Tại khu siêu thị của trung tâm mua sắm mới thành lập cách đây 1 năm.Mang tên Vương Tử là khu muôn sắm lớn nhất đài loan này hay đúng hơn là lớn nhất Châu Á.
-eo eo eo-1 cậu bé khoảng 2 tuổi hoặc gần 3 tuổi đứng khóc rất lớn ở ngai siêu thị.
Một người con trai đi đầu tiên phía sau anh là nguyên 1 đám người mặc đồ màu đen.Anh vừa đi vừa xem tài liệu và nói gì đó.Khi anh nghe tiếng khóc của 1 đứa trẻ.Chợt thanh âm ngày
càng ngày càng gần.Anh khựng lại khi thấy đứa bé ngồi dưới đất 2 chân thì cứ thẳng ra.Nước mắt chảy dài trên 2 gò má phúng phính hai má nó hồng lại như hoa hồng vậy.Hai tay của nó tự lao đi nước mắt đỏ hoe trên khéo mắt mình.
-Anh cúi đầu nhẹ xuống nhìn thằng bé.Nửa người anh cúi xuống hết-Cháu sao ngồi ở đây mà khóc vậy?người nhà của cháu đâu? -Anh nhẹ nhàng nhìn đứa bé.giọng nói của anh không còn lạnh lùng như thường ngày.
-Thằng bé ngước mặt lên nhìn anh.Hai con mắt nó long lanh lệ-Oa.Chú đẹp trai quá.-Nó ngây thơ nhìn anh mà nói.
Haha-Anh cười lớn vì câu nói của thằng bé,không 1 chút gì giả dối.Anh cảm thấy thích thú với thằng bé lạ này
Thằng bé nhìn anh ngơ ngác.Nó không hiểu mô tê gì hết.
.-Anh ngồi nhẹ nhàng xuống gần nó.tay anh lau đi nước mắt của thằng bé-Chú đẹp trai lắm sao?-Anh nhẹ giọng nói.
-Thằng bé chỉ gật đầu và nhìn chăm chăm vào anh.Con mắt thằng bé long lanh nhưng nó lại không ngừng khóc.
-Anh cười nhẹ với nó.mà không quên hỏi nói 1 chuyện-Vậy tại sao cháu lại ở đây hả?Người nhà cháu đâu.
-Nó cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh mãi-Cháu không biết bà ở đâu-Nó cứ lắc lắc cái đầu mình.
Anh đưa tay ra, rồi nhẹ nhàng nhấc bổng thằng bé lên. Thằng bé bá vào cổ anh và thôi không còn khóc nữa,giọt nước mắt cuối cùng của nó rơi xuống vai Anh. Anh bần thần cả người vì cảm giác ấm áp nước mắt của trẻ thơ đang dâng dâng lên trong lòng và cả cơ thể anh.Thằng bé như rất thân thiết với anh vậy.Nó ôm chặt lấy cổ anh.
Những người mặc áo đen đứng dưới sau anh không dám nói gì cứ há mồm.không hiểu ông chủ mình đang làm gì.Chỉ dám nín thở mà không nói được gì. Trên đầu chỉ có dấu chấm hỏi?
Anh nhấc bổng nó lên vai.Anh cho thằng bé ngồi lên vai mình.-Chú giúp cháu tìm bà nhen.
Anh cổng thằng bé trên vai.Cảm giác gần gũi với thằng bé này làm anh không thể nào bỏ thằng bé xuống đất được.Anh cõng thằng bé đi gần hết siêu thi mà không tìm được bà của thằng bé đâu đâu.Chợt thằng bé lên tiếng.
-Thằng bé nó khìu khìu mấy sợ tóc của anh.-Chú đẹp trai.-Khi anh ngước mặt lên nhìn thằng bé.Thằng bé mới nói tiếp-Cháu muốn ăn cái đó.-Thằng bé chỉ tay về cái quầy bán kem tươi.
-Anh nhìn thằng bé cười.Mặt hơi nghiêm lại-Nhưng cháu còn bé lắm không ăn được đâu.
Thằng bé nhìn anh con mắt thằng bé lại tiếp tục đỏ lên.Nước mắt rơi xuống vai anh.-Oe oe oe....-Thằng bé khóc lớn lên-ăn ăn..ăn.-Thằng bé lại đòi anh cho nó ăn.
Anh không biết làm thế nào.Nếu thằng bé khóc mãi vậy thì anh chắc bị người ta nói là ăn hiếp trẻ con.Mà anh lại còn có 1 cảm giác rất kì lạ nữa là.Khi nước mắt n1o rơi xuống vai anh .Thì anh cảm thấy đau lòng -Ngoan nín nào.Chú sẽ mua cho cháu.Ngoan-.Anh vỗ nhẹ vào đầu thằng bé.-Nhưng chỉ 1 thôi đó.không thôi chú không cho ăn đâu.
Hai con mắt Thằng bé long lanh.Thằng bé nhìn anh cười.-Dạ-Thằng bé nó lại ngục đầu xuống đầu anh.Anh cứ để thằng bé ở trên vai mình.Cho đến khi đến quầy bán kem.
-Anh nhẹ nhàng nói-Cháu thích ăn gì-Anh chỉ vào những loại kem ở trên cái bảng.
Thằng bé chỉ vào cái kem socola.Thằng bé ngồi ăn mà cười tủm tỉm.Hai má nó phùng phình trong thật dễ thương da nó trắng hồng,Thằng bé ăn xong nhìn Anh cười.Anh nhìn thấy thằng bé trong lòng không lạnh như trước nữa.
