Chương 1 : Ác quỷ sau khuôn mặt thiên thần
Con hẻm nhỏ sau trường Lương Thế Vinh là nơi mà bất cứ học sinh nào cũng không dám đi qua, chỉ đơn giản vì nó là nơi tập trung của bang đứng đầu các trường cấp 3 khu vực Hà Nội mà ai nghe tên cũng sợ – DarkNight.
Hiện giờ, nơi này đang tập trung một nhóm vây quanh hai người. Giọng thằng đầu đàn ồm ồm vang lên.
- Ồ, tưởng ai, thì ra là hai người đẹp nha. Đi chơi với anh không??
Kết thúc là một loạt giọng cười ngả ngớn của tụi đàn em. Nhưng dường như người bị nhắc đến vẫn chưa ý thức được hoàn cảnh của mình, mắt không thèm giương, giọng nói nhẹ vang lên, hỏi người đang đứng cạnh.
- Nó nói gì vậy Linh?
Linh – một cô bé có mái tóc tém được cắt tỉa gọn gàng, là bạn thân của nó, vẻ mặt vô tội nói ra một câu
- Tiếng động vật, mình nghe không hiểu .
- À, ra thế – nó nhún nhún vai ra vẻ hiểu rõ, tay phẩy phẩy, cả người dựa vào vai người bên cạnh, hành động lười biếng vô cùng.
Thằng đầu đàn nghe hai đứa nói chuyện mà tức xì khói, mặt xanh như tàu lá chuối, hắn gầm lên :
- Ranh con, hôm nay chúng mày đừng có nghĩ lành lặn mà rời khỏi nơi này. Lên hết cho tao.
Tiếng nói vừa dứt thì một lũ gồm hơn mười thằng lao lên. Con bé đang lười biếng bỗng mở mắt, lùi về sau hai bước, vẫy vẫy tay với Linh, giọng nói uể oải vang lên
- Kết thúc nhanh còn về ngủ, mệt quá – nói xong nó còn không quên kèm theo một cái ngáp thật dài.
Linh lắc đầu chán ngán nhìn nó rồi lao vào vòng chiến đấu. Chẳng bao lâu, hơn mười thằng bị đánh cho không còn ra hình người, mà cái kẻ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng kia đang dựa mình vào tường ngủ ngon lành. Linh định xử lý nốt tên đầu lĩnh còn lại thì giọng nói lười biếng lại một lần nữa vang lên.
- Để thằng đó lại – Nói rồi con bé ngồi dậy, phủi bụi nơi quần áo, lấy tay hất ngược mái tóc dài ra sau, bước từng bước tới trước mặt kẻ lúc nãy còn oai vệ, giờ đang run rẩy đứng một bên.
- Bây giờ mày muốn tao xử chỗ nào trước đây? Mặt, chân, hay tao bẻ gãy một tay mày nhé.
Giọng nói lạnh lẽo âm u như tiếng gọi nơi địa ngục lại phát ra từ khuôn mặt thiên thần làm cho mấy thằng nằm dưới đất không dám động. Thằng đầu lĩnh nhìn thấy con bé từng bước lại gần, cả người cứng nhắc, không phát ra được bất kỳ tiếng động nào. Hắn đứng đầu bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ lâm vào trạng thái khủng hoảng như bây giờ, hắn khẽ nuốt nước bọt, khó khăn nói ra một câu
- Mày không thể đánh tao nếu mày còn muốn sống yên ổn ở cái trường này. Mày có biết anh cả của tụi tao là ai không?
- Tao không cần biết nó là ai, tao chỉ biết, mày đã động vào người không nên động. Đã đến lúc game over.
Giọng nói vừa dứt, cũng là lúc thằng đầu lĩnh ăn ngay một cú đạp vào bụng. Con bé quay người 180 độ, đi ra phía sau lưng, cho một cùi chỏ vào lưng, tay nắm tóc thằng đó, giật ngược về sau, tặng thêm hai cái bạt tai miễn phí. Bọn đàn em nhìn thủ lĩnh mình bị đánh mà nuốt nước bọt ừng ực, không dám kêu một tiếng, sợ người tiếp theo sẽ là mình. Dường như đánh sướng tay, con bé dừng lại, nâng mắt nhìn một lũ đang nằm dưới đất, môi mỏng khẽ mấp máy. Chẳng ai biết con bé nói gì mà thằng thủ lĩnh nghe xong mặt tái mét, nằm im không nhúc nhích.
