Polly po-cket
Đọc truyện

Tiểu Nam, Tiểu Nam - Phần 3


Đến nhà Tiểu Phiên. 

Dường như tôi không nghĩ gì cả, thần kinh nhiều dây quá mà! 

Cứ nghĩ là chỉ có hai chúng tôi, không ngờ, đến nhà mới thấy: 

Có một ông chú già đẹp trai, có một anh trai đẹp trai, có một Tiểu Phiên! 

Cả nhà đều chớp chớp mắt đôi mắt to tròn nhìn tôi, Nghiên cứu tôi, chờ đợi tôi. 

Không giao lưu mấy. 

Đột nhiên tôi có cảm giác tìm được tổ chức của mình rồi. 

Một ông chú già hóm hỉnh, và một ông anh trai có những câu truyện hóm hỉnh mà lạnh lùng, ba người chúng tôi ở cạnh nhau thì chắc chắn có những câu chuyện cười vỡ bụng với hiệu quả khủng khiếp. 

Ha ha ha ha ha ha. 

Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được tổ chức của mình rồi. 

Mẹ tôi gọi tôi là dở hơi, người ta gọi tôi là thiên thần nhỏ, công chúa nhỏ! 

Tôi cảm động quá, cảm động tới mức nước mũi cũng chảy ra rồi. 

Bà nó chứ, các bạn nói xem đây là chuyện gì? 

Người ta đẹp trai thì thôi không nói nữa, lại còn có tiền! 

Có tiền là được rồi, lại còn khiêm tốn! 

Khiêm tốn rồi thì thôi, phụ huynh lại còn rất hóm hình. 

Hóm hình là được rồi, bà nó chứ lại còn không có vợ! 

Không có vợ à, đây đúng là một sự hấp dẫn lớn! 

Cứ nghĩ tới mẹ của Tiểu Tản là tôi lại có cảm giác muốn cắn người! 

Mẹ kế anh ấy, à, tên là A Tam, có thể bỏ qua. Trong nhà này, bà ấy không có chỗ để nói chuyện. 

Tôi cười. 

Tôi cười rất đắc ý. 

Tôi đắc ý ác độc cười. Nói chuyện lát mà đã tới bữa ăn, hóa ra bố và anh cả chỉ định tới chơi rồi về, không ngờ nói chuyện với tôi lại hợp gu đến thế, không ngờ nói chuyện thế mà đã đến trưa rồi, ăn cơm làm thế nào bây giờ? 

Chết tiệt, biết gì không? 

Biết biệt danh của tôi là gì không? 

Siêu nhân nhà bếp! 

Chỉ cần cho tôi một gian nhà bếp, tôi sẽ có thể làm ra những món cực ngon trên đời này! 

Đương nhiên, vẫn phải xấu hổ nói hai câu này trước: Nếu làm không ngon thì mọi người đừng chê! 

Đi vào bếp ngó nghiêng, trong tủ lạnh có gì thì lấy cái đó. 

Làm tùy tiện, đồ ăn bình thường trong gia đình nhưng mùi vị khác lắm đó! 

Năm xưa mẹ già tôi ăn xong còn khen không ngớt miệng. 

Vì thế mới nói, phụ nữ nhất định phải biết vào bếp, cho dù bạn không xuống bếp nhưng bạn nhất định phải giống như Sam Thái*, lúc quan trọng có thể đánh đàn được. 

Tiểu dân bình thường như chúng ta thỉnh thoảng ăn một bữa đại tiệc thì hiệu quả đương nhiên sẽ rất tuyệt vời. 

Ăn một món có tên Phong quyển tàn vân*, một giọt cũng không thừa, tôi âm thầm vui sướng trong lòng. 

Người ta nói, đàn ông là trụ cột gia đình, phải trụ cột cái dạ dày của anh ấy. 

Nhìn tôi đây, ngay cả cha anh ấy, anh trai anh ấy tôi cũng cột. 

Tam bảo hiểm! 

Cả nhà vô cùng thoải mái. 

Sau khi về nhà, mẹ già tôi chồm lên hỏi: "Sao rồi sao rồi?". Mẹ nhiệt tình chớp chớp đôi mắt. 