Khi anh nhìn thẳng vào ngay cổ thằng bé anh thấy 1 sợi dây chuyền y như sợi dây của anh.-Cháu có thể cho chú mượn cái này không?-Anh chỉ tay vào sợi dây chuyền.
Nó nhìn anh và gật đầu.Anh tháo sợi dây ra.Người anh như cứng đơ.Vì sợi dây này rất trùng với sợi dây của anh-Cháu tại sao có sợi dây này.-Anh nói hơi run lên vì nghẹn ngào
Thằng bé nhìn anh khó hiểu nhưng cũng nói-Của mẹ.
-Anh hơi ngơ ngác.-Mẹ sao.-Anh lại lạnh lùng nói với thằng bé.giọng nói anh có phần hơi lớn tiếng
Thằng bé lại gật đầu.Nhưng Thằng bé hơi run sợ anh.Vì anh lại lớn tiếng với nó.
Anh không nghi ngờ gì nữa.Tại anh nghĩ cô ấy đã không có có thể có con sớm như vậy đâu.Thằng bé anh nhìn chắc nó cũng 2 tuổi mấy rồi.Với lại cô ấy đi cũng gần 3 năm rồi.Anh chỉ nghĩ đây là sự trùng hợp thôi.-ngoan đừng sợ chú không làm gì cháu đâu-Anh nhìn nó trấn an.Anh biết nó đang sợ anh vì thái độ của anh hơi quá đáng 1 tí với nó.
Công Ty EoVan.
1 người đàn ông đứng tuổi ngồi tại 1 cái bàn to và đầy tài liệu.Gui mở cửa bước vào.
-Tổng giám đốc ngài cho tìm tôi-Cô nhẹ giọng nói.Khuôn mặt vẫn bình thường.
-Tôi muốn cô đi thuyết phục 1 công ty này kí hợp đồng.Nếu cô kí được tôi sẽ tăng tiền lương cho cô.Cô nghĩ sao về chuyện này?-ông nghiêm túc nói.
-Nếu nó đủ khả năng của tôi.tôi sẽ sẵn sàng làm việc này-Cô nhìn ông ta mà vẫn tự tin.
-Vậy thì tốt.Tôi nghĩ cô sẽ có khả năng đó.Tôi muốn cô đi thuyết phục tổng giám đóc Vương
-Cô hơi nghi ngờ 1 chút về họ Vương.Cô trong lòng cứ cầu mong là đừng có phải là công ty của anh.-Tổng giám đóc Vương của công ty nào vậy ngài?
-Vương Thị-ông lạnh lùng nói.
-Khuôn mặt cô không còn 1 chút máu.Tái xanh lại-Tôi không đi có được không.
-Cô dám cãi lời tôi sao.Cô nhất định phải đi-ông hơi tức giận nhưng giọng không lớn,
-Nhưng tôi không muốn đi-Cô phản đối kịch liệt.
-Nếu cô không đi thì ngày mai cô hãy đi tìm việc khác mà làm.Nhưng chỉ có chỗ này thích hợp cho cô thôi.Tôi mong cô suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định.Mà cô nếu đi thì ngày mai hãy đi mà ngoan ngoãn làm tốt công việc của mình.Kí được hợp đồng này cô sẽ có nhiều tiền đấy-ông ta đầy đe dọa nói.
Cô cúi đầu xuống và gật đầu 1 cái.
-ông ta thấy cô thỏa hiệp nên nói-không có gì nữa cô ra ngoài đi.Nhớ là ngày mai làm tốt việc của mình đó.
Cô chỉ biết câm miệng mà cúi đầu bước đi ra ngoài.Trong lòng đầy lo lắng không biết nên làm gì vào ngày mai.không biết phải đối mặt với anh như thế nào.Mà cũng có phần hơi rung sợ.
Quay lại Wang.
Bà từ đâu chạy thật nhanh đến.Bà thở không ra hơi khi thấy cậu chủ nhỏ của mình ngồi ở quầy kem với 1 người lạ.
-Cháu đi đâu làm bà tìm nãy giờ-Bà lấy tay bế thằng bé.Vẻ mặt bà đầy lo lắng.
-Thằng bé thì bám riết lấy tay áo của anh.Thằng bé cứ nhìn anh như không muốn xa anh vậy.
Anh thấy thằng bé cứ bám lấy mình.Anh cũng không muốn xa thằng bé ngộ như vậy.Nhưng biết làm sao khi bà của thằng bé cứ đòi dựt thằng bé lại trong tay anh-Ngoan nào cháu phải về với bà chứ
Nó cứ lắc lắc cái đầu.Mắt nó ướt ướt.
-Ngoan không thôi chú giận đó-Anh hơi nghiêm túc nói.
Nó thấy anh vậy.Như sợ anh giận nên đành cho bà bế nó.
-Bà thấy vậy vội ôm lấy nó-Cảm ơn chú.Tôi thấy nó ít nói chuyện hay là đi với người khác.Nó thấy người lạ là sợ àh.Nó còn chưa bao giờ vui cười với tôi như vậy.Mà tôi đã giữ nó được 2 năm rồi.Nó cũng tội nghiệp lắm.Nó không có cha.Cô chủ của tôi sống cũng cực khổ lắm.Tôi thấy nó ngoài cô chủ ra chưa bao giờ cười với người lạ.
-Anh chỉ biết à ừ cho qua-ừ
-Thôi tôi về đây.không cô chủ về không thấy tôi và thằng bé đâu thì cô lo lắng lắm.
-Vậy bà về đi-Anh nhẹ giọng nói.
