"Phải không? Rất đẹp a! Có thể dẫn tôi xuống xem một chút không?" Mộng chú ý thấy anh ta đau thương nói sang chuyện khác, gật đầu dẫn xuống lầu
"Oa! Nơi này lại còn có xích đu!" Mộng đi tới rừng hoa anh đào, gió nhẹ thổi qua, một trận mưa anh đào rơi xuống, Mộng đứng dưới cơn mưa hoa đưa hai tay ra hứng lấy, mặc cho cánh hoa bám vào trên người. Gió bướng bỉnh thổi bay tóc của Mộng, tóc đỏ bay múa cùng hoa anh đào!
Thật là đẹp!
Một lát sau mọi thứ trở lại bình thường "Sao vậy, mặt tôi dính bẩn sao?" Mộng thấy anh nhìn chằm chằm cô.
"A! Khụ không có, không có gì đâu?" Lúng túng cười cười.
"Ở ngoài gió lớn, trở về phòng đi ".
"Chơi một chút nữa! Làm ơn!" Mộng chắp tay trước ngực khẩn cầu.
"Ai! Được rồi, đúng rồi cô tên là gì a ".
"Tôi tên là Trình Mộng, mong được chỉ giáo nhiều hơn " vươn tay
"Thượng Đảo Đằng Mộc, chỉ giáo nhiều " cầm lấy.
Hai người nhìn nhau cười buông tay ra, chạy tới bên xích đu "Tôi chơi được không?" Gật đầu "Tôi tới đẩy cô" Trong rừng anh đào tràn ngập tiếng nói cười, nhưng mà, sau đó Mộng lại sốt suốt một ngày một đêm.
"Xem đi! Ngày hôm qua bảo trở về phòng sớm một chút, cô lại không nghe, hiện tại xong rồi! 49° lận! Thiệt là, không nghe lời người lớn, hừ! Đáng đời " Đằng Mộc một bên giáo huấn Mộng một bên cầm khăn giúp cô lau mồ hôi.
"Đằng mộc, anh rất dài dòng! Dù sao tôi cũng là bệnh nhân có được hay không, cho tôi nghỉ ngơi một chút đi, ầm ĩ muốn chết" Mộng thanh âm khàn khàn nói
"Dạ dạ dạ, Đại tiểu thư,! Uống thuốc xong hẳn ngủ" Mộng giãy dụa muốn tự mình đứng dậy, bất đắc dĩ trên người một chút lực cũng không có, chỉ có thể tùy Đằng Mộc đỡ Mộng dậy tựa vào trên lồng ngực, một tay cầm thuốc một tay cầm nước từ từ đút cho cô uống! Lau đi nước dính ở khóe miệng, nằm lại trên giường
"Cô nghỉ ngơi đi! Tôi ở cách vách, có việc thì gọi tôi" dọn dẹp mọi thứ xong quay đầu nói với Mộng.
Gật đầu "Biết rồi, cám ơn anh Đằng Mộc" nhắm mắt lại ngủ thiếp đi! Nhìn Mộng gương mặt đỏ rực ngủ say, trong lòng một trận rung động, vội vàng lao ra khỏi phòng! Hô! Tôi làm sao vậy, khi nhìn cô ấy trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, chẳng lẽ tôi đã thích cô, không thể nào! Ngẩng đầu nhìn ra rừng anh đào bên ngoài. Mẹ, người cũng không thể cùng con vui đùa như vậy nữa rồi!
"Như thế nào, có tin tức của Mộng không?" Phỉ
Lắc đầu, Vũ suy sụp ngã ngồi trên ghế sa lon. Đã một tuần rồi, làm sao cũng không có tin tức của Mộng, Mộng! Cậu rốt cuộc đang ở đâu!
"Vũ, không nên gấp gáp, Mộng sẽ không có chuyện gì, tin tưởng chúng tớ nhất định sẽ tìm được cậu ấy" Phong vỗ vai Vũ.
"Băng Thần, nếu Mộng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô" Vũ đứng lên rít gào gầm lên với tôi.
"Thượng Quan Vũ, cậu nổi điên cái gì! Chuyện này liên quan gì đến Thần" Phỉ.
