Màn 1: Xin số điện thoại - ngu một cách trẻ trâu.
Chủ nhật. Ngày thi tin học nghề ở trường, cái ngày tôi còn nhớ. Tôi gặp nhỏ.
- Bé H hôm nay dễ thương ta! - thằng bạn tôi ra chiều lắm lét chọc gái.
Trong khi tôi nghe nó khen thì cũng tò mò quay sang xem nó đang chọc nhỏ nào. Trước mắt tôi là một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, làn da trắng mịn đang khoanh tay đứng ngay hành lang trước cửa phòng thi. Đẹp!
Nhỏ chỉ thoáng cười nhẹ, không nói gì trước câu nói của thằng bạn.
- Nhìn được mày hơ?! - thằng đó quay tiếp sang tôi (đang đứng cạnh nó mà) nói nhỏ.
- Được là được làm sao? Con nhà người ta sinh ra cho mày bình phẩm à?! - Tôi nói mà trong lòng đang nghĩ cũng chẳng khác gì nó (bộ gay hay sao mà thấy gái đẹp không xuyến xao, cái mặt tôi lúc này nhìn gian manh lắm ợ).
- Đệch, nói nhiều. Xin số điện thoại nhắn tin, nói chuyện chơi. - thằng bạn giục.
- Để đó tao, sợ gì mà không. - Tôi lúc đó tự tin thấy sợ [CDSHT trước vẻ đẹp của nhỏ rồi]
- Hi, H Hôm nay đẹp nhỉ! (Cái mặt tôi: )
Lại cười, không nói gì. (Anh là anh kết rồi nhá!)
- Cho M xin số điện thoại H đi. Hi - Chẳng hiểu sao lúc đó tôi gan liều nhưng lại ngu một cách vãi ra thế không biết nữa, chưa quen chưa biết, cả đời mới nói được một câu với người ta thôi chưa gì đã đưa cái mặt dại gái ra xin Sđt rồi, thì bố tôi, con nào khơi khơi cho, chưa kể là gái đẹp. (không hiểu sao lúc đó trình tán gái mầm non thế không biết, chuối không thể tả)
- Ơ... Hứ! Xin làm gì?
- Xin nói chuyện chứ làm gì. - Tôi trơ lì đưa cái mặt chảy vãi vì độ xinh của nhỏ ứng khẩu (một cách ngu dốt) liền.
- Hay... quen gì đâu mà nói chuyện.
- Xời. Trước lạ sau quen. Cho M đi mà.
- Cho cái gì mà cho. - Nhỏ cũng chẳng vừa.
- Thì cho xin Sđt. Chứ không lẽ H muốn cho M thứ gì à? (đểu thấy ớn)
- Không có xài Đt.
Đùa với anh à, thế kỉ 21 rồi không xài điện thoại có mà về thời ăn lông ở lổ à. Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ cái miệng thì tôi nói khác:
- Thôi, năn nỉ, cho M xin đi mà! - Tôi hạ giọng, kéo dài nhão nhẹt.
Anh là anh xuống nước rồi nhá.
- Uhmmm... cho nó đi, tội nghiệp nó chưa kìa. Năn nỉ thế mà. - Thằng bạn bồi thêm miếng đường hi vọng nhỏ chuyển ý.
- Đã nói là không có xài mà. (làm cao zs anh nữa chứ, mà anh đã quyết có là phải có)
- Đi mà!
- Không có xài mà.
Cù cưa mãi được hơn 10 phút mà cứ cái điệp khúc nẫu ruột: "đi mà - không có mà" cũng chẳng nên trò trống gì cuối cùng cũng đến giờ vào thi.
Gác lại gái gú, vào thi cần tập trung cao độ để kiếm cái bằng giỏi cộng điểm tốt nghiệp. Ok. Tôi trấn an tin thần. Nhưng anh không bỏ cuộc đâu em à! Cứ chờ đó.
Thi xong. Làm bài tốt. Ra nói chuyện với thằng bạn.
