Vật vã cả buổi tối, thấy mẹ tỉnh lại rồi Nặc Nặc mới ngoan ngoãn nghe lời về nhà ngủ. Tiêu Đại boss và cô về đến nhà, đập vào mắt là một cảnh tượng thê thảm vô cùng.
Vì bố đột ngột ngất đi nên cả nhà cô sợ muốn chết. Trong lúc lung túng quáng quàng đưa ông xuống lầu bất cẩn hất đổ bàn ăn, lúc nayg trên nền nhà vương vãi đầy thức ăn và cơm nát, và cả vết máu mà bố cô nôn ra nữa.
Thỏ trắng thấy thế, bất giác giữ lấy trán, khẽ run lên. Khó khăn lắm mới trấn tĩnh, giờ cô lại thấy hoảng loạn, bố ung thư... chết chóc... mẹ. Rõ rang phút trước cả nhà còn ăn cơm vui vẻ, còn tưởng tượng đến cảnh gặp mặt ngày mai, mà phút sau đó, người nhà đã gặp nhau trong bệnh viện rồi.
Ha, trò đùa này chẳng buồn cười tí nào cả.
Tiêu Đại boss khẽ vuốt ve thỏ trắng, tâm trạng cũng không tốt hơn gì, nhưng giờ không thể, phải đợi chuyện này qua đi rồi hỏi Nặc Nặc sau vậy. Tiêu Dật cắn răng kiềm chế mình, đỡ Nặc Nặc vào phòng ngủ, "Em tắm trước đi, anh thu dọn ngoài này đã".
Nặc Nặc lờ đờ gật đầu, cùng lúc với tâm trạng đau buồn là một nỗi ngọt ngào len lỏi trong trái tim. Cũng may, may mà em còn có anh, nếu khôn em đã suy sụp mất rồi.
Tiêu Đại boss là con cả trong nhà, thực ra thời gian làm việc nhà là rất ít. Tiểu Tuấn từ nhỏ đã là một tên yêu tinh nịnh hót bậc nhất, phát hiện ra "phụ huynh" thật sự trong nhà là ông anh mình nên hết sức lấy long. Nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp gần như một mình Tiểu Tuấn bao hết. Lợi ích của việc làm đó là có thể xin thêm được ít tiền tiêu vặt từ ông anh trai. Thế nên đột nhiên đối diện với cảnh thê thảm ngoài phòng ăn, anh tổng giám đóc vạn năng cảm thấy lung túng, bối rối.
Dọn dẹp rồi, Tiêu Dật khó khăn lắm mới đặt được mấy chiếc bát chưa vỡ vào bồn rửa. Anh bắt đầu cố nhớ lại, bình thường Tiểu Tuấn và mẹ rửa bát, không biết là tráng nước trước hay tráng bằng nước rửa bát trước. Đan tập trung tinh thần thì bỗng thấy eo lưng ấm nóng, nhìn xuống, thấy một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn đang ôm eo mình – Nặc Nặc đang ôm anh từ phía sau.
Nặc Nặc cười, "Lần đầu em được nhìn thấy dáng vẻ người đan ông của gia đình này của anh, thật tốt".
Thỏ trắng dựa vào tấm lưng rộng chắc của Tiêu Đat boss, tham lam hít ngửi mùi vị trên người anh. Ừm, yên tâm quá, khi cô bất lực nhất, muốn khóc nhất, Tiêu Đạt boss lại đang mặc tạp dề để giúp cô rửa bát. Nếu bây giờ có người hỏi khi nào đàn ông quyến rũ nhất, Nặc Nặc nhất định không hề do dự mà trả lời: Lúc làm việc nhà!.
Tiêu Dật bóp bóp đôi tay nhỏ của Nặc Nặc. Quay lại thì thấy thỏ trắng vừa tắm xong, đang mặc một bộ váy ngủ màu vàng, tóc còn kẹp một chiếc kẹp nhỏ xinh xắn đáng yêu, đôi mắt đen láy đang long lanh nhìn mình thì tim anh như thót lên tận cổ họng, cay đắng ngọt ngào đan xen. Có phải... trước kia thỏ trắng cũng nhìn Nhiễm Thanh Hà bằng đôi mắt trong sang như thế? Có phải... cũng hôn hắn bằng đôi môi mềm mại ngọt ngào đó?
Trong đầu Tiêu Đại boss hiện lên một cảnh tượng nào đó, trong tíc tắc tim anh như bị bóp chặt, không khi ấm áp vừa xuất hiện đã bị phá hủy tan tành.
"Nặc Năc, em và Nhiễm Thanh Hà...". Dừng lại, rồi Tiêu Đại boss thở dài lắc đầu, "Thôi". Bây giờ thực sự không phải lúc, vẫn nên đợi bác trai ổn định lại đã.
"Không có!"
Tiêu Dật đang suy nghĩ thì đã nghe Nặc Nặc lớn tiếng đáp. Đưa mắt nhìn anh, Nặc Nặc lắc đầu vẻ kiên định, "Tiêu Dật, em và anh ta không có gì cả, anh tin không ?"
