Đọc truyện

Hạnh Phúc Ngọt Ngào - Phần 2


Thành phố về đêm ồn ào, sôi động, nhưng vẫn e ấp, thẹn thùng khiến người ta cứ phải đưa nhau ra đường chiêm ngưỡng nó. Những Bar về đêm thật lộng lẫy với những ánh đèn màu. Thúy Y bước xuống xe sửa lại túi xách. Tối nay cô mặc chiếc đàm màu cam hở cổ, ôm sát người . Làn da trắng ngần cùng máy tóc se từng lọn bới ra sau trông cô thật quyến rũ.
- Vào thôi chị.
Ngọc Tiên khoác tay cô đi thẳng vào Bar Gold…
Tại vũ trường Trọng Ân say sưa nhảy cùng người đẹp Thùy Liên, mãi mê bên cạnh người đẹp anh không để ý đến hai cô gái vừa bước vào nhìn anh với cặp mắt tối sầm. Nhạc vừa hết Anh đến bên bàn nhóm bạn hóm hỉnh nói to.
- Ê ! Sao không ra nhảy ?
Đức Trí nhìn anh:
- Tụi tao nhường cho mày nhảy đó, để mai mốt bảo mẫu mày về nước muốn đi chơi cũng đâu có dễ.
Thanh Sang cười khanh khách vỗ vai Đức Trí.
- Này nói gì mà ghê vậy, tao nhìn kỹ rồi thằng Ân đâu phải thằng sợ vợ.
Cười lớn Trọng Ân vỗ vai bạn.
- Cậu nói đúng đó, vậy mới là bạn tao còn thằng Trí thì…
- Ê… thì sao hả?
Trọng Ân xoa cằm ra chiều suy nghĩ. 
- Thì… là em rể tương lai của tao được chưa?
Đức Trí vờ gật đầu :
- Ừ … tạm nghe được.
Anh trừng mắt nhìn Trí:
- Đồ trời đánh.
Lần này đến lược Thanh Sang phá lên cười.
- Này Trọng Ân cậu có mấy đứa em gái vậy? Cho tớ một vé với Ân. Có gì ba thằng…
Đấm vào vai bạn Trọng Ân cười cười:
- Thằng khỉ, bình thường mày có ghé nửa con mắt cho em nào đâu, tự nhiên hôm nay dỡ chứng .
Trọng Ân nhìn nhìn thằng bạn con ông trời nghi ngờ, Đức Trí là bạn du học anh quen bên Anh, ra trường anh về nước làm cho Công ty nhà, nhờ Đức Trí anh quen Thanh Sang, rồi trở thành bạn thân.Thanh Sang có tiếng trong giới kinh doanh. Tuổi trẻ tài cao nhưng cũng rất đào hoa, không biết bao nhiêu bóng hồng nghiêng ngã vì nó, đang suy nghĩ chưa kịp nói gì thì điện thoại reo. Không cần nhìn số anh bắt máy.
- Alô.
- …
- Anh đang ở bar, Có gì không nhóc?
- …
- Hả ! Em dám dạy cô ấy làm vậy …
- …
Tắc điện thoại quay qua bạn Trọng Ân nói.
- Hai cậu ở lại chơi, tớ có việc về trước. Trọng Ân bước đi bỏ lại hai người bạn nhìn theo không hiểu chuyện gì xảy ra.
Về đến nhà Trọng Ân chạy thẳng lên phòng Ngọc Như, vừa gõ cửa vừa la inh ỏi. Thiệt không tưởng tượng nổi hai đứa em của mình mà dám bài trò để Thúy Y nắm nhược điểm của anh, sau này làm sau anh trị được khi ba con nhóc hợp lại chứ. Gõ mỏi tay mà không thấy trả lời, vú Hai từ dưới lầu đi lên bảo: 
- Không có ai ở nhà đâu, con có chuyện gì mà ầm ĩ thế ? Anh em bây thiệt là.
Thấy đã khuya mà còn phiền vú Trọng Ân cười cười.
- Dạ… hỏng có gì đâu, tưởng em ở trong con giỡn tí mà…vú ngủ sớm đi .
Vú hai lắc đầu:
- Anh em bây giỡn kiểu này hoài vú đau tim chết.
- Đưa tay lên gãy đầu Trọng Ân đành ngậm bồ hòn lẩm nhẫm đi về phòng. Nhóc giỏi lắm sáng mai biết tay anh mày.
