Chưa nói dứt câu Tuấn đã lăn ra ngủ vì sỉn quá, Nhã Lan cũng chưa kịp phản ứng gì về lời thổ lộ đột ngột này, hơi bất ngờ nhưng lại rất vui, cái cảm giác hiện giờ của Nhã Lan hoàn toàn khác với lúc Long tỏ tình, Nhã Lan không biết là mình may mắn vì cùng được 2 chàng trai yêu hay là rắc rối vì 2 người yêu mình là anh em.
Sáng hôm sau Tuấn đến khách sạn hơi muộn và có vẻ khá mệt mỏi,có lẽ là do hôm qua đã uống quá nhiều bia.
- anh Tuấn à! Em Nhã Lan đây, Anh có trong đó không?
- ờ em vào đi.
- nhìn anh có vẻ mệt mỏi quá, em có pha cho anh ly nước chanh,anh uống đi cho khỏe.
Nhã Lan đưa ly nước cho Tuấn mà tỏ ra khá ngượng ngùng và rụt rè.
- cám ơn em, hôm qua anh uống nhiều quá, lại phiền em đưa về nữa,thật ngại quá.
- uhm .. chuyện hôm qua . Anh nói
- Nhã Lan ngập ngừng và có chút bối rối nên không nói thành câu.
- anh nói gì?hôm qua anh có nói gì với em sao?
- anh không nhớ gì hết sao?
- anh xin lỗi, hôm qua anh say quá. Mà anh nói gì vậy?
- à không có gì đâu, thôi em đi làm việc đây, chào anh.
Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm khi Tuấn không nhớ gì? Nhưng cũng có một chút thất vọng. và giờ đây Nhã Lan đã cảm nhận được sự rắc rối sắp có tới đây, chỉ mong Long đừng biết chuyên này.
rung động
Vẫn như mọi ngày chủ nhật trong tuần Nhã Lan sẽ làm ở nhà Tuấn, thường thì ngày này mọi người có mặt khá đầy đủ ở nhà nhưng hôm nay ông Vương Lâm có hẹn phải ra ngoài, Tuấn thì phải đi gặp đối tác làm ăn còn Long chắc đang khổ sở vỉ phải thi lại vào ngày chủ nhật, dường như chỉ còn mình Nhã Lan ở nhà.
- hôm nay bác có chút việc bận phải ra ngoài, khỏi phải chờ cơm bác.
- vâng ạ! Mà chắc con cũng không nấu cơm đâu, hôm nay mọi người đều bận cả không ai ăn cơm nhà mà.
- thế à, ừ vậy thì hôm nay con đi cùng với bác.
- dạ, đi đâu ạ?
- hôm nay bác đến thăm trại trẻ mồ côi, bác tổ chức làm 1 bữa ăn từ thiện, con muốn tham gia không?
- trại trẻ mồ côi ạ, con cũng thích lắm, bác cho con đi với.
- ừ thế thì đi thôi.
Ông Vương Lâm, tuy chủ tịch 1 tập đoàn lớn nhưng ông sống rất bình dị, ông thường xuyên tham gia những chương trình từ thiện giúp đỡ những người khó khăn, đặc biệt là các trại trẻ mồ côi, mọi thứ đều xuất phát từ tấm lòng ông, một tấm lòng nhân hậu.
- tụi nhỏ có vẻ thích con nhỉ.
- mấy đứa trẻ này cũng đáng yêu lắm bác ạ. Giờ nhìn lại con thấy mình may mắn hơn chúng nhiều vì con còn có mẹ.
- gia đình con thật may mắn khi có đứa con gái giống con, thế ba mẹ con hiện giờ làm gì?
- mẹ con đang bệnh nên chỉ ở nhà, còn ba con thì ông ấy bỏ 2 mẹ con con đi từ lúc con còn nhỏ rồi.
- bác tệ quá, biết con đã lâu mà không biết được gia cảnh của con.
- không sao, thì giờ bác cũng biết rồi mà. uhm mà con vẫn chưa gặp được bác gái, bác gái không sống chung với gia đình mình hả bác?
- bà ấy đã mất cách đây không lâu, bà ấy đã bỏ bác ở lại một mình mà đi rồi.
- ơ .. con xin lỗi, con không biết.
- không sao, không sao, bà ấy bệnh lâu rồi nên cũng chẳng biết sẽ đi lúc nào, bác đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi. từ ngày bà ấy đi ngôi nhà vắng hẳn sự chăm sóc của người phụ nữ, cũng may giờ có con mà nhà bác ấm cúng hơn nhiều, bác rất thích các món ăn con nấu, cám ơn con nhiều lắm.
