Đọc truyện

Bad boy - Phần 10



Ki thì như trời chồng, nói đùa chơi mà thật hả trời? Bộ tính trốn anh quản lý mà đi kiếm địa chỉ Woon ở rồi ở đó chơi à? Muốn làm gì thì làm đi, Ki còn yêu đời lắm, không muốn bị anh quản lý lôi đầu về kí túc xá òi xả 1 trận vô mặt đâu. 

- Thôi nhé! Muốn làm gì thì làm, tôi không đi đâu!_Ki lắc đầu nói rồi bước đi. 

- Thôi nhé! Đã là an hem thì không có vụ mà trốn tránh đâu nhá!_nói rồi Jun cùng Doo lôi Ki đi mặc cho thằng nhỏ chống cự. 

Chống làm sao nổi khi bị 2 anh to con nhà này lôi đi. Tội nghiệp cho cơ thể vàng ngọc của bé Ki nhà ta. Tuy đô thì có đô chứ nhưng cũng không thể nào làm lại 2 thằng trưởng lão kia. Và thế là chuyện gì đến cũng lại đến... Ki phải bất đắc dĩ ngồi trên xe và cùng cái bọn BEAST quái ác này đi tìm địa chỉ của Woon và cùng họ nghĩ cách giúp Woon "giật” bạn gái người ta mà chẳng biết đầu đuôi mọi việc như thế nào. Ôi...!!! Đúng là cái bọn bốc đồng!!! ( em xin lỗi mấy hyung, tại cái truyện nó như thế chứ em hok có muốn **** mọi người. Tha lỗi cho em Xốp và Ki hyung. Đừng giận em Đô với Sên hyung à. Còn Bò hyung... không cần xin thứ lỗi! Hyung có hara bỏ tụi em rồi... (_”__)!!! )...Lòng vòng lòng vòng trên con đường khắp cả Seoul cũng đã 1 tiếng đồng hồ nhưng mãi vẫn không tìm được nơi Woon ở. Nản lòng, cả nhà BEAST mặt người nào người nấy cứ ỉu xìu như cọng bún thiu. 

- Đã bảo rồi mà! Không đi đâu, thế mà các hyung cứ đi. Giờ không biết địa chỉ rồi mò!_Ki xụ mặt nói. 

- Thì từ từ cũng mò được mà!_Seob cười huề. 

- Ừ! Mò đi, tí nữa anh quản lý phát hiện ra rồi cả bọn bị túm đầu về thì lúc đó mới thấy đẹp mặt!_Ki vừa nghiến răng vừa cười nói trong mới đáng sợ làm sao. 

- Ờ... thì... có gì các hyung chịu trách nhiệm là được chứ mà!_HyunSeung ngồi bên cạnh quay sang. 

- Nói đấy nhé...!_Ki nói rồi móc điện thoại ra bấm bấm. Còn HS với Seob thì ngồi xem thử Ki lấy đt làm gì. 

- A lô! Anh quản lý hả? À, tụi em đang... ứm... ừm... ưm_thì ra Ki nhà ta lấy điện thoại gọi cho anh quản lý. 

Vỡ lẽ ra, Sên và Xốp nhanh tay nhanh chân, thằng chụm miệng, thằng giựt điện thoại của thằng bé không thân tiếc. 

- Bộ cậu muốn giết mọi người à?_Xốp hét lên. 

- Có làm gì đâu mà giết!_Ki chớp chớp mắt trông cứ như vô (số) tội. 

- Gọi cho anh quản lý mà bảo là không làm gì á?_đến lượt Sên lườm. 

- Gọi hồi nào?_Ki chối. 

- Còn chối nữa, thế nãy cậu gọi cho ai?_Bò ngồi hàng ghế trước với Đô quay xuống hỏi. 

- Em không gọi, không tin hyung thử xem nhật ký đt đi. Chỉ là em muốn kiểm chứng lời của HyunSeung hyung thôi!_Ki cười ranh mãnh. 

- Gừ... cái tên này!_Xốp nguýt. 

- Nhưng cũng may là nãy giò anh quản lý không gọi. Nếu không cũng chẳng biết làm sao_Đô thở dài nói. 

Yo ma heart heart heart heart heart breaker! Naega mwol jalmotheaneunji... ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại Đô vang lên làm mọi người giựt bắn. Vì đang mãi lái xe nên Đô không xem thử ai gọi mà nhấc máy luôn. 

- Yoon DooJoon nghe! 

- " Mấy đứa ở đâu??? Có về cho anh không thì bảo???”_tiếng hét bên kia điện thoại vang làm xém tí nữa là Đô đã đụng chết con kiến giữa đường. 

Đưa điện thoại nhìn lại, Đô già lẩm cẩm mới phát hiện ra người vừa gọi cho mình là anh quản lý thân yêu của cả bọn. Ngay lập tức, mấy bạn "hùa” nhau nhìn Đô bằng ánh mắt rất ư là "thân thương”. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì trò đùa của thằng út Ki thì ai nhè đâu lại chính anh lít đờ già nua của chúng ta đưa cả bọn vào lò hỏa. Đánh ực 1 cái, đưa điện thoại cách tai khoảng 5cm Đô mới dám nghe để tránh việc tổn thương màng nhĩ. 

- "A lô!!! Yoon DooJoon! Cậu có ở đó không?”_giọng quản lý vẫn phát ra đều đều ở đầu dây bên kia. 

- Có! Em đang ở đây này!_Đô trả lời. 

- "Cậu làm cái quái gì mà đến giờ này mới đáp trả lại hả? Bộ tai cậu nhét bông gòn trong đó à?”_quản lý nói với giọng tức giận. 

- Ji Yong hyung à, hyung bớt nóng đã! Nóng nhiều mau già lắm đấy!_Đô nhỏ nhẹ hạ hỏa. 

- "Tôi thà già sớm còn hơn là phải trông các cậu. Đứa nào đứa nấy hơn 20 rồi có ít gì đâu mà muốn đi đâu là đi, bộ trong từ điển mấy đứa không có cái gì gọi là báo cho người khác biết à?”_JiYong – tức tên của anh quản lý mắng. Ngay lúc đó, Bò giựt điện thoại từ tay Đô rồi mở loa. 