"..." không còn lời nào nữa, vì đôi môi của Tiêu Đạt boss đã ập xuống. Không quan trọng nữa, thật sự không còn quan trọng. Cho dù em và hắn ta có gì đó cũng chẳng sao vì.. anh sẽ theo đuổi em, cho đến khi tóm được em quay về bên anh mới thôi.
Tiêu sói xám ôm thỏ trắng mềm mượt của mình trong long, cuối cùng đã được hôn cô như ý muốn. Trán chạm trán, lưỡi quấn vào nhau, cho đến khi cả hai cùng thở hổn hển, cùng tham lam hít ngửi mùi vị đối phương không muốn rời xa. Tiêu Dật cúi xuống, khẽ cắn lên vành tai Nặc Nặc, xem như trừng phạt cô vì đã bắt anh phải ghen tuông. Thỏ trắng vô cùng nhạy cảm ở vị trí đó, tai nóng đỏ lên như ngọn lửa. Tiêu Đại boss không hề ngừng động tác, thậm chí nhân lúc cô không phòng bị còn nén lút đưa tay cởi nút áo đầu tiên trên váy ngủ của cô. Nặc Nặc bị sói hôn đến mê man, nhũn người dựa vào vai anh, nhắm nghiền mắt mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nếu có thể tiếp tục như vậy thì hay quá... Nặc Nặc giật bắn mình với suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đù ấy, làm sao thế được? Bố và mẹ còn đang ở bệnh viên, mà cô vẫn còn tâm trạng cùng Tiêu Đại bosss....
Phát hiện ra Nặc Nặc lơ đãng, Tiêu Dật cũng dừng lại, đôi tay to lớn ấp vào gò má đỏ bừng của cô, thở dài: Thời cơ vẫn chưa đến nhỉ? "Vào phòng ngủ đi nhé, ngày mai phải đi bệnh viện đấy!".
Nặc Nặc gật đầu, ngoan ngoãn về giường nằm, nghe bên ngoài Tiêu Đại boss vụng về rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, phòng ăn... Cuối cùng, mọi thứ lại yên tĩnh. Nặc Nặc đã mệt cả ngày, nếu là bình thường thì chắc vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ như chết rồi, nhưng đêm nay, thỏ trắng không thể ngủ ngon, rõ rang rất buồn ngủ, rất mệt nhưng trong đầu như có một cảm giac nào đó bắt không được, nắm không xong.
Bố, mẹ... và cả Tiêu Dật...
Đang mơ màng thì thỏ trắng nghe có tiếng khóa cửa vang lên, cô hét toáng một tiếng rồi bật dậy, miệng goi lớn tên Tiêu Đại boss.
Phút sau, Tiêu Dật đã lao vào giường Nặc Nặc, xót xa gọi " Nặc Nặc? Nặc Nặc! Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, mơ mà thôi".
Nghe tiếng thì thầm của Tiêu Đại boss, thỏ trắng dùng hết sức lực nhào vào long anh, nước mắt bắt đầu tuôn trào.
"Đừng đi, ở lại với em..." Em sợ, thật sự rất sợ. Sợ bố ngã bệnh, sợ mẹ đau long, sợ anh hiểu lầm em và rời xa em.
Tiêu Dật cũng ôm thật chặt thỏ trắng yếu đuối của anh," Ừ, anh ở đây với em, không đi đâu hết".
Hồi lâu sau, hai người đang dựa vào nhau mơ màng...
"Nặc Nặc".
"Ưm?"
"Hãy nhớ, sau này dù bất cứ lúc nào, em cũng đừng khóc trong long kẻ khác". Sự yếu đuối của em chỉ có thể bộc lộ cho anh thấy, cũng chỉ có anh mới bảo vệ em, yêu em.
Anh sẽ ở bên em mãi mãi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu tiên lọt vào tầm mắt của Nặc Nặc là gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp trai của Tiêu Đại boss, cô không kìm được mà thấy trên đầu mình như tỏa ra những bong bong hồng mê mẩn.
Đêm qua... hai người... lại ngủ cùng giường!!!.
Ngắm Tiêu Dật ngủ say như trẻ con, Nặc Nặc kêu thầm trong lòng, trợn mắt nhìn ai kia, Tiêu Đại boss trơ trẽn, dám nhân lúc người ta khó khăn mà trèo lên giường người ta!.
Nặc Nặc nghĩ xong mới xực nhớ, hình như... đêm qua mình mặc áo ngủ dụ dỗ người ta, là do mình chứ; sau đó còn gào khóc không cho Tiêu Đại boss đi, cuối cùng, hai người lại nằm ngủ cạnh nhau, người chui rúc vào long ai kia, cũng vẫn là mình.
