Duck hunt
Đọc truyện

Ác nam hấp dẫn - Phần 2


Cả buổi tối, vì không cho mình suy nghĩ đến cô, hắn uống rượu, xem tài liệu, xem TV.Tất cả đều đã làm nhưng trong đầu của mình thỉnh thoảng xuất hiện bóng dáng của cô, còn không ngại đoán cô cùng Cát Lôi đang làm chuyện xấu. Ý niệm này trong đầu khiến hắn ngày càng táo bạo. " Tôi còn nghĩ hôm nay em không trở lại. " Hắn cắn răng nói. 

Cô kinh ngạc nhìn hắn. 

Hắn áp chế trong lòng bốc lên tức giận cùng dục vọng, bình tĩnh nói:" Ngày mai em quay về Đài Loan ngay cho tôi." 

"Tạo sao? ". Cô chấn động:" Còn có một công việc phải làm......" 

"Tôi nghĩ tự tôi có thể xử lý việc này, nếu thật sự cần quá tôi sẽ tìm người hỗ trợ." Hắn cắt ngang lời cô:" Em ở bên cạnh, tôi không chuyên tâm." 

Cô nhìn sắc mặt hắn âm trầm. 

"Sau khi trở về, tôi sẽ điều em đi chuyển ngành khác..." 

"Đợi đã." Cô kinh ngạc cắt ngang lời nói của hắn:" Anh...." 

"Tôi đã quyết định." Hắn thở sâu, lui ra phía sau từng bước:" Em có thể trở về phòng." 

Cô không hề cử động, chỉ im lặng nhìn hắn. 

"Nếu em không đi, tôi không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu." Hắn áp lực nói. 

Cô thở dài, trong lòng đủ thứ phức tạp bốc lên, trong đầu có âm thanh cô phát chạy rất xa, nhưng lại có âm thanh cô ở lại, dù sao cô cũng không có gì tổn thất. 

"Anh nói đúng,cuộc sống của ta từ năm mười tám tuổi đã kết thúc.Giờ tôi muốn có tình cảm cũng không dễ dàng vậy đâu." Cô nhìn hắn ( ai hiểu k?) 

"Tôi biết em nói thế, nhưng người chết không thể sống lại, em muốn tiếp tục sống, nếu anh ta nhìn em như vậy cũng không vui vẻ gì." Hắn nhăn mặt nhau mày. 

"Tôi biết." Cô kéo căng khoé miệng:" Rất nhiều người đều nói thế." 

"Tám năm đã quá lâu." Hắn không nhịn được nói một câu, hận không thể đem cô tỉnh ngộ. 

Cô thở dài:" Anh thích tôi vì cái gì? Hay cũng là do anh đơn thuần muốn có tôi?" 

"Tôi thích em đối mặt với tôi rất dũng cảm." Hắn mỉm cười, tuy rằng cô thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối nhưng thực chất bên trong rất quả quyết. " Cũng thích em nhanh mồm nhanh miệng phản bác tôi, tôi không thể nói ra chính xác thích em vì cái gì nhưng là thật lòng, không đơn thuần là cảm giác thân thể. Nếu muốn tìm một người trên giường thì tôi có thể thẳng thắn cho em biết người như vậy không thiếu." 

"Tôi biết." Cô không thể phủ nhận hắn rất có sức hấp dẫn của đàn ông. 

"Cho nên tôi không thể đem em giữ bên người, tôi rất muốn em.!" 

"Nếu...... Tôi nói trong lòng tôi có giọng nói hy vọng tôi mạo hiểm, anh phải làm thế nào?" 

Hắn sửng sốt, lập tức mừng như điên:" Em......." Hắn ôm lấy bả vai của cô. 

"Lý trí nói cho tôi biết, anh không phải là người tốt. Cho dù muốn tìm một người để mạo hiểm cũng không nên tìm anh. Anh rất độc tài, quá mạnh mẽ..... Trong lòng lại muốn tôi với anh cùng cho nhau một cơ hội." 

"Em nói thật chứ?" Hắn rốt cuộc không nhịn được đem nàng kéo vào trong lồng ngực. 

Mặc cho cô bị kéo vào trong lòng, nhiệt độ của hắn toả qua lớp vải, cọ xát vào da thịt, cô nhẹ nhàng thở dài. Một người đàn ông như vậy, có thể làm cho người ta bốc cháy lên. 

"Liên Ân, hãy trả lời anh." Hắn khàn khàn nói, gương mặt quá gần cô, con ngươi đen cũng léo ngọn lửa. 

Cô xem giữa con mắt của hắn có tia lửa, than nhẹ một tiếng:" Dạ, em đáp ứng anh." 

