Đọc truyện

Vợ Gui Ơi ! Chồng Wang Yêu Vợ - Phần 11


Khi cô không thể thở được nữa.Chỉ còn những tiếng thở yếu ớt.Lý trí của anh như đánh chết đi những cơn tức giận.Anh lấy lại bình tĩnh và vội buông thả cổ cô ra. 

-Anh ôm cô thật chặt vào lòng mà hối lỗi,gấp gáp xin lỗi cô-Anh anh xin lỗi ...xin lỗi em..em có sao không...thật sự anh sai rồi xin lỗi em nhen. 

Cổ cô đỏ lên vì những ngón tay anh bốp chặt vào nó..Cô đau vì những vết thương đó.Nhưng cô cũng không muốn nói gì 

Anh ôm cô vào lòng tay cứ vỗ lên lưng cô mãi.Cho đến khi anh biết cô đã ngủ rồi.Cô không nói gì là điều đau lòng nhất đối với anh.Anh như đánh vào người mình.Anh cảm thấy mình thật là điên rồ.Anh khống biết tại sao lúc nãy mình lại làm những hành động như người điên như vậy.Những vết đỏ trên cổ cô là hàng nghìn mũi kim đâm mạnh vào tim.Anh ôm cô mà những giọt nước mắt hối lỗi trào ra ngoài mãi.Anh không biết mình lại ngủ đi từ lúc nào. 

Sáng vậy anh đi đến công ty sớm. 

-Chào tổng giám đóc-1 người đàn ông chừng lớn tuổi hơn anh khoảng 20 tuổi. 

-Chào chú-Anh nhìn vào sắp hồ sơ mà chỉ liếc mắt qua nhìn người kế bên mình trong thang máy. 

-Công nhận tổng giám đóc hạnh phúc ghê nhỉ-ông ta vừa nói vừa cười với anh. 

-Sao chú nói vì mà cháu không hiểu-Mắt anh nhíu lại tỏ vẹ khó chịu không biết ông ta muốn gì. 

-Vậy mà giám đóc còn dấu nữa hả có vợ đẹp mà dấu nữa àh-ông ấy cười hiền dịu. 

*Quay lại 1 tí lúc Gui đến công ty* 

-Tại thang máy Gui đang đứng-Chú cho cháu hỏi phòng tổng giám đóc ở tầng mấy dạ-Cô nhẹ nhàng nói.đầu thì cúi xuống như đang chào hỏi xả giao với người kế bên mình. 

-Mà cháu là ai mà đòi gặp tổng giám đóc vậy-ông ta nhìn cô từ trên xuống đến dưới. 

-Cháu có thể không nói được không chú-khuôn mặt cô như đang muốn ông đừng hỏi những câu cô không muốn trả lời. 

-Nhưng nếu cháu không muốn nói cho bác nghe thì bác cũng không muốn trả lời- tự nhiên ông lại cười lên.Muốn dâu ta đây mà,làm như ta không biết cháu là ai hả?những suy nghĩ của ông ấy. 

-Vậy bác đã làm khó cháu rồi.Thật ra cháu là vợ của anh ấy-Cô cười hiền với ông. 

-Thì ra cháu là vợ của ngài tổng giám đóc của công ty ta àh.trong cháu cũng xinh lắm đấy chứ.phòng của ngài tổng giám đốc ở tầng cao nhất đấy.nhưng bây giờ cũng đã đến rồi đây nè-ông chỉ tay ra ngoài khi cửa khi thang máy đã mở ra. 

-Vậy cháu cảm ơn bác nhen-Cô cúi đầu chào tạm biệt ông và đi về phía hướng mà ông đã chỉ. 

*Quay lại hiện tại* 

-Mà tôi thấy cô ấy lạ lắm nhen.Lúc tôi đi về phòng mình thì cô ấy đã đứng trước phòng của cậu rồi,năm phút sau tôi quay ra thì cô ấy cũng vẫn đứng ở còn nhìn chăm chăm vào phòng cậu nữa,rồi tự nhiên mấy cái hộp trên tay của cô ấy rớt xuống sàn hết,rồi cô ấy ôm mặt bỏ chạy đi.Hình như tôi thấy trên cô ấy rơi nước mắt nữa thì phải-ông ta tận tình kể lại những sự việc mình đã chứng kiến vào ngày hôm đó từ 1 cô gái kì lạ. 

-Cháu cũng không biết nữa.Cô ấy cũng không nói gì với cháu-Anh ta đáp lại trong lòng cũng như đang có đáp án riêng của mình,không muốn gây hiểu lằm cho nhân viên của mình nên anh tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, 

-Thôi tôi đi đây,chào giám đốc-Khi thang máy mở ra ông ta cũng bước ra ngoài. 

Anh cứ suy nghĩ đến những việc hôm trước.Nếu mà cô không vô phòng chỉ có một nguyên nhân là cô đã chứng kiến tất cả những việc mà ả kia đã làm với anh.Anh biết là cô đã rất rất đau lòng nên ngày hôm đó mới nghĩ đến việc là tự đi làm tổn thương chính bản thân mình và luôn cả con là đi dằm mưa suốt 1 cơn mưa lớn trong năm như vậy.Anh cứ nghĩ hên là hôm đó cô không xảy ra chuyện gì.Nếu mà có chuyện không hay đến hai mẹ con cô thì anh sẽ không tha cho ả đàn bà đó đâu.Có thể anh sẽ giết cô ta cũng hơn 

Anh không đi đến phòng làm việc mà lại quay ngược về nhà.Khi về đến nhà anh chạy thật nhanh lên phòng.Cả người làm cứ há miệng ra như có chuyện lạ xảy rạ vậy.Vì từ trước đến giờ họ chưa từng thấy cậu chủ của mình khẳng trương như vậy bao giờ. 

