Chương 10
Chap 10.
Lễ giáng sinh và mùa đông đã đi qua. Ngôi trường Havin đã trở lại như cũ. Mọi học sinh và các giáo viên đều phải đi dọn tuyết, dư tàn của mùa đông.
Lúc nào cũng như thế, 4 mỹ nam đều bám dính lấy nhau. Levin thì bám dính lấy nó không dời. Hôm nay đến phiên lớp nó dọn tuyết. Nó chủ quan, không đeo găng tay. Trời bây giờ thì đã vào xuân nhưng thời tiết vẫn se se lạnh. Nếu đứng gần mấy đống tuyết thì không ai nghĩ bây giờ đã qua mùa đông.
- Jun! Vào lớp đi! Để tớ làm cho. – Levin “xung phong” làm hộ nó.
- Không cần đâu. – Nó trả lời, nở một nụ cười tươi nhất có thể.
- Này! Tay cậu bị cước hết rồi. Sao không đeo găng tay vào. – Anh nó nhìn thấy đôi bàn tay ửng đỏ sưng vù lên vì tuyết lạnh của nó.
- Không sao không sao. Tý nữa làm ấm nó lên là được mà. – Rồi nó nói nhỏ vào tai Alex. – Mà dạo này thấy anh sao sao ý. Trước kia ít quan tâm đến người khác. Giờ thì… Hehe. Tự hiểu.
Tự nhiên mặt Alex đỏ hết lên.
- Làm…làm gì có.
- Thôi đi. Em biết hết rồi nhá. Anh thích cô tiểu thư kiêu căng Kim Mai Sương chứ gì. Thích ai không thích. Sao thích đúng cô ta vậy. Sau này mà làm chị dâu em, em sẽ quậy cô ta cho mà xem. Hehe.
Thật ra, mấy hôm trước, Mai Sương có đến thăm Kai, nhân tiện hỏi thăm Ray. Kai có nhắc đến chuyện người yêu của Mai Sương. Rồi tự dưng Mai Sương lại nói mẫu người mà cô ta thích: cao ráo, đẹp trai, chuẩn men, biết quan tâm người khác, chung tình, giỏi giang và phải là một công tử. Từ đó, Alex luôn quan tâm đến người khác. Nhiều khi còn quan tấm vượt mức làm người khác khó chịu.
Còn nó thì nghe xong muốn mắc ói. “Đã kiêu lại còn thích mơ mộng.” Nó nghĩ như thế nhưng phải kìm chế không nói ra.
- Cậu mà làm nữa thì tý nữa vào học không viết nổi đâu. Đưa cái xẻng đây. Tôi làm luôn phần của cậu một thể. – Hắn ở đâu ló mặt, giật phắt cái xẻng trong tay nó.
Dạo này nó cũng thấy hắn có chút gì đó là lạ. Quan tâm đến nó hơn bất kì ai. Cái hôm Noel nó bị café đổ vào tay. Lúc nó thay quần áo xong quay lại thì hắn kéo nó vào phòng y tế. Bôi thuốc bỏng xong thì mới an tâm cho nó vào phục vụ tiếp. Rồi một tuần sau, hắn cứ đòi chép bài cho nó. Lần gần đây nhất thì nó đi chạy bộ ban tối. Mải chạy không chú ý nên vấp phải đá và bị vồ ếch. Đầu gối bị chảy máu mà lúc đó còn lạnh nữa. Hắn đi ngang qua lại dìu nó vào phòng y tế. Trực tiếp lấy bông băng, oxi già để lau vết thương và băng bó cho nó. Những lúc đó, tim nó lại đập nhanh không thể tả.
Lần này thì bị hắn lấy luôn cái xẻng nên nó đành đi về kí túc xá ngâm tay trong nước nóng một lúc. Rồi ra sưởi ấm ở máy điều hòa 2 chiều. Đôi tay thon, dài, trắng xinh của nó lại ở lại như cũ.
