Đúng như anh nói
Thử xem cũng không sao
Tôi muốn thử chấp nhận hôn một người khác.......
Bay ở trên cao ba nghìn thước Anh( đơn vị đo độ dài của anh và mỹ),chỗ ngồi hết sức rộng rãi, đồ ăn cũng rất ngon,tiếp viên hàng không ân cần phục vụ cũng rất dễ chịu,nhưng Gian Liên Ân không thể nào thả lỏng được.
Nguyên nhân làm cho cô không thể thả lỏng là ngay bên cạnh cô, nhưng nếu chỉ là một hành khách đáng ghét,cô cùng lắm thì vùi đầu ngủ hoặc là đổi chỗ ngồi,nhưng hắn không phải hành khách khiến người ta chán ghét, mà là lãnh đạo trực tiếp của cô _ Nhiếp Tĩnh Viễn,một tên bá đạo độc tài,ác ma không có lòng thương hại.
Từ khi máy bay bắt đầu,mệnh lệnh của hắn đến nay vẫn chưa dừng, cô thậm chí hoài nghi hắn căn bản không cần ngủ, dặn cô ghi nhanh dặn dò của hắn, lưng của cô rốt cục mỏi nhừ làm cho cô nghĩ muốn nằm xuống nghỉ ngơi ngay lập tức.
Nếu như bình thường,cô có thể xem nhẹ cái khó chịu này,chuyên tâm làm việc,nhưng hôm nay không được, bởi vì ngay trước chuyến bay này,nguyệt sự của cô đến.
Cuộc sống hai tháng bận rộn này làm cho thời gian hành kinh của cô lộn xộn, lần này nguyệt sự đã muộn gần một tháng,đau đớn cũng gấp hai bình thường,cho dù cô đã uống thuốc giảm đau,đen đủi vẫn là đau không thôi.
Cấp trên còn cố tình không dừng công việc,cô căn bản không có cơ hội nghỉ ngơi,nếu có thể nói, cô thật muốn bảo hắn câm miệng.......Không đúng,phải thưởng hắn hai bàn tay mới có thể loại bỏ mối hận trong lòng.
Hai tháng làm việc chung với nhau,hắn không ngừng gây cho cô phiền phức,không ngừng áp bức cô,muốn cho cô biết khó mà lui,nhưng cô nhẫn nại chịu đựng,bởi vì cô không nghĩ làm cho tên đầu heo này đẹp lòng vừa ý,chính là lần này cô thật sự không chống đỡ được.
"Quản lí!". Cô khép lại bản ghi chép. "Nếu không có việc gì để nói, tôi nghĩ....."
"Còn một đống việc phải xử lí." Nhiếp Tĩnh Viễn miễn cưỡng buông chén rượu,không nể tình cắt ngang lời Giang Liên Ân.
Cô quyết định đoạt được chén rượu trên tay hắn,hướng đầu hắn ném tới_ đương nhiên,cái này chính là tưởng tượng , cô nén giận nói: "Sau khi xuống máy bay còn có rất nhiều việc bận,tôi cần ngủ thêm một chút."
Cô không tính toán cùng hắn đi vòng vèo,cùng hắn làm chung trong hai tháng khiến cho cô học được một việc, chính là có chuyện nói thẳng,nếu không hắn chắc chắn làm ngơ.
Nhiếp Tĩnh Viễn bỗng nhiên hiểu ra, cố ý ngắm mắt cô kĩ lưỡng. "Tôi không nghĩ tới sức khỏe của cô kém như vậy."
Lời nói của hắn khiến cho cô thật muốn đâm cho hắn hai dao. "So với giám đốc,thể lực của tôi quả thực rất kém cỏi."
Cô cố ý dừng. "Chức vị quản lí này đối với anh mà nói thì quá nhỏ,như vậy đi,phía dưới rất nhiều người đang thi ,tôi giúp quản lý đi đăng ký! Anh nhất định giành giải nhất trở về."
Nhiếp Tĩnh Viễn đầu tiên là sửng sốt,lập tức cười ha ha.
Giang Liên Ân trừng mắt liếc hắn một cái,mặc kệ hắn. "Xin lỗi không tiếp chuyện được,tôi phải đi toilet một chút."
Không để cho hắn có cơ hội nói cô lời châm chọc,cô rất nhanh đứng dậy muốn cách hắn thật xa,nhưng vừa mới đứng lên,trước mặt lập tức hoa mắt,nàng lắc lư,thiếu máu khiến cho nàng ngất hoa cả mắt.
"Có sao không?" Thanh âm Nhiếp Tĩnh Viễn ở bên tai Giang Liên Ân vang lên.
Trong khoảng thời gian ngắn,cô không chú ý tới cái gì không hợp lí,chờ cô phục hồi tinh thần lại,mới phát hiện hắn đang nắm vai của cô,hai người dựa vào nhau hết sức gần,cô nhất thời khiếp sợ,lập tức dời từng bước một.
" Tôi không sao , cảm ơn quản lý quan tâm." Cô lễ phép nói xong,liền hướng toilet đi tới.
Nhiếp Tĩnh Viễn có chút đăm chiêu nhìn Giang Liên Ân,hắn vừa mới cảm giác được cô run nhè nhẹ,thân thể cô không được thoải mái sao?
Hắn ngồi ở khoang thượng vụ rộng rãi,tiếp viên hàng không ân chần hỏi hắn còn cần cái gì không.
Tiếp viên hàng không tên là Lệ Toa,phục vụ thực chu đáo,nhưng có khi thật quá mức chu đáo! Hắn lắc đầu tỏ ý không cần,nhưng Lệ Toa vẫn chưa vì vậy mà rời đi,lại cùng hắn nói mấy câu.
Đây không phải là lần đâu tiên bị tiếp viên hàng không hỏi ân cần như thế,hắn biết cô ta muốn cái gì,nhưng hắn cũng không nghĩ muốn cùng cô ta phát triển tình yêu.
Hắn biết bộ dạng mình coi như không tồi,gia thế bối cảnh cũng tốt,từ nhỏ đến lớn kinh nghiệm theo đuổi lại càng giành,cho dù tới Mỹ rồi,bên người vẫn là không ít oanh oanh yến yến,bất quá hắn luôn luôn chỉ quan hệ ngắn ngủi cho có hứng thú.
Nếu như bình thường, Lệ Toa chính là một lựa chọn không tồi,nhưng hắn hiện tại không có tâm tình này,mà nguyên nhân làm có hắn vô tâm chính là Giang Liên Ân.
Hiện tại hắn muốn chính là cô,không phải cô gái khác.
