Cháp 18..
Tối trời mưa to, nước chảy rào rào như thác, áng chừng đến sáng mai mới tạnh được. Tôi lim dim dán mắt vào quyển sách giáo khoa Lịch sử, các chữ cái nhảy nhót trước mặt nhưng chẳng có chữ nào nhảy vào đầu. Nếu không phải chuẩn bị ôn thi giữa kì thì lúc này đây tôi đã được ngủ yên lành rồi. Oáp, buồn ngủ quá đi mất!
Kim nằm dưới sàn, chân gác lên giường. Trên tay là quyển Hóa to tướng, tôi để ý thấy Kim rất chăm chú nhìn mấy phương trình có “dấu sao”, hắc hắc, về khoản Hoá này Kim phải gọi là “cao nhân”. Đỉnh của đỉnh. Còn tôi, cái môn mà tôi có thể chèo chống được là Văn, không hiểu là do tôi hay đọc truyện hay là do tôi giỏi bẩm sinh mà điểm trung bình Văn từ lớp mầm đến học cấp 3 đều cao nhất lớp. Cái tính ưa lãng mạn của tôi chắc cũng bắt đầu từ môn Văn này.
Tôi lấy hai tay kéo căng mi mắt, hai đồng tử dí sát vào mấy mốc thời gian loằng ngoằng loạn hết cả lên. Nói thật, các con số là nỗi kinh hoàng của tôi. Ôi, ước gì tôi có phép màu hoá tất cả chúng thành bánh rồi nhét vào mồm được bữa ăn khuya!(ham ăn!!!)
Ring..ring…
Điện thoại vứt tận cuối giường sáng lên báo tin nhắn. Tôi vơ lấy rồi vội mở. Ừm…số lạ. Của ai đây ta?
“Cô bé cổ tích, chúc ngủ ngon!”
Ax, đang chống mắt lên cho đỡ buồn ngủ thì tự dưng tên hâm nào đó đi chúc ngủ ngon, điên mất. Hai mí mắt tôi đang biểu tình dữ dội đây này, ôi cơn ngủ kéo đến ngày càng nặng. Tôi mà biết tên nào ngồi buồn dỗi hơi thừa tiền gửi tin nhắn này thì tôi sẽ vứt hắn cho cá mập nghiền nát, hừ! (dạo này xem phim kinh dị nhiều nên nhiễm!). Tôi mà thi trượt thì…tôi sẽ nháy máy tên điên cả ngày! Chọc tức tôi hả?
Ơ…
“Cô bé cổ tích?”
Sao nghe quen quen, hình như có ai đó nói câu này rồi thì phải? Ai nhỉ? Các dây thần kinh xém chút nữa bốc khói, hix tôi thừa nhận trí nhớ của tôi khá kém nên tôi học khá dốt mấy môn học thuộc. Lật lại trí óc khác nào đang đọc Lịch sử. Ngày nào, tháng nào, năm nào, phút nào, giờ nào, ở đâu,..vân vân và mây mây!
aaaa…đã đau đầu vì lịch sử thì chớ, giờ lại đến truy tìm tên dỗi hơi. Đầu tôi sắp nổ tung rồi! Không nghĩ nữa, mặc xác hắn, mình có phải là người mất tiền đâu mà phải quan tâm…
Học thôi! Không quan tâm…
Dụi dụi mắt nhiều lần, hình như…
Hic, tôi vừa nhận ra một điều TÔI TỈNH NGỦ RỒI… Đây không phải là tin vui đâu các bạn, giờ đã là 11 giờ đêm rồi, tôi mà đã tỉnh ngủ thì coi như mất ngủ cả đêm!!!. Cái bệnh quái lạ này đến tôi còn chả biết tại sao, nguyên nhân nào dẫn đến! Tất cả là tại cái tin nhắn điên rồ đó aaaaaa…..
-Sao vậy?–Có lẽ thấy tôi tóc tai bù rù (do tức quá vò đầu, híc), mặt mày xám xịt hơn cả mây giông, Kim ngóc đầu lên hỏi quan tâm.
-Hừ, tớ không sao đâu, bỗng nhiên có tên chọc phá nên tớ hơi bức xúc!–tôi vuốt lại tóc rồi nhấc lại quyển sách lẩm bẩm đọc như tụng kinh chỉ thiếu mỗi điều chưa chắp tay và gõ mõ.
Kim chán nản nằm lại chỗ cũ, vẻ mặt trở về trạng thái đăm chiêu như trước. Tự nhiên tôi lại thấy có lỗi kinh khủng khi phá đi sự tập trung của Kim.
