XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Boss đen tối, đừng chạy

Chương 17 - Hình dáng chú cún trung thành

Cuộc đời nếu cứ tiếp diễn theo kế hoạch thì có còn là cuộc đời không?

Thỏ trắng biết Tiêu Đại boss đang giận dỗi.

Tuy không rõ tối ấy rối cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác phụ nữ của cồ mách bảo: Thời cơ đã đến. Nhất định là Tiêu Dật đã mờ hồ phát giác ra "gian tình" giữa mình và anh chàng cực phẩm Nhiễm Thanh Hà, hoặc đêm áy hiểu lầm Tô Tố trong xe là một tên con trai khác nên mới giận dữ như thế?

Mấy hôm nay Tiêu Đại boss không những không thèm gọi điện, mà cả QQ, MSN, email đều trống rỗng. Có thể nói là "tin tức bằng không". Thứ Năm Nặc Nặc nghỉ, ở nhà ngủ nướng rồi dậy dọn dẹp gọn gàng, sau đó đến thẳng Kiêu Dực. Lấy hộp cơm của Tiêu Đại boss từ em Lâm, thỏ trắng vẫn giống như khi còn đi làm ở đó, đến nhà bếp lấy cơm cho Tiêu Dật, khiến các bà dì trong nhà ăn giật mình đến độ tròng mắt muốn rơi ra ngoài.

Đến phòng Kế hoạch lại bị mọi người vây quanh đùa cợt.

Đến trưa, các huynh đệ phòng Kế hoạch đều đang tự tìm thú vui cho mình, người thì tán nhảm, kẻ xem website, ai cũng nhìn chằm chằm đồng hồ mong mau mau đến mười hai rưỡi còn đi ăn. Đang thẫn thờ thì mọi người nghe phía cửa vang lên một tiếng ho, liếc mắt nhìn tất cả đều không kìm được mà hít một hơi thật sâu.

Thỏ trắng đáng yêu ngây thơ mặc một bộ váy hoa li ti màu thạch lựu, mái tóc đen thẳng được kẹp bằng một chiếc kẹp thỏ bé xinh, Ồm phần cơm hộp cửa Tiêu Đại boss , nheo mắt nhìn mọi người cười ấm áp.

Tiểu Chí nhỏ tuổi nhất phản ứng nhanh nhất, kêu ré lên rồi lao bổ vào, "ôi trời! Có phải em đang nằm mơ không? Có phải thỏ trắng không? Thỏ trắng bằng xương bằng thịt thật ư? Chị thân yêu, lâu quá rồi không đến tầng mười bảy giống đực bọn em rồi..."

Nặc Nặc chơi thân với mọi người nên chỉ bịt miệng cười, lúc sau những người khác đã nhào đến bao vây cô, đến nước cũng chảy không lọt.

"Chị dâu rửa bát, chị đến đây điều tra Tiêu ca hà? Em nói chị nghe, sau khi chị đi rồi, Tiêu ca ngoan lắm, anh ấy không còn đóng cửa văn phòng xem những đĩa phim không nên xem nữa."

"Xúy xúy, nhóc con, cậu hiểu cái gì? Tiêu Dật và Tiểu Nặc Nặc ở nhà gặp nhau hàng ngày mà!" Phì Long lão đại vỗ vỗ đầu Tiểu Chí, chen bật cậu ta ra mà đến trước mặt Nặc Nặc, rưng rưng nước mắt, "Nặc Nặc của chúng ta nhất định là đến thăm chúng ta, hu hu, em đi rồi phòng Kế hoạch đã sửa thẳng tên thành phòng Hòa thượng mất rồi".

"Chính xác, Tiểu Nặc Nặc em nên quay lại đây đi, ngày nào cũng giám sát chồng mình thì tốt biết mấy".

"Thỏ trắng à, anh nhớ em lắm, hưm... Nói thế thì Tiêu ca có đá đít anh không nhỉ?"

"...."

Nặc Nặc cười ngọt ngào, một mặt đùa giỡn, mặt khác trả lời những câu hỏi kỳ cục lạ lùng của các huynh đệ. ừ, khá lắm, khá lắm, kế hoạch bước đầu toàn thắng - để Tiêu Dật thấy rõ, Hứa Nặc em được chào đón nhiệt liệt thế nào, em về Kiêu Dực là tất yếu, là tất yếu!!!