Hai tháng trước,hắn từ Mỹ trở về tiếp quản xí nghiệp của gia tộc,Giang Liên Ân là thư ký của cha hắn,sau khi cha về hưu,hắn tiếp quản chức vụ quản lí,nhân tiện tiếp nhận thư ký này.
Ngay từ đầu hắn rất muốn đem thay thế cô,hắn không thích phân công thư ký nữ, không phải hắn có tính phân biệt đối xử mà là trước kia hắn đã từng dùng một nữ thư ký khác,kết qủa như trải qua ác mộng.Cho nên sau đó,hắn chỉ đồng ý cho trợ lí nam đặc biệt đi theo hắn..
Nhưng cha không đáp ứng,nói hắn đổi ai cũng không ý kiến,nhưng nhất định không thể đổi Giang Liên Ân. Ngay từ đầu,hắn còn tưởng rằng Giang Liên Ân là tình nhân của cha hắn,đối với cô không có hảo cảm,cũng làm khó dễ cô ở khắp mọi nơi,hy vọng cô biết khó mà lui.
Không nghĩ tới cô lại chịu đựng đến giờ,hơn nữa hắn không thể không khâm phục năng lực công tác của cô,không nói nhiều,ngắn gọn,rất nhanh,làm việc không dài dòng,hắn thích tác phong cởi mở,thẳng thắn của cô.
Sau khi biết cô không phải tình nhân của cha hắn,hắn phát hiện chính mình đối với nàng bắt đầu có hứng thú,về phần nguyên nhân hành động chậm chạp này,là bởi vì hắn không thích công và tư không phân biệt được.
Một tháng qua,hứng thú đối với cô không giảm mà ngược lại ngày càng tăng,làm cho hắn cảm thấy có chút buồn rầu. Nếu là cùng cô phát triển quan hệ nam nữ,hắn tin tưởng nhất định sẽ vì hắn mang đến phiền toái,nhưng hắn biết trong lòng tiếng gầm của cỗ phản đối đã ngày càng nhỏ,ngược lại là thanh âm muốn cô ngày càng mạnh.
Ngay khi Nhiếp Tĩnh Viễn hết sức trầm tư, Giang Liên Ân đã trở về,hắn cố ý quan sát sắc mặt của cô,phát hiện có chút tái nhợt.
Cô ngồi xuống,hắn lập tức hỏi. :"Cô không sao chứ?"
" Cảm ơn quản lí quan tâm,tôi không sao,nếu anh không ngại ,tôi muốn nghỉ ngơi một lúc." Cô đem tấm thảm đắp ở trên người.
" Được!" Hắn gật đầu,nhìn chăm chú vào hai mắt đang nhắm lại của cô.
Nghiêm túc mà nói,cô cũng không phải đặc biệt xinh đẹp ,ngũ quan cũng không vượt trội,nhưng cô có khí chất trầm tĩnh,có phong tình của chính cô,làn da trắng nõn,dáng người ở mức trung bình,cái đầu với hắn mà nói thì có chút nhỏ xinh.
Cô luôn đem chính cách ăn mặc của mình cẩn thận tỉ mỉ,đúng quy củ,tóc chỉnh tề ở sau đầu sơ thành kế,còn có cặp đen kẹp chặt,đảm bảo không có một sợ tóc hạ xuống.
Tầm mắt của hắn di tới ngực của cô , cô cũng không phải là nữ nhân có ngực đầy đặn,nhưng kết hợp mức độ,đường cong ở lưng thực mềm mại,đôi chân cũng thực cân xứng....
Phát hiện một luồng nhiệt hướng bụng mà đi,Nhiếp Tĩnh Xa dời tầm mắt,làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Mấy giờ kế tiếp,hắn một mực quan sát cô,bộ dáng ngủ của cô càng tăng thêm phần ôn nhu,có khi cô ở trong mộng phát ra một ít âm thanh vô nghĩa,tựa hồ ngủ không an toàn.
Tấm thảm của cô rơi xuống,hắn muốn cô được tốt,tới gần cô,đã ngửi được mùi hương hoa hồng trên người cô,hắn vì cô đắp tấm thảm,cô giật mình,lông mi nhẹ nhàng kích động.
Hắn biết cô tỉnh,qua về dựa lưng vào ghế dựa,nhìn thấy cô làm biếng gợi lên một mạt cười,mí mắt rung động vài cái sau rốt cục mở mắt ra.
Bộ dáng cô mang theo một tia gợi cảm,hắn phát hiện ngón tay chính mình nắm chén rượu bóp càng nhau,hắn uống rượu,áp chế dục vọng trong người.
Hắn quyệt định không chính mình đánh trận,hắn muốn cô,cũng quyết định hay với cô,bất quá hắn biết chính mình một phen hao phí khổ tâm,bởi vì cô đối với hắn tựa hồ không có hảo cảm.
Đương nhiên chính cha hắn phải chịu trách nhiệm,hai tháng này hắn biểu hiện thực sự xứng với danh hiệu thân sĩ,càng chưa nói tới thảo nhân thích,bất quá hắn quyết định từ giờ trở đi phải thay đổi.
Tinh thần Giang Liên Ân dồi dào tỉnh lại,lại không biết nàng ngủ mấy giờ rồi,người bên cạnh nàng đã muốn thay đổi lớn.
"Ngươi vừa vặn kịp thời gian đưa cơm." Nhiếp Tĩnh Xa mở miệng nói,hơn hai giờ nữa sẽ hạ xuống rồi.
" Kia vừa lúc." Nàng nghĩ chưa hết liền ngáp vài cái sau đứng dậy rửa mặt.
Nhiếp Tĩnh Xa nhìn về biển mây ngoài cửa sổ,không tự giác chén rượu trong tay loạng choạng,hắn phải bắt đầu kế hoạch dụ dỗ!
Sau khi xuống máy bay,hai người đáp xe về khách sạn Check
Trong lúc Giang Liên Ân mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp,nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào không thích hợp,cuối cùng cảm thấy Nhiễm Tĩnh Viễn giống như liên tục nhìn cô.
Phòng của hai người cách vách,cũng giống một lần cô đưa hắn đến Châu Âu công tác.Kì thật, cô cũng không thích đi công tác,du lịch đường dài thật sự mệt chết người.Bất quá đây là công tác của cô, không thích cũng phải làm.
Sau khi trở về phòng,cô lập tức tắm nước nóng để gột tẩy,thả lỏng cơ thể. Kỳ thật cô chính xác muốn làm ngay bây giờ là được ngâm mình trong nước tắm ấm,làm cho toàn cơ thể trầm tĩnh lại,đáng tiếc tình huống hiện tại của cô không thể ngâm nước.
