Chọn hoa để làm quà
An Di với khuôn mặt rạng rỡ, cô đẩy cửa phòng bước về phía bàn làm việc. Trong phòng, chỉ có Vân Khánh đang photo tài liệu và bản báo cáo tài chính của tháng.
An Di hí hửng ném túi xách lên ghế và khom người nhấn nút khởi động máy tính, rồi chạy như bay về phía cuối phòng. Cô “hù” Vân Khánh một tiếng rõ to. Vân Khánh như gặp phải ma và ngã ngửa về phía sau. An Di hét toáng: "Ối trời ơi… Chị của tôi”. Cô vẫn tiếp tục đùa giỡn...
- Em bị làm sao đấy? Mới sáng ra đã tính dọa ma cho người ta chết đấy à?
Vân Khánh cau mày. Cô đứng thẳng người dậy và tiếp tục công việc của mình. An Di ngạc nhiên lắm. Sao thái độ của Vân Khánh lại lạ lùng thế này? Cô chưa kịp gặng hỏi thì Thụy Khanh đã đẩy cửa bước vào phòng… An Di cười tươi rói, cô không ghẹo trêu Vân Khánh nữa.
- Chị Thụy Khánh hôm nay rất là điệu đà nhé. Bộ vá đen nè, giày cao gót màu đen nè. Và… chiếc kính gọng đen mới toanh nữa chứ.
- Ơ… Em thấy chị điệu lắm à? Chị bị đau mắt thôi. Chứ ai đâu rảnh mà bày đặt đeo kính làm gì.
Thụy Khanh vẫn điềm đạm như mọi ngày. Cô mở hộc tủ cất túi xách, trong thời gian chờ máy tính khởi động, cô cũng tự mình đi pha một tách café nóng.
- Chị Vân Khánh và bé An Di cũng dùng café chứ ạ?
- Không. Em pha cho con bé An Di. Nhìn cái bộ mặt nó hí hửng thế này thì chắc chắn đêm qua đã chiến thắng cả việc làm nũng chồng và lấy lòng mẹ chồng rồi.
Vân Khánh cố gạt chuyên riêng tư và hòa mình vào cuộc đối thoại ngày hôm nay. Bởi ngày mai và ngày kia, công ty đều nghỉ làm. Hai ngày nghỉ cuối tuần sẽ khiến cô nhớ hai cô em gái này đến chết mất.
An Di cảm giác hai bên má nóng phừng phừng. Nhưng cô vẫn trề môi và tỏ ra chẳng có chuyện gì xảy ra hết…
- 20/10 năm nay, Triều Vĩ vẫn tặng hoa cho em.
- Sao cơ? Hoa á? – Vân Khánh bật cười. – Thế em đổi được bao nhiêu trứng gà ta?
- Đổi được… - An Di đã kịp bịt miệng mình lại: "Bí mật thì phải từ từ tiết lộ mới hay ho chứ!”. Cô cười đắc thắng. – Nhưng hai chị chưa kể chuyện nhà mình mà. Em bé nhất, em xin kể chuyện của mình cuối cùng.
Vân Khánh và Thụy Khanh nhìn nhau. Hai người, hai nỗi lòng riêng. Họ đang cố gắng che giấu nỗi niềm của mình. Họ đều cảm thấy xấu hổ nếu như người khác nhỡ có biết chuyện. Nhất là tính cách thẳng thắn, bộp chộp của An Di, nghĩ gì là nói nấy, chẳng kịp để bụng ai…
- Chị được anh Chấn Hưng tặng sách…- Thụy Khanh cười mỉm. Cô cố gắng gạt bỏ món quà của mẹ chồng sang một bên. – Hai cuốn tiểu thuyết tình cảm, lãng mạn, hết sức tuyệt vời…
- Ôi. Ghen tị quá. Ghen tị quá. Tại sách hay, và vì thế mà hôm nay, đôi mắt đẹp của chị đã bị sưng ư?
Thụy Khanh gật đầu. Đôi kính quả là tuyệt. Nó giúp cô che giấu đi cái cảm xúc, suy tư bên trong. An Di cũng thật trẻ con, cô vỗ tay vào nhau đôm đốp ra chiều ngưỡng mộ.
- Còn chị Vân Khánh, chị nói đi. Anh Thiện Ân tặng gì cho chị thế?
- Một bó hồng nhung cực kì to. Chị cũng không biết là bao nhiêu bông nữa.
Vân Khánh cười tươi trả lời. Cho dù hôm qua, Chấn Hưng có tặng cô vài cái tát, thì cô cũng phải khoe khoang là vài thanh chocolate ngọt hơn mật ong. Chứ biết làm sao bây giờ?
- Ồ, hương hoa hồng ngây ngất quá cho nên hôm nay cả hai chị vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê chứ gì? Hai chị thèm 20/10 nên kéo dài hơn một chút chứ gì… Hèn chi.. Em vô phòng mà nhìn các chị như người phiêu bồng trên mây.
