pacman, rainbows, and roller s
Đọc truyện

Đi đường vòng để gặp nhau - phần 3


1. Sau lần nói chuyện với anh qua điện thoại của đêm mưa giông sấm chớp ấy, tôi nhận ra rằng mình có cố gắng muốn tách ra khỏi anh thì càng trở nên bế tắc. Không phải vì thói quen dựa dẫm của quá khứ ùa về, mà vì tôi cảm nhận được trái tim mình nấc từng nhịp.


Khi tôi cô đơn vì chia tay, tôi đã học cách để quên đi anh, chỉ đơn giản vì anh trao tôi yêu thương quá nhiều. Khi một ai đó yêu thương bạn nhiều hơn bạn có thể tưởng tượng, vì một lý do nào đó, họ ngừng yêu thương bạn, cảm giác hụt hẫng đủ để khiến bạn rơi vào một trạng thái lãng quên, mong muốn được lãng quên. Dù sao đó cũng là cách để đông lạnh nỗi đau và tôi thì luôn chuộng dùng cách đó.


Vậy mà chỉ một khắc lắng nghe giọng anh bên điện thoại, nghe giọng điệu hỏi han nhắc nhở ấy, mọi cảm xúc lại bung ra.


Thật sự muốn sở hữu anh cho riêng mình, chỉ một mình tôi thôi. Tôi lại tham lam muốn đắm chìm trong ánh mắt ấy, muốn thuộc về trọn vẹn bàn tay ấy, muốn là duy nhất cũng là tất cả của người ấy. Anh vẫn mãi là một người đặc biệt, theo một lẽ đặc biệt và được tôi yêu thương cũng như học cách lãng quên một cách đặc biệt. Để rồi đây, tôi thấy mình trở nên quá bé nhỏ, dại khờ trong muôn vàn cái đặc biệt tôi dành cho anh.


Tôi đã tự sỉ vả mình, tự châm biếm và mỉa mai mình, rằng tôi quá dễ bị đốn gục. Chẳng có ai tắm hai lần trên một dòng sông, cũng chẳng có ai lại dễ dàng bị cưa đổ bởi cùng một người, lại còn xa cách nhau lâu đến thế. Tôi luôn tìm cách để né tránh câu hỏi của mình. Thật ra, tôi có yêu anh không?


Không, phải chính xác là: Tôi có còn yêu anh không?


Vì tôi luôn né tránh, nên tôi không bao giờ có câu trả lời, giống hệt như chuyện tình cảm của tôi, cứ vương vất đâu đó trong từng góc kỉ niệm. Khi thì mới mẻ sống động như chuyện đang hiện hữu, lúc lại trở nên cũ kỹ từ những vết ố của thời gian. Cho đến khi có một người xuất hiện, người nhất định sẽ mang anh đi mất.

2. Chị mỉm cười, nhưng vẻ điềm nhiên không giấu nổi cơn bão trong lòng đang nổi lên. Tôi không khá khẩm hơn là mấy, tôi lại quá non nớt để biết cách giấu nhẹm đi cảm xúc của mình.


- Gặp chị thế này, có làm phiền em lắm không?


Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi không giống như tôi vẫn nghĩ. Chủ yếu xoay quanh những câu chuyện của chị, từ chuyện chị đi làm, phong cách sống, những cuốn sách chị đọc. Điều duy nhất tôi nhận thấy đó là trong bất cứ mảnh cắt nào từ cuộc sống của chị đều khéo léo có tên anh trong đó. Anh mà tôi biết không si mê một cô gái đến mức cùng cô ấy ngồi trò chuyện cùng mèo con, lại càng không phải là người có thể kiên nhẫn nấu một nồi cháo chăm người ốm. Tôi chỉ tự nhiên thấy tội nghiệp chị. Hóa ra, có những lúc người ta dùng vỏ bọc để yêu thương nhau. Thế thì thứ tình yêu ấy liệu có bền chặt được không?


Tôi nhận ra rằng mình đích thị là một kẻ ích kỷ. Tự nhiên tôi lại thấy hả hê. Vốn dĩ vẫn biết dù tôi có hả hê thế nào đi chăng nữa thì việc anh yêu chị vẫn là sự thật, nó vẫn hiện diện, vẫn hiển nhiên đấy thôi. Tôi chẳng qua là đang tự lừa dối bản thân mình, lại cố gắng tránh làm cho mình bị tổn thương.


