Bắtđầu mùa hè mới
Chúng tôi đã lái xe ròng rã suốt 7000 năm .Hoặc chí ít đó là cảm nhận của tôikhi phải ngồi sau tay lái của ông anh trai Steven. Không thể tưởng tượng nổithanh niên trai tráng gì mà lái xe còn chậm hơn cả bà già. Gác cả hai chân lênphía trước, tôi vu vơ nhìn ra cửa sổ, trong khi mẹ vẫn đang ngủ ngon lành ởbăng ghế sau. Ngay cả lúc ngủ, trông mặt mẹ vẫn đầy cảnh giác, như thể mẹ sẽdậy bất cứ lúc nào và gào toáng lên chỉ trỏ dẫn đường cho chúng tôi.
" Anh nhấn thêm tíga nữa đi" - tôi suốt ruột lấy tay chọc chọc vào vai anh Steven - "Vượt qua thằng nhóc đi xe đạp kia kìa"
Anh hẩy phắt tay tôi rarồi quay sang chừng mắt cảnh cáo:" Đừng bao giờ động vào người đang láixe...còn nữa, bỏ ngay cái chân bẩn thỉu kia xuống."
Tôi vẫy vẫy mười đầungón chân thành hình sóng. Chân người ta sạch sẽ thơm tho thế này mà lại mắngmỏ." Đây đâu phải xe của anh. Báo cho anh biết, nó sắp là của emrồi."
"Cứ thi đỗ cái bằnglái xe đi rồi hẵng nói" - anh Steven cười khẩy - " Có những thànhphần đáng ra phải cấm không cho lái xe ra đường mới đúng"
" Ối giời ,anhxem..." - tôi ngồi bật dậy, chỉ tay ra ngoài cửa sổ - " Người ta đibộ mà cũng vượt cả anh rồi kìa."
Anh Steven lờ tịt đi nhưvờ không nghe thấy gì. Chẳng còn người để trêu chọc, tôi quay sang vặn vẹo mấycái núm radio, Một trong những thú vui của tôi mỗi khi ra biển là bật thật tođài lên và hát theo những bài hát đang được phát trên sóng. Chúng đã trở nênquá đỗi quen thuộc đối với tôi, hầu như không ngày nào là tôi không chỉnh sangkênh Q94 để nghe, đủ các thể loại từ pop, rock, hip-hop đến cả cổ điển.
Sau một hồi mày mò cuốicùng tôi cũng tìm ra kênh ca nhạc yêu thích của mình. Ca sĩ Tom Petty đang hátbài Free Fallin", Ngay lập tức tôi ngửa cổ hát theo " Nàng là mộtcô gái tốt bụng, hâm mộ Elvis đến cuồng nhiệt. Yêu những chú ngựa và cả bạntrai".
Anh Steven với tay địnhđổi kênh khác nhưng đã bị tôi nhanh hơn, tết cho một cái rõ đau vào tay. "Belly, nghe giọng em làm anh chỉ muốn lao thẳng xe xuống biển thôi" - vừanói anh ấy vừa giả vờ như bị đảo tay lái, hết nghiêng sang phải lại sang bêntrái.
Đã vậy tôi càng được thểgào to hơn, làm mẹ ở băng ghế sau cũng phải choàng tỉnh dậy và..nghêu ngao háttheo. Được cái giọng của mẹ cũng chẳng hay hơn tôi là mấy, nên anh Steven chỉcòn biết lắc đầu ngao ngán. Anh ấy xưa nay vốn rất ghét bị người khác áp đảo.Đó cũng là điều khiến anh ấy không vui nhất khi bố mẹ tuyên bố li hôn, bởi điềunày đòng nghĩa với việc trong nhà từ nay chỉ còn mình anh ấy là con trai, khôngcó bố về phe nữa.
Xe bắt đầu dỉn dỉn rẽvào trong phố. Lúc nãy trêu anh Steven một tẹo cho vui thôi chứ thực ra việcanh y lái nhanh hay chậm với tôi chẳng thành vấn đề. Trái lại, tôi cảm thấykhá thích thú khi được ngồi xe dạo phố chầm chậm như thế này. Lướt qua tiệm bánđồ lướt sóng Putt Putt, hay tiệm bán đồ bơi của chú Jimmy và hàng chục cửa hàngquen thuộc dọc thị trấn..tôi có cảm giác như đang trở về nhà, sau một quãngthời gian dài cách biệt, với hàng triệu triệu lời hứa sẽ quay trở lại đây vàomùa Hè.
Càng gần tới căn nhà áytôi càng cảm thấy sự thân thuộc đó dâng trào trong lồng ngực. Sắp đến rồi!
Tôi hạ hết cửa kính bênghế mình xuống. Không khí ở đây vẫn vậy, mùi vị vẫn không thay đổi. Gió biển ùavào trong xe mát rượi, như thể đang giang tay chào đón tôi ngày trở lại.
Anh Steven huých cùi chỏhỏi đầy châm chọc:" Êu, đang nghĩ tới Conrad đúng không?"
" Không phải"- tôi quay sang ném cho ông anh một cái nhìn không ra gì. Sự thật là thế mà,lúc này thì không!
Ngay lập tức, mẹ nhoàingười lên băng ghế trước, nghiêng đầu hỏi:" Belly, con vẫn mê Conrad à? Ôthế mà từ mùa Hè trước mẹ tưởng con hấp háy gì với Jeremiah cơ đấy."
"HẢ? Em và Jeremiahá?" - anh Steven nhăn mặt kinh hãi - " Giữa hai đứa đã xảy ra chuyệngì rồi?"
"Chẳng có gìhết" - tôi xua cua hai tay, trong khi mặt mũi đang đỏ tưng bừng vì ngượng,hoặc chí ít là tôi cảm thấy thế - " Mẹ ơi là mẹ, chỉ vì bọn con là bạn tốtcủa nhau không có nghĩa là giữa hai dứa có chuyện gì xảy ra. Từ nay về sau mẹđừng có nhắc lại chuyện này nữa đấy."
Mẹ ngả người cái phịchra đằng sau:"Ờ ,thì thôi." Được cái mẹ luôn biết lúc nào nên dừng,lúc nào nên ép, chứ không như anh Steven.
" Này, em vàJeremiah là sao? Nói đi, đừng có hòng ỉm đi. Nói mau lên."
" Thôi thôi khôngcó gì hết" - tôi còn lạ gì ông anh mình. Chuyện gì kể cho anh ấy nghe sớmmuộn cũng sẽ bị biến thành trò cười tuốt. Hơn nữa có chuyện gì đâu mà kể.
Conrad và Jeremiah làhai cậu con trai của cô Beck. Cô Beck tên thật là Susannah Beck, sau khi lấychồng đổi thành họ Fisher, Susannah Fisher. Mẹ tôi là người duy nhất vẫn gọi côấy là Beck. hai người chơi thân với nhau từ khi cả hai mới khoảng chín tuổi vàtự nhận là chị em gái ruột. Họ thậm chí còn có một hình xăm nhỏ hình trái timtrên cổ tay để làm tin.
