Tô Kim Uyên dựa hẳn người vào song cửa. Chiếc khăn mặt đó là quà của mẹ cô tặng cô nhân dịp sinh nhật vừa qua. Cô như rít lên: “Khi tôi đã không muốn thì đứng hòng anh đánh cắp được sự trong trắng của tôi. Loài cóc ghẻ chết tiệt”.
Kim Uyên lại tiếp tục với công việc của mình một cách máy móc. Cô điện thoại về nhà nói với mẹ rằng chiều nay sẽ gửi tiền về để bà cắt thêm thuốc uống. Giọng bà yếu ớt bảo Kim Uyên cứ giữ lấy mà nộp học, sức khỏe của bà đã khá hơn rồi nên cô không cần phải lo lắng. Nói xong, bà lại ho khù khụ khiến ở đầu dây bên này, trái tim cô như vỡ ra... Bà là người thân duy nhất trên đời này của cô. Người ba kia đã bỏ đi theo những cánh buồm xa xôi để tìm vùng đất mới mà chưa một lần quay trở lại. Cô khóc nấc lên khi ở đầu dây bên kia chỉ còn là những tiếng tút dài. Có lẽ vì mẹ cô cũng đang khóc. Cũng có thể vì bà sợ cuộc điện thoại chỉ toàn nước mắt như thế này cũng sẽ tiêu tốn một khoản tiền không hề nhỏ.
Kim Uyên nước mắt ngắn dài và khép lại những mũi đan cuối cùng cho chiếc khăn. Cô đan được rất nhiều khăn, nhiều túi, và cả áo len nữa. Bà Sáu vui lắm. Bà trả công cho cô rất cao kèm theo một khoản chi thêm vì không những cô đan đẹp mà còn giao hàng nhanh trước thời hạn. Kim Uyên cảm ơn bà Sáu rối rít rồi đi vội về bưu điện thành phố để gửi tiền cho mẹ. Một phần tiền còn lại, cô nhét sâu dưới đáy ba lô và sải bước tới trường.
Tuấn đã phát hiện ra sự xuất hiện của Kim Uyên khi cô vừa mới đặt chân lên lầu sáu của trường. Nhưng vì đang bận trao đổi với một giáo viên khác nên anh chỉ kịp ngoắc tay làm dấu và nở một nụ cười hiền với cô.
Khi nhìn thấy hành động đó của Tuấn, Kim Uyên lại cảm thấy vô cùng nực cười. Cô đến trường đâu phải chỉ để tìm gặp anh? Vì thế nên việc đáp trả lại nụ cười đó không còn là chuyện thầy – trò nữa. Thay vì lễ phép, thay vì ngoắc tay làm dấu y chang, Kim Uyên bèn đưa cánh tay ra phía trước, bàn tay siết chặt thành nắm đấm dơ về phía anh, kèm theo là cả một khuôn mặt đầy sát khí và nụ cười bỡn cợt.
Tuấn tròn mắt và khuôn mặt ngây thuỗn ra khiến anh bạn đang đứng trò chuyện trước cửa văn phòng khoa cũng phải ngoái theo ánh mắt anh tìm kiếm. Trước mặt chỉ còn là một dãy hành lang trống rỗng… Những cơn gió qua khe hành lang lùa tới khiến trái tim anh gần như đông cứng lại. Tuấn bỏ mặc người bạn đang thắc mắc với những hành động bất bình thường của mình, anh chạy nhào về phía trước.
Tô Kim Uyên thừa biết ai đã làm chuyện này. Cô biết tỏng rồi, ngoài anh ta ra thì còn ai vào đây cơ chứ? Anh ta thích mang tiền ra để mua chuộc cái sự tự tôn và lòng kiêu hãnh của cô ư? “Đừng có hòng” - Cô nghiến răng.
Kim Uyên quay lại phòng trực giáo viên – nơi mà ban nãy khi đi ngang qua, cô đã kịp nhìn thấy chiếc cặp của Tuấn và chiếc khăn mặt của cô nằm ngay ngắn trên mặt bàn kính. Nhưng kỳ lạ thay, cả chiếc cặp và chiếc khăn mặt cũng đã “bốc hơi” tự lúc nào.
