Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đọc truyện

Học Viện Milky Way - Phần 2


Chap 5: 

Trở lại với Mi đang nằm trong phòng 333. Nhỏ dụi mắt tỉnh dậy (buồn đi vệ sinh ^^). 

Sau khi giải quyết xong nỗi buồn, nhỏ nhăn nhó khi.. 
thấy mình bị bỏ rơi trong phòng một mình. 

- Dám đi ăn uống mà không gọi mình, được lắm các cô nương. 

Một lúc sau, Mi bước ra khỏi phòng, tính xuống canteen cho hai nhỏ kia một trận nhưng lại nghĩ: 

- Hay mình đi tham quan trường cho vui chứ nhỉ? Hehe *___* 

Nhỏ không nghĩ ngợi nhiều nữa mà phi luôn ra hành lang. 

Đi, đi qua nhiều phòng... 

- Sao trông phòng nào cũng giống phòng nào hết thế nhỉ? 

Nhỏ ngó nghiêng hết một hồi. 

- Nhiều phòng quá nhỉ! 

Thích thú với khám phá vĩ đại vừa rồi, nhỏ cứ đi tiếp, càng đi càng nhanh, không biết từ bao giờ đã nhảy sang cả khu KTX khối 11 

Ánh mắt nhòm vào một căn phòng. 

Nhỏ sững người. 

Trong phòng, một người con trai mặc sơ mi trắng, quần jean trắng đang ngồi yên bất động, tai đeo headphone nghe nhạc, mắt nhắm lại. Ánh sáng chiếu lên từng đường nét trên khuôn mặt. 

- Đẹp... đẹp trai quá... ^____^ 

Nhỏ nhìn như bị thôi miên một hồi. Bước chân không tự chủ nhẹ nhàng bước vào trong. 

- Là anh ấy... anh chàng lạnh lùng... 

Đôi mắt Kin vẫn nhắm lại, nhưng cậu biết, có người đang tiến đến bên mình. 


Chap 6: 

Một trận hỗn chiến đang diễn ra quyết liệt nơi canteen. Nhưng hình như, cuộc chiến không cân sức chút nào. 

Một bên là lũ người gồm khoảng 20 người cả nam cả nữ, và một bên là hai cô gái bé nhỏ đang núp sau cái lá chắn là chiếc bàn đị đổ nằm nghiêng. 

- Cố lên, sắp thắng rồi! - Bu hét lên (sắp thắng đâu ^^!) 

Na cúi xuống nhặt "đạn" liên tiếp. Mỗi lần ngóc đầu ra khỏi lá chắn là lại ném, ném liên tục. Một trận chiến đồ ăn cứ phi qua phi lại, nhưng bên của Bu và Na thì sắp hết đạn đến nơi. 

Những người đứng xem che miệng cười ha hả, đặc biệt là hai anh chàng ngồi bàn ở góc khuất. 

Ken và Kun đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ken đã thôi không chơi đua xe nữa, vì thấy xem oánh nhau có vẻ gay cấn hơn nhiều. 

- Cho chết! Chống lại Ken này thì chỉ có nước đó mà thôi. 

Bên Bu và Na vẫn còn sung sức. 

- Chết nè, chết nè! 

Bu vừa ném, miệng vừa không ngừng thốt lên để làm tăng thêm sinh lực, áp chế tinh thần địch. 

*Vút* 

Một cái vỏ chuối bay lên không trung... 

*Bẹt* 

Nó bay thẳng vào chính giữa mặt một người. 

Cả căn phòng im lặng đến phát sợ, còn nghe thấy cả tiếng muỗi vo ve xung quanh, tiếng điều hòa xả gơi vù vù, tiếng thở đều đều của mọi người. Không ai bảo ai, ai nấy đều tản ra hết. 
Chỉ có Bu và Na mải ném quá nên không để ý ai đang bước vào. 

*Bẹt* 

Lại một miếng kem bay thẳng vào mặt người đó. 

Lấy tay vuốt đi những chất bẩn trên khuôn mặt, người đó cất tiếng nói lạnh lùng: 

- Chuyện-gì-đang-diễn-ra-ở-đây? 

Đó là Hiệu trường Lisa! 

- Ken! Hiệu trưởng đến! 

Ken giật mình nhìn lại. 

- Chết rồi, làm sao bây giờ? 

- Hội học sinh không giải quyết mâu thuẫn, sẽ bị kỷ luật đó. 

