Trong đêm đó tại một căn biệt thư sang trọng khác.Trong căn biệt thự đó có căn phòng nơi đã chứa rất kĩ niệm đẹp của wang và gui. Anh đi quán bar cả đêm gần 12 giờ mới về tới nhà .
Bật đèn phòng ngủ anh ngã hết cả người thẳng xuống giường.Anh nhìn lên trần nhà và thở dài.
-nhìn trần nhà anh lại nhớ tới gui -Sao mình lại nhớ đến em nữa rồi. Lúc mình muốn quên mình lại nhớ đến em nhiều hơn.tại sao mình không thể quên đi em được nhỉ.-Anh khó chịu nói
Căn phòng này luôn chứa đựng hình bóng cô chứa đựng những nụ cười hồn nhiên của cô ,căn phòng này nó luôn có hình ảnh của cô tồn tại cùng anh vui vẻ nói chuyện và làm những viêc của chồng và vợ .Anh nhớ lại chuyện mình ném hộp cơm cô của cô làm vào sọt rác 1 cách không thương tiếc.
Tại sao mình làm vậy -Những giọt nước mắt đó làm tim mình đau đến vậy -anh tự hỏi bản thân mình.
-tôi thù em mà, tôi ghét em mà. Vì sao khi gặp em con tim tôi lại nhanh đến vậy.
-Tôi luôn tỏ ra lạnh nhạt với em rằng tôi để quên em ,luôn phải mạnh mẽ lạnh lùng với em để mỗi khi nhìn em tôi không chạy lại ôm em vào lòng . Em đã cướp của tôi tất cả về tình yêu và cướp luôn cả con người tôi đã thuộc về em từ lâu rồi con tim này của tôi cũng luôn đập chỉ vì em thôi.
-Anh cúi hết người xuống để nhặt lấy hộp cơm lên -Sao tôi lại vứt nó vậy trời đây không phải là những gì tôi chờ đợi nhớ nhung sao?vậy sao tôi có thể làm như vậy được.
Anh mở hộp cơm ra nhìn cách bày trí trong hộp cơm thật bắc mắt và tỉ mĩ. Anh muốn ăn nó vô cùng
trông thật bắt mắt, (đong đầy tình cảm của gui sao không ngon được)
-mùi vị này làm sao có thể quên được nó là hộp cơm ngon nhất mà anh từng ăn .
-Anh ngồi ăn một cách ngon lành, ăn hét mà anh vấn thấy đói .(Chắc các bạn sẽ nói đó là 1 sự dơ bẩn nhỉ.Nhưng trong thùng rác toàn là giấy không không 1 thứ gì khác và hộp cơm nó rất kíh.Lúc anh ném vào trong đó cũng đã suy nghĩ kĩ rồi.Một mà ném vào chỗ nào bẩn thì không được vì lí do thứ 2.Thứ 2 là nếu hối hận về việc ném hộp cơm mà 3 năm nay mình mong đợi như vậy mà chỉ có thể trong giấc mơ mới có được.Nhưng bây giờ lại có thật mà không ăn thì phí rồi.Nên anh đã tìm 1 chỗ sạch và anh lúc đó cũng quyết định ném nó nhẹ nhàng chứ không mạnh tay cho lắm.Vì sợ hối hận
Sáng ngày hôm sao.
-Sao vẫn chưa đem lên nhỉ -ngồi làm việc anh không thể tập trung được vì hôm nay bác bảo vệ chưa đem cơm lên cho anh.lúc này đã 12 giờ rồi.Mọi khi 11 giờ đã thấy có cơm rồi.
-trễ mất rồi anh ấy đói chết mất -chạy nhanh lên bác tài-Cô thúc dục bác tài xế.
-chạy nhanh lắm rồi ạ đường giờ này kẹt xe lắm.
Xe vừa tới cổng công ty cô đã chạy vội xuống gửi cơm cho bác bảo vệ
-Hôm nay sao cháu trễ vậy -bác bảo vệ cười hỏi cô.
-Tại cháu có cuộc họp trễ với lại đường tắc quá -cô vui cười nói với bắc gương mặt đỏ hồng vì nắng và đày mồ hôi-Nên cháu không đến sớm dược ạ.
-chú đưa cho anh ấy nhanh lên trễ rồi đó chú-Cô vôi thúc dục bác bảo vệ.-Cháu đi nhen bác.hẹn gặp bác vào ngày hôm sao-Cô cúi đầu chào bác bảo vệ rồi bước đi.
Bác nhìn cô và cười 1 cái rồi cũng bước đi vào thang máy lên lầu mà văn phòng anh ở đó.
Cô ngồi trong xe cảm thấy đầu mình rất đau có lẽ do sáng giờ cô chưa ăn gì. Hôm nay cô có cuộc hợp đi làm sớm trưa thì còn phải chạy vội đưa cơm cho anh nên hơi đau đầu.Nên cô muốn nằm ngủ 1 giấc dài.nên bây giờ cô đã xin nghĩ phép 1 buổi trưa đặng nghỉ mệt.
