80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện

Chị! Em cảm nắng rồi - Phần 12


Chương 44:

- Chị....chị đã đến rồi sao? - Yến Nhi mặt trắng bệch, gắng gượng duy trì nụ cười, nhìn Hân vẻ không thể tin được

- À! - Hân cười mỉm, mắt lúng liếng nhìn Yến Nhi quan sát - chị vốn hay lo xa trước những chuyến đi nên thường có thói quen đến sớm, không ngờ lần này mọi người cũng vậy, may thay!

- Vậy ạ! - Yến Nhi mặt méo xệch, thất vọng thấy rõ. Kế hoạch vốn dĩ hoàn hảo đã sụp đổ trong chốc lát.

Yến Nhi ngồi lên ghế sau Hân, ánh mắt tức tối, không ngừng nhìn Hân và vẽ nên những kế hoạch mới. Mọi người dường như không ai hay biết chuyện xảy ra giữa hai người, lần lượt lên xe. Chi ngồi ghế phụ để tiện chỉ đường cho anh Bảo, còn Duy, Thiên ngồi cùng ghế Hân, Hoàng, Trần Duy, Hải thi nhau tranh giành ghế cuối cùng để ngồi 1 mình. Mỗi người 1 lý do, phải giải quyết bằng...oẳn tù tì mới xong được phần ổn định. Hoàng thắng!!!

Xe lăn bánh được 10 phút, Hân đã bắt đầu díp mắt, gục lên gục xuống, hết đập vào cửa kính đến thành ghế, sau cùng hạ cánh ở vai Duy ngồi cạnh. Hàng ghế dưới cũng chả gọi gì là xôm tụ, chỉ có tiếng nói không ngớt của Yến Nhi với Hoàng ở hàng ghế cuối mà không 1 lời đáp.

Chiếc xe vì thế mà nhanh chóng duy trì trạng thái yên tĩnh. 5 tiếng đồng hồ nhồi nhét, chật chội, nóng nực kết thúc. 

Vươn vai 1 cái, hân hút căng 1 bụng không khí trong lành miền sơn cước, hét inh ỏi:

- Đẹp quá đi! Núi kìa! - Hân chỉ trỏ không ngừng về trùng điệp những dãy núi cao vút, xếp tầng tầng lớp lớp phía xa

- Mày đừng có ra vẻ như thấy núi lần đầu thế chứ? - Chi vứt ba lô cho Hân, càu nhàu

- Riêng tao đâu, ai cũng thế đây nè! - Hân cãi lại

Quả là đúng thế thật. Hiện tại không ai thèm để ý việc khuân đống hành lý đi nữa, chỉ chăm chăm nhìn ngắm cảnh vật hùng vĩ, gần gũi thiên nhiên, hòa nhập với đất trời. Cả nhóm đứa ở thành phố, đứa thì gần biển, nên việc đặt chân đến miền núi cao, chỉ có núi và cây cũng gây sự thú vị không nhỏ.

- Đi thôi, quá giờ trưa rồi! - Bảo lên tiếng nhắc nhở.

Cả đám rục rịch tay xách nách mang đủ thứ, đi bộ thêm 500m vào nhà Chi. Đường nhỏ nên xe to không vào được, hạn chế mang nặng nên ai cũng chỉ mang đủ đồ dùng cần thiết. 

Nhà Chi ở một nơi yên tĩnh, nhưng không vắng vẻ. Nhà nào ở đây cũng được bao phủ bởi cây cối, xanh bạt ngàn, không cây ăn quả thì cây lấy gỗ. Những ngôi nhà đơn sơ, mái ngói đỏ rêu xanh phủ kín tạo nên sự tự nhiên, cổ kính, nhưng ấm áp, giản dị.

Bố mẹ Chi cũng nhiệt liệt chào đón bạn bè con mình tới chơi. Cả 1 đoàn người rồng rắn kéo nhau đi đến. Cũng may là nhà Chi rộng rãi, có cả 1 khoảng sân rộng, rồi mấy căn phòng rộng rãi nên không tạo cảm giác chật chội.

- Các cháu nghỉ ngơi, ăn uống đi nha! - Mẹ Chi cười hiền hậu, nhắc nhở - chiều bảo Chi dẫn đi xung quanh tham quan, bác và bác trai đi làm!

- Vâng, cháu cám ơn! Hai bác đi làm ạ! - Anh Bảo thay mặt cả nhóm cùng Chi ra tiễn bố mẹ đi làm, chỉ còn cả đám quỷ sứ ở nhà đập phá (nói cho to tát chứ ai dám đập cái gì ^^)

- Ở đây có chỗ nào đi chơi không mày? - Hân nằm khểnh ra phản giữa nhà, hỏi

- Gần đây có con suối nhỏ, có nhiều cá lắm! Chiều mọi người thích thì đi bắt cá, cho bữa tối luôn! - Chi đưa tay chỉnh quạt, nói qua

- Hay đấy! Đồng ý luôn! - Duy vỗ tay, nhất trí

- Bắt cá ấy ạ? - Yến Nhi nhăn mặt, thoáng vẻ khó chịu

- Không đi thì ở nhà, đỡ vướng chân! - Hoàng nhanh mắt liếc thấy thái độ coi thường, không hòa nhập của Yến Nhi, chém đểu ngay lập tức

- Không, đi chứ! - Yến Nhi tươi tỉnh ngay lập tức

Hân nhìn hai đứa, bĩu môi, lắc đầu. Hoàng lên tiếng thì nói gì con nhỏ đó cũng nghe. Hân thấy khó chịu, thấy ghét Yến Nhi, xấu tính rõ rệt.

