Câu chuyện bắt đầu từ một hôm chủ nhật.
Tôi và bạn trai, đã sống cùng từ hồi đại học.
Khi mới bắt đầu cũng lãng mạn lắm, đã nếm trải hết tất cả mùi vị cuộc sống của nam và nữ, tốt nghiệp đại học rồi bước vào xã hội, công việc bắt đầu bận rộn, cuộc sống cũng dần dần trở nên vô cùng nhạt nhẽo.
Dường như chúng tôi sắp trải qua giai đoạn nói chuyện kết hôn, bàn chuyện gia đình thì phải, mẹ cho tôi một khoản tiền, tu sửa nhà cửa cũng một tay tôi làm, về cơ bản, chỉ đợi chọn ngày đẹp là gả đi. Ngày tháng thật tuyệt vời.
Bạn trai tôi, Tiểu Tản, sau buổi tụ họp ở đại học trở về, không được bình thường cho lắm, ngày ngày cứ ngây người ra, coi điện thoại như bảo bối, chuyện riêng trở nên nhiều hơn, lên mạng không cho người khác nhìn, những biểu hiện này chắc chắn là tiêu chuẩn điển hình cho việc có bồ.
Đương nhiên là tôi phát hiện ra chuyện này. Nhưng mà, chuyện tình cảm nói thế nào được nhỉ? Ở bên nhau 6 năm, nói đến tình cảm có thì cũng có, chỉ có điều, cũng không thể tránh được mệt mỏi.
Tôi rất muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy, cả hai cùng giãi bày, đây mới là cách hay.
Nhưng không thể tin được là chuyện đã xảy ra rồi.
Tối, Tiểu Tản lấy hết dũng cảm nói với tôi: "Tiểu Nam, chúng ta chia tay đi".
Tôi sững lại, đầu óc trống rỗng, trân trân nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh nói cái gì?".
"Chúng ta chia tay đi, anh nói chúng ta chia tay đi".
Tim đau quặn thắt,, thế nhưng tôi biết, khóc trước mặt người đàn ông không yêu mình là một sự nhục nhã!
Tôi cười, tôi mỉm cười, cố gắng nói với anh ta bằng giọng bình tĩnh: "Chia tay à, được thôi. Có thể cho em biết vì sao không?".
Có lẽ là nụ cười của tôi đã cổ vũ cho anh ấy, anh ấy lắp bắp kể với tôi chuyện hôm họp mặt đại học. Hôm đó anh ấy đã gặp Tiểu Vy, trước đây là em gái anh ấy, cô ấy luôn yêu ,chờ đợi anh ấy. Anh nói anh đột nhiên phát hiện ra, mình cũng rất yêu cô ấy, và hai người họ bên nhau rồi.
Ồ, hóa ra là thế.
Tôi cười: "Không sao, không sao, em tác thành cho hai người, tình yêu vĩ đại ghê, em bị cảm động rồi này".
Thực sự, tim tôi thực sự rất đau.
Nhưng tôi biết, vào lúc này, khóc lóc kêu gào thảm thiết cũng không thể giành lại trái tim của người đàn ông đã bị kẻ thứ ba đánh cắp. Chỉ là, mẹ tôi mua nhà cho tôi rồi, khi đó vì chúng tôi nên mẹ đã cho cả tên anh ta vào. Tôi nhất định không được đánh mất lý trí vào lúc này, không có tình yêu là mất hết.
Trong lòng ấm ức nói với anh ta: "Tiền tiết kiệm cho anh hết, với lại mẹ em đã mua nhà cho anh, ngày mai chúng ta sẽ chuyển hết sang tên anh".
Tôi nhìn người đàn ông mình đã yêu sáu năm trời, tôi tức đến mức chỉ muốn trút giận.
Lúc này điện thoại anh ta đổ chuông, anh ta xấu hổ đưa mắt nhìn tôi.
Tôi cười: "Không sao, không sao".
