Khi cả 2 đang nằm trên giường.
Anh này!-Cô ôm anh vào lòng.Cô nhìn vào khuôn mặt của anh trên đó con mắt đầy sự yêu thường và ấm áp.
-Sao em?-Anh dịu dàng nói.Câu nói chứa đựng sự dịu dàng nhất của người đàn ông dành cho vợ.
Cô khìu tay anh.nắm nhẹ bàn tay anh-Anh có yêu em không?-Cô hỏi 1 câu hết sức ngớ ngẫn.
-Tại sao? em lại hỏi như vậy?em không tin hôm đó anh nói điều là sự thật sao?-Anh hơi giận dữ vì cô lại không tin vào mình.
-Cô thấy mắt anh hơi đỏ lên vì giận.Nên vội vàng xin lỗi-Xin lỗi anh...không phải như vậy.em chỉ muốn nghe anh nói nữa thôi.
-Anh thấy cô không bình tĩnh mấy nên,trấn an cô-Thôi nào không sao đâu.Ngủ đi nào?-anh vỗ về cô vào lòng mình.
-Em...em.. không ngủ đâu anh.-Cô làm nũng với anh.khuôn mặt đỏ hồng như 1 đứa trẻ vậy.
-Sao không ngủ hả?-Anh hơi khó chịu.Vì giờ gần 10 giờ mà cô vẫn không chịu ngủ.
Cô cứ lắc đầu mãi.không nói lời nào.
-Vậy sao em mới chịu ngủ ?-Anh dịu giọng xuống.Anh cũng biết cô đang làm nũng với mình.
-Anh nói yêu em đi em mới chịu ngủ-Cô nói ra rồi quay mặt về chổ khác.
-Anh thì cứ tức cười.Ai lại đi bắt người khác nói yêu mình nào.Anh kéo cô vào lòng siết chặt cô hơn-Anh yêu em.Nào ngủ được rồi đó.
-không em không ngủ đâu.-Cô lại đem cái tính trẻ con ra nói chuyện với anh.
-Sao anh đồng ý nói rồi sao em lại không chịu ngủ chứ-giọng nói của anh đầy sự ấm áp .
-Em muốn anh nói thêm lần nữa.-Cô lay lay tay anh.rồi cô ôm chặc tay anh để lên gò má mình
-Rồi rồi anh nói thêm 1 lần này thôi đó nhen.Anh yêu em.rồi ngủ được chưa,.-Anh vỗ nhẹ lên đầu cô mà vuốt ve máy đóc của cô.
-Em muốn nghe nữa mà-Cô thấy anh chuẩn bị nhắm mắt ngủ nên lay lay anh nữa.
-Anh yêu em-Anh chịu hết nổi nên nói tiếp và ngủ luôn.Hôm nay công việc của anh rất nhiều,về nhà còn bị cô quấy rối nữa.
Cả tối hôm đó anh cứ bị cô quấy rầy mãi mà không ngủ được.Nữa đêm lại bắt anh mở mắt ra mà nói "Anh yêu cô".làm đến sáng anh mới có thể ngủ được.nên sáng thức vậy con người anh đầy mệt mỏi.
-Cô đang lấy đồ cho anh mặt đi làm-Anh này thường thường anh nghỉ trưa mấy giờ vậy?
-Anh thì soạn mấy tài liệu của công ty-Em hỏi làm chi vậy?-Anh quay lại nhìn vợ mình lấy đồ mà cười hạnh phúc.
-Thì anh cứ nói đi-Cô đi lại sát bên anh mà đưa đồ cho anh.
-Anh thì gần 12 giờ mới nghỉ trưa-Anh trả lời thật lòng.
-òh-cô chỉ ồh 1 cái tỏ ra không có gì.Nhưng đằng nao thì rất là có gì đó-Vậy anh đi thay đồ đi nhen.
Anh đi thay đồ xong đi ra ngoài.
-chúc anh 1 ngày tốt lành-Cô hôn lên má của chồng mình.
-Em cũng ở nhà ngoan đó nhen-Anh hôn lên trán cô.Ôm cô 1 cái vào lòng rồi buông cô ra.
Anh cùng cô bước xuống lầu.Anh lên xe và đi đến công ty.
Cô ngồi trên ghế sofa buồn chán không biết làm gì nên gọi điện thoại cho chị HeBe.
-Alo chị hả?-Cô như 1 cô em gái ngoan vậy.
-Sao cô em của tôi.hôm nay đã nhớ đến chị gái này rồi sao?-Chị nói đầy chăm chọc.
-Chị này lúc nào em gặp chị hay nói chuyện qua điện thoại với chị thì chị lại châm chọc em àh-Cô giả vờ giận dỗi.
-Thôi cô em có chuyện gì nói đi nào.Mà cô em của chị không đi làm sao?-Chị hơi tò mò hỏi.
-Bởi vậy em ở nhà chán lắm chị ơi.Anh ấy không cho em đi làm chị ơi-Cô than thở với chị mình.
-Sao nó lại không cho em đi làm vậy?-Bà hơi tức cho cô em của mình.
-Tại anh ấy nói em có thai nên không được đi làm.Anh ấy sợ em mệt
-vậy đúng rồi em.Nó thương mẹ con em nên mới vậy đó.Với lại nó sợ em cực khổ mà.
-Vâng em cũng biết mà.Nhưng ở nhà mãi chán lắm chị ơi!-Cô thở dài.
-Thôi đi cô nương.Chồng thương như vậy mà còn than thở gì nữa hả cô nương?
-Mà chị đang làm gì dạ.?-Cô không biết hỏi gì nữa nên hỏi đại câu này vậy.Biết cũng hơi thừa 1 tí.
-Chị đang làm việc.Thôi nhen cô em chị bận rồi.Khi khác 2 chị em mình nói chuyện.
