Triệu Vỹ:là con trai của tổng giám đóc công ty EoVan hiện anh đang làm phó giám đóc công ty của cha.Anh là 1 con người hiền lành,luôn giúp đỡ người khác đặc biệt là Gui.Anh cũng đã yêu cô từ những lần đầu tiên gặp cô ở công ty.
Cô ngồi xuống mà không dám nói gì.Cô nhìn xuyên vào đôi mắt của anh.Nó không 1 tí nào có hồn mà nó lại lạnh tanh.Cô lại cuối đầu xuống.Cô sợ sợ nhìn đôi mắt lạnh lùng của anh đối với mình.Cô rất mong được thấy đôi mắt ấm áp lúc trước của anh,đôi mắt đó chỉ dành cho cô mà thôi.Nhưng bây giờ thì không còn được nữa.Cô thật sự không có thể hy vọng nó sẽ trở lại 1 lần nữa.Cô ngồi đó run lên.
Anh ngồi nhìn từng hành động của cô, anh nhìn cảm giác lo sợ và 2 bờ vai của cô run lên, anh chỉ muốn chạy lại ôm lấy thân hình bé nhỏ đang run lên vì sợ đó vào lòng.Nhưng điều đó thì không bao giờ có thể đối với 1 người có lòng tự trọng cao chót vót như anh.Anh như nhớ lại chuyện hôm qua cảm giác tức giận trong anh trỗi dậy.
-Cô làm gì không đọc kế hoạch của mình cho tôi nghe-Anh tỏ ra nóng giận con mắt lạnh tanh.
Cô ngồi xuống mà không dám nói gì. Cuối đầu cô lo sợ khi ngồi cạnh anh. Cô sợ ánh mắt lạnh lùng của anh đối với mình.
-Anh ngồi nhìn từng hành động của cô, cảm giác lo sợ của cô anh chỉ muốn chạy lại ôm lấy thân hình bé nhỏ vào lòng.Nhớ lại chuyện hôm qua cảm giác tức giận trong anh trổi dậy.
-Cô làm gì không đọc kế hoạch của mình cho tôi nghe-Anh tỏ ra nóng giận con mắt lạnh tanh.
Chợt tĩnh lại sao lời nói lạnh lùng của anh. Cảm giác run sợ càng sâm chiếm cơ thể cô. Cô đọc kế hoạch mà giọng thì cứ run run lên.Cô như đang rất sợ anh vậy.Anh thì cứ cười đắt Cô đọc kế hoạch mà giọng thì cứ run run lên.Cô như đang rất sợ anh vậy trong lòng có phần lo lắng sợ anh không chấp nhận cái kế hoạch này của cô.Anh thì cứ cười đắt ý .Anh thấy cô như vậy rất thỏa mãn, nhưng nhiêu đó thì không đủ thể nguôi đi thứ thù hận trong lòng anh.Mà anh tại sao trong lòng anh lại không thể nào vui được chứ.Cô đọc xong dự án.2 người kí hợp đồng với nhau.
-được rồi cô có thể đi về-Anh lạnh lùng xua đuổi cô đi.
-Cô cúi đầu và cầm lấy túi sách cô chào anh-chào anh.
Anh thì cứ im lặng ngồi đó.Nhìn bóng dáng cô khuất dần theo sao cánh cửa.
Cô bước ra khỏi phòng anh.khuôn mặt tái xanh bị run.bây giờ cô cũng còn cảm thấy run nữa.Cô bước đi ra khỏi thang máy.Nãy giờ cô không hề để ý là có người đang đi theo su mình.Cô cứ đi thẳng không bận tâm vào 1 đều gì hết.Cô bước ra khỏi công ty của anh.Cô đi bộ dài tên con phố lớn.Cô không hề để ý rằng trên đầu của mình đang có 1 chậu hoa lớn rơi gần xuống đến đầu cô.
-Anh thì từ đâu chạy đến hét toán lên "coi chừng"
Anh không hề thấy phản ứng gì từ cô.Bắt chấp cả nguy hiểm cho bản thân và lòng thù hân đối với cô.Anh chạy nhanh lại đến gần bên cô.Anh đẩy mạnh cô ra. .Cả người cô nhào xuống phía trước .Anh lãnh đạn nguyên chậu cây vào tay mình.
-Anh nhanh chóng chồm dậy .Anh không thèm để ý đến vết thượng trên tay của mình.Mà anh chạy nhạnh đến bên cạnh cô.Anh khụy ngối xuống ngồi cạnh bên cô. anh nhìn những vết trầy sướt trên chân cô .vết thương hình như bị chúng 1 vật thể gì đó cứ chảy màu dài xuống bàn chân trấn nõn của cô.Nó không hề hết chảy máu.anh nhìn những giọt máu mà lòng thắt lại cảm thấy rất đau rất đau lắm nó như săm chím cả cơ thể anh. Vội vã đỡ cô ngồi dậy.
Cô thì cứ cứng đơ cả người ra.Cô không biết chuyện gì đang xảy ra.Cô như mất hồn vậy.Cái chân chảy máu mà cô còn không biết.
Anh nhìn cô quát lớn -Em đi đứng kiểu gì vậy.không nhìn đường luôn hả? -Chợt thấy mình hê quá.trong tình cảnh này mà tự nhiên lại quát cô làm gì.nên ạnh dịu giọng xuống nhẹ-Em có sao không.-1 câu nói rất là dịu dàng đầy quan tâm và lo lắng.
