Chương 15
Chap 15.
Sau ngày khám sức khỏe tổng thể đó, hắn cứ tránh mặt nó. Nếu không tránh được thì ậm ừ vài câu. Nhưng trong đầu hắn thì đang thắc mắc rằng tại sao nó lại không cho bác sĩ thật khám. Và một quyết định cuối cùng được đưa ra. Đó là:
“1. Hắn phải hỏi mấy tên kia vì chính họ nhờ hắn đóng giả bác sĩ.”
“2. Tự hắn sẽ tìm hiểu nguyên nhân.”
Hắn sung sướng với kế hoạch mình đưa ra. Và việc đầu tiên là hắn lôi Alex, Levin và Ray ra một chỗ nào đó vắng người để hỏi.
- Nguyên…nguyên nhân á? Nguyên nhân nào cơ? – Alex sợ xanh mặt vì hắn dọa nếu không nói thì cẩn thận với tay chân của hắn.
- Mày hỏi gì kì vậy? Có nguyên nhân nào đâu? – Ray xông vào tương trợ Alex.
Hắn nhìn hai người đó với ánh mắt hoài nghì và quay sang Levin:
- Cậu là người chơi thân với Jun nhất. Ắt hẳn cậu biết lí do.
- Tôi không biết. – Levin trả lời nhanh, không hề lưỡng lự.
“Hỏi mấy đứa này cũng như không. Thôi! Đành tự tìm hiểu vậy.” Hắn nghĩ rồi bỏ đi. Hai tên kia thở phào nhẹ nhõm. Levin cứ nhìn hắn cho đến khi khuất hẳn.
Buổi tối, hắn dạo này thường có thói quen chạy bộ về đêm (kiểu như cú). Hắn chạy được mấy vòng rồi ngồi xuống ghế gần đó. Ngửa mặt ngắm sao uống trà…nhầm…uống nước. Hắn cứ nghĩ mãi về chuyện đó. Học cũng nghĩ, chơi cũng nghĩ, tắm cũng nghĩ, ăn cũng nghĩ và ngủ cũng nghĩ. Nhưng hắn không thể tìm hiểu được. Mọi chuyện được sắp đặt rất gọn gàng, sạch sẽ và không chút sơ hở.
- Anh chạy bộ hả? Giữa trời tối như thế này à? – Mai Sương từ đâu đi tới.
- Ừ! Ông giám thị cho em vào đấy à? – Hắn nhìn thấy thì dịch ra đầu ghế để cho Mai Sương ngồi.
- Đây! Của anh này! Nước cam tươi ngon bổ dưỡng đấy! Ừm… Hình như anh có chuyện gì thì phải?
- À không có gì đâu.
- Cứ kể đi mà. – Mai Sương nũng nịu bên hắn.
Không còn cách nào khác, hắn đành kể cho cô ta:
- Thật ra là lần khám sức khỏe của trường lần trước, Jun và mấy tên kia có nhờ anh giả bác sĩ để Jun đỡ phải khám. Anh thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Jun có lí do gì mà…
Mai Sương như vớ được vàng, nhếch mép lên cười.
- Em… biết lí do đấy. – Cô ta nói.
- Em biết sao? Lí do là gì? – Tính tò mò của một con người đang trỗi dậy trong hắn.
- Vậy anh phải hứa làm một điều mà em yêu cầu.
- Có nhất thiết không? – Hắn hỏi.
- Có.
Hắn lưỡng lự mãi rồi mới trả lời:
- Được rồi. Anh hứa.
- Lần trước, lúc đi chơi ở New York, em đã biết được một chuyện. – Mai Sương ngập ngừng. – Đó là… Jun là…con gái.
Hắn ngạc nhiên vô cùng. Hắn không thể tin vào chính tai mình.
- Sao em lại có thể đùa như thế được chứ. Jun không thể nào…
- Tại sao lại không thể? Anh Alex chính là anh em sinh đôi với cô ta. Cô ta là Triệu Tiểu Vi, người có hôn ước với anh đó. Anh Levin và anh Ray đều biết cả rồi. Chỉ còn mỗi anh thôi.