Tôi xoa xoa mặt mẹ tôi và nói: "Tất cả nhà đều bị con xơi hết". 

Ha ha ha ha ha ha ha ha. 

Tiếng cười dâm đãng của tôi vang tận cuối trời. 

Mùa xuân của tôi lại đến rồi, lần này không phải là mùa xuân bình thường. 

Có một bạn trai có tiền, cảm giác thật là thích. 

Đi đứng có BMW, mua đồ có thẻ thanh toán, gây chuyện có người trả tiền, đi ăn có người móc hầu bao. 

Tôi càng lúc càng không hiểu Tiểu Vy, tại sao lại lỡ tâm từ bỏ cái bảo tàng to thế này chứ? 

Nghĩ chán chê, tôi đoán người phụ nữ kia quỡn rồi, ăn no nên quỡn. 

Khà khà khà, tự nhiên tôi lại nhặt được bảo vật này. 

Tiểu Phiên rỗi rãi là lại tới tìm tôi đi leo núi, đi mua sắm, ngày tháng trôi đi thật tuyệt vời. 

======== 

Sam Thái: Nhân vật trong phim Vườn sao băng 

Phong quyển tàn vân: ý so sánh ăn hết mọi thứ sạch sành sanh trong chốc lát 


Hôm đó ở một nhà hàng rất sang trọng, rất đắt tiền, nói chuyện sau khi ăn cơm xong. Đột nhiên cảm giác có người nhìn tôi, tôi quay lại, là Tiểu Tản và Tiểu Vy đi qua bên ngoài nhà hàng, họ nhìn tôi, ánh mắt hai người nhìn thân hình tôi một lượt như muốn đốt cháy mọi ngóc nghách. Đặc biệt là Tiểu Vy, rõ ràng như có cảm giác của bà cả nhìn thấy bà ba. 

Nhầm hàng à, tôi mới là người bị hại cơ mà! 

Cô muốn tình yêu thì tôi đã nhường tình yêu cho cô. Nỗi đau đáng ra là của cô thì tôi đã gánh chịu! Tôi đủ cao thượng, đủ tha thứ rồi nhỉ?! 

Cũng không biết từ lúc nào mà Tiểu Tản bắt đầu lượn lờ bên cạnh tôi. Tiểu Vy cũng không đến công ty tôi diễn màn ân ái nữa. 

Vì thế mới nói mà, những gì ăn cướp cũng chỉ là đồ ăn cuớp, không lâu dài được, phá hoại hạnh phúc nhà người ta thì bạn được hạnh phúc sao? Nếu thực là như thế thì đúng là ông trời không có mắt. 

Tan ca rồi, Tiểu Tản tiếp tục theo đuôi tôi, tôi nản rồi, rốt cuộc là anh ta muốn cái gì chứ! 

Tiểu Tản: "Anh biết yêu cầu của anh rất vô lý!". 

Chết tiệt, anh biết là vô lý mà còn nói à? 

"Anh có lỗi với em". 

Phí lời! 

"Em có thể tha thứ cho anh không?". 

Tha thứ cái đầu mẹ anh ấy! 

"Anh và Tiểu Vy chia tay rồi, giờ anh mới phát hiện ra, người hợp với anh nhất là em". 

Tôi là cái lốp xe chắc? 

Tôi đợi anh ta nói xong rồi nói với anh ta: "Chúng ta không có khả năng đâu, tôi không yêu anh nữa rồi". 

Tiểu Tản: "Không thể nào, em yêu anh thế cơ mà? Anh biết, anh biết, nhất định là em còn giận, em muốn anh làm gì bây giờ, em cứ nó với anh". 

Chết tiệt, có thể đừng tự sướng thế được không, tôi dựa vào cái gì mà còn yêu anh, anh là cái loại thế này còn xứng nói chuyện yêu đương với tôi sao? 

Tôi: "Chúng ta thực sự không có khả năng nữa rồi, tôi đã có bạn trai". 