Kim chuyển đến sống cùng gia đình tôi cũng đã mấp mé gần một tháng. Do nhà tôi thiết kế đủ cho mỗi người một phòng nên không có phòng thừa dĩ nhiên Kim phải ở cùng phòng với tôi. Trước kia phòng tôi giống bãi rác của thành phố nhưng giờ đây nó đã trở thành một bãi chiến trường theo đúng nghĩa của nó: ngổn ngang nào là sách nào là vở, cái gầm giường cái vắt vẻo trên kệ, chăn thì kéo lê xuống sàn, thú bông vứt lung tung beng, hic, đó là hậu quả của việc chiến tranh “đập gối ném thú” của tôi và Kim. Nói thật giờ cứ ra khỏi phòng là tôi lại phải khoá chặt cửa và giấu biến chìa khoá, tôi cá mẹ tôi mà thấy cảnh tượng đó thì tôi và Kim chỉ có nước xách vali ra ngoài đường mà ở.
-Min này, sáng nay cậu với Ken tay nắm tay đi đâu đấy? Ay ya, mà chàng và nàng thân mật quá đi, ôm ấp nhau giữa bao nhiêu người!–biết ngay Kim sẽ tò mò mà, thể nào cứ một tí Kim lại liếc tôi khó hiểu. Tôi biết tôi đang thân với “chúa tò mò”.
-Xuống phòng y tế thay băng mà cậu nói sến quá đi, cái gì mà chàng với nàng, tay trong tay, ôm ấp nhau!–tôi cảm thấy má tôi phút chốc nóng bừng. Nghĩ lại giây phút Ken siết chặt lấy eo tôi là tôi muốn ôm chằm lấy cậu ấy mãi mãi không buông, nếu có thể tôi sẽ mua keo 502 dán chặt khoảnh khắc đó lại. Ken sẽ bên tôi suốt đời, khà khà! (tự nhận thấy tôi ngày càng biến thái giống tên Huy Phong.)
-Thay băng hả? Ừm…y tá thay cho à?–Kim bật dậy ngay tức khắc, sau đó tặng cho tôi một điệu cười vô cùng gian manh. Haizz, tôi biết cô bạn đang suy nghĩ sai lệch theo một hướng khác, cái đôi mắt một mí híp lại vẻ thăm dò hướng thẳng đến tôi. Mà tôi đâu có dại mà khai ra tất cả, khai ra để cho Kim trêu tôi đến đỏ mặt à.
-Tất nhiên là y tá thay cho rồi, cậu lại suy nghĩ lung tung!
-Thế sao mặt cậu đỏ ửng thế kia? Khai mau, nàng với chàng đã làm gì?
Tôi ngơ ngác sờ lên mặt rồi ngẩn người như con ngố nhìn Kim cười sằng sặc. Híc, hình như…tôi mắc lừa Kim.. Sập bẫy rồi!
-Có tật giật mình, “chuyên gia” Kim đâu phải tầm thường tưởng có thể qua mắt được Kim này sao?–Kim ngừng cười, rồi trèo tót lên giường ngồi đối mặt với tôi. Bộ mặt Kim lúc này chẳng khác nào Bao Công xử án. Vô cùng nghiêm túc và…e hèm..đểu giả.. (tôi thề tôi nói thật!) (>.<)!
Tôi cứng họng không thốt ra một từ. Tim tôi đập mạnh hơn thường, bộ dạng vô cùng lúng túng. Tôi vơ hết đống sách trên giường rồi quăng tạm lên kệ sách gần đó giả vờ buồn ngủ, đánh trống lảng–Oáp, tớ buồn ngủ rồi, chúng ta ngủ sớm để ngày mai còn đi học chứ, mẹ có nói thức khuya sẽ làm giảm sắc đẹp đấy…còn nữa…–tôi chặn họng Kim khi cậu ấy đang định phản bác–….đêm khuya thì…sẽ có ma đấy! “(^.~)
Dứt lời, tôi đắp chăn kín đầu, cười khúc khích trong chăn nhưng không dám cười to, Kim sẽ phát hiện ra mất. Vài giây sau, tôi thấy điện tắt phụt căn phòng tối om và im thin thít, Kim cũng rúc vào chăn. Haha nhìn vẻ mặt xanh lét như mắt mèo của Kim vừa nãy, tôi đã biết mình dọa thành công. MA thì ai chả sợ, đến tôi khi nói ra từ ấy cũng phải run cầm cập. Híc, cái này là tự dọa chính mình nhưng không sao, miễn là Kim không tra khảo việc Ken và tôi là tốt rồi.
***
4 giờ sáng…
Tôi chợt tỉnh giấc. Mồ hôi ướt đẫm người. Tôi vừa trải qua một cơn ác mộng đáng sợ. Lại là những hình ảnh ghê rợn hiện lên, tôi run bần bật. Không hiểu sao trong thời gian sau khi tỉnh dậy sau hôn mê, tôi thường mơ thấy ác mộng, lạ thay những cơn ác mộng lại cùng một sự vật. Máu loang lổ trên nền nhà, đứa bé nào đó khóc thét, những chiếc xe ô tô lao vun vút như hổ đói mồi xông thẳng đến đứa bé. Đứa bé nằm bất động trên mặt đường xám ngoét, ai đó ôm đứa bé khóc gào lên…
Tôi dường như không còn chất sống, người mệt nhoài, mồ hôi cứ thế chảy ròng ròng trên mặt. Tay tôi siết chặt mép chăn, bặm chặt môi. Một mùi tanh nồng chảy vào đầu lưỡi, khi đó tôi mới biết tôi bặm môi đến chảy máu. Tôi rất sợ…đôi mắt tôi cay cay như muốn khóc.. Máu-thứ chất lỏng đỏ làu tanh nồng làm tôi chết lặng, tôi sợ máu.. Và tôi có linh cảm nỗi sợ máu của tôi bắt nguồn từ những sự việc trong giấc mơ. Là thực hay ảo tôi không rõ!