Có những lần tôi nhớ anh đến mức bật khóc ngon lành giữa đêm. Không phải là một đêm mưa gió, không hề có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ anh. Chỉ đơn giản là bắt gặp dáng hình ai đó lướt qua trên phố, nhìn từ phía sau có nét giống anh, rồi tối về nằm khóc rưng rức. Con người ta vẫn nói tình yêu hữu hạn và dòng người là vô hạn. Giữa biển người vô hạn ấy, lại chỉ có thể yêu say đắm, yêu điên dại một người duy nhất. Thứ tình yêu của tôi chẳng phải bị thần thánh hóa hay bị ảnh hưởng tư tưởng bởi những bộ phim Hàn, chỉ đơn giản là nó chân thực đến sống động như vậy đấy. Tôi yêu anh, vẫn yêu trong khi đã tưởng rằng mình có thể quên đi được.


Cũng vẫn là anh, trong những lần vô tình gặp lại ở quán quen. Tôi chỉ cúi đầu chào chứ không mở lời, rồi đi lướt qua anh. Nhưng những lần ấy, tôi vẫn lén nhìn theo cái dáng cao gầy mảnh khảnh, cái dáng đơn độc giữa một vùng mù mịt tranh tối sáng. Tôi nhởn nhơ và tự huyễn hoặc mình với một chút bình yên. Rằng nếu tôi và anh lại yêu nhau, chắc chắn rằng tôi sẽ ngồi ngay bên cạnh, luồn tay vào mái tóc của anh rồi nghe anh kể những câu chuyện cười. Hoặc giả như anh gặp chuyện gì đó bất trắc ở công ty, tôi sẽ ngồi ngoan phía sau thì thầm cho anh những suy nghĩ điên rồ nào đó, chúng tôi sẽ lại phá lên cười.


Tình yêu trong tưởng tượng đôi lúc lại đẹp đến mức người ta không muốn dứt ra. Mà đôi khi, vì quá đẹp trong ảo tưởng nên nỗi đau thực tại nó mang lại cũng gấp nhiều lần như thế. Tôi đã quên mất việc mình cũng cần phải yêu thương một ai đó, cũng cần phải gạt anh ra khỏi cuộc sống đơn độc của mình. Có thể nhớ anh, có thể mong anh, nhưng tuyệt nhiên không được cho anh biết. Vậy mà tôi bất tài, chẳng thể làm được nổi.


“Em cứ cô độc thế? Em nói xem, em cô độc thế thì anh muốn gần em phải làm như thế nào mới được?”


Đã từng có những chàng trai nói với tôi như thế. Mỗi lần từ chối tình cảm của ai đó, tôi lại lấy hình ảnh của anh ra để thầm mắng. Chỉ vì anh mà tôi mới nên nông nỗi ấy. Chẳng ai muốn mình là một người cô độc. Một cô gái đang tuổi yêu, đang tuổi xinh đẹp lại càng không muốn mình cô độc. Vậy mà vì tình yêu quá sâu, vì vết thương dù đã lành da nhưng còn để lại sẹo khiến cô gái ấy không đủ can đảm để yêu thêm một ai khác nữa. Hoặc là cứ tự chui mình vào một vỏ ốc rồi sẵn tiện ghi lên đó hai chữ “cô độc” trưng ra cho thiên hạ nhìn vào xôn xao bàn tán.

3. Anh đã chuyển chỗ ngồi sang đối diện tôi, vẫn cách nói chuyện rất tự nhiên, tôi vẫn thấy mình bé nhỏ.


- Nghe nói chị Thanh đến tìm em? Chị ấy… có làm phiền em không?


- Không có gì đâu ạ.


- Anh xin lỗi…


Tôi chợt giật mình sợ hãi. Tôi nhớ có lần tôi đã thấy cảnh này trong một giấc mơ hoang đường nào đó. Sau câu xin lỗi anh sẽ nói với tôi vài lời, chính xác là mời tôi tới dự lễ đính hôn của hai người. Vậy mà lúc đó tôi cứ ngây mặt ra chờ đợi anh sẽ nói yêu tôi. Tôi khóc lóc như mưa, nước mắt ướt đẫm gối. Hóa ra việc biết tin anh kết hôn đau lòng hơn tôi vẫn nghĩ, và tất nhiên, tôi còn mất ngủ vài ngày sau đó, chỉ vì quá hoảng loạn, chỉ vì sợ rằng sẽ lặp lại giấc mơ đó.


