chữ duy nhất “Cẩn thận”, nhưng trong lòng Bảo Phương lại có cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Cô vơ lấy điện thoại gọi cho Thục Quyên để hỏi han tình hình, nhưng điện thoại Thục Quyên không có tín hiệu gì hết. Cô thở dài một tiếng, có lẽ Thục Quyên đã bay đi qua bên đó cùng Lăng Phong rồi.

Vệ sinh xong, ra ngoài cô mới thấy Lăng Phong đã cẩn thận mua sẵn đồ ăn sáng cho cô để trên bàn, thức ăn vẫn còn nóng, cô đoán Lăng Phong cũng vừa đi ra không bao lâu, khẽ mĩm cười rồi ngồi xuống ăn ngon lành.

Khi cô đi ra ngoài thì chạm ngay Trí Lâm, cô hơi giật mình, nhưng rồi nhìn cậu ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh lại đến đây.

- Anh đến đón em đi làm, sẵn tiện mua cho em chút đồ ăn. Anh thấy tối qua em không ăn gì mà về đây, nên sợ em đói bụng – Trí Lâm trầm giọng đáp, ánh mắt cậu nhìn cô đầy phức tạp.

Tối qua cô mệt mỏi về giường nằm vẫn chưa kịp ăn cơm nước thì cùng Lăng Phong ra ngoài, sau đó thì gọi điện cho Trí Lâm bảo rằng mình về lại nhà cũ, cho nên Trí Lâm lo lắng cô không chịu ăn gì nên mới mua sẵn cho cô.

- Em vừa ăn sáng xong – Cô ái ngại trước lòng tốt của Trí Lâm nên đáp.

- Không sao, cứ đem đến cho mọi người, ai chưa ăn thì ăn – Trí Lâm đáp, ánh mắt nhìn cô một cách kỳ lạ.
Bảo Phương bị cái nhìn đó làm bối rối, cô bèn hỏi Trí Lâm.

- Có chuyện gì sao?

- Khi anh đến đây thì gặp Mar đi ra… – Im lặng một lát, Trí Lâm bèn hỏi – Tối qua em cùng cậu ấy qua đêm ở đây?

- Không phải như anh nghĩ đâu – Bảo Phương vội giải thích – Tụi em chỉ đến đây nói chuyện thôi.

- Hai người nói chuyện gì? – Trí Lâm tỏ vẻ không tin hỏi lại.

- Là chuyện gì, em nghĩ không nhất định phải nói cho anh biết – Bảo Phương làm mặt lạnh đáp.

- Bảo Phương, chắc em biết, ba đã nói cho em hay, anh ta là người đang bị tình nghi là buôn bán phi pháp, không chỉ ở Việt Nam mà còn ở nước ngoài, cảnh sát quốc tế không ngừng điều tra chứng cứ phạm tôi của anh ta. Bản thân là một cảnh sát, em biết rõ quan hệ mật thiết với tội phạm sẽ dẫn đến hậu quả gì mà – Trí Lâm lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt cậu vừa lo lắng, vừa giận dữ.

Bảo Phương không thể đáp trả được điều gì, cô chỉ biết cuối đầu im lặng. Trí Lâm nhìn cô thở dài nói:

- Chia tay anh ta đi.

- Em…

- nếu em không chịu chia tay với cậu ấy, anh sẽ báo cáo chuyện này lên trên – Trí Lâm buông tiếng đe dọa.
- Em biết anh sẽ không làm như vậy đâu – Bảo Phương nhìn Trí Lâm đặt hết niềm tin đáp.

Trí Lâm khẽ nhắm mắt rồi thở dài một hơi, cuối cùng cậu nhìn Bảo Phương buồn bã nói:

- Em nói đúng, anh sẽ không nói. Nhưng anh không bảo đảm sau này sẽ không. Bảo Phương, em còn trẻ lắm, lại là con gái, rất dễ bị lường gạt. Anh chứng kiến em phấn đấu nổ lực thế nào để trở thành một người cảnh sát tốt, cho nên anh không muốn em vì chuyện này mà hủy đi tương lại của mình. Nghe kỹ lời anh, hãy nghĩ đến việc vì sao em lại chọn ngành cảnh sát, trong khi trước đây em vô cùng căm hận nó.

Trí Lâm nói xong rồi bỏ đi, để Bảo Phương ở lại một mình. Cô nhìn theo bóng dáng bỏ đi của Trí Lâm, lời của cậu, lời của Bảo Nam vang lên trong đầu cô:

“Hãy nghĩ đến việc vì sao em lại chọn ngành cảnh sát, trong khi trước đây em vô cùng căm hận nó.”

“ Đã hơn 6 năm nay anh không hề thắp nhang cho ba mẹ, vì anh đã thề, nhất định phải tìm ra hung thủ…”
Lí tưởng của cô, mục tiêu của cô…vì nó, cô chọn con đường này. Vì nó mà khoảng cách giữa cô và Lăng Phong kéo dài ra…Giữa tình yêu và tìm ra sự thật…cô chỉ có thể chọn 1.

Bảo Phương đứng đó, lặng lẽ đón nhận nỗi đau dày vò, lí trí và tình cảm đấu tranh với nhau kịch liệt. Là tiếp tục yêu, tin tưởng và chờ đợi hay là gạt bỏ tình cảm đi theo lí trí, tự mình điều tra ra sự thật.

Bảo Phương cũng không biết nên làm thế nào? Là đối mặt hay là lẫn trốn.

Ngay lúc đó, cô nhận được tin nhắn của Bảo Nam: “ Anh cùng Andy ra nước ngoài, đừng lo lắng cho anh”
Andy, cô gái này có gì đó, khiến Bảo Nam phải chấp nhận làm vệ sĩ, Lăng Phong phải để cô ta bên cạnh.
Nhưng so với Bảo Nam, Lăng Phong có một đám người đằng sau chống lưng, lại thấy Andy không chỉ đơn giản ở bên cạnh giám sát Lăng Phong mà cô ta thật sự thích cậu. Lăng Phong chắc chắn sẽ không sao.
Còn Bảo Nam thì khác, cậu một thân một mình, mạo hiểm điều tra, nếu chẳng may sơ suất, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bảo Phương không muốn anh trai mình xảy ra chuyện gì, cô không muốn mất Bảo nam. Do đó cách duy nhất để đưa Bảo Nam trở về nhà là mau chóng tìm cho ra hung thủ.

Manh mối điều tra chính là người sở hữu một trong 23 cây súng được phát cho các cán bộ cảnh sát. Chính kẻ đó là người giết ba cô.

Cô sẽ bắt đầu từ hai người mà mình biết trước: Ông Văn Lâm và ông Hoàng Danh.

Nghĩ là làm, khi Bảo Phương trở về nhà, cô lợi dụng lúc nữa đêm, cả nhà ngủ say. Lén lút đi vào phòng sách của nhà ông Văn Lâm, ngày trước căn phòng này được dùng để cho ba anh em: cô, Bảo Nam và Trí Lâm học bài. Sau này, căn phòng trở thành phòng sách riêng của ông Văn Lâm để những giấy tờ quan trọng. Ngay cả thím Hà cũng rất ít bước vào đây, chỉ những lúc dọn dẹp mới vào, còn bình thường căn phòng luôn khóa trái.

Bình thường thím Hà hay làm nhiều xâu chìa khóa để dự phòng, mà chùm chìa khóa đó, thím cất kỹ trong cái hộp đựng ở kệ bếp. Bảo Phương nhẹ nhàng lôi chùm chìa kháo đó ra, trong bóng tối, cô lần mò từng chiếc chìa tra vào ổ khóa. Vừa làm vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trên lầu.

Cô thử rất nhiều chiếc, cho đến khi còn lại ba chiếc chìa khóa, sự lo lắng căng thẳng khiến cô đổ mồ hôi sắp sửa bị thay thế bằng sự thất vọng thì chiếc chìa thứ ba được đút vào một cách trơn tru. Bảo Phương mừng rỡ vô cùng, đưa tay gạt mớ mồ hôi trên trán rồi thở phào nhẹ nhỏm mở cửa thật nhẹ để vào bên trong.

Chưa bao giờ cô lại có hành động như kẻ trộm thế này, vừa cảm thấy có lỗi với gia đình ông Văn Lâm vì xưa nay họ đều xem cô như con cái trong nhà. Vừa sợ hãi một khi phát hiện ra có lẽ tình cảm gắn bó kia sẽ bị sứt mẽ, đặc biệt là cô không mong, ông Văn Lâm là thủ phạm giết ba cô, bán đứng ngành cảnh sát.

Nhưng mà, cô cần phải điều tra ra sự thật mà bấy lâu nay hằng mong muốn. Cho nên cô dứt khoát đẩy cửa bước vào bên trong rồi nhẹ nhàng khép cửa lại. Trong phòng nhanh chóng tạo thành một màn tối hơn mực, trước mắt cô là một màn đêm, dù không ít lần bước vào đây, nhưng Bảo Phương vẫn không tài nào xác định được vị trí của từng đồ vật. Cô mò tay vào túi quần, lôi ra một cây đèn pin nhỏ dài bằng lòng bàn tay của các bác sĩ thường dùng để soi mắt của bệnh nhân. Từ ánh sáng yếu ớt đó, cô lần mò đi đến két sắt,nơi ông Văn Lâm cất giữ những vật quan trọng.

Một lần vô tình cô nghe Trí Lâm nói rằng, ba cậu dùng ngày thắng năm sinh của ba Bảo Phương làm mã khóa. Bảo Phương hít thở sâu, cố gắng quay số ngày sinh của ba mình.

- Cạch…

Tiếng mã khóa két sắt mở ra, ánh mắt Bảo Phương căng ra vì hồi hộp, cô từ từ kéo chiếc két ra. Trong đó có khá nhiều giấy tờ quan trọng và một cái hộp gỗ. Không nghỉ ngợi gì hết, Bảo Phương nhấc cái hộp ra khỏi cái két sắt đặt xuống nền nhà, cô đưa cây đèn lên miệng ngậm chặt, chĩa ánh sáng của đèn về phía cái hộp. Cô hít sâu một cái hộp ra, bên trong là khẩu súng cùng một dãy đạn, không thiếu một viên nào.

Bảo Phương thở hắt ra đầy nhẹ nhỏm. Bạc đạn không thiếu viên nào nghĩa là, người bắn ba cô không phải là ông Văn Lâm, ông không hề sử dụng cây súng này nghĩa là người giết ba cô không phải là ông ấy. Tâm trạng vui mừng như vừa trút được một tảng đá đè nặng trong lòng.