Lau hết mồ hôi trên mặt, tôi lò dò bước xuống giường. Nhìn qua chiếc đồng hồ báo thức đã hơn 4 giờ, bên ngoài những cơn mưa đã tắt hẳn trả lại sự tĩnh lặng cho sự lấn lướt bóng tối, tôi lặng lẽ trèo lên sân thượng.
Từ sân thượng tôi có thể nhìn bao quát toàn khu dân cư. Điện đường sáng mập mờ, rọi xuống làn đường còn ươn ướt. Gió man mát lượn lờ, thổi tán cây xào xạc. Giá như lòng tôi lúc này yên bình và tĩnh lặng như gió.
Cứ thế tôi đứng thẫn thờ đến lúc trời tờ mờ sáng. Sau cơn mưa, bầu trời vẫn âm u xám xịt, mặt trời có lẽ không ngóc đầu dậy đâu. Nghĩ đến đây tôi bật cười “Ông mặt trời thật lười, lười quá đi thôi.”
Khoảng trời u tối trước mặt giống y hệt cuộc đời tôi vậy, kể từ đây cuộc sống của tôi sẽ không còn như trước. Vẫn sẽ có những hạnh phúc nhưng phải trải nền trên những nổi đau. “Aaaaa…Min ơi, mày đang nghĩ điên khùng cái gì vậy, học Văn nhiều quá nên sến quá đi, trời âm u thì kệ trời, cuộc đời mày còn nằm ở tương lai, cứ sống thoải mái đi, nghĩ làm gì cho mệt óc!”
“Trời sáng rồi, Min ơi mày hãy quên hết những cơn ác mộng tự dằn vặt mày đi, cuộc sống của mày là do mày tạo nên thế nên hãy vui tươi sống đi nhé!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Bao muộn phiền đã gửi gió cuốn đi. Min là một cô bé luôn vui tươi hồn nhiền cơ mà! Tôi là Min, thế giới của tôi phải tràn ngập tiếng cười.
Tôi trở lại phòng đánh thức Kim. Kim khá ngạc nhiên khi tôi dậy sớm. Tôi chỉ nhún vai rồi bắt tay chuẩn bị mọi thứ. Mỗi ngày của tôi phải thật thú vị và tràn đầy sức sống. Có như vậy những cơn ác mộng mới không làm phiền trong mỗi giấc ngủ. Tôi có gia đình, tôi có bạn bè và có cả…tên sao chổi và oan gia nữa, tôi sẽ sống hạnh phúc. Dù quá khứ có khốc liệt đau thương đến đâu, tôi sẽ quên hết, quên sạch để sống. Có lẽ tôi sẽ vô tình bỏ mặc “cậu bé trai” nhưng tôi muốn cuộc sống hiện tại chứ không phải chìm trong quá khứ. Xin lỗi, tôi đành phải quên cậu…người đã đẩy tôi vực dậy…
Cháp 19.
-HÀ LINH MIN!!!
Đấy, cuộc sống của tôi phải như thế này. Phải có người “hâm mộ” đến mức phải gọi cả rễ má đầy đủ họ tên của tôi ra.
Nở một nụ cười tươi rói sáng lạng, tôi quay lại nhìn “fan hâm mộ”. Thực tế thì tim tôi có chút gấp gáp đập thình thịch, chân run run tưởng như sắp ngã.
Đối diện tôi, người con gái có mái tóc màu vàng buộc vổng lên đầy…nữ tính. (nói ra cái từ này quả thật là dối với bản thân, đúng là tóc nữ tính nhưng tính cách xoay ngược 180 độ.). Chị mỉm cười thật tươi đúng 2 giây, đến giây thứ 3 nụ cười tắt ngấm thay vào đó là khuôn mặt tối sầm, ánh mắt…ánh mắt…ực…rất muốn giết người.
-Giỏi nhỉ, đi đánh nhau với giang hồ mà không rủ chị. Còn nữa, ANH KAT CUẢ EM ĐI CÔNG TÁC NHỮNG HAI THÁNG MÀ SAO CÒN ĐẾN TẬN TRƯỜNG TÌM CHỊ ĐỂ ĐÒI ĐỀN TIỀN ÁO?
Tôi run bắn người, híc đây có phải là nữ sinh không vậy, ghê quá.