************

Giữa chiều, Chi dẫn đường cho mọi người di len lỏi vào sâu trong thung lũng, đi đến điểm cuối của làng, rồi thêm 1 đoạn qua vườn táo mọc hoang (theo lời Chi nói khi cả lũ hò reo đòi....hái trộm), đến 1 dòng suối nhỏ, chảy róc rách qua từng khe đá, nước trong lành đến mức nhìn thấy cả từng hòn sỏi ở dưới đáy. Nhìn thấy cả đáy nên chẳng cần tốn công cũng thấy cá bơi tung tăng.

Tính ham chơi nổi lên, cả đám hò hét chạy nhanh về dòng suối, nhảy xuống thi nhau té nước, quên cả việc bắt cá, làm ồn ào, khuấy động không gian.

- Mấy đứa này, đuổi hết cá đi còn gì! - Bảo hét lớn, lùa như lùa vịt cả nhóm lên bờ.

- Lấy lưới chặn ở dưới, 1 nhóm lùa cá từ trên xuống là được! - Chi vừa đưa lưới bắt cho Hân, vừa hướng dẫn mấy tên con trai

- Câu cá được không chị? - Hoàng tò mò hỏi

- Câu thì được, nhưng cá có cắn câu không chị không đảm bảo! - Chi mím môi nén cười, trêu chọc

- Sao lại thế? - Hoàng ngu ngơ hỏi lại

- Ngu thế! - Duy mắng - nước trong thế này cá nó biết chú mày thả mồi, sao câu được!

- Ờ ha! - Hoàng gục gặc đầu hiểu ý, khiến cả đám cười rần rần

Hân cùng Hoàng, Yến Nhi, Thiên cầm lưới đi xuống, vắt ngang hết chiều rộng con suối, chèn đá cẩn thận, chờ đợi nhóm trên nguồn lùa đàn cá đi xuống. Ở trên Hải, Trần Duy, Duy cùng Bảo làm đủ cách để đàn cá bơi đi, thấy con nào đuổi con đó.Chẳng mấy chốc lưới đã đầy cá, Hoàng, Thiên luôn tay bắt cho vào xô Chi cầm sẵn trên bờ.

Vừa làm vừa nghịch, nên sự mệt mỏi không hề ghé thăm qua mọi người. Yến Nhi chỉ cầm mép lưới, không dám đụng đến con cá nào hết. Hân cũng chả kém. Chỉ lo chặn lưới, còn lại để việc bắt cho 2 tên con trai. Gì chứ cá sống giãy đành đạch thế cô cũng hơi nhát động đến. 

Đang chăm chú làm thì Yến Nhi liếc ngang sang Hân đứng bên cạnh, ý tưởng khẽ lướt qua cái đầu ranh mãnh. 

Cô làm vẻ vội vàng nhìn sang bên Hân, nói nhanh:

- Chị, ở đây có con cá sắp thoát đi này!

Sau đó nhanh như chớp Yến Nhi đưa chân sang, dẫm lên chân Hân ở dưới, khuỷu tay nhẹ nhàng huých thẳng vàn người Hân, đẩy ra sau.

Hân hơi bất ngờ trước tình huống phát sinh, nhưng ánh mắt nhanh chóng nhận định tình hình. Ngay lập tức cô buông hai tay đang cầm lưới, cả thân mình khẽ lắc, chân trái bước ra sau, nghiêng người tránh cú huých của Yến Nhi, mặc cho chân phải đang bị chặn đứng không thể di chuyển.

Vì lấy đà cho cú huých người nên Yến Nhi nhanh chóng mất thăng bằng khi có cả khoảng trống ở bên cạnh, kết quả là....chính mình mắc bẫy của mình. Yến Nhi ngã nhào xuống nước, phóng sinh đám cá mắc lưới chưa kịp bắt đi mất.

Hoàng đứng ngay cạnh, tỉnh cơ ngoảnh mặt đi:

- Thôi, xong! Cá chạy hết rồi!

- Gì mà hậu đậu quá vậy! - Chi khó chịu, nói không khoan nhượng

- Bình tĩnh! - Hân rút chân phải về, đứng hùng dũng giữa dòng suối, ra vẻ bênh vực - Yến Nhi mất đà thôi mà! Có bị sái chân không em?

Hân khẽ đưa tay đỡ Yến Nhi ướt như chuột lột đứng dậy, đã buồn cười vì tình huống rồi còn buồn cười hơn nữa khi thấy vẻ mặt tức giận không kìm chế của Yến Nhi.

Yến Nhi giận dỗi giậm chân lên bờ, nhìn Hân như ăn tươi nuốt sống. Bỗng cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân, Yến Nhi khe khẽ ngảnh sang, chạm phải tia nhìn sắt bén, tỏa hàn khí của Hải, cô quay đi ngay lập tức, tự nhủ không ngừng rằng mình chỉ lạnh vì ngấm nước suối thôi, không có gì hết


Chương 45:

Sau khi đã bắt phân nửa cá lỡ dại đi dạo ra ngoài suối đúng lúc sát thủ đang lượn lờ ở đó, được hẳn nửa xô đầy những cá lớn cá bé, cả đám mới hài lòng, thu gom đầy đủ dụng cụ, dù còn lành lặn hay sứt mẻ cũng phải mang về...điểm danh đền bù.

Bữa tối hôm đó, tất cả các món đều có....cá. Cá rán, cá hấp bia, cá nướng, cá nấu canh lá chua, chả cá, cá tẩm bột. Ăn xong bữa này có khi khỏi ăn cá cả năm trời luôn. Vì phần lớn là con trai, con gái lại đa phần vụng về nên chỉ dám phụ giúp mẹ Chi và Chi nấu nướng, để tránh tình trạng món thì nhiều ăn thì ít.

Bữa ăn hôm ấy có lẽ cũng là lần đầu tiên cả bọn được tụ tập đông đến vậy, ngồi chật ngoài sân, xông xáo gắp lia lịa, khen tấm tắc. Bố mẹ Chi mỉm cười hài lòng, nhìn đám trẻ ăn mà cũng thấy no bụng.

