CHAP 3:
“Reeng… Reeng…” hai chiếc chuông báo thức ở phòng Karen và Rina vang lên. Cái đồng hồ báo thức bên Karen vừa kêu lên thì đã bị phi vô tường rồi (híc chị này ác), chiếc đồng hồ báo thức bên phòng Rina cũng chịu chung số phận (Híc… híc.. khổ thân số phận của hai chiếc đồng hồ) Yuri à, cô thì dậy lâu rồi, còn đang ngồi dưới nhà uống trà bây giờ cô mới lên đánh thức mấy “con heo nướng” kia. Như thường lệ, Yuri vẫn sang phòng Karen trước, cô gọi Karen:
- Karen, dậy đi.
Lời của Yuri hiệu nghiệm tức thì cô nàng đã chạy vội làm vệ sinh cá nhân rồi. Cô tiếp tục sang phòng Rina, Rina thì nhạy cảm và thông minh hơn, vừa nghe tiếng mở cửa đã biết là ai rồi nên cô nàng lập tức bật dậy chuẩn bị. Hai nàng kia vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống ăn sáng cùng với Yuri. Sau đó, cả ba lên thay đồng phục. Nói qua về đồng phục mấy nàng nhé ^ ^ Mấy nàng mặc đồng phục mùa hè. Đồng phục của Karen và Yuri là chiếc áo sơ- mi ngắn tay, có chiếc nơ màu đỏ kẻ sọc đeo trước cổ áo và chiếc váy đỏ kẻ sọc. Còn Rina à, tất nhiên là cô nàng mặc chiếc áo sơ-mi màu trắng ngắn tay rồi cộng thêm chiếc quần dài nữa (Rina còn lâu mới mặc váy) . Còn về phần giày à tất nhiên là ba nàng đi kiểu giày giống nhau rùi 10 phân lận đó nhưng khác màu thui :p Thui ha kể về quần áo của mấy nàng đến đây tôi không muộn học của mấy nàng là tác giả chết đó. Ba nàng đi đến trường bằng ba chiếc xe đạp đó (mấy nàng không muốn lộ thân phận mà ^ ^) Các nàng học trường Lily Diamond. Khi vào trong trường cả ba nàng đều là tâm điểm chú ý của mọi người (xinh quá mà) nhưng các nàng không thèm để ý nên đi luôn vào chỗ gửi xe. Sau đó cả ba nàng đi thẳng vào phòng hiệu trưởng. Khi ba nàng vừa bước vào thì hiệu trưởng nói:
- Là ba vị tiểu thư phải không, mời ngồi.
- Hiệu trưởng, thầy không cần phải gọi chúng em như thế đâu cứ gọi như bình thường đi. Karen cười rồi nói.
- Nếu các vị tiểu thư muốn.
- Hiệu trưởng, ba mẹ chúng tôi đã nhắc đến chuyện đó chưa. Rina hỏi
- Rồi. Chúng tôi đã làm hồ sơ giả cho các em.
- Tốt. Thôi được rồi, không cần dài dòng nữa, chúng em học lớp nào. Yuri nói
Nghe giọng Yuri mà ông hiệu trưởng sợ vã cả mồ hôi:
- Các em sẽ học lớp 11A VIP
- Được rồi. Chúng em đi đây. Chào thầy. Karen nói.
- Karen, Rina các cậu vào lớp trước đi 10’ nữa tớ vào.
- Uh, được rồi, cậu về nhanh nhé, đừng để bọn tớ lo lắng.
Yuri không nói gì chỉ đi về phía hành lang, ánh mắt cô đượm buồn. Còn hai nàng kia nhìn Yuri cũng thấy buồn rồi đi đến lớp 11A VIP nhưng chỉ đứng trước cửa lớp chờ giáo viên chủ nghiệm đến, đứng được 5’ thì có tiếng nói cất lên:
- Các em là học sinh mới phải không.
- VÂNG Ạ. LÀ BỌN EM. Cả hai đồng thanh trả lời.
- Uh. Cô là giáo viên chủ nghiệm lớp 11A VIP. Ủa, nhưng mà cô nhận được thông báo là có 3 học sinh mới mà.
- Dạ thưa cô, bạn í đã đến trường nhưng có chút việc nên sẽ vào muộn một chút ạ. Mong cô hiểu.
- Uh. Được rồi, các em đứng đây chờ cô gọi vào nhé.
- VÂNG Ạ.