Chương 2 : Băng sơn mỹ nhân
Hàn Như Thiên, người cũng như tên, xinh đẹp, lạnh lùng. Không ai biết gì về gia thế của nó. Các thầy cô và bọn học sinh biết đến nó với thành tích 10 năm liền là học sinh giỏi xuất sắc, thay mặt học sinh khối trung học toàn quốc đi thi hùng biện tiếng Anh và giành được học bổng du học do trường Havard cấp, nhưng không ai biết lý do vì sao nó cự tuyệt. Có thể nói Hàn Như Thiên là học sinh ưu tú nhất từ trước tới nay của trường trung học Lương Thế Vinh, và cũng là người chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chạm đến.
Lúc này, tại lớp 11A, Thiên đang chăm chú vào bài tiếng Anh cấp 6 khó nhằn, chợt một giọng nữ cao vút vang lên, phá tan sự tĩnh lặng ấy.
- HÀN……NHƯ…….THIÊN…………
Thiên nhíu mày, nâng mắt, nhìn về cái đứa trời đánh đang gào rú tên nó, lộ rõ sự bất mãn. Linh – cái đứa duy nhất trong lớp dám gào rú với Thiên chạy đến bên cạnh bàn, đôi mắt long lanh như chú cún con, giọng nói trong trẻo vang lên.
- Sao giờ cậu còn bình tĩnh được à? Biết chuyện gì xảy ra chưa?
Thiên nâng mắt, ý bảo Linh nói.
- Thế cậu không biết tên cậu không có trong đội tuyển thi Toán toàn quốc sao? Cậu muốn làm gì hả, hả ???? - Giọng Linh cao vút, hai tay chống nạnh, mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- Ồn
- Đến lúc này cậu còn bình chân như vại được hả? Cậu có biết…
- Mình không muốn tham gia, nhiều giấy khen quá, không có chỗ treo. Mà trường ta đâu chỉ có mỗi mình, để cho mấy bạn ấy thể hiện chứ
Linh và bọn học sinh nghe Thiên nói xong, toàn bộ shock, shock nặng ấy chứ. Nữ thần của bọn họ, niềm kiêu hãnh của bọn họ chê nhiều giấy khen. Linh chán, chán hẳn. Nó biết Thiên một khi đã quyết định thì không thể thay đổi, chỉ nhìn nó rồi ngao ngán thở dài. Thiên luôn thờ ơ, lạnh nhạt nhìn mọi việc, hiếm khi nào Linh thấy nó hứng thú vào việc gì, kể cả học. Linh làm bạn với Thiên 5 năm, cũng là người duy nhất biết về gia thế của Thiên, nhưng cũng không hiểu nổi trong đầu thiên tài kia nghĩ cái gì.
- Lát ra chơi đi canteen với mình nhé
Linh giương đôi mắt ngập nước, nhìn Thiên, kiểu như muốn nói “ cậu mà không đồng ý, mình khóc cho coi”. Nhìn cái bộ mặt giả vờ kia, Thiên rùng mình, bất đắc dĩ gật đầu. Linh cười toét miệng rồi chạy bay về chỗ. Bọn học sinh trong lớp nhìn Linh với ánh mắt đầy kính nể. Có thể nói, trong lớp này, người làm cho băng sơn mỹ nhân mặt đổi sắc cũng chỉ có cô bạn này.
Bạn đang đọc truyện tại 15giay.xtgem.com .Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.
Chương 3 : Sóng gió nơi canteen
Chuông vừa reo hết tiết, Linh đã chạy qua chỗ Hàn Như Thiên, lôi kéo nó xuống canteen. Vốn định từ chối nhưng nhìn cái mặt như sắp khóc của Linh, nó đành mặc kệ.
Canteen giờ ra chơi đông nghẹt người. Người ra người vào tấp nập. Khó khăn lắm mới tìm được một bàn trống, Linh kêu Thiên ngồi xuống, còn mình thì lon ton chạy về quầy bán hàng.
