Chương 195: Phòng
Triệu Hi Tuấn chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, bóng cây chiếu lên ngườianh, cuối cùng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tuyệt đại của anh, khiến đôimắt phượng của anh còn sáng hơn sao trời.
Anh nhìn bọn họ mỉm cười, mắt phượng lưu chuyển, khí chất tao nhãtuấn tú chậm rãi tỏa ra. Bất kể là đi đâu, lúc nào, chỉ cần là nơi cóanh xuất hiện thì lập tức trở thành hạc giữa bầy gà.
Triệu Hi Tuấn quả thực có sức hút này!
Thế Duy chạy nhào qua phía Hi Tuấn, kêu lên một tiếng vui mừng:
- Chú ơi!
Hi Tuấn bế Thế Duy lên, anh đi tới bên Chu Thiến, vừa đi vừa nói với Thế Duy:
- Cô đang kể chuyện cho Thế Duy nghe à?
- Đúng thế, ngày nào cô cũng kể, chuyện hay lắm
Giọng Thế Duy rất vang dội, sau đó lại giãy giãy chân, ý muốn xuống
Triệu Hi Tuấn đặt Thế Duy xuống đấy, Thế Duy lại chạy ào lên trước. Chu Thiến vội nói:
- Thế Duy, chạy đi đâu?
Thế Duy chẳng quay đầu lại:
- Thế Duy đi ngắm hoa
Chu Thiến dặn dò:
- Trời tối nhớ nhìn đường, cẩn thận bị ngã
Sau đó quay đầu nhìn Hi Tuấn cười nói:
- Trẻ con giờ rất tò mò, phải cho bọn chúng tiếp xúc với nhiều thứ, tự mình khám phá mà hiểu ra nhiều điều.
Triệu Hi Tuấn dừng bước, nhìn khuôn mặt trắng mịn thản nhiên như tỏasáng dưới ánh trăng, hồng hào như bạch ngọc. Anh luôn cảm thấy mỗi cáimỉm cười, mỗi lần cúi đầu, mỗi lần ngoảnh đầu lại khiến cho anh đều cócảm giác vô cùng quen thuộc. Cảm giác này tựa như rượu ngon được cấtgiấu lâu năm, khiến anh không tự chủ được mà say mê
Anh nhẹ giọng nói:
- Tương lai ai cưới được cô nhất định là rất có phúc! Cô sẽ là người vợ tốt, là người mẹ tốt.
- Mẹ tốt thì chắc là được còn vợ tốt thì sao anh nhìn ra?
Chu Thiến không nhịn được mà phì cười, Hi Tuấn vẫn thật đáng yêu.
Triệu Hi Tuấn nhún nhún vai, nhướng mày cười, vẻ mặt tuấn tú khó mà miêu tả rõ được:
- Chẳng có lý do gì cả, đây chỉ là cảm giác của tôi thôi, tôi cảm thấy cô nhất định sẽ là người vợ tốt
Nghe đến đó, c tkhông nhịn được thở dài một tiếng, yên lặng xoay người sang chỗ khác, về phía trước.
Triệu Hi Tuấn bước dài hai bước đuổi kịp cô, sau đó xoay người rút lui, nhìn cô nói:
- Sao lại mất hứng, tôi nói gì sai sao?
Chu Thiến lắc đầu:
- Không sao, không liên quan đến anh, tôi chỉ là tự nhiên nhớ lại một chuyện cũ
Sau đó cô lại chuyển đề tài:
- Hi Tuấn, anh làm ngôi sao lâu như vậy, đạt được địa vị này, anh có vui không?
Triệu Hi Tuấn ngẩn ra, bước chậm lại:
- Rất nhiều người nghĩ rằng tôi đạt được địa vị này thì sẽrất vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng bọn họ lại không biết, niềm hạnh phúc củatôi không phải là vì đạt được thành công mà vì trong quá trình phấn đấuđó khiến cho tôi thỏa mãn
Chu Thiến cười:
- Tôi biết, đây là giấc mộng của anh. Cho dù bỏ qua mọi thứ cũng không thể bỏ qua ước mơ của mình được
Triệu Hi Tuấn dừng bước, nhìn cô thật sâu, sau đó đột nhiên mỉm cười, nụ cười còn dịu dàng hơn trăng, nhẹ nhàng nói:
- Đúng, anh nói đúng, đây là giấc mơ tôi không thể bỏ qua được
Thì ra trên đời này, ngoài cô, còn có thể có người con gái khác hiểu anh như vậy…
Lúc này, Thế Duy chạy chậm chậm quay lại, kéo tay Chu Thiến, hưng phấn nói:
- Cô ơi, con vừa đếm, hôm nay hoa nở nhiều hơn hôm qua.
Chu Thiến cao hứng nói:
- Thế Duy giỏi quá, mau dẫn cô đi xem nào, cô xem Thế Duy đếm xem có đúng không nào.
Vẻ mặt Thế Duy vô cùng đắc ý, sau đó dắt Chu Thiến đi lên trước. Thế Duy cũng mỉm cười đi theo
- Một, hai, ba…
Vẻ mặt Thế Duy nghiêm túc, chỉ vào từng đóa hoa mà đếm. Tuy rằngkhông thực sự nhớ hết, cũng có đôi lúc quên số nhưng đếm vẫn rất rõ ràng
Chu Thiến nhìn cậu bé mà trong mắt đầy sự kiêu ngạo. Đây là con củacô, đứa con thông minh, đáng yêu, ngoan ngoãn của cô. Bất luận là thếnào, cô phải nghĩ cách để ở lại bên con, nhìn con khôn lớn
Đếm xong, Thế Duy mở to mắt chờ người lớn khen ngợi, Chu Thiến vội ôm cậu bé vào lòng nói:
- Thế Duy giỏi quá! Thế Duy đúng là đứa trẻ ngoan
Triệu Hi Tuấn cũng vỗ tay khen ngợi:
- Thế Duy thông minh thế này, muốn chú thưởng cho cái gì nhỉ?
Mắt Thế Duy sáng bừng, lập tức tiếp lời nói:
- Thế Duy muốn xem chú đi quay phim
- À?
Triệu Hi Tuấn bật cười, không ngờ Thế Duy lại đưa ra yêu cầu nàynhưng lời đã nói ra không thể rút lại. Anh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn củaThế Duy nói:
- Con đúng là quỷ quái! Được! Chú đồng ý với con! Ngày mai đi làm chú sẽ đưa con đi cùng
Sau lại nhìn về phía Chu Thiến:
- Cô cũng đi cùng đi, tôi làm việc bận rộn không thể chăm sóc nó cẩn thận được
Chu Thiến gật gật đầu. Thế Duy cao hứng nhảy nhót khắp nơi
Triệu Hi Tuấn nhìn ánh mắt trong sáng, nụ cười tinh thuần của Chu Thiến mà đột nhiên muốn ngày mai đến thật nhanh
Chơi đến gần 10h, Thế Duy buồn ngủ thì Chu Thiến mới bế cậu bé lên lầu
Sau khi về phòng, tắm rửa thay quần áo cho Thế Duy xong, Chu Thiếnđặt cậu bé xuống giường, Thế Duy lật người mấy lần rồi ngẩng đầu nói với Thế Duy:
- Cô ơi, không thấy gấu nhỏ đâu
Mắt bắt đầu đỏ lên như sắp khóc.
Con gấu đó là khi Chu Thiến vẫn còn là Thiệu Lâm đã mua cho Thế Duy.Thế Duy rất coi trọng nó, người bình thường đều không được chạm vào, tối nào cũng ôm đi ngủ. Cậu bé nói, như thế cũng giống như có mẹ ngủ cùng
Giờ con gấu quan trọng như vậy lại không thấy, sao có thể không lo lắng. Chu Thiến an ủi cậu bé:
- Thế Duy đừng khóc, con trai không thể tùy tiện khóc nhè. Đừng vội, để cô đi tìm cho, nhất định có thể tìm được!
Thế Duy lấy mu bàn tay quệt nước mắt, gật gật đầu.
Chu Thiến bắt đầu tìm trong phòng, trên giường, gậm giường, ngăn tủ, sàn nhà, thậm chí cả ban công, nhà tắm cũng chẳng thấy đâu
Thấy môi Thế Duy bĩu bĩu, lại sắp khóc. Chu Thiến hỏi cậu bé:
- Thế Duy có mang gấu con đi đâu không?
Thế Duy nghĩ một hồi mới trả lời:
- Trong phòng cha
Phòng Hi Thành? Chu Thiến ngẩn ra nhưng lập tức nói:
- Thế Duy đừng khóc, cô đi lấy cho con
Nói xong, bước ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Triệu Hi Thành.
Chu Thiến do dự một hồi, Hi Thành hẳn là chưa về chứ? Cô gõ gõ cửa,lại nghiêng tai lắng nghe một hồi, bên trong chẳng có chút tiếng độngnào.
Chu Thiến hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào.