-Tạm biết chú đi con
Thằng bé cứ im lặng nhìn anh không muốn rời xa.Nó hơi muốn khóc.
Anh thấy vậy thì-Thôi khi nào có dịp cháu cứ kêu bà đưa cháu đến chỗ này-Anh đưa ra cái card của mình.
-Thằng bé thấy vậy cũng nói-Tạm biệt chú đẹp trai.
-Tạm biệt cháu.-Anh cũng rất luyến tiết nó.
Thôi tôi đi đây-Bà bế thằng bé bước đi
Quay lại nhà Gui.
Bà bế thằng bé về đến cửa nhà.Thì thấy cô đã đứng trước đợi từ bao giờ không biết.Khuôn mặt không còn 1 chút máu vì mệt mỏi.Cả ngày hôm nay phải đi siêu thị mua đồ với thằng bé.Thằng bé lại còn đi lạc bà phải đi tìm nó khắp siêu thị nữa.Nên bà rất mệt.
-Gui chạy ra bế thằng bé-Bà mới về àh.Nhanh vào nhà nghĩ ngơi đi cháu thấy bà mệt lắm.
Bà đi vào nhà.Gui bế lấy con mình.Tay vỗ nhẹ vào lưng nó và cười cười với nó-Hôm nay con đã làm gì thế con yêu.-Cô dịu dàng nói giọng nói của cô đầy tình mẫu tử thiên liên.
-Thằng bé vui vẻ nhìn cô -Con gặp được chú đẹp trai.Chú còn bế con-Nó ngây thơ nói với cô.
-Cô không hiểu thằng bé nói gì hết.Có chút ngạc nhiên-Chú đep trai nào thế con yêu?
-Nó lắc đầu mà nói-Con không biết chú đẹp trai là ai.Nhưng Chú đẹp trai có cho con ăn kem.
-Sao chứ con còn ăn kem với người lạ nữa sao con yêu?Con không nghe mẹ nói con không được gặp hay đi với người lạ sao?-Cô nghiêm túc nói.Như đang dạy bảo con mình.
-Thằng bé vẫn giữ thái độ ngây thơ của trẻ con-Chú đẹp trai không phải là người lạ mà mẹ.
-Sao không phải người lạ hả con yêu.Chú là ai con còn không biết tên mà nói không phải người lạ.
-Chú đẹp trai tốt bụng nên chú đẹp trai không phải là người lạ.Chú đưa con đi ăn kem,giúp con tìm bà.Vậy chú đẹp trai không phải là người lạ.-Nó cứ ngây thơ nói và lời nói chân thật của 1 đứa trẻ con không biết chuyện.
-Cô hơi khó chịu về đứa con của mình.Nhưng có 1 điểm cô phải hỏi-Bác ơi cho cháu nói chuyện 1 tí.-Cô bế thằng bé đặt nó ngồi trên ghế sofa.
Bà chạy từ trong phòng ra-Cô chủ gọi tôi.
-Thằng bé nói với cháu hôm nay nó có gặp 1 người lạ à.Mà nó còn nói đi tìm bác là sao vậy?Thằng bé bị đi lạc hả bác?-Cô như không hiểu gì nên hỏi cho rõ sự việc.
-Thật ra là vậy nè lúc tôi đang đứng mua cà chua thì tôi kêu thằng bé đứng đó đợi tôi.Nhưng tôi quay lại thì không thấy nó đâu.....-Bà ta kể về mọi chuyện lúc sáng.Nhưng có 1 chuyện là tấm card của anh bà lại không nhớ,
-Thì ra là như vậy.Thôi bác đi nghỉ tiếp đi-Cô xua xua tay mình.Như kêu bà đi nghỉ vậy.
-Nào con trai mẹ đưa con đi tắm cho sạch nhen con trai-Cô đưa tay vuốt những sợi tóc ngắn của đứa con mình.Cô xoa xoa cái đầu thằng bé.
-Vâng đi tắm đi mẹ.Con muốn đi tắm liền-thằng bé 2 má phụng phình nhìn cô âu yếm.Thằng bé đưa tay lên ôm lấy lưng cô khi cô ngồi đối diện trước người nó.
*ngày hôm sau*
Cô đứng ngoài cửa.bàn chân và cả cơ thể không khỏi rung lên từng cơn.Cô không dám đối diện với anh.Cô ước gì mình không phải là người được chọn đi kí hợp đồng thì tốt biết mấy.Nhưng những thứ mình không muốn đến lại nhanh đến hơn.Hôm qua cô trần trộc mãi cho đến khuya 2 giờ sáng mới ngủ.Cô lo sợ lo sợ đối diện với anh.Người mà hàng ngày hàng giờ cô điều nhớ đến.Mà còn muốn gặp mặt anh nữa.Nhưng bây giờ chỉ còn cách nhau 1 cách cửa thôi.Mà tại sao cô lại rung như thế.Cô không biết anh sẽ làm gì cô khi cô bỏ đi mà không nói 1 lời nào.Cô cảm thấy sợ đối diện với anh.
