Phần 18.
2 đứa ngồi thêm một lúc lâu, nói chuyện đùa giỡn các kiểu, thì trời đã về chiều rồi.
-“Nè, trễ rồi đó, mình về đi!”- nàng đề nghị.
Ý của nàng chính là thượng đế.
Một buổi chiều đáng nhớ năm 2008 chả nhớ tháng nào, chỉ nhớ hôm đó một ai đó đã cho một thằng nào đó một kỉ niệm mãi mãi ko bao giờ quên với nụ cười dễ thương, đáng yêu cùng tiếng cười giòn tan trong nắng chiều rực rỡ.
Nhiều bạn sẽ thắc mắc sao dạo này mình viết có vẻ lãng mạn và ít chửi thề đi, thời thế thay đổi, kinh tế cứ xoay xoành xoạch, K-pop fan thì càng ngày càng nguy hiểm, vé của Lee-min-ho chỉ bán được có 160 cái, Angela gâu gâu bị tố dùng nhà của người khác Pr rẻ tiền, nữ sinh đánh nhau như chó....thì mình cũng tự nhận thấy mình đã lớn rồi, ko còn trẻ trâu đầu lâu ruồi bâu nữa.
Mình muốn đạt đến đỉnh cảo của sự hoàn mỹ văn phong lãng mạn, những câu chữ ác đạn trong tình yêu, sự đáng yêu trong tình ái và có pha chút biến thái của tình trường.
Ôi đùa đấy, tại buổi chiều hôm đó là một trong những kỉ niệm khó quên nên mình ko muốn những từ như cc, dcm, cl... làm vấy bẩn màu hồng tươi sáng ấy.
Con đường từ khu địa ốc về đến nhà nàng chỉ chừng 2km, chỉ ước cho con đường ấy dài mãi dài mãi để cái phút giây được sóng đôi bên nàng được kéo dài thêm một chút, một chút thôi cũng được.
2 đứa đang đi trên đường Trần Phú thì gặp một cái tai nạn xe cộ, người ta đứng chén xem kín mít.
-“Dân mình nhiều chuyện thấy sợ luôn à, đứng bu cứ như bu kiến!”- mình quay qua nói với nàng.
-“Ừ! Công nhận”- nàng gật gật đầu đồng ý.
-“Có mỗi cái tai nạn bu như gì ấy, làm xem chả thấy gì, ghét thật!”.
-“Cũng nhiều chuyện chứ có kém người ta đâu!”- nàng phụt cười.
Ờ ha! Nhưng mà vẫn ghét, giá người ta đừng bu bu nhiều chuyện thì mình đã hóng được chuyện gì xảy ra rồi, mẹ.
Nhà nàng là một căn nhà nhỏ 1 tầng nằm nép trong một con đường cặp với đường Trần Phú. Bây giờ khu đó giải tỏa tan nát cmnr, mỗi lần về quê đi ngang con đường ấy, nhìn vào vị trí ngày xưa từng là căn nhà của người con gái mình yêu thương, lòng lại bồi hồi nhớ về ngày xưa, giá mà ngày đó nhà mình mua một căn ở đây thì giờ giải tỏa được khối tiền, Zz.
-“Tới đây được rồi, m muốn vào nhà t ăn cơm ké hở???”- nàng cười nói với mình.
-“Ê cũng được đó, hay để t vào luôn, có trứng chiên ko??”- mình đùa.
-“T mà dẫn m về chắc mai bị đuổi khỏi nhà lun, hì, thôi bye ha, mai gặp, chiều hôm nay vui lắm đó!”- vẫy tay cười với mình xong vào nhà.
Đứng ngắm nhìn cái lưng nhỏ nhắn đó khuất mất mình cũng khoan thai đạp xe về nhà.
Đang thong dong nhẹ nhàng vừa đạp xe vừa cười thì bỗng từ đằng sau một giọng nói cất lên:
-“Anh C!”.