Thỏ trắng lơ đãng, đang định ngồi dậy hoặc cứ nằm ườn ra, thì Tiêu Dật bên cạnh đã thức giấc, vì Nặc Nặc cứ xoay đi vặn lại. Thấy Tiêu Đại boss mở mắt, Nặc Nặc xấu hổ đỏ mặt, vội cúi đầu xuống. Làm sao đây? Thôn thườn hai người lần đầu ngủ chung giườn, khi tỉnh dậy phải nói gì?
Tron tiểu thuyết đã viết sao nhỉ?
"Chào buôi sáng, anh yêu!". Khôn được, không được, quá tầm thường, quá phổ thong.
"Anh tỉnh rồi ư?" Nhảm nhí! Mở mắt thì tỉnh rồi chứ còn gì nữa!.
Nặc Nặc nhìn trời, ôm đầu nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười hỏi," Tối qua anh ngủ ngon không ?".
Ừm.. bình thường thì, Tiêu Đại boss sẽ đáp "ngon", hoặc gật đầu luôn, sau đó hai người sẽ đứng dậy như bình thường, làm vệ sinh, ăn sáng... Nặc Nặc đã tính toán xong, nhìn Tiêu Đại boss với vẻ mặt đầy áp mong chờ, kết quả, đáp án lại thật là chí mạng.
Tiêu Dât không nghĩ ngợi gì mà thốt ra hai chữ qua hàm răng nghiến chặt," không ngon".
Nặc Nặc: "..."
"Nếu em còn vặn vẹo thế này, sẽ càng không ổn".
"..." Nặc Nặc cấm khẩu hoàn toàn, nước mắt đầm đìa. Tuy vẫn còn trinh trắng, nhưng Nại Nại hiểu, là một động vật giống đực, suy nghĩa bằng nửa thân dưới bình thường, Tiêu Đại boss tối qua ngủ chung giường với mình mà lại không có gì xảy ra, chắc... hình như... cái đó, khụ khụ... nhịn rất khỏ chịu. Hơn nữa, hôm qua vì chuyện của bố mà thỏ trắng đã rất mệt mỏi, buổi tối ôm chiếc gối siêu to là Tiêu Dật, cứ rúc vào long anh để mong có được chút hơi ấm và sức mạnh, cô thì rất thoải mái, nhưng có lẽ Tiêu Đại boss rất buồn bực nhỉ?
Ngoài ra nghe nói đàn ông buổi sáng sẽ...
Nặc Nặc nghĩ đến đây bong thấy đầu óc sáng ra, không đợi Tiêu Đại boss phản ứng đã ném một câu, " Em đi vệ sinh đây" rồi chui thẳng vào phòng tắm.
Nghe tiếng đóng cửa, Tiêu Dật trên giường mới cười khổ sở, ngồi dậy: Nặc Nặc, em mắc cỡ rồi. Thỏ trắng mặc quần áo xong, chải chuốt rồi chạy ra khỏi phòng tắm, Tiêu Đại boss đang bận rộn trong nhà bếp. Nặc Nặc nghiêng đầu, ngắm Tiêu Đại boss đứng ngược sáng, trầm tư trước bếp như một vị thần thì rất tò mò,"Tiêu Đại boss anh đang làm gì thế?"
"Ừm". Tiêu Dật sợ cằm, lộ vẻ tinh anh mà chỉ khi suy nghĩ quyết sách công ty mới có, nghiêm túc nói "Nấu cháo".
Thỏ trắng bàng hoàng, Tiêu Đại boss biết nấu cháo? Chòm lại nhìn kĩ, trong nồi quả nhiên cháo đang sôi lục bục, Nặc Nặc mắt lấp lánh sao, nhìn chăm chú Boss toàn năng nhà mình, không kìm được mỉm cười. Từ đêm qua khi bố xảy ra chuyện đến giờ, cô gần như đã vắt kiệt hết sức lực, vì thê giờ mới cả thấy đói đến mờ mắt.
Cuối cùng khi chính cô cũng chưa nghĩa ra phải giải quyết vấn đề cho cái dạ dày thế nào thì Tiêu Đại boss đã bắt đầu nấu cháo cho cô ăn rồi. Anh đúng là càng lúc càng ngoan! Cô chưa kịp rat ay thì Tiêu Đại boss đã bắt đầu đi vào con đường bà nội trợ đảm đang rồi!.
Nặc Nặc hạnh phúc đến mức muốn bay bổng, đang định biểu dương thì thấy Tiêu Dật bình tĩnh khoanh tay trước ngược, "Nhưng Nặc Nặc, em có biết cách nấu cháo không ?"
Một đàn quạ bay vù vù trên đầu thỏ trắng, Đại boss anh thật là... vĩ đại quá! Không biết nấu cháo mà tỏ vẻ tự tin kiêu ngạo thế kia!!!
Tiêu Đại boss vừa thắc mắc nhìn nồi cháo đang trào ra ngoài, vặn nhỏ lửa lại rồi cau mày, "Lạ quá, trước kia Tiểu Tuấn nấu cháo, sao không thấy cháo tràn ra ngoài nhỉ?".
