Buổi họp kết thúc khi anh chủ biên nói thêm vài lời gì đó dặn dò các chủ mục. Tất nhiên, trong đó có chủ mục
Truyện Ngắn là nó, nhưng tai nó ù đi, chẳng nghe thấy gì hết cả. Lúc anh chủ biên lại gần, đập đập vai nó, nó mới trở nên ú ớ.
- Về thôi! Mọi người về hết rồi!
- Ơ… dạ?
- Hôm nay em sao thế Linh? Ngồi họp mà em như trên mây ấy.
Anh ấy hơi chau mày. Nó muốn ngay lập tức hét lên với anh ấy là:
“ĐỪNG CÓ CHAU MÀY NHƯ THẾ! NHÌN KHÓ COI LẮM ANH BIẾT KHÔNG?”
Nhưng tất nhiên, nó không thể!
Nó lặp lại cái điệu bộ thường ngày của mình, nhún vai và thở dài.
- Em không sao. Chỉ hơi choáng thôi.
- Em mệt à?
- À… không hẳn ạ. Nhưng mà…
- Đã ăn gì chưa? Hay là anh em mình đi ăn nhé?
- Anh mời?
- Tất nhiên là anh mời rồi!
- Yeah!!!
Nó sáng bừng mắt, tỉnh cả người. Này, hiếm hoi lắm mới được anh chủ biên mời đi ăn tối đấy nhé! Tất nhiên, nó biết, cái phạm trù “anh mời” ở đây sẽ chỉ được tính từ nhà ăn kí túc xá đến một vài hàng quán bình dân gần khu vực trường thôi, nhưng nó chỉ cần thế là đủ. Hehe, vừa hay, tối nay bạn cùng phòng của nó không có nhà, nhỏ qua chỗ bạn của nhỏ chơi rồi nên nếu về nhà nó lại phải ăn một mình. Mà không, thường thì khi có một mình nó sẽ chỉ nhịn mà không ăn. Thế đấy, chẳng phải anh chủ biên quý hóa đã cứu đói cho nó một bàn rồi đấy sao?
3.
- Em đang viết truyện dài kỳ về gì vậy?
- Anh tò mò à?
- Ừ. Anh tò mò.
- Tò mò là không tốt đâu đấy nhé! Đợi khi nào em viết xong, nộp bài cho anh là anh biết ngay thôi mà.
Nó vừa gắp thức ăn, vừa ngẩng lên nhìn anh nháy mắt rồi lại toe toét cười. Có vẻ như anh chủ biên mà nó biết khảnh ăn lắm thì phải. Cả buổi chỉ thấy anh ấy ngồi đặt tay lên bàn, xoay xoay cốc trà sữa, dõi mắt nhìn nó ăn một cách chăm chú và hỏi han một vài chuyện. Không mấy khi thấy anh ấy động đũa gì cả.
- Ơ, anh không định ăn gì à?
- Ừ. Nhìn em ăn là anh no rồi.
- Hả? Ý anh là em tham ăn lắm à?
- Đâu có.
Anh ấy lại cười. Nó hình dung ra bộ dạng của mình đang phồng má trợn mắt lên cũng rất buồn cười nên cố nuốt nhanh một cái, cúi đầu xuống hỏi khẽ.
- Thế sao anh không ăn gì đi? Em đâu có ăn hết được chỗ này.
- Em cứ ăn đi. Không phải ngại. Anh không đói thật mà.
Cuối cùng hai anh em kết thúc buổi tối bằng việc rong ruổi các con phố gần trường. Nó nghe anh chủ biên tâm sự nhiều điều, bỗng nhiên thấy khoảng cách giữa hai người như gần lại. Bình thường, ở trường, nó tham gia cùng câu lạc bộ, lúc nào gặp cũng cúi đầu chào rồi mở miệng là “anh chủ biên, anh chủ biên”, quả thật rằng nhiều lúc thấy xa lạ hơn cả những người xa lạ.
