Gã đánh ván cờ thứ hai với Ngân - cô nàng lắm chuyện ấy - vào một ngày nắng chói chang như hẹn định.
Ngân bây giờ không còn xa lạ gì nữa, sau một cơ số lần đến nhà gã chơi, đúng bữa thì luôn sà vào bếp nấu. Sự có mặt của cô khiến căn nhà vốn trống trải trở nên vui vẻ, sôi động hơn, chất lượng những bữa ăn của bố con gã từ đó mà được cải thiện đáng kể.
- Ván cờ này mình cược gì nhỉ? Ngân háo hức hỏi gã.
- Tùy cô tự biên tự diễn!
- Anh nói đấy nhé! Nếu em thua thì sẽ làm bất cứ yêu cầu gì của anh. Còn nếu anh thua... - Cô nàng ngập ngừng - thì anh phải chấp nhận một yêu cầu của em...
- Yêu cầu gì? - Gã sốt ruột hỏi.
- Làm người yêu của em!
Ngân nói và vênh mặt lên tỏ vẻ thách thức nhưng hai má thì ửng đỏ không giấu được sự ngượng ngùng. Gã sững người trước yêu cầu kỳ lạ mà cô nàng đưa ra. Cô nàng thích gã? Hay là cô nàng cố ý khủng bố tinh thần gã trước khi vào ván cờ?
- Cô mà đòi làm người yêu của tôi à? Cô quá trẻ con, không phải mẫu người tôi thích!
- Anh sợ thua à?
- Tôi thua sao được!
- Vậy thì anh đánh đi!
Ván cờ này gã không thể lơ là được. Nghe bố gã nói, từ sau chuyến du đấu ở nước ngoài về cô nàng có tiến bộ đáng kể. Với lại, có thêm cái điều kiện nguy hiểm ấy, gã mà thua thì đúng là một tai họa.
Người bị tâm lí khi đánh ván cờ này là gã. Ngược lại, Ngân khá ung dung, vừa nghe nhạc vừa đánh cờ. Những ngón tay búp măng của cô nàng đang gõ nhè nhẹ lên bàn theo giai điệu êm dịu của ca khúc “Love Paradise”. Trời đang nắng, hiển nhiên không có tiếng mưa nào để gã bắt nhịp giai điệu riêng của mình. Gã hoàn toàn bị cuốn vào giai điệu của đối thủ. Mồ hôi chảy đầm đìa, gã đang phải dùng hết những kinh nghiệm vốn có để vớt vát lại thế trận dưới sức ép khủng khiếp ấy.
Ván cờ kéo dài hai giờ mười năm phút ba mươi giây. Rất may, kết quả là hòa cờ. Đây không phải là ván cờ lâu nhất nhưng là ván cờ vật vã nhất mà gã từng đánh. Chỉ khi hết ván gã mới thở phào nhẹ nhõm được.
Trong khi đó, Ngân đang nhìn gã, cười như nắc nẻ:
- Tí nữa thì anh bị làm người yêu em nhé! Hay làm ván nữa đi, đang hứng!
- Thôi tôi đói rồi! Ra ngoài ăn cái gì đã. May cho cô là tôi đói đấy! - Gã cười gượng.
- Thế à, em đi ăn với!
- Cô vừa kêu đau bụng?
- Hết rồi! Sướng quá hết đau bụng rồi! Mà lần này em khao vì đã đánh hòa cờ được anh!
Cô nàng lẽo đẽo chạy theo gã. Gã cố tình đi nhanh để giữ khoảng cách với cái đuôi nói nhiều đấy, nhưng được một lúc thì cô nàng lại chạy vọt lên và bắt đầu bài ca luyên thuyên của mình.
Trong khi đó, giai điệu của ca khúc “ Love Paradise” phát ra từ chiếc máy nghe nhạc vẫn đang du dương trong gió. Nắng lấp lánh qua những kẽ lá đổ lốm đốm trên vỉa hè nơi những bước chân sánh bước đi qua.
Bố gã mất sau một cơn đột quỵ. Căn bệnh ung thư phổi của ông đến giai đoạn cuối mà gã không hề hay biết. Trong cuốn nhật ký của bố, ông viết rằng không thể tha thứ cho bản thân khi không ở bên cạnh mẹ gã lúc bà qua đời trên giường bệnh. Thế mà gã đã hận bố vì điều đó trong suốt những năm qua. Gã đã không biết được bố gã đã thao thức bao đêm nhớ về mẹ gã, đó cũng chính là lý do ông không để cho một ai biết bệnh, hút nhiều thuốc hơn mỗi ngày là để nhanh được trở về bên bà...
Lần thứ hai gã mất đi người thân quan trọng nhất trong đời. Trong những ngày này, Ngân luôn ở bên cạnh, an ủi và động viên gã. Ngân bỏ một chuyến thi đấu quan trọng ở nước ngoài để chăm sóc gã khi gã sốt mê man trên giường bệnh. Rồi những khi gã buồn, Ngân hát cho gã nghe, những câu hát cố tình chế lời, trật nhịp để gã cười…
Trong một cơn mê, gã nghe thấy tiếng Ngân thì thào kể một câu chuyện. Chuyện về người con gái đã "cảm" gã từ cái nhìn đầu tiên khi gã đến cơ quan đón bố. Ngưỡng mộ tài năng của gã, người con gái ấy đã đợi hàng tiếng đồng hồ để được gặp gã ở quán cà phê, để đánh một ván cờ, và đội mưa về bị ốm những một tuần liền. Người con gái đã mất bố, phải xa ra đình ở nước ngoài, cảm thấy hạnh phúc mỗi khi được đến nhà gã chơi, được nấu những món ăn ngon cho bố con gã.
Đến bây giờ, chỉ khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, gã mới thấy được Ngân quan trọng đối với cuộc sống của gã đến nhường nào. Rõ ràng mọi thứ đã thay đổi theo thời gian, trái tim khô khốc của gã đã bắt đầu rung động trước ánh mắt, nụ cười của một người con gái.
- Cảm ơn em những ngày qua. Em biết không, em đã thắng một ván cờ rồi đấy! - Gã thì thầm khi Ngân ngồi cạnh gã.
- Ván cờ nào cơ?
- Ván cờ cược là anh sẽ yêu em!
- Thật á? - Ngân reo lên. - Nhưng như thế thì không công bằng chút nào. Chúng ta phải đánh một ván cờ khác, ván cờ này cược là nếu anh thắng thì em sẽ yêu anh!
- Nếu anh không thắng được thì sao?
- Thì em chấp nhận ế!
Ngân mỉm cười và dựa đầu vào vai gã. Hương bạc hà từ mái tóc tém tinh nghịch ấy làm dịu mát tâm hồn gã. Nụ cười của Ngân tựa như những tia nắng làm bừng sáng cả bầu trời sau cơn mưa.
Rồi đây, gã sẽ viết tiếp câu chuyện tình yêu của mình bằng những ván cờ... những ván cờ ngọt ngào, say đắm cùng đối thủ.