- Aish... Sao mẹ mình lại đến đây vào lúc này cơ chứ? 

_ _ _ 
Dường như đã nhận ra có điều gì đó khang khác, Bu và Na thôi ném, từ từ ngóc đầu dậy. 

Hiệu trưởng khẽ bước từng bước đến bên hai cô gái: 

- Đứng lên! 

Cả hai giật bắn mình, ngơ ngác... 

- Hiệu... hiệu trưởng... 

- Theo tôi lên phòng Giám hiệu. 

- Dạ! 

Thôi, kiểu này xong rồi. Na và Bu chỉ biết cúi đầu làm theo. 

- Đừng có lén lút như thế! - Hiệu trưởng lại cất giọng. - Định trốn đi đâu? Ken và Kin, theo tôi lên phòng Giám hiệu. 

"Trời trời, sao mẹ mình ghê gớm vậy chứ?" 

Kin liếc mắt qua lườm Ken, nói thì thầm 

- Tất cả là tại mày, là tại mày đó! - Kin nghiến răng ken két. 

Suốt dọc đường đi, Bu và Na không ngừng liếc sang hai tên đi bên cạnh, hai tên đó cũng hăm he lườm lại. Đặc biệt là Bu và Ken, ánh mắt nảy lửa. 

"Anh tưởng tôi không biết tất cả những chuyện này là do anh gây ra hay sao? Muốn để tôi thừa sống thiếu chết chứ gì? Đồ chơi xấu" - Bu nghĩ, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tên đó, nhỏ nghiến răng ken két, 

"Cô! Cái đồ chết dẫm, chỉ tại cô mà tôi mới phải gặp rắc rối thế này" - Ken bực tức nhìn lại. 

Sát khí ầm ầm, cả hai không ai nói câu nào nhưng dường như có thể đọc được cả suy nghĩ của nhau. 

- Cả bốn thôi không lườm nguýt nhau nữa và ngoan ngoãn theo tôi đi! - Hiệu trưởng tuy không quay lại nhưng vẫn biết được chuyện gì đang diễn ra phía sau. 


Chap 7: 

Tại phòng Giám hiệu, khu trước, tầng 2 

Căn phòng không quá rộng, nhưng trang nghiêm và lịch sự với màu trắng.. 
hòa nhã. Sàn láng bóng như gương, khiến người đi vào cứ có cảm giác lộn ngược đầu xuống. Chóng mặt! 

Na và Bu lúc này mới thực sự cảm thấy sợ. Cả hai nhìn nhau, tay nắm chặt tay "có chết thì cùng chết" 

Hiệu trưởng từ tốn ngồi xuống chiếc ghế xoay ở bàn làm việc, khẽ đẩy gọng kính vàng và nói: 

- Ngồi xuống hết đi! 

Cả bốn ngoan ngoãn làm theo. Nhưng... 

- Này, anh tránh ra, ai cho anh ngồi gần tôi hả? 

Vừa nói Bu vừa lấy tay đẩy đẩy Ken ra xa nhỏ. 

- Có cô á! Tôi ngồi đây từ trước cơ mà. >___
- Này thì trước này! 

- Oái! T___T 

Ken ôm chân, cau có quắc mắt nhìn kẻ vừa dẫm chân mình. 

- Haha ^____^ 

- Này thì cười này! 

- Ối! 

Bu vừa bị Ken giật mất một bên dây buộc tóc, khiến lọn tóc nâu xõa xuống lòa xòa. 

- Hôhô, bệnh nhân vừa xổng trại.... 

- @___@ 

*Rầm* 

Tiếng động phát ra làm cả hai giật mình. Hiệu trưởng vừa đập bàn! 

Nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, Hiệu trưởng nói: 

- Nếu tôi còn nghe thêm một tiếng cãi nhau nào nữa, lập tức chạy 10 vòng quanh sân chạy! 

Bu và Na nuốt nước bọt cái ực. 
Hiệu trưởng từ từ lôi trong cặp ra một chiếc gương, đưa cho Bu và nói: 

- Tự nhìn lại mình đi! 

Bu run run cầm lấy cái gương "Gương tẩm độc sao ta? Soi vào sẽ hủy hoại nhan sắc sao? Không, không được" 

- Sao thế? Mau soi đi! 

Hiệu trưởng ra lệnh khi thấy Bu cầm gương đưa lên mà tay cứ che mắt. 

- Dạ... 