Quay lưng lại, là con bò....í nhầm con Trinh mà mình huấn luyện học thêm đợt vừa rồi. Bỏ mje rồi, sao tự nhiên lại gặp nó ở đây ta.
-“Hi e!”- mình cười lấy lệ.
-“Anh đang đi đâu về á??”- nó hỏi.
-“À anh đi học trong thư viện em ạ!”- cả đời mình có vào thư viện học đếu bao h đâu.
-“Sao dạo này ko qua dạy kèm em nữa, em hồi này học tệ lắm, hic!”.
-“Mày thì lúc đếu nào chả tệ, hồi này cl!”- nghĩ thầm.
-“À, tại hồi nay a còn lo học nữa, cố học đi em, ko sau này khổ đó!”.
Sau đó có nói thêm tí về mấy đề tài chả liên quan đến Mỹ Nhật, Can Lộ Lộ gì cả, mình bye nó đạp xe về nhà, lúc nãy mong đường đi cho thật xa, giờ lại mong thiệt là gần, con người thật kì lạ.
Về đến nhà mẹ có hỏi đi đâu về trễ, bảo đi với bạn, chả dám kể thật, mẹ mình làm giáo viên, đôi khi có hơi làm quá.
Hồi lớp 8 được con bé trong lớp tặng quà sinh nhật cái đồng hồ, về phải vào nhà vệ sinh mở gói quà, ko dám cho mẹ thấy, sau đó mẹ thấy cái đồng hồ, gặng hỏi rồi ca thán suốt cả buổi tối. Nào là:
-“Còn nhỏ phải lo học ko sau này móc bọc!”.
-“Học! Học nữa! Học mãi!”- câu này của Tố Hữu mà ta.
-“Yêu ko học cực nhọc suốt đời!”.
Nhiều bla bla bla, chả bù với thằng bạn mình, hồi lớp 9 nó cua con nhỏ cùng lớp, mua hẳn một tấm tranh xếp hình 1000 miếng về ghép tặng con nhỏ đó.
Cả đêm mẹ nó còn thức cổ vũ nó xếp hình nữa chứ, nghĩ lại GATO.
Vậy chứ lên tới lớp 12 mẹ mình lại ủng hộ hết mực, lại còn hỏi han này nọ có đang thích ai ko, và bây giờ thì đòi mình vắc mặt con gấu mình về xem mặt, công nhận, người lớn phức tạp thật.
Tối hôm đó học bài xong lên mạng chơi nghe nhạc này nọ, chậc thời gian qua rõ nhanh, mới đây mà còn có mấy ngày nữa đến 8-3 rồi.
Dcm mình mà biết cha nào đặt ra cái ngày 8-3 mình tới tận nhà chửi cho một trận. Làm đ’ gì để cái ngày 14-2 với 8-3 nó sát nhau thế, học sinh chứ có phải đại gia j đâu mà kiếm đủ tiền lo cho cả 2 cái ngày sát rạt thế.
Còn gần 1 tuần nữa, tối hôm đó nằm vắt óc suy nghĩ để dành tiền mua món quà ý nghĩa tặng nàng, chắc phải nhịn ăn sáng mới đủ, chừng 5 ngày là được gần 50k mua một món tàm tạm rồi. 50K hồi đó dám phải gần với 150k bây giờ.
Bởi thích con gái nó khổ vậy đó, thôi kệ cha nó.
Sáng hôm sau đi học như thường lệ, vào đến lớp thì tầm 6h20, hôm nay đến lượt tổ mình trực nhật. Vào quét qua loa xong ném chổi tót đít đi chơi.
Hết tiết 1, đang đứng chém gió với tụi thằng Toàn, Hoàng anh thì thằng Hoàng Anh lượm được cục kẹo Dynamite dưới cái cống thoát nước, dơ hầy, nó vội lấy quần lau lấy lau để xong lại rỉ tai nhỏ với thằng Toàn.
Thế là 2 thằng vác cục kẹo đó vào lớp.