- Vâng!!! Tụi em biết lỗi rồi, nhưng hôm nay tụi em có việc cần làm gắp! Mong hyung thứ lỗi cho!_Bò nói thay cho Đô. 

- "Vậy là tất cả ở đó đấy à?”_JiYong hỏi. 

- Vâng ạ!!!_lần này là cả bọn đồng thanh trả lời. 

- "Mấy đứa lại tính làm trò gì nữa đây?”_JiYong tiếp tục. Bây giờ Xốp mới giựt đt từ tay Bò. 

- Phải! Là chuyện của DongWoon đấy!_Xốp loi nhoi nói. 

- "DongWoon á? Chuyện gì của cậu ta?”_JiYong bắt đầu mắc bệnh tò mò. 

- Thì chuyện là !@#$#%&*&^%*... Như thế đó!_Xốp kể 1 hơi qua điện thoại cho Yong nghe. 

- "Ôi dào... ra là thế! Vậy Mấy đứa đi giúp nó đi. Chuyện gì chứ cái này là anh ủng hộ mấy cậu à!”_thế là cả bọn lại tìm thêm được 1 tòng phạm. 

- Nhưng mà... bọn em không biết địa chỉ cậu ấy ở!_Xốp ủ rủ. 

- "Được rồi, địa chỉ cậu ta là !#@^%&^$^... đó! Chừng nào mấy đứa thành công thì dẫn em dâu đến cho anh xem mặt nhá!”_Yong hí hửng. Đến lúc này thì tới phiên Ki giựt đt. 

- Thế hyung không bắt bọn em về nữa sao?_Ki nói như mếu. 

- "Không không! Chuyện này là chuyện nên làm. Dù gì DongWoon với chúng ta cũng như anh em chứ có phải người dân đâu. Thấy nó buồn vì thất tình anh cũng đâu lòng lắm! Thôi mấy đứa làm tốt nhé! Có gì nếu giám đốc có mắng anh sẽ chịu trách nhiệm! tút... tút...”_Yong xả 1 tràng rồi tắt máy ngay lập tức. 

- Hyung!_Ki xụ mặt nhìn vào màn hình đt. 

Đã nói ở chung với cái bọn làm trước nghĩ sau này là khổ rồi mà giờ cả anh quản lý của nhóm cũng không hơn gì. Đúng là ông giám đốc biết tìm người thật. Sắp cho những người y chang nhau cùng làm việc.Những chàng trai kiêu hãnh phương đông cái nổi gì chứ, quái thú thì có. Thần tượng thú cưng, quả đúng với biệt danh của nhóm... Heyz... vì là thú cưng nên tính tình chẳng thể nào người lớn hơn được 1 chút. Nhìn cả bọn quậy phá trên chiếc xe mà cứ ngỡ rằng đây là sở thú. Thở dài ngao ngán, Ki không biết mình phải chịu đựng những ngày tháng này đến bao lâu... 

---------------- 

- Mấy người tránh ra coi!!!_tiếng quát khó chịu của 1 thằng con trai vang lên khắp căn phòng. 

- DongWoon à, cậu nói thật đi, người cậu thích là bạn gái của Key đúng không?_Xốp cứ đứng bên cạnh lay tay hắn. Ra đây là căn phòng của Woon. 

- Đã bảo là tránh ra!!!_không màn đến câu hỏi của Xốp, Woon cố thoát ra cái bọn "quái thú” đang bu lấy mình. 

- Biết rồi thì hỏi làm gì nữa. Còn muốn biết mặt mũi "bạn gái” Key ra sao thì nhìn vào đây là biết ngay!_Ki ngồi trên giường Woon cầm tấm ảnh đầu giường giơ lên. 

Thế là cả bọn buông tha Woon mà quay lại giằng xé tấm ảnh kia. Sau 1 hồi đôi co, cuối cùng cả bọn mới cùng nhau chia sẻ tầm nhìn và "chiêm ngưỡng” tấm ảnh đó. Cả bọn điều tròn mắt nhìn cô bé trong hình. Phải nói sao nhỉ, cô bé rất đáng yêu với mái tóc dài qua vai 1 tí được nhuộm nâu đỏ. Nước da thì trắng đỏ 1 cách lạ lùng. Cặp mắt 2 mí to tròn và đôi môi căng mọng kia càng tô thêm vẻ đẹp hồn nhiên của cô bé đó. Chỉ cần nhìn thôi thì ai cũng có thể khẳng định được cô bé trong ảnh là 1 người nghịch ngợm và rất là cá tính. 

- Bởi thế! Đúng là không uổng khi cả DongWoon và Key đều thích cô bé này mà. Thử là hyung, chắc hyung cũng thế quá!_Doo ngước lên nhìn Woon. 

- Phải đấy! Kiểu này chắc phải tốn công sức lắm đây!_JunHyung gật gù. 

- Key quả không chọn lầm!_HyunSeung ý kiến. 

- May cho Key thật đấy!_Xốp cũng tiếp lời. 

- Ai bảo với mọi người cô bé này là bạn gái của Key chứ!_Woon bước đến giật lấy tấm hình khỏi cái bọn kia 1 cách rất ư là hỗn (_ __*). 

- SoHyun nói đấy! Không phải sao?_Xốp tò mò. 

- Không! Chỉ là hiểu lầm!_Woon nói với giọng thật sự rất khó chịu. 

- Ra thế! Vậy thì càng dễ dàng giúp cậu chứ có gì đâu nào!_Sên nhún vai nói. 

Và thế là cái bọn này lại tiếp tục hành trình tra tấn Woon. Nhìn Woon, Ki chỉ thấy tội cho hắn. Nhưng thôi, dù gì Ki cũng mệt mỏi vì bị bọn này làm phiền lắm. Cho họ đổi tầm nhắm 1 chút đỡ cho cậu. Cũng lâu rồi màng nhỉ của Ki không được nghỉ ngơi... 