Bảo Phương lục tìm thêm một chút manh mối về danh sách người giữ khẩu súng loại này, nhưng chỉ toàn là giấy tờ mật thiết, cô cũng không dám nhìn nội dung những giấy tờ đó vội vàng trả chúng vào vị trí cũ, rồi đóng cửa két sắt lại, nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhưng khi cô mở cửa bước ra ngoài, tưởng rằng mọi chuyện xong xuôi, êm đẹp thì cô lại phát hiện một bóng người ẩn hiện tựa người vào vách tường gần cánh cửa.

Bảo Phương chết lặng, tay nắm trên nấm cửa để nguyên vị trí trên đó. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng người đó chút nào.

Tay cô bị kéo mạnh, rồi cả người nữa đi nữa chạy theo bước chân nhanh của người đó. Tay cô bị siết chặt đến đau rát nhưng cô không dám mở miệng lên tiếng than phiền, cô biết lúc này người đó đang cực kì tức giận. Cô bị kéo thẳng đi lên sân thượng.

Tiếng khóa cửa khiến tim cô như rơi xuống đáy 12 tầng địa ngục.

- Tại sao em làm vậy? – Giọng người đó gắt lên hỏi đầy tức giận.

- Em… – Bảo Phương nghẹn lời không biết nên nói thế nào về hành động của mình, cô cúi đầu không dám đối mặt với ánh mắt chất vấn đầy giận dữ đó.

- Là hắn ta kêu em làm như vậy đúng không? Hắn ta muốn tìm hiểu bí mật gì đúng không? Hắn sợ tội trạng của mình bị phanh phui ra nên sai em đi ăn cắp tài liệu mật đúng không, hắn muốn biết chúng ta nắm được điểm yếu gì của hắn để dễ bề xóa sạch nó đi đúng không? – Giọng nói phẫn nộ tuôn trào.

- Bốp…

Bảo Phương gian tay tát mạnh vào mặt người đó trong sự tức giận, người đó kinh ngạc tròn mắt nhìn cô, sửng sốt tột độ, đồng thời ánh mắt thể hiện sự đau lòng không siết trước cái tát tai này.

Sau cái tát, Bảo Phương thấy hối hận vô cùng, bàn tay của cô vẫn đặt trên không, những ngón tay run lên, chính cô cũng kinh ngạc vì hành động vừa rồi của mình. Có lẽ cô đã quá tức giận vì bị Trí Lâm nghi ngờ, nói những điều xúc phạm lòng tự trọng của bản thân cô.

Trong ánh mắt đau buồn và oánh trách, Bảo Phương đau khổ nói:

- Trí Lâm…em xin lỗi. Em…

- Anh thật thất vọng vì em – Trí Lâm sau giây phút ngỡ ngàng, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại nhìn Bảo Phương bày tỏ sự chán chường nói.

- Trí Lâm, anh nghe em nói đi có được không? – Bảo Phương khổ sở van nài.

- Em muốn nói gì? Em muốn nói em bị tình cảm làm cho mê muội, đánh mất hết lí trí. Nghe lời dụ dỗ của hắn ta mà nữa đêm nữa hôm lén vào phòng ba anh tìm tài liệu. Anh còn nhớ, anh từng nói với em là ba anh đã lấy ngày sinh của ba em làm mã mở khóa để kỷ niệm. Nhưng xem ra anh đúng là đồ ngốc mà, cõng rắn cắn gà nhà – Trí Lâm phá ra cười khổ.

- Anh nghĩ em là người như vậy sao? – Bảo Phương nhìn Trí Lâm với ánh mắt buồn bã hỏi – Anh cho em là loại người vì tình mà có thể đánh mất lí trí, tiết lộ điều tra của cảnh sát ra bên ngoài hay sao.

- Anh thật sự không tin, cũng không mong em là người như vậy – trí Lâm thở dài khi nhìn thấy giọng nói buồn bã có phần lạc đi của Bảo Phương – Nhưng mà vì sao em lại lén lút vào phòng làm việc của ba anh, còn mở khóa két sắt của ông ấy.

Đến nước này, Bảo Phương đành nói ra tất cả. Cô ho khan một tiếng rồi bắt đầu kể.

- Bảo Nam đã nói như vậy ư?

- Uhm… – Cô liền gật đầu.

- Anh ấy còn điều tra được gì nữa hay không?

- Anh ấy chỉ biết ba anh và chú Danh đang giữ 2 khẩu súng, còn những người còn lại, cần phải điều tra mới biết – Bảo Phương khẽ đáp.

- Em nghi ngờ ba anh? – Trí Lâm chau mày hỏi.

- Bất cứ người nào giữ khẩu súng đó, em đều nghi ngờ họ. Chú Lâm cũng không ngoại lệ. Nhưng em thấy số đạn chú Lâm vẫn còn y nguyên chưa mất một viên nào, cho nên chú ấy không phải là kẻ đó.

- Bảo Phương, em có nghĩ đến việc. Bảo Nam đã biết chuyện ba em bị chết bởi đạn của loại súng đó, thì chắc chắn ba anh và mọi người cũng biết. Nếu đã vậy, họ chắc chắn sẽ điều tra ra hung thủ, không lí nào đáp án vẫn xa vời như vậy – Trí Lâm đưa ra giả thuyết – Cho nên chưa chắc người trong chúng ta là nội gián bắn ba em.

- Bảo Nam nghi ngờ rằng, đằng sau vụ án của ba em, có liên quan đến một vụ giao dịch phi pháp có quy mô lớn mà các cấp lãnh đạo cũng nhúng tay tham dự vào việc này. Cho nên một khi điều tra ra sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ máy chính trị của chúng ta. Vì vậy vụ việc bị chìm xuồng, cái chết của ba em được cho là của bọn tội phạm gây ra. Cho nên bây giờ chỉ có thể âm thầm điều tra mà thôi.

- Rất là nguy hiểm, nếu em và Bảo Nam cứ liều lĩnh như vậy, chắc chắn sẽ mất mạng.

- Không còn cách nào khác, dù phải mạo hiểm thì em và Bảo Nam cũng muốn điều tra cho ra sự thật – Bảo Phương kiên định đáp.

- Kể cả việc ở bên cạnh Lăng Phong bất chấp việc có thể bị tình nghi có giao dịch với tội phạm hay sao?

- Đúng vậy, bởi vì anh ấy là manh mối duy nhất em có.

Trí Lâm sửng sốt nhìn Bảo Phương một lúc, môi khẽ run run nói:

- Nếu như anh giúp em tìm ra 21 người còn lại được thì sao.

- Thật sao? – Bảo Phương mừng rỡ reo lên hỏi.

- Nhưng anh có điều kiện – Trí Lâm gằn từng chữ nói – “Tránh xa cậu ta ra”

***

- Reng…

Dì Dung vội vàng tắt bếp đi ra mở cửa. Nhìn thấy hai người trước cửa nhà mình, dì Dung vui vẻ cười hỏi:

- Ngọn gió nào thổi hai đứa đến nhà cô vậy.

- Tụi con đi bắt một tên tội phạm tàng trữ vũ khí trái phép gần đây nên sẵn tiện ghé thăm cô chú luôn – Trí Lâm nhanh miệng cười trả lời.

- Vừa đúng lúc, cô nấu cơm xong, hai đứa ở lại ăn cơm luôn đi – Dì Dung gật đầu mở rộng cửa cho hai người bước vào.

- Dạ, con nghe mẹ vẫn thường khen cô nấu ăn rất ngon ạ, con không khách sáo đâu, hôm nay quyết ăn chực nhà cô một bữa – Trí Lâm cười tinh nghịch đáp.

- Cái thằng, miệng lưỡi ngọt như đường, chắc là nhiều cô theo lắm nhỉ – Dì Dung được khen cười tít mắt nhưng vẫn không quên mắng yêu Trí Lâm một câu.

- Dạ, đúng đó cô. Hiện nay có một chị bác sĩ rất xinh đang theo đuổi anh ấy – Bảo Phương cười phụ họa lời dì Dung.

Trí Lâm nghe nhắc đến Linh thì khóe miệng giật giật, toàn thân nổi da gà, mắt tồi sầm sì, dù biết Bảo Phương nói đùa, nhưng cậu không khỏi sợ hãi trước cô bác sĩ bám dai như đĩa đói, nhất quyết bắt cậu phải tiêm chích thuốc đúng giờ. Cậu chưa từng gặp ai phiền như cô ta.

Dì Dung nhìn vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của Trí Lâm thì không nhịn được mà cười lớn, vỗ vai Trí Lâm an ủi.

Hai người theo dì Dung vào trong nhà, ngồi trò chuyện một chút, Bảo Phương liền chuyễn qua chủ đề về tội phạm:

- Tên này là người miền Trung, đến đây thuê nhà trọ sống, nhưng không hiểu hắn ta làm sao có nhiều tiền đến thế. Chủ nhà trọ thấy hắn ta cứ lén lút thật thò dẫn nhiều cô gái đến rồi lại dẫn đi, mới báo công an.
Chúng cháu liền điều tra ngay, phát hiện hắn ta làm môi giới dắt gái qua biên giới, liền bao quay bắt quả tang, hắn ta liền chạy trốn, trên tay cầm theo súng. Vì vậy tụi cháu cũng khá vất vả mới bắt được hắn mà không làm tổn thương đến ai.

Dì Dung chăm chú nghe Bảo Phương kể, khẽ gật đầu mừng rỡ nhìn hai người:

- Tụi con vất vả quá rồi.

- Cô…khi tụi con khám xét chỗ ở của hắn ta, phát hiện hắn ta tàn trự rất nhiều loại sung – Bảo Phương hào h71ng kể tiếp – Theo điều tra, hắn ta từng là vận động viên bắn súng của khu vực, nhưng không hiểu vì sao lại từ bỏ và lao vào con đường phạm tội này. Nhưng hình như hắn ta vẫn còn luyến tiếc môn thể thao này lắm nên mới tàng trữ nhiều loại súng đến như thế. Có CAR-15 A2, HITMAN Codename 47, Pistol, MP- 53A…nhưng hình như hắn ta có hứng thú đặc biệt là khẩu K365. Cháu thấy hắn ta sưu tập rất nhiều hình của khẩu súng này. Chắc chắn nó là khẩu súng rất đặc biệt – Bảo Phương bắt đầu khơi mào để moi thông tin.