-“Của tao dmm, kẹo của tao mà!”- thằng Hoàng Anh la.
-“Mje m, có thì chia cho anh em, đưa đây t ăn cho!”- thằng Toàn cũng ra sức giành giật.
2 thằng cứ giành qua, giành lại thì thằng Phát ngu đi qua:
-“Mẹ có cục kẹo cũng giành, đưa tao ăn cho!”.
Thế là nó đưa tay thò mất cục kẹo trong tay thằng Hoàng anh, nhai ngon lành, thế là nguyên đám mình, Toàn, Hoàng anh ôm bụng cười lăn lộn cả ra sàn, cười xoắn hết cả ruột. Ôi công nhận học chung với mấy cái loại này ko thiếu j những trò khốn nạn. Nó nuốt cục kẹo cuốn trôi bao cái sự ngu dốt, tham lam, khốn nạn và óc lợn vào sâu trong cái bụng heo của nó.
Thằng Phát biết bị hố, chạy thẳng vào nhà vệ sinh ói lấy ói để, bố thằng ngu.
Phần 19
Giờ học hôm đó ko chú tâm lắm, mà thực tế thì suốt 16 năm đi học của mình chưa bao giờ mình chú ý nghe giảng cả, toàn nghe sơ sơ rồi về nhà tự cày tự học, cũng nhờ tinh thần tự lập, sống ko rập khuôn như thế nên 2 năm đầu Đại học suýt rớt mất vài môn, nghĩ lại buồn chút thôi.
Giờ ra chơi tiết 3 qua bên 11H gặp con bạn thân. Là em Như hồi lớp 8 mình theo đấy, cũng chính là em:
-“Như con chim chích!”- đọc lại phần 1 nhé.
Hồi đó thích nó ghê, dần dà lại thích em Linh thế là giờ 2 đứa trở thành bạn thân.
-“Mày mày, 8/3 thì con gái nó thích nhận quà gì nhỉ??”- mình rủ nó ra ghế đá sau lớp hỏi.
Nó quan sát mình chăm chú:
-“Ôi thằng bạn tui bữa nay biết tặng quà cho gái cơ à, em Linh hở??”.
-“Hả?? Sao biết hay vậy??”- hết cả hồn.
-“Chuyện m bị nó từ chối đứa nào trong khối chả biết!”- nó nói mát mẻ.
Dcm lại tụi chó trong lớp đi phao tin rồi.
-“Tao cũng ko để ý lắm, nếu mày muốn lấy lòng một đứa con gái thì mày nên tặng món quà nào mà ý nghĩa với nó, làm nó thích là ok!”.
Nghe đến thế xong, mình quỳ gối đưa 2 tay vái nó:
-“Ờ! Nghe giống kiểu như mấy đứa đi thi OLYMPIA chẳng qua nó học giỏi với thông minh, hiểu biết rộng thôi chứ nó chả có j hay ấy nhỉ?? Mày còn cái j huề vốn hơn nói luôn đi??”.
Nó bật cười ha hả:
-“Haha, thì t gợi ý m thế, cơ mà nếu là t thì chắc t thích một cái chuông gió nhỏ nhỏ xinh xinh, nói chung nó có ý nghĩa chút, giả dụ nó treo ở nhà mỗi lần chuông kêu nó nhớ đến m đó, lãng mạn ko, hi hi!”.
-“Hi hi cái con ki ki! Vậy t tặng nó cái bánh mì xong đạp vào mặt nó cái sau này mỗi lần ăn bánh mì nó cũng nhớ đến t vậy, đúng ko??”- mình nhát gừng.
-“Ơ thằng này, t chỉ gợi ý thôi mà, còn lại m tiếp xúc với nó nhiều phải biết nó thích j chứ, thôi t vào lớp đây, cố lên, có j cứ qua đây t quân sư cho, chỉ cần biết điều một chút, hề hề!”.
