Tôi và Kim thường xuyên chat với nhau, hai đứa tíu tít kể chuyện trên trời dưới đất mà không hết chuyện để nói. Lần này gặp nhau không biết có biến thành…cái chợ không nhỉ??
Mong trời sáng quá!
Cháp 3:
Reng reng…
Vẫn như hôm qua, tôi lò dò tìm chiếc đồng hồ báo thức.
A! Đây rồi!
Tạch!!
Đặt chiếc đồng hồ lên bàn. Đang định quay đi thì có cái gì đó loé sáng trên quyển sách ở góc bàn học làm tôi chú ý.
Cầm vật lạ đưa lên ngang tầm mắt, tôi cố hé mắt quan sát..
Cái lắc tay này??
Sao lại để ở bàn học của tôi?
Tôi làm gì có cái lắc tay nào?
Lạ thật!!
Hay bố mẹ tặng tôi, muốn gây sự bất ngờ cho tôi?
Tôi đặt giả thuyết hàng loạt các trường hợp, tôi gãi đầu, lôi hết chất xám cố tìm ra cái có thể xảy ra nhưng kết quả là chỉ có đầu tóc bù xù chứ trường hợp nào cũng next hết.
Nhìn đồng hồ đã 6h30, tôi cũng không còn thì giờ để nghĩ tới điều đó nữa, tôi cất lắc tay vào túi áo rồi chuẩn bị quần áo đi học.
Bố mẹ đã đồng ý cho tôi đi xe đạp, khi biết được điều này tôi đã ôm chầm lấy bố mẹ đến nỗi ngạt thở . Giờ thì tha hồ được lượn thoả thích.Yeah!
Tôi dắt chiếc xe đạp ra ngoài, đến cửa đụng ngay phải anh Kat. Anh nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.
Tôi cũng không thua kém, căng tròn đôi đồng tử đọ mắt với anh…xem ai thắng.?
-” Này, em nhìn anh với thái độ gì vậy??”–không thắng được tôi nên anh tỏ ra tức tối. Nhìn thái độ của anh như muốn đập nát tôi ý.
Mà phải hỏi anh nhìn tôi có ý gì mới đúng.
-” Chả thái độ gì cả, mà anh dịch ra để em đi học muộn rồi!”
Tôi lách xe qua người anh, phóng đi trong niềm vui sướng. Tôi không biết rằng anh đang nhìn tôi có gì đó buồn vời vợi.
Tôi thong dong đạp xe, ngâm nga mấy bài hát mà mẹ bảo rằng mấy bài đó chỉ có người ngoài hành tinh mới hiểu. Bởi lẽ một bài hát tôi thể hiện[sinhvien9x.pro]
bằng tất cả các thứ tiếng mà tôi biết. Nhật, Hàn, Trung, Anh, Việt….đều được tôi đệm vào mỗi câu…
Tôi cứ vô tư đạp xe mà không biết chính sự vô tư đó làm hại chính mình.
Càng đi tôi lại cảm thấy cảnh vật lạ hoắc. Rẽ phải, rẽ trái…
Sau một hồi đạp xe đi theo cảm tính…tôi đã…trở lại chỗ ban đầu.
Híc! Lạc đường rồi!
Đã đi cùng bố hai lần đến trường rồi thế mà giờ lại quên mất.
Phải làm sao đây??
T.T…..T.T
Hỏi đường?
Thế mà không nghĩ ra..
Nhưng đường hôm nay vắng không thấy một bóng người nào. Chẳng lẽ tất cả đều đổi thời gian làm việc.
Ah! Bên kia đường có một chiếc xe ôtô đang đỗ ở đó. Hỏi thử xem sao…
Tôi đạp xe lại gần, may quá kính xe đã được hạ xuống từ trước.
Ngồi phía tay lái là một người con trai khá trẻ, mặc một chiếc áo vest màu xám, đầu hơi tựa vào ghế.
Tôi ngây người mất 1 phút 30 giây.
Có tiếng ho nhẹ từ trong chiếc xe nhưng là từ phía ghế dưới, chắc là chủ của chiếc xe.
Theo phản xạ, tôi giật mình. Cảm thấy hành động của mình hơi vô duyên nên tôi tỏ ra bối rối. Người con trai nhìn tôi hơi nhếch miệng, trong mắt có nét cười.
-” à, anh cho em hỏi đường đến trường trung học DIAMOND?”
Anh nhìn tôi chằm chằm làm tôi có chút gì đó ngượng ngịu.
-” DIAMOND?? Đi thẳng, rẽ phải sau đó rẽ trái sau đó rẽ phải.”
Đầu tôi đang cố tiếp nhận những thông tin từ người con trai kia. Rẽ phải sau đó là trái sau đó là….Sao mà rẽ nhiều thế nhỉ?? Lần trước tôi đi cùng bố có rẽ nhiều thế đâu??
-” À cảm ơn anh”–Tôi lúng túng cảm ơn.
Tôi phóng xe đi lao theo hướng…
-” Này! Cô bé!”
Tôi phanh kít lại. Nghoảnh lại sau..
-” Đi đường nàymới phải”–Người con trai chỉ tay về phía ngược với chiều tôi đang đi.
Có thể nói gì vào lúc này đây!!
Xấu hổ quá! Sao tôi có thể phóng tít mù mà không để ý nhỉ?
Ước gì có cái lỗ để tôi chui xuống ngay bây giờ…
Ngốc ngốc! Tôi tự thưởng cho mình mấy cái cốc đầu.
Bẽ mặt rồi! Hay rồi!