- Thật ra, ba con có một khẩu như vậy, nhưng mà tụi con chẳng có dịp nhìn gì hết, thật là tiếc quá đi mất. Cô cũng biết tính cố chấp và bảo thủ của ba con rồi, không đời nào ông chịu để tụi con đụng tay vào – Trí Lâm giả vờ chán nản than.

- Con cũng muốn nhìn thử xem khẩu súng ấy thế nào? – Bảo Phương cũng tỏ vẻ luyến tiếc.

Dì Dung nhìn hai người họ chau mày một cái rồi mĩm cười thầm. Dì không nói gì chờ xem hai đứa nhóc này diễn trò.

- Con nghe nói, loại súng đó được phát cho các đồng chí cấp lãnh đạo năm đó. Ba con và chú Lâm đều có, không biết chú Danh có không cô? – Bảo Phương cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

Bảo Phương chỉ đoán đại như vậy, cô nghĩ là, nếu những người khác được phát, chắc chắn ba cô vốn là lãnh đạo của họ, nhất định sẽ có một cây, chỉ có điều, sau khi ba cô mất, cô không biết khẩu súng đó của ba cô đang ở đâu, được thu về hay bị lấy mất.

Nghe Bảo Phương nhắc đến ông Hoàng Thiên, dì Dung không khỏi chạnh lòng, dì vẫn luôn coi ông như một người anh trai.

- Con vẫn còn nhớ ba con có cây súng này à.

Nghe dì Dung hỏi như vậy, Bảo Phương đoán nhận định của mình không lầm, ba cô cũng có một cây, nhưng cây súng đó hiện đang ở đâu. Cô liền gật đầu xác nhận.

- Đúng là chú Danh cũng được phát một khẩu K365. Nhưng loại súng này chỉ được phát để làm kỷ niệm mà thôi, không được phép sử dụng. Phần đạn phải luôn đầy đủ, không thể để thiếu một viên nào. Cứ cách vài năm, người ta lại kiểm tra nghiêm ngoặt một lần.

Dì Dung buồn bã nói với hai người một lúc rồi ngẩng đầu nhìn hai người họ trách nhẹ:

- Hai đứa con, hôm nay đến đây không phải là muốn xem khẩu K365 này đó chứ.

Bị dì Dung nói trúng, hai người ngây người nhìn nhau, dì Dung khẽ cười lắc đầu bảo:

- Dì không biết chú các con để súng ở đâu, nhưng lát nữa chú ấy về, dì bảo chú ấy lấy sung ra cho tụi con xem.

Bảo Phương vè Trí Lâm đồng loạt đưa mắt nhìn nhau rồi cười đáp với dì Dung:

- Nếu được như vậy thì tốt quá.

Bọn họ trò chuyện thêm chút nữa thì ông Hoàng Danh về. Bảo Phương và Trí Lâm không nhắc đến chuyện cây súng, chỉ nói chuyện công việc rồi kể về khoảng thời gian mà đi học ở trường cảnh sát.

- Tiếc là chú đã chuyển đi trước khi tụi con nhập học, nếu không đã làm thấy của tụi con rồi – Ông Hoàng Danh nói giọng tiếc rẽ, nhưng sau đó ông hớn hở nói – Nếu hai đứa muốn hỏi gì, có thể đến tìm chú để hỏi.

- Haha…chú nói vậy thì tụi con không khách sáo, chỉ sợ là chú lại bảo tụi con là phiền phức mà thôi – Trí Lâm bèn cười lớn phấn khích nói.

- Haha…lâu rồi không bị học viên làm phiền, chú cũng thấy nhớ – Ông Hoàng Danh hào sảng đáp.

- Ông thật là, chẳng phải năm nào cũng có học sinh đến tìm ông để nghe ông càu nhàu hay sao – Dì Dung nhẹ nhàng trách.

Ông Hoàng Danh nhìn vợ cười hối lỗi. Bảo Phương trông hai vợ chồng họ vô cùng hạnh phúc, cô cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Sauk hi ăn cơm xong, Bảo Phương và Trí Lâm nhìn nhau, hai người không ai dám mở miệng hỏi ông Hoàng Danh về khẩu sung. Bởi vì họ sợ, việc này đến tai ông Văn Lâm. Sở dĩ họ có thể nói với dì Dung là bởi vì dì rất dễ chịu, cũng rất hiểu ý người, còn ông Hoàng Danh, họ không tiếp xúc nhiều, nên không rõ tính tình của ông. Nhìn tah16y ông bận quân phục vô cùng nghiêm trang, đầy vẽ uy phong của một nhà lãnh đạo, chỉ sợ vừa mở miệng ra sẽ khiến ông phật long. Vì xét cho cùng, khẩu súng đó thuộc về quân đội, mà thuộc về quân đội là phải chấp hành quân kỷ. Một người lãnh đạo như ông Hoàng Danh thì quân kỷ càng cao.

Họ thất vọng định đứng lên chào từ biệt ra về thì dì Dung nhìn chồng nói:

- Mấy đứa nhỏ rất hứng thú với bộ sưu tập sung của anh. Anh cho bọn nhỏ vào xem một chút đi.

Trước ánh mắt mong đợi của hai người họ, ông Hoành Danh nhanh chóng nhận lời, dẫn họ vào phòng của mình còn vui vẻ hướng dẫn cho họ nghe từng loại súng và chức năng của nó. Bảo Phương và Trí Lâm nhẫn nại nghe ông nói. Lát sau, Trí Lâm nóng ruột bèn lên tiếng hỏi:

- Tại sao không thấy khẩu K365 vậy hả chú?

Ông Hoàng Danh có chút bất ngờ khi nghe Trí Lâm hỏi, sắc mặt ông sầm lại nhưng nhanh chóng giản ra nhìn hai người hỏi:

- Hai đứa cũng biết về khẩu súng này à?

- Dạ, tụi cháu chỉ mới vừa nghe nói đến khẩu sung này hôm nay, chứ chưa được nhìn thấy nó. Nghe nói bác Lâm và bác cũng có một cây, nhưng tụi cháu chưa có dịp nhìn thấy. Hôm nay vô tình ghé đây chơi nên muốn tìm hiểu thêm về loại súng này – Bảo Phương biết Trí Lâm nóng vội quá nên vội đỡ lời cho cậu.

- Uhm, chú cũng có một khẩu, cất ở đằng kia – Ông Hoàng Danh tươi cười khi hiểu ra rồi gật đầu chỉ về hướng chiếc tủ sắt bên góc tường.

Cả hai nóng lòng đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ đó, tim đập thình thịch, cảm giác hồi hộp mong chờ đến vộ tận. Cuối cùng ông Hoàng Danh cũng cầm cây sung ra cho họ xem.

Cả hai giả vờ săm soi hỏi han về khẩu sung, nhưng mắt hướng về dãy đạn bên cạnh. Đạn còn nguyên, không thiếu một viên nào cả. Coi như là loại bỏ thêm một đối tượng nữa.

Khi Bảo Phương trở về phòng của mình, cả ngày mệt mỏi, cô ngã người xuống giường nhắm mắt muốn ngủ một giấc. Tư duy của cô gần như vừa chạm xuống gối là đã miệt mài theo giấc ngủ trầm.

Nhưng đột nhiên có luồng hơi thở ấm phả lên mặt, lên cổ cô gây khó chịu. Láng máng, dường như bân vành tai có gì đó khẽ lướt qua. Đôi mắt nhắm ghiền của cô khẽ cau lại đầy khó chịu, định giơ tay gạt thứ khóc hịu đó qua một bên thì bất ngờ cảm thấy cổ tay bị túm lấy.

Như một tia chớp quét qua trong đầu, thần trí đang mệt mỏi của Bảo Phương tỉnh táo lại ngay lập tức. Cô biết mình không phải đang mơ.

Nhưng người trong phòng cô là ai?

Không phải là Trí Lâm…loại cảm giác khiến người ta thấy lạnh này, chắc chắn không phải là anh ấy.

Tim cô đập thình thịch, cả người gần như bất động, cô không dám thở mạnh, cố làm như không có gì, tiếp tục ngủ. Cô chéo miệng, đưa tay lên quơ đi chỗ làm mình ngức ngáy khó chịu, rồi xoay lưng lại ngủ.

Đối phương thấy cô như vậy liền từ từ thả tay cô ra để cô ngủ dễ dàng hơn. Bảo Phương cảm thấy những ngón tay đang từ từ luồn vào trong mái tóc đen nhánh của cô vuốt nhẹ từ từ. Di từ từ theo mạch máu chảy lướt xuống bên cái cô thon thả của cô, chạm vào chiếc áo ngủ của cô, rồi di dọc theo khoảng da gần cổ cô.
Khoảng khắc ấy, người Bảo Phương cảm thấy cứng đờ lên, một cảm giác tức giận bùng nổ. Nếu không có cái cảm giác lạnh người đáng sợ kia, và không biết kẻ to gan dám mò vào nhà cô mang theo mùi vị chết choc kia thì cô đã bật dậy cho hắn ta mấy cú đấm thảm khốc rồi.

Cuối cùng bàn tay kia bắt đầu lần theo cổ áo ngủ của cô bắt đầu đi vào, Bảo Phương không nhịn được nữa, cô ngồi vùng dậy, chộp lấy tay đang lần mò trong áo ngủ của mình của tên kia. Sau đó làm một động tác lật người mạnh mẽ, hòng vật ngã đối phương, nhưng không ngờ tên kia đã nhanh nhẹn né tránh.

- Haha, anh còn tưởng em tiếp tục giả vờ ngủ chứ.

Bảo Phương ngây người nghe giọng nói có phần quen thuộc đó, cô nâng tầm mắt nhìn về tên kia. Bắt gặp gương mặt có chút xa lạ, mà cái tên có gương mặt này đang nằm dài phía bên kai giường của cô, thích thú chống cằm nhìn cô.

Bảo Phương chết lặng nhìn nụ cười trên khóe mội hắn ta

Gió đêm se sẽ lạnh, tung lên dải rèm mềm mại, giữa thênh thang màn đêm mơ hồ có thể nhìn thấy được những ngôi sao nhỏ đang nhấm nháy bên ngoài cửa sổ.