Anh vịn chặt 2 vai của cô-Em nhìn thẳng vào mắt anh đi nè và nghe thật kĩ những đều anh nói ra nhen-Anh lấy 1 tay đở mặt cô ngước lên nhìn thẳng vào mặt anh. 

-Thật ra anh đã biết nguyên nhân tại sao em lại thờ ơ với anh như vậy rồi-Anh ngừng lại. 

Cô suy nghĩ anh đã biết tất cả rồi sao.Tại sao anh lại biết chứ.Cô nhớ hôm đó không ai thấy những hành động đó của cô mà.2 Chữ "tại sao" cứ thế mà quanh quẩn trong đầu cô mãi,khi anh lại không chịu nói ra đáp án nhanh lên cho cô nghe. 

-Em hãy lắng nghe anh nói đây.Hôm đó mọi việc em chứng kiến không giống như em nghĩ đâu.-Anh nhìn phản ứng của cô.nhưng thấy cô không có 1 tí phản ứng nào nên anh nói tiếp-Có thể em không nghe hết câu chuyện mà anh đã nói với cô ta.Nên em mới hiểu lầm như vậy.Thật sự anh lại không ngờ cô ta lại đi giở trò quyến rũ tổng giám đóc của mình chứ. 

-Cô cắt ngang lời nói của anh,cô uất ức nói-Cô ta giở trò như vậy...nên anh không thể khống chế được bản thân đúng không...bởi vậy anh cứ để cô ta thích làm gì làm đúng không. 

-Hahaha-Anh phá lên cười thật lớn-Vậy là em ghen àh.Nên mới làm những việc điên rồ đó. 

-Cô cảm thấy mình tự nhiên lại đi làm trò đùa cho anh.Cô tức giận khuôn mặt tối sầm lại.Cô đứng lên đùng đùng đòi bỏ đi ra ngoài,giọng nói có phần rất ư là khó chịu và uất ức-đúng em làm trò điên rồ đó.Nên bây giờ em không muốn điên rồ thêm lần nữa.Em sẽ đi ra ngoài cho anh khỏi thấy mặt người điên rồ như em-Cô đứng dậy và bước được 2 bước. 

-Anh dựt mạnh tay cô lại.Cô đã ngã vào lòng anh.Anh ôm chặt cô lại-Nhưng anh lại thích nhìn thấy mặt của người điên rồ này đấy-Lời nói của anh như đang đùa cợt vậy. 

-Cô vùng mình khỏi người anh.Nhưng anh lại ôm cô chặt hơn.Cô la lớn lên- Buông buông em ra 

-Anh ôm chặt cô mà nói-Em yên nào.Anh xin lỗi lại không biết em phải chịu uất ức như vậy.Hôm qua lại làm những việc không hay như vậy.Nếu mà anh lỡ tay 1 tí nữa chắc anh sẽ hối hận suốt đời quá.Thật ra anh đã khuyên cô ta tránh xa mình ra.Khi anh không để ý thì cô ta đã ôm lấy anh rồi.Anh phát hiện không kip thề nên mọi chuyện mới xảy ra như vậy đó. 

-Anh lúc nào cũng toàn ngụy biện cho bản thân không à-Cô vẫn còn tức giận 1 tí. 

-Anh nói toàn là sự thật không, nếu em muốn anh sẽ đuổi việc cô ta ngay tức -không đợi cô trả lời anh đã vội lấy điện thoại ra điện cho thư kí của mình. 

-Alo thư kí ,anh hãy đuổi việc trưởng phòng kinh doanh và hãy đi tìm 1 người thích hợp thay cho vị trí đó.-Nói xong anh cúp máy cái rụp không đợi bên kia phản ứng. 

-Cô cảm thấy như vậy chưa đủ nên -Anh làm vậy anh nghĩ là em sẽ tin anh sao hả? 

-Nếu em muốn gì nữa thì anh sẽ chìu theo ý em.Cái gì em muốn anh cũng sẽ làm trừ những việc hái sao hay trăng trên trời thì đều đó thì anh không thể làm.Nhưng đều duy nhất là ở đây nè-Anh kéo tay cô vào ngay ngực anh,anh để ngay chỗ trái tim đang đập loạn nhịp-ở chỗ này lúc nào nó cũng đập mạnh nhưng nó cũng chỉ đập vì em vì 1 mình em thôi. 

Khuôn mặt cô tư nhiên trở nên đỏ lên và cảm thấy mình không còn giận anh nữa. 

-Anh lại nói tiếp-Anh thật sự không muốn ngày hôm trước sẽ xảy ra với em nữa.Em hãy tin tưởng anh. 

-Anh thật sự không muốn mọi chuyện như hôm trước sẽ xảy ra với em dù chỉ 1 lần nữa.Em đâu biết là lúc đó anh đã lo lắng như thế nào đâu-Anh nghiêm trọng nói-Anh sẽ không để hiện tượng đó xảy ra nữa em hãy tin tưởng anh.Anh sẽ làm cho mẹ con em được hạnh phúc.Anh sẽ cố gắng làm những gì mình đã hứa với em-Anh nắm chặc tay cô-Em có tin tưởng anh không ? 

-Cô gật đầu-Em tin anh.-Cô ôm lấy anh vào lòng dựa lấy cảm giác ấm áp trong cơ thể của anh. 

-Mà sao này dù có chuyện gì đi nữa em đừng có mà dại dột như vậy nữa nhen. 