Đẩy cửa phòng Trọng Ân bất ngờ nhìn sững người con gái đứng quay lưng nơi cửa sổ, chỉ vài giây dù chưa thấy mặt qua dáng đứng nếu ở nơi khác thì anh còn sợ, nhưng đây là phòng của anh mà lo gì. Anh lao tới ôm vòng qua eo cô giọng tỉ tê:
- Bé con ! em về sao không cho anh hay.
Cô gái với mái tóc dài với gương mặt khả ái. Cô nhẹ nhàng quay lưng xô nhẹ anh ra giọng cô hờn dỗi:
- Có ai nhớ đâu mà cho hay, tội của anh em chưa xử lý đấy ?
Đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc cô ra phía sau Trọng Ân tủm tỉm cười:
- Sao biết không có? Tội của anh là gì sau anh không biết…
Nhìn cái mặt tỉnh bơ của anh Thúy Y tức lắm vẫn chứng nào tật nấy đây mà. Cô nhéo vào hông anh:
- Xí… nói xạo mà không sợ bị đau bụng… cách đây 1 giờ ai tình tứ ôm eo người đẹp ở vũ trường vậy ta ?
Dù không đau lắm nhưng anh vờ nhăn mặt. Nghe giọng đai nghiến của cô Trọng Ân cố nín cười. Hai con nhóc kia còn chưa qua mặt được anh nói gì là em.
- Ờ …thì … là… Anh.
Thúy Y liếc anh bén ngót.
- Thấy hông… thế mấy năm nay lăng nhăn đủ chưa?
Nụ cười tinh quái Trọng Ân kéo sát cô vào người, nói nhỏ vào tai:
- Chưa? Vì hiện giờ trong phòng đang có một cô quá hấp dẫn nên mấy cô kia đâu sánh bằng.
Thúy Y đỏ mặt vì biết Trọng Ân ám chỉ điều gì, khó khăn lắm cô mới mặt chiếc đầm mà Ngọc Tiên đưa, nó hợp với hai nhóc kia nhưng với cô thì hơi dị ứng, cô không quen mặt kiểu đầm này nhưng cô vẫn chống chế:
- Đừng có xạo… ?
- Không xạo đâu em yêu…Mấy năm xa nhau, em không nhớ anh sao mà con chơi trò chiến tranh thế bé con.
Nói rồi anh cuối xuống môi cô nồng nàng. Còn cô thì bướng bỉnh xô anh ra nhưng chỉ một lúc sau thì cô vòng tay qua cổ anh đáp lại … Thế là đi toi kế hoạch của nhỏ bạn thân nghịch ngợm nhiều trò nhất, và cũng sắp thành nhỏ em chồng dễ thương.

Ngọc Tiên từ trên lầu đi xuống miệng vẫn lẫm nhẫm khi thấy anh mình ngã sóng xoài trên sa long:
- Hôm nay ba mẹ không có ở nhà nên cậu chủ yêu quý lộng hành kìa làm gì mà nhậu xỉn dữ vậy anh hai. 
Trọng Ân trả lời mà mắt nhắm hít:
- Anh mày bị nhân viên bao vây nên hơi quá chén. Nhóc cho anh xin ly nước…
Ngọc Tiên lắc đầu khi nghe cái giọng nhừa nhựa của anh trai. Đâu phải cô không biết anh trai mình rất có tiếng trong giới kinh doanh, Trọng Ân là giám đốc công ty Thủy Sản Việt Đức và cũng là tay đào hoa số một, không biết hôm nay làm gì mà nhậu say dữ vậy, thật là …
Ngọc Tiên đứng dậy cao có: 
- Uống cho đã rồi về hành xác người ta, chị Thúy Y mai mốt về làm vợ anh thì khổ dài dài.
Trọng Ân nghe em gái nói mà phì cười:
- Vinh hạnh lắm anh mày mới yêu đó nhóc. Đi nhanh dùm cho anh nhờ.
Ngọc Tiên vừa rót ly nước vừa liếc nhìn anh trai:
- Thôi đi ông tướng đừng có nổ, hỏng biết ai đeo theo như đĩa, năng nĩ chị ba khô cổ để giúp mình cua người đẹp vậy ta? Em không biết chị Thúy Y yêu anh chổ nào mà dám để anh rong chơi thỏa thích, nếu là em…. thì….