Nặc Nặc bó tay, anh chỉ ăn cháo đã nấu xong, vì vậy không thấy bọt cháo tràn ra ngoài rồi, cô giành lấy thìa và nói, "Để em!".
Kết quả là Nặc Nặc khí thế hừng hực nói xong, cầm thìa rồi ức chế hét lên, "Làm sao đây, Tiêu Đại boss, em cũng không biết nấu".
Rõ rang đã bàn đến hôn nhân, sắp phải đến ở cùng nhau trong thế giới hai người mà lại đều mù mịt bếp núc, bất lực quá, thỏ trắng và Tiêu Đại boss đành ngồi canh nồi, thấy bọt trao ra ngoài thì tắt lửa, đợi bọt mất hết mới mở lửa to lên lại.
Hai người đang chơi vui thì điện thoại của Tiêu Đại boss reo vang. Tiêu Dật đi nghe máy, còn Nặc Nặc tiếp tục cố thủ nồi cháo. Phòng khách văng vẳng tiếng Tiêu Đại boss, một lúc sau anh mới quay lại, nhưng chỉ đứng ở cửa không nhúc nhích.
Nặc Nặc hơi quay lại, không chú ý thấy vẻ mặt trầm trọng của Tiêu Đại boss, chỉ khuấy cháo trong nồi, "Hình như sắp được rồi đó... Mau giúp em đưa bát lại đây, trong nhà còn ít rau..."
Thỏ trắng đang lảm nhảm thì nghe người phía sau nói: "Nặc Nặc, bác sĩ bảo có kết quả xét nghiệm rồi".
Trong điện thoại, bà Tiêu không nói cụ thể kết quả thế nào đã cúp máy, Nặc Nặc và Tiêu Đại boss tất nhiên chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa, cả hai chạy như bay đến bệnh viện, vừa đến văn phòng bà Tiêu đã nghe thấy bà mắng người bên trong.
Thấy thế, thỏ trắng hít một hơi thật sâu, tim nhảy lên tận cổ họng.
Liệu có khi nào... kết quả xấu, nên...
Đang suy nghĩ lung tung thì Nặc Nặc cảm thấy tay mình nóng ấm hẳn, cúi xuống, cô thấy Tiêu Đại boss đã nắm tay mình, một luồng hơi ấm toát ra từ long àn tay, chạy suốt toàn thân. Hai người nhìn nhau cười. Thỏ trắng mỉm cười gật đầu, không cần nói lời nào cũng hiểu được tâm ý của đối phương.
Cô lấy hết can đảm, rụt rè gõ cửa, "Bác gái".
Bà Tiêu thấy con dâu tương lai vào thì lườm bác sĩ bên cạnh một cái, rồi chỉ Nặc Nặc, "Người nhà bệnh nhân đang ở đây, hôm qua người ta bất an lo lắng cả đêm, tự anh đi mà giải thích!".
"Là sao ạ?" Thỏ trắng nhìn kỹ, nhận ra người bị dạy dỗ chính là vị bác sĩ chuẩn đoán cho bố cô hôm qua, cô hơi nhíu mày," Có phải là bố... không sao ạ, Bác sĩ nói đi!" [alobooks.vn]
Bác sĩ đẩy gọng kính, cười toe toét:"Xin lỗi, hôm qua chúng tôi ...chuẩn đoán nhầm...".
Thì ra bong đen ở phổi của ông Hứa và cái bệnh ung thư gì đó cách xa nhau hơn một nghìn tám trăm dặm. Dạo trước ông đi công tác, bị nhiệt vẫn chưa khỏe hẳn, quần đen ở phổi là vết đờm thừa còn lại, hôm qua ông già hứng chí, uống mấy ly rượu lên nóng trong người mới nôn ra máu. Báo cáo kết quả xét nghiệm đã ra kết luận dưới sự nỗ lực điều tra của bà Tiêu và giáo sư Tiêu: "Ít hút thuốc, tuyền dịch hai ngày thì có thể nhảy nhót được!".
Ngoài phòng bệnh, từ xa Nặc Nặc đã nghe tiếng bà Hứa la mắng ồn ào: "Lão già chết tiệt, bảo hút thuốc ít thôi mà không nghe, lần này thì hay lắm! Vào bệnh viện rồi đấy, hứ! Không những làm tôi toát cả mồ hôi lạnh vì sợ, lại khiến bọn trẻ không đi làm được, làm cả anh chị nhà bên kia cũng cuống lên vì ông!".
Thỏ trắng đứng ngoài nghe mẹ quát tháo thì khóe môi nhướn lên. Ừm, mẹ la mắng như vậy chứng tỏ bố không sao nữa rồi.
"Không sao, chúng tôi có nghĩa vụ chăm sóc bệnh nhân, học trò tôi sơ suất, chút nữa chuẩn đoán sai, anh chị cứ yên tâm!". Nặc Nặc mới nghe đã biết bác trai ở trong đó, vội vàng chào hỏi bố mẹ xong, lập tức vẫy đuôi ngoan ngoãn với ông Tiêu.