-Vâng.em biết rồi,không như thế nữa.-cô nói nhỏ nhẹ đủ để cho chồng mình nghe. 

Anh hôn nhẹ lên trán cô.Từ từ anh hôn lên môi của cô 1 nụ hôn mãnh liệt,ngọt ngào và hôn xuống đến cổ của cô 1 cách gấp gáp.Bỏng nhiên nhiệt độ nóng của cơ thể cả 2 sôi lên.Anh hôn xuống đến bụng cô đột nhiên anh nhớ đến việc gì nên dừng lại. 

-Cô ngước mặt lên nhìn anh mà nói không nên lời-Anh...sao lại ngừng vậy... 

Anh chỉ tay vào bụng cô.Mặt anh hơi khó chịu 1 tí vì cái ngăn cảng lớn là nó. 

-Cô cười nhẹ và nói như trấn an anh-không sao đâu anh đừng lo quá.-Cô xoa xoa trên đầu anh 

-Anh hơi khó chịu và không tin-Thật là không có vấn đề gì xảy ra đúng không em? 

Cô gật đầu 1 cái nhẹ.Anh cảm thấy hơi yên tâm nên họ cứ tiếp tục làm chuyện gì đó 


Yatou và Vỹ. 

Vỹ và Yatou cùng nhau đi đến đồi thông đẹp.Tay anh cầm 1 chùm bông bóng có đủ màu sắc.Có 1 cái thật to mà đẹp nhất trong những cai anh cầm trên tay. 

-Anh này sao có cái bông bóng to quá anh-Cô chỉ tay vào chùm bông bóng trên tay của anh. 

-Cho em nè-Anh lấy ra 1 cái to nhất và đẹp nhất đưa cho cô cầm lấy. 

-Sao có nguyên 1 chùm nhiều như vậy.Mà anh lại cho em có 1 cái à.Em không chịu đâu-Cô làm nũng với anh. 

-Em không thích thì trả lại đây cho anh.-Anh dựt lại nhưng mà không được.cô đã nắm chặt nó-Em tham lam quá đó.tất cả cái này là của anh-Anh nắm chặt chùm bông bóng trên tay.sợ cô dựt mắc- nên anh chỉ cho em 1 cái này thôi-Anh chỉ vào cái cô đang cầm. 

-Hứa không cho thì thôi.-Cô giả vờ giận-Nhưng cái này cho rồi thì đừng có mà mơ lấy lại được nhen cưng.không thể lấy đồ trong tay của bà chị dễ dàng vậy được đâu cưng ơi..hhaa-Cô biết tình thế sẽ không ổn nên chạy trước cho chắc. 

-Trời em lại dám gọi anh là cưng hả?hãy xem cưng này của em sẽ làm chuyện gì vế em nè -Anh chạy rược theo sao cô khi cô đang chạy trên đòi thông. 

-Cô mệt cảm thấy mình thua thế nên đầu hàng-Thôi...thôi ..em thua thua rồi.không chạy nữa. 

-Anh bắt lấy cô và giọng nói đầy đe dọa-Vậy em còn dám nói anh là cưng nữa không hả? 

-không không dám nữa đâu em em đầu hàng đầu hàng rồi mà-Cô sợ anh chọc lét mình. 

-Như vậy mới gọi là ngoan chứ.-Anh ôm cô vào lòng tựa đầu vào vai của cô. 

-Anh nè sao em thấy cái bông bóng này nó lạ lạ làm sao đó-Cô làm vẽ mặt hơi khó hiểu. 

-Anh tỉnh bơ nói-ủa nó lạ là lạ làm sao chứ em?-Anh quay mặt qua chổ khác cười. 

Cô kéo cái bông bóng đang bay lơ lững xuống gần tay mình.-Hình như có cái gì thật nè anh. 

-Anh cười nhẹ-Vậy em thử lấy gì đó làm nó nổ ra đi rồi em xem trong đó có cái gì. 

Cô làm theo lời anh lấy 1 cái cây nhọn và chít bông bóng."bùm"bông bóng nổ ra. 

1 chiếc nhẫn lăng dài trên cỏ ở đồi thông.Cô chạy lại lấy chiếc nhẫn và cô nhặt nó lên 

-Cô hơi ngạc nhiên-ơ ai lại để chiếc nhẫn đẹp vậy trong cái bông bóng vậy. 

-Anh đi lại và cóc nhẹ vào đầu cô 1 lần.anh lại cười-Em đúng là đồ ngóc mà. 

-Anh lại cóc vào đầu em còn dám nói em ngóc nè-Cô đánh vào người anh. 

Anh lấy chiếc nhẫn trên tay cô ra và khụy ngối xuống.Hành động của anh làm cô ngạc nhiên và ngớ ngàng ra. 

-Anh yêu em.em có đồng ý làm vợ anh không-Anh ngước mặt lên nhìn cô tay thì cầm lấy chiếc nhẫn .Anh thốt ra những lời chân thành-Anh đã muốn bảo vệ em từ lâu rồi từ cái ngày định mệnh đó cho anh và em gặp nhau. 

Cô đứng ngây người ra.không biết đây là sự thật hay là chính mình đang mơ nữa.Nhưng cô không muốn anh quỳ lâu mà cũng đã chờ cái ngày náy suốt mấy tháng nay rồi-Em đồng ý.Anh đứng lên đi nào.-Cô vội đỡ anh đứng dậy. 

-Anh ôm chặt lấy cô và hôn lên trán của cô.-Anh thật sự rất muốn bảo vệ và chăm sóc người con gái này.-Anh cảm thấy hạnh phúc.Bây giờ cả thế giới như chỉ có anh và cô sống trong hạnh phúc của hai người.Anh hứa với lòng sẽ bảo vệ cô mãi mãi cho đến khi anh không còn trên thế giới này nữa. 