"Lạy Chúa! Chắc không chết đâu" 

Bu từ từ hé tay ra... 

- Á... ma... mẹ ơi... Đúng là cái gương ma quỷ... 

Bu buông vội cái gương ra khi nhìn thấy "con ma" trong gương... Tóc tai bù xù bê bết bánh kem, khuôn mặt nhếch nhác, lôi thôi luộm thuộm, hậu quả của vụ ẩu đả! Bu tuy biết chắc chắn người trong gương là mình nhưng vẫn không dám tin vào sự thật... không dám tin rằng mình đã trở nên xấu xí như thế này... 

- Sao? Đẹp lắm phải không? - Hiệu trưởng lấy lại chiếc gương và nói. 

- Đẹp, đẹp như ma ấy - Ken chen vào, cười đểu. 

- Im ngay! Đây không phải là chỗ cậu chen vào! 

Hiệu trưởng chuyển ánh nhìn sang Ken và quát lên. Cả Bu, Na và Kin đều run sợ, nhưng Ken thì vẫn nhơn nhơn lên. 

- Lấy cho tôi xem đoạn camêra ghi hình trong canteen! - Hiệu trưởng nói với người trợ lí bên cạnh. 

- Vâng, đây ạ! 

Đoạn camêra ghi hình được phát trên máy vi tính, từng đoạn, từng đoạn được quay lại rất rõ. 
Hiệu trưởng day day thái dương, đóng gấp chiếc laptop lại. Bu và Na đỏ mặt khi biết mình chính là nhân vật chính trong đoạn băng vừa rồi. 

- Trợ lí, gọi hết tất cả những học viên vừa tham gia chuyện này, phạt dọn canteen và nhà vệ sinh một tháng cho tôi, còn nữa, từ giờ cấm chúng được xuống canteen ăn trưa, mau lên! Nói với chúng rằng, chỉ thêm một lần nữa, tất cả sẽ bị đuổi học. 

- Vâng, thưa Hiệu trưởng! - người trợ lí cúi đầu, rồi quay bước đi! 

Na và Bu kinh ngạc nhìn nhau, vậy có nghĩa là bây giờ, cả hai cũng chịu chung số phận với đám người kia sao? 

- Hãy thôi nhìn Hiệu trưởng bằng ánh mắt khiếm nhã đó đi! Đó là hình phạt nhẹ nhất. Ta biết các em mới vào trường ngày đầu tiên nên không truy cứu chuyện này nữa. 

"Không truy cứu mà phạt như vậy sao?" Bu nghĩ thầm, thấy tưng tức, rõ ràng nhỏ là người bị hại, thế mà cũng bị phạt như cái lũ gây sự kia. 

- Sao? Còn điều gì không thỏa đáng? - Hiệu trưởng nhìn Bu, ánh mắt săm soi. 

- A... không có gì ạ! 
- Đáng đời! - Ken lại vắt chân lên đùi và chen ngang. 

Hiệu trưởng khẽ nhíu mày, nói: 

- Kun và Ken, Hội trưởng và Hội phó Hội học sinh, cả hai nên bị phạt vì chuyện này. Đoạn băng ghi lại cả cảnh hai cậu ngồi ung dung trong góc canteen, không giải quyết gì hết. Tôi giao cho hai cậu cái chức này để làm gì? Từ hôm nay, cả hai không còn là Hội trưởng và Hội phó nữa. 

- Mẹ! - Ken ngạc nhiên trợn tròn mắt, cậu không nghĩ mẹ cậu lại giận dữ đến mức ấy. 

- Đây là trường học, đừng gọi ta là mẹ. 

Kun bây giờ mới lên tiếng: 

- Hiệu trưởng bớt giận, chúng tôi hứa sẽ làm tốt hơn, lần này là chúng tôi sai rồi! 

- Các cậu đã làm tôi quá thất vọng. 

Hiệu trưởng thu dọn đồ vào chiếc cặp sách, định đứng lên bỏ đi. 

- Hiệu trưởng, vậy ai sẽ là Hội trưởng và Hội phó? 

Ken hỏi vẻ thách thức. Phải! Ngoài Kun và cậu ra, thì còn ai xứng đáng? 

Đôi chân Hiệu trưởng khẽ dừng lại, ánh mắt cũng dừng lại trên người Bu và Na. Cả hai rùng mình... 


Chap 8: 

- Em... em... không thể làm, thưa Hiệu.. 
trưởng... 

