Trong xe thực im lặng, cảnh sát giao thông đột nhiên đi đếncửa xe muốn kiểm tra giấy tờ xe của họ, hai người liền không nói chuyện gì nữa.
Niếp Huân không tin nửa tháng sau có một hôn lễ chờ cô đếnlàm cô dâu, còn Hà Xảo Tình lại không nghĩ nửa tháng sau hai đứa em gái mìnhphải thay cô đi gả cho người khác, hai người đều tâm loạn như ma, không có tâmtình tán gẫu.
Xe trầm mặc vững vàng chở hai người đi tới, đưa bọn họ trởvề nhà.
Về đến nhà hai người vẫn như cũ không nói lời nào, Niếp Huâncởi áo khoác, xắn tay áo lên, trực tiếp đi vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Hà Xảo Tình kinh ngạc sửng sốt một chút, thế này mới độtnhiên nhớ tới trên xe anh đã từng hỏi qua cô có đói bụng không, có muốn ănkhuya gì không, mà bây giờ cô mới bắt đầu trả lời là đúng. Không nghĩ tới anhkhông hề quên chuyện này.
Nhìn bóng dáng anh ở trong nhà bếp bận rộn,
……
……
Huyết thống là không thể xóa bỏ, có người thân như vậy, emtrai như vậy, cô phải làm như thế nào mới có thể khiến cho anh hạnh phúc, màkhông phải gây cho anh một đống rắc rối cũng phiền toái đâu?
Hôm nay, lúc đó cô thật sự là quá đơn thuần đến ngu xuẩn,vậy mà lại cho rằng chạy trốn đến Đài Bắc, không nghe, không nhìn tới, khôngtrở về Tân Trúc, là mọi chuyện có thể cùng bọn họ vĩnh viễn phân chia ranhgiới, một lần nữa có được một sinh mệnh hoàn toàn mới, sống một cuộc sống mớikhông liên quan gì đến bọn họ. cô thật sự quá ngu ngốc. thật sự quá ngu ngốc!
“Đừng khóc, nhìn anh, nói lại lần nữa em yêu anh xem.”
Niếp Huân tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặtcô, cô mở đôi mắt ướt át nhìn anh—tuyệt vọng nhìn anh.
“Yêu thương anh mà lại bi thảm vậy sao?” anh vỗ về nhẹ mặtcô, ôn nhu hỏi.
“Em yêu anh.” Cô giống như sắp phải xa anh nói.
Anh vui vẻ tư nhếch miệng cười, đột nhiên thâm tình mà ônnhu hôn cô một cái.
“Anh cũng yêu em, lão bà.” Anh tình cảm nồng nàn đáp lại,sau đó đột nhiên xoay người nói:
“Tâm trạng chắc đã tốt hơn rồi, chúng ta ăn trước rồi hãynói sau, tránh để bụng đói!”
Hà Xảo Tình ngây người một chút, nhân cơ hội anh xoay ngườiđi chuẩn bị bàn ăn, nhanh chóng đem đôi mắt tràn ngập nước lau đi.
Bóng dáng anh, vì cô mà trong phòng bếp vội vộivàng vàng nấu ăn, cảnh tượng này có khả năng đây là lần cuối cùng cô được nhìnthấy sao?
Cô rời khỏi anh.
May mắn cô chưa bao giờ nói cho anh biết địa chỉ của ông nội.
May mắn cô đã thôi việc, anh có tìm được công ty cũng khôngtìm thấy cô.
May mắn chuyện này xảy ra trước khi bọn họ kết hôn.
May mắn bọn họ ngay từ đầu không định kết hôn.
May mắn cô đau lòng muốn chết, nước mắt lại một lần nữa chảyxuống, anh vẫn đang quay lưng lại phía cô.
May mắn….
Không biết có phải xác định anh phát hiện ra ý nghĩ muốn rờikhỏi anh trong đầu của cô hay không, đã qua một tuần, có thể nói rằng cơ hồ anhmột tấc cũng không rời khỏi cô. Đi làm mang theo cô, đi thỏa thuận công việccũng mang theo cô, ngay cả đi toalet cũng tìm người trông chừng cô _._||| càngmiễn bàn lúc ngủ cùng, hai tay anh luôn vòng ôm, ôm chặt cô ở cạnh người, chỉcần cô nghiêng người một chút cũng có thể khiến anh tỉnh dậy.
Nhưng mà người cũng không phải máy móc, cũng cần phải nghỉngơi—cần thiết nhất chính lf nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Liên tục một tuần lên giây cót như vậy, ngày đêm làm lụngvất vả không ngớt, thể lực chung quy cũng sẽ có lúc không thể chốngđỡ được, tựa như lúc này.
Hà Xảo Tình ngồi phịch ở sô pha nhìn Niếp Huân ngủ say, nướcmắt không tự chủ được từng hạt từng hạt chảy xuống hai má.
Ngoài cửa sổ, mặt trời chiều ngả về tây, một tia ánh mặttrời cuối cùng dần dần biến mất ở phía cuối chân trời, trong phòng khách cũngrơi vào một mảnh đen tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình tivi, lấy ánhsáng chớp lóe thay đổi chiếu sáng phòng khách, chiếu lên khuôn mặtanh đang ngủ say.
