Polly po-cket
Đọc truyện

Bảo bối trong lòng phúc hắc tổng tài - Phần 1


Ngày nghỉ ngơi cuối tuần, không khí cuối thu sảng khoái, gió nhè nhẹ, Thiệu Kì Á vào viện dưỡng lão của thành phố thăm bà ngoại, lại kinh ngạc phát hiện bình thường viện dưỡng lão này vắng vẻ, giờ phút này không khí lại náo nhiệt vui vẻ, trên bãi cỏ cách đó không xa xây dựng một cái nhà, trên sân khấu có người vừa múa vừa hát.Sao lại thế này? ! Hắn kinh ngạc đứng ở cửa đại sảnh.Hắn thấy một đám người áo quần lố lăng, đóng vai hề, vai nữ nghệ sĩ, mặc áo Tôn Trung Sơn, mặc sườn xám…, hơn nữa giống như có gương mặt đã từng quen biết. . . . . .

“Thiệu tiên sinh ngươi tới rồi!” Nhân viên làm việc trong viện thấy hắn, thân thiết chào hỏi.
“Vâng.” Lấy lại tinh thần, Thiệu Kì Á khách khí vuốt cằm, hỏi ra nghi hoặc trong lòng. “Đây là. . . Mời đoàn tạp kỹ biểu diễn sao?”
“Không phải.” Nhân viên bật cười, nhìn về phía đám thanh niên tràn ngập nhiệt tình cùng sức sống kia. “Bọn họ là đội ngũ sinh viên ở đại học Z, đảm đương nhiệm vụ làm bạn với các ông bà, đã tới mấy lần, lần này còn chuẩn bị tiết mục giải trí, rất có tấm lòng!”
“Đúng vậy.” Hắn gật gật đầu.
Thời đại này đa số người trẻ tuổi sống phóng túng, cho dù không có việc gì cũng lười ở nhà, có thể lợi dụng nghỉ ngơi cùng bằng hữu đến làm việc công ích, thực làm người ta tán thưởng.
“Trịnh bà bà ở chỗ đó, ngươi có thể cùng bà ấy xem biểu diễn.” Nhân viên chỉ phía xa trước sân khấu, một nhóm lão nhân gia ngồi ở ghế dựa hoặc xe lăn.
Thiệu Kì Á nhìn theo chỉ dẫn của cô ấy, nhìn thấy bà ngoại của mình ở trên sân khấu hát sai nhịp, vui vẻ vỗ tay, hắn đột nhiên giương môi mỉm cười.
“Trước tiên ta đem đồ này vào phòng nàng đặt đã.” Hắn giơ lên túi xách trong tay nói, hướng thang máy đi đến. Tất cả trong túi đều là cỏ linh chi, tổ yến, cây bạch quả, nữu lực hoạt. . . Thời gian hắn đến không nhất định, có khi có việc, có khi đi công tác, nên mỗi lần tới đều đem rất nhiều đồ tới.
Thời gian bà ngoại thanh tỉnh cũng không nhất định, phần lớn thời gian nàng mơ mơ màng màng, nói chuyện bừa bãi, cũng không rõ ràng lắm…..ai là ai.
Đến lúc Thiệu Kì Á xuống lầu, phát hiện trên sân khấu thay ngừơi biểu diễn, mặc sườn xám ngắn, bao phủ bằng vải dệt, tóc ngắn uốn xoăn ôm sát khuôn mặt, tay cầm hoa sen, hát ca khúc kinh điển của Đặng Lệ Quân, đặc biệt được lão nhân gia hoan nghênh
“. . .Ngọt ngào mật, ngươi cười ngọt ngào mật, giống như hoa nở trong gió xuân. . .”
Là nàng! Đồng tử của Thiệu Kì Á co rụt lại, ngực như là va chạm một chút, tim đập nhất thời kịch liệt như nổi trống.
“. . .Ở nơi nào, đã gặp ngươi ở nơi nào, nụ cười của ngươi quen thuộc như vậy, ta nhất thời nhớ không nổi. . . .”
Tiếng hát của nàng cùng người của nàng rất ngọt ngào giống nhau, bởi vì biểu diễn mà cố ý khoa trương giơ tay nhấc chân, ngược lại càng đáng yêu làm người ta rất thích.
Sau ngày đó, hắn lại đi đến quán cà phê nhiều lần, trừ bỏ do thích quán cùng không khí trong quán, kỳ thật, còn có một cái mục đích ── chờ mong gặp lại nàng.
