Hai chữ ‘mê trai’ hiện rõ trên mặt Kim, tôi bụm miệng cười khi thấy Kim cứ dính lấy Hải Minh không rời. Anh chàng phải khổ sở cố dặn ra nụ cười….méo mó.
-” Anh Minh anh ra xe trước đi”–Cậu con trai bỗng lên tiếng giải vây cho con người khốn khổ vì gái kia.
Như chết đuối bắt được dây thừng anh chàng liền chạy ra ngoài với tốc độ tên lửa. Kim nhìn mà không làm được gì liền xụ mặt, bí xị đi về chỗ tôi.
-” Min, cậu có tin vào tình yêu sét đánh không?”–Kim bỗng nhìn tôi nói với giọng mơ màng.
Tôi tròn mắt nhìn Kim, yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?? Giờ tôi mới được chứng kiến!..
-” Trời hôm nay không có sấm sét!”–Giọng điệuvừa cao ngạo vừa lạnh lùng cất lên xóa tan sự tĩnh lặng ngắn ngủi.
-” đây là…”–Kim lắp bắp nhìn thân ảnh đang dựa vào tường, đầu đội một đống băng trắng.
-” người tớ vừa kể cho cậu qua điện thoại đó”
-” à, chào cậu”–Kim tỏ ra bối rối khi đã quên đi sự có mặt của cậu ta, cũng vì từ trước đến giờ ánh mắt của Kim chỉ chăm chăm nhìn vào ai đó.
-” tôi đi, chào…”–Cậu ta đáp hờ hững rồi bỏ đi trong sự ngỡ ngàng đến sững sờ của hai đứa tôi.
Vừa còn nhiều lời thế mà giờ lại lạnh lùng như tượng, bó tay!!
Kim nhìn tôi trân trân:
-” Cậu ta thật hách dịch!!”
-”…”
Tôi nhún vai, thật tình tôi cũng không rõ về cậu ta nữa!
Tôi nhìn theo bóng cậu ta khuất sau dãy nhà mà chợt thấy lòng trống trải có gì đó hụt hẫng.
-” Min, cậu quen anh Minh”–Kim vỗ vai tôi rồi cười mờ ám. Tôi đọc được suy nghĩ của Kim biết ngay Kim định suy tính điều gì.! Tôi lắc đầu nhìn Kim.
-” Không! chỉ là người dưng thôi”
-” Cậu nói dối, mình không tin”
-” Tùy cậu..”
Tôi bỏ về lớp. Mặc cho cô nàng ngồi đó mà thơ thẩn. “dại trai” thì chỉ có khổ thôi.
Cháp 6:
Tối nay trời dễ chịu, tôi lại mang chiếc lắc tay ra ngắm. Không hiểu sao từ lúc có nó tôi luôn muốn cất giữ nó thật kĩ, không muốn cho bất kì ai đụng vào kể cả anh Kat và bố mẹ tôi.
Chiếc lắc vẫn lấp lánh trên tay tôi, thật tinh ý để nhận ra nó phát ra ánh sáng màu xanh huyền ảo,…
Tôi thấy tò mò về nhà thiết kế Hollen Ray đó, lập tức tôi lên mạng tìm thông tin về người đó. Thật bất ngờ khi không có một tin nào về con người cũng như xuất thân của Hollen Ray mà chỉ có tin tức về các mẫu thiết kế nổi bật của bà.
Một tấm ảnh hiện ra…chính là chiếc lắc tay của tôi. Ảnh rất rõ nét được thể hiện ở tất cả các góc cạnh của chiếc lắc. Nhìn đã thấy mê rồi…thể nào nó đắt đến vậy.
~*~
Ánh nắng sớm tinh nghịch nhảy nhót vào tận giường mà đánh thức cô gái đang ngủ say.
Tôi choàng dậy..dụi mắt..vươn vai.
Ăn sáng xong, tôi tạm biệt mọi người rồi dắt con xe đạp thân yêu đến trường.
Từ đằng xa tôi đã nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé của Kim đang vẫy tay với tôi…Tôi đạp lại gần, ngạc nhiên nhìn cô bạn…
-” Sao cậu lại ở đây?”
-” Mình quyết định từ nay sẽ đồng hành cùng cậu đến trường”
Tôi biết ý định của Kim, cậu ấy muốn đi cùng tôi chỉ vì tin chắc sẽ gặp lại Hải Minh, cậu ấy vẫn cho rằng tôi quen với anh ta. Lần này Kim bị thần tình yêu bắn trúng thật rồi…Tôi cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với cô bạn. Một khi đã mắc vào lưới tình thì khó mà dứt ra được.
Kim trèo lên xe và tôi vẫn phải đèo, cậu ấy không biết đi xe đạp…
Kim ngồi sau tôi ngân nga mấy bài hát nghe thấy hay hay, giọng Kim ấm lại dễ đi vào lòng người nên coi như đi cùng Kim cũng thú vị.
Hát xong Kim lại quay ra kể chuyện cười, cô bạn cứ cười ha hả trong khi tôi không cười nổi vì vẫn chưa nhận thức được sự hài hước nằm ở chỗ nào.
