A,Yuji !\\\"
Tôichoàng tỉnh bởi giọng nói đàn ông quen thuộc văng vẳng bên tai.
\\\"Xemnày, ta mang quà đến cho cậu đây.\\\"
Có vẻnhư tôi ngủ dậy muộn. Tôi chui ra khỏi chăn, tay dụi mắt đi về phía bếp. Trênbàn đã có sẵn bữa sáng, Mio đang đứng rửa gì đó bên bồn rửa.
\\\"Chàoem.\\\"
\\\"Chàoanh. Anh ngủ ngon không?\\\"
\\\"Anhngủ say như chết.\\\"
\\\"Thếà, tốt quá.\\\"
\\\"Trời!\\\"Tiếng của Yuji.
\\\"Conlại bị lừa kìa.\\\"
\\\"Thậtra,\\\" tôi nói khi ngồi vào bàn ăn,\\\" khi em ốm, anh đã cố gắng chu toànmọi việc trong mà, nhưng mà ...\\\"
\\\"Anhlàm không tốt lắm\\\", tôi nói.
\\\"Lúcanh quên, lúc lại không cẩn thận, có lúc lại lười vì mệt.\\\"
\\\"Thếnên hai bố con mới mặc quần áo bẩn và để nhà cửa thế này?\\\"
\\\"Ừ.\\\"
Có vẻMio chưa hài lòng lắm với lời giải thích của tôi, tuy nhiên cuối cùng nàng cũnggật đầu.
\\\"Emhiểu rồi. Nghĩa là kiểu gì em cũng không được ốm.\\\"
\\\"Ừ.\\\"
\\\"Emđã nói thế đúng không?\\\"
\\\"Hả?\\\"
\\\"Emđã nói là không sao đâu.\\\"
\\\"À,ừ.\\\"
\\\"Vậythì em phải cố gắng thôi.\\\"
\\\"Emhết đau đầu chưa?\\\"
\\\"Emổn. Chỉ hơi đau chút thôi, giờ đỡ hơn rồi.\\\"
\\\"Tốtquá.\\\"
\\\"Cảmơn anh.\\\"
Cóchuyện này, tôi nói.
\\\"Chiềunay em đi chợ cùng anh nhé?\\\"
\\\"Cùnganh?\\\"
\\\"Anhmuốn em gặp một người.\\\"
\\\"Em?\\\"
Tôi gậtđầu.
\\\"Mộtngười rất thân với gia đình mình. Biết đâu việc này sẽ giúp em phục hồi trínhớ.\\\"
\\\"Emthấy háo hức quá.\\\"
\\\"Ừ.\\\"
\\\"Đólà thầy Nombre,\\\" Yuji nói. \\\"Nombre ..\\\"
\\\"Ngườimà mẹ sẽ gặp chiều nay. Thầy Nombre.\\\"
\\\"Làthầy giáo à?\\\"
\\\"Ngàyxưa thôi,\\\" tôi nói. \\\"Ngày xưa ông ấy là giáo viên tiểu học.\\\"
\\\"Cảcon Pooh nữa.\\\"
Mionhìn tôi ngạc nhiên.
\\\"Khinào gặp em sẽ hiểu,\\\" tôi nói.
Buổichiều, ba chúng tôi đến trung tâm mua sắm mua súp lơ xanh, thịt lợn muối, nấmvà kem tươi. Trên đường về, chúng tôi ghé vào công viên số 17.
ThầyNombre và con Pooh đã có mặt ở công viên. Tôi bảo Mio và Yuji đứng ngoài để tôivào trước. Trông thấy tôi, thầy Nombre liền vẫy tay.
\\\"Chàothầy.\\\"
\\\"Ừ.\\\"
\\\"Thầychuẩn bị tinh thần chưa ạ?\\\"
\\\"Rồi.Tôi sẽ không bất ngờ đâu.\\\"
\\\"Cònchuyện này nữa, cô ấy đã mất hết trí nhớ.\\\"
\\\"Cậucó nói rồi.\\\"
\\\"Côấy cũng không biết mình chỉ là hồn ma.\\\"
\\\"Chuyệnđó thì đương nhiên.\\\"
\\\"Vìvậy mà em không nhắc đến chuyện một năm trước. Em vờ như vẫn sống với cô ấysuốt cả năm qua.\\\"
\\\"Nhưvậy là hơn. Bởi sự thật đau buồn quá.\\\"
\\\"Vậynên.\\\"
\\\"Tôihiểu rồi. Cậu đừng lo.\\\"
Tôi gậtđầu, quay lại vẫy tay gọi Mio và Yuji.
