Trong lúc đang hướng những ý nghĩ tiệm cận với suy tư triết học thì cơn buồn ngủ kéo đến. Hắn không tin vào mắt mình khi thấy dòng người đổ về ngày một đông, họ đứng chật ních những ngã ba, ngã tư, những ngã năm, ngã sáu lân cận. Họ leo lên những vòm cây và đeo bám trên các mái nhà. Họ giẫm nát hết tất thảy những đám cỏ và bồn hoa trong các công viên, họ lấp kín mọi khoảng xanh cây cối hai bên làn đường. Người đã trám kín mặt đất. Tiếng động cơ tiếp tục rền rĩ và náo loạn. Hơi cơ thể nóng hầm hập tỏa lên trời thành những đám mây tanh chua. Hắn đưa mắt nhìn mọi thứ, như một kẻ say thuốc đứ đừ. Hắn bắt đầu bị cơn buồn ngủ hành hạ, ngây ngất vật vờ. “Không, mình không thể ngủ lúc này. Đám đông đang rất nôn nao nhìn thấy sự lạ. Mình không thể gục xuống lúc này được!” - Hắn nghĩ. Nhưng rồi đôi mắt mỏi mệt và bỏng rát cũng làm cho hắn suy kiệt, đầu óc bị chằng níu xuống bởi những cọng nơron tê dại. Hắn cố giãy tay, giãy chân để trấn tĩnh. Nhưng một lúc sau th bất lực. Trận ngủ nuốt chửng hắn. Hắn rụ xuống cùng những tĩnh mạch lụn bại trên cơ thể. Hắn nằm sắp trên chiếc xe moto và thẳng một giấc. Tiếng ngáy của hắn vang lên như tiếng cọp gầm. Đám đông thinh lặng. Rồi xôn xao. Hỏi nhau:
Chuyện gì vậy ta? Gì kỳ vậy ta? Sao ông thần lại ngủ mà không rơi?
Không thể vậy được. Mà sao ông thần lại có thể ngủ? Lẽ ra thần linh thì phải thức canh cơn người chứ!
Hay là một trò bịp gì đây. Hay ổng chính là David Copperfield? Nếu thế thì trước dây ông từng làm biến mất cả Vạn Lý Trường Thành bên Tàu, làm mất cây cầu bên Mỹ. Liệu ổng có làm trò biến mất đám đông ở Việt Nam không vậy ta?
Khó. Khó làm biến mất cái đám đông. Mà cũng khó làm ảo thuật với đám người đông đúc tai mắt vầy.
Nhưng mà đó chỉ là giả thiết, ổng không phải là ông Field đâu. Ổng là thần thánh! Hãy xem kìa. Cái xe đứng trên không mà chẳng có sợi dây nào! Hay mình thử ném giày lên xem sao nhi?
Ấy. Cứ để vậy để xem. Đừng ném. Chúng ta cần được thấy sự bất bình thường. Thời bây giờ cái gì bất bình thường mới có giá!
Hắn ngủ. Trong bản hỗn tấu cộng hưởng từ cái bầy đàn quần tụ bên dưới. Giấc ngủ không mảy may mộng mị. Chỉ như một ly nước giải khát chống lại cảm giác hưng phấn lẫn mệt mỏi đang khuấy đảo bên trong.
*
Khoảng chừng mười lăm phút sau, chiếc xe bắt đầu đảo nghiêng ngửa như một con ngựa bất kham. Hắn thức giấc và hoảng sợ rú lên khi nhìn thấy con người đã trét kín những khoảng hở trên mặt đất. Mọi cây cối đều bị vặt trụi. Mọi ban công nhà đều nhung nhúc người là người. Mọi biển hiệu quảng cáo được tháo xuống dành chỗ cho người đứng. Tiếng la ó trộn lẫn tiếng cầu xin. Đủ thứ sắc màu. Đủ trạng thái. Đủ thứ thanh âm. Đủ thứ giọng điệu. Hắn cảm giác mình đang treo lủng lẳng trên một vạch dầu được ráp bằng những cơ thể người. Hắn dụi mắt. Và cảm thấy cái trò chơi ngẫu nhiên vô tình này đang khiến chính mình rơi vào một tình thế nguy hiểm khó lường. “Cho tôi xuống!”. Hắn nghĩ. Chiếc xe cất võng mỗi lúc một dữ dội. “Xin trời phật cho con xuống. Con không còn muốn ở đây. Họ ném đá con chết mất!”. Khi nghĩ những điều đó, hắn vẫn cố tỏ ra vẻ mặt hết sức bình thản. Chỉ hơi nhón nhén người để chiếc xe không lắc mạnh bên dưới. Ánh hào quang phủ quanh hắn biến mất tự lúc nào. Hắn trần trụi và thảm hại, yếu đuối và ngu ngốc làm sao.
Và lúc bấy giờ, trước sự lúng túng không giấu được của hắn, đám đông bắt đầu rúc rích cười. Dấu hiệu về sự thành kính dị đoan biến mất. Thay vào đó, những trận cười, những câu mai mía bắt đầu lây ra.
Hãy xem kìa. Hãy xem ổng sẽ làm gì với cái xe đáng chết giẫm của mình!
Ồ! Hắn không thể nào điều khiển được một chiếc motor!
Cái trò quái quỷ gì đang diễn ra đây? Thần thánh gì thời buổi này, rủi ro quá đi à. Không cứu được mình thì có thể cứu ai chứ?
Mặt trời lên cao, thiêu đốt trên đỉnh đầu. Đám đông rộn ràng và gào thét:
Xuống đi! Xuống đi! Thế đủ rồi!
Bốn tên cánh sát giao thông và nhân viên trật tự đến giải tỏa đám đông, cầm những cây batoong đứng dưới ngoe nguẩy:
Mọi người trật tự! Mọi người trật tự!
Khẩu súng côn dắt một bên cặp mông vểnh của tay cảnh sát bụng ỏng cứ nhoi báng lên như một trò khoa trương rởm đời.
Nào nào trật tự để tôi xem điều gì đang diễn ra!
Gã mập bước tới:
Anh kia, anh có khả năng xuống hay không? Sao anh lại lên nằm đó!
Biết chết liền! - hắn nói.
Đó là câu đầu tiên hắn tuyên ngôn trong suốt một buổi sáng. Ba chữ “Biết Chết Liền” vang lên một cách dứt khoát, chuyển tải hết tinh thần bất khả tri nhận của hắn, sự dồn nén bực dọc lẫn bất lực trước cái sự cố treo ngoe này.
