bị thương!
"Các người đang đợi tôi sao?" Cố ý giả ngu hỏi bọn họ, người đàn ông ở giữa cái gì cũng không nói vung tay lên, những Ninja khác nhanh chóng vây quanh tôi, lấy ra roi chuẩn bị nghênh chiến.
"Các người cũng quá xem trọng tôi rồi, lại dùng nhiều Ninja như vậy tới đối phó với một nữ sinh như tôi, thật là kinh ngạc a" cố ý kích thích bọn họ, quả nhiên
"Tiến công "
Tất cả Ninja chia làm hai nhóm lớn nhỏ vây lấy tôi, nhóm người bên ngoài ngoài bất động, nhóm người bên trong chạy băng băng nhanh chóng vây bắt tôi, càng chạy càng nhanh, dần dần không rõ thân hình của bọn họ, vòng tròn càng ngày càng nhỏ, cảm giác được có cái gì đến gần thân thể của tôi, bị vây bản năng công kích vào người đó, thế nhưng chặn lại được một đao, một đao khác nhanh hơn tấn công vào tôi, trên người trong chớp mắt liền có thật nhiều vết máu, thật may là bọn họ cũng rất kiêng kỵ roi của tôi, không dám tiếp xúc quá gần cho nên vết thương không phải là rất sâu chẳng qua là rách da mà thôi, không để cho tôi có bất kỳ cơ hội thở dốc. Công kích một lần sau khi vòng tròn mở rộng ra lại thu nhỏ lại, lại tới, xem ra chỉ có liều mạng! Đè xuống cái chốt của roi nhanh chóng phân tán biến thành ngàn sợi chỉ bạc, hừ! Đừng trách tôi, cố gắng né tránh, đại khái thăm dò rồi công kích phương thức của bọn họ.
Chỉ cần công kích nhắm ngay một người, nhẫn thuật của bọn họ liền bị phá, nhưng là tốc độ di chuyển của bọn họ quá nhanh muốn công kích được hơn nữa làm trọng thương một người là hoàn toàn không thể nào, cho dù công kích được tôi cũng đã xong đời.
Cố gắng nhìn đúng một người đang tấn công tôi, dùng bộ phận chỉ bạc cuốn lấy hắn, bổ về phía hắn ngăn chặn "A " Từ một tiếng kêu thảm thiết nhẫn thuật của hắn rốt cục cũng bị phá, không chờ bọn họ tổ hợp lại lần nữa, liên tiếp tăng tốc độ, đã đến lúc tôi phản kích rồi, bím tóc nhanh chóng phân ra chém, không để ý tới trên máu trên người đang chảy ra như nước, vết thương đau nhói đầu choáng váng, chỉ là cố sức tấn công, không phải là bọn họ chết chính là tôi mất, rốt cục vòng người thứ nhất cũng đã thành tàn phế, vòng người thứ hai vây quanh, bọn họ thay đổi sách lược đổi thành phương thức chiến đấu xa luân chiến (đánh luân phiên) muốn chèn chết tôi, mấy người thay phiên công kích tôi, hừ! Ngu ngốc, không biết tôi am hiểu nhất chính là xa luân chiến sao? Tôi cho các người chỉ có tới chớ không có lui, đứng ở chính giữa, dùng chỉ bạc đem toàn thân vây quanh, mọi người thấy tôi như vậy không dám khinh thường, có hai Ninja một trước một sau tấn công về phía tôi, trong phạm vi chỉ bạc của tôi, nhanh như chớp chém ra chỉ bạc, quấn lấy đối phương bắt lấy, thân thể trong nháy mắt bị cắt thành từng khối từng khối huyết nhục (máu và thịt) , mọi người thấy như vậy, cũng không dám tiến công vào tôi nữa, trời ạ, cô gái này còn là người hay sao? Phân thây người mà cũng không chớp mắt một cái! Nhìn người không ngừng giãy dụa trên mặt đất.
Trên căn bản toàn bộ đều đã tàn phế, sau này cũng không thể khôi phục lại. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đầu lĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười Thị Huyết ( khát máu) , hắn nhìn thấy thật là khủng khiếp, thân trên khắp nơi đều là máu, y phục cũng rách mướp, sắc mặt trắng bệch nhưng lại - lộ ra nụ cười rất quỷ dị.
Không được, không thể ở tiếp tục như vậy được, xem ra chỉ có thể trở về bàn bạc kỹ hơn thôi, hung ác nhìn Thần một cái, phất tay một cái rút lui, mọi người đở những người nằm trên đất dậy nhìn tôi một cái cẩn thận rút lui, thật giống như là tôi đột nhiên đánh lén bọn họ, đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, thân thể cũng nhịn không được nữa quỳ một chân trên đất nghỉ ngơi một chút. Nhìn tay chân bị cắt đứt nằm trên mặt đất miễn cưỡng chống đỡ thân thể đi tới trước xe nằm vào trên ghế nghỉ ngơi, một lát lấy ra quần áo ở ghế sau thay đi, làm sát thủ mang theo quần áo tùy thân là chuyện rất bình thường. "Tê" Thanh âm hút vào không khí, đau quá, một đao trên lưng thật sâu, đau quá, miễn cưỡng mặc quần áo vào, lái xe trở lại biệt thự, đã muộn, tất cả mọi người đã ngủ, may mắn, nhỏ giọng lấy ra cái chìa khóa mở cửa, trong nhà một mảnh tối đen, nhẹ tay nhẹ chân đang chuẩn bị lên lầu
"Cậu đi đâu vậy " là Phong, anh tại sao còn chưa ngủ, là chờ tôi sao?