Liên tục bốn mươi mấy giờ, suốt ngày suốt đêm làm việc, hơnnữa liên tục một tuần căng thẳng thần kinh, mệt mỏi đã sớm viết trên mặt anhrồi, nhưng lại mạnh miệng nói cô là không phiền, không nghĩ muôn ngủ muốn xemtivi, cứng rắn cố gắng chống đỡ muốn ở bên người cô, muốn theo cô xem tivi.
Trong một giờ, anh ngáp trên trăm cái thêm năm lần ngủ gục,nhưng vẫn liều mình mở to hai con mắt theo cô xem tivi.
Trong TV diễn ra cái gì, khẳng định anh không biết.
Trên thực tế, ngay cả cô cũng không biết.
Một tinh thần cứng rắn chống đỡ cơ thể mệt mỏi mở trừng mắtto nhìn tivi, một cơ thể cứng rắn chống lòng thương tâm đau khổ đến chết mở tomắt nhìn tivi, hai người đều giống nhau làm như không thấy.
Một giờ tựa như nửa thế kỷ, cơ hồ đã chạm đến cực hạn củacô, may mắn anh đang nhắm mắt ngủ trước cô, nếu không cô thật sự không biếtchính mình còn có thể cứng rắn chống đỡ được bao lâu?
Nên rời khỏi đây, cô nói cho chính mình biết, cô phải thừadịp anh chưa kịp tỉnh lại nhanh chóng rời đi, bỏ qua cơ hội này, nói khôngchừng không có lần kế tiếp.
Lòng của cô biết, thân thể cũng không có di động.
Tai mắt mũi miệng của anh, bộ dáng anh ngủ say, bộ dạngtỉnh, dáng vẻ lúc anh cười còn có nói chuyện, cô nhất định không bao giờ quên.Nhưng mà một thời gian chia lìa nhau lâu, cô nhất định vẫn không quên chứ? Quênanh dài lâu, bộ dạng anh khi ngủ, dáng vẻ khi tỉnh dậy, dáng vẻ khi cười…côthật sự không quên anh.
Có phương pháp nào có thể khiến cho một người vĩnh viến nhớrõ bộ dạng của ngưới khác, yêu có thể chứ? Hận đâu?
Niếp Huân sẽ hận cô đi, vì cô không từ mà biệt, mai danh ẩntích.
Anh sẽ dđ tìm cô sao? Đài Loan không lớn, Tân Trúc càng bé,nhưng mà muốn tìm một người hẳn cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, hơn nữacô có chủ định muốn trốn, huống chi người nhà của anh cũng sẽ không đồng ý giúpanh.
Nước mắt không ngừng từ trong hốc mắt chảy xuống, tâm cũngkhông còn cảm thấy đau, tất cả chỉ còn chết lặng.
Thật sự cần phải đi, cả đời này hai bọn họ đều vô duyên,kiếp sau cô lại đến nối lại tình xưa với anh.
Không thể ngăn cản hành vi của chính mình, cô đứng dậy tiếnlên nhẹ nhàng hôn anh một chút, cô biết thế này là mạo hiểm, có thể sẽ đánhthức anh, nhưng cô vẫn là không thể kìm lòng ngăn cản đợc hành động của chínhmình.
Anh không có tỉnh, động cũng không có động. đã cố gắng mộttuần liền vì bảo vệ cô, anh thực sự là mệt mỏi muốn chết rồi, nhưng mà đây làlần cuối cùng, về sau sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Lưu luyến không rời nhìn anh lần cuối cùng một cái, cô dứtkhoát xoay người, gian nan hướng cửa lớn bước tới, mỗi bước chân tâm dường nhưlại chảy máu một tấc.
Không cần quay đầu, cũng đừng có nhìn xuống đưới. như đangtự thôi miên mình, cô không ngừng mặc niệm, không ngừng đi về phía trước, từngbước lại từng bước.
Mở cửa. Đóng cửa. Đi vào thang máy. Đi xuống tầngdưới.
Bên ngoài màn đêm đã bao phủ khắp mọi nơi, đèn đường, đèn từcác cao ốc, đèn xe vừa nhiều lại vừa sáng, nhưng cũng không thắp sáng được bầutrời đêm đen kịt, tựa như tâm tình giờ phút này của cô-hắc ám.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, đều đã qua ba ngày, không biếtba ngày nay anh đang làm cái gì, có đi tìm cô hay không? Có phải nổi giận vớicô? Hoặc hận cô?
Thời gian vẫn như một dòng chảy chậm rãi trôi qua, mà thờigian của cô giống như đã dừng lại tại thời điểm ba ngày trước lúc rời khỏi anh,trong tâm đau đến chết lặng, những giọt nước mắt không ngừng rơi.
Không phải nói thời gian có thể xóa nhòa hết tất thảy mọithứ sao? Vì sao cô lại đau đớn đến vậy, đau đớn cùng với nỗi nhớ thương anhtrái lại càng ngày càng thêm sâu đậm, không có phai nhạt đi phần nào?
Cốc…cốc.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng lau nước mắttrên mặt đi, giả bộ vẻ mặt thờ ơ không để ý, nhưng mà hốc mắt sưng đỏ thì khôngthể lừa được ai cả.
Hai chị em đẩy cửa mà vào vừa hay nhìn thấy hai hốc mắt sưngđỏ như quả hạnh đào, biết ngay là vừa rồi nhất định cô đang khóc.
“Chị tư.” Hà Xảo Ngọc ưu thương nhìn cô, nhẹ giọng gọi.
“Hai chị em như thế nào lại cùng nhau đến thế này?” cô miễncường cười vui hỏi, một chút, không thể ngăn cản chình mình hy vọng:
“Có người đến tìm chị sao?”