Cửa vừa mở ra, đèn bên trong sáng lên khiến cả căn phòng sáng bừng
Căn phòng vẫn giống hệt như lúc cô ra đi, thậm chí ngay cả chiếc áo ngủ trước khi cô bị bắt cóc vẫn còn treo trên giá áo
Chu Thiến nhẹ nhàng đi vào, vô cùng hoài niệm mà nhìn mọi thứ trong phòng
Trong tủ vẫn treo quần áo của cô, những thứ cô thích, màu cô thích.Trên ngăn tủ có ảnh của cô, cô dựa vào lòng Hi Thành cười tươi rạng rỡ.Chu Thiến nhẹ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trong ảnh, không nhịn được màmắt lại nóng bừng. Giờ cô đã chẳng còn là Thiệu Lâm xinh đẹp mà anh đãyêu nữa.
Cô lại vuốt lên khuôn mặt của Hi Thành trong bức ảnh, khi đó nụ cườicủa anh vui vẻ như vậy, trên mặt như phủ ánh sáng chói lọi nhưng giờkhuôn mặt anh chỉ còn lại băng sương…
Bên cạnh là ảnh của Thế Duy, lúc mới sinh ra, đầy tháng, một tuổi… Tất cả đều để bên cạnh ảnh cô như thể cho cô xem vậy/
Trên bàn trang điểm là đồ mĩ phẩm cô dùng dở, chỉ còn lại một ít, cómột số đã hết hạn nhưng vẫn giữ lại trong này, không vứt bỏ thứ nào hết
Chu Thiến ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình thường của mình trong gương, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy qua gò má.
- Cô ở đây làm gì?
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mắng nhẹ đầy lạnh lùng
Chương 196: Bỏ qua
Chu Thiến nghe tiếng thì quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn người đi tới
Triệu Hi Thành mặc âu phục màu đen, lạnh lùng đứng ở cửa, mày nhướnglên, đôi mắt thâm sâu, khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng như tu la
Anh tức giận nhìn về phía Chu Thiến nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt đẫm lệ của cô thì ngẩn ra, vẻ tức giận như biến đi một nửa
- Cô làm gì trong phòng tôi
Giọng nói tuy vẫn lạnh lùng nhưng đã bớt đi sự tức giận
Chu Thiến thấy là Triệu Hi Thành thì vội lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Xin lỗi Triệu tiên sinh, con gấu nhỏ của Thế Duy ở trong phòng anh, buổi tối Thế Duy không ôm gấu thì không ngủ được.
Triệu Hi Thành đương nhiên biết thói quen này của anh, anh quay đầunhìn chung quanh, sau đó bước đến bên kia giường, cúi người nhặt con gấu lên. Chu Thiến tiến lên hai bước, Triệu Hi Thành đi tới bên cô. Suốtquá trình vẻ mặt anh vẫn chỉ như tượng đẽo, không chút cảm xúc.
Anh đưa con gấu nhỏ cho cô, Chu Thiến đón lấu, ngón tay không cẩnthận tiếp xúc đến tay anh. Cảm xúc ấm áp truyền đến làn da cô, cảm giácrun lên truyền qua tay cô khiến tay cô run lên, vừa định rụt tay lại aingờ Triệu Hi Thành lại còn nhanh hơn cô mà thu tay về. Anh lấy tay kiaphủi phủi tay mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng vẫn chỉ lặnglẽ lui về phía sau hai bước rồi nói:
- Lấy được gấu rồi thì đi đi! Thế Duy còn chờ
Có lẽ là ảo giác của cô? Vì sao cô lại cảm thấy giọng anh mất đi sự bình tĩnh khi xưa? Lòng Chu Thiến hồ nghi nói:
- Được rồi, Triệu tiên sinh, vậy tôi đi trước…
Cô cúi đầu đi lướt qua anh. Đến khi ra đến cửa phòng thì đột nhiên lại bị Triệu Hi Thành gọi lại
- Chu tiểu thư!
Chu Thiến quay đầu lại nhìn anh.
Anh chậm rãi xoay người, quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt baophủ trong bóng đêm khiến đường cong càng thêm rõ ràng, ngũ quan góc cạnh như một tác phẩm hoàn mỹ nhất của một nhiếp ảnh gia có tiếng
Triệu Hi Thành miễn cưỡng khắc chế cảm xúc trào dâng trong lòng, anhnhìn về phía Chu Thiến, làn da trắng nõn của cô thoáng ửng hồng. Đôi mắt đen dưới ánh đèn như long lanh ngập nước, tựa như mặt nước trong suốt,như trời cao không gợn mây, đôi môi hồng nhuận khiến người ta hận khôngthể cắn xé…
Cảm giác nóng bỏng quen thuộc từ bụng dưới lại dâng lên…
Hơi thở của anh trở nên dồn dập, anh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc của chính mình, cố gắng để giọng nói của mình trở nên mạnh mẽhơn:
- Chu tiểu thư, chuyện ở công viên hôn nay…
Thấy anh chủ động nhắc tới chuyện này, Chu Thiến kìm lòng không đậumà bước lên trước, tim đập thình thịch. Anh định nói với mình điều gì?
- Cô nên biết tôi là đàn ông, tình huống đó bất kì là ngườicon trai nào đều cũng sẽ có phản ứng như thế! May mà cô không đủ điềukiện để tôi gây ra sai lầm gì… Cho nên xin cô đừng nghĩ nhiều, đừng vọng tưởng rằng qua chuyện này thì sẽ có gì thay đổi! Chẳng có gì thay đổicả, cô vẫn là cô, vẫn là bảo mẫu của Thế Duy mà thôi, xin cô nhận thứcrõ thân phận của mình
Đúng, chính là như vậy… Triệu Hi Thành tự nhủ, đây chỉ là phản ứngsinh lý bình thường của đàn ông mà thôi. Bởi vì anh bị cấm dục đã lâunên thân thể mới có phản ứng đó, tuyệt đối không phải là vì anh có cảmgiác gì với người con gái này. Anh chỉ yêu mình Thiệu Lâm mà thôi. Anhkhông thể nào động lòng với người khác được! Anh không thể nào phản bộitình yêu của anh và Thiệu Lâm!
Đúng! Chính là như vậy…… Chính là như vậy…
Anh tự nhủ với mình hết lần này đến lần khác, cũng nói những lời nàyra với Chu Thiến tựa hồ như vậy là có thể chấm dứt hết thảy…
Anh cố gắng bỏ qua Tống Thiệu Vân, anh cố gắng bỏ qua rất nhiều người phụ nữ cũng từng dùng hết thủ đoạn quyến rũ anh, anh luôn có thể bìnhtĩnh, hờ hững bỏ đi. Anh cố gắng bỏ qua mỗi nụ cười, mỗi ánh nhìn, mỗigiọt nước mắt của cô gái trước mặt này. Điều gì ở cô cũng đều có thểkhiến tim anh rung động.
Anh cố gắng vứt hết những điều này qua sau đầu, anh không muốn nghĩđến chuyện này. Trong lòng anh chỉ có duy nhất một Thiệu Lâm mà thôi,chỉ có thể nghĩ đến mình Thiệu Lâm.
Anh lạnh lùng nhìn cô nhưng đôi tay đặt sau lưng lại gắt gao nắm chặt
Sắc mặt Chu Thiến trở nên trắng nhợt trong chốc lát. Cô cũng khôngngừng tự nhủ với mình: không thể trách anh, không thể trách anh nhưngmỗi lời anh nói đều như một đao cắm sâu vào tim cô. Tim cô rỉ máu, đauđớn vô cùng…
Tay cô ôm chặt lấy ngực, cơ thể vì nỗi đau này mà thoáng run lên
Cô nhìn anh, ánh mắt u oán, nhưng đang nói gì đó nhưng anh lại không thể hiểu.
Hi Thành, cho dù anh không biết em, dù anh không thương em nhưng em không cho phép anh làm nhục em như thế
Cô tiến lên trước vài bước, đứng cách anh một khoảng, ở khoảng cáchnày cô có thể nhìn tường tận từng biểu hiện của anh. Cô đứng thẳngngười, nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng nói:
- Triệu tiên sinh, tôi biết tôi là bảo mẫu của Thế Duy, không cần anh hết lần này đến lần khác nhắc nhở, chẳng lẽ anh thấy tôi làmkhông tốt? Nếu anh nghi ngờ năng lực làm việc của tôi thì anh có thể sathải tôi ngay lập tức! Về phần chuyện ở công viên
Chu Thiến thoáng dừng lại, sau đó kiên quyết nói:
- Xin anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Về phần cái mà anh gọi là phản ứng bình thường của đàn ông…Mong là sau này anh có thể tự khống chế bản thân cho tốt, đừng có đemsai lầm của mình đổ lên đầu người phụ nữ
Nói xong, Chu Thiến lại nhìn anh thật sâu rồi dứt khoát xoay người,bước nhanh ra khỏi phòng. Mãi đến khi ra khỏi phòng, mọi lớp ngụy trangđều rơi rụng, nước mắt cô rơi đầy, cô cắn chặt tay để ngăn mình sẽ khócthành tiếng.
Hi Thành, làm cho anh yêu người bình thường như em là chuyện khó hơnlên trời sao? Cho dù là người có bề ngoài bình thường nhưng tâm hồn làmột cũng không thể sao? Bởi vì vẻ ngoài bình thường này mà ngay cả hứngthú tìm hiểu cũng không có sao?
Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có thể lấy lại quá khứ không?
Chu Thiến dựa vào tường, dần dần ngã xuống, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay, lặng lẽ khóc.
Mà trong phòng, Triệu Hi Thành vẫn đứng đờ tại đó, hai mắt ngây ngốc nhìn Chu Thiến rời đi, thật lâu sau vẫn không động đậy
Ngoài cửa sổ thủy tinh, ánh trăng nấp vào những đám mây khiến bầutrời trở nên u ám đi, dường như đang đau lòng cho đôi tình nhân gặpnhiều trắc trở này
Qua hồi lâu Chu Thiến mới quay về phòng Thế Duy. Thế Duy chắc chờ lâu mệt quá nên đã ngủ thiếp đi. Chu Thiến đắp chăn lại cho cậu bé, sau đóngồi bên giường mà nhìn Thế Duy chăm chú. Cô khẽ vuốt tóc cô. Nhìn máitóc đen bóng tựa như mái tóc của Thiệu Lâm, làn da cũng trắng nõn nhưThiệu Lâm vậy
Thế Duy, mẹ rất cố gắng quay về bên cha nhưng cha không thể chấp nhận mẹ, mẹ nên làm gì đây?
Chương 197: Kì thi toàn quốc
Ngày hôm sau, Thế Duy dậy rất sớm, thấy con gấu con ở đầu giường thìhào hứng ôm chặt lấy. Sau đó lại ôm lấy Chu Thiến khi cô thay quần áocho mình rồi thì thầm vào tai cô:
- Cảm ơn cô, Thế Duy thích cô nhất
Giọng nói non nớt của trẻ con khiến tim Chu Thiến mềm lại, cô cũng ôm chặt lấy thân mình nhở bé của Thế Duy.
Lòng cô vô cùng cảm khái. Cho dù là vì Thế Duy thì cô cũng sẽ không dễ dàng buông tay
Rửa mặt cho Thế Duy xong, hai người đi ra ngoài. Lúc chuẩn bị xuốngtầng thì Triệu Hi Thành cũng ra khỏi phòng, thấy hai người thì ngẩn ra.
- Sớm thế?
Đương nhiên là nói với Thế Duy. Hôm nay là thứ hai, anh có buổi họpgiao ban hàng tuần, lúc này Thế Duy hẳn phải đang ngủ mới đúng.
Chu Thiến thoáng lùi về phía sau hai bước. Những lời đêm qua anh nóigiờ cô vẫn không thể chấp nhận được. Cô cần thêm thời gian mới có thểlấy dũng khí mà tự nhiên đối diện với Triệu Hi Thành.
Thế Duy đi đến bên cạnh cha, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên. Triệu HiThành vội ngồi xổm xuống để cho Thế Duy có thể nhìn thẳng mình, đây làcách tôn trọng với trẻ nhỏ. Thế Duy hưng phấn nói:
- Hôm nay chú sẽ dẫn con đi xem chú quay Thiệu Vân
Sau đó chỉ về phía Chu Thiến:
- Cô cũng đi cùng
Sắc mặt Triệu Hi Thành thoáng trầm xuống, sau đó nhìn Chu Thiến một cái rồi mới quay đầu nhìn Thế Duy mỉm cười nói:
- Thế thì Thế Duy phải nghe lời, đừng làm phiền chú làm việc nhé.
Thế Duy hô to:
- Thế Duy biết!
Sau đó chạy đến bên Chu Thiến, kéo tay Chu Thiến nói:
- Cô ơi, chúng ta mau xuống đi, chú đang đợi rồi
Chu Thiến bế Thế Duy đi xuống, đang đi lại nghe tiếng Triệu Hi Thành trầm thấp với theo:
- Đi chơi vui vẻ
Chu Thiến thoáng sửng sốt, dừng bước. Cô cố khống chế bản thân không quay đầu lại, lại tiếp tục bước đi.
Đi xuống lầu, Hi Tuấn đã đang chờ bọn họ trong đại sảnh. Hôm nay anhmặt quần áo màu đen, cúc cổ áo nới lỏng. Hi Tuấn đứng đó mỉm cười, mắtphượng sáng bừng. Anh đi đến bên Chu Thiến nói:
- Hôm nay tôi phải đi sớm vì chuẩn bị chụp ảnh bìa cho album, không có thời gian ăn sáng đâu, chút nữa tôi sẽ mua cho hai người ăn.
Chu Thiến cười gật đầu. Triệu Hi Tuấn định bế Thế Duy thì Chu Thiến vội nói:
- Để tôi bế đi, đừng làm nhàu quần áo của anh. Hôm nay còn phải chụp ảnh
Hi Tuấn vẫn đón lấy Thế Duy trong tay cô rồi nói:
- Không sao đâu, tôi chụp ảnh mặc quần áo khác! Thế Duy giờ cũng không nhẹ, bế lâu đau tay lắm.
Chu Thiến cảm kích ý tốt của anh, sau đó lại nói:
- Stylist hôm nay của anh là ai?
Dựa vào địa vị hiện tại của anh, nhất định là stylist hàng đầu như Khắc Y.
Quả nhiên, Triệu Hi Tuấn đáp:
- Là thầy Khắc Y
Vừa nghe đến là Khắc Y thì Chu Thiến kích động, hôm nay có thể được xem thầy Khắc Y tạo hình rồi/
Hai người cười nói đi ra ngoài.
Triệu Hi Thành đứng ở bên cầu thang nhìn theo bóng bọn họ nói cười vui vẻ rời đi mà lòng thấy chua chát
Vì sao người con gái này có thể dễ dàng kích động cảm xúc của anh như vậy? Anh thực sự không thể hiểu nổi…
Ba người Chu Thiến lên xe của Hi Tuấn, đi thẳng đến studio
Vừa thấy Hi Tuấn xuất hiện thì mọi nhân viên đều phấn chấn, bắt tay vào công việc. Trợ lý của Hi Tuấn nói:
- Hi Tuấn, vừa rồi nhiếp ảnh gia còn đang hỏi không biết lúcnào cậu đến, tôi đã nói Hi Tuấn sẽ không đến muộn đâu. Giờ mau đến phòng hóa trang đi, thầy Khắc Y đang chờ cậu đó
Sau đó thoáng khựng lại khi thấy Chu Thiến và Thế Duy.
Hi Tuấn giới thiệu:
- Đây là bạn tôi, còn đây là cháu ruột tôi, hôm nay dẫn bọn họ đến xem, tí nữa anh đi mua đồ ăn sáng cho bọn họ nhé.
Trợ lý thấy Thế Duy đáng yêu thì rất muốn bế nhưng Thế Duy chỉ bắt tay chứ không chịu để anh ta bế. Trợ lý cười cười:
- Tiểu tử này có cá tính ghê!
Sau đó lại vội vàng đi mua đồ ăn sáng cho bọn Chu Thiến. Chu Thiến hỏi Hi Tuấn
- Lúc anh hóa trang tôi có thể vào xem không?
Hi Tuấn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Để tôi nói qua với thầy Khắc Y, chắc là được thôi.
Một lát sau, anh đứng ở cửa phòng hóa trang vẫy tay với cô:
- Có thể vào, thầy Khắc Y đồng ý rồi
Chu Thiến vội bế Thế Duy đi vào, trong nháy mắt khi thấy thầy Khắc Y thì tâm tình vạn phần kích động.
Khắc Y đang cầm bản vẽ mà nhìn đến xuất thần, hẳn đó là thiết kế tạohình của Hi Tuấn. Hi Tuấn vừa mới đi thay đồ trong phòng, mà Trương Bânthì đang chuẩn bị dụng cụ cho Khắc Y.
Hai năm không gặp, Khắc Y cũng không thay đổi gì nhiều, khí chất vẫnrất thong dong, tao nhã nhưng Trương Bân lại thay đổi không ít. Trônganh bớt phần lỗ mãng, thêm sự điềm tĩnh, khó trách mà có thể chiếm đượctrái tim Tiểu Mạt.
Cảm nhận được ánh mắt Chu Thiến, Trương Bân ngẩng đầu nhìn, thấy mộtcô gái xa lạ đang nhìn mình mỉm cười thì không khỏi ngẩn người. ChuThiến đi tới, vươn tay với anh cười nói:
- Tôi biết anh là Trương Bân, là bạn trai của Tiểu Mạt. Tôi là bạn của Tiểu Mạt – Chu Thiến. Rất vui được gặp anh.
Trương Bân cười cười, cũng khẽ bắt tay cô nói:
- Tôi sớm đã nghe Tiểu Mạt nhắc tới cô, nhưng cô ấy nói dạonày cô bận việc nên không có thời gian giới thiệu. Không ngờ hôm nay cóthể gặp cô ở đây, đúng rồi, sao cô đến đây.
Chu Thiến nói:
- Tôi là bạn của Hi Tuấn, là anh ấy đưa tôi đến
Chu Thiến nhìn anh cẩn thận lau khô từng công cụ một thì nói:
- Nghe Tiểu Mạt nói, anh sắp được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, lúc nào thì đi?
- Phải hết tháng sau, đợi thi cuộc thi stylist toàn quốc xong thì mới đi được
- Thi stylist toàn quốc? Mắt Chu Thiến sáng bừng.
