Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đọc truyện

Khoảng Cách Tình Yêu


- Để không ai biết anh đang nghĩ gì – Ken không hề che dấu thẳng thắn đáp.

- Anh có chuyện cần che giấu sao?

- Bất cứ ai cũng có chuyện bí mật không muốn cho người khác biết – Ken đáp rồi đưa tay vuốt lấy mái tóc đen của Bảo Phương nhẹ nhàng hôn lên đó rồi nói tiếp – Ngoại trừ người mình thích.

- Biểu hiện này, có được xem là em may mắn không? – Bảo Phương nhìn sâu lại mắt của Ken đáp, cô cố tình đong đưa đôi mắt long lanh của mình nhìn Ken.

Ken quả nhiên bị sự rung động của bản thân, cậu hít thở thật sâu cố kiềm nén nói:

- Em đúng là biết cách khuyến người ta kích động.

- Quá khen – Bảo Phương cười nhạt đáp.

- Được, em muốn hỏi gì thì hỏi đi – Ken thở dài nói.

- Chỉ là muốn anh giúp đỡ một chút thôi – Bảo Phương chỉnh lại giúp Ken chiếc cà vạt cười nói.

- Chuyện gì?

Bảo Phương kề tai Ken nói nhỏ, rồi khẽ cười, nụ cười của cô khiến cho người đứng đằng xa phải nắm tay lại siết chặt kìm nén cơn giận.

- Muốn anh giúp đỡ cũng được, nhưng em sẽ trả công giúp đỡ của anh thế nào? – Ken vòng hai tay vịn vào lan can đem Bảo Phương bao lại, cậu cười gian hỏi.

- Vậy anh đang làm giao dịch với tôi à – Bảo Phương không chút ái ngại, bình thản nhìn Ken hỏi lại nhưng trong lòng cô lại run lên bở cảm giác lạnh toát tỏa ra từ Ken.

- Cứ xem là vậy đi – Ken nhún vai đáp.

- Thật đáng tiếc, tôi không bao giờ giao dịch với người mà tôi không biết họ suy nghĩ gì – Bảo Phương cười khĩa đáp – Vậy thì xem như không có cuộc giao dịch này đi.

Nói rồi cô hất tay Ken định bước đi, Ken không có ý định ngăn cản, câu quay người dựa lưng vào lan can, nói:

- Vậy em có muốn tự tay mình kiểm chứng xem mức dộ cua người mà mình muốn giao dịch hay không? Bảo Phương khựng lại, cố khẽ cười quay người lại đáp:

- Được.

Nói rồi cô bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Ken, ngạo nghễ đứng trước mặt Ken. Ken liền đưa tay kéo sát cô vào người mình một cách chêu đùa, Bảo Phương không phản kháng. Cô để mặc bàn tay Ken vuốt theo mái tóc của minh. Cô đưa tay lên tháo gỡ cặp kính của Ken, đây chính là mục đích cho việc chịu đựng sự áp sát của Ken từ nãy đến giờ của cô. Tim cô đập liên tục không ngừng, bàn tay kia của cô cong lại chuẩn bị, chỉ cần xác định được là hắn ta thì cô nhất định bắt được hắn ta ngay.

Nhưng khi Bảo Phương tháo gỡ cặp mắt kính ra,phía dưới cặp kính đó là một đôi mắt màu xanh chứ không phải là đôi mắt màu hổ phách mà cô e sợ. Gương mặt cô đọng lại chút thất vọng, cô mím môi kéo bàn tay đang đặt trên lưng của mình xuống rồi đặt trả chiếc kính lại.

- Sao hả, em thấy anh có đủ thành ý để cùng em hợp tác không? – Ken cười hỏi cô.

- Tôi chợt nghĩ lại rôi, tôi nghĩ mình không có đủ tiền để trả cho anh bộ quần áo đó. Tôi sẽ tìm món quà khác thích hợp hơn để tặng bà ây – Bảo Phương liền tìm cách từ chối.

- Nếu em thích, anh có thể tặng cho em hết toàn bộ bộ sưu tập này, bù lại đôi lấy một bữa cơm,em thấy thế nào?

- Cám ơn, tôi không hứng thú – Bảo Phương dứt khoát từ chối rồi bỏ đi.

Ken vẫn dựa lưng vào tường nhìn theo bóng cô khẽ cười, sau đó cậu đưa tay vuôt lên vết thương trên tay mình.

- Mèo nhỏ nhận ra móng vuốt của mình rồi sao.

Bảo Phương quyết định đi tolet để rửa mặt, khi Ken chạm vào người cô, cảm thấy thật buồn nôn. Hôm trước, cô vô tình phát hiện ra một dấu hiệu, vì muốn chứng thực hắn ta có phải là người đó hay không, cô đã chịu đựng sự va chạm của hắn. Nhưng hóa ra sự nghi ngờ của cô đều hóa thành tro bụi cả còn để Ken thừa cơ lợi dụng. Không ngờ vừa bước được mấy bước đã gặp Lăng Phong và Andy đang đi tới.

- Xin chào, không ngờ Bảo Phương cũng đến đây xem – Andy thấy cô bèn siết chặt tay Lăng Phong đứng lại chào.

- Là Ken có nhã ý mời đến xem buổi trình diễn của anh ấy, cho nên cũng đi xem để mở rộng tầm mắt một tí – Bảo Phương trả lời Andy mà không hề nhìn Lăng Phong một cái.

- Thấy thế nào? – Lăng Phong trầm giọng nhìn cô hỏi.

Bảo Phương giờ mới ngước mắt nhìn cậu, nhưng nhanh chóng đưa mắt sang hướng khác, cô đáp:
- Tuyệt lắm.

Sau đó cô quay sang nhìn Andy nói:

- Hai người cứ tự nhiên đi, tôi muốn đi tolet một chút.

Cô bước đi thẳng về phía tolet, đi ngang qua Bảo Nam, cô đưa mắt nhìn cậu ra hiệu, cậu khẽ gật đầu, Bảo Phương tiếp tục đi về phía tolet.

Bảo Phương liên tục vã nước vào mặt mình, cô vừa muốn rửa đi những vết va chạm bởi bàn tay của ken trên gương mặt mình, cũng vừa muốn xóa đi những hình ảnh mà Thục Quyên đã cho cô xem. Bảo Phương đã cố xua đi, đã cố tự nhủ rằng sẽ cắt đứt mối quan hệ với Lăng Phong, Vì Bảo Nam, vì Trí Lâm. Nhưng khi thấy Andy xuất hiện, cô phải thừa nhận là cô rất muốn nhìn thấy Lăng Phong, mắt cô không ngừng tìm kiếm bóng hình cậu.

Khi thấy Lăng Phong cùng Andy tay trong tay, cô thật sự đau đớn, cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu vô cùng, một mùi vị chua chát trào dâng lên. Cô thừa nhận bản thân mình đã ghen, cô ghen tỵ với Andy. Cô ấy có thể ở bên cạnh Lăng Phong mọi lúc mọi nơi. Còn cô giống như là người tình bí mất trong bóng tối của cậu. Khoảng cách giữa hai người là không thể vượt qua, bởi chính giữa là hố sâu thăm thẳm.

Cô không muốn ở lại thêm chút nào nữa, cô quyết định ra về trước. Cô bước đến thang máy bấm nút xuống tầng, bên cạnh cô là một người đàn ông mặc vest đen. Khi thang máy mở ra, người đàn ong bỗng nhìn cô lên tiếng.

Đã lâu không gặp – Giong người đàn ông ôn tồn vang lên – Cô vẫn muốn tìm hiểu cái chết của ba mình chứ.

Bảo Phương giật mình quay đầu nhìn người đàn ông đó, gương mặt ông ta có một vết sẹo dài phía trán, mái tóc ông ta có chút bạc hơn. Nhưng cô không thể lẫn với người khác được, người này có ra tro cô cũng nhận ra, cô đã hân hạnh được ông ta tặng cho một phát súng, cho nên không bao giờ có thể quên ông ta.

Nhưng trước khi Bảo Phương trấn tĩnh lại, ông ta đã bước vào thang máy và bấm nút chạy đi. Bảo Phương nhìn theo cánh cửa khép lại, nụ cười đắc ý tên môi ông ta nhìn về phía cô nhếch lên.

Bảo Phương vội cã bấm nút ngưng thang máy nhưng đã muộn. Không do dự thêm nữa, cô chạy đến cầu thang thoát hiểm vội vã đuổi teo. Chiếc giày cao gót trở nên vướng víu vô cùng, Bảo Phương tháo ra khỏi chân mặc kệ nó lăn lông lốc. Cô vén cao chiếc vay vướng víu dưới chân mình, quyết tâm đuổi theo ông ta cho băng được.

Khi cô đuổi kịp đến nơi, thang máy đã mở ra không còn một bóng người, Bảo Phương hoảng hốt quay đầu tìm kiếm, cô thấy ông ta đang đứng trước cửa quay đầu nhìn cô cười.

Ông ta cố tình…cố tính dụ cô đuổi theo ông ta. Trong lòng Bảo Phương xuất hiện sự e sợ. Nhưng ông ta lại tiếp tục quay lưng đi tiếp, là dụ dỗ… Bảo Phương biết như vậy, nhưng cô mặc kệ. Bởi vì so với Lăng Phong, ông ta là người rõ ràng nhất về cái chết của ba cô. Mặc kệ ông ta đang có mục đích gì, Bảo Phương cũng muốn tìm cho ra sự thạt. Cô quyết định đuổi theo ông ta ra ngoài bãi xe.

Bên ngoài đã có xe chờ mở cửa sẵn, ông ta đến bên xe rồi đứng lại chờ Bảo Phương. Khi cô chạy đến, cô nhìn ông ta thở dốc, ông ta nhìn cô với ánh mắt thỏa mãn vì cô đã ngoan ngoãn đi theo ông ta ra đây.

Bàn tay để trong áo của ông ta từ nãy giờ liền chuyển động ra khỏi túi kèm theo một khẩu súng chĩa về phía cô rồi bảo:

- Lên xe đi.

Trí Lâm vì trốn Linh nên bỏ đi xuống tầng dưới, câu đang ngồi chờ Bảo Phương thăm dò Ken xong rồi cùng về. Không ngờ lại tháy Bảo Phương chạy thục mạng xuống rồi chạy ào ra bên ngoài nên vội vàng đuổi theo. Khi cậu định lên tiếng gọi cô thì thấy một gã đàn ông chĩa súng vào cô rồi bắt cô lên xe.
Trí Lâm muốn đuổi theo nhưng chiếc xe đã lăn bánh bỏ xa cậu. Trong lòng Trí Lâm như có lưa, cậu vội vàng đưa tay lấy điện thoại để gọi người đến nhưng phát hiện điện thoại của mình để trong túi xách của Bảo Phương và được gửi ở quầy giữ.