-”Này, ít ra cậu cũng nên cười một chút chứ, đừng tỏ ra không hứng thú như thế”–Kim khẽ gẩy tay tôi, nói với giọng điệu hờn dỗi.
-”Tớ sẽ cười nếu cậu không vừa kể vừa cười”
-”Cậu thật là…”–Kim đấm nhẹ vào người tôi rồi “xí” một cái.
Tôi cười nhẹ..
Kim giống tôi: bướng bỉnh, hay nhõng nhẽo, hay hờn dỗi,…vì thế chúng tôi luôn hiểu nhau và đọc được suy nghĩ của người còn lại. Tuy xa cách lâu ngày nhưng hai đứa chúng tôi vẫn gắn bó thân thiết như trước kia. Kim hoạt bát, lanh lợi đặc biệt Kim là người rất mạnh mẽ, cô bạn chưa bao giờ…biết khóc, về điểm này tôi thua Kim. Suốt những năm cấp hai tôi có biệt danh là “mít ướt” bởi vì tôi là người dễ rung động nên dễ rơi nước mắt. Nhớ một lần tôi chứng kiến một em bé nhỏ phải đi bán vé số và tôi quan sát cô bé đó, cả buổi cô bé không bán được tờ nào, tôi thấy gương mặt của em trùng xuống, có nét buồn trong đôi mắt long lanh kia và cô bé đó ngồi khóc. Tôi liền chạy ra hỏi han em, em kể cho tôi về hoàn cảnh gia đình em và tôi bật khóc. Giữa góc phố rợp hoa tím có hai con người ôm nhau khóc…tôi ôm chặt lấy cô bé…cái ôm rất chặt…
-”Cậu nghĩ gì mà ngẩn người thế!”–Kim lay tay tôi.
-”Một câu chuyện buồn…”
-”Haizz, hôm nay cậu sao vậy….đừng nghĩ đến nó nữa”–Kim vỗ vai tôi.
Tôi im lặng…
-”Min! Xem kià!”
Kim bỗng thốt lên, giựt giựt cánh tay tôi.
Theo hướng Kim chỉ, phía bên kia đường có hai người đang cãi nhau. Hai cái dáng vô cùng quen thuộc.
Tôi đạp tới đằng đó..
-”Mới sáng ra đã bị ám! Xui xẻo.”–Người con trai bực bội, xắn tay áo lên.
-”Này anh nói gì hả? Ai ám ai, tôi nói cho anh biết anh là người đụng tôi trước!”–cô gái cũng không vừa, hai tay chống hông, mặt vênh lên như thách thức người đối diện.
-” Cô mới là người lao vào xe tôi, cô không có mắt hả”
-” Mắt tôi ở trên mặt đây, anh không có mắt thì có, lái xe thì ẩu mà đi đổ cho người khác, đồ đầu đất”
-”Đồ lắm mồm kia cô bảo ai đầu đất hả?”–Người con trai chỉ thẳng tay vào mặt cô gái, gằn giọng.
-”Tôi bảo anh chứ bảo ai, ngoài anh ra còn có ai dốt như anh không”
-” cô…hừ hừ”
Tôi và Kim tròn mắt nhìn nhau. Hai con người kia vẫn sửng cồ với nhau om sòm cả góc đường. Ông anh trai của tôi Mr.Kat đang cãi nhau với một cô gái không ai khác chính là cô gái ‘chuộng sĩ diện’ lần trước. Haizz tôi phải can thiệp mới được. Nhìn tình hình có lẽ sắp xảy ra đánh nhau.
-” anh Kat!!”
Cả hai đứa tôi cùng đồng thanh khi nhìn thấy cánh tay anh sắp sửa đáp xuống khuôn mặt xinh đẹp kia.
Tay anh khựng lại giữa không trung, bất ngờ nhìn chúng tôi. Cô gái cũng mở to mắt hướng về tôi.
-” Min, Kim sao hai đứa lại ở đây!”–anh cất lời.
-” Vì tiếng của hai người có mức độ phủ sóng quá rộng”–Kim nhún vai.
-” Min? Hoá ra cô bé tên Min!”–Cô gái nọ bỗng hướng về tôi, nheo mắt.
-” cô quen em gái tôi?”–anh Kat quắc mắt với cô ta.
-” em gái? Ra là vậy!”–Cô gái mỉm cười, tay xoa xoa cằm.
-” Hai người sao lại cãi nhau”–tôi lên tiếng.
Lập tức anh Kat và cô gái cùng ‘hứ’ một cái rồi quay mặt ra chỗ khác.
-” Này hai người bị sao vậy?”–Kim khó chịu nhìn hai người đó.
-” Anh trai thân yêu của em vừa tặng chị một cái hít đất”–cô gái nghiến răng, hai bàn tay nắm thành nắm đấm.
-” Cô..! Là do cô thôi, không có mắt mới thế!”–anh Kat quay về phía cô gái, nói với giọng chế giễu.
-” anh…”
-” Thôi!stop! Em xin hai người, hai người có muốn ngồi uống nước với công an thì cãi tiếp đi!”–Tôi và Kim lại đồng thanh.
Hai người đó im bặt..
-” Mỗi người kể lại sự việc cho bọn em nghe”–Kim đưa ra ý kiến.