Ax, mà tên nào dám tung tin tôi đánh nhau với giang hồ. Một đứa thân hình mảnh mai, cò hương như tôi có thể vác đao kiếm đi đánh nhau sao? Tôi thề là sau mấy lần chạm chán với Mĩ Thanh, tôi đã từ bỏ ý định ghép đôi chị ấy với anh Kat. Tôi sẽ bị bệnh tim khi sống chung một nhà với chị ấy mất.
Mà lạ à nha, anh Kat đến tận trường tìm chị ấy chỉ để đòi đền tiền áo? Anh Kat đúng là có keo kiệt chút xíu nhưng lòng tự trọng của anh cũng cao lắm chứ bộ, vác mặt tìm người ta đòi tiền giữa thanh thiên bạch nhật quả là hiếm thấy. Nhiều lần lục phòng ông ấy nên tôi cũng biết quần áo ông ấy nhiều vô kể, tưởng chừng có thể chất thành núi dù có vứt bỏ một cái cũng chẳng nhằm nhò gì. OH Ô-MAI(mận), chẳng lẽ anh Kat thích chị Mĩ Thanh???? -Em định giải thích sao đây? Lần đó em lừa chị phải không?–Vẻ mặt của Mỹ Thanh ngày càng u ám hơn. Khắp người chị tỏa ra một mùi nguy hiểm đáng sợ. Tôi “phòng thủ” lùi thêm nửa bước. Nguy hiểm ngày càng đến gần.
Mỹ Thanh-một cô gái trời không sợ, đất không sợ, nguy hiểm hơn cả ác qủy. Bản tính liễu lĩnh và đanh đá kiểu xã hội đen đã ăn sâu vào máu. Không phải nói phóng đại, ở trường ai cũng phải cố gắng không tiếp xúc quá gần với chị, mà một khi chọc chị đến phát điên thì hậu quả thật khôn lường, nhẹ thì sứt đầu mẻ trán, nặng thì bó tay, bó chân, ngồi xe lăn đến trường. Nghe qua “tiểu sử hào hùng” cuả Mỹ Thanh mà bất giác da gà da vịt nổi lên tua tủa. Trót dại đi nói dối, chọc vào tổ kiến lửa, coi như số tôi đen đủi.
Giờ tôi mới thấy hối hận khi hồi nhỏ không đi học võ để giờ đây việc thoát thân có phải dễ như trở bàn tay không?. Nhưng đời không có hai chữ “giá như”. Biết trước đã giàu. Phải biết chấp nhận sự thật thôi “CHẾT CHẮC RỒI!!!”
Tôi đang băn khoăn là có nên gọi trước xe cứu thương hay không đây?
-Đừng nhìn chị với ánh mắt đó, đừng giả bộ thỏ non vô tội. Có biết một khi lừa dối chị thì hậu quả như thế nào không?–Mỹ Thanh tiến đến gần phía tôi, tôi lùi lại theo phản xạ. Mặt tôi tái xanh như tàu lá, trí óc liên tục phân tích mức độ nguy hiểm đang ập tới.
-ĐỨNG YÊN TẠI ĐÓ! CHỊ ĐÂU PHẢI ÁC MA ĐÂU MÀ PHẢI ĐỨNG CÁCH XA VẬY!!!–Mỹ Thanh sa sầm mặt nhìn tôi.
Nhưng mà Mỹ Thanh ơi, chị còn ghê hơn cả ác ma ý. Em không dám đứng gần chị đâu! Làm ơn cho em một con đường sống đi mà!!
-Ngoan lắm!–thấy tôi ngừng lùi, Mỹ Thanh cười rạng rỡ tỏ vẻ hài lòng. Nhưng cái nụ cười đó chưa đến 5s đã tắt hẳn. Mùi nguy hiểm lại choáng ngợp cướp lấy không gian.
Tiếng đạp chân lên lá khô kêu rôm rốp tiến lại phiá tôi. Mũi giày cao gót chạm mặt mũi giày bệt màu xanh dương yêu thích. Tôi hoảng hồn ngước lên. Mỹ Thanh đứng sát tôi, cái nhếch miệng xảo quyệt làm tôi ớn lạnh. Tôi thề Mỹ Thanh đã nghĩ ra trò gì đó để hành hạ tôi. Mỹ Thanh nổi tiếng là cô nàng lắm chiêu mà!
Tôi phải cố gắng giữ bình tĩnh lắm mới lắp bắp được vài từ:-Em sai rồi. Chị muốn em làm gì cũng được nhưng mong chị đừng động tay động chân với em. Nên biết em đang bị thương đấy!
Mỹ Thanh đưa tay xoa xoa cằm gật gù. Tôi thở phào.
-Cũng được thôi! Nhưng…–Mỹ Thanh để dở câu nói rồi lại nhìn tôi.
Có biết là tôi rất sợ mấy từ “nhưng” bỏ lửng hay không vậy? Nó báo hiệu một điều không may mắn sẽ xảy ra!!!! Và ngôi sao xui xẻo sắp sửa đáp xuống đầu tôi rồi! Ngồi cầu nguyện đi là vừa, amen!