Hắn nhìn chăm chăm vào khoảng không. Chai nước cam rơi xuống.
- Vậy anh vẫn giữ lời hứa chứ? – Cô ta hỏi.
- Ừ.
- Làm bạn trai em nhé.
Hắn tròn mắt nhìn nó nhưng nghĩ đến lời hứa nên hắn gật đầu đồng ý. Mai Sương lại cười thêm một lần nữa.
- Anh với em lên kia đi. Em mua nước cho mọi người mà.
Hắn và Mai Sương cùng đi lên phòng kí túc xá. Ở một cái cây cổ thụ to, nó đứng trong bóng tối nhìn hai người vui vẻ sánh bước bên nhau. Tim nó chợt nhói. Nó nghe thấy hết. Lon nước ngọt trên tay nó đã không còn và rơi xuống đất. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Cài gì đây chứ? Mình làm sao thế này. Sao lại một lần nữa khóc vì người khác vậy? Một lần là đủ lắm rồi. Tại sao chứ?”
Chương 16
Cả lớp đang làm bài kiểm tra. Nó không quan tâm lắm cái bài kiểm tra này vì nó chỉ làm mất gần 20 phút là ngồi chơi. Làm xong nó gục hẳn xuống bàn nghe nhạc và “khò khò” một giấc đã đời. Các bạn thắc mắc nó đang nghe bài gì phải không? Là bài “Lonely” của 2NE1. Nghe bài đó, hẳn đó đang rất cô đơn và trống trải trong lòng sau chuyện ngày hôm qua.
- Hết giờ! Từ cuối chuyển lên trên rồi nộp cho cô… - Cô giáo nhìn đồng hồ. – Cô cần hai bạn để bê đống giấy A4 này lên văn phòng. – Mắt cô lướt qua hai đứa đang gục xuống bàn. – Jun và Ray! Bê hai chồng giấy này lên văn phòng.
Nó ngẩng đầu lên, chậm chạp đi về phía bàn giáo viên. Hắn cũng thế. Họ uể oải đi theo cô giáo. Ra khỏi lớp, nó đi hắn. Đang đi, hắn dừng lại vì có tin nhắn. Nó đi cứ cúi gằm xuống mà không nhìn đường nên đâm sầm vào hắn và ngã, đống giấy lung tung khắp sàn.
- Cậu không sao chứ? – Hắn thấy nó ngã nên đặt đống giấy xuống và đỡ nó.
- Không sao hết! Đi trước đi! – Nó nói mà giọng lạnh băng.
Hắn cầm tay nó đỡ lên nhưng bị nó giằng ra. Nó lủi thủi nhặt giấy lên và đi tiếp, để lại đằng sau một bản mặt ngơ ngác.
Alex và Kai vừa từ nhà vệ sinh về lớp. Thấy nó có hành động vậy cũng ngơ ngác không kém.
- Hai đứa nó làm sao vậy? Tự dưng mới hôm qua còn cười đùa với nhau mà hôm nay đã trở mặt nhanh vậy? Mà con bé hôm nay bị sao vậy ta? – Alex lẩm bẩm.
- Hay có khi Ray biết rồi và hai người xảy ra xích mích? Nhìn đằng sau lúc này trông cậu ta cô đơn quá. Nhưng mà sao cô đơn được nhỉ? Ray và em mình là người yêu của nhau rồi còn gì. – Kai cũng lẩm bẩm không kém.
Cả hai cùng lắc đầu và vào lớp.
“Pịch” Hai tiếng bịch của đống giấy A4 đã đặt lên bàn.
- Cám ơn hai em. Nhớ nhắc với cả lớp tuần sau nữa là bắt đầu thi cuối kì. Học hành cho cẩn thận vào.
Cả hai “vâng vâng dạ dạ” xong rồi đi ra khỏi phòng. Thế chân dài, nó đi nhanh hơn hắn để mau về lớp. Vừa mới vào lớp, nhìn thấy nhóm nó liền đi tới và buôn lên buôn xuống. Nó giờ mới bắt đầu nở một nụ cười ẩn hiện trên môi.