\\\"Côấy sắp đến đấy ạ.\\\"
Tôi thìthầm với thầy Nombre.
\\\"Ừ.\\\"
Mio dắttay Yuji đi về phía chúng tôi. Đến nơi, Yuji sán lại chơi ngay với con Pooh.
\\\"Emchào thầy,\\\" Mio nói.
\\\"Chàoem. Tôi nghe nói em chẳng nhớ gì cả?\\\"
\\\"Vâng.Phiền phức quá thầy ạ.\\\"
\\\"Emcũng không nhớ tôi là ai?\\\"
Xin lỗithầy, Mio nói.
\\\"Embiết thầy là thầy Nombre. Nhưng em không nhớ được.\\\"
ThầyNombre mỉm cười.
\\\"Đếnchồng em còn chẳng nhớ, nếu em nhớ được tôi thì sẽ có vấn đề mất.\\\"
\\\"Vâng.\\\"
Tôi cócảm giác rất lạ khi nhìn Mio và thầy Nombre trò chuyện. Dường như nàng vẫn hiệnhữu trên thế giới này. Tôi đã ngỡ mình nằm mơ khi chỉ mỗi tôi và Yuji trôngthấy nàng. Nhưng không phải.
Nàngđang ở đây.
ThầyNombre và Mio đang nhắc lại chuyện lần đầu hai người gặp nhau.
\\\"Emtết tóc hai bên. Mặc tạp dề, tay xách bịch túi ni lông đi chợ.\\\"
\\\"Cũngtại đây ạ ?\\\"
\\\"Ừ.Vợ chồng em hồi ấy nhìn như học sinh cấp III. Giờ trông em vẫn trẻ lắm.\\\"
Hai emrất hạnh phúc.
ThầyNombre nói.
\\\"Ngàynào cũng ngập tràn hạnh phúc. Đó là hình ảnh hai em hồi ấy. Tôi chẳng có duyênđược như thế nên cũng ghen tị lắm.\\\"
\\\"Vìbọn em cố gắng lắm mới được ở bên nhau.\\\"
\\\"À,chuyện đó tôi cũng có nghe. Lần đi xem pháo hoa phải không? Tôi gặp hai em vàomùa xuân năm sau đó.\\\"
Mioquay sang nhìn tôi.
\\\"Đúngđấy em. Sau lần hội ngộ ấy, đến mùa xuân năm sau thì mình cưới. Năm chúng mìnhhai mươi hai tuổi. Anh xin được việc làm nên chúng mình chuyển đến thị trấnnày.\\\"
\\\"Emlúc nào cũng lo cho cậu Takkun. Kể cả lúc ngồi nói chuyện ở đây, chốc chốc emlại quay sang hỏi cậu ấy là có sao không?\\\"
\\\"Emạ?\\\"
\\\"Emđấy Mio à. Vì cậu ấy mới đi làm, sức khoẻ lại không được tốt. Tôi hiểu là dùphải có gắng nhiều nhưng em rất hạnh phúc.\\\"
Mio lạinhìn tôi, tôi nhún vai.
Khôngđến mức đó đâu em.
\\\"Rồiem có bầu. Em vui mừng báo tin cho tôi biết.\\\"
\\\"Yujiđang ở trong bụng em...\\\"
\\\"Hả?\\\"Yuji hỏi.
\\\"Ngàyxưa con ở trong bụng mẹ. Nhờ có con mà nhìn bố mẹ trông lúc nào cũng như haingười hạnh phúc nhất trên thế giới.\\\"
\\\"Thếhả?\\\"
\\\"Ừ.\\\"Mio nói.