Tôi vừa đi vừa làu bàu, mặt mày bí xị.
~*~
-” Vừa sáng ra đã gặp một cô gái ngốc, mà cô bé đó cũng hay đó nhỉ”–Người lái xe vận vest xám liếc qua gương nhìn cậu con trai đang cau có.
-” Đồ trẻ con, có gì hay ho đâu!”
Mái tóc màu nâu rủ xuống khuôn mặt cậu con trai che khuất ánh mắt sắc lạnh, có chút bất cần. Lời nói có chút khinh thường. Khoanh tay nhìn cô nhóc đang đạp hùng hục phía trước, hình dáng bé nhỏ đó được thu lại trong ánh mắt của hai con người.
-” Quản gia bảo cô bé đó đã cứu cậu”–người ngồi phía vô lăng lại liếc qua gương lần hai.
-” Thì sao chứ, được cứu tôi là một niềm vinh hạnh cho cô ta đấy!”
Người thanh niên mặc vest xám khẽ lắc đầu, anh đã đoán không sai, cái tính ngang ngược, cao ngạo của cậu lại trở về. Trở về là đại thiếu gia ăn chơi bất cần đời như thuở 4 năm trước.
Khi cô gái nhỏ khuất sau hàng cây, chiếc xe ôtô cũng bắt đầu lăn bánh theo hướng chiếc xe bé nhỏ kia.
~*~
Hura! Đến trường rồi!
Mất 20 phút!
Kỉ lục..trong đời tôi!
Nhưng mà đó là có sự trợ giúp của người khác. Cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy là mặt tôi lại nóng bừng. Tội hám trai là thiệt thế đấy, toàn tự mình làm xấu mình thôi. Rút kinh nghiệm từ nay..cách xa con trai ra Tôi nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ học mà không thấy Kim đâu.
Bảo là đợi tôi trước cổng cơ mà!
Hay định cho tôi leo cây đây?
Tôi nhìn xung quanh khu vực cổng trường, mắt tôi dừng lại ở một cô bé mặc váy xanh, tóc tết lệch một bên, vẻ cũng như đang ngóng ai đó.
Hình dáng đó rất quen!
Cô gái ấy cũng quay ra nhìn tôi.
30s sau:
-”Aaaa…Min”
-”Aaaa…Kim”
Hai đứa tôi chạy ra ôm chầm lấy nhau và gào thét. Mọi người nhìn chúng tôi như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Chúng tôi mặc kệ, vẫn ôm nhau nhảy cẫng lên.
Kim khác quá, nhìn xinh hơn xưa. Trước kia trong lớp Kim được mọi người ưu ái đặt cho biệt danh “cháu của Bao Công” vì Kim có nước da ngăm đem, giờ thì Kim đã trở thành nàng “Bạch Tuyết” với làn da trắng hồng. Khuôn mặt bầu bĩnh có chút trẻ con rất đáng yêu. Đôi mắt một mí cũng trở nên quyến rũ. Nhưng Kim giờ đã cao hơn tôi mặc dù trước đây tôi cao hơn cậu ấy rất nhiều. Điều này đang làm tôi ganh tỵ đấy!!
-”Tớ nhớ cậu”
-”Me too”
Hai đứa tôi lại diễn cảnh sướt mướt, nước mắt ngắn nước mắt dài. Rồi hai đứa nhìn nhau cười oà.
-”Chúng mình vào thôi”
Kim dẫn tôi vào trường.
DIAMOND trường trung học danh tiếng, ở đây tập hợp đầy đủ các thành phần học sinh từ học sinh nhận học bổng, học sinh được đặc cách, học sinh thi tuyển trực tiếp,..
Trước mặt tôi là phòng hiệu trưởng. Tất cả các học sinh vừa mới chuyển đến đều phải gặp thầy. Mỗi học sinh phải có một màn giới thiệu về bản thân trước thầy. Dựa vào đó để đánh giá học sinh mà xếp lớp.
Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, to sừng sững tượng trưng cho uy quyền của ngài hiệu trưởng nhưng nó lại có cái gì đó gần gũi, thân thuộc.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Tôi sững người. Khác hẳn với vẻ bề ngoài uy nghi lẫm liệt, bên trong là một không gian nhỏ hẹp chỉ kê vừa một bàn làm việc, một tủ sách, một bộ bàn ghế tiếp khách. Điều khiến tôi chú ý hơn cả là những bức tranh treo tường. Những đường nét mềm mại, uyển chuyển vạch lên trên nền trắng những hình ảnh ngộ nghĩnh đáng yêu. Phía trái là tranh một nàng công chúa đầu đội vòng hoa được tết từ nhiều loại hoa khác nhau, tinh khôi trong chiếc váy trắng ngồi giữa cánh đồng hoa, mắt hướng lên bầu trời như đang mong ngóng điều gì đó. Ở cuối bức tranh có một dòng các kí tự khó hiểu. Tôi ngỡ ngàng các kí tự đó có nét giống với các kí tự trong quyển sách kì lạ trong thư viện.
-”Nó cuốn hút đến vậy à!”–Giọng nói ồm ồm đầy uy lực vang lên xoá tan những suy nghĩ trong tôi.
Tôi nhìn về phía bàn làm việc. Một người đàn ông với mái đầu bạc trắng, đeo một chiếc kính với gọng kính đã sờn bạc, trông rất uy nghiêm. Đó là thầy hiệu trưởng. Tôi không ngờ rằng thầy hiệu trưởng đã già đến thế. Các nếp nhăn cứ đua nhau nằm xếp lên nhau, in hằn lên khuôn mặt nghiêm nghị của thầy. Khẽ đẩy gọng kính lên, thầy nhìn tôi một lượt rồi nói:
-”Min, học sinh mới phải không?”
