Nó cùng Aaron bước ra đến quầy tiếp tân.Hắn đang kí hộp đồng với bên đối tác.Hắn nhìn qua bên phải trong mắt hắn không ai khác chính là cô vợ của hắn cùng thằng đàn ông khác tay trong tay ,tươi cười bước ra từ trong khách sạn.Hắn tức tối và máu ghen trong người hắn sôi lên.Hắn muốn lại đấm 1 phát vào mặt thằng đó và cho nó 1 cái tát.Nhưng hắn không thể để mất mặt tại đây được.Hắn đành im lặng,im lặng trong bắt lực.Người mà hắn yêu trân trọng bao lâu nay không dám đụng vào người dù hắn rất muốn.Nhưng hắn không thể tưởng tượng được rằng nó lại như vậy.
Hắn đi đến quán bar uống hết chay rượu này đến chay khác.Hắn suy nghĩ rất nhiều về nó.Hắn kinh tỏm người đàn bà đó,hận,ghét,thương và yêu,trong con người của hắn loạn lên đủ thứ hương vị của tình yêu.
Nó ở nhà chờ hắn về,chờ mãi cho đến nữa đêm.Nó lo lắng không biết hắn có bị xảy ra chuyện gì không.Nó chợt nhắm mắt lại được 1 chút thì
"Cạch".tiếng mở cửa.Nó mở mắt ra.Có 1 bóng người bước vào không ai khác chính là hắn.hắn bước đi được vài bước thì."bịch".Nó không biết hắn bị làm sao,vội chạy lại đỡ hắn đứng lên ,nhưng hắn lại hất tay của nó ra,cảm giác hụt hẩn tỏ ra trong người nó.Nó vẫn đở hắn đứng lên.Nhưng lại bị hắn đẩy nó ra ,không mai nó bị đập đầu vào tường,máu chày thành đường dài trên má bên phải của nó.Nó nghe có gì nó ướt trên má mình nó lấy tay để lên má rồi nó xem "thì ra là máu"Nhưng nó không cảm thấy đau vì bị thương.Nó vẫn muốn đứng lên dìu hắn lên giường.Nhưng khi nó quay lại thì thấy hắn đã nằm trên giường rồi.Nó đi ra ngoài lấy băng băng vết thương lại.
Hắn thấy nó té vậy cũng muốn dìu nó đứng lên,nhưng lòng ghen của hắn vẫn không cho phép hắn làm thế.hắn muốn chạy lại ôm nó vào lòng và nói ra tất cả tại sao nó lại làm như vậy,nhưng hắn sai quá ngủ luôn lúc nào không hay.
Nó nằm xuống kế bên hắn,không khí im lặng mọi vật điều như chìm vào trong giấc ngủ.Nó mệt và cũng ngủ luôn
Buổi sáng, hắn tỉnh lại quay qua bên phải thấy nó nằm kế bên.Nó đagg ngủ 1 giấc say,nếu ngày bình thường nhìn vào khuôn mặt của nó như 1 vị thiên thần,nhưng bây giờ đối với hắn nó là 1 con quỷ,con quỷ làm tổn thương trái tim hắn.Hắn định đi vào nhà vệ sinh nhưng hắn nhìn kỉ lại khuôn mặt nó,vì có 1 miếng gì đó trắng trắng loài ra trên cái mái tóc của nó.Hắn tưởng là trên trán nó bị dính gì nên nhẹ nhàng lấy tay lấy cái gì đó xuống hộ cho nó.Nhưng hắn phát hiện ra là băng gạt miếng băng đã thắm máu đỏ.hắn đau lòng chợt như mình đang bị thương chứ không phải là nó.Hắn chạy xuống dưới lấy băng gạt mới thay cho miếng cũ xong.Hắn nghĩ lại cảnh tối hôm qua"trời không lẽ mình làm con nhỏ đó bị thương hả trời".Nhưng nó bị vậy kệ nó giờ đối với mình nó không là gì hết.Bây giờ lý trí đã lấn chiếm trái tim của hắn,không cho phép hắn quan tâm nó.
2 ngày trôi quá,hắn cứ đi đến nữa đêm mới về.Ngày nào cũng uống rượu say mèm,không 1 chút nào quan tâm đến nó như mọi khi,khoảng cách của nó và hắn ngày càng xa vời.Nó muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử với nó như vậy.Nhưng nó không có can đảm nói chuyện với 1 người lạnh nhạt như hắn không 1 chúc nào là tình cảm.Dù nó có nói gì với hắn thì hắn cũng không thèm trả lời 1 câu.
Từ ngày ấy hắn không muốn nói chuyện và nhìn thấy khuôn mặt của nó.Hắn muốn tìm đến rượu bây giờ đối với hắn rượu có thề làm cho hắn quên đi tất cả,quên đi những nổi buồn và điều hắn muốn quên nhất là nó,nhưng lại không thể được.
ngày thứ 3
Nó đến trường mà không có 1 chút tâm trạng nào đễ tiếp thu các bài giảng của thầy.Nó cứ nằm dài trên bàn.Yatou thấy nó mấy ngày hôm nay kì lạ,không biết xảy ra chuyện gì.Nên lên tiếng định an ủi nó
-ơi! mấy hôm nay bà làm sao vậy ???như người mất hồn vậy đó.
