1. Tôi không biết chính xác khi yêu một cô gái nên làm những gì, cần phải làm những gì để cô ấy luôn cảm thấy an toàn. Dù vậy, tôi cũng cố gắng ở bên cạnh em, cố gắng dành mọi sự quan tâm cho em. Điều duy nhất tôi không thể cho em, có lẽ, chính là cái cảm giác an toàn ấy.
Chúng tôi chia tay từ những chuyện vặt vãnh nào đó xảy ra trong quá khứ. Và cứ thế tự nhiên dần xa nhau. Sự thật là chỉ có em lánh xa tôi, còn tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Chỉ có điều em không biết, chẳng hề hay biết.
Có lần, thằng bạn hỏi tôi:
- Sao mày có thể yêu một cô gái vô tâm như thế?
Ý nó nói em, nó cũng trách em. Nó là người ngoài cuộc, bằng con mắt của người ngoài cuộc, nó nhận xét về em như thế. Điều tôi có thể lý giải cho nó, chỉ duy nhất một từ, là tình yêu thôi.
- Mày thử yêu đi!
Vứt nó lại với những ngổn ngang suy nghĩ, tôi chạy đến quán, nơi mà em vẫn ngồi, vào một ngày mưa giăng trắng xóa. Tôi không nghĩ mình sẽ ra trò chuyện với em, vẫn giữ ý định quan sát em từ xa mà thôi. Với tôi, việc chạm vào em là điều không chắc chắn, cũng chưa đủ tự tin để làm. Vì em và tôi đã có nhiều sự khác biệt, điểm ít khác biệt duy nhất chỉ là tình cảm mà tôi dành cho em: vẫn nhiều ngần ấy, vẫn nồng nàn ngần ấy.
- Không ngờ rằng lại gặp em ở đây.
Tôi cố tỏ ra tự nhiên hết sức, nhoẻn cười, song trong đôi mắt tôi không ngừng phô ra sự sợ hãi.Tôi vẫn sợ em sẽ lánh xa tôi, sẽ phủ nhận tôi từng là quá khứ của em. Hoặc nhẫn tâm hơn, em sẽ im lặng. Sự im lặng của người con gái mà mình yêu thương là điều nhẫn tâm nhất, tôi vẫn luôn trở nên lo sợ trước điều đó. Có lẽ vì vậy mà tôi mất hai năm chỉ để đi bên cạnh em, đi bên cạnh chứ không bao giờ cố tìm kiếm một điểm giao nhau nào khác cả.
- Em cũng vậy. Lâu lắm mới gặp anh.
Em đáp lại, nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt. Tôi có chút hụt hẫng, song lại thấy mình hạnh phúc. Chí ít, em đã không phủ nhận tôi, cũng không im lặng với tôi. Điều đó đã là điều lớn lao khiến cho tôi mãn nguyện.
2. Tôi không định hình được em sẽ làm gì vào những khung thời gian rảnh rỗi. Tôi thì thường hay nhớ đến em, thi thoảng việc mường tượng ra hình ảnh về em cũng khiến cho công việc trở nên trôi chảy hơn và ngày làm việc bớt căng thẳng hơn.
Có lẽ có những sự khác biệt nào đó. Tôi nhận ra em có xu hướng né tránh quá khứ. Còn tôi, vẫn sống với quá khứ như một thói quen. Dường như em muốn quên tôi, muốn quên sạch đi những ký ức về tôi, về chuyện giữa tôi và em. Em không nói ra, cũng không thể hiện điều đó, nhưng tôi cảm nhận được điều đó, và nỗi buồn cứ thế lan rộng, đến mức tôi cảm thấy mình đã trở nên quá yếu đuối rồi.
Có lần đi cùng chị trong công ty ra siêu thị, gặp em ở đó, thái độ của em trở nên lạnh lùng khiến tim tôi như phát sốt. Tôi nhận ra một điều rằng, có thể người ta vẫn sẽ yêu thương một người sau một quãng thời gian dài, sau một khoảng thời gian không gặp gỡ. Nhưng đại đa số, nhiều người sẽ chọn cách lãng quên đi.