Trong lúc cô đang thả lòng ở trong phòng nghe nhạc,tiếng đập cửa vang lên,cô kinh ngạc liếc nhìn đồng hồ, không phải nói nghỉ ngơi hai giờ sao? Tại sao mới một giờ hắn đã gõ cửa? Cô còn đang mặc áo tắm!
Giang Liên Ân vội vàng lấy từ tủ quần áo áo ngủ rộng choàng vào người , sau mới tiến đến mở cửa. "Không phải nói hai giờ......."
" Cô muốn ngủ sao?" Nhiếp Tĩnh Viễn ngắt lời của Giang Liên Ân.
"Không có" Cô ở trên máy bay ngủ được một ít,hiện tại tinh thần cũng không tệ lắm. " Tôi chỉ muốn....."
" Cô không nghỉ ngơi," Hắn như trước cắt ngang lời của cô. "Có muốn đi ra ngoài một chút?"
Hắn nhìn chằm chằm người cô ẩm ướt,đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng cô tóc rốt tung.
Áo dài quá vai,tóc có chút hơi xoăn tự nhiên,hắn thích cô xõa tung tóc,làm cho khuôn mặt của cô càng trìu mến.
Cô kinh ngạc trợn to mặt,đi ra ngoài một chút?
"Như thế nào,nghĩ sao?" Hắn trầm ổn hỏi; "Tôi không ngủ được,không muốn xem TV,cũng không muốn xem sách,cho nên muốn đi ra ngoài một chút."
" Thế nhưng......."Nàng có điểm khó xử
"Nếu cô không muốn đi thì quên đi" Hắn nhún nhún vai,làm bộ vô tình nói: "Tôi biết cô không thích ở chung với tôi.Tôi rất hay gây sự,không sao ,dù sao tôi có thói quen một mình, cô đi nghỉ ngơi đi!" Tôi đi một mình cũng không sao."
Trong lời nói của hắn làm cho cô không hiểu sao dâng lên cảm giác áy náy, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Công nhận là cô cực kỳ không thích hắn ương ngạnh ,thái độ áp bức,nhưng........ Ai! cô thở dài nói,:" Được rồi!"
Dù sao tắm xong,bụng của cô đã không đau,có lẽ thuốc giảm đau phát huy công hiệu không chừng. "Chờ tôi một chút , tôi đi thay quần áo ."
Hắn lộ ra tia cười tươi đầy bí ẩn >xem ra,bề ngoài cô trầm tĩnh,trong lòng lại nhạy cảm mềm mai,như thế hắn có thể lợi dụng tốt.
Không đến 5 phút đồng hồ,Giang Liên Ân thay quần áo đi ra,áo sơ mi trắng phối hợp quần màu đen,tóc thì tùy ý buộc sau đầu,thoạt nhìn giống sinh viện.
Nhìn cô buộc tóc đuôi ngựa,hắn có chút thất vọng,hắn vẫn thích bộ dáng cô xõa tóc.
Khách sạn nằm ở gần bãi biển,cho nên người trên bãi biện cũng không nhiều,nghe thanh âm sóng biển, cô lộ ra một tiếng cười thanh thản.
"Tôi còn nghĩ cô sẽ không cười" Ánh mắt hắn dừng ở trên mặt cô.
"Người nào mà chẳng cười." Cô thản nhiên nói.
Hắn buồn cười nói:" Cô đối với tôi hình như không tốt cho lắm."
Cô khó tin liếc hắn một cái,hắn cư nhiên ác nhân trước cáo trạng?" "Không phải tại anh sao?"
" Tôi thừa nhận hai tháng này là tôi đem cô gò bó một chút." Hiện tại hắn đang chuẩn bị cải thiện.
"Không phải một chút, là rất nhiều." Cô nhịn không được oán giận." Anh một mực gây phiền toái cho tôi."
Hơn nữa hai tháng nay , hầu như đều tăng ca.
" Tôi không có ." Hắn lập tức phản bác, "Vừa mới một tháng bắt đầu có lẽ có,nhưng sau lại không có"
Bở vì 1tháng trước hắn nghĩ cô là tình nhân của cha hắn.
" Tôi thừa nhận tôi là người cuồng công việc." Hắn nhún vai. "Cho nên có khi đem người quanh mình siết chặt."
"Anh là muốn biết năng lực của tôi?" Trong lòng cô biết rõ ràng." Nếu tôi có thể làm chín phần, anh tuyệt đối không cho phép tôi chỉ làm tám hoặc bảy phần."
Hắn công tác thật sự rất khắc nghiệt,mỗi ngày đi làm bọn cô nằm ở trạng thái đề phòng toàn thân.
"Đây là trách nhiệm của công tác."
"Đây là triệu chứng làm việc đến chết." Cô trả lời hắn một câu.
Hắn cười to ra tiếng,hắn thích phản kích sắc bén của cô.
"Từ sau khi anh tiếp vị trí chủ tịch,mọi người làm việc thật sự nhanh." Cô nhịn không được nhắc nhở hắn một câu."Không phải mỗi người đều giống anh có thừa tinh lực."
"Cho nên tôi đi ra ngoài một chút,đem tinh lực tiêu hao đi một ít,miễn cho cô còn nói tôi áp bức cô." Hắn cười nói,
Hai người dọc theo bờ cát đi,có khi dừng lại xem biển,trò chuyện , Giang Liên Ân lúc này mới phát hiện ma vương còn có nhân tính,hắn cũng không phải ông già nghĩ phải áp bức cô như thế nào,mà là tinh lực hắn thật sự dư thừa,cho nên người bên ngoài khó đuối ki[j tiến độ của hắn.
"Anh vì cái gì đột nhiên đối với ta tốt như thế?" Cô dò hỏi.
Hắn nhún nhún vai. "Sắc mặt của cô thật tái nhợt,tôi nghĩ đại khái tôi đã quá nghiêm khắc ."
Trong lúc nhất thời,cô không biết muốn nói gì,đành phải "ừ" một tiếng,hắn bỗng chốc trở nên rất hiền lành,cô ngược lại hơi có phần không được tự nhiên.
"Thân thể cô tốt không?"
"Tốt rất nhiều,anh yên tâm,sẽ không làm ảnh hưởng đến công tác."
" Tôi không lo lắng công tác."
Cô nháy mắt,không lo công tác? Ý muốn là lo lắng cho cô sao?
"Đừng cứ luôn luôn nói chuyện công tác, Ngày bình thường cô làm gì?" Hắn lại hỏi.
Cô lấy lại tinh thần. "Không có gì,xem sách,nghe một chút nhạc,có khi sẽ leo núi."
"Leo núi?"
"Chính là đi lên núi Dương Minh một chút,không phải thật sự đi lên."