Blôbla…
Hai ông bà này đúng là hết thuốc chữa bảo kể lại thì mỗi người lại thêm mắm thêm muối vào đổ tội cho nhau.
Sự việc được đúc kết như sau: ông anh tôi đang lái xe thì thấy quán ăn sáng định đỗ lại thì chị gái kia chọn đúng chỗ anh định đỗ mà đứng. Do bất ngờ nên chị trượt chân mà úp mặt xuống đường và hai người cãi nhau.
-”Kết luận hai người đều sai! Okay! vì thế mỗi người một ngả không cãi nhau nữa”–tôi hoà giải.
-”Không! là tại cô ta/anh ta”–hai người kia nhất loạt đồng thanh.
-”Anh Kat anh muộn làm rồi, còn chị cũng sắp muộn học rồi ạ!”–Kim nhìn hai người họ rồi thở dài.
-”ừ nhỉ, tôi sẽ tính sổ với anh sau! Hứ”
-”Tôi sẽ đợi! Hứ”
Anh Kat lên xe rồi phóng vút đi. Chỉ còn lại chị gái kia và hai đứa tôi.
-” Thôi chị đi! Chào hai em! À chị tên là Mĩ Thanh nhé”
Sau đó cô gái quay người bỏ đi.
Tôi hơi ngạc nhiên về thái độ của chị ấy, lúc thì dữ dằn lúc thì lại thân thiện đến bất ngờ như hôm nay chẳng hạn. Lạ!
Cháp 7:
Vì giảng hoà cho hai người kia mà giờ đây tôi đang còng lưng mà đạp xe, chút sức lực cuối cùng của tôi cũng bị rút sạch khi chở thêm Kim.
Ah! Cổng trường kia rồi! Cố lên! Cố lên.
-” Còn 3 phút”–Kim giơ chiếc đồng lên trước mặt tôi đồng thời rướn người lên làm tôi suýt mất tay lái.
Kít kít…
Xì xì…
-” Sao vậy?”–Kim ngơ ngác nhảy xuống xe.
-” Thủng xăm rồi!”–Tôi méo mặt, dở khóc dở cười nhìn Kim.
-” Xui xẻo mà!”–Kim nhìn bánh xe trước mà thở dài thườn thượt.
-” Thôi dắt bộ vậy, cổng trường kia rồi!”–Tôi chỉ tay về phía trước nơi cánh cổng trường to lớn đang mở.
Kim gật đầu..
két kèn kẹt…
Âm thanh chói tai vang lên. Tôi và Kim cùng quay mặt về phía đó.
-” Không!!! Bác bảo vệ!” tôi và Kim chạy hồng hộc về phía cổng, miệng không ngừng gọi to.
Chiếc cổng từ từ khép lại…
Bíp bíp…
Tiếng còi ôtô vang lên sau lưng hai đứa tôi..
Cánh cổng bỗng chốc được mở rộng…
Tôi và Kim ba chân bốn cẳng chạy vào mà không để ý đến phía sau lưng…
-” Hai đứa nhóc kia, tý nữa ra chịu phạt nhé!”–Bác bảo vệ gọi với theo.
Tôi và Kim vẫn miệt mài chạy…mà không để ý đến lời nói kia.
Như nhớ ra điều gì đó, bước chân Kim chợt khựng lại, thấy lạ tôi cũng dừng theo..
-” Min! Xe đâu?”–Kim nhìn tôi chăng chối. Đôi mắt ngây ngô hướng về phía tôi.
-” ờ…ờ”–tôi giật mình, ngó nghiêng xung quanh…xe mất tích. Rõ ràng tôi là người dắt xe cơ mà.
Sấm sét đánh ầm ầm trên đầu, tôi chết đứng.
-” Hình như nó vẫn ở ngoài cổng trường!”
Khi nhìn thấy cổng sắp đóng do tình hình đang rối ren nên tôi đã vứt xe lại mà cắm đầu cắm cổ chạy. Thể nào tôi cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Kim nhìn tôi mà lắc đầu, thở dài:
-” Sao cậu có thể “bỏ của chạy lấy người” được? haizz giờ thì quay ra lấy thôi!”
Huhu tưởng đã thoát tội đi học muộn không ngờ “tự mình hại mình”. Cái tính đãng trí của tôi…haizz
Kim nhìn tôi một lúc, tôi gật đầu. Hai đứa tôi lững thững quay lại.
Chiếc xe hơi ban nãy bỗng dừng trước mặt chúng tôi. Chiếc xe này quen quen..
-” Chào cô bé!”–giọng điệu hớn hở vang lên, một người xuất hiện trước tôi, mặt mày tươi tắn cười với tôi.
-”anh?..”
-” Đừng ngạc nhiên thế! Nhìn em kìa sao lại hốt hoảng thế!”
-” Sao anh lại ở đây?”
-” Lạ chưa! Anh đưa thằng nhóc đi học!”–Hải Minh ghé sát tai tôi, thì thầm.
-” Này anh làm gì thế, sao lại gần Min vậy” Lập tức Kim đẩy tôi ra, nhìn chăm chăm Hải Minh.
Tôi bật cười. Hoá ra Kim đang ghen. Mặt Kim đang bốc hoả kìa. Trong khi đó Hải Minh ú ớ không hiểu gì.