-…chị đang thiếu người để đi cùng chị mua sắm. Trông em có vẻ hợp với vị trí đó!
Tôi nước mắt lưng tròng, khóc rào rào trong lòng. Đời thế là hết!
Tôi đã từng nói rằng Mỹ Thanh tiểu thư là một người nghiện shopping chưa nhỉ? Cô nàng học thì ít mà mua sắm thì nhiều, nhưng chắc bạn chưa biết Mỹ Thanh mê tít hàng hiệu? Vâng, muốn có một sản phẩm hàng hiệu độc nhất, nàng ta chấp nhận nhịn uống nhịn ăn cả buổi để chen chúc, lao người vào đám đông tranh giành thứ hàng độc nhất vô nhị đó. Bản tính lưu manh của chị chắc cũng được rèn giũa từ những lần ấy!
Bạn có biết khi người ta gọi là “nghiện” thì mức độ của nó phải như thế nào rồi chứ? Chính là kiểu thấy “thích thì mua”, vung tiền như nước ý!
Một cô gái yếu ớt như tôi có thể làm cái việc chạy lăng xăng từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, từ trung tâm mua sắm này sang trung tâm mua sắm khác được ư? Và phải ngồi hàng giờ chỉ để ngắm và nói đi nói lại mấy câu “Chị mặc bộ này hợp đó!” hay “Trông chị đẹp lắm, chiếc váy này chất thật….”
Cái việc này hành hạ mình về cả thể xác và tinh thần đấy! Đúng là một cách hành hạ thật đáng sợ!
Nếu thời gian có quay trở lại cho tôi xin rút lại câu nói “Chị muốn em làm gì cũng được!” ban nãy. Tôi vừa rút ra một bài học vô cùng qúy báu: trong lúc đang rối loạn tốt nhất chọn cách giả vờ làm lơ. Im lặng là vàng(4 số 9!). ღ
Không đời nào chấp nhận việc đó!
-Em….em…em…–tôi lắp bắp.
-Yeah! Đồng ý rồi hả. Chúng ta đi thôi!
(?_o)”
TÔI ĐỒNG Ý KHI NÀO???
Mỹ Thanh tóm ngay tay tôi rồi lôi phăng phăng đi. Tôi ú ớ.
0_o–Giờ sắp đến giờ vào lớp rồi cơ mà?? Không! tôi không đi, tôi phải vào lớp..huhu TT.TT
-Chị….em…em.
-Sao? Việc gì?–Vẫn kéo tôi, Mỹ Thanh không quay đầu lại, chỉ buông câu hỏi sặc mùi bực bội.
-EM PHẢI VÀO HỌC!!–Tôi hét lên. Mỹ Thanh khựng lại ngay sau tiếng hét. Tôi giựt vội tay ra khỏi tay chị rồi cắm đầu cắm cổ chạy.
-ĐỨNG LẠI NGAY!–Mỹ Thanh vừa đuổi theo tôi vừa hét.
Thế là ngay buổi sáng đẹp trời, cả trường đã được chứng kiến màn rượt đuổi của hai nữ sinh. Một giày bệt co giò chạy trước, một cao gót khập khiễng đuổi sau. Sự việc chỉ được chấm dứt bằng một pha té ngửa của nữ sinh giày bệt khi dẵm trượt lên…vỏ chuối!
BỘP!!!
Ai Ui!!
Tôi lồm cồm bò dậy sau cú ngã có thể nói là đẹp nhất lịch sử. Ngã ngửa ra sau. Đau khổ nhất là…tôi đang mặc đồng phục. Và đồng phục trường tôi là váy ngắn đấy!!!!!!!
Mà cái vật gây án “đáng chết ngàn lần” chính là cái vỏ chuối nằm “hiên ngang” giữa sân này. Có ai đời, ăn chuối xong lại vứt ngay xuống sân trường không? Vô ý thức thế không biết! Cô giáo dạy thùng giác thì để làm gì hả??? Hừ!!!
Ááááá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bộp…
Bộp…
Chỉ kịp nghe thấy một tiếng ré lên sau lưng, còn chưa kịp quay lại thì một lần nữa tôi nằm bẹp dí dưới đất. Đã thế trên bụng lại còn phải chịu một sức nặng khủng khiếp. Tôi tá hỏa khi nhận ra cái đống nằm chềnh ềnh lên bụng mình chính là Mỹ Thanh. Ui trời ơi, chuyện gì thế này?
Đau, đau ê ẩm toàn thân!
Khổ nữa, lại đụng vào vết thương rồi!
-hức hức…chị có thể đứng lên được không?–tôi thều thào như người đang hấp hối.