Anh quay đầu ngược hướng của cánh cửa phòng.Người anh ngồi trên 1 chiếc ghế xoay.Khuôn mặt không 1 chút biểu hiện tình cảm mà rõ nét lạnh lùng của 1 nhà kinh doanh tài giỏi.Anh xoay tấm lưng lớn về phía màng hình.không nhìn ra cánh cửa.Anh đang suy nghĩ về sự việc của thằng bé kì lạ đó.Anh như đang nhớ đến thằng bé.Nhưng nhìn thằng bé thì anh cảm thấy nó có nét gì giống cô.Càng quên cô anh lại càng nhớ mà càng nhớ để rồi càng hận sự phản bội.Anh trầm người xoay xoay cái ghế về mọi hướng.Anh cảm thấy hơi khó chịu vì 1 công ty nhỏ bé như vậy lại cho anh đợi lâu.Hôm nay tự nhiên anh lại muốn đi kí hợp đồng.Mọi lần thì anh cho trợ lý giúp những việc nhỏ như vậy.Nhưng hôm nay anh lại muốn làm việc nhỏ đó.Anh nhất định phải nói người này quá đáng có thể anh sẽ nổi giận với người mà đến trể này không có 1 chút trách nhiệm gì hết.Buộc đối tác phải đợi mình anh nhất định sẽ cho người đó biết thế nào là Vương Thị.
Mãi suy nghĩ nên khi nghe tiếng cửa mở ra."Cạch".Anh mới lấy lại vẽ lạnh lùng lúc trước.
-Người đó từ từ bước vào anh vẫn quay mặt về hướng khác cánh cửa.không để ý đến người mở cửa là ai.Nhưng anh vẫn biết đó là đối tác.Anh lạnh lùng nói không 1 chút ấm áp của 3 năm trước-Mời ngồi.-Anh vẫn xoay mặt về hướng khác mà nói.
Cô từ từ ngồi xuống.Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng dài của anh.Anh vẫn như xưa không thay đổi tý nào.Gần 3 năm nay cô mới nhìn thấy anh gần như vậy.
-Anh vẫn tư thế đó và giọng vẫn lạnh lùng mà có phần uy nghiêm của 1 người kinh doanh-ông có biết là tôi đã đợi ông lâu chưa.Biết mấy giờ rồi không
-Cô bối rối giọng nói hơi run lên 1 tí-Xin lỗi em đã đến trễ khoảng 15 phút.em có lỗi mong anh tha thứ.-Khuôn mặt cô đầy hối hận mà có phần hơi lúng túng.
-Anh bần thần cả cơ thể cứng đơ.Dù đã gần 3 năm nay chưa được nghe giọng nói đó.Nhưng anh không thể nào quên được giọng nói của người mình yêu thương nhất nhưng hận nhất cũng chính là người đó.Anh vội xoay ghế lại đối diện cô.Anh cứ nhìn chăm chăm vào cô.Anh cũng nghĩ cô phải thay đổi rất nhiều.Phải vui sướng khi bỏ rơi anh lại 1 mình.Làm anh đau khổ như thế mà sao trong đôi mắt đó đầy sự u sầu và phiền muộn vậy.
-Chào Anh-Cô không thấy anh nói gì,mà cứ nhìn chằm chằm vào mình.Cô đành bắt chuyện trước.Nhưng mà cũng không dám nói lớn mà âm thanh thì nhỏ.
-Anh vẫn lạnh lùng-Cô đến đây làm gì?.hay đến để đòi nợ tôi 3 năm trước đã làm cô bị hư thai.-Anh nói như vậy nhưng trong lòng lại khác.Anh muốn chạy lại ôm người con gái đó.Người có gái đó đã làm cho anh nhớ nhung trong gần 3 năm nay.Anh muốn ôm thật chặc cho vơi đi nổi nhớ kéo dài suốt những năm tháng dài đăng đẳng đó.Năm tháng mà anh phải chịu đựng những thứ gọi là thù hận và gọi là nhớ đến tận tâm gan.
-không.-Cô lắc đầu-Em đến đây để kí hợp đồng do ngài giám đóc của công ty EoVan cho đến.
-Vậy ư.-Anh lạnh lùng.khuôn mặt không 1 tí biến chuyển-Cô làm gì trong công ty đó.
-Em xin giới thiệu là trưởng phòng kinh doanh bên phòng thiết kế-Cô không muốn héo dài thời gian nữa.Nên vào thẳng vấn đề mà cô phải đến đây.Cô không muốn kéo-Chúng ta hãy đi vào vấn đề chính hôm nay đi.Em sẽ đọc thuyết trình về kế hoạch của công ty em cho anh nghe.
Em xin tự giới thiệu em chính là trưởng phòng kinh doanh bên phòng thiết kế-Cô không muốn héo dài thời gian nữa.Nên vào thẳng vấn đề mà cô phải đến đây.Cô không muốn kéo-Chúng ta hãy đi vào vấn đề chính hôm nay đi.Em sẽ đọc thuyết trình về kế hoạch của công ty em cho anh nghe.
-Tôi bây giờ không muốn nghe-Anh lạnh lùng nói.không 1 chút biểu cảm.có phần tàn nhẫn.
-Anh Wang...-Cô gọi tên anh.Chưa kịp để cô nói xong thì anh đã xen vào.
-Cô gọi nhằm người rồi tôi tên là Vương Dương Tử-Anh nhìn chầm chầm xem biểu hiện của cô.Cô vẫn im lặng-Cô nghĩ 1 trưởng phòng kinh doanh như cô có tư cách đi kí hợp đồng với tôi sao.Cô xem công ty cô xem thường công ty tôi quá rồi.Về nói với giám đóc của cô rằng tôi sẽ không kí hợp đồng này.
-Sao anh không chịu kí chứ.?Em chưa đọc dự án của công ty em mà-Cô không hiểu nên hỏi tiếp.