Đón ly nước từ tay em gái Trọng Ân ậm ừ :
- Thì thế nào ?
- Thì bỏ cho kiến tha chứ sao…
Trọng Ân liếc nhìn em gái:
- Người ta bảo con gái là dao hai lưỡi hung dữ thấy ớn, coi chừng bị “ống chề” nghe, nói nhiều quá làm ơn đi lấy chồng dùm anh nhờ, đừng ở đây mà nhằn anh …
Ngọc Tiên trề môi:
- Cám ơn ý tốt của anh nha, nhưng trước khi muốn tống em ra khỏi nhà thì người anh nên nói là Chị ba chứ hỏng phải em đâu... Hix…
Nói xong cô bỏ đi thẳng lên lầu.Trọng Ân thầm cười cho cô em gái mình dễ thương, cả hai cô em đều duyên dáng không thua ai vậy mà hễ nhắc đến chuyện lấy chồng là còn hơn đụng nhằm ổ kiến lửa. Thằng bạn của anh đeo theo nó hơn năm vậy mà chưa vào đâu hết. Chỉ một cô út nhà này anh đã mệt, giờ thêm cô ba về đây chẳng khác nào như hổ thêm cánh…
Bật dậy Trọng Ân xách cặp táp đi lên phòng, anh muốn tắm làn nước mát sẽ làm anh tỉnh táo hơn.

Vừa đẩy cửa bước vào Đức Trí đã nghe cái giọng khó ưa rồi:
- Đức Trí, cậu tuyển được trợ lý giúp tôi chưa?
- Thưa anh, em tuyển rồi. Cô ta tên Cao Kiều Yến Nhi, rất giỏi và tự tin. Đây là hồ sơ của cô ta, giám đốc xem qua dùm em ạ. Đầu tuần sau cô ta đến nhận việc, cô ta…
Cây viết trên tay Thanh Sang thẩy mạnh về phía Đức Trí.
- Thằng quỷ, mày làm gì mà hát một tràn vậy?
- Khà khà … biết cậu thế nào cũng hỏi đến đó nên tớ nói luôn vậy mà.
Thanh Sang chấp tay chào thua.
- Được rồi , xong nhiệm vụ rồi làm ơn trở về phòng cho tui làm việc đi ông?
Vừa bước đi Đức Trí đã quay đầu lại bước đến câu cổ bạn:
- Tối nay chỗ cũ chứ…
Thanh Sang xua tay:
- Hôm khác đi, Hôm nay… mày… về nhà tao chơi nghe.
Thấy gương mặt nhăn nhăn của Thanh Sang anh đã biết không có gì tốt rồi, chẳng qua là sợ mẹ Phương hát bài ca con cò đây mà.
- Hi hi.. tính kiếm đồng bọn hả? 
- Biết mà còn hỏi.
- OK. Nhưng coi chừng chết cả đám.
- Hai thằng chết đỡ hơn chết một mình.
- Đồ bạn trời đánh.
- Ha ha ha …

Vừa mới lái xe vào nhà Thanh Sang đã nghe tiếng mẹ hỏi:
- Sang mới về hả con? Có thằng Trí đến nửa à.
- Dạ.
Đức Trí nhanh miệng chạy đến bên bà Phương:
- Mẹ, mẹ chỉ biết có thằng lì đó mà không nhớ thằng con nuôi này há?
Cốc đầu cậu bà Phương mắn yêu;
- Thôi không dám nhớ đâu, cả hai thằng chẳng đứa nào nên thân hết.
Nháy mắt với Trí , Sang bước đên ôm vai mẹ đi vào nhà.
- Ba con đâu rồi Mẹ ?
- Ba con đi chơi với bạn rồi, Mẹ chờ con về ăn cơm đó, ba con đi rồi ở nhà buồn quá.
Rồi … bắt đầu điệp khúc nửa rồi, tiếp theo là kêu lấy vợ, có cháu cho vui nhà vui cửa. Cái điệp khúc mà anh nghe thuộc lòng rồi, Thanh Sang thang thầm trong bụng, ngó thấy Đức Trí đang tủm tỉm cười anh bậm môi. Bà Phương lại tiếp tục:
- Phải chi con chịu cưới vợ, có cháu cho mẹ ẫm bồng thì vui biết mấy.
Thấy chưa anh nói đâu có sai, chạy trời không khỏi nắng, dang hai tay ôm lấy bà anh mè nheo:
- Hồi trước mẹ bồng con chưa đã hay sao ? Hát hoài một bài riết cũng mệt chứ mẹ.