Tiểu Tản: "Anh biết, là bạn trai của Tiểu Vy, đúng không? Không sao, Tiểu Vy đã đi tìm anh ta rồi, chắc họ sắp làm lành với nhau rồi. Sau này chúng ta sẽ như ngày xưa, được không?". 

Wa, mẹ nó, cũng có tổ chức hớm nhỉ, định chơi tôi à! 

Tôi nhìn Tiểu Tản và nói: 

"Chuyện là thế này, em nợ Tiểu Phiên 100 vạn, để mua nhà cho mẹ em rồi, vì thế em mới ở bên anh ta. Nếu anh có thể cho em 100 vạn, em sẽ rời xa anh ta. Được không?". 

Tiểu Tản: "100 vạn?"/ 

Tôi: "100 vạn". 

Tiểu Tản: "Để anh về thương lượng với mẹ". 

Tôi cười thầm: "Em đợi". 

Về đến nhà thì anh cả gọi điện cho tôi, bảo tôi tới có việc thương lượng. 

Đúng là điên đảo cả lên, anh cả ở trong phòng thấy tôi tới liền bảo tôi đưa chứng minh thư cho, rồi bảo tôi và Tiểu Phiên ra nước ngoài chơi. 

Tôi vui lắm, gọi ngay cho mẹ già. 

Mẹ già ôm ống nghe, giọng đầy vẻ đáng thương hỏi tôi: "Dẫn mẹ đi đi, dẫn mẹ đi đi". 

"hê hê hê hê, lần sau đi". 

Lúc này, đột nhiên có người bấm chuông. 

Tôi đi mở cửa, nhìn, không quen, một bà tầm trung niên. 

"Xin chào, bác tìm ai". 

Chắc là do tôi ăn mặc xoàng xĩnh quá nên người ta nghĩ tôi là bảo mẫu! 

Bà ấy nói với vẻ rất kiêu ngạo: "Gọi chủ nhà ra đây, tôi là mẹ Tiểu Vy, tôi có việc cần nói chuyện với chủ nhà cô!". 

Chết tiệt, đánh không chết, con gái bà mất mặt bà còn đến làm ầm? 

Tôi vội nói: "Ông chủ nhà tôi có vấn đề trong việc làm ăn nên hôm trước bị công an bắt đi rồi, đến giờ vẫn chưa tha về, nói không đưa tiền thì không thả về". 

Bà ấy nghe xong, đổi ngay sắc mặt: "Chuyện có lớn không?". 

Tôi: "Người đã bị bắt đi rồi, bà nói xem, cụ thể thì tôi cũng không biết". 

Bà ấy nghe thấy thế liền đi về. 

Vui quá là vui! 

Đấu với tôi à? Còn non lắm, mẹ già tôi còn chưa ra tay đâu! 

Tiểu Tản chưa có hành động gì thì Tiểu Vy đã hành động rồi. 

Bắt đầu là đến nhà Tiểu Phiên, sau đó tới công ty anh ấy, đưa con, đưa điểm tâm, đợi anh ấy tan ca, đừng nói đến đàn ông mà ngay cả phụ nữ như tôi cũng động lòng. 

Vô liêm sỉ là vô liêm sỉ. 

Tiện nhân là tiên nhân! 

Mặc dù thần kinh tôi toàn sợi to, tấm lòng rộng rãi, cũng đã ra lệnh cho Tiểu Phiên không được đơn độc gặp cô ta, nếu gặp thì tôi phải ở đó, tôi là người dã man, nếu gây sự với tôi thì tôi sẽ căn người, ăn người, đánh người. 

Tiểu Phiên cười, đồng ý. 

Thế nhưng tôi cảm thấy Tiểu Vy không phải là người dễ bỏ cuộc. 

Mẹ nó chứ, bà đây cũng không dễ chơi đâu. Lần trước còn chưa cấu chết bà ta, lần này mà còn chơi tôi thì tôi tuyệt đối đánh cho! 

Tiểu Phiên là một người rất đơn thuần, nhìn mặt anh ấy là đoán được anh ấy nghĩ gì trong lòng. 