Anh ta ra ngoài thì thầm một lúc giống y như hồi đầu yêu tôi.
Ra khỏi nhà.
Tôi không ngừng bước.
Tôi cần phải xả stress!
Tôi tới chợ đêm mua đồ, mặc kệ chủ quán nói giá thế nào tôi đều trả giá năm tệ! Việc chưa bao giờ dám làm bây giờ tôi có dũng cảm để làm rồi. Điều khó tin là, bà chủ lại bán cho tôi chứ! Xách đồng quần áo năm tệ ra về, tôi bắt đầu vượt đèn đỏ.
Một anh cảnh sát trẻ túm tôi lại, tôi gườm gườm nhìn anh ta, tôi phải xả stress.
Cánh sát: "Cô gái, cô vượt đèn đỏ, cô làm thế này là vô trách nhiệm với bản thân mình!".
Tôi: "Chết tiệt, tôi có trách nhiệm với bản thân thì tôi mới vượt đèn đỏ chứ".
Cảnh sát: "Phía trước không xa là đường dành cho người đi bộ, đi chỗ đó cho an toàn".
Tôi: "Đi lên phía trước phải lượn mấy vòng? Phải lãng phí bao thời gian của tôi? Lãng phí thời gian là lãng phí sinh mệnh, dựa theo thái độ chịu trách nhiệm về bản thân của tôi nên đương nhiên tôi phải vượt đèn đỏ".
Cảnh sát: "Thế nhưng, vượt đèn đỏ rất nguy hiểm, nhỡ may xảy ra tai nạn thì không lường trước được...".
Tôi: "Vượt đèn đỏ chỉ là có khả năng xảy ra tai nạn, thế nhưng đi tới đường đi bộ nhất định sẽ tốn thời gian, giữa khả năng và nhất định, dựa theo thái độ chịu trách nhiệm về bản thân của tôi, tôi đương nhiên chọn khả năng".
Cảnh sát: "Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng...".
Tôi: "Chú em, mới làm à?".
Vì thế mà nói, xinh đẹp rất có lợi, tôi luôn nghi ngờ rằng, hành vi bắt bẻ thế này vậy mà không ai làm gì được cô ấy!
Thật là, cái số chó mà cũng tốt gớm!
Đi mệt rồi, không muốn đi nữa rồi.
Tôi chạy tới nơi không có người, đối mặt với quảng trường rộng lớn.
Tôi gào to.
Tôi X. (đại loại là f**k )
Cư dân trên tầng bắt đầu có người ném chai.
Tôi hoảng loạn chạy biến.
Tôi gọi điện cho mẹ: Mẹ già, con gái mẹ chia tay với bạn trai rồi.
Mẹ già: Tại sao?
Tôi: Anh ta có bệnh về giới tính, hơn nữa nhiều khả năng đã mắc bệnh bại huyết, lại còn già trước tuổi nữa, thần kinh hỗn loạn, quan trọng nhất là, bệnh đó không cách nào chữa khỏi, mặc dù bây giờ nhìn chẳng khác gì người bình thường, thế nhưng bên trong hỏng hết rồi.
Mẹ già: Chết tiệt, thế có truyền nhiễm không?
Tôi: Không đâu, chỉ là không chữa được.
Mẹ già: Mau về đây, tốt nhất là mẹ con ta cho nó ít tiền, điên thật, mắc bệnh rồi mà còn lợi hại hơn người bình thường, trước giờ mẹ không thích cậu ta lắm, giờ thì thật đúng ý mẹ .
Tôi đau đớn về nhà.
Nỗi đau bị đá của tôi đối với mẹ tôi mà nói là tình sâu nghĩa nặng.
Mẹ tôi an ủi tôi, bố tôi cũng tới nịnh tôi mấy câu.
Lần đầu tiên, tôi khóc.
Tôi khóc to hơn.