Cô ôm chặt anh hơn và ném lấy mùi vị của hạnh phúc.Hạnh phúc của cô là được nhìn thấy anh vào mỗi buổi sáng và ôm anh thật chặt như bây giờ.Cô cũng muốn làm đồ ăn cho anh vào mỗi ngày,đứng trước nhà chờ anh mỗi ngày khi anh đi làm về,lấy quần áo cho anh thay.Ngày mà cô mong muốn cuối cùng cũng đã chuẩn bị đến rồi.Cô ôm hy vọng đó đã bao lâu rồi cô không biết hay đó là khoảng thời gian ngắn với mọi người nhưng mà dài lắm đối với cô. 

*1 tuần sau* 

-Alo.Yatou hả.Có chuyện gì không vậy?-Cô mở điện thoại lên nói nguyên 1 lượt. 



-ừ biết rồi nói đi bà. 

-Yatou cười vui vẻ nói. 

-vậy chúc mừng nhen.tiến triển nhanh hơn tôi nghĩ đó.Mà khi nào đám cưới ha?. 



-Tôi đừng có vậy bình tĩnh đi nào-Gui trấn an bạn-nhưng đến đó chắc tôi sẽ không đi được đâu.-Gui buồn nói 

-Yatou muốn hét lớn vào điện thoại luôn. 

-Từ từ mà đến đó tôi sanh rồi sao mà đi. 



-đúng là bà chỉ biết quà không biết bạn bè gì hết trơn.thôi tôi bận rồi khi khác nói tiếp nhen.tạm biệt bà. 



Tối tại nhà Wang. 

-Anh này.Em nghe yatou nói Vỹ và Yatou chuẩn bị đám cưới-Cô ngước lên nhìn anh đang ôm mình vào lòng. 

-Anh cũng nghe vỹ nói lúc sáng rồi-Anh vuốt những lọn tóc lò xòa trên đầu cô. 

-Chắc lúc đó em đi không được đâu anh ơi-Cô tỏ ra buồn bã. 

-Thôi nào đừng buồn đi ngủ đi nè.Ngoan đi cũng khuya rồi-Anh vỗ nhẹ lên lưng cô. 

-Nhưng thật em thấy kì quá anh ơi. 

-không gì đâu.đến đó em đẻ rồi họ sẽ hiểu cho em mà.Anh đi là được rồi mà-Anh trấn an và đắp chăn cho cô. 

-Vâng ngủ ngon nhen chồng yêu-Cô hôn lên má anh.1 cái"chút". 

-Ngủ ngon nhen vợ yêu.-Anh cũng hôn lên má cô như vậy luôn. 

*1 tháng mấy sau.Còn 2 tuần nữa gui sinh bé và đám cưới Yatou* 

-Tại phòng tổng giảm đóc- 

Cóc cóc cóc... 

-Vào đi nào-Anh đang nhìn những hồ sơ trên tay mà không nhìn đối phương là ai nên cũng nói luôn. 

-Thưa ngài có 1 bưu thếp gửi chuyển fax nhanh cho ngài đây-người thư kí đưa cho Wang. 

-được rồi.còn gì nữa không.-Anh vẫn cứ tiếp tục nhìn vào 1 đống tài liệu trên bàn. 

-không còn gì nữa đâu ngày. 

-Vây anh đi ra ngoài đi. 

sao khi anh ta đi ra ngoai Wang mở bưu thếp ra xem.Anh đứng bắt động. 


Anh nhặt cái bưu thiếp nằm trên bàn lên tay.Anh từ từ xé cái bưu thiếp đó ra.đập vào mặt anh là 1 tấm ảnh không thể nào anh tinh tưởng được,hay nói đúng hơn anh không thể nào tin vào mắt mình nữa.Anh như có 1 tiếng sét đánh ngang tai mình.Cả con tim anh như muốn rỉ máu từng giọt từng giọt 1 vậy.Từng giọt máu đau khổ lan tỏ ra khắp nơi trong cơ thể anh.Những giọt máu đó làm lòng anh chột dạ vô cùng đau đớn. 

-không không thể như vậy...Tôi không tin...AAAAA-Anh la hét lớn trong phòng.Phòng anh là phòng cách âm đặc biệt nên nếu có đi ngang qua chỉ nghe nhỏ thôi. 

tấm hình anh đang cầm trên tay có hình một người phụ nữ hỡ nửa cái lưng trắng nõn và ôm ấp một người đàn ông nào đó vào lòng họ đang nằm trên giường và đắp chăn lại.Nếu theo phán đoán thì chúng ta có thể nghĩ họ không mặc gì cả chỉ đắp chăn che những phần quan trong của cơ thể.Cả 2 ôm nhau cười vui vẻ.Anh có cảm giác bấy lâu nay mình như là người ngu ngốc bị người mình yêu thương nhất lừa dối mình vậy.Như anh là người thứ 3 vậy lòng anh đau đau đớn vô cùng,đau lan khắp cơ thể.Anh cầm tấm hình mà như muốn nhào nát hoặc đốt nó đi.Nhưng sự thật là anh đang nghi ngờ đây có đúng là ảnh thật hay chỉ là một tấm ảnh ghép. 