-Dạ.pye chị.-Bói xong cô ngồi xuống ghế mở tivi mà chỉ mở nhiều kênh không xem được kênh nào hết.
-Tạm biệt em nhen cô em bé nhỏ.-Nói xong thì chị đã cúp máy.chỉ nghe những tiếng-tut tut tut
Cô không biết nên làm gì hết.Chợt nhớ lại cái ý định vào buổi sáng.Nên đi vào bếp tìm 1 vài thứ gì đó.Hình như là mấy hộp đựng thức ăn vậy.
Cô đứng làm mấy món ăn.
-Dì 2 thấy vậy chạy lại gân cô-Cô chủ đang làm gì ở trong bếp dạ.
-Cô cười vui vẻ.Nhưng sắc mặt dì 2 lại tối sầm lại-Cháu chuẩn bị mấy món ăn cho chồng đó mà
-Cô chủ tha cho bà già này đi.-Bà lo lắng mà vớ lấy mấy cái muỗng mà cô đang cầm.
-Cô dựt lại mà cười với dì 2-Thôi dì cho cháu làm đi mà dì.Cháu muốn tập trung vào làm mà dì.
-Dì 2 như van xin cô.Mà có phần lo lắng-Tại cô không biết đó.Cậu chủ có nói là không cho cô vào nhà bếp làm gì hết.Nếu cậu chủ mà biết thì tôi sẽ bị đuổi việc đó.
-Cô thấy dì 2 lo lắng nên cũng trấn an dì-Dì đừng lo mà.Cháu muốn chuẩn bị 1 buổi ăn cho chồng mình mà.
-Nhưng..-bà ấp a ấp úng mãi.Khuôn mặt tái xanh lại vì sợ cô xảy ra chuyện gì thì bà không sống nổi.
-Cháu là vợ mà,cũng phải làm gì cho chồng mình chứ.-Cô lại cười và nắm tay dì 2 như là mẹ của mình-Dì yên tâm có gì cháu sẽ chịu trách nhiệm mà.Anh ấy tôn trọng gì như vậy chắc không đuổi việc gì đâu.
Dì 2 thì lo sợ.Cô thì vừa làm vừa cười hạnh phúc.Cô nghĩ hạnh phúc gì bằng làm những món ngon cho người mình yêu ăn chứ.không biết có hợp khẩu vị của anh ấy không nữa.Cô chú tâm vào làm những món ăn.
sao khi làm mọi thứ xong cô đi vào phòng mình thay đồ.Cô được tài xế đưa đến cổng công ty.Khi trước anh không dùng tài xế nữa mà lại để ông tài xế lái xe cho cô khi cô cần.Nên bây giờ anh tự đi làm 1 mình.Trên đường đi cô đã nhận được điện thoại của anh.
-Em ăn rồi.Còn anh?-Cô giả vờ hỏi.biết bây giờ anh sẽ chưa ăn có cái gì trong bụng mà.
<-Anh chưa ăn.Tí nữa ăn.Vậy bây giờ em đang làm gì thế hả?>-Anh lại hỏi những câu như thường ngày.
-Vâng.Giờ em đi uống tí nước nhen.-Cô thấy mình đang chuẩn bị đến công ty nên vội tìm cớ đặng tắt máy trước.Dù những câu đó anh thường hỏi nhưng cô không cảm thấy chán.mà cô lại cảm thấy rất hạnh phúc nữa.
<Ừ.vậy thôi.anh cũng bận rồi.tạm biệt em>-tut tut.Anh lúc nào cũng chưa nói xong thì đã cúp máy
-Tạm biệt anh.-Cô thì chưa nói từ tạm biệt thì anh đã cúp máy rồi
* Trước cổng công ty*
-Cô bước vào quầy lễ tân-Cho tôi hỏi phòng tổng giám đóc Vương nằm ở đâu?-Cô nhìn vào cô lễ tân mà nói.
-Thưa cô cô có hẹn trước không?-Cô lễ tân nhìn từ đầu đến chân cô nghĩ thầm.Trông cô ta xinh đấy ăn mặc toàn hàng hiệu mà còn cao cấp nữa.Nhà chắc giàu lắm đây nhỉ.
-Tôi không có hẹn trước-Cô nói bình thường dù biết là nói như vậy người ta sẽ không cho vào.Nhưng cô muốn làm cho chồng mình 1 sự bắt ngờ.
-Vậy xin phép nếu cô không có hẹn trước thì không thể lên gặp giám đốc được đâu-Cô lễ tân nghĩ chắc cũng là tình nhân hay gì đây nè.giám đóc mình đẹp trai vậy ai mà không mê cho được chứ.Luôn cả mình còn mê nữa huống hồ gì cô ta.
-Vậy tôi xin phép.-Nói xong thì cô bước thẳng vào luôn.không quay về.Cô nghĩ cô ta không nói thì mình đi hỏi có gì đâu mà lo.Có miệng để làm gì chứ.
-ơi cô...không được đi vào-Cô lễ tân nói với theo cô khi cô đã đi vào thang máy.
Quay lại phòng giám đóc nhen
-Anh đang ngồi xem tài liệu.-Thư kí cho gọi trưởng phòng kinh doanh vào đây-Anh mở máy điện thoại lên nói xong vào cúp máy liền.
1 phút sao.Cóc cóc....cóc...cóc...
-Vào đi.-Anh nhẹ nhàngg nói.Khuôn mặt thì lúc nào cũng lạnh lùng.
-1 cô gái bước đồ.ăn mặc lúc nào cũng quyến rũ.áo thì hở nữa ngực-giám đóc gọi tôi đến đây có việc gì.
-Cô hãy xem cái tài liệu này đi.-Anh đưa cái tài liệu lên cho cô gái đối diện.
Cô ta cầm tài liệu lên mà xem tới xem lui.Cô ta không tỏ ra thái độ gì hết.Chỉ nhìn chằm vào tài liệu đang cầm trên tay mình.