Thế mà lúc này đây, anh trò chuyện với nó một cách khá gần gũi, như thể anh đang tự trò chuyện với chính mình hoặc với một người bạn thân thiết nào đó. Và đôi lúc, nó cảm nhận được giọng buồn nơi anh. Hẳn là anh đang có tâm sự. Nó hơi đỏ mặt, quay lại nhìn lúc anh bông đùa. Phải rồi, anh trêu cái đầu bông xù như cây nấm của nó, trêu cái dáng đi lật đật lon ton của nó. Nó chỉ cười, hì hì một cách ngô nghê.
- Cảm ơn em, Nấm ạ!
- Vâng. Không có gì. Em phải cảm ơn anh vì bữa cơm mới đúng. Nhưng… Ơ, cái gì cơ? Anh vừa gọi em là gì thế?
- Nấm!
Anh nhoẻn cười, nhắc lại một cách dõng dạc.
- Này anh…
- Huh?
Nó tròn mắt, kinh ngạc. Phần hơi hốt hoảng vì cái nickname vừa được anh chủ biên đặt cho, phần hơi bối rối vì nghĩ rằng anh ấy chẳng thể nhớ nổi tên mình mặc dù cũng đã lon ton đến câu lạc bộ được… ngót một tháng ròng.
- Trần Đan Linh. Tên em là Trần Đan Linh.
- …
Nó vẫn chưa hết ngạc nhiên. Anh biết tên nó kìa. Còn rõ ràng cả họ và tên nữa chứ. Sao lại có cảm giác vui vui xen lẫn thế này? Cái tên của nó hay mà, đúng không?
- Nhưng anh thích gọi em là Nấm. Nấm ạ!
Anh cười, xoa đầu nó. Mái tóc bông xù hơi rối, mắt nó cũng có những tia nhìn chững lại, bối rối trước cử chỉ của anh chủ biên. Vì anh cao hơn nó rất nhiều nên khi anh làm thế giống như lúc người lớn phát kẹo và xoa đầu các em nhỏ vì các em ấy ngoan. Giống lắm! Ấm ức lắm!
- Ý anh chê em là nấm lùn chứ gì?
Nó lè lưỡi, gạt tay anh ra. Tự ái trong nó bỗng nhiên cao vút.
- Không. Chỉ vì anh thấy thích gọi em là Nấm thôi.
- …
- Anh về nhé! Tối ngủ ngon. Nhớ viết nhanh nhanh mấy kỳ truyện đấy. Tạm thời cứ up những tuyện ngắn của cộng tác viên gửi về. Bye Nấm!
Anh chủ biên vẫy tay, quay người đi. Cái bóng cao xiêu vẹo khuất sau cột đèn vàng, nó hơi ngẩn người, ngập ngừng đưa tay lên giữ bên ngực trái. Tự nhiên hôm nay trái tim này lại bướng bỉnh và tỏ ra nghịch ngợm quá mức cần thiết. Sao lại cứ nhảy nhót lung tung thế này? Mất trật tự quá đi!!! Nó vò đầu, mái tóc bông xù vốn đã nom rối mắt, sau hành động của nó nom càng rối mắt hơn.
Nó bước đi, kéo lê cái xe đạp, khuất sau con hẻm nhỏ. Nhìn đằng sau, dưới ánh đèn cao áp, nó giống hệt như một cây nấm vậy.
4. Là sinh viên năm cuối, có khối việc để làm, nhiều khi bận đến nỗi không mở được mắt ra. Nhưng Thành vẫn quyết định đảm đương thêm một chức vụ mới. Không khó nhằn cho lắm nhưng để quản lý được những cô cậu sinh viên năm nhất, năm hai còn non nớt lại nghịch ngợm thì quả là mệt. Dù sao, đó cũng là công việc anh yêu thích.
Lập ra một câu lạc bộ về báo chí, làm chủ biên cho tờ báo mang phong cách xì-tin, hàng tuần ra các số báo về thông tin đoàn trường, về các lĩnh vực mà những bạn trẻ quan tâm. Sau nhiều ngày khá vất vả, cuối cùng câu lạc bộ của Thành cũng đi vào hoạt động theo hướng tích cực. Ít ra cũng đã mời được tài trợ về việc in ấn và phát hành, đã có những cây bút thật sự có năng lực và thu hút được lượng cộng tác viên nhiệt huyết. Cho đến khi tất cả cùng vào guồng khí thế thì anh có thời gian để thảnh thơi hơn.