- Đúng vậy, đầu tháng sau là thi, thi xong thì tôi sẽ đi, mong là có thể đạt được thứ tự tốt
Chu Thiến cúi đầu trầm tư, 2,3 tháng nữa Thế Duy sẽ đi nhà trẻ, Triệu gia sẽ không mời bảo mẫu cho Thế Duy nữa. Đến lúc đó cô vẫn cần phảiquay lại làm việc, nếu tham gia kì thi này, có được thành tích khá thìnhất định sẽ dễ xin việc hơn. Hơn nữa có thể tham gia cọ xát thì hẳn làđiều mà mọi stylist đều mong muốn
Chu Thiến mỉm cười tự tin
Lúc này, Hi Tuấn ra khỏi phòng thay đồ. Khắc Y buông bản vẽ trong tay ra, đi đến bên anh, giúp anh sửa sang lại quần áo. Trương Bân nói vớiChu Thiến:
- Tôi có chút việc, về sau có cơ hội thì cùng đi ăn cơm nhé
- Được, anh cứ làm đi, không quấy rầy anh nữa, tôi ở đây xem.
Hôm nay Khắc Y tạo hình cho Hi Tuấn theo kiểu quý tộc, áo sơ mi tơtằm bóng. Ngực và cổ thêu ren trắng cầu kì, cúc áo trân châu, hiển lộ sự quý giá, cao sang. Chỗ cổ tháo bớt hai nút áo, lộ ra da thịt màu đồngkhở mạnh. Bên dưới mặt quần dài bó sát để lộ ra đôi chân săn chắc
Trang phục chỉnh thể khiến cho sự gợi cảm của Hi Tuấn lặng lẽ bộcphát trong sự tao nhã, cao sang này, khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
Khắc Y lại bắt đầu trang điểm cho anh, nhấn mạnh vào đôi mắt phượng.Chỉ vài ba nét sơ qua của Khắc Y mà đôi mắt của Hi Tuấn trở nên hút hồnngười khiến ai nhìn cũng có ấn tượng sâu sắc.
Không hổ là stylist bậc thầy trong nước, tài nghệ của ông khiến ChuThiến nhìn mà choáng váng. Đáng tiếc cô không có cơ hội theo ông họctập…
Trương Bân luôn ở bên cạnh giúp ông lấy đồ, ông cần cái gì thì nhanhchóng đưa tới tay. Có khi Khắc Y nói ra mình cần gì, có khi thì chỉ đưatay về phía Trương Bân mà thôi, đây là một hình thức kiểm tra năng lựctrợ lý của Trương Bân. Phải hiểu rõ thiết kế, hiểu rõ tiếp theo nên làmgì thì mới có thể ăn khớp với tiết tấu của Khắc Y. Trương Bân đi theoKhắc Y nửa năm mới đạt được tiêu chuẩn này.
Nhưng có khi vẫn xảy ra sai sót
Đột nhiên, Trương Bân ôm bụng, vẻ mặt đau khổ, Khắc Y vội hỏi:
- Sao thế?
Trương Bân ngượng ngùng nói:
- Thầy ơi, ngại quá, chắc là buổi sáng em ăn phải đồ độc, em muốn đi toilet
- Thế thì mau đi đi.
Trương Bân đi rồi, Khắc Y làm việc một mình, chẳng những phải trangđiểm mà còn phải tìm đồ trong đống đồ đạc kia, tốc độ chậm lại rất nhiều
Ông đang trang điểm đuôi mắt cho Hi Tuấn, nếu dùng phấn sáng thì sẽcàng hoàn mỹ. Đang nghĩ vậy thì bên cạnh có đôi bàn tay mảnh khảnh đưatới một hộp phấn mắt màu vàng cho ông.
Khắc Y cảm thấy bất ngờ. Là ai mà lại hiểu ý ông như vậy? Ông nhìntheo cánh tay kia, chỉ thấy một cô gái mắt to đang mỉm cười nhìn ông
- Thầy Khắc Y, thầy cần phấn này ạ?
Khắc Y nhìn cô có ý tán dương, tiếp nhận hộp phấn, dùng phấn vàngtrang điểm cho đuôi mắt của Hi Tuấn khiến ánh mắt anh như có ma lực
- Sao em biết tôi cần cái này? Em cũng là stylist sao?
Chu Thiến gật đầu:
- Trước kia em đã làm, em rất thích công việc này! Em cảmthấy đuôi mắt Hi Tuấn nếu dùng phấn màu sáng thì sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Khắc Y cười:
- Nghĩ giống hệt tôi. Vậy sao em biết tôi cần màu vàng
Trong mắt Chu Thiến lóe lên tia tự tin:
- Da Hi Tuấn bây giờ là màu đồng, dùng màu vàng là thích hợp nhất
Khắc Y gật đầu:
- Nói rất đúng, hiểu biết về sắc thái của em rất tốt.
Bên cạnh, Hi Tuấn có lòng muốn nói tốt cho Chu Thiến mấy câu nhưngmình đi nhờ người trang điểm nên rất khó nói gì. Mà Thế Duy ở bên cũngngoan ngoãn nghe Chu Thiến dặn, không nghịch ngợm đồ hóa trang, mở tomắt nhìn nhất cử nhất động của người lớn, trong mắt là sự tò mò vô cùng
Trong lúc Trương Bân chưa về, Chu Thiến liền đảm nhiệm công việc trợlý. Có lẽ là vì trước kia từng theo học ông nên Chu Thiến có thể miễncưỡng mà bắt kịp tiết tấu của ông. Tuy rằng cũng có vài lần sai sótnhưng cũng đủ để khiến Khắc Y kinh ngạc.
Sau khi trang điểm xong, Khắc Y như đùa đùa mà nói với Chu Thiến:
- Đáng tiếc em không phải là học viên của Yêu Ti Lệ, nếu không tôi nhất định mời em làm trợ lý thay cho Trương Bân.
Chu Thiến vui mừng vội nói:
- Thầy Khắc Y, chẳng lẽ không phải là học viên của Yêu Ti Lệ thì không được làm trợ lý cho thầy sao?
Khắc Y nhận thấy cô có năng lực, theo quan sát vừa nãy cũng có thểnhìn ra, cô có căn cơ rất vững, cũng rất sáng tạo, chẳng qua chỉ thiếuchút kinh nghiệm mà thôi. Khó nhất chính là cô làm việc rất cẩn thận,chuyên chú, đây là điều kiện mà trợ lý của ông không thể thiếu. Hi Tuấn ở bên hát đệm:
- Khắc Y, thầy không cần chuyện gì cũng làm theo quy củ đâu. Nhân tài khó tìm, một lần ngoại lệ cũng chẳng có gì đâu
Khắc Y cũng có chút động tâm, ông trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Được rồi, tháng sau có cuộc thi thiết kế toàn quốc, nếu emcó thể vào top 10 thì Yêu Ti Lệ nhất định sẽ mời em. Chỉ cần em có thểtrở thành nhân viên của Yêu Ti Lệ thì có thể làm trợ lý của thầy.
Hi Tuấn có vẻ không hài lòng nói:
- Khắc Y, top mười sao? Có phải là quá khó không, cô ấy còntrẻ như vậy. Thầy đừng cổ hủ thế, mời cô ấy chẳng qua chỉ là một câu nói của ông thôi.
Khắc Y quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói:
- Thầy mời em ấy quả thực chỉ là một câu nói nhưng như thế là không công bằng với mọi người trong công ty. Chỉ cần em ấy có thể chứng minh thực lực của mình thì mới có thể làm cho mọi người đều tâm phụckhẩu phục.
Tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Chu Thiến:
- Thế nào? Em có tự tin không?
Chu Thiến gật đầu thật mạnh, mắt sáng bừng:
- Em muốn thử một lần! Không nhất định em sẽ cố hết sức để vào top 10.
Khắc Y hai tay ôm ngực, vẻ mặt rất hài lòng
Thời gian sau đó, Thế Duy vui vẻ xem chú chụp ảnh, còn đứng bên cạnhbắt chước Hi Tuấn mà post ảnh khiến nhân viên cười vui vẻ. Nhiếp ảnh gia thấy cậu nhóc đáng yêu, chụp cho Hi Tuấn xong thì bắt đầu chĩa máy ảnhvề phía cậu nhóc mà tác nghiệp.
Mãi đến giữa trưa thì Hi Tuấn mới xong việc, anh lái xe đưa Chu Thiến và Thế Duy về biệt thự Triệu gia.
Trước khi lên xe, Hi Tuấn hỏi hai người:
- Có muốn đi ăn gì không?
Giữa trưa là cùng mọi người ăn cơm hộp, Hi Tuấn rất ngại.
Chu Thiến vừa định lắc đầu thì Thế Duy đã vội nói:
- Được, đi ăn KFC
Chu Thiến nói với Thế Duy:
- Không được, đồ ăn đó không có dinh dưỡng, không tốt cho sức khỏe.
Thế Duy thấy cô không đồng ý thì mất hứng bĩu bĩu môi. Hi Tuấn nói:
- Thỉnh thoảng đi ăn cũng không sao, chỉ cần không ăn thường xuyên là được rồi, mấy khi đưa Thế Duy ra ngoài chơi.