Cô Susannah từng nói vớitôi rằng, ngay khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên ở bệnh viện lúc mới chỉ có mộtngày tuổi, cô ấy đã biết tôi được sinh ra là để dành cho một trong hai ngườicon trai của mình. Cô ấy nói đó là định mệnh. Mẹ, vốn ít khi tin vào những kiểusuy nghĩ tâm linh như thế, thế mà lần này cũng hí hửng hùa theo:" Nếu đượcnhư thế thì quá hoàn hảo rồi. Nhưng trước khi kết hôn và ổn định, con bé cũngnên trải qua vài ba cuộc tình đã. Cô Susannah âu yếm bẹo hai má tôi và nói" Belly, con lúc nào cũng nhận được lời chúc phúc của cô, vô điều kiện. Côthật không muốn mất hai đứa con trai của mình vào bất kỳ tay đứa con gái nào khác,ngoài con."
Cả nhà tôi hè năm nàocũng tới nghỉ tại căn nhà ven biẻn của cô Susannah ở bãi biển Cousins từ khitôi còn rất nhỏ, thậm chí là trước cả khi tôi ra đời. Trong mắt tôi, Cousinskhông phải là một thị trấn đơn thuần, mà nó giống như một ngôi nhà. Và ngôi nhàđó chính là thế giới của tôi, với những cuộc đuổi bắt ngoài hiên, những cốc tràtự chế dưới ánh Mặt Trời, những buổi tắm đêm ngoài bể bơi... và trên cả là haianh bạn nối khố - người đã cùng tôi tạo nên những mùa Hè đầy ắp kỷ niệm và đángnhớ ở Cousins.
Tôi luôn tự hỏi khônghiểu hai người đó trông như thế nào vào tháng 12. Tôi cũng đã từng thử hìnhdung anh em nhà họ trong chiếc áo cổ lọ và khăn len màu nam việt quất, với đôimá ửng đỏ vì lạnh, đang cười toe toét bên cạnh cây thông Noel...nhưng vẫn thấycó gì đó không ổn. Tôi chưa bao giờ gặp Jeremiah hay anh Conrad vào mùa Đôngcả, vì vậy đôi lúc tôi cảm thấy vô cùng ghen tỵ với những ai từng gặp họ trongbộ đồ mùa Đông. Lần nào gặp nhau tôi cũng chỉ độc một bộ dạng: Chân loẹtquẹt đôi dép xỏ ngón, mũi đỏ lựng vì cháy nắng, và chiếc quần ngố lấm lem đầycát. Trong khi các cô gái ở New England có thể thỏa thích chơi trò ném tuyếttrong rừng với anh em nhà Fisher, sau đó giả vờ khép nép bên cạnh họ cho đỡlạnh trong lúc chờ xe tới và được họ lịch thiệp cởi áo khoác ra cho mượn.Khoan, nếu Jeremiah thì có thể chứ anh Conrad thì hơi khó. Anh ấy sẽ khogn baogiờ làm như thế đâu. Đó không phải là kiểu của anh Conrad.
Tôi thường ngồi kế bêncái máy sưởi trong giờ Lịch sử và trầm ngâm tự hỏi không biết giơ họ đang làmgì, liệu họ cũng có đang sưởi chân ở một nơi nào đó và đém từng ngày cho tớimùa Hè như tôi không? Đối với tôi ba mùa kia không có nghĩa lí gì hết, chỉ cómùa Hè mới là mùa đáng lưu tâm. Cuộc đời của tôi được tính bằng các mùa Hè. Dườngnhư tôi chỉ thực sự sống khi tháng sáu bắt đầu, khi tôi đặt chân tới bờ biển ấyvà sống trong căn nhà ấy.
Anh Conrad lớn hơn tôimột tuổi rưỡi. Anh ấy có làn da rám nắng khỏe khoắn. Là một người rất khó đoánđịnh. Khóe miệng anh hơi nhếch lên đầy vẻ thách thức, nhưng cũng không kém phầnlôi cuốn, khiến tôi lần nào gặp cũng không thể rời mắt khỏi nó. Tôi đã khôngbiết bao nhiêu lần ao ước được đặt lên đó một nụ hôn thật dài để "quétsạch" cái vẻ lạnh lùng, bất cần đó của anh. Hay nói đúng hơn là kiểm soátvà chế ngự được nó. Biến nó thành của riêng mình. Và đó cũng chính là điều tôimuốn làm với anh Conrad. Biến anh thành của riêng tôi.
Còn Jeremiah - cậu ấy làbạn thân của tôi. Cậu ấy luôn đối xử rất tốt với tôi. Cậu ấy là kiểu con traivẫn còn thích ôm mẹ, thích nắm tay mẹ kể cả khi đã quá tuổi để làm mấy trò trẻcon đó. Được cái anh chàng này chẳng bao giờ biết ngượng. Jeremiah Fisher luônbiết làm gì để tận hưởng cuộc sống một cách thoải mái nhất, tự do nhất, nên cậuấy cũng có thời gian để mà ngượng với ngùng.
Dám cá ở trường Jeremiahnổi tiếng hơn anh Conrad là cái chắc. Bọn con gái chắc chắn sẽ thích kiểu ngườinhư Jeremiah hơn. Nếu không phải là viên ngọc quý của đội bóng trường, có lẽkhông mấy người sẽ biết tới anh Conrad. Anh ấy sẽ chỉ là một Conrad ít nói,tính khí thất thường mà thôi. Và tôi thích điều đó. Tôi thích việc anh ấy thíchở một mình và chơi guitar. Trong mắt tôi, anh ở một đẳng cấp khác hẳn so vớiđám choai choai mới lớn, thích khoe mẽ ở trường. Nếu anh Conrad chuyển tớitrường tôi và không chơi bóng, biết đâu chưng anh sẽ tham gia vào CLB Văn họcvà để mắt tới một đứa con gái như tôi.
Xe đỗ xịch trước cửanhà, Jeremiah và anh Conrad đang ngồi chơi ngoài hiên. Tôi nhoài người sangphía anh Steven vung tay nhấn còi hai lần, và theo ngôn ngữ mùa Hè của chúngtôi thì điều đó có nghĩa là Tới khuân giúp mấy cái túi đê.
Anh Conrad năm nay 18tuổi. Vừa qua sinh nhật anh ấy xong. So với Hè năm ngoái, anh ấy đã cao lên khánhiều. Mái tóc được cắt gọn ghẽ trên tai và đen nhánh. Không như Jeremiah, máitóc hơi dài khiến cậu ấy trông có phần bụi bặm hơn - đầy chất nghệ sỹ. Hồi nhỏtóc cậu ấy vừa vàng vừa xoăn tít thò lò như con gái. Mà Jeremiah thì ghét cayghét đắng mái tóc xoăn đó. Suốt một thời gian dài cậu ấy bị anh Conrad dọa chosợ đến nỗi suýt tè ra quần rằng "chớ có ăn bánh ngọt bởi vì bánh ngọt làmxoăn tóc". Kết quả là Jeremiah không dám đụng tới một mẩu bánh nào, cònanh Conrad thì một mình chén sạch phần bánh của em. Tuy nhiên càng lớn, tóc cậuấy càng bớt xoăn hơn và giờ đã thẳng ra nhiều. Thật nhớ mấy lọn tóc xoăn đóghê! Ngày bé cô Susannah thường gọi Jeremiah là " thiên thần nhở củamẹ" bởi vì trông cậu ấy đáng yêu không khác gì một thiên thần, với đôi máđỏ hồng và mái tóc vàng rộm xoăn tít.
Jeremiah bụm tay lại làmloa và hét rất to:" Anh Steveeeee!"