Trí Lâm bèn quay lại quầy tiếp tân lấy đồ. Vừa lúc đó thấy Lăng Phong, Andy, Bảo Nam, Jay và Sophia đi xuống. Cậu vội vã chạy đến nói:

- Bảo Phương bị bắt đi rồi.

Bị bắt? Ai bắt? Bảo Nam hoảng hốt hỏi.

- Không rõ, chỉ biết người đàn ông đó có một vết sẹo dài trên trán – Trí Lâm kể lại những gì mình tháy về người đàn ông đã chĩa súng về phía Bảo Phương. Tuy lúc đó ở xa, không nhìn rõ mặt nhưng câu nhìn rõ được vết sẹo dài trên mặt ông ta. Lăng Phong và Jay không hẹn cùng quay đầu nhìn nhau, sau đó lập tức cả hai chạy vụt đi.

Vừa đi cậu vừa kéo caravat xuống khỏi cổ áo của mình cho thoải mái, bước lên xe, câu lập tức ra lệnh cho Jay:

- Mở máy lên đi, tìm tín hiệu của cô ấy.

Lăng Phong lập tức ngồi vào xe, lòng cậu như có lửa đốt, nhưng cậu vẫn nhớ rõ lúc nãy có thấy Bảo Phương đeo chiếc vòng ngọc lục, cho nên cậu cảm tháy tảng đá trong lòng nhẹ bớt. Lúc trước, khi sửa lại chiếc vòng bị vỡ, cậu âm thầm gắn vào đó máy phát tín hiệu, bởi vì cậu lo lắng cho sự an toàn của cô, nhất là khi cô lại là một nữ cảnh sát liều mạng. Lần này, chiếc máy có thể nói là hữu ích vô cùng.

Jay cũng lôi một chiếc laptop từ trong vali lên xe, mở máy bắt đầu dò tín hiệu của Bảo Phương.
- Bắt được rồi – Jay vui mừng reo lên, sau đó cậu định vị tọa độ rồi nhanh chóng xác định đường di, Lăng Phong bèn theo hướngchỉ của Jay lái xe thật nhanh đuổi theo.

Chiếc xe đưa Bảo Phương đến một nơi vắng vẻ rồi dừng lại.

- Có nhận ra nơi này không?

Bảo Phương đang suy nghĩ, tìm cách làm sao để hắn ta nói ra sự thật, vừa tìm cách rút lui an toàn. Cô đột nhiên nghĩ đến Lăng Phong, những lúc cô gặp nguy hiểm đều có cậu ở bên cạnh giúp đỡ, bất giác siết chặt chiếc vòng trên tay. Nghe ông ta nói, cô mới giật mình nhìn ra bên ngoài. Lòng cô chết sững khi nhìn thấy nơi này.

Ông ta liếc nhìn chiếc vòng trên tay Bảo Phương rồi nhếch môi cười đẩy cửa bước xuống xe.

Bảo Phương chết lặng. Nơi này, rất lâu ròi cô chưa bước đến đây, dù đi ngang qua đây hàng ngàn lần, cô vẫn không đủ can đảm bước đến nơi này. Vậy mà lần nữa đối mặt với nó.

- Ra đây đi – Ông ta đi vòng lại mơ cưa cho cô.

Bảo Phương mở to mắt nhìn ông ta một cái rồi hít sâu bước xuống dưới. Đôi chân trần của cô chạm xuống nền đất ẩm ướt, tạo một cảm giac rợn người.

Bóng tối hôm nay cũng giống như lần dó, mờ ảo và đáng sợ.

Gió thôi lùa lạnh leo qua từng kẽ tóc của cô, khiến cả người Bảo Phương run lên, cô đưa tay ôm lấy vai trần của mình. Là ảo giác hay là sự thật, tại sao xung quanh lại có mùi máu tanh gòm, tiếng súng nổ ầm ĩ, cô trượt tây lên trên đầu bịt kín hai lỗ tai lại để không còn nghe thấy âm thanh đáng sợ đó nữa.

Tiếng thắng xe vang vọng một góc con hẻm nhỏ, xé toạt màn đêm u tối ra. Tiếp sau đó là tiếng mở cửa vội vã rồi đóng sầm cửa lại từ hai bên mợt chiếc xe hơi sang trọng.

Hai người đàn ông cao lớn nhanh chóng rời ra khỏi xe đi về phía nhau, mắt cùng nhìn vào một điệm hiển thị trên màn hình vi tính, sau đó đóng nó lại, thảy vào trong xe.

- Cậu đi bên này đi, mình đi bên kia – Lăng Phong trầm giọng nói, sắc mặt cậu tái xanh, tay siết chặt lại có chút run rẩy.

- Uhm…có gì gọi điện – Jay nhanh chóng gật đầu rồi đi về hướng đã định.

Lăng Phong không chần chừ đi về hướng ngược lại. Cả hai người đếu không có đem theo súng, đành phải cẩn thận hành động, nhưng trong lòng bất an vô cùng, cho nên bước chân có phần vội vã.

Vừa đi, Lăng Phong vừa phát giác nơi này có phần quen thuộc, nhưng cậu lại không nhớ đây là nơi nào. Đầu óc buộc phải tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh, mắt cậu mở to điều tiết giữa bóng tối để tìm kiếm Bảo Phương và bọn bắt cóc.

Trí Lâm nói hắn ta chĩa súng vào Bảo Phương, gương mặt hắn có vết sẹo dài. Chính là hắn…hắn đã trở lại, hắn dùng Bảo Phương để uy hiếp cậu. Lăng Phong siết chặt tay lại, cả người run run tức giận, cậu hận tại sao lúc đó mình lại mềm lòng mà thả hắn ta đi. Nếu như hắn ta gây thương tổn cho Bảo Phương, cậu nhất định sẽ giết chết hắn mà không chút đắn đo.

Khi cậu bước đến một khúc ngoặt lập tức thấy ngay hai bóng người dưới ánh sáng mờ của đèn phía bên kia hắt qua. Cậu nhìn rõ cô gái đứng đó chính là Bảo Phương, chiếc váy trên người cô bị ráy và nhuộm bẩn, mái tóc dài mượt của cô đã bị rối, một tay cô ôm lấy bắp tay kia của mình. Dường như có máu tuôn ra từ đó, chảy vào các ngón tay đang bịt vết thương lại, gương mặt của cô vì đêm tối nên không hiện rõ, nhưng cái cau mày cho biết cô đang bị vết thương làm đau đớn.

Người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, hắn ta quay lưng về phía cậu, tay vẫn lăm lăm con dao, cả hai người đều nhìn nhau chằm chằm. Lăng Phong bỗng thấy một ngọn lửa bùng cháy trong lòng mình, xót xa vô hạn. Cậu vội vã chạy nhanh về phía trước, vừa đến nơi đã nhanh chóng ra đòn khiến gã đàn ông này ngã vật xuống đất, con dao trên tay hắn ta nhanh chóng bị cậu tước đoạt.

Cậu giơ cao con dao lên, tức giận bùng nổ, chỉ muốn đâm nhanh một nhát giết chết hắn ta mà thôi. Nhưng khi con dao còn tí nữa là chạm vào vạt áo của ông ta thì tay cậu bị Bảo Phương chụp lại.

- Phong, anh hiểu lầm rồi – Bảo Phương nói torng hơi thở hỗn loạn vì hoảng sợ của mình, nếu như cô không nhanh tay ngăn chặn lại mũi dao trên tay Lăng Phong thì bây giờ hậu quả xảy ra vô cùng nghiêm trọng.

Lăng Phong nhìn Bảo Phương rồi nhìn gã đàn ông đang bị cậu khống chế nằm sấp dưới mặt đất, dưới ánh sang mờ ảo, gương mặt ông ta từ từ hiện ra rõ hơn. Không phải hắn ta, đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Bảo Phương kéo Lăng Phong đứng dậy, cô rút con dao khỏi tay cậu rồi nhìn người đàn ông kia từ từ đứng lên với vẻ mặt bình thản, không giận dữ, nhưng trong lòng cô thấy áy náy vô cùng, bèn rối rít tahy Lăng Phong xin lỗi:

- Con xin lỗi chú, do anh ấy hiểu lầm nên mới thế.

- Được rồi, không sao đâu, chú hiểu mà – Người đàn ông mĩm cười hiền lành đáp, tay phủi bụi trên quần áo – Cậu ấy vì quá lo cho cháu, ai gặp cảnh này đều như vậy cả, chú rất hiểu.

- Con cám ơn chú – Bảo Phương cuối đầu hối lỗi.

Lăng Phong nhìn Bảo Phương và người đàn ông đó đối đáp với nhau, cậu hiểu là hai người quen nhau, cũng biết ông ta không phải là kẻ bắt cóc, vì trên mặt ông ta không có vết sẹo nào cả. Biểu tình cậu phức tạp vô cùng, đành im lặng nghe hai người đó đối thoại với nhau.

- Được rồi, cháu đừng lo cho chú, mà lo cho bản thân mình đi, khắp người đều bị thương cả – Người đàn ông gật đầu rồi ra lệnh với cô – Chú về đây, kẻo cô hai đứa trông.

- Cháu biết rồi, hôm nay rất cám ơn chú cứu cháu thoát khỏi tay bọn chúng – Bảo Phương khẽ gật đầu đáp.

Jay cũng từ xa chạy đến bên cạnh họ, nhìn Bảo Phương lo lắng hỏi:

- Cậu không sao chứ?

Bảo Phương lắc đầu trấn an Jay, người đàn ông cũng gật đầu chào họ rồi ra về, trước khi về, ánh mắt ông quét qua Bảo Phương, cô cũng nhìn lại ông, hai người cùng nhìn nhau trao đổi một thông điệp mật. Rồi ông ta mới quay lưng bước thẳng đi.

Bảo Phương quay người sang định hỏi Lăng Phong vì sao biết cô ở đây mà đến, thì đã thấy một chiếc áo khoát khoát qua người mình rồi một vòng tay ôm chặt lấy cô, kéo cô nằm gọn trong lòng ngực mình. Cằm cậu đặt trên đầu cô, mắt nhắm ghiền lại không nói gì.