- Mà Ray đâu rồi? – Levin hỏi.
- Có điện thoại. – Nó trả rất lạnh vì đề cập đến hắn.
- Ai gọi?
- Vừa mới mở máy là “Alo! Mai Sương à?”.
Giọng của nó có phần tức tối khi nhắc đến Mai Sương. Chất giọng đầy ám khí khiến Levin lạnh sống lưng. Sau đó, bọn nó chuyển chủ đề vì ai cũng phát hiện ra rằng một chuyện có thể nói là tốt đẹp sau này.
Buổi tối, nó muốn ra công viên đi dạo, hóng mát. Không ai đồng ý, không ai phản đối, chỉ có nó là tự phán quyết.
Ở công viên, gió mát lành tạt vào mặt nó khiến nó tỉnh táo hơn. Nó đỡ hơn sau ngày hôm nay. Cảm giác mệt mỏi tan biến một cách kì lạ.
- Chị cũng thích đi dạo nhỉ, Triệu Tiểu Vi. – Giọng Mai Sương ngay sát tai nó khiến nó giật mình.
- Cô cũng ra đây hóng mát hả?
- Không hóng mát thì làm gì. – Rồi cô ta đi xung quanh nó. – Chị là tomboy nhìn cũng được phết nhỉ. Chị cũng xinh xắn, thông minh. Sao lại học ở trường nam làm gì?
- Cô đến đây để công kích tôi đấy à? Nói cho cô biết. Triệu Tiểu Vi này không dễ bị ăn hiếp đâu. Nếu cô mà để tôi nổi giận thì hãy cẩn thận với học bạ của cô đấy. Tôi biết mọi thứ về cô.
- Cái gì? Hừ… Được thôi. Nếu chị muốn thế. Tôi cũng không phản đối. Nhưng mà… chỉ có điều… tôi sẽ nói cho cả trường Havin biết rằng em gái sinh đôi của Alex giả trai vào học để cưa trai. Và mọi người sẽ bàn tán rằng… một con dê cái mất nết như vậy sao có thể là em gái của anh Alex. Và chị biết hậu quả rồi đấy. Anh Alex sẽ xấu hổ trước bạn bè vì có một đứa em gái như chị và đời anh ấy sẽ tiêu tan. Anh Kai, Ray sẽ đối xử như thế nào với chị, mọi người sẽ đối xử những gì với chị, chị tự biết.
Nó nắm chặt hai bàn tay, kìm nén sự tức giận. Nhưng móng tay của nó đã cắm sâu vào da thịt ở lòng bàn tay khiến máu từ từ chảy ra.
- Còn anh Ray nữa chứ.
- IM ĐI! – Nó hét lên.
- Nếu chị không muốn tôi làm như vậy thì chỉ còn một cách. Hãy cuốn gói về cái nơi mà chị đã sinh sống. New York đó.
Mai Sương cười nham hiểm rồi đi về trường nữ Adeny. Nó đứng đấy, tay vẫn nắm chặt, máu vẫn chảy. Rồi đột nhiên có giọt nước xuất hiện trên má từ từ lăn thành hàng dài xuống. Rồi nhiều giọt nước nữa, nhiều giọt nữa cho đến khi thành một cơn mưa. Mưa luôn đến những lúc chúng ta buồn. “Sau cơn mưa trời lại sáng”. Liệu sau cơn mưa của nó, khoảng trời của nó có sáng hơn không hay là lại âm u?
Bạn đang đọc truyện tại 15giay.xtgem.com chúc bạn đọc truyện vui vẻ.
Chương 17
Trời vẫn đang mưa và ngày một to hơn. Nó đứng đấy một lúc rồi chợt nhận ra nó không thể đứng lâu hơn được nữa. Nó vội vội vàng vàng chạy về kí túc xá.
Trong cơn mưa lạnh này, kí túc xá vẫn ấm áp. Người nó ướt nhẹp từ trên xuống dưới, mặt mày thẫn thờ. Đứa nào đi qua cũng nhìn nó. Có mấy đứa cùng lớp đi qua cũng hỏi thăm một vài câu. Nó ậm ừ vài câu rồi lên phòng.