- Vậy sao? Vậy thì hãy chấp nhận hình phạt như lúc đầu! 

Hiệu trưởng lạnh lùng nói, rồi quay bước đi. 

"Dọn canteen và nhà vệ sinh cả tháng, không được phép ăn trưa trong canteen"... Bu lẩm bẩm, mắt nhắm tịt, trán túa mồ hôi... 

- Bọn em... đồng ý.... 

Hiệu trưởng dừng lại, nở nụ cười bí hiểm: 

- Tốt. 

Ken lúc này vô cùng giận dữ, tại sao? Tại sao lại để con nhỏ hâm hâm đó làm thay chức của cậu? Mẹ cậu không coi cậu ra gì, mẹ cậu đang chọc tức cậu đây mà. Tức... tức chết đi được. Ken đứng phắt dậy. 

- Tôi phản đối chuyện này! Milky Way không thể để một con nhỏ vắt mũi chưa sạch làm Hội trưởng và một con nhỏ chân yếu tay mềm làm Hội phó được! 

Bu và Na tức lắm. Cái tên đáng ghét! Kênh kiệu! Chua ngoa! Coi thường người khác! 

- Anh nói ai vắt mũi chưa sạch? Anh là cái đồ thù dai, đồ tiểu nhân thì có! Đồ cá dọn bể! 

Hai ánh mắt gườm gườm nhìn nhau, có vẻ sắp đánh nhau đến nơi. 
Hiệu trưởng vẫn không có ý định dừng chân, bà "nhẹ nhàng" nói: 

- Đây là tiếng cãi nhau thứ hai mà tôi nghe thấy! Lập tức chạy 10 vòng. 


Chap 9: 

Đường chạy bây giờ có bốn người đang chạy hùng hục, thở dốc. Nắng vẫn chói chang, mồ hôi người vẫn chảy, tiếng chạy vẫn huỳnh huỵch vang lên, chỉ có điều, nó ngày càng trở nên yếu hơn... 

- Thế nào đồ vắt mũi chưa sạch? Mới được có 2 vòng... cô không còn sức nữa sao? Vậy thì bỏ cuộc đi! 

Ken với vẻ mặt thản nhiên chạy lướt qua Bu, khẽ quay mặt lại và cười đểu. 

Bu nắm chặt tay, mồ hôi ướt đầm vai áo. Nhỏ vẫn mặc bộ đồng phục bẩn thỉu, mái tóc buộc hai bên giờ đã xõa hẳn xuống. Những sợi tóc mái bết lại nơi vầng trán trắng mịn. Mặt nhỏ đỏ ửng, đỏ vì mệt, đỏ vì khát, đỏ vì tức! Nhỏ tức cái tên chân dài kia dám chạy nhanh hơn nhỏ. Không, nhỏ phải đuổi theo, phải đuổi theo mới được. 

Đường chạy hình vòng cung, chạy hết một vòng tức là chạy hết 500m... đã 2 vòng, đã 1000m rồi... 

Na ở đằng sau chợt khuỵu xuống... 

- Bu... Na... mệt lắm... Na không chạy được nữa rồi... 

Đôi môi đỏ của Na đã bắt đầu tím tái... Na khuỵu hẳn xuống. Khó thở! Khó thở quá... ruột gan nhỏ lộn tùng phèo hết cả lên... tim nhỏ như thắt lại... ánh nắng vẫn gay gắt... 

- Bu... Na... muốn ngủ.... 

Na gục xuống, nhỏ ngất đi. 

- Na! - Bu hét lên thất thanh, nhỏ chạy lại đỡ Na dậy - tỉnh lại đi Na... tỉnh lại đi... đừng làm Bu sợ... 

Na vẫn nhắm nghiền mắt. Nhỏ đã mệt quá rồi. Bu lo đến phát khóc. Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Bu đã bao giờ rơi vào hoàn cảnh khi mà có người bị ngất đâu? Vậy mà bây giờ đứa bạn thân của nhỏ lại thế này... Bu sợ lắm... 

- Cô ta làm sao vậy? 

Một giọng nói vang lên, là Kun. Bu ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng: 

- Ngất! Ngất rồi... 

Bu trả lời như người mất hồn. Kun cúi xuống, bế bổng Na lên: 

- Phải đưa cô ta xuống phòng y tế! 


Chap 10: 

Trở lại với Mi. Tại phòng 666. 