- Phong – Cô khẽ cất giọng gọi.

Nhưng chỉ nhận được cái siết tay rất chặt của cậu, đành im lặng dựa vào lòng cậu, cô nghe rõ tiếng tim đập mạnh vì lo lắng và hỏng sợ của Lăng Phong. Bảo Phương khẽ thở dài, một Lăng Phong luôn bình tĩnh, luôn suy nghĩ thấu đáo, nhưng lúc nào cũng vì cô mà thay đổi.

Sự lạnh lẽo, nỗi đau đớn tư 2 từ tan ra, từ từ dịu lại, Bảo Phương mệt mỏi dựa vào vòng tay ấm áp kia, một vòng tay lúc nào cũng khiến cô cảm thấy an tâm vô cùng. Cô cũng khẽ nhắm đôi mắt lại, tận hưởng giây phút bình yên này.

Jay nhìn thấy hai người cứ ôm nhau đứng yên như vậy thì nhún vai, một mình quay lại xe trước.

Lát sau cậu đang ngồi nghịch điện thoại thì thấy Lăng Phong bế Bảo Phương đi ra, cậu thở dài não nề cho cái số kiếp làm cu li của mình, đành nhào người mở cửa xe cho họ mà thôi.

Ngồi vào xe, Bảo Phương muốn xuống ghế ngồi, nhưng Lăng Phong không cho cô đi, tay cậu giữ chặt lấy cô, giọng khẽ ra lệnh:

- Ngồi yên.

Bảo Phương đành cúi đầu ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng cậu. Lăng Phong ôm lấy cô rồi nhìn Jay ra lệnh:

- Đến biệt thự đi.

Jay không phản kháng, cậu cứ thế lái xe đi thẳng đến biệt thử. Ngồi ở ghế sau, Lăng Phong tháo chiếc cà vạt của mình ra, quấn quanh vết thương vẫn còn chảy máu của Bảo Phương. Rồi dịu dàng ôm cô vào lòng. Nhìn thấy cô bình an, trái tim đầy hoảng hốt của cậu mới bình lặng lại, nếu cô mà xảy ra chuyện gì, cậu không biết bản thân sẽ ra sao.

Xe chạy đến biệt thự, Lăng Phong bế Bảo Phương đi thẳng vào bên trong, người gác cổng cứ chạy theo mở cửa cho họ, Jay thở dài lần nữa lái xe về, trên đường về cậu gọi điện thoại cho Sophia:
- Em yêu, pha nước nóng ở nhà đợi anh.

Nhìn thấy hai kẻ kia như vậy, cậu cũng muốn tận hưởng cảm giác ấm áp.

- Á…- Bảo Phương nhăn mặt rên nhẹ một tiếng khi Lăng Phong giúp cô băng bó vết thương sau khi cô tắm xong.

Lăng Phong có chút xót xa, cúi đầu thổ nhẹ vết thương cho cỗ đở rát. Bảo Phương khẽ liếc nhìn vẻ mặt ân cần của Lăng Phong nhưng dường như trong lòng cậu có gì đó. Suốt quảng đường về, cậu không nói gì, vào trong biệt thự lại càng không?

- Phong… – Bảo Phương e dè gọi khẽ – Anh sao vậy.

Cậu nhìn cô, chiếc áo sơ mi màu trắng của cậu được cô mặc sau khi tắm, mái tóc xõa sau lưng tăng phần gợi cảm vô cùng, anh mắt e dè đầy quyết rũ. Lăng Phong chồm người đến ôm chầm lấy cô bày tỏ sự hờn ghen của mình lúc này, cậu cuống quýt gặm lấy đôi môi cô chà sát mạnh, điên cuồng xông thẳng vào khoang miệng cô, như muốn cướp lấy tất cả không khí tồn tại trong đó.

Bảo Phương bất ngờ không có sự chuẩn bị nên toàn thân mềm ra vô thức dựa vào lòng cậu. Tay tự động vòng lên cổ cậu đón nhận từng nụ hôn mãnh liệt kia.

Khi nhìn thấy cô thân mật bên Ken, Lăng Phong chỉ hận không thể kéo cô vào lòng mà trừng phạt, nhưng khi hay tin cô bị bắt, sự hoảng sợ khi mất cô thay thế cho hờn ghen kia, mất cô mới là điều đáng sợ nhất.

Tay cậu luồn vào kẽ tóc cô giữa chặt gáy cô lại, để cô sát gần cậu hơn, như muốn hòa làm một với cô, như vậy thì cô mãi mãi bên cậu, không còn nỗi sợ hãi khi cô biến mất.

Tiếng điện thoại vang lên xen ngang vào bầu không khí đang nóng dần lên.

Tiếng điện thoại này rất khác với tiếng điện thoại làm nhạc chuông của lăng Phong. Cậu từng nói, tiếng nhạc để anh phân biệt người gọi, cậu đã cài một bài nhạc cho riêng cô, cho nên chỉ cần cô gọi điện, cậu sẽ lập tức nhận máy.

Lăng Phong hơi nhíu mày, luyến tiếc rồi khỏi Bảo Phương, cậu khan giọng nói bên tai cô rất khẽ:

- Chờ anh một chút.

Xong thì đứng dậy ngay lặp tức, nhấc điện thoại lên đi cách cô một đoạn nghe máy. Đầu dây bên kia nói gì đó, Lăng Phong quay lại nhìn Bảo Phương, trong mắt cậu hiện ra một tia phức tạp. Bảo Phương đã lấy lại sức và ngồi ngay ngắn lại sau nụ hôn cuồng nhiệt kia, khi Lăng Phong quay lại nhìn cô, cô khẽ mĩm cười với cậu.

Lăng Phong cũng cười, rồi bước đến hôn cô một cái thật nhẹ rồi bảo:

- Anh giải quyết công chuyện một chút.

Bảo Phương gật đầu rồi ngoan ngoãn với lấy một tờ báo dưới kệ bàn lật ra xem, Lăng Phong thấy yên tâm nên sãi chân thật nhanh đi về phòng làm việc của mình.

Lăng Phong bỏ đi, gương mặt tươi cười bình thản đọc báo của Bảo Phương đột nhiên sầm lại, nụ cười ngưng đọng trở thành cái mím môi, ánh mắt thoáng sầm lại chất chứa sự đau đớn. Tờ báo trong tay cô bị siết chặt, cả người run run. Từng lời từng lời nói vừa xảy ra chạy xuyên qua đầu cô:

- Hắn ta không nói với cô sao…

- Nếu như hắn ta nói cho cô biết thì phản ứng của cô sẽ thế nào?

- Nếu cô không tin có thể thử hỏi hắn.

- Chỉ có tôi mới có thể giúp cô dụ hắn ra mà thôi.

- Chỉ có cháu mới làm được…

- Nếu cháu đồng ý, chuyện của cháu, chú sẽ giúp cháu tìm ra. Ngay cả chuyện anh trai cháu

Bảo Phương dựa người vào thành ghế để tìm điểm tựa cho cái thân thể đang run lên của mình.

- Cho anh một ít thời gian…anh sẽ giúp em trả thù…hắn ta không phải là người dễ đối phó…rất là nguy hiểm.

Nếu như cô có thể cho cậu thêm ít thời gian, Lăng Phong sẽ làm thật sự giữ lời hứa với cô không?
Đang suy nghĩ Bảo Phương không hay Lăng Phong đã trở lại, giọng cậu trầm nhỏ nhưng lại khiến cô giật mình:

- Đang suy nghĩ gì vậy?

- Có chút chuyện – Cô vội trả lời, nhưng mắt không nhìn cậu.

Lăng Phong bèn ngồi xuống bên cạnh Bảo Phương, ánh mắt hoài nghi hỏi cô:

- Là chuyện gì?

Bảo Phương không đáp, cô chỉ nhoài người lại ôm trầm lấy Lăng Phong, cô vùi mặt mình vào hỏm cổ của cậu, cô khẽ nhắm mắt lại cảm nhận mùi hương trên người cậu, thân người vẫn còn run. Lăng Phong ngạc nhiên vô cùng, cậu cảm thấy cả thân thể nhỏ bé trong lòng mình đang run lên. Trong lòng bỗng nhói đau, chưa bao giờ lại thấy Bảo Phương có biểu hiện như thế này. Cậu đưa tay ôm chặt lấy cô, siết chặt cô vào lòng mình, rồi hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bảo Phương lắc đầu, mái tóc cô dụi dụi vào lòng ngực cậu, tay càng siết chặt lấy cậu hơn. Lăng Phong càng cảm thấy khó chịu và lo lắng. Nhưng cậu biết tính Bảo Phương cho nên chỉ có thể im lặng ôm chặt lấy cô, cố dung hơi ấm của mình xua đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Mãi lúc sau, Bảo Phương mới lên tiếng:

- Phong!

- Anh ở đây.

Bảo Phương khẽ cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Cô cảm thấy ấm áp không phải là do hơi ấm tỏa ra từ thân người cậu, mà từ lời nói của cậu :” Anh ở đây”. Cậu luôn ở nơi cô cần, chỉ cần cô có chuyện thì cậu lập tức xuất hiện.

- Nói cho em biết một chuyện cười, em muốn nghe không? – Lăng Phong đột nhiên mở miệng hỏi.

- Muốn – Cô đáp nhẹ.

- Có một tên ngốc, hắn ta rất yêu một cô gái. Nhưng có một vài lí do, hắn ta buộc phải ở bên cạnh một cô gái khác. Hắn cho rằng cô gái đó sẽ hiểu, sẽ thông cảm cho hắn. và cô gái đó hành động đúng như suy nghĩ của hắn, cô không hề hỏi hắn ta, chỉ im lặng nhìn hắn tay trong tay với người khác. Cho đến một ngày, hắn nhìn thấy cô gái đó bên cạnh người con trai khác. Dù hắn tin tưởng cô gái ấy, nhưng trong lòng hắn ta vẫn xuất hiện một ngọn lửa giận dữ. hắn đã nổi ghen, thật sự là nổi ghen.

Hắn thật muốn chạy đến kéo cô gái ấy về phía mình, ôm cô vào lòng và nói cho tất cả mọi người biết, cô là của hắn. Nhưng sau đó, hắn nhận ra một điều, khi hắn bên cạnh cô gái khác, thì người con gái hắn yêu lại âm thầm buồn bã và đau khổ. Hắn biết mình có lỗi với người con gái hắn yêu rất nhiều.
Bảo Phương nghe xong thì nhổm dậy thoát ra khỏi lòng ngực của Lăng Phong nhìn cậu cười khúc khích :

- Em công nhận tên đó ngốc thật.