Con mẹ nó, tôi vừa xinh vừa tốt, công việc tốt, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, thế mà lại bị đá, vậy mà cái tên đàn ông chết tiệt kia lại tiêu hao tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi, nói đá là đá, ngọt nhạt cái đ', tôi nhổ vào!
Mẹ tôi thấy vậy cảm động nói:
"Cái đứa này, trọng tình nghĩa, giống mẹ".
Cuộc sống vẫn tiếp tục, tôi thừa biết rằng chỉ có tình thân mới thương xót vết thương của tôi, nỗi đau của tôi, quý trọng tôi, thế nhưng trong mắt những người không thương xót bạn thì nỗi đau và vết thương của bạn chính là vở kịch miễn phí cho người ta xem.
Từ trước đến giờ tôi không bao giờ khóc trước mặt ai ngoài mẹ tôi, đương nhiên, ngoài bà tám hoa thủy tiên màu tím này ra, tôi không những bị mẹ trêu cho phát khóc, tôi cũng làm mẹ khóc rồi, cái này không tính.
Nghỉ ngơi hai ngày rồi đi làm, tinh thần lại phấp phới.
Bị đá, bị phản bội đều là kết cục đã định, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc vẫn phải làm.
Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt đồng tình, tôi không lý giải được.
Hỏi cái biết ngay, Tiểu Vy và Tiểu Tản đã diễn màn ân ái trước khi tôi đến.
Chuyện tôi và Tiểu Tản chia tay, không không, tôi bị Tiểu Tản đá, cả công ty đều biết chuyện này rồi.
Chết tiệt, tiện nhân! Đồ đểu! Đồ tồi!
Tôi ngửa mặt lên cười và nói với đồng nghiệp: "Aiz, chẳng có cách nào khác, cô em xinh đẹp quả là lợi hại, chúng tôi thực sự chia tay rồi".
Có người cười đểu, có người vui thầm, có người đồng tình.
Tôi chả để ý nhiều thế làm gì, tôi thầm mắng trong bụng:
Tiện nhân, tôi X con mẹ anh, tôi mắng tổ tông nhà anh, tôi đánh mẹ anh, tôi đá bà anh...
Tôi phát hiện ra những câu mắng này không chỉ làm cho tâm trạng tôi vui hơn mà còn khiến cho hiệu quả công việc của tôi hiệu quả hơn!
Thỉnh thoảng, tôi chạm mặt Tiểu Tản, anh ta lẳng lặng nhìn tôi.
Hư, nhà cửa đã chuyển hộ khẩu sang tên tôi rồi, mẹ già cô còn có gì đáng sợ?!
Tôi âm thầm nói với bản thân, tên tiện nhân này, bệnh tật đầy người, vận đen đầy người, ai gặp người đó không may, ai thấy người đó buồn nôn.
Tôi lạnh lùng nhìn lại, Tiểu Tản vô cùng ngạc nhiên với phản ứng của tôi.
Có thể nụ cười hôm đó của tôi mang lại cho anh ta cảm giác là tôi rất lý trí, không làm người yêu thì làm bạn bè, nếu như cái cô Tiểu Vy đó không chơi nữa, lại quỳ xuống trước mặt tôi, tôi vẫn có thể bù đắp? Bao năm nay những điểm tốt của tôi chắc nói mãi không hết được, ngoài việc cảm thấy mỏi mệt ra, tính ra tôi cũng là cô vợ hoàn hảo đấy chứ!
Đương nhiên, miệng có hơi thối một tí, ha ha ha!
Sao có thể thế được cơ chứ?
Tự tìm đến nỗi nhục không phải là việc của tôi!
Nếu như mọi người đều có phần, vậy thì nên chia cho sạch sẽ rõ ràng chứ, làm bạn bè quái gì chứ? Anh chính là kẻ thù của tôi.
Tôi lạnh lùng đi qua anh ta, tiện nhân, tôi không thèm nói câu nào, nếu bảo tôi nói, tôi chỉ nói một chữ: "Cút".