Xong nó quắn đít đi mất, để lại mình với một tâm trạng trống rỗng và vô hồn, nghĩ lại như
Công nhận lần đầu tiên chính thức cưa gái nó khổ, chả có tí kinh nghiệm gì, hồi đó cũng chả biết đến VOZ VIẾC gì, chứ ko lên lập cái thớt:
-“Tư vấn, tặng quà 8-3 cho gái!”.
Thế nào cũng có vài thành phần vào phán:
-“Chiếm #2, vote tặng BCS!”.
-“Tặng nó cái hình lego!”.
-“Tặng hình Mariozawaka!”.
-“FA đi ra!”.
-Có gái để tặng quà, gato, ban!"- vịt con.
Đại loại thế.
Thôi, chỉ nên tin vào bản thân và tiếng gọi con tim thôi.
Tối hôm đó lên mạng sớm, đ’ thèm học bài luôn, hồi đó gần như trọn vẹn những con bé xinh nhất trường mình đều có nick Ym hết, cũng đúng thôi, mạng lưới bạn bè rộng nên mình săn được hết. Cơ mà chỉ nói chuyện thân với vài đứa thôi, còn lại chúng nó chảnh quá ko thèm nc.
Cuối cùng bỏ cả buổi tối chát với gần chục đứa con gái mình quen với cùng câu hỏi:
-“8-3 con gái thích j???”.
Và nhận được những câu kiểu như:
-“Hihi, a muốn tặng em hở, thôi tốn kém lắm!”- Offline con này ngay và luôn.
-“Em nghĩ tặng sách là ý nghĩa nhất a ạ, đọc xong vẫn đọc lại được!”.
-“Nếu là em thì em thích một bó hoa hồng 7 màu!”- Hồng đéo nào 7 màu, đùa bố à.
-“Uhm, em thì em nghĩ a nên tặng một cái lắc tay nhỏ chẳng hạn!”.
-“Một cái váy là thứ em yêu nhất đó anh!”- ờ a cũng thích mặc váy lắm, cm em, cái váy biết nhiêu tiền ko?
Tổng kết lại những kinh nghiệm đúc kết từ sách vở, những em gái, bạn thân này nọ thì mình rút ra một cái tóm tắt đó là:
-“CON GÁI KHÓ CHIỀU VCL!”.
Nghĩ lại đéo có đứa nào tìm hiểu để chiều người con gái mình thích nhiều như mình, rõ ràng mình mới chính là mẫu “Thanh niên nghiêm túc” bây giờ chúng nó bạ đâu cũng “Nghiêm túc” thốn vcl. Bố mày thanh niên chuẩn 2008 này.
Cứ như thế, mấy ngày sau đó vẫn chả có chút tiến triển nào, mặt mày bơ phờ, thẫn thờ, lờ đờ, lờ mệ đời sao con gái có lắm ngày được quà thế.
Hỏi thằng Hoàng Anh thánh tình thì nó bảo:
-“Tao tặng nó bó bông với cái váy, cũng chả nhiều nhặn j!”- nhớ ra thằng này con đại gia, nghĩ lại mình mà tủi, cầm trong túi có hơn 50k.
Thỉnh thoảng vẫn gặp nàng ở cái lan can thần thánh, giờ nghĩ lại hồi đó lúc mộng du ko biết có phải mình viết ra cái bài:
-“Chuyện tình lan-can!”- từng làm điên đảo cộng đồng mạng những năm 2007-2008 ko nhỉ.
Nàng là đứa con gái thích sự giản dị, mộc mạc, đó cũng là một trong những điểm mình yêu nàng nhất, chắc một món quà đơn giản là ok.
Nàng thích màu tím phơn phớt, màu của sự chung thủy, ghét dối gian, lãng mạn chắc một món quà đó phải bền vững và theo thời gian vẫn còn tồn tại được.
Nàng vẫn chưa hẹn hò với ai, chắc sẽ thích một món quà ko liên quan cm gì đến trai gái, khác phái.