- Làm được không mày?
- Được.
- Nhỏ H đâu rồi?
- Kia kìa. - Vừa nói nó vừa chỉ tay về phía dãy ghế đá trước sân dãy nhà hiệu bộ.
- Ra đó chơi. - Tổi rủ.
- Đi.
Ra đến sân thì lúc này cũng có khá đông bọn học sinh mấy lớp khác cũng vừa thi lí thuyết ca 1 như tôi với thằng bạn xong, tụi nó đang túm tụm thành từng đám đứng, ngồi nói chuyện chờ thi thực hành còn bọn nào thi lí thuyết ca 2 thì cứ thế đi đến các phòng.
Mấy thằng A1 khác của lớp tôi đang ngồi chung với mấy thằng bên A2, tôi với Đ - thằng bạn nói đến ở trên, đi tới chỗ tụi nó ngồi góp vui. Đối diện hàng ghế tôi ngồi là nhỏ với nhỏ bạn đang cùng ăn sandwich zs quà vặt.
Mới nảy chỉ đứng kế sát bên nhìn, bây giờ mới có dịp được nhìn trực diện tổng thể "cơ sở vật chất" từ trên xuống dưới, xinh ứ tả nỗi.
Nhỏ mang áo sơ mi màu kem, dạng vải bóng bóng như lụa ấy, quần tây màu xanh, thắt lưng bản nhỏ màu cam, đúng thật "người đẹp vì lụa", ông bà ta nói không bao giờ sai, nhỏ đã xinh cộng thêm bộ cánh hợp với thân hình thế kia thì lại càng xinh hơn.
Vẻ đẹp cá tính, năng động không kém phần gợi cảm. Dù nhỏ nhắn nhưng "thấy em nhỏ xíu, nhỏ xíu anh thương" dzậy nó mới khổ thân chứ!
- Sáng giờ thằng M nó xin Sđt thoại nhỏ H lớp tụi bây mà không được đó. - Á! cái thằng nhiều chuyện, quên dặn nó, giờ thì còn đâu mặt mũi anh đây cơ chứ. Anh lạy chú
- Cái... cái gì??? - Cả đám con trai lớp tôi lẫn A2 đều cố tình giả vờ trố mắt ra vẻ ngạc nhiên mà miệng thằng nào thằng ấy cười sỉ nhục tôi một cách ngắt nghẻo, kể cả thằng Đ. Anh em đểu vãi, chỉ chờ thời cơ hở hàng là bêu xấu nhau, tụi bây đáng mặt nam nhi lắm, anh sẽ cho tụi bây thấy. Tức tối tôi đánh liều:
- Ai nói tao xin không được. Tụi bây chờ coi. Giờ tao qua đó xin liền cho tụi bây rõ mặt.
- Ngon thì cho tụi này thấy đê! - Cả bọn hùa nhau bán đứng tôi.
Phóng chim thì phải theo chim chứ sao giờ, không thì nhục mặt sao.
- Để rồi coi nhá!
- Đ, qua coi anh M nhà ta làm ăn sao mày. Ha ha. - Cả bọn lại còn cắt cử thằng Đ theo xem trình tôi nữa chứ, hỏi có tức không. Anh là anh không chấp.
Ngồi bên nhỏ, nhưng vẫn là cái bài cũ, "cho đi mà - không", không cải thiện được gì hơn vì ngu, giờ nghĩ lại cũng phải tự mình thông cảm cho mình lúc đó vì độ ngu không thể chỉ mới có vài tiếng thì nó sẽ giảm được, đúng thiệt "có một bài ca không bao giờ quên" chính là nó đây.
Lại còn thêm nhỏ bạn của nhỏ ngồi kế bên cứ bơm đểu nữa chứ dù tôi đã cố ý khều tay, ra hiệu đủ trò với nhỏ này để nó quẳng phao cưu mang mà nhỏ cứ làm ra vẻ không hiểu, hình như đang GATO vì con bạn được thằng khác làm quen hay sao ấy, đúng con gái.
