Polaroid
Đọc truyện

Giai Điệu Của Một Ánh Mắt - Phần 5


Sau chuyện vừa rồi Nhã Lan khá buồn và trầm lặng hơn, sự hiểu lầm của mọi người khiến cô cảm thấy rất đau và nhất là Tuấn, Tuấn đã không hề đứng ra giải thích cho cô 1 lời nào mà chỉ im lặng, điều đó làm Nhã Lan cảm thấy rằng Tuấn không tin Nhã Lan. 

- hôm nay con không đi làm à? 

- hôm nay con được nghỉ? Tranh thủ ở nhà chăm sóc cho mẹ nữa chứ. 

- mẹ tự lo được rồi, con nhớ đi làm thường xuyên đừng để người ta phàn nàn. 

- con biết rồi mà, mẹ yên tâm con của mẹ luôn hoàn thành tốt công việc mà. 

Người mẹ nhìn Nhã Lan với ánh mắt dịu êm chất chứa nhiều nỗi niềm, bà nhẹ nhàng vuốt tóc cô con gái, dường như có một điều gì đó trong trái tim bà khiến bà không thể nói ra cái nỗi niềm đang chất chứa trong lòng. 

- con đã trưởng thành rồi, bao năm qua phải cùng mẹ sống cơ cực thật là bất công với con quá. 

- mẹ nói gì vậy, được sống với mẹ là con hạnh phúc lắm rồi, con đâu có thấy vất vả gì. 

- không, đáng lẽ cuộc sống của con có thể tốt hơn thế này nữa cơ. 

- mẹ nói vậy là sao? 

- à không có gì. 
Người mẹ rưng rưng nước mắt, lắc dầu nhìn Nhã Lan, bà móc tay vào túi áo lôi ra một cái túi nho nhỏ màu đỏ, bà lấy từ trong chiếc túi ra một sợi dây chuyền, sợi dây được làm khá công phu và tinh xảo với mặt dây là một bông hoa tám cánh bằng pha lê lấp lánh. 

- Nhã Lan à, cũng đã đến lúc mẹ trao cái này lại cho con rồi. 

- ôi sợi dây chuyền đẹp quá, sợi dây này là của con sao, làm sao mà mẹ có sợi dây chuyền này thế. 

Đón sợi dây từ tay mẹ Nhã Lan vô cùng thích thú và vui mừng ngắm nhìn. 

- ừ . Đó là kỷ vật của mẹ, giờ mẹ trao lại cho con, nhớ giữ nó cẩn thận. có thể sợi dây chuyền này sẽ quyết định cuộc đời con về sau, mẹ chỉ mong con luôn được hạnh phúc. 

- mẹ à! 

Nhã Lan vùi đầu vào lòng mẹ như một con mèo con nũng nịu muốn được mẹ âu yếm.

- Nhã Lan này, con hứa với mẹ một chuyện được không? 

- chuyện gì vậy mẹ? 

- hứa với mẹ sau này con phải sống thật hạnh phúc và 

- và sao nữa hả mẹ? 

- và sau này nếu mẹ có làm gì có lỗi với con thì con hãy tha thứ cho mẹ được không?

- sao mẹ lại nói thế? Làm sao mẹ làm gì có lỗi với con được? 

- thì con cứ hứa với mẹ đã. 

- vâng con hứa, con hứa sẽ sống hạnh phúc và sẽ tha thứ cho mẹ bất cứ đều gì. 

- ừ thế là được rồi. mẹ yên tâm rồi. 

- mà sao mẹ lại bắt con hứa kỳ cục vậy? 

Nhã Lan ngồi bật dậy thoát khỏi vòng tay mẹ rồi nhìn người đàn bà như sự chờ đợi câu trả lời nhưng người mẹ quay mặt đi lấy tay quệt những giọt nước mắt đang sắp trào ra. Ngay lúc đó ở ngoài cổng có ai đó đang gọi cửa. 

- anh Phong!...... sao anh biết nhà em. 

- Tuấn chỉ cho anh biết, ừ .. anh muốn nói chuyện với em được không? 

