CHƯƠNG 39: THẾ NÀO LÀ HẠNH PHÚC?
Buổi chiều muộn với ánh nắng yếu ớt cuối cùng vắt ngổn ngang trên những ngọn cây.
Trong cửa hàng bán đồ trẻ em trên đường Nguyễn Khuyến, một đôi vợ chồng trẻ đang sôi nổi xem xét các mặt hàng. Cô vợ mặc áo bà bầu vàng lộ ra bụng bầu khoảng năm tháng, trên tay cầm chiếc áo phông màu cam có hình con thỏ dễ thương cười nói với chồng:
- Đáng yêu quá đi. Chúng mình mua cho con mặc nhé.
Anh chồng nghe vậy nhăn mày cười. Đứa bé còn chưa biết giới tính huống chi là sinh? Vậy mà vợ anh lại chọn cái áo ít nhất cũng phải em bé hai tuổi mặc mới vừa.
Liếc nhìn quần áo đủ màu sắc bên cạnh, anh đảo mắt tìm kiếm những thứ nhỏ hơn. Trước tiên nên mua tã lót, khố bọc và những thứ cần thiết đã.
Cửa hàng rộng rãi với đầy đủ đồ dùng cho trẻ em, ngay cách trang trí đã rất sinh động và tràn ngập hoa lá cành. Tường nhà màu hồng phấn với những bức tranh ngộ nghĩnh và đa sắc màu của trẻ nhỏ. Đặc biệt là hàng dãy manocanh dáng vẻ thấp bé của các bé trai, bé gái khoác trên mình những bộ trang phục vô cùng bắt mắt và độc đáo.
Người đàn ông tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra thứ cần tìm, đành quay sang nói với cô nhân viên đang nhiệt tình quảng cáo cho vợ anh:
- Chúng tôi muốn xem khố tã của trẻ sơ sinh.
Cô nhân viên nghe vậy liền cười hối lỗi với anh vì sự chăm chú của mình, sau đó vội vàng đi lên tầng.
Dõi theo bóng dáng cô ta trên lầu, cô vợ hậm hực không vui.
Thấy vậy anh chồng cười ôm eo vợ, nhẹ nhàng dỗ dành:
- Chúng ta cần mấy thứ này trước tiên. Những thứ khác đợi khi con chào đời sắm cũng chưa muộn.
Nghe vậy, cô vợ ngước mắt nhìn chồng. Anh dịu dàng vén vài sợi tóc lòa xòa trước má ra sau tai cho cô. Có một người chồng vừa ân cần vừa chu đáo lại yêu thương mình như vậy, cô còn mong điều gì nữa? Thời kỳ mang thai là lúc cô khó tính và nhõng nhẹo nhất, nhưng anh vẫn cố gắng chiều cô, tất nhiên là trong mức độ cho phép và không ảnh hưởng đến sức khỏe của hai mẹ con.
Hai người không hề hỏi bác sĩ về giới tính của đứa trẻ. Họ đi siêu âm đều đặn và đúng với chỉ bảo của bác sĩ chỉ để chắc chắn rằng đứa bé ngày ngày lớn lên trong bụng mẹ một cách bình thường và khỏe khoắn nhất. Điều đó là do cô yêu cầu, bởi cô muốn chính mình tự cảm nhận và có khả năng đoán biết con mình. Chắc là do cô nhiễm phim ảnh hoặc là do…. Muốn giống một người nào đó.
Một lát sau cô nhân viên quay lại, trên tay cầm đủ loại khố tã với đủ kiểu dáng và màu sắc. Cô ta cười nhã nhặn đặt chúng lên bàn.
- Mời anh chị chọn ạ.
- Em muốn mua màu hồng, màu vàng và màu xanh…. Em tin con mình sẽ là một bé gái xinh xắn và lanh lợi như Ánh Dương. – Cô vợ thích thú cầm hết cái này đến cái khác.
- Được thôi…. Dù sao đây chỉ là đồ sơ sinh, trai hay gái đều mặc được. – Anh chồng cười âu yếm nhìn vợ vui vẻ nhặt đồ.
Từ lúc kết hôn, vợ anh đã luôn miệng nói muốn có một đứa con giống y hệt cháu anh. Con bé quả là vô cùng đáng yêu và thông minh. Anh cũng rất thích có một đứa con như vậy. Nhưng nếu là một đứa con trai hoặc không thể xinh đẹp và thông minh như cháu mình cũng chẳng sao. Anh vẫn yêu thương nó nhiều như thường, chỉ cần nó là con của vợ chồng anh đã là điều tuyệt vời nhất rồi.