Ở khoảng cách gần, nhìn Kin lại càng đẹp hơn. Ôi cái mũi cao dọc dừa thẳng tắp... mái tóc hoe vàng lòa xòa trước trán... Đôi mắt vẫn nhắm nghiền... Mi nhìn như bị thôi miên.. 

- Giống... giống quá! - Mi lẩm bẩm. 

Trong vô thức, nhỏ khẽ gọi: 

- Yan! 
Nước mắt nhỏ khẽ rơi... không... không phải Yan... Yan đã chết rồi... 

Nhỏ khẽ ngồi xuống bên cạnh Kin... Sao nhỏ có thể quên được Yan? Sao Kin lại giống Yan đến vậy? Nhỏ đưa tay rút một bên haedphone của Kin và đeo vào tai mình... 

"Yan à! Chúng ta cũng đã từng nghe nhạc với nhau như thế này, đúng không?" 

Trong căn phòng yên lặng, có hai con người yên lặng... Cô gái dựa đầu vào vai chàng trai, tìm lại cảm giác hai năm qua đã mất đi... chàng trai mặc dù biết có người đang ngồi cạnh mình... nhưng vẫn im lặng... Thời gian cứ thế trôi đi... Mi đang mơ, một giấc mơ thật đẹp... 

_ _ _ 

Phòng y tế khu trước. 

Na bây giờ đang nằm yên trên giường, đôi mắt nhắm lại, đôi môi vẫn mím chặt, hai bàn tay chốc chốc lại run run. 

- Cô ta sẽ sớm tỉnh lại thôi! - Kun nói một câu an ủi với Bu. 

Bu ngồi bên giường Na, nhìn nhỏ ngủ, miệng lẩm bẩm: 

- Na sẽ không chết chứ? Na sẽ không bỏ Bu và Mi chứ? Na đáng yêu ơi... 

- Con nhỏ điên! Chết càng tốt! 

Ken đứng dựa tường, tay đút túi quần. Bu quay phắt lại về phía phát ra tiếng nói. Ánh mắt nhỏ hằn những tia đỏ, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt... 

Ken rùng mình: 

- Gì ghê vậy? Tôi chỉ đùa thôi mà... 

- Đùa cái đầu.. 
anh á! Tại anh mà Na mới bị như thế này, anh còn đùa được hả? 

- Đâu phải tại tôi, là do các cô gây sự trước. 

- Tại anh thù dai còn gì! 

- Ai bảo bạn cô ném đá vào đầu tôi? 

- Bạn tôi đâu cố ý? 

- Vậy là cố tình chắc? 

- >___
Bu đứng phắt dậy... không chịu được nữa rồi... tức quá đi... Nhỏ kéo cánh tay rắn chắc của Ken lại... cắn phập... 

Nhỏ tưởnng tượng mình đang gặm cái đùi gà béo ự... phải cắn... phải gặm... phải nhai... phải nghiến... 

- A... A...A....A...A...A...! - Tiếng hét thất thanh vang lên. 

Ken cố giằng lấy cánh tay của mình, nhưng càng giằng Bu lại càng ngoặm chặt, cứ như là con Milu nhà cậu mỗi lần gặm rẻ lau á. "Con Milu này, dám coi ta là cái giẻ lau hả?" 

- Tôi đếm đến 3, nếu cô không thả ra, cô sẽ chết với tôi... 
- Nhoàm nhoàm... ngon ngon... quá! - Lại tưởng tượng đến cái giò heo. 

- Hai người bớt gây nhau đi được không? Na tỉnh dậy bây giờ - Kun thấy ngứa mắt quá đành phải lên tiếng. "Hai người đó cãi nhau, bỏ mình ở đây làm ngơ à?" 

Vừa nghe thấy Na, Bu vội buông cánh tay Ken ra luôn, không thể làm ảnh hưởng đến Na được. 

- À mà sao anh biết tên Na vậy? - Bu đã xuôi xuôi cơn giận và nhìn Kun chăm chú. 

Kun nhìn Ken, Ken lắc lắc đầu. 

- Hồi nãy cô gọi Na thế còn gì? 

- Ừ nhì, hihi ^___^ 

"Con nhỏ đó thấy ghét, nói chuyện với người khác thì suốt ngày cười cười như thế mà cứ động đến mình thì cáu gắt, thì cấu xé"_ Ken nghĩ. 