Còn thằng Đ thì cũng thuộc dang hám gái nhất nhì lớp như tôi nhưng nó cũng có cái tài nữa đó là ăn uống, mà lúc này thì có vẻ như cái ham muốn ăn uống của nó lấn át cái ham muốn mỹ nhân nên trái lại với tôi, trong khi tôi khô nước bọt để xin Sđt thì nó cũng xin, nhưng lại là:
- Ăn gì dzậy H... cho Đ ăn dzới! - Ngọt như mía lùi. Vãi thằng bạn.
- Nè. - Vừa nói nhỏ vừa đưa gói bánh mì về phía thằng Đ.
Trời! Đúng tà đạo mà. Xin bánh cái cho liền, bình thường con gái phải tham ăn lắm chứ. Ai dè lúc này thì thằng bạn được no bụng còn tôi thì khan cả họng mà không được mâm nào.
Thằng bạn tôi thì mặt dày thấy ớn, con trai mà chẳng ngại ngần, cho cái ăn liền, lại ăn khí thế nữa chứ, đã thế mấy bịch snack trong túi xách người ta nó cũng không tha, xin cái chưa để chủ nhân đồng ý nó cũng xơi luôn, chắc nhỏ không phải đối tượng của nó nên nó không thèm bận tâm giữ ý tứ.
Nhưng mày à, mày đang làm mất mặt nam nhi trai trán A1 đó mày. Huhu. Rõ khổ. Tôi với nhỏ và nhỏ bạn chỉ biết lắc đầu ngao ngán vì độ bá đạo của thằng Đ.
Giờ thi thực hành cũng đến. Lại không được mục đích vì ngu. Tôi quê với đám bạn cũng có mà ức chế cũng có. Thầm nghĩ: làm cao với anh hả, chờ đi em. Nhưng giờ thì tạm vứt hết sang bên vào thi vì mục tiêu cao cả.
Màn 2: Kiếm tìm
Khối 12 như bọn tôi phải học sớm hơn các khối khác khoảng 1 tháng nên trong khoảng thời gian thi nghề xong cũng là lúc đã đi học chính thức. Ngày ngày lên trường vẫn gặp nhỏ, đi ngang qua lớp nhỏ là tôi lại đưa mắt tìm kiếm hình dáng nhỏ.
Từ lúc để mắt đến nhỏ thì tôi phải bắt đầu nghĩ ra bao nhiêu cách tiếp cận nhỏ. Hại não thật. Cùng lúc đó, tôi lại lục tung trong óc những gì tôi đã biết về nhỏ. Thật ra thì nhỏ đã học cùng trường với tôi từ cái hồi cấp 2 nhưng không cùng lớp, lúc đó tôi không quan tâm, mối quan tâm của tôi khi ấy dành cho một người khác - một hoài niệm đẹp, tôi chỉ biết sơ sơ về nhỏ vì cũng đã thấy nhỏ thoáng qua vài lần.
Hình như lúc tôi học 8, 9A1 thì nhỏ học bên A2; còn năm lớp 6, 7 (cố nhớ ra) nhỏ học A3, chắc vậy, không biết thông tin chính xác không. Lên cấp 3 lại tiếp tục cùng trường (trường này khác trường những năm cấp 2 nhá) và tôi lại tiếp tục A1 mà vào còn nhỏ cũng lại học A2. Biết về nhỏ có thế, chỉ qua loa qua các mối quan hệ xã giao, cũng chưa một lần tiếp xúc nói chuyện. Mãi đến lúc cái đợt thi nghề đấy thì tôi mới nói những câu nói đầu tiền với nhỏ và cũng chính là lúc mở ra những sự vụ trẻ trâu, đầy kỉ niệm.