Hà Xảo Lệ đối cô lắc đầu, Xảo Ngọc rốt cuộc nhịn không đượcmà thốt ra:
“Chị tư, rốt cuộc chị đang đợi người nào? Có phải bạn traihay chị hay không? Chị không phải đang mang thai đó chứ?”
“Không có.” Hà Xảo Tình ngẩn người, bỗng nhiên lắc đầu phủnhận.
“Chị không cần phải gạt em!” cô không chịu được đối với chịmình lớn tiếng kêu lên:
“Nhất định chị đang mang thai đúng không? Chị là vì hai bọnem nên mới trở về đây kết hôn đúng hay không? Nếu không phải ví bọn em, chị cóthể cùng người mình yêu trong lòng ở cùng một chỗ hay không? Chị nói cho embiết!”
“Xảo Ngọc…” Hà Xảo Lệ muốn ngăn cản em gái, đột nhiên lại bịphẫn nỗ của cô chuyển hướng làm cho hoảng sợ.
“Chị năm, chị còn muốn bảo thủ đến bao lâu nữa?” cô đối vớichị gái lớn tiếng hỏi.
“ Ai mới là người quan tâm chân chính đến chúng ta, đối vớichúng ta tốt nhất, ai là người vì chúng ta mà hy sinh tất cả, chẳng lẽ cho đếnbây giờ chị vẫn chưa nhìn ra sao? Thật sự chị muốn chị tư vì chúng ta, vì mộtgiai đình không có nổi một tia ấm áp kia, vì cái tên chỉ biết gây chuyện thịphi khắp nơi kia, còn có thể động thủ hy sinh tất cả hạnh phúc cả đời của chịem gái chúng ta cho cái tên anh trai suốt ngày đi đánh nhau như vậy?”
“Chị muốn làm đứa con gái ngoan, cháu gái ngoan, chị tự làmđi! Chị muốn thay chị tư xuất giá thì gả đi đi, em mặc kệ chị. Em muốn cùng chịtư đi khỏi chỗ này, hiện tại đi luôn.” Cô phẫn nộ nói xong, bước đi đến trướcmặt chị tư, thân thủ đem người ngồi trên giường kéo đứng dậy.
“Chị tư, đi, chúng ta đi khỏi nơi này.”
Đột nhiên Hà Xảo Tình bị em gái kéo đứng dậy, đứng yên tạichỗ không nhúc nhích gì.
“Chị tư?”
“Cám ơn em, Xảo Ngọc. nhưng mà chị không thể đi.” Cô nhẹnhàng đem tay đứa em gái yêu tách ra, ách thanh lắc đầu.
“Vì sao?” Hà Xảo Ngọc kinh hách lớn tiếng hỏi: “chị năm phảigả đi thì kệ chị ý, không ai ép buộc chị ý cả, là chị tự nguyện, chị căn bản làkhông cần phải lo lắng cho chị ý. Chị năm, nói chuyện với chị ý nha!”
Từ nhỏ cô đã thích nhất chị tư, thích chị xinh đẹp tự tin,thích tính cách kiên cường độc lập của chị, thích dũng khí đối đầu với ông nộicủa chị, ba ba theo để cố gắng. cô chưa từng thấy chị tư khóc, cho dù là bị anhtrai hãm hại, bị thầy cô ở trường trách phạt, hoặc như năm đó một người rời xanơi chôn rau cắt rốn đến Đài Bắc tự đơn phương độc mã kiếm việc làm.
Chị vẫn luôn dũng cảm kiên cường như vậy, uy vũ bất khuất,tình nguyện đổ máu chứ không rơi lệ, nhưng đã qua ba ngày nay, nước mắt chị vẫntuôn chảy như suối không có dấu hiệu ngừng lại.
Mỗi ngày đều lấy nước mắt để rửa mặt thì chị tư không phảilà chị tư của cô, chị tư của cô là tràn ngập tự tin, kiên cường lại vô cùngxinh đẹp. Cô muốn tìm chị tư quen thuộc của mình, mặc kệ muốn cô trả giá cáigì, làm cái gì, hoặc hy sinh ai cũng có thể, cô không cần.
“Tứ tỷ, Xảo Ngọc nói rất đúng, em là tự nguyện, chị khôngcần phải xen vào.” Hà Xảo Ngọc cúi đầu, nhẹ giọng khàn khàn nói.
Hà Xảo Tình lắc lắc đầu, đang định mở miệng nói, đột nhiêncửa khách sạn đột nhiên bị người dùng lực đẩy mở ra.
“Việc lớn không tốt rồi, Xảo Ngọc!” Vương Vĩ Kiệt bỗng nhiênvọt vào trong phòng, vẻ mặt vội vã lên tiếng kêu. Hắn là thanh mai trúc mã củaXảo Ngọc, cũng là hàng xóm cùng lớn lên từ nhỏ.
“Vương Vĩ Kiệt, cậu vào không gõ cửa nha!” Hà Xảo Ngọc nhanhchóng lau đi nước mắt còn đọng trên hốc mắt, lớn tiếng hướng hắn phát hỏa.
“Thực xin lỗi, nhưng mà vừa rồi mẹ tớ gọi điên thoại tới hỏitớ, có phải ở chung với cậu một chỗ không? Đang có một đống cảnh sát đến nhàcậu đấy, nghe nói muốn bắt anh cậu.” Vương Vĩ Kiệt lập tức giải thích tại saobản thân lại xuất hiện ở đây.