Kim Uyên buồn chán đi qua dãy hành lang cũ. Chỉ còn một người đàn ông trong cuộc trò chuyện ban nãy đang ngẩng đầu nhìn những khoảng trời xa xôi. Và kẹp giữa những ngón tay anh ta là điếu thuốc lá đang hút dở. Cô vịn tay vào lan can…
Những cánh chim đen tung bay trên nền trời xanh biếc. Chợt cô thấy lòng mình mênh mang vô hạn. Cả những cánh chim trời kia nữa, chúng nhỏ bé vậy nhưng lại muốn tạo thành vành đen cứa đôi bầu trời ư? Cả cô nữa, một thiếu nữ nhỏ bé và hoàn toàn lạc hướng giữa cuộc đời nhưng lại luôn khao khát được tỏa sáng trong tương lai mà quên đi sự vùng vẫy của mình ở hiện tại, dù sự vùng vẫy ấy có thể khiến cho bản thân thêm đuối sức và người khác dễ dàng chiếm đoạt.
Kim Uyên cứ đứng đó cho tới xế chiều. Một bàn tay lạnh toát và giọng nói trầm ấm thân quen cất lên:
- Tới lớp mà sao không vô học? Chúng ta nên về nhà thôi. Trễ lắm rồi… Mà mày quên hôm nay là lịch của ai nấu cơm rồi ư?
***
Màu vàng chanh – cái màu sắc héo úa, chẳng vàng tươi như nắng, cũng chẳng phủ một lớp rêu xanh. Màu vàng chanh gắn liền với quá khứ của Tuấn, đó là mối tình sinh viên của anh và người con gái Tây Bắc kéo dài suốt nhiều năm. Cô ấy tên là Tố Uyên – một sinh viên xinh đẹp, năng động và thành tích học tập vô cùng xuất sắc. Tố Uyên thích màu vàng chanh – cái màu sắc mà cô chết mê chết mệt giống như một nữ nhân vật nào đó ở trong cuốn tiểu thuyết với cái kết hoang đường. Sự mộng mơ của người con gái yêu văn chương cùng với một tâm hồn đậm chất Tây Bắc đã khiến trái tim anh không tài nào cưỡng nổi trước sự ngọt ngào ấy. Nhưng sau khi tốt nghiệp, Tố Uyên chia tay anh và bắt đầu một mối quan hệ khác mà người đàn ông đó hứa rằng, anh ta sẽ đảm bảo cho cô được nhập hộ khẩu ở Thủ đô Hà Nội.
Tuấn cảm thấy nực cười… Đâu phải anh không giúp được Tố Uyên có được hộ khẩu tại thành phố Hồ Chí Minh cơ chứ? Nhưng ham muốn vật chất của cô gái này lại bộc lộ ra ngoài quá sớm. Và anh cũng đã vô cùng thông minh khi mang vỏ bọc của một chàng trai nghèo khó làm quen với một cô gái dân tộc thiểu số trong tình huống cực kỳ hoàn cảnh. Anh đã từng nói với Tố Uyên rằng, “Dù gia đình anh rất nghèo nhưng anh vẫn có thể dành cho em một trái tim đầy lửa yêu thương và sẽ không bao giờ nhạt nhòa theo những nốt thăng trầm của thời gian”
Anh ngược lên Tây Bắc sau khi chia tay Tố Uyên và đi chu du khắp nơi khoảng một tháng. Sau đó, anh trở lại Sài Gòn nhận công tác giảng dạy ở một trường đại học có danh tiếng.
