Quán cà phê Lạ. Một chiều mưa.
- Tôi muốn đánh với anh một ván cờ!
- Tại sao tôi phải đánh cờ với cô?
- Bởi vì tôi sẽ thắng anh!
Gã nhếch mép cười, nhấp một ngụm cà phê đen rồi nhìn về cô nàng ngổ ngáo không hề quen biết. Cô nàng đúng chất tomboy: Tóc ngắn cũn cỡn, đi dép tông, mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, gương mặt khá "xinh trai". Cô nàng tự nhiên ngồi xuống đối diện gã, cũng gọi một ly cà phê đen, không nói không rằng lấy ra từ túi xách một bộ cờ vua được làm bằng đá cẩm thạch.
- Tôi có nói là sẽ đánh cờ với cô đâu?
- Đúng là anh chưa nói nhưng tôi vốn là người không thích đợi câu trả lời. - Cô nàng vênh mặt lên. - Nếu anh thắng bộ cờ này sẽ là của anh. Còn nếu anh thua thì có lẽ bố anh quá ca ngợi anh rồi!
- Liên quan gì đến bố tôi? - Gã ngạc nhiên.
- Tôi là học trò của bố anh ở đội tuyển cờ quốc gia. Tôi muốn xem khả năng thực sự của người chưa từng thi đấu tại một giải cờ nào mà có thể đánh ngang ngửa với thầy tôi - một đại kiện tướng!
- Vậy thì làm cô thất vọng. Tôi không có khả năng và không thích đánh cờ!
- Anh sợ thua hay khinh tôi không đủ tầm để đánh cờ với anh?
Gã nóng mặt. Tuy những lời khích tướng kia chẳng nhằm nhò gì nhưng chuyện này liên hệ tới bố gã. Ông là người thầy đầu tiên cũng là đối thủ lớn nhất của gã; một người có thể đề cao con trai mình trước mặt người khác nhưng lại chẳng quan tâm đến gia đình bằng những quân cờ. Một phần nào đó trong gã luôn hận bố, bây giờ thì hận lây sang học trò của ông. Và rõ ràng cần phải có ai đó dạy dỗ cho cô nàng kiêu ngạo này một bài học.
Gã đồng ý đánh một ván cờ. Dĩ nhiên, theo luật của gã: Con gái đi trước.
Cô nàng là một đối thủ đáng gườm, với lối đánh nhanh và quyết đoán. Sau mười nước đầu thăm dò lẫn nhau, thế trận trở nên biến hóa khôn lường. Căng thẳng bắt đầu lộ ra trên khuôn mặt tươi tắn của cô nàng. Trong khi đó, gã đang dửng dưng nhấm nháp cà phê, tay gõ lên bàn thành nhịp theo tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Tiếng gõ ấy mỗi lúc một gấp gáp và mạnh bạo hơn. Gã lật ngược thế trận bằng một nước phản công sắc lẹm.
Ván cờ kết thúc chớp nhoáng sau năm phút ba mươi giây. Người thách đấu, đi trước, tấn công trước mới là người thất bại. Gã vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra. Thắng một cô nàng thế này chẳng có gì là to tát cả. Điều gã chờ đợi bây giờ là cô nàng sẽ biết điều mà bỏ đi. Nhưng có vẻ như không đơn giản như gã nghĩ bởi, mới im lặng độ một phút, cô nàng lại lên giọng thách thức:
- Đánh tiếp! Ván trước tôi thua nên bàn cờ này là của anh. Ván tiếp ta sẽ cược một thứ khác!
Gã không muốn nạt nộ, to tiếng với con gái nhưng trước cô nàng dai như đỉa này thì gã không thể kiên nhẫn hơn được nữa:
- Vẫn chưa đủ? Cô về hỏi thầy mình xem tham vọng chiến thắng có làm cho người ta trở nên bất bại hay không? Bàn cờ này tôi không nhận. Ván cờ vừa nãy chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả. Bây giờ tôi cần yên tĩnh, cô hiểu không?
- Được rồi! Tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Nhưng tôi đã thua nên bàn cờ này là của anh - Cô nàng vừa nói vừa đứng dậy. - Hôm nay trời mưa, đến một này trời nắng tôi sẽ tìm anh để đánh một ván cờ khác. Tôi đã nói là làm đấy!
