The Soda Pop
Đọc truyện

Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh - Phần 6


Ánh mặt trời chếch về phía tây, xuyên qua tánlá cây dày đặc trong sân, nền gạch đá ánh lên bóng nắng lốm đốm.Tần Hoan không biết mình đã đợi bao lâu, cơ thể thấm mệt, tâm tư cũngtheo tiếng kinh Phật bay càng lúc càng xa, chỉ thấy trống rỗng, cơthể trống rỗng, tâm trạng cũng trống rỗng, những cảm xúc đan xenchồng chéo đó, từng mảnh từng mảnh, từ đầu chí cuối cô đều nhớ rõmồn một, như thể đã in dấu lên cơ thể cô, nhưng lúc này cô cũng khôngsao nhớ nổi, dù chỉ là một chút kỷ niệm.

Cô đứng đến nỗi hai chân tê mỏi, cuối cùngmới thấy cánh cửa phòng thiền trong góc cuối hành lang được mở ra.

Sư trụ trì có khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưngtinh thần vẫn ánh lên vẻ rắn rỏi cương nghi, cùng một người đàn ôngtrẻ tuấn tú bước qua thanh chắn cửa đi ra ngoài

Hành lang phòng thiền cứ cách 10 mét lại cómột chiếc cột to tròn, lớp sơn đỏ bên trên đã chớm sờn tróc, khôngcòn sáng bóng mới mẻ, như khi còn mới trùng tu. Tần Hoan dựa vàomột bên cột, nên sư trụ trì không nhận ra cô. Cô nhìn thấy họ đứng ởcửa nói thêm vài câu, sư trụ trì mới quay lại phòng thiền.

Cô không có ý định tránh né, chỉ mím chặtmôi, bụng thầm nghĩ, quả đúng là anh ta.

Lại nhớ tới cái tên trong đèn thờ trên taytiểu hòa thượng, không khỏi cảm thấy nhói đau. Cô đứng từ xa nhìnkhuôn mặt đẹp trai chênh chếch trong nắng chiều, có thể do tâm trạngquá nặng nề, nên vẻ mặt anh luôn lãnh đạm, dù là khi cười, vẫn khôngphải là kiểu đàn ông mang lại cảm giác ấm áp cho người khác.

Nếu như đứa trẻ được sinh ra, chẳng biết cógiống anh ta?

Như có tấm đá đè nặng trĩu lên ngực, mỗi hơithở đều nặng nề, không diễn tả được là cảm giác gì, bởi thế TầnHoan cứ nửa đứng nửa ngồi bên cạnh chiếc cột, trong phút chốc khôngthể nhúc nhích

Chỉ thấy Cố Phi Trần chào tạm biệt sư trụtrì, quay người bước xuống bậc tam cấp, nhưng rồi cũng nhanh chóngchuyển hướng bước về phía cô.

Cô không biết bằng cách nào anh đã nhìn thấycô.

Rõ ràng tư đầu tới cuối, anh không hề nhìnvề phía cô

Đợi khi anh bước lại gần, cô chẳng hề nghĩngợi xa xôi, đứng thẳng người rồi lạnh lùng bảo: “Em muốn xuống núi.”

Anh nhìn cô nói: “Ừ, đi thôi!”

Chuyện đèn thờ, cô không nhắc tới, anh cũngkhông hề đề cập.

Cô thậm chí không biết anh đặt tên gì cho đứacon là gì?

Khi xuống núi cả hai đều không ngồi cáp treo.

Suốt dọc đường, những bậc đá quanh co, hai bênđường rầm rì cây cối. Trên núi không khí khá lạnh, mặt trời sắp lặnsau đỉnh núi, phía trước, chỉ còn rớt lại chút ánh sáng vàng nhạt.

Những đám mây chiều tan tác bên trời, như aivẩy mực trong bức tranh chấm phá, lại giống như ai đổ màu sơn lên tấmvải nền xanh sậm,các mầu sắc chồng lên nhau, liên tục thay đổi hìnhthù và độ đậm nhạt cùng với sự di chuyển của ánh sáng mặt tròi.

Mây chiều trôi nhè nhẹ, ánh mặt trời vàngnhạt, gió thổi xuyên qua tán lá, làm lay động bóng nắng lốm đốm,chẳng khác nào những mảnh vàng vụn nhỏ rớt xuống mặt đất, khiếnngười ta không nỡ lòng bước lên.

Vẻ đẹp như vậy, đã bao lâu rồi cô không cònđược thấy? Hoặc có lẽ cuộc sống vẫn đẹp như vậy, chỉ bởi chẳngbiết từ khi nào, cô đã không còn tâm tư thưởng thức hay cảm nhận vẻđẹp đó.

Chân dẫm lên bậc đá cứng đanh lạnh lẽo, TầnHoan đột nhiên dừng lại. Cô chăm chú nhìn phía bên trời xa xa, chútánh sáng rơi rớt cuối cùng đã chìm sâu vào trong thung lũng.

Chút hơi nóng còn sót lại trong không khícũng tan ngay theo đó, gió thổi qua cánh tay khiến người ta gai lạnh,nhưng cô lại như không hề cảm thấy, cứ nhìn thất thần về phía cuốichân trời.

Thực ra cô mặc rất mỏng, chiếc váy lụa bịgió thổi dính sát vào đùi, giống như cánh bướm đang vỗ mạnh, nhữngsợi tóc rủ xuống cũng khẽ bay bay sau gáy.

Mãu lâu sau, cô mới nghe có người hỏi: “Vừanãy cầu nguyện điều gì vậy?”

Giọng nói đó cô đã vô cùng quen thuộc, hơitrầm, nên luôn khiến cô không phân biệt được thật giả, không sao nhận rađược là chân thành hay giả dối.

Cô không trả lời, chỉ khẽ chau mày.

Tiếng côn trùng kêu râm ran, ngân lên như vọngxuống, như thể đang vui sướng dị thường.

Trên đời này hóa ra vẫn còn có những thứ kỳdiệu đến vậy, tất cả đều đang tồn tại, chỉ là cô không còn cảmnhận được mà thôi.

Mãi lâu sau cô mới bảo: “Anh thật sự muốnbiết tôi cầu nguyện gì sao?” khi nói, ánh mắt cô nhìn xa xăm, nhưng côbiết anh vẫn đứng ở phía sau, yên lặng. Bởi có hơi thở, cái hơi thởvô cùng quen thuộc cho dù cách xa thế nào đi chăng nữa, cô cũng vẫncảm nhận được.

Phải đau khổ đến thế nào, mới không như cô?