"Ân! Trong bang có chút việc, cho nên" nhưng còn chưa nói xong đã bị ngăn lại.
"Quên đi, không muốn nói tớ không miễn cưỡng cậu" nói xong cũng không thèm nhìn tôi một cái xoay người lên lầu, "Rầm" đóng cửa phòng thật mạnh. Mất máu quá nhiều, đầu thật choáng váng mệt mỏi quá, thật muồn nghỉ ngơi a, thế sao tim lại càng đau nhức hơn?
Tìm được hòm thuốc miễn cưỡng vịn cầu thang đi lên, cởi xuống áo khoác lúc không cẩn thận lại động vết thương, thật vất vả mới cầm được máu nay vết thương lại nứt ra, máu từ trên quần áo chảy xuống sàn nhà và trên giường, vô lực nằm trên giường, không còn sức để xử lý vết thương, nhức đầu muốn chết.
"Cốc, cốc "
"Thần! Là tớ, có thể vào không?" Không đợi tôi phản ứng, đã tự mình đi vào, đứng ở cửa nhìn nằm tôi trên giường, máu từ chăn chảy tới trên sàn nhà.
"Thần, cậu làm sao lại bị như vậy?" Che miệng thét chói tai thanh âm cực lớn, sợ rằng cả lầu cũng nghe được hết, trời ạ, tớ sẽ bị cậu hại chết, vội vàng ra hiệu bảo đừng có lên tiếng, ý bảo Phỉ đừng kêu to, để cô ấy đóng cửa lại!
Đi tới bên giường của tôi "Phỉ, tớ sẽ bị cậu tức chết, mau, giúp tớ lấy chăn che kín máu trên mặt đất, còn có lấy bộ chăn đệm mới từ trong tủ quần áo ra" Phỉ vội vàng làm theo
Cẩn thận kéo ra cái chăn dưới người tôi phủ lên máu trên mặt đất, từ trong tủ treo quần áo lấy ra chăn đệm mới đắp lên người tôi, sau đó mở cửa sổ ra, đem cái hòm thuốc giấu vào trong tủ treo quần áo, vừa làm xong mọi việc đã có người tới gõ cửa
"Thần, làm sao vậy, mở cửa a" Mộng ở bên ngoài lo lắng đập cửa, Phỉ nhìn tôi một cái, trấn tĩnh đi mở cửa
"Phỉ, cậu vừa mới la cái gì, Thần sao rồi, cậu tại sao lại ở chỗ này, Thần đâu?" Đùng đoàng hỏi một đống vấn đề, mọi người lục tục cùng chạy qua nhìn thấy bộ dáng Mộng lo lắng, cũng muốn hỏi Thần bị cái gì, muốn nhìn xem Thần có bị cái gì không!
"A! Không có gì không có gì, tớ không thấy đường nên gọi bậy, Thần không phải là đang ở trong phòng đấy sao? Đùa với các cậu một chút thôi! Ha hả" nghiêng người để mọi người có thể nhìn thấy Thần, miễn cưỡng cười ứng phó nói " không có chuyện gì nữa, trở về ngủ đi "
"Có thật không, Thần, cậu thật không có chuyện?" Mộng muốn đi vào, nhưng bị Phỉ ngăn cản
"Được rồi, trở về ngủ đi! Không có chuyện gì đâu" Phỉ đẩy đám đông đi ra đóng cửa lại, trở lại bên giường lúc đó tôi đã ngủ, mở cái chăn đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, vội vàng lấy ra hòm thuốc dùng kéo cẩn thận cắt bỏ quần áo trên người tôi, nhìn trên người Thần các vết thương lớn nhỏ khác nhau, tim chợt co rút lại, đặc biệt là vết thương sau lưng là vết thương do đao chém vừa dài lại sâu kéo dài một đường từ bả vai xuống, sau khi cầm máu sơ qua, lại rửa sạch vết thương kia, trời cũng nhanh sáng, vội vàng đem cái chăn nhuốm máu và băng gạc dính máu dọn dẹp sạch sẽ, sau đó chính là sàn nhà, may mắn là sàn nhà bằng gổ dọn dẹp tương đối dễ, dùng nước lau đi vết máu khô, lại cẩn thận chùi sạch máu, Phỉ rất chăm chú lau, sợ còn sót lại một chút vết máu sẽ làm cho những người khác hoài nghi sẽ không tốt! Vừa chùi Phỉ vừa khóc. Ô ô Thần, tớ thật vô dụng, cái gì cũng không giúp được cậu, cậu bị thương nặng như vậy, nhưng tớ cái gì cũng không thể giúp được cho cậu, ô ô tớ thật vô dụng!
Nghe được có người đang khóc, mở mắt, nhìn Phỉ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất tay cầm khăn lau "Phỉ, sao lại khóc?"