Mỹ Thanh khổ sở lắm mới bò dậy sau đó ngồi phịch xuống đất. Thở hổn hển. Tay xoa xoa cổ chân. Còn chiếc giày đã gãy gót… Mà phải công nhận Mỹ Thanh tài ghê cơ, chạy bằng giày cao gót cứ như chạy bằng giày thể thao ý!
Tôi phủi lại váy áo, xoay xoay khớp vai trái, rất may vết thương đã sắp lành lên không rỉ máu, chỉ hơi nhức một chút.
Mỹ Thanh ngước lên nhìn tôi, rồi quay sang lườm lườm cái vỏ chuối, hét to:
-CÁI VỎ CHUỐI CHẾT TIỆT, TẤT CẢ LÀ TẠI MI!
Hoá ra cái vỏ chuối này lại một lần nữa gây ra cú ngã có 1 không 2 ban nãy sao?????
ÔI TRỜI!
CRẮC! CẠCH!
0_o-0_o
Mỹ Thanh đưa chiếc giày còn “lành lặn” lên bẻ gãy gót cho “cân xứng” với chiếc còn lại. Giờ thì đã trở thành giày bệt rồi. (“*_o)–
-Dám chạy hả?–Toan chạy trốn thì tôi bị Mỹ Thanh kéo giựt lại, xém chút nữa lại đo đất.
-Bắt buộc phải đi cùng chị, hừ, lần này em chết chắc rồi!
-Tha cho em đi nha, em không muốn nghỉ học!
-Không, phải đi!
Thế là tôi lại bị chị ấy lôi xềnh xệnh chả khác nào lôi…..(??? Không phải, tôi không phải là cún!) TT.TT
VÙ! Trời nổi gió.
Một cơn gió lao vút đến gần tôi rồi chẳng hiểu sao tôi bị kéo phăng ra khỏi tay Mỹ Thanh. Hiện giờ, tôi đứng cách chị ấy đến 5 mét! Mỹ Thanh ngã bổ nhào xuống đất. Hic! Thật khủng bố, gió gì mà lớn dữ.
-Mỹ Thanh, Min phải vào học không thể đi cùng cậu được!
Tôi giật mình, “gió” nói được ư?
Ngẩng lên, tôi đông cứng tại chỗ. Hoá ra “gió” vừa nãy chính là Huy Phong! 0.o”
Hic, Hắn ta kéo tôi khỏi Mỹ Thanh.. Đã thế..đã thế…còn lợi dụng cơ hội để…ÔM TÔI!
OH MY GOT!
Cái tên biến thái này!
Tôi tức giận dẵm thật mạnh vào chân hắn.
-DÁM ÔM TÔI!
Hắn nhăn mặt ôm chân nhảy lò cò rồi kêu khổ sở:
-Anh vừa cứu em đấy, ai ui!
Ừ nhỉ? Tôi quên mất, haizz ừm, coi như tạm tha cho hắn…thay lời cảm ơn.
Mỹ Thanh trước đó đứng bất động giờ đã có phản ứng. Và phản ứng đầu tiên là chạy đến xách cổ Huy Phong lên và hét:
-TÊN DỞ NÀY, CẬU DÁM ĐỤNG VÀO TÔI!
Giằng mạnh bàn tay đang “ngự trị” trên cổ áo mình, chỉnh sửa lại, Huy Phong lẩm bẩm:
-Con gái vô duyên, gì mà dữ như bà chằn!
Mỹ Thanh ngẩn ra vài giây sau đó mặt tối sầm lại, đen kịt. Ngọn lửa giận dữ dâng lên đến đỉnh đầu…bốc khói.
(>.<”)(@_o)!
-DÁM BẢO TÔI LÀ VÔ DUYÊN, BÀ CHẰN, CẬU…HỪ…YAYAYA…
(A_0!).
Bụp!
Tôi bịt lại cái mồm đang há hốc. Tròn mắt.
Huy Phong ngã dụi xuống. Tay rờ lên má trái đỏ ửng.
Tôi vừa được xem một bộ phim hành động kiểu Mỹ. Được chứng kiến tận mắt, mở rộng tầm nhìn. Nền điện ảnh nước nhà vừa có thêm một diễn viên hành động mới, xin chúc mừng. Chẳng mấy nữa điện ảnh Việt Nam sẽ được vinh danh trên thế giới!! HURA…
Đầu tôi tua đi tua lại màn diễu võ trước đây mấy giây: Mỹ Thanh nắm chặt tay thành quyền, xoay người kèm vung chân đáp thẳng vào khuôn mặt của Huy Phong. Cái màn này giống hệt khi Jandi đá GoJunPio ý. Cái kính của Huy Phong bay xa mấy mét. Hắn lồm cồm bò dậy nhưng không nhặt lại kính mà chỉ đứng yên tại chỗ phóng tia điện về phía Mỹ Thanh.
Rẹt, rẹt…
Tôi đứng bên, dùng đôi mắt long lanh “thán phục” Mỹ Thanh mà quên mất rằng nàng ta vừa lôi mình như lôi vật nuôi.