Không nghĩ tới nhiều lần thất vọng, cũng đã không ôm hy vọng, hôm nay lại ngoài ý muốn như ước nguyện, lại gặp nàng!
Nhưng hắn không có nghĩ tới, sau khi gặp nàng muốn làm cái gì, chỉ là thuần túy nghĩ muốn gặp lại nàng, căn bản không tính, cũng không biết đầu tiên là nên làm cái gì, chỉ cảm thấy nội tâm đánh trống reo hò, cảm giác chân thật khó có thể xem nhẹ. . .
Hai chân giống như có ý thức hướng chỗ bãi cỏ đi đến, hắn lại chỗ ngồi bên cạnh bà ngoại ngồi xuống, con ngươi đen lúc này mới lưu luyến không tha nhìn lên trên sân khấu.
“Trong mộng, trong mộng gặp qua ngươi. . .” Trịnh bà bà theo không kịp nhịp, lại hát thật sự hăng say, bà ngoại nhìn, lại vui vẻ chia sẻ với hắn. “Ta lúc còn trẻ nha, so với tiểu cô nương trên sân khấu kia còn thon thả hơn, mặc sườn xám rất đẹp!”
“Bà ngoại hiện tại cũng rất đẹp.” Khó được lão nhân gia tâm tình tốt lại nhận ra hắn, Thiệu Kí Á dỗ ngọt nói.
Trịnh bà bà nhìn về phía hắn, nhưng cười không nói, lập tức đem lực chú ý quay lại trên sân khấu, hát xong ca khúc thứ nhất, Dụ Bảo Đế hát tiếp ca khúc thứ hai, 《Hoa hồng đáng yêu》 nhẹ nhàng hơn, còn định đưa giỏ hoa hồng xuống dưới sân khấu tặng cho các lão nhân gia mặt mày hớn hở phía dưới.
Dụ Bảo Đế vừa ca hát, vừa tặng hoa hồng, tặng cho Trịnh bà bà xong, ngoài ý muốn nhìn thấy nam tử bên cạnh nàng, động tác tặng hoa không khỏi ngừng lại một chút.
Ở đây tất cả đều là lão ông, lão bà, nhân viên công tác cũng phần lớn là một ít cô chú, sao đột nhiên xuất hiện một nam nhân anh tuấn, hắn mặc chiếc áo màu xanh và quần trắng, bộ dáng tinh thần sảng khoái, làm cho người ta nhìn ánh mắt không khỏi sáng lên!
Không đúng, nam nhân này. . . Hình như nàng thấy qua ở đâu rồi?
Thấy nàng kinh ngạc, Thiệu Kỳ Á nhếch môi mỉm cười, tiếp nhận nụ hoa hồng chớm nở trong tay nàng, lại vuốt cằm hỏi.
Không có thời gian suy nghĩ sâu xa chuyện đã từng gặp mặt, Dụ Bảo Đế nhanh chóng giấu đi cảm xúc đó, lại tươi cười tiếp tục tặng bông hồng, nhưng mà tâm tư không tự chủ được dừng lại trên người nam nhân xa lạ kia. . .
Buổi biểu diễn đã chấm dứt, hai mươi mấy sinh viên chia làm hai tổ, một tổ thu dọn đồ đạc khí cụ, một tổ cùng các lão nhân đi đến phòng nói chuyện.
Những lão nhân gia này không có người thân làm bạn, đều thực cô đơn, sinh hoạt tại viện dưỡng lão, thói quen đã hình thành không thay đổi, khó tránh khỏi buồn tẻ không thú vị, có các sinh viên đại học hoạt bát mang đến vui vẻ cùng sức sống, lão nhân gia rất hoan nghênh bọn họ, cho dù chống gậy, ngồi lên xe lăn cũng tới tham dự.
“Bà bà, ngươi muốn đi đâu?” Dụ Bảo Đế nhìn thấy có vị lão nhân gia chống gậy, chậm rãi bước tới, muốn tiến lên giúp đỡ.
Trịnh bà bà quay đầu nhìn lại, nguyên lai là cô nương hoa hồng, không khỏi hiền lành mỉm cười. “Ta muốn trở về phòng đi toilet.”
“Ta giúp ngươi đi !” Dụ Bảo Đế vội vàng quay đầu đi lấy túi xách của mình, sau đó quay trở lại cẩn thận dìu ở một bên.