Phỉ ngẩng đầu nhìn tôi "Thần, cậu tỉnh rồi, có nơi nào không thoải mái không, vết thương bớt chưa? Còn đau không?" Nhìn Phỉ đang hoảng loạn, lắc đầu "Tớ rất khỏe, không sao rồi" nhìn Phỉ trong mắt hiện đầy tia máu hốc mắt sưng đỏ "Tối hôm qua cậu cả đêm không ngủ sao? Đều ở đây với tớ" gật đầu "Ân, tớ sợ cậu có chuyện nên không rời khỏi" đưa tay sờ sờ mặt cô ấy, cười nói "Cậu thấy đấy, tớ không phải là đã rất tốt sao? Không có chuyện gì rồi, cậu mau đi nghỉ ngơi đi! Hạo nhìn thấy cậu như vậy nhất định sẽ đau lòng lắm?" Phỉ nhìn tôi một lát, gật đầu "Ân, tớ đi xuống trước lấy đồ ăn cho cậu sau đó sẽ trở về nghỉ ngơi" chuẩn bị đứng dậy "Không cần, tớ một lát sẽ tự mình xuống lầu. Cậu mau đi nghỉ ngơi đi "
"Nhưng mà " Phỉ còn muốn nói điều gì
"Không sao rồi, mau đi nghỉ ngơi" không đợi cô nói xong liền ngăn lại, Phỉ biết tính tình của tôi, nói một là một, rất cương quyết, gật đầu trở về phòng nghỉ ngơi! Nằm ở trên giường cũng không ngủ được nữa, toàn thân tê dại, thật khó chịu! Chống giường ngồi dậy, sau lưng truyền đến một trận đau nhói, chết tiệt, đừng để tôi tìm ra được các người, nếu không tôi sẽ cho các người sống không bằng chết! Hừ! Tức giận nghĩ tới, xuống giường! Thay quần áo! Chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm, thân thể một chút sức cũng không có! Chống thân thể mở cửa, bên ngoài im ắng, mọi người vẫn chưa rời giường, hô! May mắn!
Đi xuống lầu chỉ có mấy người giúp việc ở phòng bếp bận rộn làm bữa ăn sáng "Thần tiểu thư đã dậy rồi!" Gật đầu. Mở tủ lạnh trong phòng bếp lấy ra một hộp sửa tươi đi ra vườn hoa. Mở cửa đi tới phía sau vườn hoa, có mấy người giúp việc đang cắt tỉa vườn hoa! Chầm chậm đi đến cái xích đu trong vườn hoa, mặc dù đã là mùa thu, nhưng nơi này có rất nhiều hoa đã nở! Buổi sáng không khí ẩm ướt vô cùng trong lành, ngồi trên xích đu nhắm mắt hít lấy không khí trong lành, ngửi mùi hoa nghe tiếng chim hót, thật hạnh phúc a! Khóe miệng mỉm cười, nếu có thể như vậy mãi thì thật là tốt!
Xa xa trong phòng Phong, bởi vì ngủ không được cho nên thức dậy rất sớm, cửa sổ trong gian phòng trùng hợp nhìn ra vườn hoa, đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài vườn hoa, ánh mặt trời chiếu rọi lên cánh hoa còn vương vài giọt sương phản chiếu ra tia sáng, hệt như viên trân châu sáng ngời đẹp đẽ, đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trên xích đu trong vườn hoa, là Thần! Cô lẳng lặng ngồi ở đó nhắm mắt lại bộ dáng dường như rất hưởng thụ khóe môi nhếch lên mỉm cười! Thoạt nhìn thật hạnh phúc và yên tĩnh! Ánh mặt trời chiếu lên người cô tạo nên một vòng sáng rực rỡ lại xinh đẹp, thoạt nhìn thật là đẹp!
"Thần, sao cậu lại đến đây" Sau khi ngủ một giấc Phỉ chạy đến phòng tìm Thần, nhưng không thấy cô, phòng khách lầu dưới cũng không thấy, vừa hỏi mới biết được, cô liền chạy đến trong vườn hoa! Vội vàng chạy tới. Nghe được thanh âm, mở mắt ra nhìn khuôn mặt lo lắng của Phỉ, cười đưa tay kéo cô cùng nhau ngồi trên xích đu từ từ đung đưa, tựa đầu vào trên vai Phỉ, Phỉ đưa tay sờ trán của tôi, thật lạnh! Kéo xuống tay cô nắm lấy, tay của Phỉ thật là ấm, nắm tay thật chặc, người nào cũng không nói chuyện, nhắm mắt lại hưởng thụ loại thanh tịnh khó có được này.
Không biết qua bao lâu, chung quanh dần dần náo nhiệt lên. Trong biệt thự truyền ra thanh âm của mọi người.
"Các cậu có nhìn thấy Phỉ không? Sao mà trễ thế này còn chưa thấy cậu ấy" trong biệt thự loáng thoáng truyền đến tiếng nói của hạo.
"Hơ! Bà xã của mình mà không tìm thấy cũng không biết thất lạc ở nơi nào thật là mất mặt a" mọi người ồn ào nói.
"Bọn họ ở trong vườn hoa" Phong trên lầu từ từ đi xuống, nói với Hạo, nhìn hai chị em bọn họ ở cùng một chỗ, trong lòng lại rất không thoải mái!