Anh có muốn chúng tôi bắc thang lên giải cứu không? - tay cảnh sát béo phì hỏi lại và chỉ batoong lên phía hắn.
Biết chết liền! - hắn gào lên lần thứ hai. Lần này nghe bi đát hơn. Vẻ mặt hắn phờ phạc lờ nhờ trong lớp kính chắn của nón bảo hiếm nóng bức. Nón bảo hiểm giờ đây như trở thành một chiếc hũ dung dịch phooc-môn ngâm chiếc đầu ù ù cạc cạc nóng bừng bủn nhủn của hắn. Chiếc xe vẫn cất võng theo một nhịp khá đều đặn. Hắn đong đưa cùng chiếc xe giữa không trung như một phi hành gia bay trong vùng không trọng lực.
Tôi hỏi lại một lần nữa? - gã cảnh sát béo phì gào lên - Anh có thể tự xuống không? Nếu không chúng tôi sẽ bắn nát sọ để anh rơi xuống? - Đám đông bắt đầu nhốn nháo xô nhau chạy khi nghe có ba từ “bắn nát sọ” được chính thức phát ra một cách lạnh lùng và bạo lực.
Biết chết liền! hắn đáp lại - Anh muốn làm gì thì làm đi. Tui mệt mỏi lắm rồi! - Lúc bấy giờ, hắn nói được cái điều mà ý thức hắn thực sự muốn nói..
Gã cảnh sát móc súng ra. Đám đông sợ đạn lạc, la ó và dồn nhau hỗn loạn ở phía trụ đèn. Bên dưới là một khoảng trống. Dưới gốc cây bên phải cách năm mét, có hai tay cảnh sát cũng đứng giắt batoong lên đai quần và rút súng ra nhằm lên phía hắn. Họ đang nghe chỉ đạo từ viên cảnh sát bụng phệ. Những tiếng tanh tách vang lên từ cò súng, Chỉ cần nghiến một ngón tay lên cái cò sét (vì lâu không sử dụng) của cây súng, có thể một tiếng nổ sẽ vang lên và đường đạn sẽ bay xuyên lớp không khí dể chọc thủng xương sọ của hắn để não cùng tủy chảy ra từng bợn, từng bợn nhão nhoẹt đỏ loét. Nhưng hắn vẫn bình thường. Đầu hắn bị thít chặt bởi lớp xốp của nón bảo hiểm loại xịn. Sự thít kín ít ra làm cho hắn có cảm giác yên tâm phần nào về mặt an toàn.
Dù trên thực tế, mọi sự bao bọc chỉ là tạm bợ trước sức phá của đầu đạn nếu thực sự gã cảnh sát mông khoành kia đi đến hành động.
Nhưng mọi sự nao núng để đi đến câu trả lời hồi kết sự kiện sẽ bị đánh đố một cách công khai. Và đây là minh chứng.
MỘT SỐ GIẢ THIẾT NGUYÊN NHÂN TƯƠNG ỨNG VỚI NHỮNG KIỂU KẾT THÚC CÓ THỂ XẢY RA
1/ Việc hắn bị hút lên cao trên dòng người ấy có nguyên do từ một lớp kim loại nằm trong bình xăng chiếc moto hắn đang đi một hôm phát sinh từ tính. Nó bỗng chịu lực hút của vùng khí bên trên và thế là hắn bị cất lên trời mà không kiểm soát được.
Nếu theo cách này thì hắn có thể thoát khỏi tình trạng bị treo trên ấy như một vật cơ hội của cái xe nếu viên cảnh sát béo phì bắn vỡ bình xăng xe. Xăng chảy ra và chiếc xe bốc cháy trên không. Hắn, do nóng quá, phải liều thân rơi xuống. Điều này có thể ít nhiều gây cho đám đông một sự sụp đổ thần tượng nặng nề, chưa nói là tạo cho người đọc câu chuyện này một sự thỏa mãn quá sớm. Nhưng biết làm sao được khi đó cũng có thể là một nguyên nhân dễ xảy ra.
2/ Hắn bị treo lên bằng ý chí của hắn. Và khi đã bị treo lên thì năng lượng ý chí cũng bị triệt tiêu. Giống như thế người ài hết công suất của lượng điện cho phép thì sau đó tất yếu sẽ dẫn đến chuyện quá tải và phải ngồi trong bóng tối vì không còn nguồn điện nào thay thế, tiếp tục vận hành. Điều đáng nói là chính hắn cũng không thế cảm nhận được chuyện bên trong mình có một nguồn năng lượng ý chí để có thể đùa giỡn với những suy nghĩ viển vông.
Và như thế, hắn phải chờ đợi đến một chiếc thang của cánh sát được bắc lên. Khi hắn leo từ chiếc xe máy qua chiếc thang thì chiếc xe bỗng rơi xuống tự do, những càng, gọng sắt gãy vỡ ngổn ngang.Sau đó, hắn bị tóm ngay trên chiếc thang. Người ta còng tay hắn và cho về đồn công an để xử lý vụ việc. Tội đầu tiên hắn có thể bị ghép vào đó là tự tiện biểu diễn màn xiếc giải trí nơi công cộng để tập hợp, gây hoang mang cho quần chúng. Tội này sẽ bị phạt khá nặng nếu không muốn nói là ngồi tù một thời gian để hỏi cung xem có kẻ dắt dây nào đứng phía sau kích động quần chúng.
3/ Hắn đã cất lên bằng một năng lực không phải của người phàm mà là của một thế lực thần thánh, được điều khiển từ bên ngoài, có một bàn tay vô hình nâng hắn lên và để hắn ở đó làm trò trêu tức những đầu óc duy thực chứng và nuông chiều những trái tim cuồng tín. Hắn là nạn nhân của trò chơi thần thánh chọc ghẹo con người. Nhất là trong một bối cảnh thành phố mà động cơ đang chiếm lĩnh mọi không gian, giết chết mọi sự mơ mộng và triệt tiêu mọi tư duy huyền thoại. Thần thánh đã tưới lên lòng trí đám dân mê muội một sự hoang mang do dự thay vì cuồng tín, một sự thất vọng não nề thay vì hướng họ đến một đời sống tâm linh lành mạnh tuyệt đối.