-” Anh Minh, từ nay anh chỉ được làm như thế với em thôi! Biết chưa?”
Tôi đơ người. Kim đã muốn “sở hữu” người kia rồi sao. Cô bé này…
Mà Kim đã biết chắc người đó có cảm tình với mình?
Hải Minh cũng trong tình trạng giống tôi. Đứng bất động một hồi…mãi mới mở miệng lắp bắp-” Em vừa nói gì cơ?”
-” Em đã quyết định theo đuổi anh rồi! Đừng ngăn cản em!”–Kim đưa tay lắc lắc ngón tay trỏ.
-” Haha Min anh có chuyện gấp anh đi đây..haha”
Nói xong anh chuồn thẳng chưa để Kim víu lại.
Khổ thân, từ nay anh còn mệt với Kim, cô bé này tinh ranh lắm..
Tôi ngó nghiêng xung quanh, rõ ràng anh ta vừa bảo đưa cậu con trai kia đi học sao mãi tôi không thấy cậu ta.
-” Này ngó gì thế?”
-” à tớ đang tìm….”
-” Lúc anh Minh xuống xe, cậu ta đi vào lớp luôn rồi, tại cậu không chú ý thôi.”
-” Thế hả?…”–tự dưng tôi lại thấy buồn buồn, có chút thất vọng. Này…tôi chắc đang …bệnh?
~*~
Thật may khi chúng tôi không bị phạt vì đi học muộn. Tôi và Kim thở phào, nháy mắt đưa ý vui sướng.
Giờ ra chơi, cả lũ con gái lớp tôi túm tụm nhau bàn tán điều gì đó vẻ hăng say. Tôi và Kim ngồi riêng một góc giải toán không để ý hội bà tám kia.
-” Sun này sẽ tìm ra kẻ nào làm cho Ken thành như vậy!”–Tiếng lanh lảnh của Sun làm cho tôi chú ý.
-” Đúng chúng ta phải tìm ra đứa đáng chết đó!”–Một cô bạn mập tay đập rầm xuống bàn làm mọi người thót tim.
-” Ken nào? Đứa đáng chết nào?”–Kim cũng ngưng bút, tò mò hỏi.
-” Ken đẹp trai ý! Mới chuyển vào trường mình tuần trước, an ten bắt sóng quá kém!”–Sun bĩu môi, lắc đầu nhìn hai đứa tôi.
-” Tội nghiệp Ken! Giờ phải đội một đống băng đi học!”–Sun tiếp tục kể.
Kim nhìn tôi, tôi nhìn Kim. Cả hai đứa tôi cùng gật đầu, chúng tôi đều biết cậu ta…
-” Này hai người sao nhìn nhau lâu vậy?”–Sun nhìn chúng tôi nghi ngờ.
-” À chẳng phải cậu ta chính là….ư..ư”
Tôi vội bịt miệng Kim. Kim mà nói ra thì tôi chết chắc. Chẳng lẽ Kim muốn tôi bị bọn mê trai xé xác sao?
-” Chính là cái gì?”–Sun lại gần chỗ chúng tôi, nghi ngờ hỏi.
-” à cậu ta chính là ….người đẹp trai hihi”–Tôi vội đáp gọn lỏn. Mồ hôi tí tách chảy xuống.
-” Tất nhiên rồi! Thế mà cũng phải nhìn nhau!”–Sun quay người đi về chỗ cũ, buông một câu chế giễu.
Tôi thở phào…
-” Này, cậu làm gì vậy?”–Kim gạt tay tôi ra, vẻ bực bội.
-” Cậu định nói cho họ biết Ken chính là cậu con trai kia hả?”–Tôi thì thầm.
-” Tất nhiên!”
-” Thế cậu có biết ai gây ra chuyện đó không?”
-” Là …cậu…ah.”–Kim chợt thốt lên, hai tay che miệng. Tôi lườm Kim.
-” Súyt nữa tớ đã hại cậu rồi!”–Kim nhõng nhẽo lay tay tôi vẻ ‘tội lỗi’.
-” Haizz may mà tớ kịp ứng phó”
Cậu Ken này cũng là một nhân vật tầm cỡ đấy, giờ bên cậu ta có một đống fan luôn sẵn sàng “hi sinh” cho mình. Có lẽ từ nay mà gặp cậu ta nên tránh xa một chút.
-” Tụi mình nhất định phải tìm ra đứa hại Ken”–Sun ngồi vắt vẻo trên bàn, tay vờn những lọn tóc màu hạt dẻ lượn sóng, đầu nghiêng nghiêng nghĩ ngợi.
-” Nghe mấy chị y tá nói người hại Ken là nữ sinh!”–cô bạn mập nhảy bổ ra chỗ Sun, giọng chua như chanh vắt.
-” Nữ sinh? Phải tra hỏi từng đứa một! Bắt được con nhỏ đó lập tức biếnnó….thành con…”
-” con heo..”
-” con…gà..”
-” con…cừu..”
Heo, gà, cừu….hơ hơ mọi người muốn mở…nông trại hả??
-”….biến nó thành đười ươi!”