Cô đã từng nghĩ mình nhận được chiếc kẹongọt ngào, nào ngờ chỉ là viên thuốc đắng có vỏ bọc đường, đợiđến khi cô vui sướng nếm hết vị ngọt bên ngoài, mới lộ ra cái ruộtbên trong đắng ngắt như hoàng liên.

Không kịp đề phòng.

Cô đã ngốc nghếch, trở tay không kịp, chỉbiết mở to mắt chứng kiến chính mình diễn một vở kịch dở khóc dởcười, mà nội dung của nó đã sớm được tính trước, đạo diễn lạikhông phải là cô, muốn sửa cũng không sao sửa được.

Còn những dư vị ngọt ngào trước đó, cô vẫnngỡ như một giấc mơ.

Chỉ cần tỉnh giấc, cô vẫn là cô, anh vẫn làanh và trong tay cô vẫn là một viên kẹo đẹp đẽ ngọt ngào.

Cô ưa ngọt như vậy, từ nhỏ tới lớn chưa từngchịu ăn bất cứ thứ gì có vị đắng, cuối cùng chỉ vì anh, lại khiếncô phải nếm hương vị đắng chát nhất cuộc đời.

Là anh đã hủy hoại hơn 20 năm như mật ngọtcủa cô.

Kể từ khi đó, tất cả những thứ đẹp đẽkhiến người ta yêu thích, cô đều không sao cảm nhận được.

Cô ngốc nghếch như vậy.

Năm xưa là cô chủ động chọc giận anh, giốngnhư tự mình làm tội mình, chẳng trách được ai.

Còn từng ấy năm, cuộc sống của anh dường nhưkhông có bất kỳ ảnh hưởng nào, vẫn rực rỡ như vậy, danh lợi songtoàn.

Là cô ngốc nghếch, cũng vì anh, cô từng khôngtiếc cả sinh mạng của mình. Đến giờ như một kiếp luân hồi, cô đãdùng một sinh mạng khác kết thúc sự ràng buộc mà cô không thể kếtthúc bằng tính mạng mình, cái giá phải trả đắt như vậy cuối cùngcũng đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa cô và anh.

“Anh muốn biết tôi cầu nguyện gì sao?” Cô thulại ánh mắt đang nhìn xa xăm, từ từ quay lại nhìn người đàn ông đangđứng phía sau, thốt ra từng câu từng chữ: “Tôi mong sao thời gian quayngược lại, mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh, mong sao từ nay vềsau, anh đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi.”

Giọng nói của cô còn lạnh hơn cả gió: “Tôicầu trời cầu Phật phù hộ độ trì, cho tôi thực hiên được ước nguyệnnày.”

Gió núi thổi vù vù qua tán lá rừng, dườngnhư không dứt, càng thổi càng mạnh, làm một chú chim ở góc rừngcũng phải giật mình, chiếc bóng đen vỗ vỗ cánh lướt nhanh qua bầutrời.

Ánh sáng trên núi tối lại rất nhanh, mắt cônhư bị bao phủ bởi một cơn gió lớn, đau rát, tới mức chảy cả nướcmắt. Cô khẽ nheo mắt, vẫn không sao nhìn rõ được nét mặt và biểuhiện của người đàn ông đó.

Hình như khuôn mặt anh trắng bệch ra.

Chỉ là dường như mà thôi.

Bởi sắc mặt anh trước nay đều không hề thayđổi, núi thái sơn có nổ tung, sắc mặt anh vẫn vậy, rất hiếm khi mấttự chủ. Cô không mong chờ gì việc nhìn thấy bộ dạng mất tự chủ lầnthứ hai của anh trong nửa tháng ngắn ngủi.

Huống hồ những lời này của cô thì có đánggì?

Là người sớm bị anh bỏ rơi, nói những lờiđó có đáng kể gì?

Cô đứng yên lặng, anh cũng vậy. Kể từ lúc cômở miệng nói ra điều đó, anh hoàn toàn yên lặng.

Mắt anh đen sẫm như mực, ánh mắt lại lạnh nhưsao băng. Từ trước tới nay mỗi khi nhìn vào mắt anh, cô vẫn cảm thấymình như chìm vào bên trong một cách vô thức.

Trời tối dần, cô không đợi anh trả lời, bènmím chặt môi, quay người lại không nhìn anh, tự mình bước nhanh xuốngnúi.

Dọn ra khỏi nhà họ Cố cũng tốn khá nhiềucông sức, đầu tiên phải qua cửa ải cô Triệu.

Bỗng chợt nghe được việc Tần Hoan sẽ dọn rabên ngoài, cô Triệu phản đối một cách mạnh mẽ, khuyên nhủ cô mấyngày trời, cuối cùng phát hiện không có kết quả, cô liền trở nêndằn rỗi như đứa trẻ, không trả lời Tần Hoan, thậm chí cả Cố PhiTrần, cô cũng phục vụ lúc chăng lúc chớ.

Tần Hoan cũng cảm thấy áy náy, nhưng tronglòng đã quyết, nên ngày rời bỏ nhà họ Cố, cô ôm chặt người phụ nữđã giúp đỡ cô trong nhiều năm nói: “Cháu sẽ thường xuyên về thăm cô.”

Cô Triệu hiểu quá rõ đó chỉ là lời nóirối, nhưng cũng đành gạt nước mắt dặn dò: “Cháu ở một mình bênngoài, phải tự mình chăm sóc sức khỏe nghe không?”

“Cháu biết rồi ạ”

Cảnh tượng như vậy khiến ai cũng thấy buồnlòng, Tần Hoan kéo hành lý bước đi, ngồi lên xe mới dựa đầu vào cửakính ngây ra đến thất thần.

Trong lòng cô không muốn rời xa cô Triệu, màntừ biệt vừa rồi khiến cô muốn rơi lệ, nhưng cô lại không khóc.

Trước kia cô vốn hay cười hay khóc, buồn vuithất thường, giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn. Nhưng dường như quãngthời gian dính dáng tới cả Cố Phi Trần, đã lấy hết nụ cười vànước mắt của cô trong suốt quãng đời còn lại.

Cô không khóc nổi, chỉ biết ngây ra nhìn ngôinhà cứ dần trôi xa, cho đến khi khuất hẳn trong tầm mắt.

Nhà mới của cô ở phía nam thành phố.

Những năm nay, thành phố không ngừng mở rộng,nơi đây đã trở thành trung tâm văn hóa thương mại lớn nhất, tập hợphầu hết các tòa nhà cao ốc trong toàn thành phố.

Nhà cô ở là căn hộ hai phòng hướng Nam Bắc,nội thất tinh xảo, bố cục thoáng đãng, lại ở khu vực tấc đất tấcvàng, đối với một người phụ nữ độc thân như cô, có thể nói ra kháxa xỉ.