Thiên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn về khoảng không xa xăm, cả người bao trùm một không khí ảm đạm. Mãi đến lúc nghe thấy tiếng đổ vỡ của đồ ăn và tiếng cãi vã, Thiên mới ngẩng đầu lên. Nhưng vừa nhìn lên, nó cảm thấy tức giận vô cùng. Linh đang bị mấy con nhỏ giữ chặt, trên người vẫn còn lưu lại vết tích của sữa dâu chưa khô. Giọng một con nhỏ vang lên the thé
- Mày không có mắt àh
- Chính chúng mày đụng vào tao trước, chúng mày định làm gì đây? Linh không phục, ngẩng đầu lên cãi
- “ Bốp” “ Dám cãi lại chúng tao àh? Xông vào đánh nó cho tao” Nói xong, bốn đứa con gái đều xông vào.
Linh muốn phản kháng nhưng cố nhịn, chỉ có thể trơ mình chịu đánh. Bọn học sinh ở canteen chỉ biết đứng nhìn mà không dám làm gì. Bởi vì gia thế bốn con nhỏ kia không tầm thường, mà Linh chỉ là một đứa học sinh không có gì nổi bật. Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên
- Đủ rồi, dừng tay lại cho tôi
- Đứa nào lên tiếng, bước ra đây cho tao. Con nhỏ cầm đầu lên tiếng
Thiên rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía trước, đưa tay đỡ Linh dậy, đưa tay gạt đi sợi tóc lòa xòa trước mặt nó rồi cất giọng nhẹ nhàng
- Bị đánh đau sao??
- Đau. Linh cố gắng toét miệng cười. Nó biết bây giờ Thiên đang rất tức giận.
- Đau sao không đánh lại. Vẫn là chất giọng nhẹ nhàng, nhưng giờ phút này mang chút tức giận
- Sợ bẩn tay, không muốn đánh
- Ngu ngốc, giờ tiến lên, đánh bốn đứa nó khiến bố mẹ cũng không nhận ra. Có chuyện gì xảy ra, mình chịu
Nghe Thiên nói vậy, bọn học sinh choáng. Học sinh gương mẫu của trường, thần tượng của bọn họ đang nói gì kia, khuyến khích đánh nhau.
-Mày là con nào mà xen vào truyện này, không muốn ăn đòn thì cút ra xa
-“Bốp”, con nhỏ vừa nói bị Linh cho một tát, ôm mặt không nói được câu nào.
Nhưng như vậy cũng chưa kết thúc. Linh xông vào, túm tóc con đầu đàn, đạp hai phát vào bụng, lấy tay cào vào mặt nó, để lại một vệt máu dài. Sau đó, nó quay ra nhìn hai đứa còn lại mặt đang tái xanh, xông lên, đạp một đứa ra góc bàn, còn một đứa bị túm lấy, quăng về phía sau bằng một đòn karate đẹp mắt. Tất cả sự việc diễn ra chưa đến 5 phút khiến bọn học sinh mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Không thể tin được người vừa mới còn bị đánh thoắt cái đã khiến 4 đứa nhìn không ra dạng người. Bọn học sinh vô thức lùi lại, cách xa Linh và Thiên ba bước.
Linh vui vẻ chạy lại chỗ Thiên, nở nụ cười ngốc nghếch, cất giọng nói
- Xong rồi, đánh đau tay quá.
- Còn không đi lên phòng y tế, nhìn cái mặt sưng như bánh bao gặp nước, xấu chết đi được. Lần sau đừng có nói là bạn mình, mất mặt lắm. Thiên hờ hững nói
- Hihi, biết rồi, tuân lệnh. Linh nghe Thiên nói vậy chẳng những không giận mà còn nở nụ cười, rồi nhanh chân chạy biến về phía phòng y tế. Nhìn theo bóng Linh, Thiên chỉ biết lắc đầu, thở dài.
Chương 4: Âm mưu
Thiên trở về nhà sau buổi học thì thấy bố mẹ ngồi nghiêm chỉnh ở sofa. Nó cất tiếng
- Con chào bố mẹ, con đi học về
- Ngồi xuống đi, bố mẹ có chuyện muốn nói với con. Bà Tâm lên tiếng, đưa tay vẫy nó, ý bảo Thiên đến ngồi bên cạnh mình.