Nó như chợt tỉnh lại sau lời nói của con nhỏ bạn thân-không có gì đâu-nó không muốn bạn nó vì nó mà lo lắng nên im lặng là vàng.
Yatou nghĩ nó có việc gì khó nói nên cũng không hỏi tiếp.Nó quá hiểu con bạn nó nếu con bạn nó muốn nói thì sẽ nói,bằng không có ép con bạn nó thì con bạn nó cũng sẽ không nói.
-vậy thôi học đi!!
trong giờ học mà có 2 người cúp học
hắn đang ngồi đơ ,người kế bên hắn không ai khác là LyLy.Hắn cứ im lặng mãi.Ly ngồi quan sát hắn.Nó thấy trên cổ của hắn có đeo sợ dây chuyền.
-anh này!anh mới mua sợi dây chuyền đó à.
hắn không nói gì mà lạnh lùng gật đầu.
-hì a tặng em được không?
Hắn vẫn không nói gì mà lắc đầu.
-Nó làm vẻ mặt cún con mà xin hắn-cho em đi mà.em thích nó lắm,đi mà anh.
Hắn mặc kệ nó ngồi năn nỉ .Hắn cảm thấy phiền phức vì con nhỏ này.Hắn không nói gì mà đứng lên bước đi,đễ lại con nhỏ đó ngồi 1 mình mà tức điên người.Hắn vừa đi 1 tí thì dừng lại tháo sợ dây chuyện ra xem mà nghĩ"mình làm gì đeo mấy thứ này chi bỏ cho rồi".Hắn định ném nó đi,nhưng không đành lòng và bỏ lại vào túi quần.
Nó thì mệt quá nên xin thầy nghĩ 1 chúc .Nó chỉ muốn im lặng và nghỉ ngơi,chỉ có sân sau trường là có bầu không khí im lặng.Nó vừa bước ra sân sau thì thấy Ly ngồi đó,định bước đi lại nơi khác thì.
"cô đứng lại đó cho tôi"
" ĐỨNG LẠI ĐÓ".-một tiếng hét lớn vang trong tay nó.
Nhưng không làm cho nó đứng lại.Nó nghĩ"cô ta là ai chứ mà ra lệnh cho mình phải đứng lại theo lệnh của cô ta ,mình đâu phải là một con rối đâu mà nghe lời cô ta,cứ nghĩ đến mấy hôm trước gặp cô ta ở quán bar khinh bỉ rồi.Mình tưởng đâu cô ta có tình cảm với chồng mình thiệt ai ngờ như vậy ...."
*Hồi Ức*
Nó cùng Yatou ngồi uống ly rượu nhẹ thì đập vào mắt nó.Ly đang ôm eo 1 thằng đàng ông còn hôn nữa chứ.Nó tưởng đâu thằng đó là chồng nó máu ghen trong người nó sôi lên 180 độ.Nhưng nó không dám làm vậy, vì nó đâu có tư cách gì mà làm vậy,dù là vợ chồng hộp pháp trên giấy kết hôn,nhưng thật chất thì nó và hắn đã giao ước rằng 2 năm rồi sẽ kết thúc,nhớ đến đây nó lại buồn,buồn 1 ngày đó nó sẽ không còn nhìn thấy hắn và nụ cười của hắn nữa,chợt thằng đó quay đầu lại thì ra không phải chồng nó.Tự nhiên nó cảm thấy rất mừng và vui,nó hiểu lằm cũng đúng vì cái dáng và tóc người đó giống hệt chồng nó.Nhưng có khuôn mặt là sấu hơn...hihi...nó tính nói chuyện này cho chồng nó nghe nhưng không dám sợ chồng nó nói nó bịa chuyện.
*Hiện Tại*
Nó cứ thế mà bước đi mặc cho con nhỏ đó có kêu đến đâu.Con nhỏ đó tức quá không biết làm gì"con này dám ko nghe lời nói của mình,gan nó củng to quá chứ"nhìn bên kia có khúc cây cô ta liền ném vào chân nó 1 cái"bịch".Nó đau quá liền ngã xuống.
Nó đau mà không nói lời nào cứ im lặng mà ngồi xem cái chân có trảy máu không,.Nó không biết từ lúc nào cô ta đã đứng trước mặt nó rồi.
- Cô ta nâng khuôn mặt của nó lên mà nói-mày không nghe bà kêu mày à.
Nó vẫn không trả lời làm cho cô ta càng tức thêm-mày có bi câm hay điếc không mà không nghe tao nói à,đồ không biết liên sĩ.
-Nó giờ chịu đựng hết nổi-Cô nói ai không biết liêm sỉ,cô xem lại mình đi,đi giật chồng của người khác mà nói người ta không biết liêm sỉ hả.Cô mới là đồ không biết liêm sĩ đó.haha-nói xong nó còn cười chọc tức cô ta nữa.
Cô ta tức quá nói không nên lời-mày...mày..-lấy lại bình tỉnh-mày mới là kẽ thứ 3 xen vào tình cảm của tao.Nếu không có mày tao và anh ấy đã kết hôn rồi.