Sau hai giờ tham quan đủ ngóc ngách của cửa hàng, vợ chồng họ tươi cười bước ra khỏi cửa hàng, đúng lúc trời đã tối mỉn. Trong tay anh chồng là những túi ni lông to nhỏ đủ thứ đồ lỉnh kỉnh dành cho trẻ sơ sinh. Hai người đi từ từ, chậm chạp đến bãi đỗ xe. Mặc dù chẳng con tay nào nhưng anh vẫn dìu dắt vợ, chỉ sợ cô vấp ngã hay có gì sơ suất.
Hình ảnh đẹp đẽ và ngọt ngào đó được ánh đèn copy lại trên đường theo từng bước chân của họ.
*****
Trong phòng bệnh trắng xóa, rộng rãi và thoáng mát với đầy đủ tiện nghi, Như Tuyết nhẹ nhàng xúc từng thìa cháo loãng đưa lên miệng thổi rồi bón cho Minh Vương. Anh đang ngồi dựa vào thành giường nhờ hai cái gối cao ngất và mềm mại sau lưng. Mắt nhìn dáng vẻ dịu dàng và ân cần của cô, miệng cứ tủm tỉm cười khiến trái tim cũng phải đập thất thường.
Bộ dạng của anh làm cô ngượng ngùng, trừng mắt dọa:
- Ăn nhanh đi.
- Bác sĩ bảo anh phải ăn từ từ. – Anh vô tư cười nhắc nhở cô.
- Bác sĩ cũng bảo anh nghiêm túc, không được vừa ăn vừa cười.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của cô anh không nói gì nữa, tiếp tục nuốt từng miếng cháo được đưa đến miệng.
Cô làm sao dập tắt niềm vui đong đầy trong mắt và trên khuôn mặt đã rạng rỡ và hồng hào lên nhiều của anh? Minh Vương ranh mãnh phản kháng ngầm.
Hôm đó cô đến thăm anh làm anh vui mừng đến suýt vỡ tim. Máy điện đồ gần như bị bốc cháy với tần số dao động quá lớn của chủ thể. Khoảnh khắc đó anh hận không thể phồng to lên để cất chứa hết cảm xúc trong người đang không ngừng tuôn trào ra ngoài từ con tin nóng bỏng của mình. Những gian khổ và đau đớn trước đó hoàn toàn trở nên đầy ý nghĩa và đáng yêu vô cùng khi bóng dáng nhỏ nhắn và rụt rè của cô trước cửa phòng lọt vào mắt anh. Lúc đó cũng chính là lúc anh hiểu rõ nhất về định lượng của cuộc sống và giá trị tồn tại của bản thân.
Từ hôm đó, cô luôn ở bên và chăm sóc anh tận tình. Nét mặt lạnh lẽo và chán ghét anh đã hoàn toàn biến trong con người cô. Giờ đây cô bắt đầu thản nhiên đón nhận tình cảm của anh, đồng thời cũng bày tỏ sự quan tâm của mình với anh. Minh Vương hạnh phúc đến phát điên vì điều đó. Có lẽ Quang Tiệp nói đúng: Vì tiếng yêu của cô, sớm muộn anh sẽ dọn nhà đến Châu Quỳ cũng nên…. Nhưng anh không sợ, chỉ cần anh biết chắc chắn cô vẫn chăm sóc và yêu thương anh như lúc này là được. Anh lén lút nhìn cô cười mãn nguyện.
Đặt tô cháo đã trống không lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, Như Tuyết đưa khăn lau miệng cho anh, tay vừa thu dọn quần áo đã thay của anh vừa bình tĩnh nói:
- Lát nữa em sẽ về nhà.
- Để làm gì? – Minh Vương vội bỏ miếng khăn ướt trên miệng xuống, gấp gáp hỏi.
Nhìn vẻ khẩn trương của anh, cô cười giải thích:
- Em về lấy mấy đồ linh tinh…. Và đặc biệt là phải giặt lũ hôi rình này, thưa ngài.
Cô liếc mắt nhìn đống đồ cao chót vót trước mặt, ra vẻ khổ sở nhăn mày.
Điệu bộ đáng yêu của cô làm anh bật cười ha hả, sau đó nắm tay cô đặt lên má mình.
- Em đi nhanh nhé. Nếu không anh sẽ nhớ em…. Còn chúng nó cứ đưa bà giúp việc của mẹ giặt là được. Em đừng động đến, mệt lắm.
Rùng mình trước hành động “quê mùa” và cụ sến của anh, cô cười rút tay ra đứng dậy đáp:
- Em biết rồi, anh không phải lo…. Em đi đây.