Về phần cái kế hoạch tiếp cận nhỏ thì tôi đề ra việc đầu tiên phải làm ngay và luôn đó là phải có Sđt của nhỏ. Nào là viết giấy chờ đến giờ chào cờ mon men xuống ngồi cạnh rồi đưa cho nhỏ (hai lớp chào cờ ngồi kế nhau), 3 tiết chào cờ qua (tức đã 3 tuần), viết đi viết lại cả bốn, năm tờ vẫn không đưa được vì sợ tụi bạn với mấy đứa lớp khác biết thì qua mấy cái bô phóng thanh đó chắc chắn sẽ hư bột hư đường hết, chưa kể lộ bài thì có mà anh đây bị quê về trình tán gái à, không thể được.
Nào là dõi theo nhỏ chờ nhỏ có sơ hở gì thì tôi bụp luôn (cấm nghĩ bậy), ý tôi là chờ khi nào có thời cơ là tiếp cận hỏi han, chuyện trò với nhỏ liền. Thế mà trời chẳng chiều lòng người, nhỏ toàn đi bè phái với đám bạn, có khi một, có khi hai, ba đứa, có khi cả đám. Thế là kế hoạch nói chuyện riêng âm thầm lãng mạn bị phá sản.
Suy đi tính lại cũng đã gần cả tháng mà chẳng được mục đích đã đề ra ngoài cái trình độ hoang tưởng nó tăng lê-vồ qua từng ngày, đến nỗi đang nói chuyện ngon lành với thằng bạn lại không xưng hô tên nó mà kêu luôn thành H (tên nhỏ), cũng may chỉ có hai thằng.
Tận cùng của sự bế tắc lại giúp tôi lú ra ý tưởng, mà cái ý tưởng này nếu có thì có thể được liệt ra ngay trong chương mở đầu của quyển "Bí quyết cưa gái căn bản" dành cho học sinh lớp lá quá, tôi nghi lắm
Trong một buổi chiều trăng thanh gió mát, trong căn phòng cô đơn đầy thơ mộng, ngoài khung cửa những ánh trăng, nhầm, có một mặt trăng quái nào mà lại lấy đâu ra những ánh trăng, phải là: ngoài khung cửa sổ những ánh sao lấp lánh như soi sáng hồn anh để não anh thông suốt, một kiệt tác xỏ xin đã được ra đời từ đây.
Xí nhầm, nhầm nữa, tả vậy cho nó thơ mộng để nêu bật cái hoàn cảnh ra đời của bản kiệt tác do tôi chủ xị thôi, làm sao mà buổi chiều nào lại có trăng thanh gió mát sao lấp lánh được, có mà nằm mơ, ngoài trời lúc đấy trời đang mưa tầm tả, bầu trời đen xì, mây đen bủa vây giăng kín thì có.
Cơ mà cứ mưa là con người ta lại có những phút lắng động suy tư, cái này thì ứ sai vào đâu được, văn chương ướt át tuông như mưa luôn. Tôi nghĩ nếu chỉ đơn thuần xin Sđt một cách phổ thông thôi thì tầm thường quá, phải làm cái gì thật hay hay, vừa có được số mà phải thật độc để gây ấn tượng, lá Đơn xin số điện thoại kiệt tác ra đời trong hoàn cảnh ấy. Viết đúng kiểu cách văn bản hành chính luôn nhé!
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
ĐƠN XIN SỐ ĐIỆN THOẠI
(bác nào có nhu cầu muốn có chi tiết thì cứ việc pm cho em, viết ra dài dòng)
Có thằng nào xin Sđt gái mà đi viết đơn như tôi không? Tôi dám chắc đến thời điểm này ở VN duy chỉ có tôi thôi nhá! Có khi cả thế giới cũng nên. Guinness có!
Bố cục là thế còn về phần lời văn thì ướt át, mía lùi khủng khiếp, bởi vậy bỏ trong túi áo trắng một đêm cho khỏi quên, thế là sáng hôm sau lấy áo mặc đi học kiến lửa từ trong túi chui ra cắn sưng hết cả ngực.