Vừa nói xong, như một ngọn lửa châm trên môi của Giang Liên Ân, môi của Nhiếp Tĩnh Xa chiếm lấy môi của cô. Giang Liên Ân nhịn không được thở dốc ra tiếng, người con trai này...Ai! Hắn bao phủ môi của cô,nhiệt liệt hôn cô ,khi môi hắn hòa nhập vào trong miệng , cô kịch liệt thở phì phò,hắn tấn công mãnh liệt như thế làm cho cô không chống đỡ được. Nhấm pháp hương vị ngọt của cô ,hắn phát ra một thanh âm khàn khàn.Hắn vẫn tưởng tượng cảm giác thưởng thức cô là cái gì,nhưng mà ảo tưởng nhiều cũng so ra không bằng sự thật , cô so với tưởng tượng của hắn còn muốn ngọt gấp mười. " Ưm......"Toàn thân cô như nhũn ra,cơ hồ chân không đứng được. 

Hắn kích động ngọn lửa tình hôn cô làm cho tim cô đập nhanh, thân thể nóng lên......Cô có dự cảm cùng hắn ở một chỗ không phải chuyện đơn giản ! Kế tiếp vài ngày,tựa như tham gia buổi lễ long trọng,tinh thần Nhiếp Tĩnh Xa thực phấn khởi,tinh lực lại dư thừa,buổi sáng hai người bận công việc,rồi tới buổi tối,hắn liền mang Giang Liên An đến nhà hàng ăn buổi tối lãng mạn.Nếu không phải nàng quá mệt mỏi,hắn còn có thể lôi nàng ra bờ biển tản bộ. Buổi tối cùng ban ngày hắn hoàn toàn bất đồng,nghiêm khắc ít mà ôn nhu thì nhiều,sự quan tâm thay thể vẻ mặt hất hàm cùng bá đạo,làm cho cô cảm giác được bội lần yêu thương sủng ái. Trước khi về nước một ngày,hắn sắp xếp riêng một lộ trình nói muốn cùng cô rỗi rãi trôi qua một ngày,đưa cô cùng hai người đi shoping,xem phim,không nghĩ tới hắn lại mang cô đi vào bến tàu. Khi cô nhìn thấy du thuyền Mã Ly,cằm kinh ngạc thiếu chút nữa rớt xuống, biểu tình của cô làm cho hắn nhịn không được bật cười,vì cô giật mình mà khẽ nhếch môi hôn một cái ," Em giật mình sao ?" Cô gật gật đầu, trong chốc lát mới khôi phục bình tĩnh. ." Tất cả đều là của anh?" 

"Đúng" Hắn cười nói." 5 năm trước anh mua, anh thích ngày nghỉ đi du thuyền ra biển giải sầu,cái này không là gì,rất nhiều người đều làm như vậy." 

" Em chỉ xem qua trên TV." Cô đương nhiên biết sẽ có người lái du thuyền đi ra ngoài chơi,nhưng biết là một chuyện , chính mình nhìn thấy lại là chuyện khác. "Du thuyền tốt ở chỗ chính là em thật sự muốn khi thanh tĩnh,không có người quấy rầy em." 

"Nhưng thật ra, loại thanh tĩnh này cũng không tiện nghi." Hắn cười to: "Kiếm tiền chính là muốn lấy đến hoa, anh mang em đi shopping,ngày hôm qua anh đã muốn gọi cho em nên dự định chuẩn bị thật tốt." Cô đi theo hắn xuống khoang thuyền, quả nhiên phát hiện đã chuẩn bị tốt không ít đồ ăn và rượu ngon Hắn điều khiển du thuyền rời bến tàu, cô đứng ở bong tàu ngăm nhìn cảnh sắc xung quanh,càng cách xa bờ,hỗn loạn huyên náo giống như cũng rời xa. Gió biển thổi rối tóc , cô không để ý lắm,mặc cho tóc tung bay trong gió,nếu không phải bởi vì hắn. 

Đại khái đời này cô không có cơ hội ngồi trên du thuyền. Ngẫm lại,gia cảnh 2 người thật sự kém rất nhiều,gai đình của cô chính là ở bậc trung,xí nghiệp gia đình hắn lớn thứ 2,nhất định sẽ có người cho rằng cô trèo cao ??? Cô nhẹ nhàng thở dài, đem cảm xúc không xác định được trong lòng đẩy ra, cô không muốn tự chuốc thêm phiền toái, khiến tất cả tự nhiên tiến hành đi! Chạy đến một vùng biển không người, Nhiếp Tĩnh Xa tắt động cơ , làm cho du thuyền theo sóng biển chậm rãi phập phồng,sau đó bưng rượu cùng thức ăn ngon đi lên boong tàu,nằm phơi nắng. Hiện tại cô rốt cục biết vì sao hắn vì có cái gì có có một làn da màu đông cổ. “Muốn xuống bơi lội không?" 