Ăn uống, dọn dẹp xong xuôi cũng đã hơn 8 giờ, Hoàng lôi kéo Hải cùng Thiên ra sau vườn nhà hái táo, khế, ổi làm thêm 1 bữa liên hoan cây nhà lá vườn, với nguyên tắc sạch, rẻ, chất lượng. Duy còn tranh thủ dặn dò Chi hôm nào lên trường phải hái thêm mang về làm quà nữa.

- Mai đi đâu đây? - Duy ngòi xoa cái bụng tròn lủng như trái bóng, hỏi vu vơ, không cần biết ai sẽ trả lời

- Mọi người muốn đi đâu? - Chi hỏi lại

- Có chỗ nào thì mày chịu trách nhiệm chứ cả lũ đến đây lần đầu, biết chỗ nào mà hỏi! - Hân cũng ý kiến ý cò

- Kể cả đi lao động chân tay cũng được hả? - Chi cười mà như không cười

- Lao động là sao? - không hẹn mà gặp, Trần Duy, Yến Nhi đều đồng thanh hỏi, mỗi người 1 âm điệu, người thấy nản, người thấy ngán

- Qua suối 1 đoạn có rừng tre, mai đi đào măng, OK? - Chi đề nghị

- Thêm 1 bữa tự cung tự cấp hả? - Thiên hỏi, có phần thấy thú vị

- Ừ, đang mùa măng nên có nhiều lắm, tha hồ ăn! - Chi khẳng định chắc nịch

- OK, thế thì phải đi ngủ sớm, không ngày mai có bắn tên lửa tao cũng không dậy nổi đâu! - Hân thúc giục mọi người rồi nhanh chân chạy biến vào nhà

- Ê, bà không dọn dẹp hả??? - Duy gân cổ gọi theo, nhìn đống hỗn độn còn bầy đầy trên chiếu mà ngán ngẩm

Buối tối cứ thế mà trôi qua trong những cơn gió nhẹ của mùa hạ, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa bưởi, tiếng côn trùng kêu, tiếng lá xôn xao đùa giỡn cùng gió và ánh trăng sáng vằng vặc.

******************

7h30 sáng

Gà đã rời chuồng, cất tiếng gáy vang dội từ sớm tinh mơ, nhà nhà đều đã dậy đón bình minh buổi sớm, hưởng thụ những giọt sương mát lành còn đọng trên lá cây, rộn rạo chuẩn bị người lớn đi làm, trẻ em vui chơi.

Nhà Chi, tại 3 gian phòng, vẫn ngần ấy con người đang ngủ say sưa không biết trời đất đảo ngược thế nào, chỉ biết chìm trong từng giấc mộng. 

Chi dậy từ sớm, đang bận rộn chuẩn bị nấu mì. Thiên mắt nhắm mắt mở vơ lấy điện thoại xem giờ, nhìn sang 2 tên bạn vẫn đang ôm nhau ngủ, chậm chạp mò dậy, ra ngoài cửa đón ánh sáng.

- Dậy rồi sao? - Chi từ bếp đi lên, cất tiếng chào

- Ừ! Chi dậy sớm thế sao? 

- Tớ quen rồi, vệ sinh cá nhân đi rồi giúp tớ gọi mấy đưa kia dây, không đi sớm thì về muộn lắm! - Chi nhắc nhở rồi đi vào gian phòng ngủ của con gái.

Vật lộn, hò hét, lôi kéo....làm đủ kiểu, đủ trò mới dựng dậy được mấy con sâu ngủ, rồi lại khản giọng giục giã ăn sáng, chuẩn bị các thứ để đi đào măng. Nhìn đám lờ đờ thiếu sức sống trước mặt, Chi tự nhủ thề sẽ không bao giờ đưa cái lũ này đi chơi buổi sáng nữa. Mệt cả người!! Bảo chịu trách nhiệm trông nhà, để cho đám nhóc kia đi tìm hiểu cuộc sống.

Con đường đi vẫn vậy, vẫn nhỏ hẹp, sạch sẽ, dọc theo hai ven đường là bụi cỏ rậm rạp, cây cối thẳng tắp. Lội qua khoảng suối nhỏ mát lành vào sáng sớm, Chi dẫn đường đưa đám bạn đi lên khoảng đồi nhỏ phía xa. Địa hình không cao lắm, cũng không hiểm trở khó đi, nhưng với việc đường bị phủ kín bởi cây cỏ thì lần mò đi đúng đường cũng là điều khó khăn. Chi phải cẩn thận nhắc nhở đừng đi lung tung kẻo lạc, thận trọng vừa nhìn đường vừa vạch hướng đi, tìm đến những nơi măng tre ẩn náu.

Đi hơn 15 phút, Chi dừng chân lại ở khoảng trống, nơi có đầy rẫy những bụi tre cao vút, to lớn mọc lên khắp nơi. Cả đám lại được 1 phen á ố không ngừng, tha hồ cảm thán trước không gian đậm chất rừng rậm nhiệt đới :D

Hoàng kéo Hân đi chụp ảnh tự sướng hết chỗ này đến chỗ kia, Yến Nhi mệt mỏi vì phải leo đồi, không còn sức mà theo phá đám, ngồi phệt xuống bóng râm gần đấy hưởng thụ gió mát tự nhiên. Trong rừng sâu, lại gần những bụi tre nên gió như thổi mạnh hơn, đem cái mát lành đến cũng nhiều hơn là bên ngoài.

Chờ cho cả nhà nghỉ xong, Chi bắt đầu hướng dẫn:

- Mọi người nhớ chú ý tìm những cây măng non hãy đào, nhưng đừng hái cây con, để nó lớn tiếp nữa. Cao khoảng 30cm, to hơn nắm tay là đào được! Đừng lấy cây già quá, để lớn thành tre luôn, cây non quá cũng không, nhớ chưa?