Đùa giỡn với mọi người một lúc thì giờ cơm đã đèn, mọi người lưu luyến chào thỏ trắng để đi ăn. Nặc Nặc đứng lên thong thả đi đến văn phòng Tiêu Đại boss, nhìn ngó quanh quất hồi lâu mà vẫn không thấy bóng dáng một người đâu, Phì Long lão đại thấy thế thì lắc đầu thở dài:

"Tiểu Nặc Nặc à, tính tình người đó chắc em cũng rõ, bề ngoài trầm tĩnh, nội tâm điên cuồng, em và Tiêu Dật tương thân tương ái... haizzz... Hay cứ để cho cậu ta một thời gian để hồi phục đi..."

Đôi mắt Nặc Nặc lấp lánh, tỏ vẻ nuối tiếc, "Tử Uyên sư huynh ... nhất định sẽ hạnh phúc". Nói xong nhướn khóe môi rồi vào văn phòng tổng giám đốc. Bên này, một bóng người nấp trong bóng tối khựng lại, nắm tay co chặt cuối cùng đã buông thõng.

Thỏ trắng, thực ra bây giờ thấy em như thế, anh cũng rất hạnh phúc.

Điềm xấu của kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm là cho dù đau lòng đến mấy cũng tỏ ra không có việc gì. Rốt cuộc ai mới là người của định mệnh thuộc về anh hoàn toàn mà em đã nói.

17.2

Vào văn phòng, Nặc Nặc sững lại rồi mới bước nhanh đến trước mặt Tiêu Dật.

Người ấy ngồi trên ghế xoay, long mày nhíu chặt ngủ thiếp đi rồi. Ngủ mà cũng không thanh thản thế ư? Nặc Nặc nhói lòng, cồng ty gần đây đang bận gì chứ? Rõ ràng mấy hạng mục cần gấp đã xong, bây giờ lẽ ra là lúc công ty và Tiêu Đại boss rảnh rỗi nhất, vậy mà người ấy lại tăng ca mỗi ngày.

Vì ngại mình không còn là nhân viên của Kiêu Dực, nên mấy lần Nặc Nặc muốn hỏi mà không dám. Đó cũng là điều phiền phức khi không còn cùng một cồng ty. Thỏ trắng thở dài, Tiêu Dật đang khoanh tay nhắm mắt bỗng giật mình mở bừng mắt ra, thấy người đến lại là thỏ nhà mình thì khẽ ho với vẻ thiếu tự niên, rồi quay mặt đi.

"Sao em lại đến?"

Phớt lờ vẻ lạnh nhạt trong giọng nói của Tiêu Đại boss, thỏ trắng chăm chú bày biện đồ ăn lên tràng kỷ, rồi đích thân

pha cà phê, đưa đến trước mặt anh rồi cười hì hì, "Nghe nói mấy hôm nay anh tăng ca suốt, hôm qua còn ngủ lại ở văn phòng nên em hơi lo, đến xem thế nào".

Tiêu Dật nghe thế, ánh mắt lấp lánh, trong lòng tính xem lúc nào sẽ tìm em Lâm loa to đề bàn về vấn đề tiền thưởng của cồ nàng. Đang lơ đãng thì tay thỏ trắng đã đặt lên trán anh, "Sao sắc mặt anh xấu quá vậy, liệu có sốt không?"

Tiêu Đại boss vì chuyện mối tình đầu mà vẫn day dứt.thấy Nặc Nặc chủ động thân mật thì bất giác quay mặt đi, tay thỏ trắng cứng đờ, không khí có phần ngượng ngập.

Nặc Nặc thở dài, bỏ tay xuống, rồi bĩu mồi vẻ uất ức, "Anh có phán tử hình cũng phải cho em chết nhắm mắt chứ?"

Nghe câu đó, hàng long mày rất đẹp của Tiêu Dật nhíu chặt hơn, "Cái gì mà chết với không chết..." Chưa dứt cô, anh quay phắt lại, thấy Nặc Nặc đã muốn khóc, khóe mắt đỏ hoa, Tiêu Đại boss ý chí không kiên định, bắt đầu dao động.