Trong khi đó ở bên kia thì Candy chúng ta cứ bị hắt xì liên tục vì đang bị cái bọn quái gỡ đến mãi. Mệt mỏi, cô bé tính xuống lầu tìm gì để uống thì khi đi ngang qua phòng Woon lại nghe tiếng cãi vã của rất nhiều người. Tò mò không biết là có những ai trong đó mà lại ồn ào đến thế. Muốn vào xem thử nhưng cô bé lại ngại. Đứng chừng chừ trước cửa phòng Woon 1 hồi lâu thì chợt... cánh cửa được mở ra. Rầm!!! và cô bé va ngay 1 chàng trai từ trong đó bước ra. Đang ôm cái đầu tội nghiệp vì bị đụng thì có giọng nói. 

- KiKwang, cậu đi đứng làm sao mà cho đụng người ta thế kia?_giọng của Doo vang vãng bên trong. 

- Thì cũng tại các hyung cả đấy thôi, cứ cãi nhau mãi_Ki nói lại. 

- Thôi, đừng cãi nữa, xem thử cô bé này có sao không đã!_dứt câu HS đỡ Candy dậy. 

Vừa nghe đến từ cô bé, tai Woon dựng lên y như cây ăng ten đang rà đài. Sau khi đỡ Candy đứng lên thì HS như đứng hình. Đơn giản bởi vì cô bé trước mặt cậu rất xinh và hình như... cậu vừa mới thấy đâu đây thì phải. Đang đứng im để tìm lại hình ảnh này trong trí nhớ thì Xốp lên tiếng. 

- A! chẳng phải đây là bạn gái Key sao?_sau câu nói của Xốp là cô bé bị Ki lôi vào trong và được yên vị trên chiếc giường màu xanh của Woon. 

Ngay lập tức, cả bọn lại vây quanh Candy như vừa mới tìm được 1 vật thể lạ nào đó. Còn Woon thì đứng ở ngoài nhìn cả đám nhăn nhó như khỉ ăn ớt. 

- Ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nhỉ!_Doo vuốt cằm nói. 

- Phải đấy!_Jun đồng tình. 

- Đúng như cậu nói đấy YoSeob, Key may mắn thật!_Seung gật gù. 

- Còn phải nói!_Xốp hí hửng. 

- Cậu đáng thương thật đấy DongWoon. Như thế này thì làm sao mà không bị tranh giành!_Ki quay đầu sang nói với Woon. 

Nghe cái bọn này bàn tán mà Candy nhà ta chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra. Gì mà đẹp hơn tronh ảnh, rồi Key may mắn, sau đó DongWoon đáng thương là sao? Thật là khó hiểu với mấy tên này. 

- Anyeonghasaeyo! Anh là YoSeob, Yang YoSeob. Thành viên của BEAST nhóm nhạc mới debut được vài tháng và là bạn của Dong Woon!_Xốp nhà ta bắt đầu làm quen. 

- Hửm? Thế mấy anh là BEAST đấy à? Rất vui được làm wen. Em rất thích nhạc của nhóm!_Candy vui vẻ nói. 

- Ừm, anh là lead vocal, còn đây là lead dance Lee KiKwang là maknae của nhóm. Đó là lead rapper Yong JunHyung. Người này là Jang HyunSeung, Vocalist và dance đều do anh ấy đảm nhiệm. Còn người cuối cùng là Yoon DooJoon, lít đờ "tốt bụng” của bọn anh!_Seob vui vẻ giới thiệu. 

- Em biết rồi, không cần anh giới thiệu cặn kẽ như thế đâu. Còn em là Canady Shin, mọi người cứ gọi em là Candy được rồi!_cô bé cũng tự nhiên nói. 

- Mà này, sao em lại ở đây? Em với Dong Woon sống chung sao?_Bò tò mò. 

- Vâng!_cô bé ngây thơ gật đầu. 

- Sao chứ? Trai gái mà ở chung nhà với nhau như thế này sao?_đầu óc đen tối của Sên bắt đầu hoạt động. 

- Có sao đâu, ở đây đâu phải chỉ riêng mình em và DongWoon, còn rất nhiều người mà_Candy trả lời trông có vẻ hết sức bình thường. 

- Thế... em không sợ Key ghen à?_Doo chớp chớp mắt hỏi. 

- Sao?_cô bé nhíu mày. 

- Chẳng phải em với Key đang hẹn hò sao?_Xốp lại tiếp tục. 

- Không! Ai nói vậy?_Candy đưa ánh mắt khó chịu của mình đến nơi Woon. 

- Không phải DongWoon nói đâu. Là SoHyun nói, cậu ta đã bảo đó là hiểu lầm nhưng do bọn anh không nghe đấy!_Ki giải thích. 

- Ừm!_cô bé gật đầu và gương mặt thoáng vui. 


Truy cập www.15giay.xtgem.com để đọc truyện hay mỗi ngày


Rồi cả bọn cứ thế nói chuyện với nhau nhưng đâu biết rằng đang có 1 người nhìn cả đám với ánh mắt rất khó chịu. Xốp chợt nhớ ra điều gì đó rồi vội nói. 

- Này, em với Key không phải đang hẹn hò. Vậy sao không làm bạn gái... ưm... ưm..._Xốp đang nói giữa chừng thì bị 1 bàn tay chặn họng lại. Candy ngước lên nhìn, ra đó là DongWoon. 

- Ở đây toàn con trai không mà em cũng có thể ngồi chơi được. Không cảm thấy khó chịu sao?_Woon hỏi mà tay kia vẫn đang chặn miệng Xốp. 

- Không! Mắc mớ gì phải khó chịu?_vừa nói cô bé vừa cố tháo tay Woon ra khỏi miệng Xốp. 

- Em không khó chịu nhưng tôi thì có đấy!_dứt câu hắn bỏ Xốp ra mà nắm lấy tay Candy kéo đi. 

Hành động bất ngờ đó của Woon khiến cả bọn thật sự ngạc nhiên. Chưa bao giờ hắn lại xử sự như thế. Nhìn theo 2 người, nụ cười tinh quái lần lượt xuất hiện trên môi cả 5 thằng... 