- Cứ thế nhổ hả? - Hoàng hỏi, tay giơ lên 1 sản phẩm đã nhanh ẩu đoảng nhổ bật gốc, chỉ còn phần búp

- Nhổ kiểu quái gì thế? - Hải đi lại mắng - Phần ruột còn nguyên trong đấy, anh nhổ phần vỏ lên làm cái gì?

Hoàng nghệch mặt nhìn Hải mắng mình sa sả, giận dỗi

- Em sao mắng anh thế?

- Ngu thì mắng! - Hải nói cộc lốc

- Chú ý nào! - Chi phải lên tiếng ổn định trật tự - Mọi người cầm phần đầu búp măng, sau đó lấy cái xẻng mini này, khẽ đào sâu xuống dưới, rồi đặt vài gốc măng, nhẹ nhàng đẩy lên, thấy bật gốc thì nhổ lên là được, đừng dùng sức sẽ bị gãy!

Chi vừa nói vừa làm mẫu, nhanh như cắt đã thu hoạch được sản phẩm hoàn chỉnh, sạch đẹp, khiến cả lũ tròn mắt thán phục thêm lần nữa.

- Mỗi người nhổ 5 cây thôi nhé! - Chi dặn dò thêm, sợ ai nấy hăng hái quá đà lấy hết măng của cả đồi.

Thế nhưng, lo lắng của Chi thật sự là thừa thãi. Vì Chưa làm bao giờ, ai cũng khó khăn, nhanh nhất của hơn 10 phút mới nhổ được 1 cây măng....tạm chấp nhận được, còn lại chủ yếu là đào đất chứ không thấy măng đâu hết.

!0h30, 10 cây măng lành lặnđã được gom góp đầy đủ, bên cạnh đó là vài cây đã thê thảm bị chẻ đôi, thành quả đổ mòi hôi của tất cả mọi người. Ai nấy cũng ngồi thở dốc, lau mồ hôi

- Hóa ra, măng mình ăn hàng ngày được thu hoạch vất vả thế này đây! - Duy cầm cây măng ngắm nghía, thấm thía nên nhiều điều

- Ừ, vất vả thế nhưng nếu bán lại không được giá cho lắm nên măng trên đồi này mọi người chỉ lấy về ăn thôi. Muốn bán thì phải trồng rất nhiều! - Chi giải thích thêm

Chuyến đi lần này xem ra có ích hơn tưởng tượng. Nó đã dạy cho tất cả mọi người, những người vốn sống trong sung túc đầy đủ hiểu hơn về ý nghĩa của từng sự vật hiện diện xung quanh, thêm quý trọng những giọt mồ hôi rơi vì lao động, vì sinh nhai, những vất vả to lớn ẩn dấu trong búp măng bé nhỏ, trắng trẻo, ngọt lịm ấy!

Trưa nóng nực, mặt trời như thiêu đốt trên đỉnh đầu, nhưng chả ảnh hưởng đến bữa cơm trưa. Bố Chi đã khéo léo cùng Bảo bê 2 bàn ăn to uỵch ra vườn sau ngồi cho mát mẻ. Cả 1 khoảng trời được bóng cây che phủ, nên cái nắng nóng đã được đẩy lùi.

Bữa cơm hoàn toàn chế biến từ chỗ măng đã hái từ sáng, không thịnh soạn như ngày hôm qua, chỉ đơn sơ, bình dị, vậy mà cả đám lại thấy ngon hơn bất kỳ bữa ăn nào. Quả là hưởng thụ những gì mình đã vất cả kiếm được, cũng phải khác.

Chiều hôm đó, cả bọn lại được dịp lao động tay chân, giúp cho nhà Chi trồng rau xanh ở khu đất nông nghiệp cách đó không xa. Nhờ buổi đó, tất cả lại rút thêm được chân lý sâu sắc hơn nữa, về những quá trình lâu dài để có thể tạo ra những bó rau xanh mơn mởn ở ngoài chợ. 

Có trải nghiệm mới có hiểu biết!!!!


Chương 46:

1 tuần trôi qua cùng những thú vị, những điều mới mẻ, những trải nghiệm hiếm có khó tìm. Loáng cái đã đến cuối tuần. Đáng lẽ cả đám có thể ở nhà Chi chơi thêm những nghĩ cảnh người đông như kiến, bản thân cũng tự thấy e ngại vì đã làm phiền,gia dình Chi vốn yên tĩnh bị khuấy đảo bởi sự ồn ào nên rát nhanh chóng quyết định đã được đưa ra. Ngày hôm sau cả nhóm sẽ lên đường về nhà Thiên chơi theo như lời mời và kế hoạch từ trước, dĩ nhiên Chi cũng sẽ đi cùng. Nếu tính ngắn gọn, mỗi nhà ở 1 tuần thì dư sức ở nhà thêm 1 tháng trời trước khi lên đường nhập trường.

Do vậy nên hiện tại sau bữa cơm trưa, cả nhóm đều tất bật, không phải chuẩn bị đồ, mà là giúp bố mẹ Chi những việc cuối. Chiều mát, Hân, Duy, Thiên, Hải phụ trách ra ruộng rau nhà Chi tưới tắm đám cây lần cuối, tiện thẻ lấy ít rau về làm bữa liên hoan chia tay. Bảo, Trần Duy, Duy ra suối bắt cá, lấy dư mấy ngày cho bố mẹ Chi ở nhà....ăn dần trong 1 ngày, trời nóng dễ hỏng, không lấy nhiều thì hơn. Chi, Hoàng, Yến Nhi hái đầy rổ cây quả trong nhà đem đi ăn trên đường và làm quà cho nhà Thiên.

Mỗi người 1 tay 1 chân nên khi mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống nơi chân trời, tất cả đã tập trung nấu nướng, dọn dẹp, tắm rửa, xong xuôi chờ bố mẹ Chi đi làm về.