Hai tuần sau…
- Các em. – Cô chủ nhiệm nói. – Bắt đầu từ chiều nay, các em được nghỉ khoảng một tuần. Nhà trường có việc bận đột xuất nên hôm nay mới thông báo. Để đền bù, nhà trường sẽ cho mỗi em một xuất sang New York du lịch.
- Yeah!!! – Cả lớp reo lên ầm ĩ.
- Không bắt buộc phải đi hay không nhưng chuyến du lịch này là miễn phí. Các em có thể đăng kí cho người nhà đi cùng. Thôi! Cả lớp nghỉ. Muốn đăng kí đi hay không đi hãy đến phòng giáo vụ để làm việc với thầy giám thị.
Dưới canteen…
- Tao ước mơ mãi giờ mới trở thành hiện thực. Sắp đi New York rồi. Yeah.
- Trời! Xin ông bà già mãi mà không được đi. Giờ có cơ hội đi miễn phí. Tội gì không đi.
…
Còn nhiều lời bàn tán quanh việc du lịch New York nữa.
- Ê này! Jun! Alex! Đến đấy rồi dẫn bọn tôi đi xem nhà hai người đi. – Kai đề nghị.
- Ơ không được. – Nó phản đối.
- Sao lại không được? – Hắn hỏi.
- Ờ thì… Alex thì có lẽ được nhưng còn tôi thì…. Thì… Tôi sống bên đó một mình.
- Ủa. Ba mẹ của cậu đâu? – Hắn hỏi.
- Ba mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới rồi. Tôi cũng bán nhà ở đó để về đây sống rồi. Ba mẹ tôi cũng đồng ý hết cả rồi.
- Khiếp! Làm gì mà lắm chữ “rồi” thế. Thế thì đi thăm nhà Alex vậy.
- Ừ! Thăm nhà tao thì thăm. Nhưng nhớ! Vào nhà tao là cấm động vào mấy cái bình quý giá của ba tao. Vỡ cái nào ổng đập chết tao. – Alex nhắc nhở.
- Ok.
Đến chiều, cả lũ lần lượt đi đăng kí. Đứa thì đăng kí cho người nhà đi cùng, đứa thì do dự mãi mới đăng kí. Vé máy bay là 7 giờ ngày mai. Đăng kí xong thì đứa nào đứa nấy về phòng thu dọn đồ đạc đi chơi.
Có lẽ đó sẽ là kì nghỉ vui nhất của cả trường Havin.
Chương 11
Chap 11.
“CÁC HỌC SINH KHỐI 10 ĐỨNG VÀO MỘT HÀNG. KHỐI 11 VÀ 12 CŨNG THẾ. NHANH LÊN, SẮP TỚI GIỜ BAY RỒI!”. Tiếng ông thầy giám là to nhất trường Havin. Nhưng ông ta cũng rất nghiêm khắc. Các hình phạt dành cho học sinh phạm lỗi của ông ta thì…
Hai năm trước, trường Havin có một nhóm học sinh lớp 12 đầu gấu nhất trường. Nhà bọn họ cũng giàu, họ cũng thông mình nhưng ham chơi quá. Có lần trốn học, ra đến chỗ tường của trường rồi thì ông thầy giám thị đi qua. Thế là cả bọn bị bắt. Ông thầy phạt bọn họ đi bắt sâu ở vườn rau rất chi là rộng của trường. Tuy bọn họ đều là con trai và sắp trở thành đàn ông rồi nhưng tóm lại vẫn là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé vậy nên… đứa nào đứa nấy động vào sâu (nhất là sâu róm) tay run cầm cập, đứa thì vô tình động vào con bọ ngựa khiến nó cho một phát thì hét toáng lên… Thử hỏi, bọn họ có đáng được mệnh danh là đầu gấu trường Havin không? Đúng là bọn công tử chỉ thích ra dáng.