Ông Thành buông tờ báo trong tay xuống, nhìn nó đầy từ ái. Hàn Như Thiên, đứa con mà ông yêu quý nhất, cũng là đứa duy nhất ông thấy có lỗi nhất. Giọng ông vang lên trầm thấp.
Thiên ngồi nghe cha mình nói và lòng chết lặng. Nhưng vốn là đứa ít khi thể hiện cảm xúc nên hai người đối diện cũng không phát hiện ra sự thay đổi của Thiên. Bà Tâm vẫn âu yếm vuốt ve mái tóc nó, mặc dù bà không muốn, nhưng không thể làm gì.
- Vâng, con biết rồi ạ. Con sẽ làm như lời bố nói.
Thiên nhẹ nhàng trả lời một câu rồi xin phép đứng dậy, đi lên phòng. Nghe Thiên nói vậy, ông Thành mặt đầy áy náy nhìn Thiên, nhưng ông không ngờ rằng con bé sẽ cho ông một bất ngờ lớn.
******************************************
Thiên nhấc từng bước nặng nề về phòng. Lúc cánh cửa phòng đóng sầm lại sau lưng Thiên cũng là lúc sự tức giận của nó lên tới giới hạn của sự chịu đựng. Nó vứt cặp sách lên bàn rồi ôm sách ném đi lung tung. Chiếc gối bông mọi ngày được cô ôm ấp thì giờ rách một mảng lớn,bông bay lả tả khắp căn phòng. Những con gấu bông được đặt trên giá sạch sẽ cũng chung số phận. Con thì nằm lăn dưới sàn nhà,con thì bị ném ngay lên tấm thảm chùi chân. Vừa đập phá,Thiên vừa lẩm bẩm:
- Cái gì mà tốt nhất cho con chứ. Tất cả cũng chỉ vì mấy người thôi. Được rồi, đã thế con sẽ cho mấy người thấy con thực sự là đứa thế nào.
Sau một hồi đập phá và độc thoại một mình,giờ Thiên mới thấy mệt.Nó ngồi tựa lưng vào tường,đưa mắt quan sát căn phòng. Phòng nó giờ còn bừa bộn hơn cả bãi chiến trường, nhưng mặc kệ. Nó thản nhiên lôi con iphone ra, bấm số. Ngay lập tức,giọng nói ở đầu dây kia vang lên
- Thiên, có chuyện gì vậy??
- Có việc muốn nhờ. Bây giờ có thể kiếm được một chiếc vé bay vào thành phố Hồ Chí Minh gấp không?
-Cái đó để Linh lo.Nhưng có chuyện gì mà bà có vẻ gấp thế?
- Tò mò làm con người ta chết sớm đấy. Giúp mình làm việc này đi. Tối nay 11h đến ngã ba nhà đón mình nhé.
Nó nói rồi cụp máy khô khốc. Bây giờ nó muốn đánh, đấm, cấu, xé một ai đó để giảm stress, nhưng khổ nỗi, bây giờ, nó đang ở một mình. Vì vậy mà những đồ vật vô tri, vô giác kia phải hứng chịu cơn phẫn nộ của chủ nhân. Ném chiếc điện thoại lên nệm, nó phi nhanh ra tủ quần áo lấy vội mấy bộ quần áo nhét vào balô. Và tất nhiên,nó không quên mang theo toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.
- Cô Thiên, mời cô xuống dùng cơm tối
- Tôi biết rồi,chị cứ xuống trước đi.
Thiên thay nhanh bộ quần áo ở nhà rồi chạy xuống phòng ăn. Khuôn mặt nó trở lại trạng thái như lúc ban đầu, tức là như chưa bao giờ có sự tức giận. Thiên ngồi vào bàn ăn, nhìn ba mẹ nó bằng ánh mắt trìu mến và nói bằng giọng còn ngọt hơn cả mía lùi
- Mẹ, cho con tiền mua đồ mới đi. Đi gặp mặt mà không có bộ nào ưng ý.