- Nếu em là cô gái đó, em có tha thứ cho tên ngốc đó không? – Lăng Phong cười như không cười hỏi.

- Đầu tiên là phải phạt hắn ta trước – Bảo Phương tỏa vẻ ngẫm nghĩ rồi đáp.

- Phạt…phạt như thế nào…

- Phạt tên ngốc đó đi nấu ăn, bởi vì hiện giờ em đang rất đói – Bảo Phương chĩa tay vào lòng ngực lăng Phong nũng nịu nói.

Lăng Phong nhìn cô không chớp mắt, Bảo Phương hơi xấu hổ, bối rối giải thích:

- Cả tối em chưa ăn gì hết.

- Anh muốn thỏa hiệp một chút – Lăng Phong tằng hắng một chút rồi nói.

Lần này đến lượt Bảo Phương nhìn cậu không chớp mắt.

- Anh không biết nấu ăn, chúng ta đi ăn bên ngoài đi.

Bảo Phương mở mắt khi người bên cạnh đã thở đều đặn. Cô xoay người ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Lăng Phong. Gương mặt khi ngủ vẫn rất có thần.

Bảo Phương đưa tay lên vuốt nhẹ đôi chân mày rậm của Lăng Phong, rồi từ từ rê ngón tay di chuyển dọc song mũi, sau đó là rơi xuống đôi môi cong gợi cảm của cậu. Vẽ một vòng theo vành môi rồi luyến tiếc rồi đi.

Nhưng khi tay cô muốn rời đi thì bị Lăng Phong giữ lại. Cậu khẽ mở mắt nhìn cô, vẫn để ngón ngón tay cô trên môi mình hôn nhẹ rồi nhìn cô lo lắng hỏi:

- Không ngủ được à.

Bảo Phương không trả lời, ánh mắt Lăng Phong quét từ gương mặt cô đến vết thương trên tay cảm thấy đau lòng vô cùng. Bàn tay đang nắm lấy tay cô của cậu di dời tay cô đến trước ngực trái của cậu, áp chặt tay cô vào đó, khiến cô cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của mình, cậu khàn giọng nói:
- Khi em bị thương thì nơi này của anh lại rất đau. Anh chỉ hận là không thể bỏ em vào người anh, để em hòa hợp cùng anh làm một, để anh có thể bảo vệ em bất cứ lúc nào.

Ngừng một lát, Lăng Phong nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô rồi hôn nhẹ lên đó yêu cầu.

- Nói cho anh biết chuyện gì xảy ra.

- Anh có nghe cái tên Demons không?

- Sao em lại biết cái tên này?

Lăng Phong giật mình sau câu hỏi của Bảo Phương. Demons là cái tên mà người trong giới đều nghe qua, cũng giống như cái tên HK vậy. Nhưng những người biết đến hắn ta đều không nhiều, bởi vì hầu như những kẻ biết tên hắn ta đều là người chết. Nghĩa là hắn chỉ nói tên của mình trước giây phút giết họ mà thôi, căn bản khó ai biết được tên hắn ta và diện mạo hắn để nói ra bên ngoài.

Tuy vậy, vì hắn là sát thủ, nên những người tìm hắn để nhờ vả ám sát cũng khá nhiều, cho nên cái tên của hắn cũng được truyền tụng khắp nơi. Nhưng chỉ là truyên tụng với người trong giới của họ, cảnh sát có nghe tên cũng không dám xác định là đúng hay sai và chỉ đối với các băng đảng ở nước ngoài. Cho nên Việt Nam đối với cái tên này hoàn toàn có thể nói là không biết.

Vì việc hắn ta tiếp cận Bảo Phương nên cậu mới đi điều tra về hắn, hôm nay lại nghe Bảo Phương nói ra cái tên này, cậu đã biết người mà cô hỏi chính là hắn. Điều cậu ngạc nhiên là, hắn lại nói tên của mình cho Bảo Phương nghe. Mục đích của hắn là gì?

Nhìn sắc mặt đầy nghiêm trọng của Lăng Phong, Bảo Phương biết tên Demons này là dạng người đáng sợ biết bao nhiêu. Cô bèn kể lại mọi việc và việc Thục Quyên đã để di chúc lại toàn bộ tài sản cho cô nếu chẳng may cô ấy bị giết chết. Và cô trở thành mục tiêu truy sát của tên Kiến Quốc.

- Hôm nay, hắn cho người bắt cóc em, nhưng nhờ chú Danh cứu em nếu không có lẽ em đã mất mạng từ lâu rồi – Bảo Phương biết cú điện thoại lúc nãy của Lăng Phong chính là của Jay. Chắc chắn Lăng Phong đã lập tức bảo Jay đi đều tra sự việc xảy ra với cô hôm nay.

Cho nên cô quyết định tung ra chiêu này để lừa cậu, cô sẽ không để cho Lăng Phong biết người đàn ông bắt cóc cô đã nói những gì với cô. Có như vậy, cô mới có thể thực hiện được kế hoạch của mình.
- Đừng lo, anh nhất định sẽ loại bỏ hắn ta, không để hắn làm hại em – Lăng phong tức giận nói, trong lòng cậu nổ lên sự phẫn nộ chưa từng có.

Bảo Phương thấy tim mình quặng lên cô vùi mặt vào lòng ngực cậu, lặng lẽ rơi nước mắt:

- Xin lỗi anh.

Khi Bảo Phương thức dậy, cô đi vệ sinh rồi thay quần áo, vì cô từng đến đây, nên Lăng Phong đã chuẩn bị mọi thứ đồ dùng cá nhân cho cô. Khi cô đi xuống lầu đã thấy Jay có mặt ở đó rồi, cậu cùng Lăng Phong ngồi đối mặt nhau dưới sofa. Hai người họ hình như đang bàn chuyện gì đó rất bí mật, thấy cô xuống thì im lặng không nói tiếp.

Lăng Phong đứng dậy nhìn cô mĩm cười nhẹ nhàng hỏi:

- Dậy rồi sao, đã đói chưa, anh sai người chuẩn bị.

- Uhm…- Bảo Phương gật đầu, có chút ngại ngùng khi thấy Jay, nhưng sau đó lại lên tiếng hỏi – Hai người đang bàn chuyện gì vậy?

Cô cố tình nhìn thẳng Jay hỏi, nhưng Lăng Phong đã nhanh chóng thay Jay trả lời:

- Bọn anh đang tìm tông tích của Demons. Hắn ta có lẽ biết khá nhiều chuyện, cần nắm rõ chủ mưu phía sau, tìm hiểu chúng đã thuê ai ám sát em, chúng ta mới có thể đề phòng được.

- Vậy sao, chẳng phải chủ mưu là ông Kiến Quốc hay sao? – Bảo Phương khó hiểu hỏi.

- Kẻ chủ mưu bọn anh nói, chính là người đã tìm bọn sát thủ để thuê, còn tên Kiến Quốc, hắn ta là người thao túng cho bọn chúng làm như vậy – Lăng Phong từ từ giải thích cho Bảo Phương hiểu.

- Vậy đã có kế hoạch gì chưa? Bảo Thục Quyên nhường toàn bộ tài sản cho hội cứu trợ à?

- Đây là cách tốt nhất, nhưng tên Kiến Quốc nhất định sẽ không chấp nhận như vậy, hắn ta sẽ tác động đến những cổ đông khác gây sức ép cho Thục Quyên. Cô cũng biết, Thục Quyên chỉ mới bắt đầu tiếp nhận công việc, sức ép mỗi ngày một tăng, nếu cứ như thế tinh thần cô ấy sẽ ngày càng suy sụp. Hắn ta sẽ nhân cơ hội này đá Thục Quyên ra khỏi hội đồng quản trị, cô ấy sẽ trở thành bù nhìn, thì lúc đó mạng sống của cô ấy không còn quan trọng nữa, chúng sẽ không tìm cách giết cô ấy mà giống như giam lỏng cô ấy lại cho đến khi chết – Jay điềm tĩnh giải đáp.

Những lời Jay nói khiến Bảo Phương kinh hoàng tột độ, thủ đoạn của bọn chúng thật vô cùng tàn độc. Bọn chúng làm vậy thì so với việc được sống, cái chết là sự giải thoát. Lòng Bảo Phương dâng lên ngọn lửa đầy căm hận.

- Cho nên, di chúc toàn bộ tài sản cho em là cách tốt nhất của Thục Quyên có thể làm, cô ấy chắn chắn đã dự trù đến tình huống này rồi. Cô ấy biết việc giao hết tài sản cho em sẽ gây nguy hiểm cho em, nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất, cô ấy cũng phải bất đắc dĩ mới làm thế. Thục Quyên cũng là một cô gái thông minh, nếu như cô ấy chết, tài sản sẽ nằm trong tay em chứ không phải bọn chúng, nhưng nếu em chết, phần di chúc thứ hai của cô ấy mới chuyển cho hội bảo trợ – Lăng Phong tiếp tục giải thích.

Tuy Bảo Phương không học ngành kinh tế, nhưng mấy vụ việc thế này cô cũng có thể hiểu. Cách Thục Quyên làm là sự lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này.

- Vậy có manh mối gì của Demons chưa? – Cô nhìn hai người họ dò hỏi.

Lăng Phong lắc đầu còn Jay thì nhún vai, Bảo Phương thở dài chán nản.

- Nếu muốn tìm hắn thì chỉ có cách… – Jay chợt buông tiếng nhưng bị ánh mắt Lăng Phong chặn lại đành ngậm miệng.

- Cách gì? – Bảo Phương nhìn thấy hai người như vậy thì sốt ruột hỏi dồn.

- Đợi bọn anh nghĩ thấu đáo sẽ nói em nghe – Lăng Phong ảo não đáp.

Bảo Phương cắn môi, cô rất hiểu Lăng Phong đang lo lắng gì, cho nên cô quyết định nói:

- Cứ dùng em làm mồi nhử hắn ta đi.

- Không được – Lăng Phong dứt khoát từ chối.