Chớm chiều, khi lang thang trong sân tìm một vài shoot ảnh để đăng lên trang bìa, Thành bắt gặp những cặp đôi sinh viên ngồi trên những băng ghế đá. Khung cảnh lúc này đủ đẹp để làm nền cho những mối tình sinh viên ấy. Trong khuôn viên trường rộng, nhiều những tán lá màu xanh và một chút nắng vàng khẽ khàng len lỏi, tạo thành đốm nắng nhỏ trên sân. Thành lựa chọn góc chụp, bấm máy và nhanh nhạy để có được những shoot hình ưng ý nhất.
Vô tình, vào một khoảnh khắc nào đó, xuất hiện trong ống kính của anh là một cô bé với đôi mắt xoe tròn, em ngồi một mình, hai tay chống cằm, đưa mắt dõi theo về một cặp đôi ở ngay gần đó. Cái cách em nhìn lén công khai thật buồn cười. Và anh để mình bị hẫng một nhịp trong khuôn hình đó. Bất giác, khi em ngơ ngác quay lại, Thành nhận ra khuôn mặt bầu bầu, mái tóc nom ngộ mắt và dáng đi lon ton như trẻ nhỏ. À, hóa ra là trong chính câu lạc bộ của anh, cô bé này là Trần Đan Linh, cây bút truyện ngắn mới gia nhập câu lạc bộ được gần một tháng.
Chiều đó, Thành sắp xếp một cuộc họp đột suất. Tất nhiên không có ý gì khác ngoài nhắc nhở những thành viên câu lạc bộ về việc phát hành báo như mọi khi. Tuy nhiên, ít nhiều trong sự sắp xếp đó cũng có nguyên do từ phía cô bé Trần Đan Linh này. Cái tên lạ lẫm, khuôn mặt ngô nghê nom ngộ mắt khiến tôi lưu tâm nhiều hơn. Cho đến khi buổi họp kết thúc, Thành cố gắng dùng một cách tự nhiên nhất có thể để mời Linh đi ăn tối. Bất ngờ là nhận được cái nhận lời ngay tắp lự, lại còn “yeah!!!” lên đầy phấn khích. Quả thật, khi nhìn thấy nụ cười tươi rói kia, chẳng ai nỡ lòng nào dập tắt nó. Và anh thích nhìn thấy cô bé này cười. Một sự thật phũ phàng dường như sắp chạm ngã trái tim của gã trai như anh.
- Cảm ơn em, Nấm ạ!
- Vâng. Không có gì. Em phải cảm ơn anh vì bữa cơm mới đúng. Nhưng… Ơ, cái gì cơ? Anh vừa gọi em là gì thế?
- Nấm!
Thành mỉm cười. Nhìn thấy bộ dạng của cô bé lúc ấy sao mà đáng yêu thế. Nhưng thề là anh không nói những lời như vậy với con gái. Chưa hề và chắc sẽ chẳng bao giờ đâu. Chỉ bất giác mà anh bật ra cái nickname ngộ nghĩnh ấy thôi, vì thấy em giống. Còn em? Em tròn mắt, điệu bộ ngạc nhiên xen lẫn bối rối ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt. Ấn tượng về ngày đầu tiên lạ lùng như vậy đấy!
Thành chào Linh ra về. Tối đó anh thấy mình như trở thành một người khác, một con người không phải gồng lên quá sức với công việc và cuộc sống, một gã trai không gai góc và lạnh lùng như anh thường thể hiện, anh đơn giản là lột bỏ lớp mặt nạ và những vai diễn đời thường, trò chuyện với Linh một cách gần gũi. Không phải bỗng dưng mà Thành làm được như thế, mà vì cô bé mang cho anh cái cảm giác bình yên, một cảm giác an toàn khi bên cạnh.