Nói xong cô quay người, nhưng tay lại bị anh nắm chặt.
Cô đành thở dài chờ đợi anh còn dặn dò điều gì nữa? Nhưng anh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm với nụ cười gian xảo.
Biết được ý đồ của anh, cô hoảng hốt lừ mắt, mặc dù sâu trong đó chỉ có niềm vui và sự khuất phục.
Lát sau cô đành cúi người xuống thơm nhẹ vào má anh.
Nhưng Minh Vương làm sao dễ dàng tha cho cô. Anh vội vàng đưa hai tay ôm trọn lấy đôi má mềm mại và mịn màng của cô, sau đó nhanh nhẹn đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ và kêu vang.
Sau phút lơ là, Như Tuyết ngượng ngùng lùi ra xa anh. Hai má đỏ như tôm luộc, gấp gáp đưa mắt nhìn ra cửa như một tên trộm, chỉ sợ ai đó chẳng may bắt gặp.
Nằm trên giường thích thú quan sát biểu hiện chột dạ của cô, Minh Vương cười nhăn nhở như một tên ngốc, chẳng quan tâm đến cái trừng mắt phụng phịu của cô.
Đưa tay lên che miệng, dường như nơi đó vẫn còn nhiệt độ nóng bỏng của môi anh, cô cuống cuồng cầm túi xách tháo chạy khỏi đó như gặp phải địch nhân. Sau cô là tiếng cười khoái trí và ồm ồm của anh đuổi theo. Cô cau mày bất lực trước thái độ trẻ con và bốc đồng của anh.
Chẳng hiểu từ lúc nào anh dần dần trẻ hóa, trở thành một chàng trai sốc nổi và nhiệt tình bày tỏ tình yêu của mình với cô ở mọi nơi, mọi lúc. Điều đó làm trái tim cô xao xuyến và bồi hồi mạnh mẽ. Tình yêu của họ cùng trẻ lại và nồng cháy như tình yêu của sinh viên, đầy nhiệt huyết và hơi thở sức sống.
Thì ra đúng là tình yêu có thể khiến cho con người ta thay đổi đến chóng mặt, nước chảy đá mòn. Có ai ngờ Anh - một người đàn ông lạnh lùng và đáng sợ như được tạc ra từ đá khi yêu liền trở nên trẻ con, sinh động và “sến” như vậy. Nghĩ lại cử chỉ vụng trộm và điệu cười man rợ của anh, cô vẫn rùng mình nổi da gà. Còn cô – con người điềm tĩnh và lý trý lại dễ dàng đỏ mặt và thẹn thùng như những cô gái bình thường khác.
Như Tuyết lắc đầu cười, đi nhanh về phía trước.
Đường phố Hà Nội tấp nập xe cộ đi lại. Ánh đèn đã sáng trưng khắp mọi nơi. Cuộc sống về đêm của thành phố không hề trầm lặng và buồn tẻ hơn ban ngày. Buổi tối là dành cho nghỉ ngơi và vui chơi, tất nhiên bên cạnh đó cũng vẫn có những con người làm việc theo ca miệt mài.
Những quán ăn bên đường đông nghịt người, nhất là những quán bia, quán nước giải khát. Mù hè - mùa của nhậu nhẹt và nóng bức. Mỗi khi tan ca, túm năm tụm ba phái mày râu lại kéo nhau đi uống bia, nhắm rượu, giải tỏa cái nóng bức bối của thời tiết và những bộn bề, rắc rối của công việc và cuộc sống.
Trên đường dành cho người đi bộ, một đôi nam nữ với vẻ ngoài nổi bật đang gây sự chú ý với mọi người xung quanh. Người con trai ăn mặc nhẹ nhàng và sạch sẽ: áo phông đen thoải mái và quần jeans đơn giản đang cắm đầu đi phía trước, khuôn mặt hầm hừ không thèm để ý đến người con gái đang thất tha thất thểu bám diết phía sau.
Cô gái mặc áo cộc tay màu nâu nhạt và chiếc quần đùi trắng tinh, khoe cặp chân dài và thon gọn của mình. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì cái nóng và tức giận nhìn người đàn ông vô tình đi phía trước, không làm sao theo kịp.
Dứt khoát đứng lại, cô gái nắm chặt tay và hít thở mấy hơi lấy sức, sau đó há miệng gọi to:
- Dừng lại… Em theo không kịp.
Thấy anh chàng vẫn tỏ vẻ không quen biết, cô gái bực mình hét lên, không quan tâm đang ở giữa đường phố.
- ĐỒ TỒI NHÀ ANH…. CÓ DỪNG LẠI KHÔNG THÌ BẢO?