-Nó cười khinh bỉ-Cô dám chắc không.Tôi sợ rằng không có tôi người anh ấy lấy cũng chưa chắc gì là cô.Mà anh ấy cũng chưa chắc gì yêu cô-nói xong câu cuối nó cảm thấy hơi bị hố .
Cô ta tức quá liền hăm họa nó-mày tin tao cho mày ăn tát không hả?
-Nó cứ bình tỉnh mà nói ngước mặt lên nữa chứ-Tôi không tin đễ xem cô dám làm gì tôi nào.
Cô ta vơ tay lên tính tát nó 1 bạt tay ai ngờ sau lưng có người nắm lấy tay cô ta.Quay lại thấy Wang đã nắm bàn tay mình.Cô ta hoảng hồn sợ ánh mắt đen mà đầy tức giận của hắn dành cho cô ta,khuôn mặt cô ta tái xanh không còn 1 giọt máu.
Hắn nhìn thấy chân của nó bị trảy máu mà còn cái đầu thì cũng chưa hết liền chột dạ đau lòng.Bây giờ lại còn chuẩn bị bị ăn tát nữa,hắn không cam tâm khi nhìn thấy nó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.Nếu xảy ra chuyện gì với nó nữa chắc hắn đau lòng mà chết quá
-Hắn nhìn nó mà nói giọng vẫn còn lạnh lùng ,vì hắn vẫn còn giận chuyện hôm trước-Cô đi chỗ khác cho tôi đi-hắn nói nhưng mà vẫn nắm chặt cái tay Ly làm cho tay cô ta đỏ lên.
Nó uất ức mà bước đi.Nó nghĩ hắn là đồ máu lạnh thấy chân nó trảy máu như vậy mà không thèm lại hỏi thăm 1 tiếng.Nó đành bước đi trong đau buồn.Vì nó biết dù làm thế nào nó cũng sẽ không có tình cảm của hắn.Lúc nào trong mắt hắn cũng có LyLy hết .Mấy ngày
nay sự lạnh nhạt của hắn đã cho nó biết là hắn không bao giờ có tình cảm với nó.
Nó đã đi khuất thì con nhỏ hét toán lên.
-Anh bỏ tay em ra coi đau muốn chết huhu-Nó giả bộ dùng nước mắt cá sấu để làm nũng với hắn.
-Hắn vẫn bỏ tay nó ra nhưng nét mắt không thay đổi lửa giận vẫn còn trong người hắn,cảnh con nhỏ này làm nũng với hắn như vậy đã quen rồi.Nhưng bây giờ hắn cảm thấy mất chối vì nhỏ đó.Hắn bỏ tay nó ra mà nói-Cô mới làm gì đó.
-Nó vẫn cứ giả vờ mà dùng nước mắt cá sấu nói chuyện với hắn-Em có làm gì cô ấy đâu,tại cô ta gọi em ra đầy mà,còn uy hiếp em nữa chứ.
-Vậy cô ấy uy hiếp gì vậy.-Hắn nói vậy nhưng trong lòng vẫn khinh bỉ nó.
-Nó khóc nức nở-Cô ấy gọi em ra đây rồi nói.Nếu còn bên anh nữa sẽ không đễ yên cho em,đòi kêu người đánh em nữa chứ.huhu
-Hắn cười đểu-vậy sao???
Nó giả vờ gật đầu.Nó tưởng là hắn sẽ tin lời nó nói ai ngờ.
-Dùng ánh mắt lửa hận mà nói với nó-chuyện lần trước cô tát cô ấy tôi còn chưa tính sổ với cô.Hôm nay cô còn giả vờ mà diễn cảnh này với tôi nữa à.Tôi quá hiểu cô mà Ly.
-Nó nắm lấy tay hắn mà nói-không phải như anh nói đâu.
-Hắn tức vì con nhỏ này không biết hối lỗi-Cô còn bịa chuyện nữa à.Tôi đã chứng kiến hết rồi.-Hắn nói xong cho nhỏ đó 1 cái tát đau điếng người
-Nó ôm má mà khóc to lên.Má nó đỏ hết lên vì hắn dùng sức quá mạnh mà.
-Lần này tôi tha cho cô đấy.Tôi cũng không muốn gặp mặt cô lần nữa đâu.Nếu còn cho tôi thấy mặt của cô thì đừng có trách.-Hắn nói xong mà bước đi không thèm quay đầu lại.
Con nhỏ ở đây tức ói máu không dám làm gì được.Nên đành ôm hận mà đi,kể từ ngày đó nó cũng không học ở trường nữa đi nước ngoài luôn.
Ngày hôm sau
Hôm nay được nghỉ học nó không biết làm gì lấy điện thoại ra
-Alo Yatou à,
-Chiều bà rảnh không hả?
-Ưh.Vậy chiều đi uống cafe với tôi nhen.
-Vậy chiều gặp.
Nó cúp máy mà vẫn thở dài gì buồn quá mà,Mấy ngày nay hắn cứ đi từ sáng đến khuya mới về .Hỏi quản gia thì ông ấy cũng không biết hắn đi đâu.
*Quán cafe*
Nó cùng Yatou kêu nước dâu,
-Yatou thấy vẻ mặt buồn của nó mà quan tâm hỏi-Sau mấy hôm nay buồn gì vậy bà?