Nắm chặt lấy cánh tay Candy, Woon kéo đi mặc cho cô bé vùng vằng. Về đến phòng, hắn đẩy Candy ngã xuống giường rồi chống 2 tay mình ngang đầu cô. Áp mặt mình gần với cô bé, Woon nhìn cô với ánh mắt tức giận. Chợt... hắn ấn mạnh môi mình lên môi Candy. Bất ngờ vì hành động này của Woon, cô bé như bị ngợp thở bởi nụ hôn đó. Rất mạnh bạo, không hề dịu dàng như những lần trước. Cứ như là hắn đang rất tức giận. Nhưng cô làm gì mà hắn lại giận chứ? Không lẽ hắn đang ghen? Phải! những cử chỉ này rất giống với việc ghen. 

Thả lỏng cơ thể mình ra, Candy cố khiến cho Woon vơi đi sự tức giận. Rồi hắn cũng không còn hôn cô bé 1 cách khó chịu mà ngược lại, là nụ hôn của những người yêu nhau. Rất nhẹ nhàng và ân cần. Rồi... Candy cũng đáp trả lại bằng cách thực hiện lại tất cả những cử chỉ dịu dàng của Woon. Cả 2 cứ thế trong vài phút cho đến khi Woon phát hiện mình đã vượt quá mức cho phép thì mới dừng lại. Ngồi dậy, hắn dùng tay vò đầu 1 cách bực bội. 

- Tại sao em không ngăn tôi mà lại đáp trả?_hắn hỏi khiến cô bé đỏ mặt. 

Thật sự Candy cũng chẳng biết vì sao mình lại làm vậy. Chồm người ngồi cạnh Woon, cô bé cúi đầu im lặng. Nhịp tim cô cứ đập loạn mãi, cả gương mặt cô bé vốn đã đỏ giờ còn bừng hơn. 

- Nếu lỡ tôi đi quá mức thì sao? Tại sao em lại cứ để nó trôi như thế?_hắn nói ánh mắt vẫn hướng về phía trước. 

- B... bởi vì... em biết... anh sẽ không bao giờ làm như vậy!_Candy ấp úng nói. 

- Em tin người thế sao?_Woon quay sang nhìn cô bé. 

- Không! Chỉ... riêng DongWoon thôi!_Candy cúi mặt lí nhí. 

- Hừm... tôi cũng là đàn ông đấy! Em hãy thôi nói những lời đáng yêu như thế đi. Tôi không biết, nếu như em còn như thế tôi sẽ làm ra chuyện gì nữa đấy!_Woon thở hắt rồi kề môi mình sát vào tai Candy nói khiến cả người cô bé nóng lên. 

Cười nhẹ vì phản ứng của Candy, Woon đứng lên và tiến thẳng về phía cánh cửa...- Mọi người không cần phải trốn đâu, cái gì thấy cũng đã thấy rồi. Giờ thì đi theo tôi!_Woon vừa bước ra khỏi phòng Candy đi vừa nói. 

Sau câu nói đó là 5 con người từ trong góc tường gần đó bước ra mà mặt người nào người đó bí xị. Còn Woon thì cứ cười, nhưng... nụ cười lại chứa đựng gì đó rất đáng sợ chứ không phải là vui vẻ như khi cười với cô bé... 

-------- 

Ngồi trên giường, chốc chốc mặt Candy lại thoáng đỏ khi nghĩ đến sự việc khi nãy. Cô bé cũng chẳng biết tại sao mình lại đáp trả nụ hôn đó. Nhưng... thật sự cảm giác này lạ lắm, cứ như là đang rung động. Mà nhắc đến rung động, chẳng phải người cô bé thích là Key hay sao? Thế nhưng đối với nụ hôn trên trán của Key thì nụ hôn của hắn lại làm cô thấy có cảm giác hơn. Đưa tay lên môi, Candy khẽ cười. Đặt cánh tay còn lại lên ngực, cô bé nhìn về phía trước. 

- I was wrong...! 

---------

- DongWoon!!! Thả mấy hyung ra đi mà!!! Mọi người đến đây cũng chỉ muốn giúp cậu thôi chứ có làm gì đâu mà cậu đối xử với các hyung như vậy?_Xốp nói với giọng mếu máo nhất có thể. 

- Tôi có bảo các anh đến giúp tôi đâu!_Woon nhún vai nói. 

- Thì các hyung muốn làm người tốt mà!!!_Seung hưởng ứng. 

- Người tốt á? Tôi nghĩ đó giờ các anh chỉ biết phá làng phá xóm thôi chứ!_Woon trả lời. 

- Không! Chỉ có riêng bọn họ là như thế, còn hyung thì khác!_Ki ý kiến. 

- Ờ! Thì sao?_Woon hỏi. 

- Thì cho hyung ra đi_Ki chớp chớp mắt. 

- Không, ai bảo anh với họ có quan hệ!_Woon cười, 1 nụ cười đáng ghét hơn bao giờ hết. 

- Phải! cậu làm vậy rất đúng! Haha_Xốp nói rồi quay đầu sang nhìn Ki chăm chọc. 

- Gừ! Giờ cậu có thả bọn anh ra không?_JunHyung lườm. 

- Không thì sao nào?_Woon nghiêng đầu nói với vẻ thích thú. 

- Thì đừng trách vì sao mà bọn anh lại giúp Key có được Candy!_đến lượt Doo đe dọa. 

- Bị trói mà còn ăn nói như vậy à? Muốn giúp Key sao? Thế thì hãy cố gắng lết ra khỏi đây đã!_Woon bình thản nói. 

Hóa ra là cả bọn bị cột dính lại với nhau. Nhìn cảnh tượng này mà thấy BEAST đáng thương quá... Chuyện là khi nãy lúc đi theo Woon về phòng thì bị 1 đám vệ sĩ xúm vào cả bọn. Tên nắm tay tên nắm chân và khi hoàn hồn lại thì các hyung mới phát hiện ra là mình đang bị cột quanh lại với nhau. Muốn ngồi cũng không xong, muốn đi cũng chẳng được. Đành thế cả bọn cứ đứng như cây cột giữa phòng hắn mà van xin. 