“Cạch”, nó mở cửa bước vào. Alex và hắn nhìn nó ngạc nhiên. Hắn đang ngồi thì đứng dậy, tiến đến bên nó hỏi thăm:
- Cậu làm gì sao mà đi mưa ướt vậy? Tay cậu làm sao thế này? Chảy máu rồi kia.
Hằn vừa nói vừa cầm tay nó lên xem vết thương. Lại một lần nữa, nó giằng ra, nhìn hắn bằng một ánh mắt căm thù không hơn không kém. Hắn nhìn ú ớ nhưng không nói được. Nó đi vào phòng tắm. Trước khi vào, nó nói:
- Bạn gái của cậu quả là biết làm “vừa ý” người khác.
- Bạn gái? Mai Sương sao? – Hắn hỏi nhưng nó không trả lời.
Alex nãy giờ dỏng tai lên nghe. Rồi lẩm nhẩm cái câu gì đó. Thật ra, lần trước, Anh nó đi cũng đi dạo và nhìn thấy hắn và Mai Sương. Alex nghe loáng thoáng là hắn đồng ý làm người yêu cô ta. Từ đấy, Alex từ bỏ Mai Sương. Nhưng anh nó không biết đoạn trước.
- Jun hôm nay làm sao vậy? Sao cậu ta lạnh nhạt với mày vậy Ray? – Alex hỏi.
- Tao làm sao biết được. – Hắn trả lời.
Rồi không khí u ám cả căn phòng sau khi nó vừa bước ra khỏi phòng tắm. Cái không khí còn đọng lại đến tận hôm sau.
…
- Hả? Về New York? – Tất cả nhóm đồng thanh nói rõ to.
- Nói nhỏ thôi chứ. – Nói đưa tay ra dấu “suỵt”. – Tôi muốn về. Tôi nhớ nhà.
Bỗng hắn từ đâu chui ra.
- Tại sao cậu lại về? – Hắn hỏi.
- Tôi về đó đâu liên quan đến cậu.
- Nhưng sắp thi cuối kì rồi. – Kai nhắc nhở.
- Không sao. Tôi xin thầy cho thi trước. Với năng lực của tôi thì thừa điểm để qua.
Rồi nó đứng dậy bỏ đi. Lúc đi qua hắn, nó làm như không thấy hắn. Một cảm giác đau nhói trong tim của cả hai.
- Lạ thật. – Levin nhìn nó nghi ngờ một điều gì đó.
Buổi tối, lại một ngày mưa nữa. Nó ra khỏi phòng ra ban công kí túc xá hóng mát. Hắn cũng đi theo. Nó biết hắn đi theo mình, bước chân ngày một nhanh hơn. Nhưng với sức lực của một người đàn ông, hắn đi nhanh hơn nó và bắt kịp nó.
- Tại sao cậu đi theo tôi? – Nó hỏi.
- Vậy tại sao cậu lạnh nhạt với tôi như vậy? – Hắn hỏi lại nó.
Hai mắt nhìn mắt. Nó né tránh ánh mắt của hắn.
- Tại sao hả? Tại sao thì cậu phải tự biết. Cậu biết hết mọi chuyện rồi mà còn hỏi tôi tại sao ư?
Hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn nó. Nó biết hết rồi. Chuyện nó là con gái ai trong nhóm cũng biết. Chỉ có hắn ngốc nên mới không biết gì.
- Vậy nên cậu mới né tránh mình chứ gì? Mình là người ngốc nhất trong tất cả vì mình là người cuối cùng biết được chuyện đó. Cậu biết cuộc nói chuyện của mình với Mai Sương nên cậu mới tránh né mình như vậy mà mình cũng không biết. Tại sao cậu không nói cho mình biết là cậu biết hết rồi?
Nó nhìn hắn, hắn đang khóc. Người con trai trước mặt nó đang khóc, người mà nó yêu đang khóc. Nó biết làm sao đây?
- Vậy cậu yêu tôi sao? – Nó hỏi.
- Đúng. – Hắn trả lời.
