Sau bữa tối, tôi xuống nhà ngồi chơi trên chiếcghế sô-pha yêu thích. Anh Conrad cũng vậy. Ang ngồi đối diện với tôi, đang cúiđầu mải mê gẩy guitar."Nghe nói anh đã có bạn gái" - tôi gợi chuyệntrước - "Và hai người khá là bền"
"Thằng em anh đúnglà nhiều chuyện" - khoảng một tháng trước khi bọn tôi tới Cousins,Jeremiah đã gọi cho anh Steven. Họ buôn chuyện khá lâu và tôi đã lén đứng ngoàicửa phòng anh Steven nghe trộm. Anh Steven không nói gì nhiều nhưng nghe giọngđiệu của anh thì chuyện có vẻ khá nghiêm trọng. Do quá nóng lòng, tôi đã đẩycửa lao vào phòng và nằng nặc đòi anh Steven nói cho mình biết chuyện gì đangxảy ra. Sau khi lớn tiếng gọi tôi là đứa tọc mạch nhiều chuyện này nọ một hồi,cuối cùng anh vẫn chịu kể cho tôi nghe mọi chuyện. Rằng anh Conrad có bạn gái.
"Chị ấy là ngườithế nào?" - tôi hỏi, mát không dám nhìn anh Conrad vì sợ anh sẽ biết đượclà tôi quan tâm tới chuyện này nhiều như thế nào.
Anh Conrad hắng giọngmột cái rồi tỉnh bơ nói: "Chia tay rồi"
Trong một giây tim tôinhư ngừng đập. Phải khó khăn lắm tôi mới thốt lên được câu tiếp theo: "Mẹanh nói đúng nhờ, anh chuyên đi làm khổ các chị". Tôi chỉ muốn đùa anh ấymột chút thôi ai dè nói ra xong câu đó mới thấy nó nghe không khác gì một lờibuộc tội vậy.
Anh khẽ nhăn mặt lại,thẳng thừng nói: "Cô ấy đá anh trước"
Không thể tin nổi trênđời lại có người dám đá anh Conrad cơ đấy. Không thể hiểu chị ta là người nhưthế nào mà có thể bỏ một người như anh Conrad. Đó là điều khiến tôi tò mò."Tên chị ấy là gì?"
"Tên gì chảđược" - giọng anh không thoải mái cho lắm - "Aubrey. Tên cô ấy làAubrey."
"Tại sao chị ý lạichia tay với anh?" - tôi không thể không hỏi, bởi tôi rất tò mò muốn biếtvề người con gái này. Tôi hình dung ra chị ta tóc vàng, mắt xanh, với những cáimóng tay hình ô-van được tô dũa hoàn hảo. Còn tôi vì chơi piano nên từ bé đãluôn phải cắt ngắn rồi. Sau này ngay khi không còn chơi đàn nữa tôi vẫn tiếptục để móng tay ngắn bởi vì tôi đã quen như thế rồi.
Anh Conrad đặt guitarxuống, đăm chiêu nhìn ra xa đầy tâm trạng: "Cô ấy nói anh đã thayđổi"
"Thế anh có thấy mình thay đổi không?"
"Anh cũng khôngbiết. Mọi người đều thay đổi. Em cũng đã thay đổi."
"Em thì thay đổi gìchứ?"
Anh cúi xuống nhặt chiếcguitar lên, nhún vai không giải thích gì thêm: "Như anh đã nói, mọi ngườiđều thay đổi."
Anh Conrad bắt đầu chơiguitar từ năm THCS. Tôi không thích mỗi khi anh chơi guitar bởi vì anh sẽ chỉngồi đó, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không cần biết tới sự hiệndiện của ai khác. Mọi người cứ việc xem phim, chơi bài hay nhảy múa, cònanh chỉ biết tới cái đàn guitar của mình mà thôi. Hoặc không thì anh ấy sẽ chuitọt ở trong phòng, ngồi gẩy đàn một mình. Hay là làm cái gì đó khác thì tôikhông biết. Chỉ biết rằng chúng chiếm trọn thời gian của anh dành cho chúngtôi.
"Em nghe thử xemnày" - một tối nọ anh chủ động rủ tôi ngồi xuống cùng nghe nhạc, mỗi anhem một tai. Đầu hai đứa đã chạm vào nhau - "Hay không?"
Đó là ban nhạc PearlJam. Anh Conrad thích nghe nhạc của nhóm này vô cùng, nếu không muốn nói lànghiện. Trước đó tôi chưa từng nghe đến tên ban nhạc này bao giờ. Nhưng phảicông nhận đây là bài hát đỉnh nhất mà tôi từng được nghe. Sau lần ấy tôi đã đimua album Ten và nghe đi nghe lại hàng chục lần. Thích nhất là bài số năm,"Black" - lần nào nghe nó cùng khiến tôi như được quay trở lại thờikhắc ngày hôm đó, khi anh và tôi mỗi người một tai nghe, đắm chìm trong thếgiới âm nhạc của PearlJam.
Việc đầu tiên của tôisau khi mùa Hè kết thúc và trở về nhà là tới ngay cửa hàng đĩa tìm mua bản nhạccủa ca khúc này để về nhà tập trên piano. Thậm chí tôi còn mơ tới một ngày cùnganh Conrad hòa tấu bản nhạc này với nhau, như một ban nhạc cơ đấy. Nhưngtôi đã quên mất một điều: Nhà ở Cousins làm gì có đàn piano. Thực ra côSusannah đã từng định sắm cho tôi một cái để ở Cousins nhưng mẹ nhất quyếtkhông đòng ý.
Chương9: Sựthay đổi của Conrad
Buổi tối nếu không ngủ được tôi thường lén xuống nhà và đi bơi vài vòng ngoàibể bơi. Tôi sẽ bơi cho đến khi mệt rũ ra mới thôi. Và khi quay trở lại giườngngủ, có thể cơ bắp sẽ hơi nhức mỏi một chút nhưng bù lại tinh thần sảng khoáicực kì. Tôi rất thích cảm giác được cuộn tròn trong chiếc áo tắm màu xanh mềmmại của cô Susannah lúc từ dưới bể bơi đi lên. Sau đó rón rén lên lầu và ngủvùi trong chăn mặc cho tóc vẫn còn đang ướt nhẹp. Cảm giác đó thật không có gìtuyệt bằng!
Tình cờ vào hai mùa Hètrước, cô Susannah đã phát hiện ra bí mật này của tôi và thỉnh thoảng cô cũngxuống bơi cùng. Mạnh ai người nấy bơi, không ai nói với ai tiếng nào. Nhưng cảmgiác có người bơi cùng vẫn vui hơn. Và đó cũng là lần duy nhất trong toàn bộmùa Hè mà tôi không nhìn thấy cô đội tóc giả.