Tôi nuốt nước bọt. Đười ươi hả? Tôi mà trong bộ dạng đười ươi thì như thế nào nhỉ? Xấu xí, xù xì, bẩn tưởi, lông lá đầy mình và còn…hú hú hú?
Không!! Không thể nào?
Chấm dứt ngay!
Tôi đứng bật dậy gào to, mắt nhắm nghiền.
-” Min, lại sao vậy?”
Tôi hé mắt. Cả lớp đang dồn vào tôi. Một đống dấu hỏi lần lượt xuất hiện vẫy vẫy trước mặt tôi.
-” Không cái gì cơ?”
-” à không có gì! Hihi, các bạn cứ tiếp tục”–tôi cười gượng, xua xua tay rồi ngồi xuống.
-” Min! Trông sắc mặt bạn không được tốt lắm!”–Sun khinh khỉnh nhìn tôi, đôi môi đỏ chót vênh lên ẩn sau là nụ cười gian manh.
Tôi giật mình.
Con nhỏ đáng ghét này chắc đã nhìn ra điều gì đó? Nó mà phát hiện ra là tôi thì tôi “đứt” ngay.
Chấn tĩnh! Thật bình tĩnh! Min! mày muốn trở thành đười ư chứ! Không!!! Tất nhiên là không rồi! Thế thì tươi tắn lên….
Nụ cười có vẻ hơi nhăn nhó của tôi làm Sun có chút bất ngờ, nhưng trong đáy mắt kia vẫn có những tia xảo quyệt loé sáng.
-” Tất nhiên rồi, dạo này tớ bận học tối mắt tối mũi, không như ai đó suốt ngàychỉ chăm chút cho bề ngoài!”
Vẻ mặt của Sun lúc này có thể miêu tả như thế nào nhỉ: 99.9% giống khuôn mặt của mụ phù thủy Sila khi nổi giận, 0.01% còn lại thì giống vẻ mặt người dẫm phải “vàng”.
Thật hả dạ!! Tôi cười thầm trong bụng.
-” Haha tôi là người yêu cái đẹp nên tôi có quyền làm đẹp cho mình, chắc ai kia cũng ghen tỵ”
-” ô ô tôi tuy không xinh bằng ai đó nhưng tôi chỉ thích vẻ đẹp tự nhiên chứ không quen nhìn vẻ đẹp nhân tạo!”
Hôhô xem con nhỏ đó nói được gì?
Kim ngồi cạnh tôi bụm miệng cười. Có thêm vài tiếng cười rả rích…
Sun giận tím mặt, hầm hầm như tương bần nhìn tôi, huầy huầy liếc một lúc nữa mắt lại lé giờ…
-” cậu…hứ…”–Sun quay người bỏ ra khỏi lớp. Bước chân rầm rầm như đi đánh trận.
Tôi hả hê…
Phù! Đấu mắt với con nhỏ đó có ngày nổ mắt cũng nên…
-” Min! cậu nói rất hay!”–Kim đưa ngón tay cái trước mặt, hồ hở nhìn tôi.
-” Không biết hôm nay tớ ăn gì mà hăng thế nhỉ?, chính tớ cũng không ngờ câu nói của mình thâm túy đến vậy!”
-” haha khâm phục tiền bối Min! Con nhỏ đó tức đến nổ đom đóm mắt, haha”
-” dù gì hồi cấp hai bọn mình đã làm cho đầu nhỏ bốc khói rồi sao, giờ nhỏ chắc vẫn đang ghét chúng mình! Thêm lần này nữa thì không chừng chúng ta lại được liệt vào danh sách đen của nhỏ.”
-” haha thế thì từ nay chúng ta phải mất nhiều công để đối phóvới con nhỏ đó rồi haha”
Hồi cấp hai và ngay giờ đây, trêu tức Sun là niềm vui của chúng tôi mà! Tất cả là do nhỏ đó quá kênh kiệu…
Rầm!!!
Gì vậy?
Một nam sinh lớn tuổi hơn tôi trông có vẻ xã hội đen xông thẳng vào lớp. Mắt quét một lượt, có vẻ giống “sói tìm mồi” rồi cao giọng.
-” Ai là Min? Hử?”.
Chẳng phải tìm tôi sao? Chuyện gì vậy?
Kim giữ chặt tay tôi. Tôi liếc Kim hình như Kim đang lo lắng, tay tôi lại được siết chặt hơn.
Mặc Kim kéo lại, tôi thẳng thừng bước đến trước mặt người con trai:
-” Là tôi! Tìm tôi có chuyện gì?”
Một làn gió lành lạnh thổi qua vờn tóc tôi, tôi khẽ rùng mình. Gió mang theo hơi độc…
Có chuyện không may mắn sắp xảy ra…
Nam sinh dáng to khoẻ sau khi tuốt lại khóm tóc lởm chởm trên mái đầu vàng hoe, liền tiến về phía tôi.Tôi lùi dần. Tôi lùi một, hắn tiến một. Cứ từ từ tôi bị dồn đến chân tường. Trốn thoát sao đây? Đáng ra tôi lên tiến về phía cửa chứ! Ngốc nghếch…boong boong…
Bộ mặt “đểu” của hắn nhìn tôi không chớp. Đôi lông mày nhếch lên điểm tô cho đôi mắt “đằng đằng sát khí”.