\\\"Mẹcháu,\\\" thầy Nombre nói. \\\"Hồi chưa sinh cháu, mẹ cháu quả quyết cháusẽ là con trai nên đã đi mua quần áo bé trai từ rất sớm.\\\"
\\\"Đúngrồi, cho nên Yuji ra đời, mẹ nhẹ cả người. Thế là số quần áo mẹ mua không bịlãng phí.\\\"
Ồ, Yujithích thú lắng nghe, sau đó thằng bé nói với Mio.
\\\"Mẹơi, đây là con Pooh.\\\"
ConPooh nhích lại phía Mio, sủa \\\"~?\\\"
\\\"Giọngcủa nó?\\\" Mio nhìn thầy Nombre.
\\\"Trướckhi tôi nhận nuôi, nó đã bị phẫu thuật để không sủa được rồi .\\\"
\\\"~?\\\"
\\\"Nhưngnó chẳng bận tâm đâu. Cục cưng của tôi đấy.\\\"
Nào,thầy Nombre nói.
\\\"Chúngta sắp phải về rồi.\\\"
ThầyNombre giơ cái túi ni lông cầm trong tay lên.
\\\"Tôiđang nóng lòng muốn ăn cái này.\\\"
\\\"Cátrích hả thầy?\\\"
\\\"Ừ.Hôm nay cũng được giảm nửa giá. Vui thế chứ.\\\"
Mionày, thầy Nombre gọi.
\\\"Dạ.\\\"
\\\"Hômnào gặp lại nhau nhé.\\\"
\\\"Vâng.\\\"
\\\"Em...\\\"
Nói đếnđây thầy Nombre hơi ngập ngừng. Bàn tay cầm túi ni lông của thầy khẽ run run.
\\\"Emhơi giống cô em gái tôi. Không thể nói là giống ở điểm nào nhưng cử chỉ củaem...\\\"
Thậtthân thuộc.
\\\"Tôinhớ lại hồi xưa. Mỗi lần đi làm về, tôi lại kể chuyện xảy ra trong ngày cho emtôi.\\\"
ThầyNombre khẽ gật đầu trước câu nói của mình.
\\\"Thậtkhông phải khi bắt em phải nói chuyện với một ông già như tôi, nhưng em đến đâynữa nhé.\\\"
\\\"Tấtnhiên em sẽ đến. Hy vọng thầy sẽ kể cho em nhiều chuyện hơn nữa.\\\"
Thầylại gật đầu trước khi quay lưng bước đi. Con Pooh vội vàng đuổi theo sau.
Chàonhé.
Yujivẫy tay tạm biệt.
Mio dần dần lấp đầy cáckhoảng trống mà nàng tạo ra.
Từngchút một.
Mỗi lầntỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi lại nghe thấy hơi thở đều đều của nàng bên cạnh Yuji.Tôi đã quen với hơi thở của người vợ chỉ còn là hồn ma, giống như lão ngư đãquen với tiếng sóng.
Điềunày khiến tôi thấy vui.
Câuchuyện bắt đầu từ mùa xuân năm mười lăm tuổi đã kéo dài được đến mùa hè nămchúng mình hai mươi ba tuổi.
SinhYuji xong, ngực em đẫy đà đến khó tin. Bầu ngực ngày xưa e lệ là thế, nay đãkiêu hãnh ngửa mặt lên trời. Những đường gân màu xanh nhạt tạo thành những hoavăn tuyệt đẹp như vân lá cây. Sữa của em lúc nào cũng dồi dào như suối nướcdưới chân núi. Mỗi lần bú xong Yuji lại được rửa mặt bằng sữa mẹ. Lúc nào ngựcem căng sữa là lúc Yuji đòi ăn.
\\\"Sắpđến giờ ăn rồi,\\\" em bảo. \\\"Khi nào đói, con sẽ khóc.\\\"
Quảđúng như em nói.
Em vàcon lúc nào cũng gần với nhau như một.
Hồinày, em bắt đầu yếu đi, em cố làm những điều có thể cho Yuji mặc dù bản thânkhông còn khoẻ. Yuji vẫn còn là một sinh vật kỳ lạ chưa cứng cáp, vì vậy chúngmình chăm sóc con rất thận trọng.