Tôi ngồi trong xe ngó ranhìn ba anh em họ tay bắt mặt mừng, chào hỏi nhau theo kiểu bọn con trai vẫnlàm. Không khí càng lúc càng ẩm ướt và có mùi mằn mặn của biển, như thể ở đâyvừa có một trận mưa nước biển không bằng. Tôi giả vờ bận cột day giày nhưngthực chất là muốn nán lại trong xe để tự do quan sát mọi người, ngắm nhìn ngôinhà thêm một chút nữa...một mình. Nhà của gia đình Fisher rất to và rộng, sơnhai màu xám và trắng, giống như bao nhà khác quanh đây nhưng tôi vẫn thấy nó đẹphơn hẳn, nổi bật hơn hẳn. nó giống như tưởng tượng của tôi về một căn nhà venbiển. Nó giống như một gia đình
Mẹ mở cửa bước xuốngkhỏi xe, vẫy tay rối rít gọi Jeremiah và anh Conrad. " Xin chào, mẹ haiđứa đâu?"
" Cô Laurel. Mẹcháu đang ngủ trong nhà" - Jeremiah gọi ầm lên. Bình thường cô Susannah sẽchạy ùa từ trong nhà ra đón chúng tôi, ngay khi nghe thấy tiếng xe dừng trướccửa nhà.
Mẹ bước rất nhanh vềphía hai anh em họ và quàng tay ôm lấy thật chặt. Taymẹ mà ôm thì khỏi phải nói, vừa cứng vừa chặt, hệt như cái bắt tay của mẹ vậy.Sau đó để kệ cho bọn tôi tự xoay xở với nhau, mẹ thong dong đi vào trong nhàtìm cô bạn thân.
Tôi đẩy cửa bước ra, vắtba lô lên vai và tiến về phía mọi người. Ban đầu chẳng ai để ý tới sự hiện diệncủa tôi cả. Nhưng rồi họ cũng nhận ra. Họ thực sự đã nhận ra. Anh Conrad quétrất nhanh một lượt từ đầu tới chân, như cách bọn con trai vẫn thường làm ở cáctrung tâm mua sắm mỗi khi nhìn thấy con gái đi ngang qua. Trước giờ anh ấy chưatừng nhìn tôi kiểu đó lần nào. Chưa một lần. Làm tôi bỗng dưng cảm thấy hai mánóng bừng lên, tay chân ướt nhẹp mồ hôi. Trong khi đó Jeremiah phải ngó đi ngólại tới hai lần, như thể phải quả quyết thêm một lần nữa đó là tôi. Tất cảnhững điều này chỉ diễn ra trong chừng ba giây mà sao tôi có cảm giác dài nhưba tiếng y.
Anh Conrad bước tới ômchào hỏi tôi trước, và đó là một cái ôm xa tới cả tấc. Anh ấy mới cắt tóc cókhác, thảo nào xinh trai thế. Tóc anh có mùi đại dương. Một mùi đặc trưng rấtConrad. " Anh thích em đeo kính hơn" - môi anh thì thầm sát bên taitôi.
Mất hứng lắm. Tôi giơtay đẩy anh ra và vênh mặt lên " Kệ em. Em lại thích đeo kính áp trònghơn."
Anh vẫn không chịu buông tha, vừa cười vừa gõ nhẹ lên chóp mũi tôi:" Anhnghĩ em lại mọc thêm mấy nốt mới nữa rồi thì phải."Anh thừa biết tôi tự tithế nào với mấy nốt tàn nhang trên mặt rồi, vậy mà lần nào gặp anh cũng phảilôi nó ra trêu mới thôi.
Tiếp đó, Jeremiah chạytới ôm chầm lấy, gần như bế bổng cả người tôi lên, hét vang: " BellyButton đã thành thiếu nữ rồi."
" Thả mìnhxuống!" - tôi vừa cười vừa chọc cậu bạn thân - " Kinh quá, sao trôngcậu như người rừng thế này!"
Jeremiah ngửa cổ cườiphá lên:" Ôi vẫn nói giọng đanh đá thế cơ mà." - nói vậy thôi nhưngcái cách cậu ấy nhìn tôi lần này khác thật, như thể vẫn chưa dám chắc người đứngtrước mặt mình là ai vậy - " Nhưng trông cứ khác khác nhờ, Belly" -vừa nói anh chàng vừa giơ tay lên gãi đầu, ngượng ngùng thú nhận.
" Khác gì? Mình chỉlà đeo thêm kính áp tròng thôi mà" - tôi phẩy tay gạt đi. Đến bản thân tôicũng còn chưa quenlawms với việc không còn đeo kính nữa là. Cô bạn thân Taylor đã ra sức thuyếtphục tôi đeo kính áp tròng từ hồi lớp 6 cơ nhưng mãi tới bây giờ tôi mới chịuthay đấy.
Jeremiah mỉm cười: " Không phải cái đó. Chỉ là...trông cậu rất khác."
Sau đó tôi quay trở lạixe, theo sau là anh Steven và hai anh em nhà Fisher. Cả đám nhanh chóng dỡ đồxuống và khuân hành kí vào trong nhà. Vali sách của tôi được đem thẳng vàotrong căn phong ngủ quen thuộc - vốn là phòng ngủ trước đây của cô Susannah hồicòn bé. Ga giường đã được thay mới và cái hộp âm nhạc yêu thích của tôi vẫn cònnguyên trên kệ tủ. Mỗi khi mở nắp hộp lên sẽ có một cô gái múa ba-lê nhỏ xíu,xoay tít thò lò theo bản nhạc kinh điển của phim Romeo và Juliet. Tôi thườngcất đồ trang sức của mình vào trong đó. Mọi thứ trong căn phòng của tôi đều cũkĩ và bạc màu nhưng chính thế mới thích! Nó mang đến cảm giác đằng sau nhữngbức tường bạc màu và bên trong chiếc hộp âm nhạc cũ kĩ còn ẩn chứa rất nhiềuđiều bí mật.
Được gặp lại anh Conradvà được anh nhìn mình theo cách đó khiến tim tôi như nghẹn lại, lồng ngực nhưmuốn nổ tung. Tôi vớ vội con gấu bông ở góc giường và ôm thật chặt vào lòng -tên nó là Junior Mint, gọi tắt là Junior. Tôi cảm giác như nghe thấy cả tiếngtim đang đập bình bịch thẩn thức bên trong. Mọi thứ trông có vẻ giống như xưanhưng thực chất lại không phải. Họ nhìn tôi như thể đang nhìn một cô gái thựcsự, chứ không phải đang nhìn cô em gái nhỏ của ai đó nữa.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Chương 2 : Hènăm 12 tuổi
Lần thất tình đầu tiêncủa tôi là tại căn nhà này.Năm đó tôi 12 tuổi.
Tối đó là một tối hiếmhoi đám con trai không kè kè dính lấy nhau như mọi ngày - anh Steven vàJeremiah đi câu cá đêm cùng mấy người bạn mới quen ở quán điện tử. Anh Conradnói là không muốn đi, còn tôi dĩ nhiên là không được mời rồi, vì thế ở nhà chỉcó mình anh và tôi.
Không phải ở cùng nhau,nhưng chí ít cũng là cùng nhà.
Tôi đang nằm vắt vẻotrên giường nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết yêu thích thì thấy anh Conrad đi qua.Anh dừng lại trước cửa và ngó đầu vào trong phòng hỏi: " Belly, tối nay emcó bận gì không?"
Nhanh như cắt, tôi đóngsập quyển truyện lại và ngồi bật dậy, cố nói bằng cái giọng tự nhiên nhất cóthể, không tỏ ra quá háo hức hay hồi hộp:" Không ạ." Thú thật là tôiđã cố tình để hé cửa, lòng thầm hi vọng biết đâu anh sẽ tình cờ đi ngang qua.