Họ bàn với nhau về công việc và mọi thứ liên quan đến dự án sắp tới của công ty.
Anh và cô ta ngồi tính về mấy dự án kế của công ty.Cô ta thì cứ đưa bộ ngực vào mắt Anh.Anh thì cứ làm lơ.Anh không nói gì.Anh muốn giữ thể diện cho cô ta.nên không muốn nói gì.Nhưng đổi lại sự im lặng của anh thì làm cô ta thích thú hơn.Cô ta cứ đưa người qua đưa lại với bộ ngực được hở phân nửa,Anh cũng không thèm liếc qua nhìn cô ta 1 cái.Cô thì cứ đứng ẹo qua ẹo lại.Qúa đáng hơn là cô ôm lấy cổ anh.Anh chịu đựng hết nổi nên lên tiếng.Có phần hơi nóng giận.Nhưng anh không muốn thể thể hiện ra ngoài, dù gì mình cũng là chủ phải làm cho nhân viên xem trọng mình 1 tí đi chứ nhỉ.
-Xin cô tự trọng 1 tí ,cô hãy ngồi ở chỗ đối diện cho tôi đi-Tay anh đưa ra chỗ cái ghế ở đối diện giọng nhẹ không quát nhưng có phần mang tính lạnh lùng.
Cô ta không nói gì.Nhưng cũng không ngồi ở chỗ mà anh đã chỉ.Cô ta lại bước xa vài bước hơn.Tiếng guóc cứ lộc cộc làm anh nghe chán cả tai.Cô ta đi mà không thèm dở guốc lên cứ để tiếng guốc như vậy.
Gui bước lại gần nghe tiếng guốc như vậy cũng chán cả tai.Cô biết trong đó có người như cứ mặc kệ họ.Cô cứ tiếng lại gần cửa phòng của anh.
Anh thấy cô ta đứng cách xa mình được 1 chút thì anh cũng hài lòng mà thở phào.Mặc kệ cô ta thích làm gì thì làm.Anh không quan tâm xin miễn sao cô ta đừng đụng vào người anh là được.
Cô ta thấy anh không phản ứng gì nữa nên được nước làm tới.Cô ta ám sát mặt của mình vào đầu anh.Nguyên cơ thể cô ta như đổ vào người anh vậy.
Gui bước vào phòng.hé mở nhẹ nhàng cánh cửa ra cô muốn làm anh có 1 bất ngờ lớn.Nhưng đổi lại là anh lại làm cho cô bất ngờ.Con người cô rung lên từng cơn nhưng những cơn gió lớn ùa vào thân hình cô vậy.Cô cảm thấy mình không thể bước chân vào được nữa.Con người tối sầm lại.1 bước không thể bước nổi.Cô như muốn ngã ngụy xuống sàn vậy.Bàn tay cô run lên.Cô cố gắng nắm chặc cái hộp trên tay lại khéo không cho nó rớt xuống gây ra tiếng động.Cô muốn xem phản ứng của chồng mình.Nhưng đổi lại là sự im lặng của anh.Anh không nói gì.Cô thất vọng thất vọng nặng nề.
Phần cô ta thì cứ như vậy hoài không chịu đứng xa hơn.
Cô chịu đựng hết nổi.Bàn tay không làm chủ được nên rung lên từng cơn."Bịch" cái hộp trên tay của cô rơi xuống.Nhưng không đủ để cho người trong phòng nghe.Cô chịu đựng hết nổi.Cô chạy ra và lao đi những giọt nước mắt đau khổ.Cô cố chạy thật nhanh thật nhanh ra khỏi thế giới đó.Thế giới của 2 người trong căn phòng đó.Cô chạy ra khỏi công ty anh.
-Cô làm như vậy đủ chưa tôi chịu đựng hết nổi rồi đó-giờ thì lữa giận trong người anh sôi lên.Anh quát thật lớn vào mặt cô ta.
-Cô ta vớ lấy tài liệu.2 chân rung lên cầm cập-Xin lỗi giám đóc...xin lỗi...-Cô ta cúi đầu xuống.
-Anh lại quát lớn-Cô ra ngoài cho tôi.nhanh lên-Anh vơ tay về phía cánh cửa.
-Dạ tôi ra ngai đây.không có lần sao nữa đâu giám đóc-Cô cúi đầu mà đi lui về phía sao.
-Anh lại hét to lên-Cô còn nói không có lần sau àh.1 lần là đủ rồi.lần sao tôi sẽ đuổi việc cô đó.
sau khi cô ta đi ra ngoài.Anh cảm thấy con bụng mình cũng hơi đói nên đi ra ngoài ăn.
Anh vừa đống cửa lại thì chân của anh đạp vào 1 vật gì đó dưới sàn nhà.Anh nhìn xuống và thấy cái hộp đầy thức ăn trên sàn.Anh không chú ý đến mấy.Anh nghĩ chắc có người nào đó lở làm rơi nó xuống thôi.Nhưng tại sao lại không vệ sinh tí nào làm rơi mà cũng không nhặt lên gì.Còn dám làm rơi trước phòng của giám đóc nữa chứ.Mãi suy nghĩ anh lại nhớ đến màu sắc của cái hộp.Anh nghĩ sao trong cái hộp này nó quen thế nhỉ.anh chợt nhớ lại buổi đi picnic với cô.Khi đó cũng có 1 cái hộp tương tự giống như vậy.
*Quay lại buổi picnic*
Cô cùng anh ngồi trên cỏ.Cùng ngấm nhìn cảnh vật xung quanh.Họ cùng lấy thức ăn ra.
-Cô cầm đôi đủa và đưa đến miệng anh-Anh nói aaaaaaaaaa đi nào.-Trong đôi đủa có 1 miếng cá.