“Muội muội, ngươi tên gọi là gì?” Trịnh bà bà vừa rồi xem biểu diễn thì liền thích tiểu nữ oa trắng trắng mềm mềm này.
“Ta gọi là Dụ Bảo Đế, bà bà ?” Dụ Bảo Đế cố ý bắt chuyện.
“Ta họ Trịnh. . . Trịnh bà bà nghi hoặc nhăn lại lông mày. “Không đúng nha, ngươi rõ ràng là cô gái, tại sao gọi Dụ Bảo Đế? Hẳn là kêu Bảo Muội mới đúng chứ?”
“Là Bảo Đế, đế trong chữ hợp lại.” Dụ Bảo Đế vừa kéo nàng, một bên mỉm cười giải thích.
“A ~~” Trịnh bà bà gật gật đầu, hiểu được lên tiếng trả lời, quá không vài giây, lên tiếng lần nữa: “Bảo Muội nha, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Trịnh bà bà, ta gọi là Dụ Bảo Đế, không phải Bảo Muội.” Dụ Bảo Đế mỉm cười sửa cho đúng.
“Đúng đúng đúng, Dụ Bảo Đế.” Trịnh bà bà vỗ vỗ đầu không minh mẫn.
“Ngươi ở lầu mấy?” Tiến vào trong thang máy, Dụ Bảo Đế hỏi.
“Ta suy nghĩ. . .” Trịnh bà bà nghiêng đầu, nghĩ đến rất chân thành. “A, là lầu hai.”
Dụ Bảo Đế đưa Trịnh bà bà trở về phòng đi toilet, vốn định không quấy rầy nữa, để cho nàng nghỉ ngơi, nhưng Trịnh bà bà lại lôi kéo Dụ Bảo Đế nói chuyện phiếm, không chịu thả người.
“Bảo Muội, cái sườn xám trên người ngươi thật xinh đẹp, ở đâu làm?” Trịnh bà bà không sửa đổi tên, lôi kéo tay nàng, thưởng thức đánh giá y phục của nàng.
“Xinh đẹp không? Đây là ta tự mình làm.”
Thấy có người thưởng thức tác phẩm của mình, Dụ Bảo Đế vui mừng lộ rõ trên nét mặt, về phần tên bị gọi sai, nàng cũng lười sửa lại cho đúng.
“Ngươi biết làm quần áo sao?” Ánh mắt Trịnh bà bà sáng lên, cả người phấn chấn hẳn lên.
“Đúng nha, ta ở trường học học thiết kế thời trang .” Vẻ mặt bà bà cứ như việc tự làm quần áo là điều không thể tưởng nổi.
“Vậy. . . . Ngươi có thể làm cho ta một cái?” Trịnh bà bà ấp úng thỉnh cầu, bởi vì sườn xám đối với nàng mà nói là hồi ức thời thanh xuân, cho nên rất yêu thích.

“Nếu người không chê …, đương nhiên không thành vấn đề nha.” Đã được thưởng thức, Dụ Bảo Đế mừng rỡ đáp ứng, vui mừng lấy ra quyển sổ ghi chép cùng bút máy, lấy thêm thước dây ra để đo. “Ta đây giúp ngươi đo nha!”
“Thật tốt quá.” Trịnh bà bà nguyên bản đang ngồi chậm rãi đứng lên.
“Ngực ba mươi chín tấc. . .” Dụ Bảo Đế vừa bên đo cổ, chiều rộng, cánh tay . . . . Vừa bên đọc lên.
“Ba mươi chín? Ngực ta bộ có lớn như vậy sao?” Trịnh bà bà ha ha cười.
“Đúng vậy, bà bà lúc tuổi còn trẻ nhất định thực đầy đặn nha!” Dụ Bảo Đế nói say mê, tiếp tục đo. “Vòng eo ba mươi bốn tấc. . .”
“Cái gì?!” Trịnh bà bà kêu to, miệng khẳng định sửa đúng cho nàng. “Ngươi hoa mắt hay là đo sai rồi? Rõ ràng là hai mươi tư tấc!”
“Là ba mươi bốn tấc đúng nha!” Dụ Bảo Đế giật mình, vội vàng đo lại một lần nữa.