Quay lại với wang nhá
Ngồi trong phòng chờ mãi ông bảo vệ cũng không đem cơm lên.Anh quyết định đi ăn.Vì hôm nay sáng giờ anh chưa có gì ở trong bụng nên cảm thấy bụng thật đối quá chừng.
Vừa định đi thì có tiếng gõ cửa."cóc cóc cóc"
-Mời vào-Anh lạnh lùng nói.
-Thưa giám đóc cơm lại đến đây-ông bảo vệ mở cửa vào và nói.
-Bác cứ để lên trên đó đi-Anh chỉ tay ngai chỗ cái bàn có ghế sofa xung quanh
-Nếu không có việc gì nữa.Tôi đi ra ngoài nhen giám đóc-ông bảo vệ hỏi nhẹ nhàgg.
-Chưa đâu-Anh ngừng lại 1 chút-Thật ra cháu muốn hỏi tại sao cô ấy lại đến trễ vậy bác.
-Cố ấy nói là vừa bận hợp mới họp xong cô ấy đến đây ngai.Mà kẹt xe giữ dội quá nên cô đến tễể đó mà-Bác bảo vệ trầm giọng trả lời và thở dài.Bác nghĩ cũng thật tội nghiệp cho cô vừa bận việc của công ty mình.Cô còn phải mang cơm đến cho giám đốc anh.Bác cảm thấy cô là 1 cô gái hiền lành nếu ai cưới được cô đó là 1 diễm phúc của người đó.Bác rất quý cô cô là 1 người rất lương thiện qua khuôn mặt của cô đã cho bác biết.dù bác chỉ tiếp xúc với cô được có vài ngày nhưng bác vẫn biết với kinh nghiệm trong cuộc sống lâu năm của bản thân mình bác sẽ không phán đoán hay nhìn sai người đâu.Bác biết cô cũng rất quan tâm đến giám đóc mình nên mới làm như vậy.Bác rất mong cô sẽ là vợ của giám đóc mình sao này.Nhưng đó còn tùy vào người giám đóc trẻ tuổi này của mình thôi.
-Thì ra là như vậy-anh ngừng lại-Bác có thể đi ra ngoài được rồi đó .cảm ơn bác.
-không có gì đâu.tôi ra ngoài đây.
-Anh vừa mở hợp cơm ra và suy nghĩ.thật cô ta phải làm việc vất vã mà phải đem cơm lại cho mình như vậy sao.thật cô ta là ai nhỉ sao phải làm việc lén lúc như vậy chứ.Anh sũy nghĩ về chủ nhân của hộp cơm.Anh cảm thấy cô ấy thật bí mật và cảm động vì những gì cô ấy đã làm cho mình.
-Anh đang tính ăn thì nghe tiếng gõ cửa-Cóc cóc
-ai vậy,mời vào -anh nói lạnh lùng .
-Anh ơi -giọng ngọt sớt của cô ta vang lên.
Cô khựng lại khi nhìn thấy hộp cơm của anh
Cô ta khựng lại khi nhìn thấy hộp cơm của anh nhìn anh ăn rất ngon lành và cách bày trí hộp cơm mà anh đang ăn thì cô ta cũng có thể đoán ra nó là của ai rồi. Ánh mắt sắt nhọn chứa đầy hận thù,ghen tị và lòng câm ghét đã khiến cô ta nghĩ ra 1 kế rất hay.Cô ta muốn anh phải biết rằng anh làm như vậy càng làm cho Cô ta thù Gui hơn..-Cô ta cũng đã nghe tất cả những gì bác bảo vệ nói với anh.
Anh vẫn đang ăn 1 cách rất ngon không hề nhìn lên người đối diện.Anh vẫn tiếp tục ăn.Cô ta cảm thấy mình như không có 1 giá trị nào hay đúng hơn là cô ta không bằng 1 cái hộp cơm nhỏ bé vậy.Cô ta đầy nhịn nhục mà lên tiếng.Rồi cô ta sẽ trả thù chủ nhân của hộp cơm sao.
-Anh ăn ngon không vậy? -cô dịu dàng hỏi
-anh giật mình nhìn lên cô -ngon lắm em.Em dùng chung không-Anh nhai xong rồi nói với cô ta rồi cúi đầu xuống ăn tiếp phần còn lại.
-Vậy mai em làm tiếp cho anh nhé -Cô ta vẫn dịu dàng như mình là người đã chuẩn bị cái hộp cơm này cho anh vậy.
-Anh như không tin vào những gì mình đang nghe nữa.Anh không ngờ Ly lại có thể chuẩn bị được như vậy.Anh không cảm thấy vui mà còn thất vọng nặng nề.Khuôn mặt anh như đang nghi ngờ đến lời nói của người đối diện-Thật sao-Anh phán ra 1 câu như không tin được.
-Cô ta làm ra khuôn mặt hờn dỗi-Anh không tin em làm sao-Cô ta không cười giống lúc nãy nữa.