- Được rồi, mai mẹ sẽ đi cùng con, con muốn mua hết cửa hàng cũng được
- Mẹ,chẳng phải mai ba mẹ có công chuyện phải đi sao.Con tự đi một mình được mà.
- Con nó nói đúng đấy mình.Mình cứ để nó tự do đi.
Ông Tâm nói với vợ rồi quay sang Như Thiên, đưa cho nó tấm the vip- Con muốn gì cứ mua.
Thiên đưa tay nhận lấy tấm thẻ mà ba vừa đưa.
“Đúng là thứ mà mình đang cần”-Thiên nghĩ thầm trong đầu và mội nở một nụ cười hài lòng
Bạn đang đọc truyện tại 15giay.xtgem.com .Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.
Chương 5 : Chạy trốn
Bữa tối nhanh chóng qua đi, trả lại cho phòng ăn sự im lặng. Trong ngôi biệt thự sang trọng nằm trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, dường như mọi vật đã chìm dần vào bóng tối. Ông Thành đã trở lại phòng làm việc. Bà Tâm thì trở về phòng. Thiên cũng trở về phòng để chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Chỉ còn chị giúp việc đang lau dọn phòng ăn. Căn nhà im lặng đến mức nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ treo trên tường ở đại sảnh lớn. Lúc này, kim giờ đang nhích dần sang con số 9.
…Có một người đi lại trong phòng không biết bao nhiêu lần. Kẻ đó đi về phía tấm rèm lớn và mở ra. Bên ngoài,người đi lại vẫn còn tấp nập. Ngồi lên bệ cửa, kẻ đó đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính, nhìn xuống con đường phía dưới kia. Nơi mà ánh mắt ấy dừng lại là ngã 3 của phố Nguyễn Bỉnh Khiêm, chờ đợi. Chợt cơn buồn ngủ ập đến kéo hai mí mắt của nó sụp xuống. Nó tự nhủ với bản thân “ngủ một chút rồi mới có sức mà trốn chứ”.
Hẹn xong giờ thức dậy, nó nằm xuống nệm,kéo tấm chăn lên ngang người, cho ánh sáng của chiếc đèn xuống mức thấp nhất rồi chìm dần vào giấc ngủ an lành không bao giờ có ác mộng, à không, hiếm khi có ác mộng. Kim đồng hồ lặng lẽ nhấc qua từng giây, nặng nề. Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ hắt lên đồng hồ. Bóng đêm trải dài phủ lên mặt số chỉ để lại những con số mờ ảo_9h21 phút.
…Có một chiếc Dakuta thắng gấp trước cổng lối vào sân bay Nội Bài. Một đứa con gái mặc chiếc quần jean mài rách gối, khoác trên người chiếc áo khoác lửng vội vã đi về phía quầy bán vé mua một chiếc vé đi thành phố Hồ Chí Minh trong đêm. Mua xong, cô nhảy lên chiếc môtô yêu quý của mình phóng vút đi. Chiếc xe đó rời sân bay chạy nhanh qua đường cao tốc hướng về khu đo thị mới. Lúc này là 10h 3 phút. Đêm dài…
…Có một người chợt giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Kẻ đó bật dậy, đi nhanh ra phía cửa sổ. Đôi mắt người ấy sáng lên khi thấy bóng người đổ dài trên đường nơi chỗ hẹn. Kẻ đó vui sướng tới mức tự thưởng cho bản thân một chút thời gian ngâm mình trong làn nước mát lạnh rồi thay quần áo. Một chiếc áo phông đen kiểu hiphop, chiếm gần hết mặt trước chiếc áo là hình đầu lâu in trắng. Chiếc quần bò rộng thùng thình bó dưới và dôi giày cũng hiphop nốt. Tất cả tạo nên cho kẻ đó một vẻ ngoài mạnh mẽ và hoàn hảo. Nhìn Thiên lúc này thì đố ai có thể nhận ra nó là con gái. Nó hí hoáy viết cái gì đó vào tờ giấy để lại trên giường rồi xếp gấu bông thế chỗ mình, trùm kín chăn lên. Xong việc,nó kéo sụp chiếc mũ xuống che nửa khuôn mặt, nhìn lại lần cuối căn phòng mình rồi khoác balô lên vai, nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Lúc này, thời gian đang trôi dần sang khung giờ thứ 11.