Bây giờ, anh đang hiện hữu, giấc mơ đang hiện hữu.


- Anh định…


Tôi vội vã vùng bỏ chạy, quên cả phép lịch sự thông thường. Tôi sợ phải nghe thấy điều gì đó, chính xác thì điều đó có thể giống như những mũi kim nhọn hoắt sẵn sàng tấn công vào cái khối nhỏ màu đỏ thẫm bên ngực trái. Anh đuổi theo tôi một đoạn dài, chẳng thấy tay anh cầm thiệp hồng mà tim tôi vẫn cứ đập thình thịch, chân vẫn chạy, đầu óc còn vảng vất, nước mắt vẫn rơi. Cuối cùng thì anh vẫn bắt kịp tôi, giữ lấy vai tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. Lúc ấy tôi vẫn nghĩ không khí đã bị ai xấu xa hút sạch, người tôi không còn sức để thở, oxi cũng vì lẽ đó mà không được cung cấp cho não bộ, nhìn anh trước mặt hóa ra thành ba bốn hình hài khác nhau. Tôi chạy đến kiệt sức, chỉ muốn gục xuống, may mà anh vẫn giữ lấy vai tôi.


- Em chạy gì thế? Sao đang nói chuyện với anh lại bỏ chạy?


- Em… em…


- Thôi, không cần phải nói nữa. Để anh cõng em về. Xem này, tóc bết vào nhau, môi nhợt nhạt, người ngợm như sắp ngất đến nơi. Em mà cứ thế, làm gì có ai yêu em nổi.


Tôi chẳng còn chút tỉnh táo nào để đấu trí lại với anh, cũng mặc cho tình cảm cứ chực vỡ òa ra. Tôi nằm ngoan ngoãn trên lưng anh, cảm nhận bờ vai rộng và ấm, nghe được cả tiếng thở và giọng nói của anh. Tất cả đều trở nên thân thuộc. Tôi chỉ muốn mình được mãi như thế này, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, không cần phải trốn chạy, cứ ở bên cạnh anh, được nép vào người anh, được an yên yêu anh mà chẳng lo sợ bất cứ một ai sẽ cướp anh đi mất…


Vậy đấy, khi mê man tôi vẫn thường phát sốt lên với ý định cướp anh làm của riêng. Thế mà thực tế thì nửa lời nói tử tế với anh, tôi cũng không thể thốt ra được. Rốt cuộc, tình yêu của tôi sao cứ phải lận đận khó khăn thế?


4. Anh đưa tôi về nhà, sau đó lại toan đi mất. Tôi cẩn thận níu lấy tay anh, khó nhọc cất lời. Thật ra giữa chúng tôi nên có ít nhất một lần thẳng thắn nói chuyện cùng nhau. Nếu không phải là bây giờ, e rằng sẽ không là bao giờ nữa, bởi tôi đã thu hết tất thảy can đảm để níu lấy tay anh, lần đầu tiên chủ động sau nhiều ngày cố gắng lánh xa.


- Hôm đó… có một câu hỏi mà anh chưa trả lời em.


- …


- Đêm mưa và anh gọi cho em lúc nửa đêm ấy, đang nói chuyện thì bị mất tín hiệu…


- Ừ. Em hỏi đi. Anh nghe đây.


- Chị ấy là ai? Em là ai? Trong anh?


Một thoáng im lặng lướt qua. Tôi đã từng tin tưởng rằng khi người ta yêu nhau, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là có thể thấu hiểu mọi thứ, nhiều lúc còn chẳng cần dùng đến lời nói. Nhưng thật ra chẳng phải vậy đâu. Nhìn vào mắt anh, tôi chỉ thấy mơ hồ bóng nước, thấy quá khứ của chúng tôi ngập dần lên đôi mắt ấy, thấy yêu thương tôi dành cho anh sau bao nhiêu năm vẫn chẳng hề đổi khác, thấy cả sự yếu mềm nơi trái tim tôi… Đúng là thấy rất nhiều, nhưng chỉ thấy từ đơn phương một phía – từ phía tôi mà thôi. Cái tôi cần, điều tôi muốn, vẫn là thấu hiểu được anh, một cách toàn vẹn nhất.