Cả haicùng tắm cho con, anh bế Yuji, còn em thì dùng miếng gạc để lau cho thằng bé.Khi em cho con bú, anh có nhiệm vụ vỗ lưng cho con. Khi Yuji quấy khóc khôngchịu ngủ, anh đặt con nằm lên bụng mình, em nằm bên cạnh hát ru.
À ơi àơi, à ơi ......
Thế làcon sẽ ngủ ngay.
Anhlúng túng nhìn Yuji nằm trên bụng mình thở khò khè. Anh sẽ phải nằm im một lúc.Mỗi lần như vậy, anh lại thấy rất thông cảm với con chim cánh cụt Bố.
Cuốituần, ba chúng tôi đi vào rừng.
Mio đạpchiếc xe thường ngày tôi vẫn dùng đi làm. Nàng đạp xe khá thành thạo, dù đã mấttrí nhớ.
Hai mẹcon Mio và Yuji đi tìm cỏ bốn lá ở bìa rừng. Mỗi lần tôi chạy một vòng về, haimẹ con lại khoe tôi thành quả thu được. Bao nhiêu là cỏ bốn lá. Hình như đây làlãnh địa của cỏ bốn lá thì phải.
Mộtlãnh địa hạnh phúc!
Thờigian lặng lẽ trôi.
Chưa códấu hiệu kết thúc mùa mưa.
Ngàynào chúng tôi cũng gặp thầy Nombre. Mio rất hào hứng nghe thầy Nombre kể chuyệnvề hai vợ chồng. Buổi tối, tôi lại tiếp tục quản công việc đó của thầy Nombre.
Từ đầutiên Yuji nhớ được là “Mệ mệ”. Không rõ thằng bé dùng từ này để gọi mẹ hay đểgọi sữa mẹ nữa. Có thể với Yuji khi ấy, mẹ và sữa mẹ là một khối tổng hòa khôngthể tách rời.
Mệ mệ.
Yujidùng từ này để đòi mẹ và thứ chất lỏng ấm nóng sẽ giúp nó no bụng.
Yujichưa bao giờ gọi anh là “Bố”. Mio gọi anh là “Takkun” nên thằng bé học luôn từnày. Người đàn ông gầy gò, mang gương mặt ốm yếu kia chính là “Takkun”.
“Emcũng gọi anh là Takkun?”
“Ừ. Saukhi lấy nhau, chúng mình quy định gọi anh như vậy.”
“Quyđịnh?”
“Ừ. Vìchúng mình là một cặp vợ chồng nghiêm túc. Mọi chuyện đều phải quy định rõràng.”
“Khôngđược gọi là \\\chồng\\\ sao?”
“Khônghẳn. Em gọi anh theo nhiều cách, tùy tâm trạng. Lúc là \\\Takkun\\\, lúc lại là\\\Aio\\\. Chúng mình chỉ quy định cách gọi cơ bản thôi.”
“Giờanh thích được gọi thế nào?”
Tôi suynghĩ một chút rồi trả lời nàng.
“Tênnào anh cũng thích. Vì tất cả đều là anh.”
“Nghĩalà gọi \\\chồng\\\ cũng được?”
“Được.Anh quen rồi mà.”
“Vậy từgiờ đến lúc hồi phục trí nhớ, em sẽ gọi anh là \\\chồng\\\ nhé?”
Tuần lễthứ hai, chúng tôi cũng đi vào rừng dịp cuối tuần.
Tảngsáng trời mới tạnh mưa.
Mưađọng thành giọt trên lá cây, mặt đất ẩm ướt.
Chúngtôi thong thả bước đi trên con đường nhỏ. Mio và Yuji xuống xe để dắt bộ.
Sau cơnmưa, đường vương đầy mạng nhện, nếu đi không cẩn thận, chân sẽ bị mắc vào mạngnhện.
“Á, lạimạng nhện nữa.”
Tôi xualớp mạng nhện bám trên đầu.
“Saucơn mưa, sao lại có nhiều mạng nhện vậy?”
Mio hỏitôi từ phía sau.
“Khôngbiết vì sao. Có thể bọn chúng đang vội sửa lại mạng nhện đã bị người đi đườngphá hỏng.”