Làm gì có thần linh pháp quyền và sự ngưỡng vọng vào thế giới phù phép trong tình trạng hơi người đang làm lên men mụi ngõ ngách đời sống thế này. Pháp thuật cũng có giới hạn. Vì vậy mà hắn phải đến lúc sẽ phải xuống. Hắn đã rơi xuống một cách tự do, không chậm chạp và êm đềm như lúc cất lên. Từ trên đỉnh cao, người ta thấy hắn la lên một tiếng: “Ááá... Hãy tránh ra!”. Đám đồng dạt nhúm nhó vào một phía. Tiếng xe máy va vào nhau vỡ lộp cộp: “Thằng chả định làm trò gì vậy ta?”- họ hỏi nhau. Hắn nhắm mắt và người ta chỉ kịp thấy một khối nặng rơi tự do xuống mặt đất. Người bay đằng này, xe nằm đằng kia. C bảo hiểm vỡ ra làm đôi. Và chiếc đầu sũng mồ hôi nhớt của nó được giải phóng. Tuy nhiên, sau sự cố này, có hai bàn tay khỏe mạnh cặp nách hắn đi vào hành lang bệnh viện tâm thần. Chiếc mô tô cần được tân trang và đầu óc của hắn cũng cần được điều trị lâu mới phục hồi.
4/ Có một đám người ngoài hành tinh tàng hình đã dùng một cỗ máy hút để đưa hắn lên không làm một cuộc nghiên cứu. Họ đứng quanh hắn và chiếc xe máy để thực hiện những cuộc phẫu thuật tinh vi đến nỗi chính hắn không thể nào cảm giác được. Họ đã cắm một thiết bị vô hình vào người hắn và lấy đi một lượng nhân điện và năng lượng sinh học đáng kể. Điều này lý giải vì sao hắn đã rất buồn ngủ rã rượi, nằm sắp trên chiếc xe máy và đánh giấc giữa không gian, có thế giữa lúc hắn ngủ, bầy người tàng hình đã đi lại trò chuyện cũng như khám xét một số chi tiết kim loại trong chiếc mô tô của hắn để đem ra ngoài hành tinh nghiên cứu về quá trình di chuyển của con người trên mặt đất. Chắc chắn, với tư duy ngoài địa cầu, ngoài bối cảnh này, họ sẽ có một số ngộ nhận ví dụ, xem bánh xe chính là chân của hắn và xem thân xe chính là giường của hắn. Nghĩa là họ có nguy cơ dễ dàng đi đến kết luận này: người trái đất đã di chuyển bằng cặp bánh và ngủ ở tư thế nằm sắp trên một bình xăng được gắn gián tiếp với cặp bánh đó.
Trước khi họ ra đi, đã kịp bế hắn và thả xuống mặt đất, giữa bầy đàn của hắn đang náo loạn xôn xao. Hắn lại chạy lẩn vào thành phố trước sự ngơ ngác của hàng vạn đôi mắt khác trong bầy đàn.
5/ Một số giả thuyết nguyên nhân tương ứng với một số hình thức đáp (hạ, rơi, giáng, té, thả, tọt...) xuống mặt đất khác của hắn xin dành quyền cho trí tưởng tượng của độc giả.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Ngày hôm sau, cũng giờ đó, ở tại ngã tư đó, giữa đám kẹt xe đó, có một kẻ khác cũng cất lên trên đảm đông như thế. Nhưng đám đông hôm nay không còn ai bận tâm. Người ta đi qua vội vàng, thậm chí có kẻ còn không thèm ngó khoảng thời gian giữa hai cái chớp mắt. Và cảnh sát cũng không đến. Mặc cho kẻ kia đứng trên đám đông với một nỗi buồn chán đơn điệu chất chứa trong lòng cho đến khi đáp xuống trở lại mặt đất và tự nhiên hòa vào dòng người.
Đúng thôi.
Trò đó đã cũ rồi. Chẳng còn gì mới mẻ nữa ở cái thành phố này. Đi thôi! - người trong đám kẹt xe nói với nhau như thế.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
LÚC Y XUẤT HIỆN, mọi người đổ dồn mắt về phía anh. Rồi họ nhìn nhau. Lại đưa mắt quan sát xem thái độ của anh như thế nào. Liệu có một câu nói độc địa hay một quả đấm tồi tệ nào được tung ra giữa bàn tiệc trang trọng này hay không. Nhưng anh vẫn bình thản rót rượu Bordeaux vào ly rồi nhã nhặn: “Cảm ơn mọi người đã đến vui với tôi, à không, với đứa con èo uột của tôi...” Ở bàn bên kia, vợ anh thở phào. Sự lịch lãm và bặt thiệp của anh đã bước qua sai khiến của những xúc cảm thói thường cay độc. Anh nhấc ly rượu tiến vê góc phòng mời y với một thái độ trân trọng. Anh đi được vài bước thì y đã chủ động tiến lại gần, đón nhận ly rượu. Anh lịch lãm trong màu áo carô xanh dương trang nhã, phong thái ân cần và gần gũi như thể giữa anh và y chưa từng xảy ra một khúc mắc gì.Trong khi y vẫn thế. Mắt vẫn liên láo ngó nghía khắp phòng như thế luôn cảnh giác, xăm xoi. Khuôn mặt phì nộn và dáng đứng hơi gù vai, có cảm giác như cái trục cổ ngắn kia không đỡ được khuôn mặt phì nộn bị trĩu xuống bởi thượng đế đã đính lên đó một đôi mắt của con thú yếu luôn rình rập, vừa kiếm mồi vừa lo ngại bị tấn công. Y bắt được cái nhìn hòa nhã nhưng bắn đi một tín hiệu khắt khe của anh trong khi anh lại nhận được cái sụp mắt ái ngại của y. Rõ ràng đêm nay, trước y, trong mắt mọi người, anh là một kẻ mã thượng, một kẻ cố quyền tha thứ chứ không phải là một người cầu cạnh để được làm hòa. Anh đã đi một thế cờ cao. Thế cờ của bậc kỳ thủ khiến mọi người ngước lên kính trọng.
Nhưng hây giờ thì anh bật khóc. Anh khóc to tiếng. Như thể vở kịch mang tên lịch thiệp này đang đến lúc báo hiệu cái kết chẳng tốt lành chút nào, thậm chí có thể lộ tẩy.
Điều gì đang xảy ra? Anh dốc hết ly rượu Bordeaux đỏ và hít tràn lồng ngực. Anh chỉnh lại cravate và đi về phía quầy sách, đang trưng bày ba đầu tiểu thuyết mới của mình, cái thứ mà trước đây vài phút, anh đã gọi là “những đứa con èo uột”.