- Ngươi… – Bảo Phương ghiến răng trừng mắt nhìn cái tên kia. Tim cô bất thần trong một giây ngừng đập, cô không thể ngờ tên này lại dám to gan đột nhập vào đây. Trước mặt cô không ai khác chính la tên áo xanh mà cỗ đã gặp và vừa chạm trán hắn trong vụ nổ bom vừa rồi.

- Demos…mọi người trong thế giới ngầm đều gọi anh bằng cái tên này bé cưng à – Hắn nhìn Bảo Phương chậm rãi nói ra tên mình.

“ Demos” – Hung thần…ác quỷ… – Bảo Phương vừa kinh ngạc vừa thấy sợ hãi.

Tâm tình tên này bình thản vô cùng, hắn nheo mắt nhìn sự kinh ngạc của Bảo Phương một cách thích thú.
- Ngươi vào từ khi nào – Bảo Phương cố trấn tỉnh lại hỏi hắn ta.

- Vào từ khi nào ta…để xem… – Hắn đưa tay chồng cằm ra chìu suy nghĩ, rồi nhìn cô, khóe môi nhếch lên cao, ánh mắt giễu cợt đầy đáng ghét – Từ trước lúc em bước vào phòng, sau đó anh nhìn thấy em từ từ cởi… – Hắn vừa nói vừa nhìn vào thân hình đang mặc chiếc váy ngủ của Bảo Phương.

- Ngươi…tên khốn… – Bảo Phương không thể kiềm chế được bình tĩnh, cô tức giận nhìn hắn ta, chỉ muốn xé xác tên khốn này ra cho hả giận.

- Thật ra anh cũng chẳng thấy được gì nhiều đâu…cùng lắm là… – Hắn ta cố ý ngập ngừng câu nói của mình true chọc Bảo Phương.

Bảo Phương nhìn vẻ mặt giễu cợt đầy đáng ghét của hắn ta, cô không thể kìm chế được nữa, xông đến đánh hắn ta. Devil dễ dàng nắm lấy cánh tay đang vươn tới của Bảo Phương, cô liền xoay người tránh thoát cánh tay giữ lấy của hắn một cách nhanh chóng. Sau đó cô tung một đấm vào ngay bụng hắn ta.

Demos vì vẫn đang ở tư thế nắm chưa kịp xoay chuyển nên dính nguyên nấm đấm của Bảo Phương. Một tiếng hự vang lên, hắn ta cau mày một chút, nhưng vẫn kịp thoát ra được cú bẻ ngoặc tay của Bảo Phương.
Thấy vậy Bảo Phương vội vã lùi ra sau mấy bước, cô thở hồng hộc, đứng cách xa hắn để phòng.

- Thật không ngờ, lâu rồi không gặp, em tiến bộ nhanh đến thế. Xém chút nữa tôi đã không thể làm đối thủ của em được nữa rồi – Demos cười cười nhìn Bảo Phương nhanh chóng lấy lại sắc mặt giễu cợt của mình.

Bảo Phương biết sức mình không thể đấu lại hắn ta, cô không nghĩ đến chuyện sẽ cùng hắn ta đấu tay đôi nữa, ánh mắt liếc nhanh về khẩu sung được giấu dưới gối của mình.

Cô giả vờ lao về hắn tấn công, hắn ta vội vàng né tránh, rồi ôm lấy cô vật ngã xuống giường, nhanh chóng đè chặt lấy thân hình cô đang dán dưới giường. Hắn nhanh chóng hôi lên môi cô một cái đầy khoái chí.

Bảo Phương tức giận vô cùng, cô cong chân lên định cho hắn ta một cước nhưng hắn ta nhanh chóng biết được, bắt lấy chân cô, chiếc váy ngủ bị trượt lên cao để lộ bắp chân trắng nõn thon thả của cô. Ánh mắt hắn ta liền trượt ngay đến nơi đó, cô vội vàng vùng ra, tay nhanh chóng chộp lấy khẩu sung chĩa thẳng vào thái dương của hắn ta.

Nhưng mà mặt Demos không có lấy một chút xíu gì sợ hãi, ngược lại đáy mắt hắn ta có chút suy tư.
- Thân hình của em đúng là khiến người ta dễ dàng ngã quỵ.

- Im miệng…

- Muốn anh im miệng thì phải dùng môi của em mà làm nó im lặng – Ngón tay của Demod gõ nhịp nhịp trên nòng sung của Bảo Phương, hắn nhếch môi lên nhìn cô không chút e sợ bảo – Bộ không ai dạy em rằng, khi bắn thì nòng sóng phải cách mục tiêu ít nhất 1 cm ư? Bằng không thân súng dễ bị nổ lắm đó, làm bị thương cánh tay mềm mại của em, anh sẽ đau lòng lắm.

Nhanh như chóng, ngón tay của Demos đã luồn vào lòng bàn tayc ủa Bảo Phương, đầu hắn ta thình lình lệch khỏi nòng súng. Nhưng hắn không ngờ là khẩu súng vừa rơi khỏi bàn tay phải của Bảo Phương đã nhanh chóng chuyển sang tay kia của cô, tiếp tục chỉa về phái hắn ta.

Vẫn không có chút lo sợ nào cả, hắn ta còn bình thản cho tay vào túi rút ra một điếu thuốc bắt đầu châm lửa, chậm rãi tận hưởng hương vị thuốc.

Bảo Phương vẫn chĩa súng vào hắn ta, cô không dám chớp mắt lấy một giây, bời vì cô biết, chỉ cần một giây ngắn ngủi cũng đủ để hắn ta phản kích lại cô.

- Dù em là cảnh sát, nhưng cũng không thể tùy tiện nổ súng được. Em làm vậy chỉ càng làm cho mọi chuyện phức tạp thêm thôi.

Nói xong hắn ta búng điếu thuốc đang hút dở về phía Bảo Phương, cô lách người tránh né, ngay giây phút này, hắn ta vươn tay đến chộp lấy tay cầm súng của cô, nhanh chóng khống chế cô. Một tay nắm tay cầm súng của cô khống chế khiến khẩu súng rơi cái cạch xuống đất, một tay đưa tay lên bóp ngay cần cổ của cô.
Hắn ta lắc đầu cười cười bảo:

- Chỉ cần anh bóp mạnh một cái, cái cần cổ xinh đẹp này lập tức bị gãy lìa.

Vừa nói xong hắn ta đưa mũi tới gần hít một hơi thưởng thức mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô.

Toàn thân Bảo Phương bị một cơn ớn lạnh đến buồn nôn.

Demos liền hôn nhẹ vào cổ cô rồi từ từ di chuyển xuống xương quai xanh của cô. Bảo Phương tức giận đến rung người.

Bình tĩnh…bình tĩnh…

Bảo Phương tự nhắc nhở mình như vậy. Cô cần bình tĩnh để tìm cách thoát khỏi sự khống chế của hắn ta.
“ Con người thường tự đưa mình đi vào sự hỗn loạn, càng hỗn loạn thì càng bế tắc” – Giọng Lăng Phong vang lên trong đầu cô.

“ Nếu như em bị anh khống chế, chỉ biết tìm cách đẩy mà không biết chặn tay anh lại. Cũng giống như khi anh giơ dao lên chém về phía em, em chỉ biết giơ dao lên chống đỡ mà không biết lách thân phản lại cho anh một dao”

Bảo Phương bèn dùng bàn tay không bị khống chế của mình, dùng ngón cái luồn vào trong bàn tay đang bóp cổ của cô, nhanh chóng chụp lấy ngón tay cái của Demos bẻ ngoặt ra sau khiến hắn ta đau đớn rên lên một tiếng. Bảo Phương nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Demos.

Nhưng đối phương không phải là kẻ đơn giản, hắn ta nhanh chóng nắm lấy tay cô định tiếp tục khống chế, nhưng Bảo Phương đã thuận thế vung tay bẻ ngoặt tay hắn ra sau.

Demos định đẩy tay cô ra thì bên tay kia, cô đã bấu tới xương sống của hắn.

Trông một giây đó, Demos tựa như bị điện giật, xoay người tránh khỏi.

Bảo Phương luền lộn một vòng chộp lấy khẩu súng lần nữa chĩa về hướng hắn, lần này cô không chút do dự lên nòng súng. Cả người cô thở dốc.

Đây là lần đầu tiên Demos có biểu cảm khác ngoài vẻ lười biếng và giễu cợt, ánh mắt hệt như một lưỡi dao, đáng sợ đến nỗi Bảo Phương đã nghĩ rằng, ánh mắt cũng có thể giết người.

- Thật đáng sợ. Em muốn bọp nát cột sống anh sao? Đốt xương cổ thứ sáu và thứ bảy của con người ta là chỗ dễ dàng bị bẻ gãy nhất sau xương ngón tay. Thật may mắn là động tác của em chưa đủ mạnh, lực tay chưa đủ mạnh – Hắn nhếch miệng nói, sau đó ánh mắt giễu cợt của hắn lại lần nữa xuất hiện – Hay là em không nỡ xuống tay với anh

Bảo Phương không nói gì, nâng tầm súng lên cao ngang đầu hắn ta

- Em thật là nhẫn tâm mà. Uổng công người ta có lòng tốt đến đây nhắc nhở cho em – Hắn ta thở dài than.
Bảo Phương nhíu mày, ánh mắt cô nhìn hắn ta dò xét.

- Lần trước món quà anh tặng em ở bãi đậu xe em còn nhớ không?

Thấy ánh mắt đăm chiêu của Bảo Phương, hắn bèn nói tiếp:

- Em nói xem, mục tiêu của bọn chúng là ai?

- Là Thục Quyên – Bảo Phương khó hiểu đáp.

- Sai, mục tiêu chính là em.

- Tại sao? – Bảo Phương kinh ngạc hỏi lại.

- Haha…cô bạn em vì muốn bảo toàn mạng sống đã để lại di chúc cho em không phải sao?

Bảo Phương nhớ lại, đích thực Thục Quyên đã để lại di chúc giao quyền thừa kế cho cô, bởi vì cô ấy không muốn chú của cô ấy – Ông Kiến Quốc lấy được tài sản.

- Nhưng chính vì vậy, mục tiêu đã chuyển hướng sang bên em. Chỉ cần em chết, tờ di chúc kia không còn giá trị nữa, chỉ cần tiêu diệt bạn của em xong, gia tài sẽ lại rơi vào tay hắn– Hắn ta chậm rãi nói tiếp – Em nghĩ bọn anh dễ dàng để mục tiêu bị trượt như thế sao? Bày vẽ nhiều như thế, chỉ là muốn trêu chọc em thôi. Phải nói là em may mắn khi người mà bọn chúng tìm đến là anh. Anh vì em mà bỏ qua số tiền lớn như thế, vậy mà em lại chĩa súng vào anh. Thật là đau lòng quá đi mất.