Nó không nói gì lất đầu mà thở dài-hừ,
-Yatou nhìn nó thở dài mà nói-vậy mà không có chuyện gì hả?phải bà buồn vì hắn không?
-Nó buồn bã mà nói-Mấy hôm nay anh ấy làm sao đó?không thèm nói chuyện với tôi.Ngày nào cũng đi đến sáng mới về-Nói đến đây nó không nói nữa mà nhín vào cái bàn khuất phiá trước,thì ra chồng nó đang ngồi nói chuyện vui vẻ với 1 người đẹp.Nó thấy ghen tị với cô ta,ánh mắt hắn còn thân mặt với nhỏ đó,còn nắm tay nhau nữa chứ.Nó cảm thấy buồn vì giờ nó đã biết vì sao hắn lại lạnh nhạt với nó như vậy.Nó nghĩ thầm"chắc vì cô ấy mà chồng mình lạnh nhạt với mình",lòng nó chợt thất lại.
-Yatou thấy nó đờ người ra-Bà sao vậy ,sao mà nhìn về phía kia vậy có gì hay à,đễ tôi xem koi.-Nói xong Yatou tính quay đầu lại thì bị Gui nắm tay kéo mà bước đi.
-Bà làm gì không uống nước mà đi đâu vội vậy.
-Không có gì đâu thôi mình đi chỗ khác đi-Nó muốn lãng tránh hình ảnh của 2 người kia đang thân mật với nhau.
Nó buồn bã đi ra ngoài kéo theo con bạn đang ngơ ngác không biết trời trân mây gió gì hết.
Hắn thì đã nhận ra sự xuất hiện của nó từ lúc nó mới bước vào.Nên hắn càng thân mặt hơn với con nhỏ đối diện mặt dù không có 1 chúc hứng thú nào với con nhỏ ỗng ẹo này.Hắn muốn biết nó sẽ biểu hiện thế nào,sự biểu hiện của nó quá mức tưởng tượng của hắn.Hắn muốn nó phải trả giá những gì mà nó đã đối xử với hắn.Nhưng bây giờ hắn cũng cảm thấy hối hận về việc làm của mình,thấy khuôn mặt buồn mà con mắt không có hồn của nó làm cho lòng của hắn cũng thắt lại.
Nó cứ bước đi trong mơ hồ.Yatou giờ còn khó hiểu hơn nữa.
-Làm gì mà buồn nữa hả?mới nảy còn tươi mà giờ héo rồi ?
Hình bóng của 2 người đó vẫn mê mang trong đầu nó-không gì đâu thôi mình đi shop đi nhen.
-Ừ vậy đi thôi nào..
Nó cùng Yatou đi được nữa ngày chợt Yatou có điện thoại nên Yatou đi về trước.Nó không biết làm nữa đi 1 mình thì buồn thêm.Nên nó quyết định đi về.
Về đến nhà nó thấy giày của hắn ở nhà nên chạy vào nhà nhanh.Nó muốn hỏi hắn tại sao hắn lại đi với nhỏ đó vừa bước vào nhà.Quản gia thấy nó thì khuôn mặt tái xanh lại.
-Quản Gia anh ấy về rồi à?
Ông Quản Gia lo sợ mà nói-dạ...dạ..
-Sao mà cháu thấy hôm nay bác lạ giữ vậy?-Nó thấy vẻ mặt lạ lùng của ông quản gia mà hỏi ổng.
Ông không biết trả lời như thế nào với nó-không...không..có gì đâu cô chủ.
-Nó vẫn nghi ngờ nhưng không hỏi thêm về vấn đề đó nữa-Vậy anh ấy ở trên phòng phải không?
-Dạ...đúng rồi..cô chủ.-mặt ông tái xanh như lá chuối vì lo lắng.
-Thôi vậy cháu lên trên đó đây ,bác đi làm việc của mình đi.-Nói xong nó định bước đi nhưng bị ông quản gia cãng lại.
-Cô chủ ơi đừng lên đó.-mặt ông tỏ vẻ hốt hoãng.
-Bác nay lạ thiệt.Nhưng cháu có việc nói với anh ấy cháu đi đây..
Nói xong nó đi lên phòng luôn không đễ ý đến sự ngân cãng của ông.-Nó mặt kệ ông quản gia mà bước đi
Nó bước lên phòng mà không thấy hắn đâu tìm mãi mà vẫn không có.Nó quay xuống dưới mà hỏi lại ông quản gia cho kĩ
-Sao bác nói anh ấy về mà sao cháu tìm mãi mà không thấy????
-Dạ cậu chủ chắc đâu trên lầu thôi.
Nghe ông ấy nói xong nó quay lên lầu lại,không cần nghe thêm gì nữa.Giờ nó muốn hỏi rõ mọi chuyện như thế nào.
Ông quản gia cùng mấy người làm ở đây suy nghĩ"không biết hôm nay chắc có 1 chuyện lôi đình rồi"nghĩ xong mấy người đó thở dài"hừ",rồi ai nấy làm việc của mình.
Nó tìm hết phòng này đến phòng khác mà vẫn không thấy hắn đâu.Nó bước đến phòng cuối cùng thì"Cạch"tiếng mở cửa của nó.