"Im lặng, câm miệng hết!" Mọi người thấy tôi đột nhiên lên tiếng.
"Thượng Quan vũ, tôi thừa nhận Mộng mất tích tôi cũng có một phần trách nhiệm, nhưng còn cậu? Nếu không phải vì cậu Mộng sẽ mất tích sao? Những lời này hẳn là tôi nói mới đúng, nếu Mộng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tiêu diệt cậu, không tin thử xem" nói xong, đi ra biệt thự, Phong đi theo ra ngoài kéo tôi lại.
"Thần, cậu đừng trách Vũ, cậu ấy là bởi vì nóng lòng mới nói như vậy " Nhào vào trong ngực Phong.
"Ô ô... Phong, tớ biết trong lòng cậu ta gấp gáp, nhưng trong lòng tớ cũng gấp a! Mộng bây giờ đang ở đâu" Phong vỗ vai tôi, an ủi "Mộng sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi! Chúng ta lại đi tìm xem " gật đầu, lau khô nước mắt, cùng Phong rời khỏi cửa!
"Mộng! Ăn nhiều một chút, xem cô mấy ngày qua cũng gầy đi không ít" Đằng Mộc không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén Mộng, hận không thể bắt Mộng ăn hết cả bàn thức ăn, nhìn đống đồ ăn trong chén càng chất càng cao, vội vàng ngăn cản Đằng Mộc "Đằng Mộc, đủ rồi đủ rồi, anh đang nuôi heo a, nhiều như vậy tôi làm sao ăn hết được "
"Hừ, còn nói sao? Cô xem cô đi! Gầy thành bộ dáng gì rồi, tôi bây giờ cũng không dám dẫn cô đến rừng anh đào đâu "
"Hả! Vì sao "
"Tôi sợ cô bị gió thổi bay mất "
"Hừ! Cái gì chứ. Làm sao có thể! Nga, đúng rồi, Đằng Mộc, tôi ở đây cũng đã một tuần lễ rồi, cần phải trở về "
"Hả! Nhanh như vậy đã phải về rồi" kỳ quái, tại sao trong lòng không nỡ? Chẳng lẽ? Không, không thể nào.
"Đúng vậy a, nhưng mà tôi vẫn còn ở lại Nhật một thời gian nữa, anh có thể tới tìm tôi chơi, tôi còn có mấy người bạn rất thân nga, giới thiệu cho anh biết a "
"Ân, được" hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất!
Nhìn biệt thự quen thuộc trước mắt, nhưng vẫn không đưa tay nhấn chuông cửa. Hô! Không biết cậu ấy thế nào, tôi có nên tức giận không! Đằng mộc nhìn Mộng không biết đang suy nghĩ gì, đưa tay đè xuống chuông cửa "Linh " chuông cửa vang lên, có phải là Mộng trở về không? Vũ lập tức chạy ra khỏi cửa, mở cửa, thật sự là Mộng
Ân, tại sao là Vũ, hai người nhìn nhau, thật lâu nói không nên lời!
Thật sự là Mộng sao? Tôi không có nằm mơ chứ! Cô ấy đã đi đâu mấy ngày nay, cô thật gầy có chút tái nhợt lại tiều tụy.
Trời ạ, Đây là Vũ hoàng tử ôn nhu sao! Mái tóc vốn là màu đỏ rực bây giờ lại biến thành màu đỏ ảm đạm rối bù như rơm rạ, ánh mắt hiện đầy tia máu vành mắt đen thui, mặt gầy tiều tụy, sắc mặt tái nhợt. Vũ đột nhiên tiến lên ôm Mộng thật chặc, giống như muốn đem Mộng nhập vào thân thể của mình, thật lâu không buông ra! Giật mình Mộng ôm Vũ, cái ôm quen thuộc, mùi vị quen thuộc! Đây không phải là đang nằm mơ! Nước mắt theo khóe mắt chảy ra, mọi người thấy Vũ chạy vội đi mở cửa nhưng hồi lâu không thấy trở vào, đi ra nhìn thấy hai người đang ôm nhau.
"Mộng! Thật sự là Mộng" Phỉ thét một tiếng chói tai phá hư hình ảnh tốt đẹp, hai người từ từ buông ra, nhìn về phía mọi người.