- bác lại thế rồi, đó là nhiệm vụ của con mà,
Ông Lâm nhìn sâu vào đôi mắt của Nhã Lan, vẫn cái cái giác như lần đầu ông nhìn, một sự bình yên đến lạ lùng nhưng nó lại khiến ông rất buồn.
- con gái bác giờ chắc cũng lớn bằng con rồi.
- bác có con gái nữa ạ.
- ừ có chứ nhưng giờ thì không còn nữa, mà thôi trễ rồi chúng ta về thôi, bác cũng thấy hơi mệt.
Ông Lâm như muốn lảng tránh câu hỏi của Nhã Lan, ống đứng dậy bỏ đi, Nhã Lan cũng khá tò mò nhưng không dám hỏi thêm điều gì.
8h30 PM tại văn phòng Tuấn ưỡn mình sau mớ công việc lộn xọn, đưa tay lên nhìn đồng hồ thì thấy cũng đã khá trễ, Tuấn uể oải thu xếp đồ đạc để ra về, chạy xe ra đến cổng Tuấn gặp Nhã Lan đang chờ xe buýt ở bên đường.
- có cần anh đưa về không?
- anh chưa về sao? Hôm nay anh về trễ vậy?
- ừ công việc hơi nhiều, hôm nay em cũng về trễ vậy?
- em cũng giống anh mà.
Nhã Lan cười bẽn lẽn nhìn Tuấn
- thôi lên xe anh đưa về, giờ cũng tối rồi.
Tuấn đưa Nhã Lan về đến nhà thì Nhã Lan đã ngủ quên trên xe, có lẽ là hôm nay Nhã Lan làm quá nhiều việc, được cơ hội Tuấn lén ngắm nhìn Nhã Lan, Nhã Lan rất đẹp, cái đẹp đã cuốn hút Tuấn Khi lần đầu gặp mặt, một vẻ đẹp không phải sắc xảo mà là vẻ đẹp đáng yêu, bình yên. Tuấn chồm người qua Nhã Lan thật nhẹ nhàng để hôn lên má của cô nhưng vừa lúc mặt Tuấn chạm sát mặt Nhã Lan thì cô tỉnh giấc khiến 2 ánh mắt nhìn nhau, im lặng khoảng vài giây Tuấn vội vàng quay đi chỗ khác và rất lúng túng, Nhã Lan cũng có vẻ mắc cỡ không kém.
- ờ . Anh anh chỉ tính kêu em dậy, về tới nhà rồi đó.
- ừ . Em mệt quá nên ngủ quên mất, thôi em về nha, chào anh.
Nhã Lan cũng lúng ta lúng túng mở cửa xe rồi chạy ào vào nhà. Tuấn lúc đó vẫn còn ngượng ngùng không nói nên lời.
Nhã Lan dường như đã bắt dầu có tình cảm với Tuấn, những điều ở Tuấn khiến Nhã Lan rung động.
Hôm nay gia đình Tuấn sẽ đón tiếp một người rất đặc biệt, đó là Vương Phong con trai cả của tập đoàn Vương Hoàng, Vương Phong thay ông Lâm quản lý những chi nhánh ở nước ngoài nên không thường xuyên về nhà, đợt này về có lẽ là để thăm gia đình.
Vì là con trai cả nên nhìn Phong có vẻ chững chạc rất nhiều, không quá sôi nổi cũng không quá trầm tính, một con người khá điềm đạm theo nhận xét của Nhã Lan.
- dạo này ba vẫn khỏe chứ?
- ba vẫn ổn, công việc sao rồi?
- vẫn tốt ba ạ, tranh thủ lần này về thăm nhà con cũng có vài hợp đồng phải ký ở đây.
- công việc quan trọng nhưng phải chú y sức khỏe, ba già rồi cũng chẳng biết sẽ điều hành được bao lâu, mọi thứ sau này trông chờ vào anh em con cả.
- ba còn sống thọ lắm, ba đừng lo, ba cho anh em con quá nhiều rồi, công ơn của ba không biết anh em con có trả nổi không, ngày xưa nếu không có ba thì chắc anh em con ..
- thôi đừng nhắc lại chuyện xưa, giờ ba xem đứa nào cũng là con hết rồi, mọi chuyện cứ cho qua, đừng để thằng Tuấn và Thằng Long biết sự thật là được.