Hắn nhìn vẻ mặt có chút dịu lại của Bảo Phương bèn nói tiếp:

- Hôm nay anh cố tình đến đây thông báo cho em vì lo lắng em bị hại, em chẳng hiểu tấm lòng của anh chút nào sao.

Bảo Phương đột nhiên cảm thấy trước mặt mờ đi.

- Phát tác rồi sao – Demos lên tiếng nói, rồi từ từ bước về phía cô.

Bảo Phương vẫn siết chặt súng trong tay, nhưng cảm giác choáng voáng càng lúc càng thêm nặng, cơ thể cô như không còn sức, chao đão nhã xuống. Cây súng cũng rớt ra khỏi tay lền nữa rơi ca1ci cạch xuống sàn nhà.

Demos nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy cô rồi bế bỗng cô lên giường. Hắn cúi người xuống hôn lên môi của cô. Rồi chậm rãi đứng dậy.

- Ngủ ngon, bé cưng.

Nói rồi hắn mở cửa bước ra, chậm rãi khép cửa lại ra ngoài.

Tới khi thuốc tan ra, Bảo Phương mới giật mình tỉnh lại, nỗi hoảng sợ còn đọng lại khiến cô rung mình. Tên đó thật là đáng sợ. Nếu như hắn ta có ý định xấu, cô chắc chắn sẽ bị nhấn chìm tức khắc. Tim cô đập rất mạnh một cách hoảng loạn.

Cô run rẩy tìm điện thoại bấm sộ gọi. Điện thoại nhanh chóng bắt máy. Giọng nói dịu dàng bên kia vang lên mới làm tim Bảo Phương ổn định lại.

- Sao vậy, giờ này còn sớm mà – Lăng Phong đưa tay nhìn đồng hồ hỏi.

Bảo Phương muốn kể cho Lăng Phong gnhe hết mọi chuyện đáng sợ trong lòng mình, nhưng cuối cùng cô lại dừng lại:

- Không có gì…

Ngừng một lúc cô nói:

- Phong, em nhớ anh.

Lời nói ra khiến trái tim của người bên kia không ngừng đập mạnh, cậu trầm giọng nói:

- Chờ anh hai ngày nữa, anh sẽ về.

- Uhm…

- Mau ngủ tiếp đi, phải biết giữ gìn sức khỏe. Nếu em mà bị bệnh, khi anh về, nhất định sẽ đánh đòn em
Bảo Phương phì cười lên trước câu nói đùa của Lăng Phong, tâm trạng bất an lo lắng cuối cùng đã biến mất.

- Hát em nghe đi – Cô đột nhiên muốn nhõng nhẽo yêu cầu.

Lăng Phong khẽ cười rồi nhẹ nhàng hát một bảng nhạc.

Bảo Phương nằm xuống nghe Lăng Phong hát. Sau đó từ từ chìm vào trong giấc ngủ.

Bọn tội phạm cực kì ngoan cố, bằng mọi cách chạy thoát chứ nhất định không chịu đứng yên đầu hàng. Nhưng sự ngoan cố của chúng cuối cùng vẫn bị các chiến sĩ công an khuất phục, tóm gọn tất cả. Lần hành động này có thể xem là thành công mĩ mãn.

Mọi người chuẩn bị thu quân ra về, đem bọn tội phạm này về xét xử.

Trí Lâm xoẹt qua một giây, từ từ tiến về một cái sọt rác ở gần đó, tay cậu cầm chắc cây súng. Cái sọt rác lớn đột nhiên tung cao về phái cậu, khiến cậu chới với lùi lại sau mấy bước.

Tên tộ phạm ẩn mình trốn ở đây từ đầu tới đuôi biết mình bị trí Lâm phát hiện bèn tung sọt rác về phía cậu nhân cơ hội đó chạy trốn. Trí Lâm vội vàng đuổi theo tri bắt hắn ta. Trên quãng đường chạy trốn, hắn ta xô đẩy mọi thứ trên đường về phía Trí Lâm hòng ngăn cản bước chân của cậu. Hắ ta đã thánh công bỏ Trí Lâm một đoạn xa, chạy xuống được gần còn thuyền neo nơi đó. Hắn ta khởi động máy chuẩn bị chạy đi.

Trí Lâm thấy tên tội phạm này, hắn chính là tên đầu xỏ trong chuyến giao dịch hàng cấm này, trên tay hắn có lẽ là vali chưa thuốc phiện. Cho nên cậu tuyệt đối hông thể để hắn ta trốn thoát. Liều mình đạp lên thành ngăn cách nhảy xuống con thuyền chụp lấy tên tội phạm, hai bên giằng co, súng của cậu bị đánh rơi, tên này liền móc con dao ra tấn công cậu. Hắn ta cũng thuộc dạng ghê gớm vô cùng, cả hai giằng co, Trí Lâm cắn răng chịu bị hắn ta chém nhiều nhát mới có thể bắt được hắn. Cậu quả thật là liều mạng.

Mọi người đến tiếp ứng không khỏi hoảng sợ và lo lắng.

- Tôi nói cậu, sao cậu cứ không chịu nghe, để bản thân bị thương hoài thế này. Dù cậu là cảnh sát, nhưng không có nghĩa là lấy sinh mạng mình ra mạo hiểm – Zuzu Linh vừa sát trùng băng bó cho Trí Lâm vừa càu nhàu – Nếu để lần sau tôi thấy cậu bị thương vào đây, tôi sẽ nghĩ cậu có ý gì với tôi

Trí Lâm nghe Linh càu nhàu đến choáng cả đầu, thở dài không thôi, đến khi Linh đi rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhỏm.

Bảo phương bước đến nhìn Trí Lâm lo lắng, thấy cậu hoàn toàn không bị thương gì nghiêm trọng mới nhẹ nhỏm. Cô cau mày nhìn cậu trách:

- Anh là đội trưởng, anh biết rõ là cảnh sát đường thủy đang bao bọc xugn quanh, tên đó có chạy cũng không thoát, sau lại phải liều mạng đánh nhau với hắn ta như vậy chứ.

- Haha, đáng mà… – Trí Lâm cười lớn trấn an cô.

- Em thật là không hiểu anh, vì sao phải liều mạng như thế chứ? – Bảo phương lắc đầu nhìn nụ cười của Trí Lâm khó hiểu.

- Bởi vì, đội trưởng đã nói với anh, nếu như lần nhiệm vụ này anh có thể dẫn dắt đội thành công, cấp trên sẽ thăng chức cho anh – Trí Lâm bèn giải thích.

Lời Trí Lâm làm Bảo Phương cảm thấy mơ hồ thêm. Trí Lâm không phải loại người đam mê quyền lợi, không lí nào dùng sinh mạng của mình đánh đổi những thứ kia.

- Em không tin anh vì chuyện thăng chức mà liều mạng như thế – Bảo Phương lắc đầu đáp rồi đặt nghi vấn – Anh đang giấu em chuyện gì đúng không?

Trí Lâm biết không giấu được Bảo phương, cuối cùng cũng nói rõ:

- Anh điều tra được rằng, sắp tới sẽ có buổi kiểm tra súng của các cấp lãnh đạo. Nếu như anh có thể thăng chức lần này, anh sẽ nằm trong đội kiểm tra, như vậy thì tên của 20 người còn lại sẽ ra ngay thôi. Chúng ta có thể nhân cơ hội này xem xét ai là kẻ thiếu đi một viên đạn. Người đó nhất định là kẻ đã bắn ba của em.

- Không dễ như vậy đâu. Lâu lâu người ta lại khám xét súng, bao nhiêu năm qua rồi, không lí nào họ không bị điều tra tới – Bảo Phương lắc đầu cho rằng chuyện này là điều không thể.

- Bảo Phương, trước giờ người ta dùng người của mình để che dấu, lần này anh sẽ kiểm tra. Nếu như vẫn không kiểm tra ra, ít ra chúng ta cũng có tên của những người đó.

- Trí Lâm! Anh nói đúng…em nghi ngờ. Khẩu súng bắn ba em chính là khẩu súng thuộc quyền sở hữu của ba em. Bọn khốn đó, dùng chính súng của ông để bắn ông rồi dấu nó đi, vậy thì cho dù kiểm tra bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không thể truy ra hung thủ được. Nhưng nếu chúng ta có trong tay danh sách, chúng ta cứ điều tra từ từ – Bảo Phương gật đầu, cuối cùng cô vẫn nói lên suy nghĩ mấy ngày trời của mình, chỉ có điều cô không nói là ông Văn Lâm chính là mục tiêu tình nghi số một của cô, bởi vì ông là bạn thân với ba cô, người àm ba cô không nghi ngờ, người mà ba cô có thể yên tâm giao súng của mình cho hắn.

- Bảo Phương! Em phải giữ đúng lời hứa, nhất định phải tránh xa hắn ta ra nếu anh lấy được danh sách những người đó – Trí Lâm nắm lấy tay cô nhất quyết yêu cầu.

Bảo Phương sững người nhìn Trí Lâm. Thì ra, cậu liều mạng như vậy, cũng vì muốn cô tránh xa Lăng Phong ra mà thôi. Bảo Phương cắn môi thở dài, vẫn dùng câu nói lần trước đã trả lời Trí Lâm :

- Khi nào anh lấy được hẵng nói.

Trí Lâm thở dài buông tay cô ra, mắt nhắm lại.

Bảo Phương cảm thấy đau lòng vô cùng, cậu vì bảo vệ cho cô không bị tai tiếng mà liều cả mạng để cùng cô làm vụ gia dịch này. Còn cô, cô lại không nỡ rời xa Lăng Phong. Cô thừa nhận mình yêu Lăng Phong đến nỗi không muốn rời xa cậu chút nào.

Thím Hà bước vào hầm hầm mắng Trí Lâm:

- Hết cha rồi tới con. Suốt ngày làm mẹ phải lo lắng. Con mới vừa bị thương chưa lành hẳn, giờ lại tiếp tục bị thương nữa. Con thật muốn mẹ tức chết mới vừa lòng phải không?

- Mẹ… – Trí Lâm khổ sở kêu nhỏ – Chỉ là trầy da chút thôi mà mẹ.