Nó kéo lê lết chiếc vali đựng đầy đồ. Nó nói là phải mua quà cho ba, mua quà cho mẹ, mua quà cho hàng xóm, mua quà cho người làm nhà nó. Đến bó tay. Vì nặng quá nên cái bánh xe ở vali bị hỏng. Nó kéo vali như vậy nhìn không khác nào một cậu bé nhỏ con. Anh nó nhìn tội nghiệp quá nên lại gần kéo hộ nó. Kai và Levin cũng xung phong kéo cho nó. Tội nghiệp cái vali bị hai tên giằng co.
- Ơ! Vali đâu mất rồi? – Cả hai đồng thanh khi valli biến mất mà không có một dấu vết.
- Hai người cứ giằng co mãi. Ray kéo hộ tôi rồi. Nếu không có cậu ta thì không biết cái vali của tôi sẽ thế nào đây? – Nó nói. Ánh mắt không dời hắn một phút.
- Này nhóm kia! Mau lên! – Một bà cô trông già và khó tính hét lên với nhóm nó.
Cả bọn bắt đầu đi ra xếp hàng. Làm thủ tục và kiểm tra xong, tất cả lũ lượt lên máy bay. Tên nằm ngủ, tên nói chuyện như mấy bà tám (mặc dù là con trai). Alex ngồi cạnh Kai, hắn ngồi cạnh nó, Levin ngồi với em gái Kai – “cô tiểu thư” Kim Mai Sương. Mai Sương nịnh nọt Kai nên Kai mới cho đi (cậu này thích nịnh hót).
Điện thoại của nó vang lên. Là tin nhắn của một người số lạ hoắc. Nó mở hộp thư và đọc tin nhắn.
“Này! Tý nữa về nhà luôn hay đến khách sạn trước.” – Nói “nhà” với nó chỉ có Levin hoặc Alex.
Nó nhìn quanh. Levin đang nghe nhạc bằng máy MP3. Chỉ còn Alex. Alex nhìn nó rồi giơ cái điện thoại lên và nói với nó nhưng không lên tiếng: “Anh mới thay sim.”
“Về khách sạn trước. Nhắc trước với ba là em sẽ đến. Cứ coi như em là người chưa từng gặp. Bảo người làm nhà mình nữa. Nhất là mẹ.” . Nó trả lời.
“Ok”. Anh nó nhắn lại.
“Ờ! Thôi em ngủ. Sáng dậy sớm quá.”
Rồi nó ngủ một mạch đến khi máy bay hạ cánh.
- Ê này! Xuống thôi. Đến sân bay rồi. Ê này! – Hắn gọi nó dậy.
Nó tỉnh dậy, vươn vai như ở nhà.
- Đến lâu chưa? – Nó hỏi.
- Được gần 30 phút rồi. – Hắn trả lời.
- Cái gì? Sao giờ mới gọi tôi dậy?
- Tại cậu ngủ say quá. Gọi mãi không dậy chứ còn bảo tại ai nữa.
- Thôi đi thôi.
Hắn và nó xuống máy bay, đến quầy hành lý. Còn mỗi của hắn thôi. Vali của nó được Alex “vận chuyển” rồi. Sau đó, họ bắt taxi đến khách sạn...
- Jun ở chung phòng với Alex. Kai với Levin. Ray với Danien, Bin với Luk,… Thầy giám thị thông báo phòng và đưa cho mỗi đôi một chìa khóa phòng.
- Ê Ray! Tao nghe nói, ba mẹ vợ tương lai của mày cũng ở đây đúng không? Khi nào cho tao xem vợ tương lai của mày thế nào đi. – Kai trong lúc đang ăn nói.
- Thôi! Mày khỏi phải hỏi nó. Sau này tao làm anh rể nó đấy! – Alex xen vào.
“Phụt”. Nó và Levin đang uống nước suýt sặc. Kai thì đơ ra. Hắn thì không quan tâm gì đến tiểu thư họ Triệu, chỉ chăm chăm ngồi ăn ngon lành.