- vâng! Con hiểu mà ba.
- thôi chúng ta ra ngoài đi chắc mọi người đang chờ, ba cũng đói rồi, đi nào.
Có một bí mật nào đó được giấu kín bởi ông Lâm và Phong mà Tuấn với Long không hề hay biết gì. Thật sự ẩn sau gia đình của ông Lâm là một điều gì đó rất bí ẩn.
xung đột
- anh Phong, em nhớ anh quá.
Cô gái chạy ào lại ôm lấy Phong với tâm trạng vui mừng, cô gái đó là Quỳnh Chi, bạn gái Phong, à mà nói đúng hơn là chỉ có cô ta thích Phong thôi.
- anh về mà chẳng chịu gọi cho e gì hết. anh Long mà không cho em biết thì chắc anh trốn em luôn hả.
Phong loay hoay đẩy Chi ra khỏi người và quay sang nhìn Long, còn Long thì cười tíu tít trước cảnh tượng hoành tráng của ông anh.
- em buông anh ra nào.
- mọi người đang nhìn kìa
Lúc này Chi mới buông Long ra và nhìn xung quanh
- con chào bác trai, con xin lỗi, tại con vui quá nên ..
- ờ không sao, thôi con đã đến đây rồi thì ở lại ăn cơm với gia đình luôn, hôm nay cũng làm vài món mừng gia đình sum họp.
- vâng thế cũng được ạ.
Phong có vẻ hơi thất vọng vì sự đồng ý của Chi. Chi là con gái của ông chủ một Ngân hàng khá lớn ở khu vực Đông Nam Á, Phong biết Chi khi tình cờ hợp tác làm ăn với ba Chi và rắc rối cũng bắt đầu từ đó khi Phong vô tình lại lọt vào mắt xanh của Chi.
- học hành sao rồi Long?
- em vẫn đang cố gắng hết sức đây.
- ăn chơi vừa thôi, lo mà học nữa.
- anh đừng lo, hiện giờ em đang có động lực để cố gắng mà.
- có phải là cô gái em kể anh nghe không? Bữa nào phải cho anh gặp mặt đấy, không biết cô gái nào mà đủ sức mạnh khiến em tôi thay đổi thế này
- cần gì phải chờ đợi, cô gái ấy là Nhã Lan đấy.
Long nói rồi quay sang nhìn Nhã Lan, cô đang trò chuyện với ông Lâm và Tuấn trong phòng khách.
- là Nhã Lan sao? Em làm anh bất ngờ đấy, em thay đổi khẩu vị từ bao giờ thế?
- không phải là thay đổi khẩu vị mà giờ em chỉ muốn sống tốt hơn và muốn được sống thật lòng mình, anh cứ tiếp xúc với Nhã Lan đi, rồi anh sẽ hiểu tại sao em yêu cô ấy.
- anh luôn ủng hộ em chỉ cần em thay đổi và sống tốt hơn là được.
Tuy về nhà để nghỉ ngơi và thăm gia đình như Phong vẫn không quên giải quyết công việc. đến khách sạn từ rất sớm để đợi Tuấn, Phong tranh thủ tham quan khách sạn một vòng.
Phong gặp Nhã Lan đang thẩn thơ nhìn xuống đại sảnh, sẵn dịp Phong cũng muốn tìm hiểu thêm về cô gái đặc biệt này nên Phong đã đến bắt chuyện.
- chào em.
- anh Phong. ờ chào anh. Anh đến tìm anh Tuấn ạ.
- ừ! Nhưng nó đang họp, anh về cũng được mấy ngày nhưng vẫn chưa có dịp nói chuyện với em, gia đình anh hình như ai cũng quý em thì phải.
- vâng, mọi người rất tốt với em và em cũng quý mọi người lắm ạ.
Trò chuyên với Phong một lúc Nhã Lan sực nhớ là mình sắp phải đi đổi ca, dưa tay lên nhìn đồng hồ nhìn có vẻ như là sắp trễ giờ.
- ơ! Em xin lỗi giờ em phải đi làm việc, mài nói chuyện quá em quên mất.
- ừ thôi em đi đi.
Nói rồi Nhã Lan hối hả chạy đi, do vội vàng mà va phải vali đồ của một vị khách mà té lăn ra sàn. Phong cũng nhận ra sự va chạm vừa rồi, Phong chạy lại đỡ Nhã Lan dậy và xin lỗi vị khách, đúng cái thời điểm Phong đỡ Nhã Lan thì Chi xuất hiện và nhìn thấy, cô nàng có vẻ khó chịu ra mặt và tiến lại gần đẩy Nhã Lan ra khỏi tay Phong.