Anh đi hết cửa hàng này đến những cửa hàng khác.10 cái cửa hàng photo ảnh nổi tiếng ai cũng nói là ảnh thật 100%.không ai nói ra 1 chữ ghép.đi được mỗi cái là mỗi lần tim anh như bị nứt ra từng mãnh vụng vậy khi nghe chữ thật chỉ 1 chữ thôi cũng đủ làm anh sắp chết đi.Anh đi mà mong chờ nghe được 1 chữ ghép cũng đủ làm tim anh nhảy vọt ra ngoài vì vui sướng tột đỉnh rồi.Nhưng anh thật sự rất thất vọng thất vọng vô cùng về người con gái đó,anh không còn đường nào tin đây không phải là sự thật nữa rồi.anh đau khổ mà còn phải giả trang sợ mọi người phát hiện ra mình.Nếu như vậy không biết mặt mũi của mình để đâu nữa. 

Hôm nay anh không về nhà cô cứ đợi anh mãi cho đến khuya,cô vẫn không thấy anh về nhà.Cô đợi đến gần sáng anh cũng chưa về.Cô ngủ thiếp đi lúc nào mà không hay biết.Lúc Cô tỉnh lại thì anh vẫn chưa về nhà.Cô điện thoại cho anh thì điện thoại anh đã bị khóa lại.Cô đi hỏi những người giúp việc trong nhà cũng không có ai hay biết là anh đã đi đâu hay anh đang làm gì.Chỉ nói là chưa thấy tối hôm qua anh về nhà.Nguyên ngày nay cô cứ lo sợ không biết anh xảy ra chuyện nữa.Cô cứ đi ra ngoài cửa và đi vào trong.Cô điện thoại đến công ty cũng không có anh ở đó.Cô thật sự bối rối lo lắng không yên.Cô mơ hồ sợ có ai bắt cóc anh hay không.Vì anh cũng là một nhân vật nổi tiếng mà,có thể họ bắt anh để tống tiền cũng hơn. 

Nói về anh.Anh cứ cười như người bị điên vậy.Anh cứ ở suốt trong quán bar không chịu về.Anh cứ suy nghĩ mãi đến hình ảnh làm anh đau lòng chột dạ nên đâm ra bây giờ anh rất hận hận thấu sương người đàn bà mà anh yêu thương hơn cả bản thân mình đâm ra phản bội anh.Anh là 1 kẻ không ngoan trong thương trường.Nhưng trong tình trường anh lại là 1 kẻ ngóc ngóc đến nỗi để 1 người đàn bà lừa gạt tình yêu của anh nguyên 1 năm nay mà anh không hề hay biết.đến bây giờ anh mới biết được mùi vị của sự phản bội là như thế nào.Anh muốn uống uống để quên đi tất cả quên đi người đàn bà ân ái chung anh bao nay lay đi lừa dối anh.Lừa dối tình cảm chân thành của anh dành cho cô.Anh chỉ biết than thở cho bản thân mình.Anh chỉ có 1 câu duy nhất"đúng là yêu lầm người mà". 

*Trưa hôm sau* 

Anh đi về với khuôn mặt hóc hác người đầy men rượu nhưng trong anh vẫn còn tỉnh lắm.Cô chạy vội lại định hỏi anh nhiều đều mà 2 ngày hôm nay chưa nói cho anh biết.Cô nắm lấy tai anh mừng rỡ.Nhưng anh lại hất tay cô ra.Xém 1 tí nữa là đã làm cô ngã xuống sàn.May sao cô vịn vào thành cửa không thôi không biết chuyện gì sẽ đến nữa. 

Anh đi lại giường không thèm để ý hay liếc mắt 1 cái về hướng cô đang đứng.Anh không cần bận tâm cô có xảy ra chuyện gì không nữa.giờ anh muốn bỏ mặt tất cả. 

-Cô hơi giận nhưng vẫn kìm ném tất cả-Anh sao hôm qua và hôm kia không về nhà vậy. 

Cô muốn hỏi tại sao àh.Cần phải trả lời sao-Cười trêu chọc cô.Anh suy nghĩ người đàn bà này còn giả vờ được sao. 

-Cô hơi khó chịu về cách xưng hô của anh.Nhưng cũng bỏ ra ngoài tai-Anh muốn trả lời thì cứ nói. 

-Vậy được cô hãy xem những cái này-Anh thẩy ra nguyên một sắp hình đủ kiểu lên giường. 

-Cô nhặt nó lên và khuôn mặt từ từ biến sắc rõ rệt,lúc đầu nó còn hồng hào sao đổi lại xanh xao không còn 1 tí máu,đầu óc cô choáng váng và tối sầm lại. 

-ôi cô sao không nói gì đi nào.haha.câm rồi sao-Anh cười đểu có 1 phần đau lòng và chăm chọc. 

-Anh...Anh-Tay cô run lên không còn có thể cầm nổi những tấm hình nữa.giọng nói cô không còn bình tĩnh mà lại run lên từng cơn,nói không nên lời,cố lấy hết sức lực bình sinh mà nói với anh-Tại sao..tại sao anh lại có những tấm ảnh như thế này vậy? 

-Bây giờ cô còn giả vờ ngây thơ với tôi nữa làm gì?-Anh đột nhiên ngừng lại và tiếp tục nói-Cô thấy tôi đau khổ chắc cô vui mừng lắm nhỉ.Cô lừa gạt tôi nhiêu đó chưa đủ thoả mãn sao?Cô còn muốn lừa gạt tôi bao lâu nữa thì cô nói đi.Cô hay thật lừa dối tôi 1 năm dài đăng đẵng như vậy.Cô đúng là người trải nghiệm tốt trong đường tình mà haha.Mà tôi không thể tin cô được nữa rồi.Còn đứa con trong bụng cô không biết có phải con tôi không nữa?-Anh ngước mặt lên trần nhà,ngăn sự đau khổ lại. 