Vào bữa ăn được vài phút, Bảo, người lớn nhất nhóm thay mặt tất cả cám ơn bố mẹ Chi:

- Cháu cám ơn hai bác đã đón tiếp nhiệt tình chúng cháu cả tuần qua! Làm phiền đến hai bác, thật ngại quá!

- Ngại gì chứ, đều là con cháu hai bác! - Bố Chi vỗ vai Bảo, hào hứng nói - bác định giữ mấy đứa ở lại nhưng cứ đòi về, bác cũng không tiện!

- Nhà chả có gì đón tiếp, các cháu phải tự tay lấy thức ăn, nấu nướng hết cả! Hai bác lại bận nữa! - mẹ Chi áy náy nhìn cả bọn

- Không có gì bác, cháu thấy thế lại hay ý ạ! - Hân hồ hởi nói, không hề nịnh nọt chút nào

- Vâng, đúng đấy ạ! - Cả đám cũng hùa theo

- Bọn cháu làm hao cơm tốn củi của hai bác thôi! - Duy vừa nhai vừa nói

- Nhai xong hãy nói, bất lịch sự!- Thiên đấm mạnh vai Duy khiến cậu suýt sặc, rồi lại vội vàng dâng nước tạ tội

Mẹ Chi hiền từ nhìn cả đám. Ở cùng 1 tuần bà cũng thấy thân thuộc, quý mến, có tình cảm nhiều không kém phần con ruột của mình với bạn bè của Chi.

Trời tối xuống nhanh chóng, đem theo những kỷ niệm, những tiếng cười đùa, tình cảm trào dâng, lấp đầy trái tim từ người trẻ đến người lớn tuổi, thêm mặn nồng bữa cơm sum vầy.

*********************

Sáng sớm, cả nhà lần này đặc biệt, ai cũng đã dậy chuẩn bi hành lý, phải đi bộ ra chỗ gửi xe nên cần đi sớm. Theo như lời bố Chi có nói, để đến được nhà Thiên cũng phải mất nửa ngày đường. Thiên ở gần biển, nên còn phải đi chán mới đến nơi.

Mẹ Chi nhiệt tình đem cho mỗi đứa 1 túi hoa quả làm quà, khiến cả đám hết từ chối lại cảm ơn, không ngớt lời.

7h30, xe đã lăn bánh. Ai cũng nuối tiếc ngoái nhìn bóng bố mẹ Chi tiễn xa dần, không giấu được nỗi buồn và sự tiếc nuối.

- Này, nhà ông gần nhà Thiên chứ? - Hân đột nhiên quay xuống hỏi Trần Duy

- Cùng tỉnh, khác huyện, cách nhau 60km! - Trần Duy vừa đeo tai nghe nhạc vừa nói

- Ầy, thế thì vãn đi đến dược nhỉ! - Hoàng hớn hở, không ngừng lên tưởng viễn cảnh được đến nhà tất cả mọi người

- Không! - Trần Duy nói cộc lốc, cắt đứt sự hào hứng của Hoàng

- Tại sao? - Hải nhìn dò hỏi

- Chỉ là.....không tiện thôi! - Trần Duy trầm mặc, khẽ nói, rồi nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ, tỏ ý không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa

Cả đám khó hiểu nhìn nhau, rồi nhìn Thiên chờ đợi lời giải thích nhưng Thiên cũng nhún vai, không bình luận thêm. 

Lại ngồi xe ê ẩm đến giữa chiều, lắt léo đi qua đủ loại đường, hết to đến nhỏ, hết rẽ trái lại rẽ phải, đến lái xe là Bảo cũng phải bực mình vì đường về nhà Thiên. Cuối cùng....cuối cùng....cuối cuối cuối cùng

- Đến nơi rồi! - Thiên hô to, vực dậy những con người mỏi mệt thi nhau lả đi trên ghế

Cả dám chen nhau nhào xuống xe, hít thở khí trời, đón gió, vươn vai, ngáp dài. Đủ cả. Gió từ biển thổi vào đem theo mùi tanh của hải sản, mùi mặc của muối.

- Oa, đẹp hết xẩy! - Yến Nhi trầm trồ.

Biển xanh trong trải dài trước mặt, như không thấy giới hạn, từng cơn sóng thi nhau đợt này nối tiếp đợt khác phô bày vẻ đẹp trên mặt biển.

Nhà Thiên có 2 tầng nhỏ nhắn, màu trắng tinh khôi như 1 căn nhà cổ tích, mặt tiền đối diện với khung cảnh hùng vĩ, có thể nhìn trọn biển cả bao la, nhìn thấy cả những ngọn dừa nhấp nhô bên đường. Vì ở trên cao nên không bị ảnh hưởng bởi sự tấp nập thường gặp ở các bãi biển.

Thiên mở cửa, mở Gara để Bảo đưa xe tiến vào. Cả đám vào nhà Thiên, thêm 1 lần kinh ngạc. Nhà tưởng rằng nhỏ nhưng rộng bất ngờ với khoảng sân lát đá trắng, sau nhà chính còn có 1 dãy nhà phụ

- Dãy nhà phía sau là khu nghỉ dành cho khách du lịch! - Thiên giải thích - còn nhà chính này thì gia đình tớ ở!

- Nhà cậu kinh doanh khách sạn? - Chi hỏi

- Gần như thế, Khu du lịch thì đúng hơn!

- Nhưng....ở phía sau như thế không thấy biển, ai đến ở chứ? - Hoàng lên tiếng hỏi sau 1 hồi quan sát

- Phía đối diện có đường đi xuống bãi tắm, còn ở đây biệt lập vì ông tớ muốn gia đình có sự riêng tư, yên tĩnh! - Thiên bê nước ra phòng khách, nói cụ thể từng chút một cho mọi người

- Vậy cũng hay! - Bảo đồng tình - Vậy thì rộng lắm nhỉ?