- Cái thằng…gì thì gì tôi không quan tâm, năm nay anh mà không lo thì phải để tôi lo cho anh.
Đến lược Đức Trí phì cười.
- Mẹ ơi, có cần con giới thiệu không?
Bà Phương quay sang Đức Trí:
- Cả anh cũng vậy, tôi với mẹ anh đang tìm vợ cho anh đó.
Đức Trí nhăn mặt:
- Kìa mẹ, ép dàu ép mỡ chứ ai nỡ ….
- Cha anh, hai anh liệu hồn đó, Tôi nói là làm. 
- Mẹ …Thanh Sang nhăn nhó nhìn bà Phương bước đi. Lần này anh chết chắc rồi, anh câu cổ Trí, tao với mày chạy không thoát đâu. Cả hai cùng bật cười.
Buổi tối ngồi ở phòng khách Ông Phương hỏi con trai:
- Con có chuyện gì muốn bàn với ba vậy?
- Ba, con muốn mở rộng chi nhánh ở Cần Thơ và xây thêm khách sạn ở đó ba thấy sao?
- Ừ, con thấy kham nổi thì làm, Công ty con quản lý tốt rồi phải chi việc gia thất con cũng vậy thì ba đỡ lo.
- Ba ! Thanh Sang kêu lên.
- Chuyện cưới vợ từ từ đi ba, giờ con lo việc công ty rất bận rồi ba ơi.
- Mà con có bạn gái chưa?
- Dạ, chưa luôn ba.
- Trời, mày kén chọn vừa thôi con, không chọn được để ba với mẹ chọn cho. 
Bà Phương ủng hộ chồng;
- Ừ, phải đó con, mẹ có bà bạn có hai cô con gái xinh lắm, cô chị vừa mới đi du học về được vài tháng, mẹ có gặp mấy lần rồi dễ thương và lễ phép lắm, hôm nào mẹ mời họ dùng cơm cho con xem mắt nghe.
Thanh Sang xua tay lia lịa.
- Thôi thôi, cho con xin đi, từ từ con dẫn về ra mắt ba mẹ mà.
- Kêu xem mắt thôi chứ có cưới liền đâu…
- Nhưng con chưa muốn….
Thấy con trai cứ tránh né bà Phương giận thật. Phải tạo áp lực mới được.
- Thôi ! không ý kiến nhiều, Thứ bảy tới anh về nhà sớm cho tôi. Mấy lần trước anh làm mất uy tín với tôi rồi, giờ thì phải nghe, 
- Kìa mẹ …
- Lần này anh mà lo không xong thì hết mẹ con luôn.
Thanh Sang thấy giận cái cô gái gì đó, tại cô mà mẹ la mình. Biết không thay đổi được gì anh bỏ đi về phòng.

Nhà hàng Sao Biển, Thanh Sang vừa bước ra cửa mắt dõi qua kia đường. Anh bắt gặp một cô gái đang đứng đó, cứ nhìn đồng hồ như chờ điều gì. Chà quần Jean lững ôm đôi chân dài, áo thun dây ôm bộ ngực… hỏng biết nó tròn hay xẹp lép. Anh thầm mắng mình vô duyên sao hôm nay bà tám quá. Thật tình anh không thích mấy cô gái ăn mặt diêm dúa không biết trưng bài cái đẹp. Nếu có làn da trắng và bộ ngực căng tròn, mặt áo dây còn dễ coi. Chứ nếu …Anh mở to mắt khi có làn gió nhẹ thổi chiếc áo cô gái bay bay. À, thì ra là con nít, người lớn ai lại mặt áo ôm ngực xèo mông thế kia. Anh nhìn máy tóc dài suôn mượt xõa sau lưng, môi khẽ mím lại khi cô gái nhìn qua. Gương mặt y như búp bê. Đó là những gì nãy giờ anh quan sát.
- Con nít nhà ai dễ thương quá. Anh suýt thốt thành lời vì nụ cười vu vơ của cô gái.
- Sang mày về chưa?
- …
- Thanh Sang !
- Gì hả?
Thanh Sang trừng mắt nạt lớn.Đức Trí nhúng vai ngơ ngác nhìn gương mặt mất hồn của bạn.Thằng này hôm nay lạ thật, hồn vía tận đâu đâu. Bước lại xe anh hất mặt nhìn bạn.