- Tại sao? Chẳng phải anh nói hắn ta rất khó dò ra tung tích à. Vậy thì cứ để hắn ta tiếp cận em, chúng ta có thể giăng lưới bắt hắn – Bảo Phương tức giận tròn mắt nhìn Lăng Phong, cô nhất định sẽ không nhượng bộ việc này, cô còn những việc quan trọng cần phải làm, không thể vừa làm vừa lo canh chừng bọn sát thủ đến giết mình được, chẳng thà đánh liều một phen. Huống hồ Demons không hề có ý định gây hại cho cô, hắn chỉ đơn thuần muốn tiếp cận cô mà thôi – Cứ quyết định như vậy đi.

- Em hiểu hắn ta được bao nhiêu. Hắn không phải là loại người chúng ta dễ chọc vào, dù hắn không thuộc tổ chức HK nhưng hắn ta không hoạt động đơn độc, hắn ta có thể còn rất nhiều đồng bọn. Bọn chúng lại có cuộc sống hai mặt, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp cận chúng ta và tiêu diệt trong chớp mắt, dù hắn có thương tiếc em đi chăng nữa nhưng đồng bọn của chúng thì không, em có hiểu không? – Lăng Phong cũng giận dữ quát lên.

Bảo Phương ngây người, chưa bao giờ cô thấy Lăng Phong lớn tiếng như vậy. Sắc mặt cậu đỏ bừng, hơi thở nhiễu loạn, lồng ngực thở mạnh.

- Được rồi, trước mắt cứ men theo giả thiết Demons là bộ dạng khác của tên Ken kia. Còn Linh, chị gái hắn ta có thể là 1 trong bọn chúng, cũng có thể là một người vô can. Bọn chúng rất cảnh giác, cho nên việc theo dõi điều tra của chúng ta là hết sức thận trọng, cần rất nhiều thời gian. Cho tới lúc điều tra xong, tạm thời đừng hành động gì nữa. Mình phải về nhà chuẩn bị đi làm đây, Bảo Phương cũng cần đi làm, hai người mau ăn sáng rồi lên đường.

Nói rồi Jay quay người bỏ đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngạo. Bảo Phương biết, lăng Phong vì lo cho an toàn tính mạng của mình cô nên mới quyết liệt phản đối như vậy. Cô nhìn cậu định mở miệng xin lỗi thì đã bị Lăng Phong kéo vào lòng, đầu cậu đặt lên vai cô, giọng cậu khàn khàn bên tai cô.

- Anh xin lỗi…

Cậu im lặng một lúc thở dài rồi mới bắt đầu nói tiếp.

- Tại sao không hỏi anh những tấm hình đó?

- Những tấm hình gì? – Bảo Phương nhất thời không hiểu Lăng Phong nói gì.

- Đêm qua em đã nói mớ…Em hỏi anh về những tấm hình nóng với Andy – Lăng Phong khẽ khàng bảo.

Bảo Phương thấy trấn động, cô đã từng nghĩ bản thân không sao, cô sẽ không để ý đến những tấm hình đó. Cũng sẽ không giống những cô gái khác hờn ghen rồi chất vấn ầm ĩ cả lên. Cho nên khi đối mặt với Lăng Phong, cô không hề hé môi lấy một lời. Nhưng hóa ra trong thâm tâm cô lại vô cùng để ý đến nó, để ý đến nỗi ngay cả trong mơ, tiềm thức cô cũng đã lên tiếng hỏi.

- Em…- Cô không biết nên nói thế nào, nói mình tin tưởng cậu nên không hỏi, hay nói mình vô cùng để ý và cảm thấy khó chịu vô cùng khi thấy những tấm hình đó. Nên nói cô quá rộng lượng không để ý đến những tấm hình đó, hay là nên nói cô rất hẹp hòi, rất để ý đến những tấm hình đó.
- Anh biết là cô ấy cố tình tỏ ra quyến rũ anh, cố tình cho người chụp lại mấy tấm hình đó. Anh không biết mục đích của cô ấy là gì, nhưng anh biết mình không thể để cô ấy nghi ngờ. Cho nên anh phối hợp diễn cùng cô ấy, nhưng chỉ tới đó thôi, anh không biết những tấm hình em thấy như thế nào. Nhưng anh có thể khẳng định, giữa anh và cô ấy không hề xảy ra chuyện đó – Lăng Phong vòng tay siết chặt Bảo Phương hơn nữa vì lo sợ cô sẽ giận dữ không tin những lời biện hộ của cậu mà muốn đẩy cậu ra, cậu thật sự sợ cô sẽ rời xa mình – Người anh yêu là em, người anh muốn ở bên cạnh anh là em.

- Trước một cô gái đầy quyến rũ, tự động dâng hiến như vậy mà anh không có chút rung động, không có chút dục vọng nào hay sao. Em có nên nghi ngờ một chút không? Ví dụ như anh bị chứng bất lực hay anh anh thích người đồng giới – Nhưng lời khẳng định cùng cái siết chặt của Lăng Phong đã đánh bay hết nhưng hoài nghi trong lòng cô, thật sự run động trước lời nói chân thành của Lăng Phong, Bảo Phương thấy lòng ấm áp vô cùng, hạnh phúc len lõi tận sâu trong tim, cô tin, cô tin những lời Lăng Phong bày tỏ. Cô cũng vòng tay ôm lấy thân người cứng rắn của cậu, bày tõ sự khát khao tình yêu của hai người, nhưng lại buông lời trêu đùa.

Lăng Phong nghe Bảo Phương trêu chọc mình như thế, cậu cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng. Cậu hiểu Bảo Phương tin cậu, tin vào tình yêu của hai người. Sự xúc động trong lòng dần dần dịu xuống, lí trí cũng khôi phục, cậu nheo mắt thả lỏng vòng tay nhìn cô.

- Không cần nghi ngờ, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh là người đàn ông khỏe mạnh hay bị bất lực. Xem thử anh thích người đồng giới đến cỡ nào.

Nói xong, cậu cười lớn, bế bỗng Bảo Phương lên, ôm chặt không cho cô vùng thoát.

- Không cần, mau thả em xuống – Bảo Phương hoảng hốt kêu lên – Em đùa thôi mà.

- Em châm ngòi rồi lại muốn bỏ chạy sao, đừng hòng – Lăng Phong ngang ngược đáp.

- Vậy anh mau trả lời em, làm sao anh thoát ra được – Bảo Phương cố tình câu giờ.

- Anh âm thầm nhá máy cho Jay, cậu ấy hiểu chuyện liền gọi lại cho anh ngay, anh liền bảo có chuyện gấp rồi bỏ đi. Trả lời xong rồi…- Lăng Phong nhìn cô cười gian nói.

- Không được, em còn phải đi làm – Bảo Phương phản đối ngay.

- Xin nghỉ đi – Lăng Phong nhìn cô dứt khoát nói.

Bảo Phương chẳng thể nói gì được nữa, cô muốn vùng vẫy nhưng chẳng thể nào thoát được đôi tay rắn chắc của Lăng Phong.

Tiếng điện thoại lần nữa vang lên phá tan không khí hạnh phúc của hai người, cả điện thoại của lăng Phng lẫn điện thoại của Bảo Phương. Cả hai nghe máy xong thì nhìn nhau.

Ngồi trên xe của Lăng Phong mà Bảo Phương thấy tay chân mình lạnh toát. Cô cắn môi nhìn sang Lăng Phong, cô thấy mặt câu đanh lại hết sức tập trung, chiếc xe lái đi rất nhanh. Dường như phát hiện ra tâm trạng của Bảo Phương, Lăng Phong đưa tay nắm lấy bàn tay đã lạnh toát của cô siết chặt, cố xua đi cơn lạnh, cậu khàn giọng khẽ nói:

- Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay. Sẽ không có bất cứ việc gì xảy ra đâu.

Vừa nói, vừa giảm tốc độ xe lại, tạo sự tin tưởng cho Bảo Phương. Dù biết Lăng Phong muốn mình thôi lo lắng, cũng tin tưởng vào năng lực của Lăng Phong nhưng mà Bảo Phương không thể không lo lắng.

Chuyện Jay và Lăng Phong nói lúc sáng, đã khiến co lo lắng vô cùng. Không ngờ tên khốn đó lại dùng cách này, nếu như không thể thoát được thì…Bảo Phương lắc đầu cố xua đi suy nghĩ vừa thóang qua của mình.

- Sẽ không đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu – Cô tự trấn an mình, những ngón tay của cô lần lượt đan vào tay của Lăng phong như nối thành một sợi dây thít chặt giữa hai người.

Khi gần tới, Lăng Phong thả cho Bảo Phương tự đón xe taxi đi, không thể tạo sự chú ý khi cả hai người một người bị tình nghi, một người là cảnh đi cùng nhau đến đó được.

Khi Lăng Phong đi đến đã thấy Thục Quyên đến đó rồi, gương mặt cô tái xanh quay đầu nhìn Lăng Phong mừng rỡ. Đôi mắt hoảng hốt đầy nước mắt nhìn cậu cầu cứu. Lăng Phong vỗ vai Thục Quyên trấn an, rồi quay sang nhìn người chỉ huy hỏi:

- Xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì?

- Tôi là đại tá Trần Văn Lâm, cục trưởng cục điều tra tội phạm – Ông Văn Lâm nghiêm giọng nhìn Lăng Phong, ánh mắt đầy cương nghị chính trực – Chúng tôi được báo rằng, đêm qua con tàu chở hàng Crossny này tàng trữ trái phép một tấn ống trụ súng. Số lượng và chủng loại vũ khí rất vừa với số lượng vũ khí hạng nhẹ mà bọn tội phạm Singapo đã vẫn chuyển bị phát hiện và mất dấu. Đây là lệnh khám xét – Ông giơ cao tờ lệnh khám xét lên cho Lăng Phong nhìn.

- Chào cục trưởng – Lăng Phong nhẹ gật đầu chào sau đó cậu quay đầu tìm người quản lý của mình tìm hiểu mọi chuyện. Nghe người quản lý báo cáo xong xuôi. Lăng Phong gọi điện thoại ngay lặp tức.

- Ống trụ súng – Thục Quyên hoảng hốt kêu lên sau đó day day hai bên thái dương của mình. Cô quả thật không thể hiểu cái mớ này ở đâu nhảy ra nữa. Cô thầm nghĩ chắc chắn tên cáo già Kiến Quốc đã sai người gạt cô lén lút làm rồi, cô nhìn ông Văn Lâm hỏi – Con tàu tên gì hả chú.