Chu Thiến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của Thế Duy mà mềm lòng.Ba người đi đến cửa hàng KFC ở gần đó, lại chơi hơn một tiếng rồi mớiquay về.
Bên kia, từ sáng Triệu Hi Thành đã luôn thấy bất an, trong đầu luônhiện lên tình cảnh vui vẻ của Chu Thiến và Hi Tuấn. Đến lúc họp hội nghị buổi sáng thì sự bất an này càng trở nên rõ ràng.
Cấp dưới phát biểu kế hoạch tháng tới, cuối cùng khi hỏi ý kiến anhthì anh mới phát hiện mình chẳng hề nhập tâm, không nghe được chữ gì.Sau khi Thiệu Lâm qua đời, anh dùng công việc gây mê chính mình, rất ítkhi xảy ra chuyện này với kẻ cuồng công việc như anh. Anh mờ mịt đốidiện với ánh mắt nghi hoặc của cấp dưới, hận không thể lập tức biến mất. Anh day day thái dương, nhắc nhở mình phải tập trung nhưng trong đầunhư có hàng vạn con ngựa đang chạy ầm ầm, không thể nào bình tĩnh lại.Sau đó đến ngay cả Triệu Quốc Xương cũng phát hiện con bất ổn, quan tâmhỏi xem anh thế nào thì anh mới vin vào cớ đó mà rời khỏi phòng họptrước.
Cả một ngày đều miễn cưỡng lấy tinh thần mà làm việc, vất vả lắm mớikiên trì được đến giữa trưa, sự phiền chán càng lúc càng tăng. Cuối cùng anh không nhịn được mà bỏ hết công việc, vội vã trở về nhà như thể ở đó mới có thể khiến anh an tĩnh lại.
Anh vừa về nhà chưa được bao lâu, còn chưa kịp lên lầu thì đã thấyChu Thiến và Hi Tuấn bế Thế Duy vui vẻ đi vào. Hi Tuấn như nói gì đókhiến Chu Thiến cúi đầu mỉm cười, hai má ửng hồng như đang thẹn thùng.Hình ảnh này khiến mắt anh như bị châm kim, đau đớn vô cùng.
Chương 198: Bị ốm
Thế Duy vào nhà đã thấy cha thì vội vươn tay muốn cha bế. Triệu HiThành đi đến bên Hi Tuấn, đón lấy Thế Duy trong tay anh. Thế Duy caohứng nói với cha:
- Cha ơi, hôm nay chú đưa con đi ăn KFC cơ
Triệu Hi Thành không muốn khiến con trẻ mất hứng thì miễn cưỡng cười nói:
- Thế Thế Duy có vui không?
Thế Duy cười:
- Vui lắm, có anh còn nói cô và chú là cha mẹ của con, làm con buồn cười muốn chết
Đồng ngôn vô kỵ (lời trẻ con không nên để ý), Chu Thiến và Hi Tuấncũng bật cười. Nhưng Triệu Hi Thành lại giận tái mặt. Chu Thiến và Triệu Hi Tuấn thấy anh đột nhiên biến sắc thì đều cứng đờ người, không hiểuanh có ý gì.
Không khí có chút xấu hổ, Chu Thiến đón lấy Thế Duy rồi nói với Triệu Hi Thành:
- Triệu tiên sinh, tôi đưa Thế Duy lên nhà tắm rửa, Thế Duy toát mồ hôi rất nhiều
Chu Thiến bế Thế Duy lên tầng, Triệu Hi Thành cũng đi theo sau, Triệu Hi Tuấn đứng đó, có chút đăm chiêu nhìn theo anh mình
Trở về phòng, Chu Thiến tắm rửa cho Thế Duy, tắm xong, Thế Duy ngápliên tục, Chu Thiến lại dỗ cậu bé ngủ xong rồi mới ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng đã thấy Triệu Hi Thành đang đứng ở cửa sổ cuối hành lang mà nhìn ra bên ngoài đến xuất thần. Đổi lại là hôm qua thì ChuThiến nhất định sẽ đi đến bên anh mà bắt chuyện nhưng những lời tối quaanh nói khiến cô không thể cố gắng tiếp cận với anh mãi. Cô do dự đứng ở cửa phòng, cuối cùng vẫn không tiến lên, chỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng:
- Triệu tiên sinh
Xem như chào hỏi xong, sau đó chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng ai ngờ Triệu Hi Thành nghe cô chào xong thì lại quay phắt người lại, sau đó đi nhanh về phái cô. Sắc mặt anh âm trầm, đôi mắt tối đennhư bừng lên ngọn lửa, bước đi như có khí thế không thể ngăn cản, nhưcơn gió mà vọt tới trước mặt cô.
Chu Thiến nhìn anh, không nhịn được mà lui về phía sau vài bước.
Cách Chu Thiến khoảng vài bước, Triệu Hi Thành đột nhiên dừng lại,anh yên lặng nhìn cô, đôi mắt thâm thúy như biển, bên trong có một cảmxúc khó hiểu đang cuồng quay, tựa như đang rít gào muốn ùa ra. Ngực anhphập phồng, hơi thở nặng nề, tay anh nắm chặt lại, hơi run run.
Hơi thở của Chu Thiến không khỏi dồn dập hơn, cô nhìn anh, trong lòng vô cùng lo lắng. Cô cảm thấy anh bây giờ vô cùng nguy hiểm, như bất kểlúc nào cũng có thể nổi giận nhưng cô không hiểu, vì sao anh lại tứcgiận? Anh tức giận vì cô và Hi Tuấn đưa Thế Duy đi ăn KFC? Hay là anhcho rằng cô tiếp cận Hi Tuấn là có mục đích khác.
Cô vẫn nghĩ mình rất hiểu anh nhưng đến giờ cô mới biết, trước kia cô có thể hiểu anh là vì anh nguyện ý cho cô hiểu mình. Nhưng giờ anh thâm trầm như biển, những lời nói, hành động của anh luôn khiến cô khó hiểu.
Chỉ thấy anh vẫn trầm mặc nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm đáng sợ, Chu Thiến lén nuốt nước bọt, thử thăm dò mà nói:
- Triệu tiên sinh…
Nhưng Triệu Hi Thành nghe cô gọi thì sắc mặt đột nhiên tái mét, sauđó lùi vài bước, xoay người chạy xuống tầng như đang chạy trốn.
Chu Thiến đuổi theo vài bước nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng anh lạnh lùng quẹo vào chỗ rẽ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người thường nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển, nhưng lòng dạ đàn ông cũng thâm trầm đâu kém. ChuThiến thật hâm mộ loại phụ nữ có thất khiếu lung linh tâm, có thể thấuhiểu được lòng dạ đàn ông. Nhưng Chu Thiến chắc có lẽ không có năng lựcnày.
Chu Thiến khẽ thở dài, cũng chẳng còn tâm tình xuống lầu, lại xoay người trở về phòng.
Mấy ngày sau đó, Triệu Hi Thành hầu như luôn đi sớm về muộn, thườngra khỏi nhà trước khi Thế Duy dậy, mãi đến tối khi Chu Thiến đi ngủ rồithì mới có thể nghe tiếng anh về phòng.
Điều này khiến Triệu phu nhân không nhịn được mà lo lắng hỏi chồng:
- Thời thời gian này công ty đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao Hi Thành không về nhà ăn cơm?
Thế Duy cũng bĩu môi:
- Lâu lắm rồi chẳng gặp cha
Triệu lão gia tử cũng có chút kỳ quái:
- Chẳng có gì đâu? Có lẽ nó đi xã giao nhiều
Triệu phu nhân cảm thấy nghi hoặc: Xã giao? Không phải là bệnh cũ tái phát chứ. Thiệu Lâm qua đời đã hai năm, anh vẫn luôn độc thân, điều này vốn không bình thường…
Hiểu theo điều này, Triệu phu nhân cũng có chút thoải mái.
Ngoài Triệu phu nhân, Tống Thiệu Vân cũng vô cùng lo lắng, bởi vìđoạn thời gian này, Triệu Hi Thành căn bản chẳng đi tìm cô ta, thậm chíngay cả khi cô gọi điện qua anh chỉ nói được đôi câu rồi cúp máy, nếukhông thì dứt khoát không tiếp. Tâm tư phụ nữ mẫn cảm nhất, cô ta cơ hồđã có kết luận, Triệu Hi Thành đã chẳng còn hứng thú với mình, có lẽ đãcó người mới, là ai đây? Ai dám cướp đàn ông với cô?
Là bảo mẫu dung mạo bình thường mà thủ đoạn tâm cơ kia sao? Nhưngtheo tin Quế tẩu báo thì không phải như thế, Triệu Hi Thành rất ít khivề nhà, hẳn là ít có thời gian tiếp xúc với Chu Thiến, vậy rốt cuộc làai đây? Nhưng cho dù là như thế, cũng không thể khiến cô bớt giận ChuThiến. Cô ta dặn dò Quế tẩu nhanh chóng thực hiện việc đuổi Chu Thiếnđi.