" Nhưng em không mang áo tắm" Giang Liên Ân dừng lại,bỗng nhiên nói:"Đừng nói với em ,ngay cả áo tắm anh cũng chuẩn bị cho em nhé !" Nhiếp Tĩnh Xa cười nói": Đương nhiên! Từ trước đến nay, anh làm việc luôn chu đáo. Nào đi , trước hết chúng ta bơi lội một chút,ấu đó đi lên ăn cái gì." Cô không lay chuyển được hắn, đành phải rời thuyền khoang thuyền đi thay áo tắm, vừa mở tủ quần áo ra , phát hiện hắn cũng chuẩn bị hơn 10 bộ, cô cười lắc đầu,hắn nghĩ rằng cô chụp ảnh bơi lội sao?" Cô chọn bộ một vài bộ kín đáo ngay cả đồ bơi , thuận tay cầm khăn lông quàng quanh người mình,đi lên boong tàu, lại phát hiện hắn không ở boong tàu. 

Cô nhìn xung quanh mới phát hiện hắn đã ngâm mình ở trong nước biển. “Xuống dưới đây!" Hắn hướng cô kêu to Cô đứng ở boong tàu nhìn thấy hắn.Tuy rằng cảm thấy chính mình thực buồn cười, nhưng trước mặt hắn, Giang Liên Ân vẫn là có chút ngượng ngùng kéo khăn mặt. Hình như nhận thấy cô xâu hổ,hắn chìm vào trong biển bóng dáng biến mất. Lúc này cô mới đem khăn mặt để ở ghế, tâm tình khoái trá nhảy vào trong nước,nước biển mang theo một tia ấm áp, cô thoải mái mà mỉm cười, ngửa mặt ở trong biển nhìn nhìn về phía xa toàn một màu xanh của biển. Bỗng nhiên hắn xuất hiện ở phía sau cô,lấy hai tay ôm lấy cô. Cô hoảng sợ,kêu sợ hãi một tiếng sau lại cười hắn,hai người ở trong nước chơi đùa ầm ĩ, truy đuôi. Khi hắn ôm cô đi xuống thì trời đã tối, cô mỉm cười đấm vào bờ vai hắn , mãi cho đến khi cô không có không khí,hắn mới ôm cô lao ra mặt nước. Giang Liên Ân lớn tiếng thở dốc, "Anh thật xấu xa." Cố ý mất hứng lườm hắn. Hắn cười hôn lên của môi cô , đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô . Giang Liên Ân thả lỏng hôn cổ hắn , ở trong miệng thử hương vị của biển.Trong lòng hắn rất ấm áp,làm cho cô ở trong biển thả lỏng thân thể,tùy ý sức nổi chống đỡ sức nặng của cô . . . . . . Cô cảm thấy được toàn thân giống như ngọn lửa bình thường,chỉ có thể theo hắn thiêu đốt,ở trong hỏa diễm,hai người phóng tất cả tình cảm mãnh liệt,đạt tới cao trào. Sau một hồi, hắn mới có khí lực ngẩng đầu, lại phát hiện trên mặt hắn có nước mắt. "Bảo bối, anh lại làm đau em sao?" Hắn lo lắng hỏi. Nghe thấy sự lo lắng trong thanh âm của hắn, cô lắc đầu nói:" Không có." Cho dù đau đớn côcũng không cảm thấy, hắn mang đến vui sướng thật sự quá mạnh mẽ, cô không có cảm thấy được cái gì không khỏe. Tưởng tượng đến tình cảnh vừa rồi hắn mới vừa rồi lấy lòng của cô,cả mặt cô đỏ hồng lên. Hắn cười ôm chặt cô, " Anh không cho em cảm thấy đau." Cô không nói chuyện, chính là đem mặt chôn ở cổ hắn. " Anh cảm thấy được anh giống như rất muốn em !" Cô khiếp sợ ngẩng đầu, "Cái gì? Ngươi điên rồi!" Biểu tình của Giang Liên Ân làm cho hắn cười to thế mới biết hắn đùa cô ,tức giận đấm hắn một cái,cầm lấy khăn tằm quàng lấy chính mình. "Đừng che, anh thích nhìn em." Lần này nàng thông minh,hắn bắt lấy tay cô đè xuống giường,lại cùng hắn ở trên giường, nói không chừng chờ một chút hắn thật sự tới đây, cô cũng không chống đỡ được.Hiện tai, hai cái đùi của cô tựa như trái cây đông lạnh,đều không có chút sức lực " Em nghĩ em phải ăn cái gì, em đói bụng ." 

Giang Liên Ân vội đi ra ngoài. Hắn đành phải cũng đứng dậy đi theo sau cô.Ra sau boong tàu, cô phát hiện hắn trắng trợn không có mặc quần áo,đỏ mặt quay đầu đi. 