-”Vâng, em là Min”–Tôi dõng dạc trả lời, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng cũng chẳng biết lí do vì sao.
-”Em thấy bức tranh đó có gì hấp dẫn”
Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của thầy. Đáng lẽ thầy phải hỏi lí do tôi muốn học ở đây chứ.
Nhưng thật lòng tôi rất ấn tượng với bức tranh đó. Tôi có cảm tưởng mình là cô gái trong tranh.
-”Hấp dẫn nhất là ở đôi mắt cô gái, dường như người vẽ bức tranh này đã gửi gắm điều gì đó vào đôi mắt này nhưng em không nhìn ra được…”
Tôi hít một hơi dài chờ đợi sự đánh giá của thầy. Tôi cũng không chắc điều tôi nói là đúng nhưng đó là tất cả những gì tôi cảm nhận được.
Thầy nhìn tôi, trong ánh mắt có những tia sáng lạ, các nếp nhăn dãn ra, bất chợt một nụ cười hiện ra. Tôi đã từng tưởng tượng lúc đó thầy là ông bụt trong cổ tích.
-”Em sẽ học lớp A1″
Tôi khó hiểu nhìn thầy, thầy không hề nhận xét gì về câu trả lời của tôi.
-”Em có thể về lớp!”–Thấy tôi còn đang ngu ngơ, thầy liền đứng dậy đến vỗ vào vai tôi.
Tôi nhìn thầy mấy giây sau đó đi ra ngoài.
Kim vẫn đợi tôi ở ngoài. Nhìn thấy cô bạn tôi mới sực tỉnh nhớ lại lời thầy lúc nãy. Tôi học cùng lớp với Kim.
Mọi thắc mắc vừa nãy bị tôi xoá sạch. Chắc thầy hiệu trưởng là người kì quặc nên mới hỏi như thế. Tôi không bận tâm nữa.
..* *..
Kim và tôi đi về phía lớp 11A1. Thế là từ nay tôi và Kim tha hồ mà “tám không ngừng nghỉ”.
-” Lớp chúng ta hôm nay có bạn mới, Min!”–Cái giọng thánh thót của cô chủ nhiệm vừa dứt tôi liền bước vào lớp. Ở phía dưới Kim vẫy tay với tôi cười tươi như hoa.
-” Xin chào mình là Min”
-” Bạn ở đâu chuyển đến?”–Một cô gái bàn hai cất lời.
-” Mình từ trường Roll đến đây”–Tôi mỉm cười hoà nhã.
-” Lí do?”
-” Mình chuyển nhà!”
-” Bạn học lớp nào ở trường Roll”–Một cô gái khác phía trái
-” 11KD2″
-” Bạn có biết chơi bóng rổ không ??”–Lần này là một cậu con trai tóc vàng.
-” Bạn nghĩ với chiều cao của mình có thể chơi bóng rổ?”–Tôi nhún vai.
-” Thần tượng của bạn là gì?”
-”…”
Khoan đã! Sao tôi cảm thấy đi vào lớp như kiểu đi phỏng vấn thế nhỉ?
-” Ah! Tên Min nghe quen quen!”–Một cô gái tóc xoăn, mặt trang điểm đậm tự dưng đứng dậy đập bàn sau đó lại ngồi xuống chống cằm suy nghĩ có vẻ đăm chiêu.
Tôi thì nhận ra ngay, đó chính là cô hoa khôi cùng lớp cấp hai với tôi. Thay đổi nhiều quá: điệu đà hơn, đanh đá hơn,.. Duy có cái tên không thay đổi: Sun-mặt trời. Cô nàng luôn tự hào mà khoe rằng ” cái tên nói lên tất cả”, luôn toả sáng rực rỡ như mặt trời. Và tôi cũng không quên tôi và Kim từng được liệt vào danh sách ” kẻ thù” của cô nàng. Giờ thì hai đứa lại đụng mặt nhau thì sẽ ra sao đây??
Tôi và Kim ngồi cùng bàn với nhau. Không phải là ngẫu nhiên mà là khi cô hỏi:
-” Em muốn ngồi ở đâu”
Tôi chưa kịp trả lời thì Kim đứng dậy dõng dạc:
-” Min sẽ ngồi cùng em!”
-” Nhưng..”
-” Em ngồi một mình mà.”–Kim ngắt lời cô chủ nhiệm.
Cậu bạn kế bên tròn mắt không hiểu, sau khi nhận được ánh mắt “yêu thương” của Kim thì tự động thu dọn đồ đạc xuống bàn dưới ngồi. Cậu bạn có vẻ hậm hực trông thật đáng thương. Tôi không thể ngờ rằng cô bạn thanh mai của mình giờ cũng đanh đá đến vậy.
Cháp 4:
Buổi học đầu tiên trôi qua khá là mệt mỏi. Tiết Toán thầy giao cả một đống bài tập cho lớp làm, tiết Văn cô ngồi kể chuyện cho lớp và gần như nửa lớp gật gù, tiết Sử với một cô giáo mặt đằng đằng sát khí, hình sự giảng bài. Chốc chốc lại bắn ánh nhìn “1 chết 10″ với học sinh, cả lớp co rúm người…
Mệt mỏi thật!
Tôi lê từng bước ra cổng trường chờ Kim lấy xe. Tự dưng hôm nay cô nàng từ bỏ cuộc sống xa hoa đòi đi xe đạp với tôi. Kim xung phong đi lấy xe còn tôi phải đèo.