-Anh tại sao lại nói những lời khó nghe như vậy với em vậy?-Cô ngăn lợi trào ra. 

-Anh nói mạnh mẽ-Tại sao?Tại sao cô lại đối xử tôi như vậy.Cô phản bội tôi cô có biết chỗ này của tôi-Anh để tay vào ngay ngực của mình mà đau lòng nói.Mắt đỏ hoe như sắp không chịu đựng được nữa mà khóc lớn lên.Như một đứa trẻ vậy-Cô có biết là ngay chỗ này của tôi nó đau đau lắm khong-Anh đánh mạnh vào lòng ngực mình-đau lắm cô biết không ,tôi như muốn cào nát cho nó rỉ máu ra để tôi không còn đau khổ nữa.Thôi tôi chúc hai người hạnh phúc.-Anh bước đi.Chợt có 1 bàn tay ai đó níu anh lại không cho anh đi tiếp. 

-Cô nắm chặt tay không buông ra-Anh hãy nghe em nói nào.Sự thật không phải như vậy đâu.-Cô níu lấy tay anh-Anh nghe em nói đi.Hãy nghe em nói đi mà. 

-Anh thở dài như đang rất mệt mỏi,lời nói rất lạnh như băng-Cô hãy tha cho tôi đi.Tôi van xin cô.Tôi đau lòng nhiêu đó cũng chưa đủ đối với cô sao?Cô còn muốn gì ở tôi nữa. 

-Anh hất anh.Ngước mặt lên nhìn anh.Cô cứ lắc đầu lia lịa.nước mắt cứ chảy dài-Anh hãy nghe anh nói.Em không làm gì có lỗi với anh hết.Anh phải tin em.Đứa con trong bụng em nó nhất định là con của anh.Em dám thề rằng nó chắc chắn là con của anh mà-Cô khóc nức nở tay lao đi nước mắt đang chảy xuống gò má. 

-Người sau lưng anh hai gò má đầy nước mắt ướt đẫm.Anh bước đi không hề quay đầu lại lấy một lần.Anh bước ra cửa phòng dòng lệ cũng tuông rơi,lệ rớt xuống sàn. 

Cô lang thang trên các con đường của thành phố Đài Bắc.Tâm trạng cô trở nên rối bời,không biết bây giờ nên làm gì nữa.Cô cũng nghĩ là ảnh đó đều là ảnh ghép.Cô đi tìm những nhà chuyên gia chuyên ghép ảnh.Họ đều nói đây là ảnh thật một 100% không có cái nào dùng đến công nghệ mới hết.Cô đau khổ tột cùng.Cô không biết chứng minh hay là biện minh như thế nào để giải nỗi oan cho mình.Cô còn không biết người đàn ông trong bức ảnh đó là ai nữa.Nước mắt cô tiếp tục chảy ra.Cô không biết người đàn ông đó còn sống hay đã chết lấy gì đi tìm ông ta.Cô thở dài mệt mỏi trên đất nước Đài Loan rộng như vậy biết tìm ông ta ở đâu không biết ông ta có ở trong nước hay ngoài nước nữa.Cô chỉ biết trách cho số phận đen đuổi bị người hảm hại.Cô biết anh cũng rất đau lòng. 

Chợt cô khựng lại không bước tiếp đi nữa.Ở trước mặt cô không ai gọi 2 chữ xa lạ hết đó chính là chồng cô.Cô đau lòng và có 1 phần xót xa.Cô nhìn anh không rời khỏi tầm mắt anh trong xanh xao hơn.Người thì gầy hơn râu thì mọc nhiều chưa cạo.Cô đau xót nhìn anh từ xa.Chợt 1 cái nữa có người đàn bà nào đó đi lại nắm lấy tay anh.Anh cùng cô ta bước vào 1 khách sạn.Cô như đứng chết trân không biết phải làm gì trong tình cảnh. 

Hai người họ vui vẻ khoác tay nhau bước vào trong khách sạn.Nói sai rồi chỉ có cô ta mới vui thôi anh vẫn lạnh lùng. 

Cô bước theo họ vào trong khách sạn.Cô không biết tại sao mình lại đi làm chuyện điên như vậy.Nhưng cô vẫn bước từng bước nặng nề lên những bực cầu thang.Cô nghĩ mình phải đi về thì tốt hơn.Nhưng không biết taị vì tò mò hay tại vì cô không cam tâm nhìn người đàn ông của mình đi với người đàn bà khác. 

Anh và cô ta đã đóng cửa phòng lại rồi.không ai biết có sự xuất hiện của cô nữa. 

Hai người họ đã đi vào trong đó lâu rồi.Cô không biết nên làm gì bây giờ.Tự nhiên cô mở khóa cửa ra.Sao mà khóa ko có khóa lại. 


Cô đứng lại khi cánh cửa mở ra.Cô thấy cô ta tự cởi áo quần của mình ra.Anh thì cứ nằm im.Nhưng không ai để ý gì đến người thứ 3 như cô.Khi cô thấy anh nằm hôn lên cổ và má cô ta. 

-Anh..-Cô nói không nên lời tự nhiên lại thốt ra kêu 1 tiếng anh. 

Cảm thấy có người thứ 3 xuất hiện lúc nào không hay.Hai người đang nằm trên giường ngừng lại.Quay ngược về hướng cô. 

Anh chợt đứng người anh nhìn chăm chăm vào cô.Anh không nói gì.Cô ta thì cũng im lặng nhìn cô với con mắt khó chịu.Khó chịu vì cô dám phá đám bọn họ. 