" Anh mặc xong quần áo được chưa?" Cô nhặt quần bơi lên boong tàu. " Anh đều tắm nắng như vậy, em nên thử xem." Hắn bỗng nhiên từ sau ôm lấy cô,hôn cô một cái." Để anh giúp em phơi nắng" "Không cần." Cô giãy giụa."Mau thả em ra!" "Không cần!" Hắn ôm càng mạnh. ." Tại sao em lại muốn đẩy anh ra?" 

.............

Bạn đang đọc truyện tiểu thuyết tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn có những phút giây vui vẻ.

............

"Tại anh cố ý làm cho em xấu hổ." Giang Liên Ân cảm thấy được hắn căn bản là cố ý. 

Hắn cười khẽ hôn vành tai của cô." Anh thích nhìn bộ dáng xấu hổ của em." Cái này cùng bộ dáng bình thường của cô quả thực là khác nhau một trời một vực. 

Giang Liên Ân trừng hắn liếc mắt một cái, " Anh rốt cuộc có cho em ăn cái gì hay không ?" 

Hắn lại hôn cô một chút rồi mới buông cô ra ."Cọp mẹ đói bụng, được rồi, chúng ta chờ một chút rồi sẽ tiếp tục." Giang Liên Ân không khỏi xấu hổ,hắn vẫn là đang mặc quần bơi. 

Cô lúc này mới cảm thấy được tự do một chút,cùng hắn cùng nhau ngồi xuống thưởng thức sandwich cùng cảm nhận hương thơm lạnh, gió biển thổi đến làm cho sức lực cô rung lên, cô đã hồi lâu không có thả lỏng như vậy. 

Cùng hắn ở cùng một chỗ, cái gì cô cũng không lo lắng, bởi vì hắn đem hết thảy đều chuẩn bị rất khá, cô chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi. 

Ăn xong cơm trưa, hai người nằm ở boong tàu phơi nắng, nghĩ đến ngày mai sẽ quay về Đài Loan.Dĩ nhiên cô có chút luyến tiếc.Giang Liên Ân nhẹ nhàng thở dài, hy vọng thời gian có thể đứng im một khắc, 

Nhưng cô biết không có khả năng, nghĩ đến người này, cô không khỏi lại thở dài 

"Làm sao vậy?" Hắn khởi động thân thể, cúi đầu hôn cô một chút."Tại sao em lại thở dài?" 

"Không có gì, chỉ là cảm thấy như đang mơ." Cô mỉm cười, " Em thích cảm giác thả lỏng này." 

"Em bình thường thật nghiêm khắc với bản thân mình ." 

Giang Liên Ân vốn là muốn ngăn cản hắn,nhưng nghĩ đến ngày mai sẽ về nhà, cô quyết định mặc sức cùng hắn hưởng thụ cảm giác,hắn ở bên môi than nhẹ một tiếng,dịu dàng quay về hôn hắn,ở hai tay hắn rắn chắc ngăm đen dao động. 

Không biết tại sao,đối với chuyện ngày mai phải về nước, cô mơ hồ có chút bất an, lại không biết chính mình bất an cái gì.Có lẽ là mấy ngày nay rất hạnh phúc,làm cho cô cảm thấy không thực tế,giống như ở trong mộng. 

Cô lo lắng vừa rời khỏi Mỹ,mộng này sẽ tỉnh! Trong lòng bất an làm cho cô không biết như thế nào cho phải.Đã thật lâu cô không có cảm giác không xác định thế này. 

Giang Liên Ân nhẹ nhàng ôm chặt hắn, Mặc kệ tương lai như thế nào.Cô nhẹ giọng nói với chính mình, cô không hối hận.......


Thử ôm một người khác 

Thử tập trung ôm ấp áp người khác 

Em nghĩ muốn thử yêu một người khác. 

————— 

Đài Loan 

"Oa! Mặt của cô thật đáng sợ, phơi nắng thế nào lại thành như vậy?" 

"Nước Mỹ nắng hại như vậy sao?" 

Vừa vào văn phòng,xung quanh liền vang lên thanh âm quan tâm 

" A, Tại tôi quên bôi kem chống nắng." Giang Liên Ân trả lời 

Chung quy cô không thể nói cho đồng nghiệp , bởi vì cô cùng quản lý ở trên boong tàu làm mây làm mưa mà bị phơi nắng đi? 

Tưởng tượng đến đây,mặt của cô đỏ bừng lên ,may mắn là người phơi nắng khiến sắc mặt phiếm hồng,cho nên những người khác mới không nhận ra cô đang thẹn thùng. 

Gần như ngày đó cả ngày đều hoan ái,Nhiếp Tĩnh Xa tinh lực thật sự quá mức dồi dào. Căn bản cô không có biện pháp ngăn cản hắn,khiến cô cảm thấy da mình đỏ nóng lên khi đã không kịp bổ cứu, mặc dù có kem chống nắng, nhưng da của cô rất dễ bị phơi nắng.Cho nên rất nhanh như trứng tôm đã nấu chín. 