"Đi cùng bạn trai?" Hắn cố ý hỏi,hắn biết cô không có bạn trai,hồi trước hắn cùng cha thám thính qua.
‘Tôi đi một mình." Cô mất tự nhiên trả lời,cô không có thói quen nói chuyện riêng tư.
Hắn cực kì thành thạo không hỏi tiếp,thuận miệng tán gẫu đề tài khác đi,hắn cảm giác cô đối với hắn vẫn là có chút cảnh giác,ai bảo hai tháng này hắn đối với cô rất nghiêm khắc,hiện tại chỉ có thể từ từ xoay chuyển trở về.
Sau khi tản bộ nửa giờ,hai người mới thoải mái trở về khách sạn,bắt đầu một hành trình bận rộn.
............
Bạn đang đọc truyện tiểu thuyết tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn có những phút giây vui vẻ.
..........
Thời gian kế tiếp,Giang Liên Ân vội vàng thiếu chút nữa ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng không có,hành trình dày đặc ví dụ đi họp,tuần tra nhà xưởng tham gia thương vụ nghiên cứu và thảo luận hội.
Mãi cho đến sáu giờ chiều, hành trình mới gần kết thúc,tiếp theo đại biểu đại diện công ty Mỹ muốn mang bọn họ đến Pub đi thả lỏng,nhưng thể lực của cô đã muốn cạn kiệt.
Hành trình liên tiếp bận rộn làm cho bụng của cô bắt đầu không thoải mái,cô cắn răng nhịn xuống không dám thả lỏng, một hồi đến khách sạn, cô lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trước mắt cũng hiện ra sao 5 cánh.
Cô đang muốn chống đỡ vào vách tường,một cánh tay rắn chắc nắm tay cô. " Cô không sao chứ?"
Cô lắc đầu, nói không ra lời,vừa thấy sắc mặc trắng bệch dọa người dọa người của cô,hắn đem cô ôm ngang,đi vào thang máy.
"Tôi. . . . . . Không có việc gì." Cô vô lực nói." thả tôi xuống dưới."
"Tôi mà buông một tay cô té xỉu liền." Hắn lo lắng nhíu mày." Cô rốt cuộc làm sao vậy? Tôi gọi bác sĩ khách sạn đến."
"Không cần."Mồ hôi lạnh của cô vẫn toát ra.
Hắn không trả lời , ra khỏi thang máy trực tiếp đem cô ôm vào phòng mình, cầm lấy điện thoại gọi tiếp tân gọi bác sĩ lại đây.
"Đừng gọi." Giang Liên Ân nhịn đau nói: "Please, anh đừng lo, không phải bệnh nặng gì đâu."
Nhiếp Tĩnh Viễn lớn tiếng nói. " Cô run rẩy gần chết,còn muốn cậy mạnh?"
"Không phải cậy mạnh." Cô không nói không được, vạn nhất hắn đem thầy thuốc mời đi theo, không phải chuyện bé xé ra to sao? " Tôi chỉ là đau sinh lý,không cần kêu bác sĩ đâu."
Nhiếp Tĩnh Viễn ngây cả người,không đoán được là nguyên nhân này.
"Phiền anh giúp tôi gọi một ly socola nóng." Cả người cô cuộn thành hình tròn,chờ mồ hôi lạnh thoát ra.
Nhiếp Tĩnh Viễn lập tức gọi tiếp tân đem ly socola nóng lên,rồi sau đó cúi đầu hỏi thăm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô , lo lắng cô lại toát ra mồ hôi lạnh,vì cô đắp chăn. " Cô còn muốn gì nữa không ?"
Cô không nói chuyện, toàn thân run rẩy.
Hắn lo lắng hỏi :" Cô như vậy thật không lo sao? Tôi thấy hay là gọi bác sĩ ."
"Không. . . . . . Không cần. . . . . . Đừng đi."
Hắn sốt ruột đi thong thả rồi lại thong thả đi ,cầm lấy điện thoại với quầy khách sạn kêu gào,muốn bọn họ động tác nhanh lên,sau khi treo điện thoại lên,hắn phát hiện cô tựa hồ không còn phát run .
" Cô không sao chứ?" Hắn lung lay cô.
" Anh. . . . . .không thể bế..... để cho tôi nghỉ ngơi một chút được không ?" Giang Liên Ân yếu ớt nói.
"Được." Hắn lại bắt đầu khẩn trương thong thả bước đi,ánh mắt không dám rời bộ dáng người trên giường.
Giang Liên Ân nghe thấy Niếp Tĩnh Viễn ở ngoài cửa kêu gào.Nếu còn có khí lực, cô nhất định sẽ cười ,tính tình hắn thật quậy.
"Ca cao nóng đến đây." Hắn trở về bên giường,đem cô ôm tựa vào người hắn. ."Uống nhanh."
Nghe giọng hắn giống như đem ca cao nóng như thần dược,nghĩ đến cô chỉ cần uống một ngụm sẽ trở nên sinh khí dồn dào.
Nghĩ đến đây,Giang Liên Ân nhịn không muốn cười, cô chậm rãi uống ca cao nóng,chất lỏng ấm áp tiến vào dạ dày , cô cảm thấy khí lạnh trong cơ thể chậm rãi bị tản ra.
"Thế nào?" Hắn sốt ruột hỏi
Cô không trả lời, lại uống thêm một ngụm
Hắn cảm giác quần áo của cô có chút ướt, cô vừa mới vã ra không ít mồ hôi. ."Tôi chưa thấy qua có người đau sinh lí như vậy".
Cô lại uống một ngụm sau mới nói nói: "Anh cũng không phải con gái, tất nhiên không biết là đúng thôi ."
" Cô xác định cô không mắc bệnh khác?" Hắn hỏi.
"Không có." Cô tức giận nói một câu. "Trước kia cũng đã từng xảy ra,chỉ cần một tháng quá mệt mỏi,lại chưa ăn gì sẽ như vậy, tôi đã từng hỏi bác sĩ,bác sĩ nói không có vấn đề gì."
Hắn nhíu mày." Cô có thể báo co tôi biết một câu , nếu không hôm nay tôi không......"
"Đây là công việc của tôi." Cô nói ngắn gọn một câu. "Tôi đã tốt hơn nhiều."
"Ngày mai cô ở khách sạn nghỉ ngơi đi!" Hắn nói
"Ngày mai tôi không cần nghỉ ngơi, nhưng mà buổi tối hôm nay tôi không muốn đi PUB." Cô nghĩ muốn ở trong phòng nghỉ ngơi.
"Tôi sẽ bảo với bọn họ chúng ta không đi."
"Anh có thể đi được mà!" Cô lập tức nói.