Cô giáo bước vào lớp nhưng cái lớp 11A VIP vẫn không thôi nhốn nháo và bày trò. Bỗng cô cầm thước gõ mạnh xuống bàn và nói to:
- CẢ LỚP
Sau lời nói đó, cả lớp bỗng im như thóc không dám nói (cô này có uy lớn thiệt ha ^ ^) Hôm nay lớp chúng ta sẽ có học sinh mới. Cả lớp bỗng nhốn nháo:
- Là nam hay nữ hả cô ?
…………..
- Chắc là nam
…………..
- Không là nữ chứ.
…………..
- Không biết có phải là ba bạn nữ sáng nay không ha ?
…………..
Bla… Bla……….
- CẢ LỚP TRẬT TỰ. Bỗng dưng cô hét lên.
- Là nữ được rồi các em vào đi
Thế là hai nàng bước vào trước sự trầm trồ và ngạc nhiên của mọi người, ngưỡng mộ có, ghen tỵ cũng có và trái tim thì càng có.
- Ôi. Xinh thật
…………..
- Ôi, thiên thần ư ?
…………..
- Xí, xấu mà bày đặt .
…………..
- Mấy ông mắt đui à.
…………..
Bla… Bla …….
Hai người bỗng trở thành tâm điểm bàn tán cho cả lớp. Bỗng cô giáo nói to:
- CẢ LỚP.
Sau tiếng nói của cô bỗng có tiếng mở cửa. Là Yuri đó ^ ^
- Em xin lỗi cô. Em vào lớp muộn. Cô nói nhựng giọng lạnh tanh mặt không có cảm xúc làm cho mọi người cứ như đang ở Bắc Cực vậy.
Rồi cả lớp lại tiếp tục bàn luận.
- Ôi cô ấy còn xinh hơn nữa
…………..
- Tiên nữ hạ phàm ư ?
…………..
- Này sao nói quá thế, cũng bình thường thôi mà ?
Bla..Bla……………..
- CẢ LỚP. Cô lần nữa lại hét lên.
- Uh, được rồi. Các em hãy giới thiệu về bản thân đi.
- Mình là Trần Nguyễn Kim Anh, các bạn gọi là Karen cho dễ gọi cũng được. Karen nói rồi nháy mắt.
- Còn mình là Vũ Hoàng Băng Anh, gọi là Rina cũng được. Rina mỉm cười nhưng mang chút sự băng giá.
- Hàn Băng Tuyết, Yuri. Cả lớp đã trong Bắc Cực rồi mà Yuri còn nói thêm làm cả lớp gần như đóng băng.
Cả lớp lại xôn xao (Híc sao lớp này lắm chuyện thế)
- Cô ấy thật lạnh lùng
…………..
- Nhưng thế mới cá tính chứ
…………..
- Xí
Bla… Bla……………
- CẢ LỚP CÓ TRẬT TỰ KHÔNG THÌ BẢO. Lần này thì bà cô tức giận thật rồi.
- Uhmmm. Để cô xem các em ngồi đâu. Còn ba chỗ trống ở ba bàn cuối, các em ngồi đó đi. Karen ngồi với Shun, Rina ngồi với Yuu còn Yuri em ngồi với Hiro nhé.
Ba cô nàng lần lượt bước xuống chỗ của mình. Ba chàng không hề hay biết mà ba nàng cũng không nhìn thấy bởi vì có ai đó đang ngủ trong lớp mà (Keke). Thế là lại có tiếng xì xào về việc chỗ ngồi của ba cô nàng. Nhưng dường như ba nàng không quan tâm. Karen bước về chỗ trước vào nói:
- Xin chào, từ nay xin được giúp đỡ
- Huh, cô là ai. Shun bây giờ mới tỉnh dậy.
- HẢAAAAAAAAAAAA. LÀ ANH/CÔ ? Hai người hét lên đồng thanh tập 1.
- TÔI PHẢI HỎI ANH/CÔ MỚI ĐÚNG CHỨ ? Đồng thanh tập 2.
- AI CHO ANH/CÔ NHẠI TÔI ? Đồng thanh tập 3.
Tiếng hét của hai người làm cả lớp im phăng phắc và hai người kia đang còn ngáp ngủ thức dậy. Yuri bỗng nói mang theo sát khí:
- Karen, đây là lớp học. Thế là cô nàng không dám ho he gì nữa.