" Muốn đi dạo mộtlát với anh không?" - anh thản nhiên hỏi. Giọng anh nghe rất bình thường,không có vẻ gì là ngượng ngùng hay bối rối cả.
Đây chính là thời khắctôi vẫn mong chờ bấy lâu nay. Tôi đã lớn thật rồi. Một phần trong tôi cũng biếtđiều đó, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này. Giống như anh, tôi tỏ ra bìnhthường như không có chuyện gì xảy ra: " Cũng được, em đang thèm móncaramel táo."
" Anh sẽ đãiem" - anh đề nghị - " Thay quần áo nhanh lên rồi đi. Hai mẹ đangchuẩn bị đi xem phim; họ sẽ cho chúng ta đi nhờ xe."
" OK, đợi emtí"
Ngay sau khi anh Conradvừa đi khỏi, tôi chạy ra đóng sập cửa lại và lao vội tới trước gương, chải đầu.Mùa Hè năm đó tóc tôi dài lắm, phải đến ngang thắt lưng là ít. Tối đó tôi cốtình diện quần soóc trắng cùng cái áo phông trắng yêu thích, bởi vì bố vẫnthường nói nó hợp với màu mắt của tôi. Sau khi thoa một chút son bóng ( mùi dâutây) len môi, tôi nhét luôn thỏi son thỏi son vào trong túi quần để nhỡ lát nữacần còn có cái mà dùng.
Ở trong xe, cô Susannahkhông ngừng mỉm cười với tôi qua gương chiếu hậu. Tôi nhìn lại như muốn nói Làmơn đừng trêu cháu nữa mà - nhưng trên thực tế miệng tôi chỉ trực ngoác ra tậnmang tai bất cứ lúc nào...vì quá hạnh phúc. Cũng may anh Conrad không hề để ýđến hai cô cháu bởi còn bận lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt cả quãng đườngđi.
" Chơi vui nhé, haiđứa" - cô Susannah nháy mắt đầy ý nhị với tôi.
Như đã hứa, anh Conraddẫn tôi đi mua Caramel táo, và một lon soda cho anh. Thật kì lạ, bởi bìnhthường một mình anh phải xơi cỡ một hai cốc là ít, hoặc không cung phải một cáibánh chuối dài.Tối ấy, anh trông có vẻ lo lắng - nhưng điều đó lại khiến tôithấy bớt lo lắng hơn.
Lúc hai đứa rảo bướctrên cầu tàu, tôi cố tình buông tay dọc hai bên hông - phòng trường hợp...Nhưnganh không hề nắm tay tôi lấy một lần. Được cái hôm đó trời rất đẹp, vừa mát mẻvừa không có lấy một giọt mưa, mặc dù ban tối nghe dự báo thời tiết nói trời sẽmưa.
" Tìm chỗ nào đóngồi đi, em muốn ăn nốt cho xong" - tôi đề nghị. Và hai đứa ngồi xuốngchiếc ghế dài gần đó, mặt hướng ra biển.
Tôi rón rén xúc từngthìa nhỏ, cố găng không để dính miếng nào lên răng...nhỡ lát anh ý muốn hôn thìsao?
Ngồi bên cạnh, anhConrad ngửa cổ tu ừng ực lon soda, mắt không ngừng ngó đồng hồ. " Em ănxong, chúng ta đi chơi ném vòng nhá."
Thế tức là anh ấy muốntặng cho mình một con thú bông, ôi quá là hay! Tôi đã biết mình sẽ chọn con nào- chính là chú gấu bông đeo kính trắng choàng khăn len mà tôi đã để mắt suốtmùa Hè. Chỉ nghĩ tới việc khoe nó với Taylorthôi đã đủ sướng rơn cả người rồi. "Con gấu này á? Anh Conrad Fisher đãchơi ném vòng thắng tặng cho mình đấy."
Tôi vội vàng tọng lấytọng đẻ nốt chỗ caramel còn lại vào miệng. " Xong" - và đưa tay lênquệt miệng - " Đi thôi."
Anh Conrad đi rất nhanhđến quầy ném vòng khiến tôi phải gần như chạy mới đuổi kịp theo anh. Như mọilần, anh không nói chuyện nhiều, làm tôi phải liến thoắng nói hộ cho hai người:" Em nghĩ lần này về chắc mẹ em sẽ đồng ý cho lắp cáp. Anh Steven và em đãthuyết phục mẹ bao lâu nay rồi mà mẹ nhất quyết không chịu. Mẹ luôn mồm nói bàitrừ TV thế mà em thấy ở đây mẹ không rời mắt khỏi kênh phim truyện A&E lấymột phút. Ang xem có bất công không? " - giọng tôi nhỏ dần nhỏ dần khichợt nhận ra rằng nãy giờ anh không hề lắng nghe những gì mà tôi nói. Anh cònđang bận quan sát cô gái làm việc ở quầy ném vòng.
Trông chị ta khoảng14-15 tuổi là cùng. Điểm đầu tiên tôi chú ý ở chị ta chính là chiếc quần soóc -màu vàng chanh và siêu ngắn. Giống y như kiểu quần tôi đã mặc hai hôm trước vàbị đám con trai trong nhà cười cho thôi mũi. Lúc đi mua nó cùng cô Susannah tôiđã vui sướng và tự tin bao nhiêu, về đến nhà bị họ làm cho mất mặt bấy nhiêu.Nhưng công nhận, kiểu quần đó hợp với chị ta hơn tôi.
Chân chị ta vừa dài vừathon. Mái tóc đỏ vừa dài vừa gợn sóng. Đời tôi chưa từng thấy ai có mái tóc đẹpđến như vậy. Chưa hết, chị ta còn vuốt hết tóc sang một bên, thỉnh thoảng lạiđưa tay hất tóc ( vì nó quá dài) mỗi khi đưa vòng cho khách, trông cực kì nữtính và khả ái.
Anh Conrad muốn đi dạolà vì người con gái này. Anh ấy rủ tôi theo là vì không muốn đi một mình vàkhông muốn bị anh Steven và Jeremiah cười nhạo. Thế thôi. Mục đích thực sự củacuộc dạo chơi này là vậy. Cứ chiếu theo cái cách anh nhìn chị ta là biết, kiểuđến thở cũng không dám thở ý.
" Anh quen chị ýà?" - tôi hỏi
Anh giật bắn mình, nhưthể quên béng mất sự hiện diện của tôi bên cạnh nãy giờ. " Cô ấy á? Không,cũng không hẳn."
Tôi cắn môi ngần ngừhỏi: " Thế...anh có muốn không?"
"Anh có muốngì?" - anh Conrad ngẩn người ra, bối rối hỏi lại. Rõ là giả vờ giả vịt!
" Anh có muốn làmquen với chị ý không?" - tôi gần như mất hết kiên nhẫn.
" Cũng có"
Không nói không rằng,tôi nắm lấy cổ áo anh lôi xềnh xệch ra phía quầy ném vòng. Chị ta mỉm cười vớihai bọn tôi và tôi cũng mỉm cười chào lại, nhưng chỉ vì phép lịch sự thôi.
" Hai bạn muốn muabao nhiêu vòng?"
Chị ta đeo niềng răng,nhưng sao trên răng chị ta trông chúng đẹp thế không biết, giống như một món đồtrang sức, chứ không phải cái niềng răng xấu xí vẫn hay thấy ở phòng nha sỹ.