-Tôi nói như vậy cô còn không hiểu nữa sao?-Nhìn vẻ mặt của cô anh đã biết có nguyên dấu chấm hỏi trên đầu cô-Chắc cô muốn biết lý do đúng không.-Anh đã thấy cô gật đầu nên nói tiếp-1 công ty nhỏ như cô mà đi kí hợp đồng với công ty của tôi mà đưa 1 nhân viên chỉ có chức trưởng phòng nhỏ nhoi vậy sao.Nếu lúc nãy giám đóc của cô đi đến thì tôi có thể xem lại.Nhưng bây giờ thì tôi không còn muốn kí hợp đồng nữa.Cô hiểu chưa.
-Anh tại sao lại có lý do kì như thế.Người nào đi kí hợp đồng cũng được mà.Nhưng với lại anh chưa từng nghe dự án của công ty em.Mà anh đã vội vàn quyết định không kí hợp đồng rồi.Sao anh không thử nghe em đọc 1 lần thôi không được sao anh.-Cô tỏ ra khó chịu với thái độ và lời nói của anh.Nhưng cô cũng muốn cố gắng thuyết phục anh kí hợp đồng này.
-Thôi cô hãy đi về đi,hãy nói với giám đóc của cô về những lý do mà tôi đã nói.-Anh đứng lên mà bước đi trong lòng đau đớn vì nhiều lý do khác nhau.Anh không biết mình sẽ không chế bản thân được bao lâu nữa.Nếu không khống chế được lý trí của mình nữa chắc anh nhào đến ôm chầm lấy cô quá.Vì thế anh cố gắng xua đuổi cô đi.để anh đừng làm những chuyện đó-Xin mời cô đi-Anh vừa đi vừa nói.không dám quay lại nhìn cô.-không tiễn.
Cô chỉ biết thở dài.Chắc hôm này về chắc bị giám đóc mắng cho 1 trận hay là sẽ bị đuổi việc.Nhưng điều lớn nhất là tại sao anh lại tuyệt tình như vậy, không thể nghe cô đọc hết dự án sao.Cô đứng lên bước đi ra ngoài.Từng bước từng bước chân của cô rất nặng.Cô mệt mỏi bước trên hành lang công ty của anh
Những bước chân của cô đã có 1 người chứng kiến.đó không ai khác chính là anh cứ nhìn cô bước mãi cho đến khi hình bóng của cô đã khuất dần vào trong thang máy.Anh cũng không hiểu tại sao mình lại đối xử nặng như vậy với cô.Dù gì đã gần 3 năm nay rồi tại sao anh lại không thể quên được chuyện đó.
Tại siêu thị.
Anh cùng cô bước ngược hướng vế nhau.Cô đang bế thằng bé.Nó cứ hát líu lo gì đó.Còn cô thì tâm trạng không để ý đến xung quanh mình là gì .Cô cứ suy nghĩ về chuyện hôm qua gặp anh.Chợt
"Rầm"
-Cô không thể tưởng tượng được mình đang đụng trúng 1 người.Cô cố gắng xin lỗi người đó-Tôi xin lỗi.thật sự xin lỗi tôi không cố ý.-Cô cúi đầu như lời xin lỗi thật lòng.Cô cảm thấy người đó không phản ứng gì.nên cũng đành đi trước để không rắc rối.Cô cũng không hề liếc hay nhìn anh 1 cái.Cô bước đi ngang qua anh.Vì mãi còn vướn bận suy nghĩ nên không hề nhìn anh đó mà.
-Anh cũng đang suy nghĩ gì đó.Nhưng chợt nghe 1 giọng nói không thể nào mà anh quên được.Anh khựng lại liền xoay người về hướng ngược lại.Lúc đó cô đã bước lên xe.Anh thấy cô đang bế thằng bé.Thằng bé trông rất quen.Anh đã gặp nó trong siêu thị.thằng bé đó không thể nào mà anh quên được nó dù chỉ 1 lần.thằng bé nó cho anh 1 cảm giác rất ấn tượng như nó là người thân của anh vậy,hay đúng hơn nó là con của anh nữa.Khi anh thấy thằng bé khóc 1 cảm giác muốn bảo vệ mà không phải của vợ với chồng mà cảm giác của tình cha con.Nhưng anh lại không nghĩ như vậy nữa vì anh đâu phải là cha của thằng bé.Nhiều câu hỏi cứ quay quanh đầu của anh.Lúc này,anh chợt nhớ ra lời của bà thằng bé rằng thằng bé không có cha.Mẹ nó phải nuôi dưỡng nó 1 mình.Anh cảm thấy thằng bé như là con của cô qua cử chỉ của cô với nó như là mẹ con vậy.Nhưng tại sao bà đó lại nói rằng thằng bé không có cha,hay cô đã bị người đàn ông đó bỏ rơi như chính cô đã bỏ rơi anh vậy.Anh cảm thấy đầu mình đau đớn.Anh đã tự nhủ với bản thân là không được nghĩ đến cô nữa.Cứ mỗi lần nghĩ đến cô thì đầu của anh lại có cảm giác lửa thù hận và yêu thương và nổi nhớ thương vô cùng mãnh liệt trong đầu anh,cả tâm trí của anh nữa.3 thứ đó cứ đấu tranh trong đầu óc của anh làm cho anh đau đớn vô cùng.Anh gạt bỏ những suy nghĩ đau đầu đó.Mà anh lại suy nghĩ là thằng bé đó không phải là con cô vì ông bác sĩ lúc trước đã nói là cô bị hư thai rồi.Nên anh mới nghĩ đó chính là cháu của người đàn ông đó hay là người quen khác vậy
2 người mãi suy nghĩ nhưng không nghe thằng bé gọi anh-Chú đẹp trai ơi....chú đẹp trai-thằng bé cố gắng kêu tên anh nhưng vô lực nó không thấy anh trả lời mắt thằng bé muốn nhèo đi như chuẩn bị khóc vậy.thằng bé đã kêu anh đến 3 hoặc 4 lần rồi.thằng bé không kêu anh nữa vì nó đã ngồi trong xe.