Anh lướt nhìn một dãy sinh viên và anh thật sự ấn tượng với Tô Kim Uyên – một trong những cái tên nằm gần cuối danh sách. Anh yêu cầu Kim Uyên lên bục giảng để giải bài tập. Cô nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lùng và nước da mặt không hề biến sắc trước đề bài khó nuốt anh đưa ra. Cặp kính cận đang che khuất ánh mắt bối rối của anh khiến anh hơi cúi đầu xuống…
Tố Uyên- người con gái lúc nào cũng nói cười và tỏ ra hết sức thân thiện, dễ gần. Tố Uyên thường mặc áo sơ mi màu vàng chanh khi mùa hè. Bước sang thu, Tố Uyên hay quàng một chiếc khăn màu vàng chanh rất mỏng ở cổ. Đông tràn về, cô vẫn cố tìm cho mình những món đồ, phụ kiện màu vàng chanh chỉ để phối đồ cùng trang phục.
Tô Kim Uyên lại hoàn toàn khác. Cô thích trắng – đen rõ ràng, nụ cười rất nhạt và lời nói vô cùng sắt đá. Vậy mà tính cách đó của cô lại có thể chung sống được với Kiều Trang nên Tuấn rất lấy làm lạ… Cứ thế suốt mấy năm, anh âm thầm theo dõi một Tô Kim Uyên lạnh lùng và đem lòng cảm mến.
Cuộc trò chuyện của Kiều Trang và Tô Kim Uyên vào lúc trưa nay bị anh nghe lén đã giúp anh phần nào hiểu được hoàn cảnh sống có tác động lớn như thế nào tới tính cách hiện tại của cô. Anh treo chiếc khăn mặt màu vàng chanh để ở trước bàn làm việc ngay cạnh ô cửa sổ. Anh không hiểu được những ký ức xưa đang dày vò trái tim anh hay là nỗi nhớ về cô sinh viên ương ngạnh khiến cơ thể anh nóng phừng phừng và khó chịu vô cùng.
- Thầy Tuấn… Thầy Tuấn… Mở cửa cho em…
Không hẹn mà đến… Tô Kim Uyên đang đứng trước cửa nhà và la lớn. Anh chậm rãi tiến về phía cổng nhưng không chịu mở khóa luôn. Anh hắng giọng:
- Cổng có chuông sao không nhấn?
- Em không quen. Mà em cũng chẳng nhìn thấy cái chuông cổng nó nằm ở chỗ nào cả.
Hóa ra vòm hoa giấy đã lớn và tạo thành những vòm lá sum suê khiến chúng che mất cả cái chuông nhà. Anh giữ cánh cửa và nói qua khe:
- Gặp tôi có chuyện gì không?
- Dạ có.
- Vậy em nói luôn đi.
- Ở đây ạ?
- Ừ.
- Không được. – Tô Kim Uyên vừa nhìn thấy chiếc khăn mặt của mình treo trước ngay ô cửa sổ, kế đó là bàn làm việc của anh vẫn đang thắp sáng đèn. Cô hạ giọng:
- Thầy ơi… Em muốn uống nước, có được không hả thầy?
- Trời ạ. Em xem có học trò nào mà vào nhà thầy giáo với thái độ như em không? – Tuấn rít lên. – Vào nhà. Nhanh.
Tô Kim Uyên cười gượng rồi theo sau lưng anh tiến vào nhà.
- Em cám ơn thầy!
- Về chuyện gì cơ?
- Chuyện thầy nộp giùm em tiền học đấy ạ!
- À? Thế hả? Rồi sao nữa? – Tuấn đưa một ly nước lọc đầy ứ cho Kim Uyên, giọng cười cợt như thách thức.
- Sao là sao ạ? – Cô đỡ lấy ly nước, mắt không thôi hướng về chiếc khăn mặt màu vàng chanh đang đung đưa trong gió. À, đây là số tiền em có được trong tháng này. Em gửi thầy trước. Số còn lại, em xin nợ thầy đến tháng sau.
- Cầm lại đi. – Tuấn đẩy xấp tiền trước mặt về lại phía Kim Uyên đang ngồi. Giọng anh rất trầm. –Lúc nào đi làm rồi trả tôi sau cũng được. Tôi không thích nhận từng ít một tiền như thế này. Vả lại, em đưa hết số tiền có được thì trong tháng lấy gì mà chi tiêu? Mà…tôi tính cả gốc lẫn lãi đấy, cô đừng có ngại.