“Cái gì?” Hà Xảo Ngọc ngây người một chút,
“Cậu nói cái gì? Cái gì cảnh sát, nói lại lần nữa xem.”
“Kể ra tình hình như thế nào tớ cũng không rõ lắm, cậu muốntrở về một chuyến không?”
“Chúng ta cùng nhau trở về.” Hà Xảo Tình quyết địnhthật nhanh nói.
Buôn lậu thuốc phiện?
Trừ bỏ đánh bạc, hít thuốc phiện ở ngoài, Hà Hoài Phúcòn buôn lậu thuốc phiện!
Rất nhiều cảnh sát xông vào Hà gia, một trận lục xoát toànbộ căn nhà, một lúc sau lấy ra hai gói thuốc phiện dùng dở, chứng cứ phạm tộivô cùng xác thực, Hà Hoài Phú bị bắt đang dùng thuốc ngay tại trận, cả ngườithần trí ngơ ngơ ngẩn ngẩn không rõ ràng không rõ mình đang phạm tội bị bắt vềquy án.
Lúc Hà Xảo Tình chạy về đến nhà, vừa đúng lúc nhìn thấy quýtử Hà gia hai tay bị giam trong còng sắt, hai chân vô lực bị hai người cảnh sátáp giải lên xe, mà ông nội, bà nội, mẹ, bá mẫu đứng ở trước cửa khóc lệ rơi đầymặt.
Tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên hú lên một tiếng kinh thiênđộng địa, xe bắt đầu trượt bánh, một chiếc rồi một chiếc, trong nháy mắt toànbộ xe cảnh sát rút lui khỏi, chỉ để lại một đám người hàng xóm vô giúp vui, độtnhiên trong lúc đó các bậc trưởng bối tung hoàng ngang dọc trong Hà gia, giốngnhư tất cả đều già đi mười tuổi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô không cần mở miệng hỏi, chỉ cần nghe trongtiếng nhóm hàng xóm châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ thảo luậnbiết được hết thảy.
Cảm giác khiếp sợ hoặc khó có thể tin sao? Hà Hoài Phú thếnhưng buôn lậu thuốc phiện?
Không, tuyệt đối không có gì là không thể. Tuy hắn tính tìnhvô pháp vô thiên, cho dù có giết người, cô cũng sẽ không cảm thấy có gì khó tincả. Bởi vì buôn lậu thuốc phiện cùng hút thuốc phiện cũng đều đáng bị bắt, cólẽ đối với hắn cùng toàn bộ Hà gia mà nói, đây xem như là kết cục tốt nhất,thương tổn cũng là nhẹ nhất.
Buôn lậu thuốc phiện cũng bị đi tù bao lâu? Hít thuốc phiện cũngbị đi tù?
Cô không tìm hiểu loại thưởng thức này, cho nên cũng khôngrõ lắm. nhưng mà có thể khẳng định chính là, hắn nhất định sẽ ở trại cải tạolao động hay nhà tù một khoảng thời gian dài đi.
Thật tốt quá.
Cô biết chính mình không nên bỏ đá xuống giếng, dù sao HàHoài Phú cũng là em trai cô, nhưng mà cô không thể khống chế cảmgiác thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng. Chuyện hôn lễ diễn ra ngày kia có thểdừng lại được không?
“Chị tư?”
Xảo Ngọc thân thủ nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo bên cạnh cô,trên mặt cô tràn ngập biểu tình kinh hoàng không biết phải làm sao, cùng vớiXảo Lệ đừng bên cạnh cô bộ dạng giống nhau. Tuổi còn nhỏ, lại chưa từng rờikhỏi Tân Trúc nên các cô chưa gặp loại sự tình như thế này, căn bản là khôngbiết phải làm thế nào cho phải.
“Các em đi an ủi mẹ cùng bà nội, các chuyện khác cứ để chịxử lý.” Cô trấn định nói.
“Vâng.” Hà Xảo Ngọc vẻ mặt như chết đuối vớ được bè cứu sinhlập tức gật đầu.
Các vị trưởng bối đứng ở cửa ngoài nhìn hai chị em các cômột cái, Hà Xảo Tình bước qua cửa lớn đi vào, trong nhà nên có hai nam nhânđứng gánh vác chịu trách nhiệm, ba ba cùng Nhị bá.
Hai người bọn họ quả nhiên đều ở trong phòng, chính nhữnglúc khó khăn như thế này nên phải có hai người bọn họ đứng ra gánh vác, một bộdạng bị đả kích quá lớn trở nên có phần khiếp sợ, sự tình kia không liên quanđến mình giống như bình thường tiếp tục ở nơi nào trêu hoa ghẹo nguyệt, miệngthì lẩm bẩm nói chút mã hậu pháo.
Nam nhân Hà gia rốt cuộc là bị làm sao vậy?
“Ba, cảnh sát nói gì đó? Không kêu người nhà đến trụ sợ cảnhsát cùng sao?” cô mở miệng hỏi nói, nhưng không ai trả lời.
“Nhị bá, cảnh sát nói gì đó?” cô quay đầu đưa lưng về phíanam nhân Hà gia khác.
“Bác không biết.”
“Không biết?”
“Bác không có nghe.”
“Bác không…” Hà Xảo Tình nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấyđau đầu. Nam nhân Hà gia rốt cuộc là như thế nào?