“Bọnnhện này thật kiên trì.”
Đi đượcmột đoạn đường chúng tôi dừng lại.
“Để anhcho em xem thứ này hay lắm.”
“Thứ gìcơ?”
“Gìthế, gì thế ạ?”
“Anh đãcho em xem hồi chúng mình đến đây vào mùa mưa. Yuji còn nhớ không?”
“Thếhả?”
Tôitách khỏi lối mòn, tiến vào sâu trong rừng. Mio và Yuji bỏ xe đạp lại, đi theotôi.
Lá rụngthành từng lớp, phủ đầy trên cỏ dại mọc um tùm dưới chân, khiến việc đi lại hơikhó khăn. Đi được khoảng năm mươi mét thì tôi dừng lại.
“Emnhìn kìa.”
Tôiđứng sang một bên để không cản tầm nhìn của hai mẹ con.
“Ôi,hoa!” Yuji hét lên. “Nhiều hoa chưa!”
Đó làhoa ngọc trâm. Hàng trăm bông hoa ngọc trâm chụm lại thành một chùm hoa trắngnhỏ.
“Emkhông nhớ à? Trước đây anh chỉ cho em rồi đấy.”
“Khinào?”
“Hìnhnhư là năm kia.”
Nămngoái, vì Mio ốm nên tôi không vào rừng vào mùa mưa.
“Nămkia là cách đây bao lâu? Lúc con sinh ra ạ?”
“Conphải đến đây rồi thì mới dẫn con đến đây được chứ. Lúc đấy con bốn tuổi.”
“Thậtạ?”
“Thật.”
Lạthật, Yuji nghiêng đầu.
“Conchẳng nhớ gì cả.”
Đúng làcon trai tôi. Có trí nhớ tốt quá!
“Nhưngcông nhận là hoa đẹp.”
Thằngbé nhìn chùm hoa với ánh mắt đăm chiêu.
“Conthật may mắn.”
“Tạisao?”
“Tại...”Yuji ngẩng lên nhìn tôi. “Con quên là đã từng trông thấy nó trước đây nên lầnnày con mới thấy hoa đẹp thế.”
“À,cũng có thể.”
“Cái gìcũng vậy. Lần đầu tiên bao giờ cũng hồi hộp.”
“Côngnhận.”
Quanhchùm ngọc trâm còn có vài bông huệ tây rừng.
“Mùihương ngọt quá!” Mio nói. “Ngọt đến nghẹt thở.”
“Saohoa lại có mùi như vậy?”
“Vìgiống như chúng mình hồi cấp III.”
“Thếư?”
“Hoađang tìm người yêu.”
“Ra làvậy.”
Giả sửhoa đang thu hút côn trùng đến thụ phấn thật thì đó cũng chỉ là cách nói giảmnói tránh của việc tìm kiếm tình yêu mà thôi.
Chúngtôi ra khỏi rừng.
Dướibầu trời u ám là cả một vùng đất rộng mênh mông của nhà máy bỏ hoang. Cánh cửacó chữ số #5 trông thật nhỏ bé.
“Dường như...”Mio nói. “Dường như cuộc đời em bắt đầu từ đây, em có cảm giác như vậy.”
Yujiđặt xe đạp nằm xuống đất rồi chạy đi.
“Từ nửatháng trước à?”
“Vâng.”
“Cuộcđời em có từ trước đấy mà. Em vẫn sống với anh và Yuji.”
“Vâng.Em rất vui khi biết điều này.”
Mio giơtay lên rồi vươn vai.
Nhưng,nàng nói.
“Emthật may mắn.”
“Thếư?”
“Vì emcó thể yêu chồng lại từ đâu.”
Mio đặthai tay lên ngực mình nói: “Em hồi hộp lắm.”
Hồihộp.
Tim tôiđập rộn ràng.
Chúngtôi nắm tay nhau đi dạo.
“Takkunơiiiiiiiiii!” Yuji hét lên.
“Ở đâycó lò xo!”
Tôi vẫytay với Yuji.
“Lò xobằng thép hẳn hoi.”
Tôigiải thích với Mio.
“Khôngcó gì ghê gớm đâu. Chỉ cần chút may mắn là tìm được thôi.”