- hai người làm cái gì vậy?
- sao em lại ở đây?
- em dến để tìm anh, mà sao anh lại thân mật với cô ta thế?
- em dùng từ đúng một chút đi, Nhã Lan ngã và anh chỉ đỡ cô ấy dậy thôi.
- cô ta ngã thật không hay cố tình làm vậy để anh lại đỡ.
Nhã Lan lúc này vẫn đang im lặng nhưng khi nghe Chi nói vậy khiến Nhã Lan không thể im lặng được nữa.
- xin lỗi! tôi nghĩ có lẽ cô đã hiểu lầm rồi.
- hiểu lầm gì chứ, à mà cô là người giúp việc của nhà anh Phong đây mà, cô làm ở đây luôn sao, gê thật, chắc đang tính mồi chài Tuấn và cả anh Phong nữa đây, tôi hiểu cái loại con gái như cô quá mà.
- này tôi mong cô nói chuyện tôn trọng một chút đi.
- tôn trọng hả?
Chi xấn lại gần Nhã Lan và xô Nhã Lan, ngay lúc đó Tuấn chạy đến và cũng kịp nghe được toàn bộ sự việc, bị Chi xô Nhã Lan hơi mất thăng bằng nhưng đã được Tuấn đỡ ở phía sau.
- em hơi quá đáng rồi đấy, em thôi được chưa.
Phong nói rồi kéo Chi đi khá mạnh bạo mặc kệ Chi kêu la “ buông em ra”
Đợi Phong và Chi đi khuất lúc đó Tuấn mới quay sang Nhã Lan.
- em không sao chứ?
- không sao đâu, em vẫn ổn mà, thôi chết, công việc của em, thôi mình nói chuyện sau nhé.
Nhớ tới công việc của mình Nhã Lan lại ba chân bốn cẳng chạy đi.
- từ từ thôi không té nữa bây giờ.
Tuấn gọi với theo, Nhã Lan quay lại nhìn Tuấn cười tạm biệt rồi lại tiếp tục đi.
niềm tin
Sau lần cãi cọ ở khách sạn với Nhã Lan thì Chi bắt đầu có ác cảm với Nhã Lan, Chi đến nhà Phong thường xuyên hơn để lấy điểm với ông Lâm và canh chừng Nhã Lan, không cho cô đến gần Phong. Chi tìm mọi cách để gây khó dễ cho Nhã Lan và cũng tìm cách để đuổi Nhã Lan ra khỏi nhà ông Lâm.
- anh còn sốt không? Em có nấu cháu này anh dậy ăn đi.
- được em chăm sóc thế này hạnh phúc thật.
- anh đừng có đùa nữa, ăn đi cho mau khỏe còn đi học nữa.
- em lo cho anh à?
- em lo cho tất cả mọi người trong gia đình.
- vậy chuyện lần trước anh nói em suy nghĩ chưa?
- chuyện gì cơ?
- thì chuyện anh tỏ tình với em đó, anh vẫn đợi câu trả lời của em.
- thôi anh ăn đi
Nhã Lan vội đứng dậy đi ra khỏi phòng để lảng tránh câu hỏi của Long nhưng lại bị Long nắm tay kéo lại rồi đẩy Nhã Lan áp sát vào tường, Long nhìn thẳng vào mắt Nhã Lan còn Nhã Lan thì quay mặt đi để né tránh ánh nhìn của Long.
- không biết sao anh lại yêu em được nhỉ.
Long phì cười rồi chầm chậm nghiêng mặt hôn cô nhưng chưa kịp đã bị Nhã Lan xô ra một cách phủ phàng.
- anh đừng như thế
- em cần time để suy nghĩ, chuyện tình cảm đâu phải nói yêu là yêu được đâu, thôi em xuống nấu cơm đây.
Nhã Lan bước ra khỏi phòng thì gặp Chi đang đứng bên ngoài với vẻ mặt cực kỳ khó ưa.
- có vẻ như tôi đã đánh giá thấp cô, con trai nhà này cô không tha một ai.
- cô muốn gì?
- tôi chẳng muốn gì cả, nhưng tôi cho cô biết một điều, thân phận của cô không xứng đáng với bất kỳ ai trong căn nhà này đâu.