- Mày bị gì thế thằng kia, định nằm dạ hả?
Thanh Sang nhướng mắt về hướng cô gái đang đứng:
- Mày nghĩ xem tao định làm gì?
Đức Trí nhìn theo rồi quay lại chắp hai tay xá lia lịa.
- Con nít mà mày cũng không tha, con gái theo mày từ Cần Thơ về Sài Gòn này, mày còn muốn gì nửa hả ? .
- Ha ha ha Thằng này giỡn tí mà đã…
- Về thôi.
-*-
- Con gái à ! Con xem mình kìa!
Ông Lâm vừa bước vào nhà đã quát lên khi nhìn Ngọc Như nằm trên sa lon chân duỗi dài xem tivi.
Tự dưng bị mắng, cô để chân xuống nhìn nhìn ông:
- Ba ! Khi không la con là sao?
Ông thở dồn ngồi xuống ghế:
- Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?
Ngọc Như thản nhiên:
- Hai mươi cộng… một thêm ba.
- Ba không đùa với con.
- Con cũng không đùa với ba, tự dưng đi đâu về rồi mắng người ta hà.
Ông Lâm nhỏm dậy định mắng một trận nhưng kịp dừng lại.Cô con gái này được cưng chiều từ nhỏ, mồm mép nó chẳng chịu thua ai. Nếu bị oan điều gì không khéo ông phải năng nỉ thì khổ. Ông hạ giọng:
- Như àh ! Con phải biết con là ai? Con gái cưng của ba ăn nói, đi đứng phải để cho người ta nể mặt chứ con.
Cười tủm tỉm cô sà vào lòng ông:
- Ý ba là con ăn mặc như lúc đi chơi là hợp hả?
Ông trừng mắt:
- Không phải .
- Vậy ba muốn nói gì, mặt thế nào ba cũng la là sao?
- Biết mà còn hỏi. Con định đố ba đó hả?
Quay mặt đi, ngọc Như biết tỏng ba mình muốn nói gì. Nhưng nét mặt tỉnh bơ, Cô mắt dán vào ti vi.Ông nhìn gương mặt… hầm hầm của con gái cũng thấy hơi ớn. Chẳng biết sao trong 3 đứa con, nó đẹp dễ thương, thông minh thế kia nhưng mỗi khi suy nghĩ hay làm việc thì nghiêm túc làm người ta phải lo sợ. Một lúc lâu, Ngọc Như quay qua ông giọng cương quyết:
- Ba ! Con mong ba quên đi chuyện tìm chồng cho con bằng cách bắt con đi ký hợp đồng này hợp đồng kia để người ta xem mắt con đi.
Nghe con gái nói Ông Lâm ngớ ra. Con bé này ghê thật, ông đã sắp đặc rất kỹ vậy mà vẫn bị nó phát hiện.
- Ba nghĩ rằng con gái ba …Kém thông minh để ba…xõ mũi đem đi gã hả?
- Con biết rồi à?
Ngọc Như thúc thích cười vì gương mặt ngớ ra của ba và bộ đồ cô đang mặt.
- Con đã chọn trang phục thế này này, để … nhát con rể của ba. Xem ra anh ta không đủ tư cách làm con rễ ba đâu.
Cô nhào qua ôm cỗ ông, giọng ngọt ngào:
- Ba không biết đâu, con nói con là trợ lý cho Giám đốc, được uỷ quyền để đi ký hợp đồng. Ba biết đồ hách dịch đó nói sao không?
- Hắn bảo… con không đủ tư cách, đồ con nít về nhà chơi đi, còn bảo con nhìn lại cách ăn mặt của mình, nếu không hắn sẽ bảo giám đốc đuổi việc con. Con không cần người chỉ biết nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác. Đúng là thứ sáo rỗng. Tức quá con bỏ về luôn.
Giờ thì ông Lâm đã hiểu vì sao con bé gan đến độ bỏ luôn buổi ăn tối với người ta mà về. Nó chúa nghét ai khinh người chỉ biết nhìn bền ngoài mà không nhìn việc. Vuốt tóc con ông lắc đầu.
- Ba và chị nói gì mà con thấy vui vậy?
Ngọc Tiên xuất hiện ngay cửa trên tay là bó hồng thật to và đẹp.
- Lại có người tặng hoa à?
- Vâng, thích không? Tặng chị nè .
- Chị chẳng ham của nợ.