“Có chuyện gì vậy anh? Anh có sao không?” - vợ anh hốt hoảng. Mọi người dồn mắt về phía vợ chồng anh. Anh ngồi thừ xuống ghế. Chiếc ghế mây anh đã chọn từ trước buổi lễ ra mắt sách, anh rất vừa ý nhưng nay lại quá rộng đối với thân hình đang muốn co nhúm của anh. Anh thu mình nhỏ lại, phô bày vẻ khổ hạnh thường ngày. Anh lọt thỏm trong lòng ghế và muốn tan biến ngay tức thời. Y cùng bước lại ở góc bàn, ly Bordeaux vừa cạn. Y nhìn anh, ánh nhìn chao đảo. Anh cảm nhận được sự lo lắng thành thực hiện lên trong đôi mắt y lần đầu nhìn thẳng vào mình.
“Ảnh trúng gió?”
“Nhà văn có sao không?”
“Hay anh ấy uống nhiều mà chưa kịp ăn tối?” “Hoặc là bị lên huyết áp?”
“Hãy gọi bác sĩ...”
Anh vẫn ngồi thu mình trên chiếc ghế, gầy gò và khổ hạnh, đớnđau và quằn quại. Tiếng khóc bắt đầu bật ra khỏi miệng. Anh khóc gào lên như một đứa trẻ. Anh bứt đầu rút tóc như một kẻ đang tỉnh táo đột ngột phải chống lại cơn động kinh gửi về từ tiền kiếp. “Anh, anh đừng làm em sợ..” chị ghé sát tai anh “hãy nói em nghe, có chuyện gì xảy ra?. Anh lắc đầu và khóc một lúc, tiếng khóc vỡ ra như một khối mủ mung lâu ngày dưới lớp thịt chai lì. Rồi anh im bặt, đứng lên. Anh đi về phía y. Y trố mắt nhìn trân trối như đang chuẩn bị đối phó với hành động bất thường nhất từ một gã tâm thần. Những quý ông khỏe mạnh cô mặt cũng đang nắn lại cơ bắp để nhảy vào can thiệp một cuộc ẩu đả hoặc vật lộn của hai kẻ mà họ biết từ lâu chẳng bao giờ chịu đội chung vòm trời. Nhưng, anh làm họ chưng hửng một lần nữa. Anh lại rót rượu và cụng ly với y. Anh nâng ly cao lên mặt và cười rất buồn, trong nước mắt: “Không sao, tôi chỉ hơi choáng. Tôi thấy tóc anh bạc nhiều quá!” - anh phát ra những lời ấy ở một cung bậc trầm ấm nhất.
Y như một kẻ đứng trân mình sẵn sàng chịu trận bỗng cười giả lả: “Tui cũng già mẹ nó rồi!”
Mười tám cuốn tiểu thuyết của anh với hàng chục lần tái bán và dịch thuật, nếu xếp chồng lên nhau, các ấn bản có thể cao hơn chiều cao của con người y.
Vậy mà thật không thể ngờ được, một lúc nào đó, y đã ra sức làm những trò đồi bại đối với anh.
Và bây giờ, đám tóc bạc lại khiến anh thương cảm và nhắc anh nhớ những chuyện cũ, những chuyện mà từ lâu, anh cố gắng quên đi như những trò tầm phào để tập trung vào việc viết lách, sống với riêng mình một cõi.
“Chẳng phải một lúc nào đó của thời tuổi trẻ, mình với hắn từng cặp kè đi chơi gái chung, uống rượu chung và nói chuyện văn chương với tất cả say mê nông nổi. Chẳng phải một lúc nào đó, trước khi có cái sự cố khiến mình tuyệt giao, mình đã từng coi hắn là một người bạn thân. Chẳng phải lúc nào đó, hắn cũng từng làm thơ, những câu thơ rất mượt mà và tài hoa, và viết văn, những trang văn thật bay bổng. Văn chương ấy tưởng chừng chỉ có thể được sinh ra từ một tâm hồn đẹp, biết quý trọng ký ức và giá trị tinh thần nói chung (chứ không phì nộn và ăn nói bạt mạng hời hợt như chính con người ngoài đời của hắn). Ngẫm từ mình, mình vốn không tin những đứa lêu lổng văn chương cho lắm. Nhưng tin tín hiệu từ mạch nguồn nội tâm, cái thiện vẫn ẩn sâu trong con người hắn. Và mình tin hắn trong những ngày tháng cả hai cùng chưa có gì, chìm tên tuổi, chưa sự nghiệp, văn chương chỉ là một thứ ước vọng chói lói ở trên đầu, một khát vọng khiến con tim rạng rỡ, nhịp đập mạnh hơn, bơm nhiều sinh khí hơn cho cơ thể cường tráng.
Nhưng dĩ nhiên, cũng không thế lường trước được những trận cao huyết áp bất thường mà hắn gây ra trước đó. Ví dụ cái sự kiện ấy. Đó là điều không mong muốn ấy, cho đến bây giờ, mình vẫn nghĩ rằng, là lỗi tại hắn, cái lỗi ấy làm cho hắn và mình đánh mất một tình bạn đẹp. Mình tự cho mình cái quyền xóa khỏi đầu hình ánh của hắn, xóa khỏi trí não cái quá khứ tình thân với hắn.
Vì thế, sự tuyệt giao như một cách kết án hắn. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của mình, hắn sẽ biết rằng, hắn đã không còn hiện diện trong cái thế giới cuộc sống của mình. Hắn đã bị xóa trắng nhân diện và hình hài. Mặc cho hắn tiếp tục viết nhăng cuội và mặc sức lôi kéo dư luận, mình không hề đoái hoài và quan tám trả lời công khai. Mình khinh bỉ bắn như khinh bỉ một cục phân. Người ta không thể nhớ tới cục phân trong khi đi đứng, ăn uống hay làm tình. Mình tự đặt mình cao hơn hắn một bậc. Hắn cứ việc phịa chuyện bêu xấu tên tuổi và công việc của mình trên các báo, tạp chí và bới móc scandal lôi kéo dư luận tẩy chay, nghĩ xấu về mình nhưng đừng mong có thể nhận lấy một lời phản hồi. Sự tranh luận và đối chất chỉ xảy ra với những kẻ đồng đảng hoặc những kẻ để cho sự háo thắng làm mất đi khả năng tự chủ cảm xúc.