- có chuyện gì không anh? Em ..em . nếu là chuyện đó thì em thật sư không làm gì cả. 

- anh biết. anh đến cũng vì chuyện đó, anh nghĩ là anh cần phải nói chuyện với em. Lần trước anh hơi mất bình tĩnh nên như thế. Anh xin lỗi, em quay về làm việc trở lại được không? 

- em xin lỗi nhưng có lẽ em không làm nữa đâu. 

- anh tin em và ba anh cũng tin em, không ai nghĩ em làm chuyện này đâu, anh mong em suy nghĩ lại và trở về làm việc, ba anh nằm viện nên không ăn uống được gì nhiều, ông chỉ thèm mấy món em nấu, trong chuyện này anh là người có lỗi.

Nhã Lan nhìn Phong rồi im lặng không nói gì. Phong nhận ra là mình cũng đã thuyết phục được Nhã Lan phần nào. 

- thôi anh về đây, em cứ suy nghĩ đi , khi nào em thay đổi quyết định thì đến gặp anh. 

Sau khi trò chuyện vói Phong Nhã Lan dường như đã suy nghĩ lại về mọi thứ và cô quyết định đến thăm ông Lâm. 

- con chào bác, bác khỏe chưa ạ? 

- Nhã Lan đấy hả con, vào đây , vào đây 

- bác ăn uống gì chưa? Con có nấu ít cháo đem cho bác này. 

- bác cám ơn. Lâu rồi không được ăn mấy món con nấu bác cũng thèm quá. 

- vậy bác muốn ăn gì cứ nói với con, con nấu cho bác ăn nhé. 

- phiền con quá không, dù sao thì 

- vậy nếu con đi làm lại bác có nhận con nữa không? 

Ông Lâm nhìn Nhã Lan với gương mặt rặng rỡ và vui mừng. 

- con đi làm lại thật sao? Có lẽ thằng Phong cư xử với con hơi tệ. 

- không đâu bác. Chuyện này con cũng có lỗi, con sơ ý quá nên mới để bác bị như thế này. 

- thôi được rồi cứ ngồi nhận lỗi thế này thì biết đến bao giờ, con chịu đi làm lại là bác vui rồi 

2 người ngồi nói chuyện được 1 lúc thì Tuấn cũng tới, cuộc gặp hơi bất ngờ nên Nhã Lan lúng túng và có chút gì giận dỗi, cô xin phép về trước mà không ngoảng mặt nói với Tuấn câu nào. 

- Nhã Lan, đợi anh với, Nhã Lan 

Tuấn chạy đuổi theo Nhã Lan 

- em giận anh hả, sao không nói chuyện với anh. 

- em có quyền gì mà giận anh chứ. 

- có phải tại ngày hôm đấy anh không lên tiếng nói một lời nào nên em . 

- có phải anh cũng nghĩ em giống như là những lời Chi nói phải không? 

- anh không nghĩ gì cả, những gì anh làm là có lý do cả. 

- lý do gì? Chắc anh nghĩ là em làm phải không? Anh không tin em, anh chưa bao giờ tin em, mà sao lại bắt anh tin chứ, em đâu là cái gì mà bắt anh tin, em đơn giản chỉ là nhân viên của anh, chỉ là người giúp việc của nhà anh thì có quyền gì bắt anh tin chứ. 

Nhã Lan vừa nói vừa khóc trong nước mắt đã lăn dài, cố gắng ngăn những dòng nước mắt nhưng dường như không thể, Nhã Lan quay lưng bỏ đi nhưng Tuấn đã chạy theo cầm lấy cánh tay Nhã Lan kéo lại. 

- Nhã Lan à em nghe anh nói được không? 

- em không muốn nghe, bỏ em ra, tại sao em phải nghe chứ, tại sao? 

Nhã Lan vùng vẫy cố gắng đẩy Tuấn ra nhưng càng đẩy Tuấn càng xiết chặt cánh tay không buông, Nhã Lan càng khóc nhiều hơn. 

- tại vì anh yêu em. 