- Vâng, cũng kha khá! - Thiên cười mỉm

- Không ai ở nhà hả mày? - Trần Duy vào WC rửa chân tay, chạy ra tham gia đám đông

- Mẹ tao chắc đang ở bên kia quản lý, bố thì....hình như là về nhà bà nội!

- Không anh em gì hả? - Trần Duy hỏi tiếp

- Không, tao con một mày!

- Sao tao không biết nhỉ?

- Có thèm quan tâm đến bạn bè đâu mà biết! - Thiên lườm 1 cái sắc lẻm, trách móc.

- Đông thế này, đủ phòng không? - Duy

- Khỏi lo đi, thiếu thì qua khu nghỉ dưỡng! - Thiên cười phá lên, châm chọc

- Xời, mày là chủ, mày phải lo! - Trần Duy trả đũa

- Tao có nói không đâu! Có khi mai chị họ tao lên chơi đấy! Chi ấy về nhà bà nội nghỉ hè, bố tao kiểu gì cũng lôi về nhà chơi! - Thiên nói thêm để mọi người đỡ bất ngờ

- Nhà cậu được mùa khách thật dấy! - Hân trầm trồ, chẳng bù nhà cô, chả mống nào ghé qua chơi

- Chị ấy cùng ở thành phố với cậu ý, hay đến nhà tớ nghỉ hè lắm, rất dễ tính! - Thiên gật đầu đồng ý với nhận xét của Hân.

- Thôi, về phòng nghỉ ngơi, tắm rửa, rồi còn đi chào bố mẹ Thiên! - Bảo nhắc nhở, rồi nhanh chân đi vào phòng ngủ tầng 1, Duy cũng đi cùng. 

Còn Hoàng, hải, Trần Duy, Thiên, 3 đứa con gái đều đi lên tầng trên. Tầng hai có đầy đủ những 6 phòng ngủ xếp xen kẽ hai bên hành lang.

Buổi tối ở miền biển thường xuống muộn, mặt trời vẫn còn lững lờ đi lại trên đường chân trời, bãi tắm càng lúc càng đông, vì vậy khu nhà nghỉ của nhà Thiên cũng nhộn nhịp người vào người ra.

Cả đám kéo nhau đến phòng quản lý tìm mẹ Thiên. Mẹ Thiên còn khá trẻ, hiện đại, với mái tóc nâu xoăn được búi gọn gẽ, quần âu áo sơ mi lịch sự mỉm cười chào đón cả nhóm:

- Các cháu đến nơi rồi đấy hả? Đi có mệt không?

- Cám ơn cô! Chúng cháu ổn! Cô đang bận ạ? - Chi cười đáp lại

- Cũng không có gì, đang dịp nghỉ nên hơi nhều khách, có lẽ giờ cô không tiếp đón được, các cháu thông cảm nha!

- Không sao đâu cô! - Hân

- Cô đã bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối, đến giờ ăn sẽ đem về nhà cho các cháu, cứ tự nhiên nhé! - Mẹ Thiên dặn thêm trước khi đi tiếp khách

- Chúng cháu cảm ơn ạ!

- Mẹ Thiên ăn cơm ở đâu? - Cho thắc mắc thêm khi đang về nhà chính

- Ăn ở đấy cùng nhân viên luôn, cứ 3 tháng hè lại thế, không sao đâu! - Thiên cười trấn an đám bạn còn đang thiếu tự nhiên

Về đến cổng nhà, Thiên nhìn thấy chiếc ô tô con màu xám bạc xuất hiện, khẽ cười quay lại nói:

- Bố tớ về rồi!

Lại kéo nhau rồng rắn vào nhà. Trên ghế sô pha, 1 người đàn ông mái tóc hơi điểm bạc đang ngồi....gọt hoa quả, cực đảm đang, ra dáng nội trợ kiểu mẫu, dáng người to cao, gương mặt nghiêm khắc nhưng ánh mắt lại rất hiền hòa, ấm áp.

- Bố vè khi nào thế? Sớm vậy à? - Thiên mở miệng gọi

- Ừ, mai bố có việc đột xuất! A, bạn con đây hả? - Bố Thiên ngẩng mặt nhìn từng đứa, từng đứa đi vào - Đông quá ha!

- Vâng, để con giới thiệu - Thiên vừa nói vừa chỉ từng người - đây là Trần Duy, cùng phòng, cùng lớp con, Duy, cùng khoa khác lớp, Hân, Chi, cùng trường khác khoa, 3 em này là Hoàng, Hải, Yến Nhi, cùng trường con năm nhất! Anh Bảo là giảng viên của trường, anh trai Hân!

Giới thiệu cả loạt xong cũng mệt, người đông như kiến cỏ. Bố Thiên gật gù nhận xét

- Đủ độ tuổi, đủ các khoa, xem ra con bố kết bạn rộng rãi ghế! Thế là tốt! 

- Chị Khanh về cùng bố chứ?

- Chà, lần đầu thấy em đưa bạn về nhà đấy! 

Bố Thiên chưa đáp đã có tiếng nói thay câu trả lời. Từ nhà trong, 1 người con gái đi ra, nhẹ nhàng lên tiếng. Tiếng nói trong trẻo, tinh nghịch. Cô mặc áo phông quần jeans đơn giản, cũng đeo kính như Hân,ánh mắt thông minh, lanh lợi, mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng phía sau. Nhìn như bằng tuổi chứ không phải hơn tuổi cả đám.

- Khanh? - Bảo đang đứng im lặng ngoài cửa đột nhiên lên tiếng, mắt mở lớn nhìn người vừa xuất hiện như không tin sự thật trước mắt

- Bảo? là cậu thật đấy à? - Chị Thiên cũng ngạc nhiên không kém, cười tươi đến gần, nhìn Bảo không ngớt

Tất cả đổ dồn ánh mắt vào hai người trước mặt, đồng tâm hỏi 1 câu hỏi:

- Hai người quen nhau sao?