- Tôi đã đặt chuyến bay sớm nhất đến New York là ngày mai và đã thi xong kì thi cuối kì của lớp 12 vào chiều nay. Nếu tôi với cậu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại ở đâu đó.
Nói rồi nó về phòng, để lại hắn đứng im không nhúc nhích ở ban công. Hắn hét lên một tiếng và lấy tay đấm vào tường. Mu bàn tay hắn đang từ từ chảy máu.
Ngày hôm sau, Levin, Alex, Ray nghỉ học để tiễn nó ra sân bay. Hắn sau ngày hôm đó sốt cao 39,5 độ.
- Này! Cậu có biết tớ mất công đến đây gặp cậu. Giờ cậu lại đi. Ba mẹ mình thì bắt ở lại đây mãi mãi. Thật là phí công. – Levin nói lời tạm biệt rất đặc biệt.
- Cậu ở bên đó nhớ chăm sóc mình đấy. À quên, cậu sống cùng ba mẹ mà. Đúng không, Vi nhỉ? – Kai nói.
- Con bé này! Cứ thích đi lung tung. Ai cho mày quyết định về bên đó trướng anh mày hả? – Giờ là ông anh quý hóa của nó.
Nó nhìn mọi người rồi nở một nụ cười tươi.
- Đương nhiên là sống tốt rồi. Mà em đi là quyền của em. Còn cậu nữa Phúc. Tớ bắt cậu đến gặp tớ đâu. Đấy là cậu thích đến đấy chứ. Thôi! Máy bay sắp cất cánh rồi. Kai! Đưa cái này cho đứa em gái yêu quý của cậu. Tạm biệt mọi người nhé. – Nó chào rồi quay lưng đi.
Cái mà nó muốn đưa cho Mai Sương là một bức thư. Trong thứ viết rất ngắn.
“Hello Xương. Ý nhầm. Sương. Chị sẽ về New York như mong muốn của em nhưng trên danh nghĩa là người lớn tuổi hơn, chị sẽ dạy cho em cách xưng hô sao cho phù hợp với tiểu thư danh giá. Với đàn chị, không được xưng hô là “chị-tôi” và phải là “chị-em”. Với đàn em không được “mày-tao” mà phải là “em-chị”. Còn nữa. Chị đi không nghĩa là từ bỏ tình yêu của chính chị vì dù gì sau này, chị với tên Ray “chết tiệt” đó cũng kết hôn với nhau thôi. Em cần gì dành giật cho mệt. Em hãy nghĩ đến tương lai. Tương lai đó là… làm chị dâu của chị. Anh Alex vô cùng yêu em đấy. Chẳng qua vì thấy Ray và em đang là người yêu nên từ bỏ thôi. Chứ chia tay rồi thì ảnh lại theo đuổi em đấy. Chị chấp nhận cho em làm chị dâu tương lai của chị. Bye chị dâu tương lai yêu quý.”
Đọc xong mà Mai Sương bốc khói. Cô ta tức đến nỗi sức yếu mà đạp đổ cái ghế salon.
Còn về phần Ray…
“Mình nhất định sẽ tìm được cậu trong dòng người đông đúc đó. Mình không quan tâm là bọn mình có hôn ước hay là không. Vì dù gì, mình chắc chắn sẽ tìm được cậu.”
Chương 18 - End
Ba năm sau…
Hắn đang lang thang trên những con đường của New York. Trên tay hắn luôn cầm chiếc máy ảnh vì hắn tin rằng, đâu đó trong bức ảnh kia có hình bóng của nó.
“Reng,..” Điện thoại hắn reo.
- Có chuyện gì mà mày cứ gọi cho tao thế hả? Mày có biết là mày đang gọi xuyên quốc tế không hả? Tối rồi không đi chỗ khác chơi mà cứ gọi cho tao là sao? – Hắn quát liên hồi vào cái điện thoại.
- Mày làm gì mà ghê thế? Tao chỉ kiểm tra là mày đã tìm ra vợ tương lai của mày chưa thôi mà. – Ở đầu dây bên kia, Alex vừa bịt tai vừa nói.