“Ngươi nói bậy, ngươi căn bản đo sai lầm rồi! Ta rõ ràng là ba mươi lăm, hai mươi tư, ba mươi bốn.” Trịnh bà bà thực kiên trì, trí nhớ dừng lại dáng yểu điệu thướt tha của mình ở vài thập niên trước.
Dụ Bảo Đế ngẩn ra, lập tức cái trán trợt xuống ba đường hắc tuyến, con quạ aaa bay qua đỉnh đầu.
Ba vòng từ trong miệng bà nói, không phải quá duyên dáng rồi sao, ngay cả nàng cũng không có vóc dáng đẹp như vậy? Làm sao lão bà bà bảy mươi tuổi có thể còn có tỷ lệ thời hoàng kim này? Muốn dựa vào tỷ lệ nhỏ này làm ra, Trịnh bà bà căn bản nhét không vào trong quần áo.
Bất quá, Trịnh bà bà so đo như thế, nếu tranh cãi, không biết bà có cao huyết áo hay không? Hay là biết nghe lời mà thuận theo nàng có vẻ tốt hơn!
“Đúng rồi, là ta đo sai rồi, vòng eo hai mươi tư, vòng mông ba mươi bốn.” Trong miệng nàng nói xong, nhưng ở trên sổ ghi chép lại viết hai con số 34 cùng 41.
Không có biện pháp tranh luận , dù sao đây là lời nói dối có thiện ý, mục đích là muốn cho lão nhân gia vui vẻ, đến lúc mặc quần áo mới là trọng điểm.
“Bảo Muội nha, ta thích hoa hồng đen, cao quý hào phóng lại thấy được. . .” Trịnh bà bà mở cờ trong bụng bắt đầu yêu cầu.
“Được, ta nhớ rồi, bà bà ngươi rất biết thưởng thức nha.” Dụ Bảo Đế cũng không nhắc sửa lại tên mình, nàng coi như Trịnh bà bà gọi Bảo Muội cũng được.
“Bà bà mời người uống đường.” Đo xong, Trịnh bà bà lại cái hộp trên bàn, tìm ra đường phèn tổ yến chiêu đãi tiểu khách nhân.
Một già một trẻ ngồi ở bờ giường cùng ghế tựa, Dụ Bảo Đế nghe Trịnh bà bà nhớ lại chuyện ngày trước, ngay từ đầu rất tốt, nhưng sau lại bắt đầu giống đĩa nhạc nhầm kim, không ngừng lặp lại.
Đến bây giờ Dụ Bảo Đế mới hiểu ra, đầu Trịnh bà bà không rõ ràng lắm, cho nên một giây trước đã nói, một giây sau liền quên; mới mời nàng uống tổ yến, tiếp theo lại đút một bình khác cho nàng; rõ ràng nói nàng gọi là Dụ Bảo Đế, bà bà lại cố tình muốn gọi nàng Bảo Muội. . . .
“Bà bà mệt mỏi chưa?” Thấy Trịnh bà bà ngáp, Dụ Bảo Đế vội vàng đỡ nàng nằm xuống. “Ngươi nghỉ ngơi đi, chờ ta làm xong sườn xám, sẽ tìm thời gian đưa tới cho bà.”
“Một lời đã định, ngươi cũng không thể nói dối!” Trịnh bà bà được Dụ Bảo Đế nhận lời, liền mỉm cười nhắm mắt ngủ.
Vù ~~ chiếu cố lão nhân quả nhiên là chuyện vất vả !
Dụ Bảo Đế lau lau mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra, rón ra rón rén rời khỏi phòng Trịnh bà bà, quay lại trong hàng ngũ các sinh viên.
※ ※ ※
Thiệu Kỳ Á lợi dụng thời gian rảnh đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình của bà ngoại, về tới phòng bà ngoại, thấy nàng đã an ổn đi vào giấc ngủ, không khỏi bước nhẹ.
Phụ thân của hắn Neil Taylor là người Anh quốc, mẫu thân là người Đài Loan, cho nên hắn có tên Tiếng anh cùng tên tiếng Trung, Thiệu là họ mẫu thân.
Mới trước đây, phần lớn là bà ngoại chiếu cố hắn, cha mẹ của hắn ly hôn, đến khi hắn tốt nghiệp hắn mới đi theo phụ thân đến nước ngoài học, học tập công việc ở tập đoàn, thẳng đến mấy năm này mới về đến Đài Loan.