Tiếng hét của anh đã đưa cô về với thực tại. Cô cảm giác giọng nói này rất quen nhưng đã lâu rồi chưa nghe được giọng nói ấm áp ,quan tâm và lo lắng ủa anh, giọng nói cô đã nhớ nhung đã bao nhiêu năm.Chợt nhận ra chân mình đau nhất.Cô rơi nước mắt vì quá đau.
Chưa để cô kịp nói gì anh đã nhấc bổng cô lên .Mọi người xung quanh thì cứ nhìn 2 người họ.Anh không thèm bận tâm gì mà cứ bế cô như vậy.Anh mặc kệ mọi người.Muốn nghĩ sao thì nghĩ anh không để ý đến.thứ anh muốn làm thì không ai có thể cấm được.
Cảm giác được nằm trong vòng tay người mình yêu thương thật ấm áp-Cô không biết mình tại sao lại muốn dụi đầu vào ngực anh.Cô bắt chấp anh có đồng ý cho cô dịu đầu vào ngực anh không.Cô vẫn muốn dụi đầu vào và như thế cô đã làm theo suy nghĩ của mình.
Anh suy nghĩ: Mình sao vậy ta cảm giác này- Tại sao tôi lại có thể yêu em nhiều như vậy chứ dù em có làm tôi đau khổ và làm trái tim tôi tan nát như vậy chứ.-Sao tôi lại lo lắng cho em,tôi xót xa khi nhìn thấy những vết thương trên người em chứ -Sao tôi không bao giờ quên được em chứ.-Em hãy nói cho tôi biết rằng tôi phải làm sao đây.Tôi phải làm sao để quên được em đây.Em hãy nói đi chứ em.-Anh hét lớn ở trong lòng mình.Anh vừa bế cô vừa suy nghĩ.Anh bế cô lên phòng mình.Mọi ánh mắt của những nhân viên như mở to lên vì cử chỉ lạ thường của giám đóc.Chưa bao giờ họ thấy giám đóc của mình làm những đều lạ thường như vậy.
-Lấy bông băng cho tôi nhanh lên -Anh hét lên khi đi qua bàng làm việc của thư kí .Anh cảm thấy cái vạt áo trước ngực mình hình như có gì đó ướt.Anh nhớ áo mình không có dính nước mà.Nhưng anh không bận tâm đều bây giờ quan trọng nhất là đưa cô đến phòng duyệt khuẩn vết thương trước.
Anh bế cô vào phòng.Anh đặt cô lên ghế sofa của mình. Anh thấy 2 hàng má cô ướt 1 2 dòng dài 2 bên.Anh biết chắc là cô đã khóc rồi.Anh cũng cảm thấy rất đau lòng.Nhưng giờ anh chỉ biết an ủi cô thôi.-Nín đi em.-Anh nói cách ấm áp mà an ủi.
Anh quay đi lấy khăn để lau những vết dơ trên người cô và lao nước mắt cho cô.
Cô giờ mới để ý đến anh.Lúc nãy cô lo dụi vào ngực mà tìm kím những hơi ấm trơi cơ thề của người chồng mình.Hơi ấm mà bấy lâu nay cô đã không được sưởi nữa.Cô lo chìm đấm trong hạnh phúc.nên không để ý đến tay anh.cô nhìn thấy những vệt máu chảy trên tay anh dường như quên đi vết thương ở chân của mình cô nhảy xuống.
-Á..... -Cô la lên.
-Em làm sao thế?- Anh chạy lại bên cạnh cô.Mà quan tâm hỏi anh sợ cô bị làm gì nữa.
-Tay anh chảy máu nhiều lắm -không chú ý đến lời nói của anh dờ cô chỉ nhìn thất bàn tay chảy máu của anh thôi .
Anh không nghe thấy lời nói của cô.Tại ngoài cửa có tiếng gỏ cửa.
-Vào đi
Cô thư kí gõ cửa và đi vào sao tiếng nói của anh.
-Anh ra lệnh-để xuống đó và đi ra ngoài.
Cô ta liếc mắt qua nhìn cô và đưa bông băng cho anh.Khi đi ra cô ta không quên cho cô 1 cái nhìn hình viên đạn.
-Cô không quan tâm ánh mắt của cô ta.Mà bây giờ cô đang lo lắng cho vết thương anh.Anh đã bị chảy máu như vậy mà còn bế cô 1 quãng đường dài như vậy.Cô nghĩ chắc là anh đau lắm đây.Nhưng cô đau biết rằng vết thương của cô còn làm anh đau hơn là vết thương trên tay anh.Vết thương đó không hề làm anh đau-Em băng cho anh trước -cô lên tiếng.
Anh không nói gì nhắt nhẹ chân cô lên.
-không em làm cho anh trước cơ -cô lên tiếng khi anh nhắt chân cô lên cúi xuống cầm tay anh lại .
-Em muốn gì đây hả-anh quát lên .Anh không thể để yên cô như vậy.
Cô đứng dậy.Mà cầm lấy tay anh.Nhưng chưa kịp cầm thì.