Ngọc Tiên lắc lữ đầu:
- Chị ơi, ra dáng thục nữ tí đi.
- Ê, em đừng tưởng mình là con út, được cưng chiều rồi nói gì cũng được nghe.
Vừa nói Ngọc Như vừa cầm lấy bó hoa bức vụng cánh hồng ném về phía Ngọc Tiên.
- Ơ ! Chị này, Hoa của em mà?
- Vậy àh ? Đuổi theo mà đòi lại đi.
- Vừa chạy Ngọc Như vừa bức cánh hồng văng tứ tung. Ngọc Tiên cũng chạy theo, cả hai giỡn ầm ĩ cả phòng khách. 
Ông Lâm lắc đầu:
- Thiệt không biết khi nào mới chịu lấy chồng cho Tôi nhờ.

Cốc … cốc…
- Đang nằm dài trên giường Ngọc Như nhăn mặt nói vọng ra.
- Cửa không khóa.
Vừa thấy Ngọc Tiên bước vào với bộ đầm xinh xắn, cô nhướng mắt.
- Đi đâu đây nhỏ?
Ngọc Tiên bước đến ngồi lên giường:
- Hai chị em mình đi chơi đi, lâu rồi em không đi mua sắm.
- …
- Đi nha chị ba .
Ngọc Như ngồi dậy gật đầu mỉm cười.
Tới siêu thi, gửi xe xong hai cô gái đi vòng quanh ngắm nhìn. Đến quầy thời trang thoáng thấy cái đầm màu xanh ngọc trong đẹp mắt Ngọc Như nắm tay em gái và nói:
- Ê nhỏ, cái đầm đó đẹp đấy vào thử đi?
Không nghe tiếng đáp lại cô quay sang nhìn, thấy một gã đàn ông đang nhìn mình, ánh mắt như “ có lửa”. Cô chợt thấy lúng túng vì nhận ra mình đã nhầm người, đang suy nghĩ chưa biết nói gì thì đã nghe giọng hắn vang lên:
- Nhỏ nào ở đây thế? Tự nhiên cô nắm tôi lôi đi là sao?
Lấy lại bình tỉnh cô giải thích:
- Tôi … tôi xin lỗi, tại tôi nhằm anh với em gái tôi, nên mới như thế.
Hắn ta vẫn ra vẻ khó chịu.
- Nhằm gì ở đây, cô là con gái mà chẳng ý tứ gì hết.
Lúc này Ngọc Như thấy tức, cô xổ một hơi:
- Anh vừa phải thôi chứ, lỡ nhầm lẫn chút xíu làm gì dữ vậy, đàn ông gì mà nhỏ mọn, vô duyên. Cô liếc anh sắc lẽm.
Anh cũng trợn mắt nhìn cô, thầm nghĩ: Ai là người có lỗi vậy trời? Xung quanh bắt đầu có nhiều người nhìn họ xôn xao. Anh chao mày khi vừa phát hiện ra nét quen thuộc, hình như anh đã gặp khuôn mặt này ở đâu mà không nhớ. Vừa lúc ấy điện thoại Ngọc Như reo.
- Alô…
Giọng Ngọc Tiên lảnh lót:
- Chị ba, chị đang đứng ở đâu vậy?
Liếc qua anh, cô thấy anh đang nhìn mình. Lòng thầm rủa người gì vô duyên khó ưa...
- Chị đang ở quầy thời trang, còn em?
- …
- Ừ, đợi chị ở đó đi.
Cất điện thoại vào ví, Ngọc Như vừa dợm bước đi. Anh ta đột ngột lên tiếng
- Hôm nay xem như tui gặp xui xẻo. Hy vọng sẽ không gặp lại cô, nói rồi anh bỏ đi mặt vẫn hầm hầm.
Ngọc Như nhìn theo ấm ức. Trên đường về cô kể lại cho em gái nghe chuyện xảy ra thì Ngọc Tiên cười tít mắt:
- Chị ba, hai người mới gặp nhau lần đầu mà còn hơn kẻ thù lâu năm vậy. Hay đây là…
- Hỏng dám đâu, gặp lại hắn chị cho biết thế nào là lễ độ.


Đọc tiếp: Hạnh Phúc Ngọt Ngào - Phần 3

Trang Chủ » Truyện » Truyện Teen » Hạnh Phúc Ngọt Ngào
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

XtGem Forum catalog