-nó thấy anh quay lại nhìn nên kêu tiếp-Chú đẹp trai ơi-Nó lấy tay vẫy vẫy anh lại.Nhưng anh không hề thấy nó mà anh quay lại hướng khác.thằng bé khóc lớn lên-oe oe oe
Cô dứt khỏi dòng suy nghĩ của mình.rồi bình tĩnh lại khi nghe tiếng khóc lớn của nó.Cô lo lắng nói-Con trai sao con lại khóc lớn vậy?Con có bị đau ở đâu hay không?-Cô nhìn người con trai mình xem nó có bị làm sao không.Mà tại sao nó lại khóc lớn vậy?đó là dấu hỏi lớn hiện lên trên trán của cô.
-Mẹ ơi.Chú đẹp trai giận con phải không mẹ?-Nó ngây thơ nói nước mắt vẫn còn rơi.
-Cô không nghe thằng bé nói gì vì tiếng khóc của thằng bé đã lớn hơn giọng nói-Con trai con có bị đau ở đâu không?-khi thấy thằng bé lắc đầu .Cô an tâm nên cô tiếp tục hỏi-Vậy tại sao con trai của mẹ lại khóc hả?-Cô xoa xoa cái đầu của thằng bé.Mà an ủi nó nín khóc.-Con nín đi nào con trai.
-Chú đẹp trai giận con phải không mẹ?-thằng bé tiếp tục nói mà vẫn khóc um sùm trong xe.
-Chú đẹp trai nào con?-Cô không hiểu thằng bé đang nói đến người đàn ông nào.
-Nó đưa tay chỉ ra cửa kính.-đó mẹ,chú đẹp trai đó mẹ-Nó nhìn về phía anh rồi nói tiếp-Con kêu chú mà chú không trả lời con mẹ.Phải chú đang giận con không mẹ.
-Cô cố gắng nhìn về phía tay thằng bé chỉ.Nhưng anh đã khuất sao cánh cửa.Nhưng cô không thể biết chú đẹp trai mà thằng nhóc con cô cứ đòi gặp người đàn ông đó hoài.Cô trấn an con-nín nào con trai.chắc chú không nghe con nói thôi.Nín đi khi nào gặp chú thì mẹ sẽ giúp con gọi chú nhen.
-Hai mắt thằng bé sáng lên thể hiện nét vui mừng của đứa trẻ.thằng bé ngừng khóc mà hỏi cô mãi-thật không mẹ.Thật không mẹ sẽ đưa con đi gặp chú đẹp trai đúng không-thằng bé nó lấy tay của mình lay lay tay của cô vừa mừng vừa nói.
Anh cùng Lyly ngồi nói chuyện trong 1 quán cafe có tên là OWEN.đa số những con người ở trong quán này đây những cặp nam và nữ đi chung,đều này là đặc điểm đặc biệt của quán này.ít có người đi riêng 1 mình.
-dạo này ít thấy anh đến nhà em chơi.chắc anh bận lắm hả-Cô đang nói giọng nhẹ nhàng.
Anh lấy tay khuấy khuấy cốc cafe ở trên bàn.Anh chỉ mỉm cười không 1 lên tiếng.
-Cô ta vẫn nói tiếp-Anh vẫn nhớ đến người đàn bà đó sao?-Cô ta không 1 chút do dự gì hết.
Anh nhìn cô ta hơi khó xử.Thật ra với suy nghĩ anh trong thời gian cô bỏ anh đi.Anh khó khăn lắm mới sống tốt như vậy.Anh cũng nhờ 1 phần an ủi của người đang ngồi đối diện mình.Anh cũng biết là cô ta vẫn còn tình cảm với anh.Mọi chuyện trong quá khứ mà cô đã làm cho gui anh đã bỏ qua.Vì anh nghĩ cô ta cũng vì yêu anh nên mới làm những việc ngu ngóc như vậy và cô ta cũng đã nhận lỗi của mình.Cô ta cũng muốn đi xin lỗi Gui về những việc mà cô ta đã làm cho cô.Mà lúc đó thì Gui không còn ở đây nữa.Anh không ghét bỏ cô ta nữa.Anh nghĩ người biết lỗi mà nhận lỗi là 1 người tốt.Trên đời này ai không có 1 lần làm sai.Nên tha thứ cho người khác cũng là giải thoát cho người đó đừng làm sai nữa.Mà bây giờ anh đang cảm kích hay đúng hơn là cảm ơn cô ta về những việc đã làm cho anh.Cô ta không chỉ an ủi anh về mặt tinh thần mà còn trong công việc.Anh không biết phải đáp trả tình cảm của cô ta như thế nào.Anh vẫn im lặng mà suy nghĩ về câu hỏi của cô ta.Thật đúng câu hỏi đó hỏi thật đúng anh vẫn còn suy nghĩ về cô hay đúng hơn là anh vẫn nhớ thương người con gái đó.Nhớ mà đâm ra anh lại hận người con gái đó.Anh không biết tại sao anh đã cố quên cô.Nhưng cố quên thì lại càng nhớ nhiều hơn.Về đêm anh lại xa vào rượu và đàn bà để quên đi hình bóng của cô.Nhưng chao ôi càng như thế anh lại càng yêu cô nhiều hơn.Anh không biết phải làm gì để điều khiển những hành vi của mình.Anh đúng là 1 kẻ lụy vì tình mà.Nhưng anh lại muốn tìm giải thoát cho mình.Anh muốn cho mình quên đi người con gái đó và mở ra 1 cuộc tình mới cho bản thân.Nên anh cũng đã có quyết định là mình sẽ cho cô gái đối diện mình 1 cơ hội.