Tôi nuốt nước bọt. Nhìn hắn vẻ giống qủy hút máu. Oa oa Tôi sợ loài này nhất quả đất..đấy!!
Tôi co rúm người. Chân tay run lập cập. Tên đó định làm gì tôi, tôi chưa từng gặp hắn bao giờ sao hắn lại biết tên tôi?
Trả thù? Đầu tôi ong ong vang lên 2 từ này? Tôi từ bé sống lương thiện, chưa từng hại ai, đến con muỗi tôi còn không nỡ giết thì làm sao mà có kẻ thù?
????
-” Anh tìm tôi có chuyện gì?”–tôi hỏi run run. Cứ im lặng như thế này tôi đến vỡ tim mất.
Cổ tay tôi bị hắn giựt lấy, đưa lên ngang mặt. Tôi có phần hốt hoảng. Đau!!!..tay tôi như bị gọng sắt kẹp chặt, không tài nào giãy giụa được…
-” Này thả tôi ra, anh làm gì vậy..?”
-” cô có biết cô đã làm cho em gái tôi khóc không hả?”–tay tôi bị siết chặt hơn, có lẽ tay tôi sẽ bị nghiền nát bởi cái “kìm sắt” này trong vòng vài giây nữa. Ánh mắt hung bạo của hắn dán chặt lên tôi. Nam sinh đó nghiến răng, gằn giọng đồng thời ép sát tôi vào tường.
Tôi cố đẩy hắn ra nhưng vô ích, đối với một tên khoẻ mạnh như thế tôi đâu phải là đối thủ. Đầu óc tôi quay mòng mòng.
-” Tôi không biết em gái của anh!”–tôi gào to.
-” Chính cô đã làm cho Sun khóc thút thít, cô còn cãi!”
Sun? Khóc?? Tôi ngạc nhiên nhìn người đó. Anh ta là anh trai của Sun…. Con nhỏ đó lại bày trò gì đây? Ahaha
-” Tôi không làm cho em gái anh khóc, cô ta đâu dễ để người khác bắt nạt!”
-” Câm mồm! Cô có biết nó là người rất yếu đuối không?”
Hả? Lại gì nữa đây… Tôi thề là tôi chưa bao giờ thấy ai bảo Sun yếu đuối. Giờ mới nghe mà tôi đã sốc đến nỗi miệng mở to đủ để đút vừa quả cam…
-” Cô phải xin lỗi nó? Đi theo tôi..”
Nói đoạn, hắn ta kéo tay tôi đi. Tôi cố níu lấy mặt đất bằng đôi chân mềm nhũn của mình. Cả người như mất thăng bằng.
Cả lớp từ trước đến giờ vẫn nín thinh. Không có ai giúp tôi cả! Lúc hoạn nạn mới biết ai là bạn..
-” Dừng lại!”
Hả! Có người giúp tôi rồi. Tôi ngả người sang trái. Huhu..là Kim. Kim đang dang tay chặn trước mặt hắn. Môi mím chặt.
Tôi biết mà, nhất định Kim sẽ giúp tôi mà! Bạn tốt! Bạn tốt!
-” Tránh ra..!!”–Hắn gầm lên như hổ dữ.
Kim tái mặt nhưng vẫn hiên ngang tiếp tục chặn hắn.
-” Thả bạn tôi ra…!”
-” haha điên rồ…”–hắn ta cười lớn rồi buông một câu tục tĩu. Cánh tay thô bạo hất Kim ra làm cậu ấy va vào bàn.
Làm sao đây?
Làm sao đây?
Tôi phải xin lỗi con nhỏ đó hả! Không bao giờ…
Có chết cũng không..
Tôi đâu làm gì sai…
Tôi bị kéo lê ra khỏi lớp…
Lớp tôi cũng đổ ra ngoài…ào ào.
-” Thả tôi ra…”–mặc cho tôi gào thét khản cả cổ, bàn tay đó vẫn phăng phăng kéo tôi lao về trước.
-”aaaa…”–hắn ta thét lên đau đớn. Đôi mắt rực lửa nhìn xưống bàn tay, nơi đang được hàm răng trắng đều của tôi “hôn” không thương tiếc.
Trong lúc nguy nan cách duy nhất để thoát thân là cắt đứt “sợi dây xích” và lúc này nó là cái tay đáng ghét kia.
Tiếp nhận được hỏa khí đang “phát tác” tôi vội thu hàm răng về. Run run nhìn hắn ta. Chỗ vết thương đang rớm máu.
Máu..
Đỏ tươi…
Một cảm giác sợ hãi đang dần bủa vây tôi…
Đôi mắt tôi đỏ hoe…
Cánh tay rắn chắc giơ lên cao…Và nó sẽ đáp xuống tôi. Tôi sợ hãi nhắm nghiền mắt. Chờ đợi một cái tát trời giáng.
1 phút
2 phút..trôi qua..
Không có động tĩnh gì..
Bên cạnh tôi đang xì xào, bàn tán điều gì đó..
Khẽ nâng đôi mi bị thứ nước cay xòe làm ướt tèm nhem, tôi ngạc nhiên cực độ nhìn sự việc đang diễn ra.