"Không cần, tôi cũng mệt." Hắn như thể nào có thể để cô ở khách sạn một mình? Nhỡ may nàng lại cảm thấy không thoải mái thì sao?
Cô nghi ngờ liếc hắn một cái, còn nghiêm túc nói:" "Tôi thật sự tốt lắm, quản lí, anh nên đi ra ngoài thả lỏng một chút."
"Tôi nói tôi mệt mỏi." Hắn trừng mắt nhìn cô liếc một cái.
Cô tức giận không thèm nói,lại uống ca cao nóng,đương nhiên cô phát hiện chính mình tựa vào trong ngực hắn,mặt đỏ lên,lập tức ngồi thẳng.
"Có chỗ nào không tốt?" Hắn lập tức phát hiện cô ngồi ngay ngắn.
"Tôi khoẻ rồi , tôi trở về phòng." Cô vội vã nhớ tới bản thân.
"Không cần gấp như vậy." Hắn nén bả vai của cô lại.
"Quản lí, tôi. . . . . ."
"Hiện tại không phải thời gian đi làm, không cần gọi tôi quản lí." Hắn ngắt lời của cô.
"Tôi đã khoẻ hơn nhiều, tôi. . . . . ."
"Cô sợ tôi sao?" Hắn cố ý hỏi
Cô lập tức nói: "Tôi không sợ anh, tôi đã muốn tốt hơn nhiều, tôi phải về phòng mình." Cô rời khỏi giường.
Vừa bước xuống sàn nhà,hai chân của cô liền vô lực dao động,hắn lập tức đem cô ôm về giường.
"Tôi không sao. . . . . ."
" Cô có thể im miệng một chút không ?" Hắn ôm lấy cô , ra lệnh .
Hắn đem cô đặt ở trên giường. Con ngươi đen cùng mặt cô cách nhau có mấy tấc,mặt cô lập tức đỏ,nhưng vẫn là cố giữ vững trấn tĩnh nói.:" Tôi thật sự tốt lắm, anh không cần dựa vào tôi gần như vậy ."
Hắn nhìn cô mỉm cười :" Tôi không biết cô mặt đỏ như vậy." Xem ra thư ký của hắn tuy rằng đối xử thông mình,nhưng ở chuyện quan hệ nam nữ vẫn còn non nớt.
"Mời anh không cần dựa vào gần như vậy." Cô đẩy đẩy vai hắn,không để ý đến mặt đang thiêu nóng cùng tim đập dồn dập.
Hắn không để ý đến lời của cô, nâng tay cô mơn trớn,hai gò má cô đỏ bừng
Hành động vượt quá của hắn khiến cho cô sinh ra cảnh giác." Quản lí...."
"Tôi biết, lời tôi muốn nói bây giờ có thể làm cho cô giật mình.." Hắn cố ý tạm dừng vài giây,con ngươi đen như cũ vẫn nhìn chặt vào cô,"Dù sao hai tháng chúng ta cũng quan hệ gần gũi,tôi giống như một mực tìm phiền toái cho cô,nhưng kì thật không phải như vậy." ( sắp sửa luyên thuyển tỏ tình đó >"< )
Lời nói của hắn làm cho toàn thân cô căng thẳng,lẳng lặng chờ lời hắn nói.
"Nếu tôi nói cho cô, tôi nghĩ muốn cô, cô sẽ trả lời như thế nào ?
Cả người Giang Liên Ân cứng đờ. Đây là nói giỡn! Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?
" Hôm nay ngày mấy?".Cô thốt ra.
" Cái gì?" Đây là đáp án cái gì?
" Không có." Cô trấn định tinh thần, ngày cá tháng tử còn sớm quá. " Đừng nói giỡn nữa."
Được rồi ! Cô lại lầm, nói như vậy hắn thật sự nghiêm túc ? Nhưng câu này rất vớ vẩn.
" Em chán ghét tôi?". Nhiếp Tĩnh Viễn hỏi.
" Không phải." Giang Liên Ân thở dài " Mời anh đứng lên ? Như vậy..... không thể nói chuyện "
Cô thật sự không có thói quen ngồi trên người con trai. Hơn nữa đó lại là.
Hắn từ từ đứng thẳng dậy, làm cho cô ngồi xuống.
" Nếu tôi không đoán sai ý tứ của anh, anh nói là......." Cô thở sâu:" Anh nghĩ muốn theo tôi.... à...... trên giường sao?"
Hắn giơ tay lên giường:" Trừ bỏ cái đó, chúng ta còn có thể làm chuyện khác."
" Anh nói là quan hệ qua lại sao?" Cô lại hỏi.
Hắn theo lời của cô gật đầu.
" Nhưng..... nhưng căn bản chúng ta không hiểu đối phương." Giang Liên Ân kinh ngạc nói.
" Chúng ta có thể chậm rãi hiểu biết đối phương." Hắn thong thả nói, trong lòng đã có tính toán nên làm như thế nào cho cô đáp ứng.
Cô lắc đầu." Thật xin lỗi..."
" Cho tôi một lý do cự tuyệt." Hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, có lẽ đáp án này hắn đã đoán trước.
" Tôi đối với anh... tôi nói là..... anh là cấp trên của tôi, chúng ta như vậy.... rất quái..." Cô tiếp tục lắc đầu:" Tôi không thích công và tư không phân biệt được."
" Tôi cũng có nguyên tắc giống vậy, điểm ấy chúng ta rất giống nhau." Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô chăm chú:" Tôi đã trải qua một phen đấu tranh trong lòng."
" Rất xin lỗi, như vậy chúng ta đã đem sự tình biến thành phức tạp, tôi không thích chuyện phức tạp."
" Em có thai với người khác sao ?"
Thấy cô không trả lời, hắn tự mình nói:" Nếu sự thật không phải thế, vì cái gì chúng ta không thể thử xem sao?"
Cô kinh ngạc nhìn hắn:" Tình cảm không phải đồ vật này nọ, không được dùng làm thí nghiệm."
Hắn cười:" Vậy em nói cho tôi biết, trước kia em nói yêu nhau là như thế nào?"
" Đương nhiên là cảm thấy hai bên vui vẻ, vì thích nhau nên mới qua lại với nhau."
" Thật không? Sau đó thì sao? Vì cái gì mà chia tay?" Hắn lại hỏi.
Ánh mắt của cô tối xầm nhìn xuống dưới." Anh ấy đã chết rồi."
Miệng hắn ngừng cười, con ngươi đen lóe lên kinh ngạc, không đoán trước lại có đáp án như vậy.
" Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng anh." Cô đứng lên." Chuyện này tôi sẽ làm như chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới."