- Ồ! Tiểu thư họ Triệu hả? – Nó hỏi.
- Ừ! Tiểu – thư – Triểu - Tiểu - Vi. – Alex cố tình nhấn mạnh rồi đăm đăm nhìn nó. – Hai gia đình là bạn thân của nhau. Hai công ty cũng hợp tác với nhau. Hồi chưa có chúng ta, mẹ tao với mẹ nó thề là nếu nhà này sinh gái, nhà kia sinh trai thì cho kết hôn với nhau. Nếu con gái lớn tuổi hơn thì thôi. May mắn ngoài tao ra còn có một đứa em gái sinh đôi.
- Ra là thế. – Kai nói. Giọng buồn buồn.
Levin không chịu nổi và đi lên phòng trước.
- Mà này! Chiều 2 giờ được tự do. Về nhà tao chơi đi. – Alex ý kiến.
Tất cả đều đồng ý.
“Mình thề mình sẽ không lấy cậu ta. Mình đâu có yêu cậu ta đâu. Tại sao hai nhà lại phải hứa hôn như thế nhỉ? Thời này là thời nào rồi mà. A!!! Điên đầu mất! Đi ngủ thôi.”
Chap 12.
2PM – Nhà họ Triệu…
- Cậu chủ đã về! – Một đống người làm đứng hàng dài trước cổng nhà họ Triệu khiến Alex phải e ngại.
- Tiểu… - Ông quản gia già nhìn thấy nó định thốt lên thì bị Alex chặn họng.
- Xin giới thiệu… Đây là bạn bè của tôi. Còn kia là tiểu thư Kim Mai Sương. – Alex giới thiệu rồi mau chóng lôi mọi người vào trong.
Biệt thự nhà họ Triệu to gấp 2 lần biệt thự nhà họ Kim và họ Lâm. Người làm đều là những người trung thực đã được lựa chọn kĩ. Trong ngôi biệt thự rất đầy đủ tiện nghi. Cái gì cũng làm bằng gỗ và đá sang trọng. Ông Triệu là một người rất thích đồ cổ cho nên ngôi biệt thự có hiện đại đến đâu thì khi vào nhà mang hơi hướng một chút cổ điển. Quanh ngôi biệt thự còn có cả một bể bơi hiện đại và một vườn rộng chia ra làm hai khu: một khu trôngd hoa và cây cảnh, một khu trồng rau sạch vì bà Triệu là một người tỉ mỉ và sạch sẽ.
Lần đẩu bước vào căn biệt thự, đứa nào cũng phải mở to mắt vì được chiêm ngưỡng bởi hai kiểu cổ điển và hiện đại kết hợp hài hòa với nhau. Trong nhà thì nhiều đồ cổ hiện ra với giá trị lên tới hàng triệu đô.
- Nhà tao đã giàu, nhà mày còn giàu hơn. – Kai khen lên khen xuống.
- Quá khen, quá khen… - Alex gãi đầu.
Bỗng bà Triệu từ trên tầng đi xuống. Trông bà quý phái mặc dù chỉ mặc áo vest và váy công sở đơn giản, đeo chiếc bông tai nhỏ xinh bằng bạc và không đính đá.
- Alex! Con đã về rồi hả? Mẹ nhớ con mãi! Còn em con… - Bà nhìn sang nó, không may là Mai Sương đã phát hiện ra điều đó.
- Mẹ! – Nó ra dấu hiệu im lặng để tránh mọi người biết được thân thế của nó.
- A! Đây là con rể tương lai của ta đó hả? Haha! Đẹp trai thiệt. Thế này mới xứng với con gái của ta chứ. – Bà phát hiện ra hắn, soi đi soi lại gương mặt hắn.
“Đẹp trai cái nỗi gì. Có hợp với con đâu mà mẹ lại…”. Nó nghĩ trong đầu.