********************************************
Sau một hồi vật lộn với bức tường, cuối cùng Thiên đã thoát được ra ngoài. Nó cúi xuống buộc lại dây giày rồi xách balô chạy nhanh đến chỗ hẹn.
- Linh, đi nhanh
Ném cho Thiên cái mũ bảo hiểm, Linh ra hiệu bằng mắt, ý nói nó ngồi lên xe
- Lại lấy xe của anh Thắng àh?? Thiên ôm lấy Linh, cất giọng hỏi
- Uhm, phải trốn đông trốn tây mới đi được đấy. Ông ấy dạo này quản chặt quá.
Trời Hà Nội về đêm thật yên tĩnh và thanh bình.Màn đêm như nuốt gọn hai con người.Gió phả vào người mát rượi.
- Ôm chặt vào, mình tăng tốc – Linh nói rồi tăng tốc lên 90km/h
- Linh này, tôi bỏ nhà đi – Thiên nói
Xe đang đi trên đường với tốc độ 90km/h đột ngột phanh gấp, Linh quay phắt lại nhìn nó, không tin nổi trợn tròn mắt
- Chuyện này mình sẽ giải thích với cậu sau, đừng cho ai biết mình vào Sài Gòn nhé, nhất là ông Thắng nhà cậu. Ông ấy mà biết, kiểu gì anh hai tôi cũng biết.
- Vào đó rồi gọi điện cho tôi, không được chơi trò mât tích, nếu không …. Linh giơ giơ quả đấm trước mặt Thiên đe dọa.
- Biết rồi, nhanh không lỡ giờ bay bây giờ.
Sân bay Nội Bài 11h 45 phút
…Hà Nội đã chìm vào bóng đêm nhưng nơi này thực sự vẫn còn rất nhộn nhịp. Người nhập cảnh,người xuất cảnh cứ gọi là nườm nượp. Thiên và Linh cũng vừa đến nơi. Ném lại cho Linh cái mũ, Thiên xốc lại balô rồi chạy nhanh ra quầy làm thủ tục. Nhưng Thiên chợt nhớ ra một điều quan trọng, cô dừng chạy, quay trở lại chỗ Linh đang đứng.
- Có chuyện zì vậy?
Bất giác Thiên ôm lấy Linh. Linh bất ngờ đến mức không nói được câu nào. Mắt cứ mở to nhìn. Dù đã chơi với Thiên 5 năm nhưng chưa một lần nào Thiên chủ động ôm nó.
-Cảm ơn cậu nhiều lắm. Bạn của mình.
Thiên nói thật nhanh rồi quay bước đi về quầy làm thủ tục. Còn Linh, nó đang lâng lâng với câu nói của Thiên dành cho nó. “ Bạn của mình” chỉ có ba từ đơn giản thôi nhưng làm Linh mừng phát khóc. Nó bật khóc ngay cửa sân bay, làm bao nhiêu người ngoái lại nhìn. Nhưng nó mặc kệ, trong lòng nó đã có quyết định của mình.
Sau khi đã yên vị trên máy bay ở khoang hạng nhì,Thiên đưa ánh mắt ra bên ngoài tấm kính. Hà Nội_nơi cô sắp rời xa, xa cái nơi cô đã sống 17 năm trời.T hật buồn khi phải xa nơi đó. Nhưng chính cô đã chọn rời xa nó để tới thành phố Hồ Chí Minh hoa lệ không một người quen biết chỉ để trốn chạy một cuộc hôn nhân gượng ép.
Flashback
- Con ngồi xuống đi,ba mẹ có chuyện muốn nói với con
Giọng ông Tâm cất lên nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Bỏ cặp sách lên bàn,Thiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với ba mẹ mình.
- Dạ,con nghe.