Tôi đá mấy hòn đá dưới chân. Từ từ cũng thấy thú vị.
Cốp!
Do lực mạnh, viên đá bay theo một đường parabol đẹp hoàn hảo và đáp trúng đích, đích là chiếc xe ôtô thể thao.
Tôi bịt miệng, mắt mở to nhìn viên đá hạ cánh. Quả này lại bị một trận rồi…
1phút…
2phút…
3phút…
Không thấy có sự nổi giận nào?
Trong xe hình như không có người…
Phù…Tôi vuốt ngực.
Có tiếng bước chân…
Tôi vội lấp vào gốc cây bên cạnh.
-” Ken, sao lúc nào cậu cũng cau có thế nhỉ, cười lên cho yêu đời!”
-” Tôi sẽ cho anh thoả mãn.
Cười 100 lần cho tôi”
Lập tức người kia im thin thít.
Mà nghe hai giọng nói này quen quen. Tôi thò đầu nhìn về phía chiếc xe. Có hai dáng người cao dong dỏng, một người quay lưng về phía tôi khoác bộ đồng phục trường DIAMOND, mái tóc nâu loà xoà, người bên cạnh quay mặt về phía tôi.
Vest xám, tóc đen nổi loạn. Đó chẳng phải người chỉ đường cho tôi sao?
Người đó bất chợt nhìn về phía tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên sau đó mỉm cười, khuyến mãi thêm cái nháy mắt cho tôi.
Tôi ngây người…
Không phải vì cái nháy mắt mà là vì ánh sáng của chiếc khuyên tai phát ra từ người ngồi trong xe….
-” Này, sao đứng như người mất hồn thế?”
Tôi giật mình quay lại..
Là Kim…
-” Không sao, đi thôi”
Tôi đèo Kim lòng vòng qua mấy con phố. Do có Kim là quân sư nên tôi không còn sợ lạc đường nữa.
-” Dừng lại”
Tôi dừng xe, Kim liền chạy tót vào cửa hàng trang sức trướcmặt.
Tôi đi vào theo.
Kim đang đứng bần thần trước một hộp kính, mặt méo xệch:
-” Có người mua rồi..”
-” Mua gì cơ?..”
-” Lắc tay….”
” lắc tay”… Tôi nhìn sang tấm bảng mẫu…
Bàng hoàng ….
Sững sờ….
Tôi thò tay lấy chiếc lắc tay trong túi áo.
Là một….
-” Là cái này sao..?”
Kim ngạc nhiên nhìn tôi
-” Cậu mua nó hả..”
-” Không, nó có trên bàn học tớ!”
-” Chắc bố mẹ cậu mua tặng cậu?”
Tôi đắn đo một lúc rồi nhìn sang cô bạn.
-” Chắc thế!”
Tôi nhận rõ sự tiếc nuối trong mắt Kim. Nhưng tôi không thể tặng vật này cho Kim được, nó là quà của…bố mẹ tôi…mặc dù không chắc chắn.
-” Cậu biết không cái lắc này không có cái thứ hai đâu…”–Kim ngập ngừng.
Tôi tròn mắt nhìn Kim
-” Là sao?”
-” Nó được thiết kế bởi Hollen Ray, nhà thiết kế nổi tiếng về độ kì quặc, chỉ thiết kế một cái duy nhất cho mỗi mẫu trang sức, không được làm nhái cái thứ hai…”
-” Hollen Ray…”
-” Là người Việt nhưng sống bên Mĩ”
Thế thì chiếc lắc này rất qúy giá. Tôi phải giữ cẩn thận mới được.
~*~
Về đến nhà, tôi chạy luôn lên phòng. Tôi để cái lắc tay trong một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh xinh. Tôi ngắm kĩ chiếc lắc, càng nhìn tôi lại càng thấy đẹp, những viên đá rực rỡ sáng long lanh như những viên kim cương. Sao tôi lại liên tưởng những viên đá này giống như đôi mắt của cô gái trong bức tranh hôm nay nhỉ? Rất đẹp, quyến rũ nhưng bí ẩn…
Cốc cốc…
Tôi thấy hơi lạ. Từ trước đến nay có ai gõ cửa phòng tôi đâu. Bố mẹ thường gọi tôi ra mở cửa, Anh Kat thì cứ tiện là xông vào…thế thì ai gõ cửa.??.
Tôi cất chiếc hộp vào ngăn kéo tủ rồi ra mở cửa..
Có nằm mơ thì tôi cũng không ngờ rằng người ở ngoài kia là ông anh qúy hoá của tôi…Mr Kat..
Hôm nay anh lại lịch sự đến bất ngờ…
-” Khép miệng vào, mắt mở bình thường thôi, anh đâu phải quái vật..”
-” Còn hơn cả quái vật ý, thấy ớn..”
-” Không thấy anh đẹp trai ngời ngời thế này à?”
-” Đẹp mà khôngcó người yêu…pleple”
Tôi lè lưỡi.
-” Chiếc lắc tay…”
-” Lắc tay?? Sao anh biết?”
-” Em nhớ giữ cho cẩn thận, nó là của em…”
-” Tất nhiên là của em rồi…”
-” Em…nhớ ra rồi”
Anh Kat nhìn tôi lo lắng, lay cánh tay tôi.
-” Nhớ cái gì chứ! Đó chẳng phải là bố mẹ tặng em sao..”
Anh Kat thở phù một cái, mặt cũng dãn ra, xoa xoa đầu tôi….