-Anh...-Cô lại kêu anh nhưng không nói gì tiếp. 

-Cô tại sao lại ở đây.-Anh lạnh lùng nói-không đi tìm người yêu của cô đi.Lại đứng đây nhìn tôi làm chuyện đó àh. 

-Anh đừng mà-Hai hàng nước mắt tuông ra.Lời nói khó mà thốt ra được. 

-Hay cô muốn ở đây xem chuyện hả?Nếu vậy tôi cho cô tùy ý xem 2 chúng tôi làm phim tình cảm-Anh nói xong liền ôm cô ta hôn lên cổ cô ta. 

Cô ta hơi ngại và khó chịu khi có người nhìn-Anh đừng mà.Người ta ngại muốn chết kêu cô ta đi ra ngoài đi.-giọng nói kéo dài mà ngọt như đường.Cô ta chỉ tay về hướng cô đang đứng 

-Nếu cô không muốn thì cô đi ra ngoài đi?giờ có tiếp tục hay không?-Anh lạnh lùng nói với cô ta. 

Cô ta chỉ biết khuất phục không dám hó hé 1 lời.2 người họ tiếp tục. 

Cô đứng dựa lưng vào tường.không chịu nổi cảnh tưởng đó được nữa.Cô mở cửa và chạy thật nhanh ra ngoài.rồi 

"Rầm" 

Cô ngã xuống sàn.Vì chạy nhanh không để ý là sàn nhà mới lao nên vô phương mà biết được.nên ngã luôn. 

Một người đàn bàn đi ngang la lớn-Cứu người nhanh lên. 

Thanh âm rất lớn nhưng bà ta vẫn không thấy ai lại giúp mình.-Nhanh cứu người có 1 người có bầu đang chảy huyết nhanh lên. 

Anh nghe đến đây mở cửa chạy nhanh ra ngoài>

Anh hoảng hốt bế xốc cô lên.Thấy huyết quá trời anh không biết làm gì la thật lớn lên-Nhanh kêu xe cứu thương nhanh lên.-Lòng càng lo lắng vô cùng. 

Khi đưa Cô đến bệnh viện huyết trong cơ thể cô chảy ra ướt cả tấm ra màu trắng tinh trên tấm ra có nguyên 1 vết máu đỏ.Anh sốt ruột mong hai người họ đừng có việc gì xảy ra.Mặc dù hận hận đến sương tủy nhưng anh không thể không đau lòng khi thấy 2 mẹ con họ xảy ra chuyên.Anh cầu trời là mong mẹ con họ đừng xảy ra chuyện gì nhen.Hai tay anh chấp lại cầu xin thượng đế đừng cho 2 người họ xảy chuyện gì. 

Khoảng 1 tiếng sau.cánh cửa phòng cấp cứu mở toan ra.1 ông bác sĩ già bước ra. 

-Bác sĩ 2 người họ có sao không?-Nét mặt anh không hớt lo lắng.mồ hôi đổ đầy trên trán và phía sao lưng. 

-ông bác sĩ chỉ nhìn anh và thở dài.Cúi đầu xuống nhìn dưới sàn.Vẻ mặt có hơi buồn 1 tí và sầu-Xin lỗi anh.Tôi đã cố gắng hết sức mong anh thông cảm cho chúng tôi. 

-Anh nắm thật chặc hai vai của ông bác sĩ .anh có phần kích động rất mạnh anh nói-Sao cố gắng hết sức nghĩa là gì vậy.?ông nói nhanh lên cho tôi. 

-ông trầm tư nói-Thật ra vợ của cậu không gặp nguy hiểm-ông ngừng lại rồi nói tiếp-Nhưng đứa bé thì không giữ được nữa.Nó đã không còn khi đưa đến bệnh viện. 

ông ta thở dài rồi bước đi.Anh như có cái gì đó nhói nhói trong lòng-AAAAAA-Anh ôm đầu hét lớn lên. 

Anh hét thiệt lớn lên.Chạy vọt ra ngoài.Anh lái xe chạy khắp nơi không có 1 điểm cố định.Cả người như muốn rụng ra vì đau đớn.Anh như bị mắc đi 1 người thân rất quan trọng của mình..Chợt anh dừng xe lại đầu ngục xuống.Cười 1 tiếng lớn haha.Wang mầy không phải muốn việc như vậy xảy ra sao.Vậy tại sao mầy lại đau lòng như vậy.đứa trẻ đó nó đâu phải là con mầy đâu mầy lại đau xót như thế.Mầy khùng rồi sao.Cứ mặc kệ họ đi.Mầy nhớ là mầy phải hận mẹ con họ không được đau lòng vì họ biết không.Mầy biết mẹ con họ đã để lại vết thương lòng dài vào tim mầy.Nên mầy phải cố gắng lấy lại bình tĩnh,đừng vì họ mà hại chính bản thân mình,mầy biết không đừng vì họ mà buồn phiền nữa.Như vậy mầy mới chính là mầy. 

2 ngày sau.Wang mới về nhà mấy ngày hôm nay anh không về nhà. 

Anh đi lên căn phòng của mình.Mọi kĩ niệm đẹp lài tràn về khắp nơi.Anh nhìn căn phòng mình tự nhiên cười 1 cái nhẹ.Cười thật lòng không một chút đau khổ.Nhưng mọi chuyện lại ngừng tại ở đây.Những tấm hình đã làm anh không thể nào cười được nữa.Anh ngồi xuống bàn 1 tấm giấy ở trên bàn và có 1 bức thư nữa.Anh mở bức thư ra. 

Wang nè! 