- Da thịt trên người con là mẹ ban cho, con tự làm mình bị thương, tức là làm mẹ bị thương, con nhẫn tâm vậy sao? – Thím Hà mắt rưng rưng trách.

- Con biết rồi, lần sau con sẽ cẩn thận hơn – Trí Lâm thấy mẹ sắp khóc bèn nhăn nhó hứa cho mẹ yên lòng.

- Được rồi, con nằm nghỉ đi, mẹ cùng Bảo Phương đi mua đồ, rồi giở cơm vô đây cho con ăn – Thím Hà thở dài một cái đáp.

Nói rồi thím Hà kéo Bảo Phương đi. Cô dặn dò Trí Lâm:

- Anh nằm nghỉ đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Ra khỏi bệnh viện, Bảo Phương đi chậm bên cạnh thím Hà, cô nhìn vẻ mặt trầm ngâm của thím Hà bèn hỏi:

Thím cố tình kéo con ra đây, chắc là có chuyện muốn nói với con phải không ạ.

Thím Hà khựng lại, sau đó nhìn cô nói:

- Thím cháu mình tìm một quá nước nói chuyện đi.

Cả hai người ngồi đối diện nhau trong quán nước, không ai mở miệng trước cho đến khi nữ nhân viên đem nước ra cho họ.

Cuối cùng thím Hà cũng lên tiếng trước:

- Thím từ trước đến giờ vẫn xem con như con gái của thím.

- Con biết, con cũng yêu quý thím như mẹ của con – Bảo Phương cũng thành thật đáp.

- Bảo Phương, chắc con biết Trí Lâm nó thích con từ nhỏ đến giờ phải không? – Thím Hà thẳng thắn hỏi.

Bảo Phương không ngờ thím Hà lại đặt câu hỏi này với cô, cô nhìn thím Hà bối rối, cuối cùng gật đầu:

- Dạ, con biết.

Thím Hà mĩm cười nắm lấy tay của Bảo Phương:

- Chú và thím từ trước đến giờ vẫn mong cháu có thể mãi mãi ở lại nhà này.

Bảo Phương ngẩng đầu nhìn thím Hà, ánh mắt cô đầy sự cảm kích trước tình cảm và sự quan tâm chăm sóc của thím. Nhưng dù hiểu tình cảm của Trí Lâm đối với mình, nhưng trước và sau, cô đều coi cậu như một người anh trai không hơn không kém.

- Từ khi biết tâm ý của Trí Lâm với cháu, bác vẫn luôn mong mỏi con có thể trở thành con dâu của nhà bác. Có lẽ bác nói như vậy hơi sỗ sàng, nhưng bác mong con hiểu tấm lòng người mẹ luôn mong muốn con mình hạnh phúc. Còn nhớ khi con không thể nói chuyện, Trí Lâm tìm mọi cách để làm con vui. Nó lặn lội đạp xe gần cây số để đến nơi dạy học ngôn ngữ bằng tay hỏi thăm cách học cho con. Nó thường ngồi đọc truyện cho con nghe, dù rằng đến tối cổ họng bị khô ho cả đêm, nhưng ngày nào nó cũng cố gắng ngồi đọc hết truyện này đến truyện kia cho con. Khi Bảo Nam bỏ nhà ra đi, sợ con đau lòng, nó liền dẫn con đi học võ. Chỉ có nó chịu luyện tập với con, con có biết nó thường lén lút về nhà dung rượu thuốc xoa vết thương hay không? Còn rất nhiều chuyện…lúc hai đứa học đại học, con đi trại huấn luyện, nó lặn lội chạy xe đến chỉ để đem cho con mền gối mà con hay dung, vì sợ con khó ngủ…

Thím Hà nhắc lại từng kỷ niệm, từng hành động ân cần của Trí Lâm, nhằm tác động mạnh vào tâm lí của Bảo Phương. Bảo Phương cắn chặt răng, tay bấu chặt lại, mặt cúi gầm xuống. Cô hiểu lí do thím Hà nhắc lại những chuyện đó.

- Lúc hai đứa nói chuyện, bác đã nghe thấy hết tất cả. Trí Lâm vì yêu con mà bất chấp tính mạng của mình, còn con thì sao, con có thể chấp nhận nó hay không?

Có thể hay không? Quả thật thìm Hà đã đặt cho cô một câu hỏi cực kì khó.

- Bảo Phương, thím hy vọng con có thể giúp thím chăm sóc Trí Lâm và ơ bên cạnh nó.

Bảo Phương không biết trả lời thế nào với thím Hà, nếu từ chối, cô sợ tình cảm mà cô nợ họ càng khó trả, nhưng nếu như nhận lời…đó chỉ là sự đau khổ không chỉ riêng cô.

Lấy lí do công việc, Bảo Phương rời đi, cô trở về nhà mình, chờ đợi. Hôm nay theo lời hứa Lăng Phong trở về. Có lẽ Thục Quyên cũng trở về.

Cô rất lo lắng cho Thục Quyên, từ hôm biết được mình là mục tiêu tiếp theo Thục Quyên, cô cũng cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy bản thân may mắn. Nếu như trước đó, cô và Demos chưa từng gặp nhau thì chắc chắn cô đã chết dưới tay hắn rồi. Nếu như lần này tên Kiến Quốc lại tìm một sát thủ nào khác của HK đến tìm cô, liệu cô có may mắn tránh thoát như lần này không?

Đột nhiên cảm thấy sự lo lắng trước đây của Lăng Phong là hoàn toàn hợp lí. Cô cần phải học cách sinh tồn nhiều hơn nữa.

Bảo Phương bang khuâng không biết có nên nói với Lăng Phong chuyện mà Demos đã nói với mình hay không nữa. Nếu như cô nói ra, cô sợ Lăng Phong sẽ lo lắng, tìm cách bảo vệ cô, ở bên cạnh cô, nói không chừng sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm.

Điều đáng nói hơn nữa là, khoảng cách giữa cô và Lăng Phong vốn dĩ không thể nào rút ngắn lại. Cô là cảnh sát, còn cậu lại là kẻ bị tình nghi. Nếu như thường xuyên xuất hiện bên cạnh nhau, đúng như Trí Lâm nói, cô khó mà không bị khai trừ ra khỏi ngành, không tránh khỏi nghi ngờ.

Và cô cũng rất lo lắng cho Bảo Nam, cô muốn mau chóng tìm cho ra tên hung thủ. Nhưng nếu chỉ dựa vào lời hứa của Lăng Phong mà chời đợi, với tính cố chấp của Bảo Nam, thời gian sẽ kéo dài, Bảo Nam càng nguy hiểm hơn. Cô không muốn, vậy thì chỉ có thể dựa vào sức mình tìm ra tên hung thủ, mà cách duy nhất là phải tuân theo lời hứa với trí Lâm.

Trong lúc Bảo Phương đang rối trí thì tiếng điện thoại vang lên:

- Bảo Phương! Bạn hãy mở mạng lên đi – Giọng Thục Quyên có chút e dè nói.

Bảo Phương lập tức làm theo, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, trong giọng nói của Thục Quyên có chút kỳ lạ. Thục Quyên đã gửi cho cô một số hình ảnh và tin tức.

Đó là những tấm hình bị chụp lén.

Trong mấy tấm hình đó, Lăng Phong cùng Andy đang ân ái trên giường.

Trái tim của Bảo Phương cảm thấy đau nhói vô cùng, cô đờ người nhìn những tấm hình đó.

- Không phải là hình ghép, mình đã xác minh rồi – Thục Quyên thở dài nói – Bảo Phương, mình biết bạn thích Lăng Phong, nhưng mà anh ấy…

Ngay lúc đó, điện thoại của Bảo Phưng reo lên, đánh thức sự ngây người của cô…là điện thoại của Lăng Phong.

Bảo Phương né tránh điện thoại của Lăng Phong, cô nghĩ Lăng Phong nhất định sẽ đến tìm mình ở đây, cho nên cô quyết định rời khỏi nhà mình. Cô quyết định đi dạo một vòng trở về nhà Trí Lâm.

Đi được một lúc thì phái sau của cô có tiếng kèn vang lên, Bảo Phương ngoảnh đầu lại nhìn bắt gặp một gương mặt cười tươi ẩn dưới đôi mắt kính màu đen. Chẳng ai khác chính là anh chàng thiết kế thời trang Ken.

- Hì…tôi cứ ngỡ là mình nhầm, hóa ra chính là em.

Bảo Phương không đáp, nói chung cô chẳng có thiện cảm gì dối với anh chàng thiết kế này cả, cô không thèm giữ phép lịch sự cứ thế quay lưng bước đi. Ken liền lái xe chạy chậm theo cô nói:

- Anh thật sự rất muốn em làm người mẫu cho bộ trang phục tới của anh đó, thân hình em quả thật rất thích hợp.

Nói xong, ánh mắt hắn ta lại dán trên người cô, Bảo Phương không khỏi rùng mình một cái, cô lạnh lùng tứ chối hắn ta:

- Tôi nghĩ Andy thích hợp làm người mẫu cho anh hơn tôi nhiều.

- Cô ấy hiện giờ không có ở đây, em biết điều này mà – Ken nheo mắt nhìn Bảo Phương cười cợt, hắn ta dường như biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ.

Bảo Phương thoáng trầm mặt, cô cảm thấy Ken không đơn giản là một nhà thiết kế, ở cậu ta luôn tỏa ra một cảm giác khá lạnh rất đáng sợ. Hắn đưa ra một câu nói mập mờ khiến người ta phải đoán và e sợ.

- Nếu em không thích việc làm người mẫu, vậy thì có thể cùng anh ăn một bữa cơm được không? – Hắn nói giọng bình thản vô cùng, nhưng trong giọng lại khiến người ta không thể từ chối.

Ánh mắt hắn giấu bên dưới cặp kính đen khiến cho người ta khó dò xét ra con người hắn ta.

- Được – Bảo Phương nhìn hắn đăm đăm rồi mở miệng.

Ken liền nhếch miệng cười vui vẻ rồi dừng xe lại. Lịch sự bước ra ngoài mở cửa cho Bảo Phương ngồi vào. Hắn đưa tay về phía cô, cả người áp sát, hơi thở nóng của hắn phủ gần bên cạnh khiến Bảo Phương thấy khó chịu, cô cau mày hỏi:

- Anh định làm gì?

- Chỉ muốn giúp em cài lại dây an toàn thôi – Hắn nhướn mi đáp.