Tuấn vừa dứt câu thì Nhã Lan cũng thôi vùng vẫy và nhìn Tuấn, Tuấn vội kéo Nhã Lan lại gần hơn rồi ôm cô. 

- Nhã Lan à! Em phải tin anh, anh chưa bao giờ nghi ngờ em cả. khi ba anh bị như vậy anh cũng lo lắng chứ, cũng giận lắm chứ nhưng từ lúc xảy ra chuyện chưa bao giờ anh nghĩ em là người hại ba anh. anh luôn tin em vì anh yêu em, yêu em nhiều lắm, em có biết điều này không? 

Nhã Lan vẫn im lặng và nước mắt vẫn rơi, Nhã Lan cũng vòng tay ôm lấy Tuấn như một lời đáp trả. 
ranh giới tình yêu 

Nhã Lan đã bắt đầu quay về làm việc trở lại ở nhà ông Lâm và khách sạn, ông Lâm cũng đã khỏe nhiều và xuất viện, mọi chuyện cũng được quên lãng và không ai nhắc tới nữa nhưng Phong vẫn âm thầm tìm cho ra nghuyên nhân của sự việc như lời ông Lâm đã nói. 

- tại sao ba lại biết Nhã Lan không gây ra chuyện này? 

- con vẫn chưa biết ai làm sao? 

- con vẫn chưa thể suy nghĩ được là ai. 

- ba ăn đồ do Nhã Lan nấu đã nhiều nên biết mùi vị của nó, chén canh gà hôm đó chắc chắn không phải Nhã Lan nấu, cũng có thể nó bị tráo đổi. nhưng dù là ai làm chuyện này thì ba cũng không trách, có lẽ tuổi trẻ háo thắng thôi. 

- mà con cũng đừng tìm hiểu làm gì nữa, chuyện qua rồi, ba sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để những chuyện này xảy ra đâu. 

- ba lúc nào cũng vậy, ba nên sống cho bản thân mình một chút đừng sống vì người khác quá nhiều như thế. 

- cộc cộc con Nhã Lan đây, con vào được không? 

- Nhã Lan đấy à! Vào đi. 

- anh Phong cũng ở trong này sao? Em có làm một ít nước trái cây, anh uống luôn nhé? 

- ừ anh cám ơn. 

- bác cũng uống đi, tốt cho sức khỏe lắm, tí nữa ăn cơm xong bác phải nhớ uống thuốc nữa. 

- con chăm sóc bác thế này chẳng mấy chốc mà khỏe lại thôi. 

- vâng, bác phải mau khỏe lại đấy. 

- Nhã Lan nói đúng đấy, ba phải cố gắng tĩnh dưỡng để mau khỏe. 

Ông Lâm hớp mộng ngụm nước trái cây rồi chặt lưỡi có vẻ hài lòng. Ông nhìn Nhã Lan gật gù cái đầu khiến cô cũng thấy vui, nhưng rồi sắc mặt của ông bỗng thay đổi đột ngột khi ông nhìn thấy cái gì đó ở Nhã Lan. 

- Nhã Lan! Sợi dây chuyền .. 

- dạ, à sợi dây chuyền này ạ, là của mẹ con, mẹ vừa tặng lại cho con, đẹp đúng không bác. 

- bác có thể mượn nó một lát được không? 

- dạ được chứ ạ. 

Nhã Lan vòng tay lên cổ tháo sợi dây đưa cho ông Lâm, ông có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy sợi dây chuyền của Nhã Lan, ông nhẹ nhàng cầm sợi dây và xem xét một cách tỉ mỉ. 

- sợi dây chuyền này là của mẹ con sao? 

- vâng, là một kỷ vật của mẹ con đấy ạ. 
Ông Lâm lúc này đã thật sự xuống sắc, ông đưa lại sợi dây cho Nhã Lan. 

- bác sao thế ạ? 

- bác không sao, giờ bác muốn nói chuyện với Phong một chút nên cảm phiền con . 

- dạ con hiểu mà, bác với anh Phong cứ nói chuyện đi, con xin phép ra ngoài. 