Tiếng thét của cô cuối cùng cũng có tác dụng. Chàng trai dừng bặt lại như va phải một bức tường cứng. Liếc nhìn những ánh mắt kì dị và thái độ chỉ trỏ bàn tán xung quanh, anh vội vàng đi lùi lại một chút, lừ mắt nhìn cô rít khẽ:
- Chết tiệt. Cô làm gì vậy?
- Tại anh không đứng lại. – Cô gái ngang ngạnh khoanh tay nhìn anh đáp.
Quay đi không thèm nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, anh thở dài mệt mỏi hỏi:
- Nói đi, cô muốn gì?
- Anh bỏ ngay cái mặt đáng ghét đó đi…. Chúng ta nói chuyện thoải mái không được sao? – Cô gái chớp chớp mắt nhìn anh đầy hi vọng.
Nào ngờ chàng trai ngay lập tức lạnh lùng ném thẳng cục đá cứng nhắc vào mặt cô:
- Không.
Mặt cô gái đột ngột chuyển từ trạng thái vui vẻ sang cứng đơ và cuối cùng là ngùn ngụt lửa giận.
- Đồ chết giẫm. Anh đối xử với tôi như vậy mà được à? Đừng thấy tôi thích anh thì vênh mặt làm càn.
Sau hồi điếng người vì lửa giận, cô gái hằm hè nhìn chàng trai như muốn cắn chết anh ta.
Rất tiếc anh ta không để tâm hay e dè, chỉ nhàn nhạt đáp:
- Biết vậy tránh xa tôi ra.
Nói xong chàng trai dửng dưng quay người lại, sải những bước chân dài và lưu loát, bỏ mặc cô gái đứng đó nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt tức tối nhìn theo bóng anh.
- Khốn kiếp. Đồ tảng đá lì lợm. Anh cứ đợi đấy, sau này anh mà thích tôi sẽ biết tay tôi.
Cô gái rít qua kẽ răng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng cao gầy của chàng trai ở phía cuối đường.
Nói như vậy, nhưng trong tim cô lại đau đớn và xót xa biết bao! Anh ta thực sự có thể hờ hững và dứt khoát bỏ đi. Đúng là anh ta không hề có một chút lưu luyến với cô. Chết tiệt…. Cô đã bao giờ thê thảm và ngu xuẩn thế này đâu.
Một mình đứng trơ chọi trên đường phố. Mọi người xung quanh tranh nhau rì rầm đánh giá. Cô gái không quan tâm, chỉ cảm thấy cô đơn và chán chường khi bắt gặp những đôi trai gái tay trong tay lướt qua như chế giễu và khoe mẽ trước sự thảm hại của cô.
Đưa tay gặt phăng giọt nước mắt yếu đuối và hèn nhát trên mặt, cô gái giận giữ quay người, cố gắng quật cường ưỡn thẳng sống lưng rời khỏi đó.
****
Căn bếp nhỏ nhắn và ngăn nắp của ngôi nhà mái ngói bạc màu, trên bếp than bập bùng lửa hồng, nồi canh hầm nho nhỏ sôi sùng sục. Như Tuyết từ ngoài chạy vào, dùng giẻ bắc nồi bên cạnh mở nắp vung ra. Hơi nóng đột ngột bốc lên, cô nhanh nhẹn ngửa mặt ra sau né tránh, đợi hơi bay bớt đi mới lấy muôi nếm thử một chút.
Bà Hoa bước vào nhìn thấy con gái tỉ mỉ cho mắm muối vừa vặn, tay không ngừng quấy đều.
Đặt nồi rau luộc bên cạnh, bà quay sang hỏi con:
- Cậu ta thế nào rồi con?
- Dạ, miệng vết mổ rất may không bị nhiễm trùng, đã có thể ăn cháo và những thứ thật mềm….chỉ là… Từ bây giờ anh ấy không thể uống rượu, hút thuốc lá và ăn uống vớ vẩn nữa. - Như Tuyết cười vui vẻ trả lời mẹ.
Ánh mắt cô lấp lánh niềm vui. Cứ nghĩ đến một đại ca quyền lực và một ông chủ tài giỏi như anh từ giờ trở đi không được động đến rượu và thuốc lá – hai thứ phổ biến nhất của đàn ông là cô lại buồn cười. Tưởng tượng dáng vẻ khổ sở và tự kỷ của anh khi phải từ chối ai đó mời rượu trong một cuộc xã giao, cô lập tức nhếch cao khóe môi.
Nhìn vẻ mặt cười gian thương của con gái, bà Hoa vừa sợ vừa vui. Con bà dạo này thay đổi nhiều lắm, càng ngày càng kì quặc… nhưng không sao vì đó đều là những dấu hiệu tốt đẹp.