Kỳ thật hôm nay cô đã tốt lên rất nhiều, tất cả có có thể làm là phương pháp chữa trị bọn họ làm.Cô tin tưởng hai ngày sau sẽ tốt lên một chút. 

Chạy tắt nhanh đi đến ngồi sau chỗ ngồi, cô cầm lấy cốc nước đổ dốc trên mặt ,bổ sung hơi nước trên mặt. 

5 phút đồng hồ sau, Nhiếp Tĩnh Xa đi đến ,gọi cô tiến vào văn phòng. Giang Liên Ân thở sâu,cầm lấy giấy ghi việc đi phía sau hắn. 

"Hôm nay lịch trình của anh có......" 

"Từ từ!" Hắn xoay người, thuận tay đóng cửa lại." Anh gọi là em vào không phải muốn em báo cáo lộ trình." 

" Có chuyện gì sao?" Cô sửng sốt 

"Mặt của em xem ra tốt hơn nhiều." Ngày hôm qua thật đúng là khiến hắn hoảng sợ,mặt của em đỏ như quan công.Hơn nữa còn có hiện tưởng tróc da,nếu biết cô dễ bị phơi nắng thế,hắn sẽ không nán lại ở trên boong tàu. 

" Để anh xem da mặt em thế nào." 

Hắn nghiêng mặt hôn cô."."Không có việc gì là tốt rồi." 

Giang Liên Ân xấu hổ đẩy hắn ra một chút :"Chúng ta đâu có công việc cá nhân rõ ràng." 

" Anh biết." Hắn lại hôn cô một chút." Chút nữa anh sẽ gọi người bộ phận quản lí vào,giúp em bổ nhiệm một chức vị mới." 

Giang Liên Ân gật gật đầu,đây là điều kiện lúc trước của cô. 

" Nhưng còn lý do thì tự em phải nói." Hắn nhắc nhở cô. 

" Em biết, em sẽ nói hiện giờ rất mệt mỏi." Cái này là lời nói thật. 

Hắn nhìn chằm chằm mặt của cô." Em xác định như vậy sao? Không cảm thấy uỷ khuất sao?." 

Giang Liên Ân sửng sốt lập tức cười lắc đầu."Không đâu , em vốn dự định sau công việc này rồi sẽ nghỉ ngơi. 

"Nghỉ ngơi? Vì cái gì?" 

" Từ lúc học đại học em đã bắt đầu đi làm, đã 6 năm không nghỉ ngơi, muốn có kỳ nghỉ dài hạn cho chính mình nghỉ ngơi một chút cũng không quá hẹp hòi chứ?" 

Hắn gật gật đầu."Cái kia cũng là." 

Giang Liên Ân không nghĩ thời gian làm việc để làm việc cá nhân,vì thế nói. "Nên đi làm ." 

Nói cho anh biết lộ trình hôm nay" 

Cô mở giấy ghi việc,bắt đầu báo cáo .Hai ngày kế tiếp,hắn lại khôi phục bá đạo kia thành cấp trên đáng ghét,duy nhất có cái không giống chính là cô không chịu nổi cái liếc mắt của hắn,hắn nháy mắt với cô,nàng tức giận bắt đầu muốn biến mất ra khỏi tầm nhìn của hắn.. 

Khi tan tầm, cô nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn. 

"Alô? Là em, Tào Lệnh Tề, chị bận không?" 

"Không có, mới tan về." Nghe thấy thanh âm Tào Lệnh Tề, Giang Liên Ân liền không tự giác trở nên nhu hòa. 

"Vậy em có thể mời chị ăn buổi tối không? " 

"Mời cậu ăn cơm?" 

"Đúng,em viết một bài văn đóng góp tập san của trường,không nghĩ tới được giải thưởng cao nhất. "Tào Lệnh Tề giọng nói không giấu được hưng phấn 

"Thật sự? Chúc mừng cậu ." Nàng thiệt tình nói: " Tôi không biết được cậu còn có thể viết văn." 

"Viết dễ thôi." Tào Lệnh Tề cười cười, ‘Đi ra ngoài ăn cơm thế nào?" 

" Được, Cùng lắm tôi mới là người nên mời cậu. hihi. Nhưng hôm nay buổi tối tôi có chút việc, tôi xem xem có thể hủy bỏ được hay không....." 

"Không cần, nếu chị có việc vậy ngày mai cũng được." 

"Như vậy sao được! Việc cậu đoạt giải chính là việc lớn, như vậy đi,chúng ta hẹn trước bảy giờ,gặp ở chỗ cũ,nếu có thay đổi,tôi sẽ gọi điện cho cậu hủy bỏ. 