--cô lại la lớn-AAAA..-cô hét lớn lên vì vết thương ở chân.Cô nhăn mặt lại vì quá đau
-Anh đẩy 2 vai cô xuống.cho cô ngồi xuống.-Sao em cứng đầu vậy hả ngồi yên xem nào.Ai biểu anh nói mà không nghe-Anh vừa la vừa lo lắng cho cô -đúng là cứng đầu mà.
-Anh bị nặng hơn em mà. Em băng cho anh trước - Tuy sợ trước giọng nói của nah nhưng cô vãn đáp trả lại.
-Anh không sao chỉ bị trầy sơ thôi -anh vừa sát trùng vết thương cho cô vừa nói cảm giác được cô quan tâm anh cảm thấy ấm áp lắm .(oe máy nhiều vậy mà không sao)
Nhìn cách anh chăm sóc mình cẩn thận lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô cẩn thận băng bó lại tay cho anh nhìn bàn tay của anh cô cảm thấy có lỗi vô cùng.Còn anh thấy những ngón tay thon thả trắng nỏn băng cho mình.nên anh cảm thấy vui sướng trong lòng. Vết thương của cả hai được băng bó xong. không khí trong phòng trở nên ngột ngạt trong lòng mỗi người đều có một cảm giác mới lạ. mỗi người đều đi theo ý nghĩ của riêng mình.Nhưng ý nghĩ đó là cảm giác vui ở trong lòng
-Sao em như người mất hồn vậy hả. có biết lúc đó nguy hiểm thế nào không-anh la cô
Quay lại lúc cô ra khỏi công ty anh nhé. không biết vì lí do gì khi cô bước tra khỏi phòng anh cũng đi theo cô đi sao cô nhìn thấy nét mặt xanh xao thất thần của cô cảm giác muốn hành hạ cô trong anh biến mất .
Một hình bông từ trên tầng chín của tòa nhà cao óc rơi gần đến chỗ cô đang đi. Anh đã nhìn thấy nó chuẩn bị đáp xuống chúng đầu cô.Anh kêu cô mà cô lại hok de ý lời của anh. Khi thấy chậu cây sắp rơi vào đầu cô anh vội chạy tới đẩy cô ra .
Cô im lặng cúi đầu không biết nói gì
-Trong đầu cô lúc này rất nhiều suy nghĩ -Sao anh lại đi theo minh chứ-Thật ra anh còn yêu mình không - Sao anh lại có những biểu hiện kì lạ thật lúc thì lạnh lùng lúc thì ấm áp -Sao anh lại luôn lạnh nhạt với em nhưng khi em bị thương ,gặp nguy hiểm anh quan tâm lo lắng sẵn sành hi sinh bản thân mình cho em -anh có biết là giọng nói ấm áp đó. ánh mắt và đôi tay đó là nỗi nhớ nhung và mơ ước hàng đêm hàng ngày của em không .-Em còn yêu anh nhiều lắm anh à,.
-Sao em lại như người mất hồn rồi -Anh lên tiếng khi quan sát từng nét thay đổi trên khuôn mặt cô -nhung cử chỉ ngốc nghếch của cô khiến tim anh nhói đau.
-Cảm thấy ngại cô đứng lên chào anh về-chào anh cảm ơn anh đã cứu em nhen.
-Cô bước ra khỏi phòng làm việc của anh
Anh ngồi đó suy nghĩ rất lâu.Trong lòng anh lại có 1 cảm giác nuối tiếc vô cùng.Anh suy nghĩ tại sao mình lại muốn giữ em ở lại thật lâu.Nhưng tại sao không có dũng khí hay là lòng tự trọng của mình cao quá nên không thể làm những việc đó chứ.
Cô không biết có một ánh mắt chứa nỗi căm phẩn thù hận sự ghen ghét đang nhìn mình.
-Ngồi trên taxi về nhà. Nhìn những miếng băng ở chân mình cô lại nhớ đến vết thương ở tay anh cô cảm thấy mình có lỗi vô cùng.
-Mình phải làm gì bây giờ đây?-cô tự hỏi chính mình.
-Ah .... Nghĩ ra rồi -cô rêu lên vui mừng khiến ông tài xế taxi phải bặt cười vì cô.
-Cô về tới nhà thằng bé chạy lon ton ra mở của cho cô
-ma ma .....về rồi thằng bé reo lên vui mừng đôi mắt to tròn mở to hết cỡ nhìn cô, đôi má phúng phính đỏ hồng.
-Cô cúi xuống nựng thằng bé lên - con hôm nay ở nhà làm gì vậy con yêu.Con có ngoan không con trai?
-Dạ con ngoan lắm.Con ở nhà xem phim hoạt hình,tắm,và ăn cơm
-nhìn thằng bé ngủ nó thật giống anh- cô tự nghĩ thầm
-Cô ôm thằng bé vào lòng mình.Cô cảm giác được nó chính là niềm an ủi cuối cùng của cô.