"Cháu chào bác Tiêu".
Giáo sư Tiêu vừa kiểm tra sức khỏe cho ông Hứa xong, quay lại cười với Nặc Nặc, "Yên tâm chưa? Không khóc nữa chứ?"
Thỏ trắng biết ngay ông đang đùa mình nên đỏ bừng mặt, cũng may Tiêu Đại boss xuất hiện ịp thời, giải vây cho cô, "Bác Hứa khỏe chưa ạ?"
Ông Hứa nãy giờ rụt đầu nghe giáo huấn lúc này mới ngẩng lên, nói một câu bất ngờ,"Tôi muốn nói chuyện riêng với Tiêu Dật".
"Ủa?" Nặc Nặc và mẹ nhìn nhau, "Nói chuyện gì?"
Lúc này bà Tiêu cũng vào phòn bệnh, thoáng chốc, hai bên cha mẹ vốn đã hẹn nhau lại gặp gỡ tron căn phòng đầy mùi thuốc này. Thỏ trắng ngần ngừ, chẳng lẽ... tối qua bố nôn ra máu thế, cảm ngộ được nhận sinh bách thái, muốn nhân cơ hội này trò chuyện với Tiêu Đại boss, chính thức giao cho anh ấy?.
Bên này, bà Hứa cũn thắc mắc qus rồi, nên chọc chọc vào chồng mình trách móc,"Anh làm trò quỷ gì thế? Cái gì mà nói chuyện riêng?"
Dù bị thế nhưng ôn Hứa vẫn nhắm mắt nằm trên giường vững như núi Thái Sơn, không nói không rằng.
Vợ chồn giáo sư Tiêu nhìn nhau, cuối cùng vẫn biết nể mặt nhà thông gia tương lai mà lui ra. Vốn thế mà, người ta chỉ có một cô con gái quý báu, nân như trứng hứng như hoa, muốn nói chuyện riêng với con rể tương lai cũng là chuyện thường.
Nhưng bà Hứa tỏ ra không vui, hôm qua sợ đến chết, hôm nay định nghĩ cách xử lí ông chồng, kết quả là ông lại dám qua mặt bà, muốn nói chuyện riêng với con rể. Cho dù muốn nói chuyện thì cũn phải hai người cùng nói chứ! Rốt cuộc là ông lão muốn lén mình nói gì với con rể đây? Liệu có phải ông già nhà bà hôm qua thổ huyết, đau buồn nhân sinh quá ngắn ngủi, chuẩn bị quỹ đen để giao hết ch con rể?!
Bà Hứa định nói gì đó thì thỏ trắng đã lắc đầu,"Chún tar a ngoài thôi". Nói xon, Nặc Nặc nhìn Tiêu Đại boss vẻ ý nghị sâu xa rồi ra ngoài với mẹ.
Tiêu Dật vẫn đứng tại chỗ, nuốt nước bọt vẻ căng thẳng.
Ông Hứa định nói gì với anh? Bảo anh đời này kiếp này chăm sóc tốt cho Nặc Nặc, hay bắt anh phải chuẩn bị một hôn lễ hoành tráng cho Nặc Nặc? Đang chần chừ thì ông Hứa đã ho một tiếng, vẫy tay gọi, "Tiêu Dật, lại đây".
Tiêu Dật định thần lại rồi nồi cạnh ông Hứa, đang định tìm lời để nói thì ông Hứa đã nhìn quanh vẻ bí ẩn, xác định không ai nghe trộm mới thì thào với con rể," Bây giờ, cho cháu một cơ hội biểu hiện đấy".
Tiêu Dật nhíu mày, chăm chú lắng nghe ông nói tiếp.
"Chỉ cần cháu thỏa mãn điều kiện này của bác, bác sẽ đồng ý hôn sự của hai đứa".
Trong đầu Tiêu Đại boss hiện ra các điều kiện gả con gái ở mức độ cao cấp kiểu như "lên núi đao, xuống biển lửa","giết ác cứu công chúa"v.v... nhưng vẫn thành thật gật gật đầu để thể hiện rõ quyết tâm, "Bác trai nói nói đi ạ!".
"..."
Cho dù Tiêu Đại boss đã trải qua nhiều tình huống, xưa nay luôn tỏ ra trầm tĩnh, cũng tái xanh cả mặt mày.
Ông Hứa là con ma thuốc lá đã mười mấy năm, trước nay lửa không rời tẩu, thuốc không rời mien. Nên sáng nay ông Hứa tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là đưa tay lần mò, đó là thói quen ông duy trì đã hơn mười năm, việc đầu tiên của buổi sáng là: hút điều thuốc, để tỉnh táo.
Bà Hứa ngồi bên giường chăm sóc ông thấy thế đã tức điên lên, bắt đầu la mắng như tát nước: "Hút hút hút! Lúc này rồi mà còn muốn hút thuốc! Sao không hút đến chết đi? Hại tôi và con gái lo cuống cuồng lên..."