" Oke." Tào lệnh đồng ý vui vẻ cúp điện thoại. 

Giang Liên Ân đứng dậy gõ cửa văn phòng Nhiếp Tĩnh Xa,sau đó đẩy cửa tiến vào. 

"Chuyện gì?" Nhiếp tĩnh xa ngẩng đầu. 

"Có chuyện. . . . . ." Cô bỗng nhiên có chút khó mở miệng. "Tối nay em có chút việc,ngày mai cùng nhau ăn cơm chiều nhé ?" 

"Chuyện gì?" Hắn nhíu mi, "Không phải đã không có sao?" 

"Một người bạn học.... đóng góp ở tập san trường,không nghĩ lại được giải cao nhất,cho nên muốn cổ vũ cậu ấy một chút,chúc mừng một chút." 

Lông mày hắn vẫn là nhăn thật sự nhanh,đều không phải hắn không là nhà thông thái,mà rõ ràng đâu có chuyện gì,thế nhưng cô tạm hủy bỏ,hắn đương nhiên mất hứng." không thể mai chúc mừng sao?" 

Cô thở dài, "Em chỉ là muốn chúc mừng ngày cậu ấy đoạt giải coi như có tình nghĩa,nhưng mà quên đi,không sao, em gọi điện thoại cho cậu ấy đổi sang ngày mai cũng được." 

" Khoan đã!" Thấy cô phải đi ra ngoài, hắn gọi cô dừng lại. 

Giang Liên Ân quay đầu lại, phát hiện hắn đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. 

" Thế này đi, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm." Hắn nói. 

Cô kinh ngạc trước lời đề nghị của hắn. "Này....... như vậy có hơi khó hiểu." 

" Tại sao?" Hắn nhíu mi. "vừa lúc ta có thể quen bạn học của em." 

Cố nuốt hạ nước miếng."Ừ. . . . . . Cậu ấy. . . . . . Đã đi." 


Không khí nhất thời trở nên có chỗ khác lạ,Giang Liên Ân bắt đầu hối hận chính mình không nên tự tìm phiền toái, Tào Lệnh Tề cũng không để ý đổi thành ngày mai, cô vì cái gì thế nào cũng phải ước hôm nay không thể ? 

Cô thở dài trong lòng,chuyện này là cô lo lắng không chu đáo,cô đơn thuần nghĩ muốn vì Lệnh Tề đoạt giải mà vì hắn chúc mừng một chút,không nghĩ tới hiện tại lại khiến không khí trở thành lạnh lẽo như vậy. 

Hắn nhìn chằm chằm cô, rốt cục hiểu cái cô gọi bạn học chính là ai." Em cùng người nhà của cậu ấy vẫn còn qua lại.?" 

Giang Liên Ân nhẹ nhàng gật đầu."Chúng em ở chung một thị trấn." 

"Đến bây giờ anh còn chưa biết tên của cậu ta" 

Cô chăm chú nhìn mặt hắn,không phát hiện tâm tình thực của hắn. "Tào Lệnh Văn" 

"Các em cùng nhau lớn lên?" Hắn lại hỏi. 

Cô vuốt cằm, "Vâng , em với cậu ấy lớn lên cùng nhau." 

Thấy cô xoay người đi, hắn đem cô kéo vào trong lòng 

"Anh. . . . . ." Cô từ chối" Bây giờ còn là thời gian làm việc." 

" Anh đã nói là tan tầm!" Hắn cầm lấy cằm cô." Ở đây anh làm ông chủ." 

Trong lời nói của hắn làm cho cô vừa bực mình vừa buồn cười. "Anh cũng quá độc tài ?" 

"Em không thích đàn ông độc tài?" 

"Không có phụ nữ sẽ thích...." 

"Cậu ấy đâu? Bộ dáng như thế nào,vừa ôn nhu săn sóc?" Hắn đột nhiên hỏi. 

Cô có cảm giác duc vọng tới." Hiện tại không phải thời điểm nói cái này/" 

"Thật không? Khi nào mới là thời điểm tốt để nói?" Hắn nhìn chằm chằm cô. 

"Anh vì cái gì đột nhiên muốn biết chuyện Lệnh Văn?" Cô thở dài. 

"Anh không thể biết sao ?" 

"Không phải." Cô nhíu mi." Anh muốn biết thì em có thể nói cho anh ,nhưng hiện tại anh......Giống như đang tức giận em........" 

" Anh không tức giận" Thà nói là tức giận ,không bằng nói là tâm trạng không vui vẻ, hắn biết chính mình không nên cùng người ta phân cao thấp,nhưng trong lòng chính là buồn bực,cúi đầu xuống liền hôn miệng của cô. 

"Tĩnh Viễn...." Cô cố giãy giụa. 

Hắn càng ôm chặt cô,dùng sức hôn môi cô, trằn trọc mút. 