Ở nhớ như thế này, hàng ngày mở mắt ra làcó thể ngửi thấy mùi tiền, thậm chí đến nửa đêm yên ắng, vẫn thấynhiều tòa nhà cao sừng sững còn sáng đèn. Không khí thương mại nồngnặc, như thế ai cũng đang dùng hết sức để phấn đấu, không nghỉ ngơi,làm hết sức lực của mình. Hoặc do bị nhiễm bầu không khí đó, nênTần Hoan cũng nhờ một thầy giáo cũ ở trướng học trước kia tìm chomình một công việc, tạm thời làm công tác hành chính ở bộ phận hậucần trong trường đại học.

Trần Trạch Như tỏ ra rất tán đồng, trêu đùavài câu: “Đại tiểu thư không biết tới bụi trần giờ bắt đầu thị sátdân tình? Đúng là khiến người ta kinh ngạc.”

Tần Hoan đưa thực đơn món ăn giao cho người tạpvụ, không để tâm tới lời Trần Trạch Như.

Chỉ ngay sau đó, Trần Trạch Như chợt nhớ rađiều gì vội nói: “Ồ, không đúng, mình nhớ ngày trước cậu cùng từngđi làm, công việc lần này không phải là công việc đầu tiên của cậu.”

Tần Hoan khẽ ngây ra vội nói: “Thế thì sao?”Dường như không muốn nói về những việc trước kia, cô xị mặt xuốngrồi dùng ngón tay cái khẽ ngoắc chiếc cốc thủy tinh, nhắc nhở: “Hômnay là bữa đầu tiên chúc mừng cuộc sống mới của mình, không đượcphép nhắc tới chuyện trước kia, quá mất hứng.”

“Không sao, ai bảo mình ăn nói không bằng ngườikhác.”

Trần Trạch Như nâng cốc lên “Mình lấy nướcthay rượu, chúc mừng cậu.”

Hai cốc chạm nhau, phát ra những tiếng kêu lengkeng.

Tần Hoan khẽ giật mình bởi tiếng chạm cốc,mọi thứ cuối cùng đã bắt đầu.

Trường học nơi cô làm việc ở phía Đông thànhphố, cách trường cũ một bức tường, có điều nơi đây là trường mớixây dựng, nên không gợi cho cô nhiều ký ức về thời đi học.

Công việc hành chính đơn điệu nhưng không hềnhàn nhã, việc hậu cần gần như chạm tới mọi mặt của trường học,đều cần bỏ thời gian và sức lực mới có thể bao quát hết được.

Cũng may là Tần Hoan chỉ phải làm phụ tá chomột cô giáo tình tình rất dễ chịu, đại khái là cũng nể mặt ngườigiới thiệu cô, nên cũng khá quan tâm tới cô, có việc gì cũng đềunhắc nhở.

Nhưng cho dù vậy thì hai tháng đầu mới tiếpxúc công việc, cũng khiến Tần Hoan mệt muốn đứt hơi.

Bố trí nhà ăn, ký túc xá, thời khóa biểuphòng học, thậm chí cả việc vệ sinh bà bảo an trong khuôn viên trườnghọc, cô cũng đều phải nhúng tay. Cô trước kia chưa từng có những mốiquan hệ phức tạp như vậy, cô luôn được mọi người che chở chăm sóc, chođến giờ mới thấy Trần Trạch Như nói đúng, cô quả là sống trong cungcấm không biết tới khói bụi cuộc đời.

Có lúc cô còn gặp phải chuyện cãi cọ, thậmchí đánh nhau, hai bên mâu thuẫn thường luôn cố chấp chẳng ai chịunhường ai, lại cần cô đứng giữa giải quyết. Nhưng cô còn trẻ, chưa cónhiều kinh nghiệm, ban đầu không tránh khỏi lúng túng, xong công việccòn bị lãnh đạo trách mắng là chưa dốc sức vào công việc.

Công việc vất vả như vậy, nhưng cô chưa hềnghĩ tới việc từ bỏ.

Bởi chỉ có mệt mỏi như vậy mới khiến cô tạmthời quên đi những ký ức đau đớn kia.

Sau khi chuyển nhà cô mới nhận ra cô không phảichỉ rời bỏ một ngôi nhà, mà là xa rời toàn bộ quá khứ, không phảitừ giờ không còn gặp mặt một người, mà là người đó sẽ hoàn toànbiết mất trong cuộc đời cô.

Cô thi thoảng mơ thấy ác mộng, giấc mơ thườngđan xen phức tạp, nhưng có một vài gương mặt, một vài khung cảnhthường xuất hiện lặp đi lặp lại, như thể đã ăn sâu trong trí não củacô, xua mãi cũng chẳng chịu đi.

Cô lo sợ cuộc sống mới sẽ chỉ là bong bóngxà phòng, nên cô buộc mình phải bận rộn.

Chỉ có ban ngày bận tới mức không thở được,đến tối cô mới không nghĩ ngợi điều gì, đặt lưng xuống là ngủ mộtmặc tới sáng.

Có những lúc bị lãnh đạo mắng mỏ thậm tệ,cô lại thấy vui, bởi sẽ có những thứ mới lấp đầy giấc mơ của cô.Cho dù những giấc mơ đó đều khiến người ta không vui, nhưng cô vẫn mongđược lựa chọn điều không vui của hiện tại.

Đây không phải là trạng thái tâm lý khỏemạnh, nhưng cô không tìm Trần Trạch Như giúp đỡ, mà đi làm một tấmthẻ tập thể dục mỗi khi cô cảm thấy ban ngày vẫn chưa đủ mệt, saukhi tan làm bèn đến phòng tập vận động cho mồi hôi túa.

Cuộc sống như vậy được khoảng hai ba tháng,một lần sau khi tập xong cô tiện đường đi mua đồ ở siêu thị gần đó,đúng lúc gặp một người giúp việc cho nhà họ Cố, người đó vừa mởmiệng đã nói: “Tiểu thư Tần? Sao cô giầy đi nhiều vậy?”

Thực ra cô không hề để ý, lại đi mua đồ ởsiêu thị lớn ngay gần nhà họ Cố. Sau khi gặp phải anh ta, cô mới giậtmình phát hiện, thì ra phòng tập lại ngay gần nhà Cố Phi Trần, chỉcách hai con phố, còn cô trước khi khi ở trong nhà họ Cố lại chưatừng đi về hướng này, nên đến giờ mới phát hiện ra.

Người đó làm việc trong nhà bếp, hôm nay đượcnghỉ bèn dẫn cô đi chọn thức ăn ở khu đồ tươi sống và khu rau sạch.Cô vẫn chưa thạo việc bếp núc, những món làm ra cũng tạm ăn được,nhưng trong việc mua thức ăn vẫn còn lạ lẫm.