Nhã Lan không nói gì mà lẳng lặng bỏ đi không thèm trả lời.
Nhã Lan xuống nhà bưng bát canh gà lên cho ông Lâm rồi tiếp tục lau dọn nhà cửa và không thèm để ý tới Chi. 30p sau ở trên lầu Chi hét toáng lên, cả Nhã Lan và Long cùng chạy lên thì thấy ông Lâm đã ngã lăn ra sàn bất tỉnh còn Chi thì đang quỳ bên cạnh ông với vẻ mặt hoảng hốt.
- bác ơi bác làm sao thế này?
- ba ơi, ba tỉnh lại đi, có chuyện gì vậy Chi?
- em không biết, em đang nói chuyện với bác thì bác ngã lăn ra xỉu, huhu bác ơi, bác
Ông Lâm mau chóng được đưa vào bệnh viện và lập tức Phong và Tuấn cũng có mặt đầy đủ.
- xin lỗi ai là người nhà của bệnh nhân Vương Lâm
Phong vội vàng chạy tới.
- vâng là tôi đây, tôi là con trai ông ấy.
- ông ấy hiện giờ không sao, thể trạng ông ấy hơi yếu nên có lẽ sẽ phải nằm viện vài ngày.
- thế ba tôi bị sao vậy bác sĩ?
- ông ấy bị ngộ độc, vì liều lượng độc không nhiều nên cũng không gây nguy hiểm cho tính mạng. có lẽ do hôm nay ông ấy ăn phải cái gì nên mới bị trúng độc.hiện giờ ông ấy vẫn chưa tỉnh nên mọi người đợi một lát sau hãy vào thăm.
Bác sĩ dặn dò vài điều cuối cùng rồi đi khỏi, Phong căng thẳng nhìn mọi người.
- sáng giờ ba có ăn cái gì không?
Dường như vớ được cơ hội Chi liền trả lời.
- chuyện ăn uống của bác là do Nhã Lan lo cả, anh hỏi Nhã Lan thử coi.
- sáng giờ ba anh ăn cái gì vậy Nhã Lan.
- sáng giờ bác chỉ ăn 1 chén canh gà em nấu thôi, nhưng đồ ăn đều mua ở siêu thị và em cũng rửa rất cẩn thận mà.
- đồ ăn không có độc nhưng biết đâu được cô lại bỏ độc vào đó thì sao? Tôi biết tỏng cái mưu đồ của cô rồi (Chi đáp trả)
- tôi không có (lúc này Nhã Lan đã rươm rướm nước mắt)
- anh không nghĩ là Nhã Lan làm chuyện này đâu, em đừng ăn nói lung tung (Long phản ứng lại)
- anh bây giờ bị nó bỏ bùa mê cho mù quáng rồi thì còn biết gì đúng sai nữa.
- thôi đi (phong quát lên), bây giờ mọi chuyện vẫn chưa sáng tỏ mọi người làm ơn đừng gây chuyện nữa, Nhã Lan à anh nghĩ những ngày sắp tới đây em không phải tới nhà anh nữa đâu, ba anh đang nằm viện nên em nghỉ đi khi nào mọi chuyện giải quyết xong anh sẽ liên lạc với em sau.
- em không có làm chuyện đó. Anh Phong (Nhã Lan lúc này đã khóc thành lời)
- anh Phong à Nhã Lan không làm chuyện này, anh không thể làm thế được.
Phong không nghe và cũng không nói gì mà bỏ đi, còn Chi thì nhìn Nhã Lan cười 1 cách sảo trá. Tuấn, người im lặng nãy giờ lúc nãy đã đứng bậy dậy nhìn chằng chằng vào Chi rồi Tuấn nắm lấy cánh tay Chi kéo đi ra khỏi bệnh viện.
- bỏ em ra, anh làm cái gì vậy?
Chi vùng vằng khó chịu
- là em làm phải không?
Vẻ mặt Tuấn lúc này trông rất đáng sợ và nhìn Chi với ánh mắt moi móc.
- làm gì chứ, anh nói cái gì vậy?
- ba anh nằm viện là do em làm phải không?
- anh khùng rồi sao. À hay anh cũng bị bùa mê của nó rồi nên không tin nó làm mà đổ lỗi cho em hả?
- lúc trưa anh có gé về nhà lấy tài liệu, và anh thấy em dưới bếp.
Lúc này Tuấn nhìn Chi như muốn nhìn thấu tim đen của cô khiến cô không dám nhìn đáp trả vì sợ ánh mắt của mình sẽ tố cáo chủ nhân nó.