-Anh muốn nói sạo cô ta 1 lần cho cô ta vui vẻ và cũng không muốn cô ta buồn vì như thế anh nghĩ cũng đã trả phần nào tình cảm cô ta dành cho mình-không.anh đã quên đi người con gái đó rồi-Anh vẫn không thích người đối diện đó kêu cô bằng người đàn bà.Nghe như vậy tại sao anh lại không thích anh cũng không rõ nữa.Anh chỉ muốn mình nói như vậy với cô thôi.
-Cô ta nhìn anh cười mãn nguyện.Chợt cô ta thấy 1 người nào đó đan ngồi đối diện mình.mà không phải chỉ 1 mà là 2 người .Cô ta quan sát người đối diện 1 cách tỉ mỉ để nhận ra có phải người mà cô ta hận không.Khuôn mặt cô ta sáng lên như với được vàng.-Anh nhìn kìa.Xem phải người quen không anh?-Cô ta chỉ tay về hướng người đối diện mình.Nhưng 2 người đó ngồi xa anh và cô nhiều.
Anh khẽ quay người lại từ từ xem cô ta chỉ người quen là ai ở sao lưng mình.2 mắt anh nhìn chằm chằm vào 2 người đối diện con mắt của mình.Anh không thể nào tin được nữa tại sao anh lại gặp cô ở đây không lẽ họ có duyên như vậy sao.Nhưng mà cô còn ngồi với người đàn ông lạ mặt mà anh không biết.Anh nhìn rõ lại thì anh còn thấy cô và người đàn ông lạ mặt đó nắm tay nhau.2 bàn tay nắm chặc lại nhau nó để ở trên bàn.Nhưng tại sao anh đã quyết định là mình phải mở lòng ra 1 chút.vậy mà anh lại đau nhối trong tim.Anh lại đang ghen hay sao.Anh và cô đã có 1 dấu chấm dứt rồi mà.Nhưng anh không thể bảo trái tim mình đừng nhối lên từng cơn như vậy được.Anh không biết phải làm gì bây giờ.không lẽ anh cứ nhìn như vậy mãi sao.Anh mệt mỏi.Nhưng vẫn tỏ ra không có gì.quay mặt lại hướng giống lúc nãy.
Quay lại bên Gui nhen.
-Phó giám đóc hẹn em ra đây có việc gì vậy-Cô nhìn anh ngồi đối diện vui cười nói.
-Em cứ kêu nước trước đi rồi ,mình cùng nói chuyện nhen.-Anh ta dịu dàng nói.
-Cô kêu 1 ly nước cam người bán cũng đã đem ra-Phó giám đốc có thể nói rồi đó-Cô cười nhẹ.
-Anh đã nói em đừng có kêu anh là phó giám đóc nữa mà-Anh ta tỏ ra hơi khó chịu.
-Nhung....-Cô hơi khó xử.
-Nhưng gì nữa mà nhưng gì chứ.Anh đã kêu em đừng kêu như vậy nữa từ lâu rồi.Mà em lại không nghe lời anh chút nào.Cứ kêu anh là phó giám đóc mãi àh.Làm anh nghe riết mà chán luôn đấy.-Anh ta lại cười
-Nhưng anh là phó giám đóc của em.1 cấp dưới phải kêu sếp mình như thế mới là phép chứ anh.Người ta nhìn vào thì nói em vô phép sao-Cô thấy như vậy là tốt rồi mà anh cứ làm cô thấy khó xử ghê.
-Nhưng anh thấy có sao đâu.mọi người vẫn kêu anh bằng anh đó thôi.Nhưng mà bây giờ chúng ta đang ngồi ở ngoài đây cũng không phải là công ty nên không sao.Vậy em có thể gọi anh mà khỏi phải kêu anh bằng phó giám đóc nữa nhé-Anh ta vẫn cố gắng giải thích cho người cô chấp như cô.
-Cô đàng cúi đầu nhẹ xuống mà chịu thua những lời lẽ của anh ta mà nói-Vâng.
-Anh ta nắm lấy tay cô.Cô hơi gạt nhiên cô dựt tay của mình lại nhưng cô được anh ta nắm rất chặc-Em hãy nghe anh nói nè-Anh nghiêm trọng nói.Khuôn mặt anh không có tí nào là đùa cợt-Anh thích em.Thật sự rất thích.Em có thể làm người yêu của anh hay không?-Anh ta nhìn cô như đang dò xét ý muốn của cô.Anh ta đang hy vọng 1 câu trả lời là đồng ý hay gật đầu của cô cũng được.
-Nhưng mà....-Cô khó xử nói.
-Anh biết là em nói đến đứa con của em.Nhưng anh không bận tâm nó có phải là con anh hay không.Anh vẫn yêu thương nó như con ruột của mình vậy.Vì nó là con em,xũng vì anh yêu em nên anh sẽ yêu thương nó như yêu em vậy-Anh nắm chặc lấy tay cô hơn.