Ngày nào cũng đem cái đống đó ra nghiền, tích phân, chỉnh hợp các kiểu cuối cùng quyết định tặng quà bao đủ cả 3 điểm về nàng luôn:
+Món thứ nhất là một túi thun cột tóc bằng nhựa đủ màu, món đồ vật tiện dụng bất cứ đứa con gái nào cũng cần, và luôn luôn ko bao giờ hết thời, mình chả thấy đứa con gái nào buộc tóc bằng thắt lưng cả. Lại đảm bảo cá tính mộc mạc của nàng nữa.
+Món thứ hai quyết định tặng một cây bút chì bấm loại xịn, hồi đó chỗ mình có một loại bút chì ngòi cực tốt và chắc chắn giá 32k. Vẫn nhớ đến giờ, học hành lúc nào chả cần, sau này còn có thể dùng mãi được, mỗi lần dùng bút nàng lại nhớ đến mình, hô hô.
+Món thứ 3, tặng cái gì mà ko liên quan đến trai gái nhỉ, món thứ 3 thì cũng sạch tiền cmnr, quyết định sẽ mua tặng nàng một quyển sách “Hạt giống tâm hồn!” hồi đó cái loại này đang hot, vừa trí thức, vừa rẻ vừa ko liên quan.
Sẽ có đứa bảo mình tặng quà sến, như cc này nọ, mình cũng khẳng định luôn là như cc thật, nhưng hồi đó đầu óc trẻ con, nghĩ sao làm vậy, chả biết đúng sai, bây giờ tặng quà cho gái toàn dắt nó đi:
-“Nè, thích gì chọn cmm đi, nhanh bố về chơi game!”.
Vào đến tiệm sách lớn nhất thị xã:
-“Chị chị, cho em mua cái bọc thun cột tóc đủ màu này nè chị!”- mình háo hức, bọc đó to lắm, nhìn vui mắt.
Con nhỏ trực quầy nhìn mình chăm chú, dò xét:
-“Chắc nó nghĩ mình mua về cột hay bắn bi quá!”- nghĩ thầm.
Hồi đó một bọc có 3k rẻ thối ra, cột chết cmn luôn ấy chứ.
Cây viết thì cũng dễ, mình từng nhắm mua cây đó lâu rồi mà ko có tiền, thôi thì gái gú ưu tiên trước, hồi đó mua cây viết xong quên mua cái hộp ngòi, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy quê, đời thiệt phũ.
Mua quyển “Hạt giống tâm hồn” về, chả nhớ hồi đó hình như hơn 20k thì phải, cũng đếu nhớ lắm, kệ đi, mua xong sạch cmn tiền, chính thức vô sản, cảm thấy đồng cảm với “Chủ nghĩa Mác – Lênin” về giai cấp vô sản, có phụ sản ko thì đéo biết.
Tranh thủ nhờ nhỏ trực quầy gói cho cái gói quà màu tím chấm bi, thiệt là đẹp, ok xong xách xe chạy về, coi như tạm ổn.
Phần 20.
Chiều hôm đó mua quà xong tranh thủ tạt qua chỗ cha xin 50k mua quà cho mẹ, bởi vậy, chả có ai mà hiếu tình vẹn toàn như mình, khéo thời này phải được 8 chữ vàng:
-“TRUNG KIÊN LIỆT QUỐC, GÁI U VẸN TOÀN!”.
U là từ mẹ nhé, chả nhớ từ đó của miền Bắc hay Nam nữa.
Mua cho mẹ một cái kẹp tóc màu xanh ngọc rõ là xinh xắn, còn dư 12k dú làm của riêng, lập sẵn kế hoạch mời nàng đi uống nước này nọ.
Sáng 7-3-2008 buổi sớm trời vẫn hiu lạnh, sao giờ này trời còn lạnh thế nhỉ, thò xuống quần tí thì ko thấy nó đâu, tội nghiệp, rút còn có tí xíu. Nhiều đứa lại bảo nó là đứa nào, mệt chả thèm trả lời.