Nhất định phải bảo Mỹ Thanh dạy mấy chiêu để phòng vệ!!!! ZOOOO
Ơ…
(0_>–). Hay rồi! Giờ đây Mỹ Thanh đã quay sang gay gấn với Huy Phong. Tôi là người thừa trong trận huyết chiến này nên phải biến thôi. Ôi vui quá là vui..
Bye, bye hai người, ở lại mạnh khoẻ, ý quên phải là lành lặn trở về nhé…
Tôi rón rén nhấc chân thật nhẹ…thật nhẹ…sắp được rồi…sắp được rồi… (Lúc này trông tôi có dáng người giống hệt con bọ ngựa >.<). Oa Oa!!
-ĐỨNG LẠI!!!
Tôi dựng hết cả tóc gáy. Tai ù đi.
Hét gì mà to dã man, khủng hơn cả chuông
trường. Hix.
Tôi nặn ra bộ mặt ngây thơ nhất rồi từ từ quay lại, cười giả lả:
-Hai người cứ tiếp tục đi, em sẽ đứng đây cổ vũ!
Hừ, hừ, hừ, nóng hot hot hot. Hai ngọn lửa à nhầm bốn ngọn lửa đang rọi về phía tôi. Cuối thu rồi mà mồ hôi cứ chảy ròng ròng.
-Định trốn! Chị chưa xử xong vụ của em đấy!–Mỹ Thanh khoanh tay, hếch cầm về phía tôi.
-Em định bỏ mặc người vừa cứu thoát ở đây sao?–Đến lượt Huy Phong chỉ trích.
Tôi lắc đầu lia lịa như cù quay. Xua tay loạn xạ. Vẻ mặt rất tội nghiệp. Nhưng trong lòng thì như thế này:
“Cơ hội có mà không biết chạy trốn thì đúng là ngốc. Em đâu dại mà đứng đấy đợi chị túm gáy.”
“Hứ, tên biến thái, cứu người ta được một lần mà làm như ông tướng. Ta đây cũng chẳng thèm nhờ đến ngươi. Bị đánh đến thảm hại mà còn bày đặt ta đây anh hùng lắm!”
RENG…RENG…RENG…
VÀO LỚP RỒI!!!!
Kẹt…két…két…
CỔNG TRƯỜNG ĐANG ĐÓNG LẠI!!!!
OH YEAH!!!
THOÁT RỒI! Hey hey.
Mỹ Thanh sao có thể kéo tôi đi nữa! Ôi mừng quá xá. Trời ơi, con yêu ông quá đi mất. Gửi ông ngàn nụ hôn ngọt ngào nhất. (À quên, đợi con trao nụ hôn đầu tiên của mình cho Ken đã xong con sẽ hôn ông.
Ông trời: đồ phân biệt đối xử.
Hắc!!)
Mỹ Thanh và Huy Phong trố mắt nhìn tôi. Hic, hình như hành động vui sướng của tôi có hơi quá đà. Đứt rồi, Mỹ Thanh đang gầm gừ với tôi. Thoát được lúc này thôi, tôi còn đụng mặt Mỹ Thanh nhiều nhiều…
Mỹ Thanh hếch mặt, nhặt túi xách, phủi đất cát sau đó không thèm liếc tôi một cái bỏ về lớp. Chị ấy đang giận tôi dữ lắm.
Tôi cũng quay gót. Chẳng dại khi ở đây thêm phút nào nữa, thầy giám thị sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Và tôi cũng chẳng muốn dọn nhà vệ sinh một tuần!
Bộp!
Một cánh tay vắt ngang vai tôi rất “tự nhiên” khi chưa có sự cho phép của chủ nó. Bên tai tôi còn xuất hiện hơi thở âm ấm.
-Nào chúng ta cùng về lớp!
Huy Phong cười khì khì, khoác vai tôi như với người yêu. Quả thật, tôi rất muốn đấm vào mặt hắn một cái cho bỏ cái tính “dê xồm”. Tôi hất tay hắn. Hắn vẫn cười Lần này thì tôi đã tin chắc: nhà tên này bán kem đánh răng!!!
-Cười hở mười cái răng!
-Răng đẹp thì phải khoe chứ. Chói không P/S đấy!
Tôi đoán có sai đâu. Định chào hàng hả? Đây không thèm mua, ta đây chỉ trung thành với Colgate.
Tôi liếc hắn và phát hiện ra…hắn không đeo kính.
-Anh không nhặt lại kính à?
-Kính thời trang thôi, có phải kính cận đâu.
Ngốc thật, thế mà tôi không nghĩ ra, lại còn định quay lại nhặt kính hộ cho hắn ta chứ, haizz dù gì cũng vì tôi mà hắn đi gây sự với chị Mỹ Thanh. Tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi nhìn vào má trái hắn. Tôi gián tiếp huỷ hoại nhan sắc của hắn thì phải?
Trong khoảnh khắc tôi đang có cảm tình với hắn thì hắn phán ngay câu:
-Lúc em ngã…anh đã nhìn thấy hết!