- Mày hỏi cả trăm lần rồi. Goodbye. – Rồi hắn tắt máy cái “rụp”.
Ở bên kia, giờ trời đang tối. Còn nửa bên này của trái đất, New York hắn đang đứng đang là buổi sáng. Hắn đã đến nhà nó để tìm nó nhưng ba mẹ nó bảo nó đã dọn ra sống một cuộc sống độc lập. Một tháng nó về thăm ba mẹ một lần. Vậy là hắn cũng không tìm được theo cách nhanh nhất mà hắn biết.
Giờ đã chín giờ sáng mà hắn chưa ăn gì, cái bụng trống không thì làm sao mà chụp được. Đã vậy hắn chỉ sang New York một tuần rồi về còn phải đi học, thời gian đâu mà ở lại nhiều.
Hắn vào một quán bán đồ ăn nhanh, mua một chiếc hamburger béo ngậy và đi vào công viên vừa tận hưởng sự trong lành vừa ăn.
Ăn xong, hắn lại chụp tiếp. “Tác phẩm” của hắn có thể là lên đến hàng trăm bức ảnh.
- Oh! I’m sorry. Are you Ok? – Có một cô gái tóc ngắn, mặc áo cánh dơi trắng và quần short bò, đang chạy đâm sầm vào hắn khiến hắn lùi lại mấy bước, suýt nữa thì rơi máy ảnh.
- I’m fine. Thanks. – Hắn trả lời.
- Úi! Còn đuổi theo nữa sao? – Cô gái ngoái lại. Có mấy người đang nhìn giống mấy bọn côn đồ, khuôn mặt dữ tợn đang chạy đến.
Rồi cô gái đó chạy đi. Bọn côn đồ chạy ngang qua hắn và đuổi theo. Hắn thì vẫn còn đang ngạc nhiên.
- Ủa? Đó cũng là người Trung sao? Giọng nói … giống Vi nhỉ? Nhìn Vi mà nghịch như thế á. Tám đời cũng không dám nghĩ. Chắc không phải đâu.
Tự nói tự nghĩ, hắn ăn xong rồi lại đi lang thang đây đó. Đang đi thì lại gặp cô gái đó.
- Bực mình thật. Bọn đó ăn cắp của mình lại còn nói mình ăn cắp của bọn nó. Lần sau mình phải dụ đến đồn cảnh sát mới được. – Cô gái đó lẩm nhẩm.
Hắn cố nhìn được mặt cô nhưng cô lại đang đội mũ nên không nhìn rõ lắm. Thế là hắn đi theo cô gái đó. Cô đi đến đâu, hắn đi đến đấy. Cô di chuyển, hắn di chuyển. Cô đứng im, hắn đứng im. Bỗng cô chạy vào một ngõ hẹp, nhỏ, tối và ít người để ý. Vì động tác quá nhanh nên hắn không kịp thấy cô chạy vào đâu. Hắn chạy lên chỗ cái ngõ nhìn dáo diết xung quanh nhưng cũng không thấy. Hắn chuẩn bị đi thì cô gái lấy tay kéo hắn vào cái ngõ.
- Ai? Sao lại đi theo tôi? – Cô gái túm lấy cổ áo hắn, cầm con dao đe dọa.
- Này! Tôi chưa từng thấy con gái côn đồ như thế này đâu. – Hắn nhìn con dao cũng vã mồ hôi.
- Trước kia chưa thấy thì bây giờ thấy rồi. Nói họ tên đi. May ra tôi còn có thể xem xét mà tha cho cậu.
- Lâm Tử Thiên. – Hắn trả lời.
Cô gái nhìn hắn ngạc nhiên rồi tự nhiên cười lớn và thả hắn ra.
- Này cô không sao chứ? – Hắn hỏi.
Cô gái không trả lời và đi ra khỏi ngõ. Hắn đuổi theo.
- Này! Ê! Này… - Hắn đuổi kịp cô, đặt một tay lên vai cô.
Cô gái quay lại. Mắt hắn mở to. Nhưng rồi từ từ mở một nụ cười.
- Tớ biết là tớ có thể tìm cậu mà…
Hết.