Bỗng Yuu kên tiếng:
- Ủa, là cô à ? Không ngờ lại được gặp cô ở đây.
- Phải là tôi thì sao ? Anh có ngồi dịch vào không ? Rina nói với một chút thờ ơ.
- Sao hôm nay cô “lạnh” thế ?
- Thì sao ? Tôi bình thường đã vậy ? Bây giờ anh có ngồi dịch vào không ?
- Ờ ha. Tôi quên mất. Sorry.
Còn bên Yuri với Hiro dường như chả có chuyện gì cả. Hiro đã lạnh lùng, Yuri còn lạnh gấp 10 lần nữa thì sao mà có chuyện được.
Tiết 2, tiết Toán cua thầy Tuấn “béo”. Biệt danh mà lớp 11A VIP đặt đấy. Híc, ông thầy này biệt danh chơi khó học sinh. Lúc ông đang say sưa giảng bài thì thấy Karen với Shun đang cãi nhau nên ông hơi tức giận:
- Karen, em lên giải bài này cho tôi.
Cả lớp nhìn Karen, thương cảm có, ganh ghét cũng có và hả hê cũng có, nhưng cô nàng chẳng tỏ vẻ gì là sợ cả cứ lên bảng bình thường và tự tin:
- Em mau giải bài này cho tôi. Tôi mất 2h giải nó đấy.
Karen cặm cụi viết một hồi (thực chất chỉ 5’ là xong à) rồi cũng xong trước sự ngạc nhiên và thán phục của mọi người (trừ hai nàng kia nhé, đúng hơn là hai nàng không để ý). Nhìn ông thầy há hốc mồm mà thấy tội:
- Thưa thầy, em về chỗ được chưa ạ. Cô cười rồi nói.
Ông thầy quá ngạc nhiên rồi hơi xấu hổ nói:
- Được rồi em mau về chỗ đi.
“Reeng… Reeng…” Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi reo lên.
- Yaa, Rina, Yuri, xuống cateen đi. Nhanh lên. Tớ ngồi ở đây mà ê cả mông rồi nè.
- Uh, tớ cũng đang định rủ cậu, Yuri cậu đi chứ ?
- Uh. Tớ sẽ đi với các cậu.
- Rina cậu xuống với tớ đi. Yuu nhìn Rina với ánh mắt cún con chớp chớp.
- Cậu đi với hai đứa bạn thân của cậu đi. Mắc mơ gì tới tôi.
- Rina, tớ giúp cậu ở siêu thị mà.
- Cậu tự giúp chứ ai kêu cậu giúp đâu. Thôi được rồi, tôi không muốn mắc nợ ai. Cậu xuống đi, tôi bao coi như trả nợ. Tôi xuống trước đây.
- Karen, Yuri bọn mình xuống đi.
Í mà quên tác gỉa chưa giới thiệu về trường Lily Diamond ha. Trường có ba khối 10,11 và 12. Trường chia hai dãy khối A và B, khối A dành cho những con nhà giàu còn khối B cho những người nhà bình thường nhưng vào được trường này là phải học rất giỏi. Mỗi khối gồm có lớp từ A1-A5, B1-B5, C1-C5. Thôi quay lại với mấy nàng đi.
Ba nàng vừa đi xuống thì cũng là tâm điểm cuả những đứa con trai. Yuri đi trước bỗng va vào một người con trai, cô ngã xuống rồi đứng lên xin lỗi, hai cô bạn thân cũng đỡ cô đứng dậy. Khi cô ngẩng mặt lên nhìn người cô vừa đâm thì cô rất ngạc nhiên, cô đứng sững ra một lúc, hai nàng nhìn thấy cô kì lạ nên nhìn lên người đó và hai người cũng ngạc nhiên không kém. Yuri đứng sững ra một lúc thì trở về thực tại khi nghe thấy giọng nói:
- Cô bé, em không sao chứ ?
Người mà Yuri đâm vào chính là một hot boy khối 12, nhưng không nổi bằng Prince thôi. Tên anh ta là Isa.
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT MỚI:
Phan Thế Đông (Isa): là hot boy khối 12, học giỏi, tốt bụng, dịu dàng đặc biệt là với Yuri, cậu ấm tập đoàn Phan thị lớn thứ bảy thế giới.
Yuri mới như trở về thực tại. Cô vội nắm lấy tay anh và hỏi dồn:
- John. Là anh phải không ? Là anh phải không ? Thật là anh chứ ? Anh vẫn còn sống phải không ? John, trả lời em đi, John.