- Thôi nào! Cậu chấp chi mấy người họ. Với lại, có muốn thì họ cũng không thể nào giúp Key được. Cậu vốn biết rõ mà, các hyung ấy càng nhúng tay thì việc càng vỡ bể! Bởi thế, thả mọi người ra đi!_Ki nài nỉ.


- Haiz... Bọn anh ít ra cũng phải học được 1 chút gì đó của maknae chính thức này chứ! Nếu như thế thì khi gặp trường hợp như thế này cũng có cơ hội được thả hơn không?_Woon thở dài nhìn cả bọn. 

- Ừ! Thì các hyung biết lỗi rồi mà... thả ra đi!_Xốp chớp chớp mắt nói cứ như cún con. 

- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Anh là người đáng bị như thế này nhất đấy!_Woon nhếch mép cười. 

Im lặng, cả bọn cứ thế không nói gì hồi lâu. Rồi chợt những cánh tay bị cột lại với nhau đang có cử chỉ gì đó rất bí hiểm. Sau đó, trên môi 5 tên nở 1 nụ cười tinh quái... 

- DongWoon này, anh cứ nghĩ cậu là đứa biết lễ độ nhất chứ. Ấy mà giờ nhìn lại thì cậu còn tệ hơn cả thằng Xốp!_Doo nói. 

- Ôi dào... đó giờ cậu ta mà biết lễ độ gì! Hỗn nhất là cậu ta thì có! Nhỏ tuổi nhất mà lúc nào cũng bắt nạt người lớn!_Sên chề môi. 

- Phải đấy! Chỉ được cái to con!_Jun hưởng ứng. 

- Thì sao nào?_Woon đưa bộ mặt giả ngơ của mình ra nhìn cả bọn. 

- Thì sao hả? Có con gián đằng sau cậu kìa!_Xốp nhướng mắt nói. 

- Gì?_Woon tròn mắt quay phắt người lại lùi xuống vài bước. 

- Hahahahahahaha_cả bọn cười phá lên bởi phản ứng của hắn. 

- Người như vậy mà sợ con gián bé xí! Haha..._Ki trêu. 

- Mặc kệ tôi!_Woon tỏ ra hơi quê. 

- Haha, Đồ nhát gan! Son Dong Woon là đồ nhát gan! Son Dong Woon là đồ nhát gan!!!_SeungHyun hét lớn lên cứ như đang muốn nói cho ai đó biết. 

- Này! Có im đi không hả?_Woon trợn mắt. 

- Không! Có ngon thì bước qua đây!_Seung lè lưỡi nói. 

- Anh...!_Woon bước đến thì ngay lập tức, từ đâu xuất hiện ra 1 con gián to cỡ ngón tay cái của hắn. 

Lùi xuống vài bước Woon nhìn con gián mà mặt mày xanh lè. Bắt đầu con gián từ từ di chuyển. Mà lạ mỗi nổi, Woon lùi đi đâu thì con gián tiến đến đấy. Đến khi gián "to" tăng tốc thì Woon "bé" nhà ta cũng bắt đầu nhanh hơn. Và thế là cuộc rượt đuổi giữa chú gián "bé xí" và DongWoon "bự con" bắt đầu. Nhìn cảnh Woon chạy vòng vòng vì con gián mà mấy hyung nhà ta cười chảy cả nước mắt. Mà cũng lúc đó, bé Candy lại đi ngang qua lần nữa. Lần này vì nghe tiếng cười quá lớn và tiếng chạy trong phòng nên cô bé lại tò mò mở cửa. 

Bước vào trong, Candy đừng ngớ người nhìn 5 tên bị cột giữa phòng cười lăn lộn như điên và nhìn cảnh Woon chạy quanh cái bọn đó. Nhíu mày với hành động lạ lùng của Woon. Lò dò bước đến gần hơn thì cô bé mới phát hiện có con gián đang ở dưới sàn chạy "lanh quanh" theo Woon. Ngớ người 1 hồi thì tự dưng con gián... chuyển hướng chạy sang phía cô bé. Chưa kịp phản ứng gì thì ngay tức khác, gián "to" đã bò lên chân của Candy. 

- Yaa...!!!_tiếng hét thất thanh của Candy làm cả bọn im phắt. 

- Bỏ... bỏ nó ra!_cô bé vừa mếu máo nói vừa nhảy nhảy lên. 

Sau vài giây chết đứng vì sự xuất hiện của cô bé thì giờ cả bọn mới bình tĩnh trở lại. Nhìn cảnh Candy đang nhảy "tap dance" mà nước mắt đang "nhỏ giọt" khiến 5 con "thú cưng" kia cười nghiêng ngã. Còn Woon bây giờ thì nhìn chăm chăm vào cô bé. Thấy Candy khóc vì con bọ "gớm ghiếc" kia trước mặt các hyung, Woon chợt thấy mình quá bất tài vì. Bước đến gần cô, Woon ghị chặt 2 vai cô bé lại. 

- Đứng yên nào!_hắn nói. 

Nghe lời, Candy đứng im không nhảy lung tung nữa. Khụy người xuống, hắn đưa bàn tay "vàng ngọc" của mình ắt con gián "kinh tởm" đang bám lấy chân Candy xuống trước sự kinh ngạc của 10 con mắt. Sau khi bắt ra, Woon giục xuống sàn và... Rộp! tiếng gián "to" bị bàn chân đẹp đẽ của hắn giẫm nát 1 cách không thương tiếc. 

- Geukie!!! Con của ta!!!_tiếng SeungHyun hét lên khi thấy cảnh tượng này. 

- Gì? Con gián này là con của anh à? Kinh tởm quá!_Woon nhăn mặt nói. 

- Kinh cái gì mà kinh?! Đồ điện tử đó!_Seung quát. 

- Rô bốt? Anh hay thật! Thế ra con vật này là tác phẩm của anh?_Woon vừa cười nói vừa nghiến răng. 