“Cảm ơn anh lần nữa về bữa tối nhé. Lần sau nếu có dịp em sẽ mời :D”
Đang miên man bên màn hình laptop, Thành nhận được sms từ Nấm. Cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại làm anh phì cười. Trước đây, nếu là số của các thành viên trong câu lạc bộ sẽ được lưu trong danh bạ một cách máy móc là: Clb.A, Clb.B,… Từ sau buổi trò chuyện với Nấm, anh lưu tên Linh mặc định như thế.
“Tất nhiên sẽ có lần sau, và cũng tất nhiên là sẽ để em mời. Yên tâm nhé >:)”
Kết thúc buổi nói chuyện một cách khách sáo và qua loa, Thành tiếp tục với màn hình và công việc của mình. Nhìn list yahoo, nick của Nấm vẫn sáng đèn khi mà thời điểm đêm trôi qua khá lâu rồi. Dường như cô bé này có thói quen thức khuya thì phải. Anh cố nhủ lòng mình không nên click vào cái nick đó và nói chuyện, nếu làm thế sẽ thấy thật ngớ ngẩn và… rất đáng ngại ngùng. Phải rồi, anh có cảm tình với Nấm, nhưng không muốn hành động một cách ngốc nghếch như những cậu con trai mới lớn, luôn tìm cách tiếp cận với cô gái mà mình thầm có tình cảm.
Thế là Thành bắt đầu với việc dàn trang cho số báo tiếp theo, check lại một lượt những bài đăng mà các chủ mục gửi về, check hòm mail để đánh giá và feedback cho các cộng tác viên về bài vở. Một khoảng đủ lâu để xong xuôi công việc, anh buông tay, nhắm mắt và thấy sự mệt mỏi thấm vào người. Trước khi tắt máy đi ngủ, Thành bật yahoo lên kiểm tra. Cái nick ấy vẫn sáng, cô bé ấy vẫn còn mải mê gì đó mà chưa chịu đi ngủ. Hơi tò mò, anh buzz.
Black.and.white: Buzz
Nấm: em chào anh :D
Black.and.white: chưa ngủ hả Nấm?
Black.and.white: này, trốn đâu rồi?
Nấm: em có phải là Nấm đâu. Anh gọi thế nên em không thèm trả lời.
Black.and.white: chẳng phải em đang trả lời rồi sao :))
Nấm: /:)
Black.and.white: Ngáp ngủ à? Thế thì đi ngủ ngay đi, anh không muốn thay chủ mục Truyện Ngắn lần nữa với lý do làm việc quá sức và ngủ gục trên bàn máy tính.
Nấm is offline.
Thành cười nhe nhởn trước màn hình lap, biết tỏng thể nào cô bé này cũng chơi trò ẩn nick với mình. Buzz thêm một cái nữa rồi cũng thoát yahoo và đi ngủ.
Black.and.white: Buzz
Black.and.white: lớn đầu rồi mà còn chơi trò trẻ con đó hả?
Black.and.white: Mai ra canteen gặp anh nhé! Cho em trả nợ anh vụ ăn tối đấy :D
Black.and.white is offline.
Đêm khép lại với những giấc mộng lành, đâu đó có nụ cười tươi như trẻ nhỏ, đâu đó có hình bóng một cô bé lon ton lạc vào giấc mơ. Dường như buổi đêm luôn ấp ủ những điều lạ kỳ, và trái tim cũng đập lạc nhịp cho những điều lạ kỳ thú vị đó. Nhưng cũng khuất trong bóng đêm, một tin nhắn đi lạc, có những thở than và trăn trở cho mối tình vừa kết thúc.
“Anh quyết định chia tay em thật sao? Chuyện anh chọn đề tài ở một nơi xa xôi là để rời xa em đúng không? Dù sao, bốn năm qua em cũng đã luôn là người chờ đợi, thêm lần này nữa cũng không là gì cả, chỉ cần anh vẫn ở đó và tình cảm trong em vẫn vậy. Bình yên anh nhé!”