Mà thời gian này Triệu Hi Tuấn lại rất tích cực về nhà. Trước nhiềulắm thì tuần về một lần, ăn một bữa cơm, ngủ lại một đêm nhưng bây giờchỉ cần rảnh rỗi là đã về nhà, như thể trong nhà có gì hấp dẫn anh vậy.Triệu phu nhân đương nhiên rất vui vì ngày nào cũng được gặp con nhưngvẫn không nhịn được mà trêu đùa:
- Thời gian này sao hay về nhà thế? Rảnh vậy sao? Không phải là con hết nổi tiếng, không có việc mà làm đấy chứ?
Triệu Hi Tuấn ngồi bên cạnh mẹ, sờ sờ tai rồi nhướng mày nói:
- Mẹ, hình như là mẹ không chào đón con! Con vừa phát hànhalbum nên mới rảnh rỗi chút, muốn về nhà với mẹ, thì ra mẹ chẳng thích.Hóa ra là tự con đa tình rồi!
Chu Thiến và Thế Duy ở bên cũng bật cười.
Triệu phu nhân cười vỗ vỗ đầu anh:
- Con đúng là, miệng càng ngày càng trơn, sao mẹ lại khôngthích con về. Mẹ chỉ mong ngày nào cũng được ăn cơm với các con, chỉ sợảnh hưởng đến công việc của con mà thôi.
Triệu Hi Tuấn chỉ cười nhưng lại liếc mắt qua phía Chu Thiến, nhìn nụ cười tinh thuần của cô mà ý cười càng đậm. Sao anh có thể không bận,thời gian này đang phải tuyên truyền cho album mới, chỉ là… Nơi nàydường như có người càng khiến anh để ý, khiến anh dù bận cũng vẫn muốndành thời gian về nhà…
Thời gian cứ thế trôi qua, Chu Thiến cũng không nhớ rõ nổi là đã bao lâu không gặp Hi Thành. Mãi đến một ngày…
Nửa đêm hôm đó, Chu Thiến như bình thường, ba giờ sáng sẽ gọi Thế Duy dậy đi toiley. Nhưng gọi vài lần cũng chẳng thấy Thế Duy có phản ứng,bình thường chỉ cần gọi hai tiếng là Thế Duy đã dậy rồi.
Chu Thiến thấy lạ, bật đèn ngủ ở đầu giường. Thế Duy quay lưng vềphía cô, vẫn không nhúc nhích. Chu Thiến vươn tay, vừa gọi Thế Duy vừaxoay Thế Duy lại.
Vừa nhìn mặt Thế Duy, Chu Thiến cả kinh suýt nữa hét lớn. Mắt Thế Duy nhắm chặt, môi cũng mím chặt, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏbừng. Vẻ mặt thống khổ.
- Thế Duy, con sao thế? Mau tỉnh lại!
Nhất thời, Chu Thiến vô cùng hoảng hốt.
Chu Thiến khẽ vỗ mặt cậu bé, tay cảm giác nóng ran, sờ trán cậu bé thì cảm giác nóng bỏng tay.
Thế Duy bị sốt! Ban ngày còn tốt nhưng sao đến đêm lại sốt thế này?Chu Thiến vừa lo lắng vừa nóng ruột. Cô vội lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cậu bé. 39 độ 9, sốt cao vậy sao. Chu Thiến hoảng hốt nghĩ, phải mauđến bệnh viện mới được!
Lập tức, Chu Thiến bất chấp mọi thứ, tùy tiện mặc quần áo gọn gàng,chạy qua phòng bên gõ cửa phòng Hi Thành. Dù Chu Thiến không gõ mạnhnhưng trong ban đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, mạnh mẽ.
Không lâu sau, Triệu Hi Thành mở cửa hờ hờ, lạnh lùng nhìn Chu Thiến, giọng nói có chút mất kiên nhẫn:
- Chuyện gì?
Lúc này Chu Thiến nào có tâm tình so đo với anh, cô vội vàng nói:
- Triệu tiên sinh, Thế Duy bị sốt, 39,8 độ, tôi nghĩ phải mau đưa thằng bé vào bệnh viện.
Triệu Hi Thành nghe thấy con bị sốt thì vội mở cửa, chạy vào phòngThế Duy. Anh ở bên giường sờ trán Thế Duy, sau đó giận dữ mắng ChuThiến:
- Cô chăm sóc Thế Duy kiểu gì thế? Để nó bị sốt cao thế này?
Lòng Chu Thiến cũng đang tự trách, cô nói với Triệu Hi Thành:
- Tôi biết là tôi sai! Nhưng giờ không phải là lúc truy cứutrách nhiệm, giờ phải nhanh chóng đưa Thế Duy đến bệnh viện. Chờ Thế Duy khỏe lại, anh truy cứu trách nhiệm cũng không muộn!
Triệu Hi Thành im lặng, quay đầu nhìn Thế Duy rồi nói:
- Cô chuẩn bị đồ đi, tôi đi thay quần áo rồi lập tức đưa nó vào bệnh viện.
Lúc này Chu Thiến mới để ý, cả người Triệu Hi Thành chỉ mặc độc chiếc quần đùi, lồng ngực rắn chắc, bụng phẳng chân dài đều hiện rõ trước mặt cô. Cô cúi đầu, sau đó lùi qua một bên, nhường đường cho anh.
Triệu Hi Thành đi rồi, Chu Thiến mặc quần áo cho Thế Duy, sau đó lạimang khăn mặt, quần áo đề phòng trường hợp Thế Duy phải nhập viện, cuốicùng còn mang theo cả con gấu nhỏ đi nữa.
Triệu Hi Thành thay quần áo xong chạy qua bế Thế Duy, thấy Chu Thiến đi theo sau thì nói:
- Cô không cần đi.
Chu Thiến kiên quyết:
- Không được, tôi nhất định phải đi, tôi muốn ở bên Thế Duy.Tôi muốn thấy Thế Duy khỏe lại, bằng không sẽ không thể an tâm! Triệutiên sinh, chờ Thế Duy khỏe rồi, nếu anh muốn sa thải tôi thì tôi cũngkhông trách móc gì nhưng giờ tôi nhất định phải ở bên Thế Duy.
Triệu Hi Thành yên lặng nhìn cô hai giây, sau đó tiếp tục đi về phía trước, cũng chẳng phản đối Chu Thiến đi theo
Triệu Hi Thành lái xe, Chu Thiến bế Thế Duy ngồi bên cạnh. Vì là nửa đêm nên xe rất nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Vào phòng khám, bác sĩ kiểm tra qua thì chẩn đoán là viêm phổi cấptính, đều nghị phải nằm viện trị liệu. Suốt quá trình Thế Duy vẫn luônhôn mê.
Chu Thiến hỏi bác sĩ:
- Nguyên nhân của bệnh này là gì? Ban ngày đứa nhỏ rõ ràng vẫn khỏe
Triệu Hi Thành cũng rất chú ý nghe.
Bác sĩ nói:
- Khả năng miễn dịch của trẻ còn thấp, rất dễ bị nhiễm virus. Nhưng bệnh này rất phổ biến với trẻ em, chỉ cần đưa đến bệnh viện kịpthời thì chẳng có gì nguy hiểm cả. Hai người đưa tới rất đúng lúc nênkhông cần quá lo lắng!
Triệu Hi Thành nghe bác sĩ nói xong thì nhìn thoáng qua Chu Thiến một cái, biết vừa rồi mình nhất thời nóng vội mà trách nhầm cô đã khôngchăm sóc Thế Duy cho tốt thì thầm hối hận.
Mà Chu Thiến nghe bác sĩ nói không nguy hiểm gì thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chương 199: Rung động
Thế Duy đương nhiên ở phòng bệnh Vip
Thân thể nho nhỏ nằm trên chiếc giường trắng như tuyết, người cuộntròn, nhìn qua như con mèo nhỏ bị thương. Y tá đi vào kiểm tra dịchtruyền của cậu, một y tá khác thì tiêm một mũi hạ sốt vào mông cậu nhóc
Thế Duy tuy rằng hôn mê nhưng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn. Cậunhíu chặt mày, miệng khẽ rên rỉ. Bàn tay nhỏ bé quơ lên trong khôngtrung như muốn tìm chỗ dựa.
Chu Thiến biết cậu bé sợ hãi, vội vàng cầm tay Thế Duy, thì thầm anủi vào tai cậu bé. Chỉ chốc lát, Thế Duy bình ổn trở lại, lại chìm vàocơn hôn mê
Triệu Hi Thành vẫn yên lặng đứng bên nhìn mọi chuyện.
Tiêm xong, y tá bác sĩ đều đi ra ngoài. Trong phòng bệnh ngoài Thế Duy đang mê man thì chỉ còn lại hai người.
Chu Thiến ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Hi Thành đang đứng ở cuối giường, vẻ mặt mệt mỏi, nhớ ra gần đây anh luôn đi sớm về muộn, nhất định không nghỉ ngơi tốt thì không khỏi đau lòng nói:
- Triệu tiên sinh, anh đi về trước mà nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi là được rồi, anh cứ yên tâm.