Phong giờ vẫn không thể hiểu nổi thái độ của ông Lâm, dường như đang có chuyện gì diễn ra với ông. 

- có chuyện gì vậy ba, con thấy ba lạ lắm. 

- ba nhờ con một chuyện được không? 

- vâng được chứ, ba nói đi. 

- con gặp mẹ của Nhã Lan bao giờ chưa? 

- con chỉ mới gặp 1 lần, mà sao ba lại hỏi mẹ của Nhã Lan, con thấy ba có vẻ khá quan tâm đến sợi dây chuyền của Nhã Lan. 

- ba muốn con tìm hiểu cho ba một chuyện liên quan đến mẹ của Nhã Lan. 

Ông Lâm trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ông như thoáng lên một niềm hy vọng nào đó xem lẫn với nỗi buồn miên mang về cái điều ông mới phát hiện ra, cái điều mà ông đã tìm kiếm từ lâu. 

Sức khỏe của ông Lâm bình phục khá nhanh, Phong quyết định mở một bữa tiệc nho nhỏ để mừng ông Lâm khỏe lại, vì là buổi tiệc thân mật của gia đình nên chỉ có người nhà tham gia và thêm 2 vị khách đặc biệt là Nhã Lan và Chi. 

Một sự tình cờ mà Chi đến nhà hàng cùng lúc với Nhã Lan, nhưng vì Nhã Lan đi ở đằng trước nên không biết Chi đang đi sau lưng, vừa nhìn thấy Nhã Lan cơn khó chịu của Chi lại nỗi dậy, sau mọi công sức của Chi mà Nhã Lan vẫn còn hiển nhiên được làm ở nhà Phong, nếu không bị Tuấn nắm đuôi chắc Chi sẽ không để yên chuyện này. Chi vẫn đi theo sau Nhã Lan một cách im lặng và không có ý định vượt lên, nhưng khi thấy Nhã Lan rẽ vào nhà vệ sinh thì Chi lại nảy ra một ý định mới mẻ, Chi vẫn lặng lẽ đi theo Nhã Lan vào nhà vệ sinh cho đến khi Nhã Lan bước vào buồng vệ sinh Chi liền khóa trái cửa rồi múc một xô nước tạt vào bên trong. Khiến Nhã Lan ướt nhẹp từ đầu đến chân, rồi lẳng lặng bỏ đi mặc kệ sự kêu la của Nhã Lan ở bên trong. 

- Phong à con có mời Nhã Lan không? Sao giờ này vẫn chưa thấy nó đến 

- con có mời mà, ba yên tâm chắc cô ấy bận chút chuyện nên đến hơi trễ thôi. 

- tại sao gia đình mình lại phải đợi cô ấy như vậy, nếu cô ấy biết tôn trọng mọi người thì sẽ không đến trễ, mà cũng có khi là cô ấy không đến cũng nên, con nghĩ nhà mình không nên phí sức ngồi đợi cô ấy thế này đâu. (Chi nói một cách cọc cằn) 

Thấy thái độ của Chi Tuấn biết là đã xảy ra chuyện gì đó không hay, Tuấn vội vã đứng dậy và đi ra ngoài, vừa bước ra quầy lễ tân Tuấn bắt gặp Nhã Lan lếch thếch đi ra khỏi nhà vệ sinh và quần áo đầu tóc thì ướt hết. 

- Nhã Lan!..... Nhã Lan!.... 
- anh Tuấn .. 

Nhã Lan mếu máo nhìn Tuấn như sắp khóc. 

- em sao vậy? sao người em lại ướt hết thế này, có chuyện gì vậy? 

- em không biết, ai đó đã khóa trái buồng vệ sinh của em rồi tạt nước vào bên trong, em gọi mãi nhưng không ai trả lời, một lúc sau mới có người mở cửa cho em, em thật sự không biết gì hết. 

- thôi được rồi, anh hiểu rồi. em đứng đây đợi anh một lát. 

Tuấn chạy vội sang một shop quần áo bên đường mua 1 bộ đồ mới rồi trở lại nhà hàng. 