Lúc này Mai Sương tức đên nổ đom đóm mà không làm gì được. Hai nhà đã có hôn ước rồi còn gì nữa. Đâu đến lượt cô ta đâu.
- À quên mất! Các cháu ngồi xuống đây đi. Để ta gọi người lấy nước. Nãy giờ cứ đứng mà quên. – Rồi bà quay sang nó. – Jun!
Nó giật mình.
- Dạ! Phu nhân gọi gì cháu ạ? – Nó trả lời. Trong đau cứ mãi cầu xin. “Trời! Con xin mẹ đấy! Đừng làm lộ ra!”
- Cháu là Jun hả? – Bà ấy hỏi nó. Nó gật đầu. – Haha! Cái thằng bé này. Sao mà nhát thế? Ngày xưa chơi với Alex nhà ta suốt còn gì. Sau đó nhà cháu lại chuyển đi. Không ngờ bây giờ lại lớn từng này rồi. Nghe nói ba mẹ cháu đi du lịch hả? Tội nghiệp thằng bé. Tại sao lại để nó một thân một mình trong khi hai người lại đi du lịch chứ?
Nó và Alex cứ mắt tròn mắt dẹt. Hai anh em trao đổi thông tin với nhau bằng mắt. “Mẹ diễn kịch tốt quá. Nếu mẹ trẻ thêm vài tuổi nữa thì đi làm diễn viên chắc nổi tiếng lắm đây.”
- Ơ.. dạ.
- Thôi! Giờ các cháu ở đây chơi. Ta đi có việc chút.
Khi mẹ hai anh em nó đã đi xa thì Kai xông vào giả vờ hỏi, hắn thì là thật sự không hề biết gì hết nhưng cũng xông vào hỏi.
- Cậu biết phu nhân Triệu hả?
- Ờ thì… ba mẹ tôi là bạn của ba mẹ Alex mà.
- À…
- Thôi! Ra hồ bơi chơi đi. Ở đây làm gì cho chán. – Alex cứ vớt tình hình trước khi bọn kia hỏi tiếp.
- Mày bị làm sao vậy? Giờ mới là mùa xuân thôi mà. – Hắn nói.
- Nhà tao là nhà hiện đại mà…
Ở hồ bơi trong nhà kính của nhà họ Triệu. Nhiệt độ trong đó cứ như ở bãi biển ngoài trời khoảng 38 độ. Như thế cũng đủ nóng đến nỗi ai cũng muốn nhảy ùm xuống nước.
- Ê! Jun! Không xuống hả? – Hắn gọi.
- Thôi! Tôi không thích. – Nó trả lời.
- Không thích hay là không thể vì anh đang giấu một chuyện gì đó? – Mai Sương không biết bơi nên chỉ có thể ở chỗ nông.
Nó giật mình. Tim đập nhanh. Kai, Levin và Alex nghe thấy đều giật thót. Nếu Mai Sương mà biết được nó là con gái thì… Dù gì thì bọn họ cũng che đậy cho nó.
- Không thích. – Nó trả lời sau khi mất vài giây bình tĩnh.
- Thật vậy sao? Tôi có điều thắc mắc. Anh là ai? Trông anh như con gái vậy mặc dù cách cư xử của anh thì chuẩn men 100%. Da mịn màng, trắng như con gái. Nhìn cái cổ cũng thế. Còn nữa. Nhiều lúc nghe giọng thì giống con gái lắm. Hay anh là con gái thật. – Mai Sương đưa ra những lí do để nó có thể là con gái.
Nó nuốt nước bọt.
- Haha… chắc… là cô nhầm… rồi. Tôi là con trai… mà. – Nó nói lắp bắp.
- Vậy cởi áo ra và xuống dứa kia đi. – Cô ta chỉ vào cái áo. May mà không nói đến quần.
- Không được.
- Tại sao?
- Tại vì tôi không thích.