Trong lúc đó, mẫu thân bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà chết, bệnh tình của bà ngoại lại càng thêm nghiêm trọng, lại chỉ một mình nàng, phụ thân vì thế đem bà ngoại cô đơn không chỗ nương tựa an trí đến gian phòng có chuyên gia chăm sóc này, viện dưỡng lão này hoàn cảnh yên tĩnh thoải mái, để tránh lão nhân sống một mình nguy hiểm, mà hắn thì quay về tiếp quản tập đoàn ở châu Á, sau khi làm xong việc, không định kỳ tranh thủ tới thăm bà ngoại.
Nhưng mỗi lần tới nơi này, tâm tình đều có chút nặng nề, bởi vì lớn tuổi, cơ thể thoái hóa, một ít bệnh mãn tính của người già từ từ xuất hiện, khiến cơ thể bà ngoại khỏe mạnh ngày càng sa sút, trong đó nghiêm trọng nhất là huyết áp cùng trí nhớ có vấn đề.
Nhưng mà, bệnh tật mà người lớn tuổi mà sinh ra, lại là chuyện bất đắc dĩ, cho nên chỉ có thể uống thuốc khống chế, làm chậm lại tốc độ chuyển biến xấu, trong sinh hoạt hàng ngày tận lực chú ý.
Vừa suy nghĩ , Thiệu Kỳ Á đi đến bên cửa sổ đem rèm cửa sổ kéo laị một nửa, che lấp ánh sáng, cũng thấy trên bàn có cuốn sổ ghi chép.
Hắn cầm lên xem xét, phía trên có ghi chép tỷ mỹ của chủ nhân, tiếp theo lại lật xem, ngoài ý muốn phát hiện trong vở toàn là dấu vết bút máy vẽ đường cong trang phục. . . .
Sổ ghi chép này. . . Là cô bé kia ! Hắn nhớ rõ ban đầu ở quán cà phê nhìn thấy cô bé kia giở ra cuốn sổ ghi chép giống cuốn này.
Suy nghĩ nhanh, hắn nhanh chóng xem lướt qua, càng xem càng cảm thấy kinh sợ, cho hắn cảm giác như người của nàng.
Xem ra, nàng biết thiết kế thời trang! Bên trong mặc dù phần lớn là những bức tranh vẽ khi thuận tay, nhưng phong cách thiết kế hay thay đổi, ý tưởng phong phú, làm người ta chờ mong.
Theo bản năng lật đến trang cuối cùng, quả nhiên thấy một cái tên Dụ Bảo Đế, hắn không tự chủ được đột nhiên giương môi mỉm cười. Người đáng yêu, ngay cả tên cũng đáng yêu!
Đại học Z năm bốn. . . Điều này đại biểu nàng là đại học năm thứ tư sao?
Bất quá sổ ghi chép để tại đây, ngừơi chạy đi đâu?
Thiệu Kỳ Á cầm sổ ghi chép xuống lầu tìm người, nghĩ rằng, vừa lúc có cơ hội tốt có thể bắt chuyện với nàng, vì thế, tim hắn đập mạnh, đánh trống reo hò không thôi.
“Đám đệ tử kia đâu?” Sau khi xong ca hát trong phòng có vẻ phá lệ tịch mịch vắng vẻ, hắn ngạc nhiên hỏi nhân viên đang dọn dẹp lại.
“Vừa rồi đều đi hết.” Nhân viên đáp.
Đi rồi? ! Tim Thiệu Kỳ Á đập mạnh và loạn nhịp, suy nghĩ trong lòng xuất hiện một cỗ buồn bã mất mát mãnh liệt.
Ai. . . Hắn lại bỏ lỡ cơ hội!
Hắn cúi đầu nhìn sổ ghi chép trong tay, bỗng nhiên, xuất hiện một cái ý niệm trong đầu.
Thấy vẻ mặt hắn khác thường, nhân viên buồn bực hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Chỉ là hỏi một chút, không có gì.” Thiệu Kỳ Á cười yếu ớt giương môi, không nói không tìm được vật bị mất.
Hoàng tử nhặt được giày thủy tinh của cô bé lọ lem, tiện đà vật bị mất tìm được đúng chủ; mà hắn lại nhặt được sổ ghi chép của nàng, sẽ có tiến triển gì, được kết quả gì đây?
Hắn thực chờ mong.

..................

Bạn đang đọc tiểu thuyết ngôn tình tại wapsite www.15giay.xtgem.com chúc bạn có những phút giây vui vẻ.