-Ở một căn phòng khác có một người trằn trọc suy nghĩ.Anh nghĩ đến vết thương được cô chăm sóc và anh nhìn nó.Tự anh lại mỉm cười chua xót 1 mình.Anh nghĩ thật trớ trêu cho cuộc đời của mình.Yêu 1 người không nên yêu.Nhưng tại sao anh lại yêu người đàn bà đó như vây.Anh nói 1 mình"Em có biết rằng tôi yêu em nhiều lắm không.Yêu em hơn cả bản thân của mình.Yêu em bắt chấp mọi nguy hiểm cho bản thân mình để đi bảo vệ em.Nhưng tình yêu của tôi đã bị lòng thù hận che khuất rồi.Nhưng không phải tại em tại tôi yêu em nên tôi mới đau khổ như vậy.Tôi khống biết phải làm gì vào lúc này.Có nên tha thứ cho em hay không.Có nên cho bản thân mình 1 cơ hội đi tìm người yêu khác hay là quay lại với em đây.không không bao giờ tôi có thể quay lại với em vì lòng tự trọng của tôi.Tôi không thể làm như vậy"
-Hôm sau Gui thức dậy từ sớm trước cả bà vú, cô lục đục trong bếp nấu nướng cái gì đó .
-Cô chăm chút tỉ mỉ trang trí từng món vào hộp cơm trên bàn
Bà cảm thấy rất lạ trước những hành động của cô - bà thầm cười nghĩ cô chuẩn bị cho ai lại tỉ mỉ vậy
Cô nhìn bà đỏ mặt cô dặn bà chăm sóc thằng nhỏ rồi tới công ty đưa cơm cho anh.
-Trên xe cô cứ nhìn hộp cơm mỉm cười một mình cô tới công ty bắt đầy những công việc của mình ,
-Sao trưa lâu tới vậy ta .Lúc này mà không đến kịp thế có khi nào anh đi ăn trưa rồi.Cô sốt ruột nhìn đồng hồ.
- 11h -cô vội vàng đến trước cổng công ty anh
-cô lấp ló trước công ty không biết làm cách nào đưa cho anh.Hay đem vào phòng cho anh.Nhưng ý này không được-Cô lắc đầu-Anh sẽ từ chối sao-Tự nhiên cô mỉm cười-ý này hay nè đem đưa cho bác bảo vệ nhờ bác ấy mang vào giúp mình cũng được mà.
-chú có thể gửi giúp cháu cái này cho giám đốc vương không -cô lễ phép nói với bác bảo vệ
-Chú nhìn cô mỉm cười nhẹ-được rồi chú sẽ giúp cháu.
-Cô cúi đầu chào chú -Vậy cháu cảm ơn chú nhen.Cháu đi nhen.tạm biệt chú.
-Cháu đi đi.Chú sẽ đem lên cho tổng giám đốc ngai.
mấy ngày sau.
Cóc cóc
-Mời vào-Anh nghe tiếng gõ cửa.
-Thưa tổng giám đóc có người mang cơm đến cho tổng giám đóc.-ông bảo vệ già.
-Chú cứ để xuống đó hộ cháu-Anh chỉ tay về ghế sofa.-Cháu cảm ơn chú nhen.
-không có gì đâu giám đóc.Gần 1 tuần nay tôi cũng đã quen với việc này rồi-ông ấy cười vui vẻ.
-Mà chú thật sự không biết cô ấy là ai sao?-Anh tỏ ra tò mò và muốn biết người đã đưa cơm cho mình ăn vào mỗi buổi trưa đó là ai chứ.
-Tôi cũng không biết.Tôi đã hỏi cô gái đó rồ.Hỏi cô ấy tên gì.Mà cô ấy cứ cười mà không nói tên gì hết.-ông bảo vệ cũng không biết cô ta là ai thật.
-Vậy có việc gì nữa không bác-Anh nhìn ông bảo vệ mà hỏi tiếp.
-ông bảo vệ lắc đầu-không có việc gì nữa đâu tổng giám đóc.
-Vậy thôi không có việc gì nữa bác đi ra trước đi nhen
-Vậy tôi đi đây.-ông bảo vệ bước ra ngoài cửa
Anh ngồi trầm lặng.Anh nhìn vào hộp cơm quen thuộc của gần 1 tuần nay.Cứ trưa nào anh đều có 1 hộp cơm.Ngày nào cũng có những món khác nhau.Anh không thể biết được ai là người đã mang hộp cơm đến cho anh mỗi ngày và anh rất muốn biết người bí mật đó là ai.Hộp cơm này cách trang trí này,mùi vị thức ăn này rất quen thuộc đối với anh.Dù anh chỉ được ăn vài 3 lần nhưng anh vẫn nhớ những thứ đó tận trong lòng mình.Anh nghĩ đó là cô vì anh không thể nào không biết mùi vị quen thuộc này.Nhưng anh lại không phủ nhận đó là sự thật.Anh suy nghĩ"nếu là em tại sao em ko tự đem vào mà phải nhờ người khác chứ"Vì thế anh nghĩ đây là cách trình bày của hộp cơm và mùi vị giống nhau.Nhưng ngày nào anh cũng ăn cơm đó 1 cách ngon lành mà không thấy chán mà anh còn muốn nhanh đến giờ trưa để được ăn cơm này nữa.Anh cứ mãi muốn đó là của cô làm cho mình.
Nhưng mà số trời đã định thật không may mắn cho những người lương thiện.Những ngày Cô đem cơm cho người chồng thân yêu của mình chỉ dám len lén thôi.Vậy mà đã có 1 con cáo già bày mưu nham hiểm để hại mình nay nó còn chứng kiến được rằng Cô đem cơm cho anh.Cơn ghen của nó đang sôi lên và nó cũng đã tìm cách để dành lấy phần yêu thương của Cô.