-AAAAAAAAAAAAAAAA-anh cũng a theo lời cô nói.Cô đút 1 miếng cá cho anh.
Anh cùng cô cười nói vui vẻ.-Em này.Này do em làm hết đó hả?-Anh chỉ vào cái hộp màu xanh có hình 2 người hôn nhau.nó còn viền xung quanh là những chiếc lá nhỏ.
-Vâng ạ-cô nói dịu dàng và nhìn về phía đối diện là những bông hoa lúa bay khắp nơi.Nở ra 1 nụ cười hiền dịu.
-Ngon đấy em.Anh rất muốn ngày nào cũng được ăn như vậy...Nhưng...-anh ngưng lại không nói tiếp trán thì hơi nhíu lại.
-Sao anh nói đi nào-Cô tỏ ra không hiểu ý nghĩa của vấn đề sao chữ nhưng mà anh mới nói ra.
-Anh ngồi sau lưng cô thì ngồi trên trước anh.Anh ôm cô vào lòng.Anh cúi đầu của mình xuống vai cô mà nói-Anh không muốn em cực khổ vì những món ăn này.
-Cô làm khuôn mặt như không vui.giọng nói hơi có chút thất vọng-Anh không thích àh.
-Anh quơ quơ tay.Mà biện minh.lời nói của anh nhự cơn gió nhẹ mà lại mang lại sự ấm áp trong trẻo.-không phải.Em hiểu sai ý anh rồi.Anh thật sự rất thích những món này.Nhưng anh không muốn vì sở thích của anh mà em phải vào bếp.Trong bếp nó rất nóng-Anh lấy tay xoa xoa lên bụng cô-Nhiệt độ nóng sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé và luôn cả em.-Anh hôn nhẹ vào tóc cô.Anh tận hưởng muồi thơm trên tóc cô-Vì thế anh không muốn ảnh hưởng đến con,mà càng không muốn em vất vả nữa.Nên anh thà không có còn hơn để ảnh hưởng đến mẹ con em.-Anh ôm chặt cô vào lòng hơn.
*Quay lại hiện tại*
Anh nghĩ thầm"không lẽ giống đến thế sao.không khi nào vợ mình đến công ty đâu".Anh cúi người xuống nhặt cái hộp.Thức ăn thì trang trí giống như hôm anh cùng cô đến buổi picnic vậy.Anh càng suy nghĩ việc đó nhiều hơn,đến cả việc thức ăn cũng giống như vậy".Nhưng trùng hộp thì sao nhỉ?Thôi bỏ qua đi lo cái bụng đối trước đi nè.Anh nhặt cái hộp lên.trong cái hộp thì vẫn còn nguyên.Nên anh đem lại vào phòng mà ăn..Anh không thích ăn đồ thừa của người khác.Nhưng khi nhặt lên anh cũng đã quan sát xung quanh.xác định là không có 1 người nào nhìn thấy nên anh mới đem lại vào phòng.Vì cách trang trí của thức ăn giống như vợ anh làm nên anh muốn lấy ăn thử.đối với người giào như anh làm như vậy cũng hơi phi lý.Nhưng anh thích cách bài trí đó.Nó giống như anh ăn món ăn mà vợ mình làm vậy.Dù gì cũng đã lâu anh chưa ăn món mà cô làm cho mình.nên anh muốn nếm thử đó.
Anh ăn 1 cách rất ngon lành.Anh hết anh mới suy nghĩ"sao mà luôn cả thức ăn cũng giống nè.cái hộp cũng giống nè.rồi còn muồi vị của thức ăn cũng giống."Vậy không lẽ cô ấy đến đây.Mà tại sao đến đây rồi lại không đi vào.Hay cô ấy bị làm sao nhỉ.nghĩ đến những sự trùng hợp như vậy anh đã hạy vội vàng xuống để đến quầy lễ tân.
Anh chạy đến nơi thì thở không ra hơi.Anh đang đứng trước quầy lễ tân.
-Cô lễ tân thấy anh nên cúi chào-Có chuyện gì không vậy tổng giám đóc-Cô nhỏ nhẹ nói.
-Cô có thấy 1 cô gái nào đến đây không?-Tay anh dịnh vào bàn tiếp tân.
-Dạ không có.Có chi không vậy tổng giám đóc-Cô cười nhẹ.Cô ta tính lấy lòng anh đó mà.
-Cô nhớ rõ chưa hả?Nhớ rõ rồi hả trả lời tôi-Anh như muốn nhào vào giựt lấy cổ áo cô ta vậy.
Cô ta nhìn thấy độ chuẩn bị đánh người của anh nên hơi sợ.Cô ta cố suy nghĩ nhưng không ra.
-Anh cho cô ta nghĩ được gần 1 phút.Anh chịu đựng không nổi nữa nên lên tiếng-Cô có nhớ ra chưa.?
-Chợt cô ta nhớ ra-à ừ...
-Nói nhanh lên coi-Anh quát lớn vào mặt cô ta.Anh đang rất lo cô ta thì cứ à ừ hoài.Nói sao anh không tức giận cho được.
-Dạ ..dạ lúc nãy có 1 người con gái muốn tìm tổng ..tổng giám đóc-cô ta như rung lên vì lo sợ.
-Cô gái đó trông như thế nào?-Anh như mong muốn là không phải là vợ mình vậy.
-Cô ấy trong giống như là đang mang thai vậy đó-Cô ta nói không nên lời
-Vậy bây giờ cô gái đó đâu?Cô nhanh nói hết sự việc cho tôi-Anh quát vào mặt cô ta.
-Cô ấy đòi gặp tổng giám đóc.Nhưng không có hẹn trước nên tôi không cho vào.Nhưng cô ta cố tình đi vào luôn.Tôi không ngăn lại được.rồi khoảng 15 phút sau tôi thấy cô ta đi xuống.Hình như là đang khóc hay gì đó tôi cũng không thấy rõ nữa.-Cô ta kể lại tất cả những gì mình chứng kiến.