Tôi biết, trong lòng anh ấy có vấn đề, đang mâu thuẫn, đang giằng co. Anh ấy mềm lòng, nhớ tình cũ, là ưu điểm hay khuyết điểm đây. 

Cần nói thẳng cái gì tôi đều nói rồi. 

Tôi nói với mình, Tiểu Nam, phụ nữ chúng ta nhất định phải có chí khí, đàn ông là cái gì chứ, con cóc ba chân không dễ tìm chứ đàn ông hai chần thì đầy! 

Tôi thề: Nếu người đàn ông này phản bội tôi, chấp nhận Tiểu Vy, vậy tôi, chắc chắn sẽ phải cười, không do dự, không nặng tình, rời xa anh ấy! 

Mặc dù tôi yêu anh ấy, thế nhưng tôi muốn tình yêu có sự tôn trọng! Tôi là một cô gái kiêu hãnh, tình yêu của tôi cũng phải kiêu hãnh! 


Quãng thời gian đó trôi qua rất đau khổ, tôi thường xuyên nghĩ tới cảnh kích thích, nóng cả người. 

Tôi coi mẹ già là kẻ địch giả tưởng, khi cầm chổi và cây lau nhà đánh nhau, tôi không nương tay, đánh cho mẹ già ôm đầu chui như chuột, đợi tôi định thần lại thì lại bị mẹ đánh cho ôm đầu chạy... 

Có lúc tôi coi bố tôi là Tiểu Phiên, lúc vui thì thơm thì yêu, lúc tức giận thì cấu thì đánh, bố tôi về nhà đều men theo tường mà đi, không gây sự với mẹ tôi được, cũng không gây sự với tôi được, thật đáng thương. 

Đương nhiên là trước mặt Tiểu Phiên, tôi vẫn rất bình thường, thích cười thích đùa, hóm hỉnh, mẫn cán. 

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như thế, đặc biệt là Tiểu Vy biết tôi và Tiểu Phiên sắp đi nước ngoài du lịch nên bức xúc quá không kiềm chế được, chạy đến công ty tôi nói tôi là người thứ ba, là người mặt dày, đáng ra phải là cô ấy và Tiểu Phiên đi nước ngoài chơi mới đúng... 

Sặc, tôi không còn gì để nói. 

Cũng hay, đồng nghiệp trong công ty không cho tôi ra tay, họ đã xông lên rồi, bốn người phụ nữ chiến đấu với một kẻ thứ 3, lại còn hai bà cô xem ra nhìn thì tưởng là đánh nhau, khuyên can nhưng thực ra là gây chuyện. 

Náo nhiệt! 

Con mẹ nó náo nhiệt thật! 

Luôn có cảm giác có chuyện sắp xảy ra thì đúng là xảy ra thật. 

Tối hôm đó, Tiểu Phiên nói có việc nên bảo tôi cứ đi dạo phố đi, đi mệt rồi thì tìm chỗ nào đó ăn cái gì đó vậy. 

Thật là trùng hợp quá đi, chỗ tôi cách một dãy bàn về phía sau, có hai người đang ngồi. 

Không cần nói nhiều, mọi người đều biết cả rồi nhỉ: 

Tiểu Phiên và Tiểu Vy. 

Máu tôi dồn hết lên đầu, khí dồn xuống chân, suýt nữa thì nhẹ nhàng bay lên trời, tôi nghiến răng đến mức phát ra âm thanh. 

Hai kẻ tiện nhân này, liệu trong mắt có còn tôi không hả, rốt cuộc coi tôi là cái gì? 

Tôi nắm chặt cái cốc trong tay, chú em phục vụ mang thức ăn đến nhìn thấy mà phát hoảng. Tôi khốn khổ nở nụ cười, bảo chú em, không sao không sao. 

Uống hết một cốc nước, tôi nói với bản thân, phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, hít thở sâu. 

Tiểu Nam, rốt cuộc thì sao chứ? Mày chấp nhận coi như không biết gì và cứ thế tiếp tục, hay là làm ầm lên một trận vạch mặt hai kẻ tiện nhân, tôi coi thường hai người, hay là phong độ mà rời khỏi đây? 