- Ờ... thì... anh đùa với cậu thôi mà... hỳ hỳ..._seung cười huề. 

- Đùa à? Vậy tôi với anh thử đùa xem có vui không nhé! Rắc rắc!_Woon bẻ tay bước đến gần Sên. 

- Thôi... bỏ qua cho cậu ta đi. Chỉ là đùa thôi mà_Doo nói đỡ. 

- Thế anh chịu thay anh ta à?_hắn quay sang Đô. Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Woon hướng về phía mình, Đô già lẩm cẩm im bặt. 

- Cậu... cậu từ từ đã!_Ki lên tiếng. 

- Tí sẽ đế lượt anh, đừng bận tâm!_Woon cười rất tươi nhưng lại rất đáng sợ. 

- Candy!!! Cứu bọn anh!_Xốp hét lên. 

Cũng lúc đó, 1 bàn tay nắm lấy cánh tay Woon. Là Candy, 1 tay lau nước mắt, 1 tay giữ lấy tay hắn. 

- Đó chỉ là trò đùa, anh bỏ qua cho các hyung đó đi!_cô bé ngước lên nhìn Woon. 

- Em cũng đã khóc vì trò đùa của họ đấy!_hắn nhíu mày nói. 

- Đó là do em nhát gan!_cô bé quẹt quẹt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi. 

- Hừm! Được rồi, coi như tôi bỏ qua!_nói rồi hắn bước đến tháo dây ra cho cả bọn. 

Sau khi được Woon thả ra, cả bọn thở dài 1 hơi như mới thoát nạn. Xúm lại xung quanh Candy, 5 thằng cứ ríu rít cảm ơn ân nhân của mình. 

- Cảm ơn em nhìu lắm!_Xốp ôm chầm lấy Candy nói. 

- Buông ra đi!_Woon kéo Xốp ra khỏi con bé. 

- Hý hý có người ghen kìa!_Seung với Xốp nhìn nhau chớp chớp mắt cười nghịch. 

- Về đi!_Woon lườm. 

- Muốn ở lại xem phim miễn phí!_đến lượt Jun với Doo cười gian. 

- Muốn bị cột như hồi nãy hay về!_Woon trợn mắt nhìn cả bọn. 

- Thôi đi, các hyung làm ơn đi về giùm em!_Ki vừa nói vừa đẩy 4 hyung quái gở của mình về. 

Chờ Ki đưa mấy tên kia ra khỏi phòng, Woon đóng cửa lại rồi quay sang Candy. Nhìn mặt cô bé vẫn còn hơi sợ vì trò đùa bệnh hoạn kia Woon khẽ xoa nhẹ đầu cô. 

- Vào đây nữa làm chi để rồi như vậy?_Woon hỏi với giọng hơi bực. 

- Em... xin lỗi!_Candy lí nhí. 

- Hừm...! được rồi, giờ em làm ơn nín đi được không?_hắn cúi xuống dùng tay quẹt nước mắt cô bé. Đỏ mặt vì hành động của Woon, cô bé kéo tay hắn xuống. 

- À... Chẳng phải... anh vốn sợ gián lắm sao?_Candy tò mò. 

- Phải!_Woon ngồi xuống giường gật đầu. 

- Vậy sao anh dám bắt nó?_cô bé tiếp tục. 

- Tôi thà đối mặt với thứ mình sợ còn hơn là nhìn em khóc trước mặt mọi người!_Woon dùng tay làm tóc mình rối lên cùng với gương mặt nhăn nhó rất khó coi. 

Nhìn hành động và sắc mặt của Woon, Candy khẽ mỉm cười. Bước đến trước mặt hắn, cô bé cúi xuống. 

- Cảm ơn anh!_dứt câu Candy hôn lên má của Woon rồi nhanh chân bước đi nhưng bị Woon giữ lại. 

- Tại sao em lại hôn tôi?_Woon hỏi. 

- Anh... tự hiểu... đi!_Candy ngượng nghịu nói. 

- Nhưng tôi muốn em giải thích_Woon bước đến kéo cô bé sát vào người mình. 

- Em... anh buông ra đi!_cô bé cố gỡ tay Woon ra. 

- Tôi sẽ buông ra, nhưng nếu em giải thích hành động của mình!_Woon nói nhỏ vào tai Candy khiến cả người cô bé nóng bừng lên. 

- Đồ ngốc, bởi vì... em... yêu anh...!- Đồ ngốc! Bởi vì... em... yêu anh...!_Candy cúi đầu xuống ngập ngừng nói. 

Woon khẽ cười khi nghe cô bé nói. Siết nhẹ cô vào người hơn, hắn hôn nhẹ lên tóc cô. 

- Ừ!_đang ngại vì lời nói của mình, Candy ngẩn đầu hẳn lên khi chỉ nghe 1 câu "Ừ" từ hắn. 

- Hửm? Chỉ ừ thôi sao?_cô bé chau mày nói. 

- Chứ em muốn tôi làm gì em?_Woon vẫn ôm lấy cô bé. 

- Làm... làm gì! Đồ điên! Buông ra!_Candy vừa bối rối vừa bực tức với hắn. 

Thu hết can đảm để nói ra câu đó mà cuối cùng cũng chỉ nhận được 1 chữ "ừ" thì hỏi sao không bực được. Cười nghịch bởi thái độ "đáng yêu" của Candy, Woon xoay người cô bé lại đối diện với mình. Nhìn thẳng vào ánh mắt Candy, Woon đưa mặt mình sát với cô bé. Bất ngờ bởi hành động của hắn, Candy căng cặp mắt to tròn mình nhìn Woon chằm chằm. Kéo đầu cô bé lại, hắn đặt lên trán cô 1 nụ hôn. 

- Kể từ bây giờ, em là của anh! Shin Bomi rắc rối! 

Sau câu nói của Woon, Candy gục đầu vào ngực hắn. Lần này không chỉ gương mặt mà cả 2 vành tai của cô bé cũng đỏ ngạy vì Woon... 

- Đúng như những gì ta nghĩ! Hãy giải quyết con bé đó cho ta! 