Ông Văn Lâm quay sang nhìn Thục Quyên, trong mắt có chút khó xử đáp:

- Ganttry

Thục Quyên có phần choáng voáng suýt ngã, may mà Lăng Phong đã đỡ được cô. Con tàu Ganttry này là do cô tự ký tên xác nhận, bây giờ lục xét lại thấy những bằng chứng tội phạm đó, cô chắc chắn phải chịu trách nhiệm.

 Bảo Phương cũng vừa chạy đến, Thục Quyên thấy cô nhưng không đến gần. Hai người họ đều biết, bình thường có thân nhau đến mấy đi chăng nữa thì tốt nhất bây giờ phải giả vờ ngó lơ mà thôi.

- Xin lỗi, bây giờ chùng tôi xin mời hai vị về trụ sở lấy lời khai – Trí Lâm đứng trước mặt Lăng Phong và thục Quyên thấp giọng nói, trong đối mắt nhìn Thục Quyên có chút xót xa. Ít nhiều gì họ cũng quen biết nhau đã lâu.

Bảo Phương thấy cả Lăng Phong và thục Quyên đều bị mời đi thì ngạc nhiên bèn đến hỏi một đồng nghiệp:

- Là đối tác của Crossny, anh ta cũng không tránh khỏi là đối tượng bị nghi vấn.

Bảo Phương đứng chết lặng nhìn theo bóng của Thục Quyên và Lăng Phong, cô không biết phải làm sao.

Bọn họ co thể sau 72 tiếng lập án sẽ tiến hành lên án đối với Thục Quyên. Luật sư của Thục Quyên và lăng Phong nhanh chóng được gọi tới.

Bảo Phương dù là cảnh sát, nhưng cấp hàm nhỏ nên không được trực tiếp tham gia điều tra chất vấn, cô ngồi làm việc mà lòng như lửa đốt. Cô ngồi chờ Trí Lâm suốt cả buổi để hỏi xem tình hình diễn biến ra sao. Nhưng không gặp được cậu, cô đành phải về nhà nằm thao thức suốt đêm.

Không ngờ trời mới qua nữa đêm thì điện thoại của cô vang lên, đầu dây bên kia chính là Andy, cô ấy lo lắng hỏi với giọng tiếng việt không chuẩn lắm nên khó nghe qua điện thoại. Bảo Phương bèn hẹn cô ấy ra ngoài.

Andy nhanh chóng lái xe đến khu nhà của Bảo Phương, Bảo Phương đã chờ cô ấy trước cửa, vừa thấy xe Andy đến, Bảo Phương bèn mở cửa ngồi vào bên trong.

- Chuyện này là sao thế, mình mới đi biểu diễn về thì đã nhận được tin này.

- Chiếc thuyền của Crossny bị nghi ngờ là vận chuyển vũ khí trái phép, Mar là đối tác nên cũng bị tình nghi – Bảo Phương chỉ có thể nói những gì cô biết mà thôi.

- Mình gọi điện cho Mar hoài không được nên đã liên lạc với Jay, anh ấy bảo là anh ấy đang tìm cách sau đó tắt máy luôn – Andy có vẻ sốt ruột khó chịu nói. Bạn biết gì thì nói cho mình nghe với, chỉ một chút thôi cũng được – Andy nói giọng cầu khẩn.

- Mình cũng không rõ lắm, lúc mình ra về, họ vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn – Bảo Phương cũng chỉ có thể lắc đầu nói.

Andy nghe vậy liền thở dài. Bảo Phương biết cô ấy lo lắng cho Lăng Phong mới đêm khuya chạy đến tìm cô hy vọng moi được chút tin tức gì đó của Lăng Phong. Ai ngờ cô cũng hoàn toàn không biết gì nên Andy thất vọng thấy rõ.

Ngay sau đó có tin nhắn của Trí Lâm nói là Thục Quyên đã được tạm thời thả ra. Bảo Phương thấy vậy thì vui mừng vô cùng.

Nhưng sau đó Andy lại bất an than thở:

- Amy đã được thả ra rồi, vậy thì tại sao Mar chưa được thả ra chứ?

Nghe Andy nói, Bảo Phương cũng giật mình, nếu đúng như Lăng Phong được thả ra, thế nào cậu cũng gọi điện hay nhắn tin cho cô biết. cậu biết rõ cô lo lắng thế nào mà.

- Chắc là Amy được thẩm vấn sớm hơn mar, cho nên mới được thả ra sớm – Nhìn vẻ mặt lo lắng đến nỗi trắng bệch của Andy, bảo Phương bèn buông lời an ủi, đồng thời cũng là để tự trấn an mình – Không chừng vài tiếng sau, Mar được thả về và bạn lại có thể gặp anh ấy.

Tuy vẫn còn lo lắng vô cùng, nhưng mấy lời của Bảo Phương khiến Andy an tâm hơn. Cô nhìn Bảo Phương đầy cảm kích, Bảo Phương cười nhẹ trấn an cô. Bảo Phương thấy Andy thở phào nhè nhẹ.
Hai người vội vã chạy đến nhà Thục Quyên chờ cô ấy trở về. Nữa tiếng sau, tài xế của thục Quyên đã trở cô ấy về. Thục Quyên vừa thấy Bảo Phương đang đứng đợi mình thì chạy đến ôm chầm cô khóc.

Tin tức Thục Quyên mang về khiến người ta thất kinh lên, ngay cả Thục Quyên cũng không thể tin được. Nguyên do cho việc cô được thả về chính là Lăng Phong đã thừa nhận số hàng đó là của mình.
Vận tải tàu biển Crossny vì có hợp tác với vận tải Russ thuộc công ty mình nên đã thuê thuê con tàu chở hàng đó, còn số vũ khí đang bị niêm phong là hàng hóa của Russ ( đừng hỏi tại sao tên tiếng anh của các nhân vật cũng như công ty ngắn gọn, đơn giản vì mình lười ^^, tên dài gõ mệt, mỏi tay )
- Oh my god, Anh ấy nghĩ gì vậy hả, không phải là phát rồ rồi đấy chứ – Andy ôm đầu kêu lên rồi đi đi lại lại như con loi choi trong phòng khách nhà thục Quyên – Sao lại thừa nhận số hàng đó là của russ chứ.

Thục Quyên lặng lẽ ngồi phòng khách, sau đó mới nói tiếp: Sau khi cô rời khỏi phòng tạm giam, còn được thông báo thêm là không được rời khỏi thành phố, những nghi ngờ về cô vẫn chưa toàn toàn được tháo bỏ.

Trong lúc ba người con gái còn âu sầu thì Jay đã gọi điện cho Bảo Phương, cô nhìn điện thoại thì mừng rỡ vô cùng nhưng có Andy ở đây nên đành giấu niềm vui của mình vào trong lòng. Cô đứng dậy nói với hai người kia:

- Mình ra ngoài nghe điện thoại một lát.

Xong rồi, cô bước thật nhanh ra bên ngoài nhận điện của Jay. Vừa mở máy cô lập tức hỏi:

- Lăng Phong sao rồi?

- Yên tâm đi, sẽ không sao đâu, cậu ấy sợ Bảo Phương lo lắng nên bảo mình gọi cho Bảo Phương yên tâm – Giọng của Jay bình thản không có chút lo lắng đáp.

Sau khi hỏi thêm vài câu rồi nhắc Jay gọi điện cho Andy để cô ta yên tâm rồi tuyển Andy ra về. Trước khi ra về Andy mong thục Quyên tha lỗi cho cô vì những lời nói ban đầu, chẳng qua cô quá lo lắng cho Mar chứ không phải cố ý muốn thục Quyên chịu tội. Và cô cũng mong mọi chuyện sớm kết thúc.

Đợi cho Andy ra về, thục Quyên mới quay sang Bảo Phương :

- Bạn biết không? Số hàng lần này đúng là của lăng Phong, nhưng lúc mình ký nhận số hàng này không hề có số vũ khí đó. Là do một người cấp dưới trung thành rất đáng tin của ba mình kiểm tra hết sức cẩn thận, nên mình có thể khẳng định số hàng hóa đó không hề lên thuyền, do vậy số vũ khí không thể tồn tại được. Nhưng Lăng Phong lại nhận nó thuộc về mình. Rõ ràng anh ấy cố ý bảo vệ mình. Từ lúc ba mình chết cho đến bây giờ, đều là Lăng Phong giúp mình xử lý mọi chuyện khiến các cổ động không dám có ý kiến gì đối với việc thừa kế của mình. Đã vậy, những mối làm ăn an toàn, anh ấy đều chuyển giao cho mình.

Ngừng một lát, thục Quyên nói tiếp:

- Con tàu Ganttry có một khoang chứa bí mật, khoan chứa bí mật ngay cả người làm thân tín cũng không biết, cho nên mình dám chắc, Lăng Phong không thể nào biết được sự hiện diện của nó. Cho nên có thể nói, con tàu này được tên Kiến Quốc dùng để vận chuyển vũ khí, hắn ta dám qua mặt ba mình mà vận chuyển vũ khí, lần này có lẽ hắn ta cố tình báo cảnh sát để họ đến điều tra mình. Nếu không có Lăng Phong giúp mình, thì có lẽ kế hoạch của hắn đã thành công rồi.

- Đừng nghĩ nhiều nữa, có thể trở về là tốt lắm rồi. Mình tin Lăng Phong không làm điều gì mà anh ta không nắm chắc phần thắng đâu. Anh ấy thừa nhận số hàng đó là của anh ấy, chắc chắn đã cùng Jay nghĩ ra biện pháp thoát thân rồi. Hiện giờ Jay đang lo việc bên ngoài, cậu ấy là người trong hoạt động trong bộ máy nhà nước, chắc chắn sẽ có nhiều mối quan hệ quen biết giúp đỡ được Lăng Phong – Bảo Phương giang tay ôm lấy Thục Quyên an ủi, nhưng cô biết mình không thể nào an ủi được chính mình, không thôi lo lắng cho Lăng Phong.

Ngay tại thời khắc Jay gọi điện cho Bảo Phương thì trong phòng đều tra, Lăng Phong được đích thân ông Hoàng Danh thẩm vấn. Có thể cho thấy vụ án buôn lậu vũ khí trái phép lần này đặc biệt nghiêm trọng.

- Cậu thừa nhận số hàng này là của cậu nhưng không thừa nhận số vũ khí nói trên là của cậu? – Ông Hoàng Danh ném xấp tài liệu về chủng loại và số lượng vũ khí đến trước mặt Lăng Phong.

- Đúng thế – Lăng Phong không thèm liếc qua số giấy tờ trước mặt, bình thản trả lời.