Mình không thể tha thứ cho những chuyện phịa mà hắn đã từng vận dụng hết trí tưởng tượng khiêm tốn để nặn ra, viết trong một bài báo, rằng có thời mình từng tìm đến và cầu cạnh hắn để mua danh (điều này dĩ nhiên là khó tin vì nếu ai biết được rằng, hắn với mình là người cùng thời, cùng xuất phát điểm, nếu mình thực là người đang tận dụng những mối quan hệ thì hắn không phải là một địa chỉ đó). Mình không thể nhìn vào cái bản mặt phì nộn của hắn mà nói rằng, này anh, tôi tha thứ cho anh vì những trò xấu mà anh vừa làm cho tôi, vì cái loạt bài đầy tình tiết bịa đặt để hạ nhục tôi trước vân giới vốn nhiễu sự, bây giờ xem nh không có gì nhé, chúng ta vẫn là bạn nhé, chúng ta cùng nhau đi chơi gái và nhậu nhẹt như xưa nhé? Không, mình chưa hao giờ là một kẻ tha thứ dễ dãi kiểu Đức Jesus (nếu ai đó tát má bên trái của con, hãy đưa thêm má bên phải cho người ta tát). Mình là một người phàm. Một người phàm có quyền xét xử một người phàm, ít ra trong cái cách mà mình nhìn về Rẻ ấy, trong cách mà mình nghĩ về người ấy. Kết án trong cách nhìn và cách nghĩ mới thật là cách kết án triệt để nhất mà con người dành cho nhau.
Và hắn biết điều đó. Một vài lần hắn vẫn xênh xang đến gần mình, gật đầu chào, chủ động đến cụng ly nhưng, mình khịt mũi ngửi thấy mùi ô nhiễm, bẩn tưởi và ngẩng mặt bước đi. Mình trở thành một kẻ dị ứng với tất cả những gì thuộc về hắn. Đối với mình, loại xe mà hắn đi, chiếc toyota không mui ấy trở thành biểu tượng gắn với những kẻ lưu manh. Tờ báo mà hắn viết, mình gọi đó là tờ báo lả cải nhất ở cái đất nước có đời sống báo chí chập chờn này. Những quán xá mà hắn lui tới, ngày xưa mình thích nhưng nay đang gọi đó là loại quán kém vệ sinh luôn đầy rẫy những bọn ruồi nhặng, thực khách văn nghệ rởm đời các kiểu bâu bám. Còn những người bạn vẫn thường ngồi với hắn, mình dán lên đầu họ hai chữ đần độn và bất tài (vì những kẻ đần độn, kém trí tuệ thưởng kết thành đám đông với nhau để thông đồng, bảo vệ nhau). Và nữa, mình còn nghĩ đến vợ của hắn, có lẽ đó là một phụ nữ bất hạnh nhất cuộc đời chỉ vì hàng đêm phải nằm dưới một đống thịt nhão và bốc mùi của chồng mà không cách nào giãy thoát ra được.
Hắn biến mất khỏi cuộc đời của mình theo cách đó. Dù thể xác của hắn vẫn đi lỏng vòng đâu đó, vẫn nói những câu bông đùa cù léc hời hợt như chính những bán tin mà hắn viết ra. Hắn thực sự biến khỏi não trạng của mình, tưởng không còn can dự. Nhưng mình biết, hắn vẫn thường hành hạ mình, gây ra một thứ cảm giác nhợn tanh lay động trí não mỗi khi nhìn thấy hắn, nghĩ về hắn.
Mình đã giết hắn trong ý nghĩ nhưng ở chỗ hắn chết, cũng trong vùng ý nghĩ của mình, hãy còn một đống tử thi mà mãi mãi mình chưa bao giờ dọn sạch được, luôn bốc mùi, tởm lợm.”
3.
Vợ anh nói rằng, đàn ông các anh bước ra đường là như thể bước vào chiến trường, mỗi ngày sống là một cuộc chiến đấu. Và những kẻ mất sức với các trận chiến thường nhật kia có khi chẳng bảo vệ được điều gì thiết thực cả, chẳng để làm gì với mấy cái mớ chữ nghĩa, quan niệm, tư tưởng không đâu vào đâu. Ấy là nàng muốn ám chỉ rằng mọi cuộc tranh luận ở các quán cà phê cóc về người A, người B, về cuốn sách X, Y, Z nào đó hay về một luận điểm, chủ đề triết học, tôn giáo, nhân sinh nào đó hoàn toàn là chuyện tầm phào. Mà đã là tầm phào thì sao lại vơ vào người như một thứ đau thương, như một sự dằn vặt lương tâm rồi vật vã bản thân?
Anh nói rằng, cũng chính nhờ suy nghĩ thực tế rõ ràng như vậy cho nên em mới là đàn bà. Đôi lúc sự đàn bà của em làm cho anh mệt. Có nói thì em cũng không thể nào hiểu được đâu. Đơn giản, vì đàn bà thì không phải là đàn ông và đàn ông thì cũng không thể là đàn bà. Mà ngay đàn ông cũng không thể hiểu nổi đàn ông nói gì chuyện đàn bà có thể hiểu được đàn ông.
Chuyện cứ thế mà lẩm cẩm kéo dài. Và đời sống hôn nhân, là chấp nhận những cái bất tri luận, những cái hết sức phi lí và lẩm cẩm đó. Biết cách kéo dài để nó trở nên vô tận như một bộ phim dài tập thì nhất thiết rằng phải lặp đi lặp lại những tình tiết vụng về ngớ ngấn mãi cho đến khi không còn cách nào khác, thì cũng là lúc ngỏm. Hết phim. Hạ màn.
Biết làm sao được.
“Vậy là anh tha thứ cho thằng cha đó?”
“Anh thấy tóc hắn bạc nhiều quá. Chẳng hiểu sao anh lại có thể khóc chỉ vì mái tóc của hắn!”
“Nhưng tóc bạc không có nghĩa là nó bớt xấu tính, Em vẫn còn nghe thiên hạ nói rằng, thằng chả vẫn hay đưa lên báo những mẩu vu oan bôi nhọ bới móclá cải, coi thường danh dự người khác. Đừng nói là anh đang muốn trở thành nạn nhân của hắn thêm một lần nữa nhé?” “Không. Chuyện qua rồi. Anh cũng quên rồi. Anh nghĩ nó có bệnh. Không dưng sao tóc nó bạc nhiều vậy,,.”
“Mắt anh có bị gì không? Em thì chả thấy bạc gì nhiều. Chính ra tóc anh mới bạc nhiều. Anh còn ốm yếu hơn cả hắn ta. Anh làm gì mà nhận cái quyền được tha thứ? Bấy lâu nay anh tưởng mình là kẻ mã thượng và có thể xử tội hắn à? Giả sử hắn cũng nghĩ vậy thì sao?” “Ừm...”