Em phải đi rồi anh ơi.Em đi một nơi thật xa rất xa.Em biết anh không muốn gặp mặt em nữa đúng không anh?Con của chúng ta em đã không thể giữ nó được nữa rồi.Em xin lỗi vì không thể bảo vệ được con của chúng ta.Em biết anh rất hận em.đơn ly dị em đã kí rồi chỉ còn chờ anh kí nữa thôi.Anh nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt nhen.Nhưng mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.Em không bao giờ phản bội lại tình yêu của anh.Anh phải tin em nhen.Mà chuẩn bị đến đám cưới Yatou rồi anh nhỉ.Anh nhớ cho em gửi lời xin lỗi với bạn ấy rằng em không thể đến dự đám cưới bạn ấy nhen.Cho em 1 lần nói yêu anh nữa nhen.Wangzi em yêu anh nhiều lắm.Tạm biệt anh em đi đây. 

Em yêu anh,Gui 

Cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi sao.Anh ôm đầu cười khổ giọt nước mắt lại rơi.hãy đi đi đừng quay lại nữa tôi không muốn thấy mặt cô nữa.Tôi biết cô và người đàn ông của cô bỏ đi chung với nhau chứ gì.Anh cầm lá thư và tờ li dị tay rung lên.Cô tưởng tôi để cho hai người ra đi vui vẻ vậy sao?Cô đừng có mà mơ tôi cho hai người sống hạnh phúc.Tôi sẽ không kí cái đơn này đâu.Tôi không được hạnh phúc hay người đừng có mơ mà sống trong hạnh phúc.haha. 

Mấy ngày sau.đám cưới Yatou và Vỹ cả 2 chìm trong sự hạnh phúc.Còn anh anh nhận lấy đau khổ mà không biết phải làm gì.Hiện giờ anh cảm thấy mình rất ư là cô đơn vô cùng.Hai người họ hạnh phúc anh lại thấy ghen tị với họ. 

2 năm 6 tháng sau. 

Anh cuộc sống của anh thay đổi rất nhiều.Kể từ ngày đó cái tên Wangzi chỉ là ảo tưởng mà thôi.không ai còn dám kêu anh là Wang nữa.Anh không thích lập lại quá khứ lúc trước ngày nào anh cũng nghe cô kêu mình là Wang riết.Lúc đó anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng.Nhưng từ cái ngày định mệnh mà anh nhận được bưu thiếp đó.Anh không muốn nghe thấy cái tên đó nữa.Nó chư làm anh lạnh thấu sương tủy và hận vô đối.Anh trở nên lạnh lùng và quyết đoán,một người rất là máu lạnh.Những công ty nào anh không thích anh đều thu tóm nó vào tay của mình.Anh cũng không hề đi tìm cô.Anh không quan tâm đến sự sống của cô.Nhưng mỗi khi nghe ai nhắc đến tên cô.Tim anh lại 1 lần nữa nó bị lỗi nhịp.Anh vô phương ngăn nó đừng đập như vậy nữa.Anh mặc dù không đi tìm cô nhưng anh rất nhớ cô.Nhớ đến nỗi chỉ đi tìm rượu mà quên cô sáng lại đi làm việc tối thì đâm vào những cuộc mua vui để quên đi những kĩ niệm liên quan đến cô.Mỗi buổi tối anh không bao giờ về nhà chỉ gần nữa đêm khuya anh mới về nhà.Anh sợ vào căn phòng lạnh đó không có 1 chút nào hơi ấm của con người.Anh cô đơn nên anh quyết định đi tìm hơi ấm ở bên ngoài,Nhưng mọi người đó chỉ là công cụ ở trên giường đối với anh.Anh chán rồi bỏ đi không 1 chút quyến luyến.Nhưng nói vậy thôi có 1 người mà anh thường gặp lúc này đó là con cáo già. 

Cuộc sống của cô cũng rất bình thường.Cô là 1 trưởng phòng thiết kế của 1 công ty vừa tầm cỡ ở đảo đài Loan nó có cái tên là EoVan.Cô sống rất bình yên cô đã đi làm cách đây được 2 năm nên mới được lên chức trưởng phòng thiết kế.Cô cũng nhớ anh rất nhiều.Nhưng không biết làm sao để anh tin tưởng mình.Lúc nào xem TV cũng thấy anh trên đài truyền hình với tư cách là 1 nhà kinh doanh cực kì giỏi.Trong khoảng 2 năm nay anh đã phát triển những lĩnh vực mạnh của công ty anh qua Châu Mỹ.Nhìn Anh lúc đó trong thật oai phong.Cô chỉ có thể nhìn anh qua những tấm ảnh trên mặt báo hoặc xem trong TV.Có đôi lúc cô cũng muốn lén về nhà để gặp anh.Nhưng cô không có dũng khí để làm việc đó.Cô chỉ dám rờ mặt anh hay tóc của anh qua TV và những cuốn tạp chí dành cho người thành đạt.Cô đau xót khi mình phải làm những việc không phải là hiện thực hay đúng hơn là không được đụng đến cơ thể của con người đó bằng da thịt.Nhưng một lần nhìn thấy anh chụp hình chung những người tình nhân của anh.Cô lại không biết phải làm gì vào lúc này chỉ biết khóc và khóc.Trái tim của cô như có muôn nghìn cây kim đâm vào.Cô như muốn ngừng thở nhưng cô phải tiếp tục sống,sống vì mình và vì 1 người nữa


Đọc tiếp: Vợ Gui Ơi ! Chồng Wang Yêu Vợ - Phần 12

Tieu thuyet tinh yeu Vợ Gui Ơi ! Chồng Wang Yêu Vợ
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Polly po-cket