Trong cái rủi ro thì một khám phá mới được phát hiện [made by changkholanhchanh]: tại sao chị em phụ nữ không dùng cách tự nhiên này (dùng kiến lửa hay kiến nhọt gì đó chẳng hạn) để nâng ngực, khỏi phải đi thẩm mĩ tốn kém, bơm silicon có khi nó nổ còn nguy hiểm hơn.
Một liệu pháp rất tự nhiên, không tốn kém lại ít rủi ro mà hiệu quả lại cao chỉ cần thả chừng chục con kiến vào chỗ cần nâng thì ôi chu choa... (chống chỉ định với phụ nữ mang thai và cho con bú vì kiến sẽ giành hết sữa của con em chúng ta).
Cái đà này thì chẳng những Guinness mà Nobel chắc anh ẵm luôn. [cái này anh em mình đùa cho vui thôi nhá, làm bậy ở tù có]
2 tiếng đồng hồ vặn óc, phóng bút cuối cùng cũng xong, giờ thì chỉ việc tìm cách gửi cho nhỏ thôi. Nghĩ là một chuyện còn làm được lại là hai chuyện hơi cách xa nhau. Nhưng có một chuyện tôi mới để ý đến một chi tiết có thể coi là thời cơ để hành động.
Cứ mỗi lần học thể dục xong, lúc ra về nhỏ lấy xe đạp ở nhà gởi xe thì chỉ có nhỏ, nhà xe lúc đó cũng thưa người vì lớp tôi và lớp nhỏ học thể dục xong cũng hết tiết 4 ngày thứ hai, tiết 5 buổi chiều thì chào cờ còn đám con trai có đứa ở lại sân thể dục đá banh, có đứa về sớm, bọn con gái lớp tôi và lớp nhỏ lúc đó cũng đã về hết rồi, chỉ có nhỏ thường ngồi nghỉ ở nhà xe một lát nên về muộn hơn.
Nắm bắt thời cơ này, tôi chủ động lén nán lại xem động tĩnh và thế là... tèn... ten... ten...
- Ủa? H chưa về à? - Tôi giả vờ ngây thơ trùng hợp [mặt gian ] khi đi ngang qua chỗ nhỏ với nhỏ bạn cùng lớp đang ngồi kế cạnh chiếc xe của hai nhỏ.
- Hi... chưa, chờ bạn. - Nhỏ đáp.
- Uhm... a.. à... H. - Cái quái gì mà cà lăm thế này.
- Hử.
- À, M có cái này. - Vừa nói tôi vừa chìa kiệt tác đã được gấp ngay ngắn cho nhỏ.
- Gì đây? - Nhỏ trố mắt.
- À, thì gởi H đó. Về nhà đọc. Hi. - OMG! Anh đang run đấy em ơi!
- ...
- Giờ cho M Sđt của H được chưa dzị. Xin thiệt mà, không phá máy hay làm phiền đâu. - Mày xạo thấy ớn M ơi, có số mà không làm phiền, dễ gì. Có được thì anh là anh nhắn tin quấy rối trái tim em liền nhá.
Nhỏ đưa mắt nhìn nhỏ bạn kế bên.
- Tin được không mày.
- Thì tùy mày.
- Có cho không?
- Số mày sao hỏi tao, tao không biết à.
- Cho không đây. - Nói cộng cười mỉm chi. Xiêu vì sự nhiệt thành của anh rồi đây.
- Cho M đi mà..! - Dại gái thấy ớn.
- Mà tao không nhớ số. - Nhỏ nói cứ như thật với nhỏ bạn. Thiệt hay làm eo đây cô nương.
- Chời! Sao số mình mà mình không nhớ. Thiệt hông chời. - Tôi nói nhẹ nhàng như gió thoảng mặc dù trong lòng đang nổi cuồng phong, được lắm, làm cao thế, cơ mà anh thấy cũng hơi xiêu xiêu rồi, mấy chục ngày nay anh còn chờ được, huống hồ chi giờ này em đang cây rung cành sắp gãy, anh ráng nhịn đấy.