" Bọn em lấy 3vòng" - tôi nhanh nhẩu nói - " Em thích cái quần của chị"
" Cám ơn em "
Anh Conrad hắng giọngbồi thêm:" Trông đẹp lắm"
" Hai hôm trước emmặc một cái y xì em tưởng anh chê nó ngắn cơ mà" - tôi nói không cần suynghĩ - " Mấy chuyện này anh Conrad để ý kĩ lắm chị ạ. Mà chị có anh traikhông?"
Nghe thấy vậy chị tacười ầm lên:" Không " - rồi quay sang hỏi anh Conrad:" Cậu nghĩnó ngắn quá à?"
Mặt anh đỏ bừng lên. Từkhi quen biết nhau tới giờ tôi chưa bao giờ thấy anh đỏ mặt lần nào. Và có lẽđây cũng sẽ là lần cuối cùng. Tôi giả vờ nhìn xuống đồng hồ nói: " AnhCon, em đi lái ô tô một tẹo nhá. Anh nhớ ném thắng cho em một thứ gì đóđấy."
Anh Conrad gật đầu lấygật đầu để đồng ý. Sau đó tôi vẫy tay chào hai người và quay lưng bỏ đi. Tôi cốgắng đi thật nhanh để họ không nhìn thấy những giọt nước mắt đang bắt đầu lãchã rơi trên mặt mình.
Lát sau về nhà tôi mớibiết tên chị ta là Angie. Và anh Conrad cũng đã dành được con gấu đeo kínhtrắng quàng khăn len kia cho tôi. Anh kể chị Angie nói con gấu này là phầnthưởng lớn nhất của gian hàng và anh cũng nghĩ tôi sẽ thích nó. " Em thíchcon hươu cao cổ hơn, nhưng dù sao cũng cám ơn anh." - tôi tửng từng tưngđáp. Tôi đặt tên cho chú gấu là Junior Mint và để nó lại nơi thuộc về nó - cănnhà mùa Hè của chúng tôi.
Chương3 : Cúnhào lộn đầu tiên
Sau khi dỡ đồ xong tôi ra thẳng bể bơi - nơi tôi biết chắc là bọn con trai sẽtụ tập ở đó. Bọn họ đang nằm dài trên ghế, thò bàn chân lấm lem đầy cát rangoài.
Ngay khi vừa nhìn thấytôi, Jeremiah bật ngay dậy như một cái lò xo: " Thưa quý ông, quý bà-à-à" - cậu ta cúi rạp người trịnh trọng tuyên bố - " Tôi tin rằng đã đếnlúc...cho cú nhào lộn đầu tiên của mùa Hè năm nay."
Tôi thận trọng nhíchtừng bước giật lùi ra xa khỏi đám con trai. Chỉ cần một cử động quá nhanh làmọi chuyện sẽ chấm dứt - bọn họ sẽ nhào tới đuổi theo mình ngay. " Khôngđời nào " - tôi giơ tay chặn trước.
Tới lượt anh Conrad vàanh Steven đứng dậy vây quanh lấy tôi. " Em không thể đi ngược lại truyềnthống" - anh Steven nói. Còn anh Conrad chỉ đứng nhe răng cười nham hiểm.
" Em già rồi, khônghợp với trò này nữa đâu" - tôi dáo dác nhìn xung quanh tìm đường tẩuthoát...nhưng đã bị bọn họ tóm gọn. Anh Steven và Jeremiah mỗi bên nắm một tay.
" Thôi" - tôitìm mọi cách để gỡ khỏi hai cái " gọng kìm " kia nhưng vô ích. Kể cảkhi tôi kéo lê hai chân trên đất không chịu đi, thì họ cũng vẫn thản nhiên lôicả người tôi theo. Vốn biết chống đối thế nào cũng không xong với bọn họ, nhưngnăm nào tôi cũng phải chiến đấu đến cùng mới thôi, mặc dù hai gót chân như muốnbỏng rát vì bị rê trên sàn xi măng.
" Chuẩn bị..."- Jeremiah xốc nách nâng người tôi lên.
Anh Conrad mắn lấy haichân tôi, còn anh Steven xốc nách bên phải, Jeremiah bên trái. Bọn họ đung dưatôi từ trước ra sau như đung đưa một bao tải bột. " Bỏ ra!" - tôi gàolên trong tiếng cười khoái trí của đám con trai.
"Một" -Jeremiah bắt đầu đếm
" Hai" - đếnlượt anh Steven
" Ba" - cuốicùng là anh Conrad. Và họ quăng cả người tôi xuống bể bơi cái " ùm"
làm quần áo tôi ướt nhẹptừ trong ra ngoài. Trên bờ ba anh em nhà kia đang lăn lộn ôm bụng cười vớinhau.
Cái trò tung hứng nàyđược bọn họ chế ra từ cỡ một triệu mùa Hè trước. Mà tôi đoán kẻ đầu trò có lẽlà anh Steven. Tôi căm thù cái trò này. Nó khiến tôi cảm thấy bản thân thật vôdụng rằng tôi là một kẻ ngoài cuộc, quá yếu đuối để chống trả lại - bởi vì tôilà con gái. Cô em gái bé nhỏ của ai đó.
Trước đây mỗi lần như vậy là tôi lại chạy vào nhà khóc lóc mách cô Susannah vàmẹ nhưng lần nào cũng bị phản tác dụng. Bọn họ sẽ hùa vào với nhau gọi tôi làđồ mách lẻo. Lần này thì khác. Tôi quyết không thể để bọn họ hả hê như vậyđược.
Sau khi trồi lên khỏimặt nước, tôi tỉnh bơ cười nói: " Mấy anh chẳng khác gì đám trẻ con 10tuổi"
" Kệ chứ " -anh Steven vênh mặt. Trông rất khó ưa! Tôi chỉ muốn xông tơi té cho ướt nhẹpcái kính mát hiệu Hugo Boss mà anh cầy suốt 3 năm mới mua được kia cho hả dạ.
" Em nghĩ anh làmtrẹo chân em rồi, anh Conrad" - tôi giả vờ như đang có vấn đề giữ cho chânmình được thăng bằng ở dưới nước.
Ang tiến tới mép bể bơi,khinh khỉnh nói: "Anh đảm bảo em sẽ sống thôi"
" Ít nhất cũng phảigiúp em lên chứ" - tôi ra lệnh.
Anh khom người xuốngchìa tay ra cho tôi nắm.
"Cám ơn anh" -tôi cười khoái chí, trước khi dùng hết sức bình sinh giật một cái thậtmạnh...làm cho cả người anh đổ nhào xuống bể bơi. Từ khi sinh ra tơi giờ tôichưa bao giờ cười sung sướng như thế. Ở trên bờ, Jeremiah và anh Steven cũngđang bò lăn bò càng ra đất vì cười. Tôi nghĩ cả cái bãi biển Cousin này có thểnghe thấy tiếng chúng tôi cười.
Anh Conrad lấy lại thăngbằng rất nhanh và chỉ cần hai sải tay đã bơi được gần chỗ tôi đang đứng.Tôi cứlo là anh sẽ nổi giận cơ đấy, nhưng trái lại...anh đang mỉm cười rất tươi, đầyvẻ đe dọa. Tôi quay đầu bỏ chạy: " Đố anh bắt được em đấy" - tôi trêuchọc - " Quá chậm! "
Cứ mỗi khi anh sắp tơigần, tôi lại bơi xa ra một chút và khoái trá kêu ầm lên: " Marco".