Nặc Nặc nói như khóc, "Đêm đó điện thoại di dộng hết pin

nên mới không nghe điện thoại của anh, có đáng phải giận như thế không? Cả tuần nay cũng không liên lạc với em... Muốn hỏi tin gì cũng phải thông qua người khác..."

Tiêu Đại boss thấy thế thì đê phòng hộ trong tim hoàn toàn vỡ vụn, Ồm lấy Nặc Nặc, tham lam hít mùi thơm trên tóc cô, hồi lâu mới rầu rầu bảo, "Gần đây công ty hơi bận".

"Anh còn lừa em!" Thỏ trắng ngẩng lên, vạch trần lời nói dối của ai kia, "Liệu anh có bận tới mức không có cả thời gian gọi điện cho em không?"

Tiêu Dật khựng lại, đôi mắt sâu thẳm.

Không phải là không nghĩ sẽ gọi điện cho em, không phải là không nghĩ sẽ đi tìm em, nhưng chỉ cần nghĩ đến ba chữ "Nhiễm Thanh Hà", trong lòng không nén nồi chua xót, chỉ cần nghĩ đến chuyện em từng nắm tay người đàn ồng khác thề non hẹn biển.nói sẽ cùng anh ta xây một ngôi nhà hạnh phúc, anh đã hận đến ngứa cả răng. Anh chỉ muốn cho chúng ta ít thời gian.muốn để bản thân bình tĩnh hơn. Sau đósuy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.

Không thể để Nặc Nặc ở lại công ty Hoàng Diễm, nhưngmình vất vả lắm mới đưa được cô ây vào đó, bây giờ phải làm sao mới thuyết phục thỏ trắng ra đi được? Đi rồi sẽ thế nào? Với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không chịu làm bà nội trợ trong nhà, vậy phải để cô ấy đi làm ở đâu?

Tiêu Dật đã ý thức sâu sắc một vấn đè quan trọng; quạ ở thiên hà đều đen như nhau. Cho dù Nặc Nặc đi đâu, dù tránh được người yêu đầu, thì cũng có thể gặp Trương Thanh Hà, Lý Thanh Hà... Mấy hôm nay ức chế với thỏ trắng, thực ra điều khiến Tiêu Đại boss đau đầu nhất chính là vấn đề này.

Nghĩ đến đó, Tiêu Dật thở dài, rồi mớm lời: "Nặc Nặc...". Muốn biết từ miệng cô về chuyện Nhiễm Thanh hà, nhưng rốt cuộc vẫn không nói được, anh lắc đầu, bảo, "Không sao".

Thỏ trắng chớp mắt, "Không sao thật chứ?"

"ừ, tuần này bận xong sẽ có thời gian ở bên em nhiều hơn".

"Ồ". Mắt Nặc Nặc lóe lên tia xảo quyệt, Tốt! Kế hoạch bước thứ hai - dò hỏi, thành công! Tiêu Đại boss ngần ngừ như thế, muốn hỏi mà không dám hỏi thì nhất định là đã biết sư tồn tại của Nhiễm Thanh hà rồi. >0<

Anh đã nói như thế, chỉ cần tiến thêm bước quan trọng nhất cuối cùng, thì mình có thể về công ty rồi!

Thỏ trắng làm ra vẻ trầm ngâm, dụi dụi vào lòng Tiêu Đại Tiêu Đại boss, nũng nịu: "Lần trước anh chẳng nói... mời bố mẹ em và hai bác bên nhà gặp mặt nhau sao? ôi, hình như nhà chúng ta cuối tuần này rảnh đó!"

Tiêu Đại boss tạm thời vứt bỏ phiền não trong lòng, ánh mắt sáng rực, thỏ trắng nói thế... có phải là chấp nhận lời cầu hôn theo một cách khác không?

Nặc Nặc bị anh nhìn đến nóng rực cả hai tai, nhìn trời, "Tuần này hai bác có rảnh rỗi không?"

Tiêu Đại boss: "Có! Có!"

Tiêu Đại boss sung sướng như chú cún trung thành, đang ra sức vẫy đuôi kêu lên, nhưng không biết là mình đã mỗi một lúc một gần hố bẫy mà thỏ trắng đào rồi...

Kế hoạch của thỏ trắng rất đơn giản.