- Không nhớ thiệt mà. - Giọng nhỏ cứ như em bé nủng nịu, yêu không thể tả , chảy máu cam rồi. Hix.
- Ê, nhớ số tao không mày? - Nhỏ tiếp. Anh biết là em có mang điện thoại theo để trong túi xách nhá, không thèm lấy ra chứ gì. Đúng con gái, giữ ý tứ cộng làm cao nên mới thế chứ gì. Anh hiểu. Cơ mà anh thích con gái phải thế đấy, như thế mới gợi cảm hứng tò mò thích chinh phục của bọn con trai tụi anh chứ.
- Số mày có trong điện thoại tao nè. - Nhỏ bạn lấy điện thoại trong túi ra.
- Cho người ta không để tao đọc. - Nhỏ bạn tiếp.
- Thì đọc luôn đi. Ngại ngần gì nữa. - Tôi chớp lấy cơ hội ngàn năm có một liền.
3. Tán tỉnh
- Uhm, thì đọc đi! - Nhỏ đồng ý.
- 0124xxxxxxx - Ôi chúa tôi! Mobi à. Phen này tiêu tốn đây, anh Vẹt-teo, ngoại mạng rồi, hix. Dân chơi không sợ mưa rơi. Không lăn tăn nhiều, có cái để gửi tâm tư thì ok rồi.
Tôi lấy vở ghi vào 0 rồi tạm biệt nhỏ xong hớn hở cùng chuyến lợi phẩm đi về. Cũng nói thêm rằng nhiều đứa bạn mà tôi quen cũng biết số của nhỏ nhưng tôi không thèm xin xỏ tụi nó, còn gì là chí khí, xin trực tiếp đối tượng luôn, cho thì liên lạc, không cho thì thôi (mạnh miệng thế chứ không cho thì anh phải đi tìm đường khác để có à, mặt chai mà lị ).
Về đến nhà, vứt quyển vở sang bên đi tắm rửa nghỉ ngơi, chưa vội liên lạc, anh chờ vài ngày nữa mới bắn tin cho em, em à. Nào ngờ, vài tiếng sau điện thoại báo tin nhắn.
+ Cho hỏi số này của ai dzị? - Á, đùa với bố à. Nhắn cho bố mà hỏi ai dzị. Bố là bố chúa ghét cái kiểu đó nhá (mặc dù bố cũng dùng chiêu này khi gọi điện chọc gái mới quen miết ). Định nhắn tin sạc lại, nhìn lại thì thấy số quen quen, trời, số của nhỏ. Giả vu vơ với anh hả em, em đã có lòng mở lời trước thì anh đây cũng không câu nệ, reply em liền.
+ O'k. H ah. Về đến nhà rui áh.
+ Mà số của ai dzị? - Nữa, nữa, thích đùa với anh thế cơ đấy, đã vậy thì anh sẵn sàng tiếp.
+ Không biết seo nt làm j? Dzị H nghĩ coi là ai?
+ K bit thì mới hỏi chứ. - Đùa dzai nhỉ. Đẹp giai cao thượng như anh thì không chấp mĩ nhân nhá.
+ Người hồi chiều nói chuyện zs H đó. - Mệt, không đùa nữa, nghiêm túc.
+ Ah. Số này đúng là của M đó hả? H nt hỏi thử coi có đúng k đó mà. Hi. - Ý em là sao đây, không phải số của anh chứ thằng nào vào đây. Nhưng nhắn tin cho nhỏ thì tôi phải nói kiểu khác chứ.
+ Uhm, số của M đó. Seo nt cho M mà H hỏi lạ thế? K hiểu. Botay lun. Hi.
+ À. Thì H sợ k phải của M, sợ nhầm. Hi. Mà cái Đơn xin số điện thoại hồi chiều do M viết hả? - Của anh nghĩ ra thì không do anh viết thì ai hả em. Đùa nữa à.
+ Uhm. Tất nhiên là của M viết rui. Mà có j hả H?