“Em nói cho anh biết, ngay từ khi nghĩ đến chuyện viết bài báo bôi nhọ anh vô cớ là hắn đã cố ý giết chết anh trong đầu của hắn rồi. Hắn làm cái công việc đó một cách táng tận lương tâm như cách một người bạn đẩy một người bạn xuống hố cứt cho thiên hạ vỗ tay reo mừng và màn diễn ấy đến nay vẫn còn đầy dấu ấn trong óc mọi người. Có hôm em còn nghe lén được câu chuyện đám phóng viên nhắc lại bài báo của hắn viết về anh như là một giai thoại trong làng văn, làm rôm trò cho những cuộc nhậu! Rõ ràng, hắn đã tự tạo ra điều tiếng muôn đời cho anh. Hắn đã nắm bắt rất tài tình cái đặc tính yêu thương giai thoại và chuyện bếp núc của làng văn để tấn công anh. Hắn tính rất kỹ. Anh chỉ là một nhân vật tệ hại, cơ hội và hèn kém mà hắn tạo ra, sống động và hết sức dễ nhớ...”
“Nhưng anh không cần biết người ta sẽ nhìn anh thế nào. Vì anh tin rằng người ta sẽ nhận ra anh trong tác phẩm của anh và quên hết anh trong bài viết của hắn. Qua tiểu thuyết, qua tác phẩm và những tiểu luận sâu sắc của anh, họ sẽ nhận ra hắn ]à một kẻ bịa đặt bố láo, một kẻ xấu tính vu vạ bạn bè. Họ sẽ tẩy chay hắn. Và rõ ràng, sau bấy nhiêu năm làm một nhà thơ, một nhà báo, hắn đâu để lại dấu ấn gì?”
“Làm sao anh đo được điều đó. Cuộc sống là cuộc sống. Hán đã chọn đúng cái chìa khóa để tạo ra dư luận, đó là bắt đầu từ nhân cách một con người đang được chú ý, một triển vọng văn chương mọi người đang dồn mắt chú ý. Hắn ta cầm tù anh, kết án anh ngay trong khi anh tưởng mình đứng vững. Vậy mà anh còn ngây thơ tin rằng, anh không phải là cuộc sống của anh chính là tiểu thuyết của anh. Anh có tưởng tượng được tâm trạng của em thế nào không trong những ngày anh suy sụp chỉ vì bài báo của hắn và tiếp theo sau là những phản hồi té nước theo mưa của bầy đàn hắn? Anh có tưởng tượng được rằng, khi anh đóng sập cánh cửa một mình thui thủi với trang viết, cắt đứt mọi mối quan hệ đời sống, ngày càng cảnh giác và hoài nghi với bạn bè, hoài nghi cả tình yêu vợ chồng bao năm nay thì ngay chính anh cũng đã thiệt thòi và mất mát không gì bù đắp lại hay không? Chúng ta đã mất mát quá lớn sau sự cố mà hắn và bầy đàn, đồng bọn gây ra cho anh. Hôm thấy hắn xuất hiện ở chỗ ra mắt sách, em định đến và hất cả chiếc bánh kem vào cái bản mặt giả tạo và phì nộn ươn tởm của hắn. Em không hiểu sao hắn lại có thể lê cái xác thối đến đó...”
Anh lặng im và rít một hơi thuốc dài. Khói thuốc ứ trong lồng ngực. Một cảm giác ghi nặng trì níu toàn thân khiến đầu óc, mất tháng hằng. Anh ho sặc sụa và đưa tay vịn chặt vào giá sách. Nàng vẫn đứng đó với sự bực tức được giải tỏa xối xả sau nhiều ngày dồn nén.
Nàng bước đến sau lưng và ôm lấy bụng, tựa mặt vào lưng anh như một con mèo. Anh còn nghe nhịp tim nàng đập mạnh và hơi nóng ấm từ hai đầu vú lan nhẹ sang mình. Rõ ràng, những ngày tháng qua anh chỉ nghĩ rằng sự cố ấy chỉ tổn hại đến anh nhưng không hình dung được rằng, dư chấn mà nó tạo ra cho vợ anh là quá lớn, những vết thương mà cô ấy phải mang lấy đã tạo thành những lằn sẹo không gì có thể gọi là lành lặn được.
Anh nắm lấy hai bàn tay của vợ và nghe nước mắt ướt trên bờ lung mình.
“Em nói đúng, có lẽ cuộc sống là cuộc sống. Không phải là tiểu thuyết. Tiểu thuyết không làm nên, càng không thay thế được đời sống chúng ta...”
“Em sẽ ra đi. Em không thể hình dung được một ngày thằng cha tanh rình ấy lại có thể bước vào ngôi nhà chúng ta và hiện diện trong suy nghĩ, can dự vào cuộc đời của chúng ta. Em không thể tha thứ cho hắn, anh hiểu không? Thậm chí, sự căm thù trong em ngày càng lớn dần lên đến độ đã có lúc nhìn thấy hắn, em nghĩ tới chuyện mình sẽ cầm dao và chọc vào da thịt hắn để lũ dòi bọ bên trong nhung nhúc đổ ra lũ lượt. Lúc đó, em sẽ gọi mọi người đến chứng kiến: này đây, hắn không phải là một con người, hắn chỉ là một con dòi lớn chứa ti tỉ con dòi nhỏ, này, đây, hãy xem, cuộc sống hắn là một quá trình phân rã và sinh sôi, bốc mùi ghê nhợn. Rồi lúc nào đó, hắn sẽ bắn vô vàn tin xấu cho người khác, cho đồng loại, những kẻ thân tín và gần gũi hắn. Mỗi tin xấu sẽ như một con dòi rúc rỉa tận xương tủy và tâm hổn con người khiến cho kẻ ấy sống trong đau đớn và tê liệt. Vả những tin xấu ấy không ngửng nảy nở để rồi biến kẻ xấu số kia trở thành như hắn, một con người là hóa thân của một con dòi vĩ đại, bên trong sản sinh vô số những con dòi nhỏ. Rồi mùi hôi sẽ tỏa ra. Và kẻ ấy sẽ đi tấn công kẻ khác theo cái dây chuyền lây lan khủng khiếp. Cuộc sống sẽ là một chuỗi những cuộc dòi hóa, nhiễm bẩn bất tận, đẩy dạt nhân tính về phía triệt tiêu.