-Vậy cô thấy cô gái đó đi đường nào không?-Trong lòng anh đầy lo sợ.lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì không hay.Anh cố xua đi những ý tưởng không hay trên đầu mình.Nhưng không thể anh không biết tại sao cô lại không vào mà còn khóc nữa chứ.
-Tôi thấy cô ấy đã đi về hướng bên đó-Cô ta chỉ về phía chỗ đậu xe của công ty.
Cô ta suy nghĩ "ôi tổng giám đóc đẹp trai ghê đó".dù hơi nóng tính nhưng vẫn đẹp trai nhu bình thường vậy.Nhu mà cô ta là ai vậy mà tổng giám đóc lo lắng thế nhỉ.
Cô ta vừa dứt hết lời anh đã lao thẳng ra ngoài đường.Nhưng anh nhìn xung quanh ở nhiều nơi thì không thấy được hình bóng nhỏ bé của vợ mình.Anh lấy điện thoại ra điện.
-Dạ thưa cậu chủ.Tôi nghe đây cậu chủ-Bên kia lễ phép nói nhẹ.
-Chú có đưa vợ cháu đến công ty hay không vậy?-Anh nói mà cứ nhìn qua nhiều hướng khác nhau.để tìm hình bóng của 1 ai đó.Dù lòng xót xa nhưng anh vẫn nói lễ phép.
-Lúc nãy tôi đã đưa cô ấy đi đến công ty rồi mà cậu-ông ấy trả lời tĩnh bơ.
-Vậy bây giờ cô ấy không ở đó với chú hả?-giọng anh đầy lo lắng cho mẹ con cô.
-Dạ không.Xảy ra chuyện gì rồi sao cậu-ông ta cũng hơi lo lắng nói.
-Anh sợ trấn động đến gia đình cha mẹ.Vì ông này là người của cha mẹ mang đến nhà mình mà-không có gì.thôi tôi cúp máy.
Anh cúp máy xong lại bộ chạy vòng quanh khắp nơi gần ở công ty.Nhưng anh lại nhớ đến việc của công ty.anh cần phải báo cho cấp dưới 1 tiếng để yên tâm đi tìm cô.
-Hôm nay tôi hủy bỏ các lịch hẹn hết-Anh nói xong rồi cúp máy không cho người khác alo hay gì luôn.
Anh thấy đi bộ mãi mà không thấy cô.Nên quay lại công ty mà tìm lại 1 lần nữa nhưng vẫn là con số không.Anh lấy xe đi.Anh đã điện thoại về nhà nhưng cô cũng không có ở nhà.điện cho Yatou cũng vậy chị Hebe cũng vậy.Nên anh rất lo lắng không biết làm gì bây giờ.Anh lái xe chạy vòng vòng khắp nơi để tìm cô nhưng vẫn vô ít.Anh cũng đã điện về nhà mẹ vợ nhưng cũng không có.trời lại chuẩn bị đổ mưa lớn sấm chớp thì cứ ầm ầm mà lại không có mưa.Anh biết thế nào cũng có cơn mưa lớn.Nếu có mưa lớn sẽ làm anh lo sợ hơn nữa.Nhưng ý trời đã định."rầm rầm".Mưa đổ xuống như thát chảy.Anh lái xe cứ nhìn về phía 2 bên.Lòng anh thắt lại vì đau lòng không biết cô có xảy ra chuyện gì lớn không.Anh còn có những ý định điên rồ hơn là điện thoại đến bệnh viên.Anh đã hỏi "đã có tai nạn nào mới xảy ra không".Nhưng mai phước là không có ai bị tai nạn.Anh cảm thấy lòng đở đau hơn.Nhưng chưa hết cái lo này thì lại đến cái lo khác.Anh tìm mãi mà vẫn không thấy cô đâu.Anh như muốn hét thiệt to lên.Anh càng muốn mình có dị năng để xác định xem cô ở đâu ,hay hơn là anh sẽ la lớn lên để hỏi cô lúc này đang làm gì và cô đang ở đâu nữa.
Quay lại Gui.
Cô ứ chạy chạy mãi.Cả người run lên vì lạnh.Mưa tạt vào mặt cô.Khuôn mặt cô trở nên rát hơn.Nhưng cô lại không cảm thấy rát vì mưa mà lại thấy lòng đau,rất đau.Cô ngồi trên 1 cái ghế ở công viên,2 tay cô vòng qua 2 chân.Cô ôm người của mình lại,để tìm 1 chút hơi ấm của cơ thể,Nhưng đổi lại là thứ lạnh buốt của gió và mưa.áo cô mặc cũng đã ướt hết.Cô để tay mình lên bụng mà xoa xoa.Cô lên tiếng nói"Con ơi mẹ phải làm gì bây giờ.Ba đã hết yêu mẹ con mình rồi con ơi.Mẹ đúng là người vô dụng đúng không con.Mẹ lại không thể dành lại tình yêu của mẹ con mình con ơi".mẹ thật vô dụng.những giọt nước mưa chảy dài trên 2 gò mà cô.Cô ôm bụng mà thở dài.Cô nhìn vào khoảng không xác định ở ngoài trời.Con mắt của cô như không có hồn vậy.Cả công viên như không có 1 bóng người khác chỉ còn lại hình bóng 1 người con gái mang bầu mà co người lại.
Anh chợt nhớ ra là ở gần công ty của mình có 1 công viên.Anh muốn tìm 1 hy vọng dù chỉ là nhỏ nhen thôi nhưng anh cũng muốn đến đó xem thử dù biết kết quả rất ít.
Khi anh đến là cả người cô như muốn ngã xuống đất.Cô lúc này mong có 1 bờ vai của ai đó mà ôm mình vào lòng để nhận được hơi ấm.Nhưng cô biết lúc này họ đang ở trong căn phòng đó mà vui vẻ cười nói với nhau.Đâu có Ai lại đi thèm để ý đến cô chứ.