-không phải.-Anh ngừng lại 1 chút vẫn lạnh lùng như xưa-Vậy sao hôm nay em đến trễ vậy-Anh muốn thử lóng xem cô ta có nói thật không,
-Cô ta suy nghĩ" anh muốn thử em sao Wang.Anh đã xem thường em lắm rồi nhỉ.Anh hãy đợi đó."Cô ta thầm cười trong bụng-Hôm nay em bận chuyện công ty vì công ty có việc quan trọng là 1 cuộc hợp lớn với lại đường bị kẹt xe nhiều quá nên em đến trẽ đó mà-Cô ta nghĩ hên là mình đã nghe hết những chuyện bác bảo vệ nói với anh về tất cả.không là mình chết chắc.
-Anh vẫn muốn hỏi tiếp-Vậy tại sao em lại phải bí mật như vậy-Anh vẫn nuôi hy vọng đó là cô.
-Cô ta lúng túng suy nghĩ 1 hồi rồi nói tiếp-Tại em muốn cho anh 1 bất ngờ lớn đó mà.Em thấy anh làm việc căng thẳng quá rồi còn không ăn uống điều độ nữa.Nên em làm cơm mang đến giúp.
-Vậy tại sao bác bảo vệ không biết là em-Anh vẫn nghi ngờ lờ của ả ta.
-Thật ra gần đến công ty em đã nhờ người khác mang giúp mình.Nên bác bác vệ không biết đó là em-Cô ta vẫn xảo trá nói không 1 chút nào là không phài sự thật trên khuôn mặt của cô ta,
-Anh đã hiểu ra mọi chuyện.Một cảm giác thất vọng nặng nề trong tâm trí của anh.Anh như rơi xuống 1 cái vực sâu vậy.Anh tự nghĩ với mình"Mình biết là không phải là em mà.Em không thể làm điều như vậy đúng không.Những việc đó em phải làm cho người mình yêu.Chứ ai lại đi làm cô cho một kẻ như tôi chứ."Anh ngồi đứng người ra 1 hồi lâu rồi.Anh tiếp tục nói-Thì ra là vậy.Cảm ơn em nhen.
-Anh làm gì cảm ơn em.Anh hiểu em mà tại sao còn cảm ơn em.đó là những gì mà em chứng minh tình cảm bấy lâu nay của mình cho anh đó-Cô ta vui vẻ nói không 1 chút e ngại.
-Vậy hôm trưa nay em không đi làm hay sao-Anh lãng qua chuyện khác.Anh không muốn nói đến chuyện này nữa.Nên cố tình nói chuyện khác.Anh không có hứng thú với cô ta nhưng cũng không biết làm gì để né tránh.Dù biết cô ta đã làm rất nhiều việc vì anh.Nhưng anh vẫn không thể nào mở lòng với cô ta được.
Nhà Gui.
Bà đang năn nỉ thằng bé ăn từ nãy giờ mà thằng bé vẫn cương quyết không chịu ăn.
-Cháu không ăn đâu-Thằng bé nó trơ trẽn nói với bà đang năn nĩ nói ăn từ nãy giờ.
-Cháu nhanh ăn đi nào.bà năn nĩ cháu đó-Bà lấy cái muỗng đút 1 muỗng cơm vào đến gần miệng thằng bé thì thấy thằng bé vẫn ngậm môi thật chặc lại.
-.....-Thằng bé cứ mím chặc môi lại không hở ra,
-Bà vẫn tiếp tục từ tốn khuyên thằng bé ăn.Mọi lúc nó vẫn ngon ngoãn ăn 1 cách ngon lành.Vậy mà hôm nay thằng bé này nó lại không chịu ăn.Bà thật sự không biết cách nào để giải quyết cho thằng bé ăn đây.Bà ngồi xuống đối diện thằng bé.Bà lại lấy cái muỗng đút vào miệng thằng bé khi thấy no hé miệng ra.
-Thằng bé cứ lắc đầu mãi mà không chịu ăn.ý của nó là nó không muốn ăn.
-Vậy cháu ăn đi tí bà đưa cháu đến khu vui chơi chịu không-Bà nhẹ nhàng nói vẫn kiên trì năn nĩ thằng bé.
-Thằng bé nó nhìn bà vú mà đâm chiêu suy nghĩ gì đó.Rồi nó vẫn quyết định là -không cháu vẫn không ăn.Bà với mẹ cháu nói dối cháu.
-Bà thật hết cách với thằng nhóc này.Khi nghe câu đó bà hơi ngơ ngác không hiểu nó đang nói về chuyện gì.-Cháu nói gì thế cháu cưng.Nhanh ăn đi nào rồi còn đi chơi nữa chứ cháu.
-Cháu không ăn cháu giận rồi không ăn-Thằng bé cố gắng làm khuôn mặt giận lên và khuôn mặt nó hơi tối lại
-Bà thật bó tay với thằng bé này-Chứ cháu giận bà gì thế hả cháu cưng.-Bà vẫn ôn tồn dịu dàng.
-Cháu không nói.Nếu bà hứa cháu nói bà nhất định phải đưa cháu đến đó.không thôi cháu giận không ăn-Thằng bé vẫn lém lĩnh nói với bà hai con mắt thằng bé tròn xoe nhìn bà ngồi đối diện với nó.
-Bà gật đầu 1 cái.Như là trả lời nó là ừ vậy.