" Đợi đã." Hắn đi theo đứng dậy, chau mày:" Tôi không nghĩ tới...ý tôi nói là...."
" Tôi biết." Cô xả ra nụ cười cực nhạt:" Không sao, chúc ngủ ngon."
Hắn muốn ngăn cô dừng lại để giải thích, nhưng một câu cũng không phát ngôn ra được, chỉ có thể nhìn theo cô rời đi.
Giang Liên Ân vừa đi, hắn lập tức mắng chính mình, hắn không đoán trước sự tình lại biến thành như vậy, hắn nghĩ ra một kế hoạch đi bước tiếp, hắn có tự tin cuối cùng có thể chinh phục cô, nhưng lại không thể rằng trên đường lại xuất hiện sai lầm.
Hắn bước đi ở trong phòng thong thả, ung dung, hắn phải nghĩ biện pháp làm xoay chuyển tình thế mới được.
Một ngày trôi qua, Nhiếp Tĩnh Viễn phát hiện ánh mắt Giang Liên Ân có vẻ sưng phù lên, hình như là đã khóc, nhưng hắn không xác định cô vẫn còn khóc hay không, nghĩ đến cô rơi lệ, trong lòng hắn có một cảm giác quái dị.
Cô ấy vì cái gì mà khóc? Vì người yêu đã chết sao?
" Thật cao hứng lại gặp cô, Anne."
Giang Liên Ân tiến vào xưởng xí nghiệp Phú Dã, liền bị Cát Lôi nhiệt tình hoan nghênh, thậm chí hắn còn ôm cô thật lâu. ( mắt Anh Viễn tức tối rồi đó, bỏ tay ra ngay, hăm được xí xớn chỵ ta tên Cắt Lợi kia )
" Đã lâu không gặp, Cát Lôi." Giang Liên Ân cười nói, bởi vì tên của cô có chữ "ÂN", cho nên tiếng Anh lấy tên là Anne.
" Phú Dã" là bạn khách hàng dài hạn thường xuyên lui tới, trước kia cô thường cùng Chủ Tịch đến thăm hỏi, cho nên cùng Cát Lôi coi như rất quen.
Nhiếp Tĩnh Viễn không vui khi nhìn thấy hai người ôm, Cát Lôi rất nhanh chuyển hướng đến Nhiếp Tĩnh Viễn, cùng hắn bắt tay:" Đã lâu không gặp.."
Nhiếp Tĩnh Viễn lễ phép hàn huyên vài câu, Cát Lôi dẫn hai người vào phòng khách, nghỉ ngơi nửa giờ, mới đi đến phòng họp thoả thuận hợp tác.
Gần đến giữa trưa, tất cả chi tiết đại khái đã được xác định, đi ra phòng họp, Cát Lôi mời Giang Liên Ân ăn bữa tối.
Giang Liên Ân cảm giác được ánh mắt của Nhiếp Tĩnh Viễn, cô gật đầu:" Được, anh muốn đi ăn cơm ở đâu?"
Vì tránh buổi tối ở cùng một mình với Nhiếp Tĩnh Viễn, cô quyết định phải cùng Cát Lôi đi ra ngoài ăn tối, Cát Lôi rất hài hước, ở chung một chỗ với hắn, ngược lại cô có thể thả lỏng tinh thần, không giống ở cùng một chỗ với Nhiếp Tĩnh Viễn, cảm giác luôn bị buộc chặt đến sắp gãy.
Buổi chiều vẫn là hành trình bận rộn, Giang Liên Ân cùng Nhiếp Tĩnh Viễn hầu như chưa nói với nhau câu nào, trong lúc đó hai người đối thoại chính là công việc, nhưng là cô vẫn có cảm giác ánh mắt của hắn nhìn cô nóng rực từ đầu đến chân.
Chịu đựng vất vả đến khi hết thời gian, hai người ngồi xe quay về khách sạn, Nhiếp Tĩnh Viễn mở miệng.
" Nhìn em giống như muốn thoả mãn."
" Cái gì?" Cô không rõ hắn đang nói cái gì.
" Cùng Cát Lôi ăn cơm, thật ra cô muốn được đáp ứng thoả mãn." Nhiếp Tĩnh Viễn chịu đựng tức giận nói.
" Anh ta là bạn tốt của tôi." Cô nhìn phía ngoài cửa sổ.
" Thật không?" Giọng điệu của hắn tuy rằng bình thản, nhưng trong lồng ngực đã có luồng bực bội dâng lên. Nếu cô nghĩ muốn có người làm bạn ăn bữa tối, cô có thể tìm hắn, mà không phải Cát Lôi.
Câu hỏi của hắn làm cho cô không biết nên trả lời thế nào, cho nên lựa chọn im lặng mà chống đỡ, may mắn hắn cũng không hỏi nữa, không khí bên trong xe
có chút căng thẳng.
Giang Liên Ân nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đối với hai người hiện tại rất mất tự nhiên khi ở chung, không khí thật đau đầu. Trước kia tuy rằng ở chung với Nhiếp Tĩnh Viễn không tốt, nhưng ít ra không khí cũng không cứng ngắc như vậy, hiện tại lại biến thành như vậy...
Cô cúi đầu nhìn thấy tay của mình, rồi sau đó giơ lên cười yếu ớt, thử đánh vỡ hàng rào hai người:" Buổi tối anh muốn làm cái gì?"
" Đây là công việc của thư ký lấy thân phận để tra hỏi sao?". Hắn châm biếm hỏi một câu.
Huých một cái vào cây đinh trên xe, Giang Liên Ân ngừng cười, nhìn chằm chằm cái ót của tài xê không thèm nói lại.
Hắn liếc cô một cái:" Như thế nào, lo lắng một mình tôi ăn cơm nhàm chán, hay sợ tôi cô đơn."
" Anh cũng không cần Âm Dương Kỳ Quặc ?" Cô căm tức liếc mắt hắn một cái ( theo cách hiểu của ta ÂM Dương Kỳ Quặc nghĩa là tính tình thay đổi thất thường)
" Tôi Âm Dương Kỳ Quặc?" Hắn khơi mào lông mi.
" Đúng vậy!"
" Tôi làm sao Âm Dương Kỳ Quặc?" Hắn làm bộ mặt thái độ " Nói cho rõ đi."
" Anh so với Thiên Chi Kiểu Tử tôi còn thấy hơn." Cô chịu đựng tức giận nói:" Từ nhỏ đến lớn muốn cái gì là có cái đó, không thích người khác cự tuyệt, cũng không biết xử lý như thế nào khi bị cự tuyệt."
" Ý em nói là, tôi bởi vì bị em cự tuyệt cho nên Âm Dương Kỳ Quặc?" Con ngươi đen của hắn toát ra lửa.