Người giúp việc thấy cô chỉ nhìn bảng giá,thực phẩm nào cũng chọn loại đắt tiền nhất, bèn không khỏi bậtcười, ngăn cô rồi bảo: “Tiểu thư Tần, mua thức ăn không phải mua như côđâu.”

Tần Hoan tỏ ý ngượng ngùng, bèn khiêm tốnhỏi: “Vậy phải mua như thế nào?”

anh ta nhìn cô, cười ha ha rồi nhanh chóng giảithích cho cô nguyên tắc lựa chọn các loại rau và thịt.

“Tôi không biết mua thức ăn lại cần nhiều kiếnthức như vậy?” Tần Hoan đẩy chiếc xe chở đầy thực phẩm ra bàn thanhtoán rồi cười bảo: “Cảm ơn anh!”

“Cô không cần khách sáo. Nhưng một mình cô màăn hết nhiều đồ ăn như vậy sao?”

“Không ăn hết thì bỏ tủ lạnh, đủ dùng chomột tuần.”

“Một tuần?” người đó nghe xong buột miệnghỏi: “Cả tuần cô chỉ mua thức ăn một lần?”

“Ừm, thường ngày đi làm bận, hơn thế tôi cũngchưa quen lắm với việc nấu nướng.”

Lúc chia tay ở cửa siêu thị, Tần Hoan nói:“Cho tôi gửi lời hỏi thăm cô Triệu.”

“Cô Tần lúc nào rảnh rỗi về nhà thăm chúngtôi nhé.”

“Được rồi.” Tần Hoan khẽ do dự, cuối cùngkhông nỡ từ chối, bèn gật gật đầu, thốt ra một lời nói dối đầythiện ý, “Nếu có thời gian tôi sẽ về.”

Người giúp việc đó sau ngày nghỉ quay trở vềnhà họ Cố, liền đem chuyện gặp Tần Hoan kể cho cô Triệu.

Cô Triệu vội vàng hỏi tình hình của TầnHoan, anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Gầy đi rất nhiều, nhưng thần sắctốt lơn lúc ban đầu khi mới rời khỏi đây.”

Cô Triệu không khỏi ngây ra, rồi khẽ thở dài,mãi lúc sau mới hỏi: “Thế cậu có nói với cô ấy việc cậu Cố bịbệnh hay không?”

“Ài, cô ấy không hỏi, nên tôi cũng không dámnói bừa, chẳng nói gì hết.”

Những người làm trong gia đình họ Cố gần nhưkhông ai là không biết mối gian hệ giữa Tần Hoan và Cố Phi Trần, tuykhông thật rõ nội tình bên trong, nhưng mọi người đều hiểu, cũng rấtrõ sự ràng buộc ân oán giữa hai người, nên không tránh khỏi thithoảng ngấm ngầm bàn luận đôi ba câu.

Lần này Tần Hoan dọn đi, tuy mọi người ai nấyđều lưu luyến, nhưng chủ nhân nhà họ Cố lại không có ý giữ, mọingười cũng chỉ có thể lẳng lặng suy đoán, chứ không tiện nói ra.

Nhà bếp chuẩn bị xong bữa tối, bốn món mộtcanh, tất cả đều thanh đạm, dầm mỡ không dám cho nhiều. Cô Triệu rửasạch một chiếc mâm, bê mâm cơm lên gác, trước khi lên còn không quên dặnngười thợ: “Việc của cô Tần, cậu tạm thời đừng nói với cậu chủ.”

Người đó đáp: “Tôi biết nên chỉ dám nói vớicô.”

Cô Triệu khẽ thở dài, không hiểu nổi đôi trẻnày tại sao lại phải dày vò nhau đến vậy. Trước khi Tần Hoan dọn rakhỏi nhà, cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà Cố Phi Trầnchẳng nói chẳng rằng lại đi công tác ở tỉnh ngoài.

Đến khi Tần Hoan dọn đi, anh mới quay về, chưađến hai ngày sau bệnh hen lại phát tác, ngất đi trong phòng họp củacông ty, nghe nói làm đội ngũ lãnh đạo và đám thư ký sợ xanh mắt.

Sau đó xe cứu thương chở anh tới bệnh viện,chưa lần nào bệnh hen lại nặng như lần này.

Cô Triệu nghe tin vội vã đến bệnh viện, saukhi nghe bác sĩ nói kết quả chẩn đoán liền tức tới muốn ngất, chỉbởi nguyên nhân gây ra tình trang hiện tại là do hút thuốc quá nhiều.

“Người bị hen suyễn nặng tại sao lại hútthuốc uống rượu, không còn thiết sống nữa hay sao?” sắc mặt bác sĩsầm lại, lạnh như băng, nhân thể mắng người nhà bệnh nhân một chặp.

Cô Triệu ngồi bên cạnh gật đầu lia lịa, ghilại toàn bộ lời căn dặn của bác sĩ.

Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh - Chương 06: Chia tay 2

Cô biết Cố Phi Trần uống rượu là do công ty thường xuyên tiếp khách nên không tránh khỏi, nhưng thường ngày anh ít khi hút thuốc, chỉ những lúc tâm trạng không vui mới đốt một điều, nhưng nhiều lắm cũng chỉ hút vài hơi. Thực ra nhiều năm trở lại đây, cô gần như chứng kiến bước trưởng thành của anh, biết anh là người rất chừng mực, luôn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nghiêm khắc với bản thân, thậm chí có lúc cô còn cảm giác anh lạnh lùng lý trí đến phát sợ.

Cô chưa từng gặp người nào còn trẻ tuổi nhưng lại có khả năng tự kiềm chế như anh.

Nhưng lần này... cô Triệu quay đầu nhìn Cố Phi Trần, anh đã tỉnh lại, nhưng vẫn nằm yên lặng trên giường, dáng vẻ thản nhiên, như thể con người chín phần chết một phần sống vừa rồi không phải là anh.

Hơn thế, vừa mới tỉnh lại, anh đã yêu cầu xuất viện, không ai ngăn cản được

Hình như bắt đầu từ lần đó, sức khỏe anh thường xuyên có chút vấn đề nhỏ, cứ liên tục kéo dài mấy tháng tời, chưa thể hoàn toàn bình phục.

Cô Triệu mở cửa phòng trên gác, thấy Cố Phi Trần đang ngồi dựa vào ghế tựa đọc tài liệu.

Ánh sáng trong phòng mờ mờ, rèm cửa cũng chỉ kéo ra một khe nhỏ, đèn lớn cũng không bật, chỉ có ánh sáng vàng vọt phát ra từ chiếc đèn để bàn bên cửa sổ.