-Vâng-Thằng bé ngừng lại.Hình như thằng bé đang định thỏ hiệp thì phải chợt nó nói tiếp-Cháu vẫn không tin.Khi nào bà nói ừ hay là vâng dạ cháu sẽ đồng ý.Bà gật đầu lỡ bà gạt cháu sao.-Thằng bé nó tinh ranh nói với bà
-Bà nhìn nó mà không biết nói lên lời.Bà tự nhin muốn cười lớn lên.Bà công nhận thằng nhỏ này thật lém lĩnh ngơi.Có thể nghĩ ra những điều như vậy-Rồi ..rồi bà đồng ý.Cháu cứ nói đi nào cháu yêu.
-Thằng bé cảm thấy như thế là thành công rồi nên nó quyết định nói ra những gì nó muốn nói-Cháu muốn bà đưa cháu đi gặp chú được không bà.Chú đẹp trai đó bà-Thằng bé làm nũng nịu với bà .
-Bà không biết tại sao thằng bé này.Ngày nào cũng muốn gặp cái chú hôm trước nữa.-Nhưng bà không biết chú đó nhà ở đâu?Làm sao bà biết mà dẫn cháu đi chứ cháu cưng?Thôi yêu cầu khác đi cháu.Này bà làm không được.
-Nó vẫn không chịu thua bà -Nếu bà không làm được cháu cũng không ăn đâu.
-Chứ bây giờ cháu bảo bà phải làm gì hả cháu cưng?bà đâu biết nơi chú đó ở đâu?-Bà vẫn dịu dàng không giận thằng bé được.Vì bà rất yêu quý nó.Dù thằng bé có làm gì thì bà vẫn yêu nó như cháu ruột của mình vậy.
-Thằng bé chợt nghĩ ra 1 vật gì đó-Cháu nhớ chú đẹp trai có đưa cho bà 1 cái gì đó mà.
-Bà vẫn không nhớ đến việc hôm Wang đưa cho bà cái card của công ty anh-Bà đâu nhớ gì đâu cháu.
-Thằng bé nó đi lại cái hộc tủ gì đó.Nó lấy ra 1 cái card màu trắng.Hôm về ở cùng anh về thằng bé đã quan sát bà đễ cái đó vào cái đủ.
Bà ngồi quan sát thằng bé nó đang muốn làm gì nữa đây.Rồi thằng bé nó đi lại gần bà.
-Thằng bé chìa ra 1 cái card-Chú đẹp trai đưa bà cái này phải không bà?-Thằng bé nói.
-Bà nhớ ra mọi chuyện rồi-Rồi bà biết rồi.Cháu đúng là nhớ dai hơn bà nữa nhen-Bà lấy tay xoa xoa đầu nó.
-Vậy bà đã biết chú đẹp trai ở đầu rồi phải không bà?-Thằng bé nói tiếp.
-Bà gật đầu-Bà nhớ rồi bà biết chú ấy ở đâu rồi cháu cưng.
-Vậy bà phải đưa cháu đi thăm chú đẹp trai nhen.Cháu nhớ chú đẹp trai lắm bà ơi-Thằng bé làm nũng khi bà xoa xoa đầu nó.
-ừh,Nhưng mà cháu phải ăn hết chén cơm này bà mới đưa cháu đi thăm chú đó được?chịu không?
-Dạ.Nhưng bà phải đưa cháu đi đó không được gạt cháu nhen.-Thằng bé nói.
-Bà hứa mà.ăn đi nào cháu yêu-Bà đút muỗng cháo vào miệng thằng bé nó ăn rất ngon.Nó ăn rất nhanh hơn thường ngày
Thằng bé biết mình làm vậy sẽ được bà đưa đi gặp chú.Thằng bé nó ăn rất nhanh để nhanh chóng đi gặp anh.Thằng bé nó rất nhớ anh và rất muốn gặp anh.Mấy tuần nay nó chưa gặp anh lần nào dù chỉ gặp anh 1 lần mà nó lại nhớ anh rất nhiều.Nên thằng bé ăn rất vội vàng.
Ngồi trên xe taxi thằng bé cứ líu lo nói hoài.Thằng bé nó nói những câu không ra tiếng.Làm cho ông tài xế và bà phải cười lên vì cái thằng nhỏ này.Thằng bé nó không tin nhịch phà phách nhưng nó rất ương bướng muốn làm gì thì làm theo ý nó.Mặc dù thằng bé nó vẫn còn nhỏ nhưng nó vẫn làm theo những gì nó nghĩ là đúng.Thằng bé nó đang vui vẻ cười khúc khít 1 mình.Bà thì biết thằng bé tại sao cười rồi.Thằng bé nó đang vui khi được gặp anh.Một người mà thằng bé nó nhớ thương như mẹ nó.
Anh và Lyly vẫn nói chuyện vui vẻ.Anh vẫn chưa ăn hết hộp cơm.Hộp cơm vẫn còn phân nữa.
-Cô ta đột nhiên đứng lên khi đang ngồi trên ghế sofa-Thôi em về đây nhen.