Cho đến bây giờ anh vẫn chưa biết rằng, việc hắn tấn công anh trước đây đã để lại rất nhiều những mất mát. Mất mát lớn lao nhất không chỉ là cuộc khủng hoảng tinh thần mà chúng ta phải gánh chịu, mà bằng một sự mất mát hữu hình khác. Anh có từng xâu chuỗi các biến cố, sự kiện rất gần nhau trong cùng thời điểm ấy để tìm ra mối liên hệ domino giữa chúng? Chỉ một tuần sau khi hắn cùng bọn trong bầy đàn bêu xấu anh trên các mặt báo và diễn đàn mạng, em đã bị sẩy thai. Em còn nhớ đứa con của chúng ta lúc ấy đã bảy tháng tuổi. Một bào thai khỏe mạnh bỗng tuột khỏi cơ thế em chỉ sau một tuần mất ngủ, trằn trọc, dày vò.
Em nhớ mình đã luôn ở bên anh mọi nơi mọi lúc, trong khi anh suy sụp nhất, tuyệt vọng nhất. Em luôn có anh buông một tiếng thở dài. Em luôn đến ve vuốt và đặt bàn tay anh lên bụng mình, như một nỗ lực lực kéo ý thức anh rời xa khỏi vùng trời u ám phi thực kia. Em đã muốn anh hiểu rằng, đây mới thực là mầm sống chúng ta, sự hiện diện của chúng ta, tình yêu và hạnh phúc của chúng ta. Còn tất cả, văn chương, danh tiếng hay điều tiếng ngoài kia chỉ là hư ảo. Nhưng em cũng cảm nhận được rằng, đối với anh, những câu chữ bôi nhọ nhân phẩm trên các mặt báo kia đã làm cho anh bận tâm hơn, dằn vặt hơn. Thậm chí chúng đủ sức khiến cho hồn anh thoát xác, nhưng suy nghĩ điên cuồng không trọng lượng hay vẩn vơ vật vờ. Rõ ràng anh đã rất đau đớn, bi phẫn. Anh thẫn thờ và ngây dại vì cảm giác bị phản bội và anh đau đớn nhìn uy tín tiếng tăm bấy lâu mình gây dựng đã bị dập tắt ngúm trong chốc lát bởi những con chữ hiềm tị hết sức tầm thường, bất chấp của kẻ khác.
Anh đặt bàn tay lên bụng em, lên đầu của đứa con trai và nghe hơi thở nhẹ của nó nhưng tâm trí lại không ở đây. Anh đang tập trung đau cơn đau của mình, một cơn đau dai dẳng tưởng chừng không thể nào chấm dứt hay phôi phai được. Em đã bảo rằng, chữ nghĩa rồi cũng sẽ phai nhạt đi theo thời gian, đặc biệt là những trò bôi nhọ vì hiềm thù, ganh ghét. Trong thời đại thông tin này, người ta đọc đó, giật mình đó rồi sẽ quên ngay thôi. Và sẽ quên nhanh nếu đó là những tin tức liên quan đến văn chương. Nhưng anh chỉ lắc đầu khe khẽ, vẻ mặt u ám. Rồi cũng đến lúc sự kiên nhẫn của em không vượt quá được giới hạn có thể, em đã muốn lánh xa anh. Em sợ con chúng ta sẽ được truyền hơi thở đau đớn từ bàn tay anh, từ ý nghĩ của anh, em sợ con chúng ta nhìn thấy đôi mắt âu sầu hoang dại của cha nó và nó sẽ hình dung bi đát về thế giới mà nó sắp dự phần. Em sợ...
Và em đã cần một nơi an trú. Chỉ có em và con. Chỉ có em trò chuyên và hát cho con nghe. Chỉ có em nuôi nấng và dạy cho nó về sự tha thứ, lạc quan và đôi khi cần đến cả sự lạnh lùng để băng qua những mất mát, khủng hoảng trong cuộc đời.
Nhưng em đã không thể. Anh đã truyền đám mây u ám ấy vào em. Em đã trở nên hận thù và suy. Cả lời hát của em cũng chỉ là những lời oán thán buồn thương và đôi khi đẫm màu bi phẫn. Em phải làm sao?
Lần đầu tiên em nảy ra ý định sẽ tìm và hạ nhục hắn là vào một buổi sáng trời mưa. Cả thành phố còn ẩm ướt và giá lạnh. Mình sẽ tấn công hắn.
Lúc ấy, anh đang nằm thiếp đi trên võng xếp. Đêm qua anh đã thức quá khuya để suy nghĩ bên chiếc đèn bàn. Anh trở nên xa lạ và dễ cáu gắt. Anh cô độc và lặng câm. Em không thể tiếp tục thuyết phục anh về việc hãy lãng quên. Em càng không thể giúp anh nguôi ngoai và hướng sự tập trung anh đến một sự việc khác. Cả công việc - cuốn tiểu thuyết trên bàn đang viết dở kia - cũng không còn sức lôi cuốn sự cố ý của anh nữa.
Mình sẽ hạ nhục hắn. Em lại củng cố ý nghĩ lúc cuốn mình trong chăn và nhìn ra khung cửa sổ khướt mưa. Mình sẽ đến tận cơ quan của hắn và nói cho ra chuyện. Mình sẽ chờ lúc hắn đong đưa giả lả (hắn vẫn có tính này từ trước tới nay khi đứng trước mặt phụ nữ), sẽ nhảy vào nắm tóc hắn và giật trước đám đông như cách người ta nhổ lông một con vịt bầu trước khi cho vào nồi nước sôi sùng sục. Người ta sẽ ồ lên trước một màn bạo lực “Kìa, thằng ấy viết bậy, lại khai thác đời tư để người ta đến xử nữa rồi!”, “Thấy chưa, tên bổi bút kia đã bị thiên hạ dạy cho một trận thích đáng!”. Những ý nghĩ ấy làm em cảm thấy phấn hứng. Em bắt đầu nghe cơ thể mình rộn ràng và như có một ý chí cộng hưởng, thôi thúc mình hành động. Rồi anh sẽ mãn nguyện vỉ vợ anh đã làm một việc rất xứng đáng, theo cách của đàn bà, một việc mà đàn ông các anh, tuy lời lẽ đanh thép, sức mạnh khuynh trời cũng không làm được (vì các anh luôn tâm niệm rằng, mọi việc phải được giải quyết bằng một tương giao bất bạo động và bất bạo động trong ức chế!).
Và khi đến cao trào của ý định trả thù trong ý nghĩ, em trở mình, em nghe thấy vòm bụng mình đội lên cao. Thằng bé dường đang cựa quậy dữ dội. Nó cũng đang phấn hứng với màn bạo lực này? Chắc hẳn nó đã cùng em là một sức sống, một ý chí và xúc cảm, dấy màu trả thù trong tưởng tượng trở nên rõ ràng, tạo ra sức mạnh mãnh liệt. Bây giờ có lẽ nó đang vui mừng nhảy nhót và reo vang, nó đang kiếm một thứ vũ khí nào đó để cùng em chiến đấu.