"Nha" đáp lời đi ra vườn hoa, nhìn thấy Thần và Phỉ dựa sát vào nhau, ngồi ở trên xích đu trong vườn hoa ngủ, thiệt là, Thần tại sao lại đoạt bà xã của anh cùng ngủ! Bước nhanh đi đến chỗ bọn họ, mọi người cũng lục tục đi tới vườn hoa
Nghe được tiếng bước chân, mở mắt ra vừa nhìn liền thấy Hạo không vui đang nhìn tôi, hả! Có ý gì a, tôi đắc tội với cậu ta sao? Lại dùng ánh mắt này nhìn tôi "Ê! Hạo! Cậu làm gì dùng ánh mắt này nhìn tớ" Phỉ cũng mở mắt ra khó hiểu nhìn Hạo "Hạo, làm sao vậy" Hạo nhìn Phỉ một tay kéo lấy cô đến bên cạnh, tôi phản ứng không kịp nữa xém chút nữa té xuống đất, nga, trời ạ, động đến vết thương rồi, đau quá! , Phỉ vội vàng đẩy Hạo ra đỡ tôi dậy "Thần, cậu không sao chứ! Có chỗ nào không thoải mái không! Có muốn trở về phòng nghỉ ngơi không" mọi người vừa nhìn cũng sợ hết hồn, không phải đâu! Anh cũng không có đụng vào Thần a, làm sao Thần thoạt nhìn lại thống khổ như vậy! Hạo đứng đó không biết làm sao "Thần, cậu không sao chứ! Tớ không phải cố ý" ngồi xuống chống lưng, chắc là vết thương không có bị nứt ra đâu, khoát khoát tay "Không sao! Hôm qua tớ không cẩn thận bị trật thắt lưng, không phải tại cậu "
"Nga, vậy thì tốt" Hạo hiểu rõ gật đầu, mà Phỉ thì lo lắng nhìn tôi , tôi nháy mắt với cậu ấy mấy cái!
"Thật đói nga, chúng ta đi vào ăn điểm tâm đi" tôi không đợi mọi người trực tiếp đi trở về, Phỉ đuổi theo muốn đở tôi, bị tôi cự tuyệt! Qua loa ăn xong bữa sáng liền tự mình trở về phòng nghỉ ngơi!
"Phỉ, bắt đầu từ tối hôm qua cậu có cái gì đó rất khác nha" ăn xong bữa sáng mọi người ngồi ở phòng khách xem TV nói chuyện phiếm, Mộng nhìn Phỉ không yên lòng.
"A nào có" Phỉ cúi đầu nói, cô sợ vừa ngẩng đầu sẽ bị Mộng nhìn thấu.
"Phỉ, ngẩng đầu nhìn tớ, nói cho tớ biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không" Mộng hiểu rõ Phỉ, nhất định là có chuyện, ánh mắt của cậu ấy sẽ không nói dối, cho nên cậu ấy mới không dám ngẩng đầu nhìn tôi mà nói. Lắc đầu, không thể nói, nếu không Thần sẽ giận.
Mộng bắt buộc Phỉ nhìn mình, lại phát hiện Phỉ đã sớm lệ rơi đầy mặt, vội vàng giúp cô lau khô nước mắt "Thật xin lỗi, thật xin lỗi Phỉ, cậu đừng khóc, tớ không hỏi là được, a! Đừng khóc" Hạo ngồi ở bên cạnh ôm lấy thắt lưng của Phỉ, cô tựa đầu tựa vào trong ngực Hạo "Ngoan, đừng khóc, trái tim tớ cũng tan nát rồi, chúng tớ không hỏi là được" Phỉ lắc đầu, quên đi, hay là nói đi, nói không chừng có thể giúp đỡ Thần? Quyết định "Tớ, tớ nói cho các cậu biết là được, nhưng mà " Phỉ sầu lo nhìn Phong "Nhưng mà cái gì?" Phong
"Nhưng mà, Phong sau khi nghe xong cậu nhất định phải bình tĩnh, nếu không đánh chết tớ cũng không nói" nhìn Phỉ, muốn anh bình tĩnh, chẳng lẽ là Thần đã xảy ra chuyện sao? Trong lòng càng thêm gấp gáp, gật đầu, nhìn Phong "Được, tớ nói cho các cậu biết, là Thần, cậu ấy "
"Cậu ấy làm sao vậy, cậu muốn làm tớ suốt ruột đến chết hả" Mộng phát điên nhìn Phỉ
"Thần cậu ấy bị thương" nước mắt lại chảy ra! Cái gì, mọi người kinh ngạc nhìn Phỉ, lau khô nước mắt
"Tối hôm qua tớ đi tìm Thần, mở cửa lại phát hiện Thần cả người đều là máu nằm ở trên giường, lúc ấy tớ quá sợ hãi cho nên hét lên một tiếng, Thần sợ các cậu biết rồi sẽ lo lắng, không cho tớ nói ra, tối ngày hôm qua tớ đều ở trong phòng giúp cậu ấy xử lý vết thương, nhưng mà cũng may vết thương tuy nhiều nhưng cũng không phải là rất nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất chính là vết đao ở sau lưng, vết đao vừa sâu lại dài, vốn là tớ muốn đi bệnh viện may lại, nhưng Thần không muốn, cho dù tớ có chữa bệnh giỏi đến cỡ nào cũng không thể chữa lành vết thương được. Chỉ có thể để chờ nó từ từ kết vảy. Chỉ cần trong khoảng thời gian này không bị nứt ra sẽ không chuyện gì "
Phong ẩn nhẫn lửa giận, nắm quả đấm phát ra tiếng khanh khách, chết tiệt, anh nên sớm nghĩ ra, tối ngày hôm qua sau khi cô trở về trên người có mùi máu tươi, anh lại không để ý! Buổi sáng khi nhìn thấy cô vẻ mặt thống khổ vì làm động vết thương anh nên nghĩ đến! Cứ cho là sắc mặt cô tái nhợt là bởi vì không quen giường nên nghỉ ngơi không tốt thế nhưng đó là bởi vì do mất máu quá nhiều, anh thật là sơ ý a! Mọi người trầm mặc nhìn Phong thống khổ, ai! Chuyện tình cảm như vậy bọn họ cũng không thể giúp được anh, hết thảy đều dựa vào chính bản thân anh thôi.