Cô Triệu đặt mâm cơm xuống, thuận tay bật chiếc đèn chùm trên trần nhà, ánh sáng bất ngời chiếu rọi khiến Cố Phi Trần khẽ nheo nheo mắt, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên trên tập tài liệu không hề di chuyển.

Cô Triệu đứng yên chờ đợi, thấy anh không có ý dứng dậy, đành phải lên tiếng nhắc nhở: “Cậu ăn cơm đã, để thức ăn nguội không tốt cho dạ dày.”

“Ừm, cô cứ để đó được rồi.” Cố Phi Trần đáp khẽ một tiếng, rồi vẫn ngồi nguyên không nhúc nhích.

Thực ra giọng anh vẫn hơi khàn, hơi thở cũng yếu ớt, dạo này thời tiết thay đổi, không khí nhạy cảm, bệnh hen tái phát càng nặng. Cứ sử dụng thuốc liên tục cũng không tránh được tác dụng phụ, dẫn đến cơ thể mãi vẫn không có chuyển biến tốt.

“Công việc quan trọng thế nào, cũng phải ăn cơm đã.” Cô Triệu thực sự không chịu nổi, bèn đi thẳng tới trước mặt anh, dáng điệu như thể anh không đứng dậy tôi cũng không đi.

Kể từ sau khi Cố Hoài Sơn qua đời, cô là người lớn tuổi nhất trong nhà họ Cố, Cố Phi Trần tuy là chủ nhà nhưng cũng rất kính trọng cô. Nhìn thấy cô như vậy cũng đành buông tài liệu trong tay, ngồi ăn bữa tối dọn sẵn trên bàn.

Trong lúc đó, cô Triệu cứ đứng bên cạnh, như thể giám sát anh, có vài lần muốn nói gì đó rồi lại thôi. Những biểu hiện đó không lọt ra khỏi mắt anh, nhưng anh vẫn yên lặng, cho đến khi ăn xong đặt bát đũa xuống, mới thủng thẳng hỏi: “Cô có điều gì muốn nói?”

“Không có gì.” Cô Triệu khẽ ngập ngừng.

Anh bình thản nhìn cô, lắc đầu rồi bảo: “Cô cứ nói đi.”

Cô Triệu ngầm hạ quyết tâm, cuối cùng cũng không giấu được bèn nói: “Tiểu Mai hôm qua gặp Tần Hoan.”

Sắc mặt Cố Phi Trần vẫn lãnh đạm, không sao nhìn ra được tâm trạng gì trong đó.

“Nghe nói gầy đi nhiều, cũng không biết có phải cuộc sống khó khăn quá không. Tôi muốn đi...”

Cô mới nói được một nửa, liền bị cơn ho dồn dập ngắt quãng.

Cố Phi Trần một tay nắm lại che miệng, nghiêng đầy sang một bên ho từng cơn không dứt, một tay nắm chặt mặt bàn đến mức các đột ngón tay như trắng bệch ra, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên nhợt nhạt.

Cô Triệu sợ xanh mặt, chẳng còn nghĩ tới việc gì khác, vội vàng chạy đi lấy thuốc.

Nhưng Cố Phi Trần giơ tay giữ lấy cô, mãi mới ngăn được cơn ho, nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế, thư giãn một lúc, trên trán hiện lên vẻ mệt mỏi.

“Vừa nãy cô nói gì?” hơi thở đều đặn trở lại, anh vẫn nhắm mất tĩnh dưỡng như trước, chỉ là cất tiếng hỏi khẽ.

Nhưng cô Triệu đâu dám nhắc lại, chỉ sợ làm kích động đến anh, nên cẩn thận nói: “Tôi muốn hôm nào đó xin nghỉ phép.”

Cô không nói lý do nghỉ phép, Cố Phi Trần cũng không hỏi, chỉ khe khẽ gật đầu.

Lúc dọn dẹp bát đũa mang ra khỏi phòng, cô Triệu chợt cảm thấy, có lẽ cái tên Tần Hoan đã trở thành một nguyên nhân quan trọng khiến bệnh tình của cố Cố Phi Trần phát tác.

Việc này phải làm sao?

Cô thầm kinh sợ, nhưng sợ làm Cố Phi Trần nghỉ ngơi, nên đành mang bộ mặt buồn phiền nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Cố Phi Trần ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy, đi thắng ra bên cửa sổ. Anh mở rèm cửa, nhìn xuống vườn hoa phía sau nhà.

Thực ra đây đã không còn là vườn hoa, do bệnh tình của anh, nên trong nhà trước nay chưa từng có một bông hoa, còn vườn hoa sớm đã cải tạo thành vườn rau, trồng một số loại rau quả mà Cố Hoài Sơn trước kia ưa thích, mục đích là có rau xanh và sạch.

Nhà cửa của gia đình họ Cố nhiều không đếm xuể, nhưng Cố Hoài Sơn là người ưa hoài niệm, hơn hai chục năm chỉ thích ở căn nhà này. Cho đến sau khi cha mất, Cố Phi Trần cũng ngại không muốn chuyển đi nơi khác.

Lúc này bóng tối đã buông xuống, trong vườn đen sẫm một màu, ánh mắt anh không hề chuyển động, chợt nghĩ tới một hình ảnh của nhiều năm về trước.

Cũng ở nơi đây, lần đầu tiên anh nhìn thấy một bé gái bị rơi xuống hố cả người lấm lem, khóc đến mức cả khuôn mặt nhăn nhúm lại.

Thực ra khi còn nhỏ Tần Hoan không phải thật xinh, nhưng bộ dạng khi khóc rất đáng thương, có sức hút khiến người khác không thể không thương xót, như thể chạm vào sợi dây thần kinh nào đó trong lòng anh, nên anh phải để tâm, bước tới giúp đỡ cô.

Khi đó anh cũng không lớn là bao, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy một người nhìn mình với ánh mắt cầu khẩn, rất đáng thương, như thể anh là vị cứu tinh, là chỗ dựa đáng tin cậy duy nhất của cô.

Chỉ cần giơ tay ra.

Anh kéo tay cô, cánh tay đó nhỏ nhắn mềm mại, run rẩy đặt trong lòng bàn tay anh. Anh còn nhớ, hành động của mình lúc đó hơi thiếu kiên nhẫn và thô bạo, vì nước mắt cô cứ rơi lã chã, cho dù sao đó có nín khóc, thì cái kiểu bĩu môi như thể bị ấm ức khiến anh vô cùng khó chịu.

Anh không thích nhìn con gái khóc.