“Xảo Tình tỷ.”
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Cô nghe thấy thanh âm vội mở mắt ra, chỉ thấy đường muội haituổi Di Linh đang đứng ở hành lang dài vụng trộm hướng cô vẫy vẫy tay. Cô đi raphía trước.
“Cảnh sát có nói là phải có người nhà đến đồn công an, nhưngmà chú lại có vẻ như không nghe thấy. Chú ấy nhìn thấy cảnh sát lục soát rathuốc phiện, liền cứ bộ dạng khiếp sợ như vậy, vẫn ngồi yên ở nơi này khôngnhúc nhích.” Hà Di Linh nhỏ giọng đối cô nói.
“Cám ơn em, Di Linh.” Hà Xảo Tình nóng đầu hướng cô bé nóilời cảm ơn.
Cô lắc đầu:
“Chị Xảo Tình, chị muốn đến cục cảnh sát sao?”
“Ừ. Hiện tại ngoại trừ chị có thể ra ngoài, em nghĩ ai cóthể làm chuyện này được không?” cô bất đắc dĩ xả môi cánh hoa dưới.
“Em cùng chị đi.” Hà Di Linh trầm mặc một chút, đột nhiên mởmiệng nói:
“Vài năm nay chị không có ở nhà, nếu cảnh sát có hỏi một sốchuyện về cuộc sống của anh trai, em sẽ biết nhiều chuyện hơn chị, có thể trảlời được.”
“Cám ơn em, Di Linh. Nghĩ đến việc một mình phải đi vào cụccảnh sát, chị cũng cảm thấy hơi sợ sợ, có người đi cùng tốt hơn nhiều.” cô cảmơn nói.
“Chị không nên sợ hãi, Xảo Tình tỷ.” Hà Di Linh lúc lắc đầu,
“Không có chuyện gì là chị không làm được, chị luôn luôn làngười thông minh dũng cảm nhất trong số các chị em, là người duy nhất dám cùngông nội tranh luận, cũng là người duy nhất dám giáo huấn Hà Hoài Phú luôn luônkhi dễ mọi người. Nếu lúc trước ông nội cùng thúc thúc nghe thấy lời chị nói,khẳng định không dung túng cho Hà Hoài Phú nữa, như vậy anh ấy cũng không rơivào kết cục như ngày hôm nay.” Cô nhỏ giọng oán giận.
Hà Xảo Tình không nói gì mà chống đỡ.
“Cái kia......” Hà Di Linh đột nhiên do dự mở miệng.
Cô hướng cô bé.
“Trên người em có một ít tiền, tuy rằng không phải là nhiều,nhưng hẳn là cũng có thể hỗ trợ một ít. Cho nên, Xảo Tình tỷ, chị không muốnnghe lời ông nội, cũng không cần phải đánh mất hạnh phúc của chính mình.” Cô lolắng nhìn chị, nhẹ nhàng khuyên.
Lời nói của cô bé như một dòng nước ấm áp nháy mắt làm tanchảy tâm hồn băng lạnh của Hà Xảo Tình. Nguyên lai trong nhà còn có sự ấm áp,trừ bỏ Hà Hoài Phú, còn có Di Linh cũng quan tâm đến cô, có lẽ trừ bỏ các cô ởngoài còn có người khác.
Hà gia….
Cô rốt cuộc biết lấy hận để trả lại hận là không thể được,đã muốn vứt bỏ cho thật rõ ràng nhưng rồi lại không làm được Hà gia làm sao bâygiờ? Chẳng nhẽ vận mệnh thật sự trời sinh không thoát khỏi, thay đổi không đượcsao? Cô rốt cuộc nên làm như thế nào? Vì đó chân chính là những người cô quantâm, hia ngày trước khi diễn ra hôn lễ, rốt cuộc cô cũng không biết kết thúccủa cuộc đời mình sẽ là như thế nào đây? Cô càng lúc càng không biết nên theoai.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
“Hôn lễ…hủy bỏ?”
“Đúng rồi, cái này thật sự tốt quá đúng hay không, chị tư?Thật tốt quá!”
Tuy rằng bị em gái nhỏ kéo vào trong một phòngvừa nhảy vừa hoan hô kêu lên, đến mức đầu cô dường như lâm vào hôn mê, nhưng HàXảo Tình vẫn như cũ có cảm giác giống như chính mình đang mơ.
“Đây có phải là sự thật chăng?” cô lo lắng hỏi, trên mặt lộvẻ mờ mịt, biểu tình khó có thể tin được.
“Là thật.” Hà Xảo Ngọc đột nhiên dừng lại cước bộ, vẻ mặthưng phấn đối với cô dùng sức gật đầu.
“Thực đúng là làm người ta khó tin được đúng không? Lúc emnghe được tin này cũng phản ứng y như chị vậy. Nhưng mà chị Di Linh nói, điệnthoại là chị ý nhận, chị tuyệt đối sẽ không có nghe lầm, đối phương đã gọi điệnđến lấy lại sính lễ. này thực sự là quá tốt, đúng hay không? Cho dù chúng tachạy, chị năm cũng không cần phải gả đi, ha ha…”
Sau nghe xong câu trả lời của em cô, Hà Xảo Tìnhvẫn có cảm giác mình đang lạc giữa một đám mây sương mù.