- Có thật sự muốn nghe không?


Tôi gật nhẹ, khẽ khàng và bẽn lẽn như lần đầu tôi nhận lời yêu anh, mặc dù tình huống này không phải. Tôi còn chưa biết rốt cuộc câu trả lời của anh là gì, chỉ là cảm giác thấy tôi như trẻ hơn, thấy tim mình tươi trẻ hơn.


- Một người là đồng nghiệp, hoặc có thể hơn thế. Nhưng một người là người anh yêu, mãi mãi vẫn là người anh yêu.


- Mãi mãi?


- Ừ. Câu trả lời cho em là mãi mãi.

Anh mỉm cười, quay người đặt một nụ hôn khẽ lên trán tôi. Lần đầu tiên sau rất nhiều những ngày của chúng tôi, cả cuộc tình đứt đoạn mà chúng tôi trải qua, anh đã nói ra từ ấy. Thật ra tôi chẳng phải là trẻ con để có thể tự dụ dỗ mình trong ảo tưởng với một tình yêu màu hồng, với thời gian mãi mãi như mọi người vẫn nghĩ. Chỉ là khi nghe được anh nói câu ấy, tôi tự thấy trách nhiệm với tình yêu của mình. Ít nhất thì chúng ta không thể kéo dài tuổi thọ cho một mối tình chỉ với trái tim đến từ một phía.


Tôi đã từng loay loay, đã từng trải qua thời vụng dại với những khờ khạo ban đầu. Tôi biết tôi và anh yêu nhau không phải là sự nối tiếp của chuyện tình mười tám tuổi với hai mươi tuổi, mà là sự khẳng định từ một mối quan hệ mới, mối quan hệ đủ chín chắn và trưởng thành. Chỉ có điều, chúng tôi đã dành mất khá nhiều thời gian để làm điều đó. Bởi lẽ chúng tôi đều chọn đi đường vòng, không đủ can đảm để trực diện đánh úp vào đồn địch, đành lặng lẽ đốt cháy thời gian bằng cả nhung nhớ và yêu thương.


Điều quan trọng của tuổi trẻ không phải là sợ yêu và sợ thất bại, mà điều quan trọng là dám yêu, dám thất bại, dám thử thách với tình cảm của mình. Thật ra, đôi khi cũng nên để tình yêu của mình đi dạo, lạc quẩn quanh đâu đó, chỉ cần chắc chắn vẫn luôn dõi theo, vẫn luôn nuôi hy vọng và biết đặt điểm dừng đúng lúc, tình yêu sẽ cho chúng ta nhận thấy nhiều điều hơn là chúng ta vẫn tưởng. Thời gian vốn là kẻ vô tình bạc bẽo, song cũng lại là kẻ ban cho chúng ta nhiều hơn một sự lựa chọn. Nhiều người chọn lãng quên nhau, nhiều người chọn làm lành vết thương, nhiều người lại chọn sự chờ đợi và lặng lẽ ở bên đời nhau.


Tôi đưa tay ôm lấy anh, áp thật chặt vào người anh gần như khiến anh ngạt thở. Tôi đã chờ đợi điều này từ rất lâu trước đó. Có ai đó sẽ cho rằng tôi dại khờ ngốc nghếch, cũng có ai đó cười khẩy vì tôi đã quá trẻ con. Nhưng thử hỏi, nếu tôi không đánh đổi, không can đảm một lần thì làm sao có thể chạm tay được vào hạnh phúc của ngày hôm nay? Chúng tôi hôn một nụ hôn thật chậm, mê say và chìm hẳn vào hạnh phúc, để dư vị của tình yêu tan nơi đầu lưỡi.


- Thật ra thì… em vẫn luôn yêu anh, đúng không?


Anh hỏi nhỏ, tôi không đáp lời, cũng chẳng gật đầu, chẳng lắc đầu, mải mê nhìn sâu vào mắt anh. Câu hỏi của anh vốn dĩ đã là một câu trả lời rồi mà, đúng không?


Trang Chủ » Truyện » Truyện Teen » Đi đường vòng để gặp nhau
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com