Cuối cùng anh cũng kéo cô lên khỏi hố sâu, đất cát trên tay cô dây bẩn sang anh, anh thấy đáng ghét. Nhưng khi đó, anh không thể ngờ rằng, hơn 10 năm sau, anh lại có lúc nắm chặt tay cô, vẫn bàn tay mềm mại như vậy, khiến anh nắm rồi không muốn buông tay ra nữa.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang hồi ức của Cố Phi Trần, anh thu tầm mắt bước về phía bàn nghe điện.

Bên kia đầu dây có tiếng nói: “Ông Cố, mời kiểm tra hòm thư.”

Anh khẽ đáp một tiếng rồi cúp điện thoại đi mở máy tính.

Trong hòm thư có một bức thư gửi tới trước đó 10 phút, anh mở ra xem, tải file xuống, rồi từ từ ngồi đọc.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nhấn chuột, nhẹ nhàng, gấp gáp.

Ánh sáng trên màn hình phản chiếc lên gương mặt bình thản của người đàn ông, ánh mắt anh khẽ sáng lên theo những bức ảnh xuất hiện trên đó, không biết bao lâu sau, cuối cùng mới tập trung tại một điểm và dừng lại ở đó.

Màn hình dừng lại ở một bức ảnh.

Người phụ nữ trẻ trong ảnh mặc một bộ quần áo thể thao, so với trước kia quả nhiên có phần nhẹ nhõm hơn, cô cột tóc đuôi ngựa cao vống ở phía sau, cổ đeo một chiếc khăn len nhiều màu, hình như mới tập chạy bằng máu, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.

Chỉ có điều, trên khuôn mặt có thứ ánh sáng hơn cả giọt mồ hôi trên trán, đó là đôi mắt của cô.

Cố Phi Trần khẽ mím chặt môi, không rõ là vui hay buồn, cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

Trong ảnh ngoài Tần Hoan ra, còn có một người đàn ông, đứng dựa sát vai cô, tuy chỉ có nửa người, nhưng thấy rõ họ đang rất vui vẻ. Hai người hình như đang trò chuyện, cũng không biết anh ta nói gì, nhưng lại khiến Tần Hoan cười thoải mái, nụ cười tự đáy lòng, khiến cả khuôn mặt tỏa sáng.

Nụ cười ấy, đã bao lâu rồi anh không còn được thấy?

Anh khẽ nhắm mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích, tắt phụt máy tính.

Không gian bỗng chốc như trở nên trầm lắng, ngột ngạt, khiến người tta cảm thấy bức bối.

Cố Phi Trần đứng dậy, bước tới đầu giường mở ngăn kéo, lúc này mới nhớ ra cô Triệu đã thu lại toàn bộ thuốc lá ở đó. Anh ngây ra, rồi đành chấp nhận.

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen đặc, những đám mây u ám trên bầu trời che phủ nốt chút ánh trăng cuối cùng

Anh trầm ngâm mãi hồi lâu rồi mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Lát sau, anh liền quay người cầm điện thoại gọi cho trợ lý, hỏi ngắn ngọn: “Gần đây công ty có việc gì không?”

Trợ lý hình như cũng quen với việc nhận điện thoại vào đêm khuya, nên trả lời rất lưu loát: “Mấy ngày nay nhân cậu không có ở đây, nên phó tổng Tiền ngầm tiếp xúc thường xuyên với các cổ đông, nhóm của anh ta cũng liên tục làm việc đến tận đêm khuya, thậm chí tới sáng hôm sau, chắc là muốn đưa ý kiến chất vấn đối với phương án mới khác, dự tính sẽ lật đổ kế hoạch của chúng ta trong đại hội cổ động.”

Giọng nói trong điện thoại rõ ràng và nhanh nhẹ, Cố Phi Trần không hề chem. lời, chỉ đợi sau khi đối phương báo cáo văn tắt tình hình xong, mới hỏi: “Theo như anh biết, hiện giờ anh ta đang có được bao nhiêu phần trăm ủng hộ?”

“Hai cổ động Trương, Lý trước nay đều không tán đồng phương án phát triển của chúng ta, hơn nữa mối quan hệ giữa họ và Tiền Vân Long lại rất tốt, lần này bọn họ ủng hộ Tiền Vân Long cũng rất nhiều. Còn những người khác, tuy có nhận lời mời mọc ăn uống ngấm ngầm của Tiền Vân Long, nhưng như tôi thấy bọn họ cũng không thay đổi lập trường.”

Nói tới đây, trợ lý bèn ngừng lại. Điện thoại yên lặng một lúc, trợ lý thấy đối phương không lên tiếng, nhất thời cũng không đoán được ông chủ đang nghĩ gì trong đầu.

Cố Phi Trần chuyển sang ngồi xuống trước mặt bàn, tư thế thả lỏng thoải mái, ngón tay dài dài gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ mun, lâu sau mới mở miệng, nhưng sắc mặt khẽ sầm lại, cười nhạt nói: “Tiền Vân Long? Tôi thấy anh ta càng ngày càng không muốn sống, châu chấu đã xem, không biết lượng sức mình.”

Trợ lý khẽ thở phào một cái, nhân tiện hỏi: “Vậy tiếp theo đây, chúng ta nên làm gì?”

“Sáng mai cậu đợi tôi ở văn phòng chuẩn bị sẵn tài liệu Vân Đỉnh, đồng thời thông báo toàn bộ cổ đông và hội đồng quản trị đúng mười giờ có mặt ở phòng họp.”

“Tôi rõ rồi.”

Dự án phát triển khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Vân Đỉnh là một trong những kế hoạch kinh doanh quan trọng nhất mà tập đoàn Cố Thị chuẩn bị khởi động vào năm nay. Khi một người cứ nằm trên giường bệnh suốt thời gian gần đây đột nhiên xuất hiện ở công ty và triệu tập hội nghị cổ đông tức thời với chủ đề chính là dự án phát triển này, khiến nhiều người không kịp trở tay.

Tiền Vân Long là một trong những thành viên của hội đồng quản trị, lại là Phó tổng giám đốc của công ty, đương nhiên là có một vị trí trong hội nghị. Nhưng anh ta đến khá muộn, khi thư ký mở cửa phòng họp giúp anh ta, tất cả mọi người đều đã đông đủ.

Mọi ánh mắt đều đổ rồn về anh ta, anh ta lại chỉ liếc nhìn một bóng dáng ngồi ở phía khác của bàn dài hội nghị, người đó tuy chỉ khẽ đưa mất ra phía cửa, nhưng lại khiến anh ta nổi da gà, bất giác rùng mình.

Thực ra ngay từ lúc nhận được thông báo triệu tập cuộc họp, anh ta đã dự cảm được tình thế bất lợi. Theo lý mà nói, Cố Phi Trần sẽ không quay lại đi làm nhanh như vậy, chỉ trừ khi nhận ra được điều gì đó có thể khiến anh kinh động.