Sự tình làm sao có thể đột nhiên phát sinh như vậy? Ngày hômqua, sau khi Hà Hoài Phú bị cảnh sát bắt đi, bác gái bởi vì không chịu nổi lờithỉnh cầu của Di Linh, bèn gọi điện thoại để dò xét ý định của đối phương bênkia có muốn hủy bỏ hoặc trì hoãn lại đám cưới, không nghĩ tới đối phương bênkia không hề lưu tâm đến kế hoạch đang được tiến hành như dự tính, vì sự tìnhgì sau đó một ngày liền đột nhiên thay đổi quyết định, rốt cuộc toàn bộ chuyệngì đã xảy ra?
“Xảo Ngọc, em xác định đây là sự thật đi? Di Linh có thểnhận được điện thoại của người khác gọi trêu đùa hay không?” cô còn thật sự hỏi.
“Yên tâm, mẹ đã gọi điện xác nhận lại.” Hà Xảo Ngọc còn lộra biểu tình an toàn:
“Mẹ nguyên bản còn chưa tin, sau mới xác nhận đó là sự thật.”
“Nhưng mà vì sao?”
“Hả?”
“Ngày hôm qua thái độ bọn họ rõ ràng cường ngạnh như vậy, vìsao mới cách một ngày mà thôi, đã thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy?” HàXảo Tình nhíu chặt mày.
“Ai biết thần kinh bọn họ có vấn đề gì a? hơn nữa trọng điểmkhông phải vì sao bọn họ lại thay đổi quyết định, mà là ông nội rốt cuộc cũngkhông có lý do bắt buộc một người trong số chúng ta phải gả cho lão nhân kia!”Hà Xảo Ngọc lớn tiếng nói, nói xong hai tay còn chống ở thắt lưng, đắc ý ngửamặt lên trời cười dài vài tiếng.
Cô không có cách nào lạc quan giống như em gái vậy, cũngkhông có biện pháp đem sự tình trở nên đơn giản như vậy, ngay từ đầu hôn lế nàykhông đơn giản, Hà gia vì trả nợ mới gả con gái, hiện tại hôn lế không diễn ra,như vậy trả kiểu gì? Khoản nợ sẽ lại phải làm như thế nào? Phía bên nhà đó tuyệtđối không có khả năng bỏ qua một cơ hội như vậy,bọn họ tính đối phó với Hà gianhư thế nào chứ?
Trừ lần đó ra, mặt khác cô còn lo lắng chuyện khác, đó chínhlà khi Hà Hoài Phú bị cảnh sát tịch thu ma túy không biết từ đâu ra kia, vàithứ kia hắn giá trị không ít tiền, hắn hẳn không có khả năng có tiền đi buôn matúy kiếm lời. hay nói cách khác, hiện tại Hà gia sở dĩ muốn đối mặt khôngchỉ có món nợ đó, mà còn khoản nợ đáng sợ hơn.
Nếu thật sự Hà Hoài Phú là thiếu nợ kẻ buôn ma túy, khiếncho Hà gia bọn họ phải là kẻ chịu nợ thay, thật là làm sao bây giờ? Những ngườiđó phải dùng phương pháp nào để đối phó với bọn chúng đây?
Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi quá.
Liên tục qua một tuần bình an vô sự, vốn Hà Xảo Tình luônnơm nớp lo sợ dần dần được thả lỏng, đến mức càng lúc càng mờ mịt, nhàm chán,sau đó bắt đầu không tự chủ được mà trở nên ngốc nghếch, bắt đầu không thể kiềmchế được mà suy nghĩ miên man, bắt đầu càng lúc càng thương tâm, khổ sở.
Cô đã rời khỏi Niếp Huân hai tuần lễ, vì sao anh chưa hề tìmđến cô?
Là vì lúc trước cô không nói địa chỉ ở Tân Trúc, cho nênmới không tìm thấy nơi này sao?
Anh có thể đến công ty mà cô đã làm để hỏi qua nha! Tuy rằngnói cô cũng không muốn thôi việc khỏi vị trí công tác khác, nhưng mà anh đã gặpqua tổng giám đốc, tổng giám đốc cũng gặp qua anh, đưa qua danh thiếp, nếu cónghĩ qua muốn tra địa chỉ hộ tịch của cô cùng số điện thoại, tổng giám đốckhông hẳn cũng không giúp anh việc này mới đúng nha, vì sao đã qua hai tuần lễ,ngay cả điện thoại cũng không thấy anh gọi tới nhà tìm cô?
Vì sao?
Kỳ thật cô cũng biết đáp án.
Bởi vì chính cô không biết phân biệt, bất cáo nhị biệt, biếtrõ anh có năng lực giúp cô, biết rõ anh nhất định sẽ giúp cô, biết rõ anh yêucô, biết rõ anh có thể vì cô mà trả giá hết tất cả, kết quả cô vẫn lại lựa chọnrời khỏi anh.
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, nếu đổi lại, cô là anh,cô còn có thể lấy khuôn mặt này đi làm dâu nhà người ta sao?
Mọi người đều có lòng tự trọng, giống như anh gây dựng sựnghiệp từ hai bàn tay trắng, người đàn ông có năng lực tuyệt vời, nhất định sovới người bình thường càng tuyệt vời, cho nên anh sẽ không tìm đến cô, về saulại càng không để ý đến cô.
Kết thúc, cô lựa chọn thời điểm không từ mà biệt rời khỏianh, nên biết hai người tình duyên đã tận, đời này kiếp này khó có thể nối tiếptình duyên kiếp trước, mà đây cũng không phải là hy vọng của cô không phải sao?Vì sao đến bây giờ, cô mới thấy hối hận?