+ K có j. Hi. Chữ M viết đẹp thiệt. - Tất nhiên rồi, anh nắn nót cả buổi trời mà. Thú thật chữ tôi viết cũng bình thường thôi, nhưng như thế là cũng đẹp so với nhiều đứa con trai khác, đa phần viết bài thì viết nhanh, ẩu tả lắm nhiều khi chữ mình mà để lâu lắc lục lại đọc nhiều khi căn mắt đọc mãi mới ra, nhưng khi nào cần là tôi viết chậm, nắn nót thì không đến nỗi nào.
+ Cũng bình thương thui mà. Hi. - Nhắn thế thôi chứ trong lòng tôi mừng rơn vì mới đó đã được nhỏ khen.
Nhắn qua nhắn lại vài tin nữa thì tôi chủ động xin kíu trước, nhắn tin nhiều quá tối lấy vốn đâu ra nữa mà tiếp nhỏ, chi bằng stop, đi ăn uống, học bài trước, tối thực hiên màn trò chuyện đêm khuya sau.
Cứ thế, cứ thế, ngày ngày tôi và nhỏ liên tục nhắn tin qua lại, chủ yếu nội dung của nó cũng đơn giản, tôi khen nhỏ xinh, đẹp, dễ thương cộng thêm nhiều chuyện trên trời dưới đất như học hành hôm nay sao, hôm nay sao không thấy H đâu hết, ăn cơm chưa, ngủ chưa, rồi những chuyện xàm xàm giống như kiểu con kiến đá văng con voi, ngồi xe bò gọi điện bằng iphone, vân vân và vân vân, đa phần toàn kiếm cớ để nt thôi mà, thật giả đâu quan trọng, quan trọng là trình chém gió thôi.
Một điều quan trọng là xen kẻ những tin nhắn đó tôi luôn bồi thêm những tin nhắn nồng nàn biểu đạt nỗi lòng sâu thẳm đang thổn thức vì nhỏ. Nó đây:
- M say nắng H mất ui - M thích H - Ngày nào M cũng nhớ H hết o'k - M tương tư mất rùi... [nhớ lại để viết mà da nổi cả gai nhím]
Đại loại là như thế. Còn về phía nhỏ, mỗi lần khen nhỏ thì nhỏ cũng đáp lại kiểu cách như e thẹn lắm vậy, nhưng tôi nghĩ lúc đọc tin đó của tôi chắc cũng cười mỉm nhiều lắm đây [dễ gì không với anh]
Đôi lúc nhỏ cũng nhắn tin một cách rất dễ thương. Hơn một tháng như vậy, những tin nhắn quan tâm của tôi dành cho nhỏ ngày một nhiều hơn, nhỏ cũng nhắn tin nhiều với tôi. Dấu hiệu có tiến triển tốt, từ chỗ không quen không biết thì giờ đây chúng tôi đã thân thiết hơn vài bậc. Tôi vui và có lúc hoang tưởng nhiều thứ.
Rồi một ngày đẹp trời, nổi hứng, tôi gọi điện xin được chở nhỏ đi học, nhỏ không đồng ý, suốt nhiều giờ năn nỉ, không chỉ gọi điện, tôi còn tận dụng chức năng nhắn tin năn nỉ, ỉ ôi, có thể gọi là quấy rối liên tục, cuồi cùng nhỏ cũng chịu để tôi xuống nhà chở nhỏ đi học phụ đạo vào buổi chiều hôm sau.
Chắc có lẽ nhỏ đã xao động cho cái ý định của tôi, hoặc giả dụ không như thế thì tôi nghĩ có lẽ nhỏ chịu không nỗi màn quấy phá lì lợm của tôi nên đã ậm ừ , mặc kệ nguồn cơn như thế nào đi nữa thì cái nguyên lí đầu tiên của việc cưa gái "đẹp trai không bằng chai mặt" cũng đã được phát huy tối đa công dụng, ít ra trong chuyện này thì nó nghiệm đúng.