Em là một cô gái yếu đuối, em không phô ra cái vẻ yếu đuối ấy mà tìm cách giấu nó vào tận sâu bên trong. Tiếc là, tôi luôn đọc được điều đó. Khi gặp lại em, khi trò chuyện cùng em, có những lúc tôi nghĩ em đã hoàn thành rất tốt vai diễn của mình, đã tỏ ra không quan tâm đến tôi, hoặc chỉ quan tâm ở một mức độ quen biết bình thường. Nhưng hóa ra, em cũng không làm điều đó tốt cho lắm. Tôi vẫn kịp nhận ra sự mâu thuẫn ở đâu đó lẩn khuất trong đôi mắt biết cười. Chỉ là… tôi vẫn chưa thu đủ can đảm để gần lại em hơn. Bởi tôi vẫn sợ, nếu như em chỉ im lặng…
- Có muốn chị giúp cho không?
Chị làm cùng công ty lại gần chỗ tôi ngồi, đặt lên trước mặt tôi một cốc trà nóng, thơm dịu.
- Thử lòng con gái thì cũng chỉ nên dùng con gái mà thôi. Có hiểu không?
Chị ấy nháy mắt. Tôi vẫn còn ngỡ ngàng chưa kịp hiểu, cho đến khi chị đi mất, một tin nhắn chạy nhanh đến điện thoại.
“Để chị làm bạn gái của em. Một thời gian ngắn thôi. Hy vọng kết quả sẽ không làm em thất vọng.”
Chúng tôi ngầm định một bản giao kèo, như một sự thử thách dành cho tình cảm của tôi. À không, chính xác là giống như một phép thử.
Thật sự, người ta chỉ dám làm phép thử khi đã quá tự tin với kết quả của mình, sẽ không sợ phải đón nhận một kết quả xấu. Hoặc là đã quá trở nên mông lung và không biết tiếp theo nên làm gì, cuối cùng chỉ đón nhận kết quả để rồi quyết định xem có tiếp tục ôm hy vọng hay không.
3. Có lẽ bản giao kèo ngầm định giữa tôi và chị phần nào có tác động đến em. Mỗi lần vờ vô tình gặp em, vờ vô tình thân mật trước ánh nhìn của em, tôi không định hình rõ cảm xúc trong mình, nhưng chắc chắn một điều, em đang dao động.
Tôi đã dành một khoảng thời gian đủ lâu để yêu em, để xa em, và cũng dành ngần ấy thời gian để quay trở về bên em. Tôi nhớ trong quá khứ chúng tôi đã từng yêu nhau như thế nào. Thứ tình yêu đầu tiên ấy vẫn đủ làm tôi say, vẫn đủ ám ảnh suốt cuộc hành trình dài đằng đẵng sau này, dù tôi không chắc chắn em có tiếp tục đồng hành cùng tôi hay không. Dù sao, nỗi ám ảnh vẫn khắc sâu, không bao giờ có thể gột bỏ được.
Chúng tôi từng bên cạnh nhau hầu như tất cả các ngày trong tuần mà không biết chán. Em vẫn thường có những trò hờn giận trẻ con lúc ngộ nghĩnh đáng yêu, lúc lại làm tôi phát bực mình. Nhưng chúng tôi vẫn yêu nhau đấy thôi, yêu giống như bao nhiêu cặp đôi khác, bản thân không thể nào tự lý giải được.
Cho đến khi chúng tôi chọn cách lặng lẽ rời xa nhau. Thậm chí không đủ can đảm nói một câu chia tay nào dứt khoát. Cứ thế, tự nhiên rời xa nhau.
Cuộc sống của em hầu như vẫn được bao bọc bởi một tấm màn bình yên mỏng manh mà em tự ý phủ lên đó. Cuộc sống của tôi thì đảo lộn với rất nhiều cung bậc khác nhau.