Khinh thường?
Cô có tư cách hối hận sao? Nếu thời gian có thể quay trởlại, cô có thể tiếp tục ở lại bên người Niếp Huân, cũng anh kết hôn, vì anh màsinh một đứa con, sau đó cùng nhau hạnh phúc cả đời? cô có thể chứ?
Trừ phi Hà Hoài Phú ở trong nhà tù cả đời; trừ phi sau khira tù Hà Hoài Phú biết sai quay đầu trở thành một người đàn ông đường đườngchính chính; trừ khi trưởng bối Hà gia thông suốt hiểu ra được bằng lòng lậplại trật tự, còn có chính cô lãnh huyết vô tình không hề quan tâm đến chuyệncủa Hà gia nữa mới được, nhưng có khả năng sao?
Chuyện này căn bản không có khả năng, không cần tưởng tượng,cho nên coi như hết, quên đi?
Chính là nói đơn giản như vậy, thật sự làm được, quên đượcsao?
Thanh âm anh, diện mạo anh, bộ dạng khi anh làm việc, nétmặt vui cười khi anh thả lỏng trêu đùa cô.
Hô hấp của anh, hương vị của anh, cảm giác khi hai tay anhôm cô, khi thân mình nặng trịch đặt trên người cô cúi đầu hôn môi nồng nhiệt…
Bọn họ ở chung đã bốn mươi sáu ngày, mỗi một ngày, mỗi mộtgiây đều tràn ngập những hoài niệm, tựa như mỗi một ngày rời khỏi anh, giốngnhư mỗi một giây đều tràn ngập những tưởng niệm, cái này cô như thế nào mới cóthể quên được, như thế nào mới có thể nói quên liền quên?
Rất nhớ anh, cô thật sự nhất nhớ Niếp Huân.
Nguyên lai vốn tưởng rằng đau lòng lâu sẽ chết lặng, chếtlặng lâu sẽ không còn cảm giác nữa, nhưng vì sao cô vẫn đau như vậy? đau quá,đau quá.
Cảnh sắc ở ngoài cửa sổ xe lửa không ngừng lướt qua đằngsau, Đài Bắc cũng sắp đến, trời ngoài cửa sổ cũng đã tối, xe lửa chạy dần vàoga tàu điện ngầm, mất bao lâu mới đến chỗ thành thị của anh. Cô chỉ cần nhìnthấy anh một cái, chỉ cần nhìn trộm anh một cái là đủ rồi.
Ra khỏi nhà ga Đài Bắc ngồi trên taxi, Hà Xảo Tình đi vàođại sảnh bên ngoài công ty anh, lẳng lặng đứng đằng sau cây cột chờ đợi anhxuất hiện.
Theo anh đến công ty mấy ngày liền, cô biết anh có thóiquen, hiểu rõ khoảng ba, bốn giờ chiều, anh sẽ vô tình nghĩ đến một thú hưởngthụ một chút trà chiều, uống cà phê, ăn bánh ngọt, không những thế còn mua vềcho đồng nghiệp ăn, nhưng điều kỳ lạ là cho dù ngày nào anh cũng ăn như thếnhưng không bị mập, mà người khác thì thắt lưng thô, chính là bụng phệ.
Nhớ tới khuôn mặt biểu tình hâm mộ của đám đồng nghiệp cấpdưới , Hà Xảo Tình nhịn không được nở nụ cười, đang tươi cười lại tràn ngập đauthương. Cô thật sự nhớ anh.
“Tiểu Tình muội muội?”
Thính lình có tiếng gọi dọa cô một cú sốc giật mình, nhanhchóng quay đầu chỉ thấy vẻ mặt kinh hỉ của Từ Á Phu bước đi về phía cô.
“Em trở về lúc nào vậy, như thế nào đúng ở chỗ này lâu chưa?Đi, chúng ta đi lên phía trước.” hắn đối cô mỉm cười, tự nhiên mà ôm bả vai côđem cô đi đến trước cửa lớn.
“Chờ một chút, Á Phu.” Cô dừng lại làm cho Á Phu cũng ngừnglại.
“Làm sao vậy?” Từ Á Phu biểu tình mạc danh kỳ diệu nhìn côhỏi.
“Vừa rồi anh nói câu nói đó là có ý tứ gì?” vẻ mặt Hà XảoTình có chút kích động.
“Cái gì? Câu nói nào?”
“Chính là hỏi em trở về lúc nào, đây là ý tứ gì?”
“Không phải lần này em trở về Tân Trúc sao?” Từ Á Phu hỏi.
“Anh làm sao biết em trở về Tân Trúc?”
“Đương nhiên là tổng giám đốc nói nha, chẳng lẽ là Joe nói,em lại không có nói cho hắn biết.” hắn mỉm cười nói.
Hà Xảo Tình đột nhiên quên mất chính mình muốn nói gì, côngây ra như phỗng nhìn hắn, đầu óc trống rỗng.
Niếp Huân nói? Rốt cuộc anh cùng Á Phu nói cái gì, nói cômất tích là do đi Tân Trúc sao? Trừ lần đó ra, anh còn nói cái gì, vẫn là cáigì chưa nói? Như vậy lúc anh nói cho Á Phu biết có biểu tình như thế nào?Nguyện ý tha thứ cho cô, nhận cô—lại một lần nữa nhận cô có phải hay không?