-Vậy em về đi.Lúc khác gặp lại-Anh vui cười nói với cô ta khi cô ta đáng đứng lên.
-Vậy em đi đây-Cô ta bước đi.Gần đến cánh cửa định mở cửa thì người trong cửa nói theo/
-Cảm ơn em về hộp cơm-Anh nói vì cảm kích và biết ơn sự quan tâm của cô ta.
-không có gì-Cô ta quay lại-Hôm khác em sẽ chuẩn bị tiếp.Em đi nhen-Cô ta vẫn cười gian xảo.Nụ cười của 1 kẽ chiến thắng.Mà người thất bại lại luôn là người tốt.Cô ta cười khinh bỉ người ngu dốt như Gui.Làm mà không nhận để người khác nhận phần tốt đẹp của mình.Cô ta suy nghị"Như thế mới làm cho cô biết được sự ngu dốt và không dám đối mặt với sự thật như cô thì chỉ là kẻ thứ 3 mà thôi.1 người hèn nhát như cô không bao giờ thất được tôi đâu.haha,Kẻ mạnh lúc nào cũng thắng kẽ yếu.Vì thế cô không thể có được cơ hội để tranh anh ấy với tôi đâu/Cô hãy bỏ cuộc đi.Lúc đầu tôi đã bị thua thế như bây giờ thì cô đừng mơ tưởng rằng mình sẽ có được anh ấy 1 lần nữa.Tôi sẽ làm mọi cách để cô và anh ấy mãi mãi xa nhau.Tôi không tin mình sẽ không làm được những điều này vì tôi là Ly ly mà."-Cô ta bước vào thang máy.
-tại quầy tiếp tân.-Cho tôi hỏi phòng tổng giám đóc Vương ở đâu thế-Bà từ tốn nói khi đang bế thằng bé trên tay.Thằng bé nó đang dựa mặt vào ngực bà.
-Nhưng mà bà có hẹn trước với giám đóc không?-Cô tiếp tân trẻ tuổi dịu dàng nói.
-Vâng tôi vẫn chưa hẹn trước-Bà e ngại nói.Bà cũng biết không hẹn trước thì sẽ không được gặp chú ấy.Bà không ngờ cái chú đó mà làm 1 tổng giám đóc của 1 công ty lớn như vậy.Bà cũng đã nghe qua tên của công ty này rồi.Nó đúng là 1 công ty tầm cỡ ở đất nước này.
-Vậy xin lỗi bà cháu không thể giúp bà gặp giám đóc được-Cô tiếp tân lí nhí nói.
-Bà cương quyết nói-Nhưng tôi tin chắc rằng cô điện thoại vào nói với giám đóc của cô rằng có 1 cậu bé khoảng 3 tuổi muốn gặp giám đóc thì tôi tin cậu ta sẽ cho tôi lên đó.Cô hãy giúp tôi được không-Bà van nài cô tiếp tân.Bà không biết tại sao mình lại tin cậu ấy có thể sẽ chịu gặp thằng bé chứ.
Thằng bé đưa 2 con mắt tròn xoe nhìn vào mọi thứ xung quanh.Thằng bé nó nhìn 1 cách rất tò mò như những vật thể xung quanh đây rất lạ với nó.
-Cô ta theo lời năn nỉ của bà cũng đồng ý vá nhắc điện thoại lên điện cho tổng giám đóc của mình.-Bà có thể lên trên đó rồi.phòng tổng giám đóc nằm ở tầng cao nhất đó bà.
-tôi cảm ơn cô gái tốt bụng.-Bà nói xong rồi đi đến thang máy.
Anh sao khi nghe được cô tiếp tân nói.Anh đã vội vàng đồng ý gặp thằng bé.Anh không biết tại sao mình lại rất muốn gặp thằng bé vào lúc này.Anh ở trong phòng đi đi lại lại hoài.
-Cóc cóc.
-Mời vào-Anh nói.
-thằng bé sau khi vào phòng anh.Hai mắt nó tròn xoe nhìn anh.Thằng bé nó được bà thả xuống dưới gạch.Thằng bé chạy vội lại ôm lấy chân anh.Thằng bé nó ngước mặt lên nhìn anh tha thiết.Như kêu anh bế nó lên vậy.
-Anh đã biết những suy nghĩ của thằng bé trong con mắt nó.Anh bế nó lên,Cho mặt nó ngã vào vai anh.-Cháu có nhớ chú không?-Anh không biết tại sao mình lại hỏi thằng bé như thế chứ.
-thằng bé ngây thơ nói-Cháu nhớ chú đẹp trai lắm.-Nó lấy tay mình xoa xoa cái đầu anh .
-Thật không đó-Anh cố tình chọc nó,
-Thằng bé nó hồn nhiên nói-Thật mà chú đẹp trai không nhớ cháu àh?-Thằng bé trên tay anh nó cười hì hì.
-Có chứ-Thằng bé nó thốt ra 2 chữ ngây thơ.
-Chú đẹp trai nói dối nhớ cháu sao chú đẹp trai không lại thăm cháu hay đến nhà cháu chơi.Chú đẹp trai để cháu đến thăm.Vậy mà nói nhớ cháu.-Thằng bé nói xong ngưng lại 1 tí-Mà chú đẹp trai nhớ cháu thật không?