Tôi cũng đã từng ngủ quên trong những mối quan hệ không tên, với những cô gái quen chưa đủ lâu, yêu chưa đủ sâu, tình cũng chưa bao giờ là đủ nhiều.
Có lẽ khoảng thời gian đầu sau khi chia tay là khoảng thời gian tồi tệ nhất. Nếu ai đó đã từng, chắc chắn sẽ hình dung ra được, cái cảm giác khi đối diện với những người con gái khác, yêu thương họ, ở bên cạnh họ, nhưng đầu óc trống rỗng, chỉ toàn là hình ảnh của người con gái mình cố gắng quên đi.
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ quên em thành công. Chẳng thế mà tôi vẫn lặn ngụp trong những nỗi nhớ rất sâu và rất lâu về một người con gái cũ. Điều đó ám ảnh đến mức tôi phải tự thôi thúc mình tìm lại em.
Em khác tôi, em không tự chồng chéo thêm nhiều mối quan hệ. Em giữ cho cuộc sống độc thân luôn tươi mới, hài hòa giữa công việc và cuộc sống. Em sống bên bạn bè, bỏ quên những vệ tinh xoay quanh. Có lẽ, điều cơ bản khác nhau giữa con gái và con trai khi yêu đó là cách để trưng bày nỗi đau…
4. Gặp em trong quán cũ, lần này tôi đi cùng chị và mấy người bạn, không hề cố ý muốn gặp em. Lúc nhìn thấy em vẫn còn ngỡ ngàng dõi theo tôi từ xa, tôi tự nhiên thấy nên đến gần chào em một tiếng. Một lần nữa tôi vẫn phải thừa nhận rằng tôi không bao giờ có thể giấu nỗi sợ hãi mất em ngay cả khi em đang đứng trước mặt mình. Nỗi sợ hãi dâng lên trong đáy mắt, nhìn em như thôi miên.
- Hôm nay, em không bận à?
Từ bao giờ chủ đề nói chuyện giữa tôi và em chỉ xoay quanh ngần ấy chữ. Bận và không bận. Sau khi tôi xuất hiện trở lại, em cố gắng làm cho guồng quay cuộc sống của em bộn bề hơn, như thể không muốn chứa chấp tôi thêm một phút giây nào nữa. Em luôn khất lần những cuộc hẹn, luôn từ chối gặp mặt tôi, cũng luôn tỏ ra xa cách. Mặc dù em luôn đẩy tôi ra xa em nhưng tôi lại luôn cảm nhận được một điều gì đó khác lạ đang diễn ra trong em. Cái cách mà em từ chối, cái cách mà em luôn bỏ chạy,… lại khiến tôi muốn ở lại, gần em hơn.
- Vâng. À không… em đi gặp bạn.
Tôi biết rất rõ rằng em đang nói dối. Một lời nói dối hiển hiện rõ trong đôi mắt lờ mờ nước. Nhưng tôi tôn trọng em. Có lẽ, em cần nhiều thời gian hơn để có thể xác định rõ thứ tình cảm mơ hồ còn sót lại đối với tôi. Tôi vẫn nuôi hy vọng, rằng em không phủ nhận tôi từng là quá khứ của em.
Sau lần đó, chúng tôi lại gần như mất hút trong cuộc sống của nhau. Không phải vì em né tránh tôi, mà vì tôi gặp một rắc rối khác, khi mà chị lại nói rằng chị yêu tôi.
- Chị biết người em yêu là ai mà, đúng không?
Tôi cố gắng nói nhẹ từng từ, nhưng từ yêu được nhấn mạnh một cách kiên định nhất. Tôi và chị là đồng nghiệp, tôi quý chị giống như một người chị gái trong gia đình. Mặc dù bạn bè trong công ty vẫn tìm cách gán ghép chúng tôi với nhau, đặc biệt là sau khi giữa tôi với chị có ý định diễn vai người yêu của nhau, mọi người càng được thể trêu hùa vào. Tôi vẫn nghĩ chị biết mình đang đi đâu, cuối cùng, chị lại là người đi lạc.