Sau tiếng mở cửa là 1 cái"Bịch".Những túi đồ nó mua nguyên ngày hôm nay rơi xuống gạch.
Nó không tin vào mắt mình nữa,nó tưởng đâu chắc mắt nó bị cận rồi hay có vấn đề gì.Nó đứng ngơ ngác không một chút nào phản ứng.Nó còn tưởng đây là 1 ác mộng.Nó mong đây không phải là sự thật.Nó lấy tay nhéo lên tay bên kia của mình.Nó không cảm thấy đau vì cái vết đỏ trên tay nó.Mà nó lại đau vì đây là sự thật rồi.Tim của nó như ngàn mũi kim đâm vào con tim đang rỉ máu từng giọt trảy vào trong cơ thể.Nó đứng đó đơ người
Hắn đang nằm ở dưới và con nhỏ kia nằm ở trên hai người đang trao nhau những nụ hôn nồng cháy.Hai người ngưng ngay những việc đó vì phát hiện có người thứ 3 đang xuất hiện.Con nhỏ không biết nó là ai nên nhỏ lên tiếng.
-Anh con nhỏ đó là ai vậy?tại sao nó lại ở đây vậy?-Nhỏ nói ngọt như kẹo vậy
Hắn không trả lời câu hỏi của nhỏ mà.Hắn đang nhìn phản ứng của nó.Hắn rất mong là nó sẽ có phản ứng như hỏi hắn rằng"Anh đang làm gì vậy...hoặc đại loại là những câu hỏi về hành động của hắn bây giờ".Nhưng sự ngơ ngác của nó đã làm cho hắn tin rằng nó không có 1 chúc tình cảm nào với hắn.
-Nhỏ đó lại nói tiếp-Anh em nghĩ đây.Tự nhiên có người lạ em không thích tí nào?.Nói xong nhỏ đứng lên bị hắn nắm tay lại.
Hắn nhìn nó mà nói mà quát lớn-CÔ ĐI RA NGỒI CHO TÔI NHANH LÊN.
Nó bước đi thật nhanh nó muốn chạy thoát những hình ảnh đó.Nhưng nó không thể nào bước đi những bước chân của nó thật nặng nề.Nó cố lết thân mình đi xuống lầu.Nó xuống lầu mồ hôi ướt đầy sau cái lưng và trên trán.Nó shock không thể tin được.Ở nhà mà hắn còn làm như vậy.Nó không thể nào chịu nổi.Nó muốn thoát ra khỏi thế giới này.Nó ngồi xuống ghế.
Nó nói không nên lời-Dì ..lấy cho ..con 1 ly ..nước đi ạ...
Cô giúp việc thấy khuôn mặt tái xanh của nó là biết có chuyện xảy ra trên lầu rồi.Mọi người ai cũng dự đóan trước sự việc này rồi.Cô giúp việc đem cho nó 1 Ly nước.Nó 1 hơi hết Ly nước.
Thấy cô chủ như vậy mọi người ai cũng thương tâm.Nhưng không dám xen vào sợ bị cậu chủ đuổi việc sau.Mọi người nghĩ"Tội nghiệp cho cô chủ thiệt.Cậu chủ đúng là quá đáng".mọi người chỉ biết thở dài mà thôi.
-Cô có thể cho cháu 1 Ly nước nữa hôk ạ.-
Cô giúp việc cũng lấy cho nó thêm 1 Ly cứ thế nó uống hết 5 Ly luôn.Nó định uống nữa nên bị cô giúp việc ngăn lại hôk cho uống tiếp
-Thôi cô chủ uống nhiều quá cũng không tốt đâu ạ.
-Vậy bác đi làm việc của mình đi.Cháu ngồi đây tí-Nói xong nó ngồi mà cúi đầu xuống bàn.Những giọt nước mắt rơi không ngừng.Nó ước gì"Nếu nước mắt rơi có thể làm cho nó quên đi mọi chuyện hoặc xóa đi tất cả những gì đã xãy ra."Nó khóc mãi đến nổi con mắt sưng to lên mà nó vẫn không ngừng khóc.
Phần hắn ở đây cũng không vui gì cho mấy.Niềm vui chọc tức nó là đau khổ của hắn.Hắn nằm mà không thèm để ý đến nhỏ đó.Hắn cứ im lặng mà suy nghĩ gì đó.Nhỏ thấy hắn không nói gì nên lên tiếng.
-Anh này nhỏ đó làm gì ở nhà anh vậy??
Hắn ko trả lời nó cứ im lặng mà thôi.Nhỏ không phản ứng gì.Lời nói vẫn ngọt như kẹo vậy?
-Anh con nhỏ đó là người ở của anh à.?Em thấy nó quê quá trời.
Hắn hơi bực mà nói-Cô im giùm tôi cái coi.
-Con nhỏ ko để ý đến lời hắn mà cứ nói nữa-Em thấy nó lại nhà anh chắc nó cũng làm nghề đó quá hả anh?Nhỏ đó đúng là không biết trời cao là gì?-Nhỏ nghĩ thầm dám giành trai đẹp với bà à đừng có mơ nhen con.Tí nữa anh ấy cũng là của tao thôi haha.