- Tối nay con vẫn vào đó chứ?
- Vâng ạ…nhưng con sẽ vào muộn một chút. Con cũng cần nghỉ ngơi mà. Lúc này chắc anh Tiệp đến giúp anh ấy tắm rửa ạ. – Cô cười nháy mắt với mẹ.
Đã mấy ngày cô chăm sóc cho anh. Tuy đó là phòng bệnh VIP…. Nhưng dù thế nào vẫn là bệnh viện, có thoải mái và tiện nghi đến đâu cô cũng không thoải mái nghỉ ngơi như ở nhà. Bây giờ có người trông hộ, cô tranh thủ thời gian để dưỡng sức là tốt nhất.
Nghe con nói vậy, bà Hoa không bày tỏ ý kiến, chỉ cười nhìn con tiếp tục chăm chút nồi canh của mình rồi xoay người đi ra ngoài.
Buổi tối nhiệt độ hạ xuống vài độ. Tuy rằng chẳng thấm vào đâu với cái nóng khủng khiếp này nhưng cũng làm con người dễ chịu đôi chút vì nắng gắt đã không còn.
Ánh trăng trên cao chiếu rọi nhân gian. Những ngôi sao tí hon bên cạnh không đấu lại ánh hào quang của nó, hoàn toàn trở nên vô hình.
Vừa bước đến cửa phòng, Như Tuyết đã nghe thấy giọng nói mềm nhẹ và mượt mà của con gái bên trong. Hai tay vô thức bóp chặt chiếc cặp lồng giữ nhiệt, cô bình tĩnh mở cửa bước vào.
Cô gái mặc áo đồng phục y tá chập chập người, khuôn mặt bình thường, bên cạnh là xe thuốc của bệnh nhân đang tươi cười nói chuyện với Minh Vương…. Chỉ là vẻ mặt anh lạnh lùng và ngán ngẩm như xem tuồng Trung Quốc, hai tay khoanh chặt trước ngực vẻ sốt ruột và bất mãn. Đáng tiếc cô gái kia không biết, vô tư kể lể:
- Phim đó hay lắm anh ạ. Anh mà xem chắc chắn mê luôn. Trông anh rất giống nam diễn viên chính trong đó…. Anh đó tên thật là gì nhỉ? – Cô gái gãi đầu cố gắng nhớ lại - A…Đúng rồi, anh ấy tên là Joon Ji Hoon…. Khí chất và vẻ đẹp của anh cũng ngang với một thái tử còn gì.
Vỗ mạnh vào thành giường anh, cô ta cười sung sướng khi nhớ ra tên nam diễn viên mà cô ta yêu thích đó.
Hai hàng lông mày của Minh Vương bắt đầu xoắn chặt vào nhau, cơ mặt bạnh to ra vì phẫn nộ. Anh ngước nhìn người con gái đang hồn nhiên cười đùa trước mặt anh, như thể họ là bạn bè từ lâu hoặc có tình cảm gì đặc biệt. Không hiểu cô gái này do tiếp xúc với quá nhiều bệnh nhân và vị thuốc cho nên bị ngộ độc hay thực chất vừa được chuyển từ khoa tâm thần đến? Dám so sánh anh với mấy tên Hàn Quốc trên phim phổ biến nào đó. Đúng là một sự sỉ nhục nhân cách đối với anh.
Chán nản đưa mắt ra cửa ngóng nhìn, vừa hay bắt gặp người con gái trong tim mình, anh vui mừng như trẻ được cho kẹo, định mở miệng gọi thì đã bị đông cứng bởi ánh mắt lạnh lẽo và khuôn mặt vô cảm của cô. Anh chớp chớp mắt nhìn cô không hiểu, vẻ mặt phong phú vô cùng.
Đứng gần đó quan sát một lúc lâu, cô y tá kia không hề biết có người đi vào, vẫn tua băng không ngừng, Như Tuyết thực sự nể phục vẻ chuyên tâm và tự nhiên của cô gái này. Cô bực tức trừng mắt anh răn đe khi anh cuối cùng cũng phát hiện ra mình, sau đó quay sang cô kia lạnh lùng hỏi:
- Xin lỗi…. Cô đưa thuốc cho bệnh nhân xong chưa?