Khi đó cô đang phải điềutrị hóa chất nên lúc nào cũng phải đội tóc giả. Không ai được gặp cô khi côkhông đội tóc giả cả, kể cả mẹ. Trước kia tóc cô Susannah đẹp lắm, vừa dài vừamềm như kẹo bông vậy. Mặc dù bộ tóc giả cô thường đeo cũng đẹp không kém, nóđược làm từ tóc người thật và loại chất lượng cao cấp nhất lúc bấy giờ. Sau đợtđiều trị hóa chất tóc cô cũng đã mọc trở lại nhưng cô không để dài nữa mà cắtngắn tới ngang cằm. Đẹp nhưng không giống như xưa. Nhìn cô Susannah bây giờ khóai có thể hình dung ra cô ngày xưa như thế nào, trong bộ tóc dài trẻ trung đầysức sống.
Buổi tối đầu tiên ở đâytôi lại trằn trọc không ngủ được. Lần nào cũng vậy, tôi thường phải mất một haiđêm mới quen trở lại với cái giường, mặc dù nó đã gắn bó với tôi từ những mùaHè đầu tiên. Sau một hồi lật qua lật lại mà vẫn không ngủ được, tôi quyết địnhđi bơi. Bộ đồ bơi mọi năm hay mặc giờ không còn vừa nữa. Đây sẽ là buổi bơi đêmđầu tiên của tôi mùa Hè năm nay.
Cảm giác bơi một mình vềđêm thật là tuyệt. Mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn. Lắng nghe được từnghơi thở của chính mình khiến tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Nếu có thể, tôi chỉmuốn được tự do bơi lội như thế này suốt cả đêm.
Đang sung sướng bơi quabơi lại vài vòng trong làn nước mát lịm của mùa Hè, đột nhiên tôi đá phải vậtgì đó cưng cứng. Giật mình, tôi vội trồi lên khỏi mặt nước và phát hiện ra mìnhvừa đụng phải chân của anh Conrad. Anh đang ngồi bên mép bể, hai chân đung đưadưới nước. Hóa ra anh ngồi quan sát tôi suốt nãy giờ, trên tay phì phèo điếuthuốc lá.
Tôi thụp hẳn người xuốngnước, chỉ để lộ mỗi phần đầu - không thể để anh thấy tôi tỏng bộ dạng thế nàyđược. Conrad con ở đó thì tôi còn ngâm mình dưới nước, cho dù phải chết cóng.
"Anh bắt đầu hútthuốc từ khi nào thế?" - tôi lên giọng phê phán - "Mà sao tự dưng anhxuống đây làm gì?"
"Em muốn anh trảlời câu nào trước?" - anh tủm tỉm hỏi.
Tôi rẽ nước tiến về pháianh ngồi, chống hai tay lên thành bể:" Câu thứ hai"
"Anh không ngủ đượcnên ra ngoài đi dạo" - anh nhún vai thản nhiên nói. Rõ ràng anh ấy đangnói dối. Anh trốn ra đây để hút thuốc cho thoải mái, không bị ai dòm ngó.
"Sao anh biết em ởngoài này?" - tôi tiếp tục tra hỏi.
"Tối nào em chả rađây bơi hả Belly. Thiên hạ ai chẳng biết." - anh vừa cười vừa rít một hơithuốc dài.
Anh ấy biết tôi vẫnthường hay bơi đêm? Tôi còn cứ đinh ninh đó là bí mật nhỏ của riêng tôi và côSusannah cơ đấy. Không hiểu anh biết chuyện này bao lâu rồi nhỉ? Những ngườikhác thì sao, không lẽ mọi người đều đã biết hết?
"Biết thế. Thế cònvụ hút thuốc, anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?"
"Anh cũng chẳng đểý nữa. Năm ngoái, chắc thế" - tôi biết thừa anh chỉ đang cô tình chọc tôithôi chứ làm gì có chuyện không nhớ.
"Anh không nên hútthuốc. Bỏ ngay đi! À mà anh có nghiện không đấy?"
"Khônggg" -anh Conrad ngửa đầu cười phá lên.
"Thế thì bỏ thuốcđi. Cố là được" - tôi thuyết phục Conrad. Một khi anh Conrad mà đã quyếttâm thì không có chuyện gì anh ấy không làm được.
"Nhưng anh khôngthích"
"Đây không phảichuyện thích hay không thích. Hút thuốc có hại cho sức khỏe của anh"
"Em sẽ cho anh cáigì, nếu anh bỏ thuốc?" - anh giơ điếu thuốc lên, giọng đùa dùa hỏi.
Đột nhiên bầu không khíở bể bơi bỗng trở nên khác hẳn. Toàn thân tôi như có luồng điện chạy qua, trongmột thoáng tôi còn ngỡ mình vừa bọ sét đánh cơ đấy. Buông tay khỏi thành bể,tôi vội bơi giật lùi ra xa. Phải khá lâu sau tôi mới lấy lại được tinh thần vàtiếp tục câu chuyện còn dang dở:"Chẳng có gì hết. Anh bỏ thuốc thì tốt choanh chứ sao."
"Em mói cũngđúng" - anh gật gù đứng dậy, dùng chân dập tắt điếu thuốc - "Chúc emngủ ngon, Belly". Đừng ở ngoài này lâu quá. Ai mà biết được biểu đêm sẽ cóloài thú dữ nào xuất hiện."
Cảm giác như bị điệngiật bạn nãy đã qua, mọi thứ trở lại bình thường như cũ. Tôi vung tay té nướcthật mạnh và chân anh Conrad lúc anh quay lưng dợm bước đi và lẩm bẩm trongbụng một mình: "Đồ dã man!" Nhiều mùa Hè trước, anh Conrad, Jeremiahvà anh Steven đã khiến tôi tin lấy tin để rằng ngoài kia có một kẻ sát nhânchuyên giết trẻ con đang lẩn trốn đâu đó quanh đây. Hắn ta đặc biệt thích nhữngcô bé mập mạp, tóc nâu và có mắt màu xanh xám.
"Thế tóm lại là anhcó bỏ thuốc hay không đây?" - tôi gào lên gọi với theo.
Anh không hề đáp lại,thay vào đó chỉ vừa đi vừa khúc khích cười. Tôi có thể nhận ra điều đó khi thấyhai vai anh run bần bật lúc quay người đóng cái cổng phía sau sân nhà.
Sau khi chắc chắn là anhConrad đã đi hẳn, tôi lập tức ngửa hẳn người ra thả mình trên mặt nước. Tôi cóthể nghe và cảm nhận được tiếng tim mình đang dập hối hả trong lồng ngực, đặcbiệt là trong một đêm khuya tĩnh mịch như thế này. Có gì đó khang khác ở anhConrad. Ngay trong bữa ăn đầu tiên ở đây tôi đã nhận thấy điều này, trước cảkhi anh kể cho tôi nghe về Aubrey. Anh đã thay đổi. Nhưng cái cách anh tác độngđến tôi vẫn không hề thay đổi. Cảm giác của tôi đối với anh vẫn y như hồi mùa Hènăm ngoái và các mùa Hè trước đó.