" Bằng không? Cả dì và mẹ anh đều đến đây?" Cô tức giận hỏi.
Hắn sửng sốt, bỗng nhiên cười to ra tiếng, nỗi tức giận biến mất khỏi khoảng không.
Hắn cười, bên trong xe có chút thoải mái hơn, Giang Liên Ân may mắn là tài xế căn bản nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, nếu không cô rất xấu hổ.
Sau khi cười to, hắn nhìn chằm chằm mặt của cô:" Tôi thích em sắc bén pha lẫn hài hước."
"Tôi chẳng có gì mà hài hước." Cô lập tức nói:" Dù sao chúng ta là cộng sự, tôi không hy vọng không khí trong lúc này lại căng thẳng như vậy."
"Tôi không biết là không khí có căng thẳng."
Cô trừng mắt liếc hắn một cái: " Nói dối trắng trợn."
Hắn vừa cười vừa nói:" Trả lời tôi mấy vấn đề."
"Cái gì?"
"Anh ta đi được vài năm?"
Giang Liên Ân nghiêm mặt, đương nhiên cô biết hắn nói " Anh ta" là ai.
"Không thể trả lời sao?". Hắn nhìn chằm chằm vào thần sắc cứng ngắc của cô.
"Tròn tám năm."
Hắn trầm mặc một giây:" Tám năm? Em nói là,từ lúc đấy đến giờ bất luận thế nào cũng không yêu ai khác?"
Cô căm tắc trừng hắn liếc mắt một cái:" Đây là việc của tôi."
Hắn chợp mi:" Quả nhiên không có !"
Cô chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến hắn.
"Em có biết thời gian đó đã quá dài không?"
"Chuyện này không liên quan đến anh." Cô lạnh lùng nói.
"Thì sao? Cô muốn cả đời của cô vì người đã chết mà uổng phí sao?" Hắn không hiểu sao dâng lên một cỗ tức giận ( còn sao nữa, A Viễn nhà mềnh cảm thấy k bằng người đã chết >"< )
"Đó là chuyện của tôi." Cô tức giận nói.
Hắn tức giận vì cái tính cố chấp của cô, xoay người làm cho cô phải đối mặt với hắn:" Cô sốt ruột đang suy nghĩ cái gì?"
"Buông !". Cô giãy dụa:" Chuyện của tôi, tôi tự giải quyết."
"Em cảm thấy được tình yêu của cô thật vĩ đại, cô làm như vậy thấy đẹp đẽ lắm sao?". Hắn lớn tiếng hỏi cô.
Trong lời nói khích tướng của hắn làm cô càng tức giận, cô chưa kịp suy nghĩ đã giương tay thưởng hắn một bạt tai " Bốp" một tiếng, làm cho hai người đều ngẩn cả người.
Giang Liên Ân cảm thấy trong lòng bàn tay đau đớn, huyết sắc theo trên mặt rút bỏ:" Tôi .... tôi xin lỗi ... tôi không cố ý."
Nhiếp Tĩnh Viễn không nói chuyện, con ngươi đen loé lên hừng hực ngọn lửa, tựa hồ muốn thiêu đốt cô, bản năng cô lấy tay ấn vào mặt hắn.
"Tôi xin lỗi, tôi........."
Hắn bỗng nhiên đáp xuống, giống diều hâu bình thường quắp lấy miệng cô, làm cho .... âm thanh của cô biến mất trong miệng hắn.
Thời gian có vài giây cô căn bản không thể phản ứng, chỉ cảm thấy lời lẽ của hắn đang thăm dò, đương nhiên cô ý thức được hơi thở của hắn, cô bắt đầu giãy dụa.
Hắn hôn cô mang theo sự trừng phạt, tức giận, còn một lý do nữa hắn không thể lý giải được .Vì vậy khi cô bắt đầu phản ứng, hắn buông cô ra.
Hai người căm tức lẫn nhau, hô hấp trầm trọng dồn dập, trong ngực rất nhanh phập phồng, cô trực giát giơ tay lên nghĩ muốn tát thêm lần nữa, nhưng lý trí không nghe theo sự sai khiến của cô.
Cô không thể nhịn được nữa, nói tiếng Anh với lái xe:" Stop!". Xe chưa kịp dừng, cô liền mở cửa xe muốn xuống.
"Liên Ân." Nhiếp Tĩnh Viễn nhanh tay bắt lấy cô.
"Không được đụng vào tôi." Cô kêu hắn bỏ tay ra, chạy ra phía taxi.
Nhiếp Tĩnh Viễn vội vàng đặt tiền ở trên xe, xuống xe theo, Giang Liên Ân chạy trốn rất nhanh, còn hắn thì ở phía sau đuổi theo cô.
Tâm ý cô hoảng loạn, một chiếc xe trước mặt cô nhanh chóng sắp xếp gọn gàng, tim đập như sấm, người lái mắng to bằng Tiếng Anh.
Cô lại đi phía đường phía trước, bị một bàn tay to chặn lại, cả người nhào vào lồng ngực của hắn.
"Em không muốn sống nữa có phải không?" Hắn nhìn nàng rống to.
Mặt khác cô không nghe thấy âm thanh, chỉ nghe thấy tiếng hắn gầm rú cùng tim mình đang dồn dập đập.
"Cút ngay !" Cô quát hắn, xoay người muốn chạy trốn.
Nhiếp Tĩnh Viễn bắt lấy Giang Liên Ân, đem nhấc bổng cô lên, hắn không thể cho cô chạy loạn ở đường, như vậy rất nguy hiểm.!
"Anh đang làm cái gì đấy ! Bỏ tôi ra.!!" Cô lớn tiếng quát to.
"Em bình tĩnh không được sao?".
"Tôi rất bình tĩnh." Lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng mới phát hiện mình vẫn như cũ, chỉ dùng để rống lên.
Cô bắt đầu điều chỉnh hô hấp, làm cho mình tỉnh táo lại, cáu giận cũng không thể giải quyết vấn đề.
Đi bộ trở về, hắn mới buông cô xuống, ngón tay vẫn như cũ gắt gao bám chặt cánh tay của cô, để ngừa cô lại chạy tán loạn ( Viễn đáng yêu quá )
Hai tròng mắt của cô loé hừng hực lửa:" Tôi từ chức ! Tôi không muốn hợp tác với anh."
Hắn đối với lời nói của cô mắt điếc tai ngơ:" Đây có phải là em không? Vì một con trai đã mất mà không cần tính mạng."
Trong lời nói của hắn làm cho cô nắm chặt tay:" Đây là việc của tôi, bỏ tay ra !"