Nhưng đây lại là cơ hội rất lớn, làm sao có thể tùy ý vứt bỏ?

Nhân lúc Cố Phi Trần bị bệnh nằm nhà, anh ta lôi kéo thêm được hai cổ đông nữa, hy vọng trong đại hội cổ đông lần sau có thể phẩy tay một cái, muốn Vân Đỉnh để giành thêm sự đồng thuận và tín nhiệm hơn nữa cho mình.

Đương nhiên, đây không phải là mục đích cuối cùng của anh, mà chỉ là bước then chốt đầu tiên mà thôi.

Sau khi ngồi xuống, Tiền Vân Long mới nhận ra mình đúng là người đến muộn nhất, không đợi Cố Phi Trần hỏi liền mở miệng giải thích: “Tổng giám đốc Cố, vừa nãy uống trà sáng cùng thống đốc Trịnh, nói chuyện hơi nhiều, nên đến trễ.”

Cố Phi Trần không đếm xỉa đúng sai bèn gật đầu, tuyên bố cuộc họp bắt đầu.

Đúng một tiếng rưỡi.

Trong thời gian đó Tiền Vân Long ngầm liếc đồng hồ ba bốn lần, cho đến tận khi bước ra khỏi phòng họp, bên tai dường như vẫn văng vẳng tiếng nói sắc lạnh quyết đoán của đối phương.

Anh ta không bao giờ ngờ được rằng, không đợi đến khi đại hội cổ đông chính thức bắt đầu, Cố Phi Trần đã đi trước một bước, phát đến tay từng người tài liệu về kế hoạch Vân Đỉnh, thậm chí tự mình giảng giải những vấn đề chi tiết của dự án. Cho dù trong cuộc họp, Cố Phi Trần nói phương án này vẫn còn thiếu sót cần bổ sung, nhưng theo anh ta, đây đã là kế hoạch gần như hoàn mỹ, thậm chí bản thân anh ta trong hơn một tiếng rưỡi đồng hồ cũng không thể tìm ra được khiếm khuyết nào. Như thế, phương án bước đầu anh ta nắm được thông qua con đường đặc biệt đã trở thành mớ giấy lộn, hơn thế một nửa công việc anh ta dẫn đầu nhóm làm ngày làm đêm cũng trở nên vô dụng.

Hành động hôm nay của Cố Phi Trần tuy thể hiện rõ sự thiếu tôn trọng các cổ đông, nhưng lại được ưu thế tuyệt đối.

Kế hoạch ban đầu là cùng đua với Cố Phi Trần, kẻ trước người sau đưa hai phương án trong hội nghị cổ đông coi như xôi hỏng bỏng không.

Nghĩ tới đây, Tiền Vân Long chợt nổi cơn giận bất chợt, về tới văn phòng liền mượn cớ mắng thư ký một chặp, lấy uy quyền để trút cơn giận dữ.

Cô thư ký đi theo anh đã hơn nửa năm, cũng quen với tính khí thất thường của anh, bèn trốn ra bên ngoài một lúc rồi mới cầm một tập tài liệu bước vào đưa cho anh ta đọc, rồi nói: “Anh ký xong để em mang sang cho Tổng giám đốc Cố.”

Kết quả Tiền Vân Long chỉ xem qua loa rồi đứng dậy nói: “Không cần cô đi, vừa may tôi có việc cần tìm anh ta.”

Có cái cớ này, anh ta liền cầm tập tài liệu đàng hoàng sang tìm Cố Phi Trần, thực ra trong lòng không phải không có ý định riêng. Anh ta nghĩ, nếu Cố Phi Trần hôm nay đột nhiên xuất hiện ở công ty hoàn toàn do anh ta, vậy thì cố tình trốn tránh càng khiến cho tình hình trở nên bi đát.

Huống hồ trước nay anh ta lại không phải người sợ người trên kẻ dưới, chủ động tiếp cận đối thủ mới có thể thăm dò thông tin hữu dụng.

Nhưng, không ngờ anh ta lại bị hụt.

Cửa văn phòng của Cố Phi Trần đóng chặt, thư ký riêng nói với anh ta, Tổng giám đốc Cố sau khi họp xong đã rời đi ngay lập tức.

“Đến bệnh viện?” anh ta dường như buột miệng hỏi.

“Tôi cũng không rõ, chỉ thấy đi cùng ông Vương.”

“Ông Vương nào? Cô phải biết trong hội đồng quản trị có đến ba người họ Vương.”

“Là Vương Huy”. Thư ký trả lời.

Cái tên Vương Huy khiến Tiền Vân Long không khỏi giật bắt mình. Vương Huy là một người trung dũng nhất trong hội đồng quản trị, lập trường cũng trung lập nhất, nhưng chính vì như thế nên giá trị cá nhân mới cực kỳ quan trọng những thời điểm then chốt.

Tiền Vân Long tim đập thình thịch, vẻ mặt lại vẫn cố tỏ ra bình thản gật đầu, rồi không nói không rằng bước nhanh rời khỏi đó.

Cùng lúc đó, một chiếc xe con lặng lẽ dừng lại bên đông hồ có cảnh đẹp mê hồn ở thành phố C cạnh đó có một quán trà bốn tầng theo phong cách cổ điển, nổi tiếng bởi trà ngon và giá đắt.

Lúc này đã là chính ngọ, ánh nắng ngày xuân ấm áp chiếu lên cửa sổ có chạm khắc hoa văn cổ điển, ánh lên mặt bàn gỗ từ đàn tạo thành một quầng sáng lốm đốm xinh đẹp.

Một trong những ông chủ của quán trà này là Vương Huy – một người đàn ông đã ngoài 50, áp lực công việc trong nhiều năm khiến ông không thể không thường xuyên bước vào tiệm làm tóc, dùng thuốc nhuộm che bớt mái tóc sớm đã bạc trắng của mình.

“Dạo này vất vả quá.” Vương Huy nhấy một ngụm trà mới được nhân viên bê lên, cẩn thận thưởng thức hương vị trà rồi mới tiếp tục lắc đầu thở dài, “Nhất là cậu lại không ở công ty, hại tôi ngày nào cũng phải giải quyết bao nhiêu công việc, chẳng còn thời gian chăm sóc nhà cửa của mình nữa.”

“Chú Vương, cũng bắt đầu than công việc bận rộn từ khi nào vậy?” người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện một tay cầm chiếc chốc làm bằng xương, miệng khẽ cười nói: “Nếu thái độ say sưa với công việc công ty. Chú nhận thứ hai, chắc không ai dám nhận mình thứ nhất.”