Cô dồn dập thở dốc,bỏ mặc cùng hắn phân cao thấp, sức của cô đánh không lại hắn,hắn che dấu tức giận cùng khó chịu vừa hôn không bỏ sót. 

Hắn chính là tức giận! Cô ở trong lòng than nhẹ một tiếng,không biết làm thế nào để trấn an hắn,đành phải há mồm làm cho lửa nóng từ lưỡi hắn cuốn sạch Cô,làm cho cảm giác tê dại quen thuộc lan tràn trong cơ thể. 

Cô ôm lấy cổ hắn,khẽ vuốt mái tóc đen của hắn , hy vọng có thể trấn an cảm xúc thực của hắn. Cảm giác dục vọng của hắn lên cao,cô không khỏi nhẹ giọng thở dốc."Tĩnh Viễn........." 

"Khoan đã, không thể ở trong này." 

" Tại sao ?" con ngươi đen của hắn lóe dục vọng. 

Cô lườm hắn, "Anh biết rõ còn hỏi,nơi này là nơi làm việc." 

"Chính là anh muốn ." hắn không nhượng bộ. 

"Vậy thì cứ chịu đựng đi!" Vẻ mặt hắn mất hứng làm cho cô cười ra tiếng." Thả em xuống dưới,em phải đi gọi điện thoại hẹn hắn ngày mai." 

"Không cần,Anh không có hẹp hòi như vậy." Hắn khí về khí, nhưng là không phải không thể lý giải ý kiến của cô, chính là trong lòng vẫn là có điểm không thoải mái. 

Trước khi gặp gỡ hắn chỉ biết cii có cái nhớ mãi không quên, đã từng là bạn trai,hắn không thể có hy vọng xa vời mới vài ngày,cô đã đem hắn ra khỏi vị trí thứ nhất. 

Vấn đề là,lí trí hắn có thể lý giải, tình cảm không cách nào đồng ý,hắn chán ghét cảm giác bị xuống thứ hai. 

Lời nói của Niếp Tĩnh Xa làm cho Giang Liên Ân có chút cảm động,nàng biết hắn là người bá đạo cỡ nào,hiện giờ lại đồng ý nhượng bộ,hành động hắn làm cho cô uất ức. 

"Cám ơn." Cô nhẹ giọng nói. 

Nghe giọng nói ôn nhu của cô,vẻ mắt hắn cũng dịu dàng xuống,cúi đầu hôn miệng cô một chút." Buổi tối,em phải bồi thường anh." 

Mặt của cô trong nháy mắt trở nên hồng. ."Anh. . . . ." 

Hắn cười lớn che miệng cô lại,tận tình hôn mút, cô rất muốn trách cứ hắn,phải kiềm chế hắn một chút,những lập tức nghĩ đến hắn vừa mới nhượng bộ. Vì thế cũng mặc cho hắn tùy ý hôn. 

A~. . . . . . Mới ngày đầu tiên bọ họ đã phá hủy ước định, rõ ràng không công tư rõ ràng...May mắn hai ngày sau cô sẽ chuyển đến ngành khác. 

Tình hình đến lúc đó hẳn là sẽ tốt hơn một chút đi?" 

"Oa! Mặt của chị không sao chứ? Đi công tác như thế nào mà trở về thành ra như vậy?" Vừa thấy Giang Liên Ân đến,Tào Lệnh Tề lập tức kinh hô 

" Chỉ là phơi nắng,đừng lo." Giang Liên Ân mỉm cười 

Hai người hẹn ở một nhà ăn không khi cũng không tệ,nhìn thấy Tào Lệnh Tề tản ra hoi thở tuổi trẻ như ánh mặt trời,khóe miệng Giang Liên Ân thủy chung lộ vẻ mỉm cười. 

"Vậy là tốt rồi." Tào Lệnh Tề hơi chút yên tâm một chút, "Trước kia cjhị cũng rất dễ bị phơi nắng." 

"Tác phẩm của cậu đâu?" Giang Liên Ân cười đổi đề tài. 

Hắn tự mình viết văn vẻ :" Quay lại nhìn,làm thế mặt em sẽ xấu hổ." 

"Cậu còn có thể ngượng ngùng?" Giang Liên Ân cười trêu nói 

"Đương nhiên,da mặt em bị đánh tùy ý." Hắn cố ý tư thế bắn ở hai má. 

Giang Liên Ân bị Tào Lệnh Tề đùa rất vui vẻ,cho tới nay hắn đều cởi mở như vậy,cùng hắn ở chung thực nhẹ nhàng. 

Khi dùng cơm hai người hữu thuyết hữu tiếu, không khí rất tốt.Bỗng nhiên Tào Lệnh Tề hỏi một câu,làm cho Giang liên Ân kinh hãi. 

"Đến giờ chị có bạn trai chưa?" 