...............

Thiệu Kỳ Á mặc áo nâu cổ cao ăn khớp với quần dài màu nâu, xuất hiện ở sân trường đại học Z, thân hình cao lớn mạnh mẽ, ngũ quan anh tuấn, bộ dáng nổi bật bất phàm làm cho hắn cho dù đến đây tìm người, vẫn là đưa tới một trận chấn động.
Thật vất vả, rốt cục hắn cũng tìm được vị trí khoa của Dụ Bảo Đế, cũng có một vị bạn học tốt hỗ trợ hắn đi tìm nàng.
Giờ phút này, hắn ở phòng ngoài khoa thiết kế chờ, các học viên đi ngang qua đều dùng ánh mắt tò mò, xì xào bàn tán nhìn hắn, mặt hắn ra vẻ thong dong trầm ổn, tâm tình cũng không như bề ngoài bình tĩnh.
Chủ động như thế không phải là phong cách của hắn, nhưng bởi vì là nàng, lý trí bị tình cảm đánh bại, thúc đẩy hắn làm như vậy.
Phát hiện sổ ghi chép thất lạc, tâm tình nàng nhất định sẽ rất khó chịu.
Hiện tại hắn đến đem sổ ghi chép trả lại cho nàng, chỉ là tưởng tượng phản ứng cùng biểu tình vui mừng cám ơn của nàng, hắn liền không nhịn được tâm tình tốt lên.
“Dụ Bảo Đế học tỷ, lầu một có một đại suất ca tìm ngươi.” Một học muội cùng khoa đi vào cửa phòng học, thăm dò xác định không có lão sư ở trên khóa, cao giọng truyền lời.
“A… Dụ Bảo Đế, ngươi bắt cá hai tay a? Học trưởng sẽ rất thương tâm !”
“Soái ca là ai ?”
Các sinh viên trong phòng học đang làm bài tập nghe vậy liền ồ lên, ngươi một lời ta một câu thiệt thòi nàng.
“Các ngươi đừng nói loạn!” Dụ Bảo Đế lúng túng ngăn lại các học sinh nói lung tung, vội vàng đứng dậy hướng người truyền lời hỏi. “Học muội, cho ta hỏi người đó là ai, tìm ta làm chi?”
“Ta quên hỏi tên, bất quá hắn nói muốn đem sổ ghi chép trả lại ngươi.” Học muội đáp.
“Sổ ghi chép?” Ánh mắt của nàng sáng ngời, tim đập nhanh, theo đó cũng bước nhanh.
“Học muội, cám ơn ngươi.” Nói xong, nàng cấp bách chạy vội mà đi.
Tuy rằng hiện tại đa số đều vẽ trên máy tính, nhưng những bức tranh trong sổ ghi chép của nàng rất nhiều do linh cảm cùng ý tưởng tuỳ thời điểm mà thoát ra, trong đó có một phần không phải là tác phẩm thiết kế, đối với nàng mà nói thật là trọng yếu .
Hai ngày trước làm mất, nàng tự trách lại ảo não, bây giờ có thể mất mà tìm được lại, tâm tình của nàng kích động tựa như gặp lại người thân lâu ngày xa cách.
Vội vã chạy tới lầu một, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam nhân thân hình to lớn đứng ở trước bảng thông báo, tùy ý xem bảng thông báo của bọn họ.
“Tiên sinh, ta là Dụ Bảo Đế, xin hỏi là ngươi nhặt được. . .” Nàng ra tiếng, gặp đối phương xoay người lại, không khỏi dừng lại, mắt tròn kinh ngạc. “Là ngươi?”
“Lại gặp mặt.” Thiệu Kỳ Á nhếch môi cười yếu ớt, nhìn về phía mắt của nàng để người khác không thâý ánh sáng nhu hòa.
Ngữ điệu của hắn tao nhã trầm ổn, tiếng nói nhu mì làm cho tim nàng đập nhanh trong nháy mắt, hại đầu nàng có điểm mất phương hướng, nhất thời nhớ không nổi đã gặp mặt ở đâu.
“Ta đã thấy ngươi. . . Ở. . . ” Dụ Bảo Đế chỉ vào hắn, nháy mắt ra dáng cố gắng hồi tưởng.
“Ở quán cà phê Nhật An cùng viện dưỡng lão.” Hắn hảo tâm nói ra đáp án.