- Chúng tôi đã cho điều tra công ty nhận số hàng này, đó là một công ty ma, tôi không tin trước khi cậu chấp nhận cuộc giao dịch này mà không tìm hiểu rõ bên nhận hàng liệu có tồn tại hay không?
Khuôn mặt Lăng Phong dưới ánh sáng đèn nhìn vàp ông Hoàng Danh, dáng vẻ bình thản và lạnh lùng đến đáng sợ. Cậu đáp trả lời ông Hoàng Danh:

- Sao không thử nói một cách khác. Thời điểm mà các vị phát hiện ra hàng hóa có vấn đề, thay vì chạy đến chụp mũ tội danh lên đầu chúng tôi, nếu các người chạy đi tìm hiểu kẻ sở hữu công ty ma đó là ai, có khi các người đã có đủ thời gian thể bắt được bọn tội phạm đó rồi.

Ông Hoàng Danh nhìn biểu tình bình thản của lăng Phong mà ngây người. Trí thông minh, sự điềm tĩnh cho thấy bản lĩnh của chàng trai trước mặt ông rất cao, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Ông bất giác có suy nghĩ rằng, cho dù vụ án lần này không liên quan gì đền cậu, nhưng chắc chắn chuyện làm ăn của cậu không hoàn toàn sạch sẽ.

Điều đáng sợ nhất là, luật sự của cậu đến từ đầu đến giờ lại không hề hé răng lấy nữa lời một cách kì lạ. Theo những tình huống bình thường mà ông gặp, các luật sư sẽ ra sức biện hộ cho thân chủ mình hay là nhắc nhở hỏ :” Không cần thiết phải trả lời vấn đề này.

Lăng Phong nhìn theo biểu tình trong đôi mắt của ông Hoàng Danh, cậu ngã lưng vào thành ghế, trên môi hiện ra ý cười đáng sợ giống như đã tạo ra một lưới nhện quăng bắt chỉ chờ con mồi sa vào, điều này làm ông Hoàng Danh e ngại.

- Ông cảm thấy công ty chúng tôi có vấn đề à? Vậy thì tôi sẽ sai kế toán của công ty sữa sang lại tất cả ghi chép tài vụ của công ty từ khi tiến nhập Việt Nam, cũng rất hoan ghênh cảnh sát các vị ghé thăm kiểm kê thu nhập của chúng tôi. Hy vọng mọi người có thể tìm ra được chỗ nào đó gọi là không hợp pháp. Cũng xin tốt bụng nhắc nhờ ông, nếu ông không tìm ra được công ty ma đó thì phải tuyên bố tôi vô tội ngay lặp tức.

Ông Hoàng Danh giận dữ đập bàn đứng lên nói:

- Được thôi, tôi cũng muốn xem thử công ty cậu trong sạch đến mức độ nào.

Nói xong ông quay người tức giận bỏ đi, lăng Phong nhìn theo bóng ông nhếch miệng cười.

- Hỏi được gì không? – Ông Văn Lâm nhìn ông Hoàng Danh hỏi. (Muốn hỏi ông thấy kinh tế ghê, nhưng sợ ổng bảo: Em rảnh thì thầy cho làm báo cáo thì tiêu, nên đành bỏ qua giai đoạn này, hôm bữa hỏi chôm được có tí bí kíp TTTT)

- Không được gì cả, cậu ta rất bình tĩnh, trả lời rất rành rọt – Ông Hoàng Danh lắc đầu trả lời rồi bổ sung thêm – Thậm chí luật sự của cậu ta cũng không cần lên tiếng biện hộ thay.

Ông Hoàng Danh vừa đáp vừa đưa cho ông Văn Lâm xấp tài liệu vừa thu thập được.

Ông Văn Lâm khá bất ngờ khi nghe thông tin này, vẻ mặt y như lúc ông Hoàng Danh hỏi cung Lăng Phong. Ông đọc sơ qua số tài liệu rồi gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn suy ngẫm một lúc, rồi lập tức ra lệnh:

- Phái người điều tra tình hình kinh tế của cậu ta ngay lập tức.

Ông Hoàng Danh gật đầu rồi lui ra ngoài với hy vọng có thể điều tra ra chút gì đó từ những sổ sách của công ty Lăng Phong. Nhưng trong thâm tam ông cảm thấy mơ hồ rằng chàng trai chẻ này là một vùng đất cấm không thể xâm phạm, tất cả mọi nổ lực của ông ấy và mọi điều đều chỉ có thể dừng lại tại đây mà thôi.

Bảo Phương được gọi đến phòng điều tra số 2, cô cứ nghĩ là đến để lấy khẩu cung tên tội phạm mới bị bắt vào, bởi vì đã quá giờ tan sỡ rồi. Không ngờ khi vừa mở cửa thì phát hiện bên trong chẳng có ai ngoài Lăng Phong. Cậu ngồi tren ghế, dáng ngồi thẳng hơi dựa vào ghế, mắt nhắm ghiền lại. Hai chân mày có chút cau lại nhưng nét mặt vẫn bình thản, quần áo và tóc tai vẫn thẳng thớm như bình thường không có chút gì gọi là tều tụy khi bị giam giữ hơn 24 giờ đồng hồ.

Nỗi xúc động trào dâng trong lòng cô, đã hai ngày nay, cô lo lắng vô cùng, nhưng lại không dám đi điều dò hỏi. Từ trước đến giờ cô là người rất ít buôn chuyện, cho nên không thể bày tỏ sự quan tâm của mình đối với kẻ tình nghi đặc biệt này.

Nhưng tại sao lại gọi cô đến đây, tại sao không có người nào canh giữ ở đây. Chắc chắn đây là một cái bẫy gì đó. Bảo Phương nghĩ như vậy nên cố gắng nén cảm xúc lại, đóng cửa bước đến kéo ghế ngồi. Cô như ngừng thở rê chân bước tới vô vàn căng thẳng. Thậm chí cánh tay kéo ghế của cô run lên bần bật. Cô ngồi xuống ghế đối diện với ánh mắt thoáng hé mở của Lăng Phong, hai tay đặt lên bàn lồng vào nhau siết chặt.

Tiếng kéo ghế khiến Lăng Phong mở mắt ra, đối diện với cậu là gương mặt của Bảo Phương, gương mặt có chút xanh xao, đôi mắt hơi trũng sâu, đôi môi cũng tái nhợt. Đối với người bị nhốt hơn 2 ngày như cậu, xem ra cô đã lo lắng rất nhiều. Lòng xót xa vô cùng, muốn vươn tay vuốt ve gương mặt của cô, cảm nhận hơi ấm của cô đến nỗi muốn bùng nổ. Nhưng cậu biết, để cho cô vào đây mà không có ai khác, chắc chắn là có đặt camera theo dõi, mà cô thì không thể tùy tiện tiếp xúc với tội phạm như cậu được, càng không thể đến thăm cậu. Cho nên dù lòng khát khao được chạm vào cô biết bao nhiêu vẫn phải dằn lại.

- Tại sao anh lại thừa nhận số hàng hóa đó là của anh? – Giọng cô lạc đi, có chút run run, đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe. Đặt câu hỏi với Lăng Phong nhưng cô biết rõ đáp án chính là vì lời hứa bảo vệ Thục Quyên với cô.

Bảo Phương rất muốn phủ nhận đáp án trong lòng mình, bởi vì trước tấm chân tình mà Lăng Phong dành cho mình, cô mãi mãi không bao giờ có thể trả, thậm chí sẽ còn làm tổn thương Lăng phong nhiều hơn nữa, vậy mà…

Tư thế ngồi ngay ngắn hơi dựa vào lưng ghế của Lăng Phong hơi nhổm dậy chồm về phía trước, một tay đặt trên bàn, ánh mắt nhìn Bảo Phương không rời, sau đó mở miệng nói:

- Đột nhiên anh thèm ăn món cá viên chiên bên lề đường mà em đã dẫn đi ăn quá.

Bảo Phương chớp chớp mắt nhìn Lăng Phong.

- Anh nhớ lúc đó, anh đã chấm thử vào nước chấm của em, khá cay cộng với cái nóng khiến anh suýt xoa liên tục – cậu khẽ cười, ánh mắt nhìn cô lấp lánh như nhớ lại rất rõ hình ảnh lúc đó của hai người – Em đã nghiêng người thổi giúp anh. Lúc đó anh thấy món đó ăn rất ngon. Anh rất muốn đến đó lần nữa.

Bảo Phương hơi ngỡ ngàng, những chuyện này đã lâu như thế rồi, cô cũng đã quên mất, vậy mà Lăng Phong còn nhớ rõ, thậm chí nhớ cả từng cử chỉ của họ lúc đó. Cô khẽ giọng nói:

- Đó chỉ là một quá ăn lề đường mà thôi, còn khá nhiều chỗ ngon hơn và hợp vệ sinh hơn. Bây giờ anh có đến đó thì chưa chắc là vẫn còn đúng hương vị khi xưa, hà tất phải nhớ hài hương vị đó.

- Hương vị có thể thay đổi, nhưng tâm tình của người ăn là không đổi. Dù cho món ăn có không ngon đi chăng nữa, thì chỉ cần được cùng ăn bên cạnh người có ý nghĩa với mình thì đều đặc biệt ngon.

- Anh sẽ không sao chứ? – Bảo Phương xúc động mạnh trước lời nói đầy cảm động của Lăng Phong, giọng cô vỡ òa lo lắng hỏi.

- Đương nhiên là không sao rồi? – Lăng Phong gật đầu khẳng định.

Bảo Phương thấy ánh mắt tự tin của Lăng Phong mới thấy nhẹ nhỏm, cô không nói thêm gì nữa bèn đứng dậy bước ra ngoài. Lăng Phong cũng không ngăn cản.

Bảo Phương vừa ra ngoài đã gặp ông Hoàng Danh và hai đồng nghiệp khác, họ nhìn cô rồi lên tiếng hỏi:

- Sao cháu không bảo anh ta khia ra.

- Bảo Phương quay ngoắt lại mặt đanh lại nhìn ông Hoàng Danh hỏi:

- Chú bảo cháu hỏi cái gì. Chú nghĩ anh ta sẽ nói gì với cháu?

Ông Hoàng Danh đăm chiêu nhìn Bảo Phương nhưng cô cũng nhìn đáp trả mà không hề né tránh. Cuối cùng ông ta nói:

- Được rồi, cháu đi làm việc tiếp đi.

Bảo Phương lập tức quay mặt bước đi.