Triệu Hi Thành nghe ra ý quan tâm trong giọng nói của cô thì lòng khẽ run lên. Sắc mặt nhất thời nhu hòa lại rất nhiều:
- Không được, Thế Duy còn chưa tỉnh lại thì tôi không yên tâm, về cũng không ngủ được.
Chu Thiến thấy anh cứ đứng đó, sợ anh mệt thì chỉ vào chiếc ghế dài bên giường nói:
- Vậy anh qua bên kia nghỉ ngơi chút đi, sắc mặt anh không tốt đâu.
Triệu Hi Thành nghe cô nói thì cúi đầu, khóe miệng khẽ cong cong. Anh chậm rãi đi đến bên ghế ngồi, sau đó chống khuỷu tay lên thành ghế màlặng lẽ nhìn Chu Thiến đối diện.
Lúc này, có lẽ là vì đã tiêm thuốc hạ sốt nên Thế Duy bắt đầu đổ mồhôi. Mái tóc đen bóng ướt đẫm mồ hôi, trán cũng toát mồ hôi. Chu Thiếnlấy khăn mặt cẩn thận lau mồ hôi cho cậu bé. Ánh mắt của cô vô cùngchuyên chú, động tác vô cùng dịu dàng, đôi lông mi không quá dài của côkhẽ rung động, đôi môi đầy đặn khẽ mở, lúc lau tóc cho Thế Duy xong, côđứng lên rồi khẽ vươn vai vặn mình. Quần áo mỏng manh dán sát lên ngườicô khiến vòng eo mảnh của cô hiện rõ, lại nhìn xuống bờ mông cong cong…(lão này dê vật)
Như là cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Triệu Hi Thành, Chu Thiếnđột nhiên quay lại nhìn anh. Triệu Hi Thành vội rũ mắt, giả bộ đang ngủnhưng lưng toát mồ hôi, tim đập thình thịch.
Trong phòng bệnh im ắng, trong không khí có mùi thuốc sát trùng nhẹnhàng, ngoài cửa loáng thoáng có tiếng y tá trực đêm nói chuyện.
Triệu Hi Thành dựa vào ghế, không dám mở to mắt, chỉ chốc lát lạinghe được tiếng bước chân khe khẽ, như là có người cố ý đi nhẹ. Tiếngbước chân cách anh càng lúc càng gần, không lâu sau đã đứng ở bên cạnhanh. Triệu Hi Thành không dám động đậy, lòng như có con thỏ đang nhảyloạn, hơi thở có chút dồn dập nhưng anh miễn cưỡng khắc chế. Giờ cảm xúc của anh rất kì quái, như là đang chờ mong điều gì đó hoặc như đang sợhãi điều gì đó, vô cùng mâu thuẫn khiến tim anh căng tức như muốn nổtung.
Cô như đang cúi người, bởi vì anh cảm nhận được hơi thở ấm áp nhẹnhàng của cô khẽ phun lên mặt lên cổ khiến làn da anh khẽ run lên, sựrung động như chạm đến tim anh. Sau đó, mùi hương thản nhiên ùa đếnkhiến lòng anh dâng lên khát vọng khó nói.
Đang lúc anh có chút ý loạn tình mê thì chiếc chăn mỏng mềm mại phủlên người anh, nhẹ nhàng như còn bí mật mang theo hương thơm trên ngườicô.
Sau đó, hơi thở ấm áp rời xa dần, anh cảm nhận được làn da có chúttrống rỗng, tĩnh mạch. Sau đó, tiếng bước chân rời xa, không khí xungquanh trở về trạng thái lạnh lùng, chỉ có mùi hương thơm ngát vấn vươngbên anh.
Lòng anh dâng lên cảm giác buồn bã, mất mát, như là có gì lạc khỏiquỹ đạo vậy. Anh có nên tìm lại hay không? Như thể đó là thứ rất quantrọng với anh nhưng hình như lại chẳng phải là của anh, thật phức tạp…Anh rất mệt mỏi, anh không muốn nghĩ tiếp…
Mí mắt anh dần nặng lại, suy nghĩ càng lúc càng mơ hồ, hơi thở càng lúc càng đều, anh lặng lẽ chìm vào giấc mộng.
Trong mộng, có một đôi tay dịu dàng đang lau mặt cho anh… miệng anh bất tri bất giác mỉm cười.
Triệu Hi Thành ngủ đến sáng mới tỉnh lại, tỉnh lại mới phát hiện giữa bắp chân sưng nóng, có một khát vọng khó nhịn. Anh mở mắt ra nhìn, thấy Chu Thiến đang dựa vào bên giường Thế Duy, cũng không để ý đến phíamình thì mới thoáng thở phào.
Anh đứng lên, lặng lẽ đi vào toilet, rửa mặt bằng nước lạnh để bình ổn lại bản thân.
Anh đi ra ngoài, đi tới bên giường, đầu tiên là nhìn Thế Duy, thấysắc mặt cậu bé không còn hồng như đêm qua nữa, vẻ mặt cũng thoải mái lên nhiều. Sờ vào trán cũng chẳng còn nóng, lúc này Triệu Hi Thành mới yênlòng.
Sau đó, anh chuyển qua nhìn Chu Thiến, cô dựa vào bên giường Thế Duy, gối đầu lên tay, mặt nghiêng qua một bên. Tóc mái khẽ nghiêng theo, đểlộ ra một góc trán trơn bóng. Lông mày đen rậm, mắt khẽ nhắm, ánh mặttrời buổi sớm chiếu qua cửa sổ thủy tinh mà chiếu vào mặt cô, có thểthấy rõ đến lớp lông tơ trên má cô. Nhìn Chu Thiến như vậy, lòng TriệuHi Thành cảm thấy vô cùng bình an, thoải mái. Ngoài Thiệu Lâm, cũng chỉcó Chu Thiến có thể đem lại cho anh cảm giác này.
Lúc này, một cơn gió khẽ thổi đến, thổi mấy sợi tóc phất phơ trên mặt cô, mắt cô khẽ giật giật, lông mi run run như không thoải mái. Ma xuiquỷ khiến, Triệu Hi Thành vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lại tóc cho cô.
Tiếp xúc với làn da nõn nà của cô, lòng Triệu Hi Thành rung lên mà đồng thời, Chu Thiến cũng bừng tỉnh.
Chu Thiến ngẩng đầu, do vừa tỉnh ngủ nên mắt có chút mơ màng, suynghĩ có chút mơ hồ. Cô ngẩng đầu, nhìn Triệu Hi Thành ở bên, thần tríđột nhiên tỉnh táo hẳn. Chu Thiến cả kinh vội đứng phắt dậy:
- Triệu tiên sinh…
Sau đó mới phát hiện, cứ thế này, hình như khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Gần đến độ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, gần đến độ có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt nhau.
Chu Thiến nhìn anh, nhất thời quên mất bản thân đang ở đâu, cô chỉcảm thấy mắt anh như cơn lốc xoáy vô đáy, tựa như muốn hút cô vào.
Chu Thiến mê hoặc, tình cảnh này thực sự quá quen thuộc. Khi cô vẫncòn là Thiệu Lâm, Triệu Hi Thành thường xuyên chăm chú nhìn cô với ánhmắt này, sau đó sẽ ôm cô vào lòng rồi dịu dàng hôn cô.
Giờ nhìn khuôn mặt càng lúc càng gần của anh, mệt mỏi mơ hồ tronglòng Chu Thiến như lắng lại, sự kích động, vui mừng lại dâng lên.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại…
Chương 200: Ngọt ngào
Không muốn làm mất hứng mọi người nhưng mọi người nhớ cho là đọc nộiquy nhà mình rồi hãy comt nhé. Vừa rồi có em Hiền Nguyễn comt kiểu giụcmình up truyện và mình del luôn theo quy định rồi. Rảnh rỗi ngồi làmđược thì up ngay chứ giữ truyện làm gì đâu. Mình cũng phải đi học, cũngcó cuộc sống riêng, đâu phải lúc nào cũng rỗi mà ngồi type truyện 24/24cho các bạn được. Thông cảm cho người editor, tạo không khí thoải máicho nhau không tốt hơn à? Hôm nay nhiều việc còn bị thúc ép, hơi mệt,định làm thêm nhưng quyết định chỉ làm 1 chương ngắn này nữa thôi. EmHiền có đọc được thì thông cảm và rút kinh nghiệm nhé.
Nhắc lại, mọi người ai chưa đọc nội quy thì đọc hộ mình trước khi có ý định comt, còn nếu k định comt thì không cần đọc cũng được :3
Chương 200
Triệu Hi Thành thấy lúc này Chu Thiến ngay gần trong gang tấc, ánhmặt trời nhuộm mái tóc cô vàng óng, mắt cô như bảo thạch mà phát sáng.Cô cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy, ánh mắt vô cùng quen thuộc, tình cảmdịu dàng trong mắt cô khiến anh trầm mê. Môi cô khẽ mấp máy mà hé mở,cánh môi mềm mại ướt át. Dục hỏa vừa nén xuống lại một lần nữa bốc lên.Anh rốt cuộc không khắc chế được khát vọng trong lòng, anh muốn, anh rất muốn nếm thử đôi môi ngọt ngào kia…
- Cha ơi!