- em vào thay đồ và sửa soạn lại đi, ba anh và mọi người đang đợi, chuyện này mình sẽ giải quyết sau. 

Tuấn nói rồi đưa túi đồ cho Nhã Lan đi thay sau đó Tuấn ra cổng và gọi điện kêu Chi ra ngoài. 

- có chuyện gì mà anh kêu em ra đây? 

- lại là em làm phải không? 

- làm gì? Anh lại muốn nói gì nữa đây? 

- chuyện gì thì em tự hiểu đi, anh đã cảnh cáo em rồi, nếu em đụng tới Nhã Lan lần nữa anh sẽ không để yên mà. 

- nếu không để yên thì anh tính làm gì em hả, đúng là em làm đó, là em đã tráo bát canh gà và nhốt cô ta vào nhà vệ sinh rồi tạt nước vào để cô ta không đến dự tiệc được, là em làm cả đó, thì sao nào. 

- em thật quá đáng, Anh không làm gì được em cả nhưng nếu anh nói mọi chuyện cho anh Phong biết thì em nghĩ sao? 

- anh nói đi, bằng chứng đâu, anh nghĩ là anh Phong sẽ tin chắc. 

- em . 

Tuấn lúc này đã tức lên trong khi Chi có vẻ rất đắc chí, Chi nhìn Tuấn rồi “ hứ” một cái xong quay đầu bỏ đi. Tuấn tức tối vô cùng nhưng không nói được gì lẳng lặng đi vào trong. Và ở sau cửa ra vào của nhà hàng Phong cũng lẳng lặng đi vào bên trong, Phong đã đứng đó từ lúc nào và đã nghe được toàn bộ câu chuyện. 

- Nhã Lan! Sao con đến trễ vậy, bác tưởng con không đến. 

- con xin lỗi mọi người, con có chút việc nên đến hơi trễ làm mọi người phải đợi, con thành thật xin lỗi. 

- thôi không sao đâu, con đến là vui rồi, thôi ngồi xuống đi con, vậy ta gọi đồ ăn luôn nhé. 

Tâm trạng ông Lâm vui hơn khi có Nhã Lan đến, ông gọi món ăn và mau chóng các món ăn được dọn lên. 

- thưa ba thưa cả nhà, nhân dịp hôm nay có mặt đầy đủ mọi người ở đây con muốn thông báo một chuyện. (Long lên tiếng) 

Long đứng dậy và tiến đến chỗ Nhã Lan ngồi,kéo cô đứng dậy. 

- hôm nay con muốn ra mắt cả nhà người con gái con yêu.

Nhã Lan ngơ ngác nhìn Long rồi lại quay sang nhìn Tuấn, và nhìn mọi người. Tuấn lúc này cũng thật sự bất ngờ vì sự đột ngột của Long. 

- con muốn xin phép ba cho con được chính thức quen Nhã Lan, mong là ba sẽ chấp thuận cho tình yêu của con 

Dường như Tuấn thấy tình yêu của mình đang xa tầm với, một nỗi lo sợ dâng lên trong Tuấn, Tuấn sợ sẽ mất Nhã Lan, Tuấn sợ nếu ba đồng ý và cả Nhã Lan cũng đồng ý thì Tuấn sẽ mất đi tình yêu vĩnh viễn, cái suy nghĩ đó khiến Tuấn khó chịu kinh khủng. bỗng dưng Tuấn cũng đột ngột đứng dậy và tiến về phía Nhã Lan và Long. 

- thưa ba con cũng có chuyện muốn nói, con cũng yêu Nhã Lan và con cũng muốn xin phép ba cho con quen Nhã Lan. 

Đến lúc này thì mọi chuyện đã trở nên khá căng thẳng. ông Lâm và Phong không bất ngờ lắm vì sự việc này vì cả ông và Phong đều đã cảm nhận được những tình cảm này từ lâu của em và con họ. Chi có vẻ tỏ ra khá ung dung trước mọi chuyện và cảm thấy rất thú vị với sự giành giật tình yêu của Tuấn và Long, có lẽ người ngạc nhiên nhất trong chuyện này là Long, Long sững sờ khi nghe Tuấn tuyên bố là Tuấn cũng yêu Nhã Lan. 