Hai cánh tay đang gồng giữ lấy nhau..
Hai đôi mắt đang tranh đấu mãnh liệt…
Chiếc khuyên tai sáng lấp lánh…
Cháp 8:
Một cái đầu quấn băng xuất hiện trước tôi…
Ngạc nhiên…
Thẫn thờ….
-” Bỏ tay!!”–hắn ta gào lên.
Cậu con trai buông lỏng tay, nơi cổ tay đã ửng đỏ. Hắn xoa xoa nơi cổ tay, hằm hằm nhìn người trước mặt.
-” Mày là ai?!!!”–hắn ta hất mặt, vênh lên.
Ánh nắng hay hắt chiếu thẳng vào con người cao ngạo, hai tay đút túi quần. Mái tóc nâu nổi bật trong nắng. Cậu con trai nhếch miệng, vẫn tỏ ra cao ngạo, bất cần.
-” anh, anh!!”
Từ đâu Sun chạy vội ra đến trước hai người kia.
-” Anh à! Anh về lớp đi, đi!”–Sun lay cánh tay tên đầu gấu, giọng van lơn.
-” Không, em gái bị bắt nạt, anh phải xử đứa bắt nạt đó!”–hắn ta xoa đầu Sun, ánh mắt lúc đó chứa đầy sự yêu thương. Lúc trước dữ dằn bao nhiêu giờ lại dịu dàng bấy nhiêu.
Tôi vẫn ngồi dưới đất chứng kiến cảnh “ác qủy” bị ‘người đẹp’ cảm hóa. Nực cười quá đi mất. Hai anh em nhà này đóng kịch giỏi quá. Nhất là con nhỏ Sun đó, đáng ghét…
Một cánh tay đưa ra trước mặt tôi. Bất ngờ tôi ngẩng đầu…là cậu ta.
Cứ thế tôi nhìn cậu ta không dứt…
Đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi thanh cao, đôi môi quyến rũ…sao giờ nhìn cậu ta đẹp trai đến vậy?
Tôi mê mẩn nhìn cậu ta. Cậu ta nhăn trán, vẻ khó chịu.
-” Tôi mỏi tay lắm rồi!”
Tôi bừng tỉnh, mặt nóng dần. Tôi vịn vào tay cậu ta đứng dậy. Cúi gằm mặt..tay vân vê mép áo..
Cậu ta hừ nhẹ rồi bỏ đi làm tôi có hơi hụt hẫng.
-” Ken, đợi đã!”
Tôi nổi da gà khi nghe thấy tiếng của Sun. Chất giọng lanh lảnh mọi ngày đó đã được thay bằng giọng điệu nhẹ nhàng đến sởn gai ốc.
Cậu con trai đó dừng bước nhưng không quay đầu lại.
-” Mình xin lỗi cậu thay cho anh mình, mong cậu bỏ qua..”
Cậu ta không có phản ứng nào, tiếp tục gõ những bước chân xuống nền..
-” Nó là ai? Sao em phải xin lỗi!”–hắn ta chỉ tay về phía hành lang sâu thẳm..nhíu mày nhìn Sun.
-” Thôi anh về lớp đi, em tự biết xử lý mọi việc!”
-” em…anh…!”
Mặc kệ hắn ta Sun bỏ vào lớp. Khi đến chỗ tôi con nhỏ đó cười nhếch miệng, rồi hất vào vai tôi.
Trời tức quá đi mất!! Ah.ah.ah.ah.ah.ah.ah.
Tên đầu gấu lườm tôi sau đó cũng biến mất…học sinh cũng tản ra đi vào lớp.
Kim chạy ra hốt hoảng nhìn tôi, vẻ lo lắng–” Min không sao chứ?”
-”Tớ không sao…”
-” Con nhỏ Sun đó, mình sẽ vạch khuôn mặt đểu giả ra cho mọi người xem!”
Việc này mất mặt quá… Con nhỏ Sun đó…tôi thù…tôi ghét..
~*~
Bầu trời đang nắng bỗng chốc đổ mưa. Gió làm cây xào xạc, lá bay khắp sân.
Những ánh nắng yếu ớt vẫn gắng gượng neo bám bên khung cửa sổ..
Một chiếc lá lạc cành đậu bên bục cửa…
Tôi mơ mộng vươn tay với lấy chiếc lá. Trời mưa…tôi thích trời mưa.
-” Min, lên bảng làm bài?”–giọng thầy Toán làm tôi giật nảy.
Thầy nghiêm mặt nhìn tôi. Tôi quay sang cầu cứu Kim. Kim quăng cho tôi quyển sách, bên trong được đánh dấu bằng bút đỏ loè loẹt.
Trời đất ơi! Cái bài khó này để cho một đứa học Toán siêu ngu như tôi chắp bút giải ư? Tôi nhăn mặt…
-” Nào, em có lên không?”–thầy nhắc lần nữa.
-” Thầy, để em làm bài này?”–Sun đứng dậy tươi cười nhìn thầy, liếc sang tôi vẻ chế giễu.
-” Thầy, em sẽ làm!”–tôi lườm Sun, hùng dũng phi lên bảng.