Mặt tôi lúc này pha trộn muôn loại màu sắc, đen có đỏ có xanh có vàng có…
Thấy HẾT nghĩa là THẾ NÀO?????
T.T
TT.TT
***
Tôi thất thểu bước vào lớp, tâm trạng không thể tồi hơn. Tôi vừa được nghe câu này xong: “Thấy hết những thứ không nên thấy!”
Tàn rồi, thế còn đâu DUYÊN con gái nữa? Hức hức…
Ồn ào…ồn ào…ồn ào…
Lao xao…lao xao…lao xao…
Lớp tôi đang bàn tán sôi nổi vấn đề gì đó rất rộn rã. Nhưng tới khi tôi bước vào thì tất cả…quay sang nhìn tôi y như sinh vật lạ. Bọn con trai cười sằng sặc, bọn con gái tủm tỉm bụm miệng, có nhiều ánh mắt vẻ ghen ghét “bắn” thẳng vào khuôn mặt đần thối của tôi.
-Min hít đất đẹp dễ sợ!!!
-haha, mình cười đau cả ruột rồi, hic, ôi cái vỏ chuối!
-Con gái ngã chỏng vó lên trời, vô duyên thật!
-…
Tôi lờ mờ hiểu ra.
CHUYỆN BẼ MẶT KHI NÃY ĐÂY MÀ!!
Ôi, tôi muốn có phép độn thổ ngay bây giờ! Bụt ơi, mang con theo với!!!!
Tôi xấu hổ tím tái mặt mày. Kim vỗ vai tôi an ủi.
-Dù gì cũng thế rồi, từ ngày mai đeo khẩu trang đi học nhé!
Đấy, lời an ủi “vàng ngọc” của nhỏ bạn thân thuở thơ ấu như thế đó. Sao Kim không thể nói được một câu tử tế hơn kiểu như “Min ơi đừng buồn, chỉ là một cú ngã thôi mà có gì to tát đâu mà. Miễn là Ken không cười chê cậu là được rồi!.” Thế thì tôi còn có thêm nghị lực để vác mặt đến lớp!
Sực nhớ ra Ken, tôi quay vội xuống bàn cậu ấy. May quá hôm nay Ken không đến lớp…phù.!
Nhưng sao Ken lại vắng mặt???
Lại thêm một nỗi buồn ghê gớm..
-Min có sức hút thật kinh khủng. Cặp một lúc hai hoàng tử.–cái giọng chua loét của không ai khác là Sun vang lên.
Tôi biết nhỏ đang ám chỉ sự việc mấy hôm trước Huy Phong và Ken “giành giựt” tôi trước cửa lớp. Nhỏ đang “ghen ăn tức ở” với tôi đây mà. Nhìn vẻ mặt cau có của nhỏ mà lòng tôi vui như mở hội.
-Chảnh dữ!–đá đểu xong thấy tôi không thèm đáp lại, nhỏ dậm chân thùm thụp bỏ về chỗ.
Tôi hả hê vô cùng!
Tôi giờ vẫn đang còn ghét cay ghét đắng cái tên anh trai xấu xa của Sun. Hại tôi ngất xỉu đã thế vô nhân tính đến mức không thèm đến xin lỗi tôi. Anh đểu em cũng đểu. Không nên dính dáng đến hai anh em nhà này!
Kết thúc buổi học, tôi gặp Hải Minh ở cổng trường. Tưởng là ngẫu nhiên hóa ra lại là anh ấy đang đợi tôi. Mà Ken hôm nay vắng mặt, anh ấy gặp tôi để nói lí do? Chẳng lẽ cậu ấy lại đi Mỹ sao???
-Lên xe đi, anh đưa em đi gặp Ken!
Hải Minh chưa để tôi trả lời đã vội đẩy tôi vào trong xe. Tôi nhăn mặt.
-Min đi có chút chuyện, em có thể về một mình chứ?–Hải Minh quay sang Kim nói với giọng nhẹ nhàng.
Kim hừ nhẹ, không thèm trả lời….bỏ về.
Chẳng lẽ hai người vẫn chưa hàn gắn lại sao?
Đến giờ tôi vẫn còn chưa biết lí do hai người đó chia tay nhau cơ. Hỏi Kim thì cậu ấy toàn đánh lạc hướng sang việc khác. Nhưng nhìn ánh mắt của Hải Minh vẫn tràn đầy ấm áp với Kim, tôi nghĩ anh ấy vẫn còn thích cậu ấy.
Kim đi khuất, Hải Minh thở dài rồi bước vào xe.
-Hai người chia tay thật hả?–tôi hỏi dò.
-Đi thôi. Nhớ thắt dây an toàn nhé!–giống Kim, Hải Minh lại lảng sang việc khác.
Tôi thất vọng tràn trề..
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Nắng vàng ruộm trải đầy mặt đường, hắt lên tán lá xanh rì. Nắng cuối thu thật đẹp!♥