Chương 47:

Bảo và Khanh vẫn đứng nhìn nhau, không ai hay cái không khí kỳ lạ và hàng chục con mắt đang chiếu tướng lên mình. Hân từ nãy hết nhìn anh trai, rồi đến Khanh, cuối cùng cũng dè dặt lên tiếng thăm dò:

- Chị....Khanh ạ?

Khanh dứt ánh mắt khỏi Bảo, nhìn sang Hân đang đứng cạnh, cười tươi, đến gần véo hai má Hân:

- Bé Hân đây sao? Lớn quá cơ! Nhìn yêu chết đi được! Học lớp mấy rồi em? Đã thi đại học chưa? Định thi trường gì?

Hâm méo mặt vì cái véo má yêu của Khanh, đồng thời cũng vì đống câu hỏi Khanh tuôn hàng loạt nữa. Hân ngọng nghịu trả lời:

- Em đang học đại học rồi chị!

- Ối, thế à? Nhìn em như học sinh cấp 3 ý! - Khanh ngạc nhiên, càng thấy đáng yêu hơn nữa

- Chị ơi, em đau...... - Hân không chịu nổi nhiệt tình thái quá của Khanh, phải lên tiếng

- À, chị xin lỗi! Có biết chị là ai không? - Khanh vội buông tha cho má Hân, vừa xoa xoa cho Hân đỡ đau vừa hỏi

- Em chỉ biết chị là bạn thân anh em, cũng nhìn qua ảnh, nên.....giờ chị khác quá! - Hân đỡ đau ngay lập tức cười tươi rói với Hân, quay sang đám bạn vẫn đứng đó cùng bố Thiên vẫn ngồi đó giới thiệu - đây là bạn học cấp 3 của anh tao!

Cả lũ gật gù, mãi 10 phút mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bố Thiên nghe vậy vỗ tay cười lớn:

- Chà, đúng là "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ"! Trùng hợp ghê nha!

- Bố, lại dùng danh ngôn rồi! - Thiên day day thái dương, xấu hổ vì bố mình

- Có làm sao? - Bố Thiên hồn nhiên hỏi con trai - Không gì diễn tả hay hơn, đúng không Khanh?

- Vâng, chú quá đúng! - Khanh giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Nhìn 2 chú cháu nói chuyện không hề có khoảng cách, cứ như hai người bạn đồng trang lứa. Cả đám lại 1 phen đóng băng đến khi bố Thiên giục tất cả ra sân ngoài để cùng ăn cơm.

Phía bên trái ngôi nhà có 1 khoảng sân nho nhỏ, được lát đá kỹ càng như sân lớn nhưng xung quanh lại là thảm cỏ mềm mại, ở đó được đặt sẵn 1 bộ bàn ghế to chả kém cạnh ở phòng khách băng gỗ màu nâu trầm, mái che bằng lá dừa vừa mang hơi hướng du lịch biển cả, lại đậm chất thiên nhiên phù hợp với khu vườn bao quanh đó. Vừa ngồi ăn tối, vừa được gió từ biển thổi tới tươi mát, không cần quạt cũng thấy sảng khoái lạ thường.

Gần biển nên cả đám được chiêu dãi nhiều món với nguyên liệu đều là hải sản tươi sống, ngoài ra vẫn có những món "đất liền" như thịt lợn, thịt bò cho ai có nguy cơ sị ứng hải sản.

- Ở đây cũng có thịt hả bác? - Hoàng nhìn bàn ăn đầy hương vị thu hút, hỏi

- Có chứ! Tiêu chí của hai bác là phục vụ tất cả theo nhu cầu của khách. Nhiều khách du lịch không quen ăn hải sản 3 bữa 1 ngày, dễ ngán nên bác có 1 nông trường riêng ở gần thành phố, chuyên cung cấp thịt tươi sống ra ngoài này! - bố Thiên hào hứng kể lể cho mấy người học Kinh Tế và Tài chính, có truyền thụ kinh nghiệm

- Tuyệt! Bảo sao cháu thấy cỗ bác đông khách thế! - Duy giơ tay tán thưởng, bắt đầu chiến đấu với bàn tiệc

- Ý kiến này do Khanh góp ý đấy! - bố Thiên vỗ vai cô cháu gái khen ngợi - không nhờ nó bác không nghĩ ra đâu!

- Chú cứ nói giảm nói tránh, nhờ cháu chú mới thu được nguồn lợi mỗi năm còn gì! - Khanh vênh mặt tự kiêu, khiến cả bàn cười rôm rả

- Thế nên năm nào chú chả cho cháu chuyến đi nghỉ miễn phí hả? 

- Họ hàng với nhau, chú định thu tiền cháu à mà bảo miễn phí?

Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện trong không khí ấm áp, hòa nhập, vui vẻ. Chỉ có Bảo lẳng lặng ăn, không nói năng gì, thi thoảng lại cười nhẹ hưởng ứng theo trò đùa của mọi người. Hân ngồi cạnh nhìn anh minh thăm dò. không hiểu hôm nay bị cái gì đến món khoái khẩu cũng không đụng đũa. Hân liếc Bảo, lại nhìn đến phía đối diện, dễ dàng nhận ra sự chú ý đặc biệt của bảo dành cho Khanh. Hân lia mắt sang Thiên ngồi gần Khanh, bắt gặp cậu cũng đang nhìn mình, cười tinh ý. Xem ra cả hai đều vô tình đụng trúng cùng 1 vấn đề.

Còn bên cạnh Hân, Duy lại ngồi hết nhìn Hân đến Thiên, cũng với ánh mắt khó hiểu, và chút không vui kìm nén. 1 góc bàn tiệc, không khí kỳ lạ cứ dâng lên ngày càng cao.