Bà Hứa kêu là như thế khiến thần trí ông Hứa hoàn toàn tỉnh táo. Ông nheo mắt nhìn xung quanh, nhớ ra cảnh trước khi mất đi ý thức tối qua, trong long đã có tính toán: Toi rồi, hút thuốc mà phải vào bệnh viện, lần này xong đời.
Ôn Hứa đường đường nam tử hán, một không sợ chết, hai không sợ đau, nhưng mà lại sợ bà vợ mình càm ràm, bình thường ông bệnh vặt cũng đủ khiến vợ trách móc ba ngày ba đêm, bây giờ còn nằm bệnh viên thì có mà bị cằn nhằn đến chết còn gì? Vì thế, lúc Nặc Nặc cào phòng định thăm bố thì ông Hứa đã bị vợ cằn nhằn trách móc đến dở sống dở chết rồi.
Cả buổi sáng không có điều thuốc nào để hút cho tỉnh táo, lại thêm bị bà vợ cằn nhằn trước mặt thông gia, mất mặt hoàn toàn, ông Hứa thấy con gái vào cũng chẳng phản ứng gì, cho đến khi thấy con rẻ anh minh thần vũ, ma thuốc lá mới có âm mưu.
Trước khi Tiêu Đại boss đi, ông Hứa còn thêm một câu." Tiêu Dật à, cháu biết đấy, con gái thân với bố, Nặc Nặc lại là đứa con hiếu thảo. Nếu chuyện này làm không tốt, khà khà..."
Ông già cố tình nói nửa chừn rồi nằm xuống nhắm mắt ngân nga, nhưng mục đích uy hiếp đã đạt được rồi. Ông Hứa vắt chân chữ ngũ vẻ đắc ý: Ông là ai, làm việc mấy chục năm trong đơn vị cơ quan đâu phải là vô ích, cho dù con rể là "dứa" hay là gì nữa thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ông.
Nhưng hiển nhiên, ông Hứa đã đánh giá thấp khả năng của Tiêu Đại boss.
Mười phút sau, Tiêu Đại boss mất tích vô cớ đã xuất hiện trong phòng bệnh, lúc đó Nặc Nặc và mẹ đang ngồi trong phòng, thấy Tiêu Đại boss quay về, thỏ trắng hí hửng nhảy đến trước mặt anh, cười toe toét,"Lúc nãy anh đi đâu thế?"
Tiêu Đại boss có vẻ bình tĩnh," Ừ, ra ngoài có chút việc".
Ông Hứa nghe thế thì biết con rể đã sẵn câu, đôi mắt giảo hoạt nheo lại, đang định tìm cớ để con rể đưa mình ra ngoài, sau đó ông có thể vào nhà vệ sinh tha hồ hút thuốc, nhưn Tiêu Dật bỗng sải bước đến bên giường, cực kỳ tự nhiên móc ra một bao thuốc, thản nhiên nói:
"Bác Hứa".
Trong tíc tắc, căn phòng lặng đi đến nỗi có thể nghe rõ mồn một hơi thở của mọi người. Thỏ trắng bang hoàng thấy sắc mặt của mẹ tái xanh rồi tìm ngắt, thay đổi hết các màu như bảy sắc cầu vồng thì vội vàng kéo tay Tiêu Đại boss nói nhỏ, " Anh điên à! Biết rõ bố em vì hút thuốc mới sinh bệnh mà còn..." [alobooks.vn]
Chưa nói xon, Tiêu Đại boss đã lắc đầu vẻ thành thật, ngắt lời cô, "Bác Hứa nhờ anh mua giúp, Nặc Nặc à". Thấy Tiêu Đại boss lại đưa bao thuốc đến, ông Hứa cuối cùng cũng run lẩy bẩy.
Chơi xỏ! Rõ rang là chơi xỏ nhau!!!
Cậu con rể này khó đối phó quá, cậu ta tức ông lúc nãy uy hiếp cậu ta nên mới chơi trò này! Phải, tuy uy hiếp Tiêu Dật phải làm cho được, nhưng ông lạ không nói là không được nói cho ai biết, nên con rể tươn lai mới quang minh chính đại bán đứng ôn trước mặt vợ và con gái ông.
Bên này ông Hứa gục đầu, bên kia bà Hứa đã hét lên."Tốt nhỉ!", rồi chồm lên như hổ vồ mồi. Đoạt lấy bao thuốc trong tay Tiêu Dật, bà Hứa nghiến răng ken két, "Tôi đã nói mà, giữ Tiêu Dật ở lại nói chuyện riêng cái gì, phì! Đồ lão già chết tiệt, hút!!!. Hút cho chết đi!!!"
Bà Hứa tức điên, vừa nói vừa đập bao thuốc vào mặt chồng mình, kết quả sự việc hay ho đã xảy ra.