Bất chợt sau lưng vang lên giọng nói rét lạnh, cô y tá đang say sưa nói chuyện với anh đẹp trai giật mình quay lại. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, chỉ là khuôn mặt ấy có đính hai ánh mắt sắc nhọn nhằm thẳng vào cô. Thấy vậy cô ta vội vàng bước lùi ra xa, cười cười ngại ngùng nói:
- Chào chị ạ….À….Ờ…. Em phát thuốc cho anh nhà…. Thấy mỗi một mình anh ấy, do vậy mới đứng nói chuyện với anh ấy cho đỡ buồn ạ. Bây giờ chị vào…. Em…đi đây.
Nói xong cô ta vội vội vàng vàng đẩy xe thuốc ra khỏi phòng, không dám quay đầu lại một lần và quên luôn mấy nhân vật trong phim vừa rồi.
Tiếng bánh xe bon bon lăn trên nền gạch trơn tuột.
Ra đến cửa cô ta mới đưa tay lên vỗ ngực, gạt mồ hôi trên trán thở phào một hơi. Không ngờ khí chất của người con gái đó đáng sợ và mạnh mẽ không kém anh chàng kia. Thảo nào bọn họ là một đôi. Đúng là long chỉ có thể hợp với phụng.
Cô gái lắc đầu cười đi đến phòng bệnh bên cạnh.
***
Còn lại hai người trong phòng với vẻ mặt hoàn toàn trái ngược nhau. Minh Vương ngoác miệng cười, hai mắt long lanh vô tội nhìn Như Tuyết, còn cô thì ném ánh mắt dữ tợn đáp lại anh.
Hùng hổ bước đến gần anh, cô cúi xuống thấp đến khi con ngươi trong mắt hai người phản chiếu rõ khuôn mặt của nhau, nở nụ cười lạnh hỏi:
- Anh đang buồn chán lắm hả?
- Trước đó đúng là vậy… Bây giờ thì hết rồi. – Anh tươi cười đáp, tiến gần hơn nữa. Mũi hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện làm một.
- Hừ, anh còn dám nói vậy? – Như Tuyết hừ lạnh quay đi.
Không dễ bị mắc mưu như vậy đâu, anh đừng hòng dùng mỹ nam kế đánh lạc hướng cô.
Mon men tiến đến gần, hai tay lâm la eo cô, anh cười hề hề giải thích:
- Cô ta làm anh buồn chán đến phát điên, may mà em tới kịp, nếu không anh chết mất…. Giờ em ở đây, anh tất nhiên là vui rồi.
Ra vẻ giận dữ đánh vào bàn tay càn rỡ của anh, cô biết rõ “mật ngọt chết ruồi” vậy mà vẫn không thoát khỏi miệng lưỡi trơn tru của anh. Vẻ mặt cô lại tươi tỉnh như thường lệ, quay sang nhìn anh.
Lướt qua vầng trán cao ngạo và sáng sủa của anh. Cô dừng lại nơi vết thương đã tháo băng, một mảng đỏ đỏ hồng hồng bằng hai đốt tay lệch về bên trái, trên đuôi chằm mày một chút. Xót xa đưa tay nhẹ nhàng đụng vào, cô đau lòng hỏi anh:
- Đau không?
Nắm lấy bàn tay của cô đặt lên môi mình, Minh Vương cười lắc đầu, thâm tình chạm nhẹ trán mình vào trán cô để ánh mắt hai người gần trong gang tấc và chỉ có hình ảnh của đối phương. Hơi thở anh vờn nhẹ lên khuôn mặt cô khi nói:
- Không đau. Anh thích có ấn ký của em trên người mình…. Dù sao đây chẳng phải lần đầu tiên. – Nói xong anh cười nham nhở nhìn cô nhíu mày không tin.
Sau đó anh chậm rãi đưa tay lên cổ áo mình, vạch sang bên phải rồi giơ cho cô xem.
Dưới ánh đèn sáng trưng của bóng điện huỳnh quang, Như Tuyết nhìn rõ vết sẹo trũng sâu hằn rõ từng vết răng gần xương bả vai của anh. Vừa nhìn cũng đủ biết lực đạo phải mạnh đến đâu mới tạo ra được kiệt tác như vậy.
Từ từ đưa tay lên chạm vào nơi đó, viền quanh mân mê từng dấu răng của mình, cô âm thầm tự nhủ “Thì ra trong lúc đó, anh tàn nhẫn xé rách cô đau đớn, đồng thời cô cũng để lại cho anh một nỗi đau khác không kém độ sâu và sắc.”
- Nó không chỉ ở đây mà còn khắc sâu vào đây. – Anh liếc nhìn vết sẹo rồi nắm lấy tay cô di chuyển từ từ đến vị trí trái tim mình. Ánh mắt vẫn không buông tha cô một giây nào – Trong suốt sáu năm nay nó luôn nung nấu trái tim anh khiến anh như điên loạn vì hình ảnh của em tràn ngập trong đầu…. Giờ phút này nó càng nóng bỏng trong tay em…nhưng hoàn toàn là do hạnh phúc mà ra.