Kim Uyên ngồi im lặng. Cô không còn dán mắt vào chiếc khăn mặt màu vàng chanh ngoài cô cửa sổ nữa. Cô nhìn anh, nín lặng.
- Mai tới lớp học đi. Năm cuối rồi. Bỏ giữa chừng như thế thi uổng lắm.
- Vâng. Xin phép thầy. Em về.
Kim Uyên bước xuống những bậc thềm. Chân cô khựng lại đột ngột và quay ngoắt về phía sau. Tuấn đang đi sát ngay sau lưng cô, hơi thở mạnh từ phía anh phả vào da mặt cô nóng phừng phừng. Cô lùi lại và bị hẫng. Tuấn hét lên "Đừng!” và kéo mạnh cánh tay Tô Kim Uyên về phía mình. Cả người cô nằm trên người anh ngay lối cửa. Đôi môi thơm mùi dâu tây của cô đậu ngay trên vùng cổ anh. Anh cảm thấy da thịt hai người nóng hổi… Cô nghe nhịp tim đập thình thịch của cả hai qua lớp áo… Một cảm giác tội lỗi bao trùm lấy cô…
Trước khi tay anh định vòng qua ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn của Kim Uyên thì cô đã kịp ngã sang một bên và lổm nhổm bò dậy. Trong lúc Kim Uyên vẫn đang còn lúng túng nói lời xin lỗi thì Tuấn cũng vội vàng đứng dậy:
- Ai bảo em quay lại làm gì?- Tuấn quát lên.
- Em…
- Không nhìn thấy trước mặt à? Cát, xi măng, sỏi đá… chất thành đống lớn để xây bể cá đó… - Tuấn giải thích bằng giọng điệu cáu bẳn để cố gạt bỏ cái phút giây đen tối đó… nhưng lồng ngực anh vẫn đập thình thịch.
- Em xin lại thầy chiếc khăn mặt. – Tô Kim Uyên lí nhí nói. Cô cũng ấp úng chẳng kém gì anh.
-Sao tôi phải trả lại cho em khi tôi không muốn?
- Vì nó là của em và em đã đến tận nhà thầy để xin lấy lại.
- …
- Thôi mà thầy… Chiếc khăn đó là của mẹ em mua cho em. Màu vàng chanh đó cũng đâu có hợp với đàn ông con trai, phải không thầy?
- Hối lộ đã. – Tuấn cười ranh mãnh.
- Bằng cách nào ạ?
- Hôn một cái. Ở chỗ này.
Tuấn vui vẻ dùng một ngón tay chỉ sang bên má đang nóng ran của mình. Tô Kim Uyên tỏ ra vui vẻ và ủng hộ hành động đó. Cô cười một cái thật tươi và ghé sát vào tai anh: “Đồ đểu. Làm ơn hãy tránh xa tôi ra.”
Tô Kim Uyên đùng đùng bỏ đi.
Tuấn giựt mạnh chiếc khăn mặt màu vàng chanh và lấy chìa khóa xe trên bàn rồi đuổi theo cô.
- Em tính đi bộ cả hai chục cây số thật đấy à?
- Việc này có liên quan đến thầy đâu?
Tuấn lái xe lên trước và chặn hướng đi của Tô Kim Uyên.
- Thôi nào. Coi như anh xin em. Lên xe đi.
Tô Kim Uyên tròn mắt nhìn Tuấn. Thầy giáo vừa xưng hô "anh" – "em" với cô. Cô không nghe nhầm đấy chứ?
- Làm gì mà trừng trừng mắt lên nhìn vậy? Lúc này trông tôi lại giống loài cóc ghẻ lắm à? – Tuấn cũng bối rối. Anh cố đánh lờ câu chuyện đi.
Tô Kim Uyên không trả lời. Cô ngồi lên xe và lùi lại rất xa ở phía đằng sau.