Từ Phì Long lão đại bán chủ cầu vinh, Nặc Nặc đã có được một tin tức rất đáng tin cậy: Tiêu Tiêu sư đệ vì có mối quan hệ thân cận với Tiêu Đại boss, không chỉ có nhiêu đồng nghiệp trong công ty quen biết, mà cả ồng bà Tiêu cũng biết. Thì ra Tiêu Tiêu vì cảm kích Tiêu Đại boss đã giúp mình khi Hoàng Diễm lâm vào tình cảnh khó khan nhất, nên thường xuyên đến nhà họ Tiêu, thỉnh thoảng cũng mang chút quà cáp gì đó, vì thế đã quen thân với cả nhà họ Tiêu.

Trò ma mãnh của Nặc Nặc phải đợi khi cha mẹ hai bên gặp nhau, cố ý làm ra vẻ hững hờ mà nhắc đến boss Tiêu Tiêu hiện tại, đến lúc đó ông bà Tiêu bảo đảm sẽ hét lên, "Đó chẳng phải là sư đệ của Tiêu Dật hay sao?" Lúc đó, cô lại tỏ ra bị tổn thương bị ức hiếp mà khóc lóc than vãn một trận, đến đó là xong. ừ, có cha mẹ hai bên, mình không sợ không đấu lại được Tiêu Đại boss giang hồ quỷ quyệt.

Hi! Hay, cực hay, cực...

Quãng thời gian đó, thỏ trắng chỉ cần nghĩ đến sẽ được báo thù một phen là tim đã nở hoa tưng bừng. Nhưng có một câu nói rất hay: Cuộc đời, nếu tiến hành theo kế hoạch đã định, thì có còn gọi là cuộc đời không? Người tính không bằng trời tính, điều đó Nặc Nặc đã đoán biết, nhưng cô không thể ngờ rằng, sự việc lại rẽ sang một khúc quanh lớn như thế...

17.3

Sự việc xảy ra từ buổi tối hôm trước khi hai bên cha mẹ gặp nhau lần đầu. Đêm ấy để chuẩn bị cho hôm sau thật tốt, cha mẹ hai bên đều gọi con trai, con gái mình về nhà một cách ăn ý, bàn bạc hôm sau gặp gia đình bên kia phải mặc gì, tặng quà gì, nói những gì v.v...

Thỏ trắng vẫn ăn cơm với bố mẹ như bình thường, bữa ăn bình thường nhưng tỏ ra rất hào hứng. Nhưng điều khiến Nặc Nặc vui sướng là ngày mai có thể xử lý Tiêu Đại boss triệt để, mà lại còn trước mặt cha mẹ hai bên, nghĩ đến đã sướng phát điên. ông bà Hứa cũng vui vì con gái ăn bám hơn hai mươi năm, cuối cùng đã có thể gả đi được rồi.>0<

Đang ăn cơm, thì điện thoại di động của Nặc Nặc reo vang. Thỏ trắng vừa nhìn màn hình đã nhíu mày đi ra ban công, nhân lúc ông bố bà mẹ còn đang tíu tít bàn xem ngày mau ăn mặc thế nào, cô hạ giọng nghe điện thoại, "Anh gọi điện đến làm gì?"

Người bên kia nghe giọng điệu Nặc Nặc bực bội nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên, "Nặc Nặc, anh muốn nói chuyện với em.."

Phải, người gọi điện đến không phải ai khác, chính là Nhiễm Thanh hà. Trong khoảng hơn một tháng ở Hoàng Diễm, thỏ trắng vì tiện cho Tiêu Đại boss điều tra "gian tình" giữa mình và người yêu đầu, cũng ăn hai bữa trưa với Nhiễm Thanh Hà. Lúc ở văn phòng khi thấy anh ta, Nặc Nặc cũng cười hi hi, tỏ vẻ e thẹn của thiếu nữ hoài xuân, khiến mọi người tưởng hai người tình tứ với nhau.

Nhưng cũng vì thế mà Nhiễm Thanh Hà dường như cũng nhìn thấy hy vọng từ thái độ của Nặc Nặc, cuối cùng vào một buổi tối khi đưa thỏ trắng về nhà, anh ta đã lấy hết can đảm tỏ tình. Kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết, Nặc Nặc đã rất nghiêm khắc từ chối, đồng thời trịnh trọng thêm một câu "Tôi có hôn phu rồi".