-Hắn giờ chịu đựng hết nổi-Cô nói ai làm nghề đó hả.Cô mới là người làm nghề đó đấy.Không xem lại mình mà đi nói người khác vậy à.Đồ ko biết nhục sao?-Hắn tức mà quát lớn.
-Nhỏ này chay hay sao mà vẫn nói tiếp.Còn ngọt hơn nảy nữa-Anh làm gì mà mắng em giữ vậy.Làm như em nói không đúng vậy, nhìn vẻ mặt của con đó là em biết nó ghen tị với em rồi.Vậy chứ nó là gì với anh hả?
-Hắn liếc nó 1 cái con mắt tức giận đỏ lên-Cô im mồm cho tôi.Cô muốn biết cô ấy là ai chứ gì.Giờ tôi nói cho cô biết cô ấy là Vợ tôi đấy.
-Nhỏ kinh ngạc mà hỏi-Vợ anh hả?
-Hắn chịu hết nổi-Cô biến cho tôi nhanh.Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô chỗ này nữa.
-Đúng là làm mất hứng-Nhỏ đi được vài bước thì quay lại.
-Sao cô không biến đi cho tôi hả?
-Hừ..Nếu anh muốn tôi biến thì đưa tiền đây chứ?-Nhỏ nói mà ko biết nhục.
Hắn liệng nguyên sắp tiền vào mặt nhỏ đó.Hắn quát to-"Cút nhanh cho tôi.
Nhỏ lụm tiền xong bước ra cửa"Rầm"
Sau khi nhỏ đó đi hắn cũng ra ngoài.Hắn không muốn đưa nhỏ đó vào phòng của hắn và nó.Vì nguyên nhân hắn sợ "dơ" đấy mà.
Hắn bước vào phòng của mình mà không thấy nó đâu.Định đi tìm nó nhưng tự ái không đi.
Chợt tí hắn đang nằm trên giường nghe tiếng cửa"Cạch".
Nó bước vào mà khuôn mặt không có miếng máu.Nó đi vào phòng tắm luôn.
Nó nằm trong cái hồ tắm.Nó muốn nằm đấy mãi.Dùng nước ấm để vơi đi nổi buồn.
Hắn thấy nó không nói gì với hắn,hắn nằm ngoài đó ko lên tiếng.Chợt gần nữa tiếng mà hắn không thấy nó ra.Mọi lần nó tấm lâu lắm là 20 phút.Hắn cảm thấy nó như đang bị gì.
-Hắn lo lắng mà đứng trước phòng tắm-Gui cô làm gì mà tấm lâu vậy.
Hắn không thấy nó trả lời tiếng nước trong đó vẫn trảy,thì gõ cửa mà cũng không nghe.Hắn quyết định kêu thêm lần nữa-Gui cô ra nhanh.,không thôi tôi vào đấy-Lần này nó vẫn im lặng nên hắn quyết định xong vào.
Hắn xông vào thấy nó nằm trong hồ tắm. không nhúc nhích.Hắn kêu tên nó mà nó cũng không tỉnh.Hắn bối rối không biết nó bị làm sao.Hắn lấy cái khăn quắn lên người nó ,bế nó lên giường và đắp một cái mền thật dầy cho nó.Hắn định đi ra ngoài nhưng trái tim hắn không cho phép hắn bỏ rơi nó lúc này,nằm kế bên nó và rờ tay lên trán nó nhiệt độ vẫn bình thường.Hắn nhìn khuôn mặt của nó,con mắt không còn đẹp nữa mà sưng đỏ lên.Hắn nghĩ"Không phải chứ sao mắt con nhỏ sưng ghê vậy vừa sưng mà còn đỏ nữa,hay là nó mới khóc sao?nảy mình còn thấy mắt nó vẫn bình thường mà.Nó khóc vì mình hả chắc không phải đâu.Nảy nó đâu phản ứng gì đâu".Hắn nằm suy nghĩ mãi lúc thì phủ nhận nó khóc vì hắn,lúc thì hắn nghĩ là không.Cứ vậy những suy nghĩ đó cứ xung quanh đầu hắn.
Hắn nằm đó nửa tiếng mà không ngủ được.Nó sau 1 giấc ngủ thì tỉnh dậy nó mơ màng không hiểu sao mình lại ở đây nữa.Nó nhớ là lúc nãy mình đang ở trong nhà tắm mà sao giờ ở đây.Nó nhìn vào trong cái mền dầy thì chỉ có thấy cái khăn.Nó quay qua bên phải thấy hắn nhìn nó
-Anh đang làm gì ở đây vậy??
Hắn nghĩ"nhỏ này mới tỉnh lại mà sao hỏi câu vô lý không 1 tiếng cảm ơn nữa."-Cô hỏi câu kì nhen,phòng này cũng của tôi đâu phải của mình cô đâu mà cô hỏi ngộ nhen.
-Nó cảm thấy mình hơi bị hớ nên im lặng.
-Cô làm gì ở trong nhà tắm ngủ hay làm gì hả??
-Câu nói của hắn đã đón trúng tim đen của nó nên không biết nói gì luôn-à.. ừ..