Anh đau xót và chạy thật nhanh vào.Anh lấy áo khoác khoác lên người cô.
-Anh tức giận hét lớn lên trong cơn mưa lớn như vậy.Tiếng hét của anh như lắn áp những tiếng mưa rơi vậy-Em làm gì ở đây hả?Mà tại sao em lại không về nhà hả?Em Có biết là "Mưa" lớn không?-Anh hét mà đến chữ mưa anh lại muốn nhấn mạnh để cho cô nghe thấy.
Nhưng đổi lại những tiếng hét lớn của anh là sự im lặng của cô.Cô không 1 chút phản kháng.
Anh cảm thấy mình bắt lực.Chưa khi nào anh lại bắt lực như vậy.Anh ôm cô vào lòng.
Anh bế cô lên xe mà đưa cô về nhà.Anh không nói gì cô lại cũng không nói gì.Cô như 1 người có sát mà không có hồn.Anh lái xe đến nhà vừa bế cô vừa nói.
-Dì 2 nhanh kêu bác sĩ đến đây nhanh đi.-Anh cảm nhận cả người cô nóng lên vì ở ngoài mưa quá lâu.
-Nhưng...trời mưa bác sĩ sẽ không đến đâu.Mà trời còn mưa to nữa-Dì 2 lo lắng nói.
-Dù sao cũng phải kêu ông ấy đến nhanh lên-Anh bế cô lên đến cầu thang.Nhưng cũng không quay lại xem mặt của bà dì đang lo sợ vì không biết có kêu được bác sĩ không.
Anh bế cô lên đến phòng đặt nhẹ cô xuống giường.Anh vôi thay đồ mới cho cô.Anh đắp chăn lại cho cô.Cả người cô vẫn còn run lên từng đợt.Anh đi thay đồ của mình ra.Anh nghĩ như vậy mới dễ dàng chăm sóc cô.Nếu mặc đồ ướt thì làm sao được.Anh thay đồ xong.Vội chạy lên ôm cô vào lòng.Anh cảm thấy người cô rất lạnh không có hơi ấm của cơ thể.Cô thì cứ im lặng không nói gì,con mắt cô nhìn lên trần nhà.Rồi cô cũng ngất đi luôn.
"Cạch".
Ông bác sĩ đi vào.Anh cũng buông cô ra.Anh để cho bác sĩ khám cho cô.1 hồi thiệt lâu.
-ông bác sĩ nhăn nhó nói,giọng nói hơi giận 1 tí-Tại sao lại để cô ấy đi ngoài mưa lâu vậy?Người có bầu không nên ra ngoài mưa lâu như vậy.Cô ấy mệt quá nên đã ngủ luôn.Tôi mong người nhà đừng cho cô ấy ra ngoài vào những lúc trời không tốt như thế này.
-Vậy bác sĩ hãy kê thuốc cho vợ tôi ,
-Nhưng còn 1 đều nữa cô ấy cũng đang bị kít động lớn vì 1 chuyện gì đó thì phải,nhưng tôi không biết là gì-ông bác sĩ thở dài-Tôi đi kê thuốc đây-Rồi ông bước ra ngoài phòng
Anh nghe nói vậy cũng hơi khó hiểu là cô đã xảy ra chuyện gì.Nhưng anh lại giận hơn là cô lại tự đi làm hại sức khỏe của mình.Anh giận cá nên chém thớt.Anh kêu những người làm vào phòng khách.Những người làm mặt mài không 1 tí máu luôn.
-Ai cho cô ấy đi ra ngoài-Anh trầm giọng nói.Khuôn mặt hiện lên vẽ không thích việc vừa xảy ra.
-Cả đám người chỉ biết cúi đầu xuống.Miệng thì cứ ngậm lại không hé ra 1 chút
-Thấy ai không nói gì anh lại hét lớn lên-sao không ai nói gì hết vậy.không có miệng àh?.
-Dì 2 đứng ra và nói-Do tôi cho cô ấy vào bếp và cho cô ấy đi ra ngoài.
-Anh xem trọng người lớn tuổi nên cũng nói nhẹ với gì-Dì biết là sức khỏe cô ấy không tốt rồi mà còn đang mang bâu nữa.Mà gì lại cho cô ấy đi ra ngoài lúc thời tiết xấu như vậy àh?
-Dạ tôi biết.Nhưng cô ấy cứ biểu tôi cho cô ấy đi.Tôi sao dám trái ý cô ấy được.
-Sao lúc đó dì không điện thoại cho cháu-Anh lại hơi nhíu mày lại 1 chút.giọng nói trầm xuống.
-Tại cô ấy muốn làm cho cậu bắt ngờ thôi.Tôi đâu biết là xảy ra chuyện như vậy đâu-Dì 2 hối lỗi.
-Anh nghe đến hai chữ bất ngờ mắt lại tự nhiên sáng lên-sao lại bắt ngờ gì vậy?
-Cô ấy nói muốn đem thức ăn cho cậu.Cô ấy biết cậu thích những món cô ấy làm.Nên mới năn nỉ tôi cho cô ấy vào bếp.Tôi cản cô ấy rồi mà cô ấy không nghe.tôi cũng không biết làm sao nên đành chìu ý của cô ấy thôi.