-” Uhm! Nhớ giữ cẩn thận nhé, Hứa đi”
Anh Kat trẻ con thật, còn bắt tôi phải hứa nữa chứ nhưng nhìn anh có vẻ không có ý gì đùa cợt, tôi liền giơ tay lên, nói to:
-” Em hứa, phiền phức quá à”
-” Tốt!”
Anh Kat lại xoa đầu tôi. Đầu tôi có phải cái giẻ lau đâu mà xoa, xù hết lên rồi!?!T.T
Tôi vuốt lại tóc, rồi chạy vào ngắm tiếp chiếc lắc tay…
~*~
reng…reng
-” Sao cậu vẫn chưa vào lớp hả”
-” Suỵt, tớ đang chuẩn bị leo tường!”
-” Hả! Cậu bị nhốt ở ngoài rồi hả?”
-” Tớ cúp đây”
-” Chờ đã, này, này,..”
Tôi tắt máy. Thắt lại dây giày và balô. Khởi động tay chân.
Ngày thứ hai đi học là thế đấy…
Dậy muộn…
Giữa đường xe hỏng…
Giờ phải trèo tường…
Nhìn bức tường cao chót vót mà tôi nuốt nước bọt. Tuy chưa được học lớp huấn luyện trèo tường nào nhưng tôi đủ sức để trèo qua vì tôi đã từng được học võ.
Tôi chọn chỗ tường thấp nhất, nơi có mấy cành cây vắt vẻo.
Muốn trèo qua phải tìm một chỗ bám…
Cành cây này khá cứng, to vừa một nắm tay…
Tôi bắt đầu nắm lấy cành, chân trượt lên tường…
Một bước…
Nửa bước…
Aaaa
Tôi trượt chân ngã phịch xuống đất.
-”ui da! Mông của tôi”
Tôi bất ngờ. Đó đâu phải là tiếng của tôi. Tôi ngó xung quanh…
Một cô gái buộc tóc cao, cũng mặc đầu phục trường DIAMOND đang phủi váy, mặt nhăn nhó, không ngừng suýt xoa.
Không phải mỗi mình tôi đi học muộn….
Cố gái đó phủi xong liền đi tới chỗ tôi, khoanh tay nhìn tôi khó chịu:
-” Bạn vừa nhìn thấy gì?”
-” Ngã, kêu than, phủi váy..”
Tôi thành thật trả lời.
-” Không phải thế, bạn nhìn nhầm rồi. Tôi đang đi như thường thôi”
Cô gái này có tính sĩ diện cao ngất, nhìn cũng xinh xắn, dáng chuẩn mà tính cách thì như…cọp.
-” Nhưng mắt tôi đâu có vấn đề!”
-” Chắc chắn là có vấn đề… Bạn nên đi khám lại đi”
Nói xong cô gái lướt qua tôi đi về phía cổng trường..
-” Khoan đã”
Tôi gọi với theo
Cô gái nhìn tôi bực bội, vẫn dáng điệu khoanh tay bức bối đó.
-” Việc gì nữa?”
-” Tôi biết đường vào trường!”
Tôi vừa nhớ ra hôm qua tôi có đi khám phá trường phát hiện một khoảng tưởng bị vỡ, có thể chui vào được.
-” Tôi thích đi cổng chính hơn!”
Cô gái tỏ ra bình tĩnh nhưng trong mắt có cái gì đó loé sáng.
-” Thế thì tôi đi, chào”
Tôi quay người đi. Chưa buớc được một bước thì cô gái kia chạy đến trước mặt tôi chặn đường:
-” Vì không nỡ để bạn đi một mình, tôi sẽ đi theo cùng bạn”
Tôi phì cười với cái lí do quái đản ấy. Tôi biết cô gái kia không tự hạ thấp sĩ diện của mình được mà.
-” uhm, đi theo tôi”
.
.
.
Sau một hồi vật lộn với đám cây cỏ lằng nhằng, tôi đã vào được trường an toàn.
-” Ách! Quần áo bị tèm nhem hết rồi”
Cô gái kêu than, bực bội chỉnh sửa váy áo.
-” Vào được trường là may lắm rồi”
Tôi lắc đầu nhìn cô gái
-” Biết trước thế này, tôi thà bị phạt còn hơn”
Cô gái lại càu nhàu.
Còn 2p’! không còn nhiều thời gian nữa, tôi vội vã chạy về phía lớp mình.
Cháp 5:
Tôi rón rén khom người, bước thật nhẹ vào lớp. Cô giáo vẫn thao thao giảng bài. Tôi mừng thầm trong bụng.
Còn 2m….1,5m..1m…50cm…
-” Min!!!”–Tiếng hét bay bổng như hát opêra làm tôi thót tim.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô Lyn đang trừng mắt nhìn tôi. Quả này tôi không thoát được rồi…
Kim nhìn tôi xót xa, thông cảm…
Cả lớp lắc đầu ngán ngẩm với tôi…
Tôi chợt cảm thấy người lạnh toát, cảm giác bất an đang dâng trào….
-” Ra ngoài úp mặt vào tường, nhanh!!”
Một lần nữa âm thanh thánh thót lại vang lên.
Tôi ngậm ngùi bước ra ngoài cửa.
Hình phạt cho tôi là úp mặt vào tường, hai tay giơ cao giống như hành động “đầu hàng” ý, nói 100 lần câu ‘ từ nay em không đi học muộn nữa’.