-Anh không ngờ cái thằng bé này lém lĩnh thật.Nó còn trách anh rồi hỏi ngược lại anh nữa chứ-Thật chứ cháu.
-2 chú cháu nói chuyện vui quá không để ý đến bà già này luôn nhen-Bà già vờ giận hờn.
-Anh thấy mình hơi có lỗi nên-Cho cháu xin lỗi.Mời bác ngồi xuống đây đi-Anh chì tay ngai chỗ ghế sofa.
-Bà ngồi xuống ghế.Thằng bé cũng được ngồi kế bên anh và bà nó-
-Thằng bé và bà cùng đồng thanh.Mà ngây người nói-ơ cái này không phải mẹ/cô chủ làm sao?
Thằng bé nó nói-cái này giống mẹ làm mấy hôm nay phải không bà?-Thằng bé nó nhìn lên mặt của bà nó.2 con mắt thằng bé tròn xoe như đang chờ câu trả lời của bà nó.
-Bà cũng thấy vậy-Bà nói võn vẹn 4 chữ như không biết tại sao cái hộp cơm này ở đây.không lẽ cô chủ quen cậu này sao?mà sao mình lại không biết ta?chắc không thể vậy đâu?trùng hợp thôi?mà sao trùng hợp gì giữ thế luôn cái hộp cơm cách trình bày thì giống nhau như đúc vậy?Nhiều câu hỏi trong đầu của bà nó cứ quay quanh làm đầu bà quay cuồn chóng hết cả mặt.
-Anh cũng đang nhìn cử chỉ kì lạ của thằng bé và bà này -Cháu và bà đáng nói gì vậy?
-Anh nhìn họ và đưa con mắt khó hiểu ra.
-Vậy tại sao cậu có hộp cơm này-Bà nhìn anh và giọng nói hơi trầm lại.
-Anh trả lời tỉnh bơ-một người bạn của cháu chuẩn bị cho cháu đó mà.-Anh cười nhẹ với thằng bé nó đang nhìn mình 1 cách chăm chú.
-Bà không biết tại sao tâm trạng của mình lại kì thật cứ phủ nhận với mình và muốn phủ nhân cho cậu ấy biết đó là hộp cơm của cô chủ-Nhưng tôi đã thấy cô chủ tôi làm cái này vào mỗi buổi sáng và trưa mới về nhà lấy hộp cơm này.
Thằng bé nhìn chăm chú vào hộp cơm của anh.Lúc nãy anh đang ăn nghe tin nó đến nên anh không ăn nữa và sốt ruột chờ nó.Vì thế cái hộp cơm của anh vẫn còn 1 phần nữa.
Thằng bé nhanh nhẹn tụt xuống ghế sofa và nó bước lại gần cái bàn.Thằng bé lấy cái tay bóc một miếng thức
-Bà thấy vậy vội vàng la lên sợ thằng bé vô lễ-Cháu làm gì đó.Nhanh bỏ xuống nào.
-Cháu muốn ăn thử-Thằng bé nó vừa nói xong đã để cái miếng thức ăn vào miệng nói nhai ngấu nghiến.
Anh thấy cử chị lạ của thằng bé không thèm nói lời nào chỉ cảm thấy vui lên vì tính cách kì lạ của thằng bé này.Anh ngồi nhìn thằng bé ăn như nó đang ăn rất ngon vậy.Anh thấy hai má thằng bé phụng phịu trong thật đáng yêu.
-Bà líu rít xin lỗi anh-Thật tình thất lỗi quá.đúng là tôi không biết dạy thằng bé làm cho cậu chê cười.
-Anh chợt lấy lại tư thế lúc đầu.-không sao thằng bé nó đáng yêu mà.Cháu không có trách cứ gì đâu.-Anh vẫn quan sát thằng bé vừa nói vừa nhìn thằng bé 1 cách chăm chú.
-Thằng bé chu miệng nói-Chú quen mẹ cháu hả?-Thằng bé tự nhiên nói ra câu hỏi này làm cho 1 già và 1 trẻ không hiểu gì.
-Sao cháu lại hỏi như thế?Mẹ cháu là ai sao chú biết được-Anh cũng đã biết đứa trẻ này có mối quan hệ với Gui.Nhưng chưa chắc mẹ thằng bé nói là cô.Nên anh vẫn bình tỉnh hỏi 1 cách nhẹ nhàng.không 1 chút do dự mà nói.
-Mẹ cháu là 1 người mẹ rất hiền rất yêu cháu.Mẹ thường kêu cháu là con trai yêu.Cháu rất thương mẹ như thương chú-Thằng bé ngây thơ nói.
-Câu nói của thằng bé làm cho bà và anh điều đơ ra không biết tại sao thằng bé có thể nói ra những câu nói đó được.