Chương10 :
"Belly, con đã gọi cho bố chưa đấy?" - mẹ hỏi
"Chưa ạ"
"Mẹ nghĩ con nêngọi cho bố, báo với bố là mọi thứ ở đây vẫn ổn."
Tôi đảo mắt một vòng,ngao ngán trả lời:" Con e là bố cũng đang chẳng có mặt ở nhà và lo lắng gìđâu."
"Thì dù sao cũngnên gọi báo cho bố một tiếng"
"Sao mẹ không bảoanh Steven gọi ý" - tôi cãi bướng.
" Mẹ không bảo anhgọi bởi vì anh và bố sẽ có hai tuần cùng đi thăm thú các trường đại học vớinhau. Còn con thì khác, hai bố con sẽ không được gặp nhau cho tới cuối mùa Hènày"
Sao mẹ cứ phải suy nghĩvà lo lắng hộ cho người khác nhiều như thế nhỉ? Mẹ là người duy nhất tôi biếtsau khi ly hôn vẫn giữ được mối quan hệ tốt với chồng cũ và cân bằng mọichuyện.
Mẹ đứng dậy đưa cho tôicái điện thoại, trước khi rời khỏi phòng:" Gọi cho bố con đi ". Mẹluôn đi ra khỏi phòng mỗi khi tôi gọi điện cho bố, để hai bố con có thể thoảimái trò chuyện với nhau. Mẹ cứ làm như là tôi có bí mật gì muốn chia sẻ với bố- mà không thể kể trước mặt mẹ - lắm không bằng.
Thay vì bấm máy gọi chobố, tôi đặt điện thoại trở lại bàn. Đáng ra bố phải là người gọi cho tôi trước,chứ không phải chiều ngược lại. Bố là bố cơ mà, còn tôi mới chỉ là một đứa trẻcon. Nói chung các ông bố không thuộc về căn nhà mùa Hè này. Kể cả bố tôi lẫnchú Fisher. Tất nhiên thỉnh thoảng họ cũng có ghé qua chơi nhưng đây không phải"nhà" của họ. Họ không thuộc về nơi đây. Căn nhà này không có ý nghĩavới họ như chúng tôi, các bà mẹ và đám trẻ con.
Chương11: Hènăm 9 tuổi
Đám trẻ con tụi tôi đang ngồi chơi bài ngoài hiên, trong khi mẹ và cô Susannahnhâm nhi magaritar và chơi bài riêng với nhau. Mặt Trời bắt đầu lặn dần, chẳngmấy chốc đến giờ hai mẹ đứng dậy và bếp luộc ngô và chiên xúc xích cho bữa tối.Nhưng là lát nữa cơ. Giờ hai mẹ còn đang phải chơi bài đã.
"Cô Laurel, sao côcứ gọi mẹ cháu là Beck trong khi mọi người gọi mẹ là Susannah cơ mà?" -Jeremiah thắc mắc. Cậu ấy và anh Steven cùng một phe và họ đang thua. Jeremiahvốn không mặn mà lắm với cái trò bài bạc này nên cậu luôn tìm thứ gì đó thú vịhơn để làm, để "buôn".
"Bởi vì tên thờicon gái của mẹ cháu là Beck" - mẹ vừa giải thích vừa phì phèo điếu thuốclá. Mẹ và cô Susannah thường chỉ hút thuốc mỗi khi gặp nhau, do đó đây có thểcoi là một dịp đặc biệt đối với cả hai người họ. Mẹ nói được ngồi hút thuốccùng cô Susannah khiến mẹ cảm thấy trẻ ra. Mặc cho tôi có phản đối và ngăn cảnthế nào đi nữa, mẹ vẫn cứ tiếp tục hút mỗi lần gặp cô Susannah.
"Tên thời con gáilà gì ạ?" - Jeremiah hỏi. Anh Steven đập nhẹ vào bộ bài trên tay Jeremiah,yêu cầu cậu ấy tập trung chơi bài nhưng anh chàng cứ lờ đi như không biết.
"Đó là ten củangười phụ nữ trước khi lấy chồng chứ sao, đồ con ếch." - anh Conrad cau cógiải thích.
"Đừng gọi em nhưthế, Conrad" - cô Susannah lập tức lên tiếng, trong khi hai mắt vẫn khôngrời bộ bài.
"Nhưng tại sao họlại phải đổi họ?" - Jeremiah hỏi tiếp.
"Không phải ai cũngphải đổi họ, nếu không muốn. Cô không đổi. Tên cô vẫn là Laurel Danne, nhưtrong giấy khai sinh thôi. Thật thú vị đúng không?" - giọng mạ tràn đầy kiêuhãnh. Như thể thấy tự hào vì đã không đổi họ, như cô Susannah - "Tại saophụ nữ lại phải đổi họ của mình, chỉ vì một người đàn ông? Thật không nên chútnào."
"Laurel, cậu thôi đi được rồi đấy" - côSusannah ngửa bài ra trên chiếu - "Ù!"
Mẹ thở dài cái thượt rồihạ bài xuống. "Mình không thích chơi bài nữa đâu. Chơi cái gì khác đi. Haylà chúng ta rủ bọn nhóc đi câu cá đi."
"Ha ha ... cậu phảiquen dần với việc thua bài đi chứ" - cô Susannah cười đắc thắng.
"Mẹ, bọn con khôngđi câu cá đâu. Bọn con vẫn đang chơi bài mà. Mẹ luôn bị thua bởi vì mẹ hay ăngian" - tôi phẫn nộ kêu lên. Thứ nhất, anh Conrad đang cùng một phe vớitôi. Thứ hai, bọn tôi cầm chắc cái thắng trong tay rồi. Tôi đã cố tình chọn anhvề phía phe của mình bởi vì anh luôn là người thắng cuộc. Này nhé, trong bốnđứa, anh là người bơi giỏi nhất, lướt sóng giỏi nhất và lần nào chơi bài cũngtoàn thắng.
Thấy vậy, cô Susannah vỗtay đen đét ra chiều khoái chí: "Laur, con bé đúng là bản sao hồi nhỏ củacậu."
"Không hề, Belly làcon gái của bố nó." - mẹ vừa nói dứt lời, cả cô và mẹ quay sang nhìn nhauđầy bí hiểm khiến tôi càng suốt ruột muốn biết đó là chuyện gì.
"Là sao hảmẹ?" - tôi gặng hỏi mẹ. Nhưng tôi biết hỏi thế chứ hỏi nữa thì mẹ cũng sẽkhông chịu tiết lộ thêm gì đâu. Mẹ là người rất giỏi giữ bí mật. Hơn nữa tôitrông giống bố thật mà, nhất là đôi mắt xếch và cái cằm nhọn không lẫn vào đâuđược. Tôi được thừa hưởng từ mẹ đúng đôi tay.