Lúc này ôn Hứa bị lộ nguyên hình nên sợ tới nỗi run lẩy bẩy. Để vợ nguôi giận, bao thuốc ném đến cũng ko dám động đậy, nhưng khi bao thuốc đập trúng mặt rồi rơi bịch xuống, chiếc chăn trên iuongwf đã đầy những điếu thuốc... khụ khụ, không đúng, là bánh có hình que.
Thỏ trắng chớp mắt, "Gì thế này?".
Tiêu Đại boss ánh mắt trong sáng, nụ cười ấm áp, "Bác Hứa nói lại lên cơn nghiện thuốc, khó chịu lắm, nên bảo anh đi mua cho ít món ăn vặt đặt trong bao thuốc, để khi thèm thì lấy ra ăn. Bác Hứa, có đúng không ạ?"
Ông Hứa đờ đãn ngẩng lên, cuối cùng nước mắt đôi dòng:
Vấp ngã một lần tởn cả đời, đứa con rể này...không đơn giản, quả là không đơn giản!
Kiểu "Khẩu Phật tâm xà" này không làm ở cơ quan ông đúng là tiếc quá!.
Nghĩ đến đó, ông Hứa gật đầu với vẻ tâm phục khẩu phục hoàn toàn, "Đúng, đúng".
Bên này thỏ trắng và mẹ nhìn nhau, không khí có trong phòng bỗng có phần ngượng ngập. Hồi lâu sau, Nặc Nặc không nhịn nổi nữa, cười thành tiếng, đồng chí lão Hứa láu cá à, không ngờ bố cũng có ngày hôm nay!.
Mọi thứ đã bình lặng trở lại, Hứa gia và Tiêu gia cuối cùng cũng đã gặp được nhau. Bốn người già hẹn nhau đợi ông Hứa ra viện thì sẽ ăn cơm để chúc mừng, cũng xem như chính thức tính ngày thành gia thất cho Tiêu Đại boss và Nặc Nặc.
Hôm ấy là ngày ông Hứa ra viện, Nặc Nặc và mẹ về nhà dọn dẹp, chuẩn bị đón bố khỏe mạnh trở về. Bà Hứa kéo Nặc Nặc vào phòng ngủ vẻ bí ẩn, rút từ trong ngắn kéo tủ hai tấm phiếu như kiểu đổi quà thường cho thỏ trắng.
Nặc Nặc lật xem, thấy bên trong có dòng chữ "Khánh sạn Kim Cầm" và những lời quảng cáo về nó, tỏ vẻ không hiểu cô hỏi,"Cái gì vậy mẹ?".
Bà Hứa ho một tiếng rồi trịnh trọng đưa hai ngón tay hình chữ V, "Ngày hai mươi, con và Tiêu Dật đến ở một đêm ở phòng tình nhân cấp kim cương ở khách sạn Kim Cầm".
Bà Hứa vừa dứt lời, Nặc Nặc ngã nhào xuống ghế. Lúc nãy... có phải tai nghe mình nghe nhầm không?
Thấy thế, bà Hứa vội vã đỡ con gái dậy, trách móc vài câu rồi mới rõ ngọn ngành. Thì ra tháng trước là kỷ niệm đám cưới bạc 25 năm của hai ông bà, Nặc Nặc chúc phúc họ nên đã đến đặt chụp một bộ ảnh cưới, tiện thể... cũng xem luôn áo cưới.
Lúc bố mẹ còn trẻ, kết hôn vội vàng, chỉ có một tấm ảnh lớn đen trắng xem là hình ảnh cưới. Tuy hai ông bà lão xót xa hai nghìn tệ chỉ để chụp vài tấm hình, nhưng vẫn hân hoan đón nhận hảo ý của cô con gái cưng, vui sướng đi chụp ảnh cùng nhau.
Ai ngờ lại may mắn thế. Studio đó đang mở một đợt khuyến mại phối hợp cùng khách sạn Kim Cầm. Hai ông bà chụp ảnh xong lại còn rút thăm trúng thưởng được một phòng khách sạn tình nhân kim cương. Thực ra bên khách sạn cũng rất khéo, họ biết đa số các cặp tình nhân đến chụp ảnh đều sắp kết hôn, nên nhân cơ hội này quảng cáo cho khách sạn, để cho bên họ tổ chức tiệc cưới, nhưng ông bà Hứa già rồi, không thể mặt dày đi ở phòng tình nhân của người ta được.
Nặc Nặc nhe thế thì tròn mắt, "Bố mẹ ngại đi nên bảo con và Tiêu Đại boss đi ư?!"
Bà Hứa phì cười, "Tất nhiên rồi, ôi dào, tưởng mẹ không biết thanh niên bây giờ ư? Toàn hưởng thụ trước hôn nhân, con và Tiêu Dật ngoan mà được à?".
Thỏ trắng đỏ mặt cúi gằm đầu, nói gì cũng không chịu ngẩng lên. Mẹ đúng là... quá thoáng rồi.