“Đúng đúng đúng. . . Ta còn cảm thấy làm sao có thể khéo như vậy!” Nàng gật đầu như bằm tỏi, con ngươi mang ý cười.
“Đúng rồi, ngươi ở chỗ nào mà nhặt được ?”
“Trong phòng bà ngoại ta.” Hắn cười nhìn nàng, kia so với ngôi sao còn có thần thái chói mắt hơn, sáng lên trong mắt hắn, chiếu vào đáy lòng hắn.
“Là Trịnh bà bà sao?” Trực giác của nàng đoán.
“Đúng.”
“Ta biết, không có khả năng rớt mất! Ta chỉ có đem sổ ghi chép lấy ra khi đang ở phòng Trịnh bà bà, nhưng phát hiện mất, ta gọi điện thoại nhờ nhân viên công tác giúp ta tìm lại nhưng tìm không ra, nguyên lai là ngươi cầm.”
Nàng tiếp nhận sổ ghi chép hắn đưa, tươi cười. “Cám ơn ngươi trả lại cho ta, vì nó, ta còn mất ngủ hai ngày, đều sắp biến thành gấu mèo.”
Hắn thấy hai bóng đen quanh mắt nàng, một tia đau lòng kỳ dị xẹt qua trong lòng, nếu không phải không có thời gian, hắn đã tới từ ngày hôm qua rồi.
“Vậy bây giờ ngươi có thể an ổn ngủ một giấc.”
“Đúng nha.” Dụ Bảo Đế cười tươi đem sổ ghi chép đặt tại trước ngực, sờ vỗ về bảo bối.
“Muốn ta cám ơn ngươi như thế nào mới tốt?”
“Mời ta uống ly nước đi.” Hắn hào phóng đề nghị, vì mục đích, không cần khách khí.
Nàng cong lên một đôi lông mày xinh đẹp. “Nhật An?”
“Ngươi thực thích nơi đó?” Hắn thừa cơ hỏi.
“Đương nhiên nha, buổi trưa mỗi tuần nếu ta không có tiết học sẽ đi ngồi ở đó một chút, tuy rằng thực thích, cũng không thể thường xuyên đi, ngươi cũng biết, học trò nghèo nha, một ly đồ uống hơn một trăm đồng là tiêu phí xa xỉ, một lần đã đủ hưởng thụ.” Nàng trả lời thẳng, không tự giác để lộ ra tính tiết kiệm.
Nguyên lai nàng chỉ có thứ Năm mới có thể đi, khó trách lần đầu hắn ngẫu nhiên đi qua, liên tiếp vài lần lại đi tới, cũng chưa thấy nàng, bởi vì tựa hồ cũng không phải đúng dịp thứ Năm.
Thật tốt quá, thám thính đến tin tức này, là thu hoạch lớn nha!
“Ta cũng cảm thấy quán đó rất không tồi, trang hoàng cùng cà phê đều rất tiêu chuẩn.”
Đối với việc yêu thích yên bình, chứng minh mỗi người bọn họ đều giống nhau.
“Gặp được ánh mắt nhất trí của người có cùng sở thích thực vui vẻ.” Nàng nhếch miệng, mặt mang đầy ý cười , trong suốt động lòng người. “Nhưng mà hai ngày này ta có giờ lên lớp, vẫn là. . . Chúng ta hẹn thứ Năm, ngươi có rãnh không?”
Biểu tình nàng sinh động thú vị, biểu hiện thản nhiên thẳng thắn, không thể quanh co lòng vòng, Thiệu Kỳ Á nhìn, đáy lòng cũng mang theo tia vui mừng.
“Không thành vấn đề, vậy buổi chiều thứ Năm.” Hắn đáp ứng, hoàn toàn đem hai chữ “Lộ trình” ném ra sau đầu.
Khoảng cách gần như vậy cùng nàng nói chuyện vài câu ngắn ngủn, tim của hắn liền mang niềm vui sướng, mới định ra ước hẹn, hắn đã bắt đầu chờ mong, đối với nàng đầy hảo cảm, thật đúng là không phải hai ba câu có thể giải thích.
Không nói đến lực hấp dẫn kia, tính cách này của nàng vừa vặn cũng đúng khẩu vị của hắn.