"Con nói đúng,Belly. Lần nào chơi bài mẹ con cũng toàn tìm cách chơi gian lận thôi" - côSusannah mỉm cười với tôi - "Mấy đứa hãy nhớ, những kẻ gian lận không baogiờ thành công".
Cô Susannah luôn gọi tôilà con và tôi thích điều đó. Như thể chúng tôi là người một nhà và có cả mộttương lai phía trước bên nhau.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Thỉnh thoảng chú Fisher cũng có ghé qua thăm mọi người vào dịp cuối tuần vàtuần đầu tháng 8. Chú làm ở ngân hàng do đó không thể xin nghỉ quá nhiều ngàyđược. Mà thú thực là không có chú Fisher còn vui gấp tỉ. Mỗi lần chú tớiCousins, mặc dù cũng không thường xuyên lắm, là y như rằng đứa nào đứa nấyngoan hẳn lên, đi đứng cũng chậm rãi khoan thai chứ không chạy uỳnh uỵch khắpnhà như mọi khi. Tất nhiên trừ mẹ và cô Susannah. Điều thú vị là mẹ, chú Fishervà cô Susannah hóa ra cùng học chung trường Đại học và trường của họ bé đến nỗiai trong trường cũng đều biết nhau hết.
Cô Susannah bảo tôi nêngọi chú Fisher là "Adam" cho thân mật hơn nhưng cho đến bây giờ tôivẫn chưa tài nào làm được. Tôi cứ thấy không quen. "Chú Fisher" nghequen hơn, với cả hai anh em tôi. Tôi nghĩ ở chú toát lên một vẻ đạo mạo khiếnngười đối diện không thể không gọi chú bằng cái tên đó. Không chỉ trẻ con đâu,kể cả người lớn cũng vậy. Và có lẽ chú cũng thích mọi người gọi chú là Fisherhơn.
Chú thường tới Cousinsvào tối thứ Sáu và mọi người sẽ đợi chú cùng ăn tối. Cô Susannah luôn chuẩn bịsẵn đồ uống yêu thích của chú: Gừng và rượu whisky Markers Mark. Mẹ trêu côSusannah sốt sắng cứ như đang chờ người yêu nhưng cô mặc kệ, lờ đi như khôngnghe thấy gì. Mẹ cũng trêu cả chú Fisher nữa nhưng lập tức bị chú "trả đũa"trêu lại ngay. Có lẽ từ “trêu trọc” dùng ở đây không chuẩn lắm, mà phải là“khích bác” mới đúng. Lúc này họ khích bác, trêu trọc nhau là thế nhưng lúckhác lại cười đùa như không có chuyện gì xảy ra. Điều buồn cười là: Bố mẹ tôirất hiếm khi to tiếng, cãi vã nhau thế mà cũng chẳng mấy khi mỉm cười với nhauđược nhiều như thế.
Chú Fisher khá điểntrai, ít nhất cũng điển trai hơn bố tôi nhưng đồng thời chú ý lại có gì đó khógần hơn bố. Trong mắt tôi dù sao chú cũng không đẹp bằng cô Susannah! Có lẽ bởivì tôi quá yêu cô Susannah, tình yêu tôi dành cho cô chỉ đứng sau mẹ. Không aicó thể thay thế được vị trí này của cô trong trái tim tôi.Đôi lúc, khi bạn đãyêu quý một người thì dù họ có xấu thế nào đi nữa, trong mắt bạn họ vẫn đẹp hơnhàng triệu triệu lần. Bạn nhìn họ qua một lăng kính hoàn toàn khác với mọingười xung quanh - bạn nhìn họ bằng trái tim và tâm hồn chứ không phải bằng đôimắt
Lần nào đám tụi tôi xinđi đâu chú Fisher cũng không quên dúi cho một đồng 20 đôla “để mua kem hay cáigì đó ngọt ngọt” và anh Conrad sẽ là người phụ trách việc cầm tiền. Cái gì đóngọt ngọt. Từ mùa Hè đầu tiên cho đến mùa Hè năm ngoái, luôn luôn là cái gì đóngọt ngọt. Phải nói anh Conrad rất thần tượng bố. Trong mắt anh, bố là một anhhùng. Từ lâu lắm rồi. Lâu hơn tất thảy bọn chúng tôi gộp lại. Bố đã không cònlà anh hùng của lòng tôi khi tôi tình cờ bắt gặp bố tay trong tay với mộtnghiên cứu sinh do bố hướng dẫn, ngay sau khi chia tay với mẹ. Cô ta thậm chícòn không hề “thuận mắt”.
Để đổ lỗi cho bố về mọichuyện - từ vụ ly hôn đến vụ chuyển nhà mới – không có gì là khó. Nhưng nếu hỏitôi trách ai nhất trong câu chuyện đổ vỡ này thì có lẽ là mẹ. Tại sao mẹ có thểto ra bình thản và điềm tĩnh đến như vậy? Ít ra thì bố cũng đã khóc. Ít ra bốcũng tỏ ra đau khổ. Còn mẹ? Tuyệt nhiên không một chút gì hết. Gia đình chúngtôi tan vỡ và mẹ vẫn tiếp tục sống vui vẻ bình thường. Như thế thật không bìnhthường chút nào!
Một mùa Hè nọ, khi ba mẹcon tôi từ Cousin trở về, bố đã dọn hết đồ đạc của mình ra khỏi nhà - bản inđầu tiên các tác phẩm của nhà văn Hemingways, bộ bàn cờ, chồng đĩa CD của BellyJoel, cùng con mèo cưng Claude. Từ xưa tới nay vẫn quấn bố hơn bất kì ai trongnhà nên bố mang nó theo cũng là đúng. Nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy buồn. Ở mộtkhía cạnh nào đó, sự trống vắng mà Claude để lại trong căn nhà này còn nhiềuhơn cả bố. Đi tới đâu tôi cũng nhìn thấy sự hiện diện của nó, như thể nó mới làchủ nhân thực sự của ngôi nhà này.
Sau đó bố đã đưa tôi điăn trưa ở quán Applebee’s và nói lời xin lỗi với tôi: “Bố xin lỗi vì đã mangcon Claude đi. Con có nhớ nó nhiều lắm không?” Sau khi rời khỏi nhà bố bắt đầuđể râu quai nón. Trông thật chịu. Tôi thấy khó chịu với bộ râu mới của bố; vàtôi thấy khó chịu với chính cả bữa trưa này.
“Không ạ” – tôi nhìnchằm chằm vào bát xúp rau trên bàn – “Nó là của bố mà”
Vậy đấy,bố nuôi Claudecòn mẹ nuôi anh Steven và tôi. Mọi người đều vui vẻ với sự lựa chọn của mình.Cứ cuối tuần hai anh em tôi sẽ đến ở với bố ở căn hộ bố mớ mua sau khi ly dị.Nhà bố lúc nào cũng như có mùi nấm mốc, mặc dù bố thường xuyên thắm nến hươngtrong nhà.