Thụy Khanh cười mỉm. Cô đưa tách café nóng lên trước mặt, hà hít mùi thơm quyến rũ của nó rồi nhấp miệng một chút. Cô cần phải bình tĩnh… 20/10 cũng chỉ là một ngày bình thường thôi. Mẹ chồng tặng quà là một điều hạnh phúc. Những cuốn sách, những kinh nghiệm nhắc nhở dành cho phụ nữ hiếm muộn thì đã sao… Chẳng có lí do gì để cô không nghĩ đến một ý nghĩa tốt đẹp cả, chỉ là mẹ chồng đang quan tâm và luôn luôn lo lắng cho cô thôi.
Thụy Khanh im lặng, một giọt nước mắt rơi bẫng xuống ly café nóng. Một bông hoa nước chợt hình thành, dần dần nở bung… và biến mất.
Vân Khánh thì ngược lại, tính cách của cô là phải cười vang, nói lớn. Cô ngồi vào bàn làm việc rồi nhưng vẫn không thể tập trung. Cô đang nghe câu chuyện tình yêu dí dỏm, hài hước mà không kém phần lãng mạn của vợ chồng Triều Vĩ và An Di.
***
An Di rón rén mở khóa cửa. Mẹ chồng cô không có ở nhà… Phòng khách và nhà bếp đều vắng hoe. An Di lại bắt đầu nhăn mặt. Điều này có nghĩa là, cô phải lau nhà và vào bếp nấu cơm. Cái khuôn mặt phụng phịu bắt đầu xuất hiện. Trông cô như đứa con gái mới lớn trong nhà, chứ ai dám bảo, cô ấy đã lập gia đình?
Một vòng tay săn chắc lại khẽ luồn qua vòng eo nhỏ nhắn của cô. Cô biết tỏng là ai rồi. Thay vì nên dịu dàng hơn, cô quay người 180 độ kêu lên.
- Triều Vĩ. Quà của em đâu?
- Hả? – Triều Vĩ mở to mắt. – Cái gì vậy? Quà nào cơ?
- Quà 20/10 chứ quà nào?
- Nè. Quà nè. – Triều Vĩ chớp mắt. Anh tự đập tay vào ngực mình rồi chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay. – Anh đã về sớm hơn mọi ngày gần hai tiếng. Một món quà thời gian có ý nghĩa to tát mà không gì so sánh nổi.
- Ờ ha.
An Di cố kéo dài giọng. Câu trả lời của Triều Vĩ quá hoàn hảo rồi còn gì nữa. Cô làm mặt vờ vịt giận dỗi rồi lại quay người đi. Cô nên rửa bát và dừng “cuộc chiến” đòi quà lại.
Triệu Vĩ cười tủm tỉm. Anh vẫn vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Di. Anh hôn vào phía gáy của cô. Rất lâu rồi, anh đã không làm điều đó… bởi An Di lười nấu ăn nên cô hay biện lí do làm tăng ca để mẹ chồng đành phải vào bếp nấu nướng. Khoảnh khắc riêng tư của đôi vợ chồng trẻ cũng luôn bị hạn chế cho dù đó là ngày nghỉ cuối tuần…
An Di thôi giận dữ. Cái kiểu lãng mạn thế này cô cũng chẳng biết mình không còn được hưởng trong khoảng thời gian bao nhiêu lâu rồi. Cô làm việc bếp núc và anh vòng tay ôm cô từ phía sau. Chưa bao giờ, cô thèm khát một cuộc sống, nơi ấy chỉ có cô và Triều Vĩ….
Triều Vĩ hỏi nhỏ:
- Vợ. Nếu năm nay, anh vẫn tặng hoa thì vợ còn nổi đóa lên và bắt đi đổi thành trứng gà ta như năm ngoái không?
Nụ hôn mơn trớn ở phần gáy An Di từ phía Triều Vĩ đã thôi miên cô. Anh phải hỏi lại đến lần thứ ba, An Di mới quay người lại. Cô cười ma mãnh…
- Chắc chắn là có. – An Di đang nhớ lại cuộc bói toán vớ vẩn của mình vào đầu giờ chiều nay.
- Thế anh đưa luôn cho vợ một giỏ trứng gà ta nha…
Triều Vĩ vẫn nhẹ nhàng nói. Anh dứt lời rồi hôn lên trán cô. An Di tỏ ra không thích điều này. Cô không muốn người khác coi mình là trẻ con. Cô đã được cả xã hội thăng cho chức làm vợ, làm dâu trong gia đình rồi cơ mà.
- Anh nói đi.
Triều Vĩ không hề tỏ ra sốt ruột. Anh lại hôn lên chóp mũi của cô. Hôm nay, cô vợ An Di của anh lạ thật đấy. Cái tính mè nheo biến đi đâu mất rồi?