Isa cũng ngạc nhiên khi cô gái đó gọi anh là John, anh đáp lại những câu hỏi của cô:
- Chắc em nhầm anh với ai rồi anh tên là Phan Thế Đông – Isa, mà John em nhắc tới có phải là Lê Phạm Chí Minh không ?
- Sao anh biết anh í ? Không chắc chắn anh là John, anh là John mà, John vẫn sống. Yuri nói bông nước mắt chảy dài.
- Yuri à, dừng lại đi, cậu nên tin đi, John đã mất rồi, đây là Isa không phải John, là Isa, anh ấy đã mất hơn 2 năm trước rồi, đừng như vậy nữa. Karen nói.
- Nhưng sao anh biết John mà sao anh trông giống anh ấy vậy. Rina hỏi.
- Uhm. John và anh trước kia là bạn thân cũng không hiểu sao anh lại giống cậu ấy vậy nữa nhưng hơn 2 năm trước anh đã không liên lạc với cậu được nữa. Vậy còn cô bé này là ai ? Còn John đâu các em vưà nói vậy là sao ?
- Cậu ấy là Yuri – em gái John. Còn John … John … anh ấy đã mất hơn 2 năm trước.
Isa như sững người nhưng nhanh chóng định thần lại:
- Tại sao lại như vậy ?
- Không, mình không tin chắc chắn anh ấy là John, là John mà, mình không tinnnnnn. Yuri càng nói thì nước mắt chảy dài rồi cô bỗng ngất đi.
- YURIIIII. YURRRI. CẬU/ EM SAO THẾ TỈNH LẠI ĐI ? Cả ba người hét lên.
Lúc đó, Prince cuối cùng cũng thoát được tụi con gái rồi đi đến chỗ các cô ngạc nhiên và hỏi:
- Yuri sao vậy , Rina Rina. Yuu hỏi.
- Để anh bế em ấy vào phòng y tế. Isa nói.
- Anh… Anh bế cậu ấy vào phòng y tế hộ bọn em.
Isa vừa nói vừa bế Yuri vào phòng y tế. Còn Princess và Prince cũng chạy theo. Đám người lúc nãy cũng dần tản ra. Ở phòng y tế, cô y tá nói:
- Cô ấy chỉ bị kích động mạnh thôi, nghỉ lát sẽ khoẻ.
- Vâng em cảm ơn. Yuri trả lời.
- Cảm ơn nhưng mọi người về trước đi bọn em ở đây. Karen nói.
- Xin lỗi, nhưng bọn tôi muốn ở đây. Yuu nói
- Uhm. Anh cũng vây. Isa nói.
- Uhm tuỳ các anh thôi. Rina nói
- Quên mất các em là bạn Yuri à ?
- Vâng, em là Rina còn cô ấy là Karen. Chúng em là bạn thận của nhau.
- Xin lỗi nhưng có vẻ bọn tôi hơi xen vào chuyện riêng của các cô nhưng các cô có thể cho tôi biết được không ? Shun nói
- Uhm anh cũng vậy, anh cũng muốn biết, John làm sao rồi, tại sao Yuri lại bị như vậy,mà anh chưa bao giờ nghe John nhắc đến em gái ?
- Việc này… việc này … Karen bây giờ sao ? Rina nói
- Chúng tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu. Đến Hiro cũng lên tiếng.
- Haizzzzz. Được rồi chúng tôi sẽ kể, nhưng các anh không được kể với ai khác càng không được nhắc lại đặc biệt là với Yuri nhé. Karen nói.
- UHM. CHÚNG TÔI HỨA. Cả bốn người đồng thanh.