1 người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài rất đẹp và sang trọng nhưng lại ánh lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ nói với những tên thuộc hạ của mình. Cầm sắp giấy gì đó trên tay, bà nhìn vào trên môi nở 1 nụ cười khinh khỉnh... 


Mấy ngày nay công việc cứ chất đống khiến cho JongHyun mãi vẫn không có thời gian nghỉ ngơi. Đúng là vất vả thật, chả trách gì mà ông Kim lại bắt anh nhận lấy công việc này. Mà nói đến vất vả, cả Ji Yeon cũng mệt mỏi không kém gì anh. Người như thế kia mà thức liền 2 đêm để giúp anh hoàn tất 1 đống hồ sơ về các công ty đối tác. Bước đến chiếc ghế làm việc của con bé, anh cứ đứng thế ngắm nhìn nó 1 hồi lâu. 

- Chắc em mệt lắm!_vừa nói anh vừa tháo chiếc áo vest trên người mình mà khoác lên con bé. 

Cúi xuống hôn lên trán nó rồi anh bước mở cửa bước ra khỏi phòng. Mấy ngày nay dây thần kinh anh dường như bị căng ra vì áp lực của công việc. Bước xuống căn tin công ty, anh chọn 1 tách café nóng để giảm buồn ngủ rồi đi loanh quanh... 

-------------------- 

Sau khi anh bỏ đi, Ji Yeon mới mở hẳn cặp mắt vừa nãy đang nhắm nghiền. Kéo chiếc áo của anh xuống khỏi người mình, con bé nhìn nó với ánh mắt thoáng buồn. 

- Em thật ngốc khi tự lừa dối bản thân mình...!_JiYeon nghẹn ngào nói. 

Đặt chiếc áo lại trên bàn làm việc của anh, con bé chậm rãi bước ra khỏi phòng. Đầu óc nó choáng váng, mắt hoa cả lên. Cố gắng bước xuống được cầu thang, chợt... mọi thứ dần trở nên tối đi. Con bé gục hẳn dưới chân cầu... 

Sau 1 hồi loanh quanh khắp công ty đến mỏi mòn 2 chân thì JongHyun cuối cùng cũng chịu quay về phòng. Vừa bước đến cầu thang, anh ngạc nhiên nhìn con người đang nằm ngay đó. Và người đó không phải ai khác mà chính là JiYeon! Vội bế con bé lên, JongHyun hốt hoảng đưa nó về nhà... 

-----------------------------------------------------000---------------------------------------------- 

Mọi người trong nhà ai nấy đều lo lắng cho tình trạng sức khỏe bây giờ của con bé ngoại trừ 1 người. Đi qua đi lại trước cửa phòng, anh sắp phát điên lên vì lo cho nó. Đâu chỉ riêng mình anh mới như thế, mọi người cũng thế mà. 

- Này! Cậu có đứng im được không hả? Anh sắp bị cậu làm cho chóng mặt rồi đấy!_Joon khó chịu nói. 

- ..._im lặng không trả lời, Anh chỉ nhìn Joon rồi lại tiếp tục đi đi lại lại. 

Bó tay với cái tên này, Joon chỉ đành nhắm mắt lại cho đỡ nhức đầu... 5 phút sau, cánh cở được mở ra. Mọi người ai nấy đều sốt sắng và đặc biệt là anh. 

- Cô ấy có bị làm sao không?_JongHyun hỏi ngay. 

- Chỉ là suy nhược cơ thể thôi. Nhưng mọi hãy quan tâm đến cô ấy hơn. Cô bé đang mang 1 sinh mạng khác trong người đấy!_bác sĩ cười nói. 

- Sao? Sinh mạng khác?_mọi người tròn mắt hỏi. 

- Phải! đã được 1 tháng! _ông ấy gật đầu. 

Mọi người lại trơ ra khi nghe bác sĩ nói thế. Sau 1 hồi trao đổi, ông Kim cho người tiễn ông ấy về. Chờ ông ta đi hẳn, mọi người mới quay lại với anh. 

- Con của cậu đấy! Còn đứng ở đây, không vào đi!_Joon lây lây JongHyun khi anh đang còn ngớ ra. 

Sau khi được Joon kéo về với hiện thực, JongHyun mới vội chạy vào bên trong xem thử "vợ con” mình ra sao. Ji Yeon thì ngồi đó, mặt mày ỉu xìu như cọng bún thiu. Còn anh thì trái ngược hẳn, mặt mày hớn hở như bắt được vàng. 

- E... em... có em bé thật à?_anh nắm chặt lấy 2 bàn tay con bé. 

- ..._không nói gì, con bé chỉ nhìn anh rồi khẽ gật đầu. 

- Vậy là anh sắp được làm ba rồi!!!_JongHyun ôm lấy con bé nói. 

Nhìn anh cư xử cứ như 1 đứa con nít khiến TaeHee, Joon và ông Kim phải phì cười. Không cư xử như thế mới lạ khi đây quả thật là 1 tin rất đặc biệt với anh. Đó như 1 món quà để giúp anh lại có thể bên cạnh con bé như lúc trước. 

- Này! Em làm nhẹ thôi, đau cháu của chị!_TaeHee trêu. 

- Ờ... em quên!_anh đẩy con bé ra rồi cười nói. 

- Từ nay về sau cậu phải quan tâm đến Ji Yeon nhiều vào đấy nhé!_Joon đùa. 

- Biết rồi! Không đến lượt anh nhắc đâu!_Jong cười. 

Thế là ai nấy đều vui mừng cùng anh vì món quà bất ngờ này... Trong khi mọi người còn đang mãi quan tâm đến con bé mà quên mất ở đây đang có 1 người thật sự đang rất bực tức khi nghe sự việc này. 

- Không được! Đứa bé đó không thể giữ lại!_bà Jung lên tiếng, mọi người đều quay lại nhìn bà. 

- Sao lại không?_JongHyun nhíu mày hỏi. 

-Bởi vì... con bé đó là con là... anh em à?_Joon nói theo bà. 