Bữa nay có tiết thể dục, hồi đó mình thích nhất là cái tiết này, ăn mặc quần thun, áo thun thể dục, mang giày nó rất là thoải mái, chơi bời chả sợ rách riếc j mà giờ thể dục thì là cái giờ để thư giãn nữa chứ.
Tiết thể dục, có bài kiểm tra chạy ngắn, đại loại là có 3 làn chạy, mỗi làn có một cái bàn chạy, chả nhớ gọi chính xác là gì, xuất phát để chân vào cái bàn đó, có một đứa kê chân giữ cho cái bàn chạy ko lệnh rồi xuất phát thôi.
Đến lượt thằng Kiệt, nó vừa vào bàn chạy, đang ngồi xuống thì có đứa đá vào đít nó:
-“Má mày!”- nó quay qua càu nhàu.
Thầy đem còi đến chuẩn bị thổi, lại có thằng đá vào vai nó:
-“Dcm, đéo giỡn nha!”- nó nổi sùng.
Cuối cùng lúc chuẩn bị xuất phát, thầy lại đưa chân đá đá vào chân nó để chỉnh tư thế, nó quay phắt lại:
-“Má m…………………!”.
Mặt thầy lúc đó nhìn như cái hũ giấm, chữ “má” và chữ “mày” bay ra từ miệng nó mang một hình hài vừa cong mềm mại, vừa có nét cứng cáp bay đập thẳng vào mặt thầy, mặt thầy đờ ngu ra, còn nó thì mặt tái ngắt, may sao thầy ko nói gì. Cả đám thì đứng cười rũ rượi, đó cũng là một trong những huyền thoại của lớp mình, học sinh duy nhất dám chửi thầy, chậc.
Mà ông thầy cũng dạng trùm bựa lắm chứ chả kém, sau đó đến màn chạy của mấy đứa con gái, có vài đứa vào tư thế xuất phát, chỉa mông về phía ổng:
-“Nè! Nè! Mấy đứa con gái quay cái chảo qua chỗ khác coi, để vầy sao phát sóng??”- cười đểu.
Cả đám cười như điên, còn tụi con gái thì đỏ hết cả mặt, phải mà tụi nó liều lấy áo tròng đầu tát chết ông thầy rồi.
Hết giờ thể dục xuống căn-tin ăn sáng, hôm nay mì ăn ngon tè, lúc ra tính tiền thì gặp nàng. 2 đứa vừa đi vừa nói chuyện suốt quãng đường từ căn-tin lên lớp.
Thật kì diệu, cả trường chỉ có đúng 1 cái căn-tin, vậy mà xuống ăn sáng cũng gặp nhau nữa, vũ trụ thật là diệu kì, phải chăng là duyên tiền định, đi đâu cũng gặp được nhau, tự an ủi mình.
2 đứa đang đi đến giữa sân trường thì gặp con nhỏ 10S:
-“Anh!”- nó cười roi rói chả tỏa miếng nắng nào, hớn hở.
Mình gật đầu chào nó, nó đưa ánh mắt hình viên đạn lườm lườm nàng.
-“Ôi trời, em của m lườm t ghê quá, bạn C sướng nha!”- nàng cười giễu.
-“Em nào của t, con đó nó bị điên đấy, chậc!”.
-“Vô duyên, nó thích m thì nó mới thế, tự nhiên nói nó kì vậy??”- nàng cau mày.
-“Nhưng mà t thích m hơn!”- chỉ muốn hét to lên thôi.
2 đứa đứng nói chuyện chỗ cái lan-can quen thuộc trước lớp mình, khoảng cách chừng 3 gang tay, mình đang hào hứng kể chuyện trong lớp:
-“Thế là sau đó thằng Kiệt quay qua chửi…….!”.
-“Chửi gì thế a C ơi??”.
-“Anh kể tiếp đi anh!”.
-“Hahahahahahahaha!”.