Bởi vì ở thương trường lăn lộn nhiều năm, thật sự nhìn lễ nghi phiền phức dối trá có chút chán, cùng nàng có tính ngay thẳng ở một chỗ, thoải mái lại khoái trá, không có nửa điểm áp lực.
Hắn thích nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng , ánh mắt nàng như sao, thích nghe tiếng nói thanh thúy của nàng, ngữ điệu hoạt bát, hắn muốn lưu lại cảm giác thư thái này, cùng nàng – cười nói đáng yêu làm bạn bè.
Cho nên, cho dù không có thời gian, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp biến thành rảnh.
※ ※ ※
Cũng là giữa trưa thứ Năm, cũng là ở quán cà phê Nhật An, tâm tình Thiệu Kỳ Á lại khác nhau rất lớn, hắn và Dụ Bảo Đế trao đổi số điện thoại di động để lại tên, rồi cùng nàng hẹn gặp mặt, hắn riêng yêu cầu thư ký giảm bớt hành trình, cắt giảm hội nghị, gạt ra tất cả sự tình, vì thời khắc cùng nàng nhàn nhã uống trà buổi trưa.
Đại khái là địa điểm kín đáo, thời gian này khách ở cà phê Nhật An cũng không nhiều, lầu hai trống rỗng, hiện tại chỉ có Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế là khách.
“Thiệu đại ca, lúc này, ngươi không cần đi làm sao?” Dụ Bảo Đế dùng cái thìa dài múc kem trên cà phê, vừa ăn vừa hỏi.
Trừ bỏ đại tỷ, nhị tỷ, bên người nàng phần lớn là bạn học cùng tuổi, cho nên đối với Thiệu Kỳ Á lớn hơn nàng bảy tuổi làm nàng nảy sinh tò mò.
“Đúng, bất quá trước tiên ta đem việc cần làm làm xong mới tan ca.”
Vừa bưng lên đường mã kỳ đóa, Thiệu Kỳ Á vừa cười, kỳ quái phát hiện tại sao mỗi lần nàng gọi đồ uống thoạt nhìn chính là đặc biệt dễ uống.
Là vì công lực của người pha cà phê ở quầy bar có chênh lệch, hay là bởi vì vừa người, cho nên ngay cả giơ tay nhấc chân của nàng, biểu tình rất nhỏ, thoạt nhìn đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui?
“Kêu chút điểm tâm đến ăn.” Thấy hắn nhìn chằm chằm kem, thân là người mời khách, dù thế nào cũng không thể keo kiệt, nói xong, nàng liền đi tới cửa cầu thang nhẹ lay động chuông đồng trên tường để gọi phục vụ, người bán hàng lập tức ở lầu một đi lên cầu thang, nàng gọi bánh kem cùng bánh thông, trở lại trên ghế ngồi nữa. “Ta bình thường thực keo kiệt, hôm nay có kiếm được khoản thu nhập thêm, mới có thể hào phóng như vậy !”
“Khoản thu nhập thêm?” Hắn kinh ngạc nhướng mày. “Học thiết kế thời trang nặng như vậy, ngươi còn có thể làm thêm sao?” Hắn biết người ta là vừa lên năm bốn đại học, nhưng khoa thiết kế thời trang giống như bọt biển không ngừng học tập hấp thu, thời gian căn bản không đủ dùng.
“Cũng không phải làm thêm , chỉ là ta tự mình từ năm 3 đã bắt đầu thiết kế một ít quần áo, mũ len sợi đến gửi bán trong tiệm trang phục, hai ngày này quần áo vừa vặn bán được, cho nên mới vừa ghé chỗ bà chủ lấy tiền!” Vẻ mặt Dụ Bảo Đế vui mừng, không chỉ là bởi vì buôn bán lời chút tiền xài vặt, càng bởi vì quần áo của chính mình thiết kế có người thưởng thức, cái loại cảm giác thành công này làm nàng giống như đi trên mây.
“Còn chưa có tốt nghiệp cũng đã là nhà thiết kế rồi?” Ánh mắt của hắn tán thưởng, trêu chọc nói.
“Sao được gọi là nhà thiết kế, chỉ là kiếm kiếm tiền vặt thôi.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện xấu hổ nên đỏ ửng, giống như màu hoa anh đào xinh đẹp động lòng người.


Đọc tiếp: Bảo bối trong lòng phúc hắc tổng tài - Phần 2

Tieu thuyet tinh yeu Bảo bối trong lòng phúc hắc tổng tài
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com