Nghe đến đây thì Mai Sương ra khỏi bể bơi, kéo nó ra chỗ nước sâu, xa bọn họ khoảng 7 mét và đẩy nó xuống.
- Jun!!!! – Tất cả đồng thanh và lặn xuống để vớt nó lên.
Vì quá bất ngờ và không làm nóng cơ thể trước nên nó bị chuột rút. Hắn tự nhiên bơi nhanh lạ thường. 10 phút sau, hắn đã cứu được nó. Hắn cứ tát và mặt nó đến đỏ cả tay, đỏ luôn cả mặt nó. Có vẻ nó uống nước hơi nhiều. Chỉ còn cách cuối: hô hấp nhân tạo. Hắn làm luôn.
Ai cũng trố mắt ra nhìn.
“Chỉ là hô hấp nhân tạo thôi mà. Cái này trong y học đâu có liên quan gì tới tình cảm đâu. Sao mình cứ thấy... khó chịu quá”. Kai, Mai Sương và Levin đều chung một suy nghĩ.
“Khụ.. khụ…” Nó đã tỉnh. Chắc là uống nhiều nước, giờ sặc nên mới ho sặc sụa như thế.
- Này! Cậu không sao chứ? – Hắn hỏi. Mặt hắn quá sát mặt nó.
- Ừ… không…không sao. – Nó trả lời. Mặt đỏ lên.
- Cậu không sao thiệt chứ? – Levin đẩy hắn ra.
- Tất nhiên. Tớ là ai chứ?
- Thôi! Về khách sạn đi. Cũng muộn rồi đấy.
Rồi tất cả trở về khách sạn.
Chương 13
Chap 13.
Một tuần ở New York, toàn trường Havin cùng các người thân học sinh đi chơi vui vẻ với nhiều hoạt động: cắm trại, thăm tượng Nữ thần Tự Do, v.v… Và hôm nay, chủ nhật, ngày cuối cùng được ở lại đây. Lại một ngày nữa được chơi tự do.
Nó lén về nhà mà không để ai thấy.
- Chào tiểu thư. – Ông quản gia nắm bắt thông tin rất nhanh.
- Sao ông cứ gọi cháu là tiểu thư này nọ thế nhỉ? Cháu cảm thấy hơi ái ngại đó.
- Nhưng tôi chỉ là người làm…
- Vậy thì với danh nghĩa là tiểu thư nhà họ Triệu. Cháu ra lệnh ông không được gọi cháu là tiểu thư nữa.
- Nhưng … Được rồi… Tiểu Vi… vào đi. Ông bà chủ đang chờ đấy.
Nó giờ mới hài lòng bước vào nhà và còn khệ nệ xách một đống quà. Nó tặng mẹ một hộp trang điểm và một lọ nước hoa. Tặng ba một đôi giày cao cấp và một chiếc đồng hồ vàng đính đá. Hai ông bà cứ suýt xoa, bảo con gái hiếu thảo thế này thế kia. Nó nghe mà nhàm tai. Nhưng ba mẹ vui thì nó cũng vui.
Mười một giờ trưa, nó phải vè khách sạn kẻo có người lại “tra hỏi nó”.
- Ba này! Ba cho con vào học trường đó là vì muốn con với tên Ray nảy sinh tình cảm, sau này sẽ hoàn thành cuộc hứa hôn của hai nhà mà không có sự phản đối nào đúng không? – Nó đột nhiên hỏi.
- Con… sao con biết? Ba tưởng ba sắp xếp kĩ lưỡng rồi cơ mà nhỉ? – Ba nó định cười trừ nhưng cái ánh mắt nó bắt ông Triệu phải nói thật.
- Ba à… Đến Bắc Kinh để quản lí anh Alex thì con học trường Adeny vẫn làm được. Đâu cần học trường Havin đâu. Nhưng mà con với tên đó không có hi vọng đâu. Ba biết sao không? Con không hề có tình cảm với cậu ta.