Giật cả mình, quay qua thì thấy hơn 5 thằng lớp mình chen ngang giữa mình và nàng, thằng nào thằng nấy mắt long lanh cười hô hố.
Cái dm lũ này!
-“Bạn Linh qua đây dụ thằng C hoài nha!”- Thằng Hoàng Anh cười đểu nói với nàng.
-“Ai dụ gì đâu, zo ziên!”- nàng lắc đầu cười trừ.
-“Thôi bye ha!”- cười nhẹ với mình xong nàng về lớp.
Lũ bạn thì cứ cười hô hố, tiếc là tụi nó đông hơn, ko thì bữa đó làm Bản Kiểm Điểm vì đánh nhau cũng đáng.
Trưa hôm đó tan học, vừa mới dắt xe ra khỏi cổng trường thì thấy 4 thằng chạy 2 chiếc “Giấc mơ tàu khựa” nẹc bô um xùm đứng trước cổng trường.
Một thằng lớp 10 trường mình vừa đi ra, lập tức bị bốn thằng quây lại tán liên tục 4 cái nón bảo hiểm vào đầu, tội thằng nhỏ, mặt như cái mền, trường mình thì đa phần toàn học trò lo học, chả đứa nào dám vào can, chỉ đứng ở ngoài bày tỏ quan ngại, mình cũng thế.
Đúng lúc đó thì ông thầy Thể dục trường mình chạy ào ra can 4 thằng đó lại, tụi nó hung hăng định đập luôn ổng, ổng đạp 1 thằng té chúi nhủi, 3 thằng còn lại chần chừ định bay vào:
-“Tụi mày có gan thì lần sau vào thẳng trong trường mà đánh, lần đó để tao coi tụi mày có ra khỏi trường được ko”- ổng nói mà mặt nhìn ghê lắm.
Ông thầy mình cũng đã nghe tiếng lâu rồi, hồi trẻ cũng quậy lắm, có băng hẳn hoi, 4 thằng kia cũng chùn thế là rút lên xe chạy. Tội thằng cu kia, mặt nó giờ in nguyên 4 cái hình tròn của nón, nhìn vừa tội vừa thấy dễ thương.
Hồi đó mình lại ko biết đánh nhau là gì, hồi nhỏ thì lại khác, ngày còn lớp 3 lớp 4 toàn kéo cả xóm đi đánh Đông dẹp Bắc, đặc biệt nhỏ mà còn có máu liều nữa chứ.
Có dạo lớp 3 đánh nhau với thằng lớp 8 trong xóm, bị nó đánh cho tơi tả, ức mà đ’ đánh lại, về nhà đá bể cái thau nhựa giặt đồ của mẹ. Mẹ về lôi ra hỏi nguyên do xong đánh một trận nhừ tử:
-“Con ơi là con, sao mày ngu thế hả, bị nó đánh ko biết làm cách nào sao mà về đập đồ nhà hả, ngu này, ngu này!”.
Lúc đó ý mẹ là như vầy:
-“Bị nó đánh sao đ’ đánh lại??”.
Đầu óc của thằng lớp 3 thì hiểu như này:
-“Thay vì đập đồ nhà sao ko đập đồ nó??”.
Còn bây giờ nghĩ lại thì mình thấy như này:
-“Trẻ trâu!”.
Thế là hiểu rõ lời mẹ dặn theo ý chí con nít. Hôm sau mình chạy thẳng qua nhà thằng cờ hó đó, đá sút con mẹ nó cái cửa nhà nó, trật hẳn vào trong, móp cái cửa luôn.
Nhà nó kéo qua mắng vốn, mẹ nhẹ nhàng lôi đầu vào, đập như chó.
-“Con ơi là con, sao mày ngu thế hả, sao lại đi phá đồ nhà người ta hả, ngu này ngu này!”.
Nghĩ lại người lớn khó hiểu ghê, rõ ràng ý mẹ vậy mà, tự nhiên bi đòn oan, phắc!