- Các người ở lại mà chăm sóc cô ta, tôi về phòng - Ken buông một câu rồi quay bước đi. 

- Ê! Anh nói nghe hay nhỉ? Anh gây ra chuyện này thì phải đền. 

- Tùy cô thôi! - Ken vẫn bước tiếp, không hiểu sao cậu thấy khó chịu. 

- Nè, anh có nghe tôi không đó hả? Đứng lại mau! 

Thế này thì còn gì là công bằng nữa hả giời? Hắn ta ngang ngược, trơ trẽn đến phát sợ, không thể để hắn đi dễ dàng như thế được... 

Bu vội chạy theo Ken, quên mất rằng mình còn Na cần phải chăm sóc. 

Phòng y tế giờ chỉ còn lại hai người, cô y tá đã ra khỏi phòng có chút chuyện. Kun lắc đầu nhìn theo hai người kia vừa đi khuất. Cậu quay lại phía giường bệnh, định sẽ đắp chăn lại cho Na rồi cũng sẽ về phòng. 
Na đang ngủ, mái tóc đen chảy dài xuống áo. 

"Cô ta cũng đẹp đó chứ *___*" 

Kéo lại tấm chăn cho Na, Kun định bỏ đi thì bất chợt một bàn tay lành lạnh run run nắm lấy tay Kun... 

- Đừng đi... 

Kun giật mình quay lại, Na vẫn đang ngủ! 

- Đừng bỏ em... anh trai... 

"Thì ra là mơ... mà cô ta có anh trai sao?" 

Trong giấc mơ của Na, có hai đứa trẻ cùng nhau vui đùa, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau ăn uống, cùng nhau chuyện trò... 

Bàn tay Na mỗi lúc một nắm chặt hơn. 

- Không! Na không cho anh đi, không cho anh đi đâu hết... anh phải ở đây với Na.. 

Kun nhìn Na ánh mắt thương hại, chắc cô ta đang nhớ lại quá khứ. Không hiểu sao, Kun khẽ ngồi lại bên chiếc ghế cạnh giường bệnh, xoa mái tóc của Na và nói: 

- Anh đây... 
"Anh ấy vừa nói sao? Anh ấy đã trả lời mình. Không phải mơ nữa rồi, mọi lần mình gọi anh ấy mà anh ấy có trả lời đâu" Na nửa tỉnh nửa mơ, nhỏ thấy anh trai nhỏ trở về, nói với nhỏ "Anh đây". Phải rồi, nhỏ đang cầm tay anh mình đây nè, đúng là anh nhỏ rồi. 

Na bỗng ngồi phắt dậy làm Kun giật mình "Ặc, không phải cô ta tưởng mình lợi dụng cô ta nên tức giận đó chứ?". 
Nhưng Kun còn giật mình hơn khi... Na ôm chầm lấy Kun... 

- Na vui quá! 

Nhỏ khẽ nói. 

Kun đơi người, chưa bao giờ có đứa con gái nào ôm cậu, Milky Way không bao giờ chấp nhận điều này, nếu bị ai đó nhìn thấy thì... 

"Nhưng mà... hình như không phải anh mình hay sao á... người anh mình đâu có mùi nước hoa nồng nặc thế này" - nhỏ lẩm bẩm. 

Kun thấy nóng nóng mặt. Cậu khẽ đẩy Na ra. 

- Lại ngủ rồi... con nhỏ này... 

Đặt Na lại nằm yên trên giường, cậu nhìn cô bé một lúc, không nỡ để nhỏ lại một mình "nhỡ kẻ xấu vào trong lúc không có bảo vệ nhỏ thì sao?". Và thế là, cậu ngồi xuống chiếc ghế, lôi điện thoại ra nghịch. 

Cậu không biết rằng, Na không thể ngủ lại được. Tim nhỏ đang đập thình thịch. Nhỏ đã biết mình ôm nhầm người... xấu hổ quá đi! Lúc đó không biết phải đối mặt thế nào với người mà mình vừa "sàm sỡ", nhỏ đành nhắm tịt mắt lại, chứ thật ra có ngủ đâu. Na hơi hé mắt ra. Kun vẫn ngồi đó. "Ôi anh ta còn chưa đi nữa sao?" 
Na lại vội nhắm tịt mắt, sợ rằng Kun biết mình vẫn còn thức, như thế thì ngại lắm...


Đọc tiếp: Học Viện Milky Way - Phần 3

Truyen teen Học Viện Milky Way
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com