Ông Văn Danh nhìn théo cô rồi tức giận quay đầu đi về hướng phòng điều tra số 2 hỏi cung Lăng Phong lần nữa. Hôm nay là ngày cuối cùng giam giữ Lăng Phong, vậy mà những báo cáo trên tay ông ta là những báo cáo điều tra về công ty của Lăng Phong đều cho thấy một sự phụ định ý kiến của ông.

Có thể nói, những nguồn lợi thu nhập có được của công ty Lăng Phong đều xuất phát từ những nguồi lợi thu nhập hợp pháp. Điều này làm cho ông không khỏi hốt hoảng vô cùng. Cho dù là một công ty làm ăn đoàng hoàng đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ có những khuất tất dù ít dù nhiều như chênh lếch chút định trong việc nộp thuế chẳng hạn, nhưng ở đây một vấn đề nhỏ cũng không hề xảy ra mới khiến người ta không thể tin được.

- Chẳng lẽ mình lại phải thả người như vậy hay sao? – Ông hoàng Danh tự nói với bản thân.

Ông Hoàng Danh đi thẳng vào phòng, quăng mớ báo cáo trên mặt bàn, đập bàn mất bình tĩnh hỏi:

- Cậu đã làm cách nào? Sổ sách kế toán của công ty cậu đều rất sạch sẽ, chuyện này vốn là điều không thể xảy ra.

Lăng Phong chỉ khẽ cười rồi nói:

- Ông còn lại 4 tiếng đồng hồ nữa nếu muốn điều tra bằng cớ tội phạm của tôi. Và nếu như ông muốn biết thì tôi xin nói rõ, ở nước nào tôi cũng có thể phạm tội, nhưng ở Việt Nam thì tôi muốn mình trong sạch, thậm chí không cho phép mình có một vết bẩn nào dây đến mình.

Ông Hoàng Danh đờ người nghe câu trả lời của Lăng Phong, ở nước nào cũng có thể phạm tội, chỉ ở Việt Nam thì không thể. Xém chút nữa ông đã buộc miệng hỏi tại sao rồi. Nhưng cũng may ông chặn lại kip, ông chau mày nhìn Lăng Phong cuối cùng tức giận cầm số báo cáo bỏ đi.

Bảo Phương ra đến cửa chuẩn bị về nhà thì thấy Jay từ từ bước vào, theo sau là ông bộ trưởng bộ ngoại giao ba của cậu. tất nhiên theo sau họ còn có một đoàn người vô cùng hùng hậu kéo vào bên trong trụ sở cảnh sát. Bảo Phương đưa mắt nhìn Jay, cậu khẽ cười rồi lướt qua cô bước đi, đoàn người kéo thẳng vào bên trong mà không có một sự cản trở nào?

Bảo Phương thấy Jay đi vào, tim cô đập liên hồi, lòng nhen lên một tia hy vọng. Cô muốn quay trở lại bên trong nghe ngóng tình hình thế nào, thì Jay đã nhắn tin cho cô.

- Đến biệt thự đợi cậu ấy.

Bảo Phương mừng rỡ vội vã quay người rời đi, cô muốn chạy ngay đến biệt thự chờ đợi, nhưng nghĩ đến việc làm thủ tục mất khá nhiều thời gian, cho nên cô chạy đến thông báo cho Thục Quyên biết trước. Mấy ngày qua Thục Quyên cũng không ngừng lo lắng hỏi han và điều tra về người đã lén đưa hàng lên con tàu Crossny.

Cô vừa đến nơi, đã thấy Thục Quyên đứng ở cánh cửa xe, bấu chặt nói gì đó với người trong xe, nước mắt Thục Quyên rơi đầy nét mặt. Người đó đưa tay lau nước mắt cho Thục Quyên nhưng sau đó dùng tay đẩy mạnh cô lùi ra phía sau mấy bước, nhanh chóng lái xe bỏ đi. Thục Quyên đứng nhìn theo bóng chiếc xe đau đớn rồi ngổi gục xuống đất.

Bảo Phương thấy vậy vội vã lao xuống xe, chạy đến bên Thục Quyên, ôm lấy vai cô hốt hoảng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy.

Thục Quyên không đáp lời cô, chỉ đưa tay lau nước mắt rồi đứng dậy. Bảo Phương nhìn Thục Quyên cắn môi rồi hỏi:

- Bạn và anh Bảo Nam đã xảy ra chuyện gì, hai người…

Tuy còn cách hai người này khá xa, cũng không hề nhìn thấy mặt của người đàn ông đó, nhưng dù có thế nào cô cũng nhận ra được anh trai mình.

Thục Quyên nghe cô hỏi, cả người đông cứng lại, hai mắt đỏ hoe ngừng khóc, môi run run không biết nên trả lời Bảo Phương thế nào. Cô cắn môi qya mặt đi không dám nhìn Bảo Phương.

- Trả lời mình đi, bạn và Bảo Nam rốt cuộc hai người là như thế nào? – Bảo Phương rất hiểu rõ anh trai mình, nếu như đó không phải người con gái trong lòng mình, thì Bảo Nam sẽ không có những cử chỉ dịu dàng lau nước mắt cho Thục Quyên. Nhưng cô thấy rõ ràng cậu đã đẩy bật Thục Quyên ra một cách lạnh lùng như thế. Thái độ của Bảo Nam khiến người khác cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

- Mình với Bảo Nam…- Thục Quyên ngập ngừng nói.

- Hai người yêu nhau có phải không? – Bảo Phương chợt lên tiếng hỏi những cũng là trả lời dm Thục Quyên.

Thục Quyên khẽ gật đầu.

- Từ bao giờ?

Bảo Phương tròn mắt kinh ngạc, không ngờ hai người bọn họ quen nhau mà cô lại không biết.

- Lúc mình đi du học.

Những lời kể của Thục Quyên khiến Bảo Phương không khỏi bàng hoàng, cô vẫn biết Bảo Nam bên ngoài sống vô cùng vất vả và nguy hiểm, không ngờ rằng cuộc sống lại đáng sợ hơn so với trí tưởng tượng của cô rất nhiều. Càng thấy thương Bảo Nam thì càng lo lắng sợ hãi cho cậu rất nhiều. Nếu như vẫn cứ mãi truy tìm như thế, Bảo Nam chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Cô chỉ còn lại một người thân duy nhất này mà thôi, cô không để Bảo Nam xảy ra chuyện được.

Ngay lúc đó, trên màn hình tivi của một cửa hàng bán đồ điện tử, hình ảnh của lăng Phong đang bước xuống những bậc cầu thang một cách ung dung. Cậu đang bị đám phóng viên bao quây, micro đưa trước mặt cậu mong nhận được sự trả lời…máy chụp hình chớp lên liên tục…âm thanh, ánh sáng làm ồn ào khu trụ sở cảnh sát. Vậy mà nét mặt Lăng Phong không hề có một tí thay đổi nào, cứ lịch lãm bước vào chiếc xe Jay đang đậu phía trước.

Sau đó chiếc xe lái đi rất nhanh trong sự luyến tiếc của các phóng viên.

Vào trong xe, Lăng Phong đã dùng điện thoại gọi ngay cho Bảo Phương:

- Em đang ở đâu?

- Em đang trên đường đến biệt thự – Cô đáp nhẹ.

- Ở đó đợi anh – Lăng Phong ra lệnh.

- Em sẽ đợi anh.

- Anh rất nhớ em – Lăng Phong đột ngột thốt lên thứ tình cảm mong manh nhất trong lòng cậu.

Bảo Phương siết chặt bàn tay vào chiếc điện thoại đi động, mặt điện thoại lành lạnh chạm vào mặt cô nhưng trong người lại tuôn chảy một dòng suối ấm.

Box Photo Zone

Thời gian như trôi qau rất chậm, mà cảm xúc trong lòng như song cuồn chuộn dâng, từng đợt, từng đợt đánh vào lòng người thôi thúc. Mong chờ, nhớ nhung và cuồng nhiệt…

Thời gian như trêu người, từng phút từng giây cứ kéo dài thêm nỗi nhớ và sự khao khát hơi ấm của nhau. Căn biệt thự rộng lớn trở nên lạnh lẽo vô cùng với từng khắc giây mong chờ. Bảo Phương ngồi trên ghế sofa một cách bần thần chờ đợi.

Màn hình tivi vẫn mở, tin tức về Lăng Phong được thả ra đã trở thành một đề tái sôi nổi khiến tất cả các kênh thời sự đều phải nói về nó. Hình của Lăng Phong mặc bộ vest màu xám, tóc trải ngược thẳng tắp, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng trông đầy phong độ bình.

Nếu như Lăng Phong thật sự xảy ra chuyện, nếu như cậu bị bắt thì sao? Cảm giác mất mát dâng trào trong tim như bóp ghẹt lấy tim cô, nhức nhói đau đớn. Nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống, không phải là đau buồn mà là giọt nước mắt hạnh phúc. Cuối cùng Lăng Phong cũng bình an vô sự, cuối cùng cậu cũng được thả ra. Cô thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy cậu phải ngồi tù, nhất là vì lí do giữ trọn lời hứa với cô.

Cuối cùng tiếng xe thắng lại phá vỡ không khí lắng đọng trong nhà, trái tim cô thổn thức, toàn thân như có luồn điện chạy ngang khiến cô run rẩy.

Chiếc xe vừa dừng lại, Lăng Phong không đợi một phút giây nào, cậu trực tiếp mở cửa xe sau khi dặn dò Jay:

- Nói với Andy, mình muốn được nghĩ ngơi, không muốn bất cứ ai làm phiền.

Sau đó bước chân cậu nhanh chóng tiến vào cửa của căn biệt thự mà không cần biết câu trả lời của Jay. Cánh cửa nhà hiện ở trước mặt nhưng cậu lại hận sao nó lại xa đến thế, chỉ muốn một bước vào ngay trong nhà, nơi có người đang đợi cậu bên trong.

Trái tim bắt đầu đập dồn dập khi cánh cửa được cậy đẩy mạnh ra, gương mặt của người con gái mình yêu hiển hiện trước mặt.

Cậu đã từng đi xa nhưng cái cảm giác xa vắng và sợ hãi này lại không bằng cái cảm giác trong 3 ngày bị tạm giam. Dù cậu tự tin đến đâu đi chăng nữa, nhưng cũng có chút e ngại, chính là cái lỡ như…Lỡ như bọn chúng đã phục kích thêm, lỡ như cậu tính toán sai, lỡ như…


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com