Jeremiah và anh Steven,đang trên đường quay trở lại vào trong nhà, thấy thế cũng hùa theo hưởng ứng:" Polo! "
Có lẽ do mải cười nhiềuquá nên phản ứng của tôi đã bị chậm lại và bị anh Conrad túm được cổ chân. Tôivùng vẫy tìm cánh thoát thân, trong khi miệng vẫn tiếp tục khúc khích cười:" Bỏ em ra"
Anh Conrad lắc lắc đầu:" Anh tưởng em nói là anh quá chậm mà!" - vừa nói anh vừa rẽ nướctiến sát lại gần tôi. Cái áo sơ mi trắng của anh ấy ướt sũng nước, làm lộ cảphần da thịt bên trong.
Đột nhiên giữa hai đứacó một khoảng lặng khá ngượng ngùng. Tay anhvẫn đang túm chặt lấy chân tôi, còn tôi thì tìm mọi cánh để nổi trên mặt nước.Trong một giây tôi ước gì Jeremiah và anh Steven vẫn đang có mặt ở đó. Tôi cũngkhông hiểu tại sao.
" Bỏ em ra" -tôi nhắc lại.
Anh kéo chân tôi lại,ngày càng gần hơn. Ở gần anh như thế này khiến tôi cảm thấy tim mình nhủ muốnngừng đập." Anh Conrad, bỏ em ra" - tôi buột miệng thốt lên, mặc dùtrong lòng không hề có ý đó.
Anh buông chân tôi ra.Sau đó lấy tay dìm tôi xuống nước. Chẳng sao. Dù gì tôi cũng đã nín thở nãy giờrồi.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Mấy anh em vừa sấy khô và thay quần áo xong thì thấy cô Susannah từ trên nhà đixuống, rối rít xin lỗi vì đã không ra đón mấy mẹ con. Trông cô có vẻ vẫn cònngái ngủ, tóc tai thì bù xù như một đứa trẻ con. Mẹ và cô ôm lấy nhau một lúcrất lâu. Gặp lại người chị em thân thiết, mẹ vui tới nỗi mắt mũi đỏ hoe. Thậtlà lạ, xưa nay tôi chưa từng thấy mẹ khóc như thế bao giờ.
Kế đó cô kéo tôi lại ômthật chặt, tưởng chừng như không muốn rời ra.
" Cô trông gầy thếạ" - tôi thốt lên. Sự thật là thế mà. Hơn nữa, tôi biết cô thích nghenhững lời khen kiểu như vậy. Cô có một chế độ ăn kiêng cực kì nghiêm ngặt, lúcnào cũng cẩn thận với những gì đưa vào cơ thể của mình. Trong khi tôi thấyngười cô như thế là chuẩn lắm rồi, nếu không muốn nói là hoàn hảo.
" Cảm ơn, cháuyêu" - cô Susannah giờ mới chịu buông tôi ra, nhìn tôi một lượt từ đầu tớichân trầm trồ nói - " Cháu đã đi đâu mà lớn thế này rồi hả? Từ bao giờcháu đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp thế này, Belly?"
Thật may đám con trai đãrút lên trên gác và không nghe thấy những lời này nếu không chắc tôi không biếtchiu vào cái lỗ nẻ nào nữa:" Cháu vẫn thế mà cô."
" Cháu lúc nàochẳng dễ thương, nhưng hãy nhìn cháu này" - cô lắc lắc đầu như thể vẫnkhông dám tin vào mắt mình - " Cháu xinh quá mất thôi. Cực kì xinh đẹp. Côđảm bảo cháu sẽ có một mùa Hè thật tuyệt vời. Một mùa Hè cháu sẽ không bao giờquên." Cô Susannah lúc nào cũng có kiểu nói chắc nịch như vậy đấy - khiếncho người nghe có cảm giác như nó sắp trở thành sự thật tới nơi rồi.
Và cô Susannah đã tiênđoán đúng. Đó là mùa Hè tôi không bao giờ có thể quên. Đó là mùa Hè khi mọi thứbắt đầu. Đó là mùa hè tôi trở nên xinh đẹp. Bởi vì lần đầu tiên trong đời tôithực sự cảm nhận được điều đó. Rằng mình đã thực sự trở nên xinh đẹp. Cho tớitrước mùa Hè ấy, tôi vẫn luôn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ khác. Cuộc đời rồi sẽkhác.Và mùa Hè năm đó, mọi thứ cuối cùng cũng đã thay đổi. Tôi cũng đã thayđổi.
Chương5: Bữatối đầu tiên
Bữa tối đầu tiên năm nào cũng như nhau: Một nồi bouilla-baissee to đùng , cayxè - cô Susannah đã nấu sẵn trong lúc đợi mẹ con tôi tới. Rất nhiều tôm, càngcua và mực - cô vốn biết tôi thích mực mà. Ngay từ khi còn nhỏ tôi đã luôn nhặtmực riêng ra và để dành, ăn cuối cùng. Cô Susannah đặt nồi ở chính giữa bàn,xung quanh bày rất nhiều bánh mỳ Pháp mua ở tiệm bánh gần đó. Mỗi người đượcphát một cái bát to và nồi sẽ được truyền lần lượt tới từng người trong suốtbữa ăn, ai ăn bao nhiêu thì tự múc. Cô Susannah và mẹ luôn uống rượu vang đỏcòn tụi trẻ con bọn tôi uống Fanta nho. Nhưng tối hôm đó bốn đứa được đặc cánhuống rượu cùng hai mẹ.
" Tụi nhỏ đã đủ lớnđể nhập tiệc với chúng ta rồi, Laur nhỉ?" - cô Susannah quay sang hỏi mẹ,ngay khi mọi người lục đục ngồi vào bàn ăn.
" Ôi mình khôngbiết đâu" - mẹ ngưng lại giữa chừng - " Thôi được rồi. Tùy cậu. Mìnhlà dân tỉnh lẻ mà, đúng không , Beck?"
Tiếng cô Susannah cườilanh lảnh" Cậu á? Không bao giờ - cô rót rượu ra từng cốc - " Hômnay là một tối đặc biệt. Tối mùa Hè đầu tiên."
Anh Conrad chỉ sau haihớp đã nốc cạn ly rượu. Một cánh thuần thục. Xem ra rất nhiều chuyện đã xảy ratrong năm vừa qua. " Mẹ ơi, hôm nay đâu phải tối mùa Hè đầu tiên."
" Đúng thế mà. MùaHè sẽ chỉ bắt đầu khi các vị khách quý của chúng ta có mặt ở đây" - côSusannah với qua bàn nắm lấy tay tôi và tay anh Conrad.
Theo phản xạ, anh rụtngay tay lại. Cô Susannah hình như không để ý thấy điều đó nhưng tôi thì có.Tôi lúc nào cũng để ý anh Conrad.
Jeremiah hình như cũngnhận thấy điều này, nên đã lập tức chuyển sang chủ đề khác:" Belly, xemvết sẹo mới nhất của mình này" - nói rồi cậu ấy hồn nhiên tốc áo lên khoe" chiến tích" - " Tối đó mình ghi được tới ba bàn đấy".Jeremiah chơi bóng bầu dục. Cậu ấy luôn tự hào với các vết sẹo của mình.