Khóe mắt Như Tuyết ươn ướt vì xúc động. Cô cười ấm áp dựa vào vai anh đùa vui:
- Vậy...chúng ta coi như hòa nhau.
- Không.... Anh là người lời lãi quá nhiều. Vì vậy….cảm ơn em..... Anh sẽ dùng tất cả thời gian còn lại bù đắp cho em. – Anh nhìn sâu vào mắt cô, chân thành hứa hẹn.
Qua tròng mắt anh, bộ dạng tin tưởng và hạnh phúc của cô hiện lên rõ nét. Đúng vậy, cô tin anh nói là làm.
Đột ngột hôn lên đôi môi anh bằng tất cả tình yêu và sự cảm động của mình, Như Tuyết còn cảm nhận rõ cánh môi run run vì ngạc nhiên và xúc động của anh, có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh. Cô không để tâm vì tất cả là do tình cảm mãnh liệt bất ngờ dẫn dắt hành động tiến tới.
Hai người say đắm hôn nhau không biết trời trăng gì. Ánh trăng lấp ló ngoài cửa sổ, xấu hổ quá vội vàng vén mây chui vào.
Nụ hôn kéo dài rất lâu….rất lâu….
Mãi sau Như Tuyết đứng dậy, vừa dọn dẹp giường vừa dịu nhẹ nói với Minh Vương:
- Đi ngủ thôi, muộn rồi.
Nào ngờ anh không trả lời, ung dung duỗi dài tay chân, ánh mắt láu lỉnh nhìn cô.
Đợi đến khi cô nhướn mày thắc mắc, anh mới nhàn nhã phun ra ba chữa:
- Anh chưa tắm.
Sau một giây trố tròn mắt vì kinh ngạc, cô nhăn trán nói:
- Đừng đùa nữa… Đi ngủ.
Cô tiếp tục trải phẳng ga giường nhưng anh đã nắm lấy tay cô ngăn lại, nhìn cô nhăn nhó.
- Anh chưa tắm thật mà…. Không tắm sẽ khó chịu lắm, làm sao ngủ được?
Nhìn vẻ mặt rúm rõ và ranh mãnh của anh, cô biết nếu không để anh tắm chắc chắn anh sẽ quấy rầy cả đêm không cho cô ngủ.
Quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, cô nghiêm giọng hỏi:
- Anh Tiệp đâu? Sao không đến giúp anh tắm như mọi hôm?
- Cậu ta kêu mệt… Kêu mấy hôm nay trông con gái giùm chúng ta, bị bé hành hạ sắp chết rồi, làm sao còn sức đến hầu hạ anh nữa? – Minh Vương đáp trôi chảy.
Nhắc đến con gái Như Tuyết lại đau đầu. Từ hôm đó bé con vẫn chưa tha thứ cho cô, không thèm quan tâm đến cô, lúc nào cũng bám lấy bác Tiệp và anh Hoàng thôi. Xem ra lần này bé quyết liệt đến cùng. Cô thở dài khổ sở, đau đầu khi phải nghĩ cách tạ lỗi với con. Đúng là hậu quả to lớn của việc “giận cá chém thớt”. Khổ nỗi con cá kình ở đây cô lại không thể và cũng không nỡ chém.
Đưa tay đỡ chán đầu hàng, cô nhìn anh chiều ý hỏi:
- Vậy anh muốn gì nào?
Nghe vậy hai mắt anh sáng rực lên, nhanh nhẹn đáp:
- Anh muốn tắm.
- Nói đúng hơn là em giúp anh tắm. – Cô bĩu môi sửa lại.
- Đúng vậy. – Anh không những không xấu hổ mà còn cười nham nhở đáp chắc nịch.
Lắc đầu chịu thua bộ mặt trơ trẽn và vô sỉ vô đối của anh, cô vùng vằng đi vào nhà tắm chuẩn bị nước.
Trong phòng tắm rộng rãi và sạch sẽ, Như Tuyết ngồi xổm trên nền nhà cạnh bồn tắm, còn Minh Vương ngồi trên thành bồn. Trần nửa người, lộ ra cơ bắp khỏe khoắn và vết mổ ở bụng.
Múc nước trong bồn tắm, cô cẩn thận lau người giúp anh, tránh cho vết thương bị nhiễm nước.
Nhìn cô đổ mồ hôi chăm chú lau người cho mình, anh ung dung ngồi im cười thích chí.