Nhưng hiển nhiên là Nhiễm Thanh Hà không mấy tin tưởng vào lý do của Nặc Nặc.

Bên đầu dây bên kia, giọng Nhiễm Thanh Hà trầm trầm, "Nặc Nặc, anh biết em vẫn còn giận anh. Ba năm trước anh thật sự không có gì với cô ta, bọn anh chia tay lâu rồi, cô ta muốn quay lại nhưng anh từ chối, ai ngời cô ta vẫn còn ôm hận, còn chạy đến tìm em..."

Nhiễm Thanh Hà nói có vẻ rất thảm thương, giọng cũng đã nghèn nghẹn, "Anh thật lòng yêu em, ba năm nay anh chẳng có đêm nào ngủ ngon, ngày nào anh cũng mong đến hôm nay, mong được gặp lại em..."

Bên này thỏ trắng nghe mà suýt nữa nôn hết cơm ra ngoài, cô lườm một cái, chỉ muốn đập điện thoại cho xong. Được thôi, cô thừa nhận ba năm trước mình bị ma xui quỷ khiến, bị gương mặt đẹp trai nức nở của Nhiêm Thanh Hà lừa gạt, nhưng điều đó không chứng minh rằng trí tuệ của cô thấp!

Lúc đầu cô gái kia đến tìm cô, thỏ trắng cũng chưa căm ghét hoàn toàn tên Nhiễm Thanh Hà kia, mà đến bạn thân của anh ta tìm hiểu. Bạn thân của anh ta thấy thỏ trắng mắt đỏ hoe, lương tâm cắt rứt đã nói thật hết mọi chuyện cho cô nghe.

Thì ra, Nhiễm Thanh Hà thực sự có một cô bạn gái đã yêu nhau sáu năm, nhưng trong sáu năm đó, anh chàng đẹp trai đểu cáng kia chưa bao giờ nghỉ ngơi, cứ lén lút hẹn hò với n cô gái khác nhau sau lưng bạn gái mình, liệt kê tên ra thì có Hoa Hoa, Na Na, Lộ Lộ, Nặc Nặc...

Lần đầu nghe sự thật này, Nặc Nặc đã hóa đá.

Nhiễm Thanh Hà quả nhiên đểu cáng, anh ta đang thu thập sticker tên thú cưng sao? =_=

Lúc đó, thỏ trắng đã thật sự nén đau mà ném sim điện thoại, xóa ID game, cắt đứt hoàn toàn với Nhiễm Thanh Hà, thậm chí trong một quãng thời gian dài cô không muốn dính đến game online nữa. Đó cũng chính là lý do vì sao Nặc Nặc không muốn nhắc đến quá khứ nhảm nhí đó. Lúc đầu sao mình lại ngốc nghếch thế? Bị gương mặt đẹp của anh ta lừa đến thất điên bát đảo.

Bao nhiêu năm sau, Nặc Nặc lại gặp Nhiễm Thanh Hà, lợi dụng anh ta để thiết kế bẫy cho Tiêu Đại boss, cô chẳng có chút hổ thẹn nào cả, đó là báo ứng mà anh ta phải nhận!

Tỉnh lại khỏi hồi ức dài dằng dặc nặng nề, thỏ trắng nóng nảy nói, "Trưởng phòng Nhiễm, tồi nghĩ tồi và anh đã nói rõ lắm rồi, anh muốn điên thì đi điên một mình đi, tôi phải cúp máy đây".

"Đừng!" bên kia vang đến một giọng gần như cầu khẩn của Nhiễm Thanh hà, "Nặc Nặc, chỉ một lần này thôi, lần cuối cùng... Anh đang đứng dưới nhà em".

Nghe câu đó xong, thỏ trắng nồi gai toàn thân, hơi nghiêng người nhìn xuống dưới.một chiếc xe xám bạc lộng lẫy quả nhiên đang đường hoàng đậu dưới đó. Nhìn thấy thế, Nặc Nặc bang hoàng tới mức nội thương.

Thực ra chỉ có hôm đó cô mới để cho Nhiễm Thanh hà bắt được cơ hội đưa cồ về nhà - hôm ấy công ty lien hoan, Nặc Nặc ngại có đồng nghiệp nên không tiện từ chối yêu cầu của anh ta, ăn xong tỏ vẻ xấu hổ mà lên xe anh ta. Nhưng thỏ trắng vẫn rất cảnh giác, bảo đưa mình đến đầu đường thôi, rồi xuống xe tự về nhà. Suy nghĩ của cô rất đơn giản: Để tên kia biết địa chỉ gia đình mình thì có khả năng là hậu họa vô cùng!