Ôm từng người
"Mộng, mấy ngày qua cậu ở đâu, chúng tớ tìm cậu tìm thật cực khổ nha" Phỉ
"Đúng vậy, còn có người hung ác nói rằng nếu cậu mà xảy ra chuyện gì sẽ không bỏ qua cho tớ đâu" tôi liếc Vũ một cái, mới chú ý tới ngoài cửa còn có một người "Ân! Mộng, kia là ai, không giới thiệu một chút sao?" Kỳ quái, cảm giác người này nhìn rất quen mắt, thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào! Lại nhất thời không nghĩ ra.
"Nga, thật xin lỗi, khi nãy quá cao hứng quên mất giới thiệu" Mộng kéo Đằng Mộc đến gần mọi người hơn "Anh ta là ân nhân cứu mạng của tớ, Thượng Đảo Đằng Mộc "
"Đằng Mộc, bọn họ là bạn của tôi" sau đó giới thiệu từng người!
Mọi người ngồi ở phòng khách, nghe Mộng kể những chuyện đã xảy ra
"Nếu nói như vậy..., Mộng hẳn là bị người ám toán hoặc là cảnh cáo "
"Đúng như vậy, không sai, tớ nghe bọn họ nói như thế " Mộng
"Nhưng là, bọn họ không phải vẫn luôn muốn đối phó với Thần sao? Sao lại tìm đến Mộng" Hạo
"Bọn họ làm như vậy đơn giản chính là muốn đánh bại từng người chúng ta, chờ tớ bị cô lập hoàn toàn sẽ ra tay" thật ác độc độc
"Nhưng mà, sẽ là ai chứ?" Vũ
Khó chịu nhìn Vũ rồi một cái "Hừ! Nhưng mà cái biện pháp này thật rất hữu dụng "
"Thần, thật xin lỗi!" Vũ đi tới trước mặt tôi thành khẩn xin lỗi.
Phất tay một cái "Quên đi, tớ lại không để ở trong lòng. Người này hẳn là bọn họ, nhưng mà là tại sao vậy chứ?" Nhỏ giọng thầm nói.
"Bọn họ? Là ai" mọi người đồng thanh hỏi tôi.
"A! Tớ có nói gì sao? Hình như là không có a! o (∩_∩ )o... Ha hả a được rồi a, nghỉ ngơi trước đi nha" không đợi mọi người phản đối, xoay người lên lầu. Rốt cục nhớ ra cái tên Thượng Đảo Đằng Mộc kia là ai rồi, nếu như không sai! Chính là anh ta! Vậy dễ xử lý rồi!
"Thần, cậu hôm nay rất kỳ quái" Phong cùng tôi trở lại phòng ngủ, đứng phía sau tôi.
"A, có sao? Tớ cảm thấy rất bình thường a" xoay người ôm lấy eo Phong, mùi huân y thảo (hương lavender) nhàn nhạt phát ra từ trên quần áo! Thật là thơm!
"Phong, cậu dùng nước hoa hả, là mùi Lavender, thơm quá nha"
Vỗ về mái tóc của tôi "Nào có, đây là mùi thơm cơ thể đó"
"Phải không?"
"Cậu nha! Quên đi, chậm, ngủ đi" ai! Thần, tớ biết cậu đang nói lảng sang chuyện khác, nếu như cậu không muốn nói tớ cũng không miễn cưỡng
Thật xin lỗi Phong, không phải là tớ không muốn nói cho cậu biết, mà là tớ cũng không nắm chắc có thể đánh thắng trận chiến này hay không! Chuyện này quan hệ đến sinh tử của bang phái, tớ không thể quyết định qua loa. Cho tớ thời gian suy nghĩ thật kỹ. Hai người đều có tâm tư riêng nằm ở trên giường! (anchan: cái này gọi là đồng sàng dị mộng a ^^!)
Tại một phòng khác.
Đằng Mộc nằm trên giường nhưng như thế nào cũng không ngủ được, cô gái tóc tím tên là Thần kia hình như đối với tôi rất đề phòng, tại sao? Tôi hẳn là không biết cô ta! Cẩn thận nhớ lại những tin tức có liên quan đến cô gái tóc tím, nhưng một chút cũng không nhớ nổi! Mặc kệ, nhưng Băng Thần kia thoạt nhìn thật không đơn giản, hơn nữa, còn không dễ chọc vào? Không biết tối nay cô ấy sẽ cho tôi kinh hỉ gì? Nghĩ tới khóe miệng lộ ra nụ cười mong đợi, má lúm đồng tiền trên mặt càng sâu! Trợn tròn mắt nhìn cửa phòng!
"Cậu đang nhìn cái gì?" Ân, thanh âm làm sao lại từ phía sau truyền đến. Quay đầu nhìn thấy một cô gái đứng bên cửa sổ! Người này chính là Thần!
Thần từ sân thượng cách vách leo qua bên này, từ cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, nhưng thấy Đằng Mộc đang nhìn chằm chằm vào cửa, chẳng lẽ anh ta cho là tôi sẽ đi vào từ cửa, tính cảnh giác sao kém như vậy a!
Đằng Mộc vội vả bật người dậy "Cô làm sao lại vào bằng cửa sổ, tôi một chút cảm giác cũng không biết" quả nhiên Băng Thần này không đơn giản, thậm chí ngay cả tôi cũng không phát hiện, nếu cô ta là kẻ địch vậy thì..., tôi đã sớm chết rồi "Vào lúc nào "
"Vào được chừng 1 phút, không biết anh đang suy nghĩ gì, mà chăm chú thế" đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn Đằng Mộc.
"Uy ~ đã trễ thế này cô là một cô gái lại ở trong phòng nam sinh còn ra thể thống gì!"
"Stop! Anh đừng giả bộ nữa! Tôi còn không biết anh" người này da mặt dày thật, nói dối mặt cũng không biến sắc.
"Cái gì a, cô rất hiểu rõ tôi sao? Hơn nữa, hơn nửa đêm cô tại sao lại chạy đến phòng này, có ý đồ gì" nói xong còn giả bộ làm như tôi sẽ làm gì anh ta còn lấy chăn quấn người thật chặc! Tôi trợn mắt một cái thật chịu không được, thật mắc ói.
"Phi! Anh có cho tôi cũng không thèm" tức chết tôi
"Nga, tặng cô cũng không muốn, vậy cô đến tìm tôi làm gì" buông chăn ra, ngồi xếp bằng ở bên giường nhìn tôi.
"Mắc ói, anh đến gần Mộng và chúng tôi rốt cuộc là có mục đích gì"
"Hả! Chỉ giáo cho" bộ dáng hồ đồ
"Hừ, còn giả vờ, anh! gia tộc Thượng Đảo là bang phái có thế lực lớn nhất ở Nhật Bản, không, phải là thế giới! Hơn nữa còn là người điều khiển phía sau của tổ chức thối Ám U! Thượng Đảo Thiếu chủ, tôi nói không sai chứ!"
"Cô làm sao cô biết rõ ràng như thế, cô đến tột cùng là ai" Đằng Mộc sắc mặt tái nhợt nói, mọi người chỉ biết Thượng Đảo là tập đoàn xí nghiệp nổi danh quốc tế, nhưng không biết tổ chức Ám U cũng là do gia tộc Thượng Đảo một tay phát triển! Chỉ là... Lắc đầu, cười khổ!
"Tôi nghĩ tôi có thể giúp anh" hiện tại Ám U đã không còn như ngày xưa nữa.
"Cô? Giúp tôi, cô còn biết cái gì?" Kinh khủng nhìn thiếu nữ trước mắt, cô rốt cuộc là ai, tại sao lại biết nhiều đến vậy.
"Tôi là ai không quan trọng! Quan trọng là... Tôi có thể giúp anh, chỉ là anh có đồng ý hay không?" Cười nhìn Đằng Mộc, anh sẽ đồng ý.
"Tôi không miễn cưỡng anh, cho anh thời gian suy nghĩ, ba ngày đủ chứ" nói xong nhảy ra cửa sổ quay về gian phòng cách vách.
"Cậu đi đâu vậy " Phong nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường nhìn Thần nhảy qua cửa sổ đi vào, cô sang phòng Đằng Mộc làm gì, còn đi lâu đến như vậy, trong lòng thật rất khó chịu
"A! Không có gì, một chút chuyện nhỏ" trở lại trên giường làm ổ trong ngực Phong. Nhắm mắt lại. Cảm thụ được Phong vỗ về đầu tóc, tại sao cái gì cũng không nói cho tớ biết chứ, tớ rất kém cỏi sao? Tớ có thể vì cậu chia sẻ a! Nhóc con, tớ sẽ bị cậu tức chết, càng nghĩ càng tức giận cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, thô lỗ cạy mở răng của cô, đầu lưỡi không chút ôn nhu hấp thụ lấy ngọt ngào trong môi.
"Ngô" Thần không nghĩ tới Phong lại đột nhiên hôn cô, hơn nữa động tác thật thô lỗ, tuyệt không ôn nhu, càng giống như là đang phát tiết, dùng sức đẩy Phong đang áp trên người, nhưng khí lực của anh thật lớn, giảy dụa, Phong cầm hai tay của cô giữ chặt trên đỉnh đầu... "Phong, cậu làm tớ đau, buông ra, ngô "
Anh rốt cuộc là làm sao, dùng sức cắn đầu lưỡi của anh, bị đau buông tôi ra, trong miệng còn có mùi máu tươi nhàn nhạt. Chà lau đôi môi nhướng mày "Cậu rốt cuộc là muốn làm gì" quát anh, anh nhìn tôi, lau tia máu chảy ra từ khóe miệng, trong mắt tràn đầy bi thương cùng đau đớn, còn có những biểu cảm khác mà tôi nhìn không hiểu?
Nhìn Phong nhướng mày "Thật xin lỗi, Phong ". " Rầm" lời còn chưa nói hết Phong liền đóng sầm cửa đi ra ngoài. Nhìn cửa đóng chặt, trong lòng đột nhiên có chút hoảng loạn, tôi đã làm sai rồi sao? Tôi chỉ là không muốn các người lo lắng cho tôi mà thôi, như vậy cũng sai lầm sao! Một đêm mất ngủ! Ánh mặt trời chiếu vào bên trong nhà, thật chói mắt, dụi mắt trời đã sáng! Đứng dậy xuống lầu! Tất cả mọi người đang ăn điểm tâm "Chào buổi sáng! Thần "
"Kỳ quái, Phong đâu rồi, sao còn chưa xuống tới?" Vũ
"Đúng vậy a, Thần, Phong không phải là ở cùng cậu sao? Di! Mắt cậu làm sao hồng như vậy a, tối hôm qua đã làm gì a" Phỉ nhìn tôi mập mờ nói.
"Không có gì, chuyện bên này cũng đã không sao rồi, các cậu định khi nào thì trở về Trung Quốc " Bọn họ rời đi tôi mới có thể yên tâm một chút! Thật xin lỗi, tớ thật sự không muốn các cậu theo tớ mạo hiểm nữa!
"Trở về nước a, còn chưa nghĩ qua!" Phỉ
"Có phải các cậu quên mình vẫn còn là học sinh! Cũng sắp đến kỳ thi giữa học kỳ rồi!"
"Hả! Đúng ha, hôm nay là Thứ tư, vậy chủ nhật chúng ta về" Mộng, chủ nhật sao? Không được, như vậy quá lâu.
"Tớ thấy, các cậu ngày mai trở về đi!" Mọi người kinh ngạc nhìn tôi
"Tại sao "
"Ân? Bởi vì, bởi vì các cậu đi lâu như vậy, người nhà nhất định sẽ lo lắng, hơn nữa còn phải ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi giữa học kỳ, còn có a, bọn họ tìm cha mẹ tớ phiền toái, không dám đảm bảo sẽ không sử dụng phương pháp này với người nhà các cậu, các cậu vẫn là nhanh trở về đi! Đúng không!" Mọi người trầm mặc, hô! Hi vọng bọn họ sẽ nghe lời tôi.
"Ân! Được rồi! Đi lâu như vậy tớ quả thực có chút nhớ nhà " Phỉ, mọi người gật đầu, không có dị nghị gì, tiếp tục ăn cơm. Việc tiếp theo sẽ dễ làm hơn nhiều.
Sau khi ăn cơm xong liền đi đến tổng bộ của "Hồn tế"! Liệt bị tôi bí mật giam lỏng dưới mật thất!
Đi đến căn phòng âm u trơn ướt, đi tới một căn phong đóng kín dừng lại, từ trước cửa sổ nhỏ nhìn vào bên trong, Liệt ngồi xếp bằng trên giường đá, nhắm mắt lại nghỉ ngơi! Sai người mở cửa ra, đi vào, bên trong tạm được, ít nhất không có rơm rạ và chuột! Một bàn một ghế một giường!
Đóng cửa lại, ngồi trên ghế nhìn Liệt, trên người vẫn là một thân áo trắng, chỉ là không còn tiên diểm như ngày xưa! Liệt mở mắt nhìn tôi.
"Cô tại sao lại nhốt tôi ở chổ này?" Giọng nói không nóng không lạnh
"Rất đơn giản, nói cho tôi biết toàn bộ mọi chuyện, tôi sẽ thả anh"
"Cô muốn biết cái gì?"
"Toàn bộ chuyện liên quan đến anh và Ám U, đều nói cho tôi biết" không nói, nhìn nhau, qua một lúc lâu
"Ai! Được, tôi cho cô biết, nhưng mà cô phải đáp ứng bảo vệ em trai tôi thật tốt "
"Có ý gì "
"Hừ! Cô cho rằng cô thả tôi, bọn họ sẽ bỏ qua cho tôi sao? Dù sao cũng chết, cô có ân với em trai tôi, cho nên tôi lựa chọn nói cho cô biết!"
"Thật ra thì anh cũng có thể không chết, tôi có thể bảo vệ hai người, tôi có năng lực như thế "
"Tôi đã sớm không muốn sống trên đời. Chẳng qua là không nỡ để em trai của tôi phải cô độc một mình, hiện tại nó có các người, sẽ không cô độc rồi "
"Thật ra thì chuyện ngày hôm đó tôi cũng không nói láo, là thật sự! Lúc đầu tôi quả thật muốn lôi kéo cô phục vụ cho cá nhân tôi, mà không phải là vì Ám U, tôi cho là việc tôi làm một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, nhưng vẫn bị tổ chức phát hiện, bọn họ cho rằng tôi triệu tập nghĩa sĩ tài ba là muốn tạo phản, vốn là muốn diệt tôi, nhưng sau khi nghe tôi giải thích, bọn họ cho tôi cơ hội phục vụ tổ chức một lần nữa, nhưng mà, điều kiện tiên quyết là tôi phải giết các người, bởi vì bang chủ đã sớm biết thân phận của các người, giữ lại các người là uy hiếp lớn nhất đối với Ám U! Cho nên tôi mới... "
"Nói như vậy, anh bắt đầu là vì XUYÊN, sau lại là vì Ám U "
"Không sai, sau khi tôi trở thành sát thủ, ngầm điều tra rõ án diệt môn năm xưa, người đứng phía sau chính là bang chủ của Ám U, cho nên, tôi trăm phương ngàn kế trở thành thành viên của Ám U, trải qua nhiều năm cố gắng trở thành Đường chủ! Nhưng bang chủ Ám U làm việc quá mức cẩn thận trong bang không ai gặp qua bộ mặt thật của hắn, chỉ có vài vị nguyên lão đã từng gặp qua! Cho nên tôi một mực ẩn núp trong bang tìm kiếm cơ hội báo thù, một bên âm thầm phát triển thế lực của mình. Nhưng mà, kết quả lại là như vậy, thật là thế sự khó lường (chuyện đời khó đoán) " cười khổ lắc đầu
"Anh nói đều là sự thật?"
"Tôi đã không cần thiết phải lừa gạt cô nữa rồi, được rồi, phải nói tôi cũng nói, phải biết cô cũng đều biết rồi, không có việc gì nữa chứ "
"Không có, về phần anh nha, còn muốn ủy khuất anh một thời gian ngắn sống ở chổ của tôi, vì tốt cho anh, cũng vì em trai ngoan của anh! Những thứ khác tôi không muốn nói thêm cái gì, còn có, nếu như tôi cần sự trợ giúp của anh, anh có đồng ý giúp tôi không?" Đi sắp đến cửa quay đầu lại nhìn Liệt
Liệt nhìn tôi một lát, gật đầu "Vậy cám ơn nhiều, có thời gian tôi lại đến thăm anh" phất tay về phía sau một cái, ra khỏi phòng! Xem ra ra phải nhanh lên rồi!
Đi ra địa lao, đi tới tiền thính "Báo cho các Đường chủ đến phòng họp "
Bên trong phòng họp, mọi người ngồi nghiêm chỉnh , người nào cũng không nói chuyện, không khí bị đè nén tới cực điểm
"Tôi nghĩ các người trong khoảng thời gian này cũng phát hiện có một chút dị thường chứ" ngồi ở chủ vị nhìn người phía dưới, đầu tiên đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
"Xác thật, tình hình mấy ngày qua các bang phái nhỏ phụ thuộc vào chúng ta đang rục rịch, mà kỳ quái nhất chính là Ám U từ trước đến nay luôn đối nghịch với chúng ta đột nhiên trong lúc đó không có phản ứng, cũng không đến địa bàn của chúng ta gây chuyện hay muốn sống mái với nhau!" Phong Đường Phách
"U, anh mấy ngày tới gia tăng người giám thị Ám U, không được bỏ sót bất kỳ hành động nào của bọn họ , rõ chưa?"
"Ân, đã biết, còn có bang chủ, nội bộ Ám U hình như đang phát sinh vấn đề, cơ sở tình báo mà tôi gửi vào Ám U cho biết, gần đây trong Ám U hình như không yên ổn, có mấy vị nguyên lão không giải thích được đột nhiên mất tích hoặc là bị giết hại! Mà hiện tại những người thân tín trong bang cũng không phải là của bang chủ, ngược lại đa số là người của phó bang chủ, Đại bang chủ chưa ai gặp qua, cũng không biết là còn sống hay đã chết." Ảnh Đường U
"Ân? Tốt lắm tôi biết rồi, Ám U trước không vội, chúng ta hiện tại trước tiên giải quết mấy bang phái nhỏ không an phận, tránh cho đến lúc đó làm hư đại sự của tôi" Hừ! Nếu phụ thuộc vào tôi thì đừng có dị tâm, nếu không giết hết! " Các người, là Đường chủ cũng là tâm phúc của tôi, người mà tôi tín nhiệm nhất. Hi vọng các người không nên làm tôi thất vọng" Nếu như các người cũng muốn giống Ám U, bất kể là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua!
Mọi người trong lòng rùng mình, đây là cảnh cáo sao! Bang chủ sẽ không hoài nghi chúng tôi phản bội cô ấy chứ, người nào lại ngu như vậy a! Nói đến tàn nhẫn và máu lạnh, tôi nghĩ ngay cả Ám u so ra còn kém bang chủ đi! Ngay cả đám đàn ông như chúng tôi nhìn thấy còn phát lạnh!
Nhìn mọi người, tôi biết bọn họ đang suy nghĩ gì "Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, các người cũng đừng suy nghĩ nhiều, bàn bạc chuyện kế tiếp đi "
Làm xong mọi chuyện cần thiết, trời cũng đã tối, ai! Ra khỏi Hồn Tế đi về biệt thự, ra khỏi phạm vi của Hồn Tế chạy được một đoạn đường, đột nhiên phía trước có mấy chiếc xe xếp thành hàng đứng chắn cả con đường, ngọn đèn mãnh liệt chiếu sáng buộc tôi phải dừng xe lại nhìn mấy chiếc xe phía trước, rồi sau đó mười mấy người đàn ông cao to theo thứ tự từ trên xe bước xuống xếp thành một hàng, đây là đặc biệt chờ tôi sao? Lái xe hạ cửa kính xuống, ánh sáng mạnh hơn, dường như không thấy rõ những thứ trước mắt, che kín mắt một lúc lâu mới thích ứng, nhìn mười mấy người phía trước tất cả đều là Ninja, chẳng lẽ Ninja ở Nhật Bản không đáng tiền như vậy sao? Ninja cũng có thể tùy tiện ra ngoài giết người!