Sau khi lau hết cổ, vai, bụng và tay cho anh, cô ngừng lại, đưa tay quệt mồ hôi đầm đìa trên trán. Mùa hè đã nóng lại thêm hơi nước tỏa ra bên cạnh, mặc dù đã tắm rửa ở nhà, tắm cho anh xong chắc chắn cô cũng phải tắm lần nữa luôn.
Đứng thẳng người dậy, cô thở phào nhẹ nhõm nói:
- Xong rồi.
Sau đó vòng tay qua vai anh định đỡ anh dậy…. Đáng tiếc Minh Vương không có ý định nhúc nhích làm cô không thể xê dịch anh dù chỉ một chút. Vì vậy, cô bỏ tay anh ra, đứng phắt dậy tức tối hỏi:
- Anh lại muốn gì nữa?
Anh sợ sệt nhìn cô, vẻ mặt đáng thương xúi xuống người mình, phụng phịu đáp:
- Thế này đâu phải tắm.
- Vậy thế nào mới được? – Cô bực mình rít lên. Cô sắp bị anh làm cho phát điên rồi.
Hài lòng vì câu hỏi của cô, anh lập tức đảo mắt quỷ quyệt rồi ra vẻ bâng quơ đáp:
- Tất nhiên là phải tắm cả người.
Nghe anh nói vậy, cô lập tức mất bình tĩnh gào to:
- Trần Minh Vương, anh đừng hòng dụ dỗ em.
Dứt lời cô đờ người vì những lời mình vừa thốt ra.
Sau một giây mất lý trý, hai má cô đỏ rực như lửa khi ý thức được ý nghĩa đen tối của những từ đó, cô vội vàng quay đi trước ánh mắt hau háu của anh.
Quả nhiên Minh Vương không bỏ qua cơ hội, anh gian tà nhìn cô hỏi:
- Em sợ không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn của anh sao? Yên tâm…anh chỉ muốn tắm thôi mà.
Anh ra vẻ đứng đắn, thản nhiên đáp khiến cô nghiến chặt răng vì hận không thể xé nát da mặt dày vài ha của anh. Đúng là xảo quyệt, người có ý nghĩ không đàng hoàng từ trước rõ ràng là anh, bây giờ lại đổi điêu cho cô.
Nắm chặt tay ngăn chúng vồ lấy cái cổ của anh mà quặp sang một bên, cô hờ hững trả lời:
- Chỗ dưới anh tự làm đi. Dù sao không có vết thương ở đó, tay anh cũng đâu tật nguyền?
- Nhưng nếu anh cúi xuống, gập người sẽ động vào vết mổ trên bụng, hành động càng khó khăn. – Anh đắc ý lấy cớ hết sức “chính đáng”.
- Anh… - Cô tức nghẹn họng nhìn anh, mãi sau vừa tức tối vừa lúng túng không biết nói thế nào – Nhưng mà…nhưng mà…chỗ đó…chỗ đó….
- Chỗ nào? Chỗ nào? – Anh cười nhìn cô rối rắm đến quên cả cách diễn đạt câu cú.
Nghe vậy cô liền trừng mắt phẫn nộ nhìn anh, xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu vào bồn cầu ngay lập tức.
- Em ngại ngùng sao? Em phải tập quen chứ, đằng nào sau này chúng mình cũng là vợ chồng mà. – Anh cười tà tà nhìn cô vô sỉ nói.
- Rất tiếc hiện tại em vẫn chưa phải vợ anh.
Như Tuyết hùng hổ đáp, sau đó ngang nhiên sập cửa đi ra ngoài, mặc kệ anh trong đó xoay sở một mình, muốn ra sao thì ra. “Hừ, đừng mong dọa nạt hay trêu trọc được em”. Cô hất mặt nói thầm, ung dung nằm lên giường nhắm mắt lại, không quan tâm anh có chết dí trong nhà tắm không?
Ngồi đần mặt một lúc lâu, mãi sau Minh Vương mới bật cười ngặt nghẽo nhớ lại thái độ hiên ngang và lẫm liệt trước khi sập cửa bỏ ra ngoài của cô. Anh lắc đầu nhìn cánh cửa kẽo kẹt, gần như long ốc vì cường độ va đập khủng bố. Đúng là trêu đùa cô quá mức sẽ chết không toàn thây. May mà anh đang bị thương, nếu không chắc còn thê thảm hơn nó.
Cô luôn nhẹ nhàng và thoải mái nhưng nếu khơi dậy tính khí nganh ngạnh và cố chấp sâu trong con người cô thì đừng mong thắng nổi cường quyền của cô.
Anh lắc đầu cười chịu thua, tự mình tẩy rửa bản thân.