Khi lên đến nơi tôi mới biết mình đã bị con nhỏ kia gài bẫy. Huhu tôi đâu có biết làm. Viên phấn trong tay bị tôi vân vê đến sắp gãy. Trên bảng chưa xuất hiện một chữ nào..
Tí tách…tí tách…
-” Min, em có làm bài không vậy?”–thầy ngó qua đồng hồ, nhìn tôi “âu yếm”.
-” Em…đang suy nghĩ”
-” 30 phút trôi qua rồi đấy, em suy nghĩ xong chưa..”
-” dạ…sắp xong rồi ạ!”
Thầy lắc đầu, quay xuống phía lớp.
-” Nào Sun lên giải bài này!”
0_o” Mặt con nhỏ bỗng tối sầm lại. Haha tôi biết mà con nhỏ đó đâu có biết làm, chỉ giả vờ để khiêu khích tôi thôi. Tôi cười thầm trong bụng lướt qua Sun vui sướng.
-” Thưa thầy….em…”–Sun nói lí nhí.
-” Sao? Em vừa xung phong cơ mà?”
-” Em…đột nhiên quên mất cách làm..”
Rầm!! Thầy ngã nhào khỏi ghế. Sun bất động.
-” Em…”
-” Lớp chúng ta thật nhiều ‘nhân tài’…hơ hơ”–thầy méo mặt, cười như khóc.
Reng reng…
Tiếng chuông tan học vang lên..
Thầy vội vàng xách cặp ra khỏi lớp…mặt mày vẫn không sáng lên tí nào.
Tôi và Kim nhìn thầy mà bật cười–”Lớp mình thật nhiều nhân tài haha”–Kim cố nói to đồng thời liếc sang Sun nhằm chọc giận con nhỏ.
Con nhỏ Sun tức xì khói, khoác cặp bỏ về…mà không thèm nhìn lại chúng tôi.
Tôi lúc này đây ngộ ra rằng “gậy ông phải đập lưng ông”…gậy ông mà đập lưng người khác thì sẽ bị bật lại gấp đôi. Triết lí triết lí!
-” Chúng ta về thôi!”
Hai đứa tôi cười cười nói nói trong suốt quãng đường đi. Thỉnh thoảng lại trêu đùa nhau, chạy vòng quanh gốc cây sồi già nua.
Sân trường ướt nhẹm, nước lênh láng khắp nơi. Một dải màu vàng bao phủ mặt đất, lá xếp thành muôn vàn hình ngộ nghĩnh chồng đè lên nhau…đây thực sự là một bức tranh muôn hình muôn vẻ, đậm chất nghệ thuật.
Hây! Hây!
Tôi nhảy khéo léo qua từng vũng nước như chú chim nhỏ nhảy nhót tìm mồi. Kim bám vào tay tôi nhảy theo nhịp. Chúng tôi đã vượt qua hàng trăm vũng nước lớn nhỏ trên sân. Thành tích này mà so với kết quả học tập thì khả quan hơn rất rất nhiều.
Bất giác tôi đưa mắt về phía nhà xe..Mái tóc nâu cùng với đống băng trắng đang đứng tựa người vào cửa xe, rất lãng tử. Tôi đơ người.
Do tôi dừng bất chợt, Kim hụt bước lao vào tôi, thế là…rầm rầm…
Tôi cùng Kim ôm đất, nói chính xác hơn chúng tôi đang “mặt đối mặt” với vũng nước. Đồng phục ướt sũng. Tóc tai bị nước tạt vào cũng ướt luôn. Trời tuy tạnh mưa nhưng vẫn ‘gián tiếp’ bị ướt. Xui thật!
Hai đứa như chuột lột đứng ngẩn tò te nhìn nhau. Cười ra nước mắt…
-” Min, em không sao chứ?”–Hải Minh bỗng từ ngõ ngách nào đó chạy ra đỡ tôi và Kim dậy. Chau mày nhìn hai đứa tôi.
-” Không sao, chỉ bị ướt tí thôi!”–tôi đáp theo phản xạ nhưng cũng không để ý đến lời nói vừa nãy.
-” Cậu không sao nhưng tớ thì có sao đấy, tự dưng đang đi sao lại dừng làm tớ va phải”–Kim hậm hực, trách móc tôi.
-” tớ….” có nên nói lí do không nhỉ? Mà nói ra thì lại bị ghép thêm biệt danh “vì trai quên bạn” thì mất mặt lắm!
-” Hải Minh, anh….làm gì ở đây?”–Kim phớt lờ câu nói của tôi, quay sang thẹn thùng hỏi Hải Minh, hai má ửng hồng…trông giống như cô con gái sắp về nhà chồng, e ấp trong bộ đồng phục học sinh.
-” à, tôi đi có công việc!”–Hải Minh cũng không được tự nhiên mà nhìn thẳng vào Kim, tay gãi gãi đầu.
Công việc? Anh chàng này là con người “biến kiến thành voi” ba hoa, bốc phét phải thuộc top những người có tài năng bẩm sinh “chém gió thành bão” của nhân loại. Hơ hơ. 0.o–
-” Thế ạ! Anh thật bận rộn!”–mắt Kim loé sáng, hào hứng đến ôm lấy cánh tay Hải Minh vẻ thân thiết.