- Chuyện này là về hơn 2 năm về trước……… “Lúc đó bọn em tầm 14 tuổi, Yuri lúc đó vẫn còn có nụ cười rât đẹp, trong sáng và hồn nhiên, rất hay cười mặc dù cậu ấy chững chạc hơn bọn tôi rất nhiều. Lúc ấy John 15 tuổi, John rất thương ba chúng tôi đặc biệt là Yuri. Yuri giỏi võ cũng nhờ John dạy. Hồi đó Yuri quấn với John suốt. John rất thương cô ấy nên lúc cậu ấy mất cô ấy rât sốc. John mất là vào cái ngày cái bang Kouji gửi thư thách đấu bọn tôi và trước đây bang của bọn tôi cũng đã có thù oán với bọn họ rồi nên bọn tôi chấp nhận. Yuri bảo bọn tôi không được cho John biết vì cô ấy biêt nếu John mà biết thì chắc chắn John sẽ cả cô ấy. Chúng tôi đã đến điểm hẹn, chúng tôi đánh gần thắng rồi nhưng có đứa lại chơi xấu, định đâm Yuri từ đằng sau nhưng may sao John đã đến kịp lúc để cản mặc dù chúng tôi không biết tại sao John lại biết tin. Lúc xử xong bọn chúng Yuri đã chạy lại tới chỗ John phụng phịu. Nhưng ai biết đâu lúc bọn tôi không để ý lại có đứa đâm lén Yuri, nhưng John đã nhìn thấy và đỡ cho cậu ấy. Chúng tôi đã lập tức đưa John vào bệnh viện. Nhưng bác sĩ nói vết thương quá năng không qua khỏi. Yuri đã khóc hết nước mắt rồi ngất đi 2 ngày mới tỉnh lại. Chúng tôi thấy thế cũng thấy rất đau lòng chi là cô ấy. Cậu ấy cứ cho rằng John mất là tại mình nên từ lúc đó cậu ấy đã thay đổi từ lúc đó. Như các cậu thấy đấy cậu ấy bây giờ là một người lạnh lùng. Mặc dù bề ngoài cậu ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, mạnh mẽ, nhưng cậu ấy vốn rất mềm yếu vậy mà bây giờ cậu ấy phải tạo vỏ bọc cho mình với trái tim đang bị tổn thương. Cậu ấy đã phải chịu tổn thương từ chuyện John rồi vậy mà khôn lâu sau cậu ấy lại phải chịu một cú sốc nữa. Sau khi John mất được ít lâu thì papa cậu ấy cũng mất tích luôn.
- Mọi người đã biết tại sao cậu ấy lại như vậy rồi chứ ? Hãy giữ đúng lời hứa, không được kể cho ai và đặc biệt không được nhắc lại nhất là với Yuri. Và mọi người đừng bao giờ để cậu ấy bị tổn thương nữa. Nếu không bọn tôi nhất định không bỏ qua đâu. Rina nói
- Thì ra là vậy. Chúng tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ giữ lời hứa. Yuu nói với giọng buồn buồn.
- John thật sự đã chết ư ? Isa nói với giọng buồn buồn.
- Bọn em cũng không mong đâý là sự thật. Karen nói
- Lần mà cô ấy khóc khi nhìn thấy chiếc đồng hồ dát vàng được khắc rất tinh xảo ở trung tâm thương mại, tại sao ?
- Thì ra người đó là anh à. Thật ra chiếc đồng hồ đó do chính tự tay Yuri thiết kế rồi đặt làm và tặng cho John. Trên đời không có cái thứ hai đâu. Nhưng không hiểu sao chiếc đồng hồ đấy lại xuất hiện ở đó. Rina nói buồn buồn.
Mọi người đang nói chuyện thì thấy Yuri đang nằm trên giường nói mơ mà khóc: “John, em xin lỗi, là lỗi của em. Em xin lỗi, John à. Anh đừng chết” Cô nói đến đây bỗng mở mắt mà nước mắt vẫn chảy. Rồi Rina và Karen cũng ôm cô khóc rồi nói:
- Yuri à, tớ đây, đừng khóc nữa, sao cậu không thể quay trở về trước kia cơ chứ, tớ không thích cậu như thế này đâu. Karen vừa nói vừa khóc.
- Tớ sẽ không để cậu bị tổn thương nữa đâu. Cậu đừng khóc nữa, trở lại là một Yuri vui vẻ trước kia đi cậu vốn rất mạnh mẽ mà. Rina cũng khóc mà nói
Yuri cứ ôm hai cô mà khóc, nước mắt vẫn không chịu dừng lại. Được một lúc thì nước mắt của cô không còn chảy nữa, cô buông hai cô bạn ra nhìn Isa hỏi với ánh mắt đượm buồn:
- Anh là Isa, thật không phải John.
- Phải anh là Isa, bạn thân của John… Isa định nói gì tiếp nhưng Yuri đã vội nói.
- Vậy ư ? Em hiểu rồi. Cô nói xong rồi cũng rời khỏi phòng y tế về lớp. Mọi người nhìn cô vậy mà thấy buồn.