- Vậy… - An Di ra điều đăm đăm suy nghĩ… - Vậy anh tặng hoa cho mẹ đi, còn giỏ trứng thì… nhét vô tủ lạnh cho anh ăn sáng với mì tôm, hoặc bánh mì hàng ngày… chứ biết làm gì nữa.
Triều Vĩ cười phá lên. An Di cũng gượng gạo một nụ cười méo xệch điểm lên khuôn mặt cố kìm nén bực tức.
- Tốt… tốt. Anh sẽ làm theo lời em dặn. Hôm nay, em nói gì, anh nghe hết, không cãi lại câu nào luôn.
“Trời ơi… Chồng ơi là chồng.” – An Di nhăn nhó. Triều Vĩ thì đã chạy biến về phía phòng khách rồi… Điện thoại bàn đang đổ chuông inh ỏi.
Dạ. Mẹ ạ? … Ủa, mẹ đi liên hoan cùng bạn bè ở công ty cũ ạ? … Dạ da. Vậy mấy giờ mẹ về để con tới rước?... Hì… Làm gì có mây mưa, bão gió gì chứ… Dạ… Dạ… Vâng. Con chào mẹ.
Triều Vĩ cúp điện thoại. Anh gọi tướng lên:
- An Di. Hoan hô cho em là hôm nay mẹ không có ở nhà…
An Di cũng nhẩy cẫng lên: "Vậy em không nấu cơm đâu. Anh tự pha mì và ăn trứng của anh đi. Khi nào hết cái giỏ trứng gà ta đó thì em đích thân vào bếp nấu cơm cho anh ăn”.
An Di giận dỗi rồi kéo túi xách bước lên lầu. Trong khi đó, Triều Vĩ vẫn không chịu buông tha cho cô.
- Vậy anh sẽ làm hai tô mì nhé. Em cũng phải ăn đỡ giùm anh nữa chứ bộ. Một giỏ trứng lận mà…
- Không …. – An Di từ trên lầu hai nhìn xuống. Cô hét lên.
Triều Vĩ chỉ kịp kéo chiếc cặp da và chạy vội theo. Anh bế bổng cô lên lầu ba, thủ thỉ:
- Ai kêu em đi nhanh làm gì. Đi từ từ thôi thì có phải anh sẽ bế em thêm một đoạn đường nữa rồi không?
- Ai mà thèm chứ? - Tuy nói thế nhưng An Di vẫn bám chặt vào cổ anh và cười toe toét. Cô láu cá hỏi: – Triều Vĩ, anh tặng em một giỏ trứng gà như năm ngoái thật đó à?
Anh không trả lời. Anh cứ thế hôn lên khắp mặt cô cho đến khi vào tới phòng ngủ và đặt cô nằm ngay ngắn trên giường…
- Đàn bà thật là quái. Bọn đàn ông công ty anh nó nghĩ thế nào mà hôm nay lại dắt tay nhau lên mạng tìm kiếm váy áo và phụ kiện đồ dành cho nữ nữa chứ. – Triều Vĩ vẫn ôm cô vào lòng và thủ thỉ.
- Thế chồng em thì sao?
- Không đời nào. – Triều Vĩ nói giọng chắc chắn như đinh đóng cột.
An Di hất tung chăn ra ngoài, vơ lấy tấm áo choàng toan định bỏ sang phòng làm việc. Triều Vĩ đã kịp đưa tay kéo lại và lôi cô nằm xuống vị trí cũ.
- Anh tưởng đàn ông công ty anh nó quái, ai dè nhiều gã còn quái hơn, vợ ạ. Anh can đảm lắm mới đặt chân vào được shop đồ dành cho nữ, chưa kịp đeo khẩu trang thì đã thấy khoảng chục gã hào hứng, cười toe đang nghe tư vấn chọn màu sắc và kiểu dáng rồi.
Triều Vĩ giựt mạnh chiếc khóa cặp da và lôi ra một bộ váy ngủ màu đỏ cùng bông hồng nhung đã bị thâm viền cánh do bị “giam cầm” trong cặp quá lâu. An Di không tránh khỏi những ngạc nhiên. Nhưng cô vẫn giữ im lặng. Chính xác là cô đang xúc động nghẹn ngào và không thể cất lên thành tiếng.
An Di đã nghĩ, phải chăng hôm nay là đên trăng mặt thứ hai của vợ chồng cô. Họ tự do, không gì ràng buộc, ngăn cản; hoặc phải giữ ý xem bên ngoài cánh cửa phòng có ai rình mò và đập cồm cộp không? Họ được tự do ngôn luận và được đi chơi suốt cả ngày. Họ nhìn nhau riết mà chẳng biết chán. Họ cùng mòn mỏi chờ mặt trời xuống núi và một đêm vô tận trong tình cảm thiêng liêng mà không kém phần ngọt ngào.