Đã 15 phút trôi qua, tôi đã đọc được gần hết số lần mà cô yêu cầu. Chân tay thì mỏi rã rời. Muốn ăn gian cũng chẳng được…
Cô Lyn như bóng ma cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm tôi sợ hết hồn…
15 phút trôi qua…
15 phút nữa trôi qua…
Sao cô không ra bảo tôi vào lớp nhỉ?
Tôi phải đứng đến khi nào??
Reng reng
Ra chơi! Ra chơi rồi!
Tôi sung sướng tiến vào lớp. Chợt…
-” Min!! ĐỨNG MỘT TIẾT NỮA!”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô, trong lòng thầm nguyền rủa cô..
-” Nhưng em…”
-” Không nhưng gì hết, nếu em muốn vào lớp thì đứng thêm tiết nữa!”
Huhu, sao cô ác độc thế, thích chà đạp tôi thế sao??
Tôi không cam chịu…
Kim vỗ vai tôi, an ủi:
-” Cố chịu nhé, lần trước tớ chỉ được đứng bằng một chân thôi, như cậu là may lắm rồi…”
Nói xong, Kim biến mất luôn, con nhỏ này thật đáng ghét mà…lại còn chọc tôi nữa…
Số tôi xui nên mới muộn giờ gì không muộn, muộn ngay vào tiết Sử. Được cô giáo “hiền” nhất trường giảng dạy. Cô Lyn- hậu dụê cuả qủy dữ được các thế hệ học sinh truyền tai nhau kể về những “biện pháp rèn luyện học sinh” có hiệu quả nhất trường. Nhắc đến cô ai cũng phải rùng mình, có người đang ăn thì mắc nghẹn…
Nguyên nhân gây ra đó chính là…cô chưa có bạn đời…
Cũng phải thôi, với tính cách ” hổ báo” đó ai mà tự nguyện đến cạnh cô được…
Càng nghĩ tôi lại thấy nguôi ngoai cơn giận. Cô càng chèn ép học sinh thì lại càng…độc thân. Haha.
Mải nghĩ nên tôi không để ý mọi người đang rúc rích cười tôi, một số người còn chỉ trỏ thích thú…
Xấu mặt quá!
Thế này thì làm sao còn hình tượng học sinh gương mẫu đây??…
-” Dẹp, chuyện gì vậy?”
Nghe giọng này sao thấy quen quen…
Nó cũng chua ngoa, lanh lảnh như tiếng cô Lyn..
-” Ah! Phải chịu phạt”
Tức quá đi mất, là ai lại giễu cợt tôi đây.
Tôi quay người lại định xem cái người cười hô hố kia là ai thì khựng lại.
Tóc buộc cao, khuôn mặt xinh xắn…
-” Sao phải ngạc nhiên vậy”
-”…”
-” lớp 11 hả, thế phải gọi đây là chị nhé”
-”…”
-” Vừa nãy quên chưa cảm ơn haha”
-”…”
-” Cô Lyn phạt hả, chị bày cho cách nhé”
Cô gái đó ghé sát tai tôi, nói nhỏ:
-” Khen cô ấy nhiều vào”
Tôi nhíu mày, cách gì thế này? Khen? Cô Lyn có gì để khen đây? Cái này khác gì phải tự dối lòng mình?
-” Goodluck!”
Cô gái giơ tay kiểu chúc may mắn rồi bỏ đi..
Cô gái này tự nhiên lại đi giúp tôi, khó hiểu..
~*~
Với cách mà cô gái kia bày cho tôi kết hợp với cái miệng nịnh hót tâng bốc siêu sao của tôi, cô Lyn gật rụp một cái rồi xoa đầu tôi cho tôi vào lớp…
Trong tiết Sử, thi thoảng cô cứ nhìn tôi rồi cười, cả lớp ngơ ngác trước sự thân thiện đến nguy hiểm của cô. Tâm tình thay đổi theo kiểu “thiên biến vạn hoá”, đang cười với tôi, cô chợt trở về khuôn mặt dữ tợn nhìn thẳng xuống phía lớp, thanh âm mang mùi chết chóc vang lên:
-” Cậu tóc vàng kia lên bảng trả lời câu hỏi?”
Cậu bạn kia mặt tái mép, chân tay bủn rủn bước lên bảng. Cả lớp nín thinh.
-” Tiêu chuẩn bạn gái của cậu là gì?”
Cả lớp tròn mắt ngạc nhiên, có một vài tiếng ho sặc sụa nhưng cố gắng kìm nén không thành tiếng…
-” Xinh đẹp, hiền lành, cá tính, dáng chuẩn!”
Sau mấy giây miệng đông cứng, cậu bạn hứng khởi trả lời nhưng vẫn tỏ ra rụt dè, e chừng…
-” Giống tôi phải không”
Cô Lyn chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ.
Cả lớp rơi vào sự im lặng đáng sợ. Cậu bạn miệng méo xệch, cố dặn từng chữ, mồ hôi túa ra như mưa:
-” V…â..n…g…ạ!”
-” Nhưng cậu đừng bao giờ mà tư tưởng tới tôi, tôi hơn tuổi cậu nhiều đấy”
Cô Lyn lườm lườm cậu bạn, vẻ kiêu căng.
Cậu bạn “dạ” rồi về chỗ ngồi, chắc cậu vẫn còn sốc về chuyện vừa rồi ngồi mà người cứ như mất hồn. Cô dọa cả lớp một phen đến muốn rụng tim luôn rồi..
~*~
Kim xuống căng tin ăn sáng còn lại mình tôi chả biết làm gì?