- Cám ơn, tôi có thể tự làm – Bảo Phương nhích người né tránh bàn tay của hắn, lãnh đạm bảo.

Ken nhún người rồi đứng thẳng lưng từ từ bước lại chỗ ngồi của mình. Đóng cửa lại hắn quay sang Bảo Phương khẽ mĩm cười hỏi:

- Em muốn ăn gì nào?

- Tùy anh?

- Được.

Ken gật đầu rồi lái xe phóng đi.

Bảo Phương không quan tâm Ken đưa mình đi đâu, trong lòng cô cứ xuất hiện những tấm hình đó, cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô khó chịu vô cùng.

Trong xe, Ken bật nhạc nhè nhẹ khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Không hiểu từ luc nào, Bảo Phương đã chìm vào giấc ngủ.

Khi Bảo Phương thức dậy đã thấy mình nằm trên giường êm ái, cô hoảng hồn ngồi bật dậy nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh.

- Dậy rồi sao – Một giọng nói vang lên khiến cô giật ình quay lại.

Ken đang khoát trên người một cái tạp dề, tay vẫn còn cầm cái sạn nấu ăn đanng cười hỏi cô. Mặt Bảo Phương đỏ bừng lên xấu hổ, không ngờ cô lại ngủ quên mất. Cô hất tấm chăn ra rồi leo nhanh xuống giường nhìn Ken hỏi:

- Là anh bế tôi lên đây sao?

Ken gật đầu.

- Đây là đâu?

- Là nhà của anh – Ken cười cười đáp.

Bảo Phương nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ tối rồi, cô liền nói:

- Trễ quá rồi, tôi phải về nhà.

- Ăn cơm xong hãy về, anh đã vì em mà nấu nướng cả buổi, em nỡ nào bỏ về như vậy sao – Ken nói giọng hờn mác.

Bảo Phương thấy vậy nên đành ở lại thêm một lúc nữa.

Bữa cơm cũng khá thú vị, Ken không ăn nhiều, chỉ ngồi nhìn cô ăn rồi kể cô nghe mấy chuyến vòng quanh biểu diễn của mình. Một người còn trẻ như anh ta mà có được thành tựu như thế rất đáng nể.

- Chị gái anh đâu? – Bảo Phương đột nhiên hỏi.

- Linh không ở cùng anh, chị ấy làm công tác tình nguyện, lần này là đến Việt Nam, có lẽ sẽ lại bay đi đến nước khác – Ken đáp.

- Còn anh, tại sao lần này lại đến Việt Nam, anh định tổ chức buổi trình diễn ở đây à.

- Đúng thế…Nếu có hứng thú, mời em đến xem buổi trình diễn của anh, anh sẽ rất vinh hạnh.

- Khi nào?

- Khoảng tuần sau.

- Được, nếu lúc đó rãnh rổi, tôi nhất định sẽ tới – Bảo Phương gật đầu nói.

Ken cười cười nâng lên ly rượu mời cô rồi uống cạn.

Cú điện thoại đó là cú điện thoại cuối cùng Lăng Phong gọi cho Bảo Phương. Cũng không hề có bất cứ tin nhắn nào.

Những ngày sau đó, cũng không hề thấy Lăng Phong xuất hiện.

Ngược lại tần số phủ sóng của Ken trước mặt Bảo Phương gần như thường ngày, mặc dù Bảo Phương từ chối rất nhiều lần, nhưng hắn ta kiên trì đợi đúng giờ Bảo Phương ra về, khiến cô không thể từ chối.

Cuối cùng Trí Lâm phải đứng ra mặc cho cô mới có thể từ chối được Ken. Bảo Phương vừa thở phào nhẹ nhỏm được ít hôm thì hôm sau đã thấy Ken đi cùng với Linh. Trí Lâm vừa thấy Linh đã xanh mặt mày, ác cảm của cậu với Linh không thể nào phai.

- Hai người định đi đâu? Có rảnh ăn tối cùng với chúng tôi không? – Linh cười cười bước xuống xe hỏi Bảo Phương và Trí Lâm.

- Bọn này có việc bận cần phải giải quyết không thể đi ăn cùng hai người được, xin phép đi trước – Trí Lâm thở dài một cái rồi từ chối lời mời của Linh.

- Tiếc nhỉ – Ken tò ra luyến tiếc – Nhưng mà hy vọng hai người sẽ tham dự buổi trình diễn của tôi. Chắc là em không quên lời hứa chứ hả.

- Tất nhiên, nếu anh đã mời thì em nhất định sẽ tham dự – Bảo Phương lịch sự đáp.

- Ok, vậy anh sẽ gửi giấy mời cho em – Ken gật đầu mĩm cười nói.

Bảo Phương gật đầu rồi tạm biệt Ken cùng Linh, cả hai lên xe Trí Lâm rồi chạy đi.

- Cậu em thật sự thích cô bé rồi sao – Linh vuốt vuốt ngón tay nhìn theo bóng dáng của hai người đó.

- Cô ấy thật thú vị…càng ngày càng thú vị. Em nghĩ, chỉ cần ở bên cô ấy, sẽ được dịp chứng kiền nhiều sự việc thú vị hơn nữa – Ken không giấu sự hứng thú của mình với Bảo Phương trước mặt Linh.

Linh nghe xong thì lườm cậu một cái:

- Cậu dám làm chị đây hụt tiền thưởng, lần này mau bù lại đi, thời gian chúng ta không còn dài đâu, visa hết hạn thì phải đi ngay lặp tức.

- Yên tâm đi, việc thù vị sẽ nhanh chóng xảy ra thôi, chúng ta không cần chờ đợi lâu đâu.

- Đi thôi…

- Thế nào, anh đã có danh sách của hai mươi người kia chưa? Buổi lục soát như thế nào rồi? – Bảo Phương không kiềm nén được liền hỏi dồn.

- Về nhà đi, anh sẽ cho em xem – Trí Lâm mĩm cười nhìn cô đáp.

Bảo Phương gật đầu, lòng cô cảm thấy hồi hộp vô cùng, cuối cùng cô đã tiến thêm một bước đến gần hung thủ sát hại ba cô. Chỉ cần thêm ít thời gian nữa thôi, sự thật sẽ được phơi bày, bóng tối tội ác sẽ dần được hé lộ.

Cả hai ngồi trước màn hình rất lâu, nghiên cứu tỉ mĩ từng nhân vật có tên trong bản danh sách. Đối tượng khoanh vùng lại chỉ còn có 5 người.

- Làm sao anh có được tài liệu này? – Bảo Phương kinh ngạc nhìn số tài liệu mà Trí Lâm có được, cái này gần như được xem là cơ mật quốc gia.

- Anh lén lút đột nhập vào hệ thống lấy ra – Trí Lâm nói nhỏ.

- Anh điên rồi, nếu như bị phát hiện thì sao? Anh chẳng những bị đuổi ra khỏi ngành, mà còn có thể bị bắt đi tù – Bảo Phương mặt mày tái mét nhìn Trí Lâm.

- Không sao, anh rất cẩn thận, không ai biết được đâu, dù họ có điều tra cỡ nào, cũng chẳng thể điều tra ra anh đâu – Trí Lâm tự tin nói.

Bảo Phương gnhi hoặc nhìn Trí Lâm, nhưng ánh mắt cậu đầy cương nghị tự tin, Bảo Phương mím môi nghĩ ngợi một láy, cuối cùng thở dài nói khẽ:

- Cám ơn anh Trí Lâm

- Không cần cám ơn, anh chỉ muốn giúp em một chút thôi. Anh là con trai, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng vẫn tốt hơn than con gái như em – Trí Lâm cười hiền từ đáp.

Bảo Phương cắn nhẹ môi ngăn tiếng khóc của mình, cô thật sự cảm động trước hành động của Trí Lâm. Cậu biết cô một khi có manh mối, sẽ bất chấp lao vào nguy hiểm, cho nên cậu mới chọn cách thay cô làm những điều đó. Liều cả mạng sống, bất chấp việc quy phạm pháp luật vì cô.

Nhưng dù kiềm nén, cô cũng không thể ngăn được giọt nước mắt của bản thân rơi xuống. Dù Trí Lâm không nói ra, nhưng cô hiểu rõ tình cảm của cậu dành cho mình. Cậu chọn cách bên cô trong âm thầm.

Những lời thím Hà vang vọng bên tai Bảo Phương.

Những tấm hình Thục Quyên đã gửi, lời hứa hẹn xa vời của Lăng Phong, sự an nguy của Bảo Nam. Tất cả lần lượt ập đến.

Trí Lâm nhìn gương mặt ngây dại rơi nước mắt của Bảo Phương, trong lòng run lên một trận, không cầm lòng được, cậu đưa tay lên vuốt nước mắt cho cô, rồi đột nhiên hôn lên môi cô.

Bảo Phương nhất thời sững người, muốn đẩy Trí Lâm ra, nhưng cuối cùng lại đứng im để cho cậu hôn mình. Bảo Phương khẽ nhắm mắt, có lẽ người thích hợp với cô là Trí lâm. Cô và cậu là hai người cùng thế giới.

- Đối tượng đầu tiên chính là ông ta – Trí Lâm chỉ tay vào một người trong danh sách.

Bảo Phương nhìn một chút, rồi nói:

- Có lẽ em có thể tiếp cận được ông ta.

- Em làm sao biết ông ta – Trí Lâm ngạc nhiên nhìn Bảo Phương hỏi.

- Em quen với con trai ông ấy.

- Anh điều tra được, ông ấy sẽ cùng vợ tham gia show thời trang tuần tới này.

- Chính là show trình diễn đó? – Bảo Phương run run nói.

- Chính xác, chúng ta thật là may mắn – Trí Lâm gật đầu đáp.

Cả hai người ngay sau đó, cùng ăn bận thật đẹp để tham dự show trình diễn của Ken. Có lẽ do bận rộn, mà cả hai vẫn chưa có dịp gặp Ken, nhưng lại gặp được một người.

- Hi, hai người cũng đến đây xem trình diễn à? – Jay từ xa bước đến vui vẻ chào hai người bọn họ.

Hôm nay Jay ăn bận hết sức phong độ, áo vest xám được may đo rất chuẩn, quần áo không một nếp nhăn, rất ra dáng một nhân viên gương mẫu. Từ trước đến nay, Bảo Phương luôn thấy Lăng Phong điềm đạm, còn Jay lúc nào cũng như một kẻ long bông. Không ngờ hôm nay lại chứng kiến một Jay rất khác lạ, điềm đạm, ung dung. Cứ như người trước đây và người trước mặt Bảo Phương là hai người.