Cô thì rất vui sướng mỗi ngày cứ được làm cơm như vậy cho anh là được.Mặc dù anh không biết đó là cô cũng tốt.Cô cứ nghĩ nếu anh biết thì sẽ không nhận nó nữa sao.
*Quay lại trước khi 2 người gặp tai nạn.Trước khi kí hợp đồng 1 ngày Anh và cô đã gặp nhau ở công ty Anh .Vì có lý do gì đó nên cô đến trước 1 ngày*
Cô thường 2 chuẩn bị làm cơm cho mình ăn.Chứ cô không ăn cơm ở ngoài.Hôm nay tự nhiên cô lại làm 2 hộp.không biết tại sao cô lại muốn làm 2 hộp nữa.
Cô đang định lấy ra ăn nhưng lại dư một hộp.không biết có nên cho ai hay không.Nhưng cô lại không muốn cho những người khác.Cô muốn đem nó cho anh và muốn cùng anh ăn.Nên cô đành lìu 1 phen vậy.
Cóc cóc...
Anh đang định lấy khóa phòng ra ngoài ăn thì có tiếng gõ cửa.
-Mời vào.-Anh nói.
Cô mở cái cửa và bước vào.Cô cầm túi để 2 hộp cơm trên tay.
-Anh lạnh lùng nói-Chuyện gì.
-Em có thể ngồi xuống đây được không-Cô chỉ tay ngai cái ghế đối diện anh.
-được-Anh chỉ nói 1 chữ.
-Anh và cô ngồi đối diện nhau-Anh ăn trưa chưa?-Cô nhỏ nhẹ nói.
-Chưa hay không thì không liên quan gì đến cô-Anh vẫn lạnh lùng và khinh bỉ cô.
-Nếu anh chưa ăn thì ăn này đi-Cô lấy cái hộp cơm trong túi xách ra và để lên bàn ăn.
-Anh nhìn hộp cơm mà nói-Cô muốn tôi ăn cái này hả?-Anh ngước lại nhìn cô.
-vâng -cô gật đầu.
-Hahha-Anh cười lớn.Lấy tay cầm hộp cơm lên.
Cô thì không hiểu sao anh cười.Nhưng thấy anh cầm chuẩn bị ăn hay sao đó thì cô cũng cảm thấy vui trong lòng.
-Cô nghĩ tôi ăn cái này sao-Bịch.hộp cơm bị ném vào sọt rác không thương tiếc.
-Anh tại sao lại làm vậy-Cô cảm thấy tủi thân và hình như hai mắt đỏ heo.
-Cô đi ra ngoài cho tôi-Anh chỉ tay ngai cánh cửa phòng mình như ý của câu nói.
Cô chỉ biết ôm mặt chạy mà khóc vừa khóc vừa cảm thấy buồn trong lòng.Cô không nghĩ anh lại có thể làm như vậy.Còn ném nó vào sọt rác không 1 cách thương tiếc.Anh đâu biết rằng cô đã để tâm vào trong hộp cơm đó biết bao lâu.Nó chứa đựng toàn là tình yêu thương của cô dành cho anh.Mà tại sao anh lại không nghĩ đến mà lại làm như vẫy chứ
*Quay lại hiện tại*
Cô không muốn tình rạng đó tái diễn nên quyết định làm việc không quang minh chính đại là nhờ người khác đưa hộ.Như vậy cô cũng cảm thấy vui khi biết anh đã ăn hết.Vì ngày hôm sau cô lại đưa cơm tiếp thì bác bảo vệ đã đưa cho cô cái hộp cũ và nó chưa rửa.Trong đó đã hết sạch cơm.Bác bảo vệ còn nói là bác thấy giám đóc của mình ăn nó rất ngon lành.Vì thế cô đã cảm thấy vui rồi.Cô không cần đòi hỏi gì hết.
Mẹ ơi.mẹ àh.mẹ ơi-Thằng bé nó nhõng nhẻo với cô.
-gì vậy con trai.Sao kêu mẹ hoài vậy con trai-Tiếng thằng bé làm cô ngừng khỏi dòng suy nghĩ.
-Cô vui vẻ với thằng bé.niềm an ủi duy nhất của cô bây giờ đây chỉ có 1 mình nó thôi,
-Hôm nay con muốn ngủ với mẹ.được không mẹ?-Thằng bé lại toe toét nhõng nhẽo.vẻ mặt thằng bé như cầu xin cô.
-Cô bế thằng bé lên-được chứ con trại. yêu của mẹ-Cô bế thằng bé vào phòng của mình.
Cô đặt thằng bé nằm yên xuống giường.Cô lấy chăn đắp cho thằng bé.thằng bé 2 mắt nó nhìn cô không chớp.
-Cô thấy 2 mắt nó cứ không nhắm lại-Nào ngủ đi con yêu-Cô vỗ nhẹ nhàng vào lưng thằng bé.Cô như ru nó ngủ.
Thằng bé nhắm chặc mắt lại.Cô nhìn nó mỉm cười hạnh phúc.thằng bé đã bước vào giấc ngủ say.
2h sáng.
-oe oe oe-thằng bé người nó đổ đầy mồ hôi.mà thằng bé còn khóc lớn lên nữa.