- Nhưng cô gái đó đâu có yêu em?
- …
- Em vẫn còn nuôi hy vọng vào phép thử đấy à? Hôm đó không phải đã rõ rồi sao? Cô ấy thấy chị đi với em lần nào cũng tỏ ra bình thản, thấy chị quan tâm chăm sóc cho em cũng không hề có phản ứng gì. Thậm chí, sau đó còn có bạn trai xuất hiện…
- Thật ra, chị giúp em làm phép thử đó cũng là tự làm phép thử cho mình. Hóa ra, chị chưa bao giờ có thể bình yên khi nghĩ đến việc em yêu một ai đó khác.
. Tôi loay hoay giữa những suy nghĩ rất tầm thường. Trước đây, tôi có thể dễ dàng yêu một cô gái khác, không phải em, cũng không phải là chị. Bởi những cô gái ấy sẽ không bị tổn thương bởi tôi. Cách mà chúng tôi đến với nhau như đã biết trước rằng chỉ là một bến đỗ tạm thời. Việc làm tổn thương đến một ai đó khác, hẳn phải là việc khiến người ta thấy day dứt và đau lòng, nhất là trong chuyện tình cảm. Mối quan hệ càng khăng khít bền chặt, vết thương sẽ càng lớn, hố sâu trống hoác thành hình, rồi chẳng còn ai nhận ra nhau nữa, thậm chí không muốn nhớ rằng chúng ta đã từng quen nhau…
Tôi đã có những lúc mệt mỏi đến mức vùi mình đi trong bao nhiêu bộn bề công việc. Việc tôi có thể làm duy nhất mà không biết mệt mỏi là dõi theo và nhớ nhung em, một cách thầm lặng.
Mùa mưa, những dư âm của ngày cũ xộc vào mắt, cay xè. Tôi nhớ rằng trong quá khứ từng có một cô bé khờ khạo khóc mếu khi nghe thấy sấm. Vốn cũng chẳng phải bé bỏng gì cho cam, chỉ tại vì tôi đã quá nuông chiều, nên mỗi lần mưa to đều có cớ để tôi phải dỗ dành. Nghĩ lại, vẫn là những ngày quá khứ bình yên ấy là hạnh phúc nhất. Nếu đánh đổi, tôi có thể chấp nhận đánh đổi tất cả. Chỉ tiếc rằng, tôi thì có thể, còn em thì không?
Chị xuất hiện trong cuộc sống của tôi sau em, yêu tôi cũng sau tình yêu của em. Và điều quan trọng là, chị chưa bao giờ có được tình yêu nơi tôi. Có chăng, là sự đồng cảm, là những tâm hồn đồng điệu cô đơn và đau đáu nỗi niềm. Chưa bao giờ tôi thừa nhận tình cảm tôi dành cho chị là tình yêu, nó có thể lớn lao hơn, nhưng chắc chắn không bao giờ là tình yêu.
Chị giống như nhiều người, nghĩ rằng tình cảm hoàn toàn có thể bị khuất phục, bằng thời gian, bằng tuổi tác, bằng quan niệm hôn nhân, bằng định luật xa gần. Nhưng tôi thì phủ nhận tất cả. Bằng chứng là tôi vẫn luôn yêu tình cũ bằng một trái tim nồng nàn nhất, dù có xa em bao xa, cách một khoảng bao lâu, vẫn đủ tự tin giữ vững tình yêu ấy. Chỉ có điều, tôi không kịp phô nó ra, cũng chưa bao giờ đủ can đảm để tiếp tục phô thứ tình cảm ấy ra, nếu như không có lần em hỏi tôi.
- Chị ấy là gì thế? Và em… em là gì thế?