- Xin chào – Trí Lâm cũng lịch sự chào lại.

Bảo Phương chỉ mĩm cười nhẹ chào Jay. Sau đó cô đưa mắt ngó sau lưng cậu tìm kiếm ai đó. Jay biết Bảo Phương tìm ai, bèn thở dài một cái bất đắt dĩ nói:

- Đằng kia kìa.

Bảo Phương và Trí Lâm nhìn vẻ sầu não của Jay thì cùng phì cười, anh chàng này rõ ràng không phải loại người yếu đuối không dứt khoát, vậy mà bị trói chân bởi cô nàng Sophia kia. Xem ra có tình cảm với cô nàng nhưng lại có tật thích bay nhảy tự do, cho nên mới có vẻ mặt sầu khổ thế.
Bảo Phương liếc nhìn thấy mục tiêu của cả hai ngồi kế bên Sophia, cả hai bèn cùng nhau sải bước đến giả vờ hca2o hỏi Sophia.

- Xin chào. Đã lâu không gặp.

Sophia nhìn thấy họ thì vui vẻ đứng dậy kéo Bảo Phương ngồi gần mình.

- Không ngờ hai người cũng đến đây. Mình không nghĩ bạn cũng thích thời trang – Sophia nhìn Bảo Phương vẻ ngạc nhiên thích thú.

- Con gái mà, ai chẳng ham làm đẹp – Bảo Phương cười cười đáp rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.

Cô đưa mắt nhìn về hai người phía bên kia Sophia gật đầu lịch sự chào họ, hai người cũng đang nhìn cô, thấy vậy cũng lịch sự chào lại. Sophia liếc mắt thấy vậy bèn cặp tay Bảo Phương giới thiệu:

- Đây là ba mẹ của Jay…còn đây là Bảo Phương và Trí Lâm, hai người là bạn tốt của anh Jay – Cô quay sang ba mẹ của Jay giới thiệu.

- Chào bác ạ, thật bất ngờ khi biết ngài bộ trưởng lại là ba của Jay – Bảo Phương làm ra vẻ bất ngờ mĩm cười đáp.

- Haha, chắc là thằng con trai của bác khiến các cháu phiền não lắm đúng không – Ba của Jay vô cùng vui vẻ đáp, lời.

- KHông đâu ạ, Jay là một người bạn rât tốt, làm việc rất nghiêm túc, cháu nghĩ là do bác dạy dỗ tốt – Bảo Phương cười khen ngợi.

- Haha, cô bé này rất biết cách nói chuyện – Ông cười sản khoái khi được khen.

Sophia ngồi kế bên cũng cười, người phụ nữ ăn bận sang trọng hiền hòa nhìn họ chĩ cười, Bảo Phương đoán người đó là mẹ của Jay. Cô mĩm cười nhẹ với bà, cố tạo ấn tượng tốt.

- Trong ngành của cháu, không ai không biết bác là nhà chính trị tài giỏi – trí Lâm cũng chen vào khen ngợi.

- Ồ, hóa ra hai cháu là… – Ông ngạc nhiên nhìn hai người.

- Họ chính là hai cảnh sát trẻ tài giỏi có mặt trong vụ đánh bom lần trước đó bác – Sophia nhanh nhảu chen lời.

- Ồ, hóa ra là hai cháu – Ông lần nữa ngạc nhiên.

- Bác đừng nghe Sophia, cô ấy quá lời đó thôi – Bảo Phương mĩm cười, lắc đầu với Sophia.

- Tụi cháu rất mong có dịp được theo bên cạnh bảo vệ và học hỏi nhiều ở bác – Trí Lâm bỗng nhiên đề nghị.

- Được, có dịp nào đó, bác mời hai cháu đến nhà bác chơi – Ông gật đầu, hào sảng mời.

- Cám ơn bác – Trí Lâm cười đáp, ánh mắt cậu đá qua Bảo Phương rồi vờ như vô tình nói – Bác biết ba của Bảo Phương là ai không? Bác ấy chính là Hoàng thiên, trước đây là trung tá của sở chúng cháu, mặc dù bác ấy đã mất từ lâu, nhưng bây giờ mọi người vẫn tôn kính bác ấy vô cùng.

- Thật là bất ngờ, trước đây bác và ba cô bé cũng nhiều lần gặp nhau, ông ấy là một cảnh sát tài giỏi và gan dạ. Chiến công săn bắt tội phạm dày đặc, là anh hung trong ngành. Thật tiếc là ông ấy lại mất sớm. Lúc bác hay tin, bác lại đang ở nước ngoài nên không thể viếng tang được, thật là một niềm hối tiếc – Ba Jay đáp với giọng rầu rầu, trong mắt ông ngoài ý niệm buồn bã chứ không hề có chút che giấu hay giật mình nào.

Trí Lâm và Bảo Phương đưa mắt nhìn nhau thở dài.

Jay từ xa nhìn hai người họ với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, cậu rút điện thoại ra gọi:

- Đến đây nhanh đi, nếu không mất vợ bây giờ.

Sau đó cười một tràng dài khi nghe người bên kia đáp.

Buổi trình diễn cuối cùng cũng bắt đầu.

Lần lượt những người mẫu bước ra biểu diễn dưới ánh đèn màu sắc của sàn T. Bảo Phương không hứng thú với thời trang, đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia một show trình diễn thế này. Nhưng cô vẫn cảm nhận thấy những thiết kế này ti đơn giản, nhưng lại rất đẹp. Không cần phải điểm hoa văn quá nhiều vẫn tôn lên được vẻ đẹp thể hình của phụ nữ. Xem ra, tay nghề của anh chàng Ken này cũng không phải là thấp.
Buổi trình diễn có thể nói là rất thành công, những ánh đèn, những tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng khi Ken lịch lãm bước ra với bộ vest màu trắng, nhưng vẫn là đôi kính đen che kín mắt. Thật khó để biết anh ta nghĩ gì?

Nhưng điều bất ngờ là, người mà cậu ta khoát tay lại chính là Andy. Cô diện một chiếc váy xanh vô cùng đẹp và trang nhã, toát lên vẽ đẹp quyến rũ chết người, xứng đáng là một siêu mẫu.

Bảo Phương giật mình, cô quay đầu ngó dáo dát tìm kiếm Bảo nam và Lăng Phong. Cuối cùng cô thấy Bảo Nam đang đứng im ở một góc quan sát, tay cầm ly rượu lắc nhẹ.

Nhưng không hề thấy bóng dáng Lăng Phong đâu. Cô nhẹ nhàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bảo Nam:” Em chờ anh ở nhà chúng ta”
- Cám ơn các vị rất nhiều khi bỏ thời giant ham dự buổi trình diễn của chúng tôi. Sauk hi kết thúc buổi trình diễn, xin mời các vị lên tầng trên để dự tiệc – Giọng của một người MC vang lên.
Tất cả mọi người lục tục đứng dậy đi lên lầu chuẩn bị dự tiệc.
Bảo Phương và Trí Lâm mục đích đến đây là để tham dò ba của Jay, xem xem phản ứng của ông ta trước cái tin Bảo Phương chính là con gái của ông Hoàng thiên, việc nhắc đến ông Hoàng Thiên để xem biểu hiện của người đó thế nào mà từ đó xác định tên hung thủ.

Là cảnh sát, đấu trí với nhiều loại tội phạm, cho nên họ dễ dàng dò xét biểu hiện của những tên tội phạm đó qua ánh mắt và nét mặt cùng cử chỉ. Nhưng ba của Jay lại cỏ biểu hiện đồng nhất, không có chút gì khác lạ. Họ có thể nhanh chóng loại bỏ ông ra khỏi mục tiêu.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng, ông ta là loại người nham hiểm, biết che dấu nát mặt của mình, nhất là việc ông ta là chính trị gia nổi tiếng như thế.

Cả hai người định rút lui ra về, nhưng không ngờ lại gặp Ken và Linh níu lại.

- Sao về sớm vậy, không lên tham dự tiệc cùng mọi người sao? Thật là không chút nể mặt gì cả – Linh lườm trí Lâm bảo.

- Anh ấy chỉ định đưa em ra ngoài cho thoáng một chút thôi, em không quen tham dự những chỗ thế này. Ánh đèn màu làm em có chút khó chịu – Bảo Phương đáp lời thay Trí Lâm.

- Vậy để anh đưa em đi. Cứ để Linh đưa Trí Lâm lên lầu chút đi. Dù sao bọn anh cũng là chủ nhà, không thể tiếp đón 2 người sơ sài như thế được – Ken mĩm cười đề nghị, khóe môi cậu ta nhếch lên một chút hứng thú.

- Cũng được, vậy thì nhờ anh – Bảo Phương liền đáp ngay.

Trí Lâm trợn mắt nhìn Bảo Phương trách móc, cô khẽ cười nhún vai lắc đầu. Trí Lâm đau khổ đi theo Linh, cô bắt đầu tra tấn cậu bằng một loạt câu hỏi về vết thương lần trước của cậu, chỉ thiếu một chút nữa là đòi xem xét hết than thể cậu mà thôi.

Bảo Phương cười nhìn theo vẻ khổ sở của Trí Lâm mà nói:

- Chị của anh đúng là một bác sĩ tận tâm.

- Đôi khi quá tận tâm lại là vấn đề phiền não đấy chứ. Đi nào, anh đưa em ra ngoài hít thở một chút – Ken kéo tay Bảo Phương đưa cô đến một nơi yên tĩnh ngắm cảnh đêm.

- Thế nào – Ken đứng phía sau lưng của Bảo Phương phả ra một hơi nóng phủ sau ngáy cô hỏi.

Thân hình cậu ta có chút tiến sát lại người cô. Bảo Phương khựng lại một chút nhưng ngay sau đó cô quay người lại, tựa sát người vào lan can, cách xa Ken, mặt đối mặt nhìn Ken nói:

- Rất đẹp.

- Nhưng không đẹp bằng em – Ken bèn đáp, miệng tủm tĩm cười nhìn cô, nhưng Bảo Phương lại không nhìn thấy được ánh mắt của cậu ta lúc này.

- Tại sao anh lại thích đeo kính, anh muốn che giấu điều gì sao – Cô tìm cách nói chuyện. 


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com