-Anh thì không sao biết thằng bé lại nói như thế và anh cũng rất yêu thằng bé nữa. Một tình cảm nào đó trong lòng anh như muốn chăm sóc và nuông chìu thằng bé này.Dù thằng bé này nó không phải là con anh nhưng trong lòng anh không biết tại sao lại như có 1 tình cảm phụ tử thiên liên nó lé sáng trong lòng anh-Anh nghĩ rằng chắc thằng bé cũng yêu anh như lời nó đã nói.Thường 1 đứa bé không thể nói dối người khác được.-Nhưng chú chắc người làm hộp cơm cho chú không phải mẹ cháu?Người đó là bạn của chú-Dù anh biết nói ra như thế sẽ làm cho thằng bé thật sự rất thất vọng vô cùng.Nhưng Ly thì chưa bao giờ có con mà.
Bà nãy giờ không nói 1 tiếng nào.Cứ cứng đơ ra vì câu nói của thằng bé.Bà không biết tại sao nó lại yêu cậu ấy bằng mẹ nó được.
-Nhưng mà sao cháu đoán sai được.Mùi vị này nè!-Thằng bé chỉ tay vào thức ăn-Là của mẹ mà chú.
Nhìn cử chỉ khuôn mặt trắng hồng lời nói ngây thơ của thằng bé khiến anh suy nghĩ .
-Vậy là sao nhỉ -thằng bé sẽ không nói dối vậy hộp cơm này của ai làm -anh đăm chiu suy nghĩ.
Thấy anh im lặng suy nghĩ đôi long màu nhăn lại cặp mắt lạnh lùng khiến thằng bé lo sợ mặt nó bắt đầu méo mó.
Chạy nhanh lại bên anh bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy tay anh lay lay đôi mắt to tròn long lanh như muốn khóc nhìn anh gương mặt hồng hào .nó lay tay anh mãi anh không đã động gì con mắt anh lạnh lùng nhìn xa xăm.
-chú ơi! chú ơi! -thằng bé nói như khóc.
Tiếng kêu của thằng bé kiến anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nhìn đôi mắt long lanh của thằng bé anh vội vằng cúi xuống bế nó lên. Nó dụi đầu vào ngực anh.
-cháu sao vậy- giọng anh nhẹ nhàng ôm thằng bé vào lòng dỗ dành.
-Có lẽ mình phải mua thuóc trợ tim thôi -hôm nay sao nhiều chuyện lạ vậy trời. Nãy giờ bà vú cứ há hóc mồm bởi những cử chỉ của anh và thằng bé .
-chú ơi -Thằng bé quay lên nhìn anh.
-gì vậy cháu -Anh nhìn nó âu ím.
-chú dẫn cháu đi chơi công viên nha -thằng bé nhìn anh với mặt cún con đôi má phụng phịnh đôi mắt ánh lên niềm hi vọng.
Anh ra chiều suy nghĩ công việc của anh còn rất nhiều nhưng nhìn đôi mắt đầy niềm hi vọng đó anh không nở dập tắt niềm vui từ đôi mắt đó. Trong anh cũng rất thích đi chơi với thằng bé.
-thấy anh suy nghĩ thằng bé vòng tay qua cổ anh -đi chú , chú !
-nghe lời nói ngọt ngào của thằng bé anh nhìn nó đầy âu iếm -được rồi chú sẽ đưa cháu đi được không.
-cháu thích đi đâu nào-anh nhìn thằng bé âu iếm
-công viên nha chú-nó nhìn anh nói.
-được thôi -anh hôn lên đôi má to hồng của thằng bé một cái .
-bà vú chợt tĩnh lại - thôi nếu vậy làm phiền cậu quá không cần đâu -cháu hư quá đấy chú còn nhiều việc phải làm sao đi chơi với cháu được .
-không sao đâu chiều nay cháu rảnh mà với lại làm việc nhiều cũng nghĩ ngơi chứ-Anh trấn an bà sợ bà lo lắng
-chú đồng ý rồi nha bà -thằng bé nũng nịu nói.
-thôi được nhưng cháu phải ngoan đấy -bà nhìn thằng bé nói.
-cô hủy lịch hợp chiều nay nha -anh lạnh lùng nói cô thư kí .
-chúng ta đi thôi -anh nhìn thằng bé và cúi xuống bế nó lên .
-lên đường -thằng bé vui mừng rêu lên
Anh nhấc bổng thằng bé ra xe miệng nó cười toe toét. Nó đưa tay ôm lấy cổ anh. Bà chạy theo anh, thằng bé.
-ba thương con gì con giống me me thương con g...ì con dống ba .......-thằng bé bi bô bi bo hát.Hai ta của thằng bé cứ vỗ vỗ vào nhau.Những tiếng hát của nó không rõ lắm,(này ko phải đài viết sai lỗi nhen.mà tại thằng bé hát không rõ.)
-Anh và bà nhìn thằng bé đầy âu yếm giọng nói chưa rõ của thằng bé khiến anh và bà chỉ biết nhìn nó mà phải phì cười.
-Sao chú đẹp trai và bà lại cười-thằng bé thấy hai người nhìn nó cười nên ngây ngô hỏi.
-Anh âu yếm nói - tại cháu hát hay hơn bất kì ca sĩ nào -anh mỉm cười.