Nói xong nó chào ba mẹ, chào ông quản gia già và về khách sạn. Nó nói thế thôi chứ tương lai thì biết làm sao được.
Lúc đó, một cô gái núp dưới lùm cây đã nghe thấy hết. Đó là Mai Sương. Cô ta đi theo nó từ lúc nó ra khỏi khách sạn, chịu đứng ở chỗ lắm muỗi để có thể biết hết bí mật của nó.
- Lần này, Tiểu Vi à? Cô khó có thể thoát được. Ray vẫn là của tôi.
….
- Gửi được chưa? – Alex hỏi.
- Gửi được rồi. Không cần lo đâu. – Nó trả lời. Mắt nhìn hắn chăm chú.
Hắn biết điều đó, đỏ mặt và quay đi. Hắn thấy trong lòng cứ lao xao làm sao ý. Thấy nó thì tim đập nhanh không tả nổi.
- Thằng Ray mấy hôm nay làm sao vậy? Cứ có Jun là đỏ mặt, quay đi chỗ khác hoặc lảng đi đâu đó. – Kai hỏi vậy chứ trong đầu biết rất rõ. Hắn đã yêu nó rồi. Cho dù nó có giả dạng con trai nhưng nhiều nét vẫn giống con gái lắm.
Kiểu như da trắng, min, giọng tuy nhiều lúc giống đứa con trai chưa vỡ giọng nhưng vẫn nhè nhẹ giống con gái, thân hình không cao to,… Như vậy có thể làm một người con trai khác yêu chính mình mà người đó không cần biết nó là con trai hay con gái.
- Thế thì tốt chứ sao. – Alex trả lời rất vô tư mà không hề hay biết có hai tên đang xì khói.
Chương 14
Chap 14.
Trong lớp nó, đứa ngồi ăn vặt, đứa túm tụm nhau nói chuyện. Nhìn cái lớp lộn xộn không khác gì cái chợ. Bàn ghế, lớp học được bao trùm bởi màu trắng và chữ thập đỏ. Hôm nay cả trường được khám bệnh. Đó là quy định của trường. Mùa hè đến, bệnh dịch đến. Khám bệnh là cách an toàn nhất để phát hiện, chữa bệnh và quan trọng là không lây sang những học sinh khác. Nói chung là phải đảm bảo về mọi mặt của học sinh trường Havin. Đơn giản là như thế.
- Thế… ở trường này khám bệnh như thế nào? – Nó hỏi.
- Khám, mắt, mui, họng, chân tay và cơ thể. – Alex trả lời.
- Cơ thể là… sao?
- Thì tất nhiên là… - Alex ngập ngừng.
Levin, Ray đều nhìn nó. Nó hiểu ý và cũng bối rối.
- Khi nào? – Ray hỏi.
- Sáng mai. – Hắn trả lời.
Nó tròn mắt và cũng hơi sợ. Nếu như thế thì coi như thân phận của nó bị lộ rồi còn gì. Cả bốn người trừ hắn không biết gì đều phải nghĩ cách. Họ nghĩ cả buổi sáng, nghĩ qua buổi chiều rồi nghĩ đến buổi tối. Bỗng “cái bóng đèn” của Levin phát sáng.
- Hay là khi đến lượt Jun. Một trong chúng ta sẽ đóng giả làm bác sĩ. – Levin nói.
- Ừ hay đấy! – Ray tán thành.
- Sáng kiến của cậu là không ai chê được vào đâu hết. Haha. – Nó cười.
Nhưng rồi, nó chợt nhận ra điểm bất thường. Nó không cười nữa. Tất cả cũng im bặt.
- Ray! Tôi thắc mắc nãy giờ. Tại sao cậu ở đây? Hay là cậu đã biết…. – Nó hỏi Ray.
- Tôi… à… tôi… ừ thì… tôi biết hết rồi.