- chuyện tình cảm không thể ép buộc, ta nghĩ các con nên suy nghĩ kỹ khi đưa ra những quyết định cho riêng mình, Long, Tuấn đều là con ta, ta không muốn thiên vị đứa nào, nếu tình cảm xuất phát từ cả 2 phía thì ta luôn ủng hộ và không phải đối, mọi quyết định là ở con, Nhã Lan à! 

Nhã Lan lúc này đã thật sự bối rối, Tuấn và Long cũng đang nhìn chằm chằm cô, Nhã Lan như đang đứng giữa ranh giới của tình yêu. 

- tình yêu không ép buộc, và em vẫn chưa nhận lời với bất cứ ai, em vẫn chưa là của ai cả, các anh không hề hỏi ý kiến của em khi nói ra chuyện này, các anh chỉ biết giành giật tình yêu của riêng mình và không cảm nhận đến suy nghĩ của em. Bác Lâm à, con xin lỗi, con hơi mệt con xin phép về trước. 

Nhã Lan cúi chào ông Lâm rồi đi ra ngoài. 

- Nhã Lan! Để anh đưa em về ( Long và Tuấn bất chợt cùng nói đồng thanh) 

Long và Tuấn quay qua nhìn nhau với vẻ mặt sắc lạnh. 

- không cần, em tự về được. 

Giọng Nhã Lan run run như muốn khóc rồi cô bỏ đi. 

- để anh đưa Nhã Lan về cho, anh nghĩ 2 đứa nên nói chuyện thẳng thắn với nhau đi ( Phong đứng dậy rồi đuổi theo Nhã Lan) 

- anh Phong!..... anh đi đâu vậy? ( Chi gọi với theo). 

đối mặt với tình yêu 

Mọi chuyện đã bắt đầu phức tạp, trong buổi tiệc đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng ông Lâm không lấy gì làm buồn khi bữa tiệc trở nên ảm đạm như vậy, ông nghĩ có lẽ cần phải đối diện với tình cảm của chính mình thì tụi nó mới trưởng thành được, ông hy vọng cả Tuấn và Long sẽ biết xử sự đúng cách với tình yêu của mỗi đứa. 

- chắc hồi nãy em khó xử lắm phải không? 

- em không biết nữa, mọi chuyện bất ngờ quá, em có cảm giác mình giống như một món đồ bị quăng qua quăng lại. 

- có lẽ tụi nó hơi vội vàng bộc lộ tình cảm của mình và lựa chọn không đúng cách nhưng anh tin tụi nó không có ý gì làm tổn thương em đâu. 

- em biết nhưng thật sự em .. 
- chuyện tình cảm không phải 1 sớm 1 chiều mà giải quyết được, dù là em chọn ai trong hai đứa thì cũng sẽ làm tổn thương người còn lại, anh chỉ mong em có thể quyết định một cách khéo léo để không ai bị tổn thương. 

- em biết rồi, cám ơn anh vì những lời khuyên, anh yêu ai bao giờ chưa sao khinh nghiệm vậy? 

- có, anh đã từng yêu một người nhưng chuyện qua lâu rồi. 

- đã từng ư, vậy không phải là Chi sao? 

- Chi hả, anh đối với Chi chỉ là bạn thôi, anh không yêu Chi. 

- ừ đúng rồi vì “ khi yêu ai ta không diễn tả được cảm giác khi bên người ấy mới gọi là yêu “ mà. Thôi về đến nhà rồi, cám ơn anh đã đưa em về, chào anh. 

- ừ chào em. 