Tôi chúa ghét mấy loạinến thơm kiểu đó, và mẹ cũng vậy. Chúng làm tôi hắt xì hơi liên tục. Tôi có cảmgiác việc được tự do thắp bất kì loại nến thơm nào tuỳ thích khiến bố cảm thấyđộc lập hơn, mới mẻ hơn. Ngay lần đầu tiên tới nhà bố, vừa mở cửa bước vào đãbị cái mùi hương đáng ghét đó xộc ngay vào mũi. Tôi rú lên: “Áaaaa, bố thắp nếnthơm đấy à?” Không lẽ vừa mới dọn ra khỏi nhà chưa được bao lâu mà bố đã quênmất vụ tôi bị dị ứng rồi sao?
Mặt đầy ăn năn, bố gậtđầu thú nhận là đã đốt chút nến trước khi tôi tới thật. Và bố cũng hứa sẽ khônglàm như vậy nữa. Nhưng chỉ khi tôi có mặt ở đó thôi. Mặc dù bố đã mở toang cửacho bay hết mùi nhưng tôi vẫn ngửi thấy chúng.
Nhà của bố có hai phòngngủ, bố ở phòng chính, còn tôi ở phòng còn lại với một chiếc giường đôi và chănga màu hồng. Anh Steven ngủ trên sô-pha ngòi phòng khách - một chỗ ngủ đáng mơước, tha hồ xem TV. Trong khi phòng của tôi chẳng có gì ngoài cái giường và cáibàn trang điểm màu trắng mà hầu như tôi không bao giờ đụng tới. Quần áo tôimang theo tới đây cũng chỉ cần một bên ngăn kéo là đủ, các ngăn còn lại lúc nàocũng trong tình trạng rỗng không. Ngoài ra còn một cái giá sách đầy ự chữngcuốn sách bố mua cho tôi. Niềm vui của bố là được tặng sách cho con gái. Bố vẫnluôn hy vọng rằng tôi sẽ giống như bố, yêu thơ ca và thích đọc sách. Tôi thíchđọc sách nhưng không phải theo cái cách mà bố kỳ vọng ở tôi. Tôi sẽ không baogiờ có thể ngồi một chỗ ôm quyển sách và miệt mài nghiên cứu để trở thành họcgiả như bố được. Tôi thích tiểu thuyết, nhưng không phải sách về người thậtviệc thật. Còn nữa, tôi rất ghét bộ chăn ga gối đệm màu hồng kia. Nếu bố chịuhỏi tôi trước một câu, tôi sẽ nói là màu vàng, chứ không phải là màu hồng.
Nhưng dù sao như thế làbố cũng đã cố gắng lắm rồi. Cố gắng theo cánh của riêng bố. Bố thậm chí đã mualại một chiếc piano second-hand và loay hoay đặt nó trong phòn ăn , chỉ vì muốntôi vẫn có thể tập đàn mỗi khi đến đây chơi vào dịp cuối tuần. Có điều bố khônghề biết là cái đàn này âm điệu bị sai lệch hết nên dù có muốn thì tôi cũng khómà tập nổi. Tất nhiên, tôi không nỡ lòng nào nói cho bố biết điều đó.
Đây cũng là một phần lído tại sao tôi luôn mong ngóng đến mùa Hè. Bởi như thế tôi sẽ không phải đến ởcăn hộ bé tẹo buồn tẻ đó với bố. Không phải vì tôi không thích gặp bố. Ngượclại, tôi thương và nhớ bố vô cùng. Có điều đối với tôi căn hộ đó quá bức bối.Giá như tôi có thể gặp bố ở nhà mình thì tốt biết mấy. Căn nhà thực sự củachúng tôi. Giá như mọi chuyện quay lại được như xưa. Vì mẹ đã ở với chúng tôisuốt Hè nếnau khi quay trở về đến lượt bố sẽ đưa anh em tôi đi chơi riêng. Babố con tôi thường sẽ bay tới Floridathăm ông bà nội. Mỗi lần như vậy thật không khác gì đày bởi vì bà sẽ tìm mọicách bắt bố hàn gắn lại với mẹ - người mà bà cưng chiều hơn cả con gái ruột.Mặc dù bố mẹ ly dị cũng đã lâu nhưng cứ hễ lần nào gặp là y như rằng bà sẽ hỏi:“Gần đây con có thường hay nói chuyện với Laurelkhông?”
Tôi không thích cái cáchbà cằn nhằn cử nhử bố như vậy. Chuyện này dù sao cũng không nằm trong tầm kiểmsoát của bố. Nói ra thì thật mất mặt nhưng chính mẹ là người đề nghị chia taytrước. Chính mẹ là người làm đơn và đứng ra làm mọi chuyện. Điều này thì tôi cóthể khẳng định. Nếu không, bố chắc chắn sẽ vẫn tiếp tục bằng lòng với cuộc sốngđều đều trong ngôi nhà hai tầng màu xanh của chúng tôi cùng Claude và nhữngcuốn sách của mình.
Bố có lần đã nói với tôirằng Winston Churchill từng nói nước Nga là một câu đố, được bao bọc bởi sựthần bí, bên trong một điều bí ẩn. Theo lời bố thì ngài Churchill đáng kínhchính là đang nói về mẹ. Đấy là trước khi xảy ra vụ ly dị. Bố nói bằng cáigiọng nửa cay đắng, nửa tôn trọng. Ngay cả khi không còn yêu mẹ nữa thì bố vẫnluôn ngưỡng mộ mẹ.
Nếu được lưaj chọn có lẽbố sẽ muốn được ở bên mẹ suốt đời và cố gắng tìm ra lời giải đáp cho điều bí ẩnmang-tên-Laurel. Giải câu đó luôn là sở trường của bố - một người luôn thíchcác định lý và học thuyết. X luôn phải bằng với cái gì đó. Không thể chỉ đơnthuần là X.
Trong mắt tôi, mẹ khôngđến mức bí ẩn như bố nói. Mẹ là mẹ của tôi. Một người mẹ luôn thấu tình đạt lívà tràn đầy tự tin. Trong mắt tôi, đọ bí ẩn của mẹ chỉ giống như một cốc nướctrắng. Mẹ biết bản thân muốn gì và không muốn gì. Và điều mẹ không muốn chínhlà tiếp tục làm người phụ nữ của bố. Tôi cũng không biết đó là do mẹ đã hết yêubố hay là vì mẹ chư từng yêu bố.
Mỗi khi hai anh em tôicùng bố đến Florida thăm ông bà nội thì mẹ sẽtự đi du lichj một mình tới nhưng vùng đất xa xôi như Hungary hay Alaska. Mẹ luôn đi một mình. Mẹ chụp rấtnhiều ảnh nhưng tôi chẳng bao giờ xin mẹ cho xem và mẹ cũng chẳng bao giờ hỏitôi có muốn xem không.