- Đúng vậy!_bà gật đầu. 

- Bà nghĩ thế thật sao?_Ji Yeon nhìn bà cùng nụ cười khinh khỉnh. 

- Cô... nói thế là sao?_bà Jung ngạc nhiên bởi câu hỏi của con bé. 

- Lý do nào để người nghĩ rằng Ji Yeon là em gái của JongHyun, thưa phu nhân?_TaeHee tiếp lời. 

- Bởi... ta biết rằng... con bé là... đứa con rơi mà chính lão gia và người đàn bà đó!_bà Jung tỏ ra rất phẫn nộ nhưng lại không giấu được sự lúng túng trong lời nói. 

- Nếu như thế... tôi và JongHyun là anh em cùng cha khác mẹ sao?_Ji Yeon nghiêng đầu nói với vẻ thích thú làm bà thật sự ngạc nhiên. 

- Phải! Bởi thế, cô không thể nào giữ đứa bé đó_bà nói. 

- Vậy à? Thế thì tôi lại càng phải giữ đứa bé này!_con bé lạnh lùng nhìn bà. 

- Cô... không sợ người khác biết 2 người loạn luân sao?_bà Jung tức giận hỏi. 

- Chẳng có gì là loạn luân cả! 2 đứa trẻ này chẳng hề có quan hệ huyết thống nào với nhau. JongHyun không phải con trai ta, cái đó chắc bà cũng biết rất rõ!_ông Kim bây giờ mới lên tiếng. 

- Lão gia... ông... đang nói gì vậy?_bà lấp bấp. 

- Tôi nói gì thì bà là người hiểu rõ nhất không phải sao?_ông Kim tiếp tục. 

- Sao?_vẻ mặt của bà thay đổi từ tức giận sang sợ hãi. 

- JongHyun... vốn không phải là con tôi. Khi xưa, chính bà và mọi người đã cùng nhau tạo nên 1 vở kịch để che mắt tôi. Bà và họ nghĩ tôi không biết gì sao? Hình như các người đã xem thường tôi quá rồi đấy! Và còn 1 điều nữa bà nên biết... cái chết của JongMin... cũng chính do bà gây ra! Mọi việc về bà, tất cả, tôi đều biết!_ông Kim nhìn xoáy vào mắt bà khiến bà thật sự bối rối. 

- Lão... lão gia, tôi... tôi... tại vì..._bà lắp bắp không nói thành lời. 

- Tại vì sao? Bà đã khiến mẹ tôi mất 1 cách tàn nhẫn như thế, nay lại còn muốn cả đứa bé vô tội này cũng phải đi theo sao?_Ji Yeon bước xuống giường tiến đến gần bà. 

- Ta... tất cả là lỗi của bà ta! Nếu như bà ta không xuất hiện và nếu ông không yêu bà ta thì mọi việc sẽ không xảy ra! Bà ta là 1 con đàn bà dơ bẩn!_bà Jung điên tiết lên nói. 

Chát! 1 cái tát trời giáng con bé tặng cho bà Jung. Nhìn bà, ánh mắt nó chứa đựng sự thù hận. Còn bà thì như bất động vì cái tát này. 

- Chính bà mới như vậy! Bà không được phép xúc phạm mẹ tôi!_Con bé quát vào mặt bà. 

- Mày... dám đánh tao?_sau khi bình tĩnh lại, bà trợn mắt nhìn nó. 

- Không chỉ đánh, tôi còn có thể làm bất cứ chuyện gì khác. Kể cả việc giành lấy cái tài sản kết xù này với con của bà!_con bé nhìn bà đầy đe dọa. 

- Mày dám! Mày với ****** chẳng khác gì nhau! Đúng là đồ bẩn thỉu!_bà nghiến răng mắng. 

Chát! Cái tát thứ 2 con bé miễn phí thêm cho bà. Lần này bà không còn đứng trơ như khi nãy nữa mà vung tay đánh trả lại. Khi bàn tay của bà gần chạm vào má con bé thì 1 cánh tay hất bà ra. Ngước lên nhìn, bà Jung tròn mắt nhìn ông Kim, người khi nãy vừa hất bà ra. 

- Tôi nghĩ như thế là đủ rồi đấy! Người đã khuất mà bà còn xúc phạm người khác như thế. Bà còn tệ hơn tôi nghĩ nữa đấy! Tôi thật sự thất vọng về bà quá!_ông Kim nói. 

- Lão gia... ông..._bà nhìn ông như muốn khóc. 

- Tôi cảnh cáo bà, đây là lần cuối cùng mà tôi thấy bà như thế này. Nếu như bà muốn làm gì tổn hại đến con bé... tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà. Giờ thì về phòng đi!_ông Kim cảnh cáo. 

Bà Jung thì cứ nhìn ông trân trân như muốn khóc rồi quay sang nhìn con bé với ánh mắt đầy hận thù. Được 1 lúc thì bà bước ra khỏi phòng nhưng trong tận tâm cang bà không cam. Sau khi bà Jung ra hẳn khỏi phòng, con bé ngồi gục xuống sàn mà... khóc. Nhìn nó như vậy, mọi người đau lòng lắm. Ngồi xuống cạnh con bé, anh ôm nó vào lòng. 

- Em ghét bà ta! Mẹ em đã làm gì sai để cho bị xúc phạm đến thế cơ chứ! Tất cả lỗi đều do ba!_con bé ôm lấy anh mà khóc. 

- Ừm!_JongHyun chỉ khẽ gật đầu rồi lại vỗ về nó. 

Nhìn Ji Yeon mà ông đau lòng. Nó thật sự rất giống JongMin, người đàn bà mà ông từng rất thương yêu. Nhưng... khi nghe lời nói mà nó vừa phát ra, ông lại cảm thấy thật tệ hại. Mọi lỗi lầm nó đều cho rằng là tại ông! Nhưng... nó nói cũng rất đúng! Tất cả có lẽ là do ông mà ra! Thở dài nhìn nó, ông cảm thấy mình cần phải bù đắp cho nó nhiều hơn... 


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Lamborghini Huracán LP 610-4 t