- Sắp tới, con trai bác Khang, cậu hai nhà họ Nguyễn Vũ sẽ ra Hà Nội. Con chuẩn bị rồi cùng cậu ấy đính hôn
- Tại sao ạ?-Trong mắt Thiên tràn đầy thắc mắc
- Không có tại sao, chỉ vì tốt cho con thôi
Ông Tâm đáp lời, vẫn chất giọng như thế, chỉ đều đều và nhẹ,rất nhẹ, nhưng có chút gì đó đè nén và đau lòng
- Dạ, con biết rồi
End flashback
Thiên chìm dần vào giấc ngủ. Có lẽ nó đã quá mệt mỏi bởi những chuyện xảy ra hôm nay. Nó không hề biết rằng có một người nhìn nó đã rất lâu rồi. Bất chợt, người đó nhếch môi để lộ nụ cười nửa miệng đẹp đẽ khi thấy đầu Thiên ngả dần về phía bàn. Và cốp, đầu Thiên không đập vào bàn mà đã nằm trên tay người ấy. Khẽ gạt đầu Thiên tựa vào vai mình, người đó cũng chìm vào giấc ngủ.
-Quý khách chú ý,máy bay sắp hạ cánh,yêu cầu thắt dây an toàn
Giọng cô tiếp viên hàng không vang lên làm Thiên chợt tỉnh giấc. Nó dụi mắt rồi đưa tay kéo dây an toàn. Nhưng nó khựng lại ngay vì có ai đã thắt giùm nó. Tò mò,Thiên đưa mắt nhìn xung quanh. Ai cũng đang ngủ thì làm gì có thời gian giúp nó. Chắc chị tiếp viên nào thấy nó ngủ say quá nên thắt giùm.
-Máy bay đã xuống sân bay.Yêu cầu hành khách rời khỏi khoang
Giọng cô tiếp viên hàng không lại vang lên lần nữa.Thiên kiểm tra lại balo rồi bước xuống máy bay.Thành phố Hồ Chí Minh đúng không hổ danh là nơi phồn hoa đô thị.Bây giờ là 2h đêm rồi mà xe taxi vẫn cứ nườm nượp chạy. Thiên vẫy một chiếc taxi,bây giờ cô cũng không biết về đâu nữa. Suy nghĩ mông lung một hồi thật lâu, cuối cùng cô kêu chú tài xế chạy ra hướng biển để xem mặt trời mọc. Dù gì thì bây giờ cũng quá trễ để ngủ đêm và quá sớm để ngủ ngày.
Chiếc taxi lướt đi trong đêm huyền bí của đất Sài thành.Xe chạy được chừng 50 phút Thiên đã thấy mùi mặn chát của biển. Gió biển lùa vào mát rượi. Đi thêm một chút nữa, Thiên đã nghe thấy tiếng rì rào của sóng biển. Biển kia rồi. Trả tiền cho tài xế, Thiên khoác balo xuống xe. Nó chạy nhanh ra hướng biển. Biển đêm gào thét từng cơn dữ dội. Từng con sóng lớn xô bờ làm cho người ta thấy sợ. Thiên đi bộ dọc bãi biển, lắng nghe tiếng sóng, tiếng gió và cảm nhận vị nồng của biển.
Thời gian trôi qua từng giây. Không biết Thiên đã đi bộ bao lâu, nhưng từ đằng đông, một vầng mặt trời đỏ ửng đang đội biển nhô lên. Thiên dừng bước, nó vứt balo lên cát rồi ngồi phịch xuống. Mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên lên mặt biển. Thiên ngồi đó thật lâu và bất động. Ánh mắt buồn mênh mông nhìn vào khoảng không vô tận. Biến sáng nay không đẹp trong mắt nó. Nó buồn, tiếc cho những tháng ngày đã qua mà không thể nào nắm giữ được. Không biết khi ba mẹ nó không thấy nó đâu mà chỉ thấy mảnh giấy nó để lại chỉ vỏn vẹn 4 chữ “con không đính hôn”sẽ như thế nào nhỉ. Chắc là tức giận lắm. Ai chứ ba nó sẽ cho người đi lôi cổ nó về. Nó mỉm cười chua chát rồi đứng dậy phủi cát ở đầu gối, bước những bước vô định. “Không ai biết ngày mai rồi sẽ ra sao, vì vậy cứ sống tốt cho hôm nay đã”, nó tự nhủ với mình như vậy rồi đón xe buýt trở về thành phố, bắt đầu một cuộc sống mới.