Chương13
Tôi đang ung dung ngồiăn bánh mỳ nướng và đọc tạp chí trên chiếc ghế Adirondackyêu thích của mình thì mẹ đi tới ngồi xuống bên cạnh, mặt đầy nghiêm trọng. Tôiđã quá quen với cái vẻ mặt mẹ-cần-nói-chuyện-nghiêm-túc-với-con này rồi.
"Hôm nay con có kếhoạch gì không?" - mẹ hỏi giọng rất tự nhiên.
Tôi tọng nốt miếng bánhvào miệng, chỉ tay vào cuốn tạp chí và nhồm nhoàm nói: "Đây ạ"
"Con nên bắt đầuđọc sách chuẩn bị cho lớp tiếng Anh nâng cao năm sau đi" - mẹ đưa tay lauvụn bánh mỳ trên cằm tôi.
"Vâng, con cũngđang định thế" - tôi nói dối không chớp mắt.
Mẹ hắng giọng, tần ngầnhỏi tiếp: "Conrad đã hút "cỏ" đúng không?"
"Cái gì cơ ạ?"- tôi trợn tròn mắt.
"Có phải Conrad hútcần sa không?"
Mẹ làm tôi tí nữa thìnghẹn. "Không hề! Mà tại sao mẹ lại hỏi con? Anh Conrad có bao giờ tâm sựchuyện gì với con đâu. Mẹ đi mà hỏi anh Steven ý."
"Mẹ hỏi rồi. Nókhông biết gì hết. Và mẹ biết nó không dám nói dối mẹ đâu." - mẹ lén ngósang nhìn tôi.
"Con cũng đâu cónói dối mẹ"
Mẹ thở dài: "Ừ, mẹbiết chứ. Cô Beck đang lo lắm. Dạo gần đây thằng bé cư xử rất khác. Vừa bỏ độibóng vừa..."
"Thì con cũng bỏmôn khiêu vũ" - tôi ngao ngán đảo mắt một vòng - "Và mẹ có thấy conhút hít gì đâu."
Mẹ trề môi ra nũng nịu:"Con hãy hứa sẽ nói cho mẹ biết nếu con biết được điều gì đi."
"Ừm...con cũngkhông biết nữa" - tôi chọc mẹ. Tôi chẳng việc gì phải hứa với mẹ hết bởitôi biết anh Conrad không hề hút "cỏ". Bia bọt thì có thể chứ hút hítthì không. Tôi có thể mang cả mạng sống của mình ra mà đặt cược.
"Belly, chuyện nàynghiêm trọng đấy, không phải đùa đâu."
"Ôi giời mẹ ơi làmẹ. Không có chuyện ấy đâu. Anh ấy không hút hít gì hết. Mà tự dưng sao mẹ phảikhẩn trương thế Mẹ cứ làm như chưa bao giờ đụng tới nó không bằng" - tôihích vai mẹ, tủm tỉm cười.
Mẹ lườm yêu tôi một cáicảnh cáo: "Con thôi đi được rồi đấy."
Chương14: Hènăm 13 tuổi
Lần đầu tiên họ làm chuyện đó họ cứ đinh ninh là tụi tôi không biết. Họ thậtngây thơ khi chọn đúng chiều hôm cả bốn đứa bọn tôi đều có mặt ở nhà. Tụi tôiđang ở trong phòng khách. Anh Conrad đang nghe nhạc, đầu chụp cái headphone tosụ, trong khi Jeremiah và anh Steven đang chơi điện tử. Còn tôi ngồi một gócđọc truyện Emma - không phải vì tôi thích cuốn truyện này mà vì nó khiến tôitrông có vẻ tri thức trước mặt anh Conrad. Nếu thực sự muốn đọc sách thật thìtôi đã tự nhốt mình trong phòng với cuốn Flowers in the Attic hay một cuốn nàođó khác, chứ không phải truyện của Jane Austen.
Tôi nghĩ anh Steven làngười đầu tiên ngửi thấy mùi đó. Đột nhiên anh quay đầu hít hít mấy cái và hỏi:"mọi người có ngửi thấy mùi gì không?"
"Em đã bảo anh đừngcó ăn hết chỗ đậu nướng đó rồi mà, anh Steven" - Jeremiah nói, mắt vẫnchăm chú nhìn vào vô tuyến.
Tôi khúc khích cười.Nhưng đây không phải cái mùi Jeremiah nghĩ. Tôi cũng ngửi thấy giống như anhSteven. Mùi "cỏ". " Là cỏ" - tôi la toáng lên. Tôi muốn làngười đầu tiên nói ra điều đó, đẻ chứng minh cho mọi người thấy tôi nhạy bén vàhiểu biết đến thế nào.
"Không đờinào" - Jeremiah lắc đầu quầy quậy.
Anh Conrad bỏ tai nghera, bình thản nói: "Belly nói đúng. Là "cỏ" đấy"
Anh Steven ấn nút pausesau đó quay sang nhìn tôi đầy nghi hoặc: "Làm sao em biết được"cỏ" mùi như thế nào hả Belly?"
"Bởi vì, thưa ngàiSteven, tôi hút chúng suốt, Được chưa?" - tôi rất ghét mỗi khi anh ấy tỏcái thói bề trên ra với tôi, nhất là trước mật anh Conrad và Jeremiah.Nó khiếntôi có cảm giác anh ấy đang cố tình muốn dìm hàng tôi trước mặt bọn họ .
"Có phải mùi từtrên gác xuống không?" - anh Steven lờ đi không thèm chấp.
"Của mẹ mìnhđấy" - anh Conrad lại đeo tai nghe lên - "Vì đợt hoá trị"
Jeremiah không hề đoánra, tôi có thể nhận thấy rõ điều đó. Cậu ấy không nói gì hết, nhưng nét mặt lộrõ vẻ bối rối và có phần đau đớn. Cậu ấy cứ đứng đơ một chỗ, đưa tay lên gãigáy, mắt nhìn xa xăm một cách vô định. Anh Steven và tôi quay sang nhìn nhau.Thật là ngại, mỗi khi nhắc tới căn bệnh ung thư của cô Susannah là hai anh embọn tôi lại hành động như hai kẻ ngoài cuộc.Bọn tôi không biết phải nói gì chophải nên tốt nhất là giữ im lặng. Và giả vờ như điều này không hề xảy ra, giốngnhư cách Jeremiah đang làm.
Mẹ thì không thế. Luôntỏ ra bình tĩnh trước mọi chuyện. Cô Susannah nói mẹ khiến cô cảm thấy thoảimái, không giống như một người bệnh. Đó là biệt tài của mẹ, luôn khiến chongười khác cảm thấy thoải mái. An toàn. Như thể chỉ cần có mẹ ở đó, khôngchuyện gì xấu có thể xảy ra.