Tôi nghiêng người ngósang. Đó là một vết sẹo mờ dài dọc theo bụng. Hiển nhiên cậu ấy đã tập thể dụccả năm vừa qua, bởi vì bụng cậu ấy vừa phẳng vừa cứng, khác hẳn mùa Hè nămngoái. Giờ cậu ấy trông còn cao lớn hơn cả anh Conrad ý. Tôi trầm trồ thốt lênđầy thán phục: " Uầy".
Anh Conrad cười khẩy:" Jere cốt chỉ muốn khoe cơ bụng hai múi là chính" - anh đủng đỉnh bẻbánh mỳ chấm vào bát nước sốt. - " Sao em không khoe cho mọi người xemvới, mà chỉ khoe với Belly thôi?"
" Ờ, đúng rồi đấy.Cho mọi người xem với nào, Jere" - anh Steven tủm tỉm cười.
Jeremiah nha răng cườirất tươi quay ra nói với anh Conrad: " Anh chỉ đang ghen tị vì đã bỏ độimà thôi." Anh Conrad bỏ đội bóng rồi á?
" Conrad, cậu rờiđội bóng rồi à? - anh Steven trố mắt hỏi. Xem ra anh ý cũng không biết. AnhConrad chơi bóng rất giỏi, cô Susannah thường xuyên email cho mẹ con mình cácbài báo viết về anh. Anh và Jeremiah chơi cùng một đội hơn hai năm nay rồinhưng chỉ có anh Conrad mới được coi là ngôi sao.
Anh Conrad nhún vai, tỏvẻ bất cần:" Càng ngày càng thấy nó nhàm chán". Tóc anh ấy vẫn cònướt nhẹp vì cú ngã xuống bể bơi khi nãy và mình cũng vậy.
" Ý anh ấy muốn nóicàng ngày anh ấy càng nhàm chán" - Jeremiah phiên dịch lại. Sau đó xô ghếđứng dậy tốc áo lên khoe vết sẹo với cả nhà - " Đẹp đấy chứ, mọingười?"
Cô Susannah và mẹ cườingả nghiêng trên ghế. Cô cầm miếng bánh mì ve vẩy chỉ về phía cậu con trai thứhai:" Ngồi xuống đi, Jeremiah."
" Cậu nghĩ sao,Belly?:" - Jeremiah nháy mắt hỏi tôi.
" Đẹp đấychứ." - tôi gật gù tán thưởng, cố gắng để không phá lên cười.
" Lại đến lượtBelly khoe khoang đấy" - Anh Conrad mỉa mai.
" Belly chẳng việcgì phải khoe khoang hết. Hay xem cô bé đáng yêu thế này cơ mà" - côSusannah nhấp một ngụm rượu, mỉm cười âu yếm nhìn tôi.
" Chẳng đáng yêu tínào đâu cô ơi, không hề luôn." - anh Steven phá lên cười hô hố.
" Steven" - mẹlừ mắt cảnh cáo.
" Sao ạ? Con nóisai gì nào?" - anh Steven cự lại.
" Anh Steven khônghiểu thế nào gọi là đáng yêu đâu cô ạ. Siêu nhân trì độn mà cô." - tôiđủng đỉnh nói, đẩy rổ bánh mì về phái anh - " Anh ăn thêm bánh mìđi".
" Tất nhiên" -không một chút ngượng ngùng, anh Steven lấy ngay miếng bánh to nhất cho vàobát.
" Belly, kể cho mọingười nghe về mấy cô bạn xinh xẻo cậu sẽ giới thiệu cho mình đi" - Jeremiahháo hức giục.
" Mình đã thử mộtlần rồi còn gì?" - tôi nheo mắt chọc Jeremiah - " hay là cậu đã quênTaylor Jewel rồi?"
Cả nhà cười ồ lên, kẻ cảanh Conrad.
Hai má Jeremiah đỏ bừnglên nhưng cậu ấy cũng phải bật cười trước lời nhắc nhở vừa rồi của tôi" Cậuthật không tốt tẹo nào, Belly ạ. Ở CLB cứu hộ có ối con gái đẹp, cậu khỏi cầnlo cho mình. Đi mà lo cho anh Con ý. Anh ấy mới là người bỏ lỡ cơ hội."
Kế hoạch ban đầu làJeremiah và anh Conrad cùng tham gia làm thành viên của đội cứu hộ. Năm ngoáianh Conrad đã tham gia rồi. Năm nay Jeremiah mới đủ tuổi để gia nhập cùng anh.Nhưng tới phút cuối anh Conrad lại thay đổi ý kiến và quyết định đi làm bồi bànở quán buffet hải sản trong phố.
Hồi trước bọn tôi thườngxuyên tới đó ăn. Trẻ con dưới 12 tuổi có thể ăn thoải mái chỉ với giá 20 đôla.Đó là lý do tại sao lần nào tới đây mẹ cũng nhắc đi nhắc lại với người phục vụbàn chuyện tôi chưa tới 12 tuổi. Như một thông lệ thể thiếu. Mỗi lần như vậytôi chỉ muốn chui xuống đất vì ngượng. Không phải vì bị các anh chòng ghẹo màvì nó khiến tôi có cảm giác như một kẻ ngoài cuộc - và tôi ghét cái cảm giácđó. Tôi chỉ muốn được giống như mọi người.
Chương6: Hènăm 10 tuổi
Ngay trong lần gặp đầu tiên, ba người bọn họ ngay lập tức đã trở thành cạ cứngcủa nhau. Anh Conrad là thủ lĩnh. Lời của anh luôn là luật. Anh Steven là phó,còn Jeremiah là tên hề. Đêm đầu tiên ở Cousins, anh Conrad quyết định đám contrai sẽ đốt lửa trại ngoài bãi biển và ngủ trong những chiếc túi ngủ. Dĩ nhiênmấy chuyện này chẳng có gì là khó khăn với một hướng đạo sinh ưu tú như anhConrad.
Tôi chỉ biết đứng nhìnbọn họ lên kế hoạch với nhau, lòng đấy ghen tị. Nhất là khi họ bắt đầu mở tủlấy bánh quy và kẹo bông trắng cho vào balô. "Đừng mang hết đi", tôirất muốn ngăn họ lại. Nhưng tôi không dám - đấy đâu phải bánh của tôi. Thậm chíđây cũng chẳng phải nhà của tôi.
"Steven, nhớ mangtheo đèn pin nhá" - anh Conrad nhắc. Anh Steven gật đầu cái rụp. Không ngờông anh mình cũng có lúc biết phục tùng mệnh lệnh đến thế. Anh ấy coi anhConrad là thần tượng, mặc dù hai người chỉ cánh nhau có 8 tháng. Mọi người đềucó ai đó, trừ tôi. Khi đó tôi đã thầm ước giá như không theo mẹ và anh tới đây,thà ở nhà làm món kem dừa ăn với bố còn hơn.
"Jeremiah, đừngquên bộ bài đấy" - anh Conrad vừa chuẩn bị túi ngủ vừa gọi với vào trongnhà.
Như một đội viên tí hon,Jeremiah giơ tay nghiêm nghị chào, sau đó vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng líulo:" Tuân lệnh, thưa ngài" - làm tôi mặt đang ỉu xìu là vậy mà cũngphải bật lên cười. Thấy vậy, cậu áy quay sang giải thích:" Anh Conrad lúcnào cũng thích ra lệnh như thế đấy. Giống tính bố mình. Cậu không phải làm theolời anh ý đâu, nếu không thích."
Lời động viên củaJeremiah khiến tôi thấy tự tin hẳn lên:" Mình có thể đi cùng không?"