Phong miên mang nhìn theo bóng dáng của Nhã Lan đã khuất xa, Phong thở dài rồi lẩm bẩng trong miệng “khi yêu ai ta không diễn tả được cảm giác khi bên người ấy mới gọi là yêu”, Phong nhìn ra cửa kính xe, nỗi nhớ ngày xưa lại ào về, ngày xưa người đó vẫn thường hay nói với Phong như vậy “khi yêu ai ta không diễn tả được cảm giác khi bên người ấy mới gọi là yêu”, thật kỳ lạ khi Nhã Lan cũng nói đúng câu này với Phong, một cái gì đó bồi hồi chạy ngang qua Phong, cái cảm giác mà từ lâu rồi Phong không cảm nhận được, từ lúc mà người ấy bỏ ra đi thì trái tim Phong như tan vỡ và đóng băng, Phong không còn có thể yêu một ai nữa, nhưng giờ đây hình như trái tim Phong đang tan chảy vì câu nói ngày xưa ấy, mà cũng có thể vì người vừa nói câu nói ấy với Phong. “ Nhã Lan” Phong thầm nghĩ trong đầu và nhìn về phía Nhã Lan vừa đi khuất. 

Phong về đến nhà thì thấy Chi đang đợi ngoài cổng với vẻ mặt tức tối, Phong đoán được phần nào sự tức giận ấy nhưng Phong có vẻ không quan tâm lắm đến điều đó. 

- em đến đây làm gì? 

- sao anh lại bỏ em ở lại nhà hàng mà đưa con bé ấy về? anh xem nó hơn em sao? 

- em bỏ cái giọng đệu ấy đi, em có chân mà cần gì anh đưa về. 

- không lẽ nó không có chân à! Hay . Hay là anh cũng thích nó rồi sao, nó chỉ dòm ngó cái tài sản của gia đình anh thôi chứ chẳng tốt đẹp gì đâu. 

- em thôi đi, đủ rồi đó, người chẳng tốt đẹp gì là em chứ không phải Nhã Lan. 

- cái gì, em xấu xa ư? Em đã làm gì mà anh nói em như vậy? em làm gì? 

- tất cả mọi chuyện, những gì em làm và gây ra cho Nhã Lan anh đều biết hết, anh không ngờ em lại như vậy. 

- anh .. tại sao anh đúng rồi là Tuấn nói phải không? Là anh Tuấn nói với anh phải không? Anh tin lời anh Tuấn sao? 

- Tuấn chẳng nói gì với anh cả, là do chính miệng em nói ra 

Chi hoảng hốt nhìn Phong, ấp úng không nói nên lời, Chi giống như đứa trẻ ăn cắp bị bắt quả tang. 

- lúc chiều em và Tuấn nói chuyện ở ngoài nhà hàng anh nghe hết rồi, em còn gì muốn nói không? 

- anh nghe hết rồi sao? Đúng! Là em làm, nhưng tất cả chỉ vì em yêu anh. 

- em đừng lấy lý do là yêu anh, anh cảm thấy bị xúc phạm lắm. anh nghĩ có lẽ em và anh không nên gặp nhau nữa. 

Chi lặng người đi khi nghe Phong nói vậy, những lời Phong nói giống như một xô nước lạnh hất vào mặt Chi. 

- anh thật sự không muốn gặp em nữa sao? 

- đúng, anh không muốn nhìn thấy em nữa. 

- thôi được rồi, em chỉ muốn hỏi anh 1 câu cuối rồi em sẽ đi, từ trước tới giờ anh không có chút xíu tình cảm nào với em hết sao? 

- anh xin lỗi. 

- em hiểu rồi. 
Chi bật khóc quay đi rồi bước lên xe đi mất. Phong vẫn đứng đó nhìn theo chiếc xe, lòng Phong hơi buồn. Phong hiểu là Chi không hề có ác ý nhưng có lẽ đau 1 lần rồi thôi, Phong cũng không yêu Chi, có lẽ nói rõ ra 1 lần thế này sẽ tốt hơn cho cả Chi và Phong, tình cảm Chi dành cho Phong, Phong sẽ luôn trân trọng và gìn giữ. 


Đọc tiếp: Giai Điệu Của Một Ánh Mắt - Phần 6

Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Giai Điệu Của Một Ánh Mắt
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com