Cuối bữa cơm, Thiên dẫn mọi người đi xuống bãi tắm. Biển đêm dịu nhẹ, từng đợt sóng cứ từ từ lấn dần vào bờ theo lực hút của mặt trăng tròn vành vạnh trên cao. Vẫn có người tắm biển nhưng phần nhiều những chiếc ghế mây, đã được bày ra cả bãi tắm, những chiếc ô đủ màu được dọn hết, để một không gian thoáng đãng cho những ai có hứng thú ngắm mây trời trăng sao và hóng gió.

- Bãi biển kéo dài hơn 50km, nhưng bãi tắm chỉ ở quanh đây tầm 5-7km trở lại, đây là khu vực trung tâm nhất. Hàng năm ở hội trường ngoài trời ngay gần kia hay tổ chức ca nhạc chào mừng, rồi bắn pháo hoa lắm! Không biết năm nay làm chưa!

Thiên vừa dẫn các bạn đi dọc bãi biển, vừa giới thiệu qua.

- Thế gần đây có chỗ nào chơi không? - Chi hỏi

- Có chứ, nhiều là khác, giờ muộn rồi, mai tớ sẽ đưa các cậu đi!

- A, chị muốn đến Hang Cạn, mấy lần định đi nhưng em toàn từ chối! - Khanh sực nhớ ra, vòi vĩnh. Cô cũng tranh thủ đi cùng Thiên, 1 mặt muốn nói chuyện với mấy người trẻ tuổi, khai sáng tâm hồn càng ngày càng lỗi thời vì...lớn

- Chị tranh thủ quá đê! - Thiên xoa xoa đầu Khanh, cứ như bố với con gái - Thấy em đưa bạn về nên kiểu gì cũng đưa đi chứ gì?

- Chứ sao? Bình thường mỗi chị em có cho đi đâu! - Khanh bĩu môi

- Được rồi, biết thế!

- Hang Cạn là ở đâu? - Hân thắc mắc

- Là 1 cái hang nhỏ ngay sát bở biển ở phía đông kia, nằm chìm hoàn toàn đáy hang trong nước biển nhưng bên trong hang hoàn toàn khô ráo nên gọi là Hang Cạn, cách đây 8 km, phải đi xe qua đó! - Thiên giải thích

- Hay nhỉ! Tớ muốn đi! - Hân nhảy nhót reo hò

- Em nữa! - Hoàng phụ họa

Thiên đành gật đầu bất đắc dĩ, rồi kéo cả đám quay về ngồi dưới bãi cát trước khu nghỉ dưỡng của nhà mình cùng ngắm cảnh. Yến Nhi len lén ngồi xuống cạnh Hoàng, nhưng chưa chạm đến nền cát, cậu đã đứng dậy chạy theo sóng thủy triều đi xa, hào hứng nghịch nước, tham gia cùng Hân, Chi, Duy, Trần Duy, Khanh ở đó. Yến Nhi thở dài, do Hoàng vô tình, hay không thích cô đây?

- Nghĩ gì thế? - Hải ngồi xổm xuống gần Yến Nhi, nhưng vẫn giữ 1 khoảng cách, hỏi như không hỏi

- Không có gì! - Yến Nhi ảo não đáp lại, mắt nhìn chăm chăm xuống con cua chết khô dưới chân

- Đừng có nghĩ ra kế hoạch ngu ngốc nào nữa! - Hải đột nhiên nói, ngữ diệu vừa như cảnh cáo vừa như thản nhiên

- Sao cơ? - Yến Nhi khá hốt hoảng, vờ bình tĩnh hỏi

- Đừng nghĩ tôi không biết ý định của cậu trong mấy ngày gần đây. Cậu nghĩ gây sự với Hân thì sẽ kéo được sự chú ý của Hoàng về mình à?

- Tớ....đâu có......tớ chỉ là.....

- Không cần thanh minh với tôi, dù sao tôi cũng không quan tâm cậu định làm gì với Hoàng, nhưng....đừng đụng vào Hân! - Hải quay mặt nhìn đối diện Yến Nhi, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu tâm can người đối diện

- Sao...cậu quan tâm đến chị ta như vậy? - Yến Nhi thắc mắc hỏi lại. Điều này cô đã cố gắng tìm lời đáp từ lâu, nhưng không thể nghĩ ra điều gì

- Cậu không cần biết! - Hải dứt ánh mắt, quay ra biển nhìn say sưa đám người đang nô đùa trước mắt

- Lẽ nào.....- Yến Nhi nheo mắt, ngờ vực - cậu....thích chị ta?

-............... - Hải im lặng không đáp

- Cậu cũng gọi thẳng tên chị ta nữa, đâu có gọi như với chị Chi?

- Cậu cũng không gọi Hân là chị, lẽ nào cũng thích Hân? - Hải đốp lại khiến Yến Nhi cứng họng trong giây lát

- Nhưng dù sao.... - Yến Nhi hít sâu, mạnh dạn nói - cậu không nói lý do, tôi sẽ tiếp tục làm cho đến khi mục đích của mình được thỏa mãn!

- .......................

- Không nói gì là đồng ý nhé! - Yến Nhi khẽ cười, chống tay định đứng dậy

- Phải! - hải bỗng nhiên nói

- Hả?

- Tôi thích Hân đấy, có vấn đề gì không?

Hải nói dứt khoát, lại nhìn Yến Nhi với ánh mắt bốc hỏa. Yến Nhi chỉ biết ngây ngốc nhìn Hải, không nói nên lời.

Phía xa, 1 người mắt nhìn về ánh trăng treo sáng vằng vặc trên bầu trời đêm, môi khẽ vẽ nên 1 đường cong huyền ảo, như đang cười với trăng.....................


Đọc tiếp: Chị! Em cảm nắng rồi - Phần 13

Truyen teen Chị! Em cảm nắng rồi
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com