-Cô tỉnh giấc sao tiếng khóc lớn của con trai.Cô vớ lại công tắc đèn cô bắt đèn lên.Thấy thằng bé nước mắt đầum đìa.-Nín nín đi con-Cô lo sợ nó bị bệnh.
-oe oe....-thằng bé vẫn không hề nín khóc nó cứ khóc hoài.
-Cô lo lắng hỏi-con làm sao vậy?nói mẹ nghe đi con yêu?đừng làm mẹ sợ nhen con yêu.
-hức hức...Con sợ sợ quá mẹ ơi-người thằng bé nó run lên vì sợ đều gì đó.
-Sao con sợ hả con?-Cô ôm thằng bé vào lòng-Có mẹ đây rồi con đừng sợ.
-Nhưng con vẫn sợ mẹ àh-hức hức.thằng bé vẫn không hết khóc.
-Con sợ gì nói mẹ nghe xem.
-Con mơ thấy chú đẹp trai mẹ ơi.Người chú đẹp trai toàn là máu không mẹ ơi.Con sợ chú đẹp trai bỏ con quá.Con cứ kêu chú đẹp trai mãi mà chứ không quay lại nhìn con-thằng bé nó vừa khóc vừa nói người thằng bé không hết run.
-Ngoan đi-cô cố trấn an thằng bé-Chú đẹp trai của con không sao đâu con yêu.
-Mà con lại mơ thấy vậy mẹ ơi.Chú đẹp trai sẽ bỏ rơi con hả mẹ?-thằng bé nó ngước mặt lên nhìn cô 2 con mắt nó long lanh lệ.
-Chú đẹp trai không bỏ con đâu.ngày mai mẹ sẽ kêu bà đưa con đi gặp chú đẹp trai nhen.
-Có thật không mẹ-thằng bé nó không còn khóc nữa.
-Có khi nào mẹ nói gạt con không con trai-Cô giả vờ trách thằng bé.
-Nó lắc đầu lia lịa-không có.
-Vậy con ngoan ngủ tiếp đi.không mai mẹ sẽ không cho con đi gặp chú đẹp trai đó-Cô đe dọa thằng bé.
-Dạ-Thằng bé nó nhắm mắt lại ngủ thiếp đi
Thằng bé nhắm mắt lại rồi đột nhiên nó nhớ ra gì đó rồi nó mở mắt ra-Mẹ ơi.
-Cô nhìn nó âu ím nhìn thằng bé.Cô lấy tay vuốt những sợi tóc trên đầu thằng bé -Gì thế con trai.
-Thằng bé nó ngây thơ và hồn nhiên hỏi cô-Mẹ sao con không thấy ba dạ?
-Nghe lời nói của con trẻ Gui như đứng tim lại.không nói được lên 1 tiếng nào.Từ lúc con trai mình biết nói đến giờ cô chưa bao giờ nghe con mình hỏi đến ba nó.Cô như chết trân đi.không biết giải thích như thế nào để cho con trẻ không phải buồn vì những sai lầm của người lớn gây ra cho nó.-Tại sao con lại hỏi vậy thế con trai?Có chuyện gì sao con trai?
-Thằng bé vẫn hồn nhiên nói nó chưa thể hiện 1 tí nào là buồn bã hết.-Con thấy mấy bạn trong trường con đó mẹ ạ-(Thằng bé nó đã đi học mẫu giáo rồi nhen)-Ai cũng có được bố mẹ đưa đi học và rước về nhiều lắm mẹ ơi.-Thằng bé nó có 1 nét buồn trong khuôn mặt búng ra sữa của nó-Con thì chỉ thấy mình con không có được ba mẹ đưa đi và rước về chung như vậy-Thằng bé ngừng lại và nó lại tiếp tục câu nói của nó-Có khi mẹ rước nhưng thì ít lắm và bà thì rước nhiều.Nhưng con không thích bà rước con con chỉ muốn có bố mẹ đưa đi học và rước về như mấy bạn thôi mẹ àh.-Thằng bé nói giọng buồn bà khuôn mặt nó hơi đỏ lên vì cảm giác tủi thân của 1 đứa trẻ không có cha bên cạnh.
-Con...-Cô như không nói được lời nào.giọng nói nghẹn ngào. như muốn khóc vậy.Cô không nghĩ là con của mình nó lại muốn được như vậy.nhưng cô biết đứa trẻ nào mà không thích bố mẹ đưa đi học và rước về.Nhưng ước nguyện của con trẻ chắc là cô sẽ không làm được đâu quá.
-Mà ba con đâu rồi mẹ-Nó vẫn cố gắng tiếp tục hỏi ba nó ở đâu.Nó như đang rất muốn biết.
-Thằng bé hỏi câu này lần thứ 2 liên quan đến ba nó.Cô không biết trả lời như thế nào cho con trẻ hiểu đây.Cô lại thở dài..Nói như thế nào để con trẻ khỏi phải buồn phiền vì những sai lầm của người lớn đây.Cô như đang muốn khóc lớn lên.Nhưng như thế thì không được đều đó sẽ làm cho con trẻ phải suy nghĩ những đều không hay.Cô biết nó còn nhỏ nhưng nó rất nhanh nhẹn và không kém phần thông minh như cha của nó vậy.Một đứa con trai không có cha rất là thiếu sót nhất cho việc trưởng thành của nó sao này.Mặc dù cô vẫn biết điều đó nhưng cô khô có thể viết thư về và báo bình an cho mẹ cô đở lo lắng thôi.Những người cô quen chỉ có 1 mình Yatou bạn thân của cô biết là cô có 1 đứa con trai thôi.