“Vậyà?”
“Ừ.Nhưng tìm được bánh răng thì đúng là trúng số độc đắc. Người nào tìm được phảigọi là cực kì may mắn.”
“Vậy emcũng thử tìm xem thế nào.”
“Em thửđi. Không đơn giản đâu.”
“Nhưngvừa nãy em tìm được bao nhiêu cỏ bốn lá.”
“Tạichỗ đó đặc biệt thôi.”
“Thế ạ?Nhỡ đâu em là người cực kì may mắn thì sao?”
“Cũngcó thể.”
Yuji ơimẹ sẽ tìm cùng con. Mio nói xong rồi chạy đi. Chiếc váy hoa của nàng khẽ đungđưa. Yuji vẫy tay gọi Mio.
Mộtcảnh tượng hạnh phúc.
Nếunàng nghĩ vậy thì chắc chắn sẽ như vậy.
Nếu đúnglà thế thì tôi muốn nàng được hạnh phúc đến phút cuối cùng. Tuy không phải làngười gặp nhiều may mắn nhưng Mio là một cô gái rất hợp với nụ cười hạnh phúc.
Từ bancông tầng hai nhà tôi có thể nhìn thấy ngay mảnh đất trồng đối diện khu tậpthể. Dưới đó Yuji đang hì hục chôn đống chiến lợi phẩm thu được hôm nay. Mườilăm cái bu-lông, mười hai cái đai ốc, ba dây lò xo. Không có bánh răng.
Mái tócvàng của Yuji lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua những đám mây.
“Tóccon đẹp quá,” Mio đứng canh tôi nói.
“Ừ. Bởithằng bé là hoàng tử Anh quốc.”
“Hoàngtử Anh quốc?”
“Ừ. Conchỉ cần đứng đó không nói gì là trông con giống hệt con trai của một gia đìnhquyền quý. Chẳng hạn như hoàng tử Anh quốc.”
“Khôngnói gì?”
“Ừ,không nói gì.”
“Chồngbiết không?” nàng hỏi.
“Biếtgì cơ?”
“Cáchnói của Yuji giống hệt chồng.”
Tôinghĩ một lúc rồi nói với nàng.
“Thếhả?”
“Conthật đẹp trai.”
“Ừ, đẹptrai giống anh.”
Mioliếc nhìn tôi rồi tiếp tục nhìn xuống chỗ Yuji.
“Hiềnlành, ôn hòa và ngoan ngoãn.”
“Dù conhơi khác một chút so với những đứa trẻ bình thường.”
“Emnghĩ đó cũng là điểm khiến con hấp dẫn. Cá tính rất quan trọng.”
“Cũngcó thể.”
“Vâng.Có lẽ Yuji là kiệt tác tuyệt vời nhất của em. Trông em bình thường thế này màlại sinh được một cậu con trai tuyệt vời đến thế.”
“Concủa em đấy. Một nửa sự tuyệt vời của con là được hưởng từ em.”
“Thậtkhông tin nổi.”
“Nhưngđó là sự thật,” tôi nói. “Tại em đang quên thôi.”
“Vậysao?”
“Ừ, vìem cũng tuyệt vời lắm.”
“Tuyệtlắm?”
“Ừ, rấttuyệt.”
“Cóphải màu tóc của con giống chồng không?”
Mionheo mắt nhìn Yuji. Rốt cuộc thì nàng cũng không cần dùng đến kính. Nàng có lấyra thử đeo nhưng vì sai số nên nàng không đeo nữa.
“Ừ,giống tóc anh hồi nhỏ.”
“Màuđẹp nhỉ.”
“Ừ, hồihai, ba tuổi, tóc con còn sáng hơn cơ. Đến mùa đông, hai má nó hồng rực lên.”
“Lúcđấy chắc trông yêu lắm.”
“Aitrông yêu cơ ạ?”
Đứngbên dưới, Yuji ngước nhìn lên chúng tôi.
“Ngườilúc nào cũng tịt mũi, hay nhặt nhạnh mấy thứ bỏ đi, có tật hỏi \\ hế hả?\\\ ”
“Ai màdở hơi thế ạ?”