Một lát sau, hai mẹ đixuống nhà, vừa đi vừa khúc khích cười như hai cô gái tuổi teen mới lén uốngtrộm rượu của bố mẹ. Xem ra mẹ cũng tham gia vào phi vụ hút hít lần này cùmg côSusannah.
Anh Steven và tôi quaysang nhìn nhau, nhưng lần này là cái nhìn đầy kinh hãi. Chúng tôi vẫn luôn chorằng mẹ là người cuối cùng trên Trái Đất này động tới những thứ như thế.
"Mấy đứa ăn hếtbánh Cheetos rồi à?" - mẹ lật đật lục lọi tủ đồ - "Mẹ đói chết mấtthôi"
"Vầng" - anhSteven thậm chí còn không buồn nhìn vào mẹ.
"À, còn một túibánh Fritos. Đanh f ăn tạm vậy" - cô Susannah bước ra sau ghế tôi đangngồi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi đầy âu yếm. Về khoản biểu lộ tình cảm thì côSusannah hơn đứt mẹ. Co thương xuyên gọi tôi là đứa con gái bé bỏng mà cô khôngbao giờ có được. Cô rất thích được chia sẻ tôi với mẹ, và mẹ cũng không có ýkiến gì về điều đó. Tôi cũng vậy.
"Cháu thích cuốnEmma này không?" - cô hỏi. Cô luôn có cái cách thể hiện sự quan tâm khiếncho người khác cảm thấy mình thực sự được trân trọng.
Tôi còn đang chưa kịp mởmiệng nói dối về việc mình thích quyển sách này đến thế nào thì đã bị anhConrad chặn ngay họng, nói rất to: " Cả tiếng rồi có thấy em ấy giở thêmđược trang nào đâu." Tai anh ấy vẫn đang đeo headphone.
Tôi quay sang lườm anhmột cái, nhưng thực chất trong lòng đang vui như Tết. Hoá ra anh ấy cũng có đểý. Anh Conrad để ý tới mình. Đành rằng anh ấy để ý tới mọi thứ - từ việc conchó nhà hàng xóm có nhiều vảy nến bên mắt phải hơn mắt trái, cho tới việc anhchàng giao bánh pizza mỗi hôm đi một chiếc ô tô khác nhau. Do đó, cũng không cógì đáng tự hào khi được anh Conrad để ý tới. Bởi đó là điều hiển nhiên.
"Càng đọc về saucháu sẽ càng tháy nó hay" Cô Susannah động viên. Nói rồi cô đưa tayvén gọn mấy sợi tóc đang bay lơ thơ ra sau tai tôi.
"Thường cháu phảimất một lúc mới thực sự nhập tâm vào nhân vật được" - tôi phân trần. Tôirất không muốn làm cô buồn bởi vì cô chính là người giới thiệu cuốn sách nàycho tôi.
Đúng lúc đó mẹ quay trởlại vào trong phòng, trên tay là gói kẹo Twizzlers và một nửa gói bánh Fritosdở. Mẹ tung gói Twizzlers về phía cô Susannah: "Bắt lấy này!"
Cô Susannah vội chìa tayra với nhưng gói kẹo đã rơi cái bẹt xuống sàn nhà trước khi cô kịp bắt lấy. Vừacúi xuống nhặt cô vừa khúc khích cười: "Ôi mình đúng là già rồi."
"Mẹ, bọn con biếtthừa là hai người vừa hút "cỏ" trên lầu" - anh Conrad ngẩng đầulên nói.
Cô Susannah thảng thốt giơ tay lên ôm lấy miệng, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
"Xem ra chúng ta bịlộ rồi, Beck ơi. Các con nghe này, mẹ các con phải dùng thứ đó để làm mất đicảm giác buồn nôn trong khi điều trị hoá chất" - mẹ tôi giải thích.
Anh Steven, mắt vẫnkhông rời khỏi màn hình TV, hỏi với lên: "Thế còn mẹ? mẹ cũng dùng chúngvì mẹ phải điều trị hoá chất chắc?"
Cô Susannah nghe thấyvậy liền bật cười phá lên còn mẹ phi cả cái kẹo Twizzler vào gáy anh Steven:"Thằng ranh. Mẹ chỉ là muốn thể hiện một chút ủng hộ về tinh thần đối vớingười bạn thân nhất của mình thôi. Vì cô ấy mẹ còn dám làm nhiều thứ inh khủnghơn ý chứ."
Anh Steven nhặt thanhkẹo Twizzler lên, thổi phù một cái cho hết bụi rồi cho vào miệng ăn ngon lành:"Như thế nghĩa là mẹ sẽ không phản đối nếu con cũng hút đúng không?"
"Chỉ khi nào con bịung thư **" - mẹ lừ mắt lườm anh một cái, rồi quay sang mỉm cười với côSysannah, cô bạn thân nhất đời mẹ.
"Hoặc là khi bạnthân nhất của con bị bệnh đó" - cô Susannah bồi thêm.
Trong suốt cuộc trò chuyện này, Jeremiah không hề nói một tiếng nào. Cậu ấy hếtquay sang nhìn mẹ lại quay ra nhìn TV, như thể lo sợ rằng mẹ sẽ biến mất nếucậu ấy quay lưng lại.
Thì ra chiều hôm đó, haimẹ đinh ninh là bọn tôi vẫn lang thang ngoài bãi biển. Họ không hề biết rằngtôi và Jeremiah chơi một lúc đã thấy chán nên quyết định về nhà kiếm gì đó ăn.Lúc bọ tôi đang chuẩn bị đẩy cửa vào nhà thì nghe thấy hai mẹ nói chuyện vớinhau ở gần cửa sổ.
Jeremiah đứng khựng lại khi nghe thấy những lời cô Susannah nói với mẹ:"Laur ơi, mình không hề muốn bản thân nghĩ như vậy đâu nhưng thực sự đã cólúc mình nghĩ mình thà chết chứ không muốn mất đi hai bên ngực chút nào"Jeremiah cứ đứng như vậy , nín thở, chăm chú lắng nghe. Sau đó cậu ấy ngồixuống bậu cửa và tôi cũng làm theo.
Tôi nghe thấy tiếng mẹnói: "Mình biết cậu không hề có ý đó."
Tôi rất không thích mỗikhi mẹ nói như vậy và tôi nghĩ cô Susannah cũng thế. "Đừng nói với mình làmình có ý gì hay không có ý gì." Tôi chưa thấy cô xẵng giọng như thế vớiai bao giờ - đầy uất ức và giận dữ.
"OK. OK. Mình sẽkhông nói nữa"
Cô Susannah bắt đầukhóc. Mặc dù không nhìn thấy họ nhưng tôi biết mẹ đang ôm chặt lấy cô, xoa xoalưng cho cô,giống như cách mẹ vẫn thường vỗ về an ủi tôi mỗi khi tôi gặp phảichuyện buồn.