-Thôi mấy người đi làm việc của mình đi-Anh thở dài mà nói.Khuôn mặt không còn như lúc đầu nữa
sao khi anh nghe được hết sự thật.thì trong lòng anh tự nhiên có cái gì đó cảm thấy vui sướng rất nhiều.Nhưng niềm vui lại không được bao lâu anh lại nghĩ đến việc cô vẫn còn nằm trên giường mà chưa tĩnh lại thì trong lòng anh lại có cái gì đó không yên.Anh làm việc mà không tập trung hết sức lực vào công việc của mình.Hôm nay công ty anh có nhiều việc nhưng anh lại không giải quyết xong hết mà lại tâp trung đi tìm cô.Anh đã kêu trợ lý đem những tài liệu về nhà cho anh.Anh ngồi giải quyết những công việc của công ty.Nhưng sự mệt mỏi đã làm anh ngục mặt xuống bàn và anh ngủ đi lúc nào cũng không hay biết,Khi anh tỉnh giấc thì cô cũng chưa tỉnh lại.Anh quyết định hôm nay không đi đến công ty mà ở nhà để chăm sóc cho cô.Anh đã kêu dì 2 chuẩn bị các món mà cô thích ăn nhất .Anh nằm bên cạnh ôm cô vào lòng như thường ngày đã làm như vậy.Nhưng trong mắt anh lại hiện lên hình ảnh cô ngồi trên ghế đá mà co người lại vì lạnh.Anh cứ suy nghĩ không biết tại sao sự việc lại xảy ra như là:Cô đem cơm đến cho anh mà không vào,còn làm rớt hộp cơm xuống sàn nữa,trời mưa mà cũng không về nhà cứ ngồi ở công viên mãi,.Anh cứ suy nghĩ những câu nói đó mà không hề có một đáp án nào hết.Nếu không có anh đến kịp thề thì không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì nữa.Anh không dám tưởng tượng đến những việc không hay sẽ xảy ra với cô.
Khi cô tỉnh lại thì đã nằm gọn trong lòng anh.Cô vẫn không nhớ hết tại sao mình lại ở nhà mà còn nằm trong lòng của chồng mình.Cô ôm mặt suy nghĩ những sự việc.Cô chỉ nhớ đến nguyên nhân trước khi về nhà,còn mọi chuyện sao đó thì cô không nhớ được gì,Cô nhắm chặt mắt lại không muốn nhìn đến khuôn mặt của anh,khuôn mặt đã khắc sâu vào tâm trí cô.Cứ như vậy sẽ làm cô liên tưởng đến những sự việc mà ngày hôm qua cô đã thấy.
Anh thấy cô đã tỉnh lại mà nhắm mặt lại.Anh cũng muốn cho cô ngủ tiếp nhưng từ hôm qua đến giờ cô đã không có gì trong bụng.Nếu như thế thì sẽ không tốt cho cơ thể, của côAnh quyết định bắt hoặc có thể ép cô ăn cho bằng được.
-Em tỉnh rồi àh.Em muốn ăn gì không.Anh đi kêu dì hai làm cho em ăn nhen.-Anh dịu dàng nói giọng nói đầy sự ấm áp và thương yêu.
-Nhưng đổi lại những lời nói dịu dàng đó từ anh là cách cô không hề lên tiếng mà cứ im lặng không nói gì,Con mắt cô cứ nhìn anh mãi nhưng mà nó như không có hồn vậy.
Cô không nói gì với anh.Anh nghĩ là cô mệt nên không muốn nói.Như vậy cũng không có gì là quan trong lắm.Nên anh lại có ý nghĩ quyết định đọc thoại 1 mình luôn-Vậy anh đi lấy cháo cho em nhen-Nói xong anh đứng lên và bước ra ngoài phòng.
Cô trong phòng cứ nhìn xung quanh căn phòng.Cô nghĩ nếu anh đừng đối xử tốt với cô như thế này,thì cô có thể biết anh không cần đến mẹ con cô.Còn anh cứ tốt như thế thì cô không biết là ngoài cô ra anh có thể đối xử tốt với ai nữa không.Nghĩ đến đó thì cô không muốn nghĩ nữa,trên đời này không có người đàn bà nào lại muốn chia sẽ chồng mình cho người khác,vì thế cô cũng là 1 trong những số người đàn bà đó.Cô không biết ngoài người mà hôm qua cô đã thấy thì còn có 1 người đàn bà nào là người tình của anh không.Nếu một ngày nào đó anh bỏ rơi mẹ con cô thì cô cũng không biết mình phải làm gì.Trong lúc cô mãi mơi suy nghĩ thì anh đã ngồi trước mặt cô lúc nào không hay.Trên tay anh cũng đang cầm 1 tô cháo gà lớn.
-Em ăn đi nè-Anh đưa cái muỗng đã múc đầy cháo lên và đưa nó trước miệng cô .
Cô chỉ há miệng ra mà không nói gì.Anh đút từng thìa từng thìa một cho vào miệng cô.
sao khi cho cô ăn xong anh lấy nước cho cô uống.rồi đặt cô nằm xuống giường.
Anh nắm chặt tay cô vào tay mình hơn,Anh ăn cần hỏi nhỏ nhẹ-em trong người cảm thấy như thế nào rồi hả?.Có thấy mệt ở đâu hay không ,nếu như có anh đi kêu bác sĩ cho nhen.
Cô không nói gì mà im lặng.Anh thì cứ nghĩ là cô mệt nên không trả lời.Anh lấy tay mình đặt nhẹ nhàng lên trán cô và tay kia thì để lên trán mình.Nhiệt độ cô đã bớt hơn tối hôm qua rất nhiều.Anh lấy chăn đắp lên người cô.Vì trong phòng cũng đang mở máy điều hòa.Anh sợ cô lạnh nên đắp chăn cho cô.
Cô và anh im lặng không nói gì.Suốt ngày hôm nay cô không nói với anh lời nào.Anh cứ độc thoại 1 mình mà cũng không cảm thấy chán.Cô thì không thèm nhìn thẳng vào mặt anh.Anh cảm thấy như cô đang làm lơ với mình vậy.Tối thì anh đút cháu cho cô ăn và cho cô uống nước.Anh như đang chăm sóc 1 đứa trẻ con vậy.Nhưng đứa trẻ này rất lạ không nói lời nào mà cũng không thèm cười hoặc nhìn anh hay liếc mắt với anh 1 cái nữa.Anh cảm thấy rất mệt mỏi không biết cô giận anh hay sao mà đối xử như thế với anh.Anh suy nghĩ rất nhiều về những chuyện của ngày hôm nay và ngày hôm qua.