Nhưng không. Bụng em lại quặn thắt. Em nằm ngửa và nhận thấy hai bầu vú căng cứng, toàn thân bắt đầu lạnh toát và nhẫy mồ hôi nhớt. Mặt mũi em xâm xoàng. Em bám tay vào thành giường và gọi anh: “Anh ơi, cứu em... Hình như em trúng gió?”. Anh mắt nhắm mắt mở bước về phía vợ như một kẻ mộng du: “Đêm qua nó đã lột bài xuống khỏi trang web vì anh đã dọa sẽ kiện nó ra tòa...”. “Nhưng em đang đau đớn vô cùng. Anh chở em tới nhà thương đi...”. “Chắc không sao đâu em. Một lúc sẽ khỏi. Sáng nay tinh thần anh có khá hơn. Chúng ta ra phía trước ăn phở rồi sẽ anh sẽ vào ngồi viết chương tiếp theo của cuốn sách. Xong chương này, anh sẽ viết hẳn một cái truyện để trả thù hắn. Anh sẽ đăng báo và mọi người biết tới hắn là một kẻ xấu xa”. “Nhưng anh sờ tay lên bụng em thử xem. Con mình đạp mạnh quá. Em sợ... Sáng nay nó rất bất thường...”. “Không sao đâu em. Tháng thứ bảy chắc là nó đã cứng cáp rồi. Giá nó có thể thấy được cha mình đã anh hùng như thế nào, bao dung như thế nào với một kẻ đã có lòng hối cải...”
Trong khi anh viết chương thứ hai mươi ba của cuốn tiểu thuyết thì con chúng ta lìa đời khi chưa kịp chào đời.
Em vẫn hình dung nó là thằng con trai trắng trẻo, vầng trán rộng và đói mắt sâu giống anh. Riêng sự bộc trực lại giống em. Em đã thấy nó nằm rất ngoan trên màn hình máy chụp thai. Em thấy nó vẫn nằm ngoan ở tư thế ấy mà bay vào thế giới bên kia, nơi không có những âm mun, hận thù không có những tính toán trả đũa và những dằn vặt lẫn hoang tưởng chiến thẳng, nhưng sụp đổ và đau đớn mà cha mẹ nó đang trải qua ở trần gian này.
“Nó sẽ vẫn ở đâu đó “? anh nói trong nước mắt, và chúng ta còn trẻ. Chúng ta sẽ tìm thấy nó trở lại, không nhiễm phải cảm giác phiền giận của chúng ta...”
Sự ra đi của thằng bé làm cho em càng căm thù hắn thêm. Chính hắn là nguyên nhân của tất cả - sự bất an, rồi từ bất an kéo dài sang một tình trạng sụp đổ và mất mát khác. Chính hắn đã làm cho vợ chồng mình điêu đứng mọi thứ. Nhưng lần này, cái ý nghĩ sẽ hạ nhục hắn trước mọi người đã đi theo cái bào thai đáng thương ra khỏi cơ thể em. Chỉ còn lại nỗi trống rỗng và câm lặng. Em đã tìm thấy một màn trả đũa kỉnh khủng hơn cả sự hạ nhục bằng cách giật tóc trước đám đông hay theo cách của anh, là ra tòa án phân xử, vạch mặt hắn để tìm lại danh dự. Sự căm thù làm cho em không còn tin được rằng những màn cấu xé hay những bản án bù đắp (nếu có) ở tòa có thế khỏa lấp được những mất mát mà hắn gây ra cho chúng ta. Hắn sẽ phải bị một sự trả đũa khủng khiếp hơn.
Em đã ngất đi sau khi anh đặt chiếc chậu gốm nhỏ xuống vùng tối khoét sâu trong lòng đất ở nghĩa trang sát bìa rừng. Cái hốc đất khoét sâu kia dường như vô đáy, tối tăm khiến em nghĩ rằng thằng bé sẽ bay mãi trong lòng đất mà không tìm thấy một điểm dừng nào. Em đã mê man và nghe tiếng gọi con vọng lên trong đầu mình: “Mẹ ơi, cứu con. Mẹ ơi, con đau lắm!”.
Mười lăm năm, thi thoảng tiếng kêu ấy vẫn vọng lên giữa những giấc mơ đầy u ám. Nhưng, nước mắt đã không thể cứu vãn được gì. Ngay lúc này đây, em nhận ra, mình chỉ là một cái xác sống lạnh lùng, một phần cuộc đời mình đã được mai táng dưới lòng huyệt trong cái buổi chiều tối tăm giữa tiếng lá rừng lao xao ấy. Một phần cuộc sống của mình đã hay đi cãm lặng trong lòng đất.
Em đi hỏi câu trả lời: điều gì, nguyên do nào mà em đã đánh mất phần cơ thể thiêng liêng ấy của mình? Điều gì đã tác động khiến những mất mát diễn ra? Em chỉ có thể tìm thấy nguyên nhân ở sự suy sụp của một tuần trời mất ngủ và dằn vặt cùng anh, chia sẻ cùng anh cơn khủng hoảng ấy.
Vậy, hắn là nguyên nhân.
Em dành sự tập trung của mình về hắn.
Em dành cái phần bị khoét rỗng, mất mát bên trong mình để chất chứa một thực thể mới, thực thể của hận thù. Và nỗi hận thù sẽ được nhốt vào đây, kết đọng ở đây, co giãn ở đây. Một tháng, hai tháng trời, em đã hình dung vòm bụng mình là một chiếc tủ cất vào đó hồ sơ và bản án của hắn. Bản án sẽ phải tiếp tục giữ ở đó và luôn luôn có hiệu lực, cho đến khi em chết đi thì mới mân hạn. Bản án đó ghi rằng: hắn không phải là một con người, hắn là một kẻ nhẫn tâm, một loài súc sinh. Hắn đã tính toán rất kỹ khoảng thời gian để trùdập anh, hắn đã nhằm trúng cái mốc thời điểm mà ở đó, anh dễ rơi vào tổn thương nhất. Và dường như biết em đang mang thai, mũi tên độc hắn bắn ra có thể gây sát thương lớn nhất, ừ, có thể lắm, cái dạ thai của em cũng nằm trong tầm ngắm đầy mưu mô đen tối, xấu xa của hắn. Cuối cũng, hắn đã hạ được mục tiêu, chất độc được tẩm bên mũi tên phát tán trên cơ thể anh, rồi truyền sang em, sang con chúng ta.