- Em ngồi thế nhỡ gặp phải cái ổ gà là rớt cho coi. Thích què chân à?
Kim Uyên vẫn không nói gì. Cô nhích lên phía trước yên xe một chút. Cảm giác rất lạ thổn thức trong lồng ngực cô. Anh là người đàn ông thứ hai đèo cô, tức là sau một cậu nhóc thường chở cô tới trường ngày còn học cấp ba. Cô khẽ cười mỉm khi nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ mà vô cùng trong sáng đó.
- Em cười gì mà cười?
Tô Kim Uyên nhíu chân mày. Chiếc gương phía trước soi rõ khuôn mặt trắng hồng của cô đang nhăn nhó. Chiếc gương còn lại soi rõ gương mặt anh và nụ cười hiền. Cô nhớ ra rồi, chiều nay nụ cười ấy đã xuất hiện và từng khiến tim cô đập nhanh hơn một chút. Và bây giờ cũng y chang như vậy, cô bèn ngồi lùi lại phía sau. Đồng thời, bàn tay nắm chắc lại thành nắm đấm, đôi môi trề ra và tiếp tục nhứ nhứ về phía chiếc gương. Bất ngờ, Tuấn quành tay lại phía sau giữ lấy vòng eo của cô. Tô Kim Uyên dúi người về phía trước, đôi môi cô chạm vào phần gáy của anh…
Họ vừa gặp phải một cái ổ gà lớn và lõng bõng nước.
Tô Kim Uyên vẫn nhăn mặt. Cô chun chun mũi và chủ động ngồi xích lại về phía Tuấn. Anh cười khẽ. Tô Kim Uyên cũng rít lên bên tai anh: Đừng có cố đi vào ổ gà nữa. Em sẽ đi bộ đó. Thầy… Em biết là thầy đểu mà”.
Tuấn cười sặc. “Lần đầu tiên trong đời có sinh viên dám nói thầy giáo của mình đểu”.
- Bạn Kiều Trang rất tốt, bạn cũng rất xinh xắn và học hành chăm ngoan. Bạn ấy cũng rất quý mến thầy nữa. – Tô Kim Uyên thủ thỉ.
- Rồi sao nữa?
- Bạn ấy bảo, ước mơ về một người chồng phải đẹp trai, lịch lãm và học thức như thầy. – Kim Uyên vẫn nhỏ nhẹ như rót mật vào tai anh.
- Rồi sao? – Tuấn ghét nhất là kiểu gán ghép thế này. Nhưng rồi anh lại bật cười và hỏi. – Hóa ra giờ em cũng công nhận tôi đẹp trai và lịch lãm à. Ha ha.
- Hết rồi. Còn em chỉ thấy thầy rất đểu mà thôi.
- Này. Này. Đừng tưởng tôi thương mà làm tới à nha.
Tuấn dừng xe lại trước cổng xóm trọ. Hai lớp cửa cổng đã khóa chặt. Cả dãy phòng trọ sinh viên tối đen. Biển thông báo “khóa cổng lúc 22h30 và không được gọi cổng nếu không dặn chủ nhà trước” đập vào mắt hai người. Còn lúc này, đã gần bước sang ngày mới.
- Thầy về đi. – Tô Kim Uyên buồn chán nói.
- Còn em?
- Em ngồi đây đợi.
- Đợi đến sáng á? – Tuấn hét lên. – Em dở hơi à? Thế mà nãy còn đòi đi bộ thì đến ba giờ sáng mất. Trời ạ. Lên xe đi.
- Không. Đánh chết em cũng không về nhà thầy.
- Chúa ơi. Đã bảo lên xe cơ mà. Đưa cái cục đất này về nhà tôi cho chật nhà à?
Tuấn đưa Tô Kim Uyên vào một quán hàng bán đồ ăn đêm. Nước da trắng bệch của Kim Uyên dần dần chuyển sang màu ửng đỏ. Rõ ràng là cô đói và lạnh nhưng vẫn cố từ chối. Cô ăn rất chậm, cách dùng café nóng của cô cũng vô cùng đặc biệt nữa. Tuấn chăm chú nhìn cô:
- Em cũng đi bộ qua nhà anh đấy à? Lúc tối ấy?