Nhưng giờ nghĩ lại, mình cảnh giác thế cũng bằng thừa! Là trưởng phòng Nhân sự, đừng nói địa chỉ nhà cô, mà đến cả số chứng minh thư, chỉ cần Nhiễm Thanh Hà muốn thì mọi thứ đều phơi bày cả. Thỏ trắng thở dài, đang ngần ngừ xem có nên nói là mình không có nhà không, thì nghe mẹ cô bên trong hét toáng lên.

"Ối, ông ơi! ông! Sao thế này? Đừng dọa tôi sợ chứ, hu hu hu..." Nghe tiếng hét như sắp khóc của mẹ, Nặc Nặc

không nghĩ ngợi gì mà lao trở lại vào trong, nhìn cảnh tượng ấy cũng không kêu lên được nữa.

Lúc này bàn ăn còn ngon lành trên bàn bỗng nhuộm đầy máu, ông Hứa lúc này đang đồ vật xuống ghế gỗ, khóe môi còn vương máu, bà Hứa hoảng loạn, nhào lên người ông lay gọi.

"Bố..." Hứa Nác hét lên, Nhiễm Thanh Hà có lẽ cũng phát hiện ra có chuyện nên liên tục hỏi han, Nặc Nặc con đang đờ đẫn nhìn vết máu đỏ rực trên người bố mình, trong tích tắc đầu óc trống rỗng đã hét vào điện thoại di động:

"Thanh Hà, Thanh Hà... anh mau lên đây, bố tôi nôn ra máu ngất đi rồi..."

17.4

Trong bệnh viện, Nặc Nặc co rúm người trên ghế, vùi đầu vào ngực, run lẩy bẩy.

Trống rỗng... trống rỗng...

Vào những lúc như thế này, Nặc Nặc mới hiểu mình thật yếu đuối, thật nhỏ bé, khi đối diện với sự an toàn sức khỏe của người nhà, cô lại chịu không nồi. Một tiếng trước đó, Nhiễm Thanh Hà giúp cô đưa bố đã bất tỉnh vào bệnh viện, cấp cứu, nhập viện, kiểm tra. Cuối cùng theo chuẩn đóan thì ở phổi của ông Hứa có một bóng mờ rất lớn, diện tích chiếm gần 30 phần trăm, nghi ngờ là ung thư phổi, mà chuẩn đoán bước tiếp theo phải đợi kết quả hóa nghiệm và bệnh nhân tỉnh lại mới biết được.

Ông Hứa bình thường không thích thú thứ gì, ngoại trừ hút thuốc, cũng vì chuyện này mà ồng bà Hứa cãi nhau suốt hai mươi mấy năm. ông Hứa không cai nổi, nên dần cũng quen dần. Gần đây đơn vị ông rất bận vì sắp tới lễ Quốc Khánh nên cơ thể ông lao lực ông thường kêu đau ngực.

Lúc đầu Nặc Nặc và bà Hứa ngỡ chỉ là bệnh cảm do thay đổi thời tiết, không quan tâm lắm. Nhưng hôm nay ông Hứa hứng chí, uống thêm vài ly rượu, rồi nôn ra máu ngất đi, khiến cả nhà hốt hoảng. Đến bệnh viện rồi, bà Hứa mới nghe đến từ "ung thư" là đã choáng váng quay cuồng, chưa đợi ông nhà tỉnh dậy, bà đã ra tay trước - ngất đi luôn.

Nặc Nặc quýnh quáng tay chân, rồi cùng Nhiễm Thanh Hà sắp xếp cho mẹ cùng vào phòng bệnh nằm, sau đó mới co người ngồi trên hành lang đợi kết quả. Một cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ bỗng dưng tan tác, trở thành bi kịch sầu muộn ảm đạm. Thỏ trắng từ bé đã quen được nuông chiều bỗng lung túng quáng quàng, chỉ biết ôm chân khóc.