-Hắn nghe nói vậy tức không biết làm gì,hắn tưởng nó bị gì mà còn lo lắng cho nó nữa,vậy mà nó có thể ngủ trong nhà tắm-Cô hết chỗ ngủ hay sao ngủ trong nhà tắm hả?-Hắn hét to lên
Nó quê quá không biết nói gì.Hắn đứng lên bước ra đến cửa phòng.Nó cần phải nghe lời giải thích của hắn.
-"Anh không có gì giải thích cho em nghe sao?"-Nó nói 1 cách dịu dàng.
-Hắn quay đầu lại và đi lại ngồi trên giường-Tôi làm gì cần phải giải thích cho cô hả?.
-Nó ngồi lên và vẫn đắp mền lại gì nó đâu mặc gì-Anh sống vậy không sợ bố mẹ biết sao?
-Hắn nhìn nó mà cười đểu - hihi Cô không sợ tôi làm gì phải sợ chứ.
-Nó không hiểu hắn nói gì-Anh nói gì kì vậy?.Em đâu làm gì có lỗi đâu mà em phải sợ.
-Lần này hắn còn cười to hơn nữa - haha cô không làm gì sao?Cô còn không nhận lỗi của mình à,Cô không có thì thôi vậy.
-Anh nghĩ gì mà lại đem cô ấy về nhà vậy?
-Tôi làm gì kệ tôi.Cô ghen hay sao mà hỏi vậy?-Hắn rất mong câu trả lời của nó là sự thật.
Nó không nói tiếp.
-Cô không trả lời thôi.Mà nè sao này có đi khách sạn với thằng đó thì đừng vào những chỗ mà công ty của tôi hợp tác.Cô không sợ mất mặt nhưng tôi thì sợ đấy.Nếu thích thì đưa thằng đó về nhà luôn đi.Quang minh chính đại như tôi nè,không cần phải lén lúc vậy đâu?
Nó không biết mình làm gì sai nữa mà hắn lại nói ra những lời như vậy với nó.
Nó và hắn ngồi im lặng không 1 chúc phản ứng.Sự im lặng làm cho căn phòng thêm ghê sợ hơn.Không khí trở nên ngột ngạt hơn.
Hắn cười đểu-hihi.Cô còn giả vờ nữa à.Cô không làm gì có lỗi hay sao.Chắc phải rồi nhìn nét mặt cô thì tôi biết rồi, tôi nói trúng tim đen của cô.Nên cô im lặng phải không.haha.
-Anh làm em khó hiểu thiệt đó.Nhưng em không làm gì có lỗi mà phải nhận lỗi hết.
-Hắn liếc nó một cái.Nó cảm thấy lạnh sống lưng-Cô còn chối nữa hả?vậy thì hôm trước cô với thằng nào trong khách sạn hả?
-Nó nghĩ"Không phải chứ.Hôm trước mình cùng anh Arron đi vào khách sạn đâu có làm gì tội lỗi đâu mà anh ấy nói vậy.Không lẽ anh ấy ghen ha?trời mình nghĩ gì vậy.Anh ấy mà ghen vì mình thì mình hạnh phúc biết mấy.nhưng mình đâu là gì của anh ấy đâu mà phải vậy.buồn"-à...em..
-Nó chưa nói hết đã bị hắn chen vào lời của nó-haha.Thôi...thôi đi dừng tại đây cô nói thêm nữa chắc tôi phát chán ví cô quá.Cô im giùm tôi đi.
-Nó không cam tâm nên nó cố gắng giải thích cho hắn,thà là đau bao nhiêu đây được rồi,hắn không muốn mình phải bị đau thêm-Nhưng ...mà anh phải...nghe em giải thích chứ
-Hắn tự nhiên không muốn nghe nó giải thích hắn sợ,sợ rằng giải thích sẽ làm cho mình thêm đau khổ-Thôi đủ rồi cô...tôi mệt cô quá rồi.Cô đâu cần gì phải giải thích với tôi chứ.Thật là nực cười.Tôi điên đúng không.Tôi đi tin 1 người như cô.Tôi tưởng cô tốt lành lắm ai ngờ cô cũng như mấy người con gái khác,đem tình cảm của người khác ra làm chò đùa
Nói xong hắn bước đi ra ngoài những bước chân của hắn chậm dần.Hắn muốn nó gọi hắn lại.Nhưng nó lại không làm vậy."Rầm" cánh cửa đống lại.2 người họ cách nhau 1 cánh cửa.Khảng cách đó thật là gấn đối với chúng ta.Nhưng nó đã là khoảng cách lớn cho 2 người họ.
Khoảng cách 1 cánh cửa là 2 trái tim đau khổ.