Tuấn ngẩng đầu nhìn cô. Bàn tay anh khẽ gạt những lọn tóc đang vương trên khuôn mặt đẹp ngồi đối diện. Tô Kim Uyên không trả lời, cô chỉ gật đầu.
- Đúng là ngu ngốc mà.
- Không phải. – Cô nói. – Em chỉ muốn xem sự kiên nhẫn của chính bản thân tới đâu mà thôi. À mà không… - Cô lúng túng – Từ trường qua nhà thầy cũng chẳng xa lắm.
- Gần sáu cây số mà không xa. Rồi nhà anh cách xa chỗ em cả hai chục cây nữa đó. Biết không hả? – Anh giận dữ.
- Em biết. Mà thầy là thầy. Anh với em gì cơ chứ? – Cô rít lên.
Bà chủ quán sửng sốt quay lại nhìn đôi nam nữ. Bà bắt đầu phỏng đoán về mối quan hệ thầy – trò đang đi qua đêm. Bà nheo nheo mắt nhìn.
-Khi anh dạy em học thì anh là thầy, em là trò. Còn bình thường, anh là bạn trai của em, hiểu chưa?– Tuấn đá mạnh vào chân Tô Kim Uyên dưới gầm bàn. Cô như hiểu ra vấn đề, bèn hưởng ứng theo.
- Thôi nào. Anh ăn đi. Nguội hết đồ rồi.
Tuấn cười tít cả mắt. Tô Kim Uyên cắn môi hù dọa anh. Bà chủ quán lúc này mới quay lại tiếp tục công việc của mình. Có vẻ như, bà ấy cũng đang ngượng.
Hơn bốn giờ sáng, Tuấn đưa Tô Kim Uyên tới một con sông lớn gần trung tâm thành phố ngắm bình minh. Cô nhìn xa xăm nơi mặt trời đang lấp ló nhô cao giữa cả một vùng phía đông đỏ ối. Anh ngồi nghịch cỏ dại và bần thân nhìn thân người đang ngồi bó gối của cô. Tuấn sực nhớ ra chiếc máy ảnh vẫn nằm trong cốp xe mà chiều nay anh bạn đã trả lại và đưa lên cao giữ lại khoảnh khắc này… Mà mãi về nhiều năm sau này, mỗi lần ngắm nhìn lại bức hình với gam màu chủ đạo là màu đỏ rực, anh luôn có cảm giác, máu từ mũi đang chảy và lan xuống cổ, lồng ngực anh.
Anh ngồi xuống cạnh cô. Những giọt nước mắt được ánh mặt trời rọi tới lấp lánh như dát bạc. Tay anh chạm lấy bờ vai cô, rồi siết chặt:
- Phải đi học thì sau này em mới có tiền nuôi mẹ. Bằng không, em sẽ giết chết tương lai của mình và cũng giết chết cuộc sống của mẹ em đó.
- Vâng. Em đi học. Em còn phải trả nợ cho anh nữa chứ?
- Ngu ngốc. – Anh cười lớn. Có vẻ như việc xưng hô anh em suốt nhiều giờ đồng hồ trong quán ăn đã khiến cô quen dần. – Sau này anh cưới em. Anh đi làm và cuối tháng sẽ đưa tiền lương cho em thì em trả nợ cho anh làm gì nữa?
- Em là học trò của anh mà. – Tô Kim Uyên cười nhăn nhó.
- Ở trường, em là trò. Chứ bình thường, ai bảo anh là thầy giáo của em.
- Anh thật là vô lý!
- Chúng ta đều ngang ngạnh như nhau mà.
Anh ngồi nhích lại và kéo người cô để mái tóc đen ấy chạm tới khứu giác của anh. Một mùi thơm thanh sạch của người con gái mới biết yêu lần đầu phảng phất trong tiết trời bình minh thoang thoảng gió.