Nếu bố bị chuẩn đoán là... thì mẹ sẽ thế nào? Mình sẽ thế nào? Chưa bao giờ cô nghĩ bố mẹ sẽ rời xa cô, ít ra là không nghĩ sẽ nhanh như thế. "Ung thư", cái từ đã nghe rất nhiều nhưng thấy xa vời với mình, nếu thật sự đeo bám lấy bố, thì có phải trong quãng thời gian còn lại, bố sẽ sống rất khổ sở không?

Mẹ trước nay cứng miệng nhưng rất mềm yếu, tuy cãi nhau với bố mấy chục năm nhưng người ngoài có thể thấy tình cảm của họ rát tốt. Trước kia mẹ còn hay đùa giỡn với bố, nếu... nếu có ngày đó thật, nhất định sẽ là bà đi trước, rồi mới cho phép bố cô theo. Vì bà không muốn phải chịu đựng sự đau khổ sinh ly tử biệt. Nhưng bây giờ...

Nếu là thế thật, liệu mẹ có ngã bệnh không?

Trong tích tắc, Nặc Nặc thấy lòng dạ rối bời, trong tim chất đầy ứ những thứ gì đó, thật sự muốn chấn tĩnh lại mà chẳng thể nắm bắt được ý nghĩ trong đầu. Đang sợ hãi thì thỏ trắng bỗng thấy trên đầu mình xuất hiện một bàn tay dịu dàng mạnh mẽ..

Hơi ngước lên, một gương mặt đẹp trai rực rỡ xuât hiện ngay trước mắt.

Bàn tay to lớn giữ hai bên má cô, dịu dàng mạnh mẽ, thỏ trắng không nhịn nồi nữa, nước mắt ồ ạt tuôn ra, rơi xuống bàn tay ấy. "Tôi... tôi không nên khóc... bố sẽ không sao đâu... Nhất định thế, mẹ cũng sẽ tỉnh lại nhanh thôi..."

Nhiễm Thanh Hà gật đầu rồi thuận thế ôm Nặc Nặc đang gần như sụp đổ vào lòng, "Nặc Nặc ngoan, đừng khóc, phải mạnh mẽ lên. Đợi bác trai tỉnh lại, chúng ta sẽ giấu bác để ông yên tâm dưỡng bệnh, em khóc như thế mắt mũi đều đỏ cả, sẽ bị lộ mất".

Nghe thế,Nặc Nặc ngoan ngoãn gật đầu, cười trong nước mắt, "Đúng đúng, tôi phải cười, tôi phải cười lên..."

Nặc Nặc nặn ra một nụ cười méo xệch, vì nheo mắt lại nên nước mắt lại chảy ra. Bàn tay to của Nhiễm Thanh hà lại vuốt ve mặt cô, khẽ vỗ, "Được rồi, đừng khóc nữa, dù sao thì em vẫn còn có anh".

Thỏ trắng ngẩn người, đang định nói gì đó thì nghe phía sau lưng có người gọi tên mình. Quay đầu lại thì nhìn thấy một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang bước gấp đến chỗ mình, thỏ trắng lau nước mắt trên mặt, nhìn kỹ lại, người ấy chẳng phải là bà Tiêu thì là ai?

Lúc này đây, Nặc Nặc mới hơi bình tĩnh lại, đây chính là bệnh viện mà ông bà Tiêu làm việc đây mà? Hưm... họ biết chuyện nên vội vã đến đây? Nặc Nặc đứng lên, khàn giọng gọi, "Bác gái". Chưa nói xong, mắt đã đỏ hoe.

Bà Tiêu tiến đến kéo Nặc Nặc, vỗ đầu cô, dịu giọng an ủi, "Không sao, không sao, có bác đây thì sẽ không sao đâu".

Nặc Nặc mỉm cười gật đầu, chưa kịp nói gì thì đã nghe bà Tiêu tiếp, "Bác vừa nghe bác sĩ trực ban nói cháu gặp chuyện bác và Tiêu Dật vội chạy đến, cô bé ngoan, đừng khóc nữa." Nói xong, Nặc Nặc chớp mắt, quay phắt người lại, quả nhiên sau lưng bà Tiêu, Tiêu Đại boss đứng ngay gần đó, ánh mắt lóe lên rất đáng sợ, môi mím chặt đang run run, vẻ nặng nề không thể diễn tả. Thỏ trắng cắn chặt môi, lúng túng, "Dật".


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com