Giá như tôi cũng có thểlàm như vậy với Jeremiah. Tôi biết điều đó sẽ giúp cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn,nhưng tôi không thể. Thay vào đó, tôi chìa tay ra nắm lấy tay cậu ấy thật chặt.Jeremiah không hề nhìn tôi lấy một lần nhưng cậu ấy cũng không buông tay tôira. Đó chính là khoảnh khắc chúng tôi thực sự trở thành bạn thân của nhau.
Rồi tôi nghe thấy tiếngmẹ nói tiếp: "Nhưng phải công nhận ngực cậu đẹp thật đấy."
Cô Susannah đang khóccũng phải bật cười trước câu pha trò của mẹ. Mọi chuyênj rồi sẽ ổn thôi. Nếu mẹvẫn còn đùa được, nếu cô Susannah vẫn còn cười được, chứng tỏ mọi chuyện rồi sẽtốt đẹp thôi.
Tôi buông tay Jeremiahra và đứng dậy. Cậu ấy cũng đứng dậy theo. Cả hai đứa quay trở lại bãi biển,không ai nói với ai lời nào. Biết nói gì bây giờ? Không lẽ lại "Mình rấttiếc chuyện mẹ cậu bị ung thư" hay là "Hy vọng mẹ cậu sẽ không phảicắt bỏ một bên ngực?"
Bọn tôi quay lại đúnglúc anh Conrad và anh Steven từ dưới biển chạy lên, tay ôm tấm lướt ván. AnhSteven nhận ngay ra có chuyện gì đó không ổn. Tôi đoán anh Conrad cũng vậynhưng anh chỉ không nói ra thôi. "Hai đứa có chuyện gì thế?" - anhSteven hỏi.
"Không có gì"- tôi ngồi xuống, ôm lấy hai gối.
"Hai đứa vừa hônnhau hay là sao thế?" - vừa nói anh vừa rũ tóc, làm nước bắn tung tóe vàomặt tôi.
"Anh thôi đi"- tôi cau có gắt lên. Xém chút nữa tôi đã định lao tới kéo tụt quần anh ý xuốngđể thay đổi chủ đề. Hè năm ngoái, bọn họ rất thích cái trò tụt quần nhau ở nơicông cộng. Tất nhiên tôi chẳng bao giờ được tham gia rồi và tôi cũng chẳng hamhố cái trò trẻ con nhảm nhí đó. Nhưng khi ấy tôi thực sự đã có ý định cho anhSteven bẽ mặt một phen thật.
"À há, anh đoánđúng rồi đúng không?" - anh Steven cúi xuống lắc lắc hai vai tôi, ra chiềuđắc thắng. Tôi hẩy tay anh ra, quát lên lần nữa, yêu cầu anh im miệng lại nhưngđiều đó chỉ càng khiến anh ấy hứng khởi và bắt đầu nghêu ngao hát "Tìnhyêu mùa Hè làm tôi choáng váng, tình yêu mùa Hè, đến với tôi quá nhanh...
"Anh Steven, đừngcó hâm thế nữa đi" - tôi quay sang lắc đầu ngao ngán với Jeremiah.
Jeremiah không nói khôngrằng, đứng dậy phủi cát khỏi quần soóc, và tiến về phía mép nước, tránh xa khỏichúng tôi, tránh xa khỏi ngôi nhà.
"Jeremiah, hôm nayem ăn phải cái gì thế? Anh chỉ đừa thôi mà, nhóc." - anh Steven gọi vớitheo. Jeremiah không quay lại mà cứ thế lấm lũi bước đi - "Thôi mà,Jeremiah!"
"Kệ nó đi" -anh Conrad nói. Hai anh em bọn họ không bao giờ tỏ ra thân thiết hay gần gũivới nhau như nhiều nhà khác nhưng chỉ quan sát từ việc rất nhỏ thôi tôi cũng cóthể khẳng định một điều: Họ rất hiểu nhau. Sự việc lần này chính là một trongsố đó. Xem cái cách anh Conrad bảo vệ Jeremiah khiến tôi càng thấy yêu anh hơn- tim tôi thắt lại khi nghĩ tới những gì anh em họ đang phải trải qua. Và mộtcảm giác tội lỗi vụt thoáng qua trong tôi: Làm sao tôi có thể vẫn còn tâm trạngđể yêu với chẳng đương trong khi cô Susannah đang bị ung thư như thế?
Rõ ràng anh Steven cũngthấy áy náy và có chút bối rối. Bỏ đi không nói tiếng nào như thế thật khônggiống Jeremiah. Cậu ấy vẫn luôn là người chọc cười và đùa cợt với mọi người cơmà.
"Anh đúng là hếtthuốc chữa, Steven ạ" - tôi đổ thêm dầu vào kửa.
"Gì chứ, anh đã làmgì nào?" - anh Steven trợn mắt lên nhìn tôi.
Tôi ngao ngán ngả ngườixuống cái khăn tắm và nhắm mắt lại. Giá mà lúc này có cái tai nghe giống nhưcủa anh Conrad thì hay biết mấy. Tôi thực sự muốn quên đi hết những chuyện vừaxảy ra ngày hôm nay.
Vào cuối ngày, khi anhConrad và anh Steven quyết định đi câu cá đêm, Jeremiah đã từ chối không muốnđi, mặc dù câu cá đêm là điều lâu nay cậu ấy vẫn thích nhất. Cậu ấy luôn tìmcách thuyết phục mọi người đi câu cá đêm cùng. Nhưng tối hôm đó, Jeremiah nóicậu ấy không có tâm trạng. Và thế là chỉ có hai anh lớn đi còn Jeremiah ở lại,cùng với tôi. Bọn tôi đã xem TV và chơi bài - thú vui của hai đứa trong suốt cảmùa Hè, chỉ Jeremiah và tôi. Hè năm ấy chúng tôi đã xích lại gần nhau hơn. Cậuấy sẽ đánh thức tôi dậy vào buổi sáng và cùng nhau đi nhặt sò, nhặt ốc... hoặcđạp xe đạp tới tiệm kem cách nhà khoảng 3 dặm. Khi chỉ có hai đứa với nhau, cậuấy ít khi pha trò, chọc ghẹo nhưng cậu ấy vẫn là Jeremiah.
Từ mùa Hè năm đó trở đi,tôi có cảm giác gần gũi với Jeremiah còn hơn cả với ông anh ruột của mình.Jeremiah đáng yêu và tốt bụng hơn anh Steven. Có lẽ bởi cũng là phận làm emgiống như tôi nên cậu ấy hiểu và thông cảm cho tôi hơn. Hoặc có lẽ chỉ đơn giảnlà vì cậu ấy vốn là người như vậy: Thân thiện với tất cả mọi người. Jeremiah cóbiệt tài khiến cho người khác cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu ấy.