Hôm nay ngôi biệt thự nhà Wanggui không có 1 tiếng cười nói của 2 vợ chồng trẻ mà chỉ có tiếng nói dịu dàng của ông chồng thôi.Mọi người giúp việc cũng không ai dám mở miệng hai nói những lời không hay,cũng không dám gây ra 1 tiếng động mạnh nữa.
Sáng hôm sao anh nghỉ làm buổi sáng nữa.Anh bế cô ra ngồi ở ngoài vườn.
-Em ra ngoài này ngồi có thấy thoải mái không?-Anh không biết nói gì nữa ngoài câu đó.
Cô chỉ gật đầu cho có lợi.con mắt cô nhìn về phía những cây hoa hồng và hoa ly.
-Em có muốn ăn 1 tí gì hay không?-Anh muốn bắt chuyện để cô nói chuyện với anh.
Cô vẫn cứ thế.Anh thật sự không biết làm sao để cô nói chuyện với mình.Cô đâu có biết làm như thế anh rất buồn nhưng anh lại không muốn cô thấy anh buồn.Anh lại cười nói vui vẻ với cô.Nhưng cô lại cứ im lặng.Anh muốn hét lên rằng"Em có giận hay buồn anh vì thì em hãy nói cho anh biết,đừng đối xử như vậy với anh".Nhưng anh lại không dám hét vào mặt cô,nói lớn tiếng 1 chút anh cũng không dám.Anh sợ cô bị kích động mạnh như hôm trước.Hôm trước bác sĩ cũng đã khuyên đừng làm cô kích động nữa.
Anh đi đến cong ty.Anh quyết định làm việc cho đến khuya mới về.Anh không muốn đối diện với 1 người có xác mà không có hồn như cô.Nhưng việc công ty cũng có trợ lý giải quyết hộ nên anh lại xong việc sớm.không biết nên đi đâu vào lúc này.Anh lại đi đến quán bar mà uống rượu một mình.Anh muốn uống thật say rồi mới về nhà.
-Anh cho em ngồi chung được không anh?-1 cô gái mặc đồ rất là sexy giọng nói thật là ngọt.
Anh không nói gì với cô ta và anh cũng không thèm nhìn hay liếc lấy 1 cái về con người ăn mặc bóc lửa đó.anh cứ cầm chai rượu để lên miệng mà nốc hết chai.
Cô ta lấy tay vuốt ve nhẹ nhàng lên lưng anh.Anh cảm thấy khó chịu về người đàn bà này.
-Cô Cút đi cho đẹp trời nào-Anh hất tay cô ra khỏi người của mình và bước đi ra khỏi quán.
-Cô ta ở lại tức giận-làm chảnh hả cưng chị đây không thèm đâu cưng.
*Khoảng 10 giờ mấy tại nhà.Wanggui.*
Hôm nay khi anh đi làm cô cũng không hề bước 1 bước ra khỏi phòng.Cô muốn nhốt mình trong phòng như vậy suốt.
Cô nằm suy nghĩ giờ này mà anh ấy còn chưa về nữa,không biết anh ấy đang làm gì ở ngoài nữa đây,hay đi với cô hôm qua hay những người tình nhân bên ngoài của anh.Cô trong nhà cứ lo lắng không yên.Dù hôm qua và sáng hôm nay cô rất muốn mở miệng nói chuyện với anh.Nhưng cô không biết nói với anh lời gì hay là ôm anh trong lòng mà khóc,khóc để van xin anh đừng bỏ rơi mẹ con cô hay anh đừng thương hại mẹ con cô.
"Cạch"
Anh bước vào mùi rượu bay đầy phòng.Anh không còn biết đường mà đi đến giường nữa.
Cô thấy vậy nên lại dìu anh đến giường.Lấy khăn lau người cho anh ,và thay đồ khác cho anh.Chợt còn 1 nút áo nữa là xong.Nhưng lại bị anh nắm chặc tay lại.
-Em còn để ý đến anh nữa sao?Sao em không bỏ mặc anh luôn đi.haha-Tự nhiên anh cười đến rùng mình.
Cô cảm thấy ghê lạnh sống lưng vì cái cười mang rợ đó của anh.Cô cũng không nói lời nào.
-Em ghét anh đến đó sao.Anh không làm gì có lỗi với em mà em lại đối xử như vậy với anh sao?-Anh nắm chặc tay cô lại cả người cô như đổ xuống người anh.
Cô im lặng mà nghĩ thầm cô cảm thấy mình như sắp bị những lời dối trá của anh mà lừa gạt.Cô nghĩ thật tức cười anh lại còn nói không có làm gì sai sao.Những người ngốc như cô mới có thể tin những lời nói dối ngọt như đường của anh vậy.
Anh cảm thấy chịu hết đựng hết được khi cô cứ im lặng như vậy.Anh đảo ngược tình thế.Cô nằm xuống dưới anh nằm lên trơi.Tay anh cứ bóp chặt cổ cô.
-Anh hét lên vì tức giận-Em định câm miệng đến khi nào mới nói hả?.con người của anh như mất đi lý trí vậy không khống chế được nữa nên anh bóp cổ cô.
Cô cảm thấy mình như muốn nghẹt thở vậy-Anh...buông...cổ em ra-Cô nói không nên lời.
-Haha bây giờ em mới chịu lên tiếng rồi hả-Anh vẫn cứ thế mà bốp chặc cổ cô.
Cô như muốn ngất đi vì nghẹt thở vậy.Anh thì cứ không buông tha cho cô.