“Không nói như vậy được, bây giờ đã là thời đại nào rồi. Giờ chú già rồi, không còn như trước nữa, nếu cách đây 20 năm, khi chú bằng tuổi cháu bây giờ thì quả thực là làm việc quên mình. Nhưng giờ không thể được nữa rồi, mong muốn lớn nhất của chú là được về nghỉ ngơi sớm, hàng ngày ngồi đây uống trà, ngắm cảnh đẹp đông hồ, hẹn hò mấy người bạn già đánh cờ tán chuyện, tự do tự tại.”

Hương trà tỏa ra, hơi nóng tản mát trong không khí, dự vị ngòn ngọt dễ chịu.

Cố Phi Trần ngồi im lặng, khẽ cười, lắng nghe chú Vương tiếp tục than thở: “Nhưng cái anh chàng này rõ ràng là không muốn cho chú sống nhàn nhã tự do đây, lần này triệu tập cuộc họp tức thời như vậy, khiến chú đến cả một giấc ngủ trễ cũng không thực hiện được.”

“Mọi việc diễn ra bất ngờ, cháu lẽ ra nên thông báo cho chú trước một ngày.” Giọng Cố Phi Trần vô cùng lịch sự.

“Cậu thôi cái bài này đi, giả tạo y chang bố cậu. Bán đứng người ta lại còn bắt người ta cam tâm tình nguyện đếm tiền cho cậu.” Vương Huy khẽ phẩy tay, ra ý để cô gái pha trà đi ra, rồi mới nghiêm túc nói: “Nói đi, lần này muốn tôi giúp cậu thế nào?”

Cố Phi Trần cũng không vòng vo tam quốc: “Cháu muốn chú dốc lòng cho dự án Vân Đỉnh.”

“Xem ra tôi bây giờ trở thanh mục tiêu tranh giành của mọi người rồi.” Vương Huy cười sảng khoái, nói đùa: “Xem ra lập trường không rõ rệt có lúc cũng có ích.”

Cố Phi Trần cũng cười khẽ: “Thế e rằng cháu mang lại được lợi ích gì cho chú, nếu có cũng không phải là thứ gì quý hiếm.”

“Biết dùng tiền không mua được tôi, nên anh chàng này tới đây để làm tôi động lòng phải không? Đang ốm mà còn đến đây uống trà hóng gió với tôi, quả thật cũng khiến tôi cảm động đấy.”

“Bởi vì cháu cần lá phiếu đó.”

“Nhưng cậu không cảm thấy phương án của mình có chút mạo hiểm sao?” Vương Huy đột nhiên ngồi thẳng dậy, giọng nói trở nên nghiêm túc.

“Mạo hiểu là lẽ đương nhiên.” Sắc mặt Cố Phi Trần rất lạnh, nhưng giọng nói lại chắc nịch, “Nhưng ảnh hưởng to lớn và những lợi ích mà dự án này mang lại là không thể hình dung được. Cháu không có lý do gì để nó đứt gánh giữa đường, cũng không thể để bất cứ ai nhúng tay và phá hỏng kế hoạch đó.”

Vương Huy gật đầu bảo: “Ừ, con người Tiền Vân Long chú cũng không coi trọng, những hành động của anh ta dạo này ở công ty vừa xảo quyệt vừa nực cười, chú nghĩ cháu cũng không để tâm. Về nhẵn quang của cháu, chú tin tưởng. Nhưng dự án này chú phải về nhà nghiên cứu kỹ rồi mới trả lời cháu được. Cháu phải biết, chú và bố cháu không giống nhau, ông ấy to gan dám nghĩ dám làm, còn chú, mấy chục năm nay vẫn là người bảo thủ, giờ già rồi, còn rụt rè hơn cả trước đây.” Nói đến đoạn sau, Vương Huy cười ha hả như tự chế giễu mình.

Cố Phi Trần im lặng một lúc lâu mới nói: “Chú Vương, bất kể như thế nào, cháu phải cảm ơn chú trước.”

“Không cần khách sáo.” Vương Huy nhấp một ngụm trà, nheo mắt lại nhìn Cố Phi Trần, chợt nói: “công việc xong rồi, cháu bây giờ có cần đi giải quyết việc riêng không?” Nói rồi liếc sang nhìn một phòng bên cạnh, “Tần Hoan và người đàn ông kia đã vào đó hơn mười phút rồi, chẳng lẽ cháu không định ra chào họ một câu?”

Vị trí họ ngồi ở ngay chỗ ánh sáng đẹp nhất của đại sảnh, xung quanh được che bởi một bức bình phong, thiết kế cũng thật khéo, người bên trong bức bình phong không nhìn được gì ở bên ngoài, nhưng bên ngoài lại có thể nhìn vào trong.

Chú Vương nói xong, đợi thêm vài phút nữa, nhưng thấy Cố Phi Trần không hề nhìn lên, chỉ ngồi uống trà một mình, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu lên khuỷu tay vẫn rất yên lặng của anh, rõ ràng là không hề giật mình vì câu nói đó.

Vương Huy ngây ra, rồi không khỏi bật cười ha hả: “Nãy giờ thấy cậu chỉ mải bàn công việc, cứ ngỡ cậu không thấy Tần Hoan bước vào. Xem ra lão già này đã nhiều chuyện rồi, chuyện của các bạn trẻ để các bạn tự giải quyết, chỉ là đừng có làm gì khiến bố cậu trên trời không yên đó.”

Cố Phi Trần im lăng hồi lâu, không biểu lộ thái độ gì, chỉ đặt cốc trà lạnh ngắt xuống bàn, trả lời khẽ: “Cảm ơn chú Vương đã quan tâm.”

Hai người lại ngồi trò chuyện thêm ba bốn tuần trà nữa, Vương Huy nhận một cuộc điện thoại riêng, không thể không đứng lên đi ra một chỗ nghe tiếp.

Cố Phi Trần cũng theo đó đứng lên, anh vốn hẹn bác sĩ đi khám lại, nhưng công việc cả buổi sáng như vậy, lúc này chắc chắn là không kịp nữa. Anh khẽ ra hiệu cho lái xe đang đứng ở xa, kết quả ngay sau đó, vừa đúng lúc cánh cửa phòng có chạm khắc hoa văn đó mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều khẽ cúi đầu từ trong bước ra, đi về phía góc sảnh lớn.

Cô hình như đang lơ đãng, nên không chú ý đến anh đang đứng ở xa.

Còn bước chân Cố Phi Trần như chậm lại, bình thản dặn dò cậu lái xe vài câu, rồi mới bước đi.


Đọc tiếp: Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh - Phần 7

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com