Uống hai cốc nước, cuối cùng tôi đã đứng dậy rồi. 

Cuối cùng tôi đứng dậy rồi! 

Tôi ngoảnh đầu lại. 

Chết tiệt, khí trong người tôi một là xuất thế, hai là thăng thiên! 

Cái con Tiểu Vy lại khóc lóc chui vào lòng Tiểu Phiên, Tiểu Phiên lại không có động đậy gì! 

Xem ra, giống như tình nhân lâu ngày gặp lại, nước mắt tuôn trào. 

Tưởng tôi hồ đồ mông lung sao! 

Tôi ném mạnh cái cốc xuống đất, vỡ tan tành rồi bước dài tới. 

Tiện nhân, thích chết à, xem đánh nhau à! 

Hai người ngạc nhiên, tôi nhìn thấy rõ ràng trong mắt con tiện nhân đó có một tia vui sướng! 

Vui vui vui, vui cái con mẹ ý, ăn phân chim à sao mà vui thế! 

Tôi nhìn hai người họ, không nói câu nào, tôi lườm Tiểu Phiên: "Chuyện là thế nào? Giải thích, giải thích!". 

Tiểu Phiên đỏ mặt, hoảng hốt: "Anh...". 

Còn chưa nói xong thì Tiểu Vy đã sà vào lòng anh ấy và nói: "Bọn tôi yêu nhau!". 

Sặc, vớ va vớ vẩn, lại xài chiêu này, con mẹ nó,... 

Tôi nhìn Tiểu Phiên, anh ấy vẫn hoảng loạn thế nhưng không đẩy Tiểu Vy ra khỏi lòng mình được. 

Tôi càng nhìn càng ngứa mắt, càng nhìn càng tức giận. 

Tôi tức từ tim đến đầu, cảm giác buồn nôn sắp dâng lên. 

Tôi cầm cái đĩa thịt gà quay, úp thẳng lên đầu Tiểu Phiên. 

Ớt đỏ, dầu vàng, ớt xanh, thật là đẹp. 

Tiểu Vy hoảng sợ buông ra ngay. 

Tiểu Phiên cố gắng gỡ kính ra và lau sạch, cái miệng cũng trơn tru hơn: "Tiểu Nam, là hiểu nhầm, em nghe anh giải thích đã!". 

Giải thích? Tôi lại vớ được cái lọ gì đó, tiếp theo là cà chua gì ấy nhỉ, đập lên đầu anh ta ngay lập tức, từng đợt từng đợt. 

Giả vờ à? Tôi đau lòng. 

Tôi khóc, tôi lại khóc rồi, con mẹ tôi vừa đánh người vừa khóc. 

Khóc còn thảm hơn bị đánh, mất mặt quá đi mất! 

Sau khi giải quyết xong Tiểu Phiên, tôi quay sang nhìn Tiểu Vy, đầu tiên là túm tóc cô ta, tiện nhân! Không đánh cô thì cô không biết Mã vương gia *có mấy cái mắt hả? 

Tát cho hai cái nảy lửa, sau đó tôi đạp đổ cả cái bàn. 

Tôi chỉ mặt Tiểu Phiên đang lau kính, nói: 

"Anh là tiện nhân, anh nhớ kỹ cho tôi, coi như anh ác, sau này đừng để tôi gặp lại, gặp một lần đánh một lần". Sau đó tôi còn cố ý dẫm lên kính của anh ta một phát. 

Đến bàn, tính tiền! 

Ông chủ lắp ba lắp bắp, tính tính sau đó tôi móc ra vài tờ nhân dân tệ và nói: "Không cần trả lại". 

Ông chủ nhìn tôi với vẻ đồng tình, nói: "Cô gái, bảo trọng". 

==== 

Chú thích: 

Mã vương gia*: Tức Mã Thần, tên đầy đủ là Thủy Thảo Mã Minh Vương. Là một nhân vật có ba mắt trong truyện "Nam du ký" 


Đọc tiếp: Tiểu Nam, Tiểu Nam - Phần 4

Tieu thuyet tinh yeu Tiểu Nam, Tiểu Nam
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com