- Tao biết ngay mà. Mày biết nhưng mà mày không nói ra để Jun có thể gần mày đúng không? – Alex như bắt được một con cá to.
- Khi nào?
- Lúc cậu nói chuyện với Levin. Phần Triệu Tiểu Vi. Cậu là em của Alex.
- Biết nhiều dữ. Nhưng mà… Cứ đối xử với tôi như là một thằng con trai nha. Tôi sợ bị người khác phát hiện lắm.
Ray gật đầu. Nhưng không phải là một trong số ba người còn lại giả bác sĩ mà là hắn. Hắn có nói mơ ước của hắn là làm bác sĩ vì trước kia, nhà hắn cũng nghèo lắm, mẹ hắn mất khi nhà không có đủ tiền nộp viện phí. Hắn còn nói, nếu làm bác sĩ rồi thì có thể chữa bệnh cho cả nhà. Rồi ba hắn vay mượn được ít vốn làm ăn nên bây giờ mới giàu có.
Hắn không hiểu tại sao lại bọn họ lại bảo hắn giả làm bác sĩ. Bọn họ cũng không nói lí do. Thôi thì bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau.
Ngày hôm sau, khoảng hai chiếc xe chở ba mươi bác sĩ đến để khám cho cả trường hơn chín trăm học sinh. Riêng hai bác sĩ khám cho lớp nó đã bị mua chuộc. Khi nào đến phiên nó, hắn sẽ vào một trong hai phòng khám.
- Thật là… tao đã ăn điều độ rồi mà cái dạ dày vẫn không đỡ.
- Thật tình. Cái ông bác sĩ khám mà như tra tấn người khác.
- Tưởng không khỏi, hóa ra bệnh giảm rồi.
Bao nhiêu học sinh đi ra với những trạng thái khác nhau. Giờ đến lượt nó. Trước khi nó đi vào, hắn đi qua mặt nó, vào phòng nó sắp vào khám. Rồi ông bác sĩ kia đi ra. Nó vào với trạng thái ung dung. Nó đã tính trước rồi. Mỗi lần có người vào là phải mất khoảng mười bốn phút rồi mới đi ra. Cho nên, cứ thế mà tính.
- Tôi thắc mắc là tại sao cậu không muốn khám. – Hắn hỏi.
- Chuyện này… là lí do riêng. Mà cậu chỉ cần ghi bừa thôi. Nhưng nhóm máu của tôi là O. – Nó nói.
- Tôi cũng không muốn nói nhiều. Chỉ thấy lúc cậu mới vào đã thấy cậu rất lạ. Lúc cậu không như con gái, lúc thì trông như con trai. – Nó nít thở. Hắn vẫn nói tiếp. – Hay là cậu là gay.
Nó thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ nó là gay thì vẫn nghĩ giới tính của nó là nam. Nhưng nó không thể không nhịn cười.
- Cậu nghĩ tôi là gay à. Ôi trời! Nhìn lại đi nhá. Chuẩn men đấy nhá! – Nó nói.
- Ừ. Sắp hết mười bốn phút rồi đấy.
- À quên. Có quà cho cậu này. Cám ơn đã giúp tôi nhá. – Nó đưa cho hắn một cái máy mp3. – Tôi không nghĩ ra cái gì để cám ơn cậu nên. Tôi đã hỏi mọi người những bài hát cậu thích. Đương nhiên cái máy là của tôi nên nó cũng có những bài tôi thích nghe. Nhưng giờ nó là của cậu. Tôi nghĩ bài hát có ý nghĩa hơn là một món quà vật chất.
Nó nói xong rồi ra phòng khám. Đúng lúc chuông đổi ca khám reng. Và những người còn lại sẽ phải khám vào buổi chiều. Cả ngày hôm đó, hắn không rời cái máy mp3. Hắn cứ nhìn nó rồi cười như bị…
“Sao mình lại có cảm giác này nhỉ? Khó chịu thật.”