-thật sao bà và chú đẹp trai-thằng bé hỏi đôi má hồng hơn hẳn.Thằng bé vui vẻ nói.
-Nhìn nó cười tươi lòng anh có cảm giác vui lạ lùng , dường như nụ cười cười đó đã xóa đi tất cả sự lạnh lùng trong anh. Nụ cười đó làm ấm trái tim anh chưa ai từng sưởi ấm được nó trừ cô ra. Anh thấy thật lạ
Anh thấy thật lạ lùng mới chỉ gặp 2 lần mà thằng nhỏ đã làm anh thay đổi rất nhiều chính anh cũng không nhận ra điều đó.
-tới rồi -thằng bé rêu lên vui mừng
Anh chợt tĩnh lại lái xe vào bãi đậu.Mở cửa nhất bổng thằng bé ra khỏi xe .
-Chúng ta chơi thôi nào-Anh nhìn thằng bé âu yếm.
Nó nhìn anh cười thật tươi đôi má phúng phính thật đáng yêu "chụt " nó hôn mạnh vào má anh
Anh như có 1 cảm giác ấm áp nào đó không thể diễn tả thành lời nói.Nó chỉ có thể biết rằng cả cơ thể anh như run lên vì ấm áp hay đúng hơn là băng giá trong tim anh nó đã không còn đóng nữa.Mà có ngọn lửa của đứa trẻ làm cho nó tan biến đi thành 1 dòng nước ấm áp lạ thường trong cơ thể của anh.
Anh và nó chơi rât nhiều trò khi đi ngang qua hồ bơi nước trong đó cũng có rất nhiều trái banh thằng bé đòi anh vào chơi với nó
-Thôi trò này chú không chơi đâu-anh nhìn thằng bé nói.
-chơi đi chú đẹp trai vui lắm ,vui lắm mà-Thằng bé âu yếm nói đoi mắt long lanh nhìn anh.
Nhìn ánh mắt của thằng nhóc anh không thể không đồng ý
-Thôi được chú chơi với cháu nhưng chỉ lần náy thôi nhé-anh phải chịu thua thừng bé.
-chú đẹp trai ơi ở đây này cho chú nè -thằng bé ném mạnh quả banh về phía anh
Anh nhanh chóng bắt lấy chạy tới ôm chầm thằng bé nhất bổng nó lên thả giữa những dòng nước thấp đến lưng nó.
-cho cháu bơi nè-anh tươi cười nói.
-cháu bơi giỏi nè -nó thích thú rêu lên.-phải không chú đẹp trai.
-Vâng-anh tĩnh bơ nói với thằng bé.
Thằng bé nó cứ tự tin mà đạp đạp nước chứ thằng bé nó đâu có biết bơi gì đâu.
Hai chú cháu chơi khá nhiều trò khi cả hai đã thấm mệt anh mua cho thằng bé 2 cây kem
-Kem ngon không chú đẹp trai-Thằng bé vừa lím lím kem và ríu rít nói với anh.
-Ngon lắm cháu-Anh cũng ăn và tay còn lại xoa xoa lên đầu của thằng bé.
-Chú đẹp trai có con chưa-Thằng bé nó líu rít nói.Nó như mong chờ anh nói là chưa vậy.2 mắt nó long lanh nhìn anh.
-Anh ngây người mà không biết tại sao nó lại tự nhiên hỏi vậy-Vậy cháu có mong chú có con không?
-Thằng bé lắt đầu lia lịa- Cháu không muốn chú đẹp trai có con đâu.-Hai mắt thằng bé có nét buồn.
-Anh không thể tin được thằng bé tự nhiên nói đến vấn đề này-Mà còn không cho anh có con nữa chứ -tại sao cháu lại không muốn chú có con hả cháu?
-Cháu chỉ muốn chú đẹp trai thương mình cháu thôi.Chú đẹp trai mà có con đâu thương cháu nữa.
-....Anh im lặng nhìn nó cười nhẹ.
-Chú đẹp trai đừng có em bé được không?-Thằng bé nó nhìn chằm chằm vào mắt anh.
-Nhưng chú phải có con để nói dỗi chứ cháu?-Anh muốn trêu thằng bé 1 tí .
-Hai mắt thằng bé lăng lăng lẽ.-Vậy sao-Hai chữ thốt ra có vẽ buồn bã không 1 chút nào ngây thơ nữa.
-Cháu sao chuẩn bị khóc hả?-Anh nhìn nó mà hỏi.
-Thằng bé nó lắc đầu-Cháu chỉ không được vui thôi.
-Vì sao.
-Nếu chú có con cháu sẽ không được chú bế cõng và đưa cháu đi chơi nữa.Lúc đó người được bế cõng và đi chơi với chú đó là con của chú mà thôi.
-Nhưng chú vẫn thương cháu.mà-Anh sợ nó khóc nên vội vàng an ủi.
-Nhưng cũng vậy thôi.Chú nhất nhất thương con chú nhiều hơn cháu.chứ gì nữa.
-...Anh bí đường trả lời.Cái thằng bé này đúng là ranh ma thật nói làm người khác khó mà trả lời.
-không nói nữa-Thằng bè làm mặt giận dỗi.