*Quay lại 3 năm trước*
-Bác sĩ ..có thể gọi... điện cho bạn ..cháu được không?-Cô nói giọng yếu ớt khi chuẩn bị sinh em bé ra.
-Nhưng cháu phải sanh ngay bây giờ không thôi là sẽ không kịp đâu?-ông bác sĩ lo lắng nói.
-Cháu có...thể được mà bác giúp cháu đi-Cô đưa điện thoại cho bác sĩ-Bác hãy kêu cô ấy vào phòng sinh với cháu được không?-Cô như van xin ông bác sĩ già -Vì cháu sợ lắm bác.nên cháu muốn có 1 người thân bên cạnh để an ủi được không hả bác?
-được rồi-ông bác sĩ lấy điện thoại ra điện cho Yatou.Khoảng 10 phút sao Yatou đã đến.
Yatou mặc 1 bộ đồ màu trắng .Bộ đồ đó đã được các chị y tá đưa cho nên cô đã thay ra bộ màu giống áo của các chị y tá.Nên Wang ngồi ở ngoài phòng ngục đầu xuống dưới nên không để ý đến Yatou và sự xuất hiện của Cô.Yatou chỉ nhìn anh mà thở dài và vội chạy nhanh vào phòng sinh.
-Yatou nắm tay bạn của mình mà lo lắng nói-Bạn có làm sao không vậy Có ổn hay không?
-Mình vẫn ổn.Bạn hãy nghe mình nói đây?-Cô cố gắng nói trong khi bụng rất đau.
Yatou chỉ gật đầu.
-Khi mình sinh em bé ra.bạn hãy nói cho bác sĩ và các chị y tá dựng cảnh mình không sinh em bé ra được và nói nó đã mất giúp mình được không?-Cô năn nỉ con bạn của mình.
-Yatou vừa lo lắng vừa khó hiểu.chăm chú nhìn con bạn đang nằm trên giường mổ mà còn nói những đều gì nữa đây.Cô thật khó hiểu lắm rồi-Tại sao phải làm như vậy hả?
-Mình...chịu hết nổi rồi bạn có thể hay không đồng ý với mình nhen?-Cô năng nỉ Yatou.
-được rồi.Cố lên nhen.
sau khi cô sinh xong nhưng Wang lại biết cô không sinh được.chỉ mình cô và những vị bác sĩ,yatou và các chi y tá biết là cô đã sinh được 1 bé trai khỏe mạnh.Họ đã được yatou bịt miệng lại vì tiền.Yatou đã nói nếu ai tiết lộ 1 lời thì sẽ không xong với cô.Nên mọi người không ai dám nói ra 1 câu.
-Tại sao bạn lại làm như vậy?-Yatou hỏi Gui khi cô nằm trên giường bệnh.
-Bạn có nhớ mình đã kể với bạn chuyện này chứ.Wang anh ấy không tin đây chính là đứa con của mình và anh ấy.Nên mình sợ sinh nó ra không biết có chuyện gì xấu xảy ra không.Nên mình sợ quá chỉ còn cách này thôi..
-Vậy không phải bạn phải ở nhà anh ấy sao?.Vậy còn đứa trẻ bạn tính như thế nào hả ?-Yatou lo lắng cho đứa trẻ và con bạn mình.Cô cũng đã biết sự thật về tấm hình và những chuyện khác như wang không về nhà và nói đứa trẻ không phải con anh.Cô cùng là một người rất hiểu chuyện.Những việc như vậy không thể trách anh được.bằng chứ sờ sờ như thế còn gì mà giải thích được nữa.Nhưng không biết tại sao lại có những việc như thế cái bức ảnh đó sao là bạn cô được.Cô biết anh rất đau khổ về chuyện đó nên anh mới nói ra những lời không hay.Cô không biết chuyện tình cảm của bạn mình sẽ đi đến đâu khi nó lại gặp nhiều trắc trở như vậy.Cô chỉ mong thời gian sao này 2 người họ sẽ có 1 kết thúc tốt đẹp và thời gian sẽ là liều thuốc để cho những người đau khổ bớt đau vì tình.
-Mình không ở đó nữa?-Cô buồn bã nói.Xa anh là 1 việc cô phải làm vào lúc này nhất.Nhưng xa anh cũng là điều cô không nở bỏ đi 1 người cô yêu thương nhất trên thế giới này.
-Yatou như nghe tiếng sét đánh trong tay.Cô không thể nào tin vào lỗ tai của mình nữa.Cô như muốn hét lớn lên-Cái gì?Bạn không ở đó nữa thì bạn ở đâu hả?
-Bạn hãy bình tĩnh nghe mình nói nào?-Cô nói nhỏ nhẹ.Cô lấy tay vỗ nhẹ lên cánh tay của con bạn.
-Yatou nói và có phần hơi giận dữ 1 tí-Bây giờ mà bạn còn kêu mình bình tĩnh được hả?