Một ý nghĩ lóe lên, tôi chạy vội xuống thư viện!
Đọc truyện bán thời gian!
Ý tưởng hay!!
Tôi có cái tật chạy luôn cúi gằm mặt cho nên…
Binh!
Tôi ngã người về phía sau nhưng tôi cũng ko biết vì sao khi mở mắt ra tôi lại hạ cánh ở phía trước.
Mà sao ko đau nhỉ, hay sân trường được lót đệm..
Vứt bỏ ngay cái suy luận ” ko khả thi” đó, tôi lập tức hít một hơi dài nhìn xuống..
-” aaaaa…”
Máu…
Loang lổ..
Một người đang ngất và tôi đang nằm đè lên người đó…
Phía trên là góc của một bồn hoa…
Tôi ngẩn người, vì tôi mà cậu ta mới ra nông nỗi này…
Tôi hoảng hốt, máu chảy ngày càng nhiều làm tôi trở nên hoảng loạn
Khu này ko có học sinh qua lại nhiều..phải làm sao đây.
Hít thở sâu…cố giữ bình tĩnh. Điều này là do mẹ dạy tôi.
Tôi khoác tay cậu ta qua vai, kéo cậu ta về phòng y tế. Cậu ta thật nặng tôi phải gồng hết sức mới đi được một đoạn ngắn…
May thay khi thấy tôi, các chị y tá chạy ra cùng đỡ giúp tôi.
Cửa phòng sơ cứu khép lại, tôi đứng bần thần ở ngoài. Người đó mà có mệnh hệ nào thì tôi sẽ dằn vặt suốt đời mất…
Tinh!!
Cửa đã được mở ra…
Một cái đầu cuốn đầy băng trắng xuất hiện..
Tôi vội vã chạy đến.
-” Cậu ấy ko sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thôi”
Chị y tá vỗ vai tôi trấn tĩnh.
-” vâng”
Người con trai mặt trắng bệch do mất máu. Mái tóc nâu vẫn loà xoà dù nó đã được quấn băng. Làn mi dài cong vút khép hờ. Sống mũi cao thẳng. Tôi sao lại thấy khuôn mặt này quen thuộc thế nhỉ? Hình như tôi đã từng gặp..
Chiếc khuyên tai lại loé sáng…
Tôi nhíu mày, không phải chứ…cậu ta. Là cậu ta thật sao…
Reng reng
tiếng chuông điện thoại lôi tôi ra khỏi sự trầm ngâm…
-” Min, cậu đang ở đâu vậy?”
Tiếng Kim lo lắng.
-” Mình đang ở phòng y tế…”
-” Cậu bị làm sao hả”
Kim hình như đang hốt hoảng.
-” Tớ ko sao chỉ có điều..”
-” Điều gì?”
-” Một người vì cứu tớ mà…hức hức…đầu giờ thành cái bu trắng rồi!”
-” hả!”
Kim hét lên trong điện thoại.
-” Tớ phải ở lại chăm sóc cậu ta, cậu xin phép cô hộ tớ nhé”
-” uhm, cuối giờ học tớ sẽ xuống chỗ cậu”
tút tút
Kim dập máy..
Không biết bao giờ tôi mới thoát khỏi kiếp xui xẻo kia…
Nhìn cậu con trai đang nằm bất động kia, tôi lại nghĩ đến chuyện ” Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Nàng công chúa bị bà phù thủy hãm hại trở nên bất tỉnh. Chàng hoàng tử đã dùng nụ hôn của mình để đánh thức nàng. Giờ đây tôi tưởng tượng ra người đang nằm kia là hoàng tử đang chờ người đến đánh thức. Tuy khác với trong truyện về người ngủ và người đánh thức nhưng nó cũng tương tự về hoàn cảnh. Bất chợt tôi nghĩ rằng người kia cũng cần một nụ hôn. Tôi là người yêu cổ tích, một khi đã tin thì dù người ta có ngăn cản tôi vẫn nhất quyết bảo vệ ý kiến của mình. Tôi tin đến mức trung thành tuyệt đối..
Một nụ hôn đánh thức chàng hoàng tử…
Tôi cúi đầu xuống, nhìn chăm chăm vào đôi môi tuy nhợt nhạt nhưng vẫn quyến rũ kia..
Thật gần…
Tôi từ từ khép mắt lại..
Môi chạm môi, cảm giác ấm áp đến dễ chịu.. Tim tôi như đang nhảy loạn xạ… Đây là nụ hôn đầu của tôi dành cho hoàng tử…đang ngủ say..
Bất thình lình cậu ta mở mắt, tôi cũng quá bất ngờ mà bật dậy, má tôi cũng nóng dần lên.
Nhận thức được hành động bồng bột của mình, tôi mới biết xấu hổ là gì, nhưng nụ hôn đó đã đánh thức được cậu ta?
-” Cậu vừa làm gì tôi?”
Cậu con trai chắc cũng hơi bất ngờ nên giờ mới cất giọng.
-” tôi…định đánh thức cậu!”
-” hôn để đánh thức tôi?”
Cậu ta nhíu mày, thăm dò thái độ của tôi.
-” tôi…tôi có đọc truyện..”
Tôi lắp bắp. Nhưng đáng lẽ ra cậu ta phải cảm ơn tôi chứ? Làm gì mà như chất vấn thế?
-”lại mấy câu truyện cổ tích vớ vẩn đó hả? Trẻ con…”
Trẻ con? Vẫn cái giọng điệu chê bai đó! Chính xác là cậu ta rồi. Tạm thời cậu ta đang bị thương nên tôi không tính sổ về câu nói đó!