‘" Tôi vì cái gì mà cầm lấy tay em, em nghĩ rằng tôi và em đều muốn sao?". Hắn tức giận hỏi:" Tôi cũng muốn buông ra, nhưng tôi không thể, em nghĩ rằng tôi và em quen biết nhau hơn một tháng, muốn buông là dễ dàng buông sao?"
Hắn nói làm cho cô khiếp sợ.
"Em căn bản không lại mẫu người tôi thích . Hơn nữa từ trước tới nay nguyên tắc của tôi công tư rõ ràng, em nghĩ tôi là người gì, kẻ chuyên môn làm phiền thư ký sao?" Hắn lớn tiếng nói:" Em nghĩ rằng tôi và em không nghĩ buông em ra sao?"
Cô cứng ngắc người nhìn hắn, theo nhận định của cô hắn là người có tâm ý dục vọng, chưa từng nghĩ đến hắn có lúc phản kháng.
"Em nói đúng, tôi không muốn nhận lời cự tuyệt, nhưng em cũng chỉ nói đúng một nửa, tôi không có biện pháp nhận chính em là người cự tuyệt tôi." Con ngươi hắn đen bén lửa.
Cô vẫn một câu không thể nói được.
"Nếu em vì hắn từ bỏ cả đời, tôi không có tư cách gì để nói, tôi chỉ hy vọng em cho tôi một cơ hội, mạo hiểm một chút." Hắn buông cánh tay của cô ." Lời tôi muốn nói chính là câu này, nghĩ lại, tôi không thể quyết định thay em, nhưng nếu em muốn có tương lai không có một tia chờ mong, không có một tia vui mừng, cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì?"
——————————
Cho tôi một cơ hội cũng không có tổn thất gì?-
Những lời nói không ngừng vẫn quanh quẩn trong đầu Giang Liên ân, khi đi ăn tối với Cát Lôi, cô vẫn bị những lời này quấy nhiễu.
"Làm sao vậy, có chuyện gì phức tạp sao?"
Giang Liên Ân lấy lại tinh thần, vẻ mặt thân thiết với Cát Lôi lắc đầu:" Không có, xin lỗi, buổi tối hôm nay tôi lại nghĩ vớ vẩn."
Cát Lôi cười nham nhở:" Không sao, thoải mái là tốt."
Giang Liên Ân lấy lại vẻ tươi cười, nhận thức Cát Lôi tới nay hắn vẫn rất hoà thuận và dịu dàng, ở cùng hắn thật yên tâm, không giống ở chung với Nhiếp Tĩnh Viễn kia, cảm giác bị gò bó.
A~ .... Tại sao lại nghĩ đến hắn?
"Có chuyện gì mà khiến cô phải khổ sở thế?" Cát Lôi cười hỏi.
Cô lắc đầu, không có thói quen cùng người khác thảo luận việc tư:" Không có gì."
"Chuyện đi công tác.?"
Cô lắc đầu.
"Thì ra là tình cảm!" Hắn lập tức nói:" Đừng hiểu lầm, tôi không phải là người chuyên xen vào chuyện riêng của người khác, chính là quen biết cô vài năm, dù cô có như thế nào, tôi đều có thể nhận thấy sự khác biệt, có chuyện khiến cô phiền lòng."
"Đương nhiên là tôi có chuyện phiền lòng." Cô cười:" Nhưng. ......."
"Nhưng khi nói hết ra, phiền muộn cũng sẽ hết." Hắn cười nói.
"Quả thật không có gì, chỉ là một người ..... làm cho ta có điểm tâm phiền ý loạn."
"Đây là chuyện tốt." Cát Lôi thật sự nói.
Giang Liên Ân khó hiểu nhìn hắn.
"Cô thả lỏng người một chút, bàn luận về tình yêu và vân vân, đừng cho là tôi không nhìn ra nhưng vẫn muốn cô tự nói."
Cô kinh ngạc nhìn hắn, cô có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Vài năm nay công ty chúng ta có biết bao nhiêu đồng nghiệp nam nghĩ muốn cùng cô ra ngoài ăn bữa cơm, cô đều cự tuyệt, mà cô lại đồng ý đi cùng tôi, là bởi vì cô biết tôi không có ý gì với cô."
Giang Liên Ân thở dài, không phủ nhận. Cô có gặp qua vị hôn thê của Cát Lôi tên Hải Luân. Hai người bọn họ rất yêu nhau, cũng vì lý do này cô có thể thoải mái ở cùng Cát Lôi.
Đêm nay vốn định dùng cơm cùng Hải Luân, nhưng cô có chút việc nên tối nay mới ăn cơm ở đây.
"Tôi không biết cô chịu thương tổn cái gì, bất quá tôi hy vọng cô có thể dũng cảm bước đi, tình yêu là rất đẹp." Cát Lôi cổ vũ nói.
Giang Liên Ân cười nói:" Anh giống như đang truyền đạo lý."
Cát Lôi cười to:" Đúng vậy, tôi rất thích mục sư."
"Vậy anh cùng Hải Luân khi nào kết hôn?" Giang Liên Ân hỏi.
"Chúng tôi đã sắp xếp xong, hôn lễ phải thật khiến cho họ choáng váng đầu óc." Cát Lôi lộ một chút cái biểu tình không chịu:" Chúng tôi dự định kết hôn trước Lễ Phục Sinh, cô cần phải tham gia hôn lễ của chúng tôi."
"Đương nhiên!"
Hai người bắt đầu nói về đề tài nghi thức kết hôn phiền phức, Cát Lôi thú vị chỗ hay nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh . Đến lúc bọn họ rời khỏi nhà ăn thì Hải Luân chạy đến.
Tuy rằng Giang Liên Ân muốn quay trở lại khách sạn nghỉ ngơi, nhưng vì không lỡ xa Hải Luân nên cùng hai người đến PUB uống một chút rượu, trở lại khách sạn đã quá đêm.
Cô mệt mỏi thở phào, đang muốn vào phòng nghỉ ngơi, cách vách cửa phòng phút chốc mở ra.
Cô kinh ngạc nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Viễn dựa vào cạnh cửa, đầu hắn rối bù, sắc mặt âm trầm, thậm chí có cảm giác hắn phát ra lửa:" Anh....."
Cô chưa kịp nói dứt lời đã bị hắn kéo vào trong phòng, hắn lớn tiếng đóng sầm cửa lại, đem cô đặt ở cửa, ồ ồ hơi thở thổi tới từ mặt hắn, nàng lập tức ngửi được mùi rượu:" Anh uống rượu?"
Hắn không nói chuyện phiếm, nhưng nhìn chằm chằm cô, toàn thân căng thẳng, tựa hồ không biết nên làm thế nào.