-Thật ra mình sẽ nhờ ai đó tìm 1 chỗ nào cũng được mình muốn cùng đứa trẻ này để sống.-Cô chỉ tay về đứa trẻ đang nằm ngủ bên cạnh cô-Mình nghĩ mình sẽ đi làm sau 3 tháng nữa.Mình nghĩ số tiền lúc còn ở nhà anh.Anh đã đưa cho mình xài.Nhiêu đó cũng đủ để mình sống trong 3 tháng.Bạn có thể tìm giúp mình 1 người làm không.Có thề là người lớn tuổi vì họ có những khả năng chăm sóc em bé?-Cô van nài con bạn của mình.
-được rồi.Tôi sẽ cố gắng giúp mà yên tâm đi-Yatou nói giọng yếu ớt.Vì lo lắng cho cuộc sống của bạn mình sao này có biết tốt đẹp hay không khi 1 người con gái phải nuôi con 1 mình thật rất vất vả cho nó.Vậy mà nó còn muốn sống cuộc sống như vậy nữa chứ.Cô thật không biết phải giải quyết tình hình này như thế nào bây giờ.đúng là cô phải bó tay cho số trời thôi.
-Vậy tôi cảm ơn nhẹn-Cô vui vẻ nói.
-Bạn bè thân như người nhà vậy mà còn cảm ơn sao?-Yatou khó chịu nói.
-Thôi được rồi mà.-Cô cười với con bạn khó tính của mình để nó khỏi nói nhiều nữa.
*Quay lại hiện tại.*
-Cô không biết giải thích như thế nào với đứa con mình nữa.-Con muốn biết ba con ở đâu lắm sao?
-Thằng bé ngây thơ nói chữ-Dạ-và thằng bé còn gật đầu cười 1 cái nhẹ nhàng nữa.
-Cô không biết giải quyết vấn đề này như thế nào cho nó được tốt đây.nên đành nói dối con 1 lần này thôi.Người lớn mà nói dối sẽ làm cho trẻ con sao này sẽ bị hư.Nhưng cô tự hứa với bản thân đây là 1 lần thôi -Thật ra ba con đi làm rất xa.nên ba không có thể về được con ơi.-Cô buồn bã nói.
-vậy khi nào ba về vậy hả mẹ hả?Con rất muốn gặp ba?lắm mẹ ơi.-Thằng bé nó lay lay 2 cánh tay của cô.Thằng bé nó lại hỏi tiếp.-Mà ba đi làm xa là làm ở đâu vậy mẹ-Thằng bé muốn hỏi đặng đi kheo với bạn bè trong lớp nó.
-Con không biết nó ở đâu đâu con trai.-Cô xoa xoa nhẹ nhàngg cái đầu của nó-Khi nào ba về mẹ sẽ nói cho con biết chịu không-Cô thấy thằng bé nó đã gật đầu rồi tiếp tục nói-Ba đi làm xa lắm con sẽ không biết nó sẽ ở đâu đâu.Nhưng mẹ có thể nói là ba đi làm xa lắm tận bên kia đại đương lận.
-à ra là thế-Thằng bé nó đâm chiêu suy nghĩ cái gì đó mà rất quan trọng thì phải,
-Vậy con có thể ngủ rồi đó con trai.khuya lắm rồi-Cô lấy chăn đấp lên người thằng bé.
-Mà ba con có đẹp trai không mẹ?đẹp trai như chú đẹp trai đó mẹ?-thằng bé ngây thơ hỏi.
-Cô như muốn buồn cười vì câu hỏi của thằng bé.-Ba con rất đẹp trai-thật đúng ba nó rất đẹp trai.Con cũng rất giống ba con lắm con trai của mẹ àh.Cô suy nghĩ như vây.
-Vậy tốt quá-Thằng bé vui sướng nói-Vậy là thế nào ba cũng sẽ giống chú đẹp trai rồi.hihi.-Nó cười vui vẻ.
-Thôi đi ngủ đi.Con trai của mẹ tính nói chuyện đến sáng không ngủ sao?
-Chưa nữa mẹ-Thằng bé nó thấy cô định nhắm mắt lại ngủ nó vội kêu cô lại.
-Rồi chuyện gì nữa đây con trai.-Cô cười với thằng bé.Lúc nào cô cũng vui vẻ khi được ở bên nó.
-Mẹ cũng phải nhớ là mai kêu bà đưa con đi gặp chú đẹp trai đó nhen.Con rất nhớ chú đẹp trai.
-Mẹ biết rồi ngủ đi nào-Cô thật tình bó tay con trai mình.Nó thật lém lỉnh quá đi.
-Dạ.-Thằng bé nhắm chặt mắt lại và nó cũng đã bước vào giấc ngủ với bao nhiêu thắch mắc của nó tan biến.
Cô thì ngủ trong những lời nói của con trẻ cứ quay trong đầu cô mãi.Nó làm cô xót xa vô cùng cô rất yêu con mình.rất muốn nó có cuộc sống hạnh phúc như bao đứa trẻ cùng lứa tuổi của nó.Nhưng thật sự cô không biết làm gì vào lúc này.Cô rất mong ông trời sẽ thương cho và tội nghiệp cho hai mẹ con của cô.để mở 1 con đường mới cho gia đình 3 người cô được sống hạnh phúc 1 cách chọn vẹn không còn trong gai nữa là cô đã mãn nguyện rồi.