“Đừng đứng chỗ này nói chuyện nữa, chúng ta lên lầu tángẫu.” Từ Á Phu lại vòng trụ bả vai cô, đem cô hướng cửa lớn tầng một đi vào.
“Chờ một chút, anh Á Phu” tâm lý cô còn chưa chuẩn bị tốt,vội vàng kêu lên.
“Hôm nay em giống như có điểm kỳ quái nha, làm sao vậy, TiểuTình muội muội?” rốt cục hắn cũng phát hiện điểm không thích hợp của cô, nhíumày hỏi lại cô.
“Em…” Hà Xảo Tình muốn nói lại thôi, không biết nên nói nhưthế nào.
“Niếp Huân anh ý ở trên lầu sao?” cô nhẹ giọng hỏi.
“Uh, không phải em đến tìm hắn sao?”
Cô gật đầu lại lắc đầu, hé ra khuôn mặt đau thương, làm choTừ Á Phu chân mày càng nhíu chặt thêm.
“Hai người bọn em trận này sẽ không phải là cãi nhau đi? Chonên tổng giám đốc mới có thể âm dương quái khí, so với hồi trước trở nên khóthân cận?” nếu hoài nghi là đúng sự thật, cái này có thể giải thích phản ứngvừa rồi của Tiểu Tình muội muội.
“Anh ấy trở nên âm dương quái khí như thế nào?” Hà Xảo Tìnhnhịn không được thanh âm cao vút hỏi.
“Hai người thật sự cãi nhau?”
“Không có.”
Câu trả lời thình lình làm cho Từ Á Phu đột nhiên kinh ngạcsửng sốt xoay người quay đầu một chút, mà Hà Xảo Tình cả người cương trực, cảngười liên tục động cũng không dám động một chút.
“Tổng giám đốc? Anh không phải đang ở trên tầng sao?” cônghe thấy Á Phu kinh ngạc hỏi anh.
“Tôi xuống dưới mua đồ uống.” cô nghe thấy anh trả lời.
“ Anh muốn uống cà phê tôi đã mua giúp anh nha, không phảianh muốn uống cà phê sao?” tầm mắt Từ Á Phu dời xuống thứ trên tay hắn.
“Có lẽ do giác quan thứ sáu nói cho tôi biết cô ấy sẽ đếntìm tôi, đột nhiên muốn uống trà sữa.” Niếp Huân vừa nói vừa đưa túi đồ trêntay có trà sữa cho hắn xem.
“Nha nha, nguyên lai là long có linh tê (linh cảm) nha. Xemra hai người thật sự là tâm đầu ý hợp đi?” Từ Á Phu bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
“Đây, anh muốn cà phê cho anh, tôi không làm bóngđèn đi lên lầu trước, không quấy rầy mấy người.” hắn cầm túi có tách cà phê đưacho lão bản, xoay người bước đi.
“Á Phu.” Niếp Huân bỗng nhiên gọi hắn lại.
Hắn quay đầu nhìn anh.
“Tôi không vào công ty, có chuyện gì cậu giúp tôi giảiquyết.”
“Ok.” Từ Á Phu gật đầu, sau đó đối cô mỉm cười vẫy tay:
“Đã xong, Tiểu Tình muội muội.” nói xong lập tức xoay ngườirởi đi.
Hắn vừa đi khỏi, bốn phía nhất thời lâm vào không khí trầmuất, làm cho Hà Xảo Tình không tự chủ được có cảm giác khó thở.
Cô không dám quay đầu đối mặt anh, cũng không biết nên mởmiệng nói cái gì đo, thậm chí ngay cả khí lực để chạy trốn cũng đềukhông có. Cô không biết vì sao hiện tại chính mình nên ;àm cái gì bây giờ, cũngkhông biết vì sao anh nói với Á Phu xong liền trầm mặc không nói gì nữa. nếuanh không để ý đến cô, có thể cùng Á Phu đi nha, vì sao còn ở lại rồi không nóicái gì?”
Hà Xảo Tình ngươi có quyền gì mà oán giận? người rời đi phảilà ngươi, có lỗi, người nên cúi đầu tự nhiên cũng nên là ngươi, chẳng lẽ ngươicòn muốn người ta đến lấy lòng ngươi sao?
Cắn cắn đôi môi cánh hoa, cô áp chế cảm giác làm cô hít thởkhông thông khẩn trương cùng bất an, cố lấy dũng khí xoay người đối mặt anh.
“Hi” cô dùng mỉm cười để che dấu bất an.
Khuôn mặt Niếp Huân không chút thay đổi, trầm mặc nhìn côkhông có lên tiếng trả lời.
“Anh có khoẻ không?” cô miến cưỡng bắt chính mình mở miệngcười lại lần nữa.
Anh vẫn trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, rốt cuộc thong thảhơn là lạnh lùng trả lời
“Tốt lắm.”
Hà Xảo Tình nghe nói như thế, vẻ ngoài kiên cường bắt đầubong ra từng mảng, tươi cười cũng trở nên cương cứng trên mặt cô. Tốt lắm? Ý tứcủa anh là anh đã rất thích cuộc sống khi chưa hề có cô trong cuộc sống sinhhoạt bên cạnh anh có đúng hay không?
Tốt lắm. Không có cô bên cạnh anh, anh cũng có thể sống rấttốt, một chút cũng không thể chịu được quãng thời gian hai người yêu nhau, hạnhphúc đã từng mất đi thì không thể tìm lại được sao?