-không phải như vậy đâu anh.Thật ra em chưa bao giờ yêu anh.Em chỉ xem anh là anh trai của mình thôi.-Cô khó xử nói.Cô cũng rất cảm động anh.Anh luôn là người ở bên cạnh cô trong những lúc cô gặp khó khăn trong công việc.Anh luôn giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc.Anh cũng thường quan tâm cô.Nhưng cô không thể có tình cảm nào khác với anh ngoài tình cảm anh em với anh.Ngoài người đàn ông đó ra.Cô không thể yêu được người nào khác ngoài người đó.Huống chi cô và anh có 1 mói gắn kết đó là đứa con.Cô không thể cho người ngồi đối diện mình dù chỉ là 1 cơ hội nhỏ thôi .Thà cô từ chối anh ngay lúc đầu còn hơn làm khổ anh ,cho anh đau khổ 1 lần thôi còn hơn là sao này anh phải đau khổ vì cô không hề yêu anh.Vẻ mặt anh buồn làm cô cảm thấy long mình không yên.Cô thấy mình rất có lỗi với anh.Nhưng biết làm gì bây giờ ngoài lời từ chối anh chứ.
-Chợt anh đổi nét mặt không đau khổ nữa.Mà cười nhẹ với cô.Anh muốn trấn an cô.Anh cũng biết là cô sẽ khó xử khi anh nói ra những đều đó-Thôi.Anh sẽ đợi em.đợi khi nào em đồng ý thì mới thôi.-Anh dịu dàng nói lúc nào anh cũng thế.
Cô không biết phải nói gì nữa nên im lặng là được rồi.Cô sẽ tìm cách khác để từ chối anh sao vậy.Cô chỉ biết nhìn anh mà thở dài.Anh lúc nào cũng dịu dàng.Anh là 1 con người hiền lành.
Quay lại Wang.
-Cô ta thấy anh ngây người không nói gì hết-Anh sao vậy?-Cô ta cũng đã biết nguyên nhân tại sao anh lại như vậy rồi.Nhưng vẫn muốn hỏi anh xem.Anh có nói cho cô ta biết hay không
-Anh lắc đầu.-không sao đâu.
-Vâng-Cô ta suy nghĩ đã tuyệt đường của mầy rồi.Vậy mà còn gặp mầy ở đây.Mầy còn lam anh ấy đau khổ nữa chứ.Mầy hãy đợi đấy.Tao không chỉ nhường mấy đến đây không đâu.Mầy đã giành anh ấy của tao được 1 năm rồi.Gần 3 năm nay tao cố gắng anh ấy cuối cùng cũng sắp là của tao.Nhưng giờ tao lại thấy mầy ở đây.nên mầy sẽ không yên với tao đâu.Cô ta tự cười 1 mình cười rất là đắt ý.
-Thôi anh về trước đây.Em về sao nhen-Anh đứng lên.Anh lại tính tiền và đi ra ngoài trước.
Cô ta ở đây đang suy nghĩ về một chuyện gì đó.Nhưng khuôn mặt của cô ta cười rất gian xảo.
Wang đang ngồi trong văn phòng.Mà anh cứ xoay xoay cái ghế mãi.Anh đang suy nghĩ về chuyện hôm qua đã thấy ở trong quán cafe.Anh không thể chịu đựng được nữa.Anh muốn hành hạ cô.Anh không thể tinh cô lại lăn nhân như thế chứ.Cô đã bỏ rơi anh vì người đàn ông trong bức ảnh.Nay còn nắm tay người đàn ông khác.Lúc đó anh muốn đâm vào mà giết chết 2 người đó.Nhưng anh cố gắng kìm chế bản thân mình rất nhiều.Nên hôm qua đã quyết định về sớm.Chợt trong đầu anh nổi léo lên 1 tia sáng.Anh lấy điện thoại ra.
-Tôi là giám đóc của công ty Vương Thị đây-Anh trầm giọng nói 1 cách lạnh lùng.
<ông ta hơi hốt hoảng-àh ngày gọi tôi có việc gì thế>
-Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi.Về chuyện hợp đồng hôm trước.Tôi sẽ kí kết với điều kiện là....-Anh vẫn thái độ lạnh lùng đó.
<ông ta vui sướng nói-Cậu cứ nói tiếp đi...Tôi nghe đây>
-Tôi muốn cô gái đó đi kí hợp đồng.Nếu không phải cô ta thì tôi sẽ không đồng ý kí nó.ông hãy suy nghĩ kĩ đi.>-tut tut.anh cúp máy liền.không để đầu đây bên kia nói thêm lời nào nữa
Biết kia thì vui mừng khi nghe anh nói vậy.ông ta ngu gì không đồng ý điều kiện của anh quá đơn giản mà.
Anh ngồi trên ghế mà cười đắt ý.Phen này phần thắng thới nào cũng nghiêng về anh mà.Anh không thể cho cô sống yên ổn khi anh lại phải đau khổ như vậy.Anh sẽ từ từ hành hạ cô.Cho ngui đi cơn giận trong lòng mình.Anh sẽ cho cô ním muồi đau khổ như anh.
"Cạch"
-Chào anh-Cô bước vào nhẹ nhàng cúi đầu chào anh.Hôm qua cô đã được nghe giám đóc mình nói là anh đã đồng ý kí hợp đồng với công ty cô.Nhưng cô cũng nghe giám đóc cô nói là anh chỉ đồng ý kí hợp đồng khi cô là người đi kí nếu không anh sẽ không kí.Cô cũng không biết anh đang nghĩ gì mà đổi ý nhanh như vậy,hay anh đang muốn hành hạ cô vì cô đã bỏ anh đi.Cô chỉ biết thở dài mà phó mệnh cho trời.
-Cô ngồi xuống đi-Anh nhẹ nhàng nói nhưng vẫn còn rất là lạnh lùng.