Một tiếng gọi non nớt vang lên khiến hai người đang ý loạn tình mêđột nhiên tỉnh lại. Vẻ mặt hai người đều có chút xấu hổ, mặt Chu Thiếnửng hồng nhưng trong lòng cô lại ngọt ngào vô cùng. Cô cúi đầu, khóe môi khẽ cười rồi quay đầu nhìn Thế Duy.
Cô sờ trán Thế Duy, đã không còn nóng nữa, xem ra đã hạ sốt. Nhìn đôi mắt to sáng ngời linh động của Thế Duy thì Chu Thiến lại vui mừng:
- Thế Duy có khỏe không? Có còn đau không?
Thế Duy cười cười, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Triệu Hi Thành, vươn tay với anh:
- Cha ơi
Giọng nói nhu hòa khiến ai nghe cũng mềm lòng. Triệu Hi Thành vội nắm tay cậu bé nói:
- Thế Duy bị ốm, cha lo lắm
Thế Duy nói:
- Lâu rồi Thế Duy không được gặp cha, rất nhớ cha. Giọng nói đầy sự tủi thân.
Triệu Hi Thành nhớ lại đã nhiều ngày qua vì trốn tránh bản thân màxem nhẹ con, trong lòng không khỏi có chút áy náy, anh ngồi bên giường,vuốt đầu Thế Duy nói:
- Không đâu, sau này sẽ không thế nữa, về sau ngày nào cha cũng sẽ dắt Thế Duy đi dạo
Thế Duy vừa lòng, mỉm cười ngọt ngào.
Chu Thiến nhìn hai người một lớn một nhỏ mà cũng mỉm cười
Triệu Hi Thành nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ đi làm thì nói với Chu Thiến:
- Tôi về thay quần áo rồi đến công ty luôn!
Chu Thiến có hơi không dám nhìn anh, khẽ gật gật đầu. Cô tiễn anh rakhỏi phòng bệnh, mở cửa rất nhẹ. Triệu Hi Thành đột nhiên quay đầu, nói:
- Vừa rồi…
Vừa bắt đầu, Chu Thiến đã ngẩng đầu lên chặn lời anh:
- Đừng lại lấy lí do lần trước để né tránh, tôi không phải con ngốc, có một số chuyện tôi có thể cảm nhận được…
Cô nhìn thẳng vào mắt anh mà không chớp mắt
Triệu Hi Thành ngẩn ra, sau đó mỉm cười, vô cùng quyến rũ, anh khẽ nói:
- Tôi định nói, tối qua là tôi hiểu lầm cô, cô chăm sóc Thế Duy rất tốt, tôi xin lỗi, xin cô đừng để ý
Thấy anh nói sang chuyện khác, Chu Thiến mỉm cười hài lòng. Cô cũngkhông muốn lại bị những lời nói của anh đả kích. Tuy rằng cô biết nhữnglời đó có lẽ không phải anh thực sự muốn nói nhưng vẫn luôn không thoảimái.
- Không sao, tôi hiểu, anh chỉ là lo lắng cho Thế Duy.
Hai người đều yên lặng như thể không biết nên nói gì. Một lúc sau, Triệu Hi Thành mới nói:
- Tôi đi đây, nói với Thế Duy lúc nào xong việc tôi sẽ lại đến với nó
- Vâng! Chu Thiến khẽ gật đầu
Triệu Hi Thành xoay người bước đi, Chu Thiến mỉm cười nhìn khuôn mặt anh dần dần biến mất sau cửa.
Đóng cửa lại, Triệu Hi Thành khẽ thở dài, đến giờ anh đã chẳng thể tự lừa dối mình nữa rồi. Quả thực anh đã động lòng với cô gái này, coitrọng cô gái bình thường chẳng chút đặc biệt này. Mỗi động tác, ánh mắt, mỉm cười của cô đều có thể khiến tim anh đập thình thịch.
Bọn họ biết nhau được bao lâu? Thực sự là đoạn thời gian quá ngắnnhưng cảm giác đó lại như đã trải qua nhiều năm vậy, rất khó tin. Chẳnglẽ cô ấy có phép thuật sao?
Bọn họ mới nhận thức bao lâu? Thực đoản thời gian rất ngắn, nhưng làloại cảm giác này như là đã muốn trải qua rất nhiều năm dường như. Bấtkhả tư nghị cảm giác. Nàng này chẳng lẽ là có ma pháp sao?
Triệu Hi Thành lắc đầu, anh không thể cự tuyệt sự quyến rũ này. Anhtừng cố gắng chống cự nhưng như vậy thực sự giống như bản thân đang từchối vật báu mà mình khao khát. Nỗi đau khổ, dày vò đó khiến anh nhưphát cuồng.
Vì sao không thuận theo khát vọng trong lòng? Nhưng như vậy cũng cónghĩa là phản bội tình yêu của anh và Thiệu Lâm. Người con gái coi anhquan trọng hơn cả bản thân mình, anh sẽ vì dục vọng bản thân mà phản bội tình cảm chân thành đó sao?
Triệu Hi Thành nhíu đôi mày rậm. Anh vốn tính quyết đoán kiên nghịnhưng chuyện này, sự quyết đoán lại hoàn toàn không phát huy được. Thôiđi, tạm thời không nghĩ chuyện này, để sau hãy nói
Mà trong phòng bệnh, Chu Thiến dựa vào cửa phòng khẽ mỉm cười ngọtngào. Hi Thành có cảm giác với cô, cô cảm nhận được, dù cô có thay đổihình dạng khác nhưng trái tim anh vẫn nhận ra cô
Lúc trước sở dĩ anh lại nói như vậy nhất định là vì không muốn phảnbội Thiệu Lâm. Cũng đúng, sao anh có thể dễ dàng chấp nhận người con gái khác? Cho dù là Tống Thiệu Vân dùng mọi thủ đoạn cũng không thể có được lòng anh đó sao?
Nghĩ đến đây, Chu Thiến càng thêm vui vẻ.
Chờ có cơ hội, cô sẽ nói hết chân tướng cho anh, để cho anh không còn cố kỵ gì mà chấp nhận mình. Như vậy là một nhà ba người lại có thể hạnh phúc bên nhau. Lòng Chu Thiến thật ngọt ngào.
Bón cháo cho Thế Duy xong, không lâu sau thì Triệu phu nhân và TriệuHi Tuấn biết tin cũng vội chạy tới bệnh viện. Nhìn Thế Duy phải truyền,Triệu phu nhân đau lòng vô cùng, luôn miệng nói: “Tội nghiệp”… hận không thể bị bệnh thay cháu. Quế tẩu ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Nhất định là hai hôm nay thời tiết thay đổi, không mặc thêm quần áo đúng lúc. Trẻ con vì sự sơ sẩy của người lớn mà phải chịu khổ,thật đáng thương
Nói xong lại liếc nhìn Chu Thiến như sợ mọi người không biết mình đang ám chỉ đó là lỗi của Chu Thiến vậy
Triệu Hi Tuấn nghe Quế tẩu nói thì nhíu mày:
- Hệ miễn dịch của trẻ vốn yếu, ốm là chuyện thường, sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu người lớn.
Triệu phu nhân cũng gật đầu nói:
- Chu tiểu thư chăm sóc Thế Duy thế nào chúng ta đều biết,lần này Thế Duy bị ốm cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy được
Thấy chủ đều nói đỡ cho Chu Thiến như vậy, Quế tẩu bĩu môi nhưng cũng không nói gì thêm. Trong lòng lại suy nghĩ, Chu Thiến này thật là lợihại, giờ ngay cả nhị thiếu gia cũng bị cô ta thu phục. Xem ra muốn đuổicô ta đi phải có kế hoạch cẩn thận mới được. Phải để cho tất cả mọingười không tin tưởng cô ta nữa.
Chu Thiến thấy Triệu phu nhân và Hi Tuấn chẳng những không trách mà còn thông cảm cho mình thì trong lòng thập phần cảm động.
Bác sĩ tiến vào tiêm cho Thế Duy, vì đang truyền nên không cần phảichịu tiêm đau nên Thế Duy vẫn rất ngoan. Truyền thêm được một lúc thìThế Duy lại buồn ngủ. Triệu phu nhân không muốn quấy rầy cậu bé nghỉngơi nên cùng Quế tẩu rời đi. Hi Tuấn cũng bận nên sau đó cũng đi.
Mãi cho đến trưa cũng chẳng có ai đến quấy rầy bọn họ. Lúc Thế Duytỉnh, Chu Thiến lại kể chuyện cổ tích, hát cho Thế Duy nghe. Sau đó lạigiúp cậu bé lau người, thay quần áo. Buổi trưa, Thế Duy thèm ăn, ăn khánhiều. Nhìn Thế Duy dần khỏe lại, Chu Thiến rất vui. Chu Thiến cũng hỏibác sĩ, bác sĩ nói bệnh tình của Thế Duy sẽ nhanh chóng ổn định, hẳn làqua hai ngày là có thể xuất viện. Đến lúc này Chu Thiến mới hoàn toànyên lòng.
Nhưng buổi chiều, phòng bệnh lại có hai người khách đến. Nhìn bọn họ, lòng Chu Thiến có cảm giác khó mà nói rõ