Và ngay lập tức bị anhSteven phủ đầu không thương tiếc:"Không. Chỉ dành cho con trai thôi. Đúngkhông, Conrad?"
Anh Conrad ngập ngừngnói:" Xin lỗi em, Belly" và trông mặt anh ấy cũng có vẻ xin lỗithật...trong khoảng một giây. Hoặc hai giây. Sau đó anh quay lại tiếp tục vớicông việc chuẩn bị túi ngủ.
Tôi quay ngoắt lại chămchú nhìn màn hình TV:" Thì thôi. Em cũng chẳng thèm."
"Hô hô, coi kìa.Belly sắp khóc rồi" - anh Steven khoái trá kêu lên. Sau đó quay sang nóivới Jeremiah và anh Conrad:" Mỗi khi có việc gì không được như ý nó sẽkhóc cho mà xem. Bố mình lần nào cũng bị mắc lừa."
" Im đi, anhSteven!" - tôi hét lên. Cứ cái đà này chắc tôi sẽ khóc thật mất. Mà tôikhông hề muốn bị coi là mít ướt ngay trong ngày đầu tiên tới đây. Họ sẽ khôngbao giờ cho tôi đi bất cứ đâu cũng mất.
" Belly sắp khócrồi" - anh Steven tiếp tục hát vang, vừa hát vừa kéo Jeremiah cùng đứngdậy nhảy nhót khắp phòng.
" Đừng trêu em ấynữa" - anh Conrad đột nhiên cắt ngang.
Anh Steven đứng khựnglại bối rối nhìn ông bạn thân:" Hả? "
" Bảo sao mà mấycậu chưa lớn!" - anh Conrad lắc đầu ngao ngán.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn họvác đồ lên vai chuẩn bọ đi ra cửa. Cơ hội cuối cùng để đi cắm trại qua đêm vàtrở thành một phần của nhóm ba người bọn họ sắp trôi qua. " Anh Steven,nếu anh không cho em đi cùng em sẽ mách mẹ."
Mặt anh nhăn lại:"Thách luôn đấy. Nên nhớ là mẹ vốn chúa ghét những đứa hay đi mách lẻo."
Không sai, mẹ rất khôngthích mỗi lần tôi đi mách mẹ mấy chuyện lặt vặt như thế này về anh Steven. Mẹsẽ giải thích là anh cần có thời gian đi chơi riêng với bạn bè của anh, hoặc làtôi có thể đi với anh lần khác, hoặc là ở nhà với mẹ và cô Beck còn vui hơnnhiều...Tôi ngồi phịch xuống ghế, khoanh hai tay trước ngực phụng phịu. Tôi đãmất đi cơ hội cuối cùng. Và giờ trong mắt mọi người tôi là một kẻ mít ướt hayđi mách lẻo chuyện người khác.
Trên đường ra cửa,Jeremiah còn cố nán lại nhảy một điệu hài hước chọc cho tôi cười. Và cậu ấy đãthành công. Tôi được một trận cười nghiêng ngả trên ghế sô-pha. Anh Conradngoái đầu lại nói:" Chúc em ngủ ngon, Belly."
Và chỉ như vậy thôi. Tôinhận ra rằng: Tôi đang yêu.
Chương7: Ngôinhà của gia đình Fisher
Ban đầu lúc mới tới đây tôi vẫn cứ đinh ninh là nhà Fisher không có nhiều tiềnbằng nhà mình cơ đấy. Bởi căn nhà bãi biển của họ không thuộc dạng thời thượng,tráng lệ gì cho cam. Nó chỉ đơn thuần là một ngôi nhà lớn được lát sàn gỗ, vớiđầy đủ những vật dụng và tiện nghi cần thiết để nghỉ ngơi ở biển vào mùa Hè.Tường nhà được sơn màu trắng và bắt đầu có dấu hiệu bong tróc theo thời gian.Nhưng được cái thiết kế của nó rất tiện dụng và ấm cúng, mang lại cảm giác dễchịu cho người ở trong đó. Tôi đặc biệt thích bộ ghế sô-pha vải bọc đã bạc màumà lần nào tới đây bốn đứa tụi tôi cũng phải tranh bằng được vị trí ngồi đẹpnhất và thoải mái nhất - vị trí đối diện với màn hình TV.
Ưu điểm của căn nhà nàylà nó rất rộng và có rất nhiều phòng. Ngoài phòng cho mỗi người chúng tôi ra,họ còn xây dư thêm một vài phòng nữa cho khách. Đầu hồi bên này là phòng củamẹ, phòng của cô Susannah và chú Fisher và một phòng trống dành cho khách. Đầuhồi bên kia là phòng của tôi, một phòng dành cho khách khác, và phòng chung củabọn con trai với một chiếc giường đôi và một giường cá nhân - căn phòng luônkhiến tôi phải ghen tị suốt nhiều năm qua. Thật bất công khi tôi phải ngủ mộtmình ở trong phòng riêng và nằm nghe những tiếng thì thào, khúc khích của bangười họ vọng ra từ căn phòng kế bên. Thỉnh thoảng họ cũng cho tôi sang ngủcùng, nhưng chỉ vào những hôm họ chơi trò kể chuyện ma mà thôi. Tôi luôn là mộtthính giả biết nghe lời và biết rú lên đúng nơi đúng chỗ.
Khi bọn tôi lớn hơn mộtchút, đám con trai không còn ở chung phòng với nhau nữa. Anh Steven bắt đầuchuyển sang căn phòng ở đầu hồi bên kia, cạnh phòng của các bố mẹ, còn Jeremiahvà anh Conrad chia nhau hai cái phòng phía bên mình. Nhưng trẻ con vẫn dùngchung một cái nhà tắm, mẹ có một cái riêng, còn nhà tắm của vợ chồng côSusannah thì ở ngay trong phòng ngủ rồi. Phòng tắm của tụi tôi có hai bồn rửamặt - Jeremiah và anh Conrad chung một cái, anh Steven và tôi chung một cái.
Ngay từ khi còn nhỏ đámcon trai đã không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, và bây giờ vẫn vậy. Nó như mộtlời nhắc nhở rằng tôi khác họ, rằng tôi không phải là thành viên của nhóm. Khibọn tôi lớn dần lên, một vài điều cũng đã thay đổi. Ngày bé mỗi khi bọn họ tắmxong là nhà tắm không khác gì một bãi chiến trường với nước và xà phòng bắntung tóe khắp nơi, một phần vì những trò nghịch ngợm, một phần vì sự lơ đễnh,bất cẩn của tụi con trai.Còn bây giờ khi họ bắt đầu cạo râu thì bồn rửa mặtluôn vung vãi những sợi râu lún phún mới cạo và trên mặt bồn rửa xếp kín cácloại nước hoa, lăn khử mùi và kem cạo râu khác nhau.
Họ có nhiều nước hoa hơncả tôi. Tôi chỉ có đúng một lọ nước hoa màu hồng nhạt của Pháp mà bố đã muatặng cho tôi nhân dịp Giáng sinh năm 13 tuổi. Nó có mùi thơm như là vani trộnchung với đường và chanh ý. Bố không phải là người rành mấy chuyển kiểu như thếnày nên tôi đoán lọ nước hoa này là do cô bạn gái mới của bố chọn giùm. Tôikhông để lọ nước hoa của mình trong phòng tắm chung với đám đồ của tụi con traimà cất nó ở ngăn kéo phòng ngủ. Dù gì tôi cũng không có ý định dùng mà. Tôicũng không hiểu tại sao tôi lại còn mang nó theo làm gì.