Hắn ngồi bịch xuống dưới gạch,dựa vào cánh cửa và hai tay ôm đầu để cảm nhận được sự đau khổ của bản thân mình.Hắn muốn tránh khỏi con mắt muốn rớt nước của nó.Hắn sợ mình mềm yếu sợ phải ôm nó vào mà mắng nó tại sao lại làm thế với hắn.Nếu hắn ôm nó vào lòng thì hắn sẽ không thể buông nó ra được,lòng tự trọng ko cho phép hắn làm thế.Hắn sợ mình lại đi sâu vào vết xe đổ lần trước.Nhưng hắn vẫn vô tình độc ác mà nghĩ"Cô không có tư cách để nhận tình cảm của tôi và sự đau khổ của cô là giả vờ thôi tôi không bao giờ tin như tôi đã từng tin tưởng cô lúc trước.Bây giờ tôi sẽ dần dần quên đi cô.Tôi là Vương Tử mà chuyện gì tôi không thể làm được.Cô chỉ là 1 cô gái như bao cô gái khác thôi haha' '.Hắn cười nụ cười giả tạo.Nhưng đều duy nhất bây giờ mình có thể làm là đi uống rượu cho quên tất cả.Hắn quyết định đi đến quán bar
Tình yêu luôn làm cho người khác mù quáng đen thành trắng và trắng thì lại đen.Mọi người đều có sự suy nghĩ riêng về tình yêu của mình.Nhưng chỉ có người ngoài cuộc sáng suốt nhất.Hai trái tim cách xa nhau liệu họ có thể đứng gần nhau không xa 1mm không? và liệu họ có thể tìm được thứ hạnh phúc của mình muốn không?
Nó ngồi trên giường co người lại.Nó không biết tại sao hắn phản ứng kịch liệt như vậy."tại sao chứ tại sao lại đối xử như vậy với mình,tại sao không nghe lời giải thích của mình,tại sao anh ấy lại nghĩ mình là loại người đó chứ,mình đâu phài là người thích đem tình yêu ra làm cho đùa đâu.Hai anh ấy đem mình ra làm trò chơi của anh ấy sau".Những câu hỏi đó làm đầu nó muốn nổ tung.Nó đau đầu quá "AAAAAAA".Nó la lên thiệt to nó muốn la lên đễ quên tất cả.Nhưng nó lại không quên được trái tim nó đang thắt lại trong cơ thể nó có gì nhói lên.Nó mệt cả người giờ nó muốn ngủ.Nó chìm vào trong giấc ngủ để quên đi tất cả.Ngủ có thể làm cho người ta quên đi mọi thứ.Nhưng khi tỉnh lại thì những thứ đó vẫn lưu luyến trong tâm trí của mỏi người.
Hắn vào quán bar uống hết ly rượu này đến ly khác.Hắn muốn uống nhiều để quên đi mọi thứ.Nhưng uống càng nhiều thì trong tâm trí của hắn vẫn mãi là hình bóng của nó.
Có 1 cô gái mặt đồ rất sexy.Một chiếc quần gấn khoảng 1 gan tay,áo ống hở nữa cái lưng để lộ ra bộ ngực to quyến rũ.Cô ấy tiến lại bàn của hắn.
-"Anh có thể cho em ngồi đây không?".
-Hắn lạnh lùng mà nói -"tùy"
Cô ta ngồi xuống ghế,cô cảm thấy con mồi này thật rất ngon,nhìn bề ngoài cô ta đã biết hắn giàu có.Cái bông tai của hắn đeo là có 1 không 2 mà và bộ đồ hắn mặc cũng là loại đắt tiền nhất,làm gì con nhỏ ăn chơi như cô mà không biết chứ.Cô ta vừa tự rót rượu vào ly của mình và đángh giá con người hắn.khuôn mặt quyến rũ của hắn đã hốt hồn cô ta lúc cô ta đứng ở đằng xa rồi.
Cô ta kề mặt gần mặt hắn.Trong tâm trí hắn bây giờ chỉ có hình bóng nó.Hắn nhìn cô mà tưởng là nó.Hắn ôm cô vào lòng hôn mạnh mẽ lên người cô,hết lên mặt lại xuống cổ.Hắn vòng tay ra sau lưng cô định kéo dây kéo ra nhưng
-Cô nói-Anh này mình đi vào khách sạn đi,ở đây làm vậy ngại lắm.
Tiếng nói của cô đã làm lý trí hắn tỉnh lại thì ra hắn đã lằm tưởng cô ta là nó.Nên vội đẩy cô ta ra,làm cô ta xém chút nữa té xuống gạch.Hắn bước đi.Cô tức giận chạy theo và nắm tay hắn lại.
-Lời nói của cô có chúc tức giận-Anh này đùng vào người ta mà đi vậy được sao hả?
Nói xong thì cô bị hắn đẩy ra.Lần này cô té xuống thật đau.
-Cô làm gì tôi được ha?Cô biết tôi là ai không?
Cô ta tức và ngước mặt lên nhìn hắn-Anh tưởng anh là ai chức,anh đừng mơ,anh chưa là công tử nhà họ Vương đâu
-Hắn cười-haha thì cứ xem là không phải đi.Mà cô biến đi cho tôi.Nếu cho tội gặp cô thì không xong với tôi đâu.
-Cô ta liếc hắn 1 cái-Tôi thử xem anh làm gì tôi.
-Hắn lại cười- haha Tôi có thể lấy súng bắn cô mà không có chuyện gì xảy ra đó.-Hắn bước đi ra ngoài.Cô ta ở lại người run run lên.
Nó đang ngủ nhưng nghe tiếng mở cửa"Cạch".Thì ra là hắn về.Nó mở mắt ra thấy hắn.
Hắn đi lại và nằm trên giường