Bà Hứa vẫn thao thao bất tuyệt,"Yêu cầu của mẹ với hai đứa chính là hãy chú ý an toàn, đừng lên xe rồi mới mua vé là được". Nói xong dúi phiếu đổi thưởng vào long thỏ trắng, cô hất ra như phải bỏng, lắc đầu lia lịa:
"Mẹ nói bậy bạ quá, con và Tiêu Đại boss... khụ, không có đâu!".
Bà Hứa lườm con gái, khóe môi nở nụ cười kì quặc, cố sa sầm mặt nói: "Nặc Nặc, đừng có được nước còn làm bộ. Đừng tưởng mẹ đây đếm ấy nằm trong bệnh viện mà không biết Tiêu Dật đã ngủ lại nhà chúng ta!!".
Nói xong, Nặc Nặc hoàn toàn... mặt đỏ tía tai!
Nếu bây giờ có khẽ nứt nào, thỏ trắng nhất định sẽ rụt cổ chui quách xuống cho xong. Hơn nữa, chuyện khiến cô mắc cỡ không chỉ là lời mẹ nói, mà còn...phòng tình nhân, cô phải mở miệng nói với Tiêu Đại boss thế nào đây.
Buổi tối Nặc Nặc đợi Tiêu Đại boss tan sở, vì trong đầu toàn chuyện về phòng tình nhân nên Tiêu Đại boss gọi cô mấy lần, cô vẫn không nghe thấy.
Tiêu Đại boss thấy lạ quá, nên gọi nữa, thỏ trắng mới "a" lên một tiếng đáp lại, Tiêu Dật nhướn môi, "Nghĩ gì thế?"
"Không..." Thỏ trắng lơ đãng.
"Anh sắp xong rồi, em muốn ăn gì? Có cần đặt chỗ trước không ?" Tiêu Dật vừa nói vừa xử lý mấy email cuối cùng, nghe Nặc Nặc thờ ơ "ừm" một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Ai đó đang bất thần, nhìn lên trời hoàn toàn không nghe Tiêu Đại boss nói gì, Tiêu Dật nhíu mày lặp lại, Nặc Nặc không nghĩ ngợi gì cả mà thốt ra một câu: "Phòng tình nhân".
Nói xong, nhiệt độ văn phòng đột ngột hạ thấp, Tiêu Đại boss dừng tay đang gõ bàn phím, nheo mắt,"Lúc nãy em nói gì thế?"
Nặc Nặc hít thở thật sâu, vụng về chống chế, "Em nói là... ăn phần ăn tình nhân, phần ăn tình nhân".
Đầu thỏ trắng rỏ mồ hôi lạnh, thấy Tiêu Đại boss không phản ứng gì, tưởng đã qua loa được nên thở phải một cái, rồi tiến đến trước mặt Tiêu Đại boss, nghiêng đầu nhìn anh trả lời email.
"ủa?" Nặc Nặc chống cằm chuyển chủ đề, " Nhắc đến em mới nhớ, Tiêu Đại boss hôm ấy anh ở trong bệnh viện cảnh báo Nhiễm Thanh Hà, nói đừng tưởng chuyện anh làm ở Hoàng Diễm là không ai biết, anh ta đã làm gì thế?"
Nghe câu đó, Tiêu Dật cười gian, "Thức ra hôm ấy chỉ là dò la..."
"Dò la?"
"Ừm..." Tiêu Đạt boss xưa nay vốn sắc sảo, nhìn người cực chuẩn. Tuy mới tiếp xúc với Nhiễm Thanh Hà một lần, nhưng vì thỏ trắng, Tiêu Dật đã điều tra kỹ càng nhất cử nhất động của hắn. Hôm ấy trong bệnh viện, Tiêu Dật giận quá mơ hồ nhận ra, loại người không có nhân cách như hắn tuyệt đối không thể an phận thủ thường chịu làm việc ở Hoàng Diễm, có lẽ có gì đó mà mọi người chưa biết nên cố ý đào hố để Nhiễm Thanh Hà nhảy xuống.
Anh chàng cực phẩm có thật giật mình không biết nghĩ gì đã dễ dàng rơi vào cạm bẫy của Tiêu Đại boss, lợi hại quá! ^^
Nặc Nặc mắt sáng rõ, cười trên nỗi đau kẻ khác, "Sau đó thì sao? Có phải là điều tra ra anh ta có vấn đề thật?"
Nói thế thì, cô là công thần rồi? Nếu không vì cô rơi vào hang cọp thì làm sao bắt được con cọp Nhiễm Thanh Hà?
Nặc Nặc đơ lưỡi, lắp bắp, "Em... e có gì mà nói đâu?"
Tiêu Đại boss: "Anh nhìn thấy rồi".
Thỏ Trắng: "Nhìn thấy gì cơ?"
Tiêu Đại boss: "Từ khi em mới vào, anh đã thấy phiếu trúng thưởng khách sạn".
Thỏ trắng:...
Phòng tình nhân gì đó, ghét nhất!.