-” áaa”
Sao nữa đây!
-” đầu tôi sao như cái tổ quạ thế này”
Cậu ta bỗng nhảy bổ lên ôm đầu, làm như sắp chết đến nơi ý.
Mà đầu cậu ta từ đầu cũng giống tổ quạ rồi!
-” cậu không nhớ gì hả?”
Chết! Nhỡ cậu ta mất trí nhớ??
Cậu ta ngồi thừ một lúc hình như đang nghĩ lại mọi việc, tôi nghe thấy tiếng”à” nhỏ vang lên, chắc cậu ta đã nhớ ra.
-”cảm ơn cậu, vì tôi mà…”
-” tôi đáng ra phải CẢM ƠN cậu đã tặng cho tôi một quả đầu mới!”
Cậu ta nhìn tôi mà chế giễu.
Chậc! Kệ cậu ta..
Cơ mà có phải mỗi tôi chạy không chú ý đâu, cậu ta cũng thế mà!
Nhìn cậu ta lúc này tự dưng tôi lại thấy áy náy..
-” Còn chuyện vừa nãy, tôi thật sự không…”
-”…cố tình?”
Cậu ta lại nhảy bổ vào khi tôi đang nói.
-” uhm, tôi thấy Bạch Tuyết…”
-” thôi tôi biết rồi, coi như tôi bỏ qua cho cậu!”
Thật hả! May quá! Cậu ta mà để bụng thì tôi xấu hổ chết mất.
Tôi nhìn cậu ta, như nhớ ra điều gì tôi nhảy vào ngồi xuống cạnh cậu ta:
-” vết thương của cậu khỏi hẳn chưa?”
-” sao cậu biết?”
-” vì tối hôm đó tôi là người đã giúp cậu!”.
-” xì! Còn kể công!”
-” để tôi xem!”
Lập tức tôi vén tay áo cậu ta mặc kệ cậu ta la oai oái, vết thương vẫn còn chảy máu.
-” này sao cậu ko biết ngại là gì hả? Nam nữ thụ thụ bất thân”
-” nhưng vết thương của cậu đang chảy máu kìa?”
-” kệ tôi!”
Cậu ta cũng ngang bướng đấy chứ, nhiều khi cũng như con nít mà lại còn đi bảo người khác “trẻ con”.
-”Này! Cậu làm gì thế?”
Mặc kệ người kia kêu la, tôi tháo băng bôi thuốc rồi lại thay băng khác. Tôi cũng hiểu vì sao tôi lại đi quan tâm cậu ta? Máu tôi cũng không sợ? Lạ!!
-” xong rồi!” tôi nhìn lại thành quả của mình, cũng không tệ! Tôi cũng khéo tay đấy chứ.
-” CẬU CHỦ KHÔNG SAO CHỨ?”
Một tiếng hét lớn làm tôi giật mình. Tôi liếc sang phía cậu con trai kia, ngạc nhiên thay cậu ta vẫn ung dung nhưng vẻ mặt có phần khó chịu.
30 s sau..người mới xuất hiện…
Người thanh niên vest xám, tóc đen nổi loạn,..
Tôi ngớ người, hoá ra lần trước hai người đó một là người thanh niên kia, hai là cậu ta-người đang “sứt đầu mẻ trán”.
-” à! Chào cô bé….”
Đang quấn lấy cậu chủ của mình bỗng dưng người đó quay ra nhìn tôi, mỉm cười.
-” vâng chào anh! Em là Min!”
-” Min tên dễ thương nhỉ? Anh là Hải Minh trợ lí cấp cao của cậu Ken..”
Người thanh niên xoa xoa đầu tôi, mắt loé sáng mà tự hào kể lể.
-” e…hèm”
Người thanh niên nghe thấy cậu con trai kia gằn giọng, mặt méo xệch quay sang tôi cười xòa:
-” thực ra anh là trợ lí thường thôi haha..”
Tôi phì cười… Sao anh ta không nhận mình là tài xế riêng cho cậu con trai kia luôn đi mà còn… tự sướng là trợ lí.
-” Min!!!”
Một giọng khác cũng to không kém vang lên.
Tôi quay lại…là Kim.
-” Hết tiết rồi sao mà cậu xuống đây?”
Tôi ngạc nhiên nhìn Kim mà thắc mắc.
-” Mình giả đau bụng đó! Thông minh chưa? Cô tin sái cổ luôn”–Kim hào hứng kể lể, tay búng tạch một cái.
-” Ừ thông minh”
Tôi và Kim nhất loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói vừa rồi. Là người tên Minh đó, bộ dạng lúc này nhìn như “tổng tài” hai tay đan vào nhau để trước gối, hai chân vắt lên nhau ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế xếp, miệng hơi cong lên..
Kim tròn xoe mắt nhìn anh ta…mất 2 phút. Haha ngẩn ngơ nhiều hơn tôi. Phái nữ đều bị anh ta hút hồn từ ánh mắt đầu tiên mà.
Tôi biết hồn Kim đang bay bổng như bong bóng xà phòng rồi đột nhiên vỡ bộp một cái vì giọng nói của người kia:
-” Chào em”
Kim dường như quên mất tôi mà phóng ngay ra chỗ anh ta tay bắt mặt mừng.
-” em là Kim, rất vui được gặp anh”–Kim nhìn Hải Minh đến thẩn người. Anh ta mặt mày nhăn nhó vì phần quá khích của Kim, chắc giờ mới thấy hối hận vì đã trót ‘quyến rũ’ người nào đó.