- thì . Thì thì em khát nước nên đi uống nước thôi chứ có gì đâu, không lẽ vì thế mà anh nghi ngờ em hả?
- lúc anh thấy em cầm cái gói gì đó và anh cũng không thấy có ly nước nào trên tay em cả.
Chi lúc này đã lúng túng thật sự
- em . Em . Mà anh có bằng chứng gì mà nói em làm.
- em cẩn thận đó, anh không cho qua chuyện này đâu, nếu anh Phong mà biết chuyện này thì không hay ho gì lắm đâu, tốt hơn hết là em đừng có kiếm chuyện với Nhã Lan nữa và cũng đừng đem bất cứ ai ra làm công cụ để gây chuyện, anh không để yên đâu.
Tuấn nói rồi bỏ đi, Chi nhìn theo và cô thật sự hoảng sợ, lo lắng.
Khi Tuấn trở vào bệnh viện thì gặp Long đang đưa Nhã Lan về.
- Nhã Lan em đi đâu vậy.
- anh đừng đụng đến Nhã Lan, cả anh cũng giống anh Phong phải không, anh cũng cho là Nhã Lan làm chuyện đó phải không.
- em tránh ra đi Long. Nhã Lan à anh muốn nói chuyện với em
Tuấn tiến lại gần Nhã Lan nhưng bị Long đẩy ra và kéo Nhã Lan đi mất, Nhã Lan lúc này đã như người mất hồn không nghe bất cứ gì mà Tuấn nói.
lời xin lỗi
- ba tỉnh rồi sao?ba thấy trong người thế nào?
- ba không sao? Ba thấy ổn rồi. tuấn và Long đâu?
- con kêu tụi nó về nhà nghỉ rồi.
- ừ! Thôi con cũng về nghỉ đi, ba không sao đâu.
- tí nữa thằng Tuấn lên con sẽ về, ba đừng lo, ba muốn ăn gì không để con mua?
- không cần đâu, con bảo Nhã Lan nấu cháo cho ba, ba chỉ thích đồ ăn nó làm thôi.
- con cho Nhã Lan nghỉ việc rồi.
Ông Lâm nhìn Phong với vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cái ngạc nhiên ấy cũng qua mau, ông tựa lưng xuống gối thở dài.
- con nghi ngờ con bé phải không?
- con không nghi ngờ, chỉ là con muốn cô ấy nghỉ việc 1 time thôi,
- ba hiểu con nghĩ gì, nhưng không phải là con bé làm đâu.
- con không biết, nhưng là do Nhã Lan nấu đồ ăn cho ba nên con không thể không suy nghĩ.
- con trách lầm con bé rồi, ba biết ai làm chuyện này nhưng chắc chắn đó không phải Nhã Lan đâu.
- ba biết sao?
Phong chực hỏi tiếp nhưng ông Lâm đã giơ bàn tay lên ra hiệu im lặng
- ba biết con muốn hỏi ba điều gì nhưng ba muốn con tự tìm hiểu đó là ai? Ba nghĩ là con nên gặp Nhã Lan để nói chuyện.
- tại sao ba tin Nhã Lan vậy?
- ba cũng không biết. có lẽ nó rất giống đứa con gái của ba, rất giống.
- ba vẫn tìm kiếm Linh sao. Chuyện đã qua lâu rồi mà.
- ba tin rằng con bé vẫn còn sống.
Khi ông Lâm nói đến đó vẻ mặt ông chùng xuống buồn lại lùng, Phong cũng không nói gì mà chỉ im lặng với những nỗi suy tư của ông Lâm. Lúc đó cửa phòng mở ra phá vỡ sự yên tĩnh đang hiển điện.
- ba khỏe chưa? Con đem cháo đến cho ba này.
- ba khỏe rồi.
- thằng Tuấn đâu, anh tưởng nó vào trông ba chứ?
- anh Tuấn có việc gấp phải lên khách sạn rồi, tối mới vào.
- ừ vậy em ở đây trông ba đi, ba à! Vậy con về trước đây, có gì tối con sẽ vào.
- ừ con về đi.
Phong bước ra tới cửa thì ông Lâm kêu lại
- Phong này, ba nghĩ con nên cẩn thận hơn khi tiếp xúc với Chi
Phong thoáng chút ngỡ ngàng nhưng rồi lại im lặng gật đầu, lặng lẽ bước ra khỏi phòng