"A ?" Lòng của cô nhảy lên ."Cái gì? Sao.... đột nhiên cậu lại hỏi câu này?" 

Tào Lệnh Tề có ý nghĩ liếc nhìn cô một cái. "Năm trước chị đáp ứng em là quan hệ các bạn bè thật tốt." 

Cô suy nghĩ,chuyện này giống như,bất quá lúc ấy cô vẫn chưa đem lời nói của hắn để ở trong lòng. 

"Anh trai em chết đã nhiều năm như vậy, em không hy vọng chị còn thương tiếc anh ấy." Những lời này hắn không phải lần đầu tiên nói ra cùng cô. 

" Chị biết." Cô buông mắt xuống. " Chị có thử....đi quen một ít bạn." 

Cô chần chừ có nên nói cho Tào Lệnh Tề biết chuyện của nàng cùng Nhiếp Tĩnh Xa hay không 

"Kết quả thế nào?" Hắn có vẻ có một ít khẩn trương. 

"Có một ấn tượng cũng không tệ lắm." Cô kín đáo nói, 

"Thật không?" Hắn nhìn chằm chằm bàn khăn. 

Cô nâng mắt lên,phát hiện hắn có chút không tập trung. "Làm sao vậy?" 

" Em chỉ là nghĩ muốn....." Hắn cầm láy chén nước uống một ngụm. "Em......." 

"Cái gì?" 

Hắn liếc nhìn cô một cái."Không có gì." 

Giang Liên Ân nghi hoặc nhìn Tào Lệnh Tề, "Nếu có chuyện gì có thể nói cho chị." Cô so với hắn lớn hơn 5 tuổi,cho nên hắn là em trai của mình 

"Thật sự không có gì." Tào lệnh tề mỉm cười đổi đề tài. "Hôm nay em mời chị ăn tiệc lớn, mời chị đi xem phim được không?" 

"Lần sau đi! Hôm nay chị hơi mệt,nghĩ muốn về sớm một chút để về nhà nghỉ ngơi." 

" À, em quên là chị mới từ Mỹ về, không quen giờ giấc chênh lệch sao?" Hắn hỏi. 

"Không có. Cô lắc đầu, " Chị hôm nay muốn ở trên giường sớm một chút,muốn được ngắm bình minh vào buổi sáng. xem phim lần sau đi." 

"Được ,vậy chị về trước nghỉ ngơi cho tốt,xem ra chị hơi mệt." 

Hắn đề nghị đưa cô về, cô đáp ứng cho hắn lấy xe máy đưa cô về nhà, ngồi ở phía sau hắn.Bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh trước kia Tào Lệnh Văn đi xe đạp của cô. 

Lúc này nhớ lại khiến cô mỉm cười,cũng làm cho cô tự nhiên rầu rĩ.Bất quá cũng không có cảm nhận cái tê buốt,thời gian chậm rãi chưa khỏi miệng vết thương của cô.Cô nhẹ nhàng thở dài,không biết có nên tiến triển mà cao hứng hay không. 

Sau khi về đến nhà,cô đem mũ bảo hiểm trả lại cho hắn,dặn hắn đi cẩn thận. 

"Em biết rồi." Hắn mỉm cười cam đoan với nàng."Em sẽ cẩn thận" 

Anh trai tại nạn ô tô mà chết.Cho nên cô luôn nhắc nhở hắn đi cẩn thận. 

"Liên Ân" Tào Lệnh Tề dừng lại." Bài văn kia có thời gian chị xem nhé.Xem xong,nói cho em biết chị có cảm nhận gì." 

"Được." Giang liên ân cười gật đầu. 

Thấy hắn đi , cô mới lên lầu, một hồi thì lên đến nhà,di động liền kêu.."Alo?" 

"Bây giờ em đang ở đâu? Ăn cơm chưa ?" 

Thanh âm Nhiếp Tĩnh Xa trầm thấp từ microphone truyền đến,không hiểu sao làm cho cô mỉm cười."Vừa mới ăn xong,hiện tại đã về nhà." 

"Anh đi tìm em." Hắn có vẻ thật cao hứng. 

"Anh muốn đến đây? Nhưng em muốn ngủ........" 

"Anh với em cùng ngủ." 

"Anh?. . . . .Alô? Alô?" Cô nhíu mày ,người này như thế nào thành vậy? Căn bản không nghe người khác vào tai. Cô tức giận quay lại ,không nghĩ tới hắn lại bắt lấy tay cô. 

"Người này thật là. . . . . ." Cô không biết mắng hắn cái gì. "Không để cho anh mở cửa , nhìn xem anh thế nào ." 

Cô tức giận đi vào phòng tắm,quyết định cho hắn một lần giáo huấn. 


Đọc tiếp: Ác nam hấp dẫn - Phần 3

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Ác nam hấp dẫn
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com