Cô nàng hếch mặt lên, nhoẻn miệng cười rồi đi ra phía cửa, nhanh đến nỗi gã chưa kịp hình dung trời đang mưa tầm tã như này cô nàng sẽ về kiểu gì. Thoắt cái đã mất hút sau màn mưa.
Gã ngắm nghía bộ cờ - chiến lợi phẩm bất đắc dĩ mà gã nhận được, nhấp tiếp một ngụm cà phê đen không đường đắng lịm. Tiếng lộp bộp phát ra từ những ngón tay đang gõ trên bàn chậm dần rồi mất hẳn khi nắng lên, lấp loáng trên những ô kính.
Gã thường đánh cờ trong những giấc mơ. Nhưng gã không hoàn toàn kiểm soát được những giấc mơ, chúng bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào. Có những lúc gã cảm tưởng bị mắc kẹt trong giấc mơ mãi mãi. Cho dù có ngủ cả đêm dài nhưng khi thức dậy người ngợm vẫn rã rời như đã thức trắng hàng thế kỷ.
Hôm nay gã lại rơi vào trạng thái triền miên đáng sợ ấy. Cũng may tiếng chuông báo thức đã kéo gã trở về thế giới thực. Gã hẹn giờ dậy để sáng nay ra sân bay đón bố.
Ra sân bay, gã nhìn thấy bố đang dẫn đầu một đoàn người, chủ yếu là các học trò của ông. Gã nhíu mày khi nhìn thấy một gương mặt quen quen trong đám người ấy. Đúng rồi, quả tóc tém cùng cái mặt hơi vênh vênh còn ai khác ngoài cô nàng gã đã gặp ở quán cà phê Lạ hai tuần trước. Nghe bố gã giới thiệu, cô nàng tên là Ngân, người mới giành huy chương vàng tại một giải cờ cá nhân khu vực Đông Nam Á. Gã không quan tâm đến mấy cái huy chương vàng, bạc hay đá quý nào hết, điều mà gã quan tâm là cô nàng cứ kè kè bên cạnh bố gã mà không có người nhà ra đón.
Có vẻ trước đó bố gã đã mời cô nàng về nhà ăn cơm. Khó chịu hơn, cô nàng hí hửng gọi bố của gã bằng bố; để phụ họa thêm, ông cũng gọi cô nàng là con dâu. Con dâu ở đây tức là vợ của thằng con trai duy nhất của ông - là gã? Họ tung hứng ăn ý như có giao hẹn từ trước. Thấy gã tỏ ra khó chịu, cô nàng nheo mắt lém lỉnh nói:
- Hôm nay trời nắng đẹp anh Phong nhỉ?
Dường như cô nàng muốn gã nhớ lại ván cờ trong buổi chiều mưa ấy. Đây có thể là cách cô nàng tiếp cận gã để phục thù trận thua hôm nọ chăng? “Thì sao nào! Tôi sẽ cho cô thấy, cái huy chương vàng của cô chỉ là món đồ chơi mà thôi”. Gã hằn học quẳng hành lý lên xe để về nhà.
Ăn cơm xong, tranh thủ lúc bố gã ra ngoài ban công hút thuốc, gã hầm hừ nhìn cô nàng rồi hỏi một câu với giọng lạnh tanh :
- Cô muốn gì?
- Tất nhiên là muốn đánh với anh một ván cờ. - Cô nàng tủm tỉm cười.
- Vậy tôi và cô đánh luôn một ván cho xong chuyện này.
- Ván cờ ấy để khi khác. Hôm nay tôi đến để chơi với thầy tôi, tiện thể cảm ơn anh vì ván cờ lần trước.
- Lý do chính đáng đấy! Tôi không cần cảm ơn và cũng chưa làm được gì để được cảm ơn. - Gã cười nhạt.
- Có đấy! Anh đã cho tôi một bài học rất đắt khi đánh cờ.
- Bài học gì?
- Bài học là tôi nên biết mình là ai và có những gì so với đối thủ.
- Đúng! Cô nên biết cô là một đứa con gái lắm chuyện nhất mà tôi từng biết. Thôi rửa bát đi! Việc này tôi không khách sáo đâu. Thầy của cô sắp vào rồi đấy!
Gã bỏ về phòng, không nghe rõ cô nàng cười hay lầm rầm câu gì đó đằng sau; trong bụng gã đang hả hê vì vừa vứt đi một cục tức. Thực ra, cô nàng không đến nỗi ghê gớm như gã nghĩ, là do gã phản ứng thái quá mà thôi!