Tan ca về nhà, tôi lại giả vờ ngây thơ lừa gạt sự đồng tình từ mẹ tôi.
Tôi luôn là một người mạnh mẽ, về cơ bản, chẳng có gì khiến tôi gục ngã cả.
Huống hồ là một thằng đàn ông, một thằng đàn ông thay lòng đổi dạ.
Cuối tuần, chán quá đi!
Ở nhà dọn dẹp vệ sinh, tự nhiên mặt mũi lem luốc hết cả lên.
Chết tiệt, nếu như không phải dạo này ăn dựa vào mẹ nhiều quá thì tôi không bao giờ làm nô bộc cho mẹ đâu =.=
Dọn dẹp vệ sinh với tôi mà nói chẳng khác gì tự đày đọa bản thân.
Khó khăn lắm mới làm xong, tôi kéo cây lau nhà ra ngoài cửa đứng, gió nhẹ thổi qua gương mặt đỏ hồng của tôi, như cầm vũ khí trong tay, tôi đứng ở giữa cửa, dùng cây lau nhà đỡ cơ thể mệt mỏi mềm như bùn của mình, đợi gió thổi thổi cho khô và chờ mẹ về nhà khen thưởng.
Đột nhiên, một chiếc BMW dừng lại trước mặt tôi.
Cửa mở, một phong cách quý phái tỏa ra, người đó mặc comple, thắt cà vạt, cả người toát ra vẻ ta có tiền, ta có nhân dân tệ, ta có cá tính, ta có thẻ tín dụng cao cấp, người đàn ông thế này đang xuất hiện trước mặt tôi.
Đẹp, đẹp trai, thực sự là rất đẹp trai.
Dựa vào cây lau nhà, tôi suýt chút nữa là ngã lăn ra, thay đổi tư thế, tiếp tục nhìn anh chàng đẹp trai đi tới trước mặt tôi. Anh ta nhìn cô gái mặt mày lem luốc bên cây lau nhà - tôi chứ ai, và nhẹ nhàng hỏi: "Cô là Tiểu Nam à?".
Tôi đột nhiên muốn quay lưng lại, dùng nước bọt vuốt lại tóc cho thẳng, ném phăng cây lau nhà đi, quay lại cười duyên một cái, thay đổi nghìn độ: Là tôi.
Thế nhưng tôi không có cơ hội.
Tôi nắm chặt cây lau nhà, tháo vội cái tạp dề xộc xệch, đưa tay lên cào cào lại mái tóc rồi xấu hổ đáp: "Là tôi, tìm tôi có việc gì không?".
Anh chàng đẹp trai: "Tôi là bạn trai của Tiểu Vy, muốn tìm cô để nói chuyện".
Hả?
Tìm tôi nói chuyện, có gì đáng nói chứ? Tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì đã cảm thấy quanh mình có người đi tới.
Nhìn kĩ lại hóa ra người đi đi lại lại quan sát động tĩnh của chúng tôi lại là mẹ già của tôi. Mẹ đang nhìn tôi rồi nháy mắt, giơ nắm đấm, gật đầu rồi thè lưỡi.
Ý mẹ tôi hiểu, ánh mắt mẹ nhìn tôi không ngừng, với ý khâm phục, lại còn tỏ vẻ hài lòng về anh chàng đẹp trai này, muốn tôi phải nắm chắc cơ hội. Nếu không về nhà là chết với mẹ tôi.
Tôi shock! Chuyện này là thế nào với thế nào đây?
Tôi lịch sự từ chối, sau đó thay đổi, lên cái hẹn, sau đó kéo cây lau nhà đi vào.
Mẹ tôi chau mày đi vào với tôi, vào đến cửa là túm lấy cái gậy cho tôi biết tay.
May đời là tôi có cây lau nhà trong tay, nếu không thì ... xong đời rồi.