Mộng đứng dậy đi về phía phòng bếp căn dặn người giúp việc nấu một chút cháo, để Phong bưng lên cho Thần, vào gian phòng, mọi người thấy Thần sắc mặt tái nhợt, cảm giác được khác thường, mở mắt ra nhìn thấy cả nhóm bọn họ đều ở trong phòng nhìn tôi. Giãy dụa muốn ngồi dậy, Phong đi nhanh đến cẩn thận đỡ tôi dậy, tận lực không đụng vào trên lưng tôi, từ động tác của anh cùng vẻ mặt của mọi người tôi cũng biết Phỉ khẳng định đã nói với bọn họ, tôi cười nhìn mọi người "Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tớ, tớ không phải là rất tốt đấy sao?"
"Còn nói sao, bản thân bị thương cũng không nói cho bọn tớ biết, cậu còn coi bọn tớ là bạn sao?" Mộng vừa nói nước mắt liền rơi.
"Tớ không phải là sợ các cậu lo lắng hay sao? Hơn nữa tớ không phải là rất tốt đấy sao? Đừng khóc nữa, tớ thật không sao "
"Thần, cậu có biết loại người có tính cách quật cường như cậu rất đáng giận hay không! Tất cả mọi người là bạn, có cái gì không thể nói chứ?" Hạo
"Đúng vậy a, bạn là vậy sao, muốn làm cái gì cũng tự mình gánh chịu, còn nghĩ chúng ta là bạn sao" Vũ
"Cậu có biết cậu làm như vậy sẽ khiến người khác tổn thương không? Tớ cảm giác như cậu không cần cả nhóm, cậu bảo vệ chúng tớ, chúng tớ cũng muốn bảo vệ cậu a" Phỉ
Tôi quay đầu nhìn Phong "Cậu cũng nghĩ như vậy sao? Trách tớ cái gì cũng không nói cho cậu biết phải không? Cậu giận tớ cũng là bởi vì cái nguyên nhân này sao?"
Phong nhìn tôi, gật đầu. Vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của tôi "Đúng! Tớ giận cậu vì cái gì cậu cũng không muốn nói cho tớ biết, giận cậu chuyện gì cũng chống đỡ một mình, giận cậu vì cậu không tín nhiệm tớ, càng tức giận cái tính khí quật cường của cậu" cúi đầu suy nghĩ, một lát ngẩng mặt lên nhìn mọi người nhìn Phong.
"Tớ biết rồi, sau này sẽ không thế nữa, có chuyện gì tớ sẽ thương lượng với các cậu, sẽ không tự mình hành động" trên mặt cả nhóm rốt cục cũng lộ ra mỉm cười, nhìn tôi và Phong, sau đó đi xuống lầu.
"Phòng bếp nấu chút cháo, ăn một chút đi! Tớ đút cậu" Phong ôn nhu nhìn tôi, đem thìa cháo đưa tới bên miệng tôi, há miệng ăn, thơm quá a!
Hành động bắt đầu
Nếu như thời gian có thể vẫn dừng lại vào giờ khắc này thì thật là tốt! (*__* ) hì hì... , tuy có một chút tham lam.
Rất nhanh hôm nay đã là ngày thứ ba, bởi vì bị thương, nên tất cả mọi người không để cho tôi đi loạn hay làm bất cứ chyện gì, nhưng là, tôi từ U biết được rằng Đằng Mộc có phái thân tín đến Hồn Tế nhờ giúp đỡ, nhưng phần lớn đều là bị từ chối, tôi nghĩ anh ta hiện tại hẳn là không nhịn được chắc sẽ sớm tới tìm tôi đi! Suy nghĩ một chút gọi mọi người lên.
"Chuyện gì a, Thần, có phải là vết thương lại đau nữa không" Phong ngồi bên cạnh lo lắng nhìn tôi, sau khi mọi người đến đông đủ.
"Tớ muốn nói với các cậu một chuyện" tôi rất nghiêm túc nhìn mọi người "Tớ bây giờ lấy thần phận Đại bang chủ của Hồn Tế cùng các cậu thương lượng, đây là chuyện quan hệ đến sinh tử tồn vong của hai đại bang phái Hồn Tế và Huyết Phệ, mấy người các cậu nhất định phải nghĩ lại! Có muốn giúp hay không tớ không miễn cưỡng"
Mọi người ngồi liếc nhau một cái, suy tư trong chốc lát gật đầu "Chuyện gì, nói nghe một chút" Phong lên tiếng đầu tiên.
"Các cậu đều biết Thượng Đảo đằng Mộc chứ" mọi người gật đầu, không phải là ân nhân cứu mạng của Mộng sao? Hỏi cái này làm gì?
"Vậy các cậu có biết anh ta là ai không?" Ai, chẳng lẽ Đằng Mộc kia không phải là người bình thường sao? Mọi người nghi hoặc nhìn tôi
"Anh ta không phải là thiếu gia của tập đoàn Thượng Đảo sao? Chẳng lẽ anh ta còn có thân phận khác?" Hạo. Không thể nào! Bọn họ đã điều tra qua Đằng Mộc, bối cảnh không có quan hệ gì với xã hội đen! Chỉ là thiếu gia của một xí nghiệp bình thường mà thôi! Mọi người không giải thích được.
"Không sai, thân phận của anh ta không chỉ đơn giản là thiếu gia của tập đoàn Thượng Đảo, ngay cả tập đoàn Thượng Đảo cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ, Ám U! Người ở phía sau điều khiển tổ chức xã hội đen bậc nhất chính là gia tộc Thượng Đảo!"
"Cái gì, làm sao có thể?" Mọi người khiếp sợ nhìn tôi. "Tại sao, chúng tớ trước kia chưa từng phát giác ra? Trời ạ, cái lão cáo già kia cũng ẩn núp quá giỏi đi" Tâm cơ rất sâu đi!
"Ân, tớ cũng vậy trong lúc vô tình biết được, nhưng mà, hiện tại Ám u hình như đang phát sinh nội chiến, cụ thể tớ cũng không phải biết rõ, tớ sợ đây là cái bẫy do bọn họ bày ra, muốn một lưới bắt hết hai đại bang phái chúng ta, hiện tại cũng chỉ có chúng ta mới có năng lực đối kháng với bọn họ, cho nên tớ mới thương lượng cùng các cậu, nên làm cái gì bây giờ "
Mọi người không nói lời nào, tự mình suy nghĩ, tôi cũng vậy không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn bọn họ, qua một lúc lâu, Phong ngẩng đầu nhìn tôi.
"Chuyện này quan hệ đến sinh tử của hai đại bang phái chúng ta, không thể qua loa, để chúng tớ thử nghĩ xem." Tôi cười cười
"Có thể, nhưng mà phải nhanh, tớ sợ không có thời gian, chuyện này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội, tớ muốn thử xem!" Bất luận là như thế nào cơ hội đến thật không dễ, nhiều năm như vậy rốt cục cũng lộ ra sơ hở tôi có thể dễ dàng bỏ qua sao? Đương nhiên là không thể rồi, giang sơn đã đến lượt tôi ngồi!
"Thời gian không còn nhiều? Là có ý gì?" Vũ nhướng mày hỏi tôi, chẳng lẽ là Thần? ? ? ? Nhìn cậu ta tôi biết cậu ta đang suy nghĩ gì, cắt đứt suy nghĩ lung tung của cậu ta.
"Cái gì, tớ rất tốt, đừng có trù ẻo tớ! Tớ nói thời gian không còn nhiều là bởi vì Ám U rất khôn khéo nhất định cũng sẽ nghĩ ra nội chiến trong bang đối với mình rất nguy hiểm, tớ nghĩ bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết vấn dề nội loạn, như vậy chúng ta sẽ không có cơ hội. Thừa dịp hiện tại những bang phái khác còn chưa biết, chúng ta xuống tay trước!"
"Không, làm như vậy quá nguy hiểm, đối với chúng ta cũng rất bất lợi" Vũ nói, mọi người suy nghĩ cũng gật đầu.
"Vậy cậu có phương pháp xử lí tốt hơn sao sao?" Phỉ
"Dĩ nhiên, nếu những bang phái khác còn chưa biết, nếu để chúng ta đến chẳng bằng để cho bọn họ biết" không hiểu nhìn của cậu ta.
"Ý của cậu là nói, trai hạc đánh nhau, ngư ông đắc lợi" Phong
"Nga! Tớ hiểu rồi, được, cứ làm như thế! Vậy thương lượng chuyện kế tiếp "
" Hành động lần này do năm người bọn tớ trách nhiệm, cậu thì ở lại nhà dưỡng thương thật tốt cho tớ, nơi nào cũng không cho đi" thấy bộ dáng tôi rục rịch, Phong ngăn cản nói
"Cái gì chứ! Nào có ai như vậy a, tớ " tôi oán giận nói, Phong tàn bạo nhìn chằm chằm tôi làm hại tôi không dám nói nữa "Được rồi, được rồi, không đi thì không đi! Nhưng mà tớ còn có một việc muốn nói với các cậu" tạm thời quên đi cảm xúc bất mãn. Mọi người nhìn tôi.
"Đằng Mộc là người nối nghiệp của Thượng Đảo cũng là bang chủ tương lai của Ám U, nhưng mà anh ta bây giờ còn chưa có năng lực và thế lực để giải quyết nội chiến trong bang, cho nên cần trợ giúp của chúng ta, chuyện này đối với chúng ta mà nói cũng là có lợi, phải không "
"Ân! Chúng ta không phải là muốn loại trừ anh ta ra sao? Tại sao còn phải giúp anh ta" Phỉ nghi ngờ hỏi
"Ha hả, chúng ta nếu như giúp anh ta đoạt lại Ám U rồi thuận thế khống chế anh ta, vậy Ám U còn không phải là dễ như trở bàn tay! Nghe lệnh của chúng ta "
"Nhưng mà, không có đơn giản như vậy đâu! Cho dù Đằng Mộc đồng ý, thì cha của anh ta Thượng Đảo Hùng cũng sẽ không đồng ý!" Hạo
"Cậu cho rằng tớ còn có thể để cho Thượng Đảo Hùng sống cho đến lúc đó sao? Trong bang nếu có người soán vị, Vậy người kia nhất định phải có thế lực và thực lực, mà Thượng Đảo Hùng thành lập Ám U lâu như vậy cũng sẽ có tâm phúc của mình, cho nên trong hai thế lực lớn kia, nếu như Thượng Đảo Hùng hay là người lãnh đạo đã chết, vậy bọn họ mới có thể chân chính liều mạng sống mái với nhau một phen, hiện tại mấu chốt chính là chúng ta vẫn không thể xác định người kia là ai, cho nên, chúng ta chỉ có giết Thượng Đảo Hùng khiến cho bọn họ toàn bộ phương vị đều sống mái với nhau, chúng ta đang âm thầm đổ thêm dầu, để cho trận lửa này càng cháy càng lớn! Hắc đạo đã lâu không có náo nhiệt như vậy, chúng ta sẽ để cho trận lửa này làm lễ rửa tội một lần nữa cho toàn bộ xã hội đen!"
"Trước khi trời tối, Đằng Mộc hẳn là sẽ tới, các cậu trước đừng động để anh ta tự mình giải quyết. Những chuyện khác thì giao cho các cậu! Được rồi, phải nói tớ cũng nói rồi, tớ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi" mọi người đứng dậy đi ra khỏi phòng của tôi, tôi nằm ở trên giường, nếu như chúng tôi thật thay thế Ám U, vậy vị trí lão Đại của hai đại bang phái ai sẽ đến ngồi?
"Nghĩ gì thế?" Phong ngồi bên giường nhìn tôi.
"Nghĩ nếu như chúng ta thắng, vị trí đảm đương chức vị lão đại trong xã hội đen sẽ là của ai" bất giác nói ra, vội vàng che miệng, ân? Như thế nào lại lỡ miệng. Trời ạ, trong óc cô gái này rốt cuộc là chứa cái gì? Đến lúc nào rồi, còn nghĩ những thứ này. Nhẹ gõ đầu một chút "Nghĩ bậy bạ cái gì, mau ngủ "
"A! Vậy cậu nói vị trí này người nào ngồi thì tốt hơn a" tôi không chết tâm tiếp tục truy vấn
"Đến lúc đó rồi nói sau! Nghỉ ngơi" hừ! Bảo đừng nói thì cô phải im miệng sao! Rất giỏi a! Quay lưng không để ý tới anh.
Nhìn động tác trẻ con của cô, cười lắc đầu thật là một chút thiệt thòi cũng không chịu, cố chấp như vậy! Sau này nếu để cho cô ngồi lên ghế lão đại của hắc đạo, vậy những bang phái khác nhất định là tiêu tùng rồi, vì thái bình sau này của hắc đạo, anh xem ra là phải ủy khuất một chút trước thuần phục cô! Nói bản thân phải chịu ủy khuất nếu để cho Thần biết anh nghĩ như vậy, không biết cô có thể phát điên hay không!
Thần đoán không sai, trời còn chưa tối Đằng Mộc đã đến gỏ cửa biệt thự.
"Thần đâu? Cô ấy ở nơi nào?" Đằng Mộc vừa vào cửa liền vội vả tìm Thần, khuôn mặt lo lắng
"Đằng Mộc, anh vội vã tìm thần như vậy có chuyện gì không?" Vũ biết rõ còn cố hỏi
"Ân? Cái này, cái này, có thể nói cho tôi biết Thần ở đâu không?" Không thể đem chuyện này làm lớn ra, nếu không cha sẽ càng nguy hiểm!
"Nga, chắc Thần nghỉ ngơi ở trên lầu?" Phỉ
"Ân, tôi đi tìm cô ấy" cũng không đợi mọi người đồng ý liền chạy nhanh lên lầu, mọi người thấy Đằng Mộc chạy lên lầu, thật xin lỗi, Đằng Mộc!
Cũng không gõ cửa liền trực tiếp đi vào "Thần, giúp tôi" đóng cửa lại lo lắng nói với Thần "Tôi cần trợ giúp của cô, mặc dù tôi không biết cô là ai, tại sao lại biết chuyện gia tộc của tôi, chuyện này cũng không quan trọng, tôi cần trợ giúp của cô!"
Nằm dựa vào đầu giường, nhìn khuôn mặt lo lắng tiều tụy của Đằng Mộc "Giúp anh? Có thể, nhưng mà tôi có điều kiện "
"Điều kiện, cô nói, chỉ cần tôi có thể làm được" chỉ cần có thể giữ được xí nghiệp của gia tộc cho dù buông tha cho Ám U cũng không sao cả.
"Trước không vội, anh nói trước đi muốn tôi giúp anh cái gì?"
"Được! Tôi nói cho cô biết mọi việc, gia tộc Thượng Đảo là do một tay ông nội dựng nên, trải qua mấy đời người cố gắng mới có thành tựu như ngày hôm nay, vốn là gia tộc Thượng Đảo chúng tôi chẳng qua chỉ là người làm ăn mà thôi, không có bất cứ quan hệ gì với hắc đạo, nhưng khi đến thế hệ của cha tôi. Ông cảm thấy địa vị ở bạch đạo còn chưa đủ, bắt đầu giao thiệp với hắc đạo, buôn lậu thuốc phiện làm súng ống đạn được bắt cóc đe dọa cái gì cũng làm, để cho Ám U thành tổ chức bậc nhất. Hiện nay mọi người trong gia tộc đều ở trong Ám U! Nhưng mà người cầm quyền lớn nhất chính là ông ấy, tiếp theo chính là chú của tôi, Ám U là do ông ta cùng ba tôi lập nên, nội chiến lần này của Ám U là do chú tôi khởi xướng, ông ta cảm thấy địa vị trong hắc đạo còn chưa đủ cao, muốn lật đổ cha tôi tự mình làm thủ lĩnh của giới giang hồ "
"Nga, thì ra là chuyện này là là do chú của anh dựng nên "
"Không sai, ông ta gây ra nội chiến là muốn nhân cơ hội này giết cha tôi lên làm bang chủ, những nguyên lão khác ở trong bang có quan hệ thân thiết với cha tôi không chết thì bị mất tích, mẹ của tôi cũng bị ông ta giết hại! Hiện tại trong bang chỉ còn vài người thân tín đang cố kéo dài thời gian với ông ta, nhưng mà, cũng kiên trì không được bao lâu! Tập đoàn Thượng Đảo cũng từ từ bị ông ta khống chế. Tôi đã không còn biện pháp rồi, mấy ngày qua tôi cũng phái người liên hệ với mấy bang phái lớn, bọn họ tỏ vẻ không muốn nhúng tay vào! Hiện tại chỉ có cô "
"Được, tôi giúp anh, nhưng mà, tôi chỉ có thể bảo đảm an toàn tánh mạng của anh, về phần cha anh tôi cũng không dám bảo đảm "
"Không, tôi không sao cả, chỉ xin cô có thể giữ được mạng của cha tôi còn có tập đoàn Thượng Đảo là được rồi "
"Anh muốn tôi bảo vệ tánh mạng của cha anh an toàn, chuyện này rất khó!" Hừ! Muốn tôi bảo vệ cái lão cáo già kia, làm sao có thể! Ông ta phải chết!
"Cô làm không được?" Tôi thật ngu ngốc a, lại đem hi vọng đặt ở trên người một một cô bé, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp sao?
"Không phải là làm không được, mà là đã muộn rồi!" Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, bọn họ là đã bắt đầu hành động.
"Lời này của cô có ý gì?" Chẳng lẽ ông ấy đã xảy ra chuyện gì sao? Không thể nào a! Tôi lúc đi còn gặp qua ông ấy, tuyệt đối không thể nào.
Với năng lực hai đại bang phái của chúng tôi, cố ý đi tìm một người còn không đơn giản sao, hơn nữa, Thượng Đảo Hùng kia tranh giành với chúng tôi cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai! Hiện tại sợ rằng ông ta đã đi tìm Diêm Vương mà báo cáo rồi!
"Có ý gì, ý tứ chính là anh đã tới chậm, nếu như ngày hôm qua anh đến tìm tôi mà nói... ông ta bây giờ có lẽ vẫn còn sống, nhưng mà hiện tại thì! Cho dù có Đại La thần tiên đến cũng không cứu được ông ta "
"Làm sao có thể, tôi sẽ không tin cô, cô gạt người! Nếu như cô không muốn giúp tôi, tôi sẽ không miễn cưỡng cô!" Nói xong ra khỏi phòng, nhếch miệng cười, anh sẽ còn trở lại, chờ xem!
"Uy, Phong, như thế nào rồi, giải quyết xong chưa?" Gọi điện thoại cho Phong hỏi rõ tình huống.
"Ân, mọi việc thuận lợi, chẳng qua là trong lúc ám sát Thượng Đảo Hùng gặp chút phiền toái, nhưng mà đã giải quyết" hô! Vậy thì tốt.
"Đem tin tức truyền ra ngoài chưa "
"Ân, có một chút còn lại tùy thuộc vào các tiểu bang đang rục rịch" cái này lại có trò hay để xem!
"Ân, Phong, để ý Đằng Mộc, lúc cần thiết phái người âm thầm bảo vệ anh ta đi" thật xin lỗi, đây là cuộc chiến tranh đoạt của bang phái, tôi cũng không có biện pháp.
"Thần, thật ra thì tớ cảm thấy chúng ta không cần lãng phí tinh lực trên người anh ta, không phải sao? Anh ta đối với chúng ta mà nói không có tác dụng quá lớn" thật không hiểu nổi Thần nghỉ gì, tại sao bảo vệ anh ta!
"Nói như vậy quả thực không sai, nhưng anh ta là vô tội, hơn nữa, nói như thế nào thì anh ta cũng là ân nhân cứu mạng của Mộng không phải sao, coi như là trả ơn cứu mạng của anh ta đi!"
"Ân, được rồi! Tớ sẽ phái người bảo vệ anh ta, nghỉ ngơi đi! Gác máy " " đô đô "
Không đợi tôi đáp lại liền cúp điện thoại